1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhất đẳng cuồng phi, chí tôn tam tiểu thư - Anh Phỉ Đồng (c14) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: trừng trị Bạch Di nương (1)

      Tô Diệu Thủy



      Tiếng động trong viện làm cho hai người khỏi cả kinh, Hồng Lăng tức hoảng sợ, khuôn mặt thanh tú lộ ra chút kinh hoảng, tầm mắt hướng Tô Diệu Thủy: "Tiểu thư, là Bạch Di nương."

      Mà tiếng bén nhọn kia cũng làm cho Tô Diệu Thủy hờn giận nhíu đôi mày tinh xảo, khuôn mặt tái nhợt lộ ra chút bất mãn.

      "Ngươi nhanh ra ngoài đem nàng đuổi rồi, thân thể ta khoẻ, tiện gặp người." Nằm ở giường, Tô Diệu Thủy miễn cưỡng , trong giọng nghe ra tia cảm xúc.

      "Nhưng là tiểu thư..." Hồng Lăng lại có vẻ rất là khó xử, "Đó là Bạch Di nương nha, nô tỳ làm sao có thể làm cho nàng rời đâu?"
      Nàng chính là cái nô tỳ nho , làm sao có tư cách làm cho Bạch Di nương rời nha?

      "Hồng Lăng, ta phải sao? Chúng ta muốn phản kháng , thể lại để người khi dễ." quay đầu nhìn về phía Hồng Lăng, Tô Diệu Thủy "Ngươi nếu ra ngoài, Bạch Di nương nhanh vào nhà ."

      Nàng vừa như vậy, Hồng Lăng thế này mới vội vàng đứng dậy, lớn mật xoay người bước nhanh ra ngoài phòng.

      Nhìn hướng ngoài phòng Hồng Lăng đến, Tô Diệu Thủy khinh thở dài hơi, thu hồi tầm mắt nhìn đỉnh đầu trướng màng, trong đầu lại ra vài hình ảnh.

      Tất cả hình ảnh đều là Bạch Di nương đối với Tô Diệu Thủy trước kia quở trách hoặc là động thủ giáo huấn. Từ lúc mẫu thân Tô Diệu Thủy, tướng quân phu nhân năm năm trước qua đời, Bạch Di nương này liền cho Tô Diệu Thủy nếm mùi đau khổ.

      Tô Diệu Thủy này tính tình lại yếu đuối, bị khi dễ cũng dám phản kháng.

      Bất quá, nàng cũng phải là Tô Diệu Thủy trước kia, có thể tùy ý những người này tùy tiện khi dễ.

      Bên này, Hồng Lăng ra khỏi phòng, bước nhanh ra trước mặt Bạch Di nương, đem nàng ngăn cản ở bên ngoài cuối đầu xuống, giọng điệu kiên định : "Di nương xin dừng bước. Tiểu thư thân thể khoẻ, an giấc, di nương mời trở về ."

      "Ngươi này tiện tỳ." đợi Bạch Di nương ra tiếng, nha hoàn Mai nhi bên người nàng, lên tiếng, trách cứ Hồng Lăng , "Làm sao đến phiên ngươi tới khoa tay múa chân? Ngươi có tư cách cùng di nương chuyện sao? Ngươi này tiện tỳ muốn phản phải ?"

      xong, nàng tiến lên từng bước, dùng sức đẩy bả vai Hồng Lăng chút. Hồng Lăng bất ngờ kịp phòng, lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.

      Nhưng mà nàng liền đứng vững, như trước ngăn ở trước mặt Bạch Di nương, cho nàng lên phía trước cũng vì Mai nhi , mà khiếp đảm.

      Ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Di nương, nàng lặp lại : "Di nương mời trở về , tiểu thư ngủ, thể ra gặp di nương."

      "Ngươi lỗ tai điếc có phải hay ?" đợi Bạch Di nương ra tiếng, Mai nhi lại lên tiếng , tiếng so với vừa rồi càng thêm vang dội, tức giận cũng nồng đậm, "Di nương như là mẹ, ngươi muốn cãi lời? đem tam tiểu thư kêu ra! nàng cư nhiên dám để cho di nương chờ, lá gan là lớn?"

      Trong phòng, Tô Diệu Thủy trầm mặc nghe động tĩnh trong viện. Cho dù nàng cố ý nghe, nhưng thanh vang dội này, muốn nghe cũng được.

      Trong trí nhớ, bên người Bạch Di nương có nha hoàn, tựa hồ tên là Mai nhi. Ỷ vào hầu hạ bên người Bạch Di nương, liền cáo mượn oai hùm, chỉ có như thế, nàng cư nhiên ngay cả Tô Diệu Thủy trước kia cũng để vào mắt.

      Nay, còn ra những lời khó nghe như vậy. Quả là chủ nào nô tài ấy.
      Khóe môi gợi lên chút cười lạnh, Tô Diệu Thủy nhíu mày, xem ra người đối phó, đúng là ít đâu.

      Chương 6: trừng trị Bạch Di nương (2)

      Hồng Lăng


      Nghe xong lời của Mai nhi, khuôn mặt thanh tú của Hồng Lăng cũng lộ ra vẻ mặt hờn giận, tầm mắt hướng Mai nhi, nàng ninh mày :

      "Mai nhi, đều là nô tỳ, ngươi dựa vào cái gì cùng ta chuyện như vậy? Lại có tư cách gì tam tiểu thư như vậy?"

      Hồng Lăng phen , chỉ có làm cho Mai nhi ngây ngẩn cả người, liền ngay cả Bạch Di nương vẫn lên tiếng cũng ngẩn người, nhìn về phía ánh mắt của nàng, mang theo vài phần đánh giá cùng nghi hoặc.

      Nha đầu kia cư nhiên dám tranh luận , ai cấp lá gan cho nó?

      Mai nhi tức bị lời của nàng phen làm cho khuôn mặt trận hồng trận xanh, trông rất đẹp mắt.


      Tiến lên từng bước, thân thủ nàng chỉ vào cái mũi Hồng Lăng, nổi giận : "Chỉ bằng ngươi cũng biết xấu hổ cùng ta đánh đồng? Cũng nhìn cái chủ tử ngươi theo hầu là cái dạng gì? Chờ ngươi cũng hầu hạ chủ tử giống như Bạch Di nương, liền đến cùng ta đánh đồng a? Trừ bỏ tướng quân đại nhân ở ngoài, toàn bộ trong phủ này, đều là Bạch Di nương của chúng ta định đoạt, tam tiểu thư phế vật như vậy, hừ, tính cái gì vậy!"
      Hồng Lăng bị tức vẻ mặt đỏ bừng, khuôn mặt thanh tú tràn ngập tức giận, đôi mắt nhìn vào Mai nhi đôi tay nắm chặt thành quyền.

      Mắng nàng có thể, nhưng là được mắng tiểu thư!


      Mai nhi này chuyện là quá khó nghe, nàng cũng bất quá là cái hạ nhân nô tài thôi, cư nhiên dám tiểu thư là phế vật, nàng chẳng lẽ quên tôn ti cấp bậc lễ nghĩa sao?

      Cho dù Hồng Lăng giận dữ bất quá, thể thừa nhận toàn bộ tướng quân này, căn bản có người đem tiểu thư trở thành chủ tử đối đãi, mỗi người đều có thể khi dễ nàng.

      Bất quá, từ nay về sau . Nay tiểu thư, muốn là tiểu thư trước kia, tiểu thư , các nàng phản kháng, thể lại làm cho những người này tùy tiện khi dễ .
      Mà nàng, cũng muốn trở nên cường đại, như vậy mới có thể hỗ trợ tiểu thư, trừng trị những ác nhân này.

      Vẫn ra tiếng cũng tỏ thái độ Bạch Di nương, đột nhiên quay đầu nhìn Mai nhi liếc mắt cái. Khuôn mặt tuy lớn tuổi nhưng phong thái hề giảm, khóe môi gợi lên chút cười yếu ớt, đối với Mai nhi có chút gật gật đầu, làm như khen ngợi.

      Được Bạch Di nương khen ngợi cùng duy trì, Mai nhi đắc ý kiêu ngạo đứng lên, căn bản đem Hồng Lăng để vào mắt.

      Tà liếc Hồng Lăng cái, Mai nhi hừ lạnh tiếng : "Còn thất thần làm cái gì? Còn chạy nhanh đem tam tiểu thư kêu ra! ngủ như thế nào? ngủ thể đánh thức sao?"

      Quyết định để ý lời khó nghe của Mai nhi, Hồng Lăng đem tầm mắt hướng về phía Bạch Di nương, ánh mắt kiên định, giọng điệu kiên quyết : "Di nương, tiểu thư thân thể khoẻ ngủ thể gặp người, di nương vẫn là mời trở về ."

      "Ta đương nhiên biết nàng thân thể khoẻ!" Bạch Di nương cuối cùng cũng mở miệng , hừ lạnh tiếng, cho là đúng , "Thân thể khoẻ là có thể trốn tránh tiếp kiến ta sao? Chính mình làm cái chuyện gì tốt, trong lòng ràng nhất!"

      Liếc mắt nhìn tư thế này của di nương, Hồng Lăng trong lòng ràng, khẳng định là vì chuyện tình đại tiểu thư, tìm đến tiểu thư gây phiền toái.

      ràng vòng tay phải là tiểu thư làm vỡ , là đại tiểu thư hãm hại tiểu thư, hơn nữa đại tiểu thư thiếu chút nữa đem tiểu thư đánh chết .
      Cái này, các nàng chẳng lẽ đều nhìn thấy sao?

      "Di nương, là —— "

      "Còn dám tranh luận!" đợi Hồng Lăng xong, Mai nhi đánh gãy lời của nàng, lớn tiếng quát .

      Mắt thấy Mai nhi tay nâng lên, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng lạnh lẽo:
      "Ta tưởng là ai làm càn như vậy, ở trong này ầm ĩ, nguyên lai là nha hoàn Mai nhi của Bạch Di!"

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: trừng trị Bạch Di nương (3)


      Tiếng lạnh lẽo vang lên, làm cho ba người trong viện đều ngẩn người. Đem ánh mắt hướng về phía bóng dáng xinh đẹp trong phòng ra, Mai nhi giơ lên tay ở giữa trung cũng quên buông.

      Khi nhìn thấy Tô Diệu Thủy thần sắc bình tĩnh, thậm chí còn có chút ý cười tao nhã, Bạch Di nương cùng Mai nhi sắc mặt nhất thời trận biến hóa, chỉ thoáng vẻ mặt lên khó có thể tin.

      Cẩn thận đánh giá Tô Diệu Thủy ý đồ muốn nhìn thấy tia khiếp đảm khuôn mặt nàng, mặc kệ Bạch Di nương cố gắng tìm kiếm như thế nào cũng nhìn thấy tia nhát gan cùng sợ hãi nào.

      Cảm thấy Tô Diệu Thủy này có chút thích hợp.

      Ngày thường Tô Diệu Thủy mỗi lần nhìn thấy nàng đều biểu sợ hãi, mặc cho nàng đánh mắng, căn bản có nửa điểm phản kháng, chỉ biết vùi đầu yên lặng thừa nhận.

      Nhưng hôm nay này, tuy như trước vẫn là khuôn mặt tái nhợt,suy yếu nhưng biết vì sao, Bạch Di nương lại cảm thấy, thần sắc nàng ta lộ ra chút sắc bén cùng diễm lệ.

      Ở thời điểm Bạch Di nương thầm đánh giá Tô Diệu Thủy, Mai nhi thu hồi tay xuống, tầm mắt hướng Tô Diệu Thủy, hừ lạnh tiếng : "Tam tiểu thư, ngươi rốt cục cũng ra ? Làm cho Bạch Di nương chúng ta đợi lâu như vậy, ngươi có biết tội chưa?"

      "Tiểu thư." Trừng mắt nhìn Mai nhi liếc mắt cái, Hồng Lăng chạy nhanh nghênh đón, cẩn thận giúp đỡ Tô Diệu Thủy, "Tiểu thư ngươi như thế nào ra ? tiểu thư người có thương tích, nên nằm nghỉ ngơi nhiều a."

      Có chút quay đầu nhìn Hồng Lăng liếc mắt cái, Tô Diệu Thủy hướng tới nàng nhếch lên khóe môi, lạnh nhạt cười, tùy ý : "Bạch Di tới tìm ta, ta có thể nào tự mình ra nghênh đón đâu? Bằng , phải uổng phí phen tâm tư của Bạch Di sao?"

      xong, tầm mắt sắc bén nhìn quét Bạch Di nương liếc mắt cái, liền quay đầu hướng về phía Mai nhi diễu võ dương oai.

      "Nếu là ta nhớ lầm ta còn là tam tiểu thư trong phủ này, là chủ tử ?" Nhíu nhíu mày tinh xảo, Tô Diệu Thủy tà liếc mắt Mai nhi cái, hừ lạnh tiếng , "Quả nhiên là Bạch Di dạy ra hảo nha đầu, dám đối với chủ tử hô to gọi , còn có hay chút cấp bậc lễ nghĩa giáo dưỡng? !"

      "Tam tiểu thư ngươi —— "

      "Như thế nào? Ta sai rồi sao?" Mai nhi vừa định ra tiếng, bị Tô Diệu Thủy trước bước đánh gãy , "Vẫn là , cần cho ngươi chút trí nhớ ai là chủ ai là tớ?" Mai nhi còn muốn lên tiếng phản bác, liền bị Bạch Di nương thân thủ ngăn lại .

      Mà chính nàng, tiến lên từng bước, tới trước mặt Tô Diệu Thủy, đánh giá nàng phen, tầm mắt nhìn vẻ mặt có chút tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn là trấn định thậm chí mang theo ngoan lệ.


      "Hừ, ta xem lá gan của ngươi quá lớn !" Hừ lạnh tiếng, Bạch Di nương giọng điệu tốt, mang theo khinh miệt , "Mai nhi là nha đầu ta thích nhất, cho dù muốn giáo huấn nàng, còn tới phiên ngươi! Ngươi này tiểu tiễn nhân, nghĩ chính mình là chủ tử trong phủ này? Theo ý ta ngươi ngay cả Mai nhi cũng xứng, còn dám muốn giáo huấn nàng!"


      Có Bạch Di nương phen , Mai nhi nhất thời càng thêm kiêu ngạo đứng lên, đứng ở bên người Bạch Di nương, bộ dáng ngạo nghễ cao cao tại thượng.

      Ánh mắt bình tĩnh nhìn chủ tớ hai người kêu ngạo Tô Diệu Thủy trong lòng thầm cười lạnh.

      Quả là vật họp theo loài, người lấy đàn phân nha (câu này k hiểu cho lắm, nguyên văn a). Cái dạng chủ tử gì, dạy ra cái dạng hạ nhân đó.


      Động tác tao nhã vén lên mái tóc, Tô Diệu Thủy liếc mắt Bạch Di nương cái, chút để ý : "Nếu là ta hôm nay nhất định giáo huấn Mai nhi biết dưới, Bạch Di hẳn là nhúng tay ?"

      Chương 8: trừng trị Bạch Di nương (4)


      Nghe xong lời Tô Diệu Thủy, Bạch Di nương khẽ hừ tiếng, ánh mắt mang theo ý tứ vài phần cảnh cáo hàm xúc, tà liếc mắt cái, chẳng hề để ý : "Ngươi đâu? Mai nhi này là người bên ta, còn tới phiên ngươi giáo huấn. "

      " Mai nhi này là người bên cạnh Bạch Di." Tô Diệu Thủy cũng để ý thái độ của nàng, như trước vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, có chút vuốt cằm, "Cũng khó trách Mai nhi hội làm càn như vậy, biết cấp bậc lễ nghĩa. Quả nhiên là Bạch Di dạy ra hảo nha đầu như vậy!"

      "Ngươi lời này có ý tứ gì? !" Bạch Di nương cũng phải ngu ngốc, sao có thể nghe ra ý tứ của nàng đâu?ống tay áo phất qua, Tô Diệu Thủy thong thả bước đến trước mặt Mai nhi, ánh mắt sắc lạnh nhìn quét vòng, làm cho Mai nhi nhịn được đánh cái rùng mình.

      Đơn giản là tại ánh mắt sắc lạnh kia, mang theo cỗ sắc bén cùng lãnh liệt, làm cho người ta rét mà run.

      "Lời này của ta có ý tứ gì. " tầm mắt dời về phía Bạch Di nương, Tô Diệu Thủy nhíu nhíu đôi mày tinh xảo, bĩu môi , "Chính là thuận miệng thôi, Bạch Di làm gì khẩn trương như vậy?"
      Bạch Di nương bị lời của nàng làm ngẹn lại, há mồm muốn phản bác nhưng lại biết nên từ đâu.

      Chính là thản nhiên ngắm Bạch Di nương liếc mắt cái, Tô Diệu Thủy lại về bên người Hồng Lăng, đưa lưng về phía Bạch Di nương cùng Mai nhi, làm cho hai người nhìn thấy vẻ mặt của nàng.

      Nhưng nhìn theo bóng lưng các nàng lại cảm giác được cỗ rét lạnh, khí thế cường đại, làm cho hai người đều là khỏi ngẩn ra.

      "Mặc kệ là ai, chỉ cần ở Văn Thúy Các của ta nháo loạn, ta có quyền lên tiếng, Bạch Di, ngươi ?" xong, có chút quay đầu, tà liếc mắt Bạch Di nương cái.

      Chính là thản nhiên thoáng nhìn cũng là làm cho Bạch Di nương nhịn được đánh cái rùng mình, hai chân cũng tự giác lui từng bước, nhìn về phía ánh mắt Tô Diệu Thủy, lại mang theo khó có thể tin.


      Trước mắt này, như thế nào cảm giác giống với trước kia ?
      Chẳng lẽ là do a nhu đánh chút , đem tiểu tiễn nhân này đánh cho thay đổi tính tình ? (đánh như vậy mà chút BT).

      Cũng đợi Bạch Di nương mở miệng, Tô Diệu Thủy thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hồng Lăng, đột nhiên trầm hạ thanh , lạnh giọng phân phó : "Mai nhi dĩ hạ phạm thượng, làm càn lớn mật, nên đánh. Hồng Lăng, , vả miệng ba mươi cái cho ta. Nhất định phải làm cho Mai nhi phải ghi nhớ".

      Nhìn đến ánh mắt Tô Diệu Thủy, Hồng Lăng nhìn ra trong mắt của nàng tia giảo hoạt, hơi sửng sốt chút, liền lập tức hiểu được, vội vàng lên tiếng, liền hướng tới Mai nhi đến.

      Có tiểu thư là chỗ dựa nàng cũng thủ hạ lưu tình .

      Mai nhi này ỷ vào là nha hoàn bên người Bạch Di nương, ngày thường liền như vậy kiêu ngạo bá đạo , khi dễ tiểu thư cùng nàng , còn luôn khi dễ các hạ nhân trong phủ, mọi người sớm xem nàng vừa mắt .

      tại, có cơ hội giáo huấn nàng, nàng đương nhiên thủ hạ lưu tình .

      Nghe xong Tô Diệu Thủy , thấy Hồng Lăng đến bên cạnh mình , Mai nhi nhất thời có chút kích động đứng lên, chạy nhanh tới gần bên người Bạch Di nương: "Di nương, người xem các nàng, chút cũng đem ngài để vào mắt, cư nhiên muốn động thủ đánh nô tỳ, di nương, ngài nhất định phải vì nô tỳ làm chủ nha!"

      Bạch Di nương có xem Mai nhi, ánh mắt thủy chung dừng ở người Tô Diệu Thủy, nhìn khuôn mặt tươi cười đến vân đạm phong khinh, lại tao nhã ngàn vạn xinh đẹp, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, hai tròng mắt như muốn phát hỏa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9: trừng trị Bạch Di nương (5)

      "Tô Diệu Thủy, ngươi phản!" Bạch Di nương tiến lên từng bước, trừng mắt đưa lưng về phía Tô Diệu Thủy, tức giận mắng, "Ngươi nếu dám đụng đến Mai nhi chút, ta cho ngươi gánh chịu nổi!"

      Như trước vẻ mặt có chút tái nhợt, lại mang theo nụ cười tao nhã, thần sắc nổi lên tia khinh thường, Tô Diệu Thủy khinh miệt cười, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Bạch Di nương trong cơn giận dữ.

      Thần sắc của nàng thản nhiên như vậy làm cho Bạch Di nương tức sùi bọt mép, càng thêm giận thể tả.

      "Bạch Di, ta đây là giúp người quản giáo hạ nhân đâu, ngươi như vậy tức giận làm cái gì?" xong, nàng xem hướng Hồng Lăng, giọng điệu nghiêm túc , "Hồng Lăng, còn thất thần làm cái gì? Sao còn chưa động thủ!"

      "Là, tiểu thư." Hồng Lăng lập tức lên tiếng trả lời, tiện đà nhìn về phía Mai nhi, mặt thanh tú lộ ra tia hung ác, "Mai nhi tỷ, xin lỗi ."

      Vừa Hồng Lăng lập tức nâng lên tay phải, ở ngay lúc Mai nhi còn chưa có phục hồi tinh thần , liền hung hăng tát cái đau vào mặt của nàng.

      Chỉ nghe thấy ‘ba’ tiếng vang thanh thúy, Mai nhi mặt thoáng ra dấu bàn tay đỏ tươi, mà trong mắt của nàng mang theo khó có thể tin cùng phẫn nộ.

      "Hồng Lăng, ngươi cư nhiên dám đánh ta!" Che hai má bị đánh của mình, Mai nhi phẫn nộ mắng.

      Tà liếc mắt cái, Hồng Lăng hừ lạnh tiếng, chẳng hề để ý : "Ta chỉ nghe theo phân phó của tiểu thư, ngươi có cái gì bất mãn, tìm tiểu thư nha!"

      Nghe xong lời của Hồng Lăng, Mai nhi nhìn về phía Tô Diệu Thủy, nhìn đến ánh mắt của nàng, chỉ thoáng cũng đủ làm cho nàng ta hoảng sợ.

      đợi Mai nhi lên tiếng, Hồng Lăng muốn giơ lên bàn tay, hạ xuống cái át nữa mặt Mai nhi.

      Nhìn Mai nhi liên tiếp bị đánh khiến cho khuôn mặt sưng đỏ, Bạch Di nương tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, nguyên bản mặt xinh đẹp sớm bị tức giận bao trùm.

      Từng bước tiến lên bắt được tay của Hồng Lăng, Bạch Di nương dùng sức vung, hất Hồng Lăng lảo đảo cái. Mà nàng thời khắc vừa đứng vững, Bạch Di nương cũng tới trước mặt của nàng, ngay sau đó liền giơ tay lên hướng nàng đánh.

      Mắt thấy Bạch Di nương hạ tay đánh Hồng Lăng , đột nhiên ngừng lại, mặt liền ra chút thống khổ.

      "Bạch Di, ngươi làm cái gì vậy đâu?" Cầm lấy cổ tay Bạch Di nương, Tô Diệu Thủy khóe miệng mang ý cười nhìn nàng, nhưng chuyện giọng điệu lại mang theo uy nghiêm cùng lãnh liệt.

      Bạch Di nương mặt thống khổ càng ngày càng ràng , nàng chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến trận đau đớn sâu sắc như cổ tay muốn vỡ vụng..

      "Tô Diệu Thủy, ngươi làm gì? ! Buông!" Giãy dụa muốn tay Tô Diệu Thủy bỏ ra, Bạch Di nương nổi giận .


      "Bạch Di, ta khuyên ngươi vẫn là ở bên chờ xem. Chính là ba mươi cái tát mà thôi, lập tức đánh xong ." Tươi cười ôn hòa, Tô Diệu Thủy , "Hồng Lăng, tiếp tục."
      Vì thế, toàn bộ trong viện chỉ nghe thấy Mai nhi thống khổ kêu gào, cùng với tiếng ‘ba’ bàn tay thanh thúy.

      Bạch Di nương rất muốn tiến lên ngăn cản, càng muốn cấp Tô Diệu Thủy chút giáo huấn, nhưng tiếc rằng cổ tay của nàng vẫn bị Tô Diệu Thủy cầm lấy, cảm giác được từng đợt đau đớn.

      Thân là sát thủ nhất đẳng ở thế kỷ hai mươi mốt, muốn cấp cho nàng niếm thử chút đau khổ, Nàng chỉ cần thoáng dùng chút lực, có thể làm cho Bạch Di nương đau đến kêu khổ ngừng.

      "Tiểu thư, đánh xong ."

      Giương mắt nhìn về phía khuôn mặt Mai nhi bị đánh sưng vù giống như đầu heo, Tô Diệu Thủy vừa lòng gật gật đầu, tiện đà nhìn về phía Bạch Di nương: "Bạch Di, lần này ta thay ngươi quản giáo Mai nhi, nhưng ta cũng tưởng có lần thứ hai . ngươi tới muốn biết chuyện hôm nay, ngươi vẫn là trở về hỏi t đại tỷ tỷ chú ."

      xong, nàng đột nhiên buông lỏng tay ra.

      Bạch Di nương nháy mắt cảm thấy đạo lực cường đại đẩy mạnh khiến cho nàng có đứng vững, cả người liền nháy mắt ngã xuống mặt đất, cổ tay vẫn còn cảm giác đau đớn.

      "Hồng Lăng, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chút, hy vọng có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, cũng muốn nghe tiềng ồn ào gì nữa."

      "Là, tiểu thư."

      Mắt lạnh quét nhìn chút hai người chủ tử chật vật đến khó coi, Tô Diệu Thủy thẳng thắn lưng, tao nhã bước chân, hướng tới phòng đến.
      Dám trêu nàng? Chờ mà trả giá !

      Chương 10: sơ ngộ mỹ nam Thất vương gia (1)


      Nằm giường nghỉ ngơi mấy ngày, người vết thương mặc dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng có thể hoạt động, vì thế, Tô Diệu Thủy cũng nằm lại giường, mà là bắt đầu vì những ngày sau này mà quyết định. 2

      Nàng tới trong viện, ngồi ở trước bàn thạch cạnh cây đại thụ. Thân thể sau nhiều ngày điều trị tốt rất nhiều, sắc mặt cũng lộ ra hồng nhuận.

      "Hồng Lăng, ngươi cũng ngồi xuống, ta có việc muốn với ngươi." Nhìn thoáng qua

      Hồng Lăng đứng bên cạnh, Tô Diệu Thủy phân phó .
      Hồng Lăng ngẩn người, vốn định cự tuyệt, nhưng thấy nàng vẫn nhìn mình, liền cũng do dự, trực tiếp ngồi ở bên cạnh của nàng, hỏi: "Tiểu thư có gì phân phó?"

      "Hồng Lăng, ngươi còn muốn tiếp tục ở lại trong phủ này sao?" Ánh mắt lạnh nhìn Hồng Lăng, Tô Diệu Thủy bình tĩnh hỏi, nhưng trong giọng lại mang theo cỗ uy nghiêm làm cho người thể kháng cự.

      "Tiểu thư, ngươi muốn đuổi nô tỳ sao?" Vừa nghe nàng , Hồng Lăng liền hoảng, cầm tay Tô Diệu Thủy kích động , "Tiểu thư, ngươi cần đuổi nô tỳ , nô tỳ muốn rời khỏi tiểu thư. "

      Thấy nàng hiểu lầm ý tứ mình, Tô Diệu Thủy bất đắc dĩ thở dài hơi, nhưng trong lòng lại lộ ra tia lo lắng, nha đầu kia là tâm đối tốt với Tô Diệu Thủy.

      Tay kia vỗ mu bàn tay của Hồng Lăng, giọng : " nương tốt như vậy, ta như thế nào đuổi ngươi đâu? nên suy nghĩ bậy bạ, ta bỏ lại ngươi."

      " sao?" Hồng Lăng trong mắt tràn ngập vui sướng, nhưng mang theo tia hoài nghi, "Tiểu thư đuổi nô tỳ ?"

      "Đương nhiên ." Trịnh trọng gật gật đầu, Tô Diệu Thủy giọng điệu kiên định , "Ta về sau còn cần ngươi giúp ta đâu, sao có thể đuổi ngươi nha."

      Nghe nàng như vậy, Hồng Lăng thế này mới thầm yên lòng, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi vấn, "Kia tiểu thư ý của người là?"

      Ánh mắt kiên định nhìn Hồng Lăng, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của Tô Diệu Thủy lộ ra chút nghiêm túc đôi mắt ánh ra chút tính kế tinh quang.


      "Ta tính rời tướng quân phủ, cần lại cùng những người này ở cùng chỗ."
      Hồng Lăng nhất thời bị kinh sợ , vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Diệu Thủy, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin: "Tiểu thư, ngươi... Tướng quân đồng ý."

      " phải do có đồng ý hay ." Tô Diệu Thủy khẽ hừ tiếng , có nửa điểm do dự.

      Theo khối trí nhớ của thân thể này lưu lại mà biết được, phụ thân của nàng, chủ nhân tướng quân phủ Tô Thắng, đối với nàng căn bản là tuyệt quan tâm, càng chưa tới thích , thậm chí mang theo chán ghét.

      Nàng , đồng dạng là nữ nhi của , vì sao tỷ muội huynh trưởng của nàng có thể được phụ thân thương, mà nàng lại bị lạnh nhạt. Vì vậy nàng cần gì phải hiếu đạo với .

      "Nhưng là tiểu thư, ngươi phải , muốn cho những người khi dễ phải trả giá đại giới sao? Nếu là chúng ta ly khai tướng quân phủ..."

      "Những người đó tự nhiên ta thu thập , nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nha." Tô Diệu Thủy chút để ý , nhưng giọng điệu lại lộ ra kiên định, "Nếu muốn rời tướng quân phủ, chúng ta đầu tiên phải có tiền, có tiền dễ dàng hơn."

      nhiều ngày nàng luôn luôn lo lắng chuyện này. Tô Diệu Thủy trước kia khẳng định là có tiền . Nếu muốn rời tướng quân phủ tự lập môn hộ, như vậy nhất định phải kiếm tiền!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chương 11: sơ ngộ mỹ nam thất vương gia (2)


      Sau khi hạ quyết định, Tô Diệu Thủy liền bắt đầu thực kế hoạch.

      Mỗi ngày đều ở trong phủ, tự nhiên là thể kiếm được tiền , mà muốn kiếm được tiền, nàng nhất định phải ra phủ.

      "Hồng Lăng, ta ra ngoài dạo, ngươi ở lại trong phủ, có tình huống gì, tự mình nghĩ biện pháp đối phó, trăm ngàn lần thể để cho người khác biết suy tính của chúng ta, cũng thể làm cho người ta biết ta ra ngoài." Trở lại phòng thay đổi thân quần áo Tô Diệu Thủy đối với Hồng Lăng phân phó .

      Nàng lúc này, mặc bộ trang phục màu trắng, có váy dài rườm rà phức tạp, cổ tay áo cùng cổ áo dùng kim sắc sợi tơ, thêu đường viền tường vân, bên hông cột lấy đai lưng màu trắng tinh xảo, đai lưng cũng đồng dạng thêu kim sắc tường vân.

      khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, trang điểm phấn son, lại lộ ra khí chất thanh lệ thoát tục, mỗi cái nhăn mày, ý cười liền lộ ra biết bao nhiêu là phong tình. đầu tóc dài mượt mà phiêu dật được cột lên đỉnh đầu hết sức đơn giản, kiểu đuôi ngựa theo đầu đong đưa có chút lay động. Cả người tư thế oai hùng phong độ hiên ngang .

      Hồng Lăng ngốc lăng lăng nhìn trước mặt. Nếu phải biết trước nàng là nữ tử, chắc chắn bị nàng mê hoặc.

      "Tiểu thư, ngươi nếu là mặc vào thân nam trang, đường nhất định làm cho bọn nữ tử thần hồn điên đảo." Hồng Lăng cười .

      Giả bộ hờn giận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, Tô Diệu Thủy tức giận :

      "Tiểu thư ta bán nụ cười bán nghệ lại càng bán mình!"

      "Tiểu thư, ngươi cái gì đâu?" Bị lời của nàng lớn mật làm cho kinh sợ , Hồng Lăng vội vàng , khuôn mặt thanh tú nổi lên chút đỏ ửng.

      Buồn cười nhìn nàng cái, Tô Diệu Thủy cũng thêm cái gì, liền lập tức ra sân, thanh thức từ của sau ly khai tướng quân phủ.

      Trước kia Tô Diệu Thủy, hàng năm sinh hoạt trong phủ tướng quân, số lần xuất môn có thể đếm đầu ngón tay. Cho nên, theo trí nhớ của thân thể này nàng cũng thể biết được bao nhiêu tin tức có lợi.

      Bất quá, cho dù là địa phươngxa lạ, chỉ cần là qua lần nàng liền có thể nhớ ràng, thậm chí ngay cả ngã tư đường hai bên có cửa hàng gì, mọi người làm những gì, nàng đều nhất nhất nhớ , cho nên, nàng hoàn toàn lo lắng việc lạc đường.

      đường đến, nàng yên lặng nghĩ, cần phương pháp gì để có thể kiếm tiền đâu. Việc buôn bán, căn bản tiền vốn.

      lang thang, nàng cơ hồ đem toàn bộ Nghiệp Dương Thành đều dạo xong rồi. Nhanh chống hồi phủ, mà ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị hồi phủ, ở phía bắc cửa thành nàng nhìn thấy có đám người, vây quanh chỗ, biết nhìn cái gì.

      Nàng phải là người thích xen vào việc của người khác, nên để ý tới, vốn định lập tức rời , lại nghe trong đám người đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hãi, nàng liền dừng cước bộ.

      "Trời a , năm ngàn lượng bạc trắng nha!"

      Năm ngàn lượng bạc trắng?

      Khóe môi hông nhuận gợi lên chút tươi cười, Tô Diệu Thủy xoay người, lập tức hướng tới đám người đến.

      vào bên trong đám người, thấy khối mộc bài, mộc bài dán đủ loại trang giấy cổ xưa, mặt trang giấy đều có chữ viết, mà khối mộc bài cao nhất có viết ba cái chữ to cứng cáp mà hữu lực——

      hùng bảng!’

      Chương 12: sơ ngộ mỹ nam Thất vương gia (3)



      Cái gọi là hùng bảng, đơn giản mà , chính là cố chủ đưa ra nhiệm vụ, người có năng lực tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ mà cố chủ muốn.

      Nhiệm vụ của hùng bảng, đơn giản cũng có, khó khăn cũng có.

      Căn cứ nhiệm vụ tính chất trình độ khó dễ mà thù lao khác nhau.

      Chỉ cần là nhiệm vụ hùng bảng, mặc kệ là hoàng thân quốc thích, võ lâm gian hồ hoặc là đào phạm, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, là có thể tiếp nhận nhiệm vụ.

      Nhưng sinh tử cố chủ phụ trách, khi hoàn thành nhiệm vụ mà bị tổn thương, cho dù là chết, cố chủ cũng chịu trách nhiệm.

      Bởi vậy, hùng bảng là hai loại cực đoan.

      Đương nhiên, đều này là do Tô Diệu Thủy hỏi thăm biết được.

      Mà lúc này nhiệm vụ được dán ở hùng bảng được người trả thù lao rất cao, hấp dẫn ít người qua đường vây xem. Cho dù là nghĩ tiếp nhận nhiệm vụ cũng đều tiến lên vây xem phen.

      Đơn giản là, tiền thưởng này là rất cao , năm ngàn lượng bạc trắng nha!
      Nếu người bình thường, năm thu vào là trăm lượng, như vậy, năm ngàn lượng bạc trắng, đủ để cho người ở Nghiệp Dương Thành trở thành người giàu có. Ở trong thành muốn mua bao nhiêu liền mua bấy nhiêu.

      Tô Diệu Thủy ngoéo cái khóe môi, trong lòng thầm tính toán, nếu là có năm ngàn lượng bạc trắng này, nàng liền có thể ở trong thành mua ngôi nhà, có thể rời tướng quân phủ, mình bên ngoài sinh sống.

      Nàng nhất định phải có được năm ngàn lượng bạc trắng!

      Quyết định chủ ý, nàng liền cẩn thận đọc nội dung nhiệm vụ ——

      Tìm được Tị Thủy Châu thất truyền trăm năm.

      đoạn văn tự rất đơn giản, có quá nhiều miêu tả, nhìn như đơn giản, nhưng nhìn người đưa ra tiền thưởng có thể hiểu được nhiệm vụ khó khăn đến mức nào!

      đến Tị Thủy Châu này là cái vật gì, chỉ cần nhìn vào việc nó thất truyền trăm năm liền có thể thấy được, muốn tìm được Tị Thủy Châu này, phải chuyện dễ dàng gì.

      Nàng vừa mới đến quốc gia xa lạ này, đối với khắp nơi Nam Hồng quốc, thậm chí đối với toàn bộ Thần võ đại lục, đều là thập phần xa lạ, hiểu nhiều lắm. Xem ra, muốn hoàn thành nhiệm vụ này, lấy được năm ngàn lượng tiền thưởng, nàng phải bỏ ra chút công phu mới được.

      Đôi mắt trong suốt nổi lên thần sắc kiên định quyết tuyệt, nàng lại liếc mắt nhìn hùng bảng cái, xoay người liền rời khỏi.

      Cũng là ở trong đám người kia, nàng bất chợt nghe được cuộc chuyện rất : "Nghe Tị Thủy Châu thất truyền trăm năm này, ở ngay trong thất vương phủ đâu."

      "Thiệt hay giả? Nếu là ở trong thất vương phủ, nếu người muốn hoàn thành nhiệm vụ này, phải vào thất vương phủ ăn trộm Tị Thủy Châu sao? Thất Vương phủ ôi chao, cũng phải là nơi tùy tiện có thể xông vào!"

      "Quản nó thiệt hay giả, ta cũng nghe người khác vậy , hơn nữa, chúng ta lại tiếp nhận nhiệm vụ, quản làm gì. Vẫn là nhanh ."

      Tô Diệu Thủy có chút quay đầu, theo thanh nhìn lại, thấy là hai người đường ăn mặc đơn bạc, theo trong đám người ra ngoài, vừa vừa rời .

      Khóe môi biên gợi lên chút tươi cười, nàng nhíu mày, trong lòng có tính toán.
      Mặc kệ Tị Thủy Châu ở trong thất vương phủ là hay giả, nàng đều phải nhìn cái. Chỉ cần có tia hy vọng, nàng buông tay.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: sơ ngộ mỹ nam Thất vương gia (4)


      Màn đêm thâm trầm, toàn bộ Nghiệp Dương Thành lâm vào bóng tối, ban ngày còn rất là náo nhiệt của kinh thành phồn hoa, nay rất yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy thanh vài tiếng chó sủa, cùng với phu canh gõ mõ.

      Đột nhiên, đạo bóng dáng nhanh nhẹn linh hoạt, theo trong cái ngõ bay vút qua, động tác linh mẫn nhảy lên đỉnh tòa nhà, cước bộ cực nhanh ở đỉnh phòng ốc lướt , cơ hồ có phát ra nửa điểm thanh .

      Mà phu canh gõ mõ cầm canh, chỉ cảm thấy có cái bóng đen lên, khi quay đầu nhìn lại, cái gì cũng thấy, trong lòng nhất thời cảm thấy trận sợ hãi, dưới chân bước cũng nhanh hơn .

      Lúc này, này cái bóng dáng linh mẫn, rất nhanh hướng tới hướng chạy vội .
      Thẳng đến trước phủ đệ xa hoa tráng lệ, bóng dáng mới dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn hướng đại môn đóng chặt.

      ‘Thất Vương phủ.’


      khuôn mặt được che bằng chiếc khăn mỏng màu đen, lên chút tươi cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, Tô Diệu Thủy liếc mắt nhìn bảng hiệu cái, liền thu hồi ánh mắt.
      vào bên cạnh vách tường, nàng thả người nhảy lên đầu tường, ngồi xổm đầu tường, liếc mắt đánh giá toàn bộ động tĩnh trong viện.

      Hôm nay hùng bảng’ dán thông báo nhiệm vụ, vậy người trong thất vương phủ, cũng có nghe thấy. Nếu là như thế, nhất định trong phủ có phòng bị.
      Tuy thân thủ của nàng rất cao, nhưng nàng cũng phải là người tự phụ tự đại, nàng mạo hiểm.


      Nhìn quanh toàn bộ nhà cửa, có vẻ rất im lặng, chỉ ngẫu nhiên có mấy người thị vệ tuần tra, dọc hành lang qua, nhưng có gì là thích hợp.
      Chẳng lẽ là người trong vương phủ, còn chưa biết được nhiệm vụ hùng bảng thượng kia?

      Bất quá, mặc kệ bọn họ có biết hay , nàng đều phải vào tìm tòi đến cùng.
      Đợi cho thêm tổ tuần tra thị vệ qua, nàng mới từ đầu tường nhảy xuống, thân y phục dạ hành, rất nhanh liền dung nhập vào màn đêm, nhìn kỹ, căn bản thể nhìn thấy tới tồn tại của nàng.

      Ban ngày, biết được Tị Thủy Châu có thể ở trong Thất Vương phủ, nàng liền hỏi thăm qua thất Vương phủ. Tuy rằng biết là chuẩn xác, nhưng cũng tốt hơn là biết gì!
      Dựa theo tin tức mình hỏi thăm, nàng cơ hồ cần tốn quá nhiều sức, nàng liền tới hoa viên có vẻ đẹp đẽ quý giá.

      Thân ảnh giấu ở bụi cây, nàng nhìn xuyên qua thấy nhà được xây vô cùng tinh xảo, đèn vẫn còn sáng quang.

      Xem ra, còn có người chưa nghỉ ngơi, nàng phải cẩn thận mới được, bằng nếu đả thảo kinh xà phiền phức .

      bao lâu, trong phòng ngọn đèn liền tắt, ngay sau đó, cửa phòng được người bên trong mở ra, bóng dáng cao ngất ra.

      Chỉ vì người nọ đưa lưng về phía nàng, cho nên Tô Diệu Thủy vẫn chưa thấy ràng bộ dáng của người nọ, nhưng theo thân hình nhìn biết là cái nam nhân.

      Nnam nhân ra khỏi phòng,liền dọc theo hành lang hướng bên cạnh căn phòng khác đồng dạng tinh xảo hoa lệ.

      Có chút nhíu mày, Tô Diệu Thủy thu hồi tầm mắt, thân hình chợt lóe, liền theo sân đại môn vào, tốc độ cực nhanh, cơ hồ là ở nháy mắt liền hoàn thành loạt động tác này.
      Mũi chân điểm, nàng cơ hồ có phát ra tiếng vang gì, cả người liền tới phòng ốc trước mặt.

      Nàng hỏi thăm qua, Thất vương gia này rất thích cất chứa ít hi hữu trân phẩm trong gian phòng này, mà những trân phẩm tất cả đều ở trước mắt nàng .
      Nếu Tị Thủy Châu này ở trong thất vương phủ, nhất định cũng là ở trong gian phòng này.

      Chương 14: sơ ngộ mỹ nam Thất vương gia (5)



      Đưa tay đẩy ra cửa phòng, Tô Diệu Thủy lắc mình cái liền vào phòng, rồi đóng cửa phòng lại. loạt động tác, nhanh đến mức chút tiếng động cũng có.

      Sau khi vào phòng, nàng cũng dám cầm đèn, đợi cho hai mắt thích ứng với bóng tối, nàng liền đem toàn bộ cách bày trí trong phòng nhớ ràng .

      Khi ở thế kỷ hai mươi mốt, thân là kim bài sát thủ, nàng tiếp nhận những loại huấn luyện đặc thù gian khổ, trong đêm tối tìm vật, chút cũng làm khó được nàng.

      Toàn bộ phòng được bài trí rất quy tắc, ngăn nắp, kệ được sắp xếp chỉnh tề đủ loại vật phẩm hi hữu trân quý nhưng nhìn lại, vật lớn giống như Tị Thủy Châu gì đó đâu cả.

      Hay là, Tị Thủy Châu này cũng có ở trong thất vương phủ, nàng uổng công chuyến rồi?

      Bất quá, nàng cũng xem như công chuyến, cho dù có Tị Thủy Châu, nhìn những kỳ trân dị bảo này, tùy tiện lấy cái, cũng có thể bán được giá tốt .

      Khóe môi gợi lên chút nụ cười giảo hoạt, lòng của nàng quyết định chủ ý, nhưng còn là có chút cam tâm, liền tiếp tục ở trong phòng tìm tòi , tìm kiếm có hay cơ quan tồn tại.

      Dọc theo bên tường, nàng vừa , bên thân thủ ở tường chạm đến . Đột nhiên, ngón tay chạm đến khối ngọc thạch tường, nàng nhất thời ngừng lại.

      Đôi mắt trong suốt sáng ngời lên chút khôn khéo, nàng có chút nhíu mày, thân thủ xoa chút lên khối ngọc, ngay sau đó, bên cạnh ngọc thạch xuất cánh cửa .

      có do dự, Tô Diệu Thủy thân hình chợt lóe, động tác nhanh nhẹn chui vào phía sau cửa mật thất kia. Mà ở nàng vừa , cánh cửa tự động khép lại , toàn bộ vách tường nhìn ra tia khác thường.

      vào bên trong, Tô Diệu Thủy cũng là đề cao cảnh giác, dưới chân bước từng bước trầm ổn hữu lực, có tùy tiện tới. đôi mắt cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

      đường tới, cũng có gặp được cái cơ quan cạm bẫy nào! dọc theo đường thuận lợi có chút quỷ dị.

      Đuôi lông mày nhíu lại, Tô Diệu Thủy thầm nghĩ, là do Thất vương gia này đối với thị vệ trong phủ chính mình quá mức tự tin, tin tưởng ai dám xong vào thất Vương phủ của ? hay vẫn là cố ý đợi con mồi chủ động đưa lên tới cửa?

      Mặc kệ xảy ra tình huống như thế nào, nếu nàng vào được, liền nhất định phải mang chút gì ra, nếu là Tị Thủy Châu ở ngay tại trong mật thất này, nàng tự nhiên bỏ qua.

      đường vừa vừa nghĩ, đến cuối đường là gian phòng tối quá rộng.
      Mới vừa đến lối vào phòng tối, Tô Diệu Thủy liền thấy vật phẩm tản ra ánh sáng lục quang chiếu sáng toàn bộ phòng tối, nàng cảm thấy có chút biến hoá kỳ lạ.

      Mà tại phòng tối trừ bỏ vật phẩm tản ra ánh sáng lục quang có vật phẩm gì nữa.
      Cái vật phẩm phát lục quang này, là hạt châu cỡ bàn tay được đặt cái giá. Mà ở chung quanh cái giá, có bất cứ vật cản nào, chỉ cần qua là có thể lấy nó.

      Hay là, đây là Tị Thủy Châu.

      Quả nhiên là thứ tốt.

      môi nnowr nụ cười tao nhã, Tô Diệu Thủy cất bước tiến lên, vào bên trong, tay nhàng chạm đến hạt châu.

      Như trước có gì dị thường, ngón tay có thể cảm giác được lạnh lẽo của hạt châu, cảm giác rất dễ chịu.

      Nếu nàng tìm được Tị Thủy Châu này rồi nàng liền khách khí lấy .
      Nhưng mà, ngay tại lúc nàng cầm lấy Tị Thủy Châu kia, toàn bộ phòng tối lại đột nhiên lay động, nguyên bản phòng tối, giờ khắc sáng rực ánh lửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :