1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Đường Đường thỉnh cầu.
      Edit: Trần

      “Bất đắc dĩ bĩu môi, Đường Đường cười đến lộ ra hai chiếc răng nanh, hé ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, “Mâu Chân, nếu để cho ta giúp ngươi làm chút việc ! Dù sao cũng quá nhàn rỗi, vừa hay ngươi có thể cho ta nơi này có cái gì…. cần phải kiêng kị. Ví dụ như buổi tối thể tùy tiện ra ngoài, nghe được thanh kì quái gì cũng ngàn vạn lần được để ý tới! Còn có còn có, có phải có cả những chỗ cấm cung biệt viện trăm triệu lần thể vào, nếu bị giết người diệt khẩu, đốt xác ném xuống biển…”
      “Tôn nương!” Bật cười, Mâu Chân nhịn được.
      Nếu là Đường Đường lo lắng gặp phải tai họa, điều đó hiển nhiên là tuyệt đối chính xác, nhưng vấn đề nàng hỏi lại quá ngây thơ, khờ dại đến mức ngu xuẩn!
      Vô Cực điện, là nơi vô cùng thần bí, im lặng tuyệt đối, nơi khiến cho chúng sinh lục giới nghe thấy mà biến sắc.
      Trừ bỏ ma vương, ngũ đại hầu cận và những thị nữ thân cận, cho dù mà Ma chúng tu hành ngàn năm ở Ma giới muốn nhìn nén đều là nơi thứ nhất, chứ đừng là tùy ý tiến nhập.
      Bất kể là người tu tiên có tu vi cao thâm cỡ nào, hay là vật ngả ngớn cuồng vọng biết trời cao đất dày, nếu muốn tự tiện xông vào Vô Cực điện, chỉ cần cách ngoài đại điện bị Huyết Hồn ma trận do vương tự tay bày ra thôn tính, rơi vào kết cục hồn phi phách tán!
      Nơi này u ám như mảnh tử địa, mà ngay cả chim muông hay côn trùng bốn phía đại điện cũng bị ma khí bá đạo của vương làm kinh sợ, dám phát ra tiếng gáy, chỗ nào dám phát ra thanh kì quái? (Đương nhiên, trừ bỏ hai lần Đường Đường sử dụng thần giao cách cảm bị thất bại- lời tác giả)
      Mà Tôn Đường Đường nàng là nhân loại đầu tiên có thể vào đại điện, cũng là vì mệnh lệnh của vua mới có thể tới đây, cho nên nàng mới có thể bình an vô .
      Nhưng nếu chỉ bằng sức của nàng là nữ tử loài người hề có chút tu vi nào, dù là nghĩ muốn ở trong đại điện tùy tiện lại đều có khả năng, vì căn bản nàng thể xuyên qua được kết giới cực mạnh có trong điện.
      Khóe môi cong cong, Mâu Chân buồn cười nhìn vẻ mặt giả bộ đáng thương của Đường Đường, khỏi nghĩ tới vẻ mặt có chút thôi trước khi chia tay của Tùy Hỉ.
      Nếu như có thể, có lẽ càng hi vọng biến thành tượng đất kia, tự mình ở lại đây bảo hộ cho nàng!
      Sâu kín thở dài tiếng, Mâu Chân trong lòng thầm đưa ra quyết định. Có lẽ, nên kiếm cho Đường Đường chút việc để làm cũng tốt!
      Dù sao, nàng từng dễ dàng phá giải mị hồn thuật của Thường Túy, lại trong mấy chục ngày ngắn ngủi lĩnh hội được thần giao cách cảm bậc sơ cấp cho nên, nàng phải là nhân loại bình thường khiến người ta bớt lo.
      ______________________________
      gian phòng rộng lớn trông giống như lễ đường, cả phòng rực rỡ muôn màu, các loại đèn đầy ắp và đồ sộ.
      loạt giá gỗ lớn xếp cạnh nhau, những chiếc đèn cổ xinh đẹp lóa mắt.
      Từ ngăn tủ dưới xếp chồng dần dần lên đến ngăn tủ đỉnh, từ nền đá cẩm thạch xếp chồng đến chạm được trần nhà.
      Vàng, bạc, đồng, thiếc, lớn, , vừa phải, để chứa dạ minh châu, hay cắm nến, đựng dầu thắp đèn, chạm vàng, khắc bạc, khắc hoa, sơn son, Đường Đường nhìn đến nỗi đầu váng mắt hoa, nghĩ thầm: “Sớm biết vậy chẳng kiếm mấy tảng đá vớ vẩn làm gì a? Đến đây trộm đèn, tùy tiện trộm cái cầm ra ngoài cũng có thể đổi được trăm tám mươi hai lượng!”
      “Tôn nương, ngươi giúp ta lau chùi, dọn dẹp những chiếc đèn này được chứ?” Cười tủm tỉm nhìn Đường Đường, khuôn mặt Mâu Chân tươi cười dịu dàng như nước, nhưng lần đầu Đường Đường cảm nhận nàng quả chính là ma nữ.
      phòng đầy đèn như thế này, lau tới lúc địa cầu hủy diệt mất, chẳng lẽ những thời giờ đa dạng của Tôn Đường Đường nàng đều phải ở trong này cùng với thanh đăng làm bạn, đơn yên tĩnh cả đời sao?
      trận kinh ngạc chấn động qua , Đường Đường dường như mơ hồ thấy mình hóa thành bà lão tóc bạc da nhăn, dáng người còng xuống, còn cố tình lại vẫn mặc thân quần lụa mỏng màu thủy lam, mười ngón tay gập lại cầm lấy cái khăn lau rách, cầm cái đèn ngừng lau a lau . . .
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 33: Tai nạn
      Edit: Tiểu Trần

      “A~~” Hoảng sợ trợn tròn mắt, Đường Đường túm lấy ống tay áo Mâu Chân, “Mâu Chân, Mâu đại nãi nãi, ngươi muốn ta lau hết toàn bộ đèn ở đây chứ?
      cần!” Cười đạm mạc, thân ảnh Mâu Chân đột nhiên trở nên mơ hồ, thanh cũng bắt đầu trở nên xa xôi, “Ngươi muốn lau lau, lau nghỉ ngơi, dù sao cũng vội~~~”
      “Mâu Chân! Mâu Chân~~” Trợn mắt há hốc mồm nhìn Mâu Chân dần dần tiêu thất vào hư , Đường Đường hung hăng dậm chân, đau nhức mắng câu: “ có việc gì tự dưng ân cần làm gì cơ chứ! Ngu ngốc!* (tớ đoán nó là tiếng chửi thề, 该, ai biết chỉ tớ nhé :) )
      ______________________________
      “Ngươi bảo nàng lau đèn?”
      “Đúng vậy! Ty chức nghĩ nên kiếm chút việc cho nàng làm, có lẽ để Tôn nương ngây ngốc an tâm hơn!
      hồi tiếng gợn nước vang lên, tay Hiên Viên Hận Thiên xẹt qua mặt nước, vô số bọt nước bám tay bị vỡ tan mặt nước, làm nổi lên nhiều gợn sóng .
      vầng sáng kì dị đột nhiên lộ ra từ trong nước, dường như có ngọn lửa thiêu đốt ở bên dưới mặt nước, vầng sáng kì dị hắt ánh sáng lên mặt Hiên Viên Hận Thiên, chiếu vào đôi mắt so với núi xa, hàn đàm còn lạnh hơn…
      “Lách cách! Rầm rầm~~”
      “Ai u, ta kháo!”
      Thanh ồn ào theo gợn nước truyền đến, đôi mày kiếm của Hiên Viên Hận Thiên khẽ nhíu lại, giữa đôi lãnh mâu bỗng dưng lên tia sáng khác thường…
      Trong Thủy kính, khuôn mặt Tôn Đường Đường dính đầy dầu ôm đầu chạy như chuột để tránh những ngọn đèn ở cao.
      chiếc đèn bằng đồng từ giá cao nện xuống, mỗi lần đều suýt chút nữa là nện vào người Đường Đường.
      Mà Tôn Đường Đường sớm bị “Loạn Đăng trận” làm mất lí trí, tựa như chú mèo hoang bị cháy lông ở giữa những giá đèn điên cuồng tránh né lung tung.
      , ngay cả bản thân Đường Đường cũng chuyện gì xảy ra. Nàng chỉ là “ nhàng” đạp cái giá đèn cho hả giận, lại ngờ cái giá đó trông cao lớn đồ sộ thế mà còn dùng được, ngay lập tức nghiêng về bên phải cái – – ngã xuống.
      Tai nạn bắt đầu!
      Giá đèn bị Đường Đường đạp ngã dùng tư thế cực kì sắc bén và hung hãn ngã về phía giá khác, lập tức chúng tựa như những quân bài đomino, giá đèn cả phòng bắt đầu đổ hết xuống.
      Thấy mọi thứ sắp sửa đổ xuống hết, Đường Đường đương nhiên dũng như vậy, thấy mình chỉ là con kiến hôi, ngăn cản tai nạn chỉ làm cho nó càng kinh khủng hơn, cho nên phản ứng thứ nhất cũng là duy nhất của nàng chính là: “Chạy a! Chỉ vì mấy cái cốc đèn vớ vẩn này, chẳng lẽ còn muốn lão nương hi sinh thân mình hay sao?”
      Hai chân vội chạy trốn nhanh như bay, Đường Đường bên nước mắt như bão táp, bên thầm cảm thán, vốn tưởng rằng phải dùng thời gian cả đời để ở trong này lau đèn, lại nghĩ rằng chỉ dùng chưa đến ba phút đồng hồ làm hỏng cả phòng chứa đèn. biết vị ma vương chưa từng gặp mặt kia có khi nào trực tiếp tóm lấy nàng, làm thành chiếc đèn lồng mới mẻ bằng da người?
      cảm thấy kinh khủng, đột nhiên Đường Đường vấp chân cái, cả thân thể nhất thời bay thẳng lên rồi sau đó ngã mạnh mặt đất.
      Họa vô đơn chí, giá đèn cuối cùng ầm ầm đổ xuống, chiếc đèn bị quăng ra nghiêng lệch đâu được gõ mạnh lên ót Đường Đường, dầu thắp ở trong đèn bắn lên môi, đầy khuôn mặt của nàng.
      Kêu tiếng yếu ớt, Đường Đường nằm mặt đất tứ chi vô lực, ngay sau đó lặng như vũng bùn, dường như bao giờ…cử động nữa.
      Trong yên tĩnh tuyệt đối, Hiên Viên Hận Thiên yên lặng chăm chú nhìn vào mặt nước, quá xác định nữ nhân kia có phải chết , nhưng trong lồng ngực cảm thấy có chút kì quái, tựa hồ hy vọng nàng cứ như vậy mạc danh kì diệu mà chết.
      Cho dù muốn chết, cũng phải chờ biết khác thường của Đế Thiên cùng nàng có quan hệ gì mới được chết.
      “Mâu Chân~~!”
      Lấy nghiêm túc trước nay chưa từng có vận khởi thần giao cách cảm, Tôn Đường Đường từ từ nhắm lại hai mắt, chết sống nắm chặt tay, dùng hết toàn bộ tinh thần đau khổ gọi cứu tinh duy nhất.
      “Help me! Ô ô, ta bị thương vì công việc, ta mặc kệ! Ô ô, con mẹ nó ta còn bị hủy dung nữa – -!”
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 34: Thần đèn
      Edit: Trần

      Cơ hồ là thể khống chế, khóe miệng Hiên Viên Hận Thiên hơi hơi co rúm lại cút, giống như dòng nước ấm ngày xuân chảy qua mặt hồ bị đóng băng trong mùa đông, thoáng chốc lộ ra gợn sóng ấm áp dưới lớp băng dày.
      “Vương?” Đứng lặng bên hồ nước, Mâu Chân thể tin trừng lớn mắt – -
      Vương, lại có thể nở nụ cười?
      Suốt ngàn năm, gáng lưng phản bội và cừu hận mà luân hồi sang kiếp khác, trong mắt của người từ trước đến nay chỉ có lạnh băng và hận ý.
      Cho dù là lúc tâm tình của người tương đối bình thản, vẻ mặt cũng chỉ là hờ hững quan tâm đến mọi thứ, mà ngay cả ngũ đại hầu cận theo Vương chuyển sinh sang kiếp này, cũng chưa từng nhìn thấy Vương lộ ra khuôn mặt tươi cười.
      Nhưng hôm nay, Vương nở nụ cười, nụ cười khiến từng bắp thịt như co rút, mà nhanh chóng như sao băng lóng lánh lướt qua!
      “Chuyện gì?” Lên tiếng trả lời rồi ngoái đầu nhìn lại, hai tròng mắt u của Hiên Viên Hận Thiên thoáng chốc khôi phục lại lãnh khốc lạnh lẽo như trước, khiến Mâu Chân khỏi rùng mình cái.
      Có lẽ, vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo ảnh của gợn nước, Vương vẫn là Vương, có…. chút nào thay đổi!
      “Ty chức, Ty chức chỉ là muốn nhìn Tôn nương!” Ý thức được mình vừa làm gì, Mâu Chân lo sợ cúi thấp đầu xuống.
      .” Đưa tay xóa bỏ hình ảnh trong nước, Hiên Viên Hận Thiên mặt chút thay đổi phân phó . Bắt đầu từ khi nào, Mâu Chân cũng bắt đầu quan tâm đến nhân loại kia?
      Chẳng qua, quan tâm của nàng đối với nhân loại kia đến mức đặc biệt khiến người ta chán ghét, bởi vì tính cách nàng vốn vẫn luôn như thế, nhưng Tùy Hỉ – – thể được!
      “Tôn Đường Đường?” Mâu quang trầm xuống, lần đầu tiên Hiên Viên Hận Thiên gọi tên Đường Đường, bên cạnh hồ nước yên tĩnh bóng người.
      Để cho nàng sống lâu thêm chút nữa ! Chờ đến khi biết nguyên nhân khác thường của Đế Thiên, đến lúc đó quyết định sống chết của nàng, cũng muộn!
      ___________________________
      Ánh sáng u ám chiếu cả căn phòng, Đường Đường vùi đầu lau đèn đột nhiên cứng đờ người, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn bốn phía.
      “Quái lạ, hôm nay sao lại cảm thấy như có người gọi mình?” Nghi hoặc lắc lắc đầu, lại nhịn được rên rỉ tiếng, xoa khối bầm tím đầu, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi mắng: ” Đèn hỏng, bổn nương hôm nay thiếu chút nữa bị ngươi hủy dung. Hừ, giờ ngươi rơi vào trong tay bổn nương, khách khách…”
      Quăng chiếc khăn lau, Đường Đường bật hỏa chiết tử*, cười u: “ nãi nãi ta đốt hết dầu của ngươi, phá ngươi thành đống sắt vụn, thề bỏ qua! Ha, ha ha ha ha ~~~~ a?” (Hoả chiết tử: hộp diêm, mồi lửa, tớ nghĩ để hộp diêm có vẻ đại quá nên để nguyên).
      Thét tiếng kinh hãi, Đường Đường thể tin trừng lớn mắt, nghĩ tới sau khi châm lửa, “Đèn hỏng” ràng lại xinh đẹp như thế!
      có hoa văn tinh mỹ, cũng có những họa tiết trang trí phiền phức, thậm chí ngay cả kiểu cách đều đơn giản đến cực điểm. Chiếc đèn giống như nữ nhân khẽ khom mình, bàn tay giơ lên đón nhận những hạt mưa ở bên hành lang, lẳng lặng nâng khay bấc dầu, dưới ánh lửa uốn lượn, sắc đồng sáng trơn bóng, sáng rọi dọa người.
      ra là thế, đồng nếu trải qua quá trình ô-xy hóa ràng có thể tản mát ra ánh sáng lóng lánh sáng bóng như ánh vàng, hơn nữa so với vàng càng êm dịu hơn, càng an tĩnh hơn, càng đôn hậu hơn!
      Kì diệu nhất là, lúc châm lửa cho ngọn đèn, Đường Đường mơ hồ nghe thấy được tiếng tụng kinh rất êm tai, linh hoạt kì ảo, bình thản ôn hòa, truyền vào trong tai có thể khiến người ta thần thanh khí sảng, đầu óc minh mẫn, tâm hồn thanh tịnh.
      “Ngươi – – chẳng lẽ là thần đèn?” nhàng xoa vuốt từng đường cong duyên dáng thân đèn, vẻ mặt Đường Đường hưng phấn thầm : “Ngươi có thể hóa ra tiền hay là có thể hóa thành thần tiên? Hóa ra bọn đầu gấu xem nào! Nếu hóa ra đám mây màu xanh, , mây màu tím !….”
      Ngọn lửa nhảy nhảy, tựa hồ là run rẩy đến thể nhịn nổi nữa, ngọn lửa dần dần trở nên lớn hơn, tạo thành quần sáng vàng nhạt chói mắt, Đường Đường khiếp sợ há to miệng, lại biết rằng cử chỉ vô tình của nàng nhấc lên sóng to gió lớn ở Vô Cực Điện.
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 35: Ánh sáng
      Edit: Trần

      Những vật xung quanh điện.
      Hắc ám vốn tích tụ dày đăc qua cả ngàn năm lại đột nhiên bị xua tan, những ma chúng có thói quen ngủ đông suốt thời gian dài trong bóng tối đều hình, chen chúc ở con đường dài đến cung điện, thần sắc hoảng sợ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
      “Sao lại thế này?”
      “Có chuyện gì xảy ra thế?”
      Tiếng hỏi đầy nghi ngờ sợ hãi ràng vang lên, tiếng đàm luận đầy bất an ồn ào, lại có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu có mệnh lệnh của Vương, cho dù là cháy lớn, lửa cháy đến thân cũng thể tùy ý loạn trong đại điện, nếu bị kết giới trong Vô Cực điện thôn tính, ngay cả mẩu cũng thừa lại.
      ngàn năm qua, Vô Cực điện luôn luôn yên tĩnh, buồn bực và đầy nguy hiểm, đêm tối ở nơi này tuyệt đối thắp ngọn đèn dầu nào, mà thậm chí đại đa số các điện các vào ban ngày vẫn như bị giấu trong bóng đêm.
      Nhưng giờ phút này, mảng ánh sáng ấm áp mà thoải mái tràn đầy điện các, ma chúng đều vừa khẩn trương vừa mừng thầm cúi đầu , đến tột cùng là Ma Giới xảy ra chuyện gì, vừa mừng lại vừa lo. Là tốt hay là xấu?
      “Ma chúng nghe lệnh! Ai về chỗ nấy, các ti đều có những chức vụ riêng, được vọng động!” Thanh Mâu Chân đại nhân bỗng nhiên vang lên, ma chúng nghe thấy đều cả kinh vội vàng tản , vào trong tường đá dày nặng, hành lang rất dài trong thoáng chốc chỉ còn lại ánh sáng trống rỗng phiêu tán khắp trung.
      _____________________________
      Lải nhải hết tất cả thần chú sở hữu đèn trong truyện cổ tích, nhưng đèn vẫn cứ là đèn, hề có khói mang theo tinh linh nhảy ra, cũng tượng kì lạ nào xảy ra.
      Tôn Đường Đường ủ rũ vỗ bàn – – chẳng lẽ từ bỏ!
      Vừa gặp đại họa hồi khiến nàng rất mệt, hơn nữa vừa rồi bị “Tai nạn lao động” làm kinh hách hồi, giờ Đường Đường chỉ muốn nằm chiếc giường xinh đẹp đánh giấc.
      Xoay người lười biếng đến bên giường, vầng sáng màu vàng từ ngọn đèn trong bóng tối tạo thành mảng sáng ấm áp, thích hợp để ngủ. Đường Đường ngã xuống giường, vừa lòng khép mắt.
      Ngọn đèn bàn tự động thu lại, đến khi chỉ còn là ngọn lửa leo lét lay lắt bấc đèn, như sợ quấy nhiễu mộng đẹp của nàng, tự động điều chỉnh độ sáng xuống….
      Lại là giấc mộng kia, lại là nơi mà bầu trời màu lam, mây trắng, núi lớn nguy nga, bệ đá loang lổ vết máu, nhưng khác biệt là nam tử nằm bãi đá hấp hối, tính mạng bị đe dọa.
      “Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?” nhìn mặt của , trái tim Đường Đường đau đớn, đau đến nỗi nàng nằm giường bất an trằn trọc, mồ hôi toát ra lấm tấm đầy trán.
      bóng đen bỗng nhiên xuất ở trong điện, dưới ánh đèn lay lắt hắt thành chiếc bóng phóng đại tường đá, tĩnh mục như sơn, đoan túc như nhạc*. ( yên lặng trang nghiêm như núi, ngay ngắn uy nghiêm như núi lớn).
      Ngọn lửa vốn cháy rất đột nhiên nhảy loạn, lại tự dưng ảm đạm xuống, như sợ hãi thân ảnh kia, sau đó khi ánh lửa sắp tắt lại đột nhiên sáng lên, tia lửa chói mắt, ánh đèn sáng rực ánh vào hai tròng mắt đen sậm, sâu như hai hàn đàm. (Hàn đàm: đầm băng).
      “Quả nhiên là thanh tâm đèn!” Đứng trước bàn , Hiên Viên Hận Thiên đưa tay cầm đĩa bấc đèn còn sáng.
      “Đùng!” Ánh lửa phụt lên, giống như pháo hoa nở rộ, tuôn ra những mũi tên lửa bé xíu, đóa hỏa liên từ đầu mũi tên bắn lên tay của .
      Nhướn mày, Hiên Viên Hận Thiên vung tay trái, đoàn hắc khí lạnh như băng đánh úp về phía đóa hỏa liên màu vàng. Hắc khí và ngọn lửa ngừng chống chọi lẫn nhau, phát ra những tiếng xuy xuy , giống như tiếng nước lạnh giọt than lửa, khiến người ta rét mà run.
      đám sương lạnh lẽo bỗng nhiên nổi lên, hỏa liên rốt cục mất giữa đám sương đen, chỉ để lại vết sẹo dữ tợn mu bàn tay Hiên Viên Hận Thiên, như vệt lửa đỏ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 36: Đăng chủ (chủ của đèn)
      Edit: Trần

      Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn vết sẹo mu bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ngọn đèn dầu ở phía trước vẫn sáng quắc như cũ, nhớ tới thanh già nua từng : “Mang theo nó ! ngày, nó có ích ngươi!”
      “Có ích? Có ích lợi gì?” Quay đầu, Hiên Viên Hận Thiêm chậm rãi tới bên giường đá.
      Ánh sáng hôn ám từ ngọn đèn phía sau chiếu tới, che phủ Tôn Đường Đường cuộn tròn giường trong chiếc bóng của , chỉ còn gương mặt ngủ say của nàng lộ ra bên ngoài, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, miệng mũi, thậm chí cả khối bầm mới xuất đầu nàng ra cách ràng, ánh vào mắt của .
      Nhân loại, là con người bình thường đến thể bình thường hơn nữa, nhưng nàng lại có thể đốt lên thanh tâm đèn, điều đó có nghĩa là, nàng được bảo vật mà chúng sinh trong lục giới đều muốn có nhận làm chủ nhân.
      Cây đèn này trước đây để ở trước đại bi phật tọa* để tụ tập linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt muôn đời mới trở thành thần khí, lúc trước nó bị vị kia mạnh mẽ ném cho mình, nhưng đèn tiếp thụ mình trở thành tân chủ nhân của nó, biết điều đó. (tọa: chỗ ngồi, hiểu ở đây là cây đèn đặt trước đài sen của Phật).
      Nhưng cần muôn đời thần khí, càng cần ngọn đèn nào chiếu sáng.
      Lưng đeo cừu hận mà luân hồi sang kiếp khác, trong sinh mệnh của chỉ có độc, hắc ám, lạnh lẽo và giết chóc. Đèn, đưa cho cũng vô dụng, mà ánh sáng, lại càng vô dụng!
      Sau khi chiếm được Vô Cực điện, tiện tay ném thanh tâm đèn vào khoảng trống trong điện các. Mà bây giờ, nơi đó đa bị ngũ đại hầu cận chất đầy thêm ngàn vạn cây đèn khác, cho dù có là đại từ đại bi Phật tổ tự mình tìm, cũng chưa chắc tìm được cây thanh tâm đèn bị năm tháng và tro bụi ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi.
      Chẳng qua, thanh tâm đèn tại sao lại chọn con người bình thường hề có tu vi hay linh tính làm chủ nhân?
      Là do nàng có vận khí quá tốt, có thể lấy được cây đèn từ xó xỉnh nào đó, chịu hao mòn sau ngàn vạn năm đến nỗi hầu như còn gì, cuối cùng “Đèn hỏng chọn bừa” lựa chọn phàm nhân, lấy nàng làm điểm tựa để thoát khỏi cảnh nhơ nhác, bụi bặm ngày ngày.
      Ánh mắt vừa động, Hiên Viên Hận Thiên đột nhiên phát nữ nhân trước mắt cùng với hình ảnh lúc trước nhìn thấy trong thủy kính hơi có chút khác, hình như là – -
      trán thiếu mất chỏm tóc!
      Có lẽ là vì để lấy được thanh tâm đèn từ đầu xuống mới phải bất đắc dĩ cắt , khiến cho khối bầm vốn được che giấu đột ngột ra, trông cực kì buồn cười!
      “Hừ!” tiếng xuy , là trào phúng hừ lạnh, hay là tiếng cười tự chủ được bật ra, Hiên Viên Hận Thiên hờ hững xoay người, chuẩn bị rời .
      Nếu thanh tâm đèn nhận nàng làm chủ nhân, như vậy cứ mặc kệ nó . Nào là chí bảo vô thượng, thánh vật tu hành, căn bản chưa bao giờ đặt ở trong lòng.
      “Này! được chết!” Tiếng khóc thương tâm từ phía sau truyền đến, làm bước chân Hiên Viên Hận Tiên đột nhiên ngừng lại, cảm thấy thanh này quen thuộc đến cực điểm, như muốn phóng xuất chỗ sâu nhất trong kí ức phủ đầy bụi từ ngàn năm, vạn năm trước.
      “Ông – -” Đế Thiên giữa cánh tay đột nhiên nóng lên, phát ra tiếng ngâm nhàng, giống như an ủi người còn trong giấc mộng.
      “Đừng chết – -” Lại là tiếng thầm, trong mộng Đường Đường cố gắng đưa tay, muốn đụng vào nam nhân nằm bãi đá, từ khóe mắt nước mắt thể tự kìm chế cuồn cuộn chảy xuống, thấm ướt tóc mai trán.
      Hiên Viên Hận Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Đường Đường, lãnh mâu còn là đêm tối yên tĩnh, mà là thần sắc quỷ dị khó phân biệt.
      Bỗng dưng, tia sáng màu đỏ từ lòng bàn tay đột nhiên lên, dùng khí thế sét đánh kịp bưng tai bắn về phía Đường Đường nằm giường.
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :