1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: Lệnh Vương
      Edit: Trần

      “Tùy Hỉ, Tùy Hỉ!” Hưng phấn kêu to, Đường Đường cầm hai chuỗi là vật gì đen tuyền, thối hoắc còn từng giọt, vẻ mặt cười chói mắt đến bên Tùy Hỉ.
      “Đường Đường!” Cúi đầu, nhìn vầng trán Đường Đường thấm tầng mồ hôi, Tùy Hỉ cười dị thường ấm áp.
      Cái kiểu tươi cười này Đường Đường từng gặp qua, là khuôn mặt tươi cười lúc cười với Mâu Chân, đẹp trai chết người a!
      “Hey, đừng có cười như thế với ta, cẩn thận ta ngươi a!” mặt nóng lên, Đường Đường phô trương thanh thế nhe răng, cầm vật trong tay đưa lên, cười đến tà ác: “Cho ngươi!”
      “Đây là cái gì?” Ghét bỏ nhíu mày, Tùy Hỉ mặc dù tiếp nhận nhưng lại duỗi tay đưa ra rất xa.
      “Chao!” Há mồm cắn tiếp miếng nữa, Đường Đường hạnh phúc thở ra hơi mùi hôi, “Ừ, nhân gian cực phẩm a! nghĩ tới nơi này cũng có chao.” (Chao là món ăn làm từ đậu phụ lên men, có mùi hôi).
      Mặt mũi tái xanh, Tùy Hỉ miễn cuỡng cười đem chuỗi của mình đưa qua: “Thích ăn như thế, vậy chuỗi này cũng cho ngươi !”
      “Vậy sao được!” Mắt hạnh lên quang mang bỡn cợt, Đường Đường nắm mũi Tùy Hỉ, hét lớn: “ hơi thôi, ta cam đoan chỉ cần hơi ngươi mùi hôi của chuỗi này!”
      Chần chờ đối diện với cặp mắt kiên định của Đường Đường, Tùy Hỉ cười khổ chút, mang theo quyết tâm xả thân vì nghĩa mở miệng….
      “Hô……”
      “Sao rồi?” Buông tay ra, Đường Đường cười đến hai tròng mắt đầy sao.
      “Ăn ngon!” Cao giọng khen thưởng, Tùy Hỉ thuần thục xử lý chuỗi của mình, hai người nhìn nhau cười to, tiếng cười thống khoái cắt qua bầu trời đêm, cũng chấn động hồ nước ở chỗ xa xôi khác.
      “Ào!” tiếng nước chảy, nam tử bước ra từ trong nước, thân hình cao lớn tựa như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất, mái tóc dài trắng như tuyết tản mạn sau người, dưới ánh trăng sáng lên ánh bạc huyền bí.
      Bọt nước trong suốt từ ngũ quan tuấn mỹ như được trạm chổ mà chảy xuống, lăn qua lồng ngực rộng lớn, bờ vai rắn chắc rồi đến vùng thắt lưng chút sẹo lồi nào, đến cặp đùi thon dài chậm rãi xuống, lưu luyến mà rơi mặt đất, hình thành vòng sáng , như giọt lệ tiếc hận (Trần: Edit đoạn này mà phải bịt máu mũi >”<.)
      Cánh tay dài nâng lên, bàn tay to giữa hư khẽ xoay, kiện trường bào màu đen vô thanh vô tức bay tới, rơi vào lòng bàn tay nam tử, nhàng xoay tròn rồi bao lấy thân hình hoàn mĩ, ung dung mà tiêu sái.
      Ngẩng đầu nhìn qua mười nữ nhân tuyệt sắc lên hành lang màu đen, nam tử chỉ là hờ hững dừng ở đằng trước, căn bản lưu ý đến ánh mắt bao hàm cả hưng phấn lẫn u oán và mị hoặc của những nữ nhân này, ngược lại chỉ nghĩ đến màn vừa nhìn thấy trong Thủy Kính – – -
      Khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ và nhân loại kia, bừa bãi vui sướng khiến cho Thủy Kính vốn trong trẻo lạnh lùng đều nổi lên gợn xóng, sau đó có cách nào truyền lại hình ảnh ràng.
      Cánh cửa điện vừa dày vừa nặng mở ra, tiếng vọng sau hồi lâu mới nghe thấy. Hiên Viên Hận Thiên trong bóng đêm lạnh lẽo mà yên tĩnh ngồi xuống.
      bao lâu? Hơn ngàn năm !
      Từ khi Tùy Hỉ theo mình chuyển thế sang kiếp khác chưa từng cười như vậy, thuần túy mà cười, khoái hoạt chút ưu phiền.
      “Tôn Đường Đường!” Lãnh mâu nheo lại, chưởng khẽ chém ra, cửa điện ầm ầm khép lại, khiến cho ánh sáng và ấm áp thoáng chốc bị ngăn cách bên ngoài cửa.
      thể để nàng ở bên cạnh Tùy Hỉ được nữa!
      Lực ảnh hưởng của nàng vượt qua tưởng tượng của chính mình, khiến cho Tùy Hỉ lần lại lần xuất khác thường, thậm chí ngay tại lúc chấp hành mệnh lệnh của mình, lần đầu tiên xuất —- do dự!
      Đưa tay chống đầu, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng: “Tùy Hỉ, ngay lập tức mang Tôn Đường Đường quay lại, đưa về đại điện!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28: Do dự
      Edit: Trần.

      Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Tùy Hỉ kinh ngạc đứng tại chỗ.
      “Sao thế?” Dừng bước quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của Đường Đường dưới ánh đèn ban đêm hung hăng đập vào mắt Tùy Hỉ.
      Trầm mặc, là biết nên trả lời thế nào, hàng mi Tùy Hỉ gắt gao nhăn lại.
      Phải nàng mang về sao, Vương?
      Nếu vừa rồi nàng những lời kia, nếu vừa rồi nàng kiên quyết quay đầu lại tìm , vậy Tuỳ Hỉ còn có thể là Tùy Hỉ trước đây.
      Chỉ cần là mệnh lệnh của Vương, cho dù là khó khăn thế nào, nguy hiểm thế nào, cũng chút do dự mà chấp hành! Chỉ là tình huống tại – – – hình như là thể!
      “Tùy Hỉ?” Nhìn Tùy Hỉ trầm mặc , Đường Đường kinh ngạc giương mi. Đến tột cùng là suy nghĩ gì, nghĩ đến chuyên chú mà ngưng trọng như vậy. Chẳng lẽ là hỏi quan hệ giữa loài người và vũ trụ? Quá sâu sắc ! (=.=”’)
      “Đường Đường!” Thở dài sâu, Tùy Hỉ tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đường Đường, “Có mệt ? Chúng ta về thôi!”
      “Được!” Vừa nhấc cánh tay chờ Tùy Hỉ nắm lấy, đôi mắt hạnh của Đường Đường sáng lấp lánh cười : “Có phải là sợ quá lâu, Mâu Chân mất hứng phải ?”
      “Ha ha – -” Miễn cưỡng cười, Tùy Hỉ nắm lấy cánh tay đường Đường, khóe miệng khẽ cong hàm chứa nét trêu ghẹo bướng bỉnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, “Ta cõng ngươi được ?”
      “A?” Ánh sáng quá chói mắt, đợi Đường Dường kịp phản ứng, cả người nằm lưng Tùy Hỉ.
      Gió mát, trăng thanh, ngọn đèn đường và bóng người, soái ca cõng mình theo đúng phong cách cổ xưa chậm rãi mà ở ngã tư đường, đây là cảnh tượng mỹ lệ nhất trong mộng ảo suốt hai mươi bốn năm qua của Đường Đường, chỉ là – -
      “Tùy, Tùy Hỉ,” mặt đỏ như xung huyết, tim đập như sét đánh, Đường Đường năng lộn xộn hỏi ra vấn đề rất đáng kinh sợ, rất kinh sợ: “Thắt lưng của ngươi vẫn tốt chứ?”
      Yên lặng hồi, Đường Đường hận thể tát vào miệng mình, lời nào chết sao, sát phong cảnh!
      “Ha ha ha ha…” Thanh cười khẽ mang đầy ý cười vang lên, Tùy Hỉ khẽ nâng Đường Đường lên chút, ngẩng đầu cất bước về phía trước.
      vận khởi ma công trực tiếp mang nàng về từ Nhân Gian giới, cũng vâng theo mệnh lệnh của Vương phải lập tức mang nàng về, bởi vì có cảm giác thôi, như thể sau lần này, là phải đưa nàng .
      Từ nay về sau, nàng là nàng, mà mình là mình, bao giờ còn thời gian vui vẻ lo nghĩ như đêm nay nữa.
      “Tùy Hỉ!” Ghé vào lưng Tùy Hỉ, Đường Đường rốt cục cũng khôi phục như bình thường, lại đột nhiên có loại xúc động muốn kể hết mọi thứ. Tựa hồ như cái kế hoạch chạy trốn thể thực kia, mặc dù là phải cất giấu trong lòng, thế nhưng đối với Tùy Hỉ mà cũng là loại khinh nhờn, là khinh nhờn đối với bằng hữu.
      Nắm chặt cánh tay, Đường Đường lắp bắp : “Ta – – kì vừa rồi là ta muốn trốn, trốn theo ngươi quay trở lại Ma giới!”
      “Ta biết!” quay đầu lại, khóe miệng Tùy Hỉ giương càng cao, nếu cần phải đối diện với đôi mắt hạnh đầy tín nhiệm kia, tựa hồ chuyện có thể dễ dàng, thẳng thắn thong dong hơn chút.
      “Ngươi biết?” Kinh ngạc ngẩng đầu, lại lập tức thoải mái nằm úp sấp, Đường Đường cười hi hi ha ha : “Đúng vậy a! Đâu có chuyện gì có thể giấu diếm được Tùy Hỉ đại nhân minh thần võ, cái thế vô song của chúng ta đâu? Là ta ngốc!”
      Hơi hơi nghiêng đầu, Tùy Hỉ cảm giác được những sợi tóc mềm mại của Đường Đường cọ cọ cổ mình, giống như cọ đến trong lòng, mềm mềm lại ngứa ngứa!
      “Vì sao lại quay lại?”
      “Bởi vì ngươi cứu ta, bởi vì ngươi đối tốt với ta, cho nên mặc kệ ngươi là người, là ma, là tiên hay , Tôn Đường Đường ta đều nhận định ngươi là bằng hữu!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Động tình
      Edit: Trần

      Tuyên thệ đầy hào hùng xong, Đường Đường lại lặng lẽ bổ sung thêm câu trong lòng: “Nếu phải ngươi sớm có bạn xinh đẹp đính kiều kiều*, ta còn muốn khiến ngươi trở thành boyfriend a! (Trần: Đính nghĩa là đỉnh, ngọn, nhô lên, kiều nghĩa là vểnh lên, khụ, đại ý ở đây nghĩa là ám chỉ bộ ngực ORZ).
      xong, tâm cũng thoải mái ít, Đường Đường bắt đầu mệt mỏi ghé vào lưng Tùy Hỉ.
      “Tùy Hỉ, ta mệt quá!”
      “Đường Đường, đừng ngủ vội!” Mày khẽ nhăn, Tùy Hỉ đưa mắt nhìn về phương xa. Sau khi trở về, chờ đợi nàng là điều gì?
      Vương cứu nàng, nhưng lại luôn đề phòng nànng, thậm chí còn mệnh lệnh cho mình giết nàng, giờ lại sai mình đem nàng về.
      Làm việc luôn quả quyết, thế nhưng Vương cư nhiên vì nàng mà phá lệ, đến tột cùng nàng là ai? Nàng rốt cuộc có bí mật thể tưởng tượng được như thế nào? Vì sao Vương lại đối với người bình thường kĩ càng đến thế?
      Trái tim, bị bao trong mớ bòng bong phân ra đầu đuôi, Tùy Hỉ lo lắng thở dài : “Đường Đường, sau khi trở về ta dẫn ngươi gặp Vương!”
      “Vương? Vương của các ngươi – – Ma Vương?” Trong lòng rùng mình, buồn ngủ cũng biến mất, Đường Đường khẩn trương ngóc đầu dậy, “Vì sao muốn dẫn ta gặp ?”
      “Mệnh lệnh của Vương” Trả lời thể ngắn gọn hơn, lại cũng thể giải thích nghi vấn đồng thời tồn tại trong đáy lòng hai người, Tùy Hỉ chỉ giọng trấn an câu: “Ngủ ! Khi nào nhìn thấy Vương ngươi nhất định cao hứng. Nhất định!”
      *****************************
      Trăng lạnh, gió , mùi hoa yên tĩnh.
      tòa đại điện to lớn, trong bóng đêm bao phủ lại càng có vẻ hùng tráng sâm nghiêm. Nhưng như thể có bức tường vô hình đem gió cùng mùi hoa đều ngăn lại bên ngoài điện, chỉ còn lại hơi thở lạnh lẽo mà tĩnh mịch xoay quanh bốn phía đại điện, làm người ta cảm thấy áp lực.
      Toàn bộ thế giới ở trong này bị phân ra thành hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
      bên là có gió, có mây, có trăng có hương hoa trong đêm, mà bên còn lại là khí trầm lặng, hắc ám tuyệt đối và tĩnh mịch lạnh như băng, giống như là thế giới bị ấm áp và ánh sáng từ bỏ vậy.
      “Tùy Hỉ!” Giọng nữ ôn nhu phá vỡ yên lặng như bị nguyền rùa, thân ảnh màu trắng oánh nhuận đột nhiên ra ở chỗ phân cách, đón nhận thân ảnh tới đằng trước.
      Bóng dáng đằng trước có chút mập mạp, đến gần mới nhìn , là nam tử cõng lưng nữ tử ngủ say chậm rãi tới.
      “Mâu chân!” Ánh mắt Tùy Hỉ khẽ xao động, vẻ mặt tươi cười tràn ra, “Ta quên mất, tháng này là đến ngươi làm Trị túc quan!”
      “Đúng vậy a!” Cười dịu dàng, khuôn mặt tươi cười của Mâu Chân giống như mặt trăng mềm mại, đẹp như mộng ảo.
      Nhìn Đường Đường ngủ say, lại ngẩng đầu nhìn sang Tùy Hỉ, trong mắt Mâu Chân ra tia nhìn sáng tỏ, giọng : “Ngươi yên tâm, ta trông coi nàng!”
      “Xin nhờ ngươi!” khách sáo, Tùy Hỉ cười như trút được gánh nặng, mang theo vài phần lo lắng và quyến luyến.
      “Tùy Hỉ!” Đôi mi dịu dàng như khói khẽ nhăn lên, Mâu Chân đưa tay xoa ngực trái của Tùy Hỉ, cảm giác nhịp đập của trái tim dưới bàn tay mình giống trong dĩ vãng, “Ngươi – – động tình?”
      “Vương lệnh cho ta mang nàng đến đại điện!” thừa nhận, cũng phủ nhận, Tùy Hỉ vòng qua Mâu Chân vào đại điện, cho đến khi cả người chìm trong bóng tối, đôi thủy mâu mới nổi nên tầng tầng lớp lớp gợn xóng phức tạp, như con cá giữa tầng tầng lớp lớp gợn sóng.
      “Tùy Hỉ!” Nhìn bóng lưng Tùy Hỉ, Mâu Chân phát ra tiếng thở dài sâu, tiếng than trong bóng đêm như có sức nặng, theo gió cuốn xa.
      “Vương lệnh cho ngươi mang Tôn nương đến Tây điện, sau đó – – ngay lập tức lĩnh ba ngàn ma chúng chạy tới Bắc Ma Vực, chuẩn bị cho ba ngày sau khai chiến!”
      “Ngay lập tức?”
      “Ngay lập tức!” Lại là thở dài, Mâu Chân cúi đầu : “Ngươi đừng quên, nàng là do Vương cứu về! Huống chi, nàng là nhân loại, lại muốn tu ma – – !”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Tình kiếp
      Edit: Trần

      “Mâu Chân! Quả quyết mở miệng cắt ngang lời Mâu Chân, Tuỳ Hỉ quay đầu lại, chỉ là chậm rãi : “Người khác biết, chẳng lẽ ngươi cũng biết sao?”
      Ngạc nhiên dừng lại, Mâu Chân trầm mặc, gương mặt xinh đẹp như ánh trăng tịch mịch mà lạnh lẽo trong nước hồ thu, nổi nên ưu thương mà lạnh lùng trong trẻo khiến người ta thể nào giải thích
      “Đúng vậy, sao ta lại biết?” Mim cười chua chát, trước mắt Mâu Chân tựa hồ ra đạo thân ảnh thanh dật, sạch như liên, thanh như tuyền, đôi mắt cười ôn nhuận, ánh nhìn ôn nhuận – -
      “Tại hạ Mặc Phong, xin hỏi nương xưng hô thế nào?”
      “Trúc Vũ, ta tên Trúc Vũ!”
      Trúc diệp khinh vũ* (lá trúc múa), bạch y tung bay, bởi vì lần gặp nhau kia, từ đó về sau, Mâu Chân Lân Đà còn là Mâu Chân Lân Đà, nàng là Trúc Vũ, tâm động, chỉ còn là nữ tử bình thường.
      Nàng là trong ngũ đại tùy thị* của Ma Vương, dung mạo như thiên tiên, tinh về bày trận, chưởng phong trong phút chốc có thể lấy sinh mệnh của vạn vật, nhưng nàng cũng chưa từng lạm sát kẻ vô tội, lại càng bao giờ khi dễ kẻ yếu. (tùy thị: hầu cận)
      Ma tuy rằng khống thất tình, liễm tư dục, nhưng ma cũng có tâm, cũng hữu tình!
      Ngày đó vì cứu nhân loại vô tội cẩn thận rơi vào phệ hồn trận, nàng tiếc chính mình bị trận pháp của mình phản phệ gây thương tích. Ma , tu tiên đệ tử có tấm lòng thương xót lại ra tay cứu nàng.
      Ba ngày trong rừng trúc, chữa thương cho nàng, nàng nghe giảng đạo, khuyên nàng vứt bỏ tu ma, nàng chỉ cười nhạt cho qua.
      Nàng là thiên ma chuyển sinh theo Vương, căn bản tồn tại vấn đề vứt bỏ hay ! Khoảng cách giữa nàng và chính là trời và đất, núi và biển, có thể cùng mong nhớ, tương tư, nhưng lại thể gần nhau!
      Ba ngày sau rời khỏi rừng trúc, vẫn là , là đại đệ tử của chưởng môn Tiên Linh đảo, mà nàng vẫn là nàng, Mâu Chân Lân Đà tùy thị của Ma Vương
      Nàng đem khắc sâu ở trong lòng, vì mà lấy tên Trúc Vũ, vì mà hiển lộ hết duyên hoa, bỏ vẻ khúm núm, lộ ra phong tư bất đồng hoàn toàn so với các ma nữ khác, chỉ là – -
      Nguyên nhân, động tình. Mặc Phong, chàng có còn ghi nhớ Trúc Vũ trong lòng?
      Phong xuy trúc diêu, trúc ảnh bà sa, hữu phong tài hữu vũ, vô phong, tiện dã vô – – trúc vũ liễu! (Gió thổi trúc lay, bóng trúc che phủ, có gió mới múa, gió, cũng có trúc múa. Trần: tớ k muốn dịch câu này, vì đây là phép dụ giữa tên của a ấy là Phong và tên giả của c ấy là Trúc Vũ).
      Khóe miệng mang theo tia mỉm cười ưu thương, thân ảnh Mâu Chân dần dần nhạt , giống như hóa vào ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
      Nếu người và ma mến nhau chính là trường kiếp nạn, vậy tiên cùng ma? Chỉ sợ là trường hạo kiếp ! (hạo kiếp: tai họa lớn).
      Tùy Hỉ, vẫn luôn biết bí mật của mình, nhưng lại chưa từng gì nhiều, chỉ luôn giúp mình giữ gìn bí mật này.
      Mà nay, nếu Đường Đường là bí mật của , là kiếp số của , như vậy, có lẽ cũng chỉ có ràng, kiếp này, đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh?
      **************************
      Vô cực, phái sinh vạn vật chi bản thể, dĩ kỳ vô vị, vô xú, vô thanh, vô sắc, vô thủy, vô chung, vô khả chi danh, cố viết vô cực.

      (Vô cực, sinh ra bản thể của vạn vật, dĩ kì vô vị ( mùi vị), vô xú ( thối), vô thanh ( tiếng động), vô sắc ( màu sắc), vô thủy ( có bắt đầu), vô chung ( có kết thúc), vô khả chi danh ( thể đề tên), cố viết vô cực. (vì thế mới gọi là vô cực)).
      Đại điện chìm trong bóng đen, bóng tối dày đặc, như người bị ngủ đông trong bóng đêm, hai tròng mắt lạnh như băng, như mặt hồ đóng băng, vô tình mà vắng lặng.
      “Tùy Hỉ rồi?” Thanh trầm thấp quanh quẩn trong đại điện, mang theo hơi thở lạnh như băng.
      “Vâng!”
      giọng trả lời, Mâu Chân cung kính cúi thấp đầu.
      mảnh trầm mặc, giống như thời gian đều bị ngưng trệ lại, Mâu Chân nín thở ngưng thần mà đứng, đợi mệnh lệnh tiếp theo của Vương. Điều này như thành thói quen, chỉ cần đứng trước mặt của Vương, tựa hồ ngay cả tiếng tim đập cũng đều phải cố gắng hơn so với bình thường.
      “Tùy Hỉ!” Giọng nữ mờ mịt đột nhiên vang lên, đánh vỡ tĩnh mịch làm người ta hít thở thông trong điện, giống như gần bên tai, lại giống như cách xa ngàn dặm, là Đường Đường.
      “Ngươi !” Ánh mắt nhìn qua Mâu Chân, mặt Hiên Viên Hận Thiên trầm như nước, hỉ nộ khó dò.
      “Vâng!” Khom người trả lời, Mâu Chân xoay người về phía Tây Thiên Điện.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Vô Cực điện
      Edit: Trần

      Ngồi mình trong bóng đêm, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi đưa tay xoa cánh tay phải.
      biết là vì nguyên nhân gì, tối nay, Đế Thiên vốn vẫn trong cánh tay liên tục hưng phấn, phấn khích đến nỗi thân kiếm từng đợt nóng lên, nhưng có làm bỏng da thịt, mà ngược lại rất ấm áp thoải mái.
      Trong đôi lãnh mâu rốt cuộ nổi lên tia dao động rất , đến nỗi thể quan sát, lại thoáng nhanh trong giây lát rồi biến mất. Lúc nâng mắt lên lần nữa khôi phục trầm định lãnh khốc lúc trước, trong lãnh khốc mang theo cả đen tối và quyết tuyệt.
      Ba ngày, thời gian còn ba ngày!
      Ba ngày nay vừa hay có thể tìm hiểu chút, rốt cuộc là điều gì có thể ảnh hưởng đến Đế thiên? Là bởi vì hưng phấn trước khi đại chiến, hay là vì….
      ____________________________
      “Tùy Hỉ?” Mờ mịt ngồi giường đá, Đường Đường quay đầu đánh giá bốn phía xung quanh.
      Dùng những khối đá cẩm thạch màu đen giống nhau xây thành căn phòng này, nơi này giống như hòn đảo biệt lập mang đến cảm giác quạnh buốt giá, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình mình, người duy nhất còn có thể hô hấp, có thể chuyện, có thể độc, và còn sợ chỉ mình còn sống.
      Cảm giác trống trong lòng khiến nàng cảm thấy có chút hốt hoảng, Đường Đường nhảy xuống giường tới bên cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng.
      dãy cung điện đen sẫm trùng điệp, khí thế khoáng đạt ánh vào mi mắt, mái cong đấu củng*, hùng vĩ đồ sộ, vậy nơi này là tòa điện các tương đối khổng lồ.

      (Đấu củng: loại kết cấu kiến trúc đặc biệt của kiến trúc Trung hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
      Nhìn chỗ xa xôi ngoài điện, hình như có đường phân cách vô hình, ngăn cách bên là mảng cây xanh tươi tốt, trăm hoa khoe sắc rực rỡ, cảnh đẹp tự nhiên, bên là điện các trang nghiêm đường hoàng. bên là ôn nhu, bên là mạnh mẽ, đẹp đẹp , nhưng có chút hòa hợp, gần như hề hợp nhau.
      “Tôn nương!” Tiếng gọi ôn nhu đánh vỡ tĩnh mịch khiến người ta rợn cả tóc gáy, Đường Đường nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy Mâu Chân tươi cười dịu dàng đứng cạnh cánh cửa.
      “Mâu Chân!” Mắt sáng ngời, Đường Đường giống như người khách lữ hành độc hành sa mạc, giữa lúc sắp chết vì khát lại đột nhiên gặp được nguồn nước, kích động đến hận thể tự mình ôm chặt lấy Mâu Chân hồi.
      “Mâu Chân, đây là chỗ nào a? Tùy Hỉ đâu? phải dẫn ta gặp Vương của các người sao?”
      “Nơi này là Vô Cực điện, là đại điện của Vương.” Hé miệng cười, Mâu Chân ôn nhu : “Tùy Hỉ có việc phải ly khai, mà Vương cũng có việc, chỉ sợ trong mấy ngày này rảnh gặp ngươi!”
      sao!” Nhún vai tỏ vẻ vấn đề gì, Đường Đường có hứng thú gặp vị Ma Vương nào đó đâu! Việc nàng muốn nhất bây giờ, là nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, rời xa cái điện các vô cùng tĩnh mịch có thể khiến người ta sinh ra áp lực thành bị thần kinh này.
      “Nếu cần phải gặp Vương của các ngươi, ta có thể được rồi?” Hưng phấn cười toét miệng, Đường Đường xoay người chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
      “Tôn nương, Vương lệnh cho ngươi ở lại chỗ này!” Mắt đẹp đảo qua, Mâu Chân nhìn thấy chiếc bàn phía sau Đường Đường bày vài cái nhân mạ, trong đó có cái giống như bản thu của Tùy Hỉ, ngửa đầu, khoanh tay, cười bướng bỉnh mà sáng sủa, đó là khuôn mặt tươi cười từ rất lâu còn được nhìn thấy của Tùy Hỉ, quen thuộc đến khiến cho người ta đau lòng, rồi lại xa lạ giống như trí nhớ của kiếp trước.
      “Ở chỗ này?” Mắt hạnh trợn tròn, vẻ mặt Đường Đường đầy biểu tình bị dọa đến kinh sợ, sau lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp từ chối: “Này ~~ nơi này là hoàng cung a! Ta mà ở chỗ này có chút hay ?”
      “Tôn nương xin yên tâm!” Lông mày khẽ nhếch, giống như dáng nghiêng nghiêng của ngọn núi phía xa, Mâu Chân ôn nhu trấn an: “Đây là mệnh lệnh của Vương, ngươi xin cứ an tâm ở lại chỗ này ! Tháng tới này là đến phiên ta làm trị túc quan, có việc gì ngươi cứ gọi ta! (Trị túc quan: chức quan trông coi việc ban đêm ở hoàng cung)
      “Trị túc quan?” Đảo tròn mắt, Đường Đường cuối cùng cũng hiểu, nàng ở lại vẫn phải ở, mà muốn cũng phải ở lại, đây chính là — lệnh vua!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :