1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 22: Nhân gian ()
      Edit: Trần

      “Ha ha!” Ngửa đầu cười, Tùy Hỉ xấu xa : “Là ngươi muốn xem chút, xem Nhân Gian giới ở nơi này của chúng ta có khác gì so với nơi của ngươi, cho nên ta muốn để cho chính ngươi tự mình chậm rãi phát !”
      “Ngươi, ngươi, ngươi…” Bị nghẹn đến đỏ bừng, Đường Đường căm giận dậm chân : “Quên , thôi!”
      “Này!” Duỗi cánh tay kéo lại Đường Đường, Tùy Hỉ sờ sờ từ bên hông ra khối bạc vụn, “Nếu đến đây chơi , cho ngươi!”
      “Bạc?” Hai mắt chợt lóe ra tinh quang, Đường Đường giả vờ nhăn nhó chút: “Cầm tiền của ngươi, hay cho lắm!”
      cần thôi!” Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, Tùy Hỉ làm bộ nhét bạc vào túi bên hông, thấy Đường Đường vội bám vào cánh tay của mình—-
      “Từ từ, từ từ!” Cười có chút vô lại, Đường Đường vội đoạt lấy bạc, cười : “Tục ngữ , rận nhiều chê ngứa, nợ nhiều chê lo*! Dù sao ta cũng nợ ngươi đống, thêm chút nữa cũng sao! Hì hì, đa tạ Tùy Hỉ đại nhân!” (có thể hiểu là bị nhiều quá rồi, thêm 1 chút cũng k sao, quá nhiều rận thấy ngứa, quá nhiều nợ cảm thấy lo lắng nữa>”<)
      Tiếng cười to đầy thoải mái lại vang lên bên tai, Tùy Hỉ ngửa đầu ôm ngực cười cực kì vui vẻ, nhưng Đường Dường lại nhìn bạc trắng trong tay thở dài sâu.
      , Tùy Hỉ là con ma rất tốt, rất tốt, nhưng dù sao cũng phải là nhân loại, mà mình cũng thể cứ ngây ngốc tại Ma Giới, nàng thuộc về nơi đó.
      Bởi vậy, đường nhất định phải chạy mà lộ phí cũng nhất định phải chuẩn bị. Chỉ là việc còn thiếu Tùy Hỉ phần ân tình, chờ sau này có cơ hội trả lại.
      Mở lòng bàn tay ra, nhìn khối bạc vụn trong tay trái, lại nhìn nhìn Ma giới thạch trong tay phải, Đường Đường do dự chút, cuối cùng vẫn nhét Ma giới thach vào bên hông.
      Tuy rằng đáng giá tiền, nhưng chúng dù sao cũng là những minh chứng cho cuộc sống mình trôi qua ở Ma giới, là loại kỉ niệm, chừng, sau này vĩnh viễn nàng cũng quay trở lại nơi đó nữa.
      Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tùy Hỉ, Đường Đường bướng bỉnh cười, ra vẻ nghiêm túc : “Tùy Hỉ, hôm nay hài có hợp chân ? Có thích hợp để đường dài ? Nên biết, cùng nữ nhân dạo phố là khảo nghiệm tàn khốc bậc nhất a!”
      đạo lam ảnh nhào tới, mùi hương nhàng khoan khoái thoang thoảng bên người, Tùy Hỉ buồn cười cong cong khóe môi, mặc cho Đường Đường lôi kéo mình cắm đầu chạy trái chạy phải đụng loạn khắp nơi, mà mặt là nụ cười dung túng mà chính bản thân cũng ý thức được…
      *************************
      Vì xương sống, thắt lưng đều đau mà phải dừng chân, Đường Đường đặt mông ngồi trước cửa cửa hàng, vẻ mặt mệt nhọc, hai mắt vô thần.
      Phía sau người, Tùy Hỉ thản nhiên bước tới, hai mắt sáng ngời, thần thái sáng láng, chút cũng giống như người phải liên tục hai ba canh giờ từ hừng đông đến xẩm tối.
      Ai oán thở dài, Đường Đường biết, muốn dựa vào thể lực mà bỏ rơi Tùy Hỉ là có khả năng!
      “Công tử, tiểu thư, mua nhân mạ* ?” Tiếng người bán hàng rong ân cần tiếp đón vang lên, Đường Đường nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt xe bày đầy các loại kiểu dáng nhân mạ, có động vật, có mặt người, đầy đủ các loại, thần thái khác nhau, trông rất sống động, rất thú vị! (nhân mạ*: tớ nghĩ nó giống với cái tò he ở Việt Nam)
      “Chúng ta mua!” Nhãn châu xoay động, Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh dưới bóng đêm tràn đầy quang hoa rực rỡ, mắt người bán hàng rong chợt lóe, lại thu được ánh mắt sắc lạnh của hắc y nam tử phía trước vội giật mình rùng mình cái, hoảng sợ vội vàng cúi đầu.
      “Chúng ta mua lô mười hai cái nhân mạ!” Cười hì hì chỉ Tùy Hỉ lại chỉ chỉ mình, Đường Đường : ” Trước nặn cho cái, rồi lại nặn cho ta cái, sau đó nặn 1 con mèo, con chó, 1 con thỏ… Tóm lại là muốn mua mươi hai cái!”
      xong, Đường Đường nhảy lên cái, cười với Tùy Hỉ: “ nặn cũng phải mất lúc, ta thấy ở đằng trước có nhà bán đồ ăn vặt, ngươi ở chỗ này chờ, ta mua ít rồi quay lại!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 23: Trốn
      Edit: Trần

      “Cùng !” Sờ sờ trong tay áo lấy khối bạc vụn đưa cho người bán hàng rong, Tùy Hỉ bất động thanh sắc cười .
      “Đừng!” Kéo lại ống tay áo Tùy Hỉ, Đường Đường cười hề hề đè thấp giọng: “ được trả thù lao bây giờ, bằng nặn trung thực. Ngươi ở đây nhìn , cẩn thận lừa bịp ăn bớt nguyên vật liệu, ta chút rồi trở lại, yên tâm, rất nhanh!”
      “Được rồi!” Mâu quang trầm xuống, khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ giữa đêm tối bỗng nhiên có chút u ám, trong sáng như ngày xưa, “ nhanh về nhanh!”
      “Tốt!” Liên tiếp gật đầu, Đường Đường trả lời cực kì ràng.
      “Tiền có đủ ?”
      “Đủ! xu — , văn là đủ rồi!”
      “Vậy !” Chuyển tầm mắt, Tùy Hỉ chuyên tâm nhìn người bán hàng rong nặn nhân mạ, ánh đèn chiếu lên mặt, từ chỗ mũi bị chia làm hai, tranh tối tranh sáng.
      “A!” Do dự chút, Đường Đường chợt phát , sau khi thực được kế hoạch nàng cũng có cảm giác khoái hoạt như lúc trước mong muốn, ngược lại là cảm giác bứt rứt sâu khi lừa gạt bằng hữu.
      “Tôn Đường Đường, lúc này khi nào mới , chẳng lẽ ngươi còn muốn quay về cái “Động ma” kia sao? Trong lòng thầm mắng câu, Đường Đường cắn răng cái xoay người —
      “Đường Đường!” Hai mắt buông xuống, Tùy Hỉ ngẩng đầu, chỉ giọng gọi tiếng. Đây là đường sống cuối cùng lưu cho nàng.
      “Nếu người đông chen chúc bị lạc, nhớ gọi ta, ta nghe thấy!”
      “Ừ!” Khóe miệng khẽ kéo, Đường Đường bức bản thân mình phải cất bước về phía trước, ràng đúng với ts nguyện lại có loại xúc động muốn khóc.
      Ma sao chứ, là cứu mình!
      “Nhưng, có cứu ngươi sao?” Trong lòng, lập tức lại có thanh diễu võ giương oai vang lên: “Ngươi quên, cứu ngươi ràng là đại thúc đầu bạc! Chẳng lẽ ngươi là loại người bị hoa đào làm hoa mắt, thấy soái ca đem ân nhân cứu mạng chân chính quên mất?”
      quên, ta quên!” Thở hổn hển biện hộ cho mình với cái thanh trong lòng kia, Đường Đường nâng chân chạy.
      “…. Ta chỉ biết người cõng ngươi về từ Tây Ma Vực là ta!” Tiếng mang theo nụ cười trong sáng của Tùy Hỉ lại mơ hồ vọng bên tai, bước chân Đường Đường dừng lại, mạnh mẽ quay đầu.
      Giữa đám đông nhộn nhạo, Tùy Hỉ thân hắc bảo khoanh tay hiên ngang mà đứng, thân ảnh cao ngất giống như ngọn cờ, bắt mắt mà rêu rao.
      “Xin lỗi!” Ảm đạm thở dài cúi thấp đầu, Đường Đường nhìn thấy Tùy Hỉ cũng quay đầu đột nhiên nhìn về phía mình, tươi cười khuôn mặt tuấn lãng biến mất, chỉ còn lại là nhàn nhạt thất vọng cùng đau đớn hạ quyết tâm, rồi đến lãnh khốc.
      “Xin lỗi, ta thuộc về nơi đó của các ngươi, hơn nữa, ta muốn tu ma!” Xoay người, tiếp tục về phía trước, lúc này Đường Đường còn quay đầu lại, chỉ lát sau đẫ biến mất trong biển người mờ mịt….
      Đôi thủy mâu thoáng chốc ngưng kết, Tùy Hỉ lộ ra nụ cười trào phúng lạnh lùng. Xem ra Vương lại dự liệu đúng rồi, nàng quả có chỗ dị động!
      Chỉ là, Tôn Đường Đường, ngươi cho là ngươi có thể tránh thoát truy tập của ma sao?
      Sắc đỏ chợt lóe đôi thủy mâu, khiến người bán hàng rong sợ tới mức thiếu chút nữa đánh đổ sạp hàng của mình, Tùy Hỉ đỡ lại, trước khi lạnh lùng câu: “Tiếp tục nặn tiếp, cái cũng được thiếu! Nếu , đền bằng mạng của ngươi!”
      Phía trước, biển người mờ mịt, ánh đèn rực rỡ, nhưng trong lòng có chút tình tự kì quái bắt đầu khởi động.
      “Tôn Đường Đường, ta muốn giết ngươi! Nhưng vì sao ngươi cứ muốn bức ta động thủ?”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 24: Mặc Phong
      Edit: Trần

      Buồn bực lại trong đám người, Đường Đường cơ hồ càng chạy càng có dũng khí, càng chạy càng muốn quay đầu trở về, trong đáy lòng lúc nào cũng luôn có thanh phiền lòng phê phán chính mình: “Quay trở lại, trở lại! Vậy tốt, rất có nghĩa khí!”
      “Phải quay lại sao?” Dừng chân lại, Đường Đường mờ mịt nhìn phía trước, khỏi cả kinh hô tiếng: “Cẩn thận!”
      bé con chơi đùa mình trước quán bán con rối đột nhiên bị đụng ngã xuống đát, mà tên nhà giàu lại vỗ vỗ y bào hoa lệ, vẻ mặt ghét bỏ, giận dữ hét với vài tên gia đinh đằng sau: “Đồ vô dụng, thấy thằng nhóc kia đụng phải bổn thiếu gia hay sao?”
      có người nào lên tiếng, cũng có người tiến lên hỏi thăm, lão bản bán con rối khúm núm rụt rụt cổ, mặc cho vài tên gia đinh cao lớn thô kệch đồng loạt xông lên túm lấy đứa mặt đất, mắt thấy bàn tay to như quạt hương bồ chuẩn bị hạ xuống- – -
      “Dừng tay!” Phẫn nộ hô to tiếng, Đường Đường liều mạng đẩy đám người chắn phía trước, liều mạng xông vào.
      bóng trắng xẹt qua, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, cánh tay tên gia đinh bị xoay thành góc thể tin được, đau đớn khiến hô to tiếng, khiến cho phố xá nguyên bản ồn ào náo động nhất thời lâm vào yên tĩnh.
      “Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước lại chỉ biết ỷ thế hiếp người, lăng nhục kẻ yếu, tâm có lòng thương, có còn tính người hay ?” Thanh du dương, như ngâm như tụng, trong màn đêm yên tĩnh thong thả vọng lại, vô nộ, vô oán, vô bi, mang đầy xót thương, những người có mặt ở đó đều hổ thẹn cúi đầu.
      vất vả chen vào giữa đám người, Đường Đường liếc mắt nhìn thấy nam tử phía trước thân bạch y, lưng đeo trường kiếm, tay vặn cánh tay tên gia đinh giào khóc, bóng lưng này sạch như liên, thanh như tuyền, khiến cho nàng khỏi lớn tiếng tán thưởng tiếng trong lòng: “Hay cho ‘bóng lưng mỹ nam’, là đẹp trai chết người!”
      kịp thưởng thức, Đường Đường kéo đứa bé vẫn còn khóc ra khỏi tay tên gia đinh, thuận tiện miễn phí tặng cho cái trợn trắng mắt, trừng chết cái tên cáo mượn oai hùm này.
      “Bảo bối ngoan, đừng khóc, ba ba mụ mụ của đệ đâu?” Ngồi xổm người xuống, Đường Đường giương lên khuôn mặt tươi cười tự nhận là vô hại nhất, thân thiết nhất, ai ngờ – -
      “Oa~~~” Tiếng khóc đứa bé đột nhiên thăng cấp, hiệu quả so với tiếng còi cảnh sát 110 còn tê tâm liệt phế hơn, nụ cười của Đường Đường nhất thời suy sụp, miệng nghẹn lại muốn khóc cùng với nó.
      Mặt của nàng thực đáng sợ vậy sao? Còn có thể kích thích mấy bạn rèn luyện hô hấp.
      “Phụ thân—-, mẫu thân—-!” Mang theo ho suyễn hô hai tiếng, vẻ mặt huyết lệ của bé nam lên án trình độ dọa người của Đường Đường.
      “Đừng, đừng khóc, đệ bị chảy máu!” Phỏng chừng là do lúc nãy té ngã bị đụng phải thái dương, Đường Đường tay chân loạn xạ ôm lấy đứa bé, giọng : “Đừng nhúc nhích, tỷ tỷ giúp đệ cầm máu, rồi mang đệ tìm cha mẹ!”
      Ngoan tâm chặn cánh tay đứa bé, Đường Đường đưa ống tay áo vào miệng, hai hàm răng trắng tinh dùng lực cắn, “Soạt~~”
      Đau tim, tim rất đau a!
      Đây chính là bộ cổ trang duy nhất của Đường Đường, toàn bộ áo lông, quần bò và vân vân đều ném ở MA giới, hơn nữa có khi sau này cũng có cơ hội mặc!
      nương, ngươi làm gì thế?” Tiếng ôn nhuận từ phía sau truyền đến, mang theo nghi hoặc, lộ ra chút thân thiết.
      “Làm gì sao?” Căm giận nhả ra miếng vải trong miệng, Đường Dường hận nhất là mấy tên thờ ơ lạnh nhạt lại cứ cố diễn!
      “Ngươi thấy được tiểu tử này bị chảy máu sao? Ta muốn cầm máu cho !” xong hơi, Đường Đường thở mạnh ngẩng đầu lên, hai mắt nhất thời thành con gà chọi.
      Là bóng lưng mỹ nam kia? Hơn nữa – – – con mẹ nó thế nào lại là soái ca a!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 25: Ma sao.
      Edit: Trần

      Tiếng cười ôn nhuận, đôi mắt cười trong trẻo, bóng lưng mỹ nam thoạt nhìn tựa như hình ảnh phản chiếu lãng nguyệt thanh đàm*, thanh dật bất phàm, cả người hiển lộ cỗ tiên khí. (lãng nguyệt thanh đàm: bóng trăng sáng trong nước hồ trong).
      “Mâu Chân?” hiểu sao trong đầu lại ra bóng dáng của Mâu Chân, đây là người thứ hai Đường Đường nhìn thấy vẻ đẹp như trích tiên, mang vẻ đẹp ung dung, thanh nhã và ôn nhu của mặt trăng.
      “Tại hạ Mặc Phong!” Ánh sáng trong mắt khẽ xao động, khuôn mặt tươi cười tràn đầy, như ánh trăng lãng đãng ra giữa gợn nước, thần hồn Đường Đường lại xuất khiếu. (Trần: đẹp trai đến nỗi hồn phách bay ra, ha ha ha).
      nương cầm máu cho đứa này sao, hay để cho tại hạ thử xem?”
      Miệng hỏi nhưng tay cũng vươn ra. Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay đầy đặn mượt mà, như bàn tay trời sinh dùng để đánh đàn dương cầm, sạch mà tao nhã.
      tia sáng oánh nhuận từ bàn tay chiếu ra, tia sáng trong suốt chiếu lên trán đứa bé. lát sau, máu bỗng nhiên ngừng chảy, chỉ để lại vết sẹo hồng nhạt.
      Cầm lấy miếng vải rách, Đường Đường kinh ngạc nhìn Mặc Phong, trong đầu lại đột nhiên lên màn như từng quen biết- -
      tia sáng chói mắt màu trắng bạc, mang theo cảm giác thanh lương thoải mái xuyên qua xoang mũi, trong phút chốc máu mũi của mình ngừng chảy, tiếng thở dài bất đắc dĩ của Tùy Hỉ lập tức vang lên, có chút hài lòng nhưng cũng phải là : “Đường Đường, ngươi thể nhẫn nhịn được sao?”
      “Tùy Hỉ!” Mũi đau xót, Đường Đường mạnh mẽ đứng lên.
      đôi phu phụ vội vàng tới, thiên ân vạn tạ rồi ôm lấy đứa , Đường Đường nhìn theo bóng họ rời , cười xoay người, kiên định theo con đường từ lúc mình đến.
      nương!” Tiếng du dương vang lên từ phía sau, Đường Đường quay đầu lại, đón nhận ánh mắt trong suốt của Mặc Phong.
      nương vốn có lòng thương người lại vì lí do gì mà phải tu ma?”
      “Tu ma?” Nhíu mày, lần này Đường Đường là , vô tội: “Ta tu ma a!”
      Chăm chú nhìn Đường Đường lát, Mặc Phong nở nụ cười, tươi cười thanh dật như bóng trúc trong ánh trăng, thanh trong thoát tục.
      người nương chứa ma khí, cho nên đứa bé kia vừa chạm vào khóc nỉ non ngừng. Mặc Phong chỉ là muốn khuyên nương câu, nương nếu muốn tu hành, ngại cân nhắc chút việc tu tiên. Tuy rằng tu tiên kham khổ, nhưng dù sao cũng là con đường tu đạo chính thống….”
      “Đợi chút!” Đưa tay ngăn lại Mặc Phong lải nhải, Đường Đường có chút tiếc hận, người nam nhân đẹp trai như vậy lại giống như Đường Tăng, niệm kinh dứt!
      “Ta cường điệu lại lần nữa, ta tu ma! Hơn nữa, ma có gì tốt? Ngươi hiểu bọn họ sao? Bọn họ ăn thịt người hay uống máu? có tội ác tày trời hay sao?”
      Mặc Phong sửng sốt, nhưng lập tức lại cười, tươi cười tao nhã, như nước ấm cao nguyên, vĩnh viễn đạt tới điểm sôi.
      “Ma, thủy chung là ma, tuy rằng vô duyên vô cớ giết người, nhưng cũng có khi vì lợi của bản thân mà tiếc hi sinh sinh mệnh vô tội! Hơn nữa đạo tu ma, khống chế thất tình, thu liễm lục dục, chỉ có thiên nhân chi phúc nhưng có thiên nhân chi đức (chỗ này tớ hiểu), cuối cùng tu thành chính quả, phi thăng được, nương vẫn nên cân nhắc ràng cho thỏa đáng!
      “Ta cân nhắc rất ràng, ta có tu ma, cũng tu ma!” Nhìn Mặc Phong, Đường Đường cũng cười, cười đến vẻ mặt thản nhiên, cả người cũng vì nụ cười này mà có vẻ có chút chói mắt, có loại khí khái bằng phẳng khoáng đạt lại tiêu sái kiềm chế được.
      “Người sao? Tiên sao? Mà Ma thế nào?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, Đường Đường nghĩ tới Tùy Hỉ.
      Cũng là tươi cười, nụ cười của Mặc Phong là tao nhã nội liễm, mà Tùy Hỉ lại là sang sảng tự nhiên, khi trào phúng, khi bỡn cợt, khi cười kì quặc, nhưng luôn khiến người thích, trách được tên là Tùy Hỉ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 26: Trở về
      Edit: Trần

      “Nhân tình cũng có ấm lạnh, lòng người khó lường, vừa rồi phải ngươi cũng nhìn thấy hay sao? Người cũng phân biệt tốt xấu, ma cũng thế! Ngươi có biết, ma cũng cứu người!” Phất phất tay, Đường Đường cười híp mắt xoay người cất bước, bước chân thoải mái đến cực điểm, tựa hồ là cho Mặc Phong nghe, lại như là cho mình nghe. Đường Đường vui vẻ chạy, bóng tối trong lòng bị quét sạch , rộng thoáng đến cực điểm.
      “Ma sao chứ, có đôi khi người còn bằng ma! Đó là cái gọi là ‘ta vào địa ngục ai vào địa ngục?”, cùng lắm bổn nương cắm rễ tại Ma giới, lấy thân độ ma, oa ha ha!”
      Nhìn nữ tử áo lam như bị kích động biến mất dần trong đám người, Mặc Phong bất đắc dĩ cười cười, xoay người rời , bên tai thủy chung lãng đãng thanh thanh thúy mà kiên định: “Ngươi có biết, ma cũng cứu người!”
      Mơ hồ, lại có giọng nữ dịu dàng như nhạc vang lên, cũng kiên định như thế: “Ngươi có biết, ma cũng có tâm, cũng hữu tình….”
      “Ma sao?” Bước chân kiên định, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt vốn lắng sâu như giếng cổ yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên tia gợn sóng, trong giây lát lướt qua, khiến cho người ta hoài nghi, biết có phải là ảo ảnh do mây che ánh trăng gây nên.
      ***************************
      Yên lặng đứng phía ngoài đám người, đôi mắt Tùy Hỉ lạnh lẽo nhìn Đường Đường cùng với đại đệ tử của chưởng môn tiên giới đứng trò chuyện thoải mái, tươi cười rực rỡ, đôi thủy mâu khỏi từ từ lạnh như băng, rốt cuộc lên sát khí nhàn nhạt.
      Có lẽ, nàng là gian tế lẻn vào Ma giới.
      “Tùy Hỉ!” Thanh tiếng trầm thấp bỗng nhiên vang lên, quyết tuyệt đường sống nào, là Vương!
      Hóa ra Vương vẫn luôn theo dõi, căn bản hề buông lỏng cảnh giác đối với Đường Đường. Vương đúng, vương vĩnh viễn là luôn đúng!
      Nhắm mắt, Tùy Hỉ vận khởi ma công vào lòng bàn tay phải. Tôn Đường Đường, điều nên nhất của ngươi chính là gặp Vương, rồi sau đó muốn lừa gạt Vương.
      Điều Vương thể dễ dàng tha thứ nhất, chính là phản bội và lừa gạt!
      Tay phải vừa đưa ra, ngón tay khẽ cong làm cho ma mang tụ tập trong lòng bàn tay, chỉ cần kích, nữ tử loài người hề có tu vi kia hồn phi phách tán, ngay cả cơ hôi để đầu thai sang kiếp khác cũng có, còn là tai họa ngầm của Vương….
      “Người sao? Tiên sao? Ma thế nào?” Trong đám người, Đường Đường xoay người, nét thanh tú khuôn mặt mỉm cười như mặt trời sáng lạn, khiến cho nàng thoạt nhìn dị thường xinh đẹp, ánh sáng chói mắt.
      “Người có phân biệt tốt xấu, ma cũng có!”
      Khiếp sợ, ma khí trong lòng bàn tay phút chốc thoáng . Tùy Hỉ kinh ngạc đứng trong bóng đêm, cảm thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời chói mắt của Đường Đường trong phút chốc xua đêm đen hắc ám, chiếu sáng đến chỗ thân, khiến cho thể nào che giấu, chỗ thân!
      Sải bước về phía trước, Đườg Đường biết rằng Tùy Hỉ mà nàng muốn tìm kì đứng cách đó xa, quan sát nhất cử nhất động của nàng.
      thể cứ thế mà quay lại, lâu như vậy, dù sao cũng nên có chút gì để mà chứ!” Dừng chân lại, Đường Đường đứng tại chỗ đảo mắt lòng vòng.
      Đằng trước, quán bị người đứng vây quanh, lò lửa hừng hực, khói bốc lên. trận gió đêm phất qua, đưa tới hương thơm quen thuộc khiến người ta thèm đến nước dãi chảy ba thước. Hai tròng mắt Đường Đường sáng ngời, bước vọt qua, “Cho ta hai chuỗi, nóng, mới nha!”
      “Xong rồi đây!” Tiếng người bán hàng vui sướng khoa trương đáp lại, Tùy Hỉ đứng dưới mái hiên sắc mặt biến đổi, lập tức biến mất hành tung…,

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :