1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 17: Cuộc sống hãm sâu vào sào huyệt ma giới.
      Edit: Tiểu Trần

      Tùy Hỉ cười khổ lắc đầu, trong đầu bỗng dưng ra màn quần nữ xuất dục đồ, chỉ tiếc chút cũng hương diễm, ngược lại có chút bừa bộn chịu nổi.
      “Nhìn gì vây! cho nhìn! Các ngươi có ta cũng có, đừng có nhìn nó , ta còn chưa rủ xuống! (=.=, tớ nghĩ ý chị ấy là đừng coi thường ngực c ấy , c ấy còn chưa có cởi yếm đâu :v)
      Nhịn được bật cười thành tiếng, trước mắt Tùy Hỉ tựa hồ ra khuôn mặt xinh đẹp nhắn, như dòng suối mát giữa ngày hè, chỉ tiếc những chuyện nàng làm, lời nàng , lại hoàn toàn tương phản so với gương mặt đó.
      Có lẽ, nàng làm ma nữ còn thích hợp hơn – – ma nữ chuyên gây lại có khuôn mặt ngây thơ vô tội.
      Xoay người, thu lại vui vẻ, Tùy Hỉ với nữ tử mặc áo tím khom người đứng sau lưng mình : “Phi Lộ, để ý nàng! Nàng muốn cái gì đều cho nàng, chỉ là – – đừng với nàng chuyện về vương, cũng đừng cho nàng ra khỏi Diệu Cực uyển, bước, cũng được!”
      ____________________________________
      Gió thổi qua hoa cỏ cây cối, tạo thành những thanh xào xạc động lòng người, dưới ánh tà dương, có mỹ nhân ngồi mình dưới mái hiên khắc hoa, gió nhàng vỗ về chơi đùa quần áo của nàng, làm ống tay áo màu thủy lam của nàng bay lất phất, cùng với đai lưng rộng bản bằng lụa cũng màu thủy lam, đẹp đến như vẽ như mộng.
      “Oáp” bỗng nhiên, bóng lưng tiểu mỹ nhân đánh cái ngáp to, chân trông hết sức chướng tai gai mắt trèo lên lan can đình viện phía chên, dùng nhánh cây trong tay nhàm chán đập đập lên nền đá trong đình, sau đó thở dài hơi, nhánh cây bị ném vào trong bụi hoa, “Tiểu mỹ nhân” nóng nảy mạnh mẽ ngửa mặt lên trời hét lớn: “Tùy Hỉ, ngươi rốt cuộc chạy đến chỗ nào a? Ta nhàm chán muốn chết rồi!”
      “Khúc khích!” Tiếng cười khẽ vang lên, đạo mị ảnh tử sắc đột nhiên xuất ở giữa hành lang có treo những bức tranh, tiếng kiều ngọt đến phát ngán lạc lạc vang lên, “Tôn nương!”
      Buồn bã ỉu xìu ngẩng đầu, Đường Đường đáp: “Là Phi Lộ a!”
      “Vâng!” Chuyển thân ngồi xuống bên người Đường Đường, nhìn đến thứ to lớn, mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, cuồn cuộn nổi lên rung động a rung động lại rung động, Đường Đường tinh thần dâng cao, vô hạn thán phục nhìn nàng – – nhìn ngực nàng nhìn đến chăm chú (Tiểu Trần: E sặc :)) )
      “Ngươi làm gì thế? Ta dạy cho ngươi chiêu “chia hoa rẽ liễu” học xong chưa?”
      “Cũng kém bao nhiêu” Nhàm chán thở dài, Đường Đường vươn tay chút chú ý phẩy bên trái cái, lại bên phải cái, trông như đuổi ruồi.
      Phía trước, cụm hoa phía bên trái rung động rồi ngã xuống, lại đồng thời lay động nghiêng về phía bên phải, giống như là bị Đường Đường dùng tay nghịch, Phi Lộ cả kinh bất khả tư nghị* trừng lớn mắt: “Ngươi học xong? Ngươi, ngươi, ngươi cũng quá kì lạ rồi!” (Bất khả tư nghị: thể tin được)
      “Ta kì lạ?” Cười gượng hai tiếng, trong lòng Đường Đường tự nhủ ngươi mới kì quái đấy.
      ràng thích mình, lại cứ theo mình cả ngày lẫn đêm, có gì để cố tìm đề tài để chuyện, có việc gì lại kiếm việc để làm, thậm chí còn chủ động dạy mình chút pháp thuật luyện chơi để giết thời gian.
      học đại tỷ nàng mất hứng, học đại tỷ nàng cũng mất hứng, vị “Sóng~ bá lộ” này đúng phải bình thường, khó hầu hạ! (*vã mồ hôi*, cái biệt danh….. c Đường Đường gato với bộ ngực khủng của phi lộ đây mà >O<)
      “Ngươi chưa từng tu ma?” Lông mày dựng thẳng, Phi Lộ quẹt miệng, vẻ mặt hổn hển.
      , chưa từng! Hơn nữa, ngươi dạy ta những tâm thuật này phải là để ta chơi đùa sao? Liên quan gì đến tu ma?” Xòe hai tay, Đường Đường vẻ mặt vô tội, lại nhịn được liếc mắt nhìn ngực Phi Lộ, thầm níu lưỡi: “Sách sách sách, size này, chạy 50m chắc mất đến 100 giây đó!” (Tiểu Trần: Sặc nước miếng)
      “Hừ!” Khó chịu nhếch miệng, Phi Lộ dám cho Đường Đường biết, kì nàng niệm cái gọi là tâm thuật – – “Tâm tùy ý động, niệm tùy tâm phát” chính là tâm pháp nhập môn tu ma.
      Chỉ là loài người được vương mang về này kì lạ, ngày thường luôn hi hi ha ha, cà lơ phất phơ, nhưng khi học tập, đúng là thần tốc kinh người!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 18: Cuộc sống hãm sâu vào sào huyệt ma giới (hai)
      Edit: Tiểu Trần.

      Người ta tiêu tốn mất vài chục năm mới đạt được, nàng ta ràng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi làm được. Điều này nếu như bị Tùy Hỉ đại nhân biết mình tự mình truyền thụ tâm pháp tu ma cho nàng, vậy biết bị xử trí thế nào đây. Ai, phiền toái!
      “Phi Lộ, lần trước lúc ngươi dùng cách gì để gọi Ngọc Dung a? Ta thấy ngươi vừa nhắm mắt, trong miệng mặc niệm hai tiếng, nàng “vèo” tiếng xuất ngay!” Khẽ nâng cằm, Đường Đường nhàn nhã ung dung nhìn mặt Phi Lộ lúc trắng lúc xanh, như nhìn con tắc kè hoa, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
      “A? A! Đó là thần giao cách cảm ma chúng dùng để kêu gọi lẫn nhau, chỉ cần bài trừ tạp niệm, sử dụng tâm pháp ở trong lòng gọi người mà ngươi muốn gọi, cho nàng biết ngươi muốn chuyện, nàng có thể nghe được!”
      “Thiên lý truyền ?” Nhảy dựng cái đứng bật dậy, Đường Đường chưởng vỗ vào bả vai Phi Lộ, hài lòng nhìn “sóng cuộn mãnh liệt” hồi, rồi mới hào hứng ngẩng cao đầu : “Lộ mỹ nữ, ngươi dạy ta cái đó !”
      __________________________________
      Đại điện tuyền màu đen, trống trải, hùng vĩ, nghiêm ngặt, khí ngưng trọng tràn ngập khắp gian khiến cho người ta hít thở thông.
      Đứng ở chỗ này, hô hấp cũng đều kiềm chế xuống, bởi vì chút động tĩnh cũng bị khí vốn yên lặng tuyệt đối phóng đại lên gấp mấy trăm lần, đập vào màng nhĩ, chấn động lòng người, kinh tâm động phách.
      “Bắc Thứ Ma thế nào?” Tiếng lạnh như băng đột nhiên vang lên trong đại điện, làm cho năm vị nam nữ vô cùng xuất sắc đứng dưới bậc thềm khỏi đồng thời rùng mình.
      “Bắc Thần Ma , nếu như Vương muốn thống nhất Ma Giới, vậy chờ ngàn năm sau đầu thai !” Nhíu chặt đôi lông mày, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của Tùy Hỉ tia vui lộ ra ràng.
      “Vậy sao?” Tạm dừng chút, nam tử tóc trắng ngồi ghế đá ở đại điện chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn từ từ lộ , dường như thản nhiên trước thương hải tang điền, cỗ khí thế bức người hùng hồn nghiêm nghị ép tới, khiến cho lăm người đứng dưới bậc vội vàng cúi đầu.
      Chậm rãi xuống, Hiên Viên Hận Thiên tới trong quầng sáng yếu ớt trước điện, ánh mặt trời chiếu khuôn mặt của , chiếu rọi ngũ quan hoàn mỹ tuấn dật của , lại thể xua tan ớn lạnh nơi đáy mắt , như u đầm đen sẫm tích tụ cả ngàn năm, chứa đầy tử vong và hủy diệt.
      “Nếu muốn chết như vậy, vậy đừng chờ đến ngàn năm, ba ngày sau khiến cho phải đầu thai !” Tiếng bình thản mà lãnh khốc lạnh lùng vang vọng trong đại điện, lăm vị đại hầu cận hơi kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nam tử cao lớn đắm mình trong ánh sáng nhạt nhòa.
      Đây chính là Vương của bọn họ, trăm ngàn năm qua, chỉ cần chuyện muốn làm, chưa có lần nào là thể thực !
      ta là tượng trưng cho sức mạnh, là biểu tượng cho cường đại! là vô địch, gì làm được, nhưng cũng cao ngạo lạnh lùng, khiến cho người ta kính sợ!
      “Vương! Lần này để cho chúng ta là được rồi, vết thương của ngài – -” Quỳ gối xuống đất, ánh mắt Bỉ A Đa La nóng bỏng nhìn Vương của nàng, trong ánh mắt có mong mỏi, có kính , còn có tình say đắm đầy điên cuồng có cách nào che giấu.
      “Các ngươi chờ ở ngoài tường Bắc thành! Chỉ cần là kẻ muốn quy hàng ma chúng – – giết!” Thân Hình cao lớn bỗng nhiên chuyển động, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng bước vào trong bóng tối, ném lại phía sau ánh mặt trời cùng mọi người. Đây là cuộc chiến của , là bước để thực mục tiêu cuối cùng, thể mượn tay người khác, càng cần người khác làm bạn!
      Trăm ngàn năm qua, vẫn luôn chỉ có mình , trước kia như thế, sau này cũng thế, vĩnh viễn đều như vậy!
      “Bỉ A tuân lệnh!” Thất vọng hạ mi mắt, Bỉ A Đa La đơn đáp.
      “Tùy, Tùy Hỉ” giọng nữ hưng phấn vang lên, trong nháy mắt phá vỡ yên lặng ở đại điện. Giống như tín hiệu điện thoại di động bị nhiễu sóng, thanh Đường Đường mấp mô vang lên.
      “Ngươi, ngươi có nghe, nghe thấy ? Nghe thấy được – – trả lời tiếng, đừng làm cho ta sõa hồ hồ* kêu loạn, o~over~~!” (sõa hồ hồ: ngốc nghếch)

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19: Cuộc sống hãm sâu vào sào huyệt Ma giới (ba)
      Edit: tiểu Trần

      tiếng nấc cụt chấm dứt, đại điện lần nữa lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là lần này trong yên tĩnh có chút lúng túng quỷ dị. Đứng ở phía trước lăm vị đại hầu cận hai mặt nhìn nhau, nhất là vị bị điểm tên là Tùy Hỉ, vẻ mặt xanh lét khó coi.
      Thanh này, chẳng lẽ là – – Tôn Đường Đường?
      Dám vận khởi thần giao cách cảm gọi mình, ngoại trừ Vương và tứ đại hầu cận, bình thường ma chúng nếu có việc lớn trong quân tình hồi báo, chắc chắn là ngứa da, muốn tìm cái chết!
      “Là ai?” Lãnh mâu quét qua Tùy Hỉ, Hiên Viên Hận Thiên thân ảnh cao lớn dừng lại ỏ chỗ giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, mặt đầy vẻ đen tối và lạnh như băng.
      “Là – – Tôn Đường Đường”. Đáy lòng có chút cảm giác lạnh cả người, Tùy Hỉ khom người đáp.
      Đường Đường này, nàng rốt cục học thần giao cách cảm lúc nào? Hơn nữa, biết là có vấn đề gì, thuật này nàng niệm có chút thất bại, trở thành thiên lý truyền sư tử hống, bất kì ai cũng có thể nghe thấy!
      “Là nàng?” Lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên bỗng nhiên nhớ lại đây chính là thanh thào bên tai mình : “Đại thúc, ta tên là Tôn Đường Đường!”
      “Đại thúc, đừng ném ta xuống…”
      Mày kiếm sít lại, Hiên Viên Hận Thiên nặng nề phun ra ba chữ, “Trả lời nàng!”
      “Vâng” Nhíu chặt lông mày, Tùy Hỉ mơ hồ có chút lo lắng cho Đường Đường, mặc dù thời gian ở chung nhiều lắm, nhưng nàng thực khiến cho người ta thích, luôn có thể khiến cho mình vui vẻ cười to, rất thú vị!
      “Đường Đường!” Vận khởi thần giao cách cảm gọi câu, Tùy Hỉ cố gắng làm cho mọi người ở đây đều có thể nghe được, chỉ là chú ý tới giọng của mình rất ôn nhu, giữa ôn nhu có chút bận tâm, còn có cả thấp thỏm.
      Sắc mặt hơi trầm xuống, Hiên Viên thích nghe người hầu cận cấp cao nhất của mình mang giọng điệu như thế gọi người, trong giọng nên tồn tại tình cảm.
      “Oa oa, Tùy Hỉ, ngươi cư nhiên nghe thấy được! Ha ha, ta cao hứng!” Giọng nữ thanh thúy lần nữa vang lên, lần này lưu loát thông thuận hơn nhiều, nhưng lượng vẫn có chút ổn định như trước – -
      ngờ ta mới luyện hai ngày ngươi có thể nghe được. Hì hì, Phi Lộ còn ta có luyện hơn trăm năm cũng thể gọi cho ngươi! Ngươi , điều này có tính là tâm hữu linh tê ?” (Tâm hữu linh tê: thấu hiểu sâu sắc giữa hai người nhau).
      Mấy cặp mắt đồng thời trừng mắt nhìn Tùy Hỉ, trong đó có cả đôi mắt uy nghiêm lãnh người của Vương, Tùy Hỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng lên tiếng cắt đứt Đường Đường công khai đùa giỡn: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
      “Có, mà cũng có a!” Ngữ điệu trầm thấp, giọng nữ vừa rồi còn hưng phấn hoạt bát bỗng dưng có chút trầm thấp, mang chút hương vị oán phụ, “Tùy Hỉ, ngươi rốt cuộc khi nào mới trở lại a? Ta thấy ngột ngạt đến sắp điên rồi! Những mỹ nữ trong viện của ngươi đều coi ta là tình địch mà nhìn, có việc gì đều bày vẻ coi thường ra cho ta xem, khiến cho ta bây giờ ngày ăn cơm cũng cảm thấy đói, chẳng lẽ các nàng biết ngươi là ‘danh thảo có chủ’, cho dù có thái độ khinh khỉnh cũng phải là bày cho Mâu Chân chứ!”
      Mấy cặp mắt lại nhất tề nhìn về phía Mâu Chân, mặc dù khí vẫn khẩn trương như trước, nhưng Tùy Hỉ nhịn được kéo kéo khóe miệng. Dám ở trong đại điện này hô to gọi , nhàn rỗi kêu loạn, ngoại trừ Tôn Đường Đường nàng chỉ sợ cũng còn người nào nữa?
      Ngẩng đầu nhìn Vương, thần sắc tỉnh táo, hỉ nộ khó phân, nhưng dường như cũng có sát ý, Tùy Hỉ len lén thở phào cái.
      Kỳ , Đường Đường là do Vương cứu mang về. Trong ngàn năm kể từ khi Vương chuyển sinh, Tùy Hỉ chỉ thấy Vương giết người, chưa từng, chưa từng thấy Vương cứu người, mà Đường Đường, là người thứ nhất!
      người nàng có rất nhiều bí mật, lai lịch mơ hồ, lời cử chỉ quái dị mà câu nệ tiểu tiết, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thô tục vô lễ, ngược lại chỉ cảm thấy thẳng thắn đáng , mà Vương đối với thái độ nàng lại càng quỷ dị, làm cho người ta đoán ra.
      !” Lãnh đạm phân phó câu, Hiên Viên Hận Thiên xoay người vào chỗ sâu bên trong đại điện, “Tìm cách biết lai lịch của nàng!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20: Cầu ma ()
      Edit: Tiểu Trần

      Ngạc nhiên ngẩng đầu, Tùy Hỉ thể tin nhìn phía trước, bóng tối mờ ảo mà trống rỗng, thân ảnh Vương sớm còn nhìn thấy.
      thể tưởng tượng được, ngay cả Vương cũng biết lai lịch của nàng!
      Tiếng cười khúc khích vang lên, khí trong đại điện bỗng dưng thoải mái hơn rất nhiều, Thường Túy trào phúng ngó Tùy Hỉ cái : “Tùy Hỉ đại nhân khi nào trở thành danh thảo có chủ, ta sao lại hề biết nhỉ? Đúng rồi, trong nhà có người ngóng chờ cảm giác có phải rất tốt ?”
      “Ha ha!” Chắp tay xoay người, gió mạnh cuốn hắc bào bay lên trong trung, trong nháy mắt lúc qua bên người Thường Túy, Tùy Hỉ đếm xỉa phản lại câu: “Thường Túy đại nhân xin yên tâm, ta trở về nhất định giúp ngươi hỏi Tôn nương chút, hỏi xem nàng có còn nhớ ngươi !”
      _________________________________
      “Tùy Hỉ, Tùy Hỉ? Sao lại mất tiếng rồi?” Cắn răng, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt Đường Đường thống khổ như bị táo bón.
      “Thần giao cách cảm cái gì chứ, chẳng lẽ còn muốn vác theo cái anten chảo để tăng cường tín hiệu?” Nhụt chí mở mắt, Đường Đường buồn bực thở mạnh cái. Sống hơn hai mươi năm, đây là cuộc “điện thoại” mệt nhất!
      “Đường Đường!” tiếng gọi ôn hòa, bàn tay vỗ lên vai Đường Đường.
      “Oa!” Đột nhiên bị giật mình, Đường Đường phản ứng kịp, cả người giống như pho tượng Bồ Tát bằng bùn mất chỗ tựa, hai chân đảo cái ngã mặt đất.
      “Sợ như thế cơ à? Đưa tay dễ dàng nhấc cái, Tùy Hỉ nhấc Đường Đường dậy, buồn cười : “ phải ngươi gọi ta về sao?”
      “Ngươi gây chút tiếng động được sao?” Khó chịu duỗi duỗi hai chân, váy dài phiêu dật thoáng chốc tách ra làm hai, biến thành cái quần dài.
      “A!” Hai tay ôm cánh tay. Tùy Hỉ hồ nghi cao thấp đánh giá Đường Đường phen, mày kiếm hơi nhướn, nở nụ cười.
      “Nhìn cái gì?” Kinh ngạc cúi đầu, Đường Đường lập tức cười tiếng rất thúi hếch cằm, “Thấy sao? Đây là váy quần, phát minh mới nhất của bổn nương, , có thể dạng thẳng chân, có thể chạy bộ, có thể bay lên cước – – đạp người! Nhìn đẹp ?”
      “Ha ha ha….” Tiếng cười lớn đầy vui vẻ vang lên, Tùy Hỉ nhìn Đường Đường hoa tay múa chân cười đến cực kì vui vẻ, bụng đầy ngột ngạt từ Bắc Ma vực đảo cái biến sạch , tâm tình trong sáng thoải mái vô cùng.
      “Có gì hay mà cười?” Xụ mặt, Đường Đường có cảm giác xúc động muốn đánh người, , muốn đánh ma. Mệt cho nàng còn cố gắng đem đại và cổ điển kết hợp lại sao cho đúng chỗ, còn chia tỷ lệ vẽ ra cùng giải thích nửa ngày, té ra vị trước mắt này hoàn toàn biết thưởng thức a!
      “Được, được, cười!” Tính tình tốt cố gắng khoát tay nhịn cười, Tùy Hỉ đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì Vương giao Đường Đường cho mình trông coi.
      Đường Đường luôn khiến cho người ta thấy buồn cười, có thể khiển hoài vong ưu*, hiệu quả kiện tỳ khai vị*, đặc biệt khiến cho người ta thích.

      (Khiển hoài vong ưu: loại bỏ hoài niệm, quên nỗi lo. Kiện tỳ khai vị: hiểu là cường kiện tỳ (lá lách) kích thích ăn uống)
      xin lỗi!” Trợn trắng mắt, “Đường tùy tiện” để ý đến người khác.
      “Xin lỗi!” Mày khẽ giương, “Hỉ hiền hòa” rất biết nghe lời.
      “Chỉ xin lỗi căn bản thể đền bù tổn thương tâm linh của ta!” Chống nạnh, Đường nào đó bắt đầu càn quấy.
      “Vậy phải làm thế nào?” Tùy Hỉ cố tỏ ra lo lắng nhướn mi.
      “Dẫn ta ra ngoài bách bộ, đền bù tổn thất của ta!” Nhìn Tùy Hỉ, Đường Đường theo bản năng ngừng hô hấp. Nàng đánh cuộc, đánh cuộc Tùy Hỉ nhất thời mềm lòng, sau đó nhân cơ hội thoát khỏi động ma tràn đầy “ngoại tộc” này!
      “Ngươi muốn ra ngoài?” Nụ cười vẫn như cũ, chỉ là đôi thủy mâu từ từ đông lạnh, Tùy Hỉ nhìn Đường Đường .
      “Được ?” Trái tim thoáng run lên chút, Đường Đường nặn ra nụ cười nịnh nọt. “Tùy Hỉ đại nhân, Tùy Hỉ soái ca, ngươi dẫn ta ra ngoài bách bộ được khong? Ta muốn xem chút xem người ở nơi này cùng với chỗ ta có gì khác biệt – -
      “Chỗ các ngươi?” Mày nhăn lại, trong mắt Tùy Hỉ lên tia sáng kì lạ.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 21: Cầu ma (nhị)
      Edit: Trần

      “Đúng vậy a, cuộc sống của ta ở thế giới kia.” Gật gật đầu, Đường Đường cũng ngại đem lai lịch và thân phận của mình cho Tùy Hỉ. Nếu như nàng có thể tiếp nhận việc là ma, dựa vào cái gì thể tiếp nhận nàng đến từ dị thế?
      “Mang nàng !” Thanh lạnh như băng vang lên bên tai, Tùy Hỉ chấn động, là thanh của Vương.
      “Trông coi nàng! Xem nàng hay giả!” Tiếng dừng lại, lúc sau vang lên lại càng lãnh khốc: “Nếu nàng có dị động gì, giết!”
      “Đường Đường!” Bỗng nhiên bước nhanh lên phía trước bước, Tùy Hỉ nghiêm mặt : “Nhất định phải sao?”
      “Muốn muốn a!” Hưng phấn đập đập tay, hai mắt Đường Đường tỏa sáng. Đây chính là kế hoạch chạy trốn nàng mới nghĩ đến vài ngày nay, thành hay bại cũng tại bước này.
      “Ngươi xem, ngay cả biện pháp để đổi tiền ta đều nghĩ ổn!” Sờ sờ bên hông, Đường Đường như hiến vật quý mở ra hai bàn tay, mấy viên đá trong suốt lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, khiến đôi bàn tay trắng muốt càng phá lệ xinh đẹp.
      “Trong vườn của ngươi chỗ nào cũng có những tảng đá như thế này, ngươi có biết là tùy tiện viên ở chỗ của ta đều có thể đổi được thiệt nhiều, thiệt nhiều tiền! Dù sao các ngươi cũng hiếm lạ, để ta nhặt thêm mấy viên đổi ít tiền ! A?”
      “Ngươi muốn nhặt cứ nhặt!” Khóe miệng kéo kéo, muốn cười nhưng thành công, ánh mắt Tùy Hỉ có chút mơ hồ, như hòa tan trong nước.
      Hai tay kết ấn, nhân lúc nàng để ý cảm nhận được khắc cái liên y ấn lên lưng nàng, kể từ đó, vô luận nàng tới chỗ nào đều thể đào thoát khỏi truy tung của !
      thôi!” Nắm lấy cánh tay của Đường Đường, Tùy Hỉ thôi động tâm pháp đem nàng rời khỏi nơi điểu ngữ hoa hương của Diệu Cực Uyển, hướng về phía Đông Lâm Châu phồn hoa ở Nhân Gian giới bay
      “Tôn Đường Đường, chỉ mong ngươi có thể để cho ta mang ngươi quay về! Phải còn sống, có thể trở về từ Nhân Gian giới!”
      ******************************
      Đông Lâm Châu, là kinh thành phồn hoa nhất của Nhân Gian giới.
      Hoàng cung, dinh phủ, phú hào trạch viện, thực tứ*, tửu lâu, cửa hàng, kỹ viện, rực rỡ muôn màu, náo nhiệt rộn rã. (thực tứ: cửa hàng ăn)
      cửa hàng có mặt tiền tinh xảo, chữ “Đương” cực lớn treo ở bên trái đại môn, ánh vàng lấp lánh, bắt mắt đến cực điểm. trận gió thổi tới, thổi tấm mành bằng vải bố màu chàm ở cửa bay lên, truyền ra tiếng nữ sinh giòn tan, dễ nghe, thở hổn hển. (Chữ Đương ở đây nghĩa là cầm cố, thế chấp ==> tiệm cầm đô)
      “Lão bản, ngươi xem lại xem, ngươi nhìn kĩ lại !” Đây chính là loại bảo thạch tốt nhất, trong suốt, thông thấu, chút tạp chất…”
      “Ai nha, ta nương a!” Giọng đàn ông hơi có chút bén nhọn vang lên, trong giọng lộ nét khéo đưa đẩy và vài phần kiên nhẫn: ” Ngươi phải người đầu tiên cầm Ma Giới thạch đến đây thế chấp, tự nhiên cũng phải người cuối cùng. Tảng đá kia mặc dù đẹp mắt, nhưng trừ bỏ người tu hành cần để khảm vào pháp vật, dân chúng bình thường chẳng ai dám cầm a, nếu chẳng phải tỏ là có cấu kết với người trong Ma giới hay sao?”
      “Vậy ngươi hãy thu lại bán cho người tu hành a! Ta đem cầm đồ, ngươi cứ tùy tiện ra giá !”
      “Bộp!” Thanh vật nặng rơi xuống đất.
      nương xem, chỗ này của ta còn thu mấy hộp, so với mấy viên trong tay ngươi còn lớn hơn, đẹp hơn, nếu ngươi mua mấy khối …”
      Rèm cửa bị người nhấc lên, thân ảnh lam sắc như gió cuốn bước ra cửa hành lang. Đứng ở bậc dưới, hắc y nam tử thấy thế cười cười, tiếng cười vang vang như ánh sáng rực rỡ của ngày xuân, thoáng chốc làm cho đám người từ bà bác đến thiếu nữ ngẩn ngơ.
      “Sao rồi, cửa hàng này cũng chịu nhận sao?” Tùy Hỉ cười thầm trong lòng, mặt lại là tia hiểu , khẽ ôm cánh tay, tùy ý hỏi.
      “Ngươi sớm biết phải ?” Từ cao trừng mắt nhìn Tùy Hỉ, Đường Đường thở phì phì chỉ vào mũi con người tuấn kia, ” Ngươi sớm biết mấy tảng đá này căn bản thể đổi tiền, thế mà ngươi vẫn đem ta khiến ta xấu mặt, làm trò cười!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :