1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 12: Mâu Chân Lân Đà.
      Edit: Tiểu Trần

      “Nụ hôn đầu tiên sao?” Lông mi rung , trong đôi mắt hẹp dài của Thường Túy bỗng nhiên thoáng lên tia sáng, tiếng trở nên cực dịu dàng, chậm rãi, nửa nửa giả : “Vậy lại khiến ta hơi thất vọng đó.”

      “Huynh, huynh, huynh có dừng lại hả?” Mặc dù biết nam nhân nghiệt này lấy mình trêu đùa, nhưng Đường Đường vẫn nhịn được tim đập rộn lên, da mặt như sắp bốc hơi, xoay người trốn sau lưng Tùy Hỉ, né tránh tên nam nhân đầy mị hoặc khiến người ta thể chống đỡ này.
      Kỳ thực, Đường Đường luôn phủ nhận bản thân mình mắc phải tật xấu hoa si, nhưng làm kẻ háo sắc cũng có nguyên tắc háo của kẻ sắc. Với nam nhân nghiệt như Thường Túy, lông mày cao, hai mắt tình, vừa nhìn biết là tên có mệnh hoa đào, loại người chịu ở yên trong nhà như vậy, ai chọc phải xem như xui tám đời! Cho dù câu dẫn phụ nữ, phỏng chừng đám đàn bà con cũng trở thành tình trạng người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hung hãn sợ chết câu dẫn !
      Nếu cứ tiếp tục như vậy, làm nữ nhân của nếu phải là tức giận mà chết, hoặc là trường kì kháng chiến chống tiểu Tam luôn sinh sôi mà mệt chết, mau tỉnh lại thôi!
      Nụ cười cứng đờ, Thường Túy ngạc nhiên nhìn Đường Đường co người sau lưng Tùy Hỉ, nội tâm nhất thời bị khơi dậy tia buồn bực. Nữ tử nhân loại này, nàng rốt cuộc có mắt hay , vì sao mà hết lần, hai lần đến ba lần kháng cự mình?
      Cánh tay dài thò ra chụp lấy Đường Đường, Thường Túy ngoài dự tính lại đối với nhân loại luôn biểu đạt ý nghĩ qua lời và cửu chỉ này sinh ra vài phần hứng thú.
      “Đường Đường, ta phải chủ trì lễ mừng, ở yên đây nhé!” chút dấu vết chắn trước người Đường Đường, Tùy Hỉ cười tiếng, tiếng cười sảng khoái như gió, “Mâu Chân, tới đây tiếp ấy!”
      “Được!” Giọng nữ cực kì động lòng người truyền đến, giống như khúc nhạc thần tiên phiêu đãng trong khí, xương cốt Đường Đường như mềm nhũn ra, mê man ngẩng đầu lên.
      thân ảnh nhắn mà mỹ lệ đến rung động lòng người đứng trước mặt Đường Đường, mang theo cỗ hương thơm thanh nhã, thấm vào ruột gan.
      “Đây, đây là ma nữ sao?” Si ngốc nhìn nữ tử mặc áo trắng toàn thân nằm trong quầng sáng nhàn nhạt trước mặt, trong lòng Đường Đường lộp bộp chút, choáng váng cả người.
      “Ta là Mâu Chân Lân Đà, ta tiếp được chứ?” Giọng nữ mềm mại truyền vào trong tai Đường Đường, nữ tử áo trắng cười, giống như bóng trăng trong nước di chuyển tạo thành từng mảnh loang lổ, xinh đẹp trong veo mà khéo léo, lại mang theo tia mê ly.
      “Được, được!” Khiếp sợ liên tục đến đều khàn , Đường Đường nỗ lực hai lần rốt cục mới phun ra chữ đầy đủ.
      “Vậy tiếp ấy nhé! Ta !” Khóe miệng giương cao, Tùy Hỉ hài lòng nở nụ cười.
      Lần đầu tiên Đường Đường trông thấy Tùy Hỉ cười như vậy, phải là kiểu nhàn nhạt trào phúng và nồng đậm nghiền ngẫm, chỉ là nụ cười sạch mà trong sáng, ôn nhã mà hữu lễ, trong tươi cười có mang theo tình cảm, là loại ăn ý, tín nhiệm đầy chân thành, thể lý giải, và còn…..
      “Rắc!” Có tiếng thứ gì đó bị bể nát, Đường Đường hiểu rằng, lần thầm thứ mười tám của nàng — tuyên bố thất bại. (=.:)
      đài gỗ cao cao, những vũ nương diêm dúa quyến rũ lui xuống, Tùy Hỉ đứng phía , giống như cây tùng thanh dật tuấn lãng, thu hút tầm mắt của mọi người.
      Nếu như là bình thường, Đường Đường chắc chắn thét chói tai mấy tiếng “Tùy Hỉ ta huynh” để cổ vũ, tiếc là hôm nay tâm hồn của nàng lại bay bổng trời cao.
      Tai nghe được tiếng Tùy Hỉ nào là Vương lại đánh bại ma đầu La Mục Hầu ở phía tây, dùng sức người phá tan Sát Huyết Trận được kết lại từ hồn của 9999 tên ma chúng, ngày thống nhất Ma giới còn xa….
      “Xem ra nơi này cũng quá an bình!” Thở dài hơi, Đường Đường hơi hơi mê man nhìn nhóm “Ma chúng” đứng dưới đài phấn chấn, vẻ mặt kích động điên cuồng, tràn đầy tinh thần quần chúng, lại có chút ngoài ý muốn nào thấy mặt nhiều ma nữa vẻ si mê cùng khát vọng.
      Đó là loại khát vọng hề che giấu, hận thể lập tức xông lên đài nhào lên người Tùy Hỉ, sao đó – -ngao ngao ngao (tiếng gào khóc :)))
      “Tôn nương, suy nghĩ gì thế, lúc nhíu mày, lúc cười?” Nhìn thần sắc Đường Đường bên cạnh mình biến đổi ngừng rất đặc sắc, Mâu Chân nhịn được cười lên tiếng, giọng hỏi.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Lý do tu ma
      Edit: tiểu Trần


      “A? À, có gì!”Nhìn Thường Túy cười quỷ dị cách khinh thường, Đường Đường quay đầu sang Mâu Chân cười ranh mãnh : “Ta phát ra, có rất nhiều ma nữ thích Tùy Hỉ a!”

      “Đúng thế!” Gật đầu , Mâu Chân quay đầu nhìn lên đài cao, mặt thuần túy là nụ cười ôn nhu, có ghen ghét, có miễn cưỡng, ngược lại còn là loại vui sướng phát ra từ đáy lòng.
      “Ngươi ăn giấm chua?” Đường Đường rất muốn hỏi câu, nhưng lời chưa ra khỏi miệng kịp nuốt lại, cần thiết!
      Nữ nhân nơi này đều rất đẹp, nhưng nếu đứng cùng chỗ kém hơn Mâu Chân. Nàng giống như ánh trăng thanh nhuận sáng tỏ, lại tựa như thủy tinh óng ánh trong suốt, lại có vẻ giống như bông tuyết phiêu dật linh hoạt kì ảo.
      tuyệt thế mỹ nhân như thế, lại mực si tình như thế, tính tình dịu dàng khiến ngay cả Đường Đường cũng nhịn được si mê, gì đến Tùy Hỉ?
      “Mâu Chân, các ngươi so với trong tưởng tượng của ta hoàn toàn khác nhau a!” Nhìn vào đôi đồng tử ôn nhu thản nhiên của Mâu Chân, Đường Đường sớm quên mất sợ hãi cùng đề phòng.
      “Vậy ngươi nghĩ chúng ta phải là thế nào?” Gió lạnh ầm ầm nổi lên, Bỉ A Đa La ngồi đối diện Đường Đường nhìn thẳng nàng, vẻ mặt trào phúng : “Mặt xanh nanh vàng, thị huyết tàn bạo?”
      “Ôi…..” Trán nổi lên tầng mồ hôi lạnh, Đường Đường lúng túng giật giật khóe miệng lại thể phản bác lại, quả thực là nàng nghĩ như thế.
      “Kì , ma cũng là giữa các chúng sinh!” Nhìn qua ngàn vạn ma chúng vai kề vai giữa quảng trường, Mâu Chân khẽ mỉm cười : “Có rất nhiều ma chúng là từ người hóa thành, bọn họ tự nguyện tu ma, vì tu ma so với nhập môn tu tiên dễ dàng hơn chút, nhưng về sau nếu muốn đạt đến trình độ cao hơn khó khăn hơn nhiều.
      “Tu ma?” Nhận thức ban đầu hoàn toàn bị phá vỡ, Đường Đường ngạc nhiên hỏi: “Người có thể tu ma sao?”
      “Có thể!” Vui vẻ gật đầu, Mâu Chân kiên nhẫn giải thích: “Người có thể tu tiên, mà cũng có thể tu ma, hoặc thuận theo tự nhiên chờ sau khi chết nhập vào Quỷ giới, chọn lựa hoặc là đầu thai làm người hoặc tu hành thành quỷ có uy đức.”
      “Tiên? Ma? Quỷ?” Mắt trừng càng lớn, Đường Đường cuối cùng cũng hiểu , nàng có lẽ xuyên đến dị giới rồi.
      “Nhưng mà, tại sao phải tu tiên hoặc tu ma? Làm người tốt sao?” Cau mày, nếu như là Đường Đường nàng, vô luận ở chỗ nào cũng có thể tự mình sống thoải mái vui vẻ, xem khát vọng đơn giản phong sinh thủy khởi* của nàng, nàng vì sao muốn tự tìm đến phiền não, cố sức thay đổi “chủng loại” trời sinh của mình. (Phong sinh thủy khởi tạm dịch nghĩa là gió khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. Theo tớ tạm hiểu câu này trong hoàn cảnh này chắc là giống kiểu: trời sinh voi trời sinh cỏ chăng?)
      “Nguyên nhân có rất nhiều.” Tiếng trầm thấp đầy mê hoặc vang lên, Thường Túy miễn cưỡng nhìn lên đỉnh trướng : “Có thể là vì cầu trường sinh bất lão, cũng có thể vì mong đạt được sức mạnh chí cao vô thượng, thậm chí cũng có thể chỉ vì – – người nào đó!”
      “Người nào đó?” Đường Đường nở nụ cười, vẻ mặt khinh thường mang theo trào phúng nhìn Thường Túy, “Ngươi đừng với ta, ngươi tu ma là vì người nào đó!”
      “Chúng ta vốn cần tu ma!” Đầu ngón tay miết lên chén rượu bàn, Thường Túy cười lười biếng mà tịch mịch, giống như người trải qua hồng trần nằm bên ngoài thế tục, hoàn toàn hiểu thế , phóng túng chỉ la vẻ bề ngoài, trống vắng mới thực là cảm thụ sâu bên trong nội tâm.
      “Lăm vị đại hầu cận đều là Thiên Ma chuyển sinh theo Vương, cần tu hành. Nhưng ngươi khác, nếu ngươi muốn thành ma nhất định phải tu hành!”
      “Ta?” Nhíu mày, Đường Đường chỉ ngón tay cái vào người mình : “Tại sao ta phải tu ma? Ta vừa muốn sống cùng nhật nguyệt, lại càng muốn trở thành nữ ma đầu người gặp người sợ….”
      “Khanh khách!” thanh kì dị cắt đứt lời trần thuật của Đường Đường, nàng kinh ngạc quay đầu, đối diện với cặt mắt phượng lạnh lẽo của Bỉ A Đa La, mà tiếng vang khanh khách dường như là – – nàng ta vừa nghiến răng!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Thường Túy quyến rũ.
      Edit: Tiểu Trần.


      “Ngạch!” Lạnh run cả người, Đường Đường lập tức từ “Đường cứng” biến thành “Đường mềm”, vẻ mặt nịnh nọt cười: “Mỹ nữ a mỹ nữ, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ta phải là ngươi đâu! Ngươi coi các ngươ quá xinh đẹp như vậy, chỗ nào khiến cho người gặp người sợ, ràng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở a! Tôn Đường Đường ta dù có chuyển thế luân hồi tám đời cũng cản nổi đầu ngón tay của các ngươi a ! A ha ha.” (Tiểu Trần: E sặc >”<)
      “Ai!” U oán thở dài, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Mâu Chân bỗng nhiên ra tia ưu thương nặng nề, thoáng chốc khơi dậy trong lòng Đường Đường vài phần chân thành thương tiếc, “Ma mặc dù đẹp, nhưng cũng chỉ là vẻ đẹp từ tâm sinh, hoa trong gương, trăng trong nước thôi*! (ám chỉ vẻ đẹp chân thực).
      “Mâu Chân!” Vội vàng bật dậy, Đường Đường vẻ mặt khoa trương thành khẩn, chỉ thiếu nước chảy ra hai giọt nước mắt để tăng cường sức thuyết phục.
      “Ta có ý tu ma tốt, mà là con người của ta vừa lười, tư chất lại kém, lại tìm được người khiến ta có thể sửa đổi bản thân mình, cho mình lý do hăng hái tu ma, thế nên – -.”
      “Tiểu mỹ nhân, vì ta tu ma được ?”
      Há hốc miệng, Đường Đường trong nháy mắt hóa đá, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại đôi mắt – – mắt Thường Túy.
      Hai mắt hẹp dài hoàn toàn mở to, hàng mi dài đậm ràng, giống như cánh bướm, mà đôi mắt lại là màu tím sậm, kiểu màu tím rất gần với màu đen, nhờ dạ minh châu sáng ngời mặt bàn nên mới có thể thấy .
      Nhưng có điều sau khi thấy ràng lại thể rời con mắt chỗ khác, đôi mắt giống như hồ nước màu tím thần bí, có thể khiến người ta chết chìm, hơn nữa còn đón chào người ta rơi vào đó.
      “Được ?” Đưa tay, Thường Túy xoa lên mặt Đường Đường, cảm nhận xúc cảm mềm mại như tơ trắng mịn, khỏi hài lòng cười tiếng, thanh chậm rãi trầm thấp, giống như rượu ngon được ủ lâu năm, có thể khiến người say chết.
      Tiếng vang rầm rầm trong tai, Đường Đường cảm thấy trái tim cùng bộ não như bị hai con ngựa mạnh mẽ đồng thời kéo , băng băng mà chạy theo hai hướng khác nhau. Trong đầu ràng muốn kháng cự lại ta, nhưng trái tim lại nghe sai khiến, muốn dựa gần vào ta, đáp ứng tất cả cầu của , bất luận điều gì, chỉ cần là do đưa ra.
      “Ta….” Mê man chữ, Đường Đường mơ hô nghe được tiếng Phật khánh* du dương, sau đó trước mắt bỗng dưng thoáng lên đôi mắt, mơ hồ quen biết. (khánh: đồ vật sử dụng trong chùa, hình dáng gần tương tự với cái chuông).
      đôi mắt đen, lạnh, nhìn vào đó giống như ngắm nhìn vũ trụ vô biên, lạnh lùng bình tĩnh, trống rỗng vô tình, nhưng kì lạ là Đường Đường lại chỉ cảm thấy đau lòng sâu sắc, loại đau lòng như sâu thẳm bên trong bị chôn giấu thứ gì đó, có thể đau nhói lòng người, như từng rung động nơi bí nhất của linh hồn…. (tiểu Trần: m.n đoán đôi mắt của ai >O<)
      “Ta muốn!” Giống như bị châm châm tỉnh lại, Đường Đường mạnh mẽ vọt về phía đằng sau, trong nháy mắt thoát ra khỏi bóng ma của Thường Túy, lần nữa trở lại trong ánh sáng ấm áp.
      “Ta muốn vì ngươi tu ma!” Có chút tức giận đón nhận ánh mắt của Thường Túy, Đường Đường trả lời như chém đinh chặt sắt, sang sảng hữu lực.
      hồi lặng ngắt như tờ, yên lặng gần như quỷ dị!
      Đường Đường sống lưng thẳng tắp, mắt sáng như đuốc, người lại hiểu vì sao mà cảm thấy mệt muốn chết, mệt mỏi giống như vừa đánh trận ác chiến, tay chân như nhũn ra, tứ chi đau nhức.
      “Tôn nương” vừa đứng lên, vẻ mặt Mâu Chân khiếp sợ về phía Đường Đường, nhưng mới vừa được hai ba bước sau bước chân vội dừng lại – -
      thân ảnh thon dài đứng ở sau lưng Đường Đường, hắc y, tóc đen, nét vui vẻ hoàn toàn biến mất khuôn mặt tuấn lãng, chỉ còn lại ngưng trọng khiếp người.
      Đôi thủy mâu vẫn sáng ngời như trước, chỉ là nét dịu dàng dường như kết thành băng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người, Tùy Hỉ đưa tay đặt lên vai Đường Đường, nhàng xoay người nàng hướng mặt về phía mình, băng giá trong mắt lập tức tan ra, vẫn ôn nhuận như nước như cũ – -
      “Đường Đường, lễ mừng kết thúc, ta đưa ngươi trở về!”a

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 15: Cảnh trong mơ ()
      Edit: Tiểu Trần.

      “Được!” Vui vẻ gật đầu, Đường Đường thoải mái thở phào nhõm. là mệt, mệt tới nỗi chỉ muốn nằm xuống ngủ, cái gì cũng muốn làm, điều gì cũng muốn nghĩ nữa!
      “Mọi người, ta trước, gặp lại sau a!” Vẫy vẫy ống tay áo về phía bốn người vẫn im lặng gì, Đường Đường đặc biệt áy náy gật đầu với Mâu Chân. Dù sao muốn nhờ vả bạn trai người ta đưa mình về nghỉ ngơi, vẫn nên khách khí chút tốt hơn!
      “Tôn nương thong thả!” Gật đầu đáp lễ, Mâu Chân đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Đường Đường và Tùy Hỉ đến khi biến mất trong bóng đêm, còn thấy bóng nữa mới thôi.
      “Nàng phá bỏ được mị hồn thuật của ta!” Khóe miệng khẽ nâng, mỉm cười đầy suy nghĩ sâu xa, tròng mắt Thường Túy được đôi mi dày che giấu thần sắc phức tạp dưới đáy mắt, “Ngay cả ma chúng tu hành ngàn năm cũng chống đỡ đươc mị hồn thuật của ta, vậy mà nàng lại có thể!”
      “Xem ra”, Thường Hữu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, thanh trầm ổn mà kiên định, giống như mặt đất vững chắc: “ Nhân loại này do Vương mang về tầm thường!”
      Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch, Mâu Chân nở nụ cười, nụ cười trong trẻo dịu dàng, lại ý vị thâm trường.
      Hừ lạnh tiếng, Bỉ A Đa La đột nhiên đứng dậy ra khỏi trướng lớn, tạo thành hồi gió lạnh mang theo hương thơm, lại bị gió đêm cuốn cái, nhất thời tiêu tán….
      _______________________________
      Trời xanh thăm thẳm, mây trắng noãn, gió ấm thổi qua, mang theo hương của loài hoa biết tên.
      “Đây là chỗ nào?” Kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, Đường Đường trước đây chưa từng nhìn thấy trời xanh như vậy, màu xanh giống như loại pha lê vừa chạm vỡ; cũng chưa từng thấy qua mây trắng như vậy, từng đám từng đám lơ lửng dưới chân, đáng như kẹo bông đường.
      “Hey hey!” Hưng phấn nhảy dẫm lên “đám” mây trắng, Đường Đường phát mình có thể vững vàng đứng lên , cảm giác giống như dẫm cái ván trượt tuyết bằng mây mù.
      “Hey, nào!” Trong lòng có chút ấn tượng mơ hồ, tựa hồ nàng từng làm như vậy vô số lần, Đường Đường tâm niệm vừa động, hối thúc đám mây thổi lên phía trước, nhanh chóng, ổn định, thoải mái tới cực điểm.
      Dường như bay lâu, nhưng lại có vẻ như mới chỉ là lát mà thôi, Đường Đường nhìn thấy ngọn núi nguy nga cao lớn.
      Ngọn núi cao vạn nhận, chọc thẳng vào bầu trời, mây mù đỉnh núi và sương mù phân biệt , nhưng Đường Đường hiểu sao dám khẳng định rằng phía cao kia cái gì cũng có, là “Thiên Sơn Phi Điểu Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt*.

      (Đây là hai câu thơ trong bài thơ Giang Tuyết của Liễu Đông Nguyên
      江雪
      Giang tuyết

      Tuyết sông (Người dịch: Tương Như)
      千山鳥飛絕,
      萬徑人蹤滅。
      孤舟簑笠翁,
      獨釣寒江雪。
      Thiên sơn điểu phi tuyệt
      Vạn kính nhân tung diệt
      chu thôi lạp ông
      Độc điếu hàn giang tuyết
      Ngìn non, bóng chim tắt
      Muôn nẻo, dấu người
      Thuyền đơn, ông tơi nón
      mình câu tuyết sông.
      Nguồn: thivien.net)

      Dường như, có loại lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt nàng, Đường Đường thẳng hướng chân núi mà bay, cho đến khi nhìn thấy bệ đá loang lổ màu sắc, giống như bàn tròn bằng đá ở nhà khách chính phủ. ( Nguyên bản câu này là như thế này, ai biết hơn chỉ cho t vs 像石化了的国宾馆团圆桌).
      “Trảm Thần Thai?” hiểu vì sao trong đầu lại đột nhiên nảy lên từ ngữ, Đường Đường đột nhiên cảm thấy nơi này cực kì quen thuộc, quen thuộc tựa như nơi sống ràng nên quên lại cứ cố tình quên mất.
      Đám mây tản ra, hóa thành trận sương mù rồi biến mất vô tung, Đường Đường ngơ ngác đứng bên cạnh bệ đá, nhìn mặt ngoài rạn nứt của nham thạch ánh lên sắc đỏ thắm, biết bị gió mưa ăn mòn qua bao năm tháng. Mà ở những khe hở dày đặc tạo thành những cái hố , tựa hồ còn cất giấu vài thứ, ánh lên màu đỏ tối – -
      “Là máu?!”
      Chân đột nhiên mềm nhũn, Đường Đường té ngã xuống bên cạnh bệ đá, trong lòng kịch liệt đau nhức, đau đến nỗi hai mắt nàng nhìn mọi thứ thành màu đen, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
      Trong lúc ý thức mơ hồ, gốc hoa cỏ cực kì xinh đẹp rơi vào trong mắt Đường Đường, thân cây non mềm mọc ra từ kẽ hở, phiến lá màu trắng hẹp dài mềm mại, theo gió chập chờn, giống như thiếu nữ thanh khiết nhàng mà linh hoạt nhảy múa.
      phiến lá, những giọt sương trong suốt bị gió thổi rơi xuống, vài giọt rơi bệ đá, vài giọt rơi thân người.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 16: Cảnh trong mơ (hai)
      Edit: tiểu Trần.

      “Là ai?” Trái tim bỗng dưng như bị bóp chặt, Đường Đường vươn người muốn nhìn khuôn mặt người kia.
      Đáng tiếc, tựa hồ có sương mù che phủ mặt của , vô luận Đường Đường cố gắng thế nào cũng thấy , chỉ nhìn thấy máu đỏ sậm chảy ra ngừng từ người , ngừng, chảy quá nhiều và nhanh, nhiễm đỏ cả bệ đá, lại theo những khe rãnh sâu nông đồng nhất bề mặt đá chảy vào chỗ cành hoa trong khe đá, tưới cho cây hoa đẫm cả nền đất. (ý là máu chảy vào cây hoa đến ướt sũng cả đất).
      ta sắp chết sao? đáng thương!” Lệ, tự chủ được rơi xuống, Đường Đường đau lòng khó chịu, lại thấy cây hoa khẽ run lên, nụ hoa đầu cành càng thêm xinh đẹp.
      giọt sương trong suốt sáng long lanh đọng lại trong nhụy hoa, chậm rãi chảy ra, rất chậm, rất chậm giống như lệ chảy ra từ trong lòng Hoa nhi.
      “Tách!” Giọt sương rơi vào mặt người kia, Đường Đường chợt cảm thấy đau lòng khó chịu, cả trái tim như bị lôi ra khỏi lồng ngực, đau đến nàng quát to tiếng mạnh mẽ ngồi dậy – -.
      Ánh vàng đầy đất, ánh mặt trời rực rỡ từ mép phiến đá cạnh cửa sổ chiếu vào, sáng trưng cả gian phòng, trong gian phòng, màu đen còn cảm giác chướng mắt nữa.
      Tiếng đập cửa vang lên*, vài nữ nhân mặc cổ trang tiến vào. (nguyên bản tiếng trung là: 石砖磨砺声响起, ai biết dịch chuẩn của nó nhu thế nào chỉ cho t nhé).
      “Tôn nương!” mỹ nữ tiến lên cười đến mỹ lệ, đôi mị nhãn lưu quang dật thải, lại lộ ra vài phần địch ý.
      “Ta là Ngọc Dung, Tùy Hỉ đại nhân có việc phải vài ngày, ngài trước khi có dặn dò, muốn vài người chúng ta tới chăm sóc nương.”
      Nheo nheo mắt, Đường Đường lạnh đến rùng mình cái. Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Dung là khủng khiếp, cam lòng cùng oán hận viết hết khuôn mặt.
      “Ha ha, cần, cần! Ta sao dám làm phiền chư vị mỹ nữ đây!” Khoát tay liên tục, Đường Đường muốn làm cho vị “Hồ ly mặt cười” tới chăm sóc mình, mình cũng bị ngứa da a! (Trần:Càng ngày càng thích Đường Đường rồi a)
      “Khanh khách, Tôn nương đừng khách khí!” Lấy tay che miệng cười duyên tiếng, Ngọc Dung lướt mắt về phía chúng mỹ nữ sau lưng nóng lòng muốn xông lên, nũng nịu : “Mọi người còn chờ gì nữa? Còn tới đây “Chăm sóc” Tôn nương?”
      “Vâng!” tiếng thiên kiều bá mị cùng nhau vang lên, chúng ma nữ lắc lắc mông lao tới, Đường Đường khiếp sợ trừng lớn mắt, nhìn mấy “con nhện tinh” lao tới càng ngày càng gần, càng chạy càng gần, bàn tay bắt về phía “Đường lão nạp”…. (Tiểu Trần: =.=, *toát mồ hôi*, giờ nhảy sang tây du kí rồi >O<)
      “Cứu mạng a ” Tiếng kêu thê lương thảm thiết phá vỡ trung, thân ảnh vốn đứng lặng im trong hoa viên đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt hóa thành đạo hắc phong cuốn về phía tiếng thét chói tai truyền đến.
      “Này này này, đại tỷ, các vị nhã nhặn chút được ? Các vị rốt cuộc muốn làm gì? Ta cho các vị hay, ta chơi “Đoạn tụ” a!(Đoan tụ: xuất phát từ tích “Đoạn tụ chi phích”, mối tình đồng tính nổi tiếng giữa Hán Mai Đế và Đổng Hiền. Trần: tớ nghĩ chị nữ chính cuống quá sai rồi ^^, chỗ này phải là “Bách hợp” mới đúng ^^).
      “Đoạn tụ?” Hắc phong ngưng tụ lại, hóa thành thân ảnh ngạc nhiên đứng trước mặt Đường Đường, là Tùy Hỉ.
      “Con bà nó, đừng kéo! Đừng kéo nữa – -!” Nữ nhân cởi quần áo nữ nhân là chuyện gì xảy ra? Tùy Hỉ, ngươi phải các ngươi ăn thịt người sao?”
      “Khanh khách….” tiếng cười duyên quyến rũ đến tận xương tủy vang lên, tùy hỉ bất đắc dĩ xoay người lắc đầu, khóe miệng để ý cũng giương lên!
      “Ta kháo! Đại gia ngươi, ngươi rốt cục là nhéo thịt hay là lột y phục a?” Tiếng hét chói tai lại vang lên, tràn trề phẫn nộ. (Ta kháo: tiếng trung của nó là 我靠,tớ nghĩ đây là 1 câu chửi thề, ai biết chỉ cho t nhé)
      “Xoạt” tiếng vang lên, thanh Đường Đường trong nháy mắt lại cao thêm tám độ. “Ta kháo, ta kháo kháo kháo! Ta nổi đóa lên các ngươi vẫn còn làm tiếp phải ? Ta cởi của ngươi ra, ta cởi ra – – hắc hắc, ta cởi lại, ta cởi lại…. Oa ha ha, chiêu này gọi là ‘Long trảo hạ sơn trảo nãi thủ’! Ai nợ bắt? Lão nương tới giúp ngươi chải tóc a chải tóc! (=.=, muốn chết, cái chiêu long trảo hạ sơn trảo nãi thủ kia hiểu là vuốt rồng xuống núi, nãi là… khụ khụ, là bầu ngực, đại để là …. M.n tự hiểu. còn chải tóc kia là túm tóc đó)
      trận oanh oanh yến yến ríu rít, tiếng cười duyên liên tục, nương theo tiếng nước chảy rào rào, làm cho người ta sinh ra vô hạn mơ màng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :