1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Tùy Hỉ (ba)
      Edit: Trần

      “Bây giờ là mùa thu!” Khẽ nhếch mày, mặt Tùy Hỉ ra tia hoài nghi, nhưng sau đó cười : ” Kéo tay áo xuống, ta đưa ngắm xung quanh!”

      “Được!” Lè lưỡi, Đường Đường nhớ rằng cổ nhân thích để lộ da thịt, cho dù là lộ ra ở ống tay áo cũng chỉ hơn nửa bàn tay.
      Người nam nhân này, ôn nhu, săn sóc, ngoại hình lại đẹp trai, lại có chút bá đạo, quả thực rất có cá tính!
      Túm lấy ống tay áo hấp tấp theo sau, Đường Đường cười đến nỗi hai mắt đều như cánh đào: “Tùy Hỉ, đại thúc đầu bạc cứu ta đâu?”
      biết có phải do hoa đào che mắt hay , Đường Đường cảm thấy bóng lưng Tùy Hỉ cứng lại chút, nhưng lập tức khôi phục nhu hòa tự nhiên, “Đại thúc gì cơ, ta chỉ biết đường mang từ Tây Ma Vực trở về là ta!”
      “Huynh chưa từng nhìn thấy đại thúc sao?” Thất vọng đầy mặt, Đường Đường vì sao mình lại thấy khổ sở như vậy. Tuy rằng thân cũng chẳng quen, ngay cả duyên gặp mặt cũng thể tính, (nàng chỉ thấy được sau đầu đại thúc), nhưng nàng ràng có kêu đại thúc đừng bỏ nàng lại!
      rất nặng!” muốn thấy nàng thất vọng, Tùy Hỉ cười rời đề tài.
      “A –– a?” Máu nóng xông lên mang tai, Đường Đường nổi giận, đẹp trai rất giỏi à? Đẹp trai cũng thể tùy ý đả kích lòng tự tin của người khác như thế a!
      “Ta nặng?” tay chống nạnh, tay chỉ mũi mình, Đường Đường trong lúc nhất thời quên phải ngụy trang, lộ ra nguyên hình.
      Đưa tay chỉ vài vị mỹ nữ lác đác trong viện, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi : “Ta Tùy Hỉ đại nhân, huynh cả ngày bị mỹ nữ vờn quanh, trái ôm phải ấp, kề hương dựa thúy, kết quả mới dẫn đến dùng sức eo quá độ ? A? Mỗ Đường ta mới 40kg, huynh lại dám chê ta nặng?”
      “Dùng eo quá độ?” Bước chân bỗng dừng lại chút, Tùy Hỉ nhìn Đường Đường chậm rãi kéo khóe miệng, tươi cười giống như gợn nước tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng, muốn bao nhiêu tà ác có bấy nhiêu, mà muốn bao nhiêu tuấn mỹ có bấy nhiêu tuấn mỹ.
      “Thế nào gọi là dùng eo quá độ, Tôn nương có thể giải thích ràng hơn chút được ?”
      “Huynh huynh huynh, huynh đừng giả bộ!” Luống cuống chuyển tầm nhìn, Đường Đường đột nhiên phát các mỹ nữ rải rác trong sân đều đồng loạt nhìn mình, ánh mắt kia ràng : “Thế nào gọi là dùng eo quá độ? Tôn nương mau nghe chút !”
      “Mẹ ơi, các người cứ giả bộ tiếp !” Căm giận thầm mắng câu, Đường Đường có cảm giác như tự cầm đá đập vào chân mình.
      dự đoán được cổ nhân cũng như vậy, chẳng lẽ muốn nàng trước quần chúng giảng dạy khóa “giáo dục giới tính”, chẳng lẽ sợ sau khi nghe xong tim đập gia tốc, buổi tối mất ngủ sao!
      “Ầm….” tiếng động rung trời vang lên, bầu trời đêm tối đen lập tức sáng ngời, góc trời đỏ thẫm sắc lửa, hình như là ––
      “Cháy!” Hét lớn tiếng, Đường Đường nhảy vọt lên, chỉ là ngữ khí hưng phấn ràng có vẻ lớn hơn kinh hoảng, cực kì quái dị.
      phải cháy, là lễ mừng ở Thất Đầu vừa bắt đầu!” Buồn cười liếc mắt nhìn Đường Đường cái, Tùy Hỉ hiểu cười cười, xoay người về nơi có ánh lửa.
      “Thất đầu? Thất đầu là gì?” phía sau Tùy Hỉ, Đường Đường vốn vui mừng dần chìm xuống. Lễ mừng bắt đầu, là thời gian vui vẻ thế nào, đẹp cỡ nào! Tôn Đường Đường nàng đến đây cũng phải để giáo dục, dựa vào cái gì phải dạy công khai khóa học miễn phí?
      “Các huynh chúc mừng cái gì thế?”
      ”Lễ chúc mừng Vương lại giành được thắng lợi!” Bước chậm lại chờ Đường Đường, Tùy Hỉ nhàn nhã thoải mái, nhanh chậm, “Chúng ta vừa vừa chuyện ! Đúng rồi, trở lại cái đề tài dùng eo quá độ kia ––”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Ma Giới ()
      Edit: Trần

      “Khụ khụ khụ khụ!” Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, Đường Đường mạnh mẽ bước lên hai bước rồi quay đầu nhìn cái đầy khinh thường, “Huynh đừng có giả bộ hồ đồ, đêm nay ta có hứng , chờ ngày nào đó cao hứng dạy cho huynh!”

      “Ha ha ha!” Tiếng cười to sang sảng theo gió bay đến, mỹ nữ cả viện vốn miệng cười sáng lạn nhất thời đứng si mê ––
      “Tùy Hỉ đại nhân vừa cười, quá mê người a!”
      ****************************
      Lửa trại cháy rừng rực, cả đám người nhảy múa xung quanh.
      đài cao, những vũ nương hết sức quyến rũ và xinh đẹp nhảy, tất cả mọi người quay cuồng tạo thành cảnh tượng náo nhiệt. Trong lúc mọi người tâm huyết dâng trào như thế, mỗ Đường lại vô lực co rúm người ngồi bên cạnh Tùy Hỉ, trong đôi mắt hạnh tràn ngập nỗi lo sợ ––
      Đây rốt cuộc là chỗ nào?
      Vì sao tất cả mọi người lại con mẹ nó có thể hoàn mỹ đến như vậy?
      Từ trong phủ đến cái nơi gọi là quảng trường Thất Đầu, mắt của Đường đủ để dùng. Nếu mẹ mà sinh ra cho mình đôi mắt kép giống mắt chuồn chuồn tốt quá rồi! Vậy bỏ lỡ mất mỹ nữ và soái ca đằng trước, phía sau, bên phải, bên trái!
      Tiếng trống nhạc bỗng nhiên dừng lại, đám người chợt im lặng, người từ trong đám người chậm rãi tới, giống như chiếc thuyền mình lướt qua mặt nước, đem “nhân triều” lẳng lặng dạt sang hai bên, tạo thành thủy lộ vừa tịch mịch lại ôn nhu, từ từ bước tới, ung dung tự nhiên.
      bộ trường bào bằng gấm khoác hờ hững người, dùng chiếc đai lưng kết thành nút thắt lỏng lẻo, lộ ra mảng ngực màu nâu đồng khiến người ta mơ màng. Mái tóc màu đỏ như lửa giống như cháy sáng ở hai bờ vai, đôi mắt hẹp dài nửa mở nửa khép, giống như bị ngấm vài phần men say. Bước chân nam tử hơi dừng lại, chậm rãi nâng mắt nhìn về hướng trướng bồng––
      Thời gian như đột nhiên ngừng lại, Đường Đường kinh ngạc nhìn người nam nhân phía trước chậm rãi bước tới, đẹp trai đến có thiên lý, chỉ cảm thấy hàm răng như muốn cắn vào lồng ngực kia.
      “Lách tách!” Mu bàn tay nóng lên, Đường Đường khóc ra nước mắt ngẩng mặt lên bi thương : “Tùy Hỉ, ta lại chảy máu mũi ~~”
      “Aizz––” Bất đắc dĩ thở dài, Tùy Hỉ vừa bực mình vừa buồn cười : “Nhắm mắt lại !”
      “A!” Ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt, cảm giác mát lạnh tức xuyên qua xoang mũi.
      Đường Đường biết Tùy Hi rốt cục dùng biện pháp gì, nhưng đêm nay đến dưới mười lần, nếu nhờ tùy thời tùy chỗ giúp mình ngừng chảy máu mũi, chỉ sợ nàng vì mất máu quá nhiều mà chết.
      “Đường Đường, thể nhẫn nại được nữa sao?” Thu tay lại, ma mang trong tay dần dần biến mất. buổi tối chung đụng này, Tùy Hỉ đối với nữ tử nhân loại có tính tình sáng sủa, tâm tư hoạt bát này cũng có vài phần hiểu biết, rất nhiều, luôn có vài phần thân thiết như người bạn thâm giao quen biết nhiều năm.
      “Ta chưa từng thấy nương nào đối với nữ nhân cũng có thể phun máu mũi!”
      “Huynh tưởng ta đau lòng sao?” Cúi đầu nhìn bộ y phục mới mặc người loang lổ vết máu, Đường Đường mặt ủ mày chau rụt rụt người ra sau Tùy Hỉ, chỉ cảm thấy ánh mắt “thân thiết” dừng ở người mình lại nhiều hơn. Lượng máu mũi chảy trong đêm nay cũng đủ cho lần hiến máu, chẳng biết làm thế nào để lấy lại đây!
      Hơn nữa, Tùy Hỉ đến cũng phải là những nữ nhân bình thường, mà là những vũ nương nhảy múa đài cao, eo xoay lắc kia á!
      đến việc vũ nương mặc thân sa y có cũng như , chỉ đến đôi mị nhãn câu hồn đoạt phách, cùng dáng người mềm dẻo thế kia, Tôn Đường Đường nàng kích động đến nổ hết các mạch máu là phải cảm tạ trời đất!
      Tiếng cười to vang lên, Tùy Hỉ biết đây là lần thứ mấy trong đêm nay. nhân loại này luôn có những ngôn hành cử chỉ vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại luôn làm cho mình có xúc động muốn cười to.
      bao lâu có cảm giác sảng khoái như thế? Chắc cũng đến hơn ngàn năm . Cảm giác cười thoải mái như thế này đều nhanh quên mất.
      Thời gian, trôi quá nhanh.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Ma giới (hai)
      Edit: Trần

      “Tùy Hỉ, đây là chỗ nào thế?” Cọ cọ mũi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh của Đường Đường khó có được nghiêm túc thanh minh.

      Tuy rằng bình thường luôn cười hi hi ha ha có chút ý thức về nguy cơ, hay mơ hồ lại thêm chút sắc, nhưng Đường Đường đần, cũng ngốc.
      Những người ở nơi này rất hoàn mỹ!
      Muốn soái ca, loại dũng mãnh, kiểu ấm áp, hay lạnh lùng…. Chỉ cần ngươi thích, tuyệt đối có thể cung ứng!
      Muốn mỹ nữ, quyến rũ, lãnh diễm, …. Tùy tiện lôi người ra đều là kiểu người hại nước hại dân.
      Chỉ là, con người làm sao có thể hoàn mỹ đến thế. Cứ như thể phiên bản 3D vẽ từ máy tính mà ra! Cả đám người, gần như đẹp đến cực hạn, ngược lại làm người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy, cảm giác rất thực.
      “Các huynh–– là con người sao?” Trừng mắt nhìn Tùy Hỉ, trái tim Đường Đường đập thình thịch.
      “Thế nào, chẳng lẽ cảm thấy chúng ta phải là người?” Mày kiếm giương lên, khóe miệng Tùy Hỉ gợi lên tia tươi cười, vẻ mặt thần bí, tựa hồ có tia sáng đỏ chợt lóe ra từ đôi mắt , làm cho nụ cười khuôn mặt trong sáng thoáng chốc trở nên tà mị khác thường.
      “Tiểu mỹ nhân ơi, chúng ta phải là người, mà là ma!” Tiếng biếng nhác giống như thanh lá cây bị gió thổi qua, ôn nhu sàn sạt còn mang theo giọng mũi rất giống như bị cảm mạo, Đường Đường nghe thấy cảm thấy rung động hồi, lúc lâu sau mới kịp phản ứng––
      “Quỷ?” Nhảy dựng lên cái, mặt Đường Đường tái xanh.
      Là vị “quỷ” soái ca cực phẩm tóc đỏ kia.
      biết ta vào trướng từ lúc nào, giờ ngồi bên cạnh Tùy Hỉ, đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, ngay cả lông mi dài che tầm mắt cũng có cảm giác biếng nhác mê man.
      Có chạy trốn ?
      Chạy? Quỷ ở bên ngoài còn nhiều hơn!
      chạy?
      Đường Đường có cảm giác, tên quỷ tóc đỏ này còn nguy hiểm hơn hàng vạn con quỷ bên ngoài kia!
      “Xì ––” Lấy tay chống đầu tỳ lên mặt bàn, nam tử tóc đỏ ung dung nhàn hạ nhìn Đường Đường ôm ghế dán lên tấm vải bạt của trướng, như thể chiếc ghế kia là thần binh muôn đời có thể trảm thần giết ma.
      “Ôm ghế làm gì? Chúng ta là ma, phải là quỷ cấp thấp!” Nam nhân tóc đỏ vung ống tay áo lên, vầng sáng đỏ đột nhiên lên, Đường Đường theo bản năng giơ ghế lên đỡ ––
      “Thường Túy!” Tiếng quát khẽ vang lên, khuôn mặt Tùy Hỉ căng thẳng, ngón tay dài vội vàng bắn ra, đạo bạch quang từ đầu ngón tay bắn tới, hoàn toàn chặn đứng vầng sáng đỏ dị kia.
      đỏ trắng trung va chạm vào nhau, nhất thời tạo thành quầng ánh sáng chói lọi, xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm!
      “Oa~~~!” Tiếng kêu điên cuồng còn chưa dứt, Đường Đường dùng tốc độ thể tưởng được ném ghế , trong nháy mắt còn 0.01 giây chuẩn bị chạm đất lại nhảy bước đến sau lưng Tùy Hỉ, ôm lấy thắt lưng .
      Kỳ , Đường Đường có thể phán đoán và hành động nhanh như thế hoàn toàn bởi vì đoàn bạch quang kia, trong đêm nay nàng “nhìn” đến nó dưới mười lần.
      Mỗi lần Tùy Hỉ cầm máu cho nàng, Đường Đường đều cảm thấy có vầng sáng màu trắng rất sáng xuyên thấu qua mi mắt nhắm chặt, sau đó cảm giác thanh lương thoải mái truyền vào xoang mũi, máu ngừng chảy, cả người thư sướng.
      Cho nên trong nháy mắt sinh tử tồn vong, trong 0.01 giây đại não khó có được thanh tỉnh làm ra phán đoán minh mà tuyệt đối chính xác – -
      Tùy Hỉ, chắc hại mình!
      là quỷ, , là ma, cũng là ma tốt!
      Về cái vị khiến mình chảy máu mũi lần kia –– Thường Túy?
      Dè dặt ló đầu ra, rồi lập tức rụt lại, Đường Đường nghe thấy tiếng cười cuồng mị của Thường Túy vang lên.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      POST BÙ TRUYỆN MÍ HÔM K UP NHÉ!

      Chương 10: Ngũ đại hầu cận ()

      Edit: Trần

      Bĩu môi, Đường Đường lại thít chặt hai cánh tay, gắt gao ôm lấy Tùy Hỉ, mặc kệ thế nào, có thể sống sót mới là quan trọng nhất.

      Có vẻ như Tùy Hỉ che chở cho mình, vậy mặc cho bọn họ quỷ đánh quỷ — , ma đấu ma ! Chờ hết đêm nay, rồi nghĩ biện pháp chạy ra khỏi động ma này. Đương nhiên, tốt nhất là có thể lừa gạt Tùy Hỉ cùng nhau , thuận tiện làm lần tình người ma khoáng cổ tuyệt kim(1), kinh thiên động địa, oa ha ha!
      “Thường Túy, ngươi nên biết nàng là ai!” Cảm giác cánh tay thắt lưng càng thắt chặt hơn, Tùy Hỉ trong lòng có chút buồn cười, lại có chút tình tự hiểu trong thầm bắt đầu khởi động –.
      Nếu sợ ma vì sao lại sợ , chẳng lẽ phải là ma sao?
      “Bởi vì biết nên mới đặc biệt chạy đến xem!” Khẽ ngửa ra sau, mái tóc đỏ của Thường Túy chảy xuống từ trán, khiến cho vầng trán trơn bóng và ngũ quan tuấn mỹ hoàn toàn ra dưới ánh dạ minh châu, đẹp trai đến nỗi trời đất kinh sợ, quỷ thần khiếp vía.
      Bưng chén rượu bàn lên uống hơi cạn sạch, y bào vốn mở rộng theo động tác này của Thường Túy lại trượt ra thêm vài phần, lộ ra mấy khối cơ bụng rắn chắc, làm cho Đường Đường vốn tránh phía sau Tùy Hỉ nhất thời nuốt nước miếng.
      Thân hình thoáng chốc căng cứng, Tùy Hỉ nghiêm nghị : “Vậy ngươi vừa làm cái gì?”
      “Chỉ đùa chút thôi, làm gì phải khẩn trương thế!” Tùy ý ném ly rượu trống rỗng lên mặt bàn, Thường Túy ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Đường : “Ra đây , tiểu mỹ nhân a! Ta giết nữ nhân!”
      sao?” Chần chờ nhìn Tùy Hỉ, nhìn đến khi lộ ra nụ cười trấn an đầy chắc chắn, Đường Đường mới lựa chọn tin tưởng. vì lí do gì, đây thuần túy là vấn đề về nhân phẩm!
      Nhưng, có số việc vẫn nên hỏi cho ràng–
      “Tùy Hỉ, các huynh có ăn thịt người ?”
      ăn!”
      “Có uống máu người ?”
      uống! phải ta vừa giúp ngươi cầm máu sao?”
      “A, đúng vậy a! Vậy các ngươi có — “
      lại mạnh mẽ dừng lại, Đường Đường ôm “eo ” của Tùy Hỉ, mặt dần đỏ lên, mắt đảo quanh, vẻ mặt né tránh, câu “Có thải bổ dương” hoàn toàn tắc trong cổ họng, thế nào cũng ra đến miệng.
      “Sao?” Nhìn khuôn mặt nhắn vừa xấu hổ vừa chột dạ của Đường Đường, Tùy Hỉ nở nụ cười, ánh mắt long lanh lên tia sáng mờ ám mà thú vị, như ánh mặt trời chiếu mặt nước hắt lại nhiều tia sáng .
      , có gì!” Mặt đỏ tai hồng buông tay ra, Đường Đường thào .
      yên tâm–” thanh mang theo dày đặc giọng mũi biếng nhác tiếp lời đúng lúc, Thường Túy câu lên khóe môi xấu xa : “Ma nam đều dùng eo quá độ, thể làm được những chuyện xấu mà nghĩ đâu!”
      “Gì, gì chứ?” Khuôn mặt hồng mạnh mẽ trợn trắng mắt, Đường Đường thầm hận mấy vị ma kia sao còn bát quái hơn cả con người, chuyện đường truyền quá mau !
      Tiếng cười to đầy vui vẻ lại vang lên, Tùy Hỉ vén trường bào ngồi xuống, mà Thường Túy lại giống như lúc đầu miễn cưỡng ngồi lệch xuống bên cạnh bàn, chỉ là nụ cười mặt lại sáng rỡ đến cực điểm, mà cũng nghiệt đến cực điểm!
      Bên ngoài quảng trường, thân ảnh hiên ngang lẳng lặng đứng trong bóng tối, ánh mắt lạnh giá lợi hại thẳng tắp nhìn về phía xa, thân hình cao lớn giống như dãy núi tối tăm, tĩnh lặng, trầm mặc, càng khiến cho bóng tối nơi này như đông đặc lại, dường như cho dù là ánh lửa ngút trời trong quảng trường hay là ánh trăng trong đêm tối, đều chiếu tới, chiếu đến bóng tối nơi này. Nơi đây, trở thành nơi có thể ngăn cách hết thảy ánh sáng cùng ấm áp tồn tại, ngay cả gió cũng thổi qua được.
      Lãnh mâu đảo qua trướng lớn ở phía trước, khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ và Thường Túy thu vào hết trong đáy mắt, cũng nhìn nữ tử nhân loại kia rành mạch, hóa ra — hóa ra, đây mới là dáng vẻ của nàng!
      “Ong–!” Đế Thiên trong cánh bỗng nhiên hơi rung rung chút, phát ra tiếng ngâm trầm thấp, hình như nó rất hưng phấn, hưng phấn đến nỗi toàn bộ thân kiếm đều nóng lên, rốt cuộc là vì sao
      _______________________

      (1): Khoáng cổ tuyệt kim: từa xưa đến nay chưa từng có

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Ngũ đại hầu cận. (hai)
      Edit: Tiểu Trần

      loài người hề có chút tu vi lại có thể khiến cho Đế Thiên vốn ngủ say đáp lại, nó bắt đầu thức tỉnh, lực lượng lần nữa lại ngưng tụ.

      “Bản Vương !” Thanh trầm thấp vang lên, khiến cho hai nữ nam đứng im lặng trong bóng tối hắc ám đều biến sắc, đồng thời cúi đầu.
      khí trở nên ngưng đọng, tràn đầy cảm giác áp bách, tiếng trầm thấp lại tiếp tục: “Bảo Tùy Hỉ thay mặt Bản Vương chủ trì lễ mừng, !”
      Tiếng vừa dứt, thân ảnh cũng biến mất, khí tối đen trở nên thông thấu hơn, ngay cả gió cũng bắt đầu nhàng thổi.
      thôi!” Có người câu, ba đạo thân ảnh trong bóng tối cũng nháy mắt thấy đâu nữa, ánh trăng phủ xuống mặt đất, giống như nơi này vốn – – chưa từng tồn tại bất cứ thứ gì.
      *************************
      “Tùy Hỉ!” Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngoài trướng vang lên, ràng lạnh lẽo lại rất êm tai, mang theo ngạo khí khó giấu.
      Vốn mắt to trừng mắt với Thường Túy, Đường Đường nghe thấy tiếng nên quay đầu lại nhìn, rồi hít hơi khí lạnh…
      Tổ hợp hai nữ nam cực kỳ hoàn mỹ.
      Chàng trai đứng giữa ngũ quan ràng, ánh mắt sâu lắng trầm tĩnh, nước da hơi đen, biểu cảm mặt cực nghiêm túc, buồn vui, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng khó tiếp cận, như thể từ trước đến giờ ta luôn như vậy, im lặng ít , là nam nhân có ý chí cứng như sắt thép.
      tóc tím bên tay phải , lông mi cong vút, đôi mắt phượng mị sắc liêu nhân(1), dưới chiếc mũi thẳng là bờ môi mềm đỏ mọng, nổi bật da thịt trắng như tuyết, giống như quả đào trang trí nước đá bào mùa hè, khiến cho người ta nhịn được muốn nếm thử.
      Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như vậy, lại bởi vì vẻ mặt kiêu ngạo mà lạnh lùng của nàng mà lộ ra khí chất băng lãnh, cự tuyệt người khác từ xa ngàn dặm.
      Thế gọi là gì bây giờ? Băng sơn mỹ nữ?
      Miệng há lớn, Đường Đường sững sờ nhìn băng sơn mỹ nữ trực tiếp lướt qua mình, đến trước mặt Tùy Hỉ, giống như coi nàng là khí, căn bản khinh thường ngoảnh lại nhìn.
      “Tùy Hỉ, Vương lệnh cho ngươi chủ trì lễ mừng!” thanh băng sơn mỹ nữ cũng lạnh lùng, hoàn toàn tia tình cảm.
      “Mặt cứng nhắc là Thường Hữu, mặt lạnh lùng là Bỉ A Đa La – -.” Tiếng lười biếng vang lên bên tai Đường Đường, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở ấm áp mang theo hương hoa hồng vương vành tai, Đường Đường giật mình quay đầu lại, đôi môi suýt chút nữa sượt qua khuôn mặt mị hoặc chúng sinh của Thường Túy.
      “Huynh, huynh, huynh làm gì thế hả?” Mặc dù , là chưa tiếp xúc “da thịt”, nhưng Đường Đường rất có tiền đồ mà đỏ bừng mặt, toàn thân ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông tập thể rủ nhau thoát nhiệt, khiến nàng hận thể chưởng đánh chết tên nam nhân nghiệt kia.
      Tiếng cười thấp giễu cợt vang lên, Thường Túy giống như hoài niệm sờ sờ gò má, khóe miệng cong lên giọng : “Chậc chậc, chỉ thiếu chút xíu nữa! Tiểu mỹ nhân, thất vọng sao?”
      “Thúi lắm, ta thất vọng cái gì chứ?” Phát điên nắm chặt hai đấm, Đường Đường rốt cuộc hỏng mất, cái tên ma nam này cũng quá rắm thúi ?
      cho chút dạy dỗ, còn tưởng mình là vạn người mê đây- -. Ngươi vốn rất đẹp rồi, cái đồ đỏm dáng!
      Hai tay ôm cánh tay mình, Đường Đường bày ra vẻ mặt khinh thường, “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giỏi lắm! Gương mặt của ngươi, phỏng đoán da mặt sớm bị người khác gặm ba bốn lần ? Ngươi cho rằng Tôn Đường Đường ta thích đem miệng của mình phun nước miếng lên mặt người khác? Hừ, đây chính là nụ hôn đầu tiên của ta, nụ hôn đầu tiên đấy, biết ? So với gương mặt đó của ngươi quý báu hơn nhiều!”
      Tiếng bật cười vang lên, dường như chỉ người, mà ngay cả khuôn mặt luôn nghiêm túc của Thường Hữu cũng ra tia vui vẻ được tự nhiên.
      Đường Đường chợt ngậm miệng, tỉnh ngộ phát sao mình lại đem chuyện xấu của mình vạch trần sạch thế này? Người quá hai mươi, mà ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa có, giữ đến mốc meo, còn quý báu gì? mất mặt, mặt đều ném rồi! (>O<)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :