1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Cosplay
      Edit: tiểu Trần

      “Oa oa oa —Ha ha ha— He he he—.” Đường Đường nhắm chặt hai mắt, miệng mở rộng, ở giữa trung ngừng khua khoắng tay chân, liều mạng giãy giụa. Kì trạng thái phí công sức, điểm tựa này duy trì liên tục hơn nửa canh giờ, nhưng nàng lại vẫn như cũ khua tay múa chân.

      Cho dù nàng biết ràng điều chờ đợi nàng sau quãng thời gian dài dòng buồn chán rơi tự do nàylà gì, nhưng Đường Đường cảm thấy, nếu bây giờ nàng thét chói tai, giãy giụa, ngay cả cái rắm cũng phóng mà chết , rất đáng sợ.
      Nhưng càng về lâu sau, cuống họng vì kêu quá đau, mà tay cũng quá mỏi, Đường Đường mới bỗng nhiên nghiêng người khom mình thành tạo hình dáng ngủ của Phật, trừng hai mắt giống như cá chết mà ngẩn người—muốn té chết cứ té .
      “Bùm bùm! Đùng đùng!” Những tiếng vang kì dị từ dưới thân truyền đến, Đường Đường miễn cưỡng liếc xuống phía dưới cái, sau đó giật mình sợ hãi.
      khối cầu đen tuyền rất to, , phải là khối cầu đen, mà là bán cầu đen sẫm, ra những ánh sáng kì lạ, hư ảo chụp xuống thân hình ở phía dưới. Phỏng đoán nếu chiếu theo tốc độ rơi xuống tại, cần hai giây chạm —.
      “Rầm!” Mặt chúi xuống đất, mông chổng lên trời, Đường Đường rơi cách hoàn mỹ nằm bán cầu, đau đến có cảm giác, lại nhớ đến chuyện cực kì nhàm chán —
      “Mẹ nó, lại là mặt trước chạm đất!”
      “Răng rắc!” Tiếng nứt vỡ mang theo điềm xấu từ bán cầu vang lên, đoán chừng là do chịu được lực va chạm của người nào đó, sắp xong đời!
      “Á — Á —.” Hét lên tiếng kinh hãi, Đường Đường nhịn xuống cảm giác đau nhói tê dại toàn thân đột nhiên xuất , qua đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy người.
      người đàn ông.
      người đàn ông mặc cổ trang!
      thân hắc y, đầu tóc trắng xóa, thanh trường kiếm đen tuyền nhắm thẳng trời cao, khí thế hùng hồn, sát khí lẫm liệt.
      “Đây, đây là tuồng gì mới ra sao?” Đường Đường trợn tròn mắt, hóa ra Diêm Vương lại thích chơi kiếm? có chuyện gì lại giả trang thành kiếm khách, đại hiệp gì đó, muốn giấu giếm thân phận ?
      Nhe răng trợn mắt giật giật tay chân, Đường Đường muốn bò sang bên cạnh để né tránh kiếm phong sắc bén đối diện.
      Chiếu theo phương vị sắp phải té xuống, phỏng đoán nàng còn phải chết lần. Lần đầu tiên đủ bi thống “Chết” thành kiểu mặt trước chạm đất, chẳng lẽ chết thêm lần nữa còn muốn bị xuyên thành cây “Mứt quả” tia máu phun phần phật. (Tiểu Trần: edit đoạn này ta nhai mứt me!!!!!!!!! *Đập đầu*. Đoạn này là chị này nằm cái chụp ấy, mà mũi kiếm kia chỉ thẳng vô người, nếu cái chụp nứt vỡ là chị ấy lo mình bị kiếm xuyên thành mứt quả >”<).
      Ai ngờ, dùng hết toàn bộ sức mạnh, bán cầu tựa như bẫy dính ruồi mở, “Đường ruồi bọ” bị dính cố định lại, tự nỗ lực vô ích nửa ngày, lại chưa động nổi phân!
      “Ha ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, bản vương dùng mệnh của 9999 tên ma chúng kết làm Sát Huyết Trận này, ngươi còn cho rằng ngươi có thể chạy thoát được hay sao?!”
      tiếng đầy cuồng vọng vang lên, Đường Đường quay đầu tìm nơi phát ra tiếng , phát đối diện với người tóc bạc còn nam tử tóc đỏ mặc áo bào tro đứng thẳng, tạo hình cực độ khiếp người.
      đầu tóc đỏ dài toàn bộ dùng tơ tết chạy dọc đỉnh đầu, ràng ngũ quan coi như tuấn tú, nhưng lại bởi vì vẻ mặt vặn vẹo tới cực điểm mà có vẻ –– rất biến thái!
      “Vương? Dáng vẻ thế này cũng có thể làm Vương?” Co giật khóe miệng, Đường Đường quay đầu nhìn người tóc trắng cầm thanh kiếm đen, đứng sửng sững như núi, cảm giác, ừm, cảm thấy ta mới là Vương!
      thấy khuôn mặt, nhưng vô luận từ thế đứng hay thân ảnh của người tóc bạc, Đường Đường dù hiểu gì nhưng cũng cảm thấy toàn thân ta chỗ nào tản ra hơi thở vương giả, yên lặng nghiêm nghị, bình thản bình tĩnh, giống như dù trời có sập xuống cũng giao động ta lấy nửa điểm, chỉ là ––.
      “Meo meo, chuyện gì xảy ra thế này?” Tình cảnh cực kỳ quỷ dị, Đường Đường chảy mồ hôi hột, run run khóe miệng: “Đều là xấp dầy tuổi, lại còn chơi cosplay?”
      Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Gặp nhau
      Edit: Trần

      Ðột nhiên, người tóc đỏ giơ hai tay lên, Ðường Ðường cảm thấy như có dòng điện mạnh mẽ tức chạy qua cơ thể, đau đớn khiến nàng thét to tiếng, mắt cũng đỏ lên!


      “Này, thả ta xuống! Thả ta xuống rồi các người lại đánh tiếp!” Lấy tay liều mạng đập vào bán cầu, Ðường Ðường bắt đầu ra sức đẩy mạnh việc cầu cứu cùng tự giải cứu mình.
      Nhưng mà bán cầu này biết được làm từ cái gì, mềm mềm, cứng cứng, bất kể là nàng túm hay là cắn, gặm hay là cào, cũng thể phá được!
      Tiếng cười điên cuồng của người tóc đỏ dữ tợn lại vang lên, Ðừờng Ðường toàn thân lạnh lẽo, nhưng cái chụp lại phát ra độ ấm khiến người ta sợ hãi, mà ở bên trong, thân hình người tóc bạc nhoáng lên cái, đầu gối té khuỵu mặt đất.
      “Shit! Mới vừa còn khen ngươi thể lung lay, sao lại gục rồi?!” Mặc dù hai người này rốt cuộc là ai tốt ai xấu, nhưng hiểu tại sao thấy người tóc bạc bất lợi lại làm cho Ðường Đường hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, vội vã lớn tiếng kêu: “Này, đại thúc, đứng lên! Mau đứng lên!”
      Dường như nghe được tiếng gọi của Ðường Ðường, thân hình người tóc bạc bất động lại vung trường kiếm chỉ thẳng lên trời, ánh sáng lóa mắt màu đen từ mũi kiếm bắn ra, đánh vào bán cầu làm phát ra tiếng kim loại cọ xát chói tai, toàn thân Ðường Ðường ấm áp, cảm giác đau đớn lập tức giảm bớt rất nhiều,
      Theo kiếm quang càng ngày càng mạnh, bên trong bán cầu bắt đầu bắn ra những tia lửa, sấm sét giật đùng đùng, mà bên ngoài bán cầu cuồng phong gào thét, những luồng khí luân chuyển vòng quanh.
      Y bào người tóc bạc tung bay phần phật, tựa như đóa hoa màu đen dị phẫn nộ nở, mà mái tóc bạc giống như nhụy hoa màu bạc của đóa hoa dị đó, rực rỡ đến cực điểm.
      Ðang nhìn đến nhập thần, Ðường Đường chợt thấy cơn đau nhức đâm xuyên qua ngực, lập tức nhịn được mà “oa oa” kêu tiếng, dòng nước mắt nước mũi khống chế được phun ra, xuyên qua bán cầu ti tách rơi xuống, vừa lúc rơi vào thân kiếm màu đen.
      “Ong ––!” Tiếng ngâm kì dị vang lên, là thanh kiếm của người tóc bạc phát ra tiếng kêu, vừa giống như tiếng đàn lại vừa tựa như tiếng chuông xa, Ðường Ðường kinh ngạc nhìn, kiếm quang màu đen bắn bán cầu chợt biến đổi, đồng thời lại phát ra tia sáng màu vàng mang theo ánh đỏ chói mắt, cái chụp nhất thời nóng như lửa.
      “A, aaaa…” Cảm giác trọng lượng lại lần nữa truyền đến, dưới thân Đường Đường còn gì chống đỡ, thẳng tắp rơi xuống phía thanh trường kiếm kia.
      Trường kiếm đen lạnh lẽo buốt giá giống như là cái ôm của tử thần, lẳng lặng chờ Ðường Ðường chui đầu vào lưới, nhiệt tình hiến thân.
      “Đại thúc, đại thúc, lấy thanh kiếm ra!” Cổ họng khàn khàn lớn tiếng khóc hô, nước mắt Đường Đường như bão táp rơi thanh kiếm, giống như là từng giọt nước trong suốt giọt thanh sắt được rèn đỏ hồng, phát ra tiếng xèo xèo làm người ta vô cùng sợ hãi.
      Lại là ánh sáng chói lọi nổ tiếp, như pháo hoa bắn thẳng lên bầu trời, bảy màu rực rỡ. “Rầm” tiếng, bán cầu hóa thành bột mịn, bị gió cuốn , giống như trận tuyết lớn màu đen rơi xuống.
      Giữa những bông hoa tuyết đen bay đầy trời, người tóc bạc ngẩng đầu nhìn trường kiếm trong tay, lại vừa lúc nhìn thấy Ðường Ðường rơi xuống rất nhanh.
      Cúi đầu dường như nhìn thấy gì, thân hình người tóc bạc nhoáng cái đứng cách hơn vài trượng, chẳng những tránh khỏi “Vật từ trời cao ném xuống”, thậm chí còn kiếm mang khí thế vạn quân đâm về phía người áo xám phía trước.
      Chỉ trong nháy mắt, dường như có mãnh thú biết tên ở khắp nơi rít gào, ràng là kiếm quang vô cùng ấm áp lại mang sát khí lạnh lẽo đến tan xương, hung mãnh đánh về phía người áo xám.
      tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đường Đường lại dùng mặt tiếp đất rơi mạnh vào trong bụi cây mềm mại, nhìn thấy cảnh người áo xám ngay cả hừ tiếng cũng được bị kiếm quang đâm trúng, hóa thành đóa hoa sen bằng máu dị sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
      “Keng…” Trường kiếm cắm vào mặt đất, thân hình người tóc bạc lại nhoáng lên cái, mấy giọt máu tươi từ trong miệng tràn ra, rơi thân kiếm.
      “Ong…” Kiếm quang cực mạnh, tia ma khí màu đen xen lẫn màu vàng, đỏ đầy khí thế mà xinh đẹp phát ra chói lọi, trường kiếm ong ong chấn động, đồ án mơ hồ chợt lên thân kiếm rồi trong nháy mắt còn thấy đâu nữa.
      Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Cứu người.
      Edit: Trần

      Hai tròng mắt người tóc bạc nhíu lại, đứng im lúc lâu, sau đó rút thanh trường kiếm lên chuẩn bị rời .

      Gió mạnh gào thét, vạt áo tung bay, thanh kiếm đen tuyền tỏa ra luồng khí đen sẫm, người tóc bạc đến bên cạnh Đường Đường, vừa nhấc chân định sải bước qua, như qua bờ ruộng nho .
      “Đại thúc!”
      bàn tay đột nhiên vươn lên túm lấy vạt áo bay nhảy trong trung, hai màu trắng đen xen lẫn, màu đen ảm đạm băng lãnh, quyết tuyệt vô tình, mà trắng, là ôn nhuận tinh tế, dường như trắng đến trong suốt.
      Đường Đường gian nan hô câu: “Cứu, cứu người a!”
      trả lời, áo bào chỉ quả quyết giãy ra khỏi bàn tay túm lấy nó, trong lòng Đường Đường trống rỗng, lo sợ giống như tất cả máu thịt trong người đều bị lấy ra, cảm giác trống sợ hãi khó có thể chịu được
      “Đại thúc!” Lòng như lửa đốt lại giơ tay lên nắm lấy, Đường Đường đột nhiên cảm giác lòng bàn tay đau đớn mãnh liệt, giương mắt nhìn mới phát , nàng cư nhiên lại liều chết nắm lấy thanh trường kiếm kia.
      “Zíttt…” Vội vàng buông tay hít ngụm khí lạnh, Đường Đường kinh hồn bạt vía nhìn chuôi kiếm hút sạch máu của nàng thân kiếm giọt, ngay cả dấu vết cũng lưu lại.
      “Ong…” Trường kiếm phát ra tiếng vang sung sướng, tiếng dị thú rít gào mơ hồ truyền tới từ bốn phía, chỉ là lần này tiếng kêu rất trầm thấp, rất ôn hòa, làm cho người nghe thấy tâm hồn thanh thản.
      Trường kiếm lại rung lên, từng tia sáng màu vàng kim ánh đỏ quẩn quanh thân kiếm, con rồng đen uy phong lẫm liệt ra thân kiếm, nét mà mỹ lệ, và hề biến mất!
      “Oa a a…..” trận trời đất đảo lộn thình lình xảy ra, Đường Đường bị người mạnh mẽ nhấc lên vai, xương bả vai cứng rắn nhô lên làm dạ dày nàng đau quá!
      “Đại, đại thúc? !” Mặc dù bị khiêng giống như bao tải cực thoải mái, nhưng Đường Đường vẫn cười trộm lộ ra tia vui sướng, nàng biết, mình cuối cùng được cứu.
      Nắm chặt quần áo của đại thúc, hơi xoay thân mình, Đường Đường muốn đổi tư thế thoải mái hơn, lại nghe thấy thanh cực lạnh cũng cực trầm thấp ở bên tai lạnh lùng vang lên: “Đừng nhúc nhích!”
      Hai chữ, lạnh lẽo giống như lớp băng đọng mái hiên vào mùa đông, lại trầm thấp tựa như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, Đường Đường đột nhiên thấy tâm hồn run động, dứt khoát duỗi tay ra ôm lấy cổ người này, mông trượt thẳng xuống phía dưới chút, giống như con koala dính chặt vào lưng người này.
      “Đại thúc này, cháu tên là Tôn Đường Đường!” Tựa đầu vai ‘đại thúc’ mở miệng, Đường Đường bỗng nhiên thấy cảm giác đau đớn giống như thủy triều bị quét qua toàn thân, người cũng trở nên mê man mà thiếp .
      “Đừng bỏ cháu lại!” Nỉ non tiếng, Đường Đường thít chặt cánh tay, trong lòng mảnh an bình, để cho bản thân rơi vào trong bóng tối hỗn độn hư vô…
      ********************************
      Màu đen!
      Tất cả đều là màu đen!
      Nóc nhà màu đen, vách tường màu đen, mặt đất cũng là màu đen. Mọi thứ đều là màu đen, màu đen đầy cứng rắn mà lạnh như băng.
      Vừa mới tỉnh ngủ, Đường Đường càu nhàu, mắt tìm kiếm xung quanh, rốt cục phát ra nguồn sáng mỏng manh —
      Ánh trăng lạnh lẽo nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ đá, mà phía trước cửa sổ có thân hình cao lớn, mái tóc đen dài buông xuống, áo bào màu đen, gần như chặn hết ánh trăng.
      phải đại thúc, tóc đại thúc màu bạc cơ!” Đối mặt với gian phòng lạnh lẽo mà tối đen, Đường Đường rốt cục cũng nổi lên tia yên cùng bất an đáng lẽ sớm nên có, nhưng tựa hồ là bởi vì thấy được — đại thúc cứu nàng.
      “Xin hỏi —”
      “Tỉnh rồi?” Người nam nhân phía trước cửa sổ quay người lại, ánh trăng thoáng chốc chiếu vào trong phòng, Đường Đường ngây người.
      đẹp trai!
      chàng cực kỳ cực kỳ đẹp trai!
      Mẹ ơi, nam nhân cực phẩm, kiệt tác trong kiệt tác!
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Tùy Hỉ ()
      Edit: Tiểu Trần


      “Ta là Tùy Hỉ!” Đến gần chút, nam tử cúi đầu nhìn Đường Đường, đôi mắt hẹp dài thâm trầm sắc bén, lóng lánh giống như nước. Đôi mày thẳng che khuất sau lớp tóc mai, sống mũi thẳng tắp làm đôi mắt trông có vẻ ôn nhuận hơn, cho thấy nội tâm quả cảm và kiên nghị của .

      “Ta ~ Ta là Tôn Đường Đường!” Trở mình đứng thẳng dậy, vẻ mặt Đường Đường xán lạn cười vươn tay, “Rất hân hạnh được làm quen với huynh!”
      “Tôn Đường Đường?” Gật gật đầu, Tùy Hỉ bước lui về phía sau hai bước, khẽ mỉm cười : “ nương có cảm thấy thoải mái chỗ nào ?”
      “Tổn thương lòng tự ái, trái tim thoải mái có tính ?” Len lén quệt quệt miệng, Đường Đường thu lại cánh tay cương giữa trung, cười : “Ta rất ổn, cảm thấy chỗ nào thoải mái cả!”
      xong, Đường Đường nhảy cái xuống giường, muốn chứng minh mình dối, lại lảo đảo ngã về phía trước cái, mắt thấy sắp phải thân mật tiếp xúc với mặt đất lần thứ ba —.
      “Tôn nương cẩn thận!” lực lớn đúng lúc đỡ lấy Đường Đường, thanh ôn hòa dặn dò của Tùy Hỉ xa xa vang lên, xa — đến nỗi có điểm nào đó hợp lẽ thường!
      Đứng thẳng người, Đường Đường nhìn Tùy Hỉ cách mình “xa vạn dặm”, biết có phải vừa rồi là giúp mình hay !
      Nếu đúng là , sao có thể ngắn ngủi trong nháy mắt chạy qua chạy lại? Tôn Ngộ à, cái cân đẩu vân cách xa vạn dặm?
      “Ừ ~~ cám ơn. Suy nghĩ chút, Đường Đường vẫn quyết định cảm ơn. Lễ nhiều người trách , động chút mồm mép mệt người (1), huống chi trong phòng này hề có người khác.
      Đặt mông ngồi xuống giường lần nữa, Đường Đường kéo lại đôi giày trượt tuyết bị rớt ra khiến nàng xấu mặt, phát tiết cực độ ảo não dâng trào trong lòng.
      Nên biết, ấn tượng tốt ban đầu là cực kì quan trọng đối với việc phát triển tình cảm sau này. Nhưng nàng lại cố tình giống như Vương Trùng Dương(2) khi xuất môn, bị chiếc giày phá hỏng, từ đó về sau rất đen đủi, vô hạn tiền đồ bị chôn vùi!
      Nhưng, mất bò mới lo làm chuồng, ai dám mọi chuyện là quá muộn?
      Hít sâu hơi, Đường Dường lấy lại bình tĩnh cầm lấy giày du lịch vào rồi bật dậy —
      Bây giờ, nàng dùng tư thế tạo nhã, động tác nhàng đứng xuống đất chậm chạp mà lại đầy cảm giác thanh xuân, giống như con chim yến loanh quanh, max điểm! Chắc chắn là điểm tuyệt đối!
      “Ba ba ba ba!” Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Đường Đường kiêu ngạo khẽ hếch cằm, lại chỉ nghe tiếng “ầm ầm” nổ lớn, mỗ Đường rụt cổ lại, chỉ cảm thấy bụng đau từng đợt –– hôm nay bị dọa nhiều quá, chừng vỡ mật mất!
      Buồn cười nhìn Đường Đường cái, Tùy Hỉ lên giọng : “Vào !”
      “Dạ!” Tiếng nũng nịu truyền đến, Đường Đường lúc này mới chú ý tường đá nứt ra khe .
      Khe nứt càng lúc càng lớn, có ánh sáng chiếu vào, cuối cùng Đường Đường có thể thấy , là cánh cửa.
      Vài vị nữ tử bưng bê ít đồ qua cửa mà vào, Đường Đường nhất thời bị kinh diễm mà trừng lớn mắt —
      Váy dài cổ trang thuần màu, đủ loại kiểu dáng, những búi tóc tinh mỹ, bước hành lang như có gió mát vờn quanh, thổi làn váy của vị nữ tử phiêu, đầy quyến rũ. Đường Đường bỗng nhiên có cảm giác mình giống như cây cỏ dại chướng mắt muốn nhìn đến, sinh trưởng dưới chân mảnh muôn hồng ngàn tía, chờ khi héo rũ bị mang cho heo ăn.
      Cau mũi, Đường Đường hiểu được, vừa rồi người này phải vỗ tay vì mình, mà là vì gọi người?
      “Mời Tôn nương rửa mặt chải đầu!” Thanh ôn hòa vang lên, Tùy Hỉ nở nụ cười nhìn Đường Đường ngây ngốc. nghĩ tới nữ nhân ngắm nữ nhân cũng có thể ngắm đến si mê như thế, có vẻ như háo sắc đến choáng váng cả đầu rồi!
      ____________________________

      (1)Câu này ám chỉ cảm ơn, tạ ơn nhiều người ta thường chê, cũng mệt, chị ấy khẳng định là ấy giúp vì trong phòng hề có người khác).
      (2)Vương Trùng Dương (1113 – 1170) là đạo sỹ sống vào đời nhà Tống. Ông là người sáng lập ra Toàn Chân giáo, là Bắc Tông của Đạo giáo Trung Quốc)

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Tùy Hỉ (hai)
      Edit: Trần

      “A!” Lưu luyến rời tầm mắt, Đường Đường phát trong phòng phải là ánh sáng chiếu vào, mà vật dùng để chiếu sáng phải là đèn điện, cũng phải ánh nến, mà là –– dạ minh châu?

      “Woa Woa!” Tò mò sờ sờ “Đăng châu”, Đường Đường tựa đầu nhìn vào chậu nước đặt bàn ––
      “Oa ~~!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên phá tan bầu trời đêm, cùng với tiếng cười to trong vắt vang lên, đám thị nữ vừa ra khỏi phòng cũng khỏi che miệng nở nụ cười đầy xinh đẹp.
      “Đây là ta sao? Đây là ta sao?” Hổn hển chỉ vào chậu nước, Đường Đường thà chết cũng dám tin xấu nữ mặt đầy bùn, tóc tai rối bù trong nước là mình.
      Đẩy chậu rửa mặt ra xa, hai mắt Đường Đường lấp loáng ánh lệ, khóe miệng kéo ra đầy ấm ức.
      “Ta muốn tắm rửa!”
      Khẽ nhướn mày, Tùy Hỉ nhìn khuôn mặt nhắn bẩn thủi chỗ đen chỗ trắng trước mặt mình, đôi mắt hạnh trong đám bùn căm giận nhìn mình lom lom, như thể chính mình quệt bùn lên mặt nàng vậy.
      “Được rồi!” Mỉm cười, Tùy Hỉ hiểu con đều thích được xinh đẹp, bất kể là thiên sinh lệ chất, hay là trời sinh –– thể nào xinh đẹp nổi.
      “Chuẩn bị thùng tắm cho Tôn nương!” Quay đầu phân phó câu, Tùy Hỉ cười với Đường Đường, “Tôn nương, ta đợi ở ngoài cửa, khi nào tắm xong, ta đưa dạo xung quanh đây.”
      “Được!” Khóe miệng kéo càng ngày càng thấp, Đường Đường nhìn bóng lưng Tùy Hỉ nhanh nhẹn rời , phẫn nộ sụp bả vai.
      Người nam nhân này lúc cười rộ lên phải đẹp trai bình thường, chỉ tiếc càng đẹp trai, Đường Đường càng muốn khóc.
      Mọi người thường , cho dù thượng đế đóng lại tất cả các cánh cửa, cũng luôn mở rộng cánh cửa sổ. Duy chỉ có Đường Đường là ngài đối xử rất đặc biệt, tuy rằng chút nào keo kiệt mở rộng cánh cửa, nhưng lại đào trước cửa cái hố, càng đau hơn!
      Sung sướng tắm rửa cái, chà sát đến nỗi làn da cũng đau đớn, Đường Đường rốt cục lưu luyến ra khỏi dục dũng.
      Cầm lên những bộ y sam sạch đăt bàn, Đường Đường phát đó là là bộ trăm phần trăm là cổ trang, phiền phức, nhưng rất xinh đẹp.
      Nếu về làm đẹp, Đường Đường tuyệt đối là vô tự thông, tư chất tuyệt hảo. Trong hoàn cảnh có bất kì ai giúp đỡ, nàng lại vẫn có thể thành công mặc bộ váy dài màu lam phiêu sa lên người.
      Cực kỳ đắc ý lại loanh quanh trong phòng hồi lâu, Đường Đường nhìn ống tay áo phiêu dật buông xuống dưới hai cánh tay, tự đắc đến nỗi ngay cả họ của mình là gì cũng quên mất. biết lớp vải rệt mỏng manh này làm bằng cái gì, mặc vào hề thấy lạnh lẽo, lại rất đẹp mắt, đúng là thứ nữ nhân thích nhất.
      Cầm cây lược gỗ đặt bàn chải tóc, tóc dài vừa mới gội đầu xong được nàng chải lại, lập tức buông thẳng xuống khôi phục lại trạng thái phiêu dật như trước, tâm tình Đường Đường tốt hơn chút, ném gương đồng , bước đến trước cửa đưa tay đẩy ––
      Dưới ánh trăng, dáng vẻ Tùy Hỉ hiên ngang khoanh tay đứng đó, mái tóc đen hòa lẫn màu áo bào đen thẫm bay múa trong gió, như bức tranh cổ họa đầy phóng khoáng thoải mái, khiến cho tâm tình người ta cũng thư thái an tĩnh theo.
      “Tùy Hỉ!” Tiếng gọi giòn tan vang lên, Đường Đường mỉm cười đến trước mặt Tùy Hỉ.
      Tắm rửa sạch , mặc đồ phiêu dật, lại có soái ca tuyệt thế chờ ở ngoài cửa, đứng dưới sương đêm, chờ dưới trăng sáng, hoàn toàn là cảnh chỉ có trong mộng a!
      “Tôn nương!” Mâu quang chợt lóe, Tùy Hỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn phía trước khôi phục tướng mạo sẵn có ban đầu––
      Đây là khuôn mặt nhân loại bình thường, mặt nàng có thể tìm thấy ít nhất lăm khuyết điểm, ngũ quan cũng hoàn mỹ, nhưng khi đặt cùng nhau lại có cảm giác trong suốt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn rất thoải mái
      “Ta ok rồi, chúng ta thôi!” Quay đầu nhìn cảnh sắc bốn phía, Đường Đường đột nhiên kinh ngạc kêu lớn: “A, nơi này của các huynh phải là mùa đông sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :