1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 114: Nguyện vọng.
      Edit: Trần
      “Keng!” tiếng vang giòn tan, đồng tiền dùng độ cong hoàn mỹ rơi xuống mai rùa, sai lệch khảm vào khối hình lục giác mai rùa…
      “Vào, rồi?” Cằm thiếu chút nữa rơi thẳng vào chân, Thanh Lam sửng sốt, Vô Ưu sợ run, ông lão cũng thể tin quay đầu lại.
      Nhớ năm đó lúc ném đồng tiền, con rùa vàng này cũng hề bơi tới đón như thế, chẳng lẽ nha đầu này phải người thường, có duyên thầy trò với ?
      Giữa mảnh tiếng than sợ hãi, Tử Tô nở nụ cười, trong đôi mắt sâu đầy vui vẻ: “Đường Đường, ngươi có thể ước nguyện rồi đó!”
      “Vào rồi sao?” Ngạc nhiên cúi đầu, Đường Đường nhìn đôi mắt con rùa vàng.
      Tuy rằng rùa giống ba ba, mắt nàng cũng bé như hạt đậu sang, nhưng lúc này quả thực đúng là rùa người nhìn thẳng nhau.
      “Ha ha, rùa vàng, trình độ cao đó!” Vẫy vẫy tay với con rùa vàng cách đó xa, Đường Đường khoanh hai tay ôm thành quyền, cằm gần hạ thấp xuống nắm tay.
      Thế giới, hoàn toàn yên tĩnh.
      Mọi người (cả phỉ phỉ và lừa) đều dựng thẳng tai, muốn nghe xem nữ nhân may mắn đến thể tưởng tượng kia rốt cuộc muốn ước gì.
      “Rùa vàng!” Cúi đầu nhắm mắt, Đường Đường cho bất kì ai cơ hội nghe lén, nàng thầm ước trong lòng, khóe miệng mấp máy chút nào. Nguyện vọng của nàng ai có thể nghe thấy, cũng đừng mong nghe được, bằng , nàng bị toàn bộ thế giới coi là phản nghịch.
      “Tùm” tiếng nước chảy, mặt Thủy Kính lại mờ , Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu chăm chú nhìn Thủy Kính, chỉ nghe thấy Đăng Nô trong Thủy Kính ràng xong, thực lần thần giao cách cảm hoàn mỹ nhất – –
      “Rùa vàng ơi, ta hi vọng đại thúc khỏe mạnh, cầu cho tất cả mọi tâm nguyện của chàng đều có thể thực được!”
      Trái tim, thể khống chế nổi nữa mà đập nhanh trong lồng ngực, tần suất nhanh nhất chưa từng có trong nghìn năm qua.
      Đăng Nô, ngươi hào phóng! nguyện vọng chân quý như thế, ngươi lại tặng nó cho bổn vương!
      Đăng Nô, ngươi có lòng tham! Lại muốn tất cả tâm nguyện của bổn vương đều có thể thực được!
      Bàn tay to lớn chạm vào mặt nước, cách xoa xoa khuôn mặt nhắn hé miệng tươi cười kia. có cảm giác ấm áp như mong muốn, ngược lại chỉ có làn nước lạnh như băng chảy qua kẽ tay.
      Giống như nàng, mềm mại ấm áp nhưng lại có lực xuyên thấu rất mạnh, trong lúc để ý xuyên thẳng vào trái tim .
      Đăng Nô, bổn vương đột nhiên lại có tâm nguyện mới, đó là mang ngươi quay về!
      Có thể thực điều đó !
      Có thể thực !
      “Răng rắc!” tiếng nứt rất khó nghe thấy, Phật hơi hé mắt, thấy hạt bồ đề rắn chắc lại xuất vết nứt mới. Tương xứng với vị trí vết nứt trước, như tách đôi hạt bồ đề thành hai nửa, tựa hồ chỉ cần dùng chút lực, là có thể phá vỡ nó thành hai mảnh.
      “Bồ đề, ” Khẽ giương khóe môi, Phật gật đầu tán thưởng thôi, “Ngươi lại lay động quyết tâm của Ma Vương, rất tốt, rất tốt….”
      “Oa ha ha, đến đây đổi tiền nào!” Bên cạnh ao, Đường Đường cảm giác được chuyện gì xảy ra, lớn tiếng la to: “Những đồng tiền mà Tôn Đường Đường ta sờ qua đều siêu cấp vô địch may mắn, lượng bạc đổi đồng!”
      “Rầm rầm ~~~” Cả đám người sôi trào lên, đại hán giơ tấm ngân phiếu quát lớn: “Lão tử mua hết trăm lượng!”
      “Chỉ bán lẻ, bán sỉ!” Tăng mức giá, Đường Đường cười như hồ ly xảo trá: “Còn thừa lại nhiều lắm, giờ năm mươi lượng đồng ~~~”
      Run rẩy khóe miệng, Rùa nằm giữa ao nhìn chằm chằm nữ nhân tham tiền kia, vừa rồi nàng còn định trực tiếp lao xuống bắt mình về bán lấy tiền cơ mà!
      “Vì sao nhất định phải khiến ta tiếp được tiền ước nguyện của nàng?” Buồn bực, rùa quay đầu nhìn khí lưng.
      “Hì hì, có ngươi cũng hiểu!” Đứng lưng rùa, Kim Bằng biến mất chân thân, che giấu phật quang, vẻ mặt thần bí đắc ý : “Nàng là ngôi sao cứu thế đó! Tương lai Càn Khôn có thể tránh được kiếp nạn hay đều toàn bộ phải nhờ vào nàng!”
      “Chỉ dựa vào nàng?” Khua nước bơi , Rùa chìm nửa thân mình vào trong nước, để đề phòng cái người vận phân chó quá may mắn kia ném vỡ đầu, “Ngươi có biết nàng vừa ước nguyện gì ? Hừ, ngôi sao cứu thế à?”
      “Sao ta lại biết chứ?” Chớp chớp đôi mi vàng, Kim Bằng cười vô cùng xảo trá, khiến cho lão rùa nhịn được rùng mình cái.
      “Ngươi chỉ để ý nguyện vọng thứ hai của nàng thôi!” Dùng chiếc cánh vàng ôm lấy cổ của lão rùa, kim bằng ngán ngẩm : “Nguyện vọng thứ nhất của nàng là mong Ma Vương khỏe mạnh hơn, phải sao?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 115: Kim nhân (người vàng)
      Edit: Trần
      “Ặc ~~~” Há to miệng, Rùa cảm khái gật đầu : “Ngươi quả nhiên đủ gian xảo!”
      “Ha ha!” Giang rộng đôi cánh dài, Kim Bằng bay vút vào bầu trời đêm, “Lão đệ, ngươi cứ tiếp tục tích cực bên Linh Cữu Trì ! Ta còn phải diễn trọng đầu hí* nữa. (Trọng đầu hí: Kịch có giọng hát và điệu bộ rất nặng).
      “Diễn kịch? Ngươi còn có thể diễn trò nữa? Há rộng miệng, rùa hết chỗ rồi.
      Trách được dù nhập môn cùng thời gian, mà Kim Bằng nó lại có thể lên chín tầng trời hầu hạ Phật Tổ, mà nó lại chỉ có thể ở lại nhân gian túc trực ở hồ thiêng.
      Ôi chao, đa tài đa nghệ vẫn tốt hơn!
      ***********************************
      “Đến đây, đến đây nào, còn sáu đồng tiền cuối cùng, mau đổi nào!” Cảm nhận chỗ ngân phiếu trong ngực càng ngày càng dày thêm, Đường Đường cười đến mắt cong cong như trăng non, thanh vì hò hét nhiều cũng trở nên khàn khàn.
      “Ha ha,” tiếng cười trong trẻo truyền đến, thân ảnh màu vàng kim tách mọi người ra từ từ tới, như bông hoa màu vàng tươi mới nở.
      nương, nếu ta là ta đổi nốt sáu đồng tiền này đâu!”
      “Hả, ngươi là ai?”Đường Đường sửng sốt, nhìn “người vàng” trước mặt. Tóc vàng, áo vàng, ngay cả đôi mắt cũng óng ánh sắc vàng, như đống cát vàng chói mắt.
      “Dùng nó để đổi lấy món đồ nào đó có giá trị hơn phải tốt hơn sao?” Vung tay lên, tiếng huyên náo bốn phía đột nhiên yên lặng lại, cả đám người như bị đóng băng lại, chỉ có Đường Đường và những người liên quan mới có thể động, có thể nghe, có thể dùng ánh mắt hoài nghi để đánh giá người lai lịch này.
      “Ngươi rốt cuộc là ai?” Mắt xanh lóe lên, Vô Ưu đứng lên thân lừa, trong nháy mắt khôi phục lại khí thế bức nhân mà chỉ vương tử giới mới có.
      “Ngươi bị thương!” Kim nhân vung ống tay áo lên, tia sáng vàng lên.
      Quá nhanh, nhanh đến nỗi ông lão còn kịp rút kiếm ra, Thanh Lam còn chưa kịp phóng thích lực, kim quang tán , Vô Ưu hóa thành hình người đứng trước mặt mọi người, áo bào trắng bay bay, khuôn mặt ngọc nhu.
      “Ngươi?” Khiếp sợ trừng lớn mắt, đây là lần đầu tiên Hổ Thú nhìn thấy hình người của Vô Ưu nên ngạc nhiên vạn phần. Nhưng Tử Tô từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh tự nhiên, trừ bỏ trong mắt lại nên vài phần mê man và ưu thương thường có.
      “Thế nào, có đáng giá cho ngươi dùng đồng tiền siêu cấp vô địch may mắn của để đổi ?” Kim nhân mỉm cười, trong bàn tay Đường Đường đồng tiền tức biến mất, chỉ còn lại năm đồng.
      “Ngươi?” Quay đầu nhìn sắc mặt đông lạnh của Vô Ưu, ràng lấy lại tinh thần gấp trăm lần, Đường Đường giật mình hét lớn: “Đừng ngươi là con rùa vàng kia nhé?”
      “Sặc, sao đẹp bằng ta được!” Sờ sờ mũi ưng của mình, kim nhân nở nụ cười, chỉ Thanh Lam : “Đáng thương thay ngươi lại bị Ma Vương phá hủy hơn phân nửa tu vi, bằng bây giờ ta trả lại cho ngươi được chứ?”
      tia sáng vàng chói lại lên, mái tóc dài màu lam của Thanh Lam bay bay, thân hình đứng thẳng, nghiễm nhiên lại hóa về đẹp trai mặt dài lúc trước.
      “Rốt cuộc ngươi là ai?” khuôn mặt dài dài là đề phòng và nghi ngờ, Húc Thanh Lam chút cảm ơn nào trừng mắt nhìn kim nhân.
      “Chậc chậc, ngươi cảm ơn ta thế à?” đồng tiền trong tay Đường Đường lại biến nất, khóe miệng kim nhân hơi cười : “Nhưng ta cũng cần ngươi cám ơn ta!”
      Mắt vàng vừa chuyển, kim nhân nhìn về phía Hổ Thú cao lớn, “Ngươi cần ta chữa thương, nhưng ta biết lòng trung thành của ngươi, nên chỉ cho ngươi con đường!”
      Duỗi ngón trỏ chỉ về phía Đường Đường, kim nhân cười đến cực kì thoải mái mà lại gian trá: “ theo nàng, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng!”
      “Nàng?” Hổ Thú cúi đầu, vừa vặn cùng Đường Đường mắt to trừng mắt .
      “Ta tin!” Ngẩng cao đầu, Hổ Thú căm giận chuyển tầm mắt.
      “Tin hay tùy ngươi!” đồng tiền nữa lại biến mất, kim nhân nhìn về phía ông lão cầm thanh kiếm rỉ đứng bên hồ, “Ta , đời này ngươi thu nổi đồ đệ. Nhưng ngươi đồ tôn rất giỏi, hơn nữa còn là người trong lòng ngươi nghĩ!”
      “Cái, cái gì?” Hai tròng mắt trợn to, ông lão vừa mừng vừa lo lắp bắp : “vì ~~ vì ~~~”
      đến thế, sau này ngươi biết! đồng tiền nữa lại biến mất, thân hình kim nhân nhoáng lên, dùng khí thế sét đánh khôn kịp bưng tai tới đứng trước mặt Tử Tô.
      “Thiếu chủ cẩn thận!” Quát lớn tiếng, Hổ Thú nắm chặt nắm tay to bằng đầu đứa bé.
      “Đừng khẩn trương!” Xoay tay chỉ cái, kim nhân định thân Hổ Thú ở chỗ xa xa đằng sau: “Nếu ta muốn giết người, sớm chết!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 116: Suối thiêng Tiên giới!
      Edit: Trần

      đồng tiền bay ra khỏi bàn tay Đường Đường, kim nhân nắm nó đầu ngón tay, như ảo thuật đung dưa trước mắt Tử Tô: “Có nhìn thấy ? Chắc cái gì cũng nhìn thấy đúng ?”
      nhìn thấy?
      lời vừa ra, tất cả mọi người đều cứng ngắc, chỉ có khuôn mặt cứng ngắc của Hổ Thú lên vài phần bi ai khôn kể.
      “Sao tiên sinh biết được?” Khóe môi khẽ giương lên, Tử Tô vẫn cười như cũ, đôi mắt như có sương mù che kín, hơi hơi sầu não.
      “Ta tự nhiên biết thôi!” Khẽ nâng cằm, kim nhân cười : “Mắt của ngươi bị người hạ độc nên mới thế. Nhưng nghe Tiên giới có suối thiêng, có thể trừ bách bệnh, tiểu ca ngại đến đó mà dùng nó rửa mắt!”
      Hơi trầm ngâm, Tử Tô khách khí cười: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm! Nhưng mà nghe suối thiêng kia chỉ có đệ tử Tiên giới mới có thể dùng, Tử Tô vẫn nên phiền hà người khác!”
      “Hừ, keo kiệt thế kia, mà còn tu tiên được cơ mà!” Hung hăng liếc nhìn lão già cái, kim nhân đến trước mặt Đường Đường, nháy nháy đôi mi vàng, cười toét miệng như rất quen thuộc với Đường Đường, “Ta , ngươi đưa đến Tiên giới !”
      “Ta?” Đường Đường xem màn nãy giờ sớm ngây người, người này quả thực như Thượng Đế vạn năng, biết, làm được!
      “Tin ta !” Đồng tiền cuối cùng biến mất, kim nhân thần thần bí bí cười, nghiêng thân bên tai Đường Đường.
      Hơi thở mang theo hương đàn hương tươi mát phả vào mặt, Đường Đường đột nhiên cảm thấy chắc hẳn nàng biết kim nhân này, cực kì quen thuộc!
      ! Tiên giới có đáp án ngươi muốn tìm, còn có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện vừa rồi của ngươi!”
      Tiếng vừa dứt, kim ảnh cũng dần nhạt , hóa thành đạo ánh sáng vàng bay lên bầu trời đêm, sau đó “bùm” tiếng hóa thành pháo hoa màu vàng nở rộ giữa trung, xinh đẹp sáng lạn.
      Gió lại thổi qua, tiếng người lại ồn ào, Đường Đường mờ mịt nhìn xung quanh, phát Thanh Lam và Vô Ưu lại hóa thành dáng vẻ thú, người qua đường bốn phía ào ào qua, như thể kim nhân căn bản chưa từng xuất , mà những người đó cũng tới tìm nàng đổi tiền nữa.
      Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra là mộng hay là thực?
      Đường Đường thậm chí bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nàng có ném trúng rùa vàng, có ước nguyện chưa? Những chuyện vừa rồi tựa như giấc mộng, thần kì đến thể tin nổi.
      “Tiên giới? Suối thiêng? thào hai tiếng, từ đáy lòng Đường Đường dâng lên hi vọng nhoi dám xác định.
      Có lẽ, Tiên giới, chẳng những có thể giúp Tử Tô chữa khỏi mắt, mà có thể tìm được đáp án cho câu hỏi của mình – – rốt cuộc vì sao đại thúc muốn tấn côn Thiên giới? Vì sao muốn hủy thiên diệt địa?
      “Ngươi tới Tiên giới phải ?” Nghiêng đầu, Thanh Lam bỏ qua tia cảm xúc biến hóa nào của Đường Đường.
      “Ngươi cũng nghe thấy, vậy chắc hẳn khôn phải là ta nằm mơ rồi?” Ánh mắt dần dần ràng, Đường Đường nở nụ cười.
      “Đường Đường!” Mắt xanh trầm xuống, Vô Ưu cau mày mở miệng: “Tiên giới, ta và Thanh Lam tiện đến đó!”
      “Vì sao?” Ngạc nhiên sửng sốt, Đường Đường hỏi.
      “Vì chúng ta là !” Lạnh lùng xong, Thanh Lam cắn chặt răng.
      Cổ họng nghẹn lại, Đường Đường hiểu , hóa ra ở thế giới này cũng có kì thị chủng tộc.
      “Ngươi vẫn muốn sao? Khuôn mặt bình tĩnh, lừa bức hỏi Đường Đường bằng được.
      Tình cảnh này thực rất quen thuộc. Ở Ma giới, chỉ lần hỏi như vậy, nhưng lần nào đáp án cũng giống nhau.
      “Muốn !”
      Quả nhiên, Đường Đường chút do dự gật đầu, sau đó lại vội vàng hấp tấp bổ sung : “Ngươi và Vô Ưu cứ tìm chỗ nghỉ ngơi ngao du chút, chờ chúng ta xong xôi tìm các ngươi được ?”
      “Xì – – ” Trào phúng nở nụ cười, lừa sớm biết là đáp án này.
      Đây là nữ nhân ngu ngốc, ngay cả ngốc cũng là ngốc cách dũng cảm, mà có thể khiến nàng dũng cảm tiến bước cũng chỉ có nguyên nhân – –
      Tiên giới, chắc chắn có liên quan tới tên Ma Vương lãnh huyết kia!
      “Vậy thôi!” Bỗng nhiên mở miệng, tiếng Vô Ưu như gió, mang theo thở dài sâu, “Ta và Thanh Lam đưa các ngươi , sau đó – – chúng ta rời !”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 117: nữ or Ma nữ
      Edit: Trần
      hòn đảo kì lạ, bị che phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương trắng, nếu phải có ông lão cưỡi kiếm rỉ dẫn đường, Đường Đường nghĩ, nàng có tiêu tốn thời gian cả đời cũng chẳng tìm thấy hòn đảo của Tiên giới này.
      “Đến rồi, xuống !” Nắm chặt hai tay, Vô Ưu tựa đầu vào vai Đường Đường, mãi nhúc nhích.
      “Vô Ưu….” Chần chờ chút, Đường Đường giang hai tay lần đầu tiên ôm chặt lấy Vô Ưu.
      Đây là lần đầu tiên nàng ôm , phải ôm sủng vật Phỉ Nhi của nàng, mà là ôm người nam nhân tên Vô Ưu.
      bờ vai rắn chắc, cánh tay thon dài, mang theo vô hạn thâm tình mà ôm lấy nàng. Tất cả, Đường Đường đều có thể cảm nhận được, nhưng nàng – –
      “Xin lỗi!” Tiếng như muỗi vo ve, Đường Đường thào bên tai Vô Ưu.
      Mái tóc trắng đột nhiên nâng lên, mặt Vô Ưu là cả kinh, tức giận hay đau thương, nhưng sau đó tất cả đều hóa thành thất vọng sâu sắc, gần như tuyệt vọng.
      Mây trắng ung dung, gió mát lượn lờ, hai người ôm nhau, tương vọng.
      Trong đôi mắt xanh của Vô Ưu là khuôn mặt băn khoăn của Đường Đường, thấy được trong mắt nàng là khổ sở và đau thương, nhưng đồng thời cũng nhìn thấy quyết tuyệt và kiên định cách nào lay chuyển được!
      “Đường Đường!” Cánh tay dần dần buông lỏng Vô Ưu vận khởi thuật tạo thành bán cầu màu trắng, để Đường Đường bình yên ngồi trong đó.
      “Nhớ , nếu cần đến ta gọi tên của ta, Phỉ Vô Ưu!” Buông tay, để cho bán cầu sáng kia chở nàng suyên qua đám sương mù hạ xuống mặt đất, Vô Ưu đứng trong đám mây ngơ ngác nhìn, bạch y bay bay, tóc trắng xõa vai, độc, lạnh lẽo.
      tiếng xin lỗi của Đường Đường hoàn toàn chặn lại hi vọng của , bức thể buông tay.
      “Nhị vương tử!” Bình tĩnh tới phía sau Vô Ưu, Thanh Lam nhíu mi, vẻ mặt khẩn trương như núi lửa sắp phun trào sau đó lại trầm mặc.
      Nhị vương tử lại cùng nữ nhân kia ký kết khế ước của , ngài ấy sao có thể khinh suất như vậy, ngài ấy biết nó có ý nghĩa thế nào sao?
      “Thanh Lam, ngươi cũng hạ mệnh khế với nàng, phải sao?” quay đầu lại, Vô Ưu gợi khóe môi, nở nụ cười.
      Ngạc nhiên sửng sốt, Thanh Lam trầm mặc, xem như thừa nhận.
      “Ngươi , vào lúc nguy cấp nhất nàng gọi ai trong chúng ta?” Hơi nghiêng đầu, giữa đôi mắt Vô Ưu bắn ra hai tia sáng xanh, như khiêu khích, lại như uy hiếp cưỡng bức.
      “Điều này….” Do dự chút, Thanh Lam trả lời.
      là thừa tướng giới, vị thừa tiếng nổi tiếng túc trí đa mưu, cương trực công chính. Nhưng giờ phút này, đành lòng lại “cương trực công chính” nữa.
      Nữ nhân ngốc kia, ai nàng cũng gọi, gọi nhị vương tử hay gọi , nàng chỉ gọi người kia – – Ma Vương Hiên Viên Hận Thiên!
      “Có lẽ, nàng gọi bổn vương!” Duỗi tay, Vô Ưu đặt tay lên vai Thanh Lam, cười đến ngả ngớn bại hoại, chỉ là trong đôi mắt xanh chói mắt kia lại lộ ra đau đớn sâu sắc, “Chỉ đùa thôi mà, sao phải khẩn trương thế? Chúng ta cũng nên quay về giới thôi!”
      “Bùm!” Ánh sáng trắng tan hết, Đường Đường kinh ngạc ngồi mặt đất.
      Mông hề có cảm giác đau, nhưng từ dưới đáy lòng lại có đau đớn nhè dần dần lên, đó là ánh mắt thống khổ của Vô Ưu khắc sâu vào đáy lòng nàng.
      Hít hít mũi, Đường Đường đứng dậy khỏi mặt đất.
      Nàng luôn dễ dàng thầm mến người khác, lại rất khó khăn để thực người. Cho đến tận bây giờ, nàng chỉ xác định được người duy nhất mình – – đại thúc!
      Cũng bởi vì thương , nên nàng mới quan tâm mà xông tới Tiên giới này, cũng vì thương , nên nàng nhẫn tâm thương tổn tình cảm của Vô Ưu.
      Mà chính nàng cũng biết được, vì nam nhân mà nàng thương sâu đậm kia, nam nhân vô tình đuổi nàng ra khỏi Ma giới, nàng còn có thể làm ra những việc ngốc nghếch nào nữa.
      Mờ mịt đứng im chỗ, bên tai Đường Đường vang lên khúc ca của Vương Phi*: “… cho dù là chấp mê, em cũng chấp mê bất hối!” (Vương Phi (tiếng Hoa: 王菲,sinh ngày 8 tháng 8 năm 1969 là nữ ca sĩ / nhạc sĩ / diễn viên / người mẫu của Hồng Kông. thần tượng tại khắp Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore, Malaysia, Indonesia, Nhật Bản và nhiều quốc gia khác.)
      “Xẹt!” tiếng xẹt gió truyền đến, sau đó hai tiếng cảnh báo “Đinh ” vang vọng mãi đến chân trời, Đường Đường choáng váng.
      đám người từ phía trước vọt tới, người cầm cái chổi, người vác cái cuốc, thậm chí có vị còn cầm cả muôi cơm chạy tới.
      bầu trời, đám tiên chúng ngự kiếm bay tới, bay giữa trung như máy bay chiến đấu, uy phong lẫm liệt, người trước người sau lũ lượt kéo đến, ầm ầm như thiên la địa võng…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 118: Hộc máu
      Edit: Trần
      nữ, dám cả gan xông vào Tiên giới!” Vung cái muôi lớn, đầu bếp tiên chúng tức giận quát to. có thể thấy ràng, nữ kia ngồi trong quang cầu đầy khí từ trời giáng xuống.
      phải nữ! nữ đệ tử bay trời kinh hô: “Nàng là ma nữ lần trước lúc Ma Vương tấn công Ma giới, tiếc phá vỡ hệ mệnh tác để ra tay cứu nàng.
      “Mau, mau thông báo cho chưởng môn sư thúc!” Giữa mảnh hỗn loạn, hai thân ảnh màu lam như sao băng bay vút về phía xa.
      “Trời ạ!” Cảm thấy buồn cười, thế nên Đường Đường nhếch miệng nở nụ cười: “Ma nữ, nữ gì chứ, nàng ràng là con người bình thường mà? Đám tiên ngu ngốc này!”
      nữ, ngươi cười cái gì?” Quơ quơ cái chổi, đệ tử mặc áo lam quát.
      Nghiêng mình xem thường, Đường Đường bất đắc dĩ thở dài hơi. Đám tiên chúng này sao biết chút lễ nghi xã dao nào vậy, người ta thường đưa tay đánh khuôn mặt cười, nàng cười, cho thấy nàng hề ác ý, là thành tâm thành ý đến viếng thăm mà.
      “Cẩn thận ma nữ lừa gạt, cứ bắt nàng trước rồi sau!” Giữa trung, đệ tử trán cao như trọc đầu hét lớn tiếng, vận khởi trường kiếm vọt về phía Đường Đường.
      “Oái oái oái!” Trái tim nóng như lửa đốt vội vàng ôm đầu ngồi chồm hổm, Đường Đường quát to tiếng : “Con mẹ nó thằng nhãi hói đầu kia, lão nương nhớ kĩ ngươi rồi nhá!”
      “Vèo vèo vèo!” trận mưa muôi cơm với chổi cùn ùn ùn đổ xuống đầu, cùng với tiếng trường kiếm rít gió lao tới, Đường Đường nghĩ, lâu nữa thoi là nàng có thể thành món thịt xay hầm cách thủy!
      Nhưng mà, thịt của nàng có đủ để đám tiên ngu ngốc này chia nhau ? Mỗi người liệu có được mỗi người miếng hay đều là vấn đề!
      Đột nhiên, lưng Đường Đường bị đánh mạnh cái, nhất thời tứ chi giãn ra nằm úp sấp mặt đất, cảm thấy ngực khó thở đầu hoa hết lên. Mấy tiên chúng đáng ghét này, thế nào nàng cũng là nữ nhân, thế mà vẫn xuống tay ác độc như vậy.
      , được làm càn!” tiếng quát lắp bắp vang lên, mang theo cả uy nghiêm. Đường Đường choáng váng đầu óc bị người ta túm lên, thấy đám tiên ngu ngốc dù là bay trung hay chạy dưới mặt đất đều quỳ xuống xung quanh mình.
      “Đường Đường, sao chứ?” Tiếng ôn nhu tràn ngập lo lắng, Đường Đường nghe thấy thiếu chút nữa rớt lệ.
      “Tử Tô ~~~” Giang rộng tay, Đường Đường cảm thấy giữa lưng lại đau đớn, nàng cần an ủi a.
      “Làm gì thế hả?” thân thể to lớn như hổ chen vào giữa Tử Tô và Đường Đường, Hổ Thú giang hai tay bảo vệ đúng hình tượng “Hổ gà mái”.
      “Sặc!” Dừng chân lại, Đường Đường suýt chút nữa ôm phải “tiên sinh thể dục thể hình”. Mặc dù nàng cho rằng nam nhân rắn chắc mới đẹp, nhưng tuyệt phải là kiểu người rắn chắc bắp thịt cuồn cuộn bưu hãn như thế này!
      “Sư thúc tổ!” Thằng nhãi hói đầu lúc nãy nghiêm mặt tiến đến gần, “Sao ngài lại trở về?”
      “Bộp!” Gõ lên cái trán trắng bóng, ông lão tức giận quát: “Chưởng ~~~ chưởng môn sư điệt, có ở đây ?”
      “Có có!” Vội vàng khom người gật đầu, tên hói đầu dùng tay ôm trán ủy khuất đáp, “Chưởng môn sư bá ở Phi Tiên Các!”
      “Khụ khụ!” Nhấp nháy mắt, ông lão quay người nhìn Đường Đường xấu hổ nở nụ cười, “Lão, lão phu ~~~ thương thế thể ngồi ~~~ ngồi ngươi chút, được ?”
      “Lão ngồi?” Khí huyết căng đầy lồng ngực, miệng Đường Đường cảm thấy tanh tanh, hung tợn : “Có phải lão vẫn thù dai chuyện lần trước ta ngồi lên người lão khiến lão miệng sùi bọt mép, nên lần này muốn ngồi lên người ta để ta sao bay đầy đầu, người ta ngồi cũng lỡ rồi, ý lão là có thù báo phải quân tử đúng ?”
      , , phải!” Xua tay liên tục, ông lão nôn nóng đến nỗi cái đầu bóng lưỡng đổ đầy mồ hôi, như trái bí đỏ khá to vẫn còn tươi ngon. (Trần: Chết vs so sánh >”<)
      nữ, được đùa giỡn sư thúc của ta!”
      Tiếng hét to lại truyền đến, Đường Đường “Phốc” tiếng nôn ra ngụm máu tươi, choáng váng.
      Nàng bị người ta câu ‘đùa giỡn ông cụ’ sợ tới mức muốn hộc máu, lại nghĩ là hộc máu . Xong rồi xong rồi, lần này bị cả nội thương lẫn ngoại thương, chỉ sợ chết cũng mất nửa cái mạng.
      “Đại thúc….” Lau máu đầy cằm, Đường Đường ứa nước mắt khi nghĩ tới bóng lưng của nam nhân lạnh lùng luôn có thể bảo vệ nàng chu toàn kia.
      , nàng ở thế giới này yếu ớt.
      Vừa mới nghĩ tới, trong lòng lại cảm thấy đau nhức, Đường Đường nhịn được “khụ” tiếng, lại nôn ra ngụm máu tươi, thân mình mềm nhũn ngã ngồi ra sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :