1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110: Thủy Kính.
      Edit: Trần
      Hơi nước bốc lên lượn lờ bốn phía, che mảng lớn lá sen. Mái tóc trắng dài dần dần nổi lên, như bóng trăng nổi mặt nước.
      Đôi lãnh mâu nhìn thẳng phía trước, như thất thần mà chăm chú nhìn cái trụ cầu. Chỗ đó, Đăng Nô từng dùng đóa hoa sen giấu mặt vào đó rồi lén lút nhìn trộm mình.
      Khép mắt lại, như cảm nhận được thân thể ấm nóng đầy đặn kia kề sát mình, cánh tay biết sống chết sờ tới sờ lui ngực mình – -
      “Đẹp quá , giống như thât vậy – -“
      “Xuống mau!”
      “Khụ khụ, xuống!”
      đôi mắt hạnh đột nhiên thoáng trong bóng đêm, sáng lạn như những vì sao bầu trời đêm, lóe ra ánh sáng bướng bỉnh.
      “Ta muốn bị chết đuối! Đại thúc, sao chàng có thể đối xử như thế với nô lệ tận tâm và trung thành như thế chứ….”
      “Rầm!” Đập mạnh tay lên mặt nước, như muốn xua trí nhớ khiến mình thấy phiền lòng, ngờ lại mở ra Thủy Kính, mà trong tim , tất cả đều là Đăng Nô…
      “Ngươi ăn sao?” Tiếng thanh thúy truyền ra từ Thủy Kính, quen thuộc khiến giật mình, Đăng Nô?
      “Khụ khụ!” Tiếng ho vang lên, là thanh nam nhân: “Tại hạ ăn no rồi, Tôn nương cứ từ từ dùng!”
      “Là ai?” Mày kiếm thoáng chốc nhíu chặt, tức giận hiểu từ đâ kéo tới khiến mặt nước nổi lên từng vòng, từng vòng gợn sóng, đám hơi nước trắng mờ từ mặt nước bốc lên dần dần tản ra, hình ảnh trong nước ràng hơn nhiều.
      Đường Đường cầm bát cơm, khóe miệng vẫn còn dính hạt cơm trắng bóc, nàng trợn mắt há miệng nhìn thiếu niên phản tặc gầy yếu cơ hồ trận gió cũng có thể thổi bay – tên Tử Tô, “Ta , ngươi từng nghe đến 《 Mẫn Nông*》? (mẫn nông: Thương xót người nông dân)
      Cười ngượng ngùng, Tử Tô lắc đầu: “Tại hạ tài sơ học thiển, chưa từng nghe qua.”
      “Vậy giờ ta dạy cho ngươi!” Cạch tiếng buông đũa xuống, Đường Đường thở dài hơi :
      “Cày đồng buổi ban trưa
      Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày
      Ai ơi bưng bát cơm đầy
      Rẻo thơm hạt đắng cay muôn phần!”
      Mỗi chữ nàng lại phụ họa bằng nhịp gõ bát. Đường Đường dùng vẻ mặt bà mẹ dạy con vô cùng đau đớn : “Ngươi có biết, ngươi ăn ít thế chẳng những lãng phí công sức của người nông dân mà còn có lỗi với thân thể của mình! Thân thể là gì ngươi biết ? Thân thể là vốn liếng để làm cách mạng!”
      “Nàng lại dám dỗ cái tên nam nhân kia ăn cơm?” Lạnh lùng hừ mũi, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy từ trong nước, những bọt nước từ ngực từ vai trượt xuống rồi rơi vào trong nước, khiến Thủy Kính bị rung động.
      “Khụ khụ!” Lấy ra chiếc khăn lụa từ trong tay áo, Tử Tô tao nhã lau miệng, xấu hổ cười: “Xin lỗi, tại hạ cũng biết xa hoa lãng phí là tội lớn, nhưng – – ăn nổi nữa.”
      “Ăn nổi sao còn gọi nhiều như vậy?” Mắt hạnh trợn tròn, Đường Đường liếc nhìn vòng eo thon được nắm tay của Tử Tô.
      “Là ngươi gọi mà!” Mắt hổ trợn lên, Hổ Thú ngồi ăn cơm bên cạnh cảm thấy vui. nha đầu quê mùa ở đâu lại dám dạy bảo Thiếu chủ, đúng là làm càn.
      “Ta gọi, ta gọi đấy, sao hả?” Khí thế nhất thời giảm nửa, Đường Đường hận muốn cong mười đầu ngón tay, cào chết cái tên nam nhân ngu ngốc biết tốt xấu này.
      “Tôn nương, ngươi cũng ăn nhiều chút !” Ngại ngùng cười, Tử Tô hơi quay đầu ánh mắt dừng lại người Vô Ưu, “ , mời các bằng hữu của ngươi qua đây ăn cơm!”
      “Hừ!” Bên ngoài Thủy Kính, tiếng trầm thấp lại lạnh lùng vang lên: “ có chuyện gì cũng nịnh bợ!” (trần: Sao có thể đáng thế chứ ^_^)
      “A? À!” Giữa Thủy Kính, Đường Đường sửng sốt chút, sau đó nhìn về phía Phỉ Nhi ngồi ghế.
      “Ta cần ăn!” Miễn cưỡng dùng chân sau gãi lỗ tai, Vô Ưu chút kiêng kị “Chó tiếng người”: “Bổn vương và Thanh Lam sớm ăn khói lửa nhân gian! Mà ngay cả cái lão già kia – -“
      Đôi mắt xanh chợt nhìn qua ông lão ngồi xếp bằng đằng trước, Vô Ưu duỗi người tì cằm lên chân trước, chậm rãi : “ người có tiên khí, chỉ sợ cũng tích cốc*! (Là hai chữ này 辟谷, theo tớ hiểu đây là giai đoạn trong quá trình tu tiên, hiểu là tiến đến giai đoạn cần ăn ngũ cốc nữa)
      “Hừ, quái tài ba rồi!” Duỗi tay bưng đĩa thịt bò to đùng đặt trước mặt mình, Đường Đường trút hết bất mãn vào việc nhai thịt, “Làm thần tiên có gì tốt? Đói bụng khác gì dân Somalia chạy nạn, còn chẳng bằng con người ta đây!
      Xu trần thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Het bit vs c

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 111: Nhập bọn
      Edit: Trần
      “A – -” Tiếng cười khẽ mềm mại vang lên, khẽ di chuyển người, Tử Tô chút kiêng kị chuyển mặt kề sát với Đường Đường, giữa hai tròng mắt lên ánh sáng nhu hòa mà trong vắt, khuynh đảo chúng sinh: “Tại hạ cũng hiểu, ăn là chuyện rất thú vị!”
      hả?” Kinh hỉ nhìn Tử Tô, Đường Đường trong nháy mắt thất thần.
      Thất thần chỉ bởi vì khuôn mặt tươi cười sạch đến tinh khiết kia, mà cũng bởi vì nàng rốt cuộc tìm thấy cảm giác quen thuộc.
      Tử Tô là nhân loại, là con người giống như nàng! cũng giống nàng thích tu tiên hay tu ma, giống nàng đều chỉ nghĩ muốn làm người, làm con người bình thường!
      “Tử Tô, ” Vươn tay, khuôn mặt tươi cười của Đường Đường thoáng chốc như ánh mặt trời sáng lạn ngày hè, chói chang mà rực rỡ: “Gọi ta là Đường Đường ! Bằng hữu đều gọi ta như thế!”
      Đôi mày rậm nhíu lại, Hổ Thú cực kì thích nữ nhân lai lịch này, nhưng giờ phút này nét tươi cười của nàng lại có thể khiến quát lên nổi, vì thế, Thiếu chủ hề cảm thấy khúc mắc chỗ nào mà lập tức gọi: “Đường Đường!”
      “Ha ha, Tử Tô!” Vui mừng gật đầu cười, Đường Đường co lại bàn tay vẫn đón gió, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
      biết từ khi nào, trung xuất những hạt tuyết , mang đến hơi lạnh bi thương.
      Rời Ma giới, bảy ngày rồi.
      “Đại thúc, ta tới Nhân gian giới, cũng tìm được những con người giống ta. Nhưng từ nay về sau, chẳng lẽ chàng là chàng, mà ta là ta thôi sao?”
      “Đường Đường?” Tiếng gọi ngượng ngùng yếu ớt vang lên, Đường Đường cả kinh nghiêng đầu, thấy vẻ mặt khó xử và áy náy của Tử Tô, như đấu tranh với chính mình lúc rồi mới chậm rãi : “ biết các ngươi có tính toán gì , kế tiếp muốn đâu?”
      “Chuyện này – -” Ngạc nhiên sửng sốt, Đường Đường nhìn sang Phỉ Phỉ dựng thẳng đôi tai, ràng vừa quay đầu lại nhìn thế mà cứ cố giả bộ quan tâm, còn ông lão kì quái kia làm như hồn nhiên chẳng thèm để ý, nàng cười cười: “Ta cũng biết! có chỗ nào để , có nhà để về, có lẽ, tới đâu tính tới đó!”
      Yên lặng!
      Bên ngoài Thủy Kính, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt bàn tay.
      Câu nhà để về kia của nàng giống như con ong đốt vào người , châm đến rất đau, rất ràng!
      “Là vậy sao?” Sâu kín nở nụ cười, Tử Tô hạ mắt : “Kì , chúng ta cũng…”
      “Thiếu chủ!” Hung mãnh rống tiếng, các bắp thịt người Hổ Thú căng hết lên, khiến Đường Đường nhìn cảm thấy lạnh hết cả người, vận động viên thể dục thể hình cổ đại?
      có chỗ để , có nhà để về!” Bất vi sở động* kiên trì xong, trong mắt Tử Tô lại nổi nên ánh sáng ưu thương, thần sắc mê man ngơ ngẩn đầy đáng thương. (Bất vi sở động: có động tĩnh, bị thuyết phục)
      “A, sao thế?” Trái tim rạo rực, Đường Đường có thể chịu được nam nhân đẹp trai, nhưng để nhẫn nhịn được chính là – – nam nhân ưu thương, quả thực là lực sát thương quá lớn, muốn lấy mạng người!
      “Hay là, chúng ta cùng nhau lưu lạc !” Trấn an vỗ vỗ vai Tử Tô, như vỗ chú cún con, Đường Đường thương tiếc : “Dù sao chúng ta đều có nhà để về…”
      “Tùm!” Thủy Kính chợt tan, đám sương mặt nước ngừng tản ra, như bởi vì Ma Vương tức giận mà tránh kịp.
      Năm ngón tay khẽ khom lại, áo bào đen như lá rụng bay thẳng vào bàn tay.
      Ngẩng đầu cất bước, Hiên Viên Hận Thiên lập tức bước qua bên người Bỉ A, đến trước người Thường Túy hơi hơi dừng lại.
      điều tra, nhân loại! Khoảng mười bảy mười tám tuổi, mang theo thị vệ dáng người vạm vỡ, là nam nhân!” (Trần: Mình cảm giác chữ nam nhân cuối cùng a nghiến răng nghiến lợi :)) )
      đầu đuôi dặn dò xong, thân ảnh Hiên Viên Hận Thiên dần dần nhạt , trong nháy mắt biến mất thấy tung tích.
      “Vương?” Sững sờ đứng ở góc đường mòn, Bỉ A cảm thấy bi thương hiểu vì sao, là bởi vì Vương thèm chú ý đến mình sao?
      “Ôi!” Cười khổ nhìn vết thương còn chưa khỏi hẳn của mình, Thường Túy Thở dài sâu : “Vì sao chứ, mấy cái chuyện cực nhọc thế này cứ giao hết cho ta chứ?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 112: Hồ ước nguyện.
      Edit: Trần
      Tuyết trắng bay bay, từng chiếc đèn lồng trong tay những du khách chiếu ra thứ ánh sáng mờ mờ ở ngã tư đường. Vào đông, trời rất nhanh tối.
      Trong đám người chật chội, đoàn người kì quái khiến cho người ta phải ghé mắt nhìn.
      con lừa có lông màu xanh lam, lưng chở ông lão khô quắt và con chó lớn nằm úp sấp có lớp lông trắng muốt. hai bên cạnh là hai người, bên là thiếu niên có khuôn mặt ngọc ngà tuấn nhã, cử chỉ nhã nhặn, bên là nương thả buông mái tóc dài, những sợi tóc so le đều nhau. Cuối cùng là đại hán cao to lực lưỡng, khiến người đường sợ hãi né tránh. Điều này khiến cho “tổ hợp kì lạ” này thuận lợi con phố dài, tiến quân thần tốc vào cái hồ linh thiêng ở quảng trường.
      “Nhiều người thế này á? Kinh ngạc trợn to hai mắt, Đường Đường nhìn biển đầu người phía trước, choáng váng: “Cái hồ ước nguyện này linh thiêng thế cơ à? Sao mà lắm người đến đây thế?”
      “Nhân loại yếu ớt nên mới cần gửi gắm vào mặt tâm linh thôi mà!” Gãi gãi chân, Thanh Lam khinh thường hừ mũi.
      Nữ nhân trời sinh thiếu mất vài sợi thần kinh này, chẳng qua chỉ là lời đồn mà vài người qua đường vì nhàn tản quá mới thổi phồng lên, thế mà nghĩa vô phản cố* kéo cả đội nhân mã tìm tới đây, đúng là cái đồ ăn nhiều muối – – nhàn rỗi đến phát hoảng! (nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa được chùn bước)
      “Rất, rất ~~~ linh đó!” Cố gắng nặn ra câu, ông lão ngồi lưng lừa trịnh trọng gật đầu, “Lão, lão phu thử qua rồi!”
      “Lão?” Đoàn người () đều ngoại lệ trợn to mắt, bán tín bán nghi.
      “Đương ~~~ đương nhiên rồi!” Kiêu ngạo vỗ ngực, ông lão hào sảng : “Nguyện vọng của lão phu là tu ~~~ tu ~~~”
      “Tu tiên!” Quay đầu xem thường, Đường Đường nghe nổi nữa nên hộ.
      “A, đúng thế!” Hưng phấn gật đầu, ông lão chỉ chỗ phía trước tiếp tục lắp, “Cho ~~ cho nên….”
      “Lão mới cầu nguyện với cái hồ linh thiêng này, muốn tu đạo thành tiên đúng ?” hơi giúp ông lão hết lời, Đường Đường thoải mái thở phào hơi.
      Mẹ ơi, có chuyện mà nên lời đúng là muốn lấy mạng người mà!
      “A đúng đúng!” Cái đầu bóng lưỡng lắc như trống bỏi, ông lão thấy rất phấn khởi. Nha đầu này cư nhiên có thể lĩnh ngộ được những lời mà chưa ra khỏi miệng, chẳng lẽ – – đồ đệ ngoan có duyên với muốn tìm kiếm bao nhiêu năm nay là nàng sao?
      “Tốt!”Búng tay ‘tách’ cái, ông lão định chuyện tiếp, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị về phía trước.
      “Gấp gì chứ?” Tiếng bước chân vội vã vang lên, lừa nghiêng thân chắn trước mặt Đường Đường, trong đôi mắt to tràn đầy châm chọc và trêu tức, “ coi, có phải ngươi có nguyện vọng muốn thực ?”
      “Ước nguyện sao có thể cho người khác biết!” Mím miệng trừng mắt, Đường Đường mất hứng.
      Tại sao chứ, nàng ước nguyện điều gì con lừa chết tiệt này lại cứ ba lần bốn lượt năn cản!
      phải mọi người ai cũng có thể cầu nguyện ở đây!” Xoay người, lừa chuyển ánh mắt nhìn phương xa, bắt đầu bày ra dáng vẻ thâm trầm tang thương lâu khôn thấy, “Hồ ước nguyện này có con rùa vàng, lưn nó có cái đĩa vàng. Muốn cầu nguyện, phải chuẩn bị đồng tiền để ném vào cái bát vàng đó. Nếu ngươi chỉ tốn công vô ích!”
      “Ồ, thế phải ngươi hồ ước nguyện này chỉ là để loài người yếu ớt kí gửi tâm linh sao? Sao lại biết chỗ này thế hả? Cười ranh mãnh, Đường Đường sờ sờ thắt lưng lấy ra hai nén bạc, là Tùy Hỉ cho. Dọc đường vẫn dám tiêu, sợ là hôm nay phải ném nó xuống nước.
      “Cản thận đấy, có người cả đời ở đây ném tiền, ném bao nhiêu cũng quăng nổi vào trong bát vàng đâu!” Cười tà ác, lừa quyết tâm đả kích Đường Đường.
      “Lừa, ” Đường Đường ngoài cười nhưng trong cười sờ sờ lớp lông nhung mịn màng tai lừa, cắn răng xoắn thận mạnh, “Dạo này thiếu nợ đòn phải ?”
      “Đau đau ~~~” Tiếng lừa kêu thảm vọng mãi đến chân trời, ông lão gầy nhom kia vội vàng ôm lấy phỉ phỉ, mông trượt xuống khỏi lưng lừa.
      “Thanh Lam!” Tức giận quát khẽ tiếng, Vô Ưu nằm trong lòng ông lão xù lông lên, vẻ mặt phẫn nộ: “Vì sao cứ thích trêu chọc Đường Đường, nàng ước nguyện thành ngươi vui lắm sao?”
      “Hừ, nàng ước nguyện điều gì nhị vương tử ngài đoán được ra sao?” Nghiêng mình xem thường, trong mắt lừa có lệ quang lấp lánh, là dấu vết của đau đớn.
      Đôi mắt xanh tối sầm lại, Vô Ưu ngậm miệng, mặt chua xót và ảm đạm, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ. “Trái tim nàng, ai quản được đây?”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 113: Nguyện vọng dưới vực sâu
      Edit: Trần
      “Đến đây thử !” Tiếng ôn nhu chen vào, vẻ mặt Tử Tô nhân nhượng mà cười yếu ớt.
      “Nếu có thể ném trúng tất nhiên là chuyện tốt, còn trúng cũng đừng để trong lòng, cứ vui vẻ thôi! Cuộc sống có rất nhiều điều, mọi thứ đều do chính mình tạo ra, đừng quá để ý đến mấy truyền thuyết hư ảo làm gì!”
      “Oa, Tử Tô!” Tán thưởng vỗ vai Tử Tô, Đường Đường thương : “ ngờ ngươi chỉ có bề ngoài hoàn mĩ, mà còn có tư tưởng sâu sắc như thế, ta càng ngày càng thích ngươi rồi đó!”
      Khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ bừng, Tử Tô cảm thấy tay chân luống cuống lúc lâu ra lời. Trái lại Đường Đường lại ngửa mặt lên trời “Ha ha” cười ầm, cảm giác đùa giỡn thiếu niên bên đường sảng khoái!
      “Xì ~~~” Tiếng cười chế giễu theo gió lọt vào tai, như loại chocolate đậm đặc, hương tỏa khắp nơi. Đường Đường cả kinh dựng thẳng mi, tại sao lại có cảm giác cái tên Thường Túy nghiệt kia cười nhỉ?
      “Sao thế?” Thấy Đường Đường có vẻ khác thường, Tử Tô mẫn cảm thu lại nét cười, giữa hai tròng mắt lên nét mê man ưu thương, tao nhã mà bất lực.
      có gì!” Lắc lắc đầu, Đường Đường cười khổ.
      Vừa bị ảo giác!
      Từ sau khi rời khỏi Ma Giới, chỉ cần nhìn thấy ai mặc áo bào đen, trái tim nàng đập điên cuồng ngừng, sau đó như bị treo lên, rồi lại chìm xuống. Liên tục lặp lặp lại hi vọn và thất vọng, tra tấn nàng đến nỗi bắt đầu có ảo giác, hơn nữa phạm vi còn mở rộng đến tên Thường Túy kia.
      Xem ra, mình sắp bị điên đến nơi rồi.
      Rùng mình cái, Đường Đường cố gắng dùng vẻ mặt cười vui, hô to tiếng : “ thôi! Ta còn phải đổi tiền nữa!”
      Thân ảnh màu lam nhào vào trong đám người, Thanh Lam và Vô Ưu yên lặng liếc mắt nhìn nhau cái, mà ông già khô quắt cũng cầm thanh kiếm rỉ bên hông lên, Hổ Thú cũng căng cứng hết cả các bắp thịt toàn thân, khiến cho mấy người phụ nữ bên cạnh sợ tới mức phải lùi vài bước.
      Ma khí, ma khí mãnh liệt đến nỗi có thể trực tiếp đánh sâu vào tâm mạch mọi người, phải là ma chúng bình thường.
      Nhưng mà, ma khí được phóng thích ra giống như vui đùa lại giống như mang ý cảnh cáo, muốn làm gì chứ?
      ********************************
      Cầm đồng tiền trong tay, Đường Đường trái đẩy phải lấn chen chân vào giữa đám người, cuối cùng cũng tìm được chỗ bên cạnh cái hồ linh thiêng kia.
      “Ta kháo, có rùa vàng kìa!” Chấn động trừng lớn mắt, Đường Đường run tay lên, mấy đồng tiền tuột tay rơi vào trong nước, khiến cho mọi người xung quanh ồ lên cười.
      Phía trước, con rùa rất lớn quay đầu liếc mắt nhìn Đường Đường cái, sau đó khua nước nhàn nhã bơi , lớp mai rùa vàng óng cách kì diệu đến nỗi ngay cả nước ao đều óng ánh sắc vàng, mà mặt những người đứng bên cạnh ao cũng vàng theo.
      “Rùa ơi, theo ta !” Trong phút chốc, Đường Đường sinh ra tà niệm.
      Nhảy vào trong nước, trực tiếp bắt trộm con rùa vàng kia, lúc đó nàng là người thắt lưng dắt bạc triệu, , phải là nữ phú hào thắt lưng quấn trăm triệu, đến lúc đó muốn gió được gió muốn mưa được mưa…
      “Dưới đáy ao là vực sâu vạn trượng đó!” Chép chép miệng, nhìn vẻ mặt tỏa sáng và hèn mọn của Đường Đường, nàng còn giơ chân chuẩn bị bước vào, lừa vội vàng chen chúc đến bên cạnh hồ rồi .
      “Cái gì?” Bán tín bán nghi thu chân lại, Đường Đường nhìn mặt nước lóng lánh ánh vàng, sóng nước xinh đẹp như vậy mà lại chứa nguy hiểm chết người.
      “Nguyện, nguyện vọng, dục, dục niệm, vô ~~~ cùng, cần tâm!” Vỗ vỗ vai Đường Đường, ông lão mặt múi hiền lành .
      “Tiền của lão nương mất bóng rồi? rơi xuống đáy?” Mỗ Đường chỉ nghĩ đến tiền.
      Khóe môi co giật, cái đầu trọc lóc của ông lão chảy đầy mồ hôi.
      “Đùa thôi mà, lão nương chỉ đùa thôi!” Khoát khoát tay áo, Đường Đường nâng đồng tiền lên, nheo mắt lại để ngắm, ngắm lúc lâu mới giơ tay lên theo thế ném: “Rùa ơi, tới đón tiền này~~~”
      “Sặc, ngươi chỉ ném có tí tiền thế thôi? Nghiêng đầu xem thường, lừa khinh thường muốn chế nhạo Đường Đường hai câu, thấy “Tõm” tiếng, gợn nước bắt đầu lan ra, con rùa vàng hướng chiếc mai của nó về phía đồng tiền rồi bắt đầu rơi qua đó.
      Cùng lúc đó, ở xa xôi cũng “tõm” tiếng nước chảy, người nào đó bắt đầu mở Thủy Kính, mắt chớp lấy lần nhìn về phía bên trong kính, nơi đó có….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :