1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 105: Biến thân
      Edit: Trần
      vầng sáng nhàn nhạt màu vàng chậm rãi tản ra từ dưới mông Đường Đường, nhưng lừa và nàng đều chú ý tới, chỉ chăm chú nhìn ông già kì lạ bị ép tới hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.
      “Lão ấy ~~~ chắc sao chứ? Miệng há thành chữ O, Đường Đường trốn ở sau người con lừa rồi thò đầu ra nhìn.
      “Ngươi xem?” Nghiêng đầu xem thường, lừa quay người chặn lại đám ma chúng đuổi theo.
      “Dừng!” Hét lớn tiếng, lừa nhấc chân dẫm lên tảng đá lớn, tạo thành tạo hình ngựa bay lên trời cực kì uy vũ: “Chúng ta ra khỏi Ma giới, chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của Ma Vương, hay là Ma Vương muốn lật lọng?”
      Cả người chấn động, Đường Đường rời mắt nhìn xuống tảng đá lớn dưới chân lừa.
      Trong biển cát vàng mênh mông, tảng đá lớn nổi lên như mảng san hô ngầm, đen sì đứng thẳng, mặt khắc hai chữ đen sâu, Đường Đường biết là chữ gì, nhưng chỉ cần suy nghĩ cũng biết được là hai chữ “Ma giới!” kia.
      Lệ nóng nhịn được lại chảy, Đường Đường đưa tay sờ hai chữ to, từng nét .
      Lần này là rời rồi!
      Nàng còn thuộc về nơi này, còn là Đăng Nô của đại thúc, đại thúc cũng quan tâm đến sống chết của nàng nữa, hai người, từ nay về sau trở thành xa lạ!
      “Đại thúc, ” Sờ sờ những nét bút uốn lượn tảng đá, như khắc sâu vào đáy lòng nàng, Đường Đường nghẹn ngào lẩm bẩm : “Ta đây…”
      Gió lạnh thổi qua, biển cát vàng hoàn toàn yên tĩnh.
      Lừa yên lặng gì đứng trong gió, nhìn đám ma chúng thối lui, lại nhìn nữ nhân ngốc nghếch đứng nhúc nhích bên cạnh tảng đá, trong lòng cảm thấy khó chịu, là tư vị gì!
      Cái tên Ma Vương kia có gì tốt chứ?
      Máu lạnh, vô tình, bá đạo, cuồng vọng, coi chúng sinh trong lục giới như ma chúng của , chỉ cần nghĩ tới cũng thấy lạnh đến rùng mình.
      Chỉ có nữ nhân ngốc nghếch này!
      Nàng toàn tâm toàn ý nhớ thương , bảo vệ , ngu xuẩn tới cực điểm!
      “Ngươi có ?” Nghiêng người đặt nhị vương tử xuống mặt đất, lừa cảm thấy thoải mái nhướng mày: “Ta hiểu, tên Ma Vương kia tốt chỗ nào? Chỉ vì cứu ngươi? Hay vì tuấn? Tính tình ôn hòa? Chăm sóc ngươi tỉ mỉ hay thương ngươi tới tận xương?”
      Nhấc chân đá đá vào người Đường Đường, Húc Thanh Lam chỉ tiếc rèn sắt thành thép : “Ngươi thích ai thích lại cố tình thích ! Xét về cứu người, nhị vương tử cứu ngươi! Xét về diện mạo – -“
      Ngẩng cao đầu, Húc Thanh Lam ưỡn ngực: “Đừng là nhị vương tử của chúng ta, mà ngay cả ta – – thừa tướng giới Húc Thanh Lam, cũng tuyệt kém tên Ma Vương lãnh khốc kia!” (Trần: tưởng tượng được con lừa ưỡn ngực kiểu gì =.=”’)
      “Nấc ~~~” Nấc cụt tiếng, Đường Đường sững sờ ngẩng đầu: “Ngươi?”
      Nàng biết Thanh Lam là , cũng biết có thể biết thành hình người (nhìn Phỉ Nhi là biết), nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Thanh Lam biến thành người trông thế nào, mà vừa gì, dánh vẻ biến thành người kém đại thúc?
      Khuyết điểm lớn nhất của mỗ Đường đó là nghĩ gì là hết lên mặt, cho nên giờ phút này, vẻ mặt hề tin tưởng của nàng hoàn toàn đả kích lòng tự trọng của lừa.
      “Ngươi tin ~~~? Nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, lừa căm giận xoay người rời .
      “Này, ngươi đâu vậy – -” Lời còn chưa dứt, Đường Đường chỉ cảm thấy ánh sáng xanh lóe lên trước mắt, khiến nàng phải nhắm chặt mắt.
      “Thế nào?”Tiếng quen thuộc vang lên đỉnh đầu, mang theo tia ngạo khí thèm che dấu, Đường Đường cẩn thận mở mắt ra – -
      “A a!” Cằm rớt xuống, Đường Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn thanh y nam tử trước mắt….
      Xu trần thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 106: Đẹp trai ?
      Edit: Trần
      Áo bào xanh, tóc xanh, thân hình cao lớn, tuấn dật.
      đôi mắt hai mí to mà sâu thẳm, sóng mắt như sương, ôn nhu mà sâu sắc, nhưng mà mặt vẫn mà cái vẻ mặt ngàn năm đổi, thích giả bộ tang thương như có vô hạn tâm .
      “Ừm – -” Lòng bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi, Đường Đường biết mình lại lâm vào trạng thái này khi đối mặt với trai đẹp mới có, cánh môi hơi run rẩy môt cách kì lạ: “Chuyện, chuyện này, kì , ngươi cũng tồi!”
      Cong khóe môi thản nhiên cười, mặc dù trong lòng vẫn nhắc nhở mình phải bình tĩnh, nhưng Húc Thanh Lam vẫn nhịn được cảm thấy trái tim như cuộn sóng.
      Năm trăm năm rồi!
      Nhớ ngày trước từng có bao nhiêu nữ vắt óc tìm mưu kế, nghĩ ra bao nhiêu thủ đoạn chỉ để mình ngẫu nhiên liếc mắt nhìn, thậm chí tiếc mạo hiểm có thể bị hủy mất đạo hạnh chỉ vì muốn mê hoặc mình (Trần: Ặc, soái ca tự kỉ :v)
      A a, năm tháng thanh xuân điên cuồng ngày xưa ơi!
      Cảm thán lắc đầu, lừa muốn mở miệng khiêm tốn hai câu, lại nghe thấy nữ nhân ngu ngốc vô tâm vô phế kia tiếp tục – -
      “Khuyết điểm duy nhất là mặt hơi dài! Nếu so sánh với chỗ chúng ta có Triệu Bản Sơn, mặt ông ấy lại quá tròn…” (Trần: ha ha ha) (Triệu Bản Sơn: danh hài nổi tiếng người Trung quốc)
      “Ngươi!” Máu nóng ngừng bốc lên, mặt Húc Thanh Lam bị tức đến đỏ bừng, rồi thành màu tím, rồi đen, đến cuối cùng – – bỏ !
      “Ê này này, ngươi đâu thế?” Trợn tròn mắt, Đường Đường nhìn Vô Ưu nằm bất tỉnh nhân mặt đất, lại nhìn ông lão miệng sùi bọt mép nằm bên, hoảng hốt: “Thanh Lam, ngươi mặc kệ chúng ta sao?”
      “Mặc kệ, mặc kệ ngươi!” Trong lòng phẫn nộ rít gào, Húc Thanh Lam sải bước bước về phía trước. Nữ nhân đáng ghét, lại dám chê mặt ta dài!
      “Ngươi cũng mặc kệ Vô Ưu?”
      Bước chân vội dừng lại, Húc Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi quay lại Ma giới thạch, cúi người vác nhị vương tử lên lưng.
      “Lừa ~~~” Tay áo bị kéo lấy, nữ nhân ngu ngốc trưng ra khuôn mặt tươi cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, vừa đáng giận vừa đáng , “Ngươi bỏ chúng ta lại phải ?”
      “Mặt ta dài, có lòng tốt đến thế!” Lạnh lùng liếc mắt, Thanh Lam cũng biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
      “Vì sao chứ?” Khiếp sợ trợn tròn mắt, Đường Đường lập tức dùng vẻ mặt hiểu : “Hôm nay ta mới biết được, hóa ra nam nhân mặt càng dài trái tim càng lương thiện! Thanh Lam, ngươi là nam nhân tài đức vẹn toàn, tốt từ trong ra ngoài mà ta biết!”
      Lồng ngực vẫn tức giận như cũ, nhưng trái tim lại chống cự nổi mà mềm nhũn, Húc Thanh Lam bất đắc dĩ buồn bực : “ thôi, rời khỏi đây rồi sau!”
      “Được!” Cười thầm, trái tim lại đau đớn trận, Đường Đường liếc mắt nhìn Ma giới thạch lần cuối, nàng biết nàng phải , tiếp tục ở lại cũng vô dụng.
      Bởi vì, nàng bị đuổi!
      “Thanh Lam, ” Miễn cưỡng cố gắng rơi lệ, Đường Đường cố gắng để mình suy nghĩ nữa, tập trung tinh thần ứng phó với vấn đề khó giải trước mắt.
      “Ngươi biến về hình lừa được ?”
      “Vì sao?” Đôi mi dài cau lại, Thanh Lam có dự cảm xấu.
      “Ngươi rất đẹp trai, ta bên cạnh cảm thấy rất áp lực!” cái “rắm lừa” đánh qua, Đường Đường nâng chân chỉ chỉ mặt đất, cười ngọt đến cực điểm: “Hơn nữa, ta sợ sau khi ngươi biến thành người khuân được nhiều đồ như vậy!”
      “Ta khuân gì?” Mặt trầm xuống, Húc Thanh Lam cúi đầu nhìn theo chân Đường Đường – -
      “Dù sao lão ấy cứu chúng ta đúng ?” Đứng bên người Thanh Lam, Đường Đường ra vẻ đau thương : “Ông lão kì lạ này cũng đáng thương, chúng ta cũng thể bỏ lại quan tâm chứ!”
      “Tôn Đường Đường – -” Phẫn nộ hét lớn tiếng, lừa cuối cùng cũng bùng nổ.
      “Chiu – – ” Khép đôi cánh vàng lại rồi mình giữa đám mây dày đặc, Kim Bằng buồn cười lắc đầu. Bồ đề bình yên ra khỏi Ma giới, kế tiếp, nên dẫn nàng về hướng nào tốt đây? (Trần: thể miêu tả được mấy tiếng chim hót :’( )

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 107: Giang hồ
      Edit: Trần
      Phố xá huyên náo, đường phố đông đúc, Đường Đường chen chúc trong đám người cảm khái ngửa mặt lên trời thở dài.
      Quả nhiên, có trời có đất có người, mà nơi nào có người – – nơi đó có giang hồ!
      “Tiểu thư!” bàn tay lạnh như nước đá tóm lấy tay Đường Đường, gương mặt đáng khinh nhích đến gần: “Có muốn dùng thử hộ thân bùa của bản tiên ? Phòng , trừ ma, tránh quỷ, chiêu tài…”
      “Có gọi ma ? Liếc mắt khinh thường, vẻ mặt Đường Đường bình tĩnh.
      “Đồ thần kinh!” Tay lạnh như ma cuối cùng buông ra, “tiên nhân” kia hùng hùng hổ hổ mất hút.
      “Này, nương, thế đạo giờ rất loạn, mua binh khí phòng thân !” tiếng gió xẹt vang qua, thanh đao lớn sáng bóng đặt trước mắt Đường Đường, sợ tới mức người đường bốn phía rầm cái biến mất sạch .
      Ngẩng đầu, vòm ngực đầy lông lá ngay trước mắt, Đường Đường chán ghét nhếch miệng: “Đao của ngươi rất sắc?”
      “Hừ, nương biết xem hàng!” Nhấc thanh đao lớn mặt đất, đại hán ngực lông lá bắt đầu khua khoắng thanh đao.
      “Đao của lão Trương ta từ trước đến nay vẫn được khen là thần binh đuổi ma! Đừng là tiểu ma tiểu quái, cho dù là Ma Vương đến đây, chém đao xuống cũng có thể tước rơi nửa cái đầu của …”
      “Thế à?” Oán hận cười, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi : “Ngươi dùng đao cạo đám lông heo trước ngực ! Nếu có thể cạo sạch mà chảy máu, lão nương mua nó tặng ngươi!”
      “Mẹ nó, mày muốn chết!” Đại đao xoay tròn, chuẩn bị chém lên đầu mỗ Đường có chuyện gì mà gây chuyện.
      “Đừng, đừng!” Cầm thanh sắt rỉ lên đỡ, ông lão khô gầy duỗi tay kéo Đường Đường lên lưng lừa.
      “Ầm! Rầm rầm ~~~”
      Mọi người sửng sốt.
      “Thần binh đuổi ma” bị chém đứt đôi, đại hán bị bay ra ngoài, rơi hai cái sạp, ngã vào đám người đoàn, tạo thành mảng hỗn loạn.
      “Mẹ kiếp, chém chết chúng cho lão tử!” Lảo đảo đứng lên, đại hán khua hết đám đồ ăn rồi lá cây vụn đầu, giận dữ hét lớn.
      “Leng keng, leng keng!” Thanh binh khí ra khỏi vỏ, Đường Đường trợn mắt nhìn đám người bán đồ ăn, bán giày, bán nước, bán bùa chú, thậm chí bán vài thứ mà nàng biết đồng loạt rút từ đâu ra thanh đao, cùng hò hét: “Giết – -“
      “Bát, bát bát!” Ông lão nóng nảy, cái mông gầy gò ngừng quay qua quay lại lưng lừa, đến nỗi con lừa cảm thấy hoa hết cả mắt.
      “Bát em ngươi ấy!” Vỗ mạnh lên mông lừa, Đường Đường hét lớn tiếng: “Còn chạy mau?”
      Tức giận hí dài tiếng, lừa trong ‘sóng người’ chạy ầm ầm đường.
      thể sử dung thuật, mang theo mấy cái thứ lỉnh kỉnh này dùng thuật bay suốt ngày đêm, giờ làm thế nào cũng thể tiếp tục dùng nữa.
      “Tới đây, lão nương sợ các ngươi chắc?”
      Tiếng la hưng phấn truyền tới từ lưng, lừa khịt mũi hận thể ném cái người chuyên gây họa kia .
      “A ~~~ A ~~~” Thanh khàn khàn lại rơi vào tai, lừa tức giận rẽ vào đường khác, trong lòng thầm mắng: “Lão bất tử này lại gọi cái quỷ gì nữa?”
      “Thanh Lam ~~~” Tiếng gọi suy yếu lọt vào đáy lòng, lừa ngẩn ra, dựng thẳng tai, nhị vương tử tỉnh rồi?”
      “Đừng chạy nhanh thế, Đường Đường bất tỉnh rồi!”
      “Hu hu ~~~” Lừa khóc
      Trời cao sao lại tạo nghiệt thế chứ? Vì sao lại cho sinh thành lừa ? Vì sao cố tình lại cho gặp phải chủ nhân thế này?
      Dừng chân quay lại, lừa rốt cuộc chạy vào ngã tư đường rộng lớn.
      “Phản tặc đứng lại, nếu bắn tên!”
      Phanh chân lại, lừa thiếu chút nữa ngã lăn vào đám bùn.
      “Sao lại thế này?” Khom lưng nằm lưng lừa, Đường Đường ôm phỉ phỉ trong lòng, lưng là ông lão nằm úp sấp, cả đám người () đồng thời cả kinh – -
      phải chỉ xông nhầm vào “hắc phố” thôi sao, tại sao lại thành “phái phản động”?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 108: Mùa xuân đến đây
      Edit: Trần
      “Thiếu chủ chạy mau!” tiếng hổ gầm truyền đến, hai bóng người từ đầu phố chạy tới, hoảng loạn như chó nhà có tang, lừa vội nghiêng người nhường lối, chỉ tiếc nó là thân lừa, thân thể to lớn nên – -
      “Bùm!”
      Người ngã lừa đổ. (Xuất phát từ câu người ngã ngựa đổ ^.^).
      Đường Đường cố nhịn đau trợn to mắt, nhìn đám cung thủ từ đầu phố tiến đến, “cộp cộp cộp” tiến lại gần phía mình.
      “Ặc, ặc!” Lo lắng đẩy Đường Đường ra, ông lão kì quái chỉ về phía cuối phố.
      “Mẹ nó, để cho người ta sống!” Đỏ cả mắt, Đường Đường thấy trước có cung thủ, sau có gươm đao, hận ông trời sao cho đạo sấm sét, rạch đường nứt cho nàng chui vào đó chứ.
      “Xin lỗi, là ta liên lụy đến các ngươi!” Tiếng ôn nhu vang lên, nhưng trong giọng có chút quái dị, Đường Đường ngạc nhiên nhìn về phía “phản tặc” cách lừa xa.
      Hai mắt khó xử, khuôn mặt tươi cười đầy ưu thương, mặc dù trong tình thế nguy cấp cận kề sống chết, nhưng thiếu niên phản tặc mặt trừ bỏ áy náy vẫn là áy náy, hề có tia sợ hãi, thản nhiên mà sạch .
      vô tội!” Trong lòng hiểu sao xuất ý nghĩ này, Đường Đường hơi suy nghĩ nhăn mi lại.
      “Vèo!” mũi tên bắn đến, Đường Đường nhảy dựng lên, đứng ngay trong khu vực trung tâm của đao quang kiếm ảnh.
      “Ngươi làm gì thế?” Vài trăm thanh đồng thời vang lên.
      Lừa trợn tròn mắt, Vô Ưu lung la lung lay đứng dậy, ngay cả lão hán khô cứng cũng phá lệ lắp.
      Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Đường làm tư thế vô cùng oai hùng hiên ngang, uy phong tám hướng, ngang nhiên tiêu sái thậm chí đủ để lưu danh hậu thế – -
      “Các huynh đệ, tiến lên!” Vung tay hô lớn, Đường Đường quay đầu nhìn “bang phá đao”, lại vung tay lên, quay đầu nhìn đám cung tiễn thanh thế rất lớn kia.
      Trong chốc lát, cả dãy phố dài lâm vào trong mảng yên lặng.
      Đám cung thủ căng dây cung, vẻ mặt đề phòng nhìn bang phá đao cuối phố.
      Bang phá đao giương cao mấy thanh đao chói mắt, vẻ mặt hồ nghi nhìn đám cung thủ đứng đầu đường.
      cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến tận xương, mùa đông đến rồi!
      “Xẹt – -” mũi tên bắn ra, bắn về phía “bang phá đao” cuối phố, Đường Đường ngửa mặt lên trời cười dài: “Động thủ rồi, ha ha!”
      Còn chưa cười xong, lực mạnh lôi Đường Đường ngồi chồm hổm mặt đất.
      “Hổ Thú, bắn hay lắm!” Tiếng khen ngợi ôn nhu vang lên bên tai, mang theo ý cười, Đường Đường cả kinh nghiêng đầu, nhìn thấy “đại hán phản tặc” cũng ngồi chồm hổm bên cạnh “thiếu niên phản tặc”, ôm quyền : “Đa tạ thiếu chủ khích lệ!”
      “Hóa ra là bắn!” Cười toét miệng, Đường Đường giơ tay vỗ vỗ vai đại hán : “Hảo hán, ngờ ngươi cao to lực lưỡng thế này, thế nhưng lại rất nhanh trí, ngờ có thể lĩnh ngộ được tuyệt thế hảo kế của Tôn Đường Đường ta!”
      “Đừng, đừng có động tay động chân!” Run rẩy bả vai, đại hán ngạo nghễ : “Ai xảo trá như ngươi, lão phu chẳng qua chỉ vâng theo mệnh lệnh của thiếu chủ thôi!”
      “A ~~~” Bừng tỉnh đại ngộ liếc nhìn thiếu niên phản tặc cái, Đường Đường vươn móng vuốt ra, chuẩn bị vỗ lên bả vai đơn bạc của thiếu niên, “Hóa ra người xảo trá giống ta là ngươi hả!”
      được khinh bạc thiếu chủ!”
      “Ha ha!” Tiếng cười nhàng ôn nhuận như gió khẽ vang lên, sau đó bộp bộp hai tiếng, hai thành viên của “bang phá đao” và bên cung tiễn song song ngã xuống, tác thành cho nụ cười của thiếu niên – – cả con đường đều nghiêng đổ.
      “Ngươi là ~~~” Đầu váng mắt hoa dựa vào người lừa, Đường Đường đầu đuôi hỏi: “Thần tiên? quái?”
      “Ta là người!” Thiếu niên lại cười, thoáng chốc khiến cho máu tươi đầy đất đẹp như hoa mùa xuân, Đường Đường cảm thấy, mùa xuân đến rồi!

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 109: Tình và tắm rửa
      Edit: Trần
      Đại điện đen kịt, trong điện yên tĩnh đến dọa người.
      Đôi lãnh mâu do dự nhìn ánh đèn trong điện, chỉ thấy chiếc đèn đồng trong bóng tối bắn ra những ánh sáng mờ tối, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đó là sắc đồng, lạnh lẽo tối tăm.
      Mày kiếm nhíu chặt, Hiên Viên Hận Thiên thở dài hơi.
      thất bại, nhưng vẫn chết!
      lần thất bại cũng muốn lên lại phải con đường khác, dài hơn, gập ghềnh hơn để thực chấp niệm cả mình, chém giết và máu tanh ắt thể thiếu, nhưng cũng quan tâm nhiều đến chuyện này.
      Ngàn năm qua, lưng vẫn luôn là chém giết và máu me, chỉ là thích dùng cách đơn giản mà trực tiếp nhất để đạt đến mục đích!
      Thân hình cao lớn dần thả lỏng, chậm rãi xuống khỏi giường đá.
      Vết thương người vẫn chưa khỏi, nhớ hàng ngàn hàng vạn sợi tơ của hệ mệnh tác cắt sâu vào da thịt đau đớn đến nỗi cảm giác như bị nghiền thành bụi phấn.
      Nhưng khi ma khí của kháng cự lại hệ mệnh tác, chấp niệm khiến muốn lao thẳng ra kia – -
      phải tấn công Thiên giới, mà là cứu Đăng Nô!
      cứu nàng, lại hủy đại kế công thiên cả ngàn năm qua.
      Trong khoảnh khắc từ giữa trung ngã xuống, máu của trở nên lạnh lẽo, bị phẫn nộ và oán giận khiến tứ chi trở nên lạnh lẽo, lạnh đến cả từng khớp xương, ngay cả tia thanh minh cuối cùng cũng đánh mất!
      Cho nên, bại phải bởi Đăng Nô, mà bởi chính . Hóa ra, nội tâm cứng rắn luôn tự cho là đúng của lại thể thừa nhận nổi thực tế xảy ra.
      Nhưng mới chỉ thất bại lần thôi, vẫn – – lay chuyển, rung rời!
      Đưa tay về phía chiếc đèn đồng bàn, chất đồng lạnh như băng trong khí trầm lặng, mặt phủ lớp bụi mỏng, như trái tim của , cũng phủ đầy bụi bặm.
      Đăng Nô rồi, ngọn đèn cũng chưa từng cháy lên, góc ấm áp đó, cuối cùng mất .
      “U ~~~” tiếng ngâm yếu ớt vang lên, là Đế Thiên giữa cánh tay rung động. chưa bao giờ nghe Đế Thiên ngâm lên mà đau lòng đến thế, nó có là cùng máu thịt tương liên, tâm ý linh thông ?
      Bước nhanh bước, áo bào đen phất lên, tạo thành cơn gió lạnh thấu xương.
      thể chịu nổi việc ngồi trong đại điện này nữa, nặng nề mà đè nén. Có lẽ, nên ra ngoài chút, hít thở thứ khí thoáng đãng ngoài kia có lẽ giúp thương thế của khôi phục hơn.
      Cửa điện két tiếng mở ra, Hiên Viên Hận Thiên hiên ngang bước ra ngoài đại điện.
      Thường Túy đứng bên ngoài cửa thấy thế ngẩn ra, khuôn mặt tuấn dật tà mị lên biểu tình thể tin được.
      Vương phải muốn bế quan bốn mươi chín ngày để chữa thương sao?
      Nhưng mà tháng này vẫn là làm trị túc quan mà! Vậy căn bản chưa đến mười ngày, Vương ra khỏi điện.
      “Canh giữ bên ngoài Kiến Quang Uyển, bổn vương muốn tắm rửa!”
      “Tắm rửa?
      Đôi mắt dài hẹp hơi nhíu lại, Thường Túy nở nụ cười.
      Mang theo vết thương chưa lành theo sau lưng Vương, Thường Túy nhe răng nhếch miệng cười, vừa cười vừa huýt sáo nho .
      Con đường mòn uốn lượn, hoa nở rộ đầy hai bên đường, mười nữ tử xinh đẹp nơm nớp lo sợ quỳ hai bên đường, Thường Túy nhìn bóng lưng Vương gần như vội vàng mà vọt vào cánh cửa Kiến Quang Uyển, đám sương trắng tràn ra, mù mù mịt mịt che khuất bóng lưng cường tráng mà cao ngạo đó.
      “Aiii – -” Lười biếng tựa người tảng đá lớn, Thường Túy kê tay duỗi chân, thích ý lắng nghe tiếng nước chảy róc rách.
      “Vương đâu?” Làn gió mang theo hương thơm bay tới, thân ảnh màu tím dần dần ra.
      hé mắt nhìn, Thường Túy gợn khóe miệng khẽ mỉm cười, “ tắm.”
      Yên lặng, chỉ còn tiếng nước chảy tong tong…
      Làn gió thơm bắt đầu chuyển động, như phất qua phất lại trước mũi, Thường Túy nở nụ cười, xem ra Bỉ A cuối cùng thể nhẫn nại bắt đầu lại lại.
      Nhưng, nàng hi vọng vào điều gì?
      “Sao lại lâu thế chứ?” Cơn gió thơm dừng lại, tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra tia lo lắng. Thường Túy hơi mở mắt, dưới đôi hàng mi là đôi mắt tím nhạt sâu thẳm.
      “Lâu á?” Mái tóc dài đỏ như lửa trượt xuống khỏi vai, Thường Túy ngồi dậy, “Còn chưa đến hai canh giờ, thế mà ngươi cảm thấy lâu?”
      “Vương tắm cũng chưa bao giờ lâu thế này…”
      “Đó là trước kia!” kiên nhẫn phất phất tay, đôi mắt Thường Túy sâu thẳm như đêm tối, gần như có màu đen sẫm xuất , “Sau này, có thể lại càng lâu hơn nữa!”
      Khuôn mặt mỹ lệ trắng bệch, Bỉ A tựa hồ hiểu được điều gì.
      “Ngươi có tin , ” Thường Túy đứng dậy, vẻ mặt tươi cười gần như tàn nhẫn: “Từ nay về sau vương càng ngày càng thường xuyên đến Nhất Thiết Quan Kiến Trì! Ngài, tắm rửa.” (>O<)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :