1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 100: Thành hay bại chỉ là ý niệm.
      Edit: Trần
      Trái tim bỗng dưng trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên buông mắt nhìn dưới chân.
      Dưới sụp đổ hỗn loạn, thân ảnh dùng tốc độ gì sánh được lao thẳng xuống dưới…
      “Đăng Nô!” Trái tim như bị bóp chặt, như có kết giới vô hình trong lòng ầm ầm sụp đổ, Hiên Viên Hận Thiên phẫn nộ siết chặt nắm tay.
      Ngũ đại tùy thị ở đâu?
      Vì sao có ai bảo vê nàng?
      Nàng chỉ là nhân loại bình thường, nếu cứ thế mà rơi xuống, chỉ sợ chết rồi ngay cả mảnh vụn cũng còn!
      Phỉ đâu?
      Lãnh mâu chuyển nhanh, dừng thân ảnh bạch sắc.
      Vì sao đuổi theo nàng chậm như vậy? Ra khỏi Thất Trọng thành, lực bị phong ấn giải khai hoàn toàn, thể nào đuổi chậm như vậy! Chẳng lẽ cho rằng, mình bị hệ mệnh tác trói thân, là có năng lực giết chết tất cả tộc hay sao?
      Hừ, nghĩ sai rồi, mười phần sai!
      Siết chặt hai nắm đấm, tới nỗi đầu khớp xương trắng bệch, phát ra tiếng khanh khách. Hiên Viên Hận Thiên nhìn thân ảnh màu lam sắp bị bóng tối hoàn toàn thôn tính, ma khí trong cơ thể thể khống chế mà tuôn ra nhè , từng đợt, từng đợt thấm ra ngoài chiếc kén vàng, càng ngày càng dày đặc, đen đặc lạnh lẽo, cơ hồ che phật quang sáng lạn của hệ mệnh tác.
      Cứu nàng, hay cứu?
      Con mặc long trước ngực thoáng lên, giữa cánh tay Đế Thiên phát ra tiếng ngâm , nôn nóng sợ hãi, khiến đôi mắt đỏ như máu càng lạnh lẽo, nhưng trái tim từ đầu đến cuối thể đưa ra quyết định.
      chỉ có cơ hội lần này, nếu buông tay, xuất ra toàn lực, có thể tránh thoát hệ mệnh tác, dù thoát khỏi, cũng có thể lấy kiếm ra từ cánh tay, dùng Đế Thiên giết chết hai gã thiên chúng, khiến cho cả trận tơ thừng này thể bá đạo vững chắc như xưa.
      Sau đó, đánh lên Thiên giới, hủy thiên diệt địa, thực chấp niệm duy nhất từ khi chuyển thế tới nay.
      Hay – -
      thoát khỏi đám dây dợ này, gọi Đế Thiên ra, cứu sống Đăng Nô!
      Thành hay bại, sống hay chết, chỉ có thể chọn , đều chỉ trong ý niệm của .
      Đế Thiên là chí bảo, là bạn chuyển thế của , là phần thân thể, phần lực lượng, càng là phần linh hồn của .
      có Đế Thiên, thể chắc chắn có thể tay đối phó với Tam Thập Tam Thiên chúng và vô số thiên binh thiên tướng.
      cuồng ngạo, nhưng tuyệt hồ đồ!
      Bóng trắng đuổi theo nhanh hơn, dần dần đến gần lam ảnh, Phỉ rốt cuộc đuổi kịp. Đăng Nô, lần này bổn vương thể cứu ngươi, bổn vương có chuyện quan trọng hơn phải làm!
      Kế hoạch hết thảy bình thường, chỉ chờ bước cuối cùng.
      Mặc long dần dần biến mất, Đế Thiên cũng còn rung động nữa, cánh tay Vô Ưu gần chạm tới Đường Đường, trái tim Hiên Viên Hận Thiên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
      Đăng Nô, chờ bổn vương trở về!
      Chờ bổn vương hàng phục thiên chúng sau, chắc chắn cho ngươi kết giới hoàn mỹ, để ngươi bình yên trốn ở bên trong, sau đó, lại hủy, thiên, diệt, địa!
      tia sáng màu vàng đột nhiên xuất , im hơi lặng tiếng mà dũng mãnh sắc bén, xuyên qua ma tháp, chuẩn xác bắn về phía Vô Ưu, Phỉ nhất thời như diều đứt dây, bị tập kích bắn bay ra ngoài.
      “Ai? Là ai công kích Phỉ ?”
      Lửa giận trong nháy mắt dâng trào như sóng thần, ma khí điên cuồng trào dâng trong cơ thể rồi tuôn ra ầm ầm. Ong tiếng, Đế Thiên chợt thoáng giữa cánh tay, mặc long nổi lên trước ngực, tiếng dị thú ngâm nga vang vọng cả trời đất, toàn thân Hiên Viên Hận Thiên chấn động mãnh liệt.
      tia sáng màu vàng mang ánh đỏ và đen nứt vỡ ra, Đường Đường rơi mạnh vật cứng mà lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc mãnh liệt lập tức truyền đến, giống như lồng ngực của đại thúc, mới nhìn tưởng vô tình, cứng rắn mà lạnh lẽo, nhưng khi tiến vào là ấm áp và bình yên.
      Nhưng mà, phải đại thúc!
      Kinh ngạc mở mắt ra, Đường Đường phát mình nằm thanh kiếm đen, là kiếm của đại thúc – – Đế Thiên!
      Nước mắt rơi đầy, Đường Đường nhìn thấy đại thúc ngã xuống từ giữa trung, chân tay buông thõng, tóc dài tán loạn, vô lực, có bất kì hành động nào cứ như thể cứ thế mà chết !
      – -” Tiếng la tan nát cõi lòng, Đường Đường chỉ cảm thấy trái tim như vỡ vụn, thống khổ và bi thương tràn ngập khiến nàng phun ra ngụm máu, “Cứu, mau cứ đại thúc! Cầu xin các ngươi, mau cứu đại thúc – -“
      Xu trần thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 101: và hận
      Edit: Trần
      tiếng ù ù thê lương vang xa, Đường Đường biết đó là tiếng ngâm của thanh kiếm đen tuyền dưới thân, bi thương đến nỗi toàn thân kiếm đều run rẩy, lóe ra từng vầng sáng vàng mang theo ánh đỏ đen.
      “Đế Thiên ~~~” Vươn hai tay ôm chặt lấy thân kiếm lạnh như băng, máu và lệ đồng thời thấm vào mũi kiếm, sắc vàng sáng chói đột nhiên lên, Đường Đường trong phút chốc cảm thấy cùng với thanh kiếm này tâm ý tương thông.
      Nàng (nó) đều thương tâm, khổ sở, đều chảy lệ vì người nam nhân vốn nên giống như trời đất, thể rung động kia.
      “Đế Thiên, ngươi có thể cứu đại thúc ?” cẩn thận đứng thân kiếm đen, Đường Đường học dáng vẻ mấy tiên chúng đứng thẳng người.
      Ánh sáng vàng kim càng ngày càng thịnh, che kín hết thảy, sáng chói cả Càn Khôn.
      Cả người Đường Đường bị vầng sáng vàng bao phủ, trong khoảnh khắc thể phân biệt là kiếm quang của thanh kiếm đen này bao phủ Đường Đường, hay là vầng sáng của Đường Đường chiếu rọi lên nó.
      quang cầu vàng sáng chậm rãi bay lên từ đống đổ nát của ma tháp, như mặt trời dần mọc lên lúc bình minh.
      “Đại thúc!” Giang hai tay ra, Đường Đường đỡ lấy thân ảnh nhanh chóng rơi xuống, bất kể hậu quả, nàng nghĩ được nhiều đến thế.
      Nàng có thể đỡ được đại thúc ?
      Đế Thiên có thể chịu được sức nặng của hai người ?
      Tất cả những chuyện này, Đường Đường đều nghĩ tới, nàng chỉ tâm niệm duy nhất, nàng muốn đại thúc còn sống! Cho dù chỉ là tia hi vọng xa vời, nàng cũng phải làm, phải thử!
      “Bùm!” tiếng động lớn vang lên, Hiên Viên Hận Thiên rơi vào trong ánh sáng vàng, giống như rơi vào mặt nước, rồi chậm rãi, chậm rãi rơi người Đường Đường.
      “Đại thúc!” thể chịu nổi sức nặng của thân hình to lớn kia, hai chân Đường Đường mềm nhũn ngã trong quang cầu.
      Tay, từ đầu đến cuối đều vòng người đại thúc, kiên định, chắc chắn, Đường Đường cắt chặt răng, chảy nước mắt, nín thở ngẩng đầu nhìn – -
      đôi mắt lạnh lùng mở to, đen tối như bầu trời đêm, Đường Đường thấy được trong đó có ảo não, phẫn nộ, băng lãnh, và cả….
      Ánh mắt vừa chuyển, Hiên Viên Hận Thiên hung ác nhìn Đường Đường cái.
      Chỉ trong cái nhìn đó, Đường Đường cảm thấy như mình bị tuyên bố tử hình, bị ném vào núi băng ở Bắc Cực, rơi xuống trong vực sâu vạn trượng.
      “Đại thúc?” thể tin mím chặt môi, Đường Đường ôm chặt lấy thắt lưng đại thúc.
      thể nào, đại thúc sao có thể dùng ánh mắt này nhìn nàng? Lạnh lẽo, hận thù, căm hận sâu nặng, đó là tất cả, Đường Đường thể nhìn thấy điều gì khác!
      Nhắm mắt lại, Hiên Viên Hận Thiên kiên quyết nhắm nghiền hai mắt, muốn nghe, muốn nhìn nữa.
      thất bại.
      Cố gắng suốt ngàn năm, vô số ma chúng xả thân theo, ngũ đại tùy thị phải trả giá bằng trọng thương, bởi vì ý niệm sai lầm của , thất bại, tất cả trở thành kiếm củi ba năm thiêu giờ!
      “Bùm – -” Bụi mù văng khắp nơi, tro bụi mù mịt.
      Trường kiếm rơi mặt đất phát ra tiếng vang leng keng, thân hình đập vào tảng đá tạo thành thanh nặng nề trầm đục.
      Mà Đường Đường trong ánh vàng lấp lánh như quả cầu chậm rãi rơi xuống mặt đỉnh núi, lông tóc vô thương.
      Máu tươi chảy xuống núi đá, Đường Đường thấy rốt cuộc đại thúc bị thương chỗ nào, chỉ có thể nhìn thấy chàng cứ đứng dậy lại ngã xuống, lần lại lần, máu tươi bắn ra khắp nơi, kích thích vào thị giác và khắc sâu vào trí nhớ Đường Đường.
      “Đại thúc, là chàng sao?” Trái tim run rẩy, tay cũng run theo, Đường Đường đứng dậy lảo đảo về phía tảng đá lớn.
      Nàng muốn xác định, nàng muốn chứng thực, nàng giống như lúc chìm trong mộng, bao nhiêu lần muốn đến gần thân ảnh kia, vừa vừa khóc: “Đừng chết! Xin ngươi, đừng chết mà – -“
      Những thân ảnh màu đen đen kịt vọt tới, như thủy triều tối đen thoáng chốc ngăn cách Đường Đường và đại thúc ở hai bên bờ sông, là ma chúng!
      Tóc tai bù xù, máu tươi đầm đìa, Đường Đường chưa từng thấy qua những ma chúng mỹ lệ huyễn hoặc giờ lại chật vật thế này.
      Nếu là nhân loại, vậy những thân hình kia hẳn chết cả trăm ngàn lần, nhưng ma chúng vẫn có thể đứng thẳn lạnh lùng che chở đại thúc, lạnh lùng nhìn Đường Đường, như đàn sói bảo vệ con sói đầu đàn, nhìn chằm chằm vào thợ săn.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 102: Cút .
      Edit: Trần
      “Quay về điện!” Tiếng quen thuộc truyền qua bức tường người, trong giọng mang theo lạnh lẽo trầm lặng trước nay chưa từng có, nhưng Đường Đường lại nghe được trong đó thống khổ, cơ hồ mỗi chữ ra đều phải cố gắng nhẫn nhịn hết thống khổ lại.
      Đại thúc, vết thương của chàng nặng thế sao?
      cơn gió lạnh thổi qua, trong trái tim Đường Đường lạnh lẽo, cảm giác trống rỗng tức xâm nhập, như thể lồng ngực bị lấy mất trái tim, trống trải đến đau đớn.
      “Đại thúc? Đại thúc – -” Hoang mang nhìn đám người, Đường Đường muốn đẩy bọn họ ra, muốn đuổi bọn họ , nàng sợ, sợ bị đại thúc quên vách núi đầy máu đen này, sợ đại thúc quên mang nàng về, quay về đại điện u yên lặng như hề lạnh lẽo kia.
      Chỗ đó là – – nhà của nàng!
      “Ầm ~~~” Hai đạo hồ quang lên trung, như lưỡi hái của tử thần vô hình chém xuống, Đường Đường sững sờ dừng chân, nhìn hai lưỡi đao trước mắt.
      Máu tươi chậm rãi xuống, như thể hai vầng trăng lưỡi liềm máu, là Tùy Hỉ, dùng tay bắt lấy hai lưỡi đao sáng loáng kia.
      “Vì sao ngăn ta lại?” Nhấc đôi lưỡi đao ra, Bỉ A thoát khỏi trói buộc của Tùy Hỉ.
      “Nàng là người của Vương!” Đôi thủy mâu trầm mặc, Tùy Hỉ lạnh lùng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Bỉ A.
      “Nàng khiến cho tâm huyết ngàn năm của Vương bị hủy hoại trong chốc lát, thiếu chút nữa hại chết vương!” Vì quá kích động, thân hình Bỉ A lung lay chút, khóe miệng tràn ra máu tươi.
      Nhắm mắt thở dài hơi sâu, Tùy Hỉ mở mắt ra, đôi thủy mâu đông lạnh lại, còn ấm áp như xưa: “Vậy đuổi nàng !”
      Quai hàm cương cứng như đá, Tùy Hỉ nhìn vẻ mặt hoảng loạn và đau xót của Đường Đường, chỉ dùng vẻ mặt giải quyết việc chung : “Vương hạ lệnh, đuổi hết chúng sinh tam giới, được tranh chấp nữa.”
      “Lệnh của Vương? Đại thúc ra lệnh khi nào, vì sao ta nghe thấy?” Vội vàng nhìn về phía sau Tùy Hỉ, ma chúng sớm đa thối lui, ngay cả tiên chúng và binh lính nhân giới còn thấy tăm hơi.
      Núi đá đen sì vẫn còn phía trước, nhưng đó còn bóng người.
      “Đại thúc đâu?” Nước mắt tuôn rơi, Đường Đường cuối cùng chứng thực suy đoán của mình.
      Khi trái tim của nàng hiểu vì sao trống rỗng, khi nàng đối mặt với công kích của Bỉ A, ra tay cứu nàng là Tùy Hỉ mà phải đại thúc, cõi lòng tan nát của Đường Đường có dự cảm – -
      Đại thúc, chàng bao giờ quan tâm đến sống chết của nàng nữa!
      “Cút!” Những tia sáng lạnh lẽo phát ra từ đầu hai lưỡi đao, Bỉ A Đa La điềm nhiên : “Cút khỏi Ma giới! Nếu , ta giết ngươi!”
      , ta !” Quật cường lắc đầu, vẻ mặt Đường Đường nôn nóng, hoảng loạn, còn cả giận dữ.
      Nàng còn chưa biết vết thương của đại thúc rốt cuộc nặng thế nào, nàng còn chưa tự mình tiếng xin lỗi với đại thúc, nàng thể , nàng thể cứ vậy mà !
      Hai mắt phát lạnh, Bỉ A giơ đôi lưỡi đao, quyết tuyệt chém xuống – -
      “Đường Đường!” bóng đen lên, vách núi chỉ còn thân ảnh màu tím, lạnh lùng đứng trong gió rét.
      Tiếng khóc của Đăng Nô dần dần xa, thanh của Tùy Hỉ cũng từ xa xa truyền đến, mang theo hoảng loạn và quyết tuyệt: “Ngươi về trước , ta tự mình trục xuất Đăng Nô ra khỏi Ma Giới!”
      “Hừ!” Nụ cười lạnh nở khóe môi diễm lệ, đôi mắt tím của Bỉ A híp lại, thào lẩm bẩm: “Hóa ra – – là như thế!”
      Cát vàng, hoang mạc, suy bại, thê lương.
      Đường Đường ngơ ngác ngồi bãi cát, như con rối gỗ bị rút mất linh hồn.
      thôi!” bàn tay to lớn đưa tới, đặt hai nén bạc bên người Đường Đường, mặt Tùy Hỉ hoàn toàn có ý cười, chỉ có thâm trầm ngưng trọng.
      “Vương hạ lệnh, trước hừng đông, nếu còn chúng sinh tam giới nào còn chưa rời khỏi địa phận Ma giới, giết hết tha!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 103: Lừa đến đây
      Edit: Trần
      run, Đường Đường gì, giọt lệ, lặng im tiếng động chảy xuống trong gió.
      Tùy Hỉ xiết chặt nắm tay, cắn răng ngoan tuyệt : “Đừng tưởng ngươi là Đăng Nô của Vương ma chúng bỏ qua cho ngươi! màn kia đỉnh tháp, tất cả ma chúng đều nhìn thấy.”
      Suy sụp cúi thấp đầu, Đường Đường giọng : “Đại thúc chàng – – chết sao?”
      !” Xoay người, Tùy Hỉ đứng thẳng sống lưng: “Vương dễ dàng ngã xuống như vậy, lại càng dễ dàng buông tha cho chấp niệm ngàn năm! Chỉ là – – ngươi ! Ta dám cam đoan, lúc Vương gặp lại ngươi có thể tự tay giết ngươi hay !
      “Ngược lại ta hi vọng đại thúc tự tay giết ta!” Hít hít mũi, Đường Đường vùi đầu vào khuỷu tay khép đầu gối, trong lòng tràn đầy chua xót và hối hận.
      Nếu phải do nàng, nếu nàng ngoan ngoãn ở lại đại điện, nếu nàng khư khư cố chấp tìm đại thúc, vậy đại thúc thua, lại càng bị thương.
      Đều do nàng!
      Nước mắt lặng im tiếng động rơi xuống, Đường Đường ngồi cồn cát nghe gió lạnh nức nở, bão cát tàn phá.
      Tùy Hỉ rời , chỉ còn mình nàng, nàng nên đâu, đâu là nhà của nàng đây?
      Từ khi rơi vào thế giới này, lần đầu tiên Đường Đường cảm thấy độc, gió lạnh thấu xương, lạnh đến cả linh hồn.
      Nàng có thể quên được đại thúc sao? Nàng có thể quan tâm vướng mắc, vô tâm vô phế mà sao?
      “Lộp cộp, lộp cộp…” Tiếng chân lộp cộp từ xa truyền đến, thân ảnh quen thuộc ánh vào trong mắt Đường Đường.
      “Ngươi – -” Bốn mắt nhìn nhau, người và lừa đều đồng thời run lên, cảm thấy xấu hổ ngoài ý muốn.
      Gió lạnh vút qua, yên lặng đến cảm thấy luống cuống.
      “Ngươi (các ngươi) chuẩn bị sao?” Chịu nổi loại khí xấu hổ đến gần như quỷ dị này, lừa và Đường Đường lại đồng thời mở miệng.
      Bất đắc dĩ ngậm miệng lại, Đường Đường yên lặng gật gật đầu. Mà lừa sâu kín thở dài, dùng chân bới bới cát vàng : “Kì ,chúng ta thuộc nơi này. , là phải!”
      Co rúm người lại, Đường Đường nhìn Vô Ưu lưng lừa. biến về hình dáng Phỉ Phỉ mặc dù người thấy vết thương nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị thương rất nặng, như thể có tỉnh lại hay cũng là vấn đề lớn.
      “Xin lỗi!” Trong lòng đau xót, Đường Đường nhớ lại hình ảnh người kia ngã xuống từ giữa trung. Nếu Vô Ưu lao tới cứu nàng, vậy cũng bị tia sáng vàng kì lạ kia đánh trúng.
      Nàng, lại nợ phần ân tình!
      “Đừng thế, đúng ra người nên xin lỗi phải là ta!” Cẩn thận nhìn Đường Đường, lừa buồn bã : “Là ta khuyên nhị vương tử mang ngươi tới đó. Bởi vì, ngươi là hi vọng duy nhất ngăn cản được Ma Vương tấn công Thiên giới!”
      Nắm chặt hai tay, lại vô lực buông ra, Đường Đường ngơ ngác ngồi chỗ. Nàng hẳn phải cảm thấy phẫn nộ, nhưng chẳng biết tại sao, nàng chỉ cảm thấy thâm trầm thê lương.
      Đến giờ phút này, truy cứu xem ai đúng ai sai còn ý nghĩa gì nữa đâu?
      “Chúng ta cũng hẳn phải khiến Ma Vương chết!” Buồn bực vẫy vẫy lỗ tai, lừa chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của nữ nhân ngu ngốc này, nàng phải la lớn, khiến người ta cảm thấy ghét, ngay cả ngu ngốc cũng phải là dáng vẻ ngốc nghếch nhưng sinh long hoạt hổ, chứ phải như bây giờ sống dở chết dở.
      “Chúng ta chỉ muốn ngăn cản tấn công thiên giới, muốn để hủy thiên diệt địa mà thôi!”
      “Lừa, ” Đôi mắt hạnh chợt lóe, Đường Đường cuối cùng cũng có chút tinh thần, “Vì sao đại thúc muốn hủy thiên diệt địa?”
      biết!” Ngẩng cao đầu, con lừa nhăn mi, “Ta từng thảo luận với nhị vương tử về chuyện này, nhưng có đáp án. thiên thư của tộc cũng từng nhắc tới, Ma sinh ra, Càn Khôn rung chuyển, dục niệm thạch băng. Nhưng hôm nay ta phát , Thiên chúng đối với Ma Vương tựa hồ rất quen thuộc, cũng kiêng kị vô cùng! Có lẽ – -“
      “Có lẽ gì?” Nhăn mi, Đường Đường rất ghét điểm này của con lừa này, cứ thích thừa nước đục thả câu, giả bộ thâm trầm.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 104: Lão già kì quái.
      Edit: trần
      “Có lẽ Ma Vương tấn công thiên giới là do – – hữu duyên!” Nhếch miệng gật gật đầu, lừa làm như .
      “Sặc!”
      “Bốp!”
      “Ai da, ngươi lại đánh người!”
      “Ta đánh lừa, phải đánh người!” Nhe răng, Đường Đường hung tợn trừng mắt : “Ngươi ngươi có đáng ăn đòn , lần nào cũng đều lung tung, chả trúng trọng điểm gì cả!”
      Lừa bĩu môi, Húc Thanh Lam đột nhiên cảm thấy hoài niệm nữ nhân ngu ngốc vừa rồi còn buồn bã ỉu xìu, tử khí trầm.
      Thế này mới đúng chứ! Cái tính tình của nàng, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, xem ra, địa vị của Ma Vương trong lòng nàng cũng khong cao.
      “Ngươi đau lòng sao?” Phẩy phẩy tai, xụ miệng, lừa rầm rì .
      “Đau lòng cũng phải ở mặt!” Chỉ ngực mình, Đường Đường vừa định chuyện, chỉ cảm thấy cơn gió lớn thổi qua, bóng đen chợt lóe trước mắt, sau đó bùm tiếng, vật lạ nện vào chân, đau đến nỗi mỗ Đường thiếu chút nữa hôn mê.
      “Ôi mẹ ơi, cái gì thế này?” tia thương cảm cuối cùng bị đánh bay mất, Đường Đường đặt mông ngồi xuống gò cát, ôm chân chảy lệ, rống ầm lên: “Con mẹ nó ai dám ám toán lão nương?”
      “Phù phù!” Trong ánh mắt kinh ngạc của lừa, ông lão gầy khô như que củi nhấc đầu lên khỏi bãi cát, liếc mắt nhìn thấy Đường Đường ngồi gào khóc, hai tay lập tức khua khoắng lung tung, “A, đối – – Đối – -“
      “Đối cái gì mà đối?” Nhặt thanh sắt từ mặt đất lên, Đường Đường thở phì phì chống hông: “Lão là ai hả? Đây là chỗ nào lão biết ? Lão tưởng cứ cầm miếng sắt rỉ là có thể chạy tới đây làm đại hiệp đánh ma à? Ma dễ đánh vậy sao? Nếu có trang bị cực phẩm lão phải luyện cấp, chết lúc nào cũng biết! (Trần: >_<, giờ sang võng du à????)
      “Ặc, ha ha!” Mặc dù tình hình trước mắt cực kì quỷ dị, nhưng lừa vẫn nhịn được toét miệng cười, mây đen tan hết, “Đường mặt trời: của trở lại.
      “Cười cái gì mà cười?” Cà nhắc đứng dậy, Đường Đường phủi phủi xiêm áo, tạo hình Kim Kê Độc Lập. (kim kê độc lập: đại ý là tư thế đứng thế này
      [​IMG]
      Tươi cười chợt tắt, lừa vội vàng giả bộ thâm trầm.
      “Ê, này này!” Ông lão thấy ai để ý, vẫn kích động quờ quạng hai tay, chỉ trời chỉ đất, chỉ trước chỉ sau, vội vội vàng vàng.
      “Rốt cuộc lão muốn gì?” Lui về phía sau từng bước, Đường Đường sợ móng vuốt của lão nhân kia khua khoắng cẩn thận, lỡ đâm vào mắt mình sao.
      “Nào!” Ôm tấm sắt rỉ đặt trước mặt, ông lão tung ngời nhảy trực tiếp vào giữa trung.
      “A, lão làm gì thế? Lừa ~~~” Tay cầm góc khác của miếng sắt, Đường Đường bị túm bay lên trời, kinh hoảng la to.
      “Đường Đường!” Mau chóng đuổi theo vài bước, lừa há miệng cắn chặt góc váy Đường Đường. Giờ nó cắn tay áo nữa, vạt váy chắc chắn hơn, nhất định có thể lôi nữ nhân ngốc này xuống.
      “Nôn – -” Mặt chuyển sang màu tím như gan heo, Đường Đường cảm thấy thắt lưng sắp đứt lìa, thở nổi, hai mắt biến thành màu đen, ruột trào lên họng.
      “Cố gắng, nhịn lại chút!” Biết thể truyện, ông lão vận khởi nội tức truyền , “Ma, ma chúng tới, ra khỏi Ma giới rồi sau!”
      “Ma?” lừa người kinh hãi biến sắc nhìn phía xa, giữa bão cát mờ mịt, đám sương đen như mực bắt đầu đuổi về phía này, vô thanh vô tức, khí thế bức người.
      !” Cắn răng hét tiếng, lừa vận khởi bốn vó điên cuồng chạy.
      Đám người vội vã chạy trốn, đến khi lao đến khối đá lớn, lừa mới há miệng rơi xống, ông lão cũng thu kiếm lại từ từ rơi xuống, chỉ có Đường Đường trung liều mạng giãy dụa.
      “Mẹ nó, lần này thế nào cũng thể dùng mặt tiếp đất.”
      Dùng sức xoay người, Đường Đường đặt mông ngồi lên vật nào đó khô khốc, chỉ nghe tiếng “rắc” vang lên, mỗ Đường sửng sốt….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :