1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      bấy bì à.nàng i trở lại

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 96: Hi sinh vì nghĩa.
      Edit: Trần
      “Ác tặc!” Lão thiên chúng tóc bạc nghe vậy khỏi sợ hãi cả kinh, thanh khàn khàn phẫn nộ quát to: “Thiên chúng nghe lệnh, tạo thành thiên la kết giới, tế ra hệ mệnh tác! Chúng sinh các giới nghe đây, ta phụng mệnh Thiên đế truy sát Ma tặc, các ngươi nếu xuất thủ tương trợ, hi sinh vì nghĩa, được lưu danh sử sách….”
      Tiếng cười đầy khinh thường cắt ngang diễn thuyết của Thiên chúng, Thường Túy thản nhiên bay tới giong cười nhạo : “Hay cho Thiên chúng miệng đầy lời hay lẽ phải! Vì đuổi giết ma tộc, các ngươi bày ra thiên la kết giới, vì muốn cho những kẻ bên trong kết giới, cả người, , ma đều chết hết cả sao?”
      “Vì bảo hộ bình yên của thiên hạ, bọn họ nên….”
      “Nên?” bóng đen thoáng xuất , Tùy Hỉ cười nhạt đứng bên người Thường Túy, đôi thủy mâu đảo qua những người đứng đỉnh tháp, lúc nhìn thấy Đường Đường hơi dừng lại chút rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, lưu lại chút dấu vết, “Các ngươi dựa vào đâu mà quyết định sống chết của bọn họ?”
      “Ma tặc vô sỉ!” Lão thiên chúng tóc bạc tức giận quát tiếng, chỉ thẳng vào Tùy Hỉ mà : “Các ngươi mong muốn hủy thiên diệt địa, đến lúc đó muôn dân trong thiên hạ cơ may nào thoát khỏi, đâu chỉ phải là trăm ngàn sinh mệnh trong kết giới này đâu…”
      “Hừ, đều là giết người, chúng ta giết giết, tuyệt tìm cớ bao giờ!” Leng keng tiếng gõ chuôi đao xuống mặt đất, Thường Hữu bình tĩnh sải từng bước, câu cắt đứt lời lải nhải của Thiên chúng.
      “Ma tặc ~~~” nét mặt già nua lên tia đỏ ửng khả nghi, lão thiên chúng đầu bạc rung rung sợi xích dài, giận dữ : “ nhiều lời với mấy tên ma tặc nữa, giết!”
      “Giết giết, ta sợ các ngươi sao!” tiếng hừ khẽ vang lên, thân ảnh màu tím bay tới, Bỉ A Đa La cầm hai lưỡi đao ngắn, dẫn đầu lao thẳng về tên thiên chúng đứng giữa đám mây.
      “Ong – -” Trường kiếm cắt ngang trung, là chưởng môn Tiên giới Bạch Chí Thanh, đôi mắt hổ giận dữ hét to : “Ma nữ chớ có làm càn!”
      “Hừ!” Khẽ hạ khuỷu tay xuống, Bỉ A Đa La đưa đôi lưỡi đao nhắm thẳng vào lồng ngực Bạch Chí Thanh, hừ lạnh: “Con của ngươi cũng bị vây trong kết giới, ngươi còn ở đây mà giả bộ thanh cao gì nữa?”
      “Lão phu há là giả bộ!” Trừng mắt lạnh lẽo quát tiếng, Bạch Chí Thanh cuối cùng vẫn nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn con mình cái, chỉ thấy Linh Lang vẫn dáng vẻ mất hồn mất vía co quắp ngồi dưới đất, trong lòng khỏi đau xót thầm nghĩ: “Có lẽ, để Linh Lang cứ mơ hồ, cảm thấy thống khổ mà chết cũng tốt!”
      “Thiên chúng nghe lệnh, tế hệ mệnh tác!” Tiếng quát sang sảng chấn triệt phía chân trời, Bạch Chí Thanh run lên, giương kiếm chém nữ tử áo tím phía trước.
      “Ong ~~~” Tiếng vang kì dị xuất , ánh vàng chói mắt, ba mươi ba sợi dây thừng đoạt mệnh bay thẳng ra khỏi đám mây, đồng loạt bay về phía Hiên Viên Hận Thiên đứng đỉnh tháp.
      Lãnh mâu trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên lập tức tung người nhảy lên những dây thừng, lại thấy ba mươi ba sợi dây thừng vàng óng tức khắc bay theo.
      Bay sang trái, lưới thừng bay sang trái, sang phải, đám dây thừng đuổi theo sang phải, lên tời xuôống đất, cơ hồ có chỗ trốn.
      “Quyết thể để mấy sợi dây thừng vàng này trói được!” Trong lòng, tự dưng nổi lên nguy cơ quen thuộc như từng xảy ra. Nếu bị mấy sợi dây thừng vàng này trói được, vậy hết thảy đều thất bại trong gang tấc, thất bại thảm hại.
      Mạng của , mạng của ngũ đại tùy thị, còn có mạng của ma chúng theo, và cả, mạng của nàng…
      Lãnh mâu đảo qua, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt đầy lo lắng của Đăng Nô, Hiên Viên Hận Thiên hét to tiếng, khua kiếm chém lên lưới dây thừng.
      “Ong ~~~” Tiếng vang cộng hưởng kì dị vang lên, tia lửa điện xuất lưới dây, tạo thành ánh sáng rực rỡ mà thê lương.
      “Đây, đây là có chuyện gì xảy ra?” Ngạc nhiên trừng lớn mắt, Đường Đường thấy ba sợi dây thừng vàng bị chém trúng mảy may sứt mẻ gì, tạo thành phản lực “Choang choang choang” ba tiếng bắn xuống nền đỉnh tháp, Thường Túy lập tức phun ra ngụm máu tươi rồi ngã xuống, mà Mâu Chân và Thường Túy cũng lập tức mềm oặt cả người, máu tươi chậm rãi thấm ra.
      “Đám người Mâu Chân xảy ra chuyện gì?” Hoảng sợ xoay người đón lấy ánh mắt của Thanh Lam, Đường Đường nóng vội đỏ cả mắt.
      Từng tùy thị kế tiếp nhau ngã xuống, vậy chẳng phải lên rằng phần thắng của đại thúc ít dần , mà nguy hiểm lại nhiều thêm, mấy sợi dây thừng vàng đáng ghét đó rốt cuộc là vật gì? ràng trực tiếp đánh lên đám người Mâu Chân, vì cớ gì mà có thể gây tổn thương nặng như vậy cho bọn họ?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 97: Để ta chết .
      Edit: Trần
      “Bồ đề tọa hạ hệ mệnh tác!” Mắt lừa nhíu lại, Húc Thanh Lam cảm khái vô hạn giương đầu : “ ngờ Ma Vương lại dùng thần nguyên của ngũ đại tùy thị để xây dựng tháp. Tuy rằng vô cùng chắc chắn nhưng khi bị công phá, vậy bản thân ngũ đại tùy thị cũng bị trọng thương. Vừa rồi hệ mệnh tác đánh chúng ba nơi, chắc hẳn là dùng thần nguyên của Mâu Chân Lân Đà, Thường Túy cùng với Thường Hữu xây dựng nên!”
      “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Bọn họ sao chứ?” Đường Đường mốn khóc, hai tay vặn xoắn lấy làn váy.
      Cách đó xa, vẻ mặt Mặc Phong thể tin, cúi người bên cạnh Mâu Chân, khuôn mặt thanh nhã tràn đầy đau xót sâu sắc, ngay cả tiếng hô quát của Bạch Chí Thanh “diệt trừ ma nữ” dường như cũng nghe thấy, chỉ nắm chặt lấy bàn tay của Mâu Chân, từng vầng sáng trắng lóng láng truyền qua.
      Đường Đường biết ánh sáng trắng này có thể chữa thương, nhưng giờ phút này sắc mặt Mâu Chân càng ngày càng tái nhợt, như hoàn toàn mất sức lực, áo bào trắng người cơ hồ bị máu tươi nhuộm đỏ, đỏ đến chói mắt.
      “Mặc Phong!” Tiếng gọi ôn nhu theo gió lọt vào tai, Đường Đường thấy Mâu Chân gợi lên khóe miệng, cảnh tượng đẹp như tranh, trong giây lát như có tuyết rơi trắng noãn, thần thánh mà thanh mỹ.
      “Đừng vận công chữa thương cho ta nữa.” Đôi mắt sáng ngời hơi nhắm lại, Mâu Chân cười khẽ, hai lúm đồng tiền chợt lên, mang theo hạnh phúc ngọt ngào: “Đồng ý với ta, giữ lai công lực thoát ra khỏi kết giới, chàng phải sống, nhất định phải sống sót….”
      “Trúc Vũ!” Bàn tay to lớn bỗng nhiên căng thẳng, Mặc Phong thống khổ khép mắt, lúc mở ra, đôi mắt hóa thành hai chiếc hồ mùa thu sâu thẳm.
      hề khóc, nhưng Đường Đường lại cảm thấy sâu trong đôi mắt kia, hết thảy đều là nước mắt, so với khóc càng khiến người ta nhìn thấy cảm thấy khó chịu hơn.
      “Vì sao? Vì sao kết cục lại trở thành như vậy? Nước mắt tuôn rơi, Đường Đường khóc, khóc thành tiếng.
      Nàng thầm nghĩ, thể nghĩ đến, nếu người ngã mặt đất lúc đó là đại thúc, vậy nàng phải làm sao?
      “Nhị vương tử!” Tiếng của Thanh Lam truyền đến từ sau lưng, lọt vào trong tai Đường Đường, vô cùng lãnh khốc: “Hệ mệnh tác vây khốn Ma Vương, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay…”
      được!” Nhảy bật dậy, Đường Đường giang tay đứng chặn trước người lừa và Vô Ưu.
      “Các ngươi gạt ta!” Lần đầu tiên, Đường Đường dùng ánh mắt cừu hận mà nhìn người khác, cảm giác thương tâm khi bị lừa gạt và phản bội khiến tiếng của Đường Đường đều run rẩy: “Hóa ra, các ngươi kì tới đây là vì muốn giết đại thúc!”
      Hít hít mũi, Đường Đường lắc đầu chậm rãi lui về phía sau, từng bước, từng bước về phía khu vực trung tâm của đỉnh tháp, cách đại thúc càng ngày càng gần, khiến cho Vô Ưu khỏi kinh sợ hoảng loạn vươn tay, thống khổ kêu: “Đường Đường, đừng qua đó, rất nguy hiểm!”
      !” Quả quyết từ chối, Đường Đường khàn khàn giọng: “Ta để các ngươi giết đại thúc!”
      Bích mâu buồn bã, nổi lên sương mù và gió lốc, Vô Ưu cắn răng siết chặt tay.
      vốn khinh thường việc ra tay sau lưng Hiên Viên Hận Thiên, nhưng giờ phút này, Đường Đường bảo vệ, nước mắt của Đường Đường, còn có cả việc nàng vì tên Ma Vương này ngay cả chết cũng sợ khiến cho Vô Ưu trong nháy mắt bị lòng đố kị đốt sạch lí trí.
      “Đừng, đừng bức ta ra tay!” Tia sáng ánh bạc vòng quang bàn tay, Vô Ưu lạnh lùng nâng tay.
      Nếu Ma Vương chết, vậy Đường Đường còn nhớ thương tên nam nhân lãnh huyết đó nữa. Mặc dù nàng đau lòng, nhưng rồi cũng quên, chết là hết, mọi chuyện dần trôi qua, kể cả mê luyến và thương mà Đường Đường dành cho .
      Giữa đôi mắt xanh tràn đầy sát ý quyết tuyệt và tàn nhẫn cùng phẫn nộ, khiến Đường Đường nhìn thấy mà khỏi thấy rùng mình, lớn tiếng khóc hô: “Phỉ Nhi, ngươi giết ta ! Giết ta, ta nhìn thấy đại thúc bị giết, lòng cảm thấy đau đớn!”
      “Ngươi!” Chấn động trừng lớn mắt, tay Vô Ưu run rẩy, run đến nỗi những tia sáng dị bàn tay đều tan rã.
      Thanh Lam bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhị vương tử, chỉ sợ chưởng này của ngài dù thế nào cũng chém ra ngoài được! Nhưng nếu đổi lại là mình, mình có thể chém ra được sao?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 98: Bồ đề kêu gọi
      Edit: Trần
      “Đường Đường ~~” Tâm tư lẫn lộn đan xen, nhưng cuối cùng vẫn buông thõng tay xuống.
      Vô Ưu nở nụ cười, thất bại, bại bởi đôi mắt sáng ngời đầy lệ kia, mà cũng bại bởi chính trái tim mình.
      có thể tự tay giết chết đại ca mình, lại thể giết chết người từng cứu , lại chân trọng , đây là tình sao?
      quái truy tìm muôn đời, huyễn hóa thành người, lòng dạ muốn tu thành Thiên chúng, nhưng hóa ra, quá trình ở giữa lại khó khăn như vậy!
      Có người nếu có tình cảm, vậy tu hàh có ma chướng, , liệu có thể tu thành chính quả? Vô Ưu thống khổ mím môi, ma chướng của , ở ngay phía trước….
      “Ầm!” Tiếng nổ long trời lở đất truyền đến, Đường Đường ngạc nhiên quay đầu, thấy quầng sáng màu vàng bọc lấy người như chiếc kén chậm rãi bay lên.
      Vô số sợi tơ vàng bị nắm trong tay thiên chúng, mặt mỗi người tràn đầy tươi cười đắc ý, như đám nhện tinh giữ chặt mạng tơ vàng óng, trong mạng tơ đó mang theo thân thể đại thúc, chậm rãi cách xa nàng, càng ngày càng xa…
      Tiếng Phật ngâm chấn động hồn phách con người lọt vào tai, như thể cả trời đất đều chìm trong tiếng ngâm tụng cứu khổ cứu nạn, phật pháp vô biên. Nhưng vì sao, vì sao đức Phật từ bi lại phân chút từ bi cho đại thúc của ta?
      Nhanh chóng đuổi theo hai bước, Đường Đường thấy Tùy Hỉ và Bỉ A như hai cơn gió xoáy đuổi theo lưới tơ màu vàng, lại bị hàng vạn tia sáng vàng đâm trúng khiến ngã lăn ra đỉnh tháp, cả người đều là máu tươi, chật vật chịu nổi.
      “Hay cho Hiên Viên Hận Thiên, lại đem mệnh nguyên của ma chúng trói lên thân mình, bảo sao ngũ đại tùy thị bị hệ mệnh tác đánh trúng đều chết!” Tiếng lừa truyền tới từ sau lưng, Đường Đường hề quay người lại, chỉ đần độn nghe: “ biết là do quá cuồng vọng hay là vĩ đại, tưởng rằng sau khi ra khỏi luân hồi là có thể có được tấm thân bất tử hay sao? Hừ!”
      “Là cuồng vọng, nhưng cũng là vĩ đại!” thào trả lời câu, Đường Đường ngửa đầu nhìn, cái kén vàng ươm đột nhiên xuất quang mang kì dị.
      Đen thâm trầm, đỏ sáng lạn, hai ánh sáng vặn xoắn vào nhau, hóa thành con rồng chậm rãi xuất bên ngoài chiếc kén, dần dần to lớn hơn, khí thế lẫm liệt, quang hoa sáng lạn, trong chớp mắt xuyên qua đỉnh tháp rồi biến mất thấy đâu nữa.
      “Ầm – -” Dưới chân đột nhiên chấn động dữ dội, Đường Đường ngã mạnh xuống đỉnh tháp.
      đỉnh tháp trống xuất ánh sáng kì lạ, càng lúc càng lớn, càng ngày càn dài, như tia chớp kéo dài mãi ngừng.
      “Ma Vương phá vỡ thiên la kết giới!” Thanh sợ hãi của con lừa truyền đến, Đường Đường tức thở ra hơi, buông xuống trái tim.
      Vốn dĩ, tất cả chúng sinh trong thiên la kết giới đều phải chết.
      Thế nhưng đại thúc, chàng hủy kết giới, cứu được ma, cũng cứu người, tiên, … trong kết giới.
      Nhưng chàng ở đâu? Thiên chúng bắt chàng mang đến nơi nào?
      Trong lòng đau đớn, đau đến nỗi Đường Đường cảm thấy hai mắt đẫm lệ mơ hồ, tâm hồn như trống rỗng, hai tay nắm chặt đấm mạnh lên đỉnh tháp.
      Máu tươi ấm nóng chảy ra, nhưng trái tim lại xuống, như thể trong đau đớn tìm được nơi phát tiết, vì thế Đường Đường quyền lại quyền đấm lên mặt đất, khiến cho chúng sinh chấn động, người người yên lặng.
      nhân loại, nhân loại bình thường hề có chút tu vi nào, nhưng mỗi quyền của nàng cư nhiên có thể phá vỡ đỉnh tháp, đánh trúng thần nguyên của ngũ thị, khiến cho thần hồn của họ đều chấn động, thống khổ vô cùng.
      “Đại thúc – -” Tiếng gào thét thê lương vang vọng chân trời, xuyên thấu lòng người, khiến mỗi người đều cảm thấy giữa tiếng gọi kia, là đau đớn, đau đến tận linh hồn, đục xương khoét thịt.
      “Vì sao muốn tấn công thiên giới, vì sao muốn hủy thiên diệt địa?” Nước mắt rơi xuống, Đường Đường đứng đỉnh tháp lung lay sắp đổ, khàn khàn kêu gọi: “Đừng chết, đừng chết mà – -! Ta muốn chàng chết, ta muốn chàng còn sống, chàng phải sống sót – -“

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 99: Phật tâm
      Edit: Trần
      “Đăng Nô!” Lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên trong chiếc kén vàng lạnh lùng nhíu mi lại, luôn cảm thấy tiếng kêu gọi của nàng sao lại quen thuộc đến thế, như từ kiếp trước xa xôi từng nghe thấy, khiến trái tim chua xót đau đớn.
      “Đại thúc, vì sao muốn tấn công thiên giới, vì sao muốn hủy thiên diệt địa….”
      Cắn chặt khớp hàm, trả lời nổi câu hỏi của nàng.
      Hủy thiên diệt địa, chấp niệm này từ khi chuyển thế vẫn luôn theo , như ngọn lửa lúc nào cũng đốt cháy trái tim .
      ngàn năm qua, tính mạng của chỉ có cừu hận, chém giết, ngừng tiến hành, tất cả vì chuẩn bị cho việc tấn công Thiên giới, đây là toàn bộ cuộc sống của , cũng là ý nghĩa sinh tồn của .
      vẫn luôn nghĩ, chỉ khi nào tấn công thiên đình, hủy xong thiên địa, ngọn lửa trong tim mới bị dập tắt, mới đạt được yên bình chân chính.
      Nhưng đến hôm nay, cư nhiên dao động.
      Đăng nô!
      Khi ở cùng nàng chỗ, nhìn bóng lưng của nàng dưới ánh đèn, ôm nàng cùng nhau chờ bình minh tới, dường như – -đạt được yên bình trong chốc lát!
      ***************************
      “Răng rắc!” Tiếng nứt nỏ vang lên trong gió, đến nỗi thể nghe thấy.
      Nhưng lập tức có tiếng chim hót sắc nhọn cắt qua phía châ trời, đôi cánh lớn màu vàng bay lướt qua chín tầng trời, mang hạt bồ đề nhàng để xuống dưới chỗ Phật ngồi.
      “Kim Bằng?” Phật mở mắt ra, bàn tay to lớn nhặt hạt bồ đề tòa sen lên, ánh mắt trong suốt, nhìn thấu vạn vật.
      “Quyết tâm của Nhân Vương cuối cùng cũng giao động.” Cười vui mừng, hơi vươn ngón tay cái ra, tia sáng màu vàng tức xuyên qua đám mây chồng chất, bắn xuống dưới chín tầng mây.
      “Phật Tổ từ bi, vì sao lại trợ giúp Nhân Vương thoát khỏi hệ mệnh tác?” Khép hai cánh lại, con chim đại bàng lớn màu vàng đậu lên vai Phật Tổ, hề nhúc nhích nhìn hạt bồ đề trong bàn tay Phật.
      rãnh dài uốn lượn cắt hạt bồ đề, cứng rắn, và mềm dẻo như trước nữa.
      “Kim Bằng chắc biết!”
      Phật nở nụ cười, tươi cười trong sáng, hiền dịu như sen: “Nhân Vương giáng thế sở dĩ mặc cho Thiên chúng dùng hệ mệnh tác trói , chính là vì muốn mượn hệ mệnh tác để lên Thiên giới, để hủy thiên diệt địa, thực huyết nguyện*. (Huyết nguyện: ý nguyện máu).
      “Phật tổ vạn tâm, có thể nhìn ràng mọi thứ, quỷ kế của Nhân Vương tất thể thực được.” Cúi đầu xuống, chim đại bàng vui mừng buông mắt.
      phải do ta!” Phật lắc đầu, sau đó cười càng thêm thoải mái, tươi cười đầy mặt: “Nhân Vương chịu khổ, bồ đề rơi lệ. Cho dù ta ra tay, bồ đề tọa hạ hệ mệnh tác dưới tiếng kêu gọi kia, chỉ sợ cũng duy trì được lâu. Kim Bằng, ngươi nên giúp bồ đề. Đức hạnh của Thiên đế còn thiếu sót, khiến cho đại nạn buông xuống nhân gian, giờ chỉ có cách cởi bỏ khúc mắc của Nhân Vương, mới có thể khiến cho cam tâm tình nguyện độ kiếp cứu thế. Nếu , chịu khổ chịu tai vẫn là muôn dân thiên hạ!”
      “Kim Bằng hiểu, hạ giới đánh thức bồ đề.” Đôi cánh dài mở ra, Kim Bằng bay vào biển mây mù mịt, biến mất thấy bóng dáng.
      “Bồ đề, kiếp trước ngươi bỏ qua thanh tu, để bảo vệ tinh hồn của . Kiếp này, ngươi dao động ma tâm, bức thoát khỏi dây thừng. Chỉ sợ, hiểu được phần khổ tâm này của ngươi!” Tiếng thở dài sâu kín vang lên trong cửu thiên, Phật mỉm cười nhắm mắt lại, trong tươi cười mang theo vài phần thương xót.
      ******************************
      “Ầm ~~~” Ma tháp dưới lay động mãnh liệt, cuối cùng ầm ầm sụp đổ, từng khối từng khối đất đá rơi trong kết giới, những người đứng mặt tháp như những chiếc lá rụng bay lả tả xuống mặt đất.
      Giữa mảng hỗn loạn, Đường Đường như khối đá nặng lao thẳng xuống mặt đất, có ai rơi nhanh hơn nàng, phàm nhân quả nhiên chết nhanh!
      Lệ chảy đầy gò má, Đường Đường tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại. Giờ đây, còn có ai đến cứu nàng nữa. Người có thể cứu nàng bị dây thừng vàng trói chặt, càng ngày càng xa, đại thúc…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :