1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92: Mị hồn
      Edit: Trần

      Khóe môi miễn cưỡng cười, Tùy Hỉ tung chưởng về phía thanh kiếm của Bạch Chí Thanh, chút để ý : “Thường Túy, đừng đùa giỡn đến mức phát hỏa nhé!”
      “Đùa giỡn?” Đôi mi dài nhướn lên, hung hăng dậm chân, Bạch Linh Lang giơ thanh đoản kiếm lên như muốn sống lao thẳng đến tên ma nam áo đỏ kia.
      Chém chết , lại chém cả cái tên hắc y ma tặc ăn bừa bãi kia, bọn chúng lại dám coi khinh mình, cư nhiên cho rằng bổn tiểu thư ta là đồ chơi của bọn chúng? Nực cười!
      “Ai u! Tiểu mỹ nhân ơi, trái tim của nàng cũng tàn nhẫn đó!” Thoát khỏi kiếm phong của Bạch Linh Lang, Thường Túy cười khẽ, đôi môi đỏ cong lên, đôi hàng mi như hai cánh bướm, khẽ đập cánh đôi tròng mắt thâm sâu, tà mỹ vô song.
      Trường bào phất lên, hai ngón tay dài nhàng mà khéo léo kẹp lấy thân kiếm sắc đỏ, cứ như thanh kiếm đỏ này kết nối hai thân ảnh áo đỏ thành khối, xinh đẹp đến kì dị.
      “Nhìn ta, nàng biết ta là ai ?” Đưa tay kéo, Thường Túy hơi tăng lực kéo Bạch Linh Lang đến bên người, mày, lông mày khẽ nhướn, hai tròng mắt mị hoặc hơi mở lớn ra.
      Đôi tròng mắt như hai hồ nước sâu thẳm cuộn lên những cơn lốc xoáy, Bạch Linh Lang vừa nhìn đến đôi mắt đó hoàn toàn chìm đắm trong đó, chỉ nghe tiếng ôn nhu bên tai, như tiếng người nhàng mà yên lòng: “Linh Lang, cái lão già râu dài kia chướng mắt, nàng giết được ?”
      “Đúng là rất chướng mắt!” Đôi mắt to đen tuyền vẫn mê man như trước, sau đó lóe ra ngọn lửa phẫn nộ, Bạch Linh Lang nhảy lên thanh trường kiếm, quát khẽ tiếng lại lướt qua Tùy Hỉ bay về phía Bạch Chí Thanh.
      “Lão già, cạo râu xuống cho bổn tiểu thư! Bằng , bổn tiểu thư giết ngươi, để ngươi mọc nổi râu được nữa!”
      “Ha ha ha….” Tiếng cười sang sảng vang lên, thân hình Tùy Hỉ quay người, khoan thai đứng bên cạnh Thường Túy, cười như ánh sáng mặt rời chiếu rọi nhân gian: “Khá khen cho nữ đệ tử Tiên giới kiêu căng ương ngạnh! Ngươi chơi thấy vui vẻ chứ?”
      “Cũng tệ lắm!” Đưa tay vén tóc cách vô cùng phong tình vạn chủng, Thường Túy cười nhìn Đường Đường choáng váng, lập tức kêu: “Tiểu mỹ nhân ơi ~~~”
      “Được, được, được rồi mà!” Rùng mình mạnh, Đường Đường thể chịu nổi tiếng ca ngợi này của Thường Túy. câu “Tiểu mỹ nhân ơi” đem “tiểu mỹ nhân” ngay cả cha mình cũng nhận ra, nghiệt quả nhiên là nghiệt, hại người mà mặt chẳng đổi sắc!
      “Mị hồn thuật quả nhiên lợi hại!” Tiếng tán thưởng rầu rĩ vang lên, Đường Đường theo bản năng nhìn về phía Vô Ưu, chỉ thấy đôi mắt xanh ngọc như núi xuân nước biếc bỗng nhiên trầm xuống, lóe ra hai đạo quang u tĩnh mịch, khiến người ta nhìn vào khỏi cảm thấy lạnh gáy: “Dưới tay Ma Vương quả nhiên nhân tài đông đúc! Chỉ cần ngũ đại tùy thị đủ để ngạo thị năm giới, xưng bá nhân gian!”
      “Giờ nhìn lại thiên chúng!” Hơi nâng mắt, mặt Thanh Lam lên tia phẫn nộ bi thương, hơi có vẻ bất đắc dĩ : “Chỉ sợ binh lính nhân giới và thiên giới cũng thể ngăn Hiên Viên Hận Thiên được nữa!”
      Khẩn trương nắm chặt tay, Đường Đường nghe hai con chuyện với nhau trái tim cũng treo lên. Nàng đại thúc vì sao phải tấn công Thiên giới, mặc dù nàng cũng hiểu đại thúc làm như vậy là đúng, nhưng vẫn thể xóa bỏ ý niệm khủng bố trong đầu – -
      Nàng vẫn hi vọng, đại thúc có thể thành công!
      “Đây là việc mà đại thúc tiếc hi sinh tính mệnh cũng muốn hoàn thành!” nguyên nhân, cũng biết kết quả, nhưng Đường Đường có thể khẳng định chuyện: “Nếu đại thúc thất bại….”
      Đau lòng dâng lên trong ngực, Đường Đường cắn môi hạ khóe miệng, hủy thiên diệt địa và chấp niệm nghiền nát tất cả của đại thúc, đối với Đường Đường mà , đều nghiêm trọng như nhau!
      Xu trần thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 93: Hay cho cái ‘hoa sen nam’. (hoa sen nam: đại để là nam tử thanh khiết như hoa sen).
      Edit: Trần

      “U u~~~” tiếng gió vù vù sắc nhọn đột nhiên vang lên, tựa hồ có vật sắc bén xoay tròn cực nhanh, hút cả những dòng khí từ đỉnh tháp xuống tại thành cơn lốc xoáy mạnh mẽ, tạo thành những thanh đinh tai nhức óc, Đường Đường ngay cả thở cũng kịp, như con diều giấy cuốn ra ngoài tháp.
      Trong cơn lốc xoáy mang theo áp suất cực lớn, những ma chúng và tiên chúng kém cỏi bị cuốn hết xuống đáy tháp, mà Đường Đường ngược lại bị gió cuốn bay lên đỉnh tháp, như ngồi máy bay ngắm cảnh, “vui tươi hớn hở” ngắm toàn cảnh từ đỉnh tháp.
      Tất cả mọi người dừng đánh nhau, Bạch Chí Thanh tay đỡ lấy con Bạch Linh Lang, tay giơ kiếm nhắm thẳng vào Tùy Hỉ, chỉ tiếc khung cảnh đẹp như vậy nhưng chòm râu dài bị “Tiểu mỹ nhân” cắt lung tung lộn xộng, vô cùng thê thảm.
      Ngược lại Tùy Hỉ căn bản thèm đặt Bạch Chí Thanh vào trong mắt, tung người lên lao thẳng về phía Đường Đường.
      Trong lòng vui vẻ, Đường Đường vội vàng duỗi tay, chỉ tiếng chỉ thiếu chút nữa, trong thời gian cực ngắn, mỗ Đường bị gió cuốn “Ào” cái bay “ngắm cảnh” về phía kế tiếp, chỉ kém chút bỏ lỡ mất cánh tay Tùy Hỉ…
      “Là Mâu Chân và Mặc Phong kìa!” Mắt hạnh sáng ngời, “Đường ba tám” hồn nhiên quên hết mọi chuyện, trừng lớn mắt, trong lòng ngừng cầu nguyện: “Chậm lại chút , chậm lại mà, để ta xem thêm chút nữa thôi!”
      “Trúc Vũ!” Tiếng kinh hô vang lên, Mặc Phong kiếm đánh bay thanh trường kiếm của Mặc Phong, tay trái vươn ra, nắm chặt lấy cánh tay cầm kiếm của Mâu Chân.
      “Ngươi!” Môi đỏ mọng cắn chặt, đôi mắt sáng ngời trợn tròn lên, Mâu Chân đưa tay chém về phía cái tay “hạnh kiểm xấu” của Mặc Phong.
      “Nguy hiểm!” Cổ tay lật nhanh, Mặc Phong vô cùng thông minh, hành động tùy theo hoàn cảnh, kéo bàn tay ngọc mà Mâu Chân chủ động đưa tới, kéo mạnh mọt cái, hai bóng trắng trong nháy mắt hòa lẫn vào nhau….
      “Oa ha ha ha!” Hai mắt bị gió thổi khiến cho cay xè, Đường Đường tức giận muốn nghiến răng, ràng nàng nhìn thấy Mặc Phong cúi đầu gì đó với Mâu Chân, câu gì đó mà khiến cho Mâu Chân ngẩn ra, rồi bỗng nhiên cười, khuôn mặt tuyệt mĩ cười như sóng hồ thu dưới trăng, đẹp tả xiết…
      gì thế, rốt cuộc là gì?” trung tức giận dậm chân, mỗ Đường tức giận cam lòng, rồi lại bị gió lốc cuốn về vị trí ban đầu.
      Húc Thanh Lam chạy như điên lên vài bước hé miệng, “Roẹt ~~~”, người lừa mặt đầy vạch đen, mỗ Đường chảy lệ nhìn chằm chằm vào ống tay áo bị xé rách, trong lòng mắng to tiếng: “Sặc, con lừa chết tiệt này quả nhiên đáng tin cậy được!”
      “Đường Đường!” bóng trắng lên, Đường Đường biết là Vô Ưu đến cứu mình, nhưng…
      Hai tay theo bản năng rụt lại, Đường Đường tránh thoát khỏi tay Vô Ưu, cũng nhìn thấy đôi mắt xanh như ngoc bích kia trong phút chốc ảm đạm, giăng đầy phẫn nộ thể tin và đau thương, nhưng Đường Đường chỉ môt lòng dạ nghĩ: “Đại thúc mất hứng! Hơn nữa, nàng còn chưa thấy rốt cuộc Mâu Chân và Mặc Phong là thế nào cơ mà!”
      “Bộp!” Thình lình đụng vào lồng ngực cứng rắn, quen thuộc mà ấm áp.
      Đường Đường nở nụ cười, trái tim nàng từ đầu đến cuối hề dao động, nàng tin tưởng, đại thúc tới cứu nàng! Cho dù chàng vẫn tập trung tinh thần chiến đấu với “Địch nhân bí giữa mây”, cho dù chàng từ đầu đến cuối chẳng hề liếc nhìn mình cái, nhưng Đường Đường biết, đại thúc mặc kệ nàng.
      Trong lòng ấm áp, Đường Đường lập tức quên hết tất cả, cau mũi tức giận : “Ghét quá , rốt cuộc Mặc Phong gì thế?”
      , ‘Phong vẫn còn, chưa bao giờ biến mất’!” tay ôm chặt xách Đăng Nô ra khỏi lồng ngực, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu giận dữ : “Đăng Nô, bổn vương ra lệnh, ngươi ở lại Vô Cực điện mà!”
      Xu trần thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 94: Thiên chúng đến.
      Edit: Trần

      “Úi chà ~~~” Chột dạ cúi đầu, Đường Đường nhìn mặt đất len lén làm mặt quỷ.
      tới đây?
      tới đây sao nàng biết đại thúc vẫn luôn quan tâm nàng, để ý nàng, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu cũng tới cứu nàng, điều này có phải chứng minh rằng, đại thúc có chút, chút xíu thôi – – thích nàng?
      Nghĩ muốn giả vờ áy náy, nhưng lại nhịn được mỉm cười hạnh phúc, Đường Đường duỗi tay ôm chặt lấy thắt lưng đại thúc, thon , rắn chắc, xúc cảm mê người!
      “Đại thúc!” Mặc dù giờ phải là thời điểm tốt nhất để thổ lộ, nhưng Đường Đường biết, với tính cách lạnh lẽo cứng rắn, dù chết cũng được câu dễ nghe của đại thúc, phỏng chừng về sau mọi chuyện nàng đều phải chủ động.
      “Ta…. ta muốn cho chàng hay…”
      “U ~~~” Tiếng rít gió đáng ghét lại vang lên, cơn lốc như đao phủ cuốn về phía mọi người đứng đỉnh tháp, Đường Đường cả kinh dừng lại việc thổ lộ chỉ thấy cái ô màu đen quái dị từ giữa đám mây dày đặc đột nhiên xuất , như tiết mục trình diễn ti vi mà nàng vẫn xem, nhắm thẳng về phía nàng và đại thúc.
      “Đại thúc!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, thanh kiếm đen tuyền chém ra.
      Chiếc ô sắt va chạm với thanh kiếm đen, như lưỡi dao tì hòn đá mài, vô số tia lửa bắn ra xung quanh, Đường Đường dựa vào trong lòng đại thúc, hai người bị chiếc ô sắt xoay lại bức phải lui về phía sau hơn trượng, đứng ngay bên mép đỉnh tháp.
      !” Hét to tiếng, Hiên Viên Hận Thiên vận khởi ma lực toàn thân đều truyền vào trong thân kiếm, đạo kiếm quang màu vàng mang theo ánh đỏ và đen đột nhiên xuất , đen thâm trầm, mà đỏ rực rỡ, bắn thẳng vào bầu trời, ánh sáng lóe ra sáng rực cả trời đất, chiếc ô sắt tức bị đánh bay, tạo thành tiếng kêu ong ong rơi lại trong đám mây dày đặc.
      “Đẹp quá mất!” Phấn khích trừng lớn mắt, Đường Đường nhìn kiếm quang sáng lạn chậm rãi biến mất, tiêu tán trong đám mây, nhịn được thào tán thưởng câu.
      “Đăng Nô,” Chậm rãi cúi đầu, lãnh mâu dừng lại đôi mắt hạnh hề có tia sợ hãi mà chỉ có tán thưởng kia, Hiên Viên Hận Thiên khẽ chau mày, thanh lạnh lùng : “Đứng sau lưng ta!”
      “Vâng!” chút do dự buông tay xuống, Đường Đường cắn môi bước nhanh ra sau lưng đại thúc, vừa mới đứng yên ổn có vô số tia sáng vàng rực từ giữa đám mây bắn ra, chiếu lên đỉnh tháp, giống như ánh măt trời xuyên thấu qua tán lá cây rừng mà chiếu lên mặt đất, tạo thành từng vệt sáng loang lổ, đẹp đến trang nghiêm thần thánh.
      Đám mây dày đặc dần dần tản ra, ra mấy chục người cả nam lẫn nữ ăn mặc khác nhau, dẫn đầu là ông lão râu tóc đều trắng, lạnh lùng mở miệng, thanh cực lớn, như tiếng vọng vang xa cả trời đất, “Hiên Viên Hận Thiên, ngươi muốn sao, lại dám can đảm nghịch thiên?”
      “Thiên chúng?” Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên đứng thẳng thân mình giữa ngàn vạn tia sáng ánh vàng, cầm kiếm chỉ thiên, bất động như núi, như thần phật trang nghiêm tĩnh lặng, hề sợ hãi.
      Ánh mắt sắc như dao đảo qua mặt Tam thập Tam thiên chúng, cảm giác oán hận chán ghét tự nhiên dâng lên trong lòng, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hận ý cuồn cuộn trong lòng từ đâu mà đến, giống như cừu hận tích lũy qua hàng ngàn hàng vạn năm bị thức tỉnh dậy, hận đến sâu lắng, hận đến thấu xương!
      Xem ra, ý muốn hủy thiên diệt địa trong đầu là từ đây mà có, từ những dáng vẻ đạo mạo khiến người ta chán ghét của đám thiên nhân này.
      “Ong ~~~” Cảm nhận tức giận sâu sắc của chủ nhân, Đế Thiên phát ra tiếng ngâm trầm thấp, con mặc long dữ tợn xuất thân kiếm, khiến cho Tam Thập Tam Thiên Chúng đồng thời cả kinh, thiên chúng nhịn được giật mình : “Đế Thiên thức tỉnh Ác tặc Hiên Viên giải khai phong ấn!”
      “Phá Lôi!” Giận dữ quát tiếng, lão thiên chúng tóc bạc quay đầu tức giận trừng mắt nhìn người vừa chuyện, sắc mặt trầm xuống, đen như đáy nồi.
      “Xem ra, các ngươi chẳng những nhận ra bổn vương, còn nhận thấy được binh khí của bổn vương!” Đôi lãnh mâu nhìn thẳng vào thiên chúng, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi bước lên bước, điềm nhiên : “Vậy các ngươi cũng biết, bổn vương tới đây là để hủy thiên diệt địa!”
      Xu trần thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 95: Hệ mệnh tác
      Edit: Trần

      Gió lạnh vù vù thổi qua đỉnh tháp, đám mây cao hoàn toàn yên lặng, trầm lặng đến nỗi có thể nghe thấy rành mạch tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mọi người, hoàn toàn khác lạ so với cấp bách trước kia.
      “Ác tặc ~~~” Có lẽ là do quá mức khiếp sợ, lão thiên chúng tóc bạc giơ hai ngón tay chỉ Hiên Viên Hận Thiên lại thể được câu tiếp theo, từ sau người gã thiên chúng cao lớn vạm vỡ ngạo nghễ ra, lạnh lùng cười : “Ác tặc lớn mật, lại dám nghĩ hủy thiên diệt địa, bước qua xác ta rồi hãy !”
      “U ~~~” Chiếc ô đen như lên tiếng trả lời, tiếng nó cắt vào khí rét lạnh cuốn về phía trước.
      Như bị tiếng rít gió này đánh thức, gã thiên chúng tên Phá Lôi lập tức lao ra, đập hai cái chùy trong tay vào nhau, hét to : “Tế Thiên, ta đến giúp huynh tay!”
      “Roẹt roẹt!” đạo sấm sét lại đánh xuống, Phá Lôi vui vẻ đập đôi song chùy trong tay mạnh, tạo thành sét đánh rung trời, truyền thẳng vào chiếc ô sắt.
      “A ~~~” Tế Thiên quát to tiếng, cả khuôn mặt cháy đen ngã lăn ra, té mặt đất ngừng co giật tay chân, miệng sùi bọt mép, hiển nhiên là bị điện giật .
      “Hì hì!” Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Đường Đường kéo kéo vạt áo trước ngực đại thúc, đôi mắt hạnh cười rực rỡ, như hai ngôi sao sáng chói, “Thấy chưa, ta sai đúng ? Đại thúc, lần này ta cứu chàng lần rồi nhé!”
      ràng là chiến trường tàn khốc, nhưng Hiên Viên Hận Thiên lại nhịn được co rúm khóe miệng. Nữ tử nhân loại này, Đăng Nô của , luôn có thể từ hoàn cảnh ác liệt nhất biến thành cảnh tượng vui vẻ nhất, cuối cùng nên là nàng vô tâm vô phế, hay nàng nhát gan biết sợ?
      “Đứng cho vững!” Vốn định sẵng giọng trách cứ nàng, đừng cứ như bùn dính trong ngực mình như thế, nhưng rồi tay lại tự giác mơn trớn tóc nàng, thanh cũng ôn nhu trầm thấp xuống, Hiên Viên Hận Thiên nhịn được chau màu, lạnh lùng : “ được cản trở ta!”
      Ngạc nhiên cứng đờ người, khuôn mặt tươi cười tỏa nắng lại suy sụp, Đường Đường ủ rột cúi đầu, đôi mắt hạnh ảm đạm, môi đỏ mọng nhếch lên, hai giọt lệ lăn quanh đôi mắt nhưng lại dám rơi xuống – – lời đại thúc, khiến người ta tổn thương tự tôn!
      “Đăng Nô!” Lãnh mâu hơi trầm xuống, muốn gọi nàng nhưng lại mở miệng, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt thanh trường kiếm trong tay rồi xoay người.
      Còn rất nhiều thời gian, Đăng Nô của ít khi tức giận lâu, chỉ cần đánh xong trận này, rồi dụ dỗ nàng sau…
      “Ác tặc gian xảo!” Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang vọng mãi đến cuối chân trời, lão Thiên chúng đầu bạc rút ra sợi xích dài từ bên hông, sợi xích run lên trong gió, ánh vàng chói mắt.
      “Hệ mệnh tác!” Trong đầu đột nhiên lên cảnh tượng kì dị, gã nam tử mặc bạch y như tuyết và nữ tử áo đỏ như mây chiều dựa sát vào nhau, khuôn mặt tươi cười của hai người rất mơ hồ, quần áo đẹp đẽ quý giá, lại khiến người ta căm ghét.
      , chỉ là căm ghét, mà còn là hận thù thấu xương ngập trời, hận đến tận xương tận tủy, sâu thẳm từ trong linh hồn, khiến đôi lãnh mâu thoáng chốc đỏ sẫm như máu, oán người oán trời!
      “U ~~~” Tiếng thú kêu kì dị vang vọng trong mây, tia sáng màu vàng mang theo sắc đỏ tươi và đen sẫm thoáng thân kiếm, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi bước lên phía trước bước, áo bào đen hơi mở ra, lộ ra con mặc long uy vũ dữ tợn lồng ngực, xung quanh xuất lớp vảy bạc nhè , râu ria ràng, cực kì sống động.
      “Thiên chúng,” Thanh kiếm đen tuyền khẽ ngân lên, đôi mắt đỏ như máu của Hiên Viên Hận Thiên nhíu lại, điềm nhiên : “Đừng ai nghĩ sống sót trở về!”
      Xu trần thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Toi c ghe !!!
      Xu trầnPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :