1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 87: Bạch mao nam tử.
      Edit: Trần

      “Vậy thôi!” Quay người lại, Thanh Lam sảng khoái trả lời, như sớm đoán được Đường Đường làm vậy.
      thể !” Tiếng thứ ba đột nhiên vang lên, khiến Đường Đường và Húc Thanh Lam đồng thời cả kinh, sửng sốt nhìn về nơi phát ra thanh – -
      “Ngươi ~~~~ Vô Ưu?” Kinh ngạc há to miệng, Đường Đường nhìn ‘bạch mao nam tử’ trước mắt ràng đến thể hơn, trong đầu bỗng linh quang chợt lóe: “Ngươi là Phỉ Nhi?”
      “Phải!” Chậm rãi tiến lên, Vô Ưu đến trước người Đường Đường, từ cao nhìn nàng, gần đến nỗi có thể nhìn thấy lông mi của nàng vì phẫn nộ mà hơi run rẩy, như cánh bướm đập : “Đường Đường, ngươi thể , ta cho ngươi rời khỏi đại điện!”
      “Nhị Vương tử!” Hét lớn tiếng, lừa xoay mạnh người chen vào giữa hai người, lực va đập rất mạnh khiến Đường Đường “Ai da” tiếng ngã lăn mặt đất, nhưng Thanh Lam lại bất chấp.
      “Nàng phải , nàng là hi vọng duy nhất có thể ngăn cản Ma Vương tấn công thiên giới!” hé miệng, Thanh Lam dùng tâm ngữ để Đường Đường thể nghe được, kịch liệt “ chuyện” với nhị vương tử.
      “Nàng khônggthể !” Duỗi tay đỡ lấy Đường Đường đứng dậy, thần sắc Vô Ưu ngưng trọng, lộ ra uy nghiêm lẫm liệt thể nghi ngờ: “Bổn vương thể để nàng gặp chuyện may! Ma Vương , nếu Đăng Nô gặp chuyện, dùng toàn bộ tộc chôn cùng!”
      “Trời sập, đất vùi, tộc còn cần Ma Vương đến giết sao?” Nóng vội đến đỏ mắt, Thanh Lam căm giận vẫy đầu, vẫy đôi tai lừa dài ngoẵng rung động trong gió.
      Như bị đôi tai lừa kia hung hăng đánh cho trận, cánh tay đỡ lấy Đường Đường của Vô Ưu đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
      “Nhị vương tử!” Sâu kín thở dài hơi, Thanh Lam cũng bình tĩnh trở lại, thấm thía : “Đừng quên, vai ngài là vận mệnh của toàn bộ tộc. Kì thần cũng muốn Tôn Đường Đường xảy ra chuyện, nhưng nàng là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến Ma Vương, thế nên, chúng ta phải mang nàng !”
      Hai mắt ngắm nghiền, lòng Vô Ưu thống khổ dãy dụa, như bị Đường Đường và tộc đứng hai bên trái phải mà xé rách, nhưng cuối cùng, tộc người đông thế mạnh chiếm thế thượng phong.
      , thể giống như Vương huynh, dùng toàn bộ vận mệnh tộc để đổi lấy tính mệnh của mình, hoặc là – – đổi lấy tính mệnh của nữ nhân .
      “Đường Đường!” Chua sót nhếch miệng, Vô Ưu cười đầy bất đắc dĩ, cũng ưu thương, trong lòng là vô hạn đau lòng và áy náy, nhưng, có thể làm gì bây giờ? là người duy nhất còn lại của hoàng thất tộc, vai là sinh mệnh của vô số tộc a!
      “Nếu ngươi muốn , ” vươn tay ra, Vô Ưu nhìn Đường Đường. Đặt toàn bộ tâm tình vào trong ánh mắt, hi vọng nàng có thể hiểu, cũng có thể bao dung cho, “Ta mang ngươi , được ?”
      “Đổi ý nhanh quá ?” chần chờ lên trong mắt, Đường Đường biết ngay trong khoảnh khắc nàng té ngã rồi đứng dây, lừa và phỉ phỉ tiến hành đàm phán xong, đạt thành chung suy nghĩ, đó là – – nàng phải !
      “Ừ – – được rồi, chúng ta thôi!” Thuận miệng trả lời, Đường Đường theo thói quen tính lấy đèn hỏng, lại kinh hãi : “Nguy rồi, ta quên mang đèn….”
      cần!” Giữ chặt tay Đường Đường lại, Vô Ưu cười kéo nàng vào lòng mình.
      “Ôm chặt ta!” Cảm giác thấy Đường Đường dãy dụa, Vô Ưu tăng thêm lực, như phân cao thấp mà gắt gao ôm nàng vào lòng: “ cần đèn, ta biết Hiên Viên Hận Thiên ở đâu, chúng ta thôi!”
      Tiếng vừa dứt, Vô Ưu trực tiếp nhảy vào giữa trung, khiến Đường Đường kinh hoàng kêu lớn, hai tay ôm chặt, sợ hãi ôm lấy thắt lưng Vô Ưu.
      “Xì!” Căm giận phun ngụm nước bọt, lừa nhìn nhị vương tử cao nhếch khóe miệng, mắng câu: “Mượn cơ hội chiếm tiện nghi của người khác, gian xảo!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 88: Tình .
      Edit: Trần

      Ánh trăng lờ mờ, tiếng chém giết rung trời, gió tanh mưa máu đầy trời, khắp nơi là chân tay đứt đoạn, đây là cảnh đầu tiên Đường Đường nhìn thấy khi bước lên đỉnh Cự Ma Nhai.
      Bầu trời, mặt đất, đám người mặc y phục giống nhau đánh nhau tụ chỗ, Đường Đường ai là người, ai là ma, hay là giống loài nào khác.
      Nhưng chỉ liếc mắt cái, khiến cho Đường Đường từ đến lớn dù nghiêm trọng nhất cũng mới chỉ thấy chó mèo đánh nhau, Đường Đường thiếu chút nữa ngất lịm, đây là chiến tranh của cổ nhân sao? Quá tàn khốc và đẫm máu!
      “Còn muốn sao?” Cúi đầu nhìn sắc mặt Đường Đường trắng bệch, khóe môi Vô Ưu gợi lên độ cong tàn nhẫn. Mặc dù, biết mình phải dẫn nàng , nhưng vẫn hi vọng có thể chính tai nghe được nàng muốn , như thế, tối thiểu cũng có thể giải thích Ma Vương trong lòng nàng nặng đến thế!
      “Muốn !” Túm lấy y bào trước ngực Vô Ưu, hơi thở Đường Đường mỏng manh phun ra hai chữ. nghĩ nhiều, cũng cần lấy tất cả dũng khí, chỉ theo bản năng ra đáp án, cố chấp quật cường.
      “Được!” Phẫn nộ cắn răng cái, Vô Ưu tung người nhảy lên, nhanh như mũi tên bắn vút thẳng lên trời, khiến cho Thanh Lam vẫn luôn theo sau cả kinh thiếu chút nữa kịp phản ứng.
      “Vô Ưu ~~” Ôm chặt cánh tay Vô Ưu, Đường Đường liều mạng chịu đựng dạ dày cuộn lên như sông cuộn biển gầm, cúi đầu nhìn vô số mảng từ trong ngọn tháp tối đen tới tấp chui ra, nhịn được hết hồn : “Chuyện gì xảy ra thế kia, tháp sắp sụp sao? Nhưng đại thúc vẫn ở kia!”
      “Hừ, thể sụp được!” Thấy Đường Đường tâm tâm niệm niệm đều là tên Ma Vương lãnh huyết kia, lửa giận trong lòng Vô Ưu bốc lên ầm ầm, khí thế xông lên càng thêm bén nhọn.
      “Nữ nhân ngu ngốc!” Tung vó chạy vượt lên trước, lừa vừa chạy vừa thở hổn hển : “Đây là ngọn tháp do Ma xây dựng lên, ngươi cho là nó giống mấy cái tháp mà loài người các ngươi dùng đá xây lên sao? Hừ, tòa tháp này ngưng tụ vô số thần nguyên của Ma chúng, binh lính Nhân giới sở dĩ tấn công ma chúng chính là vì hi vọng có thể giết nhiều ma hơn để phá hủy tháp.”
      “Nhân? Ngươi dưới kia là con người ?” Trừng lớn mắt, trong lòng Đường Đường đột nhiên xẹt qua tia bất an.
      Thực , dưới kia là con người đối chiến với ma sao? Những người giống nàng như đúc, có gia đình, có cha mẹ, thậm chí có thể có vợ con….
      nhàng rùng mình cái, Đường Đường hi vọng đại thúc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cũng hi vọng con người bị Ma tộc giết hại, rốt cuộc – – nên làm thế nào bây giờ?
      “Hừ hừ, nữ nhân ngu ngốc này!” Như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Đường Đường, lừa nhảy vọt lên đỉnh tháp, lạnh lùng : “Nếu Ma Vương thắng, vậy trời đất bị hủy diệt! Đến lúc đó đừng là con người, chỉ sợ là vạn vật thậm chí kể cả ngươi đều vạn kiếp bất phục! Ngươi vẫn còn muốn bảo vệ cho Ma Vương đại thúc của ngươi sao?”
      trả lời, Đường Đường chỉ rầu rĩ đưa mắt nhìn đại thúc bị mọi người vây quanh.
      Thân ảnh kia vẫn ngang tàng như cũ, kiếm khí vẫn mạnh mẽ dũng mãnh như cũ, vô số lưỡi đao ánh sáng từ thân hình đại thúc bay múa, tạo thành thành dải quang phổ với ngàn vạn màu sắc đan xen lẫn nhau. Nếu phải mỗi tia sáng lóng lánh bay đều có thể cắt đứt lớp áo bào đen, tạo thành từng tia máu, Đường Đường cơ hồ muốn nghĩ đến đó là tượng cực quang* ở cuối chân trời. (Cực quang: tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao khí càng loãng. Quang phổ: Dải sáng nhiều màu, thường phân tách từ loại ánh sáng, ai học lí chắc biết cái này rồi.)
      Đột nhiên, tiếng huýt gió trong trẻo vang lên, mấy đạo ánh sáng sắc bén vô cùng từ bốn phương tám hướng kéo đến, đồng thời cắt về phía đại thúc, Đường Đường nóng ruột, trái tim như bị treo lên, điên cuồng hô to tiếng – -
      “Đại thúc!”
      Giọng khản đặc mang theo khiếp sợ và thương tâm, tiếng gọi của Đường Đường biến thành hai tiếng kêu khàn khàn, đại thúc, chàng nghe thấy!
      Thương tâm hạ khóe miệng, Đường Đường cơ hồ có thể nhìn thấy lưỡi đao sáng cắt vào người đại thúc, máu chảy ào ạt.
      Trong khoảnh khắc, mọi do dự, rối rắm, bất bình và suy đoán đều biến mất, Đường Đường chỉ biết, nàng muốn đại thúc còn sống! đời này nếu chỉ còn người có thể sống sót, nàng hi vọng đó là đại thúc!
      Nàng đại thúc!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89: Mập mờ.
      Edit: Trần

      “Choang!” Như có hàng vạn loại vũ khí bằng sắt va đập vào nhau, tiếng ong ong vang lên bên tai mãi dứt, Đường Đường hai mắt trợn tròn, hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
      Đúng vào lúc các lưỡi dao sáng hội tụ lại điểm, thân hình đại thúc bỗng nhiên biến mất, lại xuất ở rất xa bên ngoài, khuôn mặt trầm mặc, lông tóc vô thương, đôi lãnh mâu vượt xa khỏi đám người trước mắt, vô cùng chuẩn xác mà nhìn Đường Đường chăm chú. Trái tim Đường Đường khỏi đập kinh hoàng lên chút, nàng cảm thấy tiếng gọi đại thúc thể phát ra thành lời kia, đại thúc chàng – – nghe thấy được!
      “Ác tặc quả nhiên lợi hại!” Cả quầng sáng nổ bùng lên, hóa thành sáu thanh kiếm sáng bạc bay vào tay sáu người. Đường Đường kinh ngạc nhìn sáu người xa lạ đột nhiên xuất , áo bào trắng phiêu dật, tiên phong đạo cốt, rất có “khí phái”!
      , trong đó có người phải xa lạ, Đường Đường nhớ ra, người trẻ tuổi nhất, tuấn nhất, hơn nữa cực kì có phong phạm, chính là mỹ nam bóng lưng mà nàng từng gặp – – Mặc Phong!
      “Vương!” tiếng gọi sang sảng, năm thân ảnh nhanh chóng bay tới, năm người Tùy Hỉ lập tức thân chia làm bốn phía, vừa vặn từng người đối diện với người của tiên chúng.
      ~~~” Trường kiếm và trường kiếm cắt qua nhau, mũi tên bạc với kiếm quang lóng lánh, trường đao đánh lên thân kiếm, đôi lưỡi câu móc hai mắt đối phương…
      Trong chốc lát, năm người và sáu người kia lao vào đánh thành đoàn, Đường Đường thấy đại thúc căn bản khinh thường đánh với sáu người kia, trực tiếp tung người phóng qua, đánh về phía đám mây dày đặc – – chỗ đó, hình như che giấu ai đó!
      “Cha! Đại sư huynh, muội tới giúp các huynh!” tiếng quát khẽ truyền đến, đám mây đỏ cuốn lên từ tháp, Đường Đường cứ tưởng Thường Túy xuất trước mắt mình, tập trung nhìn lại mới phát hóa ra là thiếu nữ mặc váy đỏ, tóc đen, da trắng như tuyết. Đôi mắt to đen tuyền linh động, chỉ tiếc trong đôi mắt rực rỡ tươi đẹp lại mang theo phần ương ngạnh và hống hách phân phải trái.
      “Linh Lang?” Đưa kiếm đỡ lấy thanh trường đao của tùy thị mặt lạnh, Bạch Chí Thanh tức giận hét lớn tiếng : “Ai cho con tới đây?”
      Quệt miệng, thiếu nữ tên Linh Lang đáp lời, quay người đứng ra sau lưng Mặc Phong, cùng với lưng tựa lưng, nét mặt tươi cười như hoa : “Sư huynh, muội tới giúp huynh, chúng ta sóng vai cùng – -
      chữ “Chiến” còn chưa xong, tia sáng màu bạc lóa mắt đột nhiên lên, Đường Đường nhịn được nhếch mép cười, bưng kín mắt, trong lòng thầm than: “Tùy Hỉ ơi Tùy Hỉ, sao ngươi lại có thể ra tay nặng như vậy? Lập tức ‘mưa đá phá xuân hồng’ rồi!”
      “Linh Lang, cẩn thận!” Trường kiếm run lên, đóa hoa kiếm xinh đẹp đánh tan tia sáng ma kia, Mặc Phong nhăn nhăn đôi mày kiếm, thanh kiếm chút do dự đâm thẳng về hắc y tùy thị ra tay tàn nhẫn kia.
      !” Trường kiếm tấn công, mũi kiếm đối mũi kiếm, tạo thành chuỗi lửa dài, Mặc Phong giật mình sợ hãi, Linh Lang sợ hãi, mà ngay cả Đường Đường và Tùy Hỉ cũng giật mình sợ hãi – -
      Là Mâu Chân! kiếm chặn lại thế tấn công sắc bén của ‘hoa sen nam nhân’, nhưng mà, Đường Đường cảm thấy kiếm kia của Mâu Chân mang theo cả cỗ oán khí, chua sót, oán khí thể áp chế nổi!
      “Nàng là ai?” Đôi mắt sáng rực dần dần đông lạnh, Mâu Chân chăm chú nhìn Mặc Phong, khuôn mặt thanh lệ, dịu dàng tuyệt thế như mặt trăng mà thu giờ đầy sương lạnh, như trăng đêm đông, tỏa ra hàn ý lạnh lùng.
      “Trúc Vũ?” Khung cảnh quỷ dị khiến cho Đường Đường vốn ham bát quái tức cảm nhận được tia bát quái hề tầm thường, ôm cổ Thanh Lam kéo đầu đến trước mặt mình : “Ta nha Thanh Lam, ngươi nhìn thấy chưa? Hai người kia đánh nữa, ở chỗ đó mắt to trừng mắt , như muốn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa! Hừ, ta dám cá, nếu bọn họ có gì mờ ám, ta cắt đầu xuống cho ngươi làm cầu đá!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90: Ghen tuông
      Edit: Trần

      “Cầu? Đó là đồ chơi gì?” Mắt lừa cong thành trăng lưỡi liềm, nhưng sau đó Húc Thanh Lam lại ra vẻ rất có kinh nghiệm mà gật đầu : “Giữa bọn họ chắc hẳn từng xảy ra chuyện gì đó, chỉ là muốn cho người khác biết mà thôi!”
      “Xì – -” Buồn cười nheo nheo mắt, Vô Ưu nhàn nhã chỉ Mâu Chân và Mặc Phong : “Giữa nam nữ có thể xảy ra chuyện gì chứ? phải là thiếu nợ nàng, là nàng ta nợ ! Tóm lại, hê hê, có đánh nhau rồi!”
      Ngạc nhiên quay đầu, Đường Đường bỗng nhiên lắc đầu cười : “Vấn đề giữa họ cũng đơn giản vậy, ngươi thấy còn có hai người đứng bên cạnh sao? So với ‘tam giác’, đó là ‘tứ giác’ đó, càng khủng bố, phức tạp và rối rắm hơn!”
      “Tam giác? Tứ giác?” Nghe hiểu, nhưng nghĩ kĩ cũng hiểu được ý Đường Đường, Vô Ưu giơ bàn tay tái nhợt chút máu lên: “Muốn cá với ta ? Đó căn bản phải vấn đề của bốn người, mà chỉ có ba người – – Mâu Chân, Mặc Phong và cái vị ‘lục lạc đỏ rực’ kia! (Chữ lục lạc 铃铛 và linh lang 玲琅 phát giống nhau. Đây chỉ là biện pháp chơi chữ)
      “Là Linh Lang!” Đập bộp vào lòng bàn tay Vô Ưu, Đường Đường trở mình xem thường : “Cá cá, ngươi cho rằng Tùy Hỉ nhà ta là ngồi à? mới là bạn trai chính quy của Mâu Chân nhá!”
      ngàn năm rồi ~~~” Tay lật lên xoa xoa bàn tay Đường Đường trong tay mình, Vô Ưu theo thói quen đứng gần lại, thầm nghĩ muốn thân cận với nguồn suối ấm áp mềm mại ngọt hương này: “ người nam nhân đối xử với nữ nhân suốt ngàn năm, nếu muốn có chuyện gì sớm nên có….”
      “Vù ~~~” cơn gió lạnh đột nhiên đánh úp đến, đạo hắc mang thâm trầm bay lướt qua, Đường Đường theo bản năng thả tay ra, đúng lúc nghe thấy tiếng mắng điên cuồng của Vô Ưu vọt đến: “Hiên Viên Hận Thiên chết dẫm kia, ngươi làm gì thế hả?”
      Thanh kiếm đen quay tròn, chém ngã hai tên binh lính thiên giới đứng trong đám mây dày đặc, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng quay người lại, mắt lạnh quét qua người Đăng Nô, giống như muốn quét sạch hơi thở của Phỉ còn vương lại người nàng.
      “Ặc ~~~” Như tâm ý linh thông, Đường Đường lập tức hiểu được tâm tư của đại thúc. Vì thế, nhấc tay, cất bước, lộp cộp vài tiếng, đứng cách Vô Ưu ít nhất thước rưỡi, thế này, chắc đại thúc tức giận nữa ?
      Khóe miệng hơi giương lên, Hiên Viên Hận Thiên quay đầu lại, kiếm lại chém về phía đám mây. Tâm tình, hiểu sao lại chuyển biến tốt đẹp hơn, mà kiếm thế, cũng càng thêm nhanh chóng mạnh mẽ.
      Đăng Nô, nếu ngươi tới đây, vậy canh giữ bên người bổn vương ! Mãi mãi, ở bên ta!
      “Hừ, đường đường là Ma Vương giữa lúc đối địch lại còn làm mấy việc thế này, cái đồ vô vị!” Vung vung tai lừa, Húc Thanh Lam khinh thường liếc mắt nhìn vẻ mặt Đường Đường ngây ngô cười, khỏi giận dữ bừng bừng, tức giận : “Nữ nhân ngu ngốc này, rốt cuộc ngươi cười cái gì?”
      “Lam Nhi, ” Xưng hô vô cùng thân thiết thình lình bật ra dọa lừa nhảy dựng lên, mỗ Đường như mộng du vươn tay sờ sờ tai lừa, thở dài đầy cảm thông : “Ngươi chắc chắn chưa đương bao giờ đúng ? Đại thúc ghen nha! Ha ha, ghen tức là chàng để ý đến ta! Hì hì, giống như Mâu Chân, ngươi xem…”
      Hồ nghi run rẩy tai lừa, con lừa nhìn ánh mắt mơ mộng của Đường Đường, nhất thời mồ hôi lạnh chảy từ đầu tới chân, sợ run rẩy cả người, lừa lập tức hiểu ra chân lí – -
      Trêu chọc ai cũng được nhưng trăm triệu lần thể trêu chọc nữ nhân!
      Trường kiếm nhanh như thoi đưa, như mưa rào rơi người thiếu nữ tên Linh Lang kia, khiến cho tiểu nha đầu nàng kêu loạn lên, như con chuột lông đỏ chạy toán loạn đỉnh núi, Đường Đường giờ mới biết hóa ra Mâu Chân luôn dịu dàng hòa nhã cư nhiên có thể lợi hại như vậy, lợi hại – – đến thể tin được!
      “Trúc Vũ ~~~” thanh trường kiếm chém tới, hai kiếm va vào nhau tức tạo ra tia lửa lóa mắt, Mặc Phong hét lớn tiếng : “Ngươi là Trúc Vũ sao? Ngươi là Trúc Vũ mà ta biết sao?”
      Trường kiếm giao nhau, hai bóng trắng vút qua, Mâu Chân chém ra liên tiếp nhiều đường kiếm, đều bị Mặc Phong từng kiếm cản lại, đôi mắt trong xanh và đôi mắt sáng trong nhìn thẳng nhau, hai người đều cảm thấy nao lòng, tựa như sóng lớn dâng tràn…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91: Truyền thuyết ngũ thị
      Edit: Trần.

      “Ngươi hỏi ta là ai?” Nước mắt trong suốt, khóe môi giương lên, Mâu Chân lộ ta tia cười mỹ lệ mà thanh nhã tuyệt tế, xinh đẹp lại đau thương, Mặc Phong thấy trong lòng đau xót, tựa như tia cười kia là kiếm quang sắc bén, trong nháy mắt đâm xuyên qua lồng ngực, thể cản lại!
      “Ta phải Trúc Vũ, ta là Mâu Chân Lân Đà!” Hàm răng trắng noãn đều đặn cắn chặt lên bờ môi đỏ mọng, lúc hé ra tạo thành nhiều vết máu sâu, Mâu Chân run rẩy thanh trường kiếm đâm về phía Mặc Phong, tiếng lạnh như băng còn mềm mại uyển chuyển như xưa: “Có Phong mới có Vũ! Phong rời , Vũ nào còn?”
      “Đinh đinh ” Tiếng kiếm vang lên, hai bóng trắng bay đỉnh núi, chỉ là tiến lùi, công thủ, đánh nhìn rất hoa mĩ nhưng lại có nguy hiểm, ngược lại nhìn như đôi bướm trắng trêu đùa nhau đỉnh núi tịch mịch, khiến Đường Đường trợn mắt há hốc mồm, Mà Tùy Hỉ cũng mỉm cười tung người lên, xoay người chặn lại vị chưởng môn Tiên giới muốn xen vào kia, tên là gì ấy nhỉ – – à, Bạch Chí Thanh!
      “Đại, đại sư huynh, muội tới giúp huynh!” Bị bóng kiếm của hai người khiến cho tâm hoảng ý loạn, Bạch Linh Lang mặc sắc đỏ cầm thanh đoản kiếm có chút khí thế nào gào to tiếng.
      “Muội mau tới giúp sư phụ!” kiếm chặn lại khí thế của Mâu Chân, Mặc Phong xoay người vọt lên, dẫn Mâu Chân đến chỗ cách tiểu sư muội “xa cả vạn dặm”, hai người ở đó lẳng lặng “đánh”, chẳng qua là để dễ dàng chuyện hơn!
      Đôi mi đen như mực nhảy lên, giữa đôi thủy mâu lên tia cười bỡn cợt, Tùy Hỉ phất ống tay áo, bắn tia sáng màu bạc lóng lánh đến dưới chân Linh Lang, lập tức lại cười, bướng bỉnh mà xảo trá: “Muội muội, đánh với ta ? Ta thích tốn thời gian với lão già!”
      “Tên dâm ma vô sỉ này!” tiếng rống to hung mãnh, lo lắng mười phần, Bạch Chí Thanh kiếm đâm thẳng vị trí trái tim người hắc y tùy thị, ai ngờ chỉ cần bắn ngón tay ra, mũi nhọn màu bạc tức đánh thân kiếm, thanh trường kiếm kêu ong ong bật ra.
      “Ác đồ có bản lĩnh!” Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng Bạch Chí Thanh cũng hề sợ hãi mà khen cho ma công cao cường của hắc y ma thị, lập tức lại quát to tiếng: “Lão phu động thủ với kẻ vô danh, tiểu tử mau xưng tên ra!”
      “Kẻ tu tiên, sinh mệnh cùng lắm mới chỉ ba trăm năm, lại dám bảo ta tiểu tử?” Khóe môi câu len, Tùy Hỉ tươi cười càng thêm tà mĩ, lộ ra trào phúng mà bất cần đời: “Nhưng mà, ta có thể tự xưng mình là lão phu ? Ngươi già, chứng tỏ ngươi tu hành đủ, đúng ? Muội muội!”
      Ống tay áo run lên, hai tia sáng bạc như hai con thoi truy mệnh bay tới, trong lúc chuyện bắn nhanh về phía hai cha con Bạch Chí Thanh, Tùy Hỉ tung người nhảy lên, từ cao nhìn xuống, vẻ mặt hứng thú nhìn hai người vội vàng né tránh.
      Bạch Chí Thanh hổ là trưởng môn Tiên giới, kiếm đánh bay tia sáng bạc đánh về phía mình, mà Bạch Linh Lang chật vật… Té ngã mặt đất, đến nỗi phải lăn vài cái mới thoát được truy đuổi của con thoi bạc, mặc dù may mắn thoát khỏi, nhưng cánh tay vẫn bị đâm thủng lỗ lớn, máu tươi lập tức chảy ra ồ ồ.
      Tùy Hỉ nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, bản lĩnh chỉ có thế, cần gì phải chạy đến Cự Ma Nhai để tìm chết chứ?
      “Ngươi là Tùy Hỉ! Đứng đầu đám tùy thị của Ma Vương!” Cất kiếm đứng thẳng, Bạch Chí thanh nhớ tới lời đồn đãi trong lục giới về ngũ đại tùy thị của Ma Vương – -
      “Tiếu Tùy Hỉ, mỹ Mâu Chân, lãnh sát Bỉ A tối vô tình; mị Thường Túy, muộn Thường Hữu, sát sinh thủ phách diệc ly hồn!” (Câu này dựa việc miêu tả đặc điểm tính cách dáng vẻ mỗi người)
      tồi!” Đôi thủy mây rạng rỡ, đóa mây đỏ bay tới, Thường Túy đột nhiên xuất bên cạnh Bạch Linh Lang, cười mị hoặc chúng sinh rồi : “Tiểu mỹ nhân ơi, đừng đánh với cái tên nham hiểm kia, đánh với ta này! Ta chưa bao giờ giết nữ nhân…”
      Xu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :