1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 83: Thông Thiên tháp.
      Edit: Trần

      “Để ngừa vạn nhất!” Hơi nghiêng đầu, Hiên Viên Hận Thiên : “Nếu nàng đuổi theo ta ra ngoài Vô Cực điện, ngươi và Lừa phải theo bảo vệ nàng!”
      “Dựa vào đâu?” Nghe vậy, Vô Ưu khỏi ngẩn ra, nhưng lại lập tức nhướn đôi mày trắng lên, tức giận : “Dựa vào đâu mà bắt bổn vương bảo vệ nô lệ của ngươi?”
      “Bởi vì nàng cứu ngươi! Cũng vì – – ” Cất bước ra ngoài điện, trong lời của Hiên Viên Hận Thiên đột nhiên ngưng tụ đầy sát khí lạnh như băng: “Nếu ngươi làm được, bổn vương cân nhắc đến việc diệt toàn bộ tộc các ngươi!”
      “Ầm” tiếng lớn, cửa điện đóng lại, khuôn mặt Vô Ưu dưới ngọn đèn trầm mặc run rẩy chút, hư ảo .
      Xoay người, ánh sáng trắng lên, Vô Ưu lại hóa thành phỉ phỉ, trầm mặc chui vào trong ổ chăn của Đường Đường, ấm áp bao quanh mình thoáng chốc xua tan hàn ý trong lòng, hàn ý lạnh thấu xương do cái tên Ma Vương thị huyết kia mang đến.
      “Ta bảo vệ nàng!” Vươn lưỡi liếm mặt Đường Đường, Vô Ưu cuộn người thành trái cầu lông màu trắng bạc lấp lánh ôn nhuận, rúc vào trong lòng Đường Đường.
      “Ta bảo vệ nàng cũng phải vì cái tên rắm thối Ma Vương kia uy hiếp! Mà là – – ta nguyện ý!”
      ***********************************
      Cự Ma nhai, nơi tận cùng của ngọn gió, đâm thẳng lên bầu trời.
      Bầu trời đêm đen đặc như trực tiếp bao phủ đỉnh núi, những vì sao sáng chói cũng như trực tiếp sáng lóe lên những đường dốc lên đỉnh núi, nơi này là chỗ cách thiên giới gần nhất nhân gian đại địa ngoại trừ Tu Di Sơn!
      Sương mù dày đặc bỗng nhiên tản ra, thân ảnh màu đen chậm rãi ra giữa màn sương, sau người là thân ảnh màu đỏ mị như mây đỏ mùa hè, cùng nhau lẳng lặng lên đỉnh núi lạnh lẽo tĩnh mịch.
      “Vương!” Những ma chúng đứng đỉnh núi lập tức đồng loạt khom người, cung kính nghênh hướng Vương của bọn họ, vị Ma Vương bách chiến bách thắng, người địch nổi, cường đại lạnh lẽo.
      “Vương!” Bạch y lên, Mâu Chân tiến lên bẩm báo: “Từ trong kết giới, Tùy Hỉ truyền tin, Thông Thiên tháp – – hoàn toàn xây dựng xong!”
      Lãnh mâu nhíu lại, tia sáng đỏ rực đột nhiên thoáng giữa cánh tay, Đế Thiên gào thét trượt vào lòng bàn tay, phấn khích đến nỗi toàn bộ thân kiếm đều chấn động mà nóng bừng lên, tựa hồ thể đợi được nữa mà muốn đại chiến hồi.
      “Lui ra sau!” Lạnh lùng phun hai chữ, Hiên Viên Hận Thiên kiếm mà khí thế như vạn quân bổ về phía trước.
      tiếng vang ầm ầm nổ ra giữa sườn núi, như có bức tường vô hình ầm ầm sập xuống, tòa tháp tối đen cực lớn dần dần ra, ngọn tháp nhọn hoắt sâu vào tận trong mây, đâm phá trời cao.
      “Vương!” Dưới chân tháp, Tùy Hỉ mặc hắc y hiên ngang ra, đôi thủy mâu trong sắc trời đêm sáng lấp lánh, lộ ra tia nhìn quyết chiến.
      Ngẩng đầu nhìn lên, nắm chặt trường kiếm trong tay, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nhìn về phía chân trời.
      vầng sáng đỏ như màu máu bao quanh mặt trăng, cả bầu trời đêm đột nhiên sáng đỏ khác thường, như mặt trăng chiếu sáng ra thứ màu đỏ rực. Phía chân trời, đám mây mù tối om dày đặc bay tới, như hàng nghìn thiên binh thiên mã bay nhanh đến, mang theo bụi mù cuồn cuộn, che kín cả bầu trời lẫn mặt trăng.
      “Đến nhanh, thiên chúng?” Bóng người dần dần nhạt , trong khoảnh khắc bay qua khu vực trung tâm tháp, nhanh như sao băng, tia chớp, trường kiếm của Hiên Viên Hận Thiên chỉ thẳng, lãnh mâu ngưng kết: “Thiên giới, bổn vương đến đây!”
      “Tất cả ma chúng nghe lệnh!” Tung người bám theo, Tùy Hỉ lạnh lùng quát tiếng, chấn động bốn phía, “Trèo lên tháp!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 84: Mây mù kéo đến từ bốn phương.
      Edit: Trần

      Ma giới đông đúc, cuồn cuộn như biển, cát vàng chảy mạnh giữa trung, cuốn về phía mấy tiên giới đệ tử ngự kiếm bay tới, như sóng biển cuốn những chiếc thuyền chỗ đậu ra mặt biển lớn.
      “Cẩn thận!” Tiếng quát sang sảng vang lên, những bạch y đệ tử bay phía trước đều dừng lại, đồng loạt rơi xuống mặt đất.
      đôi mắt thanh minh bình tĩnh nhìn dị tượng ở bầu trời đêm phía xa, đôi mày kiếm chậm rãi nhíu chặt, sắc mặt càng thêm ngưng trọng: “Xích Phong sư đệ truyền tin về đảo, ma chúng hình như muốn tấn công Thiên giới, hơn nữa, có vẻ như khai chiến rồi!”
      Tất cả mọi người cả kinh, tiên giới đệ tử theo phía sau bạch y nam tử vội vã lấy ra gương đồng từ bên hông, niệm vài tiếng, từ mặt gương đồng thoáng chốc xất ánh sáng chói mắt, chiếu thẳng về phía chân trời.
      “Mặc Phong sư huynh, huynh nhìn kìa!” Nương theo tiếng hét kinh hãi của đệ tự, tia sáng như sao chổi xuất trong bầu trời đêm, sau đó ầm tiếng nổ tung, tạo thành pháo hoa màu đỏ xinh đẹp.
      “Sư huynh xem kìa, đó là binh lính do thám của Nhân Hoàng!”
      “Chính xác!” Gật gật đầu, Mặc Phong rút thanh trường kiếm ra, xoay người : “Các vị sư đệ, chuyện xảy ra quá khẩn cấp, xem ra chúng ta phải qua đó trước, nhất định phải ngăn cản Ma Vương tấn công Thiên giới!”
      “Vâng!” Nghe vậy, bốn tiên giới đệ tử còn lại chút do dự, đồng thời trả lời.
      thôi!” Mặc Phong hét lớn tiếng, năm thanh trường kiếm đồng loạt đưa vào trung, năm thân ảnh đứng thân kiếm, như năm ngôi sao băng bay vút về Ma giới ở phía Tây Bắc – – chỗ mà ánh sáng đỏ chói mắt nhất!
      Mặt đất lại khôi phục yên lặng, cát vàng đầy trời vẫn như cũ phun mạnh lên, sắc đêm càng thêm đen đặc. Bỗng dưng, hai thân ảnh ra giữa cát vàng, người trong đó nhìn đông nhìn tây, như kẻ trộm.
      “Sư thúc tổ, làm thế nào bây giờ? Đám người Mặc Phong sư huynh thấy đâu cả?” thanh đoản kiếm màu đỏ rực dài khoảng thước bay giữa trung, nữ tử xinh đẹp mặc váy hồng đứng thân kiếm, đôi mắt đen sẫm lóe lên ánh sáng tức giận mà kiêu căng, tức giận dậm chân : “Chắc chắn là họ cố ý bỏ lại chúng ta!”
      “Chớ, chớ….” thanh kiếm gãy màu đen tuyền, lưỡi kiếm cong queo cũng bay lên, ông lão già nua gầy còm thấp bé ngồi khoanh chân thân kiếm, khuôn mặt vàng vọt như bôi lớp dầu, còn vàng hơn cả cát vàng bay đầy trời. (Chữ ‘chớ’莫 (Mạc) và chữ 墨 (Mặc) phát gần giống nhau)
      “Đâu, đâu?” Vừa nghe thấy lời sư thúc tổ , thiếu nữ áo đỏ vội vàng kiễng mũi chân vươn người nhìn: “Mặc Phong sư huynh ở đâu cơ?”
      “Chớ, chớ có bậy!” Cố gắng hết câu, ông lão già nua thoải mái thở dài hơi.
      “Gì chứ!” Thân hình nhoáng cái, thiếu nữ thiếu chút nữa vì tức giận mà té xuống từ thân kiếm, tức giận nhìn ông lão : “Sư thúc tổ ngài ‘chớ’ nửa ngày là muốn những lời này? Con còn tưởng ngài nhìn thấy Mặc Phong sư huynh cơ chứ!”
      Xấu hổ nhếch miệng, ông lão muốn ồi lại lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ bả vai tiểu nha đầ, chỉ hướng Tây Bắc, gật đầu hai cái.
      “Ý ngài muốn Mặc Phong sư huynh tới đó?” Hai mắt sáng ngời, thiếu nữ cắn cắn đôi môi đỏ mọng, hưng phấn : “Vậy chúng ta mau đuổi theo thôi!”
      “Nguy, nguy….” Nhìn bóng lưng nha đầu vội vàng , ông lão nóng nảy, khuôn mặt già nua nghẹn đến đỏ bừng lên, nhưng lời đến bên miệng lại mãi vẫn được.
      Mãi đến lúc thấy sắp đuổi kịp, lão nhân mới như trèo thuyền, dùng tay quạt khí hai bên thân kiếm, vội vàng đuổi theo, “Nguy hiểm lắm, Linh Lang ~~”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 85: vào giấc mộng.
      Edit: Trần

      Đêm, tối đen lạnh lẽo; mộng, hương u trầm hàm.
      Gió thổi qua, mây trắng bay, núi xanh cao ngất, sương khói lượn lờ, mà bãi đá dưới chân núi, hắc y nam tử toàn thân là máu vẫn như cũ nằm mặt đất, máu chảy thấm xuống, trái tim Đường Đường như bị dung nham đốt cháy, đau đớn khôn cùng.
      “Ngươi – – là ai?” Đưa tay, kéo vạt áo nam nhân kia, cảnh tượng như từng xảy ra, cảm giác quen thuộc mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến Đường Đường kìm lòng đậu hô to tiếng: “Đại thúc – -“
      Ngọn đèn cháy bùng lên, phỉ phỉ nhắm mắt ngủ say ngẩng đầu lên, bích mâu nhíu chặt, chăm chú nhìn Đường Đường lúc lâu, sau đó, hai đạo lục quang bắn ra từ đôi mắt, dị đáng sợ…
      “Đường Đường!” Tiếng gọi dịu vang lên bên tai, Đường Đường nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn, núi xanh và bãi đá đột nhiên thấy đâu nữa, người trước mắt mình, bạch y tóc trắng, nụ cười nhu, là Vô Ưu!
      “Là ngươi?” Lau nước mắt, Đường Đường căm giận : “Ngươi tới đây làm gì? Đồ lừa đảo!”
      Bích mâu chợt lóe, lên tia bất đắc dĩ mà ưu thương, Vô Ưu đưa tay vuốt tóc Đường Đường, lại thấy nàng rụt người lại, tựa hồ cực kì chán ghét, khuôn mặt tránh khỏi buồn bã, giọng khẩn cầu: “Đường Đường, phải ta cố ý, chỉ là ta – – có nỗi khổ tâm!”
      “Nỗi khổ tâm?” Bán tín bán nghi nhìn Vô Ưu lúc lâu, trong lòng Đường Đường rất loạn, căn bản chả thèm để ý.
      “Quên , quan tâm!” Khoanh chân ngồi xuống đất, Đường Đường trầm tư. Cảm giác vừa rồi của nàng rất mãnh liệt, cảm thấy người kia chính là đại thúc! Nhưng màtóc đại thúc màu trắng còn người kia…
      Áo bào trắng phất lên, Vô Ưu cũng học dáng vẻ Đường Đường ngồi xuống đất, dùng bả vai huých huých vai Đường Đường, cười híp mắt : “Đừng nóng giận mà, ngươi có biết người kia là ai ?
      “Hình như hơi biết chút – -“
      Sắc mặt biến đổi, Vô Ưu khẩn trương trừng lớn mắt.
      “Nhưng mà cũng tính là biết!” Phiền não ngẩng đầu, Đường Đường lúng ta lúng túng : “ rất giống người ta biết, nhưng ta vẫn thể xác định …. đều tại ngươi!”
      Quay đầu chỉ vào mũi Vô Ưu, Đường Đường cả giận : “Nếu phải lần nào cũng tại ngươi đến quấy rầy vào lúc mấu chốt nhất, chừng ta sớm có thể tìm hiểu là ai!”
      “Vậy sao?” Khóe môi tái nhợt giương lên, Vô Ưu cao hứng nở nụ cười. Kéo tay Đường Đường lại, Vô Ưu rất tự nhiên dựa đầu vào vai Đường Đường, cứ như động tác này làm thường xuyên, mấy trăm lần, mấy ngàn lần.
      “Ngươi, ngươi, ngươi làm gì thế?” Trái tim khẩn trương đập ầm ầm, nhưng Đường Đường cũng né tránh, ngược lại có cảm giác rất kì quái lên, cảm giác khi Vô Ưu dựa vào – – rất quen thuộc!
      “Đường Đường ~~~” Tựa đầu vào trán Đường Đường. Vô Ưu cảm thấy hài lòng thỏa mãn kéo dài thanh : “Việc biết người kia là ai rất quan trọng sao? Đôi khi, biết lại tốt hơn!”
      Cả người chấn động, Đường Đường quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhu tà mị của Vô Ưu, chậm rãi mở miệng, nghiêm túc đến cực điểm: “Ngươi biết được chuyện gì sao? Vì sao cho ta biết?”
      Ta chẳng biết gì cả!” Ngẩng đầu lên, Vô Ưu nâng mắt nhìn Đường Đường, trong đôi mắt tràn đầy thẳng thắn và thành khẩn, hề dấu diếm: “Đó là giấc mộng của ngươi, phải sao?”
      Ngạc nhiên nghẹn lời, Đường Đường nhụt chí nghiêng đầu, đấm mạnh lên mặt đất: “Lần nào cũng chỉ thiếu chút nữa!”
      “Đừng gấp!” Sủng nịch nhìn Đường Đường, Vô Ưu nở nụ cười, nhưng trong lòng trộn lẫn cả ghen tuông, chỉ mong nàng – – vĩnh viễn biết !

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A bn Vo Uu nay mun j day ????

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 86: Vi ái truy tầm.
      Edit: Trần

      “Vù ~~~” cơn gió mạnh mang theo hơi nóng đánh úp đến, cả hai người còn nằm mộng cứng người lại, Đường Đường nhảy dựng lên, cả kinh : “Vô Ưu, thế này là sao?”
      biết!” Lông mi trắng nhăn lên, Vô Ưu kéo Đường Đường ra sau, thấy tia sáng đỏ bắn tới, khiến toàn bộ cảnh trong mơ đều biến thành sắc đỏ, đỏ sậm như máu.
      “Đường Đường cẩn thận!” Cảnh giác căng thẳng thần kinh, Vô Ưu thể tin được, đời này có ai có thể cao minh đến thế, có thể tiến vào đại điện của Ma Vương, có năng lực phá vỡ kết giới mình hạ trong giấc mộng này, xâm nhập vào mộng cảnh của nàng.
      “Đại thúc ~~~” Thanh xác định thầm sau người mình, Vô Ưu nghe thấy khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ tia sáng vừa rồi là do Hiên Viên Hận Thiên bắn ra? trở lại?
      “Đại thúc, là đại thúc gặp nguy hiểm?” Bước nhanh bước ra khỏi lưng Vô Ưu, Đường Đường kinh ngạc đứng giữa ánh sáng đỏ rực như máu, trái tim dần dần nhíu chặt lại.
      “Đại thúc, chàng chưa?” Nhịn được thương tâm hô to tiếng, Đường Đường liều mạng nhịn lại nước mắt muốn tràn ra khỏi mi, giận dữ : “Chàng nghĩ rằng chàng len lén ta theo sao? Chàng cho rằng ta đuổi theo chàng sao? Ta muốn tỉnh lại, ta muốn tỉnh lại – – Đèn hỏng, mau dẫn ta tìm đại thúc!”
      Gào thét muốn thoát ra khỏi mộng, Đường Đường nóng lòng đến nỗi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Nâng mắt nhìn, ngọn đèn mặt bàn quả nhiên biến thành sắc đỏ, ánh đèn trong đại điện trầm lạnh lẽo chiếu lên chiếc giường đá còn bóng người nằm đó.
      Đường Đường dám tin đưa tay sờ, ngay cả hơi ấm còn lại cũng tan hết- – đại thúc, chàng rồi!
      “Đại thúc!” Khóe miệng cong xuống, Đường Đường xoay người chạy ra ngoài đại điện, lại bị cỗ lực lượng kì dị đột nhiên xuất , thiếu chút nữa bị kéo ngã xuống đất.
      “Phỉ nhi, ngươi làm gì thế?” Nổi giân đùng đùng quay đầu lại, Đường Đường điên cuồng hét lên với phỉ phỉ cắn váy mình, đến nỗi ngọn đèn sợ hãi mà nhảy lên hai cái.
      Mắt xanh nhíu lại chút, như ngẩn ra, lại lập tức khôi phục kiên định, phỉ phỉ cắn chặt váy Đường Đường, bày ra tư thế thà chết chứ chịu khuất phục.
      “Ta kháo!” Tức giận mắng tiếng, Đường Đường túm lấy Phỉ nhi ôm vào trong lòng, quan tâm đến chiếc váy bị Phỉ nhi cắn rách, cất bước chạy ra ngoài.
      “Tí tách, tí tách!” Tiếng nước kì lạ đột ngột vang lên, cả người Vô Ưu bủn rủn hơi hé miệng, nước miếng từ khóe miệng róc rách trào ra, hoàn toàn khống chế được – – chân Đường Đường, đẹp quá! (Trần: Em sặc)
      Bùm bụp, ngọn đèn mặt bàn liều mạng lay động, hi vọng khiến mỗ Đường chú ý, nhưng mỗ Đường vẫn quay đầu lại, chạy ra khỏi điện, ngọn đèn cháy bùng lên, như tức giận, sau đó bỗng nhiên tắt lịm, đại điện lại lâm vào hắc ám….
      *****************************
      “Thanh Lam, Thanh Lam – -” Tay ôm Phỉ phỉ, Đường Đường thở ra hơi, bước vào trong tường đá, chỉ thấy trước mắt tối sầm lại- -
      Thanh Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đứng gò đất , gió đêm thổi ào ào, đuôi lừa và bờm phất phới trong gió, trăng tròn có vòng tròn huyết sắc treo đỉnh đầu, khiến cho cả bóng đem chìm trong sát khí nặng nề, mùi máu tươi tràn ngập.
      “Thanh, Thanh Lam!” Bị khung cảnh trước mắt khiến cho sợ hãi, Đường Đường buông thõng tay, phỉ phỉ “Bộp” tiếng rơi mặt đất, Đường Đường cả kinh : “Ta, ta muốn …!”
      “Tìm Hiên Viên Hận Thiên?” Quay đầu lại, Húc Thanh Lam híp tròng mắt nhìn Đường Đường, giờ nàng cần giả vờ nữa, mặt trăng đỏ rực kì dị này đủ để khiến nữ nhân kia hiểu được tình thế nghiêm trọng bây giờ.
      “Nếu ta , nếu bây giờ ngươi có thể chết, ngươi còn muốn ?” Tiếng bước chân lộc cộc,, Húc Thanh Lam chậm rãi xuống gò đất.
      Sửng sốt chút, ánh mắt Đường Đường sáng lên, lộ ra kiên nghị và cố chấp: “!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :