1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Trảm thần.
      Edit: Tiểu Trần.

      Ngọn núi cao chót vót, sừng sững giữa trời, đỉnh núi cao vạn nhận(1), mây mù quẩn quanh,giống như cây cột lớn dựng mặt đất chống lấy bầu trời từ thủa mới khai sinh thế giới, lại giống như tấm bình phong ngăn cách gian.

      Vô số cây tùng, cây bách khổng lồ sinh trưởng giữa đỉnh núi mây mù bao phủ, mỗi khi những cơn gió lớn thổi qua chỉ nghe được tiếng lá reo từng trận, cành lá nhảy múa, ngay cả tiếng chim hót cũng nghe thấy, càng khiến nơi này trở nên yên tĩnh, lạnh lẽo và thê lương.
      bệ đá đường kính khoảng trượng(2) được xây dựng ở chân núi, rêu phong phủ đầy mặt đá, giống như ở đây ngàn năm vạn năm.
      Khác hẳn với cảnh núi là cổ thụ che trờ, xum xuê tươi tốt um tùm, cảnh sắc của bệ đá ở chân núi là hoang vu đổ nát, chỉ có gốc cây sinh trưởng phá vỡ tĩnh lặng ở đây, là nhành hoa cỏ yếu ớt bé nở hoa bệ đá, rễ cắm trong nham thạch.
      Thân cây màu trắng muốt, đến nhụy hoa cũng màu trắng. Gió khẽ thổi qua, vài phiến lá dài nhàng múa trong gió, giống như khéo léo tinh tế nhàng nhảy múa, vô cùng quyến rũ.
      Đây vốn là chỗ xa xôi, yên tĩnh đến cực điểm, lại đột nhiên bị tiếng vang kì quái quấy nhiễu, giống như thanh của xích sắt kéo mặt đá, rét lạnh cả lòng người.
      Từ rất xa, bóng nhóm người tới gần, là vài chục tên đại hán(3) vạm vỡ áp tải Hiên Viên chậm rãi tới.
      Gió núi lạnh thấu xương gào thét thổi qua, cuộn tung mái tóc đen như mực của , lộ ra khuôn mặt lãnh ngạo tuấn dật, chỉ là vẻ mặt lại nghiêm nghị đông cứng quá mức, giống như mặt băng vạn năm thay đổi.
      đôi mắt sâu thấy đáy hờ hững nhìn phía trước, cho dù người bị từng sợi dây thừng màu vàng kim siết tới trầy da sứt thịt đến thể nhận ra, huyết nhục mơ hồ, lại vẫn như cũ thể che hết khí độ cương quyết bễ nghễ lại hùng hồn người .
      ở chính giữa, như vị đế vương dạo chơi quốc thổ của mình, mà quân lính áp giải ngược lại giống như tùy giá. Mặc dù nguyên đám thân hình cao lớn, khôi ngô dị thường, lại bị khí thế của làm có vẻ luống cuống tay chân, hữu dũng vô mưu, dường như ngay cả làm người hầu cho cũng có chút xứng.
      “Đến rồi!” Đại hán cầm đầu hô tiếng, quay đầu lại, khuôn mặt to lớn có nét xảo quyệt, hiểm cười, khinh thường : “Hiên Viên đại vương, mời lên đài !”
      Ánh nhìn lạnh lẽo quét qua tên đại hán vô lễ, Hiên Viên hiên ngang bước lên bệ đá, giống như đế vương ngạo nghễ bước lên ghế rồng
      Còn gã đại hán bị ánh nhìn của chiếu vào bỗng nhiên rùng mình cái, giống như đột nhiên bị ném vào thùng nước đá, nụ cười hơi chậm lại, lo sợ hét lớn tiếng: “Tới đây, lên phía đóng cọc linh hồn.”
      “Dạ!” Tiếng hô hưởng ứng đồng thời vang lên, binh sĩ đứng tản ra bốn phía lập tức cởi xuống chín cái cọc sắt đen sì, cùng đặt bệ đá phát ra “Đông” tiếng, chấn động trong lòng.
      “Đóng cọc!” Hung hăng kéo căng dây thừng dài trong tay, đại hán oán hận rít hai chữ.
      Bọn binh sĩ trả lời rồi bước lên, người giữ cọc, người đập búa, chỉ chốc lát sau liền đem chín cái cọc sắt nện sâu vào khe đá, khảm vào bệ đá.
      Cùng với những nhát búa nặng nề đập xuống, Hiên Viên cắn chặt hàm răng, toàn thân rung mạnh, giống như từng nhát từng nhát búa đều rơi vào người .
      Đôi mắt lạnh bởi vì chịu đựng đau nhức thấu xương mà che kín toàn tơ máu, giữa hàm răng cũng thấm ra tia máu , cọc sắt tựa hồ trực tiếp đóng vào thân thể , chém vào ngực, bụng, đâm xuyên qua trái tim.
      “Động tác nhanh chút, thiên lôi sắp tới rồi!” Đại hán cầm đầu nhìn nhìn trời, có chút hoảng loạn kêu mọi người cầm hệ mệnh tác trong tay thắt lên cọc đóng hồn, sau đó vội vàng chạy vào rừng, chật vật đến cực điểm.
      Dưới chân núi rốt cục khôi phục yên tĩnh như trước, gió núi thổi qua những sợi tơ, phát ra tiếng u u như tiếng khóc. Chín cây cọc sắt giống như chín cây cột chống trời, vững vàng tạo thành cái lồng giam, vây hãm Hiên Viên ở bệ đá, thể trốn thoát
      ______________________________

      (1):Nhận: đơn vị đo cổ thời chu, tương đương với khoảng 6 thước 4 tấc 8 phân, 1 thước (1 xích, tchi) = 10 tấc = 0,23 m, 1 tấc, thốn (cun) = 10 phân = 2,3 cm,1 phân (fen) = 10 li = 2,3 mm
      (2):1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m

      (3)đại hán: người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.
      Last edited: 26/8/14

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Tùy Hỉ (hai)
      Edit: Trần

      “A!” Lưu luyến rời tầm mắt, Đường Đường phát trong phòng phải là ánh sáng chiếu vào, mà vật dùng để chiếu sáng phải là đèn điện, cũng phải ánh nến, mà là –– dạ minh châu?

      “Woa Woa!” Tò mò sờ sờ “Đăng châu”, Đường Đường tựa đầu nhìn vào chậu nước đặt bàn ––
      “Oa ~~!” Tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên phá tan bầu trời đêm, cùng với tiếng cười to trong vắt vang lên, đám thị nữ vừa ra khỏi phòng cũng khỏi che miệng nở nụ cười đầy xinh đẹp.
      “Đây là ta sao? Đây là ta sao?” Hổn hển chỉ vào chậu nước, Đường Đường thà chết cũng dám tin xấu nữ mặt đầy bùn, tóc tai rối bù trong nước là mình.
      Đẩy chậu rửa mặt ra xa, hai mắt Đường Đường lấp loáng ánh lệ, khóe miệng kéo ra đầy ấm ức.
      “Ta muốn tắm rửa!”
      Khẽ nhướn mày, Tùy Hỉ nhìn khuôn mặt nhắn bẩn thủi chỗ đen chỗ trắng trước mặt mình, đôi mắt hạnh trong đám bùn căm giận nhìn mình lom lom, như thể chính mình quệt bùn lên mặt nàng vậy.
      “Được rồi!” Mỉm cười, Tùy Hỉ hiểu con đều thích được xinh đẹp, bất kể là thiên sinh lệ chất, hay là trời sinh –– thể nào xinh đẹp nổi.
      “Chuẩn bị thùng tắm cho Tôn nương!” Quay đầu phân phó câu, Tùy Hỉ cười với Đường Đường, “Tôn nương, ta đợi ở ngoài cửa, khi nào tắm xong, ta đưa dạo xung quanh đây.”
      “Được!” Khóe miệng kéo càng ngày càng thấp, Đường Đường nhìn bóng lưng Tùy Hỉ nhanh nhẹn rời , phẫn nộ sụp bả vai.
      Người nam nhân này lúc cười rộ lên phải đẹp trai bình thường, chỉ tiếc càng đẹp trai, Đường Đường càng muốn khóc.
      Mọi người thường , cho dù thượng đế đóng lại tất cả các cánh cửa, cũng luôn mở rộng cánh cửa sổ. Duy chỉ có Đường Đường là ngài đối xử rất đặc biệt, tuy rằng chút nào keo kiệt mở rộng cánh cửa, nhưng lại đào trước cửa cái hố, càng đau hơn!
      Sung sướng tắm rửa cái, chà sát đến nỗi làn da cũng đau đớn, Đường Đường rốt cục lưu luyến ra khỏi dục dũng.
      Cầm lên những bộ y sam sạch đăt bàn, Đường Đường phát đó là là bộ trăm phần trăm là cổ trang, phiền phức, nhưng rất xinh đẹp.
      Nếu về làm đẹp, Đường Đường tuyệt đối là vô tự thông, tư chất tuyệt hảo. Trong hoàn cảnh có bất kì ai giúp đỡ, nàng lại vẫn có thể thành công mặc bộ váy dài màu lam phiêu sa lên người.
      Cực kỳ đắc ý lại loanh quanh trong phòng hồi lâu, Đường Đường nhìn ống tay áo phiêu dật buông xuống dưới hai cánh tay, tự đắc đến nỗi ngay cả họ của mình là gì cũng quên mất. biết lớp vải rệt mỏng manh này làm bằng cái gì, mặc vào hề thấy lạnh lẽo, lại rất đẹp mắt, đúng là thứ nữ nhân thích nhất.
      Cầm cây lược gỗ đặt bàn chải tóc, tóc dài vừa mới gội đầu xong được nàng chải lại, lập tức buông thẳng xuống khôi phục lại trạng thái phiêu dật như trước, tâm tình Đường Đường tốt hơn chút, ném gương đồng , bước đến trước cửa đưa tay đẩy ––
      Dưới ánh trăng, dáng vẻ Tùy Hỉ hiên ngang khoanh tay đứng đó, mái tóc đen hòa lẫn màu áo bào đen thẫm bay múa trong gió, như bức tranh cổ họa đầy phóng khoáng thoải mái, khiến cho tâm tình người ta cũng thư thái an tĩnh theo.
      “Tùy Hỉ!” Tiếng gọi giòn tan vang lên, Đường Đường mỉm cười đến trước mặt Tùy Hỉ.
      Tắm rửa sạch , mặc đồ phiêu dật, lại có soái ca tuyệt thế chờ ở ngoài cửa, đứng dưới sương đêm, chờ dưới trăng sáng, hoàn toàn là cảnh chỉ có trong mộng a!
      “Tôn nương!” Mâu quang chợt lóe, Tùy Hỉ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn phía trước khôi phục tướng mạo sẵn có ban đầu––
      Đây là khuôn mặt nhân loại bình thường, mặt nàng có thể tìm thấy ít nhất lăm khuyết điểm, ngũ quan cũng hoàn mỹ, nhưng khi đặt cùng nhau lại có cảm giác trong suốt xinh đẹp tuyệt trần, nhìn rất thoải mái
      “Ta ok rồi, chúng ta thôi!” Quay đầu nhìn cảnh sắc bốn phía, Đường Đường đột nhiên kinh ngạc kêu lớn: “A, nơi này của các huynh phải là mùa đông sao?”
      Last edited: 26/8/14

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 07: Lời thề máu.
      Edit: tiểu Trần

      Giống như hề nghe thấy, Thường Túy vừa bò dậy vừa lấy tay xoa ngực, lại khẽ mỉm cười, vệt máu chướng mắt nơi khóe môi càng khiến khuôn mặt tươi tắn thêm tà mị, so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn ba phần.

      “Hì hì, hay cho Bỉ A Đa La, lại muốn dùng biện pháp ‘Lấy máu trả máu, dùng hồn hộ hồn’!” Chậm rãi về phía bệ đá, Thường Túy cười hướng Thường Hữu đứng bên đài : “Huynh đệ, xem ra hôm nay chúng ta cũng phải táng thân như thế!”
      Im lặng gì, Thường Hữu quả quyết vung trường đao trong tay cắt lên mạch môn, máu tươi tuôn ra, nhiễm đỏ cây cọc đóng hồn ngay trước người.
      “Chậc chậc, huynh vội vàng gì chứ?” Lắc đầu, ống tay áo Thường Túy giương lên, tia sáng màu đỏ sáng rực thoáng từ trong lòng bàn tai, đám máu phun lên cây cọc đóng hồn khác.
      “Ầm ầm…”
      Tiếng sét nổ vang, sét đánh chói mắt, hai cây cọc đóng hồn đồng thời đổ, khiến hai người hầu còn lại ở xa xa sợ ngây người.
      “Thường Hữu, Thường Túy!” Nước mắt thương tâm chảy tràn xuống má, Mâu Chân mặc thân bạch y, khuôn mặt có vài phần tương tự với Duyệt Ý phu nhân, chỉ là đôi mắt của nàng màu xám nâu, thiếu vài phần xuân ý quyến rũ, nhiều hơn vài phần ôn nhu trong vắt.
      bóng đen khác thoáng lên, là Tùy Hỉ chút tiếng động lao về phía Trảm Thần Thai.
      Thân hình còn chưa rơi xuống, cánh tay giơ lên cao. khối cầu đầy gai bạc mĩ lệ từ lòng bàn tay hóa ra, chút do dự đánh vào lồng ngực. Ngay lập tức, máu từ trong ngực tuôn ra, máu nóng phun cây cọc đóng hồn, đôi mày kiếm của Tùy Hỉ nhướn lên, phẫn nộ hét lớn: “Phật Tổ có mắt, Vương của ta bị oan……..”
      Tiếng gào thét cam lòng vang vọng mãi về phía chân trời, sét đánh nhanh chóng mà mãnh liệt chút lưu tình đánh lên người , mảnh tinh hồn màu bạc rực rỡ dần dần biến mất, lại thêm cây cọc đóng hồn nổ tiếp.
      “Tùy Hỉ….” Tiếng gào thét ai oán trong gió núi, Hiên Viên đột ngột giãy giụa hai tay, khiến những cây cọc đóng hồn đồng thời nhoáng lên cái, còn kiên cố như trước.
      Chân Mâu Chân mềm nhũn, lảo đảo chạy tới, vội vàng dùng tay bám vào cây cọc đóng hồn. Giương mắt lên, lại đón nhận ánh mắt đầy hung ác của Vương, hận ý trong mắt như thể đốt cháy nàng đến gần như còn mảnh, xương cũng lưu.
      “Vương!” Buồn bã cười tiếng, Mâu Chân đem nửa đoạn kiếm trong tay đâm vào lồng ngực, máu tươi nhiễm đỏ bạch y, cũng nhiễm đỏ lên cây cọc đóng hồn sơn màu đen lạnh lẽo.
      “Ta là Mâu Chân, phải là…..” Con ngươi trong suốt, thản nhiên kinh hãi.
      Sét chợt đánh tới, trời đất bỗng nhiên sáng ngời, đôi mắt Hiên Viên đổ máu giống như khóc, nhìn chằm chằm mảnh tinh hồn trắng noãn chậm rãi vào cây cọc đóng hồn.
      “A….” Lòng tràn đầy phẫn uất cùng hận ý hóa thành tiếng thét dài xé rách bầu trời, rung chuyển mặt đất, giống như con cuồng long phẫn nộ gầm gừ phía chân trời.
      đạo tia khí màu đen mang theo ánh đỏ vàng bỗng nhiên lóe ra, đánh nhanh lên cây cọc đóng hồn, rung chuyển bốn cây cọc sắt chắc chắn còn lại cuối cùng.
      cánh tay, từ giữa đám dây thừng vươn ra, thanh trường kiếm Đế Thiên màu đen sậm từ giữa cánh tay thoáng lên, Hiên Viên dựng thẳng thanh kiếm, nhắm hướng trời cao.
      “Hiên Viên ta, ngày hôm nay thề với trời cao!”
      Lời thề quyết tuyệt lạnh lẽo, giống như ở trong trời đông giá rét băng tuyết khắc nghiệt, con rồng đen dữ tợn vòm ngực huyết nhục mơ hồ ra ràng, như hận ý bất bình cháy tràn dưới đáy lòng, vết đỏ hình giống như ngọn lửa lên giữa lông mày, giống như khắc lại kí ức đen tối vào đầu.
      Tiếng hiên ngang vang vọng mãi trong gian, kéo dài dứt…
      “Nguyện rơi vào ma đạo hủy thiên diệt địa cho thỏa mối hận này, nếu đời đời kiếp kiếp nhập luân hồi!”
      Vạn tia sấm sét, đạo cuối cùng hung hãn đánh xuống, đánh lên thân thể cao lớn vĩ đại tựa như núi cao lặng đứng, thể bị đánh ngã, cuối cùng xuyên thủng lồng ngực. Máu nóng phun ra như suối, thấm đỏ bệ đá, lấp đầy các khoảng trống giữa khe nứt.
      Trảm Thần Thai, bốn cây cọc đóng hồn ầm ầm đứt gãy, ba mươi ba sợi tơ của hệ mệnh tác trong nháy mắt biến mất, thân thể nguy nga cao lớn dần dần đổ xuống, giống như núi lớn sập xuống, ngã bệ đá, trường kiếm trong tay rơi ra, xuyên qua mây mù dày đặc rơi xuống nhân gian.
      Gió núi khẽ nấc, tiếng thông reo nức nở nghẹn ngào, dưới chân núi lại lâm vào mảnh lạnh lẽo tĩnh mịch, chỉ là giữa khoảng tĩnh mịnh này lại tràn ngập bi ai, thương xót nặng nề.
      Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 08: Bồ Đề thương tâm.
      Edit: tiểu Trần

      “Ê, được chết! Nghe thấy ? được chết!”
      tiếng kêu lớn đầy cố chấp theo gió lọt vào tai. Như dùng hết khí lực toàn thân , đôi mắt đóng chặt rốt cuộc mở ra, đáy mắt tối đen như vũ trụ bao la vô tận.

      Trong đôi mắt đó có ánh sáng, cũng phản chiếu hình ảnh gì nữa. Có chăng, cũng chỉ là yên tĩnh nặng nề cùng ảm đạm u ám và rét lạnh, chôn giấu tang thương từng xảy ra, ghi chép lại năm tháng luân phiên tuần hoàn.
      Tuy rằng có nhật nguyệt và các vì sao thay đổi ở trong đôi mắt đó, lại như cũ vẫn lạnh như vậy, tối tăm nặng nề như vậy. Sinh mạng dần dần trôi , có chăng chỉ biểu thị cho tồn tại, chứ còn niềm vui nào cõi đời này.
      Trong gian u tối chút tiếng động đó, lại phản chiếu bóng dáng gốc hoa rực rỡ…. nhụy hoa màu trắng, cánh hoa cũng màu trắng, nhiễm hạt bụi, đẹp tới kinh tâm động phách!
      Thần kì nhất là, vừa rồi giữa phen sấm sét phệ hồn đoạt phách, cây hoa này lại bị ảnh hưởng chút nào, vẫn đứng bên bệ đá như cũ, dáng đứng nhàng, thanh mát dịu dàng.
      Gió núi thổi , cuốn những phiến lá thon dài, giống như nữ tử hoạt bát xinh đẹp nhanh nhẹn nhảy múa, chỉ vì mong được con mắt của ngẫu nhiên nhìn tới.
      “Ngươi….” Khóe miệng hơi mấp máy, ra tia mỉm cười có chút gian nan. giơ tay lên, muốn đụng vào nét xinh đẹp cuối cùng kia.
      Cây hoa hơi lay động, lá cây thon dài vươn tới, như muốn nghênh đón đôi tay nhuộm đầy máu tươi của .
      Khoảng cách giữa tay và lá, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Nhưng, thoáng khi chạm vào nhau, tay rơi xuống, thể nâng lên nữa.
      Máu, rốt cuộc chảy hết. Bóng tối lần lữa đánh tới, chỉ là cái nhìn kia, đủ để khắc sâu vạn năm!
      Đóa hoa run lên, giọt lệ hoa trong suốt từ giữa nhụy rơi ra, “Tạch” tiếng rơi mặt của , ngưng tụ thành viên lệ trong suốt, nhưng cũng thể gọi dậy cặp mắt đóng chặt kia….vĩnh viễn mở ra nữa.
      Gió lạnh thổi qua, sinh mạng dần trôi qua, thân thể tan thành bụi, hóa thành mảnh tinh hồn sáng rực nhàng nổi lên trong trung, lại bị gió thổi làm đột nhiên phát nổ, mắt thấy sắp tản ra.
      Cây hoa mạnh mẽ nghiêng gãy cành hoa, đem toàn bộ tinh hồn bị tản ra ôm vào giữa đài hoa, ôn nhu mà lại quý trọng.
      Cành lá trong nháy mắt khô héo, đài hoa héo tàn rơi xuống bệ đá, cánh hoa bị gió thổi bay lả tả, nhu nhược nơi nương tựa, lại thủy chung chịu buông đế hoa ra.
      Bỗng nhiên, tiếng chim hót trong trẻo khác lạ vang lên, con đại bàng cao hơn ba thước, lông màu vàng rực rỡ từ trung đáp xuống, ngậm lấy đài hoa chỉ còn hai cánh rơi bệ đá, bay lên biến mất giữa mây mù ngàn dặm.
      chín tầng trời, thiên ngoại thiên, thiên thượng thiên, mây trắng như được gột sạch, trời xanh lam như ngọc bích.
      tòa đài sen lẳng lặng trôi mây trắng, Phật Tổ đại từ đại bi nhắm mắt ngồi, mặt cười hiền hòa.
      tiếng chim hót trong trẻo sáng lạn truyền đến, chim đại bàng thân mình khổng lồ vẫy đôi cánh màu vàng dần dừng lại, đậu vai Phật Tổ.
      Phật mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, như nhìn thấu mọi thứ.
      Bàn tay độ lượng chậm rãi mở ra, nhận lấy nhụy Bồ Đề héo do Kim Bằng thả vào.
      Cánh hoa trắng như tuyết đột nhiên rơi lả tả, trong khí vắng vẻ có chút gió bay quanh quẩn, lả lướt rơi xuống. Dừng cánh tay áo của Phật Tổ, sau đó dính lên đó, chịu rời .
      “Ừ!” Gật đầu , Phật nhắm nửa con mắt, trong đôi mắt tràn đầy thương xót: “Càn Khôn rung chuyển, dục niệm nổi lên. Nhân Vương chịu khổ, Bồ Đề điêu linh. thể nghĩ tới, vì bảo vệ mảnh tinh hồn của , con lại chọn bỏ qua ngàn năm tu hành. Thôi được! như vậy, ta theo như mong muốn của , nhanh chóng đưa đến ma đạo khổ giới nằm ngoài vòng luân hồi, từ nay về sau nếu còn nhập vào luân hồi nữa!”
      Nhìn hạt bồ đề đen thẫm trong lòng bàn tay, Phật khẽ mỉm cười, bàn tay lật cái, hạt bồ đề trong nháy mắt rơi xuống, rơi vào giữa biển mây mờ mịt, chút dấu vết.
      “Ma sinh, kiếp nạn đến, chịu khổ chịu tai chính là muôn dân trong thiên hạ. Bồ Đề, ta cũng đưa con đến chốn hồng trần lần, chỉ mong con có thể hóa giải kiếp nạn của trời đất, tu thành công đức viên mãn!”
      Tòa sen chậm rãi bay , vài tia sáng thoáng phía chân trời, mang theo từng cánh hoa trắng như tuyết, lặng lẽ bay về nhân gian mù mịt….
      Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Quyển 2: Gặp Nhau (Tương Ngộ)

      Chương 01: Vùi lấp trong tuyết.
      Edit: tiểu Trần

      Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, tuyết trải đầy mặt đất, cả gian trắng muốt như thể mặt đất được bao trùm bởi chiếc lồng bằng lưu ly,trong suốt lung linh, khắp nơi ánh lên từng tia sáng long lanh chói mắt.

      sườn núi cao, Tôn Đường Đường mặc áo lông màu vàng tươi, đầu đội nón len, mặt đeo kính chống tuyết hưng phấn giang rộng hai cánh tay hét lớn: “Wow, đẹp quá ! Cảnh đẹp như thế này chỉ có thể là: ‘Quang đoạt song tiền kính, hương niêm bích thượng tiêu’(1)! Oa ha ha ha…..”
      thanh ngâm vịnh thơ bỗng dưng bị tiếng kêu thảm thiết thay thế, Tôn Đường Đường bị mặc đồ đen từ sườn núi đạp cước ngã xuống.
      Hai cây gậy trượt tuyết trong tay căn bản dùng được, Đường Đường thét chói tai, kêu như khỉ lăn đường cùng với ván trượt tuyết, ngã tới ngã lui, ngã trái ngã phải, nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng lăn tới đáy dốc, đầu cắm trong đống tuyết—.
      Thế giới, an tĩnh.
      “Mẹ nó, còn lải nhải ngâm thơ! Cũng phải ai biết.” ‘Xì’ tiếng đầy khinh thường, Tống Tĩnh liếc xéo người con trai cao lớn bên cạnh cười đến toàn thân run rẩy như bị động kinh : “Tớ Lưu Khắc cậu đó, rốt cuộc cậu có thích Đường Đường ? Thích nhích, thích coi như xong! Để cho ấy đỡ phải cả ngày lẫn đêm cố giả trang thục nữ, cậu thấy vậy rất vui đúng ?”
      “Oa, oa ha ha ha….” Nhìn chằm chằm Đường Đường ở phía trước vừa mới từ trong đống tuyết chui ra, mặt và cổ đầy là tuyết, mà kính tuyết vẫn còn ở mặt, Lưu Khắc cười đến thở nổi, hồi lâu sau mới chậm rãi : “Tĩnh Tĩnh, cậu biết khi Đường Đường cố làm ra vẻ, nét mặt rất đáng sao? Nhỡ ngày nào đó tớ thổ lộ với ấy, chẳng phải mất vui à? Hì hì, cậu để tớ vui vẻ thêm hai ngày !”
      “Mẹ cậu!” Lại cước đá lên mông Lưu Khắc, Tống Tĩnh tháo kính mặt căm hận mắng: “Cậu nghĩ Đường Đường nhà tớ là đồ chơi của cậu à? Coi lời cảnh cáo của bà chị đây như gió thoảng phải !”
      “AAA!” thanh gào khóc lần nữa phiêu đãng trong khu trượt tuyết, sườn dốc phủ đầy tuyết Lưu Khắc làm động tác có độ khó cực cao—Trước nhào lộn và xoay tròn 360 độ rồi sau đó rơi xuống cũng theo quán tính mà trượt , giống như đầu chim cánh cụt mang theo tuyết cuồn cuộn lao về phía Đường Đường.
      Đường Đường nghe thấy tiếng động vội ngẩng đầu lên, nhất thời vui mừng trừng lớn mắt, trong lòng thầm cười điên cuồng: “Oa ha ha! Tĩnh Tĩnh, chỉ có cậu là hiểu tớ nhất! Cậu yên tâm, lão nương nắm chắc cơ hội lần này, chẳng những hoàn thành ước mơ tuyết ôm nhau từ lâu, mà còn muốn đem nụ hôn đầu tiên trữ hàng hơn hai mươi năm xử lý hết! Ha ha ha- -”
      tiếng sấm sét rung trời khiến cho Đường Đường đắc ý chảy nước miếng chờ mỹ nam tiến vào lòng toàn thân chấn động, oa tiếng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời chút.
      đỉnh đầu, mới vừa rồi trời còn là trong vắt gợn mây giờ tối sầm lại. tia sáng chói mắt màu vàng từ giữa màn trời đầy mây đen cuồn cuộn đánh xuống, tạo thành vết nứt nhìn thấy mà ghê người, ngay sau đó là tiếng sấm rất lớn, khiến các du khách trong sân trượt tuyết đều hoảng sợ thét lên.
      “Thượng da!”(2) Bả vai run rẩy, Đường Đường nhớ lại câu toan từ: “”Đông lôi chấn chấn hạ vũ tuyết?!” (3)
      “Rắc…”. Tiếng vật thể gãy lìa khiếp người vang lên, ngay sau đó “Rầm rầm,” dưới chân Đường Đường là khoảng trống, cả người lập tức thể khống chế trượt xuống dưới.
      Lưu Khắc lúc vừa rồi vừa rơi xuống đáy dốc, còn chưa kịp bò dậy, liều mạng đưa tay muốn bắt lấy Đường Đường, lại chỉ có thể nắm lấy áo lông bên ngoài của Đường Đường, trơn trượt giống như nước, thể giữ lại.
      “A, Coi chừng!” du khách nhanh tay nhanh mắt kéo lại Lưu Khắc sau đó, tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn- – Đường Đường bị động tuyết lớn do sét vừa tạo thành mặt đất thôn tính, hoàn toàn mất hút….

      ________________________________
      (1): Quang đoạt song tiền kính.
      Hương niêm bích thượng tiêu
      Hai câu thơ trích trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Tạm dịch:
      Ngoài cửa sổ, sáng hơn gương
      Mùi hương quyện với tường hương tiêu
      Tiêu là loại cây dùng để lấy hạt làm gia vị có vị cay

      (2)- (3)Thượng da là tên bài thơ cổ của Trung Quốc.
      上邪
      Thượng da
      Hỡi trời (Người dịch: Điệp luyến hoa)
      上邪!
      我欲與君相知,
      長命無絕衰。
      山無陵,
      江水為竭,
      冬雷震震,
      夏雨雪,
      天地合,
      乃敢與君絕。
      Thượng da,
      Ngã dục dữ quân tương tri,
      Trường mệnh vô tuyệt suy.
      Sơn vô lăng,
      Giang thuỷ vị kiệt,
      Đông lôi chấn chấn,
      Hạ vũ tuyết,
      Thiên địa hợp,
      Nãi cảm dữ quân tuyệt.
      Hỡi trời,
      Ta nguyện với chàng tương tri,
      Mãi mãi chẳng phân ly.
      Núi chưa mòn,
      Sông chưa cạn kiệt,
      Đông vang sấm dậy,
      Hè mưa tuyết,
      Trời đất hợp,
      Mới cùng chàng ly biệt.
      Nguồn: thivien.net)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :