1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      ta cũng hóng a
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Sau bao ngày biệt tích tui trở lại và bỏ Bom cho các nàng đọc thỏa thích:yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Chương 79: Đệ tử Tiên giới.

      Edit: Trần

      tòa lầu, vững vàng chọc thẳng lên bầu trời tới hơn ngàn thước, khí thế vô cùng hùng vĩ.
      Mây mù che lấp những thanh lan can, sương mù tràn qua những tấm mành, những người khác thản nhiên tới lui dưới lầu. phải là dưới chân tầng lầu này, mà là dưới cả tòa lầu.
      Bốn trụ to lớn được những sợi dây xích sắt đóng chặt mặt đất, khóa chặt bốn góc của tòa lầu, tòa lầu bay sừng sững giữa trung, như thể nếu những sợi xích sắt đứt ra nó theo gió bay , giữa mây mù mờ mịt biết bay về phương nào.
      Bỗng dưng, đám chim nhạn như bóng ma bay qua trung, khiến mọi người đứng dưới lầu cả kinh ngẩng đầu lên, là mấy tên bạch y đệ tử ngự kiếm bay đến, thuận gió phá sương, tiêu sái đến cực điểm.
      “Nhìn kìa, đó phải là ngũ đại đệ tử tọa hạ của chưởng môn sao?” Dưới lầu, đệ tử Giáp cầm thanh chổi ngưỡng mộ nhìn lên và than đầy sợ hãi.
      “Đúng vậy!” hề kinh sợ khi thấy điều đó, đệ tử Ất cúi đầu dùng giọng điệu của người từng trải : “Minh Nguyệt sư đệ, đừng nhìn nữa! Lấy tư chất của đệ, chỉ sợ có quét rác thêm ba mươi năm nữa cũng được các vị sư thúc nhìn trúng mà thu làm đệ tử, chứ đừng có là chưởng môn nhân!”
      “Ê, thấy gì , huynh nhìn xem, có người vào kìa!” để ý đến đả kích của đệ tử Ất, đệ tử Giáp vung cây chổi chỉ trung kích động hét to.
      “Hừ, hét cái gì mà hét!” Miệng , nhưng đệ tử Ất cũng nhịn được ngẩng đầu nhìn trung, “Đó là đại đệ tử của chưởng môn nhân, là Mặc Phong sư huynh! Đệ cẩn thận đừng hô to gọi ở đây làm kinh động đến chưởng môn và các vị sư thúc thanh tu, lại phạt đệ đến động Thanh Phong ngồi chồm hổm trong đó tháng mà bế quan nhá.”
      Hoảng sợ bụm miệng, nhưng chỉ được lát đệ tử Giáp lại thể nhịn lại tò mò, lò dò đến trước mặt đệ tử Ất, “Sư huynh, người vừa bay vào là Mặc Phong sư huynh sao? Huynh ấy quả tuấn bất phàm sao? Nghe huynh ấy là vị sư huynh được các vị sư tỉ muội ngưỡng mộ nhất….”
      Trong tiếng hỏi của đệ tử Giáp, Mặc Phong nhàng vào trong lầu giữa kết cấu mái cong đấu củng, khuỵu đầu gối, quỳ gối trong trung tâm điện.
      “Đệ tử Mặc Phong, bái kiến sư phụ cùng các vị sư thúc!”
      “Được rồi, đứng lên !”
      Trước đại điện, năm vị nam tử trung niên đầy vẻ tiên phong đạo cốt ngồi năm tấm bồ đoàn xếp thành nửa vòng tròn, mà người chuyện là vị nam tử có bộ râu dài, vẻ mặt nghiêm túc măc áo bào trắng ngồi chính giữa, đôi mắt tinh chậm rãi mở ra, ánh mắt sâu trong, cực kì bức người.
      “Phong nhi, hôm nay vi sư gọi con tới đây, là vì có chuyện vô cùng quan trọng muốn con làm!”
      “Đệ tử xin nghe lời sư phụ dạy bảo!” Gật đầu đứng thẳng lưng, mặt Mặc Phong từ đầu đến cuối vẫn mang theo tia cười yếu ớt nhàn nhạt, thong dong mà bình tĩnh, trầm ổn mà khiêm tốn.
      “Ừ!” Phất cây phất trần trong tay, vị nam tử mặc áo bào tro ngồi trong góc phía tây khoan thai mở miệng: “Phong nhi, con có chú ý đến điềm báo trước của trời cao mười ngày trước ?”
      “Dạ, đệ tử cũng có chú ý đến dị tượng trong điềm báo mà Tứ sư thúc , chỉ là điềm báo lần này rốt cuộc có ý gì, đệ tử cũng dám ngông cuồng phong đoán thêm….”
      cần phỏng đoán gì hết!” Đôi mi dày rậm như hung thần nhướn lên, vị nam tử mặc áo bào nâu ngồi bên phải nhảy dựng lên, ” tượng của điềm báo lần này tỏ sắp có kiếp nạn buông xuống nhân gian, mà căn nguyên của tai họa là từ Ma giới ở hướng Tây Bắc, chứng tỏ lần này đám Ma chúng kia lại rục rịch, lại muốn làm hại nhân gian!”
      “Ngũ sư đệ chớ nôn nóng!” Nghiêm mặt khiển trách câu, chưởng môn nhân Tiên giới Bạch Chí Thanh ngồi ở giữa vừa lòng liếc mắt nhìn nam tử mặc áo bào nâu cái rồi : “Uổng công ngươi tu hành lâu như vậy, sao cứ động đến bất cứ việc gì là hấp ta hấp tấp, tật xấu này mãi đổi được?”
      “Dạ, tạ ơn chương môn sư huynh dạy bảo!” Nghe vậy, nam tử mặc áo bào nâu nhất thời xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ cũ.
      “Phong nhi, ” quay đầu nhìn Mặc Phong đứng trong điện, Bạch Chí Thanh nhíu mi trầm giọng : “Con mang theo vài sư đệ nữa đến biên giới của Ma giới để do thám. Nếu thấy bọn họ có gì dị động, con phải truyền lại tin tức ngay lập tức, vi sư tự mình dẫn theo tiên chúng tụ họp với các con, nhất quyết ngăn cản bọn họ làm hại nhân gian!
      Xu trần thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 80: Mong nhớ người!
      Edit: Trần

      “Đệ tử tuân mệnh!” Chắp tay ôm quyền, Mặc Phong cung kính hành lễ với các vị tôn sư, lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi.
      “Chờ chút!” Mày kiếm nhíu lại, mặt Bạch Chí Thanh bỗng nhiên xuất vài phần phiền não, thấp giọng dặn dò: “Việc này thể để cho Linh Lang sư muội của con biết. Còn nữa, cũng được để cho sư thúc tổ của con biết!”
      Khóe miệng giương lên, Mặc Phong hiểu mỉm cười, hơi cúi đầu : “Đệ tử hiểu , thỉnh sư phụ yên tâm!”
      Áo bào trắng phất lên, Mặc Phong xoay người ra khỏi đại điện. Cởi thanh trường kiếm sau lưng xuống, thân hình vững vàng đứng thân kiếm. Gió thổi qua, thổi đám mây từ phía chân trời bay tới, như bóng hình sắc trắng trong trí nhớ, mềm mại uyển chuyển động lòng người, xinh đẹp đến cực điểm,
      “Ma giới?” Ngự kiếm bay ra, tâm tình đột nhiên cảm thấy phức tạp, vừa nặng nề nhưng cũng có chút mong chờ, Mặc Phong ngẩng đầu nhìn phía Tây Bắc xa xôi, đôi mắt trong suốt chợt xa thẳm, như đầm nước trong chốn thâm u – -
      “Liệu có gặp lại nàng , Trúc Vũ?”
      *******************************
      Sàn điện rộng rãi bằng đá, lạnh và cứng như băng, rộng khoảng hai, ba trăm mét vuông. Mỗ Đường quét mông mặt đất rộng lớn, cẩn thận “cày cấy” – – trong bàn tay cầm mảnh khăn lau .
      “Hix, thể chịu được nữa!” Bệt mông xuống mặt đất, Đường Đường trừng mắt, ném khăn lau về phía tên giám công lãnh huyết ngồi giường đá (cũng chính là đại thúc ác ma): “Ta mặc kệ, ta muốn kháng nghị, ta muốn bãi công! Mỗi ngày đều lau lau lại, tay lão nương lau nhiều đến nỗi nhăn nheo như vỏ cây rồi!”
      Khăn lau xoay tít , mắt thấy rơi vào người mình Hiên Viên Hận Thiên lãnh mâu trầm xuống, khóe miệng khẽ tia vui, vung bàn tay, đám khí màu đen lao ra, cực nhanh cuốn lấy khăn lau, dùng khí thế sắc bén chuyển hướng phát ra tiếng vù vù bay về phía Đường Đường, khí thế tuyệt thua gì lưỡi đao sắc bén cắt vào yết hầu.
      “Ôi mẹ ơi!” Ôm đầu phủ phục mặt đất, Đường Đường áp dụng cách nấp của đà điểu. trận gió lạnh đánh úp tới, mỗ Đường chỉ cảm thấy mông chợt lạnh, nhất thời nước mắt phun trào – – khăn lau vững vàng dừng mông, lệch chút nào, con mẹ nó cực kì chuẩn!
      đôi giày màu đen đột nhiên ra trước mắt, mắt nhìn ra ngoài, lại hướng lên , là đôi chân thẳng tắp, thon dài hữu lực, lại nhìn tiếp lên nữa, Đường Đường trông thấy đôi mắt thâm u lạnh lẽo sâu thẳm như mặt biển của đại thúc.
      “Đại, đại thúc ~~~” Vội túm lấy khăn lau mông, Đường Đường giương cờ đầu hàng, giọng đầy vẻ lấy lòng: “Ta lau, ta lau còn được sao?”
      Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên yên lặng nhìn Đường Đường lúc lâu, sau đó cúi người xách nàng lên từ mặt đất.
      “Đại thúc?” Ngạc nhiên trừng mắt, Đường Đường nhìn đại thúc chậm rãi mở từng ngón tay mình ra, nắm trong tay chàng mà nhìn, hình như chàng nghiệm chứng xem nàng đúng hay sai.
      “Ây dà, tuy rằng bây giờ còn chưa nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu cứ lau tiếp ta dám là nó ….” Lẩm bẩm biện hộ cho mình, Đường Đường đột nhiên dừng lại , ngậm miệng, tầm mắt bình tĩnh nhìn bàn tay đại thúc.
      Đôi bàn tay dày rộng hữu lực, lòng bàn tay đầy những vết chai cứng lại cố gắng nhàng mà xoa xoa tay cho mình, Đường Đường cơ hồ có thể nhìn thấy , những vết chai này phải trải qua bao nhiêu trận chiến máu chảy đầm đìa, sau khi miệng vết thương khép lại mới hình thành, tầng tầng lớp lớp, cứng như đá.
      Nhận thấy ánh mắt của Đường Đường, bàn tay Hiên Viên Hận Thiên hơi run lên, cánh tay rụt mạnh về phía sau, nhưng lại bị nữ nhân này nhảy dựng lên, gắt gao túm lấy: “Đừng!”
      Xu trần thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 81: Nụ hôn đầu tiên.
      Edit: Trần

      “Đại thúc, có đau ?” Mắt hạnh khẽ nhìn lên, trong đôi mắt long lanh lệ, Đường Đường đau lòng nhìn đại thúc, nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn lãng, ngũ quan kiên nghị của chàng, dưới khuôn mặt kiêu ngạo thể chịu thua đó, đại thúc rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn, gánh chịu bao nhiêu khó khăn mà người ta thể tưởng tượng được?
      “Đăng nô!” Lãnh mâu nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh sáng ngời, Hiên Viên Hận Thiên bỗng nhiên cảm thấy trái tim mềm nhũn, như bị ngâm trong nước nóng, ngay cả tiếng gọi nàng cũng như nhàng hơn vài phần, nghe qua hề giống thanh của mình bình thường chút nào.
      “Vâng?” Si ngốc hé miệng, Đường Đường chưa bao giờ nghe thấy đại thúc dùng ngữ khí dịu như thế để gọi mình, hình như trong đó có – – tia ôn nhu?
      “Bổn Vương – – muốn ra ngoài vài ngày!” Đột nhiên muốn cho nàng biết tin sắp phải rời khỏi, nhưng lời vừa ra khỏi miệng Hiên Viên Hận Thiên cảm thấy hơi giận, nhíu mi, đại chiến sắp tới, mà còn làm gì thế này?
      ra ngoài, mà còn những vài ngày sao?” thào câu, Đường Đường đột nhiên cả kinh, há miệng hỏi: “ đâu? Chàng có việc gì?”
      Rút tay lại, Hiên Viên Hận Thiên trả lời, chỉ thẳng về phía giường đá, vừa rồi mình quá khác lạ so với bình thường rồi, sao có thể lặp lại lần nữa chứ?
      “Đại thúc,chàng đánh giặc sao?” Trong lòng lên tia bất an, Đường Đường vội vàng cất bước theo đuôi sau lưng đại thúc: “Chàng đánh với ai? đánh được sao?”
      nên hỏi mà cũng được phép hỏi!” đám khí đen mang theo ánh đỏ hoa mỹ lên, va chạm với mặt đá cứng rắn tạo thành tiếng vang lớn, Đường Đường ngẩn ra, ngơ ngác đứng dưới thềm đá.
      Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên bức mình phải cứng rắn hơn, để ý tới gương mặt đáng thương của nữ nhân kia: “Ngươi ở lại đây, được chạy loạn khắp nơi!”
      !” Bĩu môi, Đường Đường tức giận lắc đầu: “Ta cũng muốn !”
      Lãnh mâu trong phút chốc trở lên thâm u mà lạnh lẽo, Hiên Viên Hận Thiên bình tĩnh nhìn Đường Đường lúc lâu, sau đó đột nhiên mở miệng, tiếng lạnh như băng: “Ngươi từng thấy kết giới trói thân mà bổn vương dùng để nhốt con lừa kia chưa?”
      câu đầu đuôi, nhưng Đường Đường vừa nghe hiểu, đại thúc muốn , nếu nàng quấn quýt muốn theo, dùng kết giới trói thân để nhốt nàng lại.
      Đặt mông ngồi xuống đất, Đường Đường căm giận khoanh tay hờn dỗi, đánh đánh lại, tranh cãi cũng thể, chẳng lẽ quả phải học thánh Gandhi* bạo lực mà phản kháng? (Thánh Gandhi: người hùng của dân tộc Ấn Độ, lãnh đạo dân tộc chống lại chế độ thực dân của đế quốc . Chi tiết xem tại http://vi.wikipedia.org/wiki/Mahatma_Gandhi).
      Mở bừng mắt ra, vẫn là đại điện lạnh lẽo, chỉ có ngọn đèn bàn lẳng lặng cháy, Đường Đường lăn vòng rồi mới đứng lên, hoảng hốt nhìn lên giường đá.
      May quá, đại thúc vẫn chưa !
      Ảo não xoa mặt, Đường Đường nhớ ràng là mình tĩnh tọa kháng nghị, tại sao lại có thể mơ hồ chui vào ổ chăn, ngủ ngon lành thế chứ, xem ra nàng thích hợp sử dụng rồi.
      “Đại thúc!” nhàng hô tiếng, Đường Đường như con chó quỳ mặt đất, dùng tay bám lên thành giường đá của đại thúc, nín thở ngẩng đầu nhìn.
      có phản ứng, đại thúc nhúc nhích, tựa hồ ngủ rất sâu.
      Đôi mày kiếm giãn ra, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dày rậm in bóng lên làn da, che khuất đôi mắt lạnh mà thê lương, sâu thẳm như vũ trụ hồng hoang kia. Cánh mũi thẳng, bờ môi gợi cảm đầy kiên nghị, gợi cảm, quả – – rất mê người.
      Dùng tay đỡ lấy toàn bộ cơ thể, Đường Đường ‘mổ’ nhanh lên hai cánh môi kia, sau đó đầu nóng bừng bừng rối loạn chui vào trong chăn, trái tim đập thình thịch – – nụ hôn đầu a, cuối cùng cũng tặng mày cho người rồi!
      ____________________________________
      Kết thúc quyển 2: Gặp nhau. Từ bây giờ câu chuyện bước vào giai đoạn mới.
      Xu trần thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Quyển 3: Tiên Cùng Ma
      Chương 82: Trả lại cho ngươi ba phần lực.

      Edit: Trần

      Khép mắt lại, Đường Đường vừa lòng nhếch miệng.
      “Đại thúc, chàng tưởng rằng chàng cho ta ta theo sao? Hì hì, ta còn có lừa, có đèn, có cả ‘cún ’, bất luận chàng đến chân trời góc biển nào, ta đều tìm được chàng…”
      Ngọn đèn chợt sáng bùng lên, soi sáng đại điện tối om.
      Soi sáng cả bóng người vừa động, vô thanh vô tức ngồi dậy, tạo thành chiếc bóng lớn hắt lên mặt đất.
      Mím môi, lãnh mâu chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhân nằm mặt đất, hơi thở của nàng còn vương lại môi, mùi hương thơm ngọt, đây là mùi vị của đường* sao? nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi lúc môi nàng dán lên môi , hoàn toàn thể tính là cái hôn hoàn chỉnh, nhưng tựa như có tia sét đánh qua lồng ngực, khiến trái tim tê dại suýt ngừng đập. (Chữ đường ở đây vừa là Đường Đường, vừa là viên đường).
      Nàng, quả người bình thường sao?
      Lãnh mâu nheo lại, bàn tay vươn lên, theo thói quen hàng đêm ôm nàng lên từ mặt đất, cũng theo thói quen ôm lấy thân thể mềm mại kia mà ngủ, nhưng đêm nay được! dám cam đoan, trước đêm đại chiến, sau khi nàng đánh lén môi , còn có thể nhẫn nại dạy dỗ cho nàng biết thế nào gọi là nụ hôn .
      Vận khởi ma công bức nguyên của Vương đưa vào lòng bàn tay, chậm rãi quanh quẩn người nàng, lát sau, hai rặng mây đỏ chậm rãi bò lên khuôn mặt nàng, nàng ngủ say, sợ là có sét đánh cũng thể khiến nàng tỉnh dậy.
      Vừa lòng thu tay về, Hiên Viên Hận Thiên vung cánh tay còn lại lên, cửa điện to lớn ầm ầm mở ra, Phỉ nằm úp sấp ngoài cửa điện theo quán tính ngã lăn vào.
      “Ngươi làm cái khỉ gì vậy?” Phẫn nộ nhảy lên, Vô Ưu tức giận trừng mắt xanh, bắn ra hai đạo quang: “Đừng tưởng rằng ngươi thắng bổn vương có thể muốn làm gì làm. Lúc đuổi bổn vương ra khỏi điện, lúc lại gọi bổn vương vào trong…”
      tia sáng trắng xóa đột nhiên bắn tới, Vô Ưu theo bản năng nhảy lên rồi dùng chân trước tiếp đất, ngã lăn xuống mặt đất, động tác nhanh nhẹn lưu sướng, lưu loát liền mạch.
      “Ớ – – đây là nguyên của Vương huynh ta?” Khiếp sợ trừng lớn mắt, Vô Ưu giơ chân trước, ưỡn ngực, dùng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Hiên Viên Hận Thiên: “Ngươi có ý gì?”
      “Trông coi nàng cẩn thận!” Lãnh mâu lưu luyến dừng mặt nữ nhân kia, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy xuống thềm đá, từ cao nhìn xuống Vô Ưu: “Ngăn cản nàng, được để nàng rời khỏi Vô Cực điện!”
      “Hừ, vì sao bổn vương phải nghe lời ngươi?” Thân hình vừa chuyển, nguyên biến mất, Vô Ưu lại hóa thành nhân hình, tóc trắng áo trắng đứng trước mặt Hiên Viên Hận Thiên. Thế này mới được, dựa vào đâu mà muốn dùng cái tư thế ‘người’ cao hơn nhìn nàng?
      “Bổn Vương có thể thừa dịp có các ngươi mà quật nơi ở của ngươi!” Khóe môi tái nhợt giương lên, vẻ mặt Vô Ưu tà mị cười.
      “Ngươi có thể thử xem!” Lãnh mâu chút để ý, Hiên Viên Hận Thiên cất bước ra ngoài điện.
      “Hừ!” Hừ lạnh tiếng, Vô Ưu nâng bàn tay phải thôi động lực, đột nhiêm cảm thấy trong lồng ngực như bị nghẹn lại, như có bức tường đá chặn lại các dòng lực tuôn ra tứ chi bách hài, khiến dù làm thế nào cũng thể phát chưởng.
      “Bổn vương phong ấn lực trong nguyên!” Hơi dừng bước lại, Hiên Viên Hận Thiên quay đầu lại : “Trừ phi ra khỏi Thất Trọng thành, nếu , ngươi chỉ có thể có được ba phần lực, ma chúng bất kì ở Vô Cực điện này đều đủ để đối phó với ngươi!”
      “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Mắt xanh trầm xuống, Vô Ưu lạnh lùng nhìn bóng lưng hiên ngang như núi kia, trong lòng hiểu sao dâng lên cảm giác thất bại, tên Ma Vương lãnh huyết này, vì sao làm việc lại luôn kiêu căng bá đạo ngoài dự đoán của mọi người như thế?


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :