1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 75: Lí do
      Edit: Trần

      “Ngươi điên rồi!” Đôi mắt xanh lên tia kinh hãi, Vô Ưu nhảy dựng lên, lại bị biến trở về nguyên hình, “Vậy ngươi thả chúng ta về giới có ích lợi gì? Cả thiên địa đều bị hủy, chúng của ta há lại có chỗ để sống yên phận….”
      “Bổn vương quan tâm được nhiều như thế!” Lãnh mâu nhàn nhạt liếc mắt nhìn phỉ cái, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi : “Ngươi phải nhớ cho kĩ, trước khi thiên địa bị hủy, đừng bức ta diệt tộc của các ngươi!”
      cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho Vô Ưu và Húc Thanh Lam đều lạnh đến rùng mình.
      Thân hình Hiên Viên Hận Thiên dần dần nhạt , hóa thành đám sương đen biến mất thấy tung tích.
      Vô Ưu ngơ ngác đứng im lúc lâu, bỗng dưng mở miệng, tiếng trầm thấp: “Thanh Lam, ngươi có cảm thấy từ sau khi Ma Vương bị trọng thương khỏi hẳn lại càng trở nên cường đại hơn, mạnh đến mức đáng sợ!”
      “Vâng!” Gật gật đầu, con lừa cũng ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng phía chân trời, thào : “ thể tin rằng muốn hủy thiên diệt địa! Điên rồi, nhất định là điên rồi…”
      phải điên!” Thống khổ khụ hai tiếng, Vô Ưu cẩn thận lại ho ra miệng máu, khỏi căm giận : “Ngươi có từng gặp người nào điên mà lí trí như chưa, lại dám chọn ta để thử công lực? Huống chi – -“
      Mắt xanh nâng lên, Vô Ưu cũng nhìn ngôi sao sáng cách kì lạ cuối chân trời, cách chắc chắn: “Ma Vương có ý nghĩ này chắc chắn là do nhân quả kiếp trước mà ai biết. Ngươi đừng quên, Hiên Viên Hận Thiên xuất nhân gian từ lúc nào!”
      ngàn năm trước, ” mắt lừa trong phút chốc trầm xuống, vẻ mặt Húc Thanh Lam kinh sợ nhìn nhị vương tử bên cạnh. “Ngài muốn ….”
      “Còn nhớ thiên thư của tộc ?” Khóe môi tái nhợt hơi cong lên, Vô Ưu chậm rãi đọc lại: “Càn Khôn rung chuyển, phá vỡ dục niệm. Tinh hóa ma, linh hóa người, phách hóa vạn vật…. Hết thảy mọi thứ trong trận rung chuyển Càn Khôn này đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, xuất loại sinh linh mới, phải người, phải quỷ, cũng chẳng phải hay thần, hưởng thiên nhân chi phúc nhưng có thiên nhân chi đức, liễm dục vọng, khống tư tình, thể nhập vào luân hồi, đó là Ma!” (hưởng thiên nhân chi phúc nhưng có thiên nhân chi đức: tạm dịch: Hưởng phúc của trời ban nhưng lại có đức hạnh của người trời)
      “Hưởng thiên nhân chi phúc nhưng lại có thiên nhân chi đức?” thào lặp lại lần, Húc Thanh Lam buồn bực vẫy vẫy tai lừa : “Rốt cuộc Hiên Viên Hận Thiên có lại lịch gì? tấn công thiên đình, tự lập vi đế phải tốt hơn sao mà lại muốn hủy thiên diệt địa? khiến người ta khó hiểu!”
      “Hừ!” Miễn cưỡng dùng chân sau gãi gãi đầu, Vô Ưu cười cợt : “Nghĩ cũng nghĩ ra nổi, có lẽ tập hợp đủ thiên thư của lục giới có thể tìm được lí do thực ! Nhưng mà, loại chuyện công đức ‘cứu chúng sinh thiên hạ là nhiệm vụ của ta’ phải do tộc chúng ta làm, mấy cái chuyện ày nên để cho đám người cả ngày muốn phi thăng thành tiên lo nghĩ hơn! Ngươi cho rằng nếu có điềm báo trước, bọn họ còn nhàn rỗi được hay sao? Đại thần quý của ta, đừng vội, cần vội vã~~~”
      “Sao có thể vội được chứ?” Mắt lừa trợn trừng, vẻ mặt Húc Thanh Lam khó chịu trừng mắt vẫy vẫy đuôi nhìn nhị vương tử chạy : “Ngài muốn đâu? Chúng ta còn chưa chuyện xong!”
      “Khụ khụ, chuyện?” Giơ móng cuốt đầy vết máu lên, Vô Ưu hơi thở mong manh : “Bổn vương ~~ đột nhiên ~~ cảm thấy mệt mỏi, khụ khụ! Thanh Lam, ngươi cứ ở trong này mà suy nghĩ, bổn vương tin tưởng ngươi, tương lai của tộc chúng ta giao hết cho ngươi đó! Khụ khụ, bổn vương phải trở về chữa thương, ngươi xem vết thương của ta – – vết thương rất nặng đó nha!”
      Cùng lúc tiếng vừa dứt, Vô Ưu nhanh như chớp lủi qua cầu độc mộc, chạy như điên về phía Vô Cực điện, cái đuôi trắng mượt ào ào bay múa trong gió, trông nhàng!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 76: Bổn vương
      Edit: Trần

      “Ngài ~~~ đây là dáng vẻ bị thương nặng của ngài sao?” Phun nước miếng điên cuồng hét tiếng, Húc Thanh Lam thở hồng hộc khịt khịt mũi: “Ngài chẳng qua là muốn trở về chui vào trong ổ chăn của nữ nhân ngu ngốc kia ! Vương a – – ngài trời có linh thiêng sao về mà xem nhị vương tử a? Tương lai tộc của ta a~~~”
      “Xì!” Đứng ngoài tường đá khinh thường gãi gãi lỗ tai, Vô Ưu chậm như rùa bước chân “chó” vào trong tường đá.
      “Hừ, dám ta muốn chui vào trong ổ chăn nữ nhân kia, chẳng lẽ ngươi ?” Quay đầu liếc mắt nhìn con lừa vẫn còn ngửa mặt lên trời kêu bi thiêt, Vô Ưu cười khùng khục, vội vàng dùng móng vuốt bịt lại, “Ai bảo ngươi là lừa chứ? Chăn cũng mà đắp cho ngươi cũng chỉ trở thành yên lừa thôi, hê hê! Đường Đường bảo bối của ta, đừng thức sớm nhé, Phỉ Nhi của ngươi đến đây ~~~”
      “Hắt xì!” Co người trong chăn hắt hơi cái, Đường Đường đau khổ co người lại, cuộn người thành con tôm , run rẩy khẽ hừ tiếng, rơi vào trong tai Hiên Viên Hận Thiên.
      “Vẫn lạnh sao?” Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi ngồi xuống thềm đá, cúi đầu nhìn mặt nữ nhân kia chớp mắt, nhìn lâu, trong tai hiểu sao vang lên thanh , lặp lặp lại: “Đại thúc, ta lạnh, ôm ta cái!”
      Nhắm chặt mắt lại, lại phát thanh đó là vọng lại từ trong tiềm thức, tra tấn lỗ tai của mình.
      Giận dữ đứng dậy, Hiên Viên Hận Thiên sải bước, chuẩn bị bước lên giường đá – -
      “Đại thúc ~~~, lạnh quá!” Nỉ non câu, Đường Đường cuộn chăn kín lại, như chú cún cố gắng tìm chỗ ấm.
      Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Hiên Viên Hận Thiên đứng sững lại, như pho tượng hiên ngang uy vũ.
      “Ôm cái thôi ~~~” Yếu ớt chun chun mũi thầm câu, cả người Đường Đường chui vào trong chăn, cuộn lại như cái kén thịt.
      Trái tim, vì thanh kia mà trở nên khác thường, Hiên Viên Hận Thiên còn chưa tìm hiểu ràng nguyên nhân phát mình tự chủ được ngồi trở lại bên người nữ nhân kia.
      Tay chậm rãi vươn ra, trong lòng giãy giụa và khát vọng kịch liệt, cơ hồ khiến Đế Thiên phát ra tiếng ngâm ong ong, đó là tâm ý tương thông giữa mình và nó.
      Cái bánh tét thịt đột nhiên lăn vòng, thiếu chút nữa lăn xuống thềm đá, Hiên Viên Hận Thiên cả kinh vội đưa tay chụp lấy, ôm chặt lấy nữ nhân kia, ấm áp đầy kín cả lồng ngực.
      “Đại thúc ~~~” tiếng gọi ôn nhu mềm mại, đôi tay cũng mềm mại như thế ôm lấy thắt lưng mình, Hiên Viên Hận Thiên cứng đờ người, lạnh lùng buông mắt nhìn nữ nhân dù ngủ cũng quên chiếm tiện nghi của mình.
      Lông mày rất thô, giống đám ma nữ mảnh mai như nguyệt. Nhưng hàng mi rất dài nhưng bị lửa cháy nên so le đồng đều, cũng chẳng còn mấy cái. Mũi và miệng đều , hơi thở mỏng manh mềm mại, lại như kim châm đâm vào lồng ngực mình. Hiên Viên Hận Thiên hờn giận nhíu nhíu mày, xoa thái dương của nàng bị mất mảng lớn tóc.
      Đó là do nàng tự cắt bỏ nó, là vì tính chất đối xứng – – đối xứng với bên còn lại bị mình chém đứt. Chẳng biết khi nào nó mới có thể dài như cũ. Ngọn đèn bàn hơi nhảy lên hai cái, ánh lửa trong khoảnh khắc biến thành màu xanh, màu xanh giống màu mắt của con Phỉ kia.
      Hiên Viên Hận Thiên chút suy nghĩ chém ra chưởng, phong kín lại cửa điện.
      “Oa oa ~~~” thanh bi thiết như tiếng ‘chó’ kêu vang lên ngòa cửa, Hiên Viên Hận Thiên lại phất ra chưởng, làm cái kết giới phong ấn cả tòa đại điện.
      Phỉ chết tiệt này, còn muốn chui vào cái ôm ấm áp của nàng sao?
      Nàng là người của bổn vương!
      Là của bản vương!
      Xu trần thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 77: biết xấu hổ.
      Edit: Trần.

      Hai tay ôm nữ nhân ngủ đến chảy cả nước miếng kia, Hiên Viên Hận Thiên tung người ngồi nên giường đá.
      Đây là lần đầu tiên từ khi chuyển kiếp đến giờ ôm nữ nhân nằm giường đá – – chưa bao giờ dùng chỗ này để giải quyết nhu cầu! Bởi vì đây là chỗ để tự hỏi, để luyện công, để nhớ lại đại điện kiếp trước của , là gian tuyệt mật của chỉ mình . Mà nữ nhân này – -
      Nhắm mắt lại, mày kiếm giãn ra, Hiên Viên Hận Thiên ôm lấy thân thể ấm áp kia chậm rãi vào giấc ngủ.
      Trái tim cảm thấy bình yên, an bình đến gần như là thỏa mãn. Từ nay về sau, nàng giống như đại điện này, tựa như bàn đá, giường đá trong điện, luôn tồn tại, mãi mãi thay đổi!
      ***********************
      Trời càng ngày càng vào cuối thu, khí trời càng ngày càng lạnh.
      Ngồi ở hành lang đá bên sườn đại điện, Đường Đường đưa tay gãi dưới hàm Phỉ, gãi gãi cái bụng ngửa lên trời của nó, khiến nó tứ chi xụi lơ, cái miệng dài dài như cười, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra, trông buồn cười muốn chết.
      “Hì hì, Phỉ Nhi, sao ngươi có thể đáng thế chứ!” Ôm lấy Phỉ Nhi, Đường Đường cười híp cả mắt lại, đôi môi mềm hôn lên cái trán trắng muốt của nó.
      Bờ môi đỏ mọng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, Vô Ưu kinh hỉ trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy trái tim như nhảy ầm ầm trong lồng ngực,nhảy đến nỗi hai mắt sắp biến thành màu đen, ngay cả từng mạch máu trong lồng ngực cũng sôi lên.
      “A, được!” Vội rụt cổ lại, Đường Đường đột nhiên rút “miệng heo” về, ảo não : “Đại thúc được làm hành động như thế với ngươi, hay là thôi !”
      Đồ dối trá, thân mình nhũn cả ra, Vô Ưu tức giận hò hét, quay người xem thường, lại là tên Ma Vương chết tiệt kia! biết cái tên nam nhân băng lãnh ngột ngạt kia rốt cuộc có gì tốt, vì sao Đường bảo bối của nó lại cứ cố tình nghe lời !
      “Phỉ nhi, ” mắt hạnh cong cong, Đường Đường đột nhiên thần bí như kẻ trộm cúi người đưa miệng thầm bên tai Vô Ưu: “Tối hôm qua ta mơ thấy đại thúc!”
      Mắt xanh bỗng dưng trừng lớn, Vô Ưu vô cùng khẩn trương trừng mắt nhìn vẻ mặt say mê của Đường Đường, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
      “Ta mơ thấy chàng, với chàng là ta rất lạnh, chàng ôm ta cái, sau đó ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra? Hì hì, sau đó chàng quả ôm ta nha, ha ha…” Nhảy tung tăng, Đường Đường ôm lấy Phỉ Phỉ quay quay vài vòng trong hành lang bóng người, khuôn mặt tươi cười của nàng nhất thời khiến Vô Ưu đầu váng mắt hoa, cũng khiến người đứng cuối hành lang giật mình.
      biết xấu hổ!” Tiếng lạnh như băng vang lên, mang theo nồng nặc mùi thuốc súng.
      “Gì thế?” Đường Đường ngẩn ra, sau đó ngây ngốc nhìn về nơi phát ra thanh , phát đó là tứ đại tùy thị nhưng có Tùy Hỉ, cả đám đứng cuối hành lang, như đặc biệt tới nghe nàng “giải mộng!”
      kẻ vô liêm sỉ!” Khóe môi kiều diễm hơi giơ lên, Bỉ A Đa La cất bước vào hành lang dài, lập tức qua bên cạnh Đường Đường, bỏ lại bốn chữ: “ biết xấu hổ!”
      “Ngươi cái gì?” Nhướn lông mày, Đường Đường thiếu chút nữa tức giận đến bùng ra. Nàng nằm mơ thấy ai, mơ thấy đại thúc, mơ thấy Lưu Đức Hoa, cho dù là mơ thấy cùng với Lương Triều Vĩ diễn lại trận Xích Bích ảnh hưởng đến ai chứ?
      Duỗi móng vuốt, Đường Đường tức giận đến đầu bốc đầy khói, chẳng thèm quan tâm đến việc đối phương là ma nữ có thể dễ dàng giết nàng như giẫm chết con kiến, chỉ nghĩ nữ nhân kia mà còn dám câu khó nghe đừng có trách nàng – -
      đạo bạch quang đột nhiên lên, tiếng quát tháo đầy tức giận vang lên, vô cùng tàn nhẫn: “Muốn chết!”
      Xu trần thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 78: khác thường của Vương
      Edit: Trần

      “Đùng”, “Ầm ầm”!
      Đường Đường trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, nhìn bạch quang, hồng quang, lam quang, tử quang, và đạo bạch quang còn chói mắt hơn trộn lẫn vào chỗ, đến khi chúng biến mất, cả người Phỉ Nhi đầy máu chắn trước người mình, gồng mình xù lông nhe răng ra, nhìn Bỉ A gừ gừ vài tiếng.
      Mà Bỉ A bị Thường Túy và Thường Hữu kẹp hai bên trái phải, có vết máu thấm ra từ tay nàng, chẳng lẽ?
      “Phỉ Nhi!” Ôm lấy Phỉ Nhi run lên bần bật, Đường Đường đau lòng :: “ chấp nhặt với mấy người đàn bà chanh chua. Ngươi cắn nàng, về ta lại phải đánh răng cho ngươi, đáng!”
      “Ngươi!” Mày liễu dựng thẳng, Bỉ A tức giận giơ cánh tay – -
      “Ôi chao!” Kéo cánh tay Bỉ A lại, Thường Túy phiền não vuốt trán : ” Chỉ là giấc mộng của thiếu nữ thôi mà, nghiêm túc thế làm gì? Vương còn chờ ở chủ điện, chúng ta mau qua đó thôi!”
      “Hừ!” Căm giận vung tay, Bỉ A Đa LA xoay người đầy kiêu ngạo rời , trước khi còn quên hung hăng liếc mắt nhìn Đường Đường cái.
      “Hì ~~~” Cười tà mị, Thường Túy nhíu mày nhìn Đường Đường, dùng khẩu hình tiếng động với nàng: “Ngươi nợ ta lần nhé!”
      “Xì, ai thèm chứ!” Sờ sờ mũi, Đường Đường dùng ống tay áo cẩn thận lau máu tươi ở khóe miệng Phỉ Nhi, lòng cảm thấy vô cùng khổ sở.
      “Tôn nương!” bàn tay ngọc duỗi tới, nâng đến trước mặt Đường Đường hộp gỗ tinh xảo thể quen thuộc hơn, là Mâu Chân.
      “Linh dược!” Kinh hỉ la to tiếng, Đường Đường ngẩng đầu thành tâm : “Cám ơn!”
      “Đừng khách khí!” Lắc lắc đầu, Mâu Chân nhíu mi trầm ngâm lúc rồi mỉm cười, chậm rãi : “Tôn nương, đừng tức giận với Bỉ A, chẳng qua là do nàng, nàng…”
      “Ta hiểu mà!” Ngiêm mặt, Đường Đường hiếm khi mới có khẩu khí nghiêm túc : “Ta có thể so đo việc nàng mắng ta, nhưng ta thể tha thứ cho việc nàng tổn thương Phỉ Nhi!”
      Hơi sửng sốt, Mâu Chân nhìn con Phỉ bị thương , nhịn được mở miệng: “Con phỉ này – – rất quan trọng đối với ngươi?”
      “Đúng thế!” Kiên định gật đầu, Đường Đường giơ lên hộp gỗ trong tay : “Ta muốn thoa dược cho Phỉ Nhi, trước nhé!”
      “Ừ!” Vui vẻ vuốt cằm, Mâu Chân nhìn bóng lưng Đường Đường lại lâm vào trầm tư. Nhân loại này, người nàng có vài thứ, có thể khiến cho người ta tự chủ được mà thích nàng, dù hay ma, thậm chí là Vương!
      *******************************
      Trong đại điện, dù vẫn tĩnh lặng như trước, nhưng cũng có vài điều thay đổi cực kì .
      khí còn lạnh lẽo mù mịt như trước, ngược lại lưu động hơi thở hoạt bát mà ấm áp, giống như ngọn gió mát lẻn vào đại điện, mang theo hương vị tươi mát.
      “Vương!” Nín thở cúi đầu, Mâu Chân giọng : “Tùy Hỉ truyền đến tin tức, Thông Thiên Tháp xây dựng được bảy tầng, còn ba ngày nữa xây xong. Song gần đây ở biên giới của Ma giới thường xuyên xuất binh lính Tiên chúng và nhân loại đến do thám, biết có phải bọn họ nhận ra điều gì .”
      cần quan tâm đến chuyện đó!” Hơi động thân, Hiên Viên Hận Thiên đứng dậy từ ghế đá, giữa đôi lãnh mâu là kiên định thể giao động, lại vô cùng đột ngột mà hỏi câu: “Tháng này trị túc quan là ai?”
      Tiếng vừa dứt, bốn người đều sững sờ. Đại chiến sắp tới, sao tự nhiên Vương lại quan tâm đến cái việc trị túc quan tháng này là ai vô cùng nhàm chán này?
      “Khởi bẩm Vương, là thuộc hạ!” Trố mắt nhìn, Bỉ A bước lên phía trước bẩm báo.
      “Đổi cho Thường Túy!” Lãnh mâu đảo qua Bỉ A Đa La đứng dưới bậc thềm, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng, sau đó thân hình dần dần nhạt , biến mất thấy tung tích: “Ngươi tới Cự Ma Nhai , sửa chữa cho tháp ở đó!”
      “Vương?” Vội ngẩng đầu lên, Bỉ A thể tin nhìn ghế đá trống , sao Vương lại an bài như thế, chẳng lẽ – -
      “Ngươi nên đụng vào Đăng Nô!” Thanh trầm ổn vang lên bên tai, Thường Hữu lạnh nhạt ra thực mà trong lòng Bỉ A hề muốn thừa nhận: “Tâm tư của Vương, phải là chuyện mà ta và ngươi có thể phỏng đoán!”
      Xu trần thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Khi nao a va c song hah phuc vs nhau the ???mog chuog tiep theo
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :