1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 72: Dáng người trong mộng (hai)
      Edit: Trần

      “Có muốn trở lại giấc mộng của ngươi ?” Thanh mỉm cười lại vang lên bên tai, Đường Đường vừa quay đầu, phát nam tử mặc áo bào trắng kia cũng lên, cun cút bước theo mình.
      Đường Đường chạy, mà bộ, mà hề bỏ rơi được thêm chút nào, ngược lại cảm thấy chậm rãi, biếng nhác, nhàn nhã, có cảm giác nhàng thanh thản.
      “Rốt cuộc ngươi là ai? theo ta làm gì?” Phẫn nộ dừng chân, Đường Đường xoay người trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mị kia, lửa giận trong lòng đốt lên ầm ầm.
      Nếu là bình thường, nàng chắc chắn cho vị cực phẩm soái ca này ba phần mặt mũi, nhưng giờ được, nàng vội vàng trở về nằm mơ, mà mộng chắc chắn vẫn phải là người kia. Vạn nhất lần này nàn nghe theo , mơ thấy nam nhân khiến người ta đau lòng kia, ngược lại mơ thấy xxoo với đại thúc, biết làm thế nào bây giờ? (Trần: Em sặc)
      “Hừ hừ – -” Tiếng cười bỡn cợt nhàng vang lên sau lưng, bạch y nam tử ôn nhu nắm lấy tay Đường Đường, giữa đôi mắt biếc tràn đầy thâm tình và chân thành, như thổn thức lại như cảm khái giọng : “Cuối cùng nàng cũng hỏi ta là ai, Đường Đường!”
      “Ngươi ngươi ngươi – – bị cặp mắt xanh kia hồn, Đường Đường nhịn được nhụt chí thở dài hơi : “Được rồi, ngươi tên là gì?”
      “Ta là Vô Ưu, Vô Ưu trong tâm vô sở ưu*!” Đôi mắt xanh thoáng tia sáng, Vô Ưu cười híp mắt : “Ngươi có muốn quay lại cảnh trong mơ ? Ta có thể mang ngươi quay lại!” (Tâm vô sở ưu: Trái tim có ưu phiền).
      , cần!” Cảm thấy tự nhiên xoa xoa cánh tay, Đường Đường thấp tha thấp thỏm : “Hôm nay ta muốn mơ nữa, để lần sau .”
      “Yên tâm!” Vô Ưu cúi người, chóp mũi gần chạm vào khuôn mặt Đường Đường, hơi thở ấm nóng có mang theo cả hương vị của cỏ xuân: “Ta cam đoan có thể mang ngươi trở lại giấc mộng kia, hơn nữa – -“
      Hàng mi hẹp dài nhướn lên cười xấu xa, Vô Ưu cười tà mị bướng binh, khiến Đường Đường khỏi ngẩn ngơ, ngừng hô hấp trong chốc lát.
      “Ta có thể nghĩ cách, xóa màn sương mặt nam nhân kia!”
      Mây mù cuồn cuộn, gió núi lạnh lẽo.
      Vẫn là ngọn núi kia, vẫn là bãi đá đó, ngay cả hắc y nam tử nằm bãi đá vẫn y nguyên như lúc trước.
      Máu tươi từ người nam tử chậm rãi chảy ra, thấm vào những kẽ nứt mặt đá, chảy tràn vào cả rễ cây hoa bên cạnh. Đường Đường kêu to tiếng, quỳ xuống bên cạnh bãi đá.
      Đau đớn mãnh liệt tràn đầy trong lòng, đau hơn tất cả những lần trước đây, mà khuôn mặt người kia….
      “Vô Ưu!” Thống khổ nắm chặt lấy quần áo trước ngực, Đường Đường đau đến nỗi đầu đầy mô hôi, lại vẫn trừng lớn hai mắt cố chấp nhìn Vô Ưu, “Giúp ta! Ta phải biết rốt cuộc là ai!”
      muốn nhìn sao?” Khoanh tay đứng bên, đôi mắt xanh hơi trầm xuống, Vô Ưu như có điều suy nghĩ mà nhìn phía trước, khuôn mặt nhu tuấn mĩ hề có chút vui đùa nào, chỉ có nghiêm túc thâm trầm: “Có lẽ nếu biết, lại phải là chuyện tốt!”
      “Ta chắc chắn phải biết!” Cắn chặt khớp hàm, Đường Đường gắng vươn tay về phía bãi đá, trái tim càng ngày càng đau, đau như thể có thanh đao đâm vào trái tim, nhưng Đường Đường vẫn bất chấp, nàng chỉ lẩm bẩm lặp lặp lại: “Đừng chết, đừng chết mà! Nghe thấy , đừng chết! Ta ở đây, để ta nhìn thấy ngươi, để ta biết ngươi là ai !”
      Bất đắc dĩ thở dài, Vô Ưu lắc lắc đầu duỗi bàn tay, đột nhiên sắc mặt biến đổi rồi thân ảnh biến mất.
      “Vù – -” trận gió núi thổi qua, khung cảnh trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, Đường Đường kinh hãi thất sắc quay đầu, “Vô Ưu – -“
      Tiếng kêu nghẹn lại trong cổ họng, phía sau người, chỉ có mây mù trắng xóa lượn lờ, mà Vô Ưu, sớm thấy tung tích.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Dam hoi la og thien de???

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 73: Nàng là người của bổn vương.
      Edit: Trần.

      “Ngươi gạt ta!” Bi phẫn hét lớn tiếng, Đường Đường mở bừng mắt ra, vẫn là đại điện tối om, ánh đèn vành nhạt, lãnh mâu của đại thúc chớp lấy lần nhìn chằm chằm nàng, Đường Đường vừa cả kinh lại vừa thấy hoảng hốt.
      Vì sao, trong nháy mắt nàng có cảm giác kì lạ, sao nàng lại cảm thấy đại thúc chính là hắc y nhân kia.
      “Đại thúc – -“
      “Ngươi ầm ĩ làm phiền bổn vương, nô lệ!” Mày kiếm nhăn lên, lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên giơ tay lên, tóm con Phỉ co rúm trong lòng nhân loại này ra, “Sau này, cho phép ngươi lại ôm nó ngủ!”
      Nhếch miệng, Đường Đường nhất thời kịp phản ứng, sau lúc lâu, hai tròng mắt đong đầy nước mắt : “Ta lạnh a! Ôm Phỉ Nhi rất ấm áp!”
      Lỗ tai trắng dài vẫy vẫy hai cái, Vô Ưu đắc ý liếc mắt nhìn Hiên Viên Hận Thiên cái, lại phát mặt bỗng dưng trầm xuống, tựa như đá băng ngàn năm dùng để xây dựng Vô Cực điện,
      “Phỉ Nhi?”
      “Ừ!” Khóc lúc lâu, nên mắt cảm thấy hơi xót xót, Đường Đường cố gắng mở mắt ra : “Chàng bảo nó là phỉ , nên ta gọi nó là Phỉ Nhi!”
      Miệng dài hơi mở ra, Phỉ phỉ dường như mỉm cười, sau đó giây – -
      “Bùm!” tiếng động lớn vang lên, phỉ phỉ như tia sáng đập vào cửa điện, đầu váng mắt hoa, đau đến nửa ngày vẫn đứng dậy được.
      “Dừng lại!” Đường Đường vẻ mặt đau lòng lạnh lùng ngăn lại, Hiên Viên Hận Thiên cảm thấy vô cùng hờn giận, nàng cư nhiên đau lòng con phỉ !
      phải ngươi nó là chó sao?” Lãnh mâu u nhìn con phỉ nào đó nhe răng trợn mắt với mình, Hiên Viên Hận Thiên tức giận : “Chó nên ở chỗ của nó! ngủ!”
      Quệt miệng chui vào trong ổ chăn, Đường Đường chu chu miệng với chú cún nào đó ở phía xa, hôn gió cái tỏ vẻ an ủi.
      cho phép làm động tác như thế với nó!” Tiếng quát lớn lại đột nhiên vang lên, khiến Đường Đường sợ tới mức thiếu chút nữa từ ổ chăn nhảy dựng lên, theo bản năng mỗ Đường bắt đầu có cốt khí giả chết giả ngủ, trong lòng lại khỏi khe khẽ thở dài: “Lạnh quá! biết lần này phải mất bao lâu mới có thể ngủ lại…”
      Lãnh mâu bình tĩnh nhìn nữ nhân cuộn mình nằm mặt đất, nhìn lâu, đến tận khi ánh mắt trở nên thâm trầm như biển, kín kẽ như bưng.
      Bàn tay vươn gia, viên ngọc sáng loáng mượt mà đột nhiên ra từ lòng bàn tay, chậm rãi bay tới người Đường Đường, bay qua bay lại . Sau lát, hô hấp của Đường Đường bắt đầu đều đặn hơn, hiển nhiên là ngủ say.
      “Ngươi cư nhiên dùng nguyên của Vương huynh ta sưởi ấm cho nàng?” Đứng bên cạnh cửa, phỉ phỉ khinh thường gãi gãi tai.
      Lãnh mâu lướt mắt nhìn phỉ cái, Hiên Viên Hận Thiên nhắm mắt vỗ tay, nguyên màu trắng biến mất thấy đâu nữa.
      “Hừ, nữ tử loài người hề có chút tu vi nào như nàng, ngươi lại còn coi chừng sợ nàng bị nhiễm khí nữa!” Chống hai chi trước xuống đất, Vô Ưu ưỡn ngực ngẩng đầu, trong giọng căm giận dấu chút đau buồn thầm dễ phát .
      “Nàng là người của bổn vương!” Mắt lạnh mở ra, Hiên Viên Hận Thiên trừng mắt nhìn phỉ cái, bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo: “Nếu lần sau ngươi lại ngông cuồng xâm nhập cảnh trong mơ của nàng, bổn vương nghiền nát nguyên của ngươi để pha trà uống!”
      Ngạc nhiên ngẩn ra, Vô Ưu duỗi thẳng hai chân trước nằm úp sấp mặt đất, miễn cưỡng ngáp cái : “Xì, ngươi nghĩ ta sợ sao? Nàng thích ta! Hơn nữa – – ta cảm thấy cái tên Phỉ nhi này, rất hay nhé!”
      đạo ánh sáng màu vàng xen lẫn màu đỏ và ánh đen đột nhiên ra, Vô Ưu hơi giật mình nhảy dựng lên, cả người xù hết lông trắng, như bị điện giật.
      “Ngươi!” Đứng thẳng lưng, nhe răng, Vô Ưu oán hận trừng mắt nhìn nam nhân lãnh huyết độc đoán kia: “Bổn vương giờ là ‘phỉ lạc bình dương bị người khi dễ*’ có bản lĩnh đao thương đánh lại lần nữa coi!” (xuất phát từ câu: hổ xuống đồng bằng bị chó khinh :v. Các a c biết cách vận dụng câu chữ :v)
      “Được!” Bóng đen đột nhiên chợt , ngọn đèn bàn đột nhiên cháy bùng lên, hắt ra thứ ánh sáng khiến cả điện kinh sợ…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 74: Phá hủy Càn Khôn.
      Edit: Trần.

      Bầu trời đêm mờ mịt, điểm xuyết vài ngôi sao lẻ tẻ phía cuối trân trời, gió lạnh thổi ngừng qua những khu đất trống đầy cỏ khô, phát ra tiếng ù ù như nức nở, khiến người ta rét mà run.
      Cọ cọ chân, lừa bất an đảo tròng mắt, nhìn hai nam nhân giằng co đằng trước.
      “Bổn vương cho nguyên của ngươi chuyển động trong người ngươi cách trái tim ba thước trong nửa canh giờ, sau thời gian chung trà ngươi có thể lấy lại bảy thành lực, đến đây !” Lãnh mâu khẽ híp lại, Hiên Viên Hận Thiên nhìn nam tử nhu áo trắng tóc trắng phía trước.
      “Hừ!” Trào phúng lắc lắc đầu, đôi mắt xanh của Vô Ưu cong cong, như cười cực kì vui vẻ: “Để ta chỉ có bảy thành lực tay đấu với thần binh muôn đời của ngươi? bằng ngươi trực tiếp chém ta kiếm, để ta tiết kiệm khí lực diễn trò với ngươi!”
      “Bổn vương dùng Đế Thiên!” Cánh tay phải đặt ra sau lưng, Hiên Viên Hận Thiên ngạo nghễ : “Ngươi còn chưa đến chén trà!”
      “Ha ha ha…” Tiếng cười to sung sướng phá tan màn đêm yên tĩnh, tiếng cười chưa nghi, tia sáng sắc bén màu trắng như tia chớp bắn về phía Hiên Viên Hận Thiên.
      Hiên Viên Hận Thiên đứng trong gió hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn hai lưỡi dao ánh sáng màu trắng bắn nhanh đến, thôi thúc ma khí tuôn ra toan thân, mái tóc trắng và áo bào đen bay lên phần phật, như có cơn gió mạnh vô hình quanh quẩn bên trong, sau đó cuốn ra bốn phía, bẻ gãy vạn vật.
      tiếng dị thú gầm thét vang lên ầm ầm, nửa thân tấm áo bào đen bỗng nhiên nát như bột mịn, con mặc long vô cùng sống động lồng ngực trần bỗng nhiên ra, cánh tay trái của Hiên Viên Hận Thiên khua lên, ma khí lạnh như băng nén lại thành tia sáng đỏ rực bắn ra, va chạm với lưỡi đao sáng bạc vừa kịp đến trước ngực, khiến nó trong nháy mắt bị rơi xuống.
      “Phịch!” Ngẫ lăn ra mặt đất, Vô Ưu nôn thốc ra ngụm máu tươi, giữa đôi mắt xanh tràn đầy đủ loại thần thái, vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ, mang theo cả đau buồn, thầm và sợ hãi.
      “Dừng tay!” Tiếng bước chân lao nhanh đến, Húc Thanh Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, chắn trước người Vô Ưu, lông bờm cổ nó phần phật bay múa trong gió, mặt con lừa là vẻ mặt dữ dội, thấy chết sờn: “MA Vương, ngươi cho là ngươi giết hết huyêt mạch của hoàng thất tộc ta là có thể chân chính xưng bá giới sao? Hừ, ta cho ngươi biết, ngươi đừng vọng tưởng – -“
      “Bổn vương có hứng thú với giới!” Lạnh lùng hạ mắt xuống, mái tóc bay tán loạn dần dần hạ xuống, rối tung bờ vai trần, Hiên Viên Hận Thiên hề nhìn hai con kia: “ chết được! Ngày mai Đăng nô của bổn vương lại nghĩ biện pháp kiếm ma dược chữa thương cho sủng vật của nàng.
      Xoay người cất bước, Hiên Viên Hận Thiên ngẩng đầu bước về phía đại điện, như chưa hề trải qua trận đại chiến, bình tĩnh mà thong dong, kiên định trầm ổn, bước vững vàng.
      “Này!” Cố gắng ngồi dậy, Vô Ưu lau vết máu bên môi : “Ngươi cố ý đúng ?
      quay đầu lại, Hiên Viên Hận Thiên hơi dừng bước, lạnh lùng : “Các ngươi cứ ngây ngốc ở lại đây! Chờ khi bổn vương làm xong chuyện bổn vương muốn làm, thả các ngươi trở về!”
      “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Trong đôi mắt biếc xẹt qua tia sáng, mặt Vô Ưu lên tia mỉm cười nghiền ngẫm, ôn nhu tuấn mỹ, “Nhất thống Ma giới, chấn áp giới, ngươi còn muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tấn công Nhân giới, Tiên giới, nhất thống thiên hạ, nắm giữ Càn Khôn?”
      Ngẩng đầu lên, Hiên Viên Hận Thiên nhìn ngôi sao phía cuối chân trời, chậm rãi : “Có lẽ, là phá hủy Càn Khôn!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :