1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 67: quá 囧*
      Edit: Trần

      Mắt đen trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn những gợn nước, chỉ cảm thấy lo lắng kì lạ từ trong nước đánh về phía mình, xâm nhập từng chân lông thớ thịt, làm tỉnh lại lực lượng kì lạ nằm sâu thẳm trong cơ thể, nó phun trào ra ngoài, lớn mạnh dị thường.
      !” Đế Thiên vốn trong cánh tay đột nhiên phát ra tiếng ngâm , con rồng đen uy phong lãnh liệt đột nhiên xuất bên lồng ngực phải.
      “Oa ~~” Tiếng than sợ hãi vang lên, Đường Đường vốn chảy máu mũi mà lau nước miếng bị tượng kì lạ trước mắt khiến nàng hoàn toàn quên mât mọi chuyện, thế nên vuỗi móng vuốt vẫn còn dính vài giọt máu nóng hầm hập ra, xoa xoa lồng ngực đại thúc.
      Tuy lúc này nàng vô cùng trong sáng thánh thiện, chỉ đơn giản là bị con mặc long kia hấp dẫn, hoàn toàn có ý nghĩ muốn ăn đậu hũ của đại thúc, ai ngờ hành động “nghệ thuật” tinh khiết này của nàng lại đưa đến những phản ứng thần kì liên tiếp thể tưởng tượng nổi – -
      tia sáng màu trắng bạc hoa mĩ đột nhiên xuất ở chỗ bàn tay Đường Đường chạm vào lồng ngực đại thúc, hoa văn mặc long tức sáng ngời như sống, mũi nhọn lên, vầng sáng bạc di động bên ngoài long văn* nhuộm sáng từng mảnh vảy rồng, sợi râu rồng thanh thoát càng ràng hơn, mà bốn phía, đột nhiên vang lên tiếng gầm mạnh mẽ của những con dị thú, vang xa cao vút, rung động tâm can, cả tòa Vô Cực điện bị chấn động lạnh rung. (long văn: hoa văn hình con rồng)
      “Ngươi!” Bàn tay to lớn vươn ra, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt lấy cổ tay Đường Đường, lại ngờ mỗ Đường kinh hãi thất sắc cư nhiên “tùm” tiếng trực tiếp rơi vào trong nước.
      “Oa khụ khụ!” Đồng thời sử dụng cả hai tay hai chân, Đường Đường như con sứa ôm chặt lấy “cây cột cứu mạng”, sau đó cố bò lên, bò lên , liều mạng trèo lên
      Sống lưng nháy mắt cứng còng, Hiên Viên Hận Thiên cảm thấy Đường Đường bò qua chỗ nao chỗ đó có sức nóng ầm ầm vọt lên, hề giống lo lắng lúc nãy, càng giống cỗ lực lượng thần kì ngủ đông trong cơ thể kia, mà là – -
      “Xuống mau!” Cúi đầu nhìn cái đầu dụi dụi trước ngực, Hiên Viên Hận Thiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi .
      xuống, xuống!” Đầu lắc như trống bỏi, Đường Đường quả quyết cự tuyệt: “Ta muốn bị chết đuối, Đại Thúc, sao chàng có thể đối xử như thế đối với nô lệ trung thành và tận tâm với chàng như thế!”
      “Nô lệ, xuống mau!” Trong giọng lạnh lẽo xuất tia run rẩy dễ phát , như vết nứt xuất mặt băng, Hiên Viên Hận Thiên cắn chặt khớp hàm liều mạng giữ vững ý chí của mình.
      “Muốn ta xuống cũng được, chàng đưa ta tới bờ !” Mắt hạnh nhìn thẳng lãnh mâu, Đường Đường hề có chút tự giác của nô lệ nào, cắn răng trừng mắt đấu với đại thúc.
      Hít sâu hơi, Hiên Viên Hận Thiên hơi nheo mắt lại, đôi mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng thâm thúy, như mặt biển trước cơn bão táp, mang theo nguy hiểm, chỉ tiếc mỗ Đường căn bản rảnh để phát , bởi vì nàng vô cùng chuyên chú nghiên cứu “hình xăm” của đại thúc.
      “Đẹp quá, cứ như trời sinh vậy!” tay ôm chặt cổ đại thúc, tay hăng say sờ loạn, sờ ngực – – con mặc long trước ngực đại thúc, Đường Đường hưng phấn hận thể lôi con mặc long kia xuống để nghiên cứu phen.
      Mày kiếm nhăn lên, Hiên Viên Hận Thiên hơi thống khổ co quắp khóe miệng chút, nữ nhân to gan lớn mật này, có lẽ nên cố gắng dạy lại nàng chút, để cho nàng hiểu phép tắc khi làm nô lệ.
      “A!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, khiến cho Hiên Viên Hận Thiên vẫn còn chưa kịp làm hành động gì khỏi sửng sốt, cảm giác trước ngực thình lình trống rỗng khiến cảm thấy có chút thoải mái.
      Mắt lạnh đảo qua phía trước, nữ nhân vừa mới tuyên bố sợ chết đuối kia trong nháy mắt sinh long hoạt hổ cư nhiên khua tay khua chân bơi tới bên bờ hồ, lật đật chạy vào hành lang bằng đá. (Trần: *lăn ra cười*)
      tay đập mạnh lên mặt nước, Hiên Viên Hận Thiên cảm giác tức giận đầy lồng ngực kia rốt cuộc là đến từ đâu, là do nàng dám dối , hay vì nàng – – trong tình cảnh này lại cư nhiên dám chạy!
      “Mâu Chân ~~” cầu đá truyền đến tiếng la thất kinh, như con thú hoang sắp chết kêu thảm đầy đáng thương: “Chuyện lớn rồi, cứu mạng a! Ta lỡ rửa mất hình xăm của lão đại, huhu, con mẹ nó ta oan uổng nha, bi thống nha!”
      Ngạc nhiên cúi đầu, Hiên Viên Hận Thiên thấy con mặc long trước ngực quả nhiên thấy đâu nữa, biết là từ lúc nào….
      ________________________
      Chữ 囧 : Nghĩa gốc của chữ này là “quang minh” (ánh sáng, sáng sủa,…), sau này lău hành mạng lại trở thành “buồn phiền, âu sầu, quẫn bách, xấu hổ, bất đắc dĩ”( có thể hiểu tương tự kiểu “Oh my god!”, “Thảm rồi!”).

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 68: Đãi ngộ của nô lệ ()
      Edit: trần

      Cửa vào Hoa Kính, Mâu Chân đột nhiên cảm thấy tâm phù khí táo*, cảm giác mơ hồ quen thuộc này, tựa như lần mà Đường Đường phá vỡ Tàng Đăng Các. (Tâm phù khí táo: giải thích ở chương 50)
      “Mâu Chân ~~~” Tiếng kêu thê lương từ xa truyền đến, ma nữ hầu hạ quỳ sát hai bên Hoa Kính cả kinh vội vàng đứng dậy.
      “Ta lỡ rửa mất hình xăm cả lão đại, huhu, con mẹ nó ta oan uổng mà ~~~” Tiếng la hét thê lương lại vang lên, thân ảnh màu lam sáng nôn nóng hoảng sợ chạy ra khỏi Kiến Quan Uyển, Mâu Chân khỏi ngạc nhiên sửng sốt, “Lão Đại? Hình xăm? Là về Vương sao? Vương cư nhiên có hình săm?”
      Bỗng dưng, bóng đen chợt xẹt qua, lam ảnh vừa rồi ầm ầm chạy tới tức biến mất.
      Gió lạnh thổi qua, đám nữ hầu như bị bóp chặt cổ họng, hai chân mềm nhũn run rẩy quỳ rạp mặt đất, đó là Vương sao? đáng sợ!
      Đưa tay xoa xoa khuôn mặt bị gió làm đau, sau lúc lâu Mâu Chân mới bừng tỉnh lạnh lùng : “Những chuyện hôm nay nhìn thấy, được lung tung, nếu , các ngươi cứ chờ bị mang đến ma động !”
      Quần lụa trắng tung bay, Mâu Chân cố gắng ra khỏi Kiến Quan Uyển, nhưng sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người dừng bước lại, lấp sau cột đá như phát điên mà lắc lắc đầu. Tháng này còn những mười ngày, vì sao trị túc quan lần này, mỗi ngày đều trôi qua đầy khó khăn như vậy?
      Chủ điện, đại điện của Vương, lạnh lẽo, tĩnh mịch.
      Hắc ám vốn bao phủ suốt ngàn năm đột nhiên bị ngọn đèn bé xíu phá hỏng, bên cạnh cây đèn, nữ tử mặc váy xanh ủ rũ ngồi đó, vẻ mặt đau khổ, bả vai trùng xuống, nhìn có vẻ vô cùng đau đớn, dáng vẻ đáng thương ân hận vì làm sai, lại thể cảm động nổi Ma Vương vô cùng thịnh nộ mình trong bóng đêm, đôi lãnh mâu lạnh lẽo như đầm băng ngàn năm.
      “Chuyện đó – -“Vừa mới mở lời bắt chuyện, Đường Đường lập tứ ngừng miệng, ánh mắt lạnh lùng của đại thúc vừa quét lại, nhãn phong sắc bén như thanh mặc kiếm kia, có thể trực tiếp lột tầng da của người khác.
      “Rót nước mang đến đây!” Tiếng lạnh lùng vang lên trong đại điện vắng vẻ, trầm thấp như trước nhưng lại khiến Đường Đường rùng mình cái.
      Nhấc ấm nước mặt bàn rót đầy chén, Đường Đường cầm chén nước xoay xoay trong tay, trong lòng do dự ngừng, cuối cùng nàng nên trực tiếp bổ nhào vào lòng đại thúc làm nũng và giả ngốc để mong đại thúc mềm lòng, hay là trực tiếp quỳ mặt đất, nâng chén nước đỉnh đầu để “Chịu đòn nhận tội” tốt hơn?
      “Vèo!” Chén nước bay khỏi tay, Đường Đường trợn mắt há hốc mồm nhìn đại thúc cầm lấy ly nước từ cách mình năm, sáu thước, đưa tới bên miệng mà uống.
      “Quá đẹp trai, ngay cả uống nước cũng có thể đẹp trai như vậy!” Hạnh phúc thầm khen câu, Đường Đường thầm may mắn, nếu đại thúc đồng ý uống nước nàng rót, vậy chắc cũng giận lâu !
      Lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên bỏ qua nét mỉm cười may mắn mặt nha đầu kia, nàng, đắc ý quá sớm!
      “Xem ra, ngươi còn chưa hiểu làm nô lệ là thế nào!” Đặt chén nước rỗng lên thạch tháp, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn bị vầng sáng của ngọn đèn hắt ra cái bóng bàng bạc, chiếc bóng của bao phủ hoàn toàn nữ nhân biết sống chết kia, như thể nàng hoàn toàn rơi vào trong tay của , tránh thoát. Trái tim hiểu sao nổi lên cảm giác thỏa mãn, thực thỏa mãn.
      “Đại, đại thúc?” Bả vai run run hết hồn nhìn đại thúc, Đường Đường cảm thấy giờ phút này mình bé như con kiến, phủ phục dưới chân đại thúc.
      Mà đại thúc như đám mây lớn chặn lại ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại bóng tối, cuộc sống của nàng từ nay về sau là ánh sáng hay bóng đêm, hoàn toàn quyết định bởi tâm tình đám mây này.
      bảo Mâu Chân mang bữa tối tới, từ hôm nay trở , ngươi nghỉ ngơi ở đây!” Từ cao nhìn xuống Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng tuyên bố.
      Xu trần thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 69: Đãi ngộ của nô lệ (hai)
      Edit: Trần

      “Ngủ, ngủ ở đây sao?” Mắt hạnh trợn ngược, Đường Đường hôn mê. Đôi mắt nhìn cái giường đá duy nhất trong điện, nhất thời Đường Đường mặt đỏ tai hồng, trái tim cuộn sóng.
      Ôi mẹ ơi! Cha mẹ ơi! Thánh mẫu Maria ơi! Thế này có phải quá nhanh ? phải nàng chỉ trộm thấy nửa người của đại thúc thôi sao? Sao ở đây nam nhân cũng coi trọng tam tòng tứ đức, băng thanh ngọc khiết, bị nhìn cái mà cũng đòi sống đòi chết, sinh tử tương tùy hay sao?
      Nuốt nuốt nước miếng, Đường Đường cẩn thận lui ra phía sau từng bước, vẻ mặt đề phòng nhìn đại thúc.
      Ba ngày! Suốt ba ngày qua tuy rằng nàng vẫn luôn canh giữ trong đại điện, nhưng dù mệt mỏi cũng chỉ dám nằm úp sấp bên bàn đá lát, nằm nhiều đến nỗi xương sống và thắt lưng nàng đều đau, đĩa đệm ở cột sống như muốn bung ra, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc nằm chiếc giường đá lớn đến mười thước vuông kia.
      Lí do đầu tiên, là vì đại thúc ngồi giường ăn uống, vô cùng chuyên tâm vận công chữa thương, cho nên nàng sợ vạn nhất mình kìm lòng được len lén bò lên làm kinh động đến đại thúc, nhỡ có chuyện gì xảy ra thảm! Lúc đó chừng toàn bộ ma chúng của Ma giới đều xuất động, đem nàng lăng trì lại lăng trì thêm vài lần, tiên thi* lại tiên thi… Chắc chắn làm cho nàng chết rất khó xem. (tiên thi: quất roi vào xác chết).
      Thứ hai, (Mỗ đường run run rẩy rẩy nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo trong lòng), tuy rằng nàng rất mê trai, nhưng nàng tuyệt đối làm loại chuyện vô cùng mất mặt này! Nàng thích đại thúc, thậm chí có lẽ là , nhưng đại thúc có thích nàng hay nàng biết! Thế nên, nàng kiên quyết chống lại việc “bá vương ngạch thượng cung”, nàng muốn là lưỡng tình tương duyệt, lưỡng tâm tương hứa!
      “Ngươi nghĩ ngươi ngủ chỗ nào?” Lãnh mâu trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên nhìn vẻ mặt quỷ dị, ánh mắt du lịch khắp nơi của nữ tử nhân loại này, biết nàng lại hiểu sai ý, nhịn được hừ lạnh tiếng, dậm chân cái, khiến cả tòa đại diện cũng rung động theo.
      “Ngươi ngủ ở đây!” Lãnh mâu trầm xuống, nhìn vào thềm đá nằm trước giường đá, Hiên Viên Hận Thiên thẳng qua bên cạnh Đường Đường, tiếng lạnh băng như gió thu lạnh lẽo tàn bạo xuyên qua tường: “Đây mới là chỗ ngủ của nô lệ!”
      “Dựa vào đâu?” Nhảy dựng lên, Đường Đường nổi giận: “ chơi thế này! Ta phải ma chúng của chàng, ta là khách của chàng, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của chàng!”
      “Khách?” Dừng chân lại, Hiên Viên Hận Thiên quay lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Đường cái, áo bào khẽ mở lộ ra vòm ngực trần có miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, “Ngươi cứu ta?”
      “Ặc ~~” Đường Đường nghẹn lại, uể oải mất khí thế: “Được rồi! Ta thừa nhận là ta chưa giúp được điều gi, hơn nữa lại khiến chàng cứu ta thêm lần. Nhưng mà – – nhưng mà, ta muốn lấy thân báo đáp a ….”
      “Hừ!” Tiếng hừ lạnh vang lên, Hiên Viên Hận Thiên xoay người hiên ngang ra ngoài đại điện, lạnh lùng : “Bổn vương cũng thích! Cho nên, mạng của ngươi là của ta , Đăng nô!”
      Cửa điện rầm tiếng đóng lại, ngọn đèn hơi run rẩy hai cái, Đường Đường sững sờ đứng trong điện, như bị biến thành tượng đá trong nháy mắt.
      “Hà ~~” tiếng ngáp nhàng, Phỉ nằm trong góc đại điện lười biến dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, mắt xanh rực rỡ, mang theo hàm ý bỡn cợt, nhìn cái người đứng thẳng bất động trong đại điện, sau lúc mới chậm chạp phản ứng, tức giận giậm chân: “Cái, cái gì thế hả, quả coi ta là nô lệ sao?”
      *************************
      Gió thu tiêu điều, cỏ cây xơ xác, khắp nơi tràn ngập màu vàng bi thương.
      Vẻ mặt Đường Đường đau khổ hề hề đứng trước mặt lừa, cầm hộp dược cao mùi thơm xông vào mũi, bôi lên người con lừa từ xuống dưới, vừa bôi vừa lảm nhảm – -
      “…. Ngươi xem ta có đáng thương , phải là ta cứu đại thúc sao? Giờ hay rồi, ta trở thành người để cho chàng muốn sai thế nào sai, muốn dùng thế nào dùng như thế đó…”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 70: Đường Đường ủy khuất.
      Edit: Trần

      Con lừa trợn to mắt, Húc Thanh Lam qủy dị nhìn Đường Đường cái, ánh mắt mập mờ lại tràn ngập thâm ý, giống như nhìn cái là nhìn xuyên qua y phục cuả Đường Đường, nhìn nàng từ xuống dưới xót chỗ nào.
      “Ta kháo! Ánh mắt của ngươi!” Nắm chặt lấy lỗ tai lừa, Đường Đường hung tợn : “Lão nương là loại người để người khác tùy tiện nhòm ngó hay sao! Hơn nữa, đại thúc há phải loại người tùy tiện nhòm ngó người khác!”
      “Phụt ~~” Bất đắc dĩ phun phì phì trong mũi, lừa quay quay đầu, nước mắt lưng tròng : “Ta sao hiểu được rốt cuộc ngươi cái gì, là ngươi , ‘muốn dùng thế nào dùng như thế đó’!”
      “Bụp!” Đầu lừa lại bị trúng thêm cốc, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi ”Ta về chuyện, cả ngày đại thúc bắt ta làm việc, cho ta rảnh rỗi chút nào, rót nước, lau đèn, gọi cơm, quét tước điện các, mà chuyện quá đáng nhất là, cư nhiên còn bắt ta, bắt ta….”
      Lừa vẫy vẫy tai, Húc Thanh Lam cẩn thận khống chế suy nghĩ của mình, dù chết cũng dám nhìn nhân loại so với ma còn ác hơn kia.
      Cầm hộp gỗ trong tay, Đường Đường cảm khái vô hạn nhìn mặt trời chìm mất nửa ở phía chân trời xa xa, hồi lâu vẫn gì, nhưng mặt dần dần đỏ lên, trong đôi mắt hạnh cũng bắt đầu loang loáng nước mắt.
      Yên lặng lâu, ngay cả Phỉ nằm bên vô cùng chăm chú liếm móng vuốt cũng dừng lại động tác, lừa phỉ, đều kinh ngạc mà tò mò nhìn nhân loại kia, dùng tâm ngữ chuyện với nhau – -
      “Nhị vương tử, Ma Vương rốt cuộc làm gì nàng?”
      “Bổn vương cũng biết, nhưng Ma Vương tựa hồ cũng bắt nàng làm gì, bằng sao lại ngầm đồng ý cho nàng dùng thánh dược Ma giới chữa thương cho ta và ngươi”!”
      “Nhưng mà vẻ mặt của nàng – -“
      “Chẳng lẽ Ma Vương ‘ăn’ nàng?”
      “Nàng có!”
      “Vậy chẳng lẽ – -“
      “Đại thúc bắt ta hầu hạ chàng tắm rửa!” Giọng nữ u oán đột nhiên vang lên, dọa lừa phỉ hết hồn, Đường Đường lệ tuôn như mưa, nhìn hai con vừa hoảng sợ lại ưu thương, cảm thấy rầu rĩ “Ma Vương lãnh huyết này, lấy cớ bảo ta hầu hạ chàng gội đầu, thực tế lại….”
      “Thanh Lam…” Hít hít mũi, Đường Đường vô hạn ủy khuất nâng đầu lừa lên, đem khuôn mặt đầy lệ của mình vùi vào cổ nó.
      “Ai!” Chẳng biết tại sao, khuôn mặt mang theo hơi lạnh của nàng chạm vài cổ mình, Thanh Lam cảm thấy tia khác thường, trái tim hơi co lại chút, đau, “Nữ nhân ngốc nghếch – -“
      Lời an ủi còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe thấy giọng mũi của nữ nhân ngốc kia vang lên bên tai: “Ngươi có biết trong cuộc đời thống khổ nhất là chuyện gì ?”
      “Chuyện gì?” Chun mũi, Húc Thanh Lam đột nhiên phát hóa ra mình cũng là con lừa cực kì có cảm xúc.
      Trợn mắt há hốc mồm, dựng đứng hết cả lông lên, trong lòng Vô Ưu đột nhiên cảm thấy có chút chua, cảm giác cực kì tốt, nhân loại kia cư nhiên ôm đại thần của mình mà khóc!
      Quay đầu nhìn cả thân lông trắng mềm mịn của mình, Vô Ưu buồn bực. Cho dù giờ nó thể duy trì hình người, cho dù giờ nó chỉ là chú “chó” nhưng dù sao cũng vẫn đáng hơn con lừa Húc Thanh Lam kia chứ? Sao nhân loại kia lại ôm ?
      “Chuyện thống khổ nhất thế gian chính là – -” Ngẩng đầu mạnh, tay Đường Đường nắm thành quyền trước ngực, ngửa mặt lên trời la hét : “Sắc đẹp của đại thúc ngay trước mắt, thế mà chỉ có thể nhìn, thể sờ, mà quan trọng là – – thể ăn!”
      “Rầm” tiếng, Vô Ưu miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất, mà lừa lại giận giữ quay đầu thoát khỏi tay Đường Đường, hận thể nhấc chân đá nữ nhân chết tiệt này bay thẳng lên bầu trời.
      “Sao thế, sao thế này?” Tay chân luống cuống nâng chú cún mặt đất, vẻ mặt Đường Đường mê man , “Vừa rồi vẫn còn tốt cơ mà! Sao đột nhiên lại hôn mê?”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 71: Dáng người trong mộng ()
      Edit: Trần

      “Đăng nô!” Tiếng gọi lạnh lùng đột nhiên vang lên, như tiếng vọng du dương khắp vòm trời, Đường Đường cả kinh, vội ôm lấy chú chó mặt đất, cầm lấy hộp dược cao thuận tay quăng sang, “Thanh Lam, ngươi tự mình bôi thuốc , đại thúc lại gọi ta! Ta ta ta ta, ta về trước đây!”
      “Ô oa ~~” Bi phẫn hí dài tiếng, Lừa nhìn thân ảnh lam sắc vừa xong vội , lại vúi đầu nhìn bốn vó dài dài tròn tròn của mình.
      “Ta kháo!” biết học phải câu cửa miệng của nữ nhân kia từ lúc nào, lừa đạp đạp lên hộp gỗ tinh xảo, “Người ngợm lão tử thế này tự mình bôi thuốc thế nào đây?”
      ********************************
      Mây trắng, thông reo, vùng núi yên tĩnh phủ đầy mây mù. Ở chân núi, bãi đá loang lổ vẫn sừng sững đứng đó, vẫn như cũ ngâm trong máu tươi, vẫn có thân ảnh cao lớn như cũ.
      Hai dòng lệ lại lăn xuống gò má, cảm giác quen thuộc sâu sắc lại ăn mòn trái tim, Đường Đường nhìn nam nhân nằm bãi đá kia.
      Hắc y, tóc đen, vết máu loang lổ, chỉ là mặt – – khuôn mặt của cuối cùng trông như thế nào?
      “Ta muốn nhìn ! Ta phải nhìn cho bằng được!” Trong lòng, cảm giác quen thuộc mãnh liệt khiến tâm thần Đường Đường yên, liều mạng vươn tay xua mây mù dày đặc mặt , muốn nhìn xem là ai.
      “Là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?” Tay, càng ngày càng gần hơn, nhưng cũng càng ngày càng xa. Đường Đường sốt ruột trừng lớn mắt, cuống đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nhưng bất kể thế nào cũng thể chạm tới, với tới, hắc y nam tử tựa như ảo ảnh cuối chân trời, vô cùng ràng, mà lại cũng vô cùng xa xôi.
      “Ngươi gọi ta sao? Cảnh trong mơ bỗng dưng biến đổi, gian bốn phía bỗng nhiên biến thành tối đen như mực, ở phía trước xa xa có vầng sáng , Đường Đường khiếp sợ quay đầu, từ từ bước về phía vầng sáng, cẩn thận đề phòng đến cực điểm!
      “Ngươi gọi ta sao?” Giữa vầng sáng, nam tử đẹp như ngọc đứng đó, áo bào trắng, đầu bạc, ngay cả môi cũng trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt, xanh biếc như ngày xuân đỉnh núi.
      “Nhìn thấy ta ?” Nam tử duỗi tay, khuôn mặt nhu tuấn mỹ lên nét mỉm cười, vài phần giảo hoạt, lại mang theo vài phần ý xấu, như đứa thích đùa dai, “Đường Đường!”
      Hai chữ, gọi đến khiến Đường Đường toàn thân nổi da gà. gọi rất ôn nhu, Đường Đường chưa bao giờ nghe ai gọi mình thâm tình như thế, cơ hồ tiếng gọi gợi ra chỗ sâu nhất trong nội tâm, dễ dàng lôi lên tiếng lòng của mình.
      “Ngươi?” Ngẩng đầu, Đường Đường kinh ngạc nhìn nam tử kia, nhìn thấy giữa trán vệt hồng sáng, xinh đẹp như ngọn tam diệp thảo. (Tam diệp thảo: Clover, cỏ ba lá).
      Nàng hẳn từng gặp , chỉ là gặp ở đâu nàng quên, nhưng phải là người ở trong mộng của nàng, Đường Đường khẳng định, vô cùng khẳng định.
      “Ngươi phải ! Ngươi là ai?” Nhăn mi, Đường Đường hơi hơi sinh khí, tức giận người này lấy cái vấn đề mà nàng vô cùng để ý để đùa giỡn.
      “A, dễ dàng khẳng định như vậy?” Buông tay, nam tử nở nụ cười, đôi mắt xanh cong cong thành vòng cung xinh đẹp, như hai dòng nước mùa xuân, “Sao ngươi biết ta phải là ?”
      Khoanh hai tay, Đường Đường mất hứng xoay người : “ phải là phải, ta ràng!”
      Cất bước về phía trước, Đường Đường nghĩ đến cảnh trong mơ của mình.
      Kì lạ, mỗi lần nàng nằm mộng này đều vô cùng thanh tỉnh, biết ràng là mình nằm mơ, nhưng lại rất hi vọng giấc mộng này có thể hoàn thành, nàng rất lo lắng cho nam nhân kia, biết đến tột cùng chết hay , cũng biết rốt cuộc là ai?
      Càng nghĩ càng nôn nóng, Đường Đường nhịn được vùng chạy. Lần nằm mơ này, nàng cảm thấy đám sương mặt nam nhân kia phai nhạt chút, cơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt thực của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :