1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Nhất thống Ma Giới
      Edit: Trần

      Nhìn trái nhìn phải, Đường Đường chỉ mũi mình xác định hỏi: “Ta?”
      trả lời, Hiên Viên Hận Thiên chỉ buông tầm mắt lạnh lẽo nhìn Đường Đường cái, Đường Đường lập tức run run người nâng cái lá cờ to như cái chăn vác lên vai.
      thôi!” Ánh mắt dịu xuống, Hiên Viên Hận Thiên vội chuyển tầm mắt, dáng vẻ nữ nhân lúc này trông buồn cười quá.
      Cái tay trần, ống quần nát vụn, mặt chỗ trắng chỗ đen, con phỉ đeo ở trước ngực, vai lại khiêng lá cờ lớn, trông chật vật như thể – -
      “Con mẹ nó thế này ta khác gì đội trưởng đội tuyên truyền chứ?” Thanh thở hổn hển đầy oán giận vang lên sau lưng, Hiên Viên Hận Thiên cuối cùng nhịn được khẽ kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi chuyển thế, nụ cười chính thức, vô cùng thoải mái!
      Trong bóng đêm, Đường Đường vác lá cờ lớn sau lưng đại thúc, vẻ mặt buồn bực, mặt thối như cầu tiêu vào ngày tháng sáu.
      Vì sao chứ?
      Vết thương của đại thúc ràng nặng như vậy, nặng đến nỗi từng bước đều phải như dùng hết tất cả sức lực, thế mà chàng vẫn cố tình cần nàng đỡ.
      Đường Đường thậm chí có thể nghe tiếng đại thúc cắn răng, chặt đến nỗi những thớ thịt ở quai hàm cũng căng lên như dây cung, Đường Đường thậm chí còn nhìn thấy những sợi gân xanh mu bàn tay của đại thúc lên, như con rắn xanh xám vặn vẹo dưới làn da, đó là do đại thúc nắm chặt thanh trường kiếm mà tạo thành, như dùng sức kiếm để chịu đựng thống khổ mà người thường thể chịu được, kiên trì chấp niệm mà người thường thể kiên trì nổi.
      Lòng đau như cắt, nhưng Đường Đường lại cố nhịn lại kiên cường rơi lệ. Bóng lưng cao ngạo mà độc của đại thúc khiến cho Đường Đường cảm thấy rơi lệ rất yếu đưới, khóc cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể lần lại lần yên lặng gào thét trong lòng: “Đại thúc, đừng chết mà, đừng ngã xuống, đừng bỏ lại ta mình….”
      Lặp lặp lại, cơ hồ đến phát cuồng, nhưng Đường Đường biết, kì đại thúc chàng nghe được, nghe hết toàn bộ chữ cũng bỏ qua.
      Chấp niệm của nàng mãnh liệt như vậy, chuyên tâm như vậy, cơ hồ khiến nàng vận dụng thần giao cách cảm thành công thêm lần nữa, sao có thể nghe thấy chứ? thậm chí có thể cảm nhận được giữa những câu gọi của nàng còn hàm chứa cả vị mặn chát của nước mắt, ướp lạnh cả đáy lòng mình, thế nhưng trong lòng lại có ấm áp đốt cháy cả máu thịt mình.
      Có lẽ là do máu chảy ra mang bớt lạnh lùng và kiên cường của , những câu của nàng làm cho tim trầm sâu trong mềm mại ấm áp, ấm đến nỗi muốn dừng bước lại, muốn quay đầu nhin nàng cái, biết nàng khóc, cũng biết nàng rất vất vả để cố gắng, nhưng giờ, phải là lúc!
      Bàn tay to lớn đột nhiên vươn tới, cầm lấy cột cờ trong tay Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên quay đầu lại, chỉ đem hết ma khí toàn thân hướng về lòng bàn tay, vận khởi bắn về phía Tụ kì.
      Chỉ thoáng, giống như lỗ đen trong vũ trụ mở ra, lực hút mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, Đường Đường hô to tiếng bay thẳng lên, cả người bị khống chế bay thẳng về phía đại thúc, đôi tay cố gắng ôm lấy ngọn cờ, thế nên cảnh cuối cùng đó là đại thúc vác cột cờ, mà nàng và Tụ cờ treo ở đầu còn lại của cột cờ.
      “Chúng nghe lệnh!” Tiếng lạnh lùng vang lên dưới màn đêm, cao, nhưng lại có thể kiến cho mỗi chúng cảm thấy hàn ý thấu xương, chút liên quan đến giọng nữ khóc la om xòm thê thảm vang lên cùng lúc đó.
      Cây gậy màu vàng, lá cờ lớn ánh đỏ bay giữa sương mù dày đặc, hai viên nguyên sáng lạn chói mắt ở mặt cờ như như . Phỉ bị ôm trước ngực Đường Đường bỗng dưng mở hai mắt ra, mắt xanh chói lóa, hai tai nhọn dài trong gió lạnh như thống khổ mà run rẩy hai cái.a
      windlove_9693 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: Thiên địa chấn kinh
      Edit: Trần

      Vương chết, chúng mau thối lui!” Tiếng trầm thấp lạnh lẽo rung động đến tận cuối chân chời, trong bầu trời đêm thấp thoáng ánh sao vang vọng mãi thôi, đám chúng kinh ngạc nhìn nguyên của Vương và nhị vương tử bị ma khí lạnh như băng thôn tính, cả dãy núi trong khoảnh khắc chìm trong chướng khí mù mịt, gió mang theo mùi hôi thối tanh nồng, ánh sáng kì lạ bắn thẳng lên trời, nhóm chúng bi thương khóc khắp mọi nơi, sau đó vội vã biến mất….
      Bên cạnh vách núi đen, Húc Thanh Lam bước nhanh lên phía trước vài bước, nhìn nguyên của đại vương tử trọng lê bị ma khí thôn tính, còn nguyên của nhị vương tử….
      Trong mắt lừa lên tia sáng quỷ dị, Húc Thanh Lam bình tĩnh ngẩng đầu lên, bốn chân đứng vững, tiếng hò hét của đám ma chúng như bài sơn đảo hải*, kinh thiên động địa* – - (rời núi lấp biển, long trời lở đất.)
      “Vương thượng minh, nhất thống Ma Giới! Vương Thượng thần võ, lực trảm vương…” (Nghe như tiếng kêu gào mấy ma giáo trong mấy phim cổ trang ấy ^_^)
      ********************************
      Thiên giới, Huyền Hoa cung.
      Đế Thích miễn cưỡng nằm kim tháp*, mặc cho đôi tay ngọc đẹp như búp măng mùa xuân đấm bóp, xoa nắn, mắt phượng mông lung híp mắt lại, như nhắm lại như mở nhìn tiên nga đánh đàn phía trước, khóe môi tao nhã chậm rãi giương lên, chậm rãi mà thản nhiên, như gió xuân lướt qua, thoáng chốc nắm bắt lấy trái tim thiếu nữ. (kim tháp: chiếc giường bằng vàng)
      “Hì hì….” Tiếng cười duyên ôn nhu vang lên, nhất thời, tiên nga đánh đàn má đào khẽ hồng, đẩy cây đàn ra trước mặt nũng nịu : “ đánh nữa! Thiên đế cố ý, hại Cầm bị chúng tỉ muội cười nhạo!”
      “Ha hả! Cao giọng cười, Đế Thích đứng hẳn dậy vươn tay về phía Cầm , “Ừ, là trẫm tốt! Là do trẫm thích nhìn dáng vẻ tức giận của Cầm , so với ngày thường còn đẹp hơn ba phần.”
      “Hì – -” Chuyển giận thành vui, Cầm hờn dỗi liếc mắt nhìn Thiên đế cái, đầu hơi cúi thấp, xấu hổ về phía kim tháp.
      “Thiên hậu giá đáo!” Tấm mành lấp lánh khẽ động, dường như tiếng đàn bị loạn lên, thân ảnh màu đỏ mỹ lệ thướt tha vào sau bức rèm che, sắc mặt Thiên đế biến đổi lập tức buông tay, mà sắc mặt Cầm trắng bệch vội vàng quỳ mặt đất.
      “Nô tì tham kiến Thiên hậu!”
      “Miễn lễ!” Đôi mắt đẹp đảo qua Cầm quỳ gối trước giường, dừng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác*, Xá Chi trào phúng giương khéo môi, vài phần kiêu ngạo, vài phần hèn mọn, còn có vài phần chua sót nên lời.
      bao lâu rồi, từng bên tai mình nhu tình mà : “Xá nhi, vì sao khi nàng nóng giận lại còn đẹp hơn ngày thường ba phần thế?”
      Mà những lời này, suốt ngàn năm qua với bao nhiêu nữ nhân rồi?
      Hàng mi mỏng như sương khói khẽ nhăn, giữa đôi mắt lên loang loáng tia nước, ưu thương mà mê man.
      Cầm rất đẹp sao?
      Còn chưa bì được ba phần của mình, nhưng vì sao Thiên Đế để mắt, lưu luyến nữ nhân như thế này?
      nàng, nàng biết, nhưng cũng các nàng khác! Suốt ngàn năm, nàng thể đếm nổi bên cạnh có bao nhiêu thải nữ, bao nhiêu vị phu nhân, có bao nhiêu nữ tử qua lại, từng buộc tơ tình, từng có duyên với .
      Những người này, đều !
      “Xá nhi, sao nàng lại tới đây?” Nở nụ cười ôn nhu, Đế Thích từ ngự tọa* xuống, cầm lấy tay Xá Chi, lại bị xúc cảm lạnh như bay làm giật mình chau mi, “Sao thế? thoải mái chỗ nào à?” (Ngự tọa: Chỗ ngồi của vua).
      Giữa đôi mắt phượng là thâm tình trước sau như , Xá Chi hoảng hốt chút, bụng u oán trong ánh mắt của dần dần tan thành mây khói. Lần nào cũng thế, chỉ cần đứng trước mặt , nàng lại vui vẻ cách ngốc nghếch, tự mình dối mình, bởi vì, nàng thương !
      “Phong Giáp, đợi ngoài điện chờ vào bẩm báo,” đôi môi đào đỏ tươi run rẩy, run đến nỗi thanh cũng như bị vỡ thành từng mảnh , Xá Chi dùng sức cầm tay Thiên Đế, như muốn lấy chút sức lực từ : “ – - thống nhất ma giới, chém chết Vương, Nhân gian giới vô cung bạo loạn!”
      Biến sắc, Đế Thích lạnh lùng kéo khóe miệng : “Vừa ra tay thâu tóm Ma hai giới?” Hừ, hay cho tên Hiên Viên!”
      “Thiên Đế, ” những ngón tay ngọc nắm lấy bàn tay Thiên đế, những ngón tay vẫn lạnh lẽo như bị đóng băng, Xá Chi mở miệng yếu ớt : “Bắc Ma Vực là khu vực biên giới của Ma giới, ngoại trừ Tu Di Sơn đây là chỗ gần Thiên đình nhất!”

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay wa, mog chuog moi
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64 nhà nànghttp://lienhoahongtran.wordpress.com thấy cập nhập mục lục, các bạn đành đọc nhảy cóc nhé
      Chương 65: Nhất Thiết Quan Kiến Trì (Hồ nước nhìn thấy tất cả mọi chuyện).
      Edit: Trần

      Trong đại điện vắng vẻ u lãnh, ngọn đèn tỏa ánh sáng ấm áp nằm trong 1 góc, nữ tử tóc dài mặc váy xanh ngồi bên cạnh chiếc bàn đá yên lặng lau đèn, dưới chân nàng là con Phỉ ngủ say, ánh lửa hắt ánh sáng lên mặt nàng, ánh sáng chiếu vào tạo thành những chiếc bóng hắt lên vách tường, khiến cho chỗ ngồi của nàng có vẻ biến hóa sinh động, so với đơn điệu và yên lặng ở bốn phía có vẻ hợp nhau.
      Đây là cảnh đầu tiên mà Hiên Viên Hận Thiên nhìn thấy khi mở mắt ra, cũng là lần đầu tiên trong đại điện này của ngọn đèn, lần đầu tiên có người lạ ở bên cạnh , lại cảm thấy hề bất ngờ, như thể nàng vốn nên ở đó, yên lặng trông chừng cho chút ấm áp, ngàn năm tháng có trôi qua vẫn vững vàng mà yên lặng ở đó, ánh sáng và ấm áp dường như hề tức giận mà bỏ , chỉ là xem , lãng quân, đánh rơi nó vào góc sâu nào đó.
      Đôi lãnh mâu chớp lấ lần nhìn nhân loại tên Tôn Đường Đường kia, nàng vẫn ngồi nhúc nhích.
      Có vẻ có gì đó khác với thường ngày, nàng vốn hay la lớn, thích thích hoạt động thế mà lại chờ trong đại điện buồn chán cả ba ngày, trừ ăn cơm với ngủ, nàng cũng chỉ lại chút.
      đến trước thạch tháp* mà tĩnh tu, đứng chờ ở khoảng cách xa gần, hoặc là đứng ở bậc đá gần thạch tháp* ngồi lát, ngơ nhác nhìn . (cái giường đá )
      Hán cần mở mắt cũng biết nàng làm những gi, bởi vì có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nàng vang lên ngay kề bên, ngửi được mùi hương người nàng, phải loại mùi thơm nồng của đám ma nữ, mà là mùi hương từ chính da thịt nàng thoát ra, như mùi hương thoáng mát giữa ngày hè, trong trẻo mát mẻ, khiến lòng cảm thấy rất thoải mái.
      cũng có thể nghe được tiếng nàng ngẫu nhiên thở dài, tràn ngập lo lắng và thất vọng, thể tin cũng nghe được cả điều này, rất kì quái!
      Mày kiếm nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên nhìn cái người nhìn đèn mà ngẩn người kia, đầu nàng đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn, trái tim khỏi hơi co lại, nhưng lập tức lại rất muốn cười. Nữ tử nhân loại kì quái này, nàng cư nhiên có thể trợn tròn mắt mà ngủ gà ngủ gật!
      “Mâu Chân!” Vận khởi thần giao cách cảm gọi tùy thị, thân ảnh Hiên Viên Hận Thiên dưới ánh đèn lờ mờ dần dần biến mất, bên môi vẫn còn mang theo nét cười nhàn nhạt mà chính cũng nhận ra: “Mang Đăng Nô tới Nhất Thiết Quan Kiến Trì gặp bản vương!”
      Đôi mày đẹp như khói khẽ nhăn, Mâu Chân đứng thẳng bất động lát, nâng mâu nhìn Tùy Hỉ đứng ở thềm đá trước điện, trong lòng khỏi bùi ngùi thở dài tiếng, Vương muốn cho Tôn nương đến Nhất Thiết Quan Kiến Trì, chỉ sợ phải….
      Xoay người về phía hành lang bên hông đại điện, tiếng mềm mại xuyên qua gió đêm, nhàng rơi xuống tai Tùy Hỉ, mang theo vài phần an ủi, lại có vài phần hiểu : “Vương tỉnh rồi, triệu tùy thị mang Tôn Nương đến Nhất Thiết Quan Kiến Trì…”
      Bóng lưng cao lớn bỗng nhiên cứng đờ lại, Tùy Hỉ nắm chặt nắm tay sau đó lại thả lỏng ra, thủy mâu thẫn thờ nhìn đám lá rụng bị gió cuốn trước cửa điện, khóe môi chậm rãi giơ lên, mang theo vài phần chua sót,
      vài phần thư thái, thanh con Lừa lại vang lên bên tai: “Nàng đến đây là vì muốn tìm đại thúc của nàng – – Vương của các ngươi!”
      cơn gió mạnh thổi đến, đám lá cây bị gió cuốn về phía gốc cây, hết thảy đều do duyên số!
      ********************************
      qua cái hành lang uốn lượn khắc hoa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Đường Đường kinh ngạc trừng lớn mắt, dám tưởng tượng trong đại điện như chỗ của người chết này lại có chỗ như thế này.
      “Tôn nương, mời vào !” Đứng ở lối vào Hoa Kính, Mâu Chân ngoái đầu nhìn lại, dịu dàng .
      “Ta tự vào sao?” Do dự giương mày, Đường Đường nhìn mười vị ma nữ tuyệt sắc quỳ hai bên Hoa Kính, mà ánh mắt các nàng nhìn mình….
      Ặc ~~ rét mà run!
      “Đúng thế, ngươi tự mình vào!” Vui vẻ vuốt cằm, Mâu Chân tươi cười dịu dàng như nước, nhưng Đường Đường vẫn cảm thấy nụ cười kia chứa đựng thâm ý, thể ràng…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 66: Mỹ nam xuất thủy.
      Edit: Trần

      hành lang bằng đá rất lớn uốn lượn ngoằn ngoèo, dòng nước xanh thẳm tạo thành bức màn nước xinh đẹp chảy qua tay vịn hành lang, như nữ tử xinh đẹp sợ hãi đứng bên hồ nươc thu tay chờ người tới đón.
      Đường Đường vừa vừa tò mò ngó đông ngó tây, nhìn thế nào cũng thấy ở đây rất giống hồ nước ở Nam Hải Quan trong Tây du kí, tráng lệ mà đầy tiên khí.
      qua ngã rẽ cuối cùng, hai mắt Đường Đường phát sáng, lắc mình cái trốn sau cái cột ở cầu, trái tim kích động điên cuồng đập thình thịch.
      Có nam nhân!
      Nam nhân lõa thể!
      Nam nhân lõa thể tắm rửa ở đằng trước.
      Duỗi tay túm lấy cây sen bên cạnh lan can, tâm tư Đường Đường kịch liệt giao chiến – -
      “Nhìn hay nhìn?”
      “Nhìn gì chứ!! Nếu đại thúc mà biết, ngươi cứ xác định kiếm củi ba năm thiêu giờ!”
      “Ê này, đây chính là soái ca cực phẩm nhá, vừa rồi kinh hãi nhìn thoáng qua cũng đủ rung động chứ? Nhìn cái lồng ngực rộng lớn kia xem, cơ ngực hoàn mĩ, thậm chí còn có thể thấy cả cơ bụng sáu múi kìa….”
      Nuốt nuốt nước miếng, Đường Đường bị hai thanh trong đáy lòng khiến cho đầu váng mắt hoa, máu toàn thân sôi trào, nổ tanh tách bên màng tai,, như réo lên: “Đứng lên, đứng lên nào! Nhìn cái thôi mà!”
      “Đừng mà!” Rối rắm nắm chặt lan can, Đường Đường yếu đuối giãy dụa “Ta đại thúc! Ta thể bị dụ hoặc! Ta ta ta, là ồn ào ~~~”
      “Ồn ào cái rắm! Rốt cuộc ngươi có nhìn ? Ngươi , soái ca , sao đại thúc biết được?” Trong đáy lòng, thanh â, ‘Đường ác ma’ bắt đầu chiếm thế thượng phong, từng chút làm tan rã phòng ngự của Đường Đường, huống chi đó chỉ là công trình phòng ngự bằng bã đậu.
      “Con mẹ nó, xem xem!” Nhe răng cười, bứt lấy bông hoa sen to như chậu rửa mặt xuống, đường đường cầm nó che lên đầu liếc nhìn – -
      “Ta kháo!” Nhịn được thầm mắng câu, Đường Đường tức giận thiếu chút nữa ngã nhào.
      Đáy lòng phải đấu tranh mãnh liệt thế nào thế mà khi quyết định soái ca lại bị hoa sen che mất, chỉ còn thấy”lưng trần”.
      Khó chịu, cực kì khó chịu! tay Đường Đường bám lấy cột cầu, tay cầm hoa sen che đầu cố gắng nhìn, nhìn…
      bó tóc dài màu trắng theo tiếng nước chảy chậm rãi ung dung nổi lên nền lá xanh, chỉ là tâm hồn mỗ Đường bị sắc mê hoặc chỉ cho đó là tượng phản quang từ mặt nước, mãi đến khi “Ùm” tiếng, “bóng lưng” soái ca đột nhiên biến mất.
      cơn gió lạnh thổi qua, Đường Đường bỗng nhiên ngây ngốc trừng mắt nhìn, hoa sen trong tay biết rơi xuống chỗ nào, tiếng thể quen thuộc hơn vang lên đỉnh đầu, khiến cho mỗ Đường cả kinh, có loại xúc động muốn trốn – -
      xem đủ chưa?”
      Khuôn mặt bình tĩnh, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng hạ mắt nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ ngây thơ mê mẩn nhìn mình, trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy buồn cười. Nữ tử nhân loại này, nàng rốt cuộc là người quái dị từ nơi nào đến? Mặc dù giống đám ma nữ hề thu lại dục vọng của mình, nhưng cũng có ai dám như nàng sắc đảm ngập trời!
      Cố gắng cử động cằm, Đường Đường chậm rãi, vô cùng chậm rãi ngẩng đầu lên, chiếu vào đôi mắt thâm u lạnh lẽo như bóng đêm, nhìn lâu, mãi đến khi trái tim nóng bừng lên, tay phát run, sau đó – -
      “Phụt, phụt!” Từ mũi chảy ra hai dòng máu đỏ tươi thể khống chế chảy ra, rơi vào trong nước, làm cho mặt nước vốn yên ả xuất nhiều gợn nước lan ra xa, cả mặt nước ngừng nổi nên bọt nước.
      “Đại, đại thúc?” Hai tay bưng kín mũi, đôi mắt hạnh của Đường Đường nước mắt lưng tròng giả bộ đáng thương, kì thực ngừng tự khinh bỉ trong lòng.
      Mâu Chân là nàng gặp đại thúc, sao nàng có thể đem chuyện này quên sạch ? Quả nhiên là sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại nước hại dân a!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :