1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: Nàng vì ai mà đến
      Edit: Trần

      “Vù….” Ngọn lửa như lên tiếng trả lời mà điên cuồng cháy phụt lên, hóa thành con hỏa long lóa mắt lao thẳng về phía trước.
      “Ầm.” tiếng vang lớn vang lên, đất rung núi chuyển, Đường Đường ngạc nhiên nhìn đám lửa lớn cháy về phía mình, trong lúc mơ hồ, chỉ nghe thấy Tùy Hỉ hét to tiếng: “Đường Đường!”
      Gió mang theo hơi nóng thổi qua, cả sơn cốc như bị trái bom có uy lực vô cùng ném thẳng vào, cột khói lớn như cây nấm bay thẳng lên trời, khí bốn phía bị thiêu đốt hầu như còn. (tớ k muốn dùng từ bom, nhưng chả còn từ nào miêu tả cả, hix).
      Đường Đường từ đầu đến cuối vẫn đứng bên vách núi đen, hề chạy trốn, cũng chả ơợ hãi, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng kịp làm thành phản ứng vĩ đại nào, trong lòng nàng hơi mê man thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đám sương đen này chính là khí thiên nhiên từ giếng phun lên trong truyền thuyết, chỉ cần gặp lửa là nổ mạnh?”
      “Mau tránh ra!” chưởng chém vào lừa che trước người mình, Tùy Hỉ tung người nhảy đến bên cạnh Đường Đường, thanh cả kinh mang theo run rẩy: “Ngươi~ ngươi sao chứ?”
      sao!” Quay đầu cười, Đường Đường hề biết mình trở thành người thợ mỏ, hàm răng trắng bóc khuôn mặt đen thui càng chói mắt hơn, “Ngươi nhìn xem, có đường rồi!”
      Nhìn theo ngón tay Đường Đường chỉ, đám ma chúng trông thấy cảnh tượng con đường đồ sộ mà lửa vẫn còn hừng hực thiêu đốt, vô cùng nguy hiểm, mà phía trước khoảng mười trượng bị đám sương đen đặc che khuất.
      thân ảnh màu tím xuất , Bỉ A Đa La giống như cánh bướm màu tím xinh đẹp kì ảo nhảy về phía ngọn lửa có thể khiến nàng hương tiêu ngọc vẫn.
      “Ầm!” Thế lửa đột nhiên tăng manh, ngọn lửa phun lên lập tức cuốn Bỉ A lên giữa trung, như con quái thú bị đói khát từ lâu.
      “Bỉ A cẩn thận!” Hai thân ảnh nhanh chóng bay lên, Thường Hữu và Thường Túy trái phải đỡ lấy Bỉ A Đa La bay về chỗ cũ, sắc mặt ba người đều trắng bệch, cảm thấy sợ hãi.
      Bĩu môi, Hiên Viên Hận Thiên nhìn Bỉ A được hai soái ca đỡ lấy, lại cúi đầu nhìn quần áo tóc tai mình bị sức nóng thêu đốt, khỏi chậc chậc cảm thán hai tiếng.
      Mỹ nữ chung quy vẫn là mỹ nữ! Mới vừa trải qua nguy hểm chút là có nam nhân tranh nhau xum xoe, chẳng hề như mình, vừa rồi bị lửa nuốt lấy cũng chỉ đổi được tiếng gọi lo lắng của Tùy Hỉ, đau cũng chả nhột.
      Buồn bực quay đầu, Đường Đường đột nhiên rất nhớ đại thúc, đại thúc luôn cứu mình trước tiên. Thế nên, nàng cũng muốn cứu được đại thúc trước tiên!
      “Các ngươi đừng vào, lửa này có linh tính!” Hít sâu hơi bước vào trong lửa, Đường Đường cảm thấy mình vĩ đại, lãng mạn! Vì cứu đại thúc, nàng lên núi ma, xuống biển lửa, quả phải lãng mạn bình thường mà còn vĩ đại nữa.
      “Đường Đường!” Trái tim như bị nắm lấy, Tùy Hỉ theo bản năng quát bảo dừng lại, lại cảm thấy trước mắt thoáng lên bóng đen, con lừa lại như hồn bất tán chắn ở đằng trướ.
      “Ngươi muốn làm gì?” Trong mắt lừa tràn đầy lạnh lùng châm chọc, đồng thời phản chiếu bóng lưng Đường Đường dần dần xa, chậm rì rì : “Nàng đến là vì muốn tìm đại thúc của nàng, – - cũng là Vương của ngươi!”
      Gió, từ giữa trung lạnh lùng thổi qua, ánh lửa theo bóng lưng của Đường Đường dần dần tắt ngấm. Giữa gian vắng lặng, Mâu Chân lẳng lặng đến đứng ở phía sau Tùy Hỉ, tiếng mềm mại uyển chuyển biết là cho Tùy Hỉ cứng còng cả người, hay là cho Bỉ A vẫn mang vẻ mặt ghen ghét – -
      “Tôn nương cầm thanh tâm đèn, Phật đưa nó cho Vương, nhưng nó lại nhận Tôn nương làm đăng chủ, thiên ý thế, chúng ta thể phỏng đoán…”
      Cơ thể hơi chấn động, Tùy Hỉ bước lên trước bước quát sang sảng: “Ma chúng nghe lệnh, trông coi trận quan cẩn thận, đợi mười hai canh giờ sau, xông trận!”
      windlove_9693 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Là chó mà.
      Edit: Trần

      Dưới chân là ánh lửa lóa mắt, xa xa là bóng tối hỗn độn . Tiếng gió rít gào, tựa hồ như có những con dã thú biết tên rít gào ở bốn phía, cao tiếng, thấp tiếng, kêu đến nỗi Đường Đường nổi cả da gà, trái tim co lại, đập bùm bùm trong ngực.
      “Đại thúc, chàng ở đâu?” Xoa xoa họng kêu câu, Đường Đường dám lớn tiếng, sợ lại kêu phải cái gì đó đáng sợ đến, trong lòng lãng mạn với vĩ đại sớm còn sót lại chút nào, chỉ còn sợ hãi.
      “Bùm bụp!” Ngọn lửa nổ chút, Đường Đường bị dọa sợ tới mức trắng bệch cả mặt, màu của ngọn lửa biến thành mà xanh lá quỷ dị đáng sợ, trầm tàn độc, trong ánh lửa lên vật thể màu trắng, tản ra ánh sáng bạc mềm mại. Nó nằm lẳng lặng mặt đất, đẹp như dòng sông trăng.
      “Đừng, đừng đốt nó!” Mắt thấy ngọn lửa xanh chút lưu tình cháy về phía vật thể kia, Đường Đường vội hô to tiếng.
      Ngọn lửa do dự chút, như muốn nuốt lấy vật thể kia, lại như muốn vi phạm mệnh lệnh của Đường Đường, giãy giụa phen, cuối cùng chậm rãi thối lui.
      Ba bước thành hai bước vọt đến, Đường Đường trợn tròn mắt: “Đây là cái gì?”
      Mèo ra mèo, chó cũng chả phải chó! Tai thon dài, miệng cũng thế, hồ ly? phải, đuôi hồ ly giống thế này! Cái đuôi này vừa dài lại phiêu dật, như chùm đuôi ngựa màu bạc vậy.
      “Hiromi? Đúng rồi, chính là chó Hiromi*!” Bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ đầu, Đường Đường lập tức quyết định sinh vật này chẳng qua chỉ là con chó Hiromi to lớn chút thôi! (Hiromi là tên giống chó của Nhật)
      Mất cảnh giác, Đường Đường lập tức ngồi xổm xuống sờ sờ con chó.
      Mềm mại, mượt mà, xúc cảm vô cùng tốt, còn ấm áp nữa. Chỉ là bên thân của nó ướt đẫm máu loãng, lớp lông mềm mịn bị máu khô bám thành từng mảng, từng mảng lớn, bụng nó hơi phập phồng, thoạt nhìn như sắp hấp hối.
      “Ai mà ác như vậy chứ?” Nhăn mi lại, Đường Đường đưa tay nâng đầu chú chó lên, phát vết lông hồng cực xinh đẹp ở giữa đôi mi của nó, so với đám lông trắng xung quanh vô cùng tiên diễm.
      “Đẹp quá!” Vui mừng sờ sờ đầu chú cún, Đường Đường dùng sức xé ống tay áo rộng thùng thình, cẩn thận ôm chú cún trong ngực mình, như ôm bé con mới sinh.
      “Đừng sợ, ta mang ngươi tìm đại thúc!”Dùng tay bồng lấy thân thể vẫn còn ấm áp của chú cún, Đường Đường trong khoảnh khắc cảm thấy được an ủi, rốt cục nàng cũng phải chỉ có mình!
      Cất bước tiếp tục về phía trước, ánh lửa dần dần yếu , sau khi quay góc chín mươi độ có chuyển biến, Đường Đường ngạc nhiên dừng chân.
      Ngọn lửa dừng lại hướng về phía trước như muốn là đại thúc ở trong này, sắc lửa đỏ thẫm tạo thành vòng tròn lớn, vây quanh mảnh hắc ám. Nơi đó vô cùng kì dị, ánh lửa trước nó hoàn toàn mất tác dụng, như miệng cống chặn lại dòng nước, nó là cái cửa cống chặn lại nguồn sáng.
      “Đại thúc!” Trái tim như thầm, Đường Đường theo bản năng ôm chặt hai tay, chính là màu sắc này! Lúc nàng ở bên ngoài trận pháp nhìn ngọn đèn gọi đại thúc, ánh lửa biến thành màu sắc này, màu đỏ khiến người ta khủng hoảng, như đèn báo hiệu xe cứu thương, lóe ra tín hiệu về sinh mệnh bị đe dọa.
      “Vù ~~” trận phong thổi qua, Đường Đường run rẩy bả vai, thấy bóng đen giữa vòng lửa hơi động, trong giây lát đến gần ngay trước mắt.
      windlove_9693 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Muốn giết ta sao
      Edit: Trần

      “Ầm – - Tiếng kiếm ngâm thê lương, hàn ý lạnh đến tận xương, trong nháy mắt Đường Đường cảm thấy lạnh như biến thành tượng đá, cảm giác có gì đó mềm mại rơi xuống tay, hình như là tóc của mình, sau đó cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi giọt tay, dường như là máu tươi của ai đó, nhưng nàng đều rảnh để ý tới, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn đoàn huyết sắc xen lẫn hắc ám ở phía trước.
      thể xác định được, bóng tối mang theo rét lạnh, người khiến mình hoàn toàn nằm trong bóng đêm dày đặc có phải là đại thúc hay .
      Người trước mắt, quần áo đẫm máu rách tả tơi, mái tóc đầy máu bay loạn lên, đôi mắt đỏ như máu vẫn còn bám đầy vết máu hung tợn nhìn mình lom lom, ánh mắt đó đầy hung ác, xa lạ, trừ bỏ sát ý điên cuồng còn gì khác, Đường Đường run sợ, trái tim như bị người bóp chặt, nhào nắn thành khối, dùng đủ mọi cách mà tra tấn khiến nàng đau đớn.
      Đây là đại thúc sao?
      , phải đại thúc! Sao đại thúc có thể nhận ra nàng? Sao đại thúc có thể giết nàng? Đại thúc của nàng chỉ cứu nàng! Người này điên rồi, bị bệnh, điên cuồng chỉ biết giết người, thể phân biệt giả tốt xấu!
      “Muốn giết ta sao?” Lệ rơi, khuôn mặt đen đúa xuất hai vệt trắng noãn, Đường Đường đưa tay, sờ thanh kiếm đen tuyền đặt cổ mình.
      Lạnh quá, lạnh lẽo từ tứ chi cho đến tận xương tủy, thân kiếm phát ra tiếng ngâm trầm thấp, như từ trong giấc mộng xa xôi nào đó tỉnh lại, ngáp cái dài. Hai tia sáng màu vàng chợt lóe thân kiếm, càng ngày càng sáng, càng ngày càng chói mắt, chói đến nỗi Đường Đường phải nhắm chặt mắt lại, thể mở mắt ra nổi.
      “Hóa ra, là ta tự mình tình nguyện chạy đến đây tìm chết!” cơn gió mạnh cuốn tới, ngọn lửa vù tiếng lại dấy lên cao, Đường Đường nghe thấy tiếng mình kêu thê thảm đến tê tâm liệt phế, tiếng kêu khó nghe, nặng nề mà thô khàn, so với tiếng con lừa Húc Thanh Lam rống còn khó nghe hơn!
      Ánh sáng hỗn độn chồng chất lên nhau tức bùng nổ, Đường Đường ngã mạnh mặt đất.
      “Cũng vẫn còn may, chết cũng thống khổ!” Muốn khóc lại có nước mắt, Đường Đường thở dài suy nghĩ .
      windlove_9693 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Đại thúc, ôm ta cái.
      Edit: Trần

      cơn gió mát từ từ thổi qua, ngọn lửa vốn im lặng mà đốt đột nhiên “Đùng” tiếng, bốn phía rất im lặng, Đường Đường có thể nghe tiếng hô hấp của mình, vững vàng mà ngân nga, thở ra, hít vào, lại thở ra, lại hít vào….
      Mở bừng mắt ra, Đường Đường kinh ngạc nghĩ tại sao mình vẫn có thể thở, vẫn cảm thấy được đau và nóng, thậm chí còn thấy ngọn lửa biến về ánh vàng sáng sủa ónh ánh, thiêu đốt bên cạnh mình.
      Chỗ xa xa, bóng đen cao lớn nặng nề té ngã mặt đất. Nương theo ánh lửa, Đường Đường thấy trước ngực người kia có cái lỗ lớn, máu đen ồ ồ chảy ra từ đó.
      “Hiên Viên Hận Thiên – -” cam lòng gào thét tiếng, bóng đen chợt bắn tung tóe, hóa thành đóa hoa sen máu tức biến mất vào hư vô.
      Ngọn lửa ầm tiếng cháy lan lên, vây quanh thân ảnh lạnh lùng cầm trường kiếm trong tay, gối quỳ mặt đất, sống lưng hơi nghiêng, đầu rủ xuống, như nhẫn thống khổ lớn, trầm mặc như núi đá cứng rắn.
      “Đại – -” Thanh khẽ gọi nghẹn trong cổ họng, Đường Đường nghĩ nghĩ lát vẫn quyết định xoay người, cẩn thận bò ra ngoài vòng lừa.
      bước, bước, lại quay đầu lại nhìn người như con hùng sư ngủ say kia. Kế hoạch thất bại, mỹ nữ thể cứu được hùng, ngược lại thiếu chút nữa bị hùng cho là củi mà chém, thế nên tốt nhất vẫn nên chạy thôi!
      Mệnh còn, chẳng phải là tất cả đều kết thúc hay sao! Con mẹ nó trước đây có đứa mù nào “Ninh tại thảo hạ tử, tố quỷ dã phong quang*”? Đường Đường quyết định, nếu lần này có thể sống sót thoát khỏi đây, nhất định phải khiến cho người ra những lời này hối hận vì sinh ra! (tạm dịch: Chết dưới gốc cây cỏ, thành quỷ là hóa thành phong cảnh. Trong thơ văn TQ tớ chỉ biết câu: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu).
      Trường kiếm cắm sâu vào mặt đất, Hiên Viên Hận Thiên tay chống lên chuôi kiếm miễn cưỡng để mình ngã xuống, nhìn nữ nhân bò từng bước về phương xa như rắn kia.
      chiêu cuối cùng của Bắc Thứ Ma tiếc đồng quy vu tận mà xuyên cả bàn tay vào chính bụng của , nếu phải nàng đột nhiên xuất
      Vận khởi Ma công đem ma khi lạnh lẽo rót vào miệng vết thương, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng mở miệng: “Ngươi tới đây làm gì?”
      Cả người chấn động, Đường Đường nơm nớp lo sợ quay đầu.
      Đôi mắt sâu thẳm u tối mà lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo như những nhũ băng phóng về phía nàng, nhưng Đường Đường nhịn được mà nước mắt rơi rào rào.
      Đại thúc, chàng trở lại!
      “Ta tới đây tìm chàng, đại thúc – -” Nhảy lên cái, Đường Đường dang rộng cánh tay chạy về phía cái thân ảnh cự tuyệt người khác từ cách xa ngàn dặm kia.
      “Dừng lại!” Rút trường kiếm nhắm thẳng phía trước, Hiên Viên Hận Thiên hờ hững chặn lại Đường Đường cao hứng bừng bừng.
      Khoảng cách 1m5, kiếm của đại thúc dài, Đường Đường cố gắng duỗi cánh tay đáng thương hề hề đứng ở bên ngoài 1m5.
      Vì sao? Vì sao khoảng cách giữa hai người ràng gần như vậy, thế mà đại thúc lại cố tình kéo xa ra?
      Mắt hạnh nhìn xuống phía dưới, Đường Đường thấy bụng của đại thúc có miệng vết thương bị ma khí đóng băng lại, sâu như thế, khủng bố như thế, lại ngay dưới sườn bên phải – -”
      Giống như có đạo sét đánh trong đầu, Đường Đường mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
      Vừa rồi ràng nàng đứng trước đại thúc, mà cơn gió mạnh kia thổi tới từ sau lưng, trong khoảnh khắc còn chưa kịp chạm tới, nàng bị lực rất mạnh ném ra sau người đại thúc, ngay sau đó có tiếng gào thét vang lên, trầm thấp thô thiển….
      Hóa ra, đại thúc lại cứu nàng thêm lần!
      Hốc mắt ươn ướt, Đường Đường giơ tay, đáng thương kêu: “Đại thúc, ôm ta cái!”
      trận tĩnh mịch, lần đầu tiên Hiên Viên Hận Thiên phải cố ý duy trì vẻ trầm mặc, mà là biết nên gì. Nữ nhân này, nàng rốt cuộc nghĩ gì?
      “Đại thúc, ôm ta cái, ta rất lạnh!” Hai giọt nước mắt hề rơi xuống mà cứ lăn qua lăn lại trong hốc mắt như kĩ xảo đặc biệt, Đường Đường mặt đỏ tim đập nhanh làm nũng.
      Khóe miệng thể ức chế run rẩy chút, Hiên Viên Hận Thiên ngẩng đầu nhìn lửa hừng hực thiêu đốt ở bốn phía, phát ra tiếng hừ lạnh lùng, cũng phải là lạnh lẽo, mà là như quở trách lại như mang theo ý cười.
      “Vậy để ta ôm chàng cái !” Tròng mắt vòng vo đảo loạn, Đường Đường nhếch miệng nở nụ cười, khuôn mặt nhem nhuốc khiến cho hai chiếc răng nanh trắng bóng lại càng sáng lấp lánh, nhìn vừa buồn cười vừa đáng : “Ta ôm chàng, lửa này dám đốt chàng!”
      Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên khua Đế Thiên lên cắt xuống đường, kiếm khí bàng bạc chém vào đám lửa phía trước, vòng lửa đột nhiên mở lớn ra, như sợ hãi mà cách xa ra khỏi hai người.
      “Đừng mà, đừng mà!” Kinh hoảng liên thanh kêu to, Đường Đường bước vọt qua.
      Ừ, vừa lòng cong cong khóe môi, Đường Đường cẩn thận tựa đầu vào lồng ngực của đại thúc, tay nhàng vòng qua thắt lưng đại thúc, nàng rốt cuộc – - rốt cuộc cũng chạm được vào thân thể của đại thúc rồi, ha ha ha.
      windlove_9693 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Đại thúc, đừng mà!
      Edit: Trần

      “Đại thúc, đừng dùng kiếm khí để dập lửa nữa, nếu , miệng vết thương lại nứt ra!” Híp híp mắt thầm , Đường Đường hạnh phúc nuốt nuốt miếng.
      Ôm đại thúc ấm, lồng ngực của đại thúc cường tráng, vòng eo đại thúc vừa tay nha!
      Hai mươi bốn năm rồi! Giấc mộng suốt hai mươi bốn năm của Tôn Đường Đường nàng chính là có thể ôm nhau sít sao, tuy rằng cảnh tượng lãng mạng như mong muốn (nàng chủ động), cảnh tượng rất oanh liệt, thậm chí thiếu chút nữa thành thê thảm ( dám đảm bảo rằng đại thúc lại coi nàng như củi mà chém lần nữa), nhưng Đường Đường hối hận, chuyến này, very đánh giá! (very của tác giả nhé :v)
      Lãnh mâu khẽ buông xuống, Hiên Viên Hận Thiên yên lặng nhìn chiếc đầu dụi dụi trong ngực mình. Mái tóc đen dài suôn mềm, đuôi tóc có vết cháy xém, chắc là lúc nàng xông vào đám lửa nên bị thế, mái tóc dài trượt quấn làn da mình, lại như từ đó mà chen ngang vào đáy lòng mình.
      vốn có thể dùng ma khí hộ thân đánh văng nàng ra, nhưng chẳng biết tại sao lại do dự, mà do dự trong nháy mắt này, để cho nhân loại có chút tu vi nào xâm nhập vào ý chí, đáy lòng mình, dễ dàng đến mức hoang đường!
      Bàn tay to lớn nâng lên, Hiên Viên Hận Thiên muốn kéo cái “kẹo cao su” dính trước ngực mình ra, lại chẳng hiểu sao khi đụng phải tóc nàng, cảm giác mềm mại như trong tương tượng, khiến trong lòng nảy sinh ra cảm giác đáng tiếc hiểu vì sao.
      nhớ lúc ở trong trướng nàng và Thường Túy, Tùy Hỉ chuyện vui vẻ, mái tóc dài mềm thẳng như thác nước, soi bóng người, mà lúc này, chỏm tóc trán bị mất mảng, đuôi tóc bị đốt xoăn tít, thậm chí phần tóc dưới gáy bị cắt rơi mảng lớn, đó là bút tích của ….
      Mày kiếm khẽ nhăn lại, Đường Đường lạnh lùng nhìn thẳng vào cái chỗ hơi nổi lên ở ngực Đường Đường.
      “Đây là cái gì?” Lãnh mâu hơi trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên khua trường kiếm chậm rãi cắt xuống, mảnh vải mỏng manh bị cắt rời ra, Đường Đường nhất thời căng thẳng đến dám hô hấp….
      Kiếm của đại thúc nhàng, chậm chạp cắt lên ngực, có sát khí lãnh liệt, sắc bén moi tim lấy phổi, ngược lại tràn ngập khiêu khích, giống như, như muốn….
      Chán ghét, chỗ đó còn có thể là cái gì được nữa? Đại thúc phúc hậu!
      “Đừng mà~~~” Thẹn thùng rũ mắt, Đường Đường lí nhí oán thầm câu, lại ngạc nhiên nhìn thấy trước ngực mình đôi tai trắng mượt mà, run rẩy trong gió hai cái.
      Cánh tay cầm kiếm bỗng nhiên dừng lại, Hiên Viên Hận Thiên trầm mặc lát, mơ hồ cảm thấy hô hấp của mình bị chậm nửa nhịp, ngay sau đó lại lập tức có cảm giác muốn phát điên, khóe miệng run rẩy, rốt cuộc nữ nhân này có đầu óc thế.
      “A, khụ khụ! Đây là – - đây là chú cún ta nhặt được đường!” Thanh trong nháy mắt lại khôi phục bình thường. Đường Đường biết mình hiểu sai ý, mặt nhất thời ửng hồng mập máy môi : “Nó bị thương, ta muốn mang nó đến – - khụ! Đến cho chàng xem thử….”
      “Phỉ !” (Tớ thực biết đây là quái gì, đây là từ tiếng trung của nó 胐朏)
      “Gì cơ?” Đôi mắt mê man ngẩng đầu lên, vẻ mặt Đường Đường đầy dấu chấm hỏi.
      phải là chó, là phỉ !” Tiếng vừa dứt, lại là hồi yên lặng.
      Hiên Viên Hận Thiên hạ mắt nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Đường Đường, vẫn nhúc nhích, đột nhiên muốn đưa tay lau vẻ mặt ngây thơ của nàng, ý nghĩ này như có con sâu bò lại trong lồng ngực, ngứa ngáy!
      Trong tĩnh lặng nay, đôi tai trắng lộ ra ngoài khí khẩn trương rụt rụt lại chút, động tác rất , nhưng Hiên Viên Hận Thiên lập tức nheo mắt lại, tâm trạng thay đổi lạnh lùng : “Nó chết được!”
      Nâng mắt nhìn phía trước, Hiên Viên Hận Thiên chỉ cái tụ nằm mặt đất : “ nhặt nó mang đến đây!”
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :