1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Vô ưu
      Edit: Trần

      Trường kiếm khẽ vung lên, những giọt máu bám thân kiếm vẩy khắp nơi, Hiên Viên Hận Thiên minh bạch, nếu muốn thoát khỏi trận pháp này, chắc chắn phải chém hai tên , ma cấu kết với nhau làm bậy kia!
      “Bắc Thứ Ma, cái đồ cháu nội con rùa nhà ngươi trốn đâu rồi?” Thanh tức giận mắng người đầy hổn hển vang lên trong bóng đêm, bóng trắng đột nhiên lên, như ngôi sao chổi lỗ mãng xông vào bầu trời đêm, phân biệt đông tây nam bắc mà hốt hoảng chạy trốn.
      “Ù ù – -” Tiếng gió thổi ầm ầm chợt trở nên cuồng bạo, trường kiếm ngâm tiếng lẫm liệt cắt đường, kiếm quang đen đặc như con mặc long tức quấn lên bóng trắng kia.
      “Đừng, đừng giết ta!” Tiếng thét chói tai sợ hãi, trong tiếng rên rỉ yếu ớt ở bốn phía lại càng ràng hơn, Trọng Lê hoảng sợ giơ lên Tụ kỳ trong tay, run giọng : “Hiên, Hiên Viên Hận Thiên, bổn vương muốn giao dịch với ngươi chút, chỉ cần ngươi đồng ý tha bổn vương mạng, bổn vương lập tức thu hồi Tụ kỳ, thậm chí có thể gọi tất cả chúng về giúp ngươi đối phó với Bắc Thứ Ma…”
      cần!” Thanh quả quyết cự tuyệt cắt đứt tia hi vọng xa vời cuối cùng của Trọng Lê, Hiên Viên Hận Thiên kề thanh trường kiếm sít cổ họng vương, lạnh lùng : “Dùng chúng đổi lấy mạng của ngươi?”
      Trong đôi mắt nghiệt lên tia ngoan lại đầy chật vật, Trọng Lê hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải cố gắng dám cử động cổ chút nào, chỉ sợ lưỡi kiếm sắc bén chém đứt rời vô số chúng này lại cẩn cắt đứt yết hầu của mình.
      “Hiên Viên – – , Ma Vương, Ma Vương đại nhân! Bổn Vương vốn muốn đối nghịch với ngươi, nhưng cái tên khốn kiếp Bắc Thứ Ma kia lại dám lừa bổn vương! giờ là lúc ngươi muốn nhất thống Ma giới, sau đó xâm lược giới, thậm chí còn muốn ngầm chiếm Nhân giới, tiên giới, thế nên bổn vương mới nhất thời hồ đồ….”
      phải hồ đồ đâu!” Thanh trường kiếm khẽ cứa vào lớp da thịt non mịn, mũi kiếm lạnh như băng tham lam đem đám máu tươi nóng hổi giọt lên mặt đất, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng : “Đến khi nào cần thiết, bổn vương có lẽ làm như vậy!”
      Ngạc nhiên trừng lớn mắt, Trọng Lê thể tin nhìn Hiên Viên Hận Thiên chòng chọc, biết là bị lời của làm vỡ mật, hay là bị trắng ra mà choáng váng cả người, từ yết hầu phát ra những tiếng khùng khục kì lạ, nhưng lâu sau vẫn thể thốt lên chữ nào.
      “Ngươi – -” Cuối cùng cũng tìm được tiếng của mình, Trọng Lê vội vàng dâng lên Tụ kỳ, mặc cho máu tươi ồ ồ chảy ra từ yết hầu, trong đôi mắt nghiệt tràn đầy điên cuồng và tuyệt vọng: “Tha cho ta mạng! Chỉ cần ngươi đồng ý tha mạng cho ta, ta nguyệt ý dẫn chúng quy thuận Ma giới, giúp ngươi nhất thống nhân gian – -“
      “Ầm ầm!!!” đạo sấm sét có dấu hiệu nào báo trước mà đánh xuống, phía trước ánh sáng có thân ảnh mờ ảo, biết đến từ khi nào, đến đây bao lâu, giống như việc giữa khoảng tối đen như mực lại khẽ vẽ lên vết bụi xám trắng, thoáng nhìn như mang theo chút bi thương.
      “Ai – -” Tiếng thở dài trong gió, truyền vào tai hai người, Trọng Lê cả kinh quay đầu, trong khoảnh khắc đôi mắt nghiệt lên ánh sáng oán độc, cúi đầu : “Vô Ưu?”
      “Dạ, thần đệ ở đây.” Bóng người dần dần ràng, hóa thành bạnh y nam tử đứng hiên ngang trong bóng tối, khuôn mặt cực kì giống Trọng Lê, đều có vẻ mặt nhu mị, đều có đôi mắt ánh xanh, chỉ là vết màu đỏ giữa đôi hàng mi của Vô Ưu ràng hơn, đỏ rực mảng.
      “Vương huynh, huynh muốn đem vận mệnh của toàn bộ tộc giao vào tay Ma giới hay sao?” Khóe môi nhợt nhạt gợn lên nụ cười lạnh lùng, Vô Ưu chậm rãi về phía hai người, bước chân vừa lại chậm rãi, như con thú lười biếng.
      “Thế sao?” Mắt xanh đối diện mắt xanh, Trọng Lê nở nụ cười u: “Giờ ngươi mới đến, là vì muốn chờ bổn vương chết rồi trở thành vương sao? Hừ, ngươi đừng vọng tưởng! Bổn vương quyết định dẫn chúng quy hàng Ma vương, chỉ cần bổn vương còn sống, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là vương tộc nhàn tản!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Thí huynh (thí nghĩa là giết, nhưng từ này để chỉ kẻ dưới giết người , ở đây ám chỉ việc Vô Ưu giết Trọng Lê).
      Edit: Trần

      Tiếng thở dài bất đắc dĩ lại vang lên, Vô Ưu dừng chân lắc đầu cười, trong nụ cười có vài phần cuồng tứ, vài nét khinh miệt. Ánh mắt liếc nhìn Trọng Lê quỳ rạp mặt đất, trong đôi mắt xanh biếc lên tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo cả phẫn nộ.
      “Vương huynh, huynh cũng biết trong trận chiến ngày hôm nay, những chúng tu hành hơn ngàn năm trong tộc của chúng ta chết gần trăm người, mà những vị trưởng lão trấn thủ mười phương vị cũng chết hơn phân nửa, những người còn lại tàn cũng phế, biết Vương huynh nghe xong tin tức này có cảm tưởng gì?
      Trong đôi mắt biếc lên ánh nhìn của đôi mắt biếc phía mình, trong mắt Trọng Lê đầy xấu hổ và chật vật, mà trong mắt Vô Ưu chỉ còn lại thanh minh và lãnh khốc.
      “Đó, đó là vinh dự của bọn chúng!” Cắn chặt răng chịu nhận sai, Trọng Lê mặt đỏ tai hồng nghẹn ra câu.
      Huyết mâu hơi đổi, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Trọng Lê cái.
      , phải là vinh dự,” chấn động cả người, Trọng Lê lắp ba lắp bắp vội vàng chữa lời: “Đúng rồi, đó là do bọn chúng quá ngu xuẩn…”
      “Ha – -!” Tiếng cười đầy trào phúng trong từng đợt gió lớn vang lên, Vô Ưu chậm rãi rút ra ra sợi xích bạc dài hơn hai thước, chân bước bước, đôi mắt biếc trầm xuống, tiếng đầy sát ý lạnh lùng: “Bọn họ ngu xuẩn? dại dột của ngươi chẳng những khiến cho cả tộc lâm vào mối nguy hại trước nay chưa từng có, hơn nữa rất có thể từ nay về sau thể thần phục dưới tộc của . Song ngu xuẩn có thể tha thứ, nhưng thể dung thứ cho việc, ngươi dám đem toàn bộ vận mệnh của tộc để đổi lấy tính mạng của mình ngươi!”
      Tiếng vừa dứt, cổ tay Vô Ưu khẽ run lên, dây xích dài tựa như con rắn màu bạc tức lao về phía trước. Cùng lúc đó Hiên Viên Hận Thiên chém ra kiếm, trong phút chốc dây xích bạc khẽ chuyển, tránh khỏi kiếm quang trí mạng, trực tiếp đánh về phía Trọng Lê
      tiếng kêu đau đớn vang lên, kiếm quang vào trong mảng trắng noãn, Vô Ưu lấy tay che ngực, nở nụ cười. Nhìn sợi xích bạc quấn quanh cổ Trọng Lê khiến chết nhắm mắt, Vô Ưu nở nụ cười bi thương mà tàn nhẫn, máu tươi từ những kẽ tay chậm rãi chảy ra, rơi lớp áo bào trắng, chói mắt mà tươi đẹp. Tỏa Tâm Ngân chung quy vẫn phải đối thủ của Đế Thiên kiếm, mà Hiên Viên Hận Thiên, tuyệt đối cho đối thủ có cơ hội may mắn nào.
      “Vương huynh, xem ra chúng ta chỉ có thể nhận thua!” Đưa tay khẽ phẩy cái trong chung, hạt ngọc sáng rực bóng loáng bay ra từ trong miệng Trọng Lê, rơi vào bàn tay của Vô Ưu.
      “Khụ~~” Máu tươi tràn ra từ khóe miệng, Vô Ưu chút để ý đưa tay lau , lúc buông ta xuống trong lòng bàn tay lại xuất thêm hạt ngọc khác còn lớn hơn, sáng hơn. Hai viên ngọc cùng nhau chiếu sáng, rực rỡ muôn màu.
      Hiên Viên Hận Thiên bất động thanh sắc nhìn Vô Ưu, như kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi ý đồ cuối cùng của , kiên nhẫn đầy ngạo mạn.
      “Hiên Viên đại vương, ngươi có cảm thấy ta tàn nhẫn ?” Nhếch mi cười, môi Vô Ưu càng trắng thêm vài phần, gần như tia huyết sắc cũng hoàn toàn có, “Ta tự tay giết Vương huynh của mình, lại cướp lấy nguyên của .”
      Đôi mắt xanh nâng lên, đối diện với đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt Vô Ưu là quyết tuyệt đầy cao ngạo, cao ngạo thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, “Ta thể dễ dàng tha thứ cho việc khúm núm thần ngục dưới chân ngươi, lại càng thể tha thứ cho việc dám dùng vận mệnh của tộc để đổi lấy tính mạng của mình, thế cho nên – – ta phải tự tay giết !”
      Đôi mắt đỏ máu nhíu lại, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nâng lên thanh kiếm đen tuyền, mà Vô Ưu lại chậm rãi mở bàn tay phải ra, nét tươi cười mặt càng ngoan, hai viên nguyên tức nhảy lên trung sau đó mất hút. Tụ kỳ vốn rơi mặt đất đột nhiên dựng thẳng lên, lá cờ xoay vòng, thêm hai ba vòng vẫn ngừng lại.
      Tiếng gió lại nổi loạn, như hàng nghìn con dị thú đồng thời phát ra tiếng gầm thét. Bão cát điên cuồng thêm sức gió ầm ầm, như hàng ngàn lưỡi đao bé mà sắc bén chém vào thân thể ma đứng đó. Đế Thiên phát ra từng tiếng kêu rất , thân kiếm run rẩy dữ dội, trong gió bão ầm ầm mà thống khổ gào thét.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Đồng quy vu tận.
      Edit: Trần

      Giữa cơn cuồng phong, khuôn mặt Vô Ưu đầy bình tĩnh mà cười, tà áo trắng bay trong gió như từng đám ma quái ở phủ bay lên.
      “Hiên Viên đại vương, kì ta và ngươi đều biết, ngày hôm nay tộc đến nông nỗi này, chỉ còn hai loại kết cục là hàng, hai là diệt! Nhưng hai kết cục này ta đều thể chấp nhận, cho nên ta tình nguyện dùng nguyên của hai huynh đệ chúng ta để tế cờ, lúc sống tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, còn bây giờ, là đồng quy vu tận.
      Tiếng vừa rơi xuống, đôi mắt đỏ máu của Hiên Viên Hận Thiên ngưng lại, trường kiếm đâm ra mạnh mẽ, mũi kiếm lạnh như băng gào thét chém vào thân thể Vô Ưu. cơn mưa máu phụt lên, Vô Ưu bị sức kiếm mạnh mẽ đâm vào khiến bay thẳng ra ngoài, nhưng khóe miệng trước sau vẫn luôn mang theo tia cười lạnh đầy đắc ý, tiếng mờ ảo bị cuồng phong thổi tới, mỏng manh, nhưng cực kì ràng – -
      “Trong thiên địa chỉ cần còn chúng tồn tại, tộc chúng ta thể diệt vong.”
      Bên ngoài trận pháp, vách đá Cự Ma.
      Gió mạnh thổi ầm ầm lại bị dãy núi cao chặn lại trong sơn cốc, thanh kêu khóc thê lương vang lên khắp các tầng trời, ngũ đại tùy thị vẻ mặt cả kinh, kịp đề phòng mấy sát trấn quan vốn chỉ còn hơi thở mỏng manh đột nhiên quay đầu trực tiếp vọt vào trong Thập Sát trận, như liều lĩnh lao vào chỗ chết.
      “Ù~~~”, gió lạnh đột nhiên thổi mạnh hơn, đám sương mù đen đặc trong cốc tức khuếch tán, cơ hồ tràn ngập cả vách núi, trời đất tối đen, che khuất cả mặt trăng.
      hay rồi!” Nhìn đám sương đen cuồn cuộn bay đến ở phía trước, trái tim Mâu Chân nôn nóng đập ầm ầm, vận khởi thần giao cách cảm run giọng : “Nhóm sát kia tự tiện xông trận, cửa sinh đóng, Vương hoàn toàn bị vây ở bên trong!”
      “Cái gì?” Cắn chặt răng, Tùy Hỉ nhảy vút lên khối đá to hét lớn: “Tất cả tùy thị theo ta, xông vào trận!”
      Cùng với tiếng của mình, Tùy Hỉ trực tiếp nhảy vào trong trận, nhưng lại bị trận phong đánh úp lại, cả người như bị cơn sóng thần đẩy mạnh văng lên vách núi.
      “Tùy Hỉ!” Tiếng kinh hô vang lên, Mâu Chân hóa thành tia sánh nhanh chóng vọt đến bên cạnh vách đá, nghiêng người chặn lại Tùy Hỉ muốn xông vào trận, tuyệt vọng lắc đầu: “ được xông vào! Ngươi nhìn xem – -“
      Dừng thân lại, Tùy Hỉ nhìn theo hướng Mâu Chân chỉ, lại thấy trong sương mù cuồn cuộn, vô số chúng đồng thời hình, tất cả vây quanh trận đều có vẻ mặt khiếp sợ mà mất tinh thần, mờ mịt mà bi ai.
      biết xảy ra chuyện gì, chỉ cửa sinh đóng, mà ngay cả cửa tử cũng đóng lại.” Thanh bi thảm của Mâu Chân vang lên bên tai, từng chữ từng chữ như từng đạo sấm sét đánh vào tai Tùy Hỉ: “Chúng ta, thể giúp được gì cho Vương!”
      *****************************
      “Phù!” Thổi tắt ngọn đèn, Đường Đường ngẩng đầu lên : “Thanh Lam, Bắc Ma Vực ở đâu? Làm cách nào ta mới có thể đến đó?”
      Đôi mắt lừa lóe sáng chút, sau đó nhìn về phương xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm mà xa cách, con lừa dùng ngữ khí vừa tang thương lại mờ ảo mà : “Bắc Ma Vực ở chỗ xa – – rất xa – – rất xa!”
      “Ta kháo!” bàn tay đưa tới, con lừa kêu tiếng, Đường Đường dùng hai bàn tay nắm chặt lấy lỗ tai của con lừa, vẻ mặt mẹ kế hung tợn mắng: “Trong cuộc đời này lão nương hận nhất là có người giả bộ thâm trầm trước mặt ta, huống chi là con lừa thối nhà ngươi!”
      “Buông, buông tay ra mau!” Đau đến nỗi bốn chân lừa đạp lung tung, hai mắt Húc Thanh Lam đầy nước mắt cũng dám quá sức dãy dụa. Hai chiếc tai lừa dưới lớp lông mềm này là nhược điểm trí mạng ủa , nữ nhân ngốc ngếch này làm sao mà biết mà tóm ngay chỗ đó?
      “Buông tay?” Cười hì hì hai tiếng, Đường Đường bỗng nhiên cả kinh : “A, lừa ơi, ta cư nhiên có thể chạm được vào ngươi!”
      “Nữ nhân ngu ngốc!” Con lừa nhe răng trợn mắt run rẩy môi, Húc Thanh Lam dừng lại việc đá lung tung, có hỏi có đáp, sảng khoái trả lời: “Kết giới bị chính tay Ma Vương chém hỏng rồi!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Sức eo? lực?
      Edit: Trần

      “Vậy sao?” Đường Đường nghe thế ngẩn ra, nhưng ngay lập tức lại lộ ra vẻ mặt ngọt ngào mỉm cười, hai chiếc răng nanh dưới ánh sáng trắng như lóe sáng: “Ngoan, sớm có phải tốt rồi ! Đúng rồi, ngươi Bắc Ma Vực ở rất xa – – rất là xa, thế hay là – – ngươi cõng ta đến đó ?”
      Lừa quay đầu tỏ vẻ khinh thường, chỉ cảm thấy đôi tay ngọc tai mình bỗng nhiên dùng sức vặn cái – -
      “Được rồi, được rồi mà!” Con lừa thở hổn hển lớn tiếng gào thét, nghe thế nào cũng giống mấy ông già khóc nhà có tang “oa oa~~oa oa~~”
      **********************************
      “Ta có con lừa, đến tận bây giờ ta chưa bao giờ cưỡi….” Giọng nữ vui vẻ trong ngự hoa viên tĩnh mịch của Ma giới vang vọng, đám ma chúng cả kinh trừng lớn mắt, nhìn đao thân ảnh màu xanh thoáng xuất rồi lại biến mất, con lừa màu xanh chở thiếu nữ mặc váy xanh.
      “Lừa, có người nhìn chúng ta! Nhanh lên, nhanh lên, ngọn đèn lại đổi màu rồi, về bên trái, sang bên trái !” Giọng nữ thanh thúy lại vang lên, gậy vừa đập cái, cầm ngọn cỏ màu xanh non vẫy vẫy sang bên trái, con lừa nghiến răng nghiến lợi quay đầu rẽ sang bên trái, con lừa nghiêm mặt chạm chân xuống mặt đất, người lừa trong nháy mắt cứ thế biến mất.
      “Người ~~ người đâu!” Đám ma chúng vốn còn kinh ngạc ngẩn ngơ rốt cuộc lấy lại tinh thần, tiếng bàn tán đầy hoảng sợ như đàn ong vỡ tổ đuổi theo đạo thân ảnh màu xanh ra khỏi bức tường.
      “Đó là nhân loại Vương mang về, nàng trốn rồi!”
      “Vậy mau đuổi theo nàng! Có nên đuổi theo ?”
      “Sao đuổi kịp bây giờ? Chẳng còn thấy bóng dáng họ đâu cả!”
      “Vậy phải làm thế nào?”
      “Ta con mẹ nó biết làm thế nào chứ, ta chỉ là tùy thị đại nhân…”
      trận gió lạnh thổi qua, Đường Đường cố gắng duỗi duỗi cổ lưng lừa.
      Phía trước, cát vàng cuốn lên, sa mạc rộng thênh thang nhưng hoang vắng, mảng tường thành trùng điệp dựng thẳng lên, hùng tráng ngăn cách trời đất, chẳng lẽ đây mới là diện mạo chân chính của Ma giới?
      “Nữ nhân ngốc, nắm chặt vào! Ra khỏi Thất Trọng thành là ta có thể dùng lực” Vẫy vẫy đôi tai dài, Thanh Lam buồn bực trầm giọng .
      “Sức eo*?” Mặt nóng bừng lên, Đường Đường đấm vào cổ con lừa nặng , giận tím mặt : “Ngươi đứng đắn chút cho ta, ngươi là lừa, ta là người, lúc này là lúc dùng “sức eo” hay sao?
      (Trần: ở đây, từ mà Thanh Lam là 妖力, còn nữ chính lại nghe thành腰力, hai từ này cách đọc tương tự nhau. Còn vì sao Đường Đường đỏ mặt mời đọc lại chương 7 quyển 2).
      Lừa bi phẫn ngửa mặt lên trời hí dài tiếng, giữa hai tròng mắt xuất tia sáng xanh kì dị, bốn vó giương lên trực tiếp nhảy lên trung.
      “Oa~~~” Trượt chân thiếu chút nữa rơi khỏi lưng lừa, Đường Đường ôm chặt cổ lừa thét lớn: “Ngươi ngươi, ngươi bay này! Ngươi sức eo là sức eo nào thế? Hả? A? Oa a a ~~”
      Trong mắt con lừa lên tia sung sướng vì trả được thù, bốn vó của Húc Thanh Lam vững vàng giẫm lên đám mây dày dặc, ngẩng đầu cười to : “Ha ha ha ha, năm trăm năm rồi! Nữ nhân ngu xuẩn, lừa đương nhiên biết chạy, nhưng mà biết bay! Ha ha ~~”
      “Aaaa~~~” thể tự đè nén xuống, Đường Đường cũng phát ra tiếng khóc gào như tiếng lừa hí rất khó nghe, Thanh Lam sửng sốt chút, sau đó cười to.
      ***************************
      Ở vùng núi yên tĩnh đầy mây mù, bóng đêm tối đen, vô số bóng đen thấp thoáng trong đám mây mù, có ma chúng, có chúng, đứng trong gió cúi đầu nức nở, ma khắp núi như hóa thành núi đá, trầm mặc tiếng động.
      Giờ phút này, còn sát phạt, còn tranh đoạt, ma chúng núi và chúng dưới núi đều chỉ chung ý nghĩ, lo lắng – -
      “Vương (nhị vương tử) vẫn còn ở bên trong, mà trận pháp đóng lại, làm thế nào bây giờ?”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Thần đèn lập tức tuân lệnh.
      Edit: Trần

      “Các ngươi đều ở đây à, đại thúc đâu rồi?” Giọng nữ thanh thúy đột nhiên vang lên, phá tan yên tĩnh, thu hút ánh nhìn của tất cả ma ở đó.
      đạo lam ảnh đột nhiên xuất , là nữ tử mặc váy xanh lam, khoan thai mà nhàng đột ngột xuất bên cạnh đám sương đen, trong bóng đêm dày đặc tạo thành vầng sáng lóa mắt, khiến cho chúng ma kinh ngạc, lũ cả kinh – -
      “Nhân loại? nhân loại sao lại tới đây?
      “Đường Đường?” Giữa đôi thủy mâu thoáng qua tia ngạc nhiên, Tùy Hỉ tiến lên nắm lấy cánh tay Đường Đường, “Sao ngươi lại tới đây? Ai cho ngươi biết chúng ta ở đây?”
      để ý khẩu khí chất vấn của Tùy Hỉ, Đường Đường khó chịu giật giật cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, muốn trả lời, lại nghe tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Húc Thanh Lam chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm, vẫn mang vẻ trầm nhanh chậm, sống chết mặc kệ như trước, “Là ta mang nàng tới!”
      lời vừa ra, đám chúng dưới núi nhất thời ồ lên, là Thanh Lam đại nhân, là Thanh Lam đại nhân mất tích suốt năm trăm năm nay!”
      “Là ngươi?” Thủy mâu nheo lại, Tùy Hỉ xòe bàn tay ra, khẽ nâng lên, trong lòng bàn tay có tia sáng màu bạc lưu chuyển, chờ phát động.
      sao?” Nghiêng mắt lạnh lùng nhìn Tùy Hỉ, Thanh Lam châm chọc : “Giờ phút này Tùy Hỉ đại nhân nghĩ cách cứu Vương của các ngươi, chẳng lẽ còn có tâm tư phân cao thấp với tiểu thần như ta sao?
      Nhíu mày, Đường Đường ngẩng đầu nhìn Tùy Hỉ, lại quay đầu nhìn Thanh Lam, thế nào cũng cảm thấy khí này quỷ dị. Tuy rằng con lừa vẫn luôn duy trì vẻ mặt thâm trầm như người chết kia, nhưng khí thế vô hình từ người nó thoát ra, tương đương với Tùy Hỉ.
      Tiếng cười khúc khích vang lên, mùi hương hoa hồng từ đâu bay tới, Thường Túy miễn cưỡng chen miệng vào: “Kệ ! Có Tôn đại nương ở đây, con lừa kia dám làm loạn, hì hì!”
      Hơi hơi cúi đầu, đôi thủy mâu nhìn đôi mắt hạnh, Tùy Hỉ thả lỏng tay nhưng vẫn buông Đường Đường Đường Đường ra, “Ngươi – -“
      “Ta đến tìm đại thúc,” Đón nhận ánh mắt của Tùy Hỉ, vẻ mặt Đường Đường thản nhiên mà kiên định: “Ta biết chàng gặp nguy hiểm!”
      còn thời gian đâu, lấy đèn ra!” Ngang ngược chen lời, Thanh Lam có mắt dùng cơ thể chen vào giữa Đường Đường và Tùy Hỉ, “Dùng tâm đốt đèn, dò đường !”
      “A!” quan tâm được nhiều việc nữa, Đường Đường thoát khỏi tay Tùy Hỉ, nâng ngọn đèn lên, hơi khép mắt lại : “Đèn hỏng, đốt lên nào!”
      Ngọn đèn sáng lên tia lửa như hạt đậu, trong bóng đêm ánh lửa hơi run rẩy chiếu rọi khuôn mặt ma chúng bốn phía xung quanh, vẻ mặt mỗi người đều là kinh dị.
      để ý đến sắc mặt mọi người, Đường Đường lại nhìn ngọn đèn khẽ gọi tiếng: “Đại thúc!”
      Ngọn đèn tối sầm lại, sau đó sắc lửa dần dần đỏ sẫm như máu, Đường Đường cả kinh thất thanh kêu: “Thế này là thế nào, sao lại biến thành màu này? Đèn hỏng, dẫn đường cho ta, ta muốn tìm đại thúc!”
      Ngọn lửa sáng ngời như lên tiếng trả lời, cầm ngọn lửa cẩn thận dò xét phía trước, trái, phải, trước sau…. Suốt vòng, sắc lửa từ đầu đến cuối vẫn luôn đỏ thẫm như máu, chói mắt ảm đạm.
      có đường?” thể tin trừng lớn mắt, Đường Đường vỗ mạnh vào thân đèn kêu lên: “Tìm đường cho ta! Tìm được ta nấu chảy ngươi – -“
      “Tôn nương, ” giọng nữ dịu dàng vang lên, hàng mi đẹp như sương khói của Mâu Chân hơi nhăn lại, giọng : “Vương bị vây trong Thập Thương Thập Sát trận, giờ cửa sinh và cửa tử đều bị phong lại, chúng ta vào bên trong được, chờ đến mười hai canh giờ…”
      “Mười hai canh giờ? Là ngày đêm rồi?” Khiếp sợ cắt ngang lời Mâu Chân, đôi mắt hạnh của Đường Đường trợn lên, lại vỗ vào thân đèn cái, quát to: “Tìm được đường là ta đốt ngươi, đèn hỏng! Tìm cho ta con đường, ta thể chờ lâu, đại thúc cũng chờ được lâu nữa!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :