1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: ma
      Edit: Trần

      “Sao rồi?” Ngắn gọn đáp lại hai chữ, Hiên Viên Hận Thiên đưa mắt nhìn về trung, trong đôi mắt mơ hồ thoáng ra đạo lục quang, như dư chấn trước cơn động đất khủng khiếp.
      Vương Trọng Lê đến!” Bóng đen ngẩng đầu lên, đôi thủy mâu dưới bóng đêm hơi hơi lóe sáng, ngưng trọng, lo lắng, nhưng sợ hãi.
      “Trọng Lê?” Lãnh mâu nheo lại, đến khi mở ra ngưng tụ thành sát khí cuồn cuộn, lạnh băng mà quyết tuyệt vô tình, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi : “ – – tự tìm đường chết!”
      ******************
      Bóng tối lui dần, mặt trời treo giữa trung, trong lớp sương mù dày đặc tạo thành bóng trắng mờ mờ, ngay cả ánh sáng cũng đều mơ hồ ảm đạm.
      trận gió thổi lên từ khe núi hoang tàn, thổi qua giữa những gò cát vàng, bóng đen chợt chui ra từ giữa đồi cát, thanh trường kiếm đen tuyền trong gió tạo thành tiếng ngâm lẫm liệt, như con thú to lớn nhe răng khiêu khích đối thủ.
      Bóng đen càng lúc càng gần hơn, đến trước tòa thành nguy nga màu vàng đất mới dừng bước lại, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo như đêm tối chống lại đôi mắt nghiệt lóng lánh, lóe ra ánh sáng ngả ngớn tà tứ.
      Hắc y nhân yên lặng giơ lên trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng mắt người đối diện, cùng lúc đó mi mắt người kia xuất vệt màu đỏ, như giọt máu chuẩn bị rơi xuống đôi mắt nghiệt kia.
      tiếng cười phóng khoáng bỗng nhiên vang lên, chủ nhân đôi mắt nghiệt kia kéo dài điệu mà : “Hiên Viên Hận Thiên bản vương đợi ngươi lâu!”
      Vương Trọng Lê?” Đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra bốn chữ, cổ tay Hiên Viên Hận Thiên khẽ chuyển động, trường kiếm cắt đường vào giữa trung, ngạo mạn như đùa giỡn, nhưng những đạo hắc mang bắn ra từ mũi kiếm lại sắc bén vô cùng, như con mặc long đánh về phía những người đứng tường cao.
      “Bày trận!” tiếng hét to vang vọng giữa trung, bóng đen rất lớn rơi xuống từ bức tường, gã đại hán có thân hình phì tráng, mặt đầy râu quai nón, vung đôi trùy lớn về phía Hiên Viên Hận Thiên.
      “Đùng!” tiếng giòn vang, kiếm quang bắn lên đôi cự chùy tạo thành từng chuỗi đốm lửa lóe sáng, mặt vị đại hán béo phì kia đột nhiên xuất tia sợ hãi, nhưng vẫn thể giữ thăng bằng cho cơ thể, “Oái” tiếng ngã lăn mặt đất.
      Mày kiếm nhăn lại, Hiên Viên Hận Thiên hóa thanh bóng đen lao về phía bên cạnh, ngay lập tức cũng chỉ nghe “Ầm” tiếng, mấy khối thịt ngã mặt đất, tạo thành từng đám bụi mù mịt.
      “Ha ha ha ha!” tường cao, tiếng cười chói tai quái đản lại vang lên, Trọng Lê giả đò thân thiết thăm hỏi trào phúng : “Bắc Thứ Ma đại nhân, bổn vương , có bổn vương ử đây, ngươi cần ở đây bêu xấu! Ha, ha ha, xem ra Hiên Viên Hận Thiên cũng chỉ được như vậy, chỉ có hư danh mà thôi, nếu tại sao ngươi lại có thể chiếm lấy Bắc Ma Vực suốt hơn ngàn năm?”
      “Câm miệng lại cho lão tử!” Gầm tiếng, Bắc Thứ Ma tì lên chiếc chùy, thân hình béo tốt gắng gượng đứng dậy, hai chùy lớn lại múa lên đánh về phía Hiên Viên Hận Thiên.
      Trường kiếm nhắm thẳng về phía trước, Hiên Viên Hận Thiên chỉ đứng bất động, nhìn hai quả chùy lớn của Bắc Thứ Ma múa thành hai đĩa sáng sắc bén, gió do chiếc chùy tạo ra kêu ù ù, mặc dù cách cơ thể rất xa, nhưng cũng có khả năng trực tiếp xé rách quần áo.
      “Hừ!” Mắt thấy hai đĩa sáng sắp đến trước người mình, Hiên Viên Hận Thiên bước lên trước bước, trường kiếm vừa chuyển, chỉ đường, thanh kiếm chen vào giữa đĩa sáng, mà đĩa sáng kia vốn là thế công mãnh liệt, phòng thủ kiên cố thế mà giờ phút này chịu nổi kích trí mạng.
      Trong đôi mắt đục ngầu của Bắc Thứ Ma tràn đầy tia nhìn sợ hãi và thể tin, thân hình rất lớn ầm ầm ngã xuống, đôi chùy lớn rơi khỏi tay, nện vào vách đá, làm cả nửa tòa thành nát vụn

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Tụ kỳ
      Edit: Trần.

      “A!”
      “Cẩn thận!”
      Giữa những tiếng kêu sợ hãi, thanh kêu gào điên cuồng của Trọng Lê phá lệ ràng, liều lĩnh khiến người ta chán ghét, “Chúng ma đừng nên kinh hoảng! Có bổn vương ở đây, khiến cho Hiên Viên cuồng tặc này thi cốt còn…”
      Hừ!” Bắc Thứ Ma vẫn còn nằm mặt đất nhịn được mà cười trào phúng. Cười chính mình, cười tên Trọng Lê luyên thuyên biết sống chết kia. Giá để cho chính nhận lấy kiếm của Hiên Viên Hận Thiên, chỉ sợ bị chém đến phun ra nguyên*, hồn phi phách tán cũng chừng. (Tớ nghĩ nó nghĩa là viên nội đan của quái).
      Có tiếng bước chân truyền đến, mũi kiếm lạnh băng dí sát vào mặt, Bắc Thứ Ma nghe thấy thanh của Hiên Viên Hận Thiên vang lên đỉnh đầu mình, ngữ điệu lãnh khốc trước sau như , có niềm vui khi giành chiến thắng trong cuộc chém giết, cũng có điên cuồng khi kích đắc thủ, chỉ là lạnh lùng hỏi vấn đề khiến người ta rối rắm đến cực điểm – -
      “Chết, hay hàng?”
      Trái tim căng thẳng, Bắc Thứ Ma há miệng thở dốc, sau đó lại khép lại miệng, từ từ nhắm chặt hai mắt, giống như dùng hết sức lực toàn thân mà rít qua kẽ răng – -
      “Hàng!”
      “Phế vật!” tường thành, Trọng Lê cười trào phúng : “Xem ra Bắc Thứ Ma ngươi cũng chẳng có bản lĩnh gì, có thể mất mặt mà ra chữ “Hàng!” này, bản lĩnh có thể là trong thiên hạ có hai, người địch lại, hừ…”
      Mở to hai mắt đờ ra nhìn phương xa, Bắc Thứ Ma nhúc nhích chút nằm phủ phục mặt đất,
      như thể tôn nghiêm, vinh nhục, lửa giận hay sinh mệnh đều bị lấy mất, chỉ còn lại thể xác yếu đuối mà vô dụng, có chút sức phản kháng.
      Thu lại trường kiếm, Hiên Viên Hận Thiên xoay người về phía tòa thành cao ngất kia. Trọng Lê khoanh tay đứng bức tường, cười đến vẻ mặt trầm, cứ như việc Bắc Thứ Ma lên chiến trường phản chiến đều hề nằm ngoài ý muốn, mà ngược lại còn có chút bình tĩnh ung dung và đắc ý.
      “Ông – -” Thanh trường kiếm bỗng dưng phát ra tiếng ngâm , đôi lãnh mâu của Hiên Viên Hận Thiên khẽ nhíu lại, trong lòng mơ hồ cảm giác có chỗ đúng.
      Quả nhiên, cơn gió lốc sắc bén đột nhiên đánh tới phía sau lưng, dòng khí mạnh mẽ mang theo sát khí kích tất trúng thoáng chốc phá vỡ hộ thân ma khí bên ngoài cơ thể.
      Hiên Viên Hận Thiên bước mạnh ra sau, trường kiếm phản kích, nhưng cơn lốc quỷ dị lúc tán , lúc ngưng tụ lại, giống như dòng khí có ở mọi chỗ, lại vô hình vô tướng, giảo hoạt khó liệu, như nước chảy chém mãi ngừng.
      Trường bào lưng bị xé rách, máu tươi phun ra, vết máu dữ tợn chậm rãi loang ra lưng.
      tường thành, Trọng Lê đắc ý cuồng tiếu, trong đôi mắt xanh biếc nghiệt lóe ra những tia sáng ngoan, lấy ra lá cờ màu vàng từ bên hông.
      “Ha ha ha ha, Hiên Viên Hận Thiên!” Vốn nằm úp sấp mặt đất, Bắ Thứ Ma vốn còn nửa cái mạng lại đột nhiên mất bóng dáng, tiếng cười thô ráp từ bốn phương tám hướng đồng thời vang lên, đâu là , đâu là giả.
      “Ngươi tưởng rằng bổn tọa quả chịu nổi kích hay sao?”
      Trường kiếm nhanh chóng chém về phía thanh truyền đến, nhưng lại chỉ có gió lạnh gào thét và tiếng ngâm đầy phẫn nộ của Đế Thiên. Hiên Viên Hận Thiên cất kiếm, nghe thấy thanh Bắc Thứ Ma cười đắc ý vang lên sau người.
      “Chẳng qua bổn tọa muốn cho đám tiểu này cơ hội, trước dùng Thập Thương Thập Sát trận vây khốn ngươi, sauu đó mới chậm rãi xé nát ngươi, cho đám vật này cắn nuốt tu hành. Ha ha ha, Trọng Lê, tế cờ!”
      trận gió lại xuất , cánh tay cầm kiếm của Hiên Viên Hận Thiên bị thương, trông thấy lá cờ màu vàng đầy mùi máu tanh xuất trong gió rồi đột nhiên mở rộng ra, theo gió mà lớn dần lên, che khuất cả bầu trời.
      Tiếng gió đột nhiên biến đổi, muôn vàn tiếng vang ở khắp nơi theo gió bay tới, tiếng cây cối bi thương gào thét, tiếng chim hót thê lương, núi non giận giữ, nước chảy điên cuồng…
      Vạn vật trong thế gian đều có thanh của chính mình, loại thanh đoạt hồn, chấn động lòng người.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Thập Thương Thập Sát
      Edit: Trần

      “Tụ kỳ?” Vứt bỏ chiếc trường bào rách nát của mình, Đế Thiên chấn động mãi ngừng, Hiên Viên Hận Thiên nắm lấy nó vẽ đường, kiếm quang hóa thành con mặc long gào thét về bốn phương, lại chỉ làm cho những thanh kì dị ở bốn phía lặng im lát, chốc lát sau, những thanh thê lương ki dị lại vang lên, như có hàng nghìn hàng vạn những sinh vật mà mắt thường thể nhìn thấy chậm rãi di chuyển về hướng này.
      “Ha ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, bổn vương biết ngươi lợi hại, nhưng có lợi hại thế nào cũng chỉ có mình ngươi!” Ngông nghênh ngồi trong chiếc ghế bành rộng rãi, vẻ mặt tươi cười của Trọng Lê đầy nét ngoan, đôi mắt nghiệt trong bão cát đầy trời lóe ra thứ ánh sáng xanh khiến người ta ớn lạnh, như hai ngọn lửa ma trơi lập lòe.
      “Cái gì gọi là song quyền nan địch tứ thủ, bổn vương tế ra tụ kỳ, cần đến thời gian uống đủ chung trà, tất cả chúng từ bốn phương tám hướng đều hưởng ứng lời gọi mà tới đây. Bổn vương ngồi đây nhìn ngươi bị đám binh của ta gặm nhấm đến máu thịt còn.
      Lãnh mâu hơi trầm xuống, Hiên Viên Hận Thiên quay bàn tay đưa cỗ ma khí lạnh băng ra sau lưng mình, dòng máu chảy trong chốc lát ngừng lại, chỉ còn đóa tuyết liên đỏ sậm màu máu uốn lượn dữ tợn lưng.
      Chậm rãi bước về phía trước từng bước, đôi mắt Hiên Viên Hận Thiên sâu như bóng đêm thoáng chốc biến thành đỏ sậm, đầy sát ý thị huyết. Thanh kiếm đen tuyền thong thả cắt qua trung, cuồng phong gào thét tứ phía, màn đêm dưới kiếm phong hóa thành sát khí cuồn cuộn đánh về bốn phương tám hướng.
      Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên khắp nơi, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào đôi mắt nghiệt, Trọng Lê cả kinh đỡ lấy cột cờ quát lên: “Chúng nghe lệnh, xông lên cho bổn vương! Nếu dám lâm trận bỏ chạy, dám lên ứng chiến, bổn vương dùng nguyên của tế cờ!”
      Màn đêm buông xuống, ánh sao sáng lấp lánh.
      Gió đêm lạnh lẽo thổi quanh quẩn dãy núi, đưa tới từng đợt mùi tanh, như mùi máu sau khi khô lại, lại giống như mùi hôi ở chuồng bò, chuồng ngựa, khiến người ta vừa ngửi thấy thấy buồn nôn.
      “Mâu Chân, sao rồi?” đỉnh núi cao ngất, ngũ đại tùy thị đứng song song nhau, mắt cả năm người đồng thời nhìn về khe sâu dưới dãy núi.
      đoàn hắc ám bao phủ ở đó, thi thoảng lại lên từng tia sáng dị, như có cái lồng hình bán cầu che mây mưa ở sơn cốc, giữa đám mây phía dưới là từng đạo thiểm điện, mưa to gió lớn, mà bên , là gió êm sóng lặng đến quỷ dị.
      “Là Thập Thương Thập Sát trận, nhưng ta vẫn chưa tìm được phương pháp nào để phá trận!” Đôi mắt xinh đẹp hề chớp lấy lần chăm chú nhìn phía dưới, khuôn mặt Mâu Chân tràn ngập lo lắng, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến tạo thành mấy dấu răng, mơ hồ thấy cả tia máu.
      “Thập Thương Thập Sát trận này vốn biến hóa vô cùng, huống chi cả mười phương vị đều là sát vật kinh thiên chiếm đóng, tăng cường sát lực. Mà trong trận lại có đến chín cửa tử, chỉ duy nhất cửa sinh. Nếu tìm thấy cửa sinh, cho dù phá tất cả các cánh cửa còn lại cũng vô dụng, chỉ cần bước nhầm vào cửa tử, cửa sinh lập tức đóng lại, người trong trận thể thoát thân. Chỉ có thể chờ mười hai canh giờ sau, cửa sinh mở ra lần nữa, mới có thể xông trận…”
      Vậy tại sao chúng lại gặp trở ngại nào mà vào trận?” Hai tay chắp sau lưng, đôi thủy mâu của Tùy Hỉ lên tia sáng lợi hại.
      “Nếu ta đoán sai, là vì có Tụ kỳ!” Thanh trầm thấp bỗng nhiên vanng lên, nghiêm túc mà lạnh lùng khiến người ta thể nghi ngờ, Thường Hữu nhíu mi : “Đó là vật chí bảo của tộc, chắc chắn có biện pháp mà chúng ta biết khiến cho đám chúng kia có thể yên bình mà vào trận.”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Tung tích của Vương.
      Edit: Trần

      “Nhưng Vương ở trong đó ngày đêm, chúng ta thể đợi thêm được nữa!” Rút hai lưỡi dao ra khỏi tay áo, Bỉ A Đa La quay đầu nhìn Tùy Hi.
      được hành động thiếu suy nghĩ!” Khẽ nhăn mày, Tùy Hỉ trầm giọng : “Mọi người trước tiên đừng vội vọng động. Vương ở đây, như vậy thập đại sát vật đều là vật tu hành đắc đạo hơn ngàn năm. Trước hết chúng ta nên diệt trừ mấy con vật này để Vương ở trong trận có thể nhàng hơn chút. Mâu Chân, nhân cơ hội này ngươi phải tìm ra vị trí của cửa sinh!”
      “Kế này có thể làm được!” Gật gật đầu, Thường Túy cầm ống tay áo che kín mũi và miệng: “Ta sắp bị thối chết rồi, mọi người nhanh lên xem nào, đầu tiên trừ khử mấy con vật này để mọi người thoáng khí dễ thở chứ?”
      “Được rồi, mọi người phân công nhau ra làm việc!”
      “Này!” Mùi hoa từ đâu kéo tới, xua tan bớt mùi tanh hôi, Thường Túy chắn trước mặt Tùy Hỉ, tươi cười mị hoặc mà : “Ta hướng Tây Nam! Ngươi là tùy thị thủ tịch* của Vương, vật trấn giữ ở phương bắc rất lợi hại, ngươi đối phó với nó !” (Thủ tịch: Cấp cao nhất)
      Hồng ảnh chợt lóe, Thường Túy cũng đợi Tùy Hỉ trả lời, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
      bàn tay dày rộng mà hữu lực vỗ vào vai Tùy Hỉ, là Thường Hữu vẫn luôn trầm mặc ít lời.
      “Chú ý che kín miệng mũi lại! Bàn tay sắt cứng như kim cương bóp bóp bả vai Tùy Hỉ, Thường Hữu lộ ra ánh mắt đồng Tình: “Ta và Thường Túy mới từ phương bắc tới đây, vật trấn giữ chỗ đó là con chồn hôi tu hành ngàn năm…” (Trần: Khổ thân :)) )
      ***************************
      cơn gió lạnh thổi qua, thổi vài ba chiếc lá khô bay đến bên chân, con lừa nheo hai mắt nhìn phương xa, đám mây dày đặc bị gió thổi phủ kín khắp bầu trời, mang theo tia khí tức quỷ dị.
      Đó là hiệu lệnh, hiệu triệu, mà con người thể nghe thấy, ma cũng nghe được, mà nghe thấy được nó, chỉ có !
      Đứng thẳng người, con lừa kiễng chân nhìn về phía xa, mặc cho đám lông bờm bị gió thổi bay loạn lên, như thể sốt ruột và khủng hoảng ở đáy lòng.
      “Tụ kỳ?” Trong đôi mắt to của con lừa lên tia bi thương, con lừa đau lòng cúi thấp đầu xuống, giống như người bị đánh gậy mạnh vào đầu.
      “Vương, điều thần lo lắng rốt cuộc cũng biến thành ! Năm trăm năm trước ngày chịu xuất binh tiêu diệt Hiên Viên Hận Thiên, mà nay lại chỉ vì Đại vương tử tâm phù khí táo* khiêu khích cánh chim cứng cáp của . Aiz, tộc bây giờ chỉ sợ chạy trời khỏi nắng.(Tâm phù khí táo: Tính tình nóng nảy, bộp chộp)
      Tiếng thở dài nặng nề khẽ vang lên trong gió, vừa bi thương mà cũng đầy bất đắc dĩ, con lừa lắc lắc đầu, như muốn vẩy đám u uất đè nén trong đáy lòng, lúc ngẩng đầu lên lại hơi giật mình, trong đôi mắt con lừa lên tia sáng mỏng manh, là thứ hi vọng yếu ớt.
      “Nhị vương tử, mong người có thể đến kịp, cũng chỉ mong thần đánh cuộc sai – – nhân loại kia, là uy hiếp của !
      Gió thổi mây phun, thân ảnh nho chậm rãi bãi đất hoang này, cố sức mà gian nan, cố gắng né tránh những bụi và cành cây khô bị lửa cháy rụi, động tác chậm chạp ngốc ngếch, nhưng khóe môi con lừa lại bất chi bất giác giương lên, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng sáng.
      “Ngươi đến rồi?” Nhìn Tôn Đường Đường đến càng lúc càng gần, con lừa nhanh chóng bình ổn tâm trạng của mình, đứng trang nghiêm, chỉ chờ nàng đến hỏi cái vấn đề trong dự kiến của mình.
      Gật gật đầu, Đường Đường nhíu mi : “Lừa – – Thanh Lam, ta muốn hỏi ngươi chút, ngươi biết đám người Mâu Chân đâu ?”
      Ta tên là Húc Thanh Lam!” Chuyển tầm mắt, con lừa hơi khó chịu khi phải cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh: “Bọn họ tấn công Bắc Ma Vực, tấn công Bắc Thứ Ma, muốn nhất thống Ma giới!”
      “Nhất thống Ma Giới?” Giữa đôi mắt hạnh lên tia lo âu, Đường Đường đến đứng đối diện với mặt con lừa, nhìn thẳng vào đôi mắt lừa đạm mạc kia, “Đại thúc cũng sao?”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Tâm đăng hiệu triệu
      Edit: Trần

      “Đương nhiên là rồi!” Giãy giụa thoát khỏi tay Đường Đường, trong lòng con lừa cảm thấy tức giận.
      Nếu Hiên Viên Hận Thiên Đại vương tử cũng . Đại vương tử , Tụ kỳ cũng bị tế ra, đám chúng cũng phải theo lệnh hiệu triệu mà chịu tội chết. Tất cả những chuyện này, đều do tên Ma Vương lãnh khốc cuồng bá kia, nhưng giờ phút này, tuyệt thể để cho nữ tử nhân loại này biết mình ước chết, bằng – -
      Thở dài, con lừa như lơ đãng : “Chỉ sợ chuyến lần này, bọn họ là lành ít dữ nhiều rồi!”
      “Cái gì?” Khiếp sợ trợn tròn mắt, trái tim Đường Đường thoáng chốc treo lên: “Ngươi vậy là có ý gì?” Con lừa nhìn Đường Đường, nhưng đối với phản ứng của nàng đều hiểu trong lòng, đúng như sở liệu lúc trước của mình, nàng rất quan tâm nam nhân máu lạnh kia.
      “Đừng gạt ta, ta sớm cảm thấy chuyện này bình thường!” Giận giữ dậm chân, Đường Đường kêu lên: “Trách được, ngày đó đám người Mâu Chân lại chuyện kì quái thế! Trách được, hai ngày sau, bất kể ta vận khởi thần giao cách cảm gọi bọn họ thế nào, dù là Mâu Chân hay Tùy Hỉ, thậm chí cả Thường Túy ta đều thử qua, nhưng ai trả lời ta. Còn nưa, ngươi nhìn chiếc đèn này xem!”
      Xòe tay đưa ngọn đèn ra, Đường Đường chút khách khí vỗ lên thân đèn quát khẽ: “Đèn hỏng, mau nổi lửa lên!”
      Con lừa co rúm lại chút, kí ức về nỗi đau đớn thân thể do bị chân hỏa đốt vẫn còn mới mẻ, nữ nhân ngu ngốc này lại muốn làm gì?
      tia sáng chợt dấy lên bấc đèn cháy đen, lập lòe như ánh sáng ở đuôi con đom đóm, con lừa rùng mình trừng lớn mắt, hoàn toàn quên mất việc phải giả vờ đạm mạc và thâm trầm.
      Cho dù ngày đó nữ tử nhân loại này vì sao lại cầm theo thanh tâm đèn mà đến đây, cho dù ngày đó biết được thánh bảo của Phật giới này chọn nữ nhân ngốc nghếch làm Đăng chủ, con lừa vẫn chấn động như cũ.
      chỉ nhìn cái biết , nhân loại này, nàng còn chẳng biết chỗ thần diệu của cây đèn này, thậm chí là ngay cả lai lịch của chiếc đèn cũng ràng. Nhưng chỉ hai ngày, đúng hai ngày thôi, thế mà nhân loại hề có chút tu vi cư nhiên lại học xong tâm niệm điểm hỏa?(nghĩa là học được cách niệm chú để đốt lửa).
      Có thể làm được điều này, giải thích điều này chỉ có thể hoặc là tu vi người dùng đèn đạt đến trình độ siêu phàm, hoặc là…. Khó tin lắc lắc đầu, con lừa từ đầu đến cuối muốn tin tưởng nữ nhân loài người này hay cằn nhằn này là kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp trong truyền thuyết!
      “Thanh Lam, ngươi xem này!” Hai tay nâng ngọn đèn đặt trước mắt con lừa, Đường Đường giọng hô câu: “Đại thúc!”
      “Phụt!” Ngọn lửa run lên, như sắp tắt lại chợt bùng cháy, ánh lửa của cây đèn trong gió thổi khẽ run rẩy, sắc lửa vô cùng quỷ dị dần dần biến thành màu xanh, u lạnh lẽo.
      “Đại thúc chắc chắn gặp nguy hiểm!” Cắn môi dưới, trái tim Đường Đường như bị treo lên, trong mắt bắn ra ánh sáng quật cường, “Thanh Lam, ta muốn tìm đại thúc! cứu ta hai lần, lần này đến lượt ta cứu . Bất cứ ai dám làm hại đại thúc, ta – – ta dùng lửa thiêu chết .
      ********************************
      tiếng gào thét thê lương, tiếng rồng ngâm kéo dài vang vọng ra xa, bóng đen khổng lồ từ giữa trung rơi xuống, hóa thành con mãnh hổ đầy những vết vằn ngã lăn ra đất, lập tức như nước đá khô tức biến mất, vô thanh vô tức. (nước đá khô giống băng phiến chuyển trực tiếp từ trạng thái rắn hóa hơi, tượng này gọi là thăng hoa).
      đám sương máu rơi xuống từ trung, thấm ướt lớp áo bào màu đen, nhiễm cả vào mái tóc trắng, từng giọt từng giọt máu lướt qua thân kiếm, nhưng lại có bất kì giọt nào rơi mặt đất.
      Từ thân kiếm đến chuôi kiếm màu đen này, chỗ nào cũng lóe ra ánh sáng phệ huyết, mà người cầm kiếm biến thành tên la sát dục huyết, cả trời đất cũng biến thành cái lồng giam thị huyết, tàn nhẫn nuốt hết máu của chúng hội tụ từ bốn phương tám hướng.
      “Ầm!” tiếng vang lớn truyền đến, con người đầy máu đứng trong bóng đêm hơi ngẩng đầu lên, là Thiên Phá! Xem ra ngũ đại tùy thị trừ khử toàn bộ đám sát trấn trấn đóng bốn phương rồi, nhưng đám sương mù dày đặc này vẫn chưa hề có dấu hiệu tan ra…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :