1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: đến đây.
      Edit: Trần

      Mây đỏ giăng đầy trời, cùng với sắc lửa cháy mặt đất như thể đem cả trời đất nung chảy, đỏ rực cả khoảng gian.
      Giữa ánh lửa đỏ đầy trời, bóng đen chợt thoáng ra, nhanh chậm bước về chỗ mà lửa cháy hung mãnh nhất, gió mạnh thổi tung vạt áo màu đen của , mái tóc bạc so với ánh trăng còn sáng hơn cũng theo gió mà bay lên, đôi mắt lạnh thẳng tắp dừng ở phía trước, nét lạnh lùng ngạo nghễ khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, cứ như đám hỏa hoạn trước mắt chẳng qua chỉ là lửa khói biểu diễn, đủ thanh thế, căn bản chẳng đủ để gây cho sợ hãi,
      “Ầm – -” Ngọn lửa như thể chịu nổi coi thường ngang nhiên như vậy, mượn sức gió đột nhiên cháy bùng lên, ngọn lửa tham lam cuốn lên vạt áo, lọn tóc của nam tử, như muốn hơi nuốt lấy để làm giảm cơn tức giận.
      “Hừ!” Lạnh lùng hừ tiếng, trong tay nam tử bỗng nhiên ra thanh trường kiếm đen như mực, chém đường, đạo kiếm quang đen như mực tức lao tới, kiếm phong sắc bén nhất thời thổi tan ngọn lửa ở bốn phía, túp lều cỏ sụp đổ ra ở đằng trước.
      Đôi mắt lạnh lẽo nheo lại, nam tử giơ tay khẽ phất chưởng, chưởng phong cuồng bá khiến cho cỏ khô cháy xém và bụi tro bay tán loạn đầy trời, lộ ra thân ảnh màu lam bị thanh xà ngang đè lên giữa đống cỏ, nằm nhúc nhích, im lặng như chết.
      Con lừa màu xanh lam lại vẫn nằm cạnh thân ảnh màu lam kia, mặc kệ cả thân mình chồng chất vết thương, máu chảy đầm đìa, vẫn như cũ dùng đôi mắt lừa đỏ đậm gắt gao nhìn trừng trừng hắc y nam tử đằng trước, vẻ mặt đề phòng mà oán độc.
      để ý tới con lừa nhìn chòng chọc, hắc y nam tử về phía thân ảnh màu lam kia, trường kiếm trong tay từ từ giơ lên – -
      “Dừng tay!” Con lừa nhảy dựng lên, lại như bị đập phải bức tường đá vô hình, cả người nó ngã lăn ra mặt đất.
      Thanh mặc kiếm vô tình khẽ cắt xuống, kiếm phong lạnh thấu xương phá tan khí nóng bỏng đủ để nung chảy sắt thép, khí lạnh lẽo hẳn xuống, thanh xà ngang to lớn rơi mặt đất trong nháy mắt bị chặt gẫy, như cây tăm yếu ớt chịu nổi lực .
      khí lạnh băng ngăn cách ngọn lửa, xâm nhập vào xương tủy người nằm mặt đất, ngay đến từng đầu mút dây thần kinh rất cũng bỏ qua. Ý thức vốn trôi nổi chợt hạ xuống, Đường Đường cảm thấy sau gáy truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt, đau đến thể mở mắt, cũng thể kêu to, cho dù chỉ là cử động nhất cũng khiến cho đầu váng mắt hoa, đau đớn thống khổ.
      Trong bóng đêm, xúc giác dần dần thức tỉnh, Đường Đường cảm thấy đôi bàn tay to lớn bỗng dưng nắm lấy mình, nắm nhanh, cũng dùng sức, làm cho nàng cảm thấy đau đớn.
      “Ưm~~!” kìm lại được mà bật ra tiếng rên như mèo con, Đường Đường bị đôi tay kia nhấc lên, cầm như cầm con búp bê vải bị rách. (=.=”’)
      Cho dù toàn thân có chỗ nào là đau, cho dù đầu óc choáng váng khiến nàng thể mở mắt, nhưng kì lạ thay Đường Đường lại cảm thấy sợ hãi. Đôi tay kia ấm áp, vững chắc, hơn nữa lúc nó nắm chặt nàng, cố gắng để nàng ngã xuống, Đường Đường lại cảm thấy an tâm, loại cảm giác yên lòng chân phát ra từ nội tâm.
      Loại cảm giác này nàng chỉ nhận được lần, là người kia – -
      “Đại thúc…” Mê man thốt ra hai chữ, Đường Đường cảm thấy đôi bàn tay to lớn kia bỗng nhiên căng thẳng, khỏi đau đến nhếch miệng, nhưng cũng nở nụ cười.
      Nhíu chặt mày, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nhìn Đường Đường chăm chú lúc lâu, sau đó chậm rãi đưa tay xoa xoa sau gáy của nàng.
      cỗ khí lạnh kì dị xông vào sau đầu, đau đớn và mê muội tức giảm bớt, Đường Đường mở mắt, trông thấy đôi mắt đen, sâu thẳm như biển mà cực kì lạnh lẽo.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: Rung động
      Edit: Trần

      Chỉ khoảng khắc, nhưng Đường Đường lại cảm thấy như rơi vào giữa vũ trụ vô tận vô cùng, ở nơi đó chỉ có bóng tối, khí lạnh như băng, che giấu những bí mật, yên lặng mà trống rỗng, có bất kì vật gì, nhưng lại như thể gì mà hiển lộ tất cả.
      Đây là mắt của Đại Thúc sao? Đường Đường choáng váng, ngơ ngác, cả trái tim như bị ném vào mặt biển lạnh giá, trôi theo sóng biển dập dềnh, cảm giác như hư , khiến nàng cảm thấy mê muội, hoảng hốt.
      Đưa tay đẩy Đường Đường ra xa chút, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng cúi đầu nhìn nhân loại mình mang về này.
      khuôn mặt bẩn thỉu bị che kín bởi tro bụi và những vết trầy, mái tóc rối tinh rối mù đầy vụn cỏ, chỉ có đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, trong sáng mà kiên cường thẫn thờ nhìn mình, mang theo chút mê man lẫn nghi hoặc, nhưng hề có sợ hãi hay né tránh, chỉ ngơ ngác nhìn, dường như cố gắng phân biệt, hoặc như tìm kiếm gì đó, vô cùng chấp nhất.
      “Đại thúc, ngươi chính là đại thúc!”
      Bỗng nhiên, trong đôi mắt hạnh nở rộ ra thứ ánh sáng chói mắt, ánh mắt Hiên Viên Hận Thiên bỗng nhiên trầm xuống, cảm thấy sâu trong trí nhớ, thứ ánh sáng sáng lạn nhất cũng thể hơn được.
      Cùng lúc đó, cùng với thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng kia, đôi cánh tay kia thế nhưng lại biết sống chết mà ôm lấy mình, đôi mày kiếm của Hiên Viên Hận Thiên nhíu lại cái, ma khí hộ thể trong nháy mắt bức ra – -
      “Bộp!” thanh phát ra, Đường Đường ngã lăn ra mặt đất, miệng chu lại, mắt trừng lên, mông bị rơi ngã nên đau đớn, nhưng càng khiến nàng cảm thấy khiếp sợ và xấu hổ chính là – – đại thúc đẩy nàng?
      Đế Thiên nằm giữa cánh tay bỗng nhiên nóng lên, phát ra tiếng ngâm , giống như lên án mình vô tình. Hiên Viên Hận Thiên xoay người, xem cái cảm giác quen thuộc mà cặp mắt hạnh dần dần dâng lên tầng sương mờ kia mang đến cho mình, cánh tay phải khẽ động, Đế Thiên lại nằm im trong cánh tay, xúc cảm lạnh như băng thoáng chốc bình ổn tia tình tự vốn nên có kia.
      cánh tay khẽ phẩy vào hư , chiếc đèn hãy còn cháy sáng tức bay tới, mắt thấy ngọn lửa sắp đốt vào lòng bàn tay, Hiên Viên Hận Thiên giơ trường kiếm lên, tạo thành đường cong duyên dáng.
      màn sương dày đặc bốc lên, sắc lửa chợt thay đổi, ma khí lạnh như băng đấu chọi cùng ngọn lửa cực nóng, chỉ là chưa phân thắng bại, ngọn đèn bị đưa đến trước mặt Đường Đường.
      “Dập lửa!” Lạnh lùng phun ra hai chữ, Hiên Viên Hận Thiên xoay người khua trường kiếm đánh vào ngọn lửa tiến đến, khí thế sắc bén, mỗi đường kiếm, chiêu thức tuy đơn giản nhưng lại mang theo sát khí lạnh buốt như băng.
      Kiếm khí đánh lên ngọn lửa, thế lửa nhất thời tiêu tán, như sợ hãi, cũng như kính phục, phủ phục dưới chân Hiên Viên Hận Thiên, theo sát bên người , lại dám… hành động bừa bãi như lúc đầu, chẳng dám phản kháng.
      Ngồi ngơ ngẩn, khiếp sợ và xấu hổ sớm bị Đường Đường ném lên chín tầng mây, nàng gần như si mê mà ngồi nhìn, nhìn bóng lưng cao ngất mà kiên định của đại thúc che trước người mình, trường kiếm đen tuyền nặng nề xẹt giữa chung, mái tóc dài màu bạc và áo bào đen tung bay trong gió, ngọn lửa vốn tàn sát bừa bãi lập tức lui xuống, tạo thành phông nền phụ trợ cho bóng lưng oai hùng của , tạo thành hình ảnh vị hùng uy phong lẫm lẫm, ngạo nghễ thiên hạ.
      “Nữ nhân ngu ngốc này, ngươi còn đứng đó phát ngốc cái gì thế, muốn hại chết ta hay sao?” Thanh hổn hền mắng nàng từ phía sau truyền đến, Đường Đường cả kinh quay đầu lại, nhìn thấy con lừa bi thảm nằm trong đống lửa.
      cũng kỳ quái, trước mặt nàng con lừa này hết nhảy, lại rống lại nháo, thế mà vừa rồi thấy đại thúc lại rên tiếng, cho dù ngọn lửa đốt cháy nó, đốt trụi lông của nó, nó cư nhiên nhẫn đến bây giờ mới lên tiếng.
      “Sao lại bị diệt?” Vội vàng đưa tay cầm lấy chiếc đèn, Đường Đường lòng muốn che giấu quẫn bách do vừa rồi “hoa si” bị người phát , lại quên mất chiếc đèn bị ngọn lửa nướng rất lâu, “chạm tay là bỏng”.
      “Oa~~~” Tiếng hét thảm từ phía sau truyền đến, Hiên Viên Hận Thiên chút suy nghĩ vội quay lại, trái tim hơi co rút lại, nảy nên cảm xúc kì quái thể gọi tên.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Hồng quang trong mộng.
      Edit: Trần

      “Phù, phù phù!” Vẫy vẫy tay, Đường Đường đau đến chảy nước mắt nhảy lung tung tại chỗ, mái tóc tai bù xù ngừng rơi xuống đám cỏ khô, giống như nhân vật chú hề trong các vở hài kịch.
      bàn tay nhanh như tia chớp tiếng động duỗi tới nắm lấy tay Đường Đường, lật tay cái, lộ ra vết da thịt bị cháy xém trong lòng bàn tay.
      “Đau quá, đại thúc!” Chu miệng, Đường Đường ngẩng đầu nhìn đại thúc, lại cảm thấy hai ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào miệng vết thương trong lòng bàn tay của mình, khiến cho vết thương như thể được giảm bớt đau đớn vài phần, chỉ là trong lòng càng cảm thấy tủi thân thể kìm nén, khiến cho nước mắt tràn mi, rơi mu bàn tay của đại thúc phát ra hai tiếng “lộp bộp”. Thanh Đường Đường ai oán : “Ta dập lửa, sao ta biết phải dập lửa thế nào – -“
      Tiếng liên miên đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, Đường Đường kinh dị nhìn trong lòng bàn tay của đại thúc xuất đạo hồng quang, giữa sắc đen đặc quánh lại mang theo ánh hồng, xinh đẹp mà trang trọng, gì sánh được.
      Như có tia sét đánh vào đầu nàng, Đường Đường chợt hiểu ra, đạo hồng quang mà mình mơ hồ nhìn thấy trong mộng là do đại thúc tạo ra, mà vết bầm đầu nàng cũng phải vô duyên vô cớ mà biến mất! Là đại thúc, chắc chắn là đại thúc giúp nàng chữa vết bầm kia!
      Ngơ ngác trừng mắt, Đường Đường vô cùng chuyên chú ngắm khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của đại thúc, ngay cả hàng lông mi dày đẹp cũng nhìn tỷ mỉ, trái tim quanh quẩn phập phồng theo vầng sáng giữa bàn tay hai người, lúc sáng lúc tối, thẳng đến khi – -
      “Diệt!” Tiếng trầm thấp vang lên bên tai, giống như thanh trầm thấp thuần hậu trong trí nhớ của nàng, Đường Đường cả kinh ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngọn đèn còn cách bàn tay đại thúc khoảng ba thước bắt đầu phập phồng quỷ dị, như bị năng lượng vô hình nâng đỡ.
      Ngọn lửa run lên, như sắp tắt, sau khi run rẩy lắc lư vài cái, lại do dự đốt cháy lên.
      Đại chưởng thu hồi lại, ngọn đèn rơi mặt đất, ngọn lừa đột nhiên thoát ra, giống như sau khi bị trêu đùa phải làm cho hả giận. Hô hấp mọi người cứng lại, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn Đường Đường, ý vị thâm trường liếc cái.
      Hai tròng mắt sâu thẳm như mặt biển lạnh lẽo trong đêm đông, lại như có chút tiếng động nào mà hết thảy, Đường Đường hiểu cười cười, học cách của đại thúc vươn bàn tay bẩn thỉu về phía ngọn đèn – -
      “Diệt!”
      Thanh thanh thúy bị gió mạnh cuốn vang lên, ngọn lửa bốn phía nhất thời thu lại, hết thảy như có kì tích mà nuốt vào ngọn đèn, trong chốc lát, cả mặt đất rộng mênh mông chỉ còn lại khói đặc cuồn cuộn, còn đống lửa.
      Mắt lạnh hơi chuyển động, lên tia sáng khác lạ, Hiên Viên Hận Thiên co rút khóe miệng chút, may mắn, nàng còn chưa quá ngốc!
      Giữa đám khói đặc bay đầy trời, bốn thân ảnh nhanh nhẹn xuyên qua màn khói cấp tốc chạy tới, dẫn đầu là thân ảnh màu đỏ như ráng đỏ cuối chân trời, nhàng hạ xuống trước mặt hai người.
      “Vương?” Khiếp sợ quay đầu lại, Đường Đừng thấy dưới bóng đêm ảm đạm, khói cuồn cuộn dày đặc, đại thúc hiên ngang mà đứng, hắc y cùng với mái tóc bạc bay trong gió, khí thế bức người, khí phách mãnh liệt.
      “Hóa ra đại thúc chính là Ma Vương!” Trong lòng, bỗng dưng nảy lên cảm xúc phức tạp, thể , chỉ là có cảm giác kì lạ phập phồng trong lồng ngực, thôi thúc Đường Đường muốn lập tức bước qua, muốn bất cứ điều gì với đại thúc, ví dụ như…

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: Đại thúc, ta chàng.
      Edit: Trần

      “Mang nàng về!” Thanh lạnh lẽo tức dập tắt ngọn lửa trong lòng Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên hề quay đầu lại, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng hề đảo qua, nhưng lại kì dị có thể cảm giác được, giờ phút này, cảm xúc của nữ nhân này loạn xạ, suy nghĩ thể tách bạch.
      quyết đoán cất bước về phía trước, Tùy Hỉ trước giờ làm việc luôn khôn khéo quả quyết truyền đến cấp báo, như vậy Bắc Thứ Ma lần này chắc chắn có chấn động lớn.
      Đại chiến sắp tới, lại có mâu thuẫn nội bộ, nữ tử loài người này, nếu phải vì muốn tìm ra nguyên nhân ảnh hưởng đến Đế Thiên, chỉ sợ sớm đem nàng…
      “Đại thúc~~~!” Tiếng gọi tiêu tán trong gió, Đường Đường nắm chặt tay, nhìn thân ảnh đại thúc càng ngày càng mờ nhạt, như thể hóa vào làn khói hòa tan vào trong bóng đêm vô tận.
      Trong lòng bàn tay, là vết sẹo mới kết vảy màu hồng nhạt, đó là kết quả mà đại thúc dùng đạo hồng quang quen thuộc kia trị thương cho mình. Vết tích để lại trong lòng bàn tay trắng mịn tựa như để lại trong lòng, khiến nàng kìm được lại đụng vào, ấm áp khiến nàng nghĩ muốn cả đời này quý trọng.
      Khóe miệng cong cong, Đường Đường vui vẻ nở nụ cười, tươi cười trong bóng đêm càng sáng lạn vô cùng, lộ ra hai chiếc răng nanh nho .
      “Đại thúc, chàng cứu ta lần, ta rất chàng a!” Hướng về nơi mờ mịt hoang dã giờ còn bóng người nào mà thầm kêu gào câu tiếng động, trái tim Đường Đường rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
      Có lẽ, vừa rồi có vài thứ đập liên hồi trong lòng, chính là những lời này !
      ************************
      Ngọn gió quỷ dị phất qua bên tai, Hiên Viên Hận Thiên bỗng dưng dừng lại, hành lang yên tĩnh bóng người đứng lặng yên lát.
      mu bàn tay nóng rực lên, như trực tiếp đốt vào tận đáy lòng. Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi nâng tay lên, ánh mắt hạ xuống, nhìn đến chỗ mà hai giọt lệ của nàng lên, hai giọt lệ mang theo uất ức đốt cháy da thịt của mình, vì thế lúc ấy mới mạc danh kì diệu mà chữa thương cho nàng, nhưng về sau bao giờ thế nữa!
      Bước tiếp về phía trước, thân ảnh cao lớn xuyên qua hành lang dài uốn lượn, vào đại điện tối đen lạnh lẽo. tiếng “ầm ầm” vang lên lớn, cửa điện đóng cửa, ngăn cách toàn bộ mọi thứ bên ngoài cánh cửa, kể cả màn vừa phát sinh vừa rồi…
      ********************
      Gió đêm thổi càng mạnh hơn, làm tản bớt đám khói, Mâu Chân chậm rãi đến bên cạnh Đường Đường, giọng : “Tôn nương, chúng ta trở về !”
      “Được!” Si ngốc nhìn về phía xa, đó là hướng mà đại thúc biến mất, chỉ cần nghĩ đến từng tới, lại cứu mình thêm lần, Đường Đường lại nhịn được muốn nở nụ cười, ngây ngốc mà cười.
      “Mấy ngày tới tốt nhất là ngươi nên có quy củ chút!” Tiếng lạnh lùng sâu kín truyền đến, phá vỡ mạch suy nghĩ của Đường Đường, Đường Đường sửng sốt mới hiểu là Bỉ A Đa La với mình.
      “Nếu ngươi còn dám gây rắc rối cho Vương, đừng trách ta đối với ngươi khách khí!” Lửa giận bập bùng trong mắt, Bỉ A trừng mắt nhìn khuôn mặt bẩn thỉu kia, hận thể rút thanh đoản đao từ trong người ra vẽ lên đó vài nhát.
      Có điều, mình cũng cần phải làm bẩn binh khí “Hoa Cẩm Lí” của mình làm gì? Khuôn mặt thế kia, đủ xấu để dọa người rồi!
      Hừ tiếng đầy ngạo nghễ, Bỉ A xoay người sải bước rời , bóng lưng kiêu ngạo như cánh bướm xinh đẹp bay múa trong đêm.
      Bất mãn quệt quệt miệng, Đường Đường làm cái mặt quỷ với bóng lưng Bỉ A, ngay sau đó lại cười, tâm tình tốt, thèm so đo với nàng!
      “Tiểu mĩ nhân a~~~” Tiếng biếng nhác vang lên, Thường Túy cười cười nhìn Đường Đường, mặt vẫn là nét tà mị và khiêu khích đổi, nhưng dưới đáy mắt lại tia nghiền ngẫm.
      “Nghe lời Bỉ A, mấy ngày này ngoan ngoãn ở trong phòng, hiểu ? Ngữ khí mềm mại như dỗ dành chú mèo , đôi hàng mi hẹp dài của Thường Túy khẽ run lên, đẹp trai đến khiến nữ nhân phát cuồng, nhưng kì lạ là Đường Đường hề cảm thấy mặt đỏ tim đập mà vẫn bình tĩnh, mẫn cảm phát ra có chuyện khác lạ trong lời của .

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: Lập khế ước với . ( trong từ quái, Giới).
      Edit: Trần.

      “Sao rồi, có chuyện gì xảy ra?” Nhăn nhăn mi trừng mắt nhìn Thường Túy, lại quay đầu nhìn Mâu Chân, Đường Đường duỗi cánh tay, dùng mấy cái “móng vuốt” vừa bẩn vừa đen kéo ống tay áo trắng muốt hạt bụi của Mâu Chân, đại thúc – -
      “Tôn nương!” Thanh vẫn dịu dàng như trước, chỉ là trong nét ôn nhu tươi cười như mặt hồ yên ả lại mang theo chút lo lắng, Mâu Chân khẽ cau mày nhìn “Bùn trảo” của Đường Đường, giọng : “Đừng hỏi nữa, nghe lời Thường Túy !”
      Nàng quay đầu, nhìn khuôn mặt Thường Túy đầy vẻ đắc ý nhìn mình, Đường Đường yên lặng thả lỏng nắm tay, xoay người về phía đại điện.
      Chắc chắn là có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra, chẳng qua bọn họ muốn với mình mà thôi.
      “Ê này, nữ nhân ngu ngốc kia!” Tiếng con lừa khàn khàn truyền đến từ phía sau, Đường Đường lên tiếng trả lời, chợt thấy vật thể sáng loáng bay tới, rơi mặt đất tạo thành thanh “Loảng xoảng!”. Là cái đèn chết tiệt kia.
      “Nhớ cho kĩ, ta tên là Húc Thanh Lam. Miễn cưỡng đứng dựa vào vách kết giới để ổn định cơ thể, vẻ mặt con lừa trịnh trọng mà trang nghiêm .
      Hơi hơi sửng sốt, Đường Đường cúi người nhặt lên ngọn đèn nguội, dùng ngữ khí cũng nghiêm túc kém : “Ta là Tôn Đường Đường!”
      Yên lặng hồi, người và lừa yên lặng đối mặt. Thu lại loại cảm giác như tìm được tri kỉ, Đường Đường mỉm cười khoát tay áo, xoay người rời .
      “Chậc chậc, ngờ thừa tướng giới bị Vương nhốt suốt năm trăm năm cũng hề lời, cuối cùng lại cúi đầu trước nhân loại. Lười biếng phủi phủi bụi ống tay áo, Thường Túy trào phúng : “Ngươi cho nàng tên của ngươi, chẳng lẽ là chuẩn bị để sau này cung cấp cho nàng sử dụng, dựa vào nàng triệu hoán sao?
      trả lời, con lừa chỉ yên lặng chuyển tầm mắt, như cam chịu, hoặc là lười đáp lại, trầm trầm trước sau như .
      “Xuy!” kiêng nể gì cười giễu cợt, thân mình Thường Túy khẽ động, như tật phong cuốn qua đồng bằng, thoáng chốc thấy bóng dáng.(Tật phong: Cơn gió lớn)
      Mày rậm nhăn lên, Thường Hữu gật gật đầu với Mâu Chân, cũng thân rời . Chỉ còn lại Đường Đường và Mâu Chân đứng trong bãi đất toàn tro rơm rạ, hai người trước sau yên lặng gì chậm rãi về đại điện nguy nga mà lạnh lẽo…
      Trăng non lẳng lặng lên phía bầu trời đêm, lạnh lùng nhìn xuống vùng đất hoang vu bóng người, con lừa rốt cuộc cố gắng được nữa ầm ầm ngã xuống, nhưng trong đôi mắt lừa to bỗng dưng lên vầng sáng quỷ dị, như hưng phấn, lại như chột dạ.
      tiếng nứt rất vang lên, trong bóng đêm người càng ràng hơn, hàng rào hình tròn vây quanh con lừa bỗng nhiên thoáng ra. Vết rách rất bức tường dần dần kéo dài, mở rộng ra, như loại thực vật nguy hiểm phát triển rát nhanh, khuếch đại từng nhánh cây của mình, cho đến khi – – “Rầm” tiếng, kết giới sụp đổ hoàn toàn.
      Con lừa thể kìm nén mà phát ra tiếng cười , lại động đến miệng vết thương khiến đau rủ rẩy cả người.
      “Ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, ngươi vẫn chưa ý thức được rằng nữ nhân kia có thể ảnh hưởng đến ngươi ? Ha ha, khụ khụ…”
      Vì nàng, ngươi cư nhiên lại gấp gáp đến mức vội vàng ra tay, ngay cả chém phải kết giới của mình cũng biết, ha ha, ha ha ha ha…”
      “Húc Thanh Lam ta sở dĩ tiếc bán rẻ tôn nghiêm của mình cho nữ nhân nhân loại dùng, chính là vì muốn trông chừng hộ nhược điểm của ngươi! Khụ khụ, chỉ cần Húc Thanh Lam ta còn hơi thở, Hiên Viên Hận Thiên, ngươi đừng vọng tưởng mà chiếm được giới!
      Mây mù dày đặc che khuất mặt trăng, cả trời đất chìm trong bóng đêm chút ánh sáng, ngôi sao đơn treo ở phía cuối chân trời, lóe ra chút ánh sáng mờ mờ.
      Bóng đêm tối tăm, Màu tím đen là bầu trời đêm, màu đen sẫm là những dãy núi, còn có vệt đen so với bầu trời đêm, so với núi non còn tối đen hơn, đen tuyền mảng, là bóng Hiên Viên Hận Thiên.
      Trong khung cảnh đó, thân ảnh cũng màu đen đột nhiên thoáng , gối quỳ mặt đất, giọng : “Vương!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :