1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NHẤT NGỘ MA VƯƠNG LẦM CẢ ĐỜI - HỒ GIÀ (SÁO) (Q3-173/258C + 1PN)(huyền huyễn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 37: Cung điện quỷ dị.
      Edit: Trần

      “Oáp!!!” Ngáp cái lớn, hai mắt Đường Đường mông lung đẫm lệ nằm úp sấp bàn , ngón tay chọc chọc tượng Tùy Hỉ , “ nhàm chán, là nhàm chán a!”
      Từ ngày hôm qua giúp lau đèn lại hủy Tàng Đăng Các, Đường Đường vẫn luôn phải ở lại phòng của mình, cả ngày đêm, có ai chuyện phiếm với nàng, cũng có người nhắc nàng đánh rắm(>O<), mà ngay cả Mâu Chân – – từ luc đem Đường Đường từ trường tai nạn cứu về cũng thấy mặt.
      Mà những ma chúng mang đồ đến cho Đường Đường đều lựa chọn thái độ “Im lặng là vàng”. Bất kể Đường Đường có nhiệt tình tiếp đón, chân thành cảm tạ hay nhàm chán đến gần, tất cả bọn họ đều đồng loạt áp dụng thái độ hoàn toàn coi thường, khiến cho Đường Đường buồn bực, phải buồn bực bình thường!
      Như thế phải là mình lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, có thể buồn bực hay sao?
      “Sặc! Ngươi thích để ý đến ta, ta cũng thèm để ý đến các ngươi!” Buồn bực đứng lên, Đường Đường miễn cưỡng đến bên cửa sổ.
      Phía xa ngoài cửa sổ là mảng cây xanh chim hót, nhiều loại hoa thi nhau nở, phồn hoa tự cẩm, cảnh đẹp hấp dẫn người, giống như cảnh ở Diệu Cực Uyển của Tùy Hỉ.
      Diệu Cực Uyển chính là khung cảnh điểu ngữ hoa hương, sức sống tràn đầy, hoàn toàn giống ở đây, khí trầm lặng, tựa như ngôi mộ cho người chết, ngay cả ngủ cũng dám, lại mộng cái giấc mộng kì lạ kia.
      Nâng hai má nhăn nhăn mi, đây là lần thứ hai Đường Đường mộng thấy cái giấc mộng kì quái kia.
      Nam nhân trong mộng từ đầu đến cuối vẫn thể thấy khuôn mặt, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy đau lòng, đau lòng muốn chết!
      rốt cuộc là ai?
      tột cùng chết hay chưa?
      Vì sao mình luôn mơ phải cái giấc mộng kì quái kia?
      Chỉ là giấc mộng lần này có chút giống, Đường Đường nhớ nàng mơ hồ nhìn thấy đoàn quang sáng lạn mang màu vàng lẫn sắc đỏ, tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng đẹp đến nỗi khiến người ta khó quên.
      Ánh đỏ thuần khiết vây kín lấy bóng tối dày đặc, từ trước đến giờ Đường Đường hề biết, sắc đỏ và màu đen đặt cùng chỗ lại có thể đẹp như thế, xinh đẹp mà trang nghiêm, đường hoàng mà trang trọng!
      Hoảng hốt sờ sờ đầu, Đường Đường đột nhiên phát vết bầm đầu còn nữa. Ngày hôm qua vẫn còn sưng phồng, sao hôm nay lại tốt rồi? Quá thần kỳ !
      Ba bước lại hai bước vọt tới trước bàn, Đường Đường cầm gương đồng nên thò đầu vào nhìn, chỉ thấy cái trán trơn bóng, tóc bị hủy thành hình chữ “Ao” như nước chảy vào biển giờ trắng nõn như bình thường, quả nhiên ổn rồi. (Chữ ao: 凹).
      “Oa ha ha!” Cuồng tiếu cười hai tiếp bỏ gương đồng xuống, Đường Đường xoay người chạy về phía đại môn.
      Mâu Chân cũng chưa hề mình thể dạo, mà nàng tại cũng “Có mặt” để gặp người, vậy còn chờ gì nữa? Mình tự cấm đoán mình ngày, chính là sám hối vì hủy Tàng Đăng Các, mà sám hối xong rồi – -
      Ngày trôi qua, nhân sinh khổ đoản, ngày lành cảnh đẹp há có thể tùy ý bỏ qua?
      Dùng lực đẩy vào cửa đá khảm vách đá, cơn gió lạnh hòa lẫn mùi hương mốc meo khó chịu đập vào mặt, Đường Đường nhất thời bị rét lạnh mà nổi da gà.
      “Có chuyện gì vậy?” chân trong cánh cửa, chân ngoài cánh cửa, Đường Đường ngạc nhiên trừng lớn mắt, hôm qua lúc cùng Mâu Chân ra ngoài ràng phải là như thế này a?
      Ngoài cửa, hành lang đen tuyền kéo dài hai bên trái phải ra ngoài, nhìn xa thấy điểm cuối, khiến người ta sinh ra cảm giác bất an và sợ hãi yên.
      Mà càng quỷ dị là, ràng Đường Đường đứng trong ánh sáng của cửa phòng, mà ngoài cửa ngay tia sáng cũng có. Khung cửa trống trơn này như lưỡi đao, đem ánh sáng chặt đứt ở trong phòng, phân chia thế giới thành hai thái cực – – trắng và đen, ánh sáng và bóng tối.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 38: Đèn dẫn đường.
      Edit: Trần

      Đột nhiên, Đường Đường thấy hoa mắt, ánh sáng mạnh mẽ đâm vào hai mắt, mà mơ hồ giữa vầng sáng có người đứng, gần đến nỗi chỉ cần duỗi tay là có thể bóp chết nàng.
      “Oa, oa oa!” Bước mạnh ra sau hai bước, Đường Đường thiếu chút nữa đặt mông ngồi mặt đất.
      Ai ngờ bóng người đằng trước cũng nhoáng lên cái, hình dáng nhất thời vòng, ra vẻ nó cũng lui về sau mấy bước.
      “Sao thế nhỉ?” Sứng sờ há to miệng, Đường Đường đột nhiên ý thức được đó chính là bóng của mình. Nhưng, ánh sáng là từ đâu mà có?
      Nghi hoặc quay đầu nhìn phía sau, Đường Đường thấy “Đèn hỏng” bàn tỏa ra quang hoa rực rỡ.
      Ngọn bấc đèn bé bằng hạt đậu cháy bình đèn, vì vầng sáng của nó quá mỏng manh nên dưới ánh mặt trời chói chang ở ngoài phòng nhìn thấy, nhưng cư nhiên chiếu sáng được đến bóng tối bên ngoài cửa, hắt bóng của nàng và cánh cửa lên bức tường đá phía ngoài cửa.
      “Đèn hỏng?” Kinh ngạc nâng ngọn đèn bàn lên, Đường Đường ôm lấy tâm lý “thử lần” duỗi cánh tay cầm đèn về phía cửa.
      “Bùng~~~” Lại là trận phong thổi úp lại, khiến cho tay áo của Đường Đường bay lên phần phật, thế nhưng ngọn đèn vẫn thẳng tắp đứng sững trong gió, như có cái chụp che đậy cho nó mà mắt thường thể nhìn thấy.
      “Ha ha, hóa ra ngươi quả cây đèn thần!” Vui mừng sờ sờ thân đèn, Đường Đường cuối cùng cẩn thận bước ra khỏi phòng.
      Bức tường đá lớn đứng sững ngoài cửa, mặt tường có điêu khắc những hoa văn cổ xưa mà tinh mỹ, giống như phù trú, lại giống như bức tranh tượng hình, uốn lượn đường dài ra phía ngoài tạo thành con đường sâu hun hút, về phía xa thần bí nào đó.
      đâu bây giờ? Trái hay phải?” Giơ giơ đèn, Đường Đường do dự chiếu sang bên trái.
      “Đùng!” tiếng nổ vang lên, ngọn lửa cây đèn bùng nổ, rồi đột nhiên biến thành màu xanh tím.
      “Ngạch~~!” Rùng mình cái, thanh của ngọn đèn khiến Đường Đường hiểu sao có dự cảm xấu.
      “Vẫn là bên phải !” Giơ đèn sang phía bên phải, sắc đèn quỷ dị tức biến trở về ánh vàng ấm cúng. Trong lòng Đường Đường ấm áp, chút do dự về phía bên phải.
      đường yên ổn, tiếng người.
      Mỗi khi gặp chỗ ngã rẽ xem màu sắc ngọn lửa của cây đèn, nếu là sắc lửa đỏ, ánh vàng tiếp, mà u lam, xanh tím rẽ sang hướng khác. Cũng biết mất bao lâu, thẳng đến khi hai chân bủn rủn, hai mắt biến thành màu đen, Đường Đường mới phát – – hết đường!
      “Ngõ cụt?” Giơ đèn, Đường Đường cẩn thận quan sát từ xuống dưới, từ trái sang phải, vẫn là ngõ cụt, lối rẽ hay cơ quan nào, bức tường đá lớn chặn trước mặt, bóng loáng như gương.
      “Đèn thối, ta còn tin ngươi!” Vừa mệt vừa đói bụng, hờn dỗi có chỗ để xả, Đường Đường hung hăng giơ ngọn đèn đập lên bức tường đá.
      “Bụp bụp!” Ngọn đèn đột nhiên bốc lên, liếm lên lông mày, lông mi của Đường Đường cháy khét lẹt. (Trần: lăn ra cười).
      Đường Đường bị hoảng sợ còn chưa tỉnh hồn, ngọn đèn dầu phốc tiếng rồi tắt , có ánh sáng hiểu từ đâu tiến vào, bức tường đá trước mắt đột nhiên trở nên hư ảo, tựa như tượng ảo ảnh của máy chiếu phim 3D, hóa ra là hiệu ứng quang ảnh, bức tường đá hề tồn tại.
      Đường Đường kinh ngạc vươn tay, lại phát ra cánh tay của mình hề trực tiếp đâm vào tường, mà nửa cánh tay còn lại biến mất sau bức tường cảm thấy mát mát, như có tia gió phất qua đầu ngón tay.
      Hít sâu hơi, Đường Đường cất bước xuyên qua bức tường.
      Gió đêm lướt qua, ráng chiều nghiêng ở phía chân trời, ánh sáng còn nóng bức rải đầy khắp mặt đất.
      Giữa mảng lớn cỏ cây tươi tốt hỗn loạn ra hình dáng gì, con đường mòn hẹp quanh co uốn lượn về phía trước, tới trước cây cầu độc mộc cũ kĩ..

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 39: Kỳ ngộ
      Edit: Trần

      Nước dưới cầu khô hết, lộ ra đám bùn đất nứt toác màu vàng nâu. cái lều cỏ cực kì đơn sơ, đến nỗi nhìn như lung lay sắp đổ ở phía bên kia cầu, bên trong buộc con – – lừa?
      Xoa xoa mắt, Đường Đường có chút dám tin vào ánh mắt của mình.
      Con lừa! con lừa màu xanh lam, hơn nữa nó còn có biểu cảm?
      Dưới trời chiều, bên trong lều cỏ, con lừa ngậm mấy cọng cỏ khô chậm dãi nhai nuốt, mặt dài ngoẵng của nó tràn ngập nỗi lo âu, như có vô hạn tâm , lại như trí giả hiểu hết đời, nhiều lần trải qua đau khổ, từ đó mà thận trọng, sâu xa tự hỏi. Nhai nuốt, chẳng qua cũng chỉ là bản năng hành động của nó thôi (>”<, con lừa xanh :3)
      Chuyện như thế này, khung cảnh này, con lừa này, khiến Đường Đường bỗng nhiên sinh ra cảm giác thê lương,
      giống hệt những câu kia – -
      “Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều lưu thủy nhân gia, cổ đạo tây phong sấu ‘ lư ’, đoạn tràng nhân tại thiên nhai!”

      (Đây vốn là bài thơ Thiên tịnh sa – Thu tứ:



      枯籐老樹昏鴉,
      小橋流水人家,
      古道西風瘦馬。
      夕陽西下,
      斷腸人在天涯。
      Hán việt:

      Khôđằng lão thụ hôn nha,
      Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia,
      Cổ đạo tây phong sấu mã.
      Tịch dương tây hạ,
      Đoạn trường nhân tại thiên nhai.
      Dịch thơ:
      Cây khô, cành cỗi, quạ chiều
      Chiếc cầu nho , nước reo bên nhà
      Gió tây đường cũ ngựa già
      Chiều buông, ruột đứt, người xa góc trời.
      (nguồn: thivien.net)
      Trần: Đường Đường chế thơ, ngta là ngựa gầy, nàng đổi trực tiếp thành lừa gầy (sấu lư) :)))))))) )

      Tựa hồ nghe thấy tiếng Đường Đường ngâm vịnh, con lừa kia quay đầu liếc mắt nhìn nàng cái, liếc là sâu.
      Chỉ cái liếc mắt ấy, Đường Đường cảm thấy nàng và con lừa kia có cùng cảm giác, đó là kiểu ‘người (lừa) cùng lưu lạc thiên nhai, vừa gặp như quen biết từ lâu’.
      Giống như bị điều gì đó lôi kéo, Đường Đường lập tức qua cây cầu độc mộc đến trước mặt con lừa kia.
      “Hi, xin chào!” Đối với con lừa này, Đường Đường khỏng dùng thái độ vô cùng khiêm tốn, giống như khi bình thường đối với đồng loại (nhân loại).
      mặt lên tia kinh ngạc, nhưng phải kinh ngạc vì thái độ của Đường Đường đối với nó mà là kinh ngạc vì – – nữ nhân này, nhân loại bình thường thể hiểu được, tại sao nàng có thể tới được đây? Làm sao nàng có thể bình an vô , khỏe mạnh chút tổn hao gì mà tới đây?
      Nhưng kinh ngạc cũng chỉ trong chốc lát, con lừa lại lập tức hờ hững chuyển tầm mắt, tiếp tục yên lặng gặm cỏ khô, như vị tu hành cao thâm, vị cao tăng để mọi chuyện trong lòng.
      “Hi, xin chào!” Trong lòng hơi tức giận, Đường Đường bình thường bị coi thường suốt cả ngày, nghĩ tới đến bây giờ ngay cả con lừa cũng dám nhăn mặt với nàng.
      Hoàn toàn yên tĩnh, con lừa kia ngay cả mí mắt cũng nâng chút, chỉ lặng lẽ nhai nuốt, nhai nuốt….
      “Hừ?” cam lòng cười xấu xa, Đường Đường ngồi chồm hổm mặt đất, nhặt mấy cọng cỏ đuôi chó còn xanh tươi nữa, phe phẩy trước mũi con lừa: “Con lừa này, sao chịu để ý đến ta? Ta ngươi a, mấy cái cọng cỏ trong tay ta so với mấy cái cây cỏ ngươi nhai nhai lại còn ngon hơn, nếu muốn ăn ngươi kêu cho bổn nương nghe tiếng, kêu tiếng bổn nương – – “
      “Hắt xì~~~” Mũi phì tiếng vang dội, mặt Đường Đường sau tiếng vang này bị văng lên đầy nước dãi của lừa, nhất thời lửa bốc đầy đầu, tức tối đến đau cả gan, vung tay ném cả đống cỏ như hoa bay đầy trời, hung tợn : “Khốn kiếp, ngươi lại dám phun lên ta?”
      “Ô ô – -” Con lừa khóc, kì phải nó khóc, mà là do tiếng kêu của nó khó nghe, nghe như tiếng mấy ông già thô lỗ gào thét khóc tang. Nó dựng thẳng người, đứng lên hai chân sau, có vẻ như muốn dùng 2 chân trước giẫm đạp lên nữ nhân gây chuyện thị phi kia.
      “Ôi mẹ ơi!” Mạnh mẽ nhảy bật ra sau, Đường Đường sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, ngọn đèn trong tay bất ngờ bị ném ra xa.
      Trong nháy mắt, ngọn lửa vốn tắt ngúm lại “bùng” cái đột nhiên đón gió cháy bùng lên, lưỡi lửa liếm lên cỏ dại khô héo mặt đất, tức biến thành mảnh biển lửa trải khắp mặt đất.
      “Nữ nhân ngu ngốc này!” Tức giận mắng tiếng, con lừa nhìn liệt hỏa hừng hực cháy về phía mình, mặt hề thấy chút kinh hoảng nào, ngược lại chỉ có vẻ cực kì coi thường và khinh miệt, lạnh lùng nhìn Đường Đường.
      “Ngươi, ngươi vừa chuyện?” Ngón tay run rẩy chỉ con lừa, Đường Đường đột nhiên nhảy dựng lên, cất bước bỏ chạy: “Lừa biết tiếng người a! Con lừa biết tiếng người kìa!”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 40: Bồ đề chân hỏa.
      Edit: Trần

      “Hừ!” Nhìn bóng lưng Đường Đường hốt hoảng chạy trốn, con lừa miễn cưỡng lắc đầu, vẫy vẫy đôi tai lừa dài.
      cỗ gió xoáy kì dị từ bàn chân con lừa bỗng nhiên nổi lên, dần dần thổi mạnh hơn, thổi đến khiến ngọn lửa hơi tản ra phía ngoài, nhưng chốc lát lại cháy mạnh hơn, cuốn vào giữa.
      ngọn lửa chút lưu tình cháy đến chân lừa, vẻ mặt con lừa vốn thoải mái bỗng nhiên biến đổi, trở nên cực kì thống khổ mà lay động dữ dội: “Bồ đề chân hỏa?”
      “Đùng!” Gió mang theo thế lửa cháy đột nhiên thổi đến, ngọn lửa theo gió cháy lên cái lều cỏ vốn nghiêng lệch muốn ngã.
      “Chết tiệt!” Nổi giận gầm lên tiếng, con lừa bắt đầu trốn tránh khắp nơi, lại giống như có bức tường chắn vô hình giam cầm ở bốn phía, con lừa chỉ có thể giãy dụa bất lực ở tại chỗ, mặc cho ngọn lửa chặn hết mọi đường lui.
      Tiếng kêu bi thảm cắt ngang chân trời, Đường Đường hết hồn quay đầu lại, nhất thời bị cảnh tượng thê thảm trước mắt khiến chấn động – -
      Giữa hỏa hoạn khí thế hung hăng, con lừa thống khổ đá đạp lung tung, lại chịu lao ra khỏi cái lều cỏ cháy kia
      “Ông nội nó, ngu hơn heo!” Căm giận dậm chân cái, Đường Đường xoay người vọt lại,
      “Ê, con lừa chết tiệt, khụ khụ, mau ra đây!” Bị ho khan do sặc khói, Đường Đường đứng cách xa ngọn lửa khoảng ba trượng mà vẫn cảm thấy hơi nước trong người đều bị bốc hết, khỏi cả kinh, thầm nghĩ: “Xong rồi, đừng bởi vì ta nhất thời sơ xuất, mà làm con lừa chết ?”
      “Nữ nhân ngu ngốc này!”Hai mắt đỏ ngầu điên cuồng hét tiếng, con lừa chịu đau do chân hỏa đốt thân, trong lòng đem nhân loại cổ quái biết Hiên Viên Hận Thiên lấy ở đâu về này hận đến muốn toản tâm oan cốt*, hận thể lập tức lao ra lột da nàng, uống máu nàng, rút gân nàng…. (Toản tâm oan cốt: xuyên tim chặt xương >”<).
      Chỉ tiếc đó chỉ là nguyện vọng ngây thơ mà tốt đẹp của mỗ lừa, kết giới do Hiên Viên Hận Thiên bày ra há có thể dễ dàng mà thoát khỏi như thế?
      Con lừa chết tiệt, nếu ngươi ra đây thành lừa nướng đó!” Thanh nữ nhân la lớn lại vang lơn, con lừa thống khổ lắc lắc lỗ tai, thầm hận ông trời sao lại an bài cho mình cái kết cục thê thảm như thế?
      Đằng nào cũng chết, nếu sớ biết trước khi chết còn bị đau do chân hỏa đốt nhân và nỗi khổ bị nữ nhân kia lải nhải bên tai, còn bằng lúc trước bị Hiên Viên Hận Thiên kia cho kiếm chết còn thống khoái hùng hơn!
      “Lừa, ngươi còn sống ?” Tiếng nữ chói tai đột nhiên biến đổi, mang theo vài phần khóc nức nở.
      Con lừa nghe xong cũng cảm thấy sầu thảm thống khổ đành nhếch miệng trả lời, giờ mặc dù còn sống, chỉ sợ cũng được bao lâu.
      “Lừa!” bóng đen bỗng dưng vọt vào, dọa khiến con lừa nhảy dựng, thể tin mà trừng lớn mắt nhìn nữ nhân ngốc ngếch đứng trước mặt mình, vẻ mặt hổn hển.
      “Ta gọi nửa ngày sao ngươi trả lời? Ta bảo ngươi lao ra sao ngươi ra? Ta hỏi ngươi chết sao ngươi lên tiếng?” Tiếng mắng giận liên tiếp vang lên, Đường Đường tức giận đến đau cả ngực lại vẫn quên tìm dây thừng buộc con lừa, nhưng tìm được nửa ngày – -
      Đứng thành tạo hình ấm trà, tay chống hông, tay chỉ, Đường Đường rít gào : “ có dây buộc, sao ngươi chạy?”
      “Hừ, lắm thế!” Ngửa mặt lên trời cười lạnh hai tiếng, con lừa trầm ăặt trừng mắt nhìn Đường Đường, ngữ khí mang theo tuyệt vọng nhận mệnh nhưng vẫn bá đạo: “Ngươi ! Ta trốn thoát!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Tình cảm lừa và người
      Edit: Trần

      Vì sao? Đường Đường nghe vậy ngẩn ra, sau đó lại nổi trận nôi đình, lúc này là lúc nào, nó lại còn giả vờ bình tĩnh, Lưu Hồ Lan* a?
      (Lưu Hồ Lan là người ở thôn Vân Chu Tây, tỉnh Sơn Tây (nay đổi thành thôn Lưu Hồ Lan theo tên bà). Năm 1945 bà tham gia ban huấn luyện cán bộ, sau đó trở thành đảng viên dự bị. Năm 1946 bà tham gia ám sát trưởng thôn Thạch Bội Hoài của Vân Chu Thôn, sau đó bị bắt. Lưu Hồ Lan chịu đầu hàng, bị giết năm 15 tuổi. Năm 1947 chủ thịch Mao Trạch Đông tự tay viết đề từ vì Lưu Hồ Lan: “Sinh vĩ đại, chết quang vinh.”)
      bước vọt qua, Đường Đường muốn túm lấy con lừa kia trực tiếp tránh ra chỗ khác, ai ngờ “Rầm” tiếng, giống như có bức tường đá vô hình chắn trước người, cả người Đường Đường bị đánh bay ra ngoài, tiếng mông chạm đất giữa đống lửa kêu thực vang (Trần: >”<)
      “Nữ nhân ngu – -” Tiếng la kinh hãi tắc lại trong cuống họng, vẻ mặt con lừa thể tin trừng lớn mắt nhìn phía trước.
      Vừa rồi, ngay lúc nữ nhân ngốc ngếch kia ngã vào đám lửa, liệt hỏa như có linh hồn tán hết ra, tạo thành mảng đất trống, nàng rơi mặt đất, mảy may tổn hao gì, lông tóc vô thương.
      “Sao, sao lại thế này? Vỗ vỗ cái trán đau nhức, Đường Đường nghi hoặc nhìn con lừa, “Cái gì đụng vào ta thế?”
      “Là kết giới trói thân!” Nhìn Đường Đường chăm chú chuyển mắt, lừa quên mất lửa giận cũng như cừu hận, chỉ toàn tâm toàn ý, vô cùng chuyên chú nghiên cứu nhìn Đường Đường. Nữ tử nhân loại này, nàng phải ngốc bình thường, mà vô cùng ngốc, và cả – – cổ quái nữa!
      “Kết giới trói thân của Ma Vương giam cầm ta, ta trốn thoát được!”
      “Vậy phải làm thế nào?” Đôi mắt Đường Đường đỏ lên,, nàng muốn chỉ vì khoảng khắc sơ sẩy mà làm con lừa bị chết, huống chi lại là con lừa biết .
      Ý nghĩa của việc có thể , nó còn là con lừa bình thường, mà là người, con người có tư tưởng, có ngôn ngữ, còn có cả tình cảm!
      “Ngươi có thể tránh lửa sao!” Con lừa cúi đầu, hai mắt màu đỏ trừng trừng nhìn mông Đường Đường.
      “Ngươi ngươi ngươi, ngươi nhìn chỗ nào thế hả?” Nhăn nhó đưa tay xoa mông, Dường Đường có thể chấp nhận việc con lừa có những tình cảm của loài người, nhưng tuyệt đối thể chấp nhận con lừa này có tình cảm “cái kiểu đó” đối với mình.
      “Đồ nữ nhân ngu ngốc!” Thống khổ mà run rẩy môi lừa, con lừa tức giận đến nỗi nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. Mạng cũng sắp giữ nổi, nó nào còn lòng dạ nào mà sinh ra tà niệm với nữ tử nhân loại mà tướng mạo chỉ bình thường. (Nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên có nghĩa là chết sống lại. Trong đạo phật, thế giới mỗi khi kinh qua kiếp nạn đều có vị Phật xuất thế, ra đời. Xuất thế nghĩa là sinh, thăng thiên nghĩa là tử.)
      Ta , chân hỏa hình như trốn tránh ngươi, sợ đốt tới ngươi!” Nghiến răng nghiến lợi gào thét, rơm rạ từ đỉnh lều rơi xuống, khiến cho thế lửa càng thêm mạnh mẽ, con lừa đau đến thể chịu đựng được nữa, bắt đầu cậy mạnh mà cố sức lao vào tường kết giới.
      “Hình như đúng là thế?” Tình thế càng ngày càng nguy cấp, Đường Đường kịp suy nghĩ nhiều cắn răn cái đưa tay thò vào trong đống lửa. Ngọn lửa “Vèo” tiếng rụt lại, như vội vàng né tránh.
      “Lừa, là này!” Hưng phấn quay đầu, Đường Đường hoảng sợ trợn tròn mắt….
      Giữa đám lửa cháy, cái cột trong lều ầm ầm sập xuống, cả mái lều cháy rừng rực đổ xuống, con lừa tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến với mình.
      “Lừa – -” Trái tim co rút mạnh mẽ, đầu óc Đường Đường nóng lên suy nghĩ nhiều lao tới….
      Lửa, đốt cháy vạn vật, điên cuồng tàn nhẫn. Con lừa ở giữa địa ngục toàn lửa, bi thảm khép mắt lại, lại nghe thấy thanh nữ nhân thanh thúy đột nhiên vang lên, lo lắng mà kiên định, chân đáng tin: “Lừa, mau qua đây!”
      Con lừa mở mắt, thấy nữ nhân ngu ngốc kia cả người đứng thành hình chữ đại (大) cố bám vào kết giới, măt mũi bám đầy bụi, tóc tai bù xù, xấu đến kinh tâm động phách, thế nhưng nụ cười lại tươi sáng đến có cách nào tả được.
      “Mau qua đây, ta tới đó được!” Giọng nữ lại vang lên, giống như tiếng trời.
      Kìm lòng đậu, con lừa cố lết tới, cố gắng đem thân mình đầy rẫy vết thương áp sát vào kết giới, lại tựa hồ có bất cứ vật nào ngăn cách hai người, an tâm mà dựa sát vào nhau.
      Ngọn lửa bị đẩy lui, nữ nhân ngu ngốc lại cười lộ ra hai chiếc răng nanh nho , “Lừa, ngươi yên tâm, chờ ta dùng thần giao cách cảm gọi Mâu Chân tới, chúng ta có thể – -“
      thanh xà ngang cháy đỏ đột nhiên rơi xuống, lúc cách đầu nàng còn khoảng chưa đến tấc ngọn lửa tắt, nhưng lại thể ngăn cản thanh xà ngang nặng trịch kia nện lên người nàng.
      “Ô oa ~~~” Trước khi lều cỏ sụp xuống, con lừa kêu tiếng bi thương quanh quẩn cả vòm trời, trời chiều dần ngả về tây, cả trời đất phủ trong sắc đỏ như lửa…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :