1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Như Xa Mà Lại Như Gần - Thanh Âm Mạc Ảnh (C35/71)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 33
      " Vị Như, em nóng ?"

      sân khấu giọng hát mềm mại, đẹp đẽ Vị Như nghe thấy người bên cạnh thấp giọng hỏi, tuy rằng hạ thấp giọng, nhưng khi xung quanh im lặng, phá lệ ràng
      nâng đầu dựa vai , ngồi ngay ngắn

      " Hả, đâu..."

      xong cũng hiểu được bộ dáng mình có chút luống cuống. Hình như Lâm Tế Viễn nhận ra, tiếp tục chuyên tâm nhìn buổi biểu diễn sân khấu, nhíu nhíu mày lẩm bẩm

      " Lòng bàn tay em toát tầng mồ hôi rồi..."

      xong liền hơi tách bàn tay , dùng đầu ngón tay nhàng xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay .
      sâu khấu, diễn đến vở " giấc mơ vườn cây " . Đây là vở kịch xuất sắc nhất của đoàn kịch Côn, biểu diễn đều là diễn viên nổi tiếng nhất, vở kịch được diễn liên tục hai mấy tiếng liên tục, đoạn này là đoạn cuối cùng, chấm dứt toàn bộ buổi biểu diễn. Vị Như tuyệt vọng phát , câu cũng được, chữ cũng nghe lọt, điều đáng ăn mừng nhất là bộ dáng của Lâm Tế Viễn rất hứng thú, hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, biểu tình nhập tâm, khóe miệng nở nụ cười ấm áp yếu ớt, có lẽ đây góc mềm mại của , chỉ là nghĩ nhiều, cẩn thận nhéo nhéo tay

      " Tế Viễn..."

      Hình như nghe diễn nhập thần, chút để ý " Ừ." tiếng

      " Em..."

      xốc dũng khí, lại lần nữa mở miệng, nếu như , vậy đến bao giờ mới tìm lại cơ hội tốt như vậy

      " Em có lời muốn với ."

      dựa vào bờ vai , ghé vào lỗ tai nhàng ôn nhu

      " Ừ."

      gật gật đầu, bàn tay nhàng lật lại, cầm lấy cổ tay . Tay lạnh, ở giữa đại sảnh nhạc oi bức, lại càng cảm thấy lạnh lẽo.
      chờ sân khấu hát xong cây, thừa dịp yên tĩnh chốc lát, tìm giọng nhàng nhất

      " Em biết có tiền, nhưng mà, cũng nên dùng mấy ngàn vạn để giận dỗi người khác?"

      Vừa dứt lời liền cảm thấy tay cứng đờ, chỉ là trong giây, liền lại thả lỏng

      " Có ý gì?"

      tựa lưng vào ghế ngồi, chuyển mắt nhìn sân khấu nhàn nhạt hỏi

      " Em biết, lần này nhà cung cấp thích hợp nhất ràng là Hàn thị, lại...em biết vì sao, muốn..."

      Lời của mới được nửa, bỗng nhiên tràng pháo tay vang lên nhiệt liệt, diễn viên ra sân khấu chân thành cúi đầu cám ơn, hóa ra, diễn xuất tốt đẹp như vậy, cũng đến lúc kết thúc.
      Từng tràng pháo tay bao phủ tiếng của , đành yên lặng cúi đầu, cảm giác ngón tay lạnh lẽo, nắm chặt cổ tay , làm thể giãy dụa, thể phản kháng, ngay cả mạch máu hình như cũng bị đè chặt lại, máu thể lưu chuyển.
      Rèm sân khấu dần dần được buông xuống, người xem xung quanh dần dần di chuyển ra lối , hội trường chỉ còn lại hai người bọn họ, chung quanh yên tĩnh, những băng ghế màu đen xung quanh, giống như vườn hoa sau lần nở bung rực rỡ, cuối cùng chỉ còn lại những cành lá xơ xác, tiêu điều hoang vắng.
      lặp lại lời , chỉ trầm mặc ngồi tại chỗ, nhìn chậm rãi quay sang, nhìn thẳng vào mắt , trong mắt có sóng ngầm lan tỏa.
      nhạc kết thúc cũng lớn, rất nhanh những người xem cũng hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, ngồi cạnh nhau ở giữa trung tâm, bên tai hình như còn quanh quẩn thanh nhạc cụ.

      " Em cũng muốn lần này tôi nên ký hợp đồng với Hàn thị?"

      Bỗng nhiên sát lại gần thêm chút, khoảng cách của hai người vốn rất gần, bây giờ giống như muốn dính cùng chỗ, chỉ là ngữ điệu của lạnh như vậy, đem trái tim của đẩy rất xa. thế nhưng lại cảm thấy may mắn, nếu giải quyết việc chung như vậy, có lẽ coi như là người cộng thích hợp.

      " Nếu bọn họ là nhà cung cấp tốt nhất, vì sao ký hợp đồng với bọn họ?"

      ngồi thẳng thân mình, lui về sau chút. trả lời chỉ nhìn , ngón tay siết chặt, trong đôi mắt đen nét u dần dần nhiều hơn.

      " Vì em cho nên nhìn bọn họ vưà mắt? cũng biết nhà cung ứng đối với toàn bộ hạng mục quan trọng như nào, cũng biết năng lực của bọn họ như nào, nhưng tình nguyện mạo hiểm khiến cho hạng mực có nguy cơ thất bại, chấp nhận đem mấy trăm vạn trôi theo dòng nước, nhất định muốn bọn họ được nhận hợp đồng này."

      Cả buổi chiều sắm vai diễn quá mệt mỏi rồi, bây giờ cũng nên đến lúc kết thúc.

      " Tế Viễn cảm thấy việc làm tổn hại người hại mình như thế này, có đáng ?"

      Vị Như biết có vài thời điểm khi đối mặt với tuyệt đối được yếu đuối, gắt gao nhìn chằm chằm, nhìn mặt thay đổi lẳng lặng nghe, nhìn nhếch miệng nở nụ cười lành lạnh, sau đó giống như thoải mái mà khoái trá

      " Xem ra, vì thuyết phục tôi, em cũng tốn ít thời gian học hỏi nhỉ. Những lời này là dạy em?"

      vừa , bỗng nhiên siết chặt cổ tay , nhất thời bị đau, nhíu mày kêu thành tiếng

      " Phải ?"

      dường như nghe thấy tiếng kêu, vẫn siết chặt cổ tay , cao giọng chất vấn , ở trong đại sảnh thanh phá lệ vang vọng.

      " Nếu em phải, tin sao?"

      Thời điểm siết chặt, đau đến nỗi muốn trào nước mắt, cổ tay đau, đáy lòng càng đau.
      Ngay giây khi sững sờ, đứng dậy, có chút khí thế của người cao

      " Tế Viễn, em nghĩ đến, hóa ra để ý quá khứ đến vậy, thế nhưng lại phân biệt được công tư, có biết nghi ngờ em như vậy, em thất vọng bao nhiêu..."

      Lời của chưa dứt, Lâm Tế Viễn cũng đứng dậy

      " Em tôi tin em, vậy em tin tôi sao? Vào thời điểm người ngoài chỉ trích tôi, em có nghĩ đến hay , vì sao tôi muốn làm vậy?"

      Nhìn vào mắt , Vị Như liền hiểu được tức giận, trong đôi mắt kia lửa cháy hừng hực, tựa như chỉ giây nữa là phun trào, đem đốt thành tro tàn.

      " Vì sao? ?"

      ngửa mặt nhìn vào môi , hy vọng có thể ra điều gì đó, nhưng đôi môi kia chỉ mấp máy hai cái, nhưng phát ra chút thanh nào

      " được sao? cảm thấy em ngu ngốc như vậy sao? Điều đơn giản như vậy cũng nhìn ra?"

      ném túi xách cầm xuống, vừa đánh vào ngực , lại cảm thấy uất hận, nước mắt bắt đầu tụ tập, đến lúc này rồi mà vẫn chịu thừa nhận, chẳng lẽ nghĩ rằng đối với ngàn y trăm thuận, đến nỗi mất toàn bộ lý trí.
      Chẳng qua hình như đem khí lực toàn thân tập trung nắm lấy cổ tay , thể giãy khỏi, tuyệt vọng, cố nén cơn tức gằn giọng

      " buông ra."

      chẳng những buông tay, ngược lại bắt cổ tay còn lại của , dễ dàng tóm lấy ngoặt cả hai cánh tay lại sau lưng, giãy dụa của biến thành buồn cười

      " Kiều Vị Như, tôi tin em, vậy tại em tin tôi sao"

      Dưới cơn nóng giận, thanh khàn khàn, nhưng vẫn lo lắng cầm chặt tay , chỉ sợ chỉ cần mình buông lỏng tay, quay đầu chạy , mà , đuổi kịp .
      Vị Như chỉ cảm thấy như vậy là ức hiếp , khiến khuất nhục lại tuyệt vọng, cơ bản nghe thấy gì.

      " Buông tay!"

      đem sức lực toàn thân giãy hai cái, phát vẫn có hy vọng thoát khỏi tay , bất đắc dĩ nâng đầu, nước mắt lưng tròng, giọng

      " Chưa biết Hàn Tô Duy có gì kém , nhưng ít nhất ấy chưa bao giờ dùng bạo lực với em."

      cúi đầu, từ bỏ giãy dụa, bất lực đứng đó, giống như thất vọng cùng cực, những lời này của , ra nhàng, lại giống như khối đá tảng đè nặng người, khiến thở nổi.
      Nhất thời suy sụp buông lỏng tay , chậm rãi chống tay vào tay vịn của ghế, từ từ ngồi xuống, toàn thân giống như bị rút kiệt sức lực, cứng ngắc.
      Cuối cùng Vị Như cũng thoát khỏi trói buộc, lắc lắc cổ tay, ra vẻ trấn định

      " Em trước, chuyện này, chờ tỉnh táo lại sau."

      xong liền xoay người rời , nên lời tâm tình tại của mình là gì, chỉ cảm thấy sợ hãi, dốc hết sức lực để khuyên nhủ, nhưng vẫn thể lay động được chút nào, cứ thế bỏ chạy, cơ thể dường như run rẩy. sai rồi, là biết tự lượng sức mình, muốn kéo ra khỏi con đường sai lầm, nhưng quyên, quyết định của , làm gì đến phiên trợ lý nhoi như lên tiếng?
      đường thẳng ra cửa thính phòng, ở đây có cầu thang dài thông xuống đại sảnh, bởi vì buổi trình diễn kết thúc được lúc, trong đại sảnh trống , cơ hồ như có người, những ngọn đèn chung quanh cũng tối dần, chỉ có tiếng giày cao gót của , theo nhịp chân gõ lạch cạch sàn nhà, dồn dập mà kích động.
      mới được nửa, liền nghe thấy giọng của Lâm Tế Viễn vang lên ở sau lưng

      " Vị Như."

      muốn quay đầu, nhưng giọng có chút khàn khàn, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn mềm lòng, xoay người nâng đầu, yên lặng nhìn .
      dựa vào cánh cửa, nơi đó hình như có bóng đèn bị cháy, người ở trong bóng tối, biểu tình mặt mơ hồ , có thể nhận ra có chút chống đỡ được cơ thể, cả người có chút hơi hơi nghiêng về bên trái. nhờ giúp đỡ của cánh cửa, đứng thẳng thân thế, nhìn từ xa xa, giằng co lát, mới chậm rãi mở miệng, chỉ câu, trong giọng tràn đầy ai thán, lời lại sắc bén, chút lưu tình đâm thẳng vào tim .

      " Vị Như, nếu tôi gặp em trước, người mà em nhớ mãi quên, có thể là tôi hay ?"

      sửng sốt lát, liền nhấc chân lên cầu thang, tới cửa, đứng đối mặt cùng , trong , hai giây đó, có hơi ảo tưởng, quay lại là muốn an ủi mình, chẳng qua chưa kịp vui sướng, nghe thấy giọng mềm mại lạnh như băng

      " Tế Viễn, rất tiếc ông trời cho em gặp ấy trước, cho dù cường đại, cũng đâu thể cãi lại ý trời? Em hy vọng cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, bởi vì trừ bỏ chấp nhận , em nghĩ có biện pháp khác."

      xong quay đầu bước , đến giữa cầu thang, vẫn nhịn được quay đầu, nắm chặt lan can kim loại lạnh léo, cảm giấy giọng mình như tiếng dây đàn bị đứt, nghe chói tai vô cùng

      " Nếu như thể chấp nhận, chúng ta có tiếp tục cũng hạnh phúc gì."

      vội vàng rời , đến bậc cuối cầu thang, bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên vui vẻ trong đại sảnh trống , tiếng chuông chỉ vang được vài tiếng, liền thấy từ cao xẹt qua vòng cung hoàn hảo, giây sau đó cách xa chiếc di động bị tan thanh mảnh , cũng như lòng của bây giờ, giống như bị chiếc xe tải nghiền qua nghiền lại vô số lần, cho đến khi trái tim cạn khô máu, giọt cũng còn.
      Chôm chômChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Sao lại dừng ngay cao trào vậy? Muốn thêm chương nữa.
      Sấu Dầm thích bài này.

    3. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      @Chris hic, đợt này t bị bận, cứ bỏ ra gõ đc vài dòng lại có việc, tk b theo dõi truyện
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cố lên nha nàng @Sấu Dầm, mong chương mới của nàng từng ngày.

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 34
      Sáng sớm lưu lượng xe chạy đường cao tốc cực ít, ngay cả nhân viên trạm thu phí cũng chỉ có lác đác vài người, loạt mười cổng thu phí, chỉ có ba cái hoạt động. Vị Như tùy tiện chọn cổng qua, lại phát nhân viên thu phí lười biếng vừa ăn bánh bao, vừa hờ hững thu của mười đồng tiền, cuối cùng còn lườm cái, tựa như oán hận làm phiền hưởng thụ bữa sáng.
      Tâm tình Vị Như vốn xuống dốc phanh, cố tình còn gặp phải thành phần bỏ đá xuống giếng, sau khi qua trạm thu phí, liền phiền muộn dừng xe ở ven đường, tì vào tay lái, cắn cắn môi.
      cảm thấy chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, thỉnh thoảng có , hai chiếc xe yên lặng tiếng động lướt qua , gian yên tĩnh cách quỷ dị, liền ấn nút bật nhạc, nghĩ đến lại là dòng nhạc giao hưởng Lâm Tế Viễn thích nhất.
      Trong nháy mắt giọng nam cao vang lên, liền khắc chế được đỏ hồng hốc mắt. Xoay mặt nhìn vị trí bên cạnh ghế lái, chỗ dựa có chiếc áo khoác màu đen, là chiếc áo lần đầu tiên chơi ở Đức mặc, thích nhìn mặc chiếc áo này, bộ dáng thả lỏng thoải mái, liền bắt để lại xe, thỉnh thoảng vào lúc thời điểm thời tiết tốt, có thể giữ ấm. Ở chỗ ngồi có túi thuốc, chủ nhật tuần trước đánh cầu lông có người bạn giới thiệu cho , biết vào lúc trời mưa dầm, rất đau chân, ngay lập tức đặt mua, chỉ là biết nên như nào với , sợ cậy mạnh cự tuyệt, lại càng sợ khiến cho thoải mái trong lòng, nên vẫn để ở xe, còn chưa kịp đưa cho , ...
      Lâm Tế Viễn, ba chữ này, chỉ khắc sâu trong lòng , càng khắc sâu vào trong cuộc sống của , trở thành phần thể thiếu trong sinh mệnh của , thiếu cuộc sống của biến thành hai màu đen trắng, giống như hôm qua tranh cãi với , hôm nay liền biết nên làm như nào, làm sao đối mặt với , đành phải xin nghỉ, trở về thành phố B, để cho hai người bọn họ đều có gian bình tĩnh.
      Tiếng nhạc di động đột nhiên vang lên, giật mình sững người chốc lát, đoạn điệp khúc của bài " hương vị nữ nhân ", giai điệu violon du dương, mất mát lắc lắc đầu, nhận điện thoại, hóa ra là của Liễu Tĩnh, trợ lý phó tổng

      " Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì chưa hiểu lắm ?"

      nghe thấy giọng Liễu Tĩnh có chút thấp thỏm, chỉ nghĩ là mình có chuyện gì chưa bàn giao cho ràng.

      " có việc gì, chỉ là...Lâm tổng tìm ."

      xong, đầu dây bên kia im lặng lát, sau đó là thanh trầm thấp quen thuộc

      " Alo."

      " Lâm tổng."

      nhàng lên tiếng
      Bên kia im lặng lúc, hình như vào trong phòng, sau đó giận giữ chất vấn sao

      " Làm sao lại làm?"

      " Tôi...trong nhà tôi có chút việc, muốn xin nghỉ hai ngày, buổi sáng có nhắn tin...."

      xong bỗng có cảm giác muốn cắn đầu lưỡi mình, tối hôm qua tận mắt nhìn thấy dập nát điện thoại, mà vẫn còn gửi tin nhắn cho , có lẽ trong lòng cũng hồ đồ mất rồi.
      Cũng may Lâm Tế Viễn cũng có tâm trạng làm vụ tin nhắn, buổi sáng đến văn phòng, chờ trái chờ phải vẫn thấy đến, chỉ lo lắng hôm qua tức giận lái xe về, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lòng nóng như lửa đốt, qua lại ở trong văn phòng nửa tiếng, lại chưa tới giờ làm việc, tiện gọi điện thoại thúc giục , mãi đến khi nhìn thấy Liễu Tĩnh ôm máy tính của mình lại đây, mới biết được, thế mà lại tự tiện xin phép nghỉ, tại nghe thấy giọng nhàng bâng quơ của , nhất thời nổi trận lôi đình, giọng nâng cao thêm ba phần

      " Ai cho phép em nghỉ? Tôi có phê chuẩn sao?"

      " Lâm tổng, đây là ngày nghỉ phép theo tháng của tôi, tôi có quyền quyết định, huống hồ, tối hôm qua tôi gửi email cho Liễu Tĩnh, đem công việc của mấy ngày này bàn giao ràng, đối với ngài ảnh hưởng gì."

      nghe thấy có chiều hướng phát hỏa, đành phải cố gắng bảo trì bình tĩnh giải thích

      " Em..."

      chỉ được tiếng, rốt cuộc ra lời. gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng tức hổn hển tại của , cố gắng cứng rắn tiếp

      " Lâm tổng, tôi nghĩ tin nhiệm của chúng ta tại xảy ra ít vấn đề nho , chúng ta đều cần chút thời gian bình tĩnh chút, suy nghĩ cẩn thận xem có thể tiếp tục tin tưởng đối phương hay ."

      Cách điện thoại, nghe thấy hô hấp dần dần dồn dập, hiển nhiên là cực kì tức giận, chỉ sợ giây sau núi lửa phun trào

      " Xử lý tốt xong công việc trong nhà lập tức quay lại cho tôi."

      kiềm nén lửa giận nửa ngày mới ra câu

      " Nếu ..."

      cứng người, lại phát chính mình ra được lời đe dọa, chỉ đành hung hăng cúp điện thoại

      " Nếu " định nếu cái gì? Đơn giản là chỉ giận dỗi , hay muốn nếu rồi đừng bao giờ trở về nữa, làm như vậy . Nhưng thực tế, chẳng những có thể làm được, chẳng qua chỉ nghĩ thế thôi, cảm thấy ngực co rút đau đớn, cánh tay trái cầm điện thoại tê rần, có chút run run, đành phải tựa vào lưng ghế, chống trán yên lặng nhìn laptop trong tay, hai hàng lông mày rối rắm nhíu lại thành chữ xuyên.
      Vị Như trở về nhà, chỉ với bố mẹ là giám đốc Lâm công tác, cho vài ngày về nhà nghỉ ngơi.
      cảm thấy mình như bệnh nhân mắc bệnh tim nguy kịch, nhịp tim đập đứt quãng, liên tục mấy đêm ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại, bên tai vang lên câu của

      " Nếu người gặp em trước là tôi, liệu người khiến em nhớ mãi quên, có thể là tôi hay ?"

      Trước mắt ra khuôn mặt ba phần thất vọng, bảy phần đau xót. trốn trong chăn, cắn mạnh ngón tay mình để lại loạt dấu răng sâu hoắm, nhưng tuyệt nhiên hề cảm thấy đau đớn.
      Bọn họ cứ mạc danh kỳ diệu gặp chướng ngại lớn như vậy, thể hiểu được, ràng chỉ cần chui ra khỏi sừng trâu, tất cả liền trời quang mây tạnh, chẳng qua cứ muốn vây khốn mình trong đó, tra tấn mình cũng tra tấn luôn cả .
      U mê trải qua ba ngày, buổi sáng ngày thứ tư, cuối cùng kiềm chế được, sáng tỉnh dậy nằm giường gọi điện thoại cho Liễu Tĩnh.

      " Mấy ngày gần đây, Lâm tổng....Trong công ty thế nào rồi? Có chuyện gì xảy ra ?"

      hỏi đông hỏi tây

      " có chuyện gì, chỉ có Lâm tổng hủy bỏ tất cả bản hợp đồng trước đó, bắt mọi người trong vòng ba ngày đem bản hợp đồng chi tiết về hạng mục Alpha viết lại."

      " Viết lại toàn bộ sao?"

      Hạng mục lớn như vậy, hợp đồng phụ kiện, ít nhất cũng mấy chục trang, còn đề cập rất nhiều điều khoản mua bán, trong vòng ba ngày, làm sao có thế viết xong được?

      " Ừ, đúng vậy, cũng biết vì sao bỗng nhiên bản hợp động lộn xộn, thiếu trước thiếu sau....khiến cho mọi người phải tăng ca ngày đêm..."

      Liễu Tĩnh bắt đầu bênh vực đồng nghiệp

      " Vậy chính ấy cũng khá hơn mọi người nhỉ?"
      Vị Như làm ra vẻ thoải mái

      " Đương nhiên, nghe mấy ngày nay ngài ấy đều ở cùng nhóm soạn hợp đồng. Mỗi ngày cũng chỉ trở về nhà thay quần áo lần, tớ đoán chắc ngài ấy cũng mấy ngày chưa ngủ rồi, chủ nghĩa phát xít ngay cả bản thân cũng buông tha, sắc mặt càng ngày càng kém, quả là đáng đời..."

      Bỗng nhiên cảm thấy đau xót, hỏi gì thêm, vội vàng tắt máy, mặc quần áo ngồi xuống, di động cầm tay, kìm lòng được bắt đầu soạn tin nhắn, lại xóa viết lại

      " Tế Viễn, đừng vất vả như vậy, chú ý thân thể..."
      " Tế Viễn, có phải gần đây mệt lắm ..."
      " Tế Viễn, đừng làm việc quá sức..."



      " Tế Viễn, em, rất nhớ ..."
      Viết đến dòng cuối cùng, cuối cùng kìm được nước mắt, ôm đầu gối yên lặng khóc nức nở, trong lòng mâu thuẫn, giống như có kim châm vào lòng , nước mắt tuôn như mưa.
      Trước tới nay vốn phải người nhẫn tâm, chỉ cứng rắn được ba ngày, cảm thấy mềm lòng. Nỗi nhớ càng ngày càng dày đặc, cơ hồ sắp đem cắn nuốt lấy . Bình tĩnh suy nghĩ ba ngày mới phát kiên trì của , có ý nghĩa gì, nếu bên cạnh, gì đến tin tưởng, gì đến hạnh phúc? Cái gì cũng muốn, nhưng ngoảnh lại phát cái gì cũng có.
      khóc bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ

      " Vị Như, con vẫn ở nhà hả? May quá, mẹ lập tức phải cục giáo dục họp, lúc sáng làm quên đem đề thi buổi chiều cần dùng ở bàn sách, con đem đến trường học cho mẹ nhé?"

      " Vâng."

      hít hít mũi, phục hồi tinh thần mới cảm thấy có chút buồn cười, đem đề thi, sách bài tập, bài soạn tất cả những thứ mà mẹ để quên ở nhà, chuyện này xảy ra như cơm bữa, mặc dù mẹ làm đến chức hiệu phó, nhưng tật này vẫn mãi sửa được.

      " Con tới chờ mẹ chút, giữa trưa mẹ về trường học ăn cơm, chờ mẹ chúng ta cùng nhau ăn cơm."

      Mẹ xong, liền vội vàng cúp máy.

      Vị Như điều chỉnh tâm trạng, mặc quần áo, lúc ngồi vào xe nhận được điện thoại của Hàn Tô Duy

      " Vị Như, ở dưới lầu Hoành Viễn."

      "....ừ..."

      " Ngày hôm qua nhận được thông báo, lúc nữa lên ký hợp đồng..."

      Giọng của ta quả rất vui mừng

      " Lần này là..."

      ta tạm dừng chút, hình như cố gắng sắp xếp từ ngữ.
      Cánh tay Vị Như dần dần vô lực bên tai hạ xuống. muốn nghe câu tiếp theo, tuy rằng biết Lâm Tế Viễn phá lệ tiếp thu ý kiến của , biết vẫn nghe vào tai lời khuyên bảo của , phải vui sướng, nhưng cảm giác vui sướng như trút được gánh nặng, cũng bằng đau lòng mấy ngày nay tra tấn , so với điều này niềm vui căn bản là quá bé , đáng kể.
      gác điện thoại, tựa lưng vào ghế nghe xong bản hòa tấu của Wagner, mới hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Liễu Tĩnh.

      " Liễu Tĩnh....Tôi nghỉ thêm ngày, sau đó trở về làm. Phiền với Lâm tổng câu."

      ra hận thể lập tức trở về, chỉ là vẫn muốn giả bộ chút, nếu mất lợi thế. Vừa thỏa hiệp, thái độ thay đổi trăm tám mươi độ tốt lắm.

      " Được....Lâm tổng ở đây, có muốn chính mình với ngài ấy?"

      Liễu Tĩnh ngồi trong phòng hội nghị, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Lâm Tế Viễn xa, hạ thấp giọng

      " cần cần, là được rồi, tôi còn có chút việc, nữa, hẹn gặp lại."

      " Ừ, hẹn gặp lại."

      Liễu Tĩnh cảm thấy hình như Vị Như có chút hoảng loạn hiểu được, cúp máy liếc mắt nhìn sắc mặt Lâm Tế Viễn mây đen dày đặc xa, dám với câu.
      làm trợ lý của phó tổng bốn năm, mỗi lần trợ lý Lâm Tế Viễn nghĩ phép, đều là tới hỗ trợ, cùng với phải người rất xa lạ, sớm biết ít khi cười, chẳng qua trước giờ chưa bao giờ thấy như mấy ngày hôm nay, ca người u ám, so với sắc trời u ám bão tố còn tối tăm hơn, trong phòng hội nghị vô số lần truyền đến thanh tức giận của , ngồi bên ngoài, cách bức tường nghe xong kìm được thấy run run trong lòng.

      " Ai?"

      vừa lật văn kiện, lơ đãng hỏi

      " Là Vị Như."

      Liễu Tĩnh nhanh chóng trả lời

      " ấy gọi nghỉ ngơi thêm ngày, sau đó trở về làm."

      Lâm Tế Viễn gật đầu, vẫn nhìn văn kiện tay chăm chú, trang giấy chỉ có tiêu đề, lại nhìn chăm chú năm phút đồng hồ, mới " ba" tiếng, khép lại văn kiện tay, ném lên bàn

      " Gọi điện thoại cho tài xế Dường năm phút nữa chờ tôi ở dưới lầu."

      vừa vừa định đứng dậy, thân thể vừa rời khỏi ghế dựa, liền có chút lung lay sắp ngã, đành phải nhanh tay vịn vào cạnh bàn, đầu ngón tay bời vì đột nhiên dùng sức, thoáng chốc biến thành tái nhợt, gân xanh mu bàn tay cũng kéo căng.

      " Vâng."

      Liễu Tĩnh làm bộ phát thất thố, cúi đầu , chờ xoay người mới ngẩng đầu nhìn theo dáng . rất chậm, chân hình như nhấc lên được, bước từng bước , tới cửa, duỗi tay nắm chốt cửa, như do dự chút, mới đẩy cửa ra ngoài.
      Lâm Tế Viễn ra đến cửa thang máy, gặp phải Chu Kỳ bước ra từ thang máy

      " Người của Hàn thị sắp đến, ngươi đâu vậy?"

      Ông ngạc nhiên hỏi

      " Ký hợp đồng có chú và Lục Diệp Quân là được rồi."

      , rồi luôn vào thang máy

      " Tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm."

      " Tế Viễn."

      Chu Kỳ chặn lại cửa thang máy sắp khép lại

      " Ngươi nghĩ kĩ chưa muốn ký với Hàn thị sao? tại đổi ý vẫn kịp..."

      " Đổi ý lần cũng đủ rồi, tôi sửa lại chủ ý."

      Ngữ khí vô cùng kiên quyết, đôi mắt đen sáng ngời bỗng nhiên lóe lên tia sáng tự tin chắc chắn

      " có người suy nghĩ hết biện pháp muốn tôi làm ra quyết định này, muốn cùng tôi đấu, tôi làm sao có thể khiến thất vọng được?"

      hơi nhếch khóe miệng, có chút hờ hững, lại có chút khinh miệt.
      Chôm chômChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :