1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Như Xa Mà Lại Như Gần - Thanh Âm Mạc Ảnh (C35/71)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Sửa từng dấu cách :yoyo68:
      Chị cho vào word dùng chức năng thay thế thử xem

    2. lâm lang

      lâm lang Active Member

      Bài viết:
      294
      Được thích:
      165
      bộ này ngừng rồi ạ

    3. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      chương 20

      Vị Như yên lặng đứng ở bồn rửa tay ngẩn người , tinh thần bị bữa ăn này bào mòn hết cả . Tối hôm nay Lâm Tễ Viễn trở lại thành ông chủ trước kia hiểu thấu . Chẳng qua cảm thấy mình làm sai cái gì , cũng có gì ám muội , lúc nào về tìm ràng là được .

      Thời điểm toilet rửa mặt có chút yên lòng , thiếu chút nữa làm rơi bình hoa ở ngoài cửa , may mắn có người giữ lại , mới tránh khỏi hồi hỗn loạn , quay đầu hóa ra là Hàn Tô Duy chờ ở cửa .

      " Vị Như , em cùng Lâm Tễ Viễn , có phải ...."

      ta kéo Vị Như đến góc sáng sủa hỏi . Vị Như gật đầu.

      " Vậy ta có biết chúng ta..."

      Hiển nhiên ta có chút hoảng hốt .

      " ấy biết , lần trước ở sân bay nhìn thấy chuyện với em , lần trước chúng ta ăn cơm cùng nhau ấy cũng thấy ."

      Đối với loại chuyện này nam nhân có đôi khi mẫn cảm cách ghê gớm , chỉ nhìn biểu thoáng qua của nam nhân khác , liền nhất thanh nhị sở .

      " Nhưng mà chúng ta...Haiz, nếu biết trước hôm nay như vậy theo cha đến đây..."
      ta lắc đầu ai thán .

      Vị Như nhìn ngọn đèn chùm cổ kính sau lưng ta , ngọn đèn giống như ngọn nến trước gió , chập chờn chập chờn .

      " Chẳng qua chỉ là trùng hợp , em nghĩ ấy cảm thấy vui đâu...Em giải thích với ấy ràng , yên tâm ."

      Vị Như nghĩ nghĩ , giống như tự an ủi bản thân . Hàn Tô Duy suy nghĩ lát cẩn thận mở miệng hỏi :

      " Nếu chuyện với ta..."

      " A Duy , đừng làm rối loạn thêm được ?"

      Vị Như trong lòng vốn có chút buồn phiền , quýnh lên ngay cả tên gọi thân mật cũng thốt ra ."
      Hàn Tô Duy ngẩn người , còn gọi là A Duy , nhưng trong lòng lại có người khác , cảm xúc của có chút xao động , cũng cảm thấy hoang mang lo sợ .

      " Được rồi , em vào trước , chút nữa vào sau ."

      Hàn Tô Duy đốt điếu thuốc gật đầu .

      Ánh lửa lập lờ đầu ngón tay ta , khuôn mặt kia quen thuộc đến thế , trong lòng Vị Như cảm thấy hốt hoảng . hiểu Lâm Tễ Viễn , cho dù nhưng trong lòng vẫn thoải mái , là người kiêu ngạo như vậy , cho nên biết nên đối diện thẳng thắn với như thế nào . Chẳng qua là hôm nay cho dù có muốn hay vẫn thể tránh khỏi.

      men theo dọc hành lang trở về, dọc hành lang dãy đèn tường , ánh đèn chiếu lên những chiếc ghế gỗ lim, ánh sáng mê ly mơ hồ, đến cuối hành lang mới nhìn thấy dáng người ngồi sô pha, khuỷu tay tì tay vin chống trán. bỗng nhiên cảm thấy có luồng khí lạnh đánh úp về phía mình .

      yên lặng qua, cúi đầu nhìn thấy vẫn nhắm mắt lại , có lẽ cảm giác được có người đến gần mới ngẩng đầu , mở mắt nhìn , trong mắt vẫn như trước nhìn ra chút cảm xúc.

      vị như vươn tay thăm dò trán , cảm giác nóng rực .

      " lại sốt sao? phải ràng hạ sốt rồi mà?"

      cúi người lo lắng nhìn

      " sao."

      lâm tễ viễn mệt mỏi tựa vào sô pha.

      "bên trong có chút khó thở, tôi ra ngoài hít thở khí chút là được ."

      " ở đây chờ em chút."

      lúc vị như từ ghế lô trở lại cầm áo khoác của lâm tễ viễn với túi xách của mình .

      " thôi , em chào qua mọi người rồi, trước đưa về nhà nghỉ ngơi ."

      đứng trước mặt , từ cao nhìn xuống , biết vì sao trong lòng cảm thấy bất an, lại làm cho biểu của so với bình thường cường thế hơn nhiều.

      lâm tễ viễn giương mắt nhìn nhìn , chống tay vịn đứng lên, đưa tay cầm lấy áo khoác mặc vào.
      "em ra ngoài trước , tôi toilet chút ."

      đứng tại chỗ chịu , vị như lắc đầu

      "em chờ ."

      "em.."

      lâm tễ viễn vừa định tiếp lại bị đánh gãy lần nữa.


      "em cùng , chờ ở ngoài cửa."

      vừa vừa vươn tay nắm bàn tay , bàn tay có tầng mồ hôi mỏng thiếu đốt bàn tay .
      lâm tễ viễn hơi ngạc nhiên chút liền nhàng rút tay ra.

      "đừng để người khác nhìn thấy."

      vị như phía sau , cảm giác được vui .

      thời tiết u, mưa phùn liên miên rứt liên tục ngày, lại còn phát sốt, còn uống ít rượu, vị như nhìn bóng dáng có chút xiêu vẹo, tâm tình chưa bao giờ nhấp nhổm như thế, lo lắng, bất an, đau lòng, còn có chút giận hờn.

      trong màn mưa tất cả có chút mơ hồ , chiếc xe phía trước nhấp nháy đèn báo, cũng thỉnh thoảng tung tóe từng đợt nước. vị như chạy xe rất cẩn thận cơ hồ là hai phút quay sang nhìn lâm tễ viễn bên cạnh.

      "tễ viễn, sắp về đến nhà rồi, đừng ngủ, bằng cảm lạnh."

      nhìn lâm tễ viễn bộ dạng mệt mỏi, cau mày có vẻ thoải mái.

      " đưa em về nhà trước ."

      nhắm mắt hắng hắng cổ họng .

      " được, bệnh, em đưa về."

      "em ở mình."

      vẫn bướng bỉnh muốn duy trì đưa về nhà như hàng ngày.

      "tối hôm nay em về, ở lại cùng , còn được sao?"

      vị như chút do dự đánh gãy câu của .

      lâm tễ viễn mở to mắt nhìn , muốn gì lại nhịn xuống, chẳng qua vô lực dựa vào ghế. biết nàng điều chỉnh chỗ ngồi từ lúc nào , rộng rãi hơn rất nhiều. có ý định muốn duỗi chân chút, lại thể nhích nổi chút.

      " làm sao vậy? thoải mái?"

      chỉ động tác cử động thân thể nho của bị phát , lập tức thân thiết hỏi.

      "."

      lắc đầu nhìn của ngoài cửa sổ quen thuộc, trong lòng phiền muộn mà mất mát. xuống xe, vị như phát vẫn đứng cạnh xe chịu

      "làm sao vậy?"

      vòng sang bên kia xe, cánh tay vô cùng thân thiết vòng qua thắt lưng của , nhàng đỡ lấy .

      lời nào cúi đầu yên lặng ôm .

      bình thường nhiệt độ cơ thể luôn thấp hơn so với ng khác chút, vậy mà giờ phút này lại nóng rực như vậy,vị như cảm giác ngay cả hơi thở của bên tai còn nóng hơn cát trong sa mạc, khô khốc mà cực nóng. sức nặng của chậm rãi tựa vào người vị như, giống như mệt mỏi đến cùng cực, vô lực chống đỡ chính mình .

      " tễ viên, thoải mái chỗ nao? em cùng đến bệnh viện khám qua được ?người nóng lắm..."

      "đừng gì."

      lời vị như bị cắt ngang, đành ngoan ngoãn đứng vỗ về lưng .

      " khó chịu chỗ nào? cho em nghe."

      vẫn nhịn được mà nhàng vỗ về hỏi han. đáp chẳng qua là trong lòng rất khó chịu, nên lời.

      "tễ viễn, chúng ta lên nhà được ? tắm rửa rồi lên giường, ngủ giấc tốt, thoải mái. buổi tối vẫn chưa ăn gì, em nấu cháo cho ăn...."

      hiểu trong lòng thoải mái, lại biết giải quyết như nào, đành phải cằn nhằn liên miên, nhưng thanh đó vào tai nghe như có chút khổ sở.

      những lời ôn như như vậy có phải cũng từng với người khác?có phải cũng từng chăm sóc người cẩn thận như vậy? gọi mình tễ viễn cũng từng vô cùng thân thiết gọi ' a duy '....

      "em về trước ."

      lâm tễ viễn bỗng nhiên đứng thẳng thân mình, giống như tinh thần tốt lên rất nhiều.

      " còn bị bệnh đấy...em..."

      kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , thế mà muốn đuổi ?.

      "tôi sao, em về ."

      hai bước đến trước cửa xe, mở cửa kéo vị như ấn vào trong xe.

      "em về."

      vị như giãy khỏi cánh tay , cố gắng lui lại, lại phát sức lực của mạnh kinh người, giãy dụa cũng có chút hy vọng, đành mềm giọng .

      "em rồi, em , muốn ở bên cạnh ..."

      " cần, tôi vẫn ổn."

      tuy rằng mắc bệnh nhưng vẫn chút do dự, rất nhanh ấn vào trong xe.

      "tễ viễn!"

      vị như vươn tay giữ chặt cánh tay , cho đóng cửa xe.

      " có điều gì muốn , ra, cần giữ trong lòng."

      "tôi có."

      ngoan cố chịu thừa nhận, quả thực khó chịu cực điểm, trong lòng, cơ thể, đều bị dày vò phải bình thường.

      nhìn cúi đầu né tránh ánh mắt, trong lòng vị như dần dần lạnh lẽo, lại bắt đầu che che dấu dấu, chịu cho tiến đến gần.

      " sao?"

      ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt , nhưng nhận được hồi đáp của .

      "ừ.em về trước , tôi liền lên nhà ngủ, em cần lên làm gì."

      lui dần từng bước về phía sau, tựa vào vách tường lạnh lẽo của bãi đỗ xe, dùng giọng cũng lạnh lẽo như vậy .

      "được, em đây."

      tim vị như nhói đau, vươn tay đóng cửa xe. lúc mở khóa xe mới phát ngón tay mình ngừng run run, quay đầu nhìn về phía lâm tễ viễn ngoài cửa kính, nâng tay lên vẫy vẫy , như hẹn gặp lại, mang theo chút kiên nhẫn.

      tay bỗng nhiên hề run run, thuần thục khởi động xe, nhấn mạnh chân ga rời .

      trước cổng đỗ xe có vũng nước đọng, trong tầm mắt mơ hồ của , phóng vút qua làm bắn nước tung tóe. định lấy di động nhắn tin cho , nhưng trong lúc bất cẩn di động trong tay liền rơi xuống đất, pin và thân máy tách rời. ngồi xổm xuống nhặt di động lên, cầm trong tay lại phát đùi có chút sức lực, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn. may mắn bên cạnh có chiếc xe đỗ sẵn, tay vịn vào thân xe kim loại lạnh lẽo, tay ấn đầu gối mình, cắn môi cố gắng chậm rãi đứng thẳng cơ thể, lại tựa vào tường nghỉ ngơi nửa ngày, nhíu chặt đôi mày mới chậm rãi giãn ra ít , từng bước chậm rãi .
      Chôm chôm, duyenktn1, Dinhloan2 others thích bài này.

    4. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 21

      Nhớ nhung là chuyện dày vò con người, khiến cho bản thân hít thở cũng thấy đau đớn, nó len lỏi trong từng ngóc ngách trái tim.....
      vị như ngồi ghế lô trong ktv, ngẩn người nhìn ly nước được thay thế bằng rượu vodka, lúc này nàng cần một chút đồ uống có ̀n, để làm tê liệt tâm trí.
      nhớ nhung quả thật khiến cho con người ta hô hấp thôi cũng thấy đau đớn....
      nhớ . cho dù hai ngày nay vẫn nhìn thấy đều đặn, theo mấy tiếng đồng hồ, vẫn nhớ .
      nhớ phải là ông chủ lâm tễ viễn ngồi trong văn phòng, nhớ là cái ôm ấm áp, là lâm tễ viễn từng trao cho nụ hôn sâu nghẹt thở. chỉ là rốt cuộc là người nào vậy?
      ngửa đầu uống cạn ly rượu, lắc lắc cái chén hướng về phía hứa ngôn nói
      " tớ muốn nữa."
      "bạn uống nữa thì bất tỉnh mất thôi."
      hứa ngôn đoạt lấy cái ly tay , đưa lại ́c nước
      "bạn cãi nhau với người ?"
      " có."
      vị như lắc đầu, nào có cãi nhau, vốn dĩ cũng có chuyện gì xảy ra chỉ có một chút chuyện cũ, bọn họ vẫn tương kính như tân, chẳng qua trong lòng cứ cảm thấy hoảng hốt. rõ ràng mấy ngày nay thân thể lâm tễ viễn thật sự thoải mái, còn muốn trốn đông trốn tây, mỗi ngày đuổi về nhà sơm, chính mình lại tăng ca ở công ty, bất kể nói gì, đều chỉ nói chính mình rất tốt, có chuyện gì. đây phải tức giận thì là gì? cần gì phải tức giận, vì sao có chuyện gì cũng nói rõ ràng, vài lần đã muốn giải thích rõ ràng với chuyện cũ, nhưng luôn ngắt lời, làm bộ dạng để ý, rõ ràng là ́ ý né tránh....
      thật sự tức giận vì thế liền hẹn nghe nhạc cùng một đồng nghiệp, chẳng qua là thì nhưng chút vui vẻ.
      " vậy vì sao bạn lại buồn bực như vậy? là thần thánh phương nào khiến bạn thần hồn điên đảo như thế?"
      hứa ngôn lắc lắc hỏi
      " là...là một tên ngốc biết nghe lời..."
      "hắn muốn tạo phản rồi?ngày cả lời bạn nói cũng dám nghe?"
      vị như có chút bất đắc dĩ nhìn hứa ngôn, nếu biết người mình mắng là lâm tổng biết giọng có thể nhỏ một chút?
      "đúng vậy, trước giờ đều là mình nghe theo ấy, lời mình chưa bao giờ ấy đáp lại."
      vị như cầm lấy di động nhìn lại lần nữa tin nhắn lâm tễ viễn gửi đến lúc tám giờ.
      " lập tức lên giường nghỉ ngơi. em chơi vui vẻ, về sớm chút, lái xe chậm thôi."
      lúc nhận được tin nhắn liền gọi điện thoại bàn trong nhà , quả nhiên ở nhà. vì thế liền nhắn tin lại cho
      "bên ngoài bàn điện thoại và bàn làm việc của em đều có thuốc cảm mạo, nhớ ăn cơm rồi uống thuốc đầy đủ."
      lâm tễ viễn nhận được tin nhắn của , giật mình chút, sau đó bất đặc dĩ lắc đầu, thở dài.
      lời dối bị vạch trần biết nên gì, đành phải bảo trì trầm mặc.
      "tễ viễn, tôi sợ rồi đó, thà ở trong văn phòng truyền dịch cũng chịu đến bệnh viện."
      với câu đó là trẻ tuổi cao gầy, mặc áo cao cổ màu đen, có dáng vẻ của người năng nổ giỏi giang.
      "tôi căn bản là muốn truyền dịch, nếu phải là trai cùng ..."
      " đừng dài dòng, nếu phải tế thích phát sốt cao liền phát triển thành viêm phổi rồi."
      đó đừng trước mặt , nhìn từ cao xuống chỉ chỉ vào mũi .
      lâm tễ viễn nghiêng mặt sang bên hạ thấp ghế xuống chút, nhắm hai mắt lại
      "bạn của đâu?sao ấy lại ở bên cạnh ?"
      ngồi xuống trước mặt , tò mò hỏi.
      "tôi để cho ấy về trước."
      vẫn nhắm mắt như cũ giọng trả lời.
      "tôi từ lâu rồi mà, mắc chứng tự bế nghiêm trọng. "
      lập tức trợn tròn mắt lườm , tức giận . xong nhìn gương mặt gầy yếu nằm ghế dựa, giọng nhu hòa chút
      " biết là, vào những lúc thoải mái có người bên cạnh chuyện trò, tốt hơn sao?tuy tôi là bác sĩ nhưng có rất nhiều chuyện, phải cứ uống thuốc vào là giải quyết được...."
      "để cho ấy nhìn thấy tôi khó chịu, chỉ làm cho tôi càng cảm thấy khổ sở hơn."
      lâm tễ viễn quay đầu nhìn cái, hơi hơi nhíu mày sau đó thở dài hơi.
      "uyển đình, để cho người khác đau lòng vì mình, tôi nghĩ hiểu cảm giác đó."
      tạ uyển đình giật mình, lát hiểu được ý tứ của , suy nghĩ chút kề sát lại mở miệng hỏi
      "tễ viễn, lần trước Frankfurt kiểm tra, kết quả thế nào? cứ ...."
      " cảm thấy sao?"
      mở mắt nhìn thẳng vào mắt .
      "chắc chắn có việc gì ?Nếu sao trở về liền ở cùng chỗ với ấy?"
      Tạ Uển Đình cười
      " giống với Tế Thích, ấy vô tâm vô phế, chỉ cần vui vẻ tại là tốt rồi, lại luôn nghĩ nhiều...."
      Lâm Tễ Viễn trả lời , thở dài hơi, nhắm mắt lần nữa
      "Uyển Đình, tôi mệt rồi, muốn ngủ chút."
      sau đó liền khôi phục trầm mặc. Tạ Uyển Đình tức giận muốn bật khỏi ghế, gọiTễ Viễn vài lần cũng trả lời, biết muốn nữa đành lấy laptop bắt đầu lên mạng.
      Chưa đến hai phút, người nằm ghế dựa lên tiếng
      "Uyển Đình giúp tôi cầm gối dựa ở ngoài ghế của ấy vào đây ."
      Tạ Uyển Đình bất đắc dĩ buông con chuột, ra bên ngoài bàn làm việc của Vị Như, cầm gối dựa của vào, Lâm Tễ Viễn vươn tay nhận lấy, ôm vào trong ngực, giống như là có chút thỏa mãn, lẳng lặng ngủ.
      Từ KTV ra hơn mười giờ, Vị Như vừa xuống bậc thang, nhận được điện thoại của Lâm Tễ Viễn.
      " tại về nhà rồi."
      gọi bằng điện thoại bàn ở nhà.
      "Vâng. Em cũng đường về, đỡ hơn chưa?"
      Bên có chút ầm ỹ, đành phải cất cao giọng lên hỏi
      "Tốt hơn nhiều, có việc gì."
      ho khan . Bỗng nhiên Vị Như cảm thấy tức giận. Rốt cuộc coi là người nào? Đứa ba tuổi? Hay ngu ngốc biết gì? Cái gì cũng cho biết, lảng tránh vấn đề, muốn trốn tránh đến khi nào?
      Bực bội dừng bước chân đứng ở bậc cầu thang, chuẩn bị phát tác
      "Rốt cuộc ...."
      còn chưa dứt lời bỗng nhiên có người đẩy phía sau lưng , nhất thời mất trọng tâm ngã từ bậc thang xuống. Xung quanh nhất thời mảnh xôn xao, xoa cánh tay đứng lên, may mắn chỉ đứng hai bậc cầu thang, tuy rằng ngã xuống đất có chút mất hình tượng, nhưng cũng bị thương gì nặng.
      "Vị Như, bạn sao chứ?"
      Người đẩy ngã đương nhiên là Hứa Ngôn.
      " có việc gì, bạn nhìn đâu vậy, đường cũng chịu để ý nữa."
      Vị Như nắm lấy tay vịn cầu thang cẩn thận xem xét, cũng có vết thương gì nặng lắm, chỉ có mỗi đầu gối có chút đau, có lẽ vừa rồi lúc ngã xuống bị đập xuống nền đất.
      "Vừa rồi hình như mình nhìn thấy người quen, nên quay lại nhìn xem có phải ấy ..."
      Hứa Ngôn ngại ngùng cúi người phủi bụi cho . Vị Như cúi đầu lần nữa áp điện thoại lên tai, vừa rồi lúc ngã sấp mà vẫn nắm chặt điện thoại cách thần kỳ.
      "Vị Như?"
      Giong Lâm Tễ Viễn hình như khàn khàn hơn
      "Dạ."
      biết vì sao vừa nghe thấy giọng của , hốc mắt có chút đỏ.
      "Sao vậy?"
      sốt ruột hỏi
      " có gì, vừa rồi em cẩn thận bị ngã chút, bị thương."
      "Ừ. Vậy..."
      trầm mặc lát sau đó
      "Em về sớm chút, đường để ý chút."
      "....Được....Vâng, cũng nghỉ ngơi sớm chút, bye bye."
      Vị Như tắt điện thoại, đứng ở thềm cầu thang ngẩn người. Vì sao có thể nhớ, có thể thương người mà ngay cả câu ngọt ngào cũng được? Tuy rằng mình có chuyện gì, nhưng cũng hỏi được xem có bị đau chỗ nào, cũng an ủi chút, chỉ dặn đường cẩn thận....
      Thời điểm ngồi sô pha xắn ông quần nhìn đầu gối bị tím xanh, trong lòng vẫn thầm oán giận.
      Trước kia lúc vẫn còn ở chung chỗ với Hàn Tô Duy, từng nghĩ ta là nam nhân điềm tĩnh nhất thế giới. Có lần trong tiết thể dục, bị quả bóng bay thẳng vào giữa mặt, mũi rất đau, ngay lập tức liền rơi hai hàng nước mắt, ta đưa đến phòng y tế, kiểm tra chút liền phát tất cả đều bình thường, liền đưa về phòng ngủ.
      "Làm sao bây giờ? Chắc chắn ngày mai sưng vù lên thôi, làm sao dám gặp người khác đây?"
      túm lấy ống tay áo ta, lần này là buồn bực phát khóc
      " sưng."
      ta xoa xoa đầu
      "Yên tâm, sưng nhất định sưng."
      "Nhưng chẳng may sao...làm sao bây giờ...."
      cố tình làm nũng với ta. ta hề nề hà vỗ vỗ hai má
      "Vậy cùng em trốn học ở trong phòng, gặp ai hết."
      vốn hy vọng ta có thể giống như bạn trai người khác ôm , dỗ dành
      " có việc gì, bảo bối, em đẹp nhất, dù có sưng cũng là người đẹp nhất."
      Nhưng ta thế, chẳng qua là tìm biện pháp giải quyết lý trí nhất. Bây giờ đổi lại là Lâm Tễ Viễn, lại càng lợi hại hơn.
      buồn bực, thương núi băng, cho đến gần, cho quan tâm, trong lòng có chuyện cũng tâm cùng , thậm chí ngay cả câu an ủi cũng có, như vậy có thể xem như là chiến tranh lạnh ?Càng nghĩ càng thấy tủi thân, khẽ cắn môi, trong lòng rối loạn, nước bắt bắt đầu tụ tập quanh khóe mắt, chỉ cảm thấy ủy khuất, khổ sở, trái tim lạnh giá.


      p/s : Trong khoảng thời gian làm từ chương 20 đến chương 22 mình bỗng nhiên cảm thấy uất ức thay cho Vị Như. Cuộc đời người phụ nữ vốn ba chìm bảy nổi chín lênh đênh, chẳng ai là muốn tình trọn đời trọn kiếp, phải mối tình đầu nào cũng đẹp, cũng phải người phụ nữ nào cũng may mắn gặp người đàn ông của đời mình đúng thời điểm. Mình cảm thấy Tễ Viễn quá soi xét quá khứ của Vị Như, cảm thấy trong cuộc tình này Vị Như dường như ở thế cam chịu, ràng ấy như thế, ràng chờ đợi ấy nhiều năm như thế. Vì sao cố gắng nắm bắt từng giây từng phút, cố gắng mang lại cho ấy cuộc sống hạnh phúc hơn. Tự nhiên chỉ vì chuyện quá khứ mà giày vò bản thân, giày vò người mình , khiến cho cả hai người cùng khổ sở. Mình từng định drop bộ này vì cảm thấy nó quá giày vò, trước giờ đọc sủng nó quen rồi, có dằn vặt nhau xíu là cảm thấy chịu được. Nhưng rồi mình lại cố gắng tiếp tục bởi vì làm dở dang phải là thói quen của mình. Cũng bởi vì ở Cung chưa có ai thúc giục mình, từ mod đến thành viên, khiến cho mình cảm thấy nếu drop có lỗi với mọi người quá. tại tâm trạng ổn định nên mỗi tuần có ít nhất 2 chương. Cám ơn vì đọc dòng lảm nhảm này của mình.
      Chôm chôm, duyenktn1, Dinhloan3 others thích bài này.

    5. Sấu Dầm

      Sấu Dầm Well-Known Member

      Bài viết:
      725
      Được thích:
      3,723
      Chương 22

      Vào thời điểm Vị Như đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên lanh lảnh.
      giật mình chớp mắt, rất nhanh phản ứng lại, ai lại đến nhà lúc nửa đêm. Tim chợp đập thình thịch, chưa bao giờ mãnh liệt hy vọng là đến đây như vậy.

      Mở cửa, đập vào mắt là hình dang quen thuộc như vậy, nhất thời cảm giác như trong mơ. cũng gì chỉ lẳng lặng nhìn trong mắt lên chút vui mừng. Hình như là quá gấp gáp, sắc mặt có chút đỏ bừng, hơi thở rối loạn.

      "Tễ Viễn, ..."

      xoay người bước từng bước, cảm giác được đầu gối có chút đau, tự chủ được nhíu mày, lung lay người. Lâm Tễ Viễn lập tức bước nhanh lại, duỗi tay vững vàng đỡ . kìm lòng được liền kiễng chân ôm lấy .

      Bởi vì vẫn còn cảm mạo hô hấp của vẫn còn nặng nề, khô khốc, giống như dốc hết sức để hít thở. Mà trong nháy mắt vòng tay ấm áp của hòa tan ủy khuất cùng bất mãn nho trong đáy lòng .

      Chẳng qua, hình như người nóng cách bình thường....

      "Sao mặc ít như vậy?"

      Vị Như sờ thắt lưng, bây giờ vẫn là cuối xuân, buổi tối nhiệt độ xuống khá thấp chỉ có hai mươi mấy độ, thế nhưng chỉ mặc bộ quần áo mỏng, bảo sao bị cảm mạo.

      trả lời chỉ là khép cánh tay chặt hơn, đem giữ chặt trong lòng mình, giọng khàn khàn, lành lạnh tiến vào tay .

      "Vết thương ở chỗ nào?"

      rốt cuộc nhịn được, ghé vào bờ vai , muốn khóc nhưng lại ngừng với chính mình nhịn xuống, nước mắt gần tràn khóe mắt lại thu về.

      chạy đến gấp gáp như thế chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy bị đau chỗ nào.

      "....Đầu gối."

      còn chút nào bộ dáng kiên cường, hít hít mũi, yếu đuối .

      Lâm Tễ Viễn hai lời, đặt xuống, ngồi xổm xem đầu gối , ngón tay thon dài chạm vào làn da mềm mịn, sau đó ngẩng đầu nhìn .

      "Bầm tím rối, trong nhà có băng dính cá nhân ?"

      " sao đâu, chỉ chút thôi đau lắm đâu."

      ra nhìn thấy đến, đau đớn vơi bớt phân nửa.

      " lấy."

      chút do dự hạ lệnh cho .

      "Vâng."

      Vị Như gật gật đầu xoay người nhưng mới được nửa, ma xui quỷ khiến quay lại nhìn, phát Lâm Tễ Viễn vươn tay nắm cạnh tủ giầy, ý đồ mượn lực để đứng dậy. vẫn biết chân phải của .... được khỏe manh, lại biết ngay cả ngồi xuống đứng lên với lại có chút gian nan.

      cúi đầu cố gắng ứng phó với đau đớn ở đùi, hai ngày nay bản thân vẫn luôn sốt , cả người nóng hừng hực thân thể đau đớn mệt mỏi, nếu chật vật, thầm nghĩ đứng lên nhanh chút, cũng phát xoay người đối mặt với mình, hai mắt dõi theo , nước mắt chuẩn bị tràn khóe mi.

      vất vả mới đứng thẳng cơ thể, vừa ngẩng đầu căn bản lấy cơ đuổi chỗ khác cơ bản là hiệu quả, đứng cách hai bước chân, cắn chặt đôi môi nhìn .

      Luôn luôn trầm ổn trấn định như , chưa bao giờ bối rối như thế, chỉ cảm thấy chân tay luống cuống, giống như mình bị lột trần chuồng.

      "Băng dính cá nhân đâu?"

      lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu thanh trầm thấp hỏi.

      Vị Như bước từng bước lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt .

      "Tễ Viễn, có phải cảm thấy em là người đáng tin cậy?"

      cực kì ngạc nhiên, luôn luôn ôn nhu, đột nhiên biến mất hoàn toàn, ngược lại có loại khí thế bức người.

      Vị Như ngửa đầu, muốn cho nước mắt cứ thế rơi xuống. Nhìn khó chịu, thế nhưng so với chính mình bị thương còn đau hơn.

      Lâm Tễ Viễn chưa bao giờ bị trách móc như thế, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên.

      "Em có ý gì? Tôi khi nào tín nhiệm em?"

      cũng biết vì sao bắt đầu có chút tức giận, bộ dạng bị người vạch trần.

      Mấy ngày nay vừa cảm thấy áp lực, lại thêm ủy khuất theo câu ngữ khí cường ngạnh này, trong nháy mắt bộc phát toàn bộ. Vị Như đến gần , cũng biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, lại có thể cùng Lâm Tễ Viễn tranh luận.

      " ốm lại còn ở công ty tắng ca, lại còn dối em về nhà, ngày hôm đó bàn cơm ràng là muốn làm khó dễ em, có điều gì vì sao hỏi em ràng, tín nhiệm là gì?"

      sửng sốt, hóa ra hôm đó về lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? cố ép chính mình phải kiềm chế lại thành chọc giận ?

      "Hỏi, em muốn tôi hỏi cái gì? Hỏi em cũng ta rốt cuộc từng có quan hệ gì? Ở cùng nhau bao lâu? còn thương ta bao nhiêu? thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn gọi ta a Duy?"

      Nghe được giọng mang theo tức giận, châm chọc, khiêu khích, Vị Như thể khống chế theo bản năng lui lại về sau.

      "Hóa ra ức chế nhiều ngày nhưa vậy, khó trách bệnh vẫn có gì lui giảm. Tễ Viễn em cho biết, em và ấy sớm còn quan hệ gì, tin cũng được, tin cũng được, nhưng trước kia bọn em ở chung chỗ, đây cũng là , nếu vẫn muốn ghen, em cũng còn cách nào."

      muốn giải thích điều gì, chỉ yên lặng đến sô pha ngồi xuống, cúi thấp đầu dám nhìn . ra xong những lời này, nhanh chóng hối hận, sốt ruột đến đây rồi, chính mình lại những lời đầu đuôi. cắn cắn môi tự giận chính mình.

      Hồi lâu sau vụng trộm ngẩng đầu, thấy Lâm Tễ Viễn vẫn đứng tại chỗ như cũ, chẳng qua là cặp lông mày cau chặt lại, hoặc là chống đỡ được cơ thể mình, vẫn chống tay ở tủ đựng giầy. Nhìn người độc chiếc áo sơ mi trắng, có chút nếp nhăn, khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt. Bỗng nhiên Vị Như cảm thấy mình có chút quá đáng. Đáng ra chuyện này nên ràng, nhưng lại chọn thời điểm thích hợp....

      Bốn mắt trong chớp mắt nhìn thấy nhau, thấy ánh mắt bức người quen thuộc, bỗng nhiên sợ hãi, dám cùng đối diện, liền dời ánh mắt, nhìn tay . vẫn nắm chặt cạnh bàn, từ chỗ nhìn lại tựa hồ có thể nhìn thấy gân tay nổi bật.

      Có lẽ rất lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi , thanh kia giống như gió lạnh

      "Trước kia...hai người...bên nhau bao lâu?"

      câu hỏi đơn giản, cũng bị đứt quãng.

      Vị Như nghe thế liền nhếch khóe miệng, hơi hơi nở nụ cười. Cuối cùng cũng nhịn được mở miệng hỏi, luôn luôn nghĩ biểu của bình tĩnh như vậy, rốt cuộc muốn nhẫn nhịn đến lúc nào mới hỏi về chuyện Hàn Tô Duy, nhưng hóa ra từ đầu đến giờ vẫn để ý.

      "Bốn năm."

      cúi đầu nhìn đầu gối, nơi đó hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm bàn tay lưu lại

      "Năm ba bắt đầu."

      " ta du học ở Frankfurt, cho nên em liền..."

      "Đúng, vì có thể tìm ấy cho nên em liền làm tiếp viên hàng ."

      trả lời nhưng hề nhìn , thầm nghĩ trả lời câu hỏi của nhanh chút, chấm dứt tình trạng bế tắc nay, về phần nghĩ như thế nào, thể khống chế, chỉ biết rằng muốn lừa dối , chỉ thế hơn.

      "Khi nào chia tay?"

      Lâm Tễ Viễn nghĩ đến có ngày mình lại tò mò quá khứ của người khác như vậy, muốn biết quá khứ của và người khác, cảm giác đau đớn đến chết lặng.

      "Năm ngoái, cho nên em nghỉ việc, xin vào Hồng Viễn."

      Lại , nếu như phải vậy cũng Lâm Tễ Viễn. Vị Như ngẩng đầu nhìn bóng đen thon dài hắt ở cạnh cửa, nhìn cúi đầu nhìn sàn nhà, trầm mặc lâu sau mới

      "Vậy hai người....lúc đó có...."

      chỉ nửa liền tự động ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào , con ngươi đen ánh nặng nề, tựa như có sức sống. rất nhanh liền hiểu được, muốn hỏi gì.

      "Có...bọn em đều là người trưởng thành, những gì nghĩ đến bọn em đều làm..."

      xong liền cúi đầu, nhắm hai mắt lại. biết, những lời giống như cầm thanh dao sắc đâm thẳng vào tim , rất đau nhưng chính cũng đau đớn như vậy. nhưng dù có đau đớn cũng muốn thẳng thắng đối mặt.

      Trong phòng yên tĩnh như hồ nước lạnh băng, bóng đêm vô hạn, Vị Như cảm thấy chính mình chìm sâu vào trong hồ nước lạnh băng, thể hô hấp, thể mở mắt.

      lúc sau, lấy hết dũng khí về phía .

      "Tễ Viễn..."

      đến gần, giữ chặt tay , mới phát tay của lạnh như băng, mặt có chút biểu tình, nhìn ra phẫn nộ hay thương tâm, chẳng qua ánh mắt đó xuyên qua nàng biết nhìn về nơi nào, làm cho đau lòng vô cùng.

      "Tễ Viễn, em...chỉ có thể trách em gặp ấy trước, mà phải .."

      Nghe thấy những lời này của , Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên tỉnh táo lại bình thường, thu hồi lại ánh mắt, nhìn lâu lâu, trong mắt có bất đắc dĩ mà chua xót. Vị Như định thêm điều gì nhưng lại nhàng rút tay, yên lặng lui về phía sau từng bước, mở cửa phòng.

      "Tôi... trước."

      vừa vừa lấy trong túi quần món gì đó đặt tủ giầy. Vị Như làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy, trong đầu thầm nghĩ muốn giữ lại, theo bản năng túm được ống tay áo , gì chỉ yên lặng tiếng động cầu khẩn .

      "Em nghỉ ngơi sớm chút ."

      xong nâng tay bỏ bàn tay khỏi cánh tay mình, cơ hồ là có chút lưu luyến xoay người mà .

      "Tễ Viễn..."

      ở phía sau gọi tiếng, làm như nghe thấy, lập tức về phía thang máy.

      đứng ngây ngốc tại chỗ, vô ý thức nhìn theo bóng dáng gầy yếu của , nước mắt nghẹn cả đêm tiếng động tràn ra. ngoài dự đoán, vẫn tức giận, mà thậm chí biết nên an ủi như nào, chuyện này ai là người có lỗi, đối với bọn họ mà , đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải tự vượt qua.

      lau lau nước mắt, nhìn cái bình để tủ giầy, đột nhiên nước mắt vốn cố nhịn xuống giống như vỡ đê tràn ra.

      Đó là lọ thuốc, chuyên trị các loại vết thương bầm tím.

      Vào lúc Vị Như còn chưa kịp dùng lý trí tự hỏi thấy bản thân mình ra khỏi cửa vào thang máy.
      nửa đêm, bóng đèn trong tiểu khu đều tắt, chỉ có vài chỗ góc quẹo là có bóng đèn, đường vắng tanh chỉ nghe thấy tiếng bước chân cực nhanh, bối rối chạy đến chỗ cửa khu.

      Đó là đường cái rộng lớn, thời điểm đêm khuya yên tĩnh đường bóng người, chỉ có đèn đường và cửa hàng tạp hóa bên kia đường, ngay cả khách sạn Nghê Hồng cũng tắt đèn tối om. Gio lạnh đêm khuya thôi bay góc áo, hơi lạnh lùa vào khiến rét lạnh, nhìn xung quanh lát mới phản ứng được, rời rồi.

      Khí lực toàn thân dường như bị rút hết, ảo não tựa vào cổng cửa khu, bình thủy tinh nho trong suốt trong tay , đỉnh đầu ngọn đèn ảm đạm.

      Quên , ngày mai lại chuyện với ... đúng ngày mai là thứ bảy, phải làm... gặp được ...Vị Như chán nản lắc đầu, thôi ngày mai đành mặt dày đến nhà cũng được... vừa suy nghĩ vừa cúi đầu vào trong khu nhà, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đinh, quay đầu nhìn thoáng qua.

      Lúc này vừa vặn có thân ảnh ra từ tiệm tạp hóa đối diện ra, đến gốc cây ngô đồng ở lối bộ, liền dừng lại cầm trong tay hình như là hộp thuốc, rút điếu thuốc đặt môi, cúi đầu bật lửa, ngọn lửa rực rỡ ở trong màn đêm như ngôi sao.

      Vị Như đứng ngốc tại chỗ nhìn bóng dáng kia, trong lúc nhất thời biết nên làm cái gì, cước bộ giống như nặng ngàn cân, nhấc nổi làm sao cũng bước được. Lâm Tễ Viễn chưa bao giờ hút thuốc, thậm chí ngẫu nhiên ngửi được mùi thuốc lá cũng nhíu mày, hôm nay chẳng nhẽ bị chọc tức muốn điên rồi?

      bật lửa lại châm thuốc, chỉ cứng ngắc đứng đó, cúi đầu vô thức nhìn dưới chân. Ngọn lửa màu đỏ bị gió thổi qua, lay động hai nhát liền bị dập tắt. dường như hề phát , vẫn giữ nguyên tư thế nhúc nhích.

      chiếc xe taxi trống qua người Lâm Tễ Viễn, thả chậm tốc độ muốn kiếm thêm đồng chợt phát người đó thần trí du hành ngoài vũ trụ. Mãi đến khi xe taxi xa mới có động tác, thu hồi bật lửa, hạ điếu thuốc khỏi môi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt tuấn quen thuộc trong bối tối có chút mơ hồ , lại vẫn như cũ làm cho mặt đỏ, tim đập mạnh.
      Chôm chôm, duyenktn1Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :