1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Như cõi thiên đường [Almost Heaven] (Sequels #3) - Judith McNaught (37 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 36.2


      Nàng 20 tuổi và nàng chàng. Để đáp lại, chàng cố gắng ly dị nàng, công khai khinh bỉ nàng, thầm sỉ nhục nàng, và rồi chàng khiến nàng phải đến đây khóc trong đơn và đợi chàng. Tự ghê tởm bản thân mình cùng hối hận tuôn chảy trong chàng như chất acid, gần như xẻ chàng làm đôi. Nhún nhường chàng thầm, “Em có đồng ý lên lầu với ?”

      Nàng gật đầu, má nàng chà xát lên ngược chàng, và chàng nhàng nâng niu bế nàng lên, hôn lên trán nàng. Chàng mang nàng lên lầu, đưa nàng về phía giường, chàng định làm cho nàng hài lòng để - ít nhất là đêm nay - nàng có thể quên những đau đớn, tủi hổ mà chàng là nguyên nhân gây ra.

      Elizabeth biết, cái giây phút chàng đưa nàng về phía phòng ngủ và bắt đầu nhàng cởi áo nàng, rằng mọi việc rất khác. bối rối của nàng biến mất khi chàng đặt nàng lên giường, cơ thể chàng cứng lại vì ham muốn, miệng chàng và tay chàng thành thạo khi chàng hôn và vuốt ve nàng, nhưng khi nàng cố gắng vuốt ve lại chàng, chàng bắt nàng trở lại nằm gối, tránh những cái vuốt ve của nàng, nhàng khoá chặt hai tay nàng. Chàng hôn nàng, vuốt ve nàng cách mê muội như có cảm xúc, muốn làm chàng thoả mãn như cách chàng dạy nàng, Elizabeth liền vươn ra chạm vào chàng khi chàng nới tay. Cơ thể chàng giật mạnh, tránh khỏi vuốt ve của nàng. “Đừng,” chàng thầm, nhưng nàng nghe thấy đam mê tràn đầy trong giọng của chàng và nàng tuân lệnh.

      Từ chối cho nàng làm bất cứ điều gì để tăng hài lòng của chàng, chàng làm cho nàng gần như lên đến đỉnh điểm với tay và miệng của chàng trước khi chàng di chuyển lên nàng và vào nàng với cú đâm mạnh, chắc chắn. Elizabeth đẩy lên về phía chàng, run rẩy vì thèm khát, móng tay nàng cào lên lưng chàng khi chàng bắt đầu đâm vào nhịp nhàng, lúc đầu chậm và rồi nhanh dần. Được lấp đầy bởi chàng lần nữa ngọt ngào kết hợp với sức mạnh dữ dội của cơ thể chàng sâu vào trong nàng lần nữa, rồi lần nữa làm cho nàng gần như thể chịu đựng được, và nàng theo bản năng cong người lên vì ham muốn chia sẻ với chàng. Tay chàng nắm chặt lấy eo nàng, trong khi chàng nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ sâu vào trong hơn nữa, chuyển động mông nhịp nhàng đến khi nàng hét lên, rùng mình dữ dội, cánh tay nàng ôm chặt lấy bờ vai rộng của chàng.

      Chậm rãi, Elizabeth bắt đầu hồi phục từ cuộc làm tình mãnh liệt của chàng, mặc dù nàng vẫn còn chìm đắm trong đam mê, nàng vẫn nhận thức được là chỉ mới mình nàng đạt tới đỉnh điểm. Nàng mở mắt, qua ánh lửa, nàng có thể Ian đưa hết nỗ lực gay gắt để ngăn mình chuyển động trong nàng và đạt được giải thoát của mình. Tay chàng chống lên đệm, và giữ cho phần cơ thể phía của chàng tránh xa nàng, mắt chàng nhắm nghiền và các cơ bắp mặt chàng co giật. Họ cực kỳ hoà hợp với nhau trong suốt những tháng trời của cuộc hôn nhân của họ, nên Elizabeth theo bản năng nhận ra ngay chàng cố làm gì, và am hiểu đó làm nàng cảm thấy vô cùng xúc động. Chàng cố gắng chuộc lỗi với nàng bằng cách duy nhất chàng có thể bây giờ - đó là ích kỷ kéo dài cuộc làm tình của họ. Và để làm điều đó, chàng chủ ý từ chối giải thoát của bản thân mình điều mà Elizabeth biết là chàng muốn vô cùng. Đó là - nàng cảm động nghĩ, cử chỉ thương nhưng mà vô ích. Bởi vì đó phải là tất cả những gì nàng muốn và Ian dạy nàng cho chàng thấy nàng muốn chàng như thế nào. Chàng cũng dạy nàng sức mạnh mà nàng có đối với cơ thể chàng - và chàng cũng cho nàng thấy làm thế nào để sử dụng nó. Luôn luôn là học trò sáng dạ, Elizabeth thực hành hiểu biết của mình ngay lập tức và đó là cách cực kỳ hiệu quả.

      Vì trọng lượng của chàng ngăn cho nàng sử dụng những chuyển động quyến rũ, Elizabeth sử dụng tay và giọng của mình để quyến rũ chàng. Giọng của nàng run run vì thương và khao khát, tay nàng rời khỏi lưng chàng, chuyển sang vuốt ve những cơ bắp cuồn cuộn vai chàng và rồi vuốt ve sống lưng chàng. “Em ,” nàng thầm. Chàng mở bừng mắt và Elizabeth gặp đôi mắt cháy ỉ của chàng khi nàng tiếp. “Em mơ về điều này lâu lâu lắm rồi... mơ về cái cách ôm em trong vòng tay sau khi chúng ta làm tình và nhớ rằng mọi thứ tuyệt đẹp như thế nào khi được nằm bên cạnh mà biết rằng phần thân thể vẫn ở trong em và có thể cho em đứa con, con của chúng ta.” Nâng tay lên, Elizabeth cầm khuôn mặt chàng giữa lòng bàn tay mình, ngón tay nàng chạm rãi vuốt ve khuôn mặt chàng khi nàng kéo chàng về phía mình, “ tất cả em mơ về việc di chuyển sâu vào trong em, cảm giác đó thể nào diễn tả được”.

      kiềm chế của Ian vỡ tan trước tấn công ngọt ngào của nàng. tiếng rên đau đớn thoát ra từ ngực chàng, và chàng chộp lấy miệng nàng với nụ hôn ngấu nghiến, vòng ôm chặt nàng và sâu vào trong nàng, đâm mạnh lần nữa, lần nữa và tìm kiếm tha thứ trong thân thể nàng... tìm kiếm giải thoát khi nàng bám chặt lấy chàng trong khi cơ thể chàng giật mạnh, run bắn lên dữ dội, chàng trút bản thân mình vào nàng. Trái tim chàng đập cuồng dại ngực, hơi thở dồn dập. Ian tiếp tục đâm vào nàng, quyết tâm khiến thân thể nàng lại đáp ứng đói khát của chàng, cố gắng để nàng lại thỏa mãn lần nữa. Nàng hét to tên chàng, mông nàng cong lên, cơ thể nàng run rẩy.

      Khi chàng phục hồi phần nào sức mạnh, chàng đặt tay dưới mông nàng, tay khác vòng quanh vai nàng, và rồi nằm xuống giường ôm chặt lấy nàng và vẫn gắn chặt với nàng chưa rời, hạt giống của chàng ở sâu trong nàng. Đó là, chàng nghĩ, khoảnh khắc sâu thẳm nhất trong cuộc đời chàng. Vuốt ve mái tóc nàng, chàng nuốt nước bọt và , nhưng giọng chàng vỡ ra, “ em,” chàng điều mà nàng với chàng cái ngày tồi tệ ở trong phòng đọc của chàng. “ chưa bao giờ ngừng em.”

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng và rồi nàng trả lời làm ngực chàng đau nhói. “Em biết.”

      “Làm sao em biết, em ?” Chàng hỏi, cố gắng mỉm cười.

      “Bởi vì,” nàng , “Em muốn điều đó là vô cùng và luôn luôn cho em tất cả những gì mà em muốn. Em tin là đáp ứng điều đó cho em, chỉ lần nữa thôi. Chỉ lần nữa thôi.”

      Nàng hơi dịch khỏi chàng chút và Ian nhận thấy điều đó, chàng xiết chặt nàng hơn nữa. “Nằm yên, em .” Chàng thầm dịu dàng, và nhìn thấy vẻ bối rối của nàng, chàng , “bởi vì con của chúng ta được hình thành.”

      Mắt nàng tìm mắt chàng. “Tại sao lại nghĩ như vậy?”

      “Bởi vì,” chàng , chầm chầm gạt những sợi tóc khỏi má nàng, “Bởi vì muốn điều đó thành vô cùng và em luôn luôn cho những thứ mà muốn.” xúc động làm Ian hơi nghẹn lời, nàng liền ép chặt vào thân hình chàng hơn nữa, quặp chặt lấy chàng di chuyển. Nàng cũng muốn điều đó thành vô cùng, biết bằng cách nào chàng biết điều đó chắc chắn thành .

      Ánh sáng ban mai lọt qua cửa sổ khi Ian cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh giấc khỏi giấc ngủ sâu. cảm giác thoải mái, thoả mãn, vắng mặt khỏi cuộc sống của chàng hơn ba tháng qua tràn ngập khắp thân thể chàng, và kỳ lạ cái cảm giác xa lạ đó đánh thức chàng. Nghĩ chắc giấc mơ làm chàng có cảm giác đó, chàng lăn tròn, mắt vẫn nhắm tìm kiếm lại cảm giác hạnh phúc đó trong giấc mơ ý thức để khỏi phải thức dậy với cảm giác trống vắng thường gặm nhấm chàng trong những giờ tỉnh táo.

      Nhưng nhận thức trở lại. Giường có vẻ hơn và cứng hơn, chàng nghĩ rằng chàng ở Montmayne, chàng lờ mờ quyết định chắc là chàng lại ngủ gật ghế trong phòng ngủ. Chàng uống rượu cho đến khi say và ngủ ghế hàng chục lần rồi, ngủ ở đó còn hơn là nằm chiếc giường rộng rãi mà chàng chia sẻ với Elizabeth để nhận lấy cái trống vắng lạnh người. Chàng lại suy nghĩ về nỗi đau đớn lần nữa, cảm giác hối tiếc lo lắng tràn ngập, và chàng biết rằng giấc ngủ yên lành đến với chàng nữa, chàng nằm ngửa lên và mở mắt. Mắt chàng bị chói loà bởi ánh sáng mặt trời, đôi mắt của chàng nhận biết ghi nhận khung cảnh xung quanh. Và nó làm chàng giật mình, chàng ở đâu, ai ở cùng chàng đêm qua trong tình trạng trần truồng và cùng chia sẻ thân mật. Cảm giác vui sướng và nhõm lan toả khắp người chàng và chàng nhắm mắt lại tận hưởng nó, dùng nó gột rửa tâm trí.

      Tuy nhiên, mũi chàng chậm chạp ngửi được mùi gì đó - mùi thơm của thịt xông khói. nụ cười bắt đầu nở môi chàng và rồi biến thành nụ cười toe toét khi chàng nhớ lại lần cuối cùng nàng nấu cho chàng ăn. Cùng là ở đây và nàng làm cháy thịt xông khói. Sáng nay, chàng hạnh phúc quyết định, chàng có thể ăn cả giấy - miễn là chàng có thể chiêu đãi đôi mắt mình bằng món ăn nàng.

      Mặc bộ váy len mềm mại màu xanh và cái tạp dề màu vàng quấn quanh eo, Elizabeth đứng cạnh bếp lò, rót cho mình tách trà. nhận ra là Ian vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa, nàng liếc nhìn về phía con Shadow tập trung nhìn đầy hy vọng vào chiếc chảo thịt xông khói. “Mày nghĩ thế nào về ông chủ của mày?” Elizabeth hỏi con Labrador khi nàng thêm sữa vào trà. “Ta từng với mày là ấy đẹp trai phải ? Mặc dù,” nàng thú nhận với nụ cười, vỗ lên đầu con chó, “Ta phải thừa nhận là ta quên mất là ấy đẹp trai như thế nào.”

      “Cám ơn,” Ian với nụ cười dịu dàng. Ngạc nhiên làm nàng quay lại nhanh đến nỗi tóc nàng xoã xuống vai như thác nước màu vàng óng ánh tuyệt đẹp. Nàng đứng yên, nghẹn ra vì cười trước bức tranh đàn ông cực kỳ thỏa mãn nhìn ngắm nàng. Mặc chiếc áo da dê của nông dân và chiếc quần ống túm màu cà phê, Ian ngồi ghế sofa, tay đặt đằng sau đầu, chân gác lên bàn đằng trước chàng. “ trông giống như ông vua Scottish,” nàng nén cười.

      cũng cảm thấy như vậy.” Nụ cười toe toét của chàng chuyển thành nụ cười ủ rũ khi nàng đưa cho chàng tách cà phê. “Bữa sáng phải đợi chút?”

      Elizabeth gật đầu. “Em nghĩ là em nghe thấy di chuyển khoảng gần giờ trước, và em bỏ thịt xông khói vào. Em định làm thêm nữa khi xuống. Tại sao vậy?” Nàng hỏi, băn khoăn biết có phải chàng sợ ăn những gì nàng nấu.

      “Bởi vì chúng ta cần chuyện chút.”

      Elizabeth cảm thấy có nỗi khiếp sợ bất ngờ tràn ngập. Tối qua khi nàng nằm bên cạnh chàng và giải thích mọi chuyện xảy ra từ lúc Robert xuất ở Havenhurst cho đến khi nàng đến toà. Khi nàng kết thúc, nàng quá mệt mỏi vì câu chuyện và vì cuộc làm tình của Ian làm nàng thiếp trước khi chàng có thể giải thích những hành động của mình. Bây giờ ràng là chàng muốn thảo luận chủ đề đó, và nàng hoàn toàn chắc chắn nàng muốn phá hỏng hoà giải tuyệt vời của họ bằng cách trở lại vấn đề đó.

      “Chúng ta sai về nhau,” Ian nhàng, nhìn vẻ miễn cưỡng khuôn mặt nàng. “Nếu chúng ta cố gắng giấu điều đó và giả vờ như chẳng có điều gì xảy ra cả, luôn ở đó, bị che giấu. Rồi nó trở lại ám ảnh cả hai chúng ta tại thời điểm kỳ quặc nào đó với lý do buồn cười nào đó, và khi nó xảy ra, nó cản trở giữa hai chúng ta. Có số điều hoặc làm khơi lại vết thương của em mà lại biết tại sao em giận dữ, tổn thương hoặc hồ nghi điều đó cũng có thể xảy ra với . Tối qua, em giải thích với , và cần phải trở lại vấn đề đó nữa, nhưng nghĩ em cần có được những lời giải thích từ .”

      “Sao có thể trở nên sáng suốt, khôn ngoan như vậy?” Nàng hỏi với nụ cười .

      “Nếu sáng suốt,” chàng cộc lốc, “ chia cách này kết thúc hàng tháng rồi. Tuy vậy, có hàng tuần lễ khổ sở để cố gắng suy nghĩ làm cách nào tốt nhất để chúng ta có thể vượt qua chuyện này - và cách duy nhất là chúng ta phải cởi mở với nhau.“

      Elizabeth vẫn hơi ngập ngừng, nhớ lại cơn giận dữ chết người mà chàng ném vào nàng ở phòng đọc của chàng hôm đó. Nếu đề cập lại chuyện đó làm cho chàng giận dữ sao, nàng chắc điều đó đáng bỏ công để làm.

      Cầm lấy tay nàng, Ian kéo nàng ngồi xuống sofa, quan sát nàng bồn chồn vò chiếc tạp dề và rồi bứt rứt nhìn ra ngoài trời đầy tuyết. Nàng lo lắng, chàng đau nhói nhận ra. “Đưa bàn tay cho , em . Em có thể hỏi bất cứ thứ gì mà em muốn biết mà cần sợ giận dữ với em.”

      Giọng sâu lắng, vững vàng của chàng cộng thêm cảm giác từ những ngón tay mạnh mẽ ấm áp của chàng trong tay nàng hoàn toàn làm tan biến nhưng lo lắng của nàng. Nhìn sâu vào mắt chàng, Elizabeth hỏi, “Tại sao với em là Robert cố gắng giết đưa ấy lên thuyền của ra nước ngoài? Tại sao để cho em tin rằng ấy đơn giản là biến mất?”

      Trong khoảnh khắc, chàng ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, và Elizabeth nhận thấy hối tiếc của chàng khi chàng , “Cho đến tận ngày em rời đây mùa xuân năm ngoái, và Duncan bày ra trước mắt những tội lỗi của đối với em, cứ cho rằng trai em trở về sau khi rời khỏi thuyền Arianna. biết tí gì về việc em sống đơn tại Havenhurst từ khi ta khỏi, cũng như biết việc em bị xã hội xa lánh bởi vì những gì làm, cũng biết việc em còn cha mẹ để bảo vệ em, tiền bạc. Em phải tin điều đó.”

      “Em tin,” nàng thành . “Lucinda toạc ra với Duncan và London tìm em. Bọn em về điều đó trước khi chúng ta cưới nhau trừ việc về Robert. Tại sao với em về Robert?”

      “Làm sao?” chàng , giọng lạc , “Làm sao có thể với em được. Căn cứ vào cách mà em cảm nhận về khi đến London để hỏi cưới em. Em chỉ mới bị thuyết phục nửa trước lời cầu hôn của dựa thương hại, lòng trắc . Nếu với em về vai trò của trong biến mất của Robert khi đó, khi mà em chưa thích lắm, và cũng thực tin nữa, làm sao có thể. Em ném cuộc mặc cả của nếu thú nhận là bắt cóc trai em bất kể lý do của là gì.”

      “Có lý do nữa mà với em,” Ian thú nhận cách thẳng thắn. “ muốn cưới em, và chuẩn bị hầu như tất cả mọi thứ để có thể đạt được điều đó.”

      Nàng tặng chàng nụ cười nguôi ngoai luôn làm chàng tan ra và rồi nàng nghiêm túc hỏi. “Sau đó, khi mà biết là em , tại sao khi đó với em?”

      “À đúng sau đó,” chàng . “Khi cuối cùng cũng khiến em . Đầu tiên là vì, muốn tạo cho em lý do để thay đổi ý kiến. Hơn nữa, chúng ta quá hạnh phúc cùng nhau, muốn làm hỏng điều đó cho đến khi ràng là thể đừng được. Cuối cùng, chưa biết chính xác có tội như thế nào. Thám tử của tìm ra dấu vết - Đúng vậy”, chàng , thấy nàng giật mình, “ thuê thám tử cùng lúc với em. Theo như biết, trai em vẫn cố lẩn tránh chủ nợ, chính là điều em nghi ngờ. Giả thiết khác ấy có thể chết, bằng cách nào đó, đường cố gắng trở về đây. Trong trường hợp đó thú tội với em.”

      “Nếu có bất cứ thông tin gì, có bất cứ từ nào về ấy, có định cho em biết về việc tại sao ấy rời nước ?”

      Chàng nhìn xuống bàn tay nàng, ngón tay chàng mân mê bàn tay nàng, nhưng khi chàng trả lời, chàng ngẩng lên nhìn nàng. “Có,” sau lúc im lặng, chàng thêm, “ lâu sau trước khi em biến mất, quyết định cho thám tử thời gian sáu tháng. Nếu có dấu vết gì của ấy, có ý định cho em biết những điều biết,”

      “Em rất mừng,” nàng dịu dàng. “Em thích nghĩ rằng lừa dối em mãi mãi.”

      “Đó chẳng phải hoàn toàn là quyết định cao thượng gì,” Ian thừa nhận. “Nỗi sợ hãi phải điều đó luôn luôn đeo bám . sống trong những ngày sợ hãi, sợ hãi Wordsworth xuất trong nhà chúng ta ngày nào đó và đưa cho em các bằng chứng rằng nguyên nhân của những tổn hại thể sửa chữa của em hoặc là tệ hơn. luôn luôn cầu mong là trong những thám tử của có thể kết thúc mọi việc lấp lửng bằng cách cung cấp bằng chứng dù là tệ hoặc vô tội cũng được. chưa từng nghĩ tới những phản ứng của em như em làm.”

      Ian quan sát nàng, đợi nàng bình luận về điều đó và khi nàng gì, chàng , “Nếu em có thể tin vào những điều với em, điều tuyệt vời với và với tương lai cùng nhau của chúng ta. thề với em đó là .”

      Mắt nàng ngước lên nhìn sâu vào mắt chàng. “Em hoàn toàn tin .”

      “Cám ơn em,” chàng nhún nhường.

      cần cám ơn về điều đó,” nàng cố gắng kết thúc mọi việc. “Hãy cám ơn việc em cưới được người đàn ông cực kỳ tài giỏi dạy em luôn luôn đặt bản thân mình vào tình thế người đối lập và cố gắng quan sát mọi việc dưới quan điểm của họ. Em làm điều đó và em có thể đoán được lý do của khi giữ việc biến mất của Robert bí mật với em lâu đến vậy.” Nụ cười của nàng nhạt dần khi nàng tiếp, “Bằng cách đặt mình vào vị thế của , em thậm chí còn có thể đoán được tại sao lại phản ứng như vậy khi em lần đầu quay về. Em biết, dù trước đó em chưa bao giờ nhìn thấy biểu như vậy mặt khi nhìn em ở toà, rằng thấy cực kỳ khó khăn để tha thứ cho em về việc làm tổn thương , và làm nhục . Mặc dù vậy em thể bao giờ có thể tưởng tượng ra,... mức độ làm để trả đũa em.” Ian nhìn thấy nỗi đau trong mắt nàng, và bất chấp nhõm của về việc tất cả mọi thứ được thổ lộ ra hết, vẫn cần nỗ lực đau đớn để có gắng xoa dịu nỗi đau của nàng bằng tay và làm nàng im lặng bằng miệng .

      biết đấy,” nàng chậm rãi giải thích, “Em chờ đợi trước là có thể gửi em xa cho đến khi hết giận, hoặc là em vẫn sống với nhưng trả đũa bằng cách ở riêng - những điều mà người đàn ông bình thường khác thường làm. Nhưng em chưa bao giờ có thể tưởng tượng được việc cố gắng kết thúc vĩnh viễn cuộc hôn nhân của chúng ta. Đáng lẽ em phải lường trước điều đó, khi được Duncan cho biết những chuyện về , đó là do em hy vọng quá nhiều vào việc trước khi em em,”

      “Em biết em mà. Và bây giờ cũng em mà. Vì Chúa nếu em tin bất cứ điều gì khác từng với em, ít nhất phải tin điều đó.”

      Chàng chờ đợi nàng tranh luận, nhưng nàng gì và Ian nhận ra là nàng có thể trẻ, thiếu kinh nghiệm nhưng nàng cũng rất khôn ngoan, sáng suốt. “Em biết em,” nàng với chàng dịu dàng. “Nếu em sâu sắc, em thể nào làm tổn thương đến như vậy - và cần phải kết thúc mọi chuyện để em thể làm tổn thương thêm nữa. Em nhận ra đó là điều làm, khi em đứng trong phòng đọc của với em muốn ly dị em. Nếu em hiểu điều đó và , em bao giờ cố chiến đấu với suốt như vậy.”

      tranh luận với những kết luận của em, nhưng thề với em bao giờ làm những điều như thế với em lần nữa.”

      “Cám ơn . Em nghĩ em có thể chịu đựng những điều đó thêm lần nữa.”

      “Em có thể cho biết Duncan gì khiến em đạt được những điều đó?” Nụ cười của nàng đầy âu yếm.

      “Bác ấy với em là khi trở về nhà khám phá ra gia đình chết.”

      làm gì?”

      cắt đứt bản thân mình với những thứ khác mà mến - con chó Labrador tên Shadow. làm điều đó vì muốn bị tổn thương thêm nữa - ít nhất cũng để những thứ thể kiểm soát bên cạnh. Về bản chất cũng làm những điều tương tự mặc dù hơi quyết liệt quá, khi cố gắng ly dị em.”

      “Nếu là em,” Ian , giọng chàng vỡ ra vì cảm xúc khi chàng vuốt má nàng, “ nghĩ ghét mình lắm.”

      Vợ chàng cọ má vào tay chàng và hôn lòng bàn tay chàng. “ có biết,” nàng cười ra nước mắt , “Em cảm giác như thế nào khi biết mình được nhiều lắm ... ” Nàng lắc đầu như thể cố tìm cách khác tốt hơn để giải thích, và bắt đầu lại, giọng nàng run rẩy vì thương. “ có biết em chú ý thấy gì bất cứ khi nào chúng ta ở ngoài cùng nhau ?”

      thể đè nén mình thêm được nữa, Ian ôm chặt nàng vào lòng, tựa nàng lên trái tim chàng. “,” chàng thầm, “Em chú ý thấy điều gì?”

      “Em chú ý cách mà những người đàn ông khác đối xử với vợ mình, cách mà họ nhìn vợ, cách họ chuyện với vợ. Và có biết là?”

      “Biết gì?”

      “Em là người vợ duy nhất,” nàng thầm đau đớn, “ngoại trừ Alex, được chồng vô cùng thương và quan tâm đến việc cả thế giới biết điều đó. Và em cũng biết ràng,” nàng thầm với nụ cười dịu dàng, “Em là người vợ duy nhất mà chồng cố gắng quyến rũ ngay ở buổi họp mặt của Uỷ ban phát triển quỹ bệnh viện.”

      Cánh tay chàng vòng chặt lấy nàng, với tiếng rên, Ian cố gắng, rất thành công, quyến rũ vợ mình ngay ghế sofa.

      Những bông tuyến rơi đều đặn ngoài cửa sổ, hạnh phúc và thỏa mãn, cuộn tròn trong vòng tay Ian bên dưới tấm chăn mà chàng quấn họ lại, ý nghĩ của Elizabeth lười biếng trôi dạt đến bữa sáng họ còn chưa ăn tới những bữa sáng xa hoa mà chàng chắc chắn được phục vụ, nếu họ ở Montmayne. Thở dài, nàng rời khỏi chàng và bắt đầu mặc quần áo.

      Khi nàng quay lại với thịt xông khói, chàng đến đằng sau nàng, vòng tay ôm nàng và tựa cằm lên vai nàng. “Trông hơi khó ăn nhỉ,” chàng trêu nàng. “ khá hy vọng vào bữa ăn sáng truyền thống của chúng ta.”

      Nàng mỉm cười và để chàng quay nàng lại. “Khi nào chúng ta phải trở về?” Nàng hỏi, nghĩ về ấm cúng thoải mái tuyệt vời khi ở cùng chàng ở đây.

      “Hai tháng nghe thế nào?”

      “Tuyệt vời, nhưng có chắc là buồn chán hay lo lắng vì thờ ơ với những công việc kinh doanh của ?”

      “Nếu chúng ta về xao nhãng việc kinh doanh của , chúng ta đáng lẽ còn gì từ ba tháng trước cơ. Tuy nhiên,” chàng cười nó, “ thu xếp ổn thỏa mọi việc hơn là nghĩ. Hơn nữa, Jordan cho biết nếu có chuyện gì đó ổn cần chú ý của .”

      “Duncan cung cấp cho em gần trăm quyển sách, nếu,” nàng , cố nghĩ cách để chàng có thể lấp đầy thời gian nếu họ ở lại đây. “Nhưng có lẽ đọc hết chúng rồi, và thậm chí nếu chưa đọc,” nàng cười phóng đại, “ cũng giải quyết chúng trong ngày. Em sợ là buồn chán.”

      “Điều đó khó khăn cho . Bị kẹt lại ở đây với em. có sách cũng như công việc để lấp đầy thời gian, tự hỏi biết phải làm gì đây,” chành thêm vào với cái liếc mắt dâm đãng. Mặt nàng đỏ hồng lên tuyệt đẹp, nhưng giọng nàng nghiêm túc khi nàng quan sát gương mặt chàng. “Nếu mọi việc quá tốt đối với - nếu quá giàu như vậy - có thể cảm thấy hạnh phúc khi ở đây ?”

      “Với em?”

      “Tất nhiên,” nụ cười của chàng buồn rười rượi như nàng. “Chắc chắn.”

      “Mặc dù,” chàng thêm, kéo nàng gần hơn vào mình, “Em có thể muốn ở lại đây nếu em biết là vòng cổ ngọc lục bảo của em quay trở lại trong hộp của chúng ở Montmayne.”

      Đầu nàng bật dậy, và mắt nàng lấp lánh vì nhõm và thương. “Em rất mừng. Khi em nhận ra câu chuyện của Robert là bịa đặt. Em từ nhõm chuyển sang đau đớn nhận ra là em bán chúng mất rồi.”

      “Em còn đau đớn hơn,” chàng trêu nàng, “Khi em nhận ra là tấm séc của em trả cho giá trị của chúng hơi ít. Nó làm tốn mất 45,000 bảng để mua lại phần của chúng bị bán và 5,000 cho phần còn lại.”

      “Đúng là đồ ăn cắp vô lương tâm,” nàng hét lên. “ ta chỉ đưa cho em có 5,000 cho tất cả chúng.” Nàng lắc đầu thất vọng vì thiếu năng lực mặc cả của Ian. “ ta chộp được con mồi quá hời là .”

      chẳng quan tâm,” Ian vẫn trêu nàng, cực kỳ thích thú, “Bởi vì biết là khấu trừ vào tiền trợ cấp của em với lãi suất, tất nhiên. Theo tính toán của ,” chàng , dừng lại nhẩm tính trong đầu cái mà Elizabeth phải mất vài phút để tính giấy, “đến ngày hôm nay, em nợ khoảng chừng 151,126 bảng.”

      trăm nghìn cái gì?” Nàng hét lên nửa buồn cười nửa giận dữ.

      “Đó là do có chút vấn đề với giá của Havenhurst, thêm nó vào phép tính.”

      Những giọt nước mắt vui mừng chảy dài từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. “ mua lại nó từ cái ông Demarcus khủng khiếp đó hả?”

      “Đúng. Và ông ta thực khủng khiếp. Ông ta và chú em có thể là đối tác được đấy. Cả hai đều là những nhà buôn khốn kiếp. trả 100,000 cho nó đấy.”

      Nàng há hốc miệng và vẻ thán phục lên khuôn mặt nàng. “100,000 bảng, ôi Ian”

      rất thích khi em gọi tên .”

      Nàng mỉm cười, nhưng tâm trí nàng vẫn còn đọng lại ở vụ mặc cả tuyệt vời mà chàng đạt được. “Em cũng thể nào làm tốt hơn như thế dù chỉ chút.” Nàng thừa nhận, “Đó chính xác là những gì ông ta trả cho em, ông ta với em sau khi ký kết giấy tờ là ông ta chắc chắn kiếm được 150,000 bảng nếu ông ta đợi năm hoặc hơn nữa.”

      “Ông ta có thể đạt được.”

      “Nhưng phải từ .” Nàng tự hào .

      phải từ ,” chàng cười đồng ý.

      “Ông ta có thử ?”

      “Ông ta cố đòi 200,000 ngay khi ông ta nhận ra quan trọng việc mua lại nó cho em như thế nào.”

      hẳn là rất thông minh và tài giỏi mới làm cho ông ta đồng ý với cái giá ít như vậy.”

      Cố gắng nín cười, Ian cụng trán nàng và gật đầu. “Rất tài giỏi,” chàng đồng ý, như mắc nghẹn.

      “Nhưng, em vẫn băn khoăn tại sao ông ta lại dễ chịu đến như vậy?” Cố nén cười phá lên, Ian , “ cho là do chỉ cho ông ta thấy rằng thứ mà ông ta cần hơn là ông ta cần lợi nhuận cắt cổ.”

      ư?” nàng , ấn tượng và mê mẩn. “ có cái gì vậy?”

      “Cổ họng ông ta?”
      Last edited: 4/12/15

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13
      CHƯƠNG 37 - ĐOẠN KẾT

      Đứng hiên nhà cạnh lan can, Ian nhìn chăm chú ra mảnh vườn tuyệt đẹp của Montmayne, nơi mà Elizabeth và con ba tuổi của họ, Caroline, quỳ giữa những cây phong lữ quan sát việc nở hoa. Mái đầu của họ chụm vào nhau làm cho mọi người thể phân biệt được đâu là nơi máu tóc vàng lóng lánh của Elizabeth dừng lại và Caroline bắt đầu. Thỉnh thoảng Elizabeth gì đó làm Caroline nổ ra tràng cười hạnh phúc, và mắt của Ian lại nhăn lại vì cười trước những thanh vui sướng đó.

      Ngồi cạnh chiếc bàn bằng sắt bên cạnh chàng là ông chàng và Duncan chăm chú trong ván cờ. Tối nay 700 khách đến dự vũ hội mà Ian chuẩn bị để kỷ niệm sinh nhật của Elizabeth. im lặng tập trung của hai cờ thủ đột ngột bị ngắt quãng bởi xuất của bé trai sáu tuổi giống Ian cách kỳ lạ và gia sư của cậu bé, trông có vẻ như là người đàn ông bị quay như chong chóng khi phải đối đầu với trí thông minh của đứa bé sáu tuổi, điều này cũng cực kỳ giống Ian.

      “Tôi xin lỗi,” Twindell , cúi xuống xin lỗi hai người đánh cờ, “nhưng cậu chủ Jonathon và tôi vướng vào cuộc tranh luận, cái mà tôi vừa nhận ra là ông, thưa mục sư, có thể giải quyết, nếu ông vui lòng?”

      Ngẩng lên khỏi bàn cờ, và tâm trí khỏi suy nghĩ về chiến thắng đến rất gần của mình, Duncan mỉm cười đồng cảm với người gia sư khốn khổ.

      “Tôi giúp được gì nào?” Ông hỏi, hết nhìn người gia sư lại nhìn sang cậu bé sáu tuổi đẹp trai, người lập tức chú ý chuyển ngay sang bàn cờ.

      “Đó là vấn đề về thiên đường, thưa mục sư. Đặc biệt, miêu tả của tôi về nơi đó mỗi buổi sáng, nhưng cậu chủ Jonathan khăng khăng chấp nhận, cho là đầy mâu thuẫn.”

      Nghe đến đó Jonathan sửng sốt nhìn bàn cờ liền ngẩng lên, chắp tay ra sau lưng, và nhìn chăm chú cụ và ông bác cuả mình như thể cậu chuyện người gia sư vừa kể lố bịch để tin. “Ông Twindell,” cậu bé giải thích, cố nén cười, “nghĩ rằng thiên đường có những con đường được làm bằng vàng. Nhưng điều đó là thể.”

      “Tại sao lại thể?” Công tước ngạc nhiên hỏi.

      “Bởi vì những con đường đó quá nóng trong mùa hè làm ngựa thể được.” Jon , có vẻ hơi khó chịu vì tính thiển cận của cụ nội mình. Quay sang ông bác đầy hy vọng, Jon hỏi, “Ông, ông có thấy ý tưởng những con đường bằng kim loại thiên đường là cực kỳ thể xảy ra ?”

      Duncan, người nhớ lại những cuộc tranh luận tương tự với Ian ở cùng khoảng tuổi này, tựa người vào ghế trong khi biểu hân hoan lướt qua khuôn mặt ông. “Jon,” ông với thích thú hăm hở, “hãy hỏi cha cháu. Cha cháu đứng đằng kia kìa.”

      Cậu bé gật đầu vẻ đồng ý, dừng lại chút thầm vào tai Công tước điều gì đó, rồi quay sang Ian để cầu cứu.

      “Tại sao ông trả lời câu hỏi của Jon, Duncan?” Công tước tò mò hỏi. “Chẳng phải miêu tả về thiên đường thuộc phạm vi của ông sao?”

      “Khi Ian sáu tuổi, nó cũng thường tranh luận với tôi về thần học và tu từ học như thế này. Và tôi toàn thua, rối rắm cả lên với nó.” Duncan quay ra nhìn cậu bé đứng đợi cha cậu chú ý đến cậu, ông vẻ vui sướng, “Tôi đợi ngày này hàng thập kỷ nay rồi. Nhân tiện, Jon vừa thầm với ngài điều gì vậy?”

      Công tước đỏ mặt. “Nó ... ờ... nó là ông ăn con hậu của tôi rồi chiếu tướng bốn nước nữa nếu tôi con ngựa.”

      tràng cười nổ ra ở phía hai ông bàn cờ làm Ian liếc nhìn qua vai và thấy Jonathan đứng đợi gần đấy, ngay đằng sau chàng. Mỉm cười, chàng chuyển chú ý hoàn toàn sang cậu con trai, đứa trẻ hình thành trong cái đêm đầy tuyết chàng trở về nhà ở Scoltland, “Con trông,” chàng trêu, “giống như người đàn ông có vướng bận trong tâm trí vậy.” Liếc thấy biểu bất lực gương mặt người gia sư, rồi quay lại con trai, Ian thêm vẻ đồng cảm, “Cha kết luận là con và Ông Twindell lại có bất đồng lịch khác. Lần này là vì chuyện gì vậy?”

      nụ cười nhõm lướt qua gương mặt Jon và cậu gật đầu. Trong khi hầu hết mọi người khác có thể ngạc nhiên bởi những suy nghĩ của cậu hoặc là hiểu câu hỏi của cậu, cha cậu những hiểu mà còn có thể đưa ra những câu trả lời chấp nhận được. “Đó là về thiên đường,” Jon kể, đảo tròng mắt cách thích thú khi giải thích với giọng , bí , “Ông Twindell muốn con tin rằng thiên đường là nơi có những con đường bằng vàng. Cha có thể tưởng tượng được ,” cậu bé vừa nén cười vừa thêm, “nhiệt độ nóng chảy của vàng đạt tới độ cần thiết nếu mặt trời liên tiếp rọi sáng nhiều giờ vào tháng bảy? ai có thể muốn những con đường như thế cả.”

      “Ông Twindell gì khi con đề cập đến điều đó?” Ian nghiêm nghị hỏi.

      “Ông ấy chúng ta khi đó có thể cần có chân.”

      “À đây lại là suy nghĩ đáng báo động khác,” Ian đồng ý, “Thế con nghĩ thiên đường là như thế nào?”

      “Con có lấy ý nghĩ mơ hồ nào cả. Còn cha?”

      “Có, nhưng đó chỉ là quan điểm của riêng cha,” Ian giải thích cho con trai bối rối. Cúi xuống, chàng vòng tay qua đôi vai bé của con trai và chỉ ra vườn. Như thể Elizabeth và Caroline cảm nhận được họ bị quan sát, cả hai nhìn lên và rồi mỉm cười, hai làn sóng mắt xanh đẹp tuyệt vời, mái tóc vàng óng ánh, thương tràn đầy trong mắt họ. “Theo quan điểm của cha,” Ian trang trọng kể với con trai, “Thiên đường là đây.”

      “Nhưng có thiên thần nào cả,” Jon chú ý.

      “Cha thấy có hai thiên thần,” cha cậu trả lời dịu dàng, và rồi chàng quay lại con trai và sửa lại với nụ cười, “Ba thiên thần.”

      Cậu bé chậm rãi gật đầu, nụ cười hiểu biết nở khuôn mặt cậu. Cậu , “Cha nghĩ là thiên đường là bất cứ nơi đâu mà người muốn nó tồn tại nhất, đúng ạ?”

      “Cha nghĩ là như vậy.”

      “Con cũng nghĩ vậy.” Jon đồng ý sau chút suy nghĩ. Cậu quay lại nhìn vị gia sư và rồi quay lại cha mình và với nụ cười cầu cứu, “Ông ấy hỏi về những điều mà cha . Và nếu con với ông Twindell những gì mà cha về thiên đường, ông ta rất thất vọng. Ông ta, cha biết đấy, quá hy vọng về những con đường dát vàng và những thiên thần có những đôi cánh.”

      “À cha thấy vấn đề ở đâu rồi,” Ian đồng ý, và chàng nhàng vuốt ve đôi má con trai. “Trong trường hợp này, con có thể với ông ta là cha rằng đó là thiên đường hạ giới.”

      THE END
      Last edited: 4/12/15

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :