1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Như cõi thiên đường [Almost Heaven] (Sequels #3) - Judith McNaught (37 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 23


      Duncan có gắng với nỗ lực hết mức để giữ cho cuộc chuyện ở phòng khách được vui vẻ sau khi Elizabeth và Ian khỏi, nhưng thậm chí như vậy kinh nghiệm suốt đời của ông trong việc đối nhân xử thế với những trường hợp khó khăn như thế cũng chẳng giúp gì nhiều cho ông - bởi vì trong phòng mọi người ở những cảm xúc khốn khổ khác nhau. Quý bà Alexandra ràng là rất lo lắng và căng thẳng hồi hộp; ông chú đáng ghét của Elizabeth lạnh lùng và giận dữ; Bà Công tước già và Throckmorton-Jones có dấu hiệu ràng là thích thú thưởng thức khó khăn của Ian chắc chắn gặp phải đối với cuộc đính hôn bất thường này.

      Thở ra nhõm, Duncan kết thúc bài diễn thuyết của ông về khả năng sớm có tuyết và nhìn lên khi Elizabeth và Ian vào phòng. Ông càng nhõm hơn khi bắt gặp ánh mắt của Ian, nhìn thấy dịu dàng trong đó và cả thích thú hài hước.

      “Elizabeth và tôi đến thoả thuận,” Ian thèm mào đầu. “ ấy cho là điều đó hoàn toàn đúng đắn, rằng bản thân ấy phải có quyền lợi trong hôn nhân. Bởi vậy, ấy sẵn sàng và ấy muốn thêm số điều khoản vào thoả thuận đính hôn. Duncan, nếu chú sẵn lòng xin chú viết ra những điều ấy quy định?”

      Trán Duncan nhăn lại, nhưng rồi ông nhanh chóng đứng dậy và về phía bàn.

      Ian quay về phía chú nàng, giọng của chàng có chút cay độc. “Ông có mang theo bản phụ của hợp đồng đính hôn theo ông ?”

      “Chắc chắn rồi,” Julius , khuôn mặt của ông ta đỏ lên vì giận dữ. “Ta có mang theo nó, nhưng thể thay dù chữ trong đó được và ta đưa lại dù chỉ xu.” Quay lại phía Elizabeth, ông ta tiếp, “ ta trả cả khoản lớn cho mày, mày chỉ là con bé hư đốn kiêu ngạo.”

      Giọng điên cuồng của Ian vỡ ra. “Biến !”.

      “Biến ?” Julius lập lại cách hung hăng, “Ta là chủ của ngôi nhà này. Mày mua nó khi mày mua con bé kia.”

      nhìn Elizabeth, Ian hỏi nàng, “Em có muốn nó ?”

      Mặc dù Julius chưa nhận ra mức độ giận dữ của Ian, Elizabeth nhận ra giận dữ cuồng nộ mỗi thớ thịt cơ thể vạm vỡ của chàng, và nàng lạnh cả xương sống. “Muốn... muốn cái gì cơ ạ?”

      “Ngôi nhà này!”

      Elizabeth hiểu ý chàng muốn nàng gì và với tâm trạng tại của chàng, nàng thậm chí sợ cả việc sai từ .

      Giọng của Lucinda cất lên với tất cả mọi người nhưng mắt tập trung vào Ian với vẻ thách thức bình tĩnh. “Có,” ta . “Có, ấy muốn nó.”

      Ian chấp nhận lời đó như đó là lời của Elizabeth, chàng ném cái nhìn lạnh lùng về phía Julius. “Hãy đến gặp ngân hàng của tôi vào sáng mai,” giọng chàng đầy sát khí. “Bây giờ cút khỏi đây.”

      Muộn màng, Julius dường như nhận ra rằng cuộc sống của ông ta lâm vào cảnh nguy hiểm, và ông ta liền lấy mũ và bắt đầu về phía cửa. “Nó rẻ đâu.”

      Chậm rãi và có chủ đích đe doạ, Ian quay lại và nhìn ông ta, và bất kể thứ gì Julius nhìn thấy trong đôi mắt như kim loại của chàng cũng làm cho ông ta bàn cãi gì thêm về giá cả.

      “Tôi nghĩ là,” Elizabeth run run , khi cửa trước đóng sầm lại sau lưng ông ta, “Chúng ta cần chút đồ uống.”

      ý rất hay, cháu ,” vị mục sư . Bentner xuất khi Elizabeth cầu và sau khi nhìn trừng trừng vào Ian, ông ta quay về phía nàng với vẻ thương cảm, rồi ông ta quay ra lấy khay đồ ăn và thức uống.

      “Vậy, bây giờ,” Duncan , xoa xoa bàn tay với vẻ hài lòng, “Tôi tin là tôi nên viết ... à số điều khoản mới vào thoả thuận đính hôn.”

      Sau đó vài phút Elizabeth cầu nhượng quyền, Ian chấp nhận và Duncan viết, Bà Công tước thừa kế và Lucinda lắng nghe với vẻ hân hoan hài lòng thèm che dấu. Trong toàn bộ thời gian Ian chẳng làm gì cả chỉ khăng khăng cứng đầu cứng cổ vì điều kiện. Chàng quy định rằng tự do nào của Elizabeth được phép làm dấy lên bất cứ tin đồn nào là nàng cắm sừng chàng.

      Bà Công tước và Throckmorton-Jones giận lên khi nhìn thấy những từ đó được đề cập trước mặt họ, nhưng Elizabeth bằng lòng bằng và với Duncan, “Cháu đồng ý. Chú có thể viết điều đó vào.” Ian cười toe toét với nàng, và Elizabeth bẽn lẽn cười với chàng. Cắm sừng, kiến thức tốt nhất mà Elizabeth biết đó là nỗi ô nhục cho hạnh kiểm khi mà quý bà bị bắt ở trong phòng ngủ với người đàn ông khác phải chồng mình. Nàng thu được những thông tin đầy đủ đó từ Lucinda, người may là thực tin vào điều đó.

      “Có còn gì nữa ?” Duncan hỏi, và khi Elizabeth lắc đầu, Bà công tước già liền lên tiếng. “Quả thực là ta thấy nên viết điều đó ra.” Quay lại phía Ian, bà cách gay gắt, “Nếu có bất kỳ ý nghĩ nào về việc thông báo tin đính hôn này vào ngày mai, nên bỏ ngay cái tư tưởng ấy .”

      Ian ngay lập tức chỉ muốn đá ngay bà già này ra khỏi cửa, nhưng rồi chàng nhận ra rằng những gì mà bà đáng thương thay lại là . “Tối hôm qua dàn xếp những rắc rối bằng cách tạo ra cái có vẻ như chỉ là chút ve vãn giữa hai người hai năm trước. Nếu muốn bỏ qua các nghi thức tán tỉnh thích đáng, cái mà Elizabeth chắc chắn rất mong muốn, khi đó chẳng còn ai tin vào cái việc .”

      “Vậy bà muốn như thế nào?” Ian cầu ngắn gọn.

      tháng,” bà ngập ngừng. “ tháng đến thăm sản của ấy, hộ tống ấy đến các buổi họp mặt, và vân vân.”

      “Hai tuần,” chàng phản đối với vẻ căng thẳng, nóng vội.

      “Thôi được,” bà tức tối nhượng bộ, “rồi sau đó có thể thông báo cuộc đính hôn của hai người và rồi sau đó hai tháng đám cưới.”

      “Hai tuần,” Ian kiên quyết , với lấy tách trà mà người quản gia vừa đặt trước mặt chàng.

      “Như ý muốn vậy”, bà Công tước thừa kế . Rồi hai việc xảy ra cùng lúc: Lucinda Throckmorton phát ra tiếng khụt khịt mà sau đó Ian nhận ra đó là tiếng cười, và Elizabeth giật lấy tách trà ngay tay Ian. “Có... có vài vết bẩn đó.” Nàng giải thích với vẻ lo lắng, đưa cốc rượu cho Bentner với cái lắc đầu gay gắt. Ian với lấy chiếc bánh sandwich đĩa. Elizabeth quan sát thấy có vẻ hài lòng ra khuôn mặt Bentner, và liền giật lấy nó . “Có... có vẻ như có con sâu ở đó,” nàng giải thích với Ian.

      có thấy gì đâu,” Ian , chàng nhận thấy vẻ lúng túng khuôn mặt vị hôn thê của mình. Cảm thấy đói và khát, chàng liền với lấy ly rượu mà người quản gia đặt trước mặt chàng, rồi chàng nhận ra vẻ căng thẳng ra mặt nàng và liền đưa ly rượu cho nàng.

      “Cám ơn.” Nàng với tiếng thở dài. Cánh tay của Bentner nhào xuống lấy ly rượu tay này. “ con sâu khác,” ông ta .

      “Bentner”. Elizabeth hét lên tức giận, nhưng giọng của nàng chìm nghỉm bởi tràng cười phát ra từ phía Alexandra Townsende, người rũ rượi ghế vì cười.

      Ian chỉ có thể rút ra được kết luận duy nhất có thể: Tất cả bọn họ đều trải qua loạt căng thẳng quá mức dẫn đến quá nhiều stress.
      Last edited: 2/12/15

    2. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 24


      Ý kiến về nghi thức tán tỉnh của bà Công tước già nên bắt đầu ngay sau đó trong vũ hội, và Ian cũng mong rằng Elizabeth tiến về phía trước với viễn cảnh tươi sáng hơn sau gần hai năm tăm tối ở nông thôn, đặc biệt là sau chiến thắng tối qua. Thay vì vậy, Elizabeth lại muốn tránh khỏi những vấn đề bằng cách khăng khăng muốn rằng nàng chỉ cho Ian thấy Havenhurst và để việc dự vũ hội sau đó.

      Bà Công tước già vẫn cứng rắn, còn Elizabeth khăng khăng chống cự, Ian quan sát cuộc tranh cãi với chút bối rối. Từ đây đến Havenhurst chỉ mất có giờ rưỡi, chàng hiểu tại sao làm điều này lại ngăn trở điều kia. Chàng điều đó và quan sát Elizabeth nhìn Alexandra với vẻ lo lắng và rồi lắc đầu, như thể từ chối vậy. Cuối cùng mọi việc cũng được quyết định là Ian đến Havenhurst vào ngày mai, Alexandra Townsende và chồng cũng kèm đến đó, điều đó làm cho Ian hết sức hài lòng còn hơn là chịu đựng khuôn mặt lạnh lùng, chán ngắt của Lucinda.

      Ian đường trở về nhà, suy nghĩ về cách cực kỳ thích thú về phản ứng của Jordan khi Jordan phát ra vợ mình phải tình nguyện trải qua cả ngày cả đêm với vai trò người kèm, với Ian người trải qua tất cả những trò cờ bạc khắp các phòng đánh bạc lịch cũng như lịch ở London.

      Tuy vậy, nụ cười của chàng héo , khi tâm trí của chàng chịu dừng suy đoán là tại sao Elizabeth lại muốn tham dự vũ hội sau khi bị giam hãm ở nông thôn quá lâu. Câu trả lời logic cuối cùng lại làm chàng khó chịu, nỗi đau đớn còn mới nguyên trào lên trong chàng. Bất chấp vẻ đầy thuyết phục của nàng khi nàng chơi trò chơi phù phiếm khi còn ở Scotland, chàng vẫn khổ sở khi nhớ lại rằng nàng sống dật, và cấu véo tiết kiệm từng đồng xu.

      Ngả người ra ghế, Ian ra lệnh cho người đánh xe và vài phút sau đó đến cửa hàng thời trang sang trọng nhất London.

      “Điều đó là thể được, thưa ngài Thornton,” bà chủ há hốc mồm khi chàng cầu bà ta bán cho tá váy dạ hội, và tủ quần áo đầy được thiết kế và may đo cho Quý Elizabeth Cameron số 14 đường Promenate trong vòng tuần. “Điều đó phải mất hai tá thợ may có kinh nghiệm trong vòng ít nhất là hai tuần.”

      “Vậy hãy thuê bốn tá ,” Ngài Thornton nhắc lại với vẻ tao nhã nhưng thiếu kiên nhẫn, “Và bà làm được điều đó với cái này.” Và rồi chành nhanh chóng rút ra ngân phiếu và điền tên, số lượng vào làm mắt bà ta trợn tròn lên. “Quý Cameron rời về nông thôn sáng sớm ngày mai và bà có cả ngày nay và tối nay để lấy bất kể số đo gì mà bà cần.” Chàng và rồi chỉ tay về phía khúc vải lụa tuyệt đẹp màu ngọc lục bảo thêu những đường chỉ vàng óng ánh và thêm, “Và may chiếc váy dạ hội đầu tiên bằng cái này. Và mọi thứ phải sẵn sàng vào 20.”

      Tấm séc làm bà chủ choáng váng, mọi thứ chỉ đáng giá nửa là cùng và cả hai đều biết vậy, “Nếu đủ gửi hoá đơn cho tôi.”

      “Vâng,” bà chủ với giọng rí vì kinh ngạc, “nhưng tôi thể để cho ngài khúc vải lục màu ngọc lục bảo đó được. Nó được chọn bởi Quý bà Margaret Mitcham và tôi hứa với bà ấy.” Mặt Ian nhướng lên vẻ hài lòng. “Tôi ngạc nhiên là bà để bà ấy chọn màu ấy đấy. Nó lại càng làm cho bà ta vàng vọt hơn. Hãy với bà ta là tôi vậy.”

      Chàng quay và rời khỏi cửa hàng mà chẳng có chút ý niệm nào trong đầu cái Quý bà Margaret Mitcham đó là ai. Đằng sau chàng, người trợ lý của cửa hàng đến lấy khúc vải và định đưa cho thợ may. “”, bà chủ , cái nhìn tán thưởng của bà ta vẫn dõi theo bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước vào xe. “Nó được dùng cho người khác.”

      “Nhưng qúy bà Mitcham chọn nó.” Rời cái nhìn khao khát khỏi người đàn ông đẹp trai ràng có khiếu thưởng thức cực kỳ tinh tế đối với quần áo, bà chủ liền xua những phản đối của trợ lý. “Quý ngài Mitcham là ông già có đôi mắt kém, ông ta thể đánh giá đúng bộ váy mà tôi tạo ra từ thứ vài này.”

      “Nhưng ta phải gì với quý bà Mitcham.”

      với bà ấy rằng quý ngài Thornton, à Đức ông Kengsington là màu này chỉ làm cho da bà ấy thêm vàng vọt.”
      Last edited: 2/12/15

    3. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 25


      Havenhurst đúng là sản đẹp, Ian nghĩ vậy khi xe của chàng qua khung cửa bằng đá, nhưng gây được ấn tượng mạnh mẽ như những miêu tả đầy tự hào của Elizabeth như chàng mong đợi. Vữa hầu như biến mất tường, chàng lơ đãng nhận thấy, và khi xe càng sâu vào chàng nhận thấy rằng mọi thứ cần được sửa chữa, và cây cối cần được xén bớt. lát sau ngôi nhà ra trong tầm mắt, và Ian người có kiến thức rất rộng lớn về kiến trúc nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng ngôi nhà được kết hợp tuỳ tiện giữa phong cách Gothic và Tudor, điều đó theo nghĩa nào đó làm vui mắt, mặc dù vậy mâu thuẫn trong cấu trúc lại gây khó chịu.

      Cửa được mở bởi người gác cửa thấp lùn, người nhìn Ian cách xấc láo từ đầu đến chân, cằm ông ta hếch lên cách gây gổ. Lờ hành động kỳ quặc của gia nhân Elizabeth, Ian liếc nhìn với vẻ thú vị trần nhà bằng gỗ và rồi tường, nơi lên những mảng vá bằng giấy dán tường mà ràng là từng được treo những bức tranh. Chẳng có những tấm thảm Ba Tư sàn nhà, châu báu trang trí, cũng chẳng có chút đồ nội thất có giá trị nào cả. Trái tim Ian bị bóp nghẹt bởi cảm giác lẫn lộn giữa có tội và khâm phục tự hào về cái cách kiêu hãnh mà nàng giả vờ cho chàng thấy là nàng vẫn còn là thừa kế trẻ vô tư lự mà chàng nghĩ nàng trước đây.

      Nhận ra là người giữ cửa vẫn trừng trừng nhìn mình, Ian nhìn xuống người đàn ông bé và . “ chủ của lão mong ta. với ấy là ta đến.”

      “Tôi ở đây, Aaron,” giọng của Elizabeth vang lên dịu dàng, và Ian quay lại. Chỉ cần nhìn thấy nàng Ian liền quên hết người giữ cửa, tình trạng ngôi nhà, và cả những kiến thức kiến trúc quái quỷ mà chàng có được. Mặc bộ váy bằng sa màu xanh da trời đơn giản, với mái tóc được buộc túm thành lọn bằng chiếc ruy băng màu xanh. Elizabeth đứng ở đại sảnh trông như nữ thần Hy Lạp với nụ cười thiên thần. “ nghĩ thế nào?” nàng hỏi cách mong đợi.

      “Về cái gì cơ?” Chàng hỏi giọng khàn khàn, tiến về phía trước, cố ngăn cho tay mình chạm vào nàng.

      “Về Havenhurst?” Nàng hỏi với chút kiêu hãnh. Ian nghĩ là nó tương đối và cực kỳ cần phải sửa chữa, những chỉ nội thất mà còn rất nhiều thứ khác. Nhưng quan trọng hơn hết là chàng trong cơn bốc đồng muốn kéo nàng vào trong vòng tay chàng và xin nàng hãy tha thứ cho tất cả những gì chàng gây ra cho nàng. Nghĩ rằng những điều đó có thể làm nàng thấy hổ thẹn và làm tổn thương nàng, chàng chỉ mỉm cười và cách trung thực. “Những cái thấy là cực kỳ ấn tượng.”

      có muốn xem những phần còn lại ?”

      “Rất muốn,” chàng hơi phóng đại và điều đó đáng giá khi nhìn thấy niềm vui lấp lánh khuôn mặt nàng. “Nhà Townsendes đâu hết rồi?” chàng hỏi khi họ lên lầu. “Em nhìn thấy xe của họ đường.”

      “Chắc là họ vẫn chưa đến.” Ian thầm nghĩ đó chắc là trò của Jordan và thầm ghi nhớ là cám ơn bạn.

      Elizabeth đưa chàng vòng ngôi nhà cũ kỹ và cứu cho mọi việc khỏi buồn chán bằng những câu chuyện duyên dáng của nàng về những chủ nhân cũ của nó; rồi nàng đưa chàng ra ngoài bãi cỏ trước nhà và vòng giới thiệu quanh nhà. Khi họ đến cái cây trước nhà, trông nàng như thích thú muốn chia sẻ những bí mật của mình. “Bây giờ,” nàng , “hãy nhìn lên đây.”

      Ian ngẩng đầu lên và cười to thích thú. đầu chàng là ngôi nhà cây to lớn và rất khách thường. “Của em ư?”, chàng hỏi.

      “Tất nhiên rồi.”

      Chàng chăm chú nhìn như đánh giá những chiếc đinh đóng thành thang và rồi nhăn trán nhìn nàng. “Em muốn lên trước hay là ?”

      đùa à!”

      “Nếu em có thể xâm chiếm cái của , tại sao lại được lên nhìn ngôi nhà cây của em.”

      Người thợ mộc dựng ngôi nhà này cho nàng làm việc rất tốt, Ian nhận xét như vậy khi chàng cúi đầu bước vào ngôi nhà và nhìn xung quanh. Elizabeth bé hơn chàng rất nhiều so với chàng và mọi thứ ở đây đều được làm phù hợp với kích cỡ của nàng, nhưng nó cũng đủ rộng để nàng có thể gần như đứng thẳng lên khi trưởng thành. “Cái gì ở đằng kia vậy, chắc là cái rương ?”

      Nàng rón rén đến bên cạnh chàng và cười. “Đây là búp bê và trò chơi uống trà của em.”

      Ian cười với nàng, nhưng trong thâm tâm chàng thấy trẻ sống đơn giữa cái nơi nguy nga này, với những con búp bê là gia đình của nàng và những gia nhân là bạn của nàng. Nếu so sánh, tuổi thơ của chàng phong phú và sung sướng hơn nhiều.

      “Em còn có số thứ muốn giới thiệu với ,” nàng vài phút sau đó khi chàng và nàng leo xuống và về hướng ngôi nhà.

      Ian trầm ngâm suy nghĩ về tuổi thơ kém may mắn của nàng khi nàng dẫn chàng sang gác của ngôi nhà. Elizabeth đột ngột dừng lại và với điệu bộ cực kỳ duyên dáng nàng chỉ, “Đây là nơi mà em đóng góp nhiều nhất cho Havenhurst,” nàng đầy tự hào.

      Cảnh tượng trước mắt làm Ian sửng sốt và khâm phục. Trải dài trước mắt chàng là cảnh tượng cực kỳ tráng lệ và đầy màu sắc, đó là vườn hoa đẹp nhất, lộng lẫy nhất mà chàng từng thấy. Những người thừa kế khác có thể thêm cho Havenhurst những bức tường đá, công nhưng Elizabeth mang lại vẻ đẹp hấp dẫn, ngoạn mục.

      “Khi em còn ,” Elizabeth kể cách dịu dàng, nhìn bao quát vườn hoa và những ngọn đồi nhấp nhô xa xa, “Em luôn nghĩ rằng đây là nơi đẹp nhất thế giới.” Cảm thấy có chút ngốc nghếch vì lời thú nhận đó, Elizabeth ngước lên nhìn chàng với nụ cười ngượng ngập. “Đâu là nơi đẹp nhất thế mà từng thấy?”

      Rời mắt khỏi khu vườn tuyệt đẹp, Ian nhìn xuống tạo vật tuyệt đẹp bên cạnh chàng. “Bất cứ nơi nào,” chàng giọng khàn khàn, “Có em.”

      Chàng nhìn thấy đôi má của nàng bắt đầu đỏ ửng lên thẹn thing, thích thú, nhưng khi nàng , giọng của nàng vẫn đầy vẻ buồn rầu. “ cần phải những điều đó với em, biết là- là em giữ thoả thuận của chúng ta mà.”

      biết là em giữ lời hứa mà,” chàng , cố gắng làm nàng choáng ngợp bởi thú nhận tình của chàng bởi vì chàng biết là nàng tin. Với nụ cười chàng thêm, “Vả lại, khi mà hoàn tất buổi thoả thuận của chúng ta, mới là người bị khống chế bởi tất cả các điều kiện, chứ phải em.”

      Nàng cười phá lên. “ nhân hậu đấy, biết . Để kết thúc em cầu số điều kiện nhượng bộ chỉ để xem bao xa và bao xa.”

      Ian người nhân tài sản của mình lên gấp bội trong bốn năm qua bằng cách mua tàu thuyền và đầu tư vào các công ty xuất nhập khẩu, cũng như các thứ khác, được coi là người đàm phán, giao dịch cực kỳ cứng rắn, lắng nghe lời tuyên bố của nàng với nụ cười ngạc nhiên thành .

      “Em tạo cho ấn tượng là bất cứ nhượng bộ riêng lẻ nào cũng cực kỳ quan trọng đối với em, và rằng nếu đồng ý, em hoãn lại tất cả những điều khoản khác.”

      Nàng gật đầu với vẻ hài lòng. “Tại sao lại cười?”

      “Bởi vì,” chàng thừa nhận, cố nén cười, “ ràng là ở trong tâm trạng tốt ngày hôm qua. Thêm vào đó việc hiểu sai hoàn toàn cảm giác của em, khiến thu xếp việc mua ngôi nhà ở đường Promenade cái mà chắc chắn phải trả giá đắt hơn gấp năm lần giá trị của nó.”

      “Ôi, em nghĩ vậy,” nàng , và như thể nàng xấu hổ và cần tìm cách nào đó để tránh gặp mắt chàng, nàng với lá cây và vuốt ve chúng. Với giọng thờ ơ có tính toán, nàng giải thích, “Em tin chắc là chú em cố gắng để lừa bịp hẳn gặp khó khăn vô cùng về tiền bạc.”

      Ian gật đầu, nhớ lại khoản tiền mà Julius Cameron đòi mới ký vào thoả thuận đính hôn.

      “Và vì vậy,” nàng thừa nhận, lo lắng nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm với vẻ giả đò say mê, “Em gửi cho ông ấy bức thư sau khi tính toán các khoản chi tiêu cần thiết để có thể sửa chữa ngôi nhà. Em bảo với ông ta rằng việc điều ở trong tình trạng cực kỳ tồi tệ và ràng là cần phải trang trí lại hoàn toàn.”

      “Và?”

      “Và em bảo với ông ta là sẵn sàng trả cái giá phải chăng cho ngôi nhà nhưng thêm đồng xu nào cả, bởi vì cần phải sửa chữa nhiều quá.”

      “Và?”

      “Ông ta đồng ý bán với giá khá tốt.”

      Ian phá lên cười vui vẻ, rồi kéo nàng vào trong vòng tay chàng, và đợi cho đến khi cuối cùng chàng cũng điều hoà được hơi thở, chàng nâng cằm nàng lên và . “Elizabeth,” chàng dịu dàng , “Nếu em thay đổi ý kiến về đám cưới với , hứa với em bao giờ đại diện cho phía kẻ thù của bàn thương lượng. Vì thề có Chúa chắc chắn là thua”. Cám dỗ muốn được hôn nàng gần như là thể nào dừng lại được, nhưng rồi chàng chợt thấy xe ngựa của nhà Townsende với gia huy của công tước ở trước nhà và biết là những người kèm ở đâu. Elizabeth cũng nhìn thấy chiếc xe và liền về phía ngôi nhà.

      “Còn về những chiếc váy,” nàng , đột ngột dừng lại và nhìn chàng với thái độ cực kỳ nghiêm túc. “Em muốn cảm ơn về hào phóng của ngay khi mới đến, nhưng em quá hạnh phúc vì, vì,” nàng chợt nhận ra là nàng định tuột ra là nàng quá hạnh phúc khi nhìn thấy chàng, và nàng quá bối rối để có thể thừa nhận điều đó công khai cái mà nàng còn dám thừa nhận với chính bản thân mình làm nàng hoàn toàn mất tự chủ.

      tiếp ,” Ian thúc giục với giọng khàn khàn.

      “Em quá hạnh phúc khi được nhìn thấy làm em,”

      “Em quên mất,” nàng thừa nhận khập khễnh. “ đáng lẽ nên làm vậy, biết đấy, quá nhiều thứ mà lại ở cửa hàng của bà LaSalle, ở đó thực là cực kỳ đắt - Em nhớ là em nghe thấy về bà ta khi em ra mắt.”

      “Em phải bận tâm về những thứ như vậy,” chàng kiên quyết. Cố gắng làm giảm bớt cảm giác có tội còn sót lại của nàng về những chiếc váy, chàng đùa thêm, “Ít nhất những chiếc váy còn được dùng cho những việc hữu ích. Tối hôm trước khi đặt những chiếc váy cho em, mất 1000 bảng vào tay Jordan trong bàn đánh bài.”

      tay chơi bạc chuyên nghiệp. có thường đánh cược lớn như vậy ?”

      ,” Ian .

      biết ,” nàng với chàng vẻ dịu dàng khi nàng cùng chàng về phía cửa trước, “Nếu cứ tiêu tiền cách lơ đãng như vậy rồi cũng có kết cục giống cha em.”

      “Kết cục của ông ấy như thế nào?”

      “Ngập trong nợ nần. Ông ấy cũng rất thích đánh bạc.”

      Khi thấy Ian im lặng, Elizabeth ngập ngừng đánh bạo , “Nếu chúng ta nên luôn luôn ở đây. cần thiết phải có đến ba nơi - nó quá tốn kém.” Nhận ra mình gì, nàng liền vội vàng tiếp, “Em có ý bóng gió là em thấy thoải mái với bất cứ nơi nào sống. Em nghĩ là ngôi nhà ở Scotland rất đẹp.”

      Ian cảm thấy cực kỳ hài lòng vì nàng ràng là vẫn biết gì về mức độ giàu có của chàng mà vẫn đồng ý lấy chàng, thậm chí là nếu phải sống trong ngôi nhà nông thôn khiêm tốn hoặc là ngôi nhà ở thành phố như ở đường Promenade. Nghĩ đến điều đó lại càng làm cho chàng có nhiều bằng chứng hơn là chàng muốn - những bằng chứng cho thấy nàng quan tâm đến chàng nhiều hơn là nàng thừa nhận.

      “Hãy quyết định điều đó ngày kia khi mà em nhìn thấy ngôi nhà của .” Chàng dịu dàng đề nghị, mong đợi hân hoan được nhìn thấy những phản ứng sốc như chàng hy vọng.

      ... có nghĩ là nên cố gắng cẩn thận hơn với tiền bạc ?” Nàng đề nghị. “Em có thể quản lý tốt ngân quỹ, em tương đối khá trong việc đó”

      Ian nghĩ như vậy, chàng chết nghẹt vì cười và thể chờ lâu hơn nữa cái khao khát mà chàng nhận diện ngay từ cái giây phút mà chàng nhìn thấy nàng đứng ở sảnh lớn. Chàng kéo nàng vào lòng mình, phủ lên miệng nàng và hôn nàng ngấu nghiến, Elizabeth hôn lại chàng dịu dàng, cái ngọt ngào dịu dàng luôn làm chàng điên lên vì khao khát.

      Khi chàng miễn cưỡng để nàng rời khỏi, khuôn mặt nàng ửng đỏ và đôi mắt nàng long lanh. Vẫn giữ chặt lây eo nàng, chàng cùng nàng bước chậm rãi về phía cửa chính. Chẳng vội vã gì trong việc gặp những người kèm, chàng liền tới tấp hỏi nàng về vườn cây, hoa lá.

      Đứng ở cửa sổ nhìn ra bãi cỏ, Jordan và Alexandra Townsende quan sát cặp đôi tiến về phía họ. “Nếu em hỏi tên người đàn ông cuối cùng trái đất mà nghĩ tới cúi đầu dưới chân , do dự mà đó là Ian Thornton,” Jordan với vợ.

      Vợ lắng nghe với vẻ cực kỳ thích thú. “Nếu em được hỏi, em chắc chắn tên .”

      chắc là em thế,” Jordan , và cười toe toét. nhìn thấy nụ cười héo dần khuôn mặt vợ, và liền đặt tay vòng quay eo vợ, lo lắng rằng việc mang thai của vợ là nguyên nhân khiến thấy khó chịu. “Có phải là do con , em ?”

      Vợ phá lên cười và lắc đầu, nhưng rồi lập tức trở nên nghiêm trang. “ có nghĩ là,” trầm ngâm, “ ta có đáng tin , ta làm ấy đau đớn chứ? ta làm quá nhiều điều tốt làm em thể thích ta được, Jordan. ta đẹp trai, em đồng ý với điều đó, cực kỳ đẹp trai”.

      đẹp trai thế chứ?” Jordan ghen tuông. Alexandra lập tức ngừng đùa. quay lại, vòng tay quanh người Jordan và hôn . “Thực ra ta làm em nghĩ đến ,” , “ở màu da, chiều cao và cả khung người.”

      hy vọng là những cái đó phải là những cái làm em thể thích cậu ta.” Jordan trêu vợ.

      “Jordan, thôi nào. Em lo lắng, thực lo lắng đấy. ta, à ta làm em thấy hơi sợ. Bất chấp việc bề ngoài ta rất lịch . Có cái gì đó mạnh mẽ thậm chí có thể là tàn nhẫn bên dưới cái vỏ bọc lịch của ta. ta bao giờ dừng lại cho đến khi ta có được cái mà ta muốn. Em nhìn thấy điều đó ngày hôm qua khi mà ta đến nhà Elizabeth và thuyết phục ấy đồng ý cưới ta.”

      Quay lại, Jordan nhìn vợ vừa thích thú, ngạc nhiên và quan tâm. “Em tiếp .” .

      “Thực ra lúc này đây ta muốn Elizabeth và em biết được đó chỉ là ý thích bất chợt hay .”

      “Em có ý nghĩ như thế nếu em nhìn thấy khuôn mặt cậu ta bạc tối hôm kia khi mà cậu ta nhận ra rằng ấy cố gắng dũng cảm đối mặt với xã hội mà giúp đỡ của cậu ấy.”

      “Thực sao? có chắc ?”

      “Chắc chắn.”

      có chắc là biết ta đủ để có thể xét đoán ta?”

      “Hoàn toàn chắc chắn,” cam đoan.

      biết ta nhiều như thế nào?”

      “Ian,” Jordan vừa cười vừa , “Là em họ thứ sáu của .”

      “Là gì của ? đùa à! Tại sao trước đây với em?”

      “Đầu tiên là vì chủ đề này chẳng bao giờ được đề cập đến cho đến tối qua. Thậm chí nếu có đề cập đến, cũng có ý định ra. Bởi vì cho đến tận bây giờ Ian vẫn từ chối thừa nhận mối quan hệ với Stanhope, trong thâm tâm cậu ấy. biết cảm giác của cậu ta, tôn trọng cậu ta và cậu ta cũng sẵn lòng thừa nhận mối quan hệ với chúng ta. Bọn cũng còn là đối tác trong các dự án tàu biển.”

      nhìn thấy do dự gương mặt vợ và nén cười. “Nếu Ian phải là thiên tài thực , cũng gần như vậy. Cậu ấy là nhà chiến lược tài ba, cực kỳ thông minh.” trêu chọc, “Có thể đảm bảo cho gia đình.”

      em họ!” Alex lẩm bẩm lặp lại. “Đừng nên ngạc nhiên về điều đó. Nếu em để ý chút, em thấy số lượng lớn tầng lớp quý tộc được liên kết với nhau bằng những cái mà người ta hay gọi là những cuộc hôn nhân có lợi. Tuy vậy, cho là có điều làm em bối rối đó là Ian có nửa là người Scot. Cách này hay cách khác, cậu ta là người Scot nhiều hơn là người . Cái mà em gọi là tính tàn nhẫn. Cậu ấy làm những thứ mà cậu ấy thích, khi mà cậu ấy thích quỷ cũng ngăn được. Mà cậu ấy luôn như vậy. Cậu ấy thèm quan tâm đến việc mọi người nghĩ gì về cậu ấy hoặc là những gì mà cậu ấy làm.”

      Dừng lại chút, Jordan liếc nhìn đầy ý nghĩa về phía cặp đôi dừng lại nhìn ngắm những bụi cây trước nhà. Ian lắng nghe Elizabeth chăm chú, vẻ dịu dàng khuôn mặt khắc khổ của chàng. “Tuy vậy, đêm hôm kia, cậu ấy rất quan tâm đến việc mọi người nghĩ gì về bạn đáng của em đấy. ra thích lắm với ý nghĩ về những việc cậu ấy phải làm để mọi người dám công khai lăng mạ bạn em trước mặt cậu ấy. Em đúng khi bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài lịch của cậu ấy. Bên dưới cái vẻ ngoài ấy, cậu ấy là người Scot, và cậu ấy được tôi luyện cùng điều đó mặc dù cậu ấy thường giữ mọi việc dưới tầm kiểm soát.”

      “Em nghĩ là làm em vững dạ,” Alex run run.

      làm. Cậu ta hoàn toàn tận tâm với ấy. Thậm chí tận tâm đến nỗi giảng hoà với ông nội và rồi xuất với ông ấy ở nơi công cộng, cái mà biết là vì Elizabeth.”

      “Điều gì làm nghĩ là ta làm thế vì Elizabeth?’

      “Chỉ vì điều thôi, khi thấy Ian ở Blackmore cậu ấy chẳng có kế hoạch gì cho buổi tối đó cho đến khi cậu ấy khám phá ra là Elizabeth định đến Willington. Điều tiếp theo mà biết là cậu ấy đến vũ hội với ông mình bên cạnh. Đó tất cả là thế đấy, tình của , cái đó là cái mà chúng ta gọi là phô trương sức mạnh.”

      Alex có vẻ rất ấn tượng với khả năng suy đoán của chồng và Jordan mỉm cười. “Đừng có mà khâm phục quá. cũng hỏi cậu ta. Điều em lo lắng là thừa. Người Scot là những người người trung thành tuyệt đối và Ian rồi cũng bảo vệ ấy cả cuộc đời của cậu ta.”

      ta bảo vệ ấy hai năm trước khi mà ấy bị hủy hoại.”

      Thở dài, Jordan nhìn ra ngoài cửa sổ. “Sau vũ hội ở Willington cậu ấy với chút những gì xảy ra trước đây. Cậu ấy nhiều lắm - Ian là người cực kỳ kín đáo - nhưng mà bằng cách đọc những dấu hiệu của hai bên, đoán là cậu ấy cảm thấy bị ấy đưa ra làm trò chơi.”

      “Làm sao mà lại có thể có ý nghĩ tồi tệ như vậy được?” Alex thốt lên, hoàn toàn đồng cảm với Elizabeth.

      Jordan mỉm cười buồn bã với vợ. “Có điều cần phải thêm vào về lòng trung thành của người Scot.”

      “Đó là cái gì?”

      khoan dung,” thẳng thắn. “Họ đòi hỏi người khác phải có lòng trung thành giống như họ cho . Thế nên, nếu em phản bội lòng trung thành của họ, em chết với họ. Bất kể em làm gì gì cũng thể lay chuyển được trái tim của họ.”

      là man rợ.” Alex với vẻ rùng mình sửng sốt.

      “Có lẽ là như vậy. Nhưng rồi cũng thể quên điều là Ian cũng có nửa là người và chúng ta rất lịch .” Cúi xuống, Jordan cắn vào tai vợ. “Trừ giường.”

      Ian cố gắng hết sức làm chệch hướng và sẵn sàng ở ngoài trời cả ngày, nhưng cuối cùng họ cũng đến cửa chính và Elizabeth đột ngột dừng lại và quay lại nhìn chàng. Giọng của nàng có chút bối rối khi nàng định thú nhận hành động mà nàng chắc chắn lắm là việc đó hoàn toàn sai, nàng , “Sáng nay em thuê thám tử để cố tìm ra nơi ở của trai em, hoặc ít nhất là tìm ra điều gì xảy ra với ấy. Em cố làm điều đó trước đây, nhưng rồi em sớm nhận ra là em đủ tiền và họ chấp nhận lời hứa của em trả sau. Em nghĩ là em dùng phần khoản vay của cho Havenhurst để trả cho ông ta.”

      Ian phải cực kỳ nỗ lực để giữ cho mặt mình đờ ra. “Và?” chàng hỏi.

      “Bà Công tước thừa kế khuyên em nên thuê ông Wordsworth, ông ta làm việc rất tốt. Tuy vậy, ông ta rất đắt.”

      “Tốt bao giờ cũng đắt,” Ian , nghĩ đến số tiền 3000 bảng mà trả trước cho thám tử sáng nay cùng với mục đích. “Em phải trả ông ta bao nhiêu?” Chàng hỏi.

      “Đầu tiên ông ta muốn 1000 bảng bất kể là ông ta có tìm thấy tin gì về Robert hay . Nhưng rồi em đề nghị trả ông ta gấp đôi nếu ông ta thành công.”

      “Nếu ông ta thành công sao?”

      “Ồ, trong trường hợp đó em nghĩ là công bằng nếu ông ta nhận gì cả.” nàng . “Em thuyết phục ông ta là em đúng.”

      Ian thể nhịn được cười thậm chí cả khi họ vào sảnh và vào phòng khách để chào nhà Townsende.

      Ian chưa bao giờ thưởng thức bữa ăn thú vị như tối hôm đó. Bất chấp thiếu thốn của Havenhurst, Elizabeth trang hoàng phòng khách và phòng ăn bằng những bông hoa mới cắt còn tươi nguyên từ vườn và bày biện rất khéo léo với những ngọn nến lung linh, đó là phòng ăn đẹp nhất mà chàng từng thấy.

      Chỉ có điều làm tâm trạng chàng xấu đó là khi Elizabeth vào phòng ăn mang theo những khay thức ăn. Chàng nghĩ là nàng phải nấu chúng. Lát sau người giữ cửa vào đem theo những khay thức ăn khác và Ian thở ra nhõm khi Elizabeth , “Đây là Winston, vừa là người giữ cửa vừa là đầu bếp,” nàng đoán được ý nghĩ của chàng. Thản nhiên như , nàng thêm, “Winston dạy em tất cả, vì vậy em biết về nấu ăn.” Tâm trạng của Ian thay đổi từ tức tối sang vui vẻ và người giữ cửa thấy điều đó.

      Elizabeth,” người giữ cửa mỉa mai Ian, “ biết nấu ăn. ấy luôn luôn quá bận rộn để có thể học.”

      Ian chịu đựng lời khiển trách mà hề đáp trả bởi vì chàng cảm thấy thích thú thưởng thức tâm trang thoải mái thư giãn của Elizabeth và bởi vì thực ra nàng chòng ghẹo chàng. Tuy vậy, khi mà người giữ cửa cáu kỉnh khỏi, Ian liếc nhìn Jordan và thấy đôi mắt tức tối của Jordan nhìn theo sau lưng người hầu và rồi chàng nhìn Elizabeth, người ràng là hơi ngượng.

      “Họ nghĩ họ làm như vậy là trung thành với em,” nàng giải thích. “Họ - ra họ nhận ra trước đây. Em chuyện với họ.”

      rất cảm kích,” Ian . Quay về phía Jordan chàng , “Quản gia của Elizabeth luôn luôn cố gắng ném mình ra đường.”

      “Lão ta có nghe được ?” Jordan hỏi với vẻ tức tối.

      “Nghe?” Ian lập lại. “Tất nhiên là lão ta có thế.”

      “Vậy kể như là cậu may mắn rồi,” Jordan vẻ cáu kỉnh, và các liền phá lên cười.

      “Quản gia nhà Townsende, Penrose, bị điếc đặc, biết đấy.” Elizabeth giải thích.

      Phần còn lại của bữa tối diễn ra trong vui vẻ và những khám phá về cả hai Alexandra và Elizabeth, cả hai làm Ian ngạc nhiên, bao gồm cả việc Alexandra ràng là sử dụng kiếm giỏi như Elizabeth dùng súng vậy. Điều thích thú nhất là Elizabeth, Ian hầu như chẳng thiết tha lắm với việc ăn uống, chàng cứ nhẩn nha, lười biếng tựa vào ghế và quan sát nàng với vẻ thích thú và tự hào. Nàng lấp lánh như rượu trong những chiếc ly bằng pha lê, toả sáng rực rỡ như ánh nến và khi nàng cười, thanh của nhạc vang khắp phòng. Với vẻ duyên dáng tự nhiên, thiên bẩm của bà chủ nhà, nàng lái mọi người vào những chủ đề khác nhau, thậm chí làm cho Jordan và Ian bị lôi cuốn tham gia vào cách thích thú. Nhưng tất cả là nàng thoải mái với diện của Ian. Chân , thanh lịch và ngọt ngào, nàng xung quanh chàng, trêu chọc chàng, hoặc là cười với chàng, lắng nghe những ý kiến của chàng cách chăm chú. Nàng chưa sẵn sàng tin chàng hoàn toàn, nhưng nàng ở quá xa so với điều đó, chàng cảm thấy điều đó.

      Sau bữa ăn hai người phụ nữ vào phòng khách theo thông lệ, để các quý ông ở lại bàn nhấm nháp rượu và xì gà.

      “Ian châm xì gà khi lần đầu tiên mình nhìn thấy ấy,” Elizabeth thú nhận với Alex khi họ ngồi thoải mái trong phòng khách. Chợt nàng thấy vẻ lo lắng trầm ngâm lên khuôn mặt của Alex, và nàng hỏi nhàng. “Cậu thích ấy, phải ?”

      Alex nhìn Elizabeth, vẻ thất vọng trong giọng của nàng làm Alex buồn, thú nhận. “Mình, mình thích những gì ta gây ra cho cậu.”

      Cúi đầu xuống, Elizabeth nhắm mắt lại, cố gắng tập trung suy nghĩ. Trước đây Ian từng với nàng là chàng gần như nàng, nhưng bây giờ khi họ đính hôn chàng lại hề từ về điều đó, thậm chí là giả đò nàng. Nàng chắc lý do cũng như cảm giác của chàng; cả bản thân nàng nàng cũng chắc chắn. Tất cả những gì mà nàng biết đó là chỉ cần nhìn thấy gương mặt cứng cỏi, đẹp trai của chàng và đôi mắt màu hổ phách của chàng chưa bao giờ làm nàng thôi hồi hộp và thổn thức. Nàng biết là chàng thích hôn nàng, và nàng cũng rất thích được chàng hôn. Thêm vào đó những hấp dẫn khác của chàng mà nàng nhận biết được ràng cũng làm nàng quay cuồng. Từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Elizabeth cảm thấy bên dưới cái vẻ lịch và kiên cường, cứng cỏi của chàng che dấu cách tinh vi là tâm hồn sâu sắc. “ khó để có thể phân biệt, nắm bắt mọi thứ,” nàng thầm, “Mình biết phải cảm nhận như thế nào, phải suy nghĩ như thế nào. Và mình có cảm giác tồi tệ là bất kể mình nghĩ như thế nào, mình nhận thức như thế nào,” nàng buồn rầu , “ mình cũng dần dần ấy.” Nàng mở mắt và nhìn Alex. “Nó xảy ra và mình thể nào dừng nó lại được. Nó xảy ra hai năm trước và khi đó mình cũng thể dừng lại được.” Nàng thêm với nụ cười buồn bã, “ rất dễ chịu cho mình nếu cậu có thể thích ấy dù chỉ chút thôi cũng được.”

      Alex với tay qua bàn và cầm lấy tay Elizabeth trong tay mình. “Nếu cậu ấy, hẳn ấy phải là người đàn ông tốt nhất. Mình từ giờ trở cố gắng nhìn nhật tất cả những điểm tốt của ấy.” Alex ngập ngừng và rồi mạo hiểm đặt câu hỏi, “Elizabeth, ấy có cậu ?”

      Elizabeth lắc đầu. “ ấy muốn mình, ấy vậy và ấy muốn có con.”

      Alex cố kềm nụ cười bối rối, “ ấy muốn gì cơ?”

      ấy muốn mình và ấy muốn có con.’

      nụ cười khôi hài, vẻ hiểu biết nở môi Alex. “Cậu chẳng với mình là ấy điều đó trước. Mình là người rất khuyến khích điều đó.” trêu bạn trong khi má ửng hồng e thẹn.

      “Mình nghĩ mình cũng thích,” Elizabeth thừa nhận, liếc nhanh nhìn Alex.

      “Elizabeth, tuy vậy đây phải là thời điểm để bàn luận về chuyện đó,” Alex thêm, má càng đỏ thêm. “Mình nghĩ đây là thời điểm thực tốt để bàn luận về điều đó - nhưng hẳn là Lucinda giải thích cho cậu làm thế nào mà có thể hình thành nên đứa trẻ.”

      “Rồi, tất nhiên.” Elizabeth hề ngập ngừng.

      “Tốt, bởi vì mình lại khác và mình vẫn còn nhớ như in phản ứng của mình khi mình khám phá ra chuyện đó. Đó phải là cảnh tượng hay ho gì lắm,” cười. “Mặt khác cậu bao giờ cũng là người thông thái hơn mình.”

      “Mình nghĩ như vậy,” Elizabeth , nhưng nàng thể tưởng tượng được, thể tưởng tượng được làm sao lại phải xấu hổ như vậy. Trẻ con, Lucinda với nàng khi nàng hỏi, hình thành khi mà người chồng hôn vợ mình giường. Và nó đau ở lần đầu tiên. Những nụ hôn của Ian thỉnh thoảng cũng để lại những vết thâm, nhưng chúng chưa bao giờ thực đau cả, và nàng rất thích chúng.

      Sau khi được những cảm giác của mình với Alex, Elizabeth cảm thấy thoải mái hơn, nàng hoàn toàn vui vẻ, thoải mái. Nàng cho là Ian cũng nhận ra điều đó ngay khi các quý ông vào phòng khách.

      Đúng là Ian nhận ra điều đó, thực tế là khi họ ngồi chơi bài theo lời đề nghị vui vẻ của Elizabeth, chàng nhận thấy là phảng phất nhưng có vẻ nhàng hơn trong quan điểm của cả hai người phụ nữ đối với chàng.

      xáo bài và chia bài nhé?” Elizabeth hỏi. Chàng gật đầu và đưa cỗ bài cho chàng, rồi quan sát như thôi miên những lá bài như nhảy múa tay Ian. “Em thích chơi gì nhất nào?” Chàng hỏi nàng.

      “Em thích nhìn chơi gian,’ Elizabeth vẻ bốc đồng và mỉm cười với chàng.

      Tay chàng dừng lại, mắt chàng chăm chú nhìn khuôn mặt chàng. “Em nhắc lại ?”

      “Ý em là,” nàng ngập ngừng giải thích khi chàng vẫn tiếp tục lơ đãng xáo những quân bài, và quan sát nàng, “Cái đêm ở trong phòng chơi bài của Charise, vài người đề cập đến việc có thể tráo bài ngay bàn, em luôn tự hỏi là làm làm thế nào mà có thể... ” Nàng lúng túng, muộn màng nhận ra là nàng làm nhục chàng và cái nhìn khắt khe và suy đoán của chàng chứng tỏ là nàng những thứ làm như thể là nàng tin là chàng chơi gian. “Em xin lỗi, em là vô lý.”

      Ian chấp nhận lời xin lỗi với cái gật đầu cụt ngủn và khi Alex ngập ngừng xen vào, “Tại sao chúng ta dùng những mảnh này thay cho si-ling,” chàng lời nhanh chóng chia bài.

      Quá xấu hổ dám nhìn chàng, Elizabeth cắn môi và nhấc những quân bài.

      Đó là bốn con vua.

      Nàng liếc nhìn Ian, nhưng chàng vẫn lười nhác tựa vào ghế và chăm chú nhìn quân bài của mình.

      Nàng thắng ba Si-ling và lấy làm hài lòng. Chàng đưa bài cho nàng, nhưng Elizabeth lắc đầu. “Em thích chia bài. Em luôn làm rơi các quân bài, điều làm Celton phát cáu. chia cho em được ?”

      “Được, sao cả.” Ian thản nhiên, và Elizabeth cảm thấy nhói ở tim chàng vẫn lờ nàng .

      “Ai là Celton?” Jordan hỏi. “Celton là người giữ ngựa,” Elizabeth giải thích cách buồn rầu, nhấc những quân bài.

      Và đó là bốn con át. Nàng biết điều gì xảy ra và nụ cười nhõm run run nở môi nàng khi nàng ngẩng đầu lên và liếc nhìn vị hôn phu của mình. dấu hiệu nào cả, gợi ý, bất kỳ chỗ nào khuôn mặt chàng cũng hoàn toàn bình thản cách khác lạ.

      Uể oải dựa vào ghế, chàng nhướng mày lên và , “Em có muốn thay bài và lấy vài quân khác , Elizabeth?”

      “Có ạ.” Nàng , cố nín cười, “Em muốn số quân át nữa đễ hợp với những quân em có.”

      “Chỉ có bốn con thôi,” chàng giải thích nhàng, Elizabeth cười phá lên và bỏ những quân bài khác. “ đúng là đồ bịp bợm.” Nàng thở hổn hển khi cuối cũng nàng cũng được, khuôn mặt của nàng đỏ ửng vì thán phục.

      “Cám ơn, em ,” chàng cách âu yếm. “ hạnh phúc khi biết đánh giá của em về được hoàn thiện.”

      Elizabeth đau cả ngực vì cười nhưng từ đầu đến chân nàng ấm áp vì sung sướng. Các quý ông thường với vẻ dịu dàng đặc biệt như thế trước mọi người. “ người Scot,” chàng thầm giọng khàn khàn.

      “Chúng tôi cũng vậy.” Nhà Townsende nhanh chóng tham gia vào câu chuyện sau những phút im lặng.

      Sau đó Elizabeth dám liếc chàng chút nào, cũng thể di chuyển. Và rồi sau những giây phút dài như thế kỷ, mắt họ gặp nhau, Elizabeth tràn ngập khao khát được ngả vào vòng tay chàng. Chàng nhìn thấy điều đó và câu trả lời trong mắt chàng làm nàng cảm thấy tan chảy.

      “Có ý nghĩ chợt xuất , Ian,” Jordan đùa sau đó lát, nhàng phá vỡ mê mải của họ, “Là tại sao chúng ta lại tốn thời gian cho những việc làm lương thiện.”

      Đôi mắt Ian nhìn thấy vẻ miễn cưỡng rời khỏi mặt Elizabeth, và rồi chàng nhìn Jordan dò hỏi. “Cái gì có trong đầu cậu vậy?”

      “Với kỹ năng của cậu trong việc chia bài có bất cứ quân nào mà cậu muốn, tại sao chúng ta lại lừa bịp cả London. Nếu có nạn nhân nào đó của chúng ta liều lĩnh phản đối, Alex có thể đuổi chúng chạy bán sống với kiếm của ấy và rồi Elizabeth có thể bắn ta trước khi ta va trúng tường.”

      Ian nén cười. “Đúng là phải ý kiến tồi. Thế vai trò của cậu trong đó là gì?”

      “Giúp chúng ta khỏi bị chôn sống” Elizabeth cười vang “Chính xác.”

      Sau khi Ian rời khỏi để đến nhà trọ Greenleaf, nơi mà chàng có kế hoạch dừng lại đêm trước khi tiếp tục đường về nhà, Elizabeth ngồi dưới lầu tắt những ngọn nến và thu dọn phòng khách. Trong phòng ngủ dành cho khách ở lầu, Jordan liếc nhìn nụ cười lơ đãng của vợ và cố gắng nín nụ cười hiểu biết. “Bây giờ em nghĩ gì về Hầu tước Kensington?”

      Đôi mắt của Alex lấp lánh khi nhìn chồng. “Em nghĩ,” , “Trừ phi ta làm điều gì đó tồi tệ nữa, em sẵn sàng tin rằng ấy thực là em họ của .”

      “Cám ơn, em ,” Jordan dịu dàng, nhái lại từ ngữ của Ian. “ rất hạnh phúc là đánh giá của em về cậu ấy hoàn thiện.”
      Last edited: 2/12/15

    4. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 26

      Elizabeth thể phủ nhận nàng khát khao gặp lại Ian nhiều hơn là tò mò khám phá về loại nhà mà chàng ở. Chàng với nàng chàng mua Montmayne năm ngoái bằng tiền của mình và sau khi ở cùng chàng ở Scotland, cho là ngôi nhà khắc khổ phù hợp với chàng. Mặc khác, có vẻ như là lãng phí ngu ngốc nếu sống ở Havenhurst, nơi có thể đáp ứng mọi tiện lợi, nhưng nàng hiểu là niềm kiêu hãnh của Ian thể chịu đựng được việc sống với nàng ở nhà nàng.

      Nàng để Lucinda ở lại nhà trọ mà họ qua đêm và cùng với người đánh xe hơn hai giờ đến khi Aaron cuối cùng dừng lại trước cái cổng bằng sắt to lớn. Elizabeth bồn chồn nhìn qua cửa sổ, và nhìn thấy lối vào cực kỳ ấn tượng, đến kết luận ràng là họ đến nhầm nơi hoặc là Aaron định dừng lại để hỏi đường. Người giữ cửa thò ra từ ngôi nhà được trang trí công phu bên cạnh cửa, và Elizabeth đợi nghe Aaron hỏi.

      “Nữ Bá tước Havenhurst,” Aaron thông báo với người giữ cổng.

      Cực kỳ sốc, Elizabeth quan sát qua cửa sổ của xe ngựa khi người giữ cổng gật đầu và rồi về phía cổng. Chiếc cổng đồ sộ mở ra tiếng động, và Aaron đánh xe qua khi người gác cổng cúi chào. Xoắn chặt găng tay trong bàn tay, Elizabeth liếc nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe mãi tới nơi, xe qua những con đường uốn lượn được chăm sóc công phu, những cây cối được chăm sóc tuyệt đẹp hơn bất cứ thứ gì mà Elizabeth từng thấy. Những ngọn đồi nhấp nhô và con suối tuyệt đẹp chảy qua chiếc cầu bằng đá .

      Ngôi nhà ra xa xa trong tầm mắt, và Elizabeth thể ngừng cảm thán về vẻ đẹp tuyệt diệu mà nàng nhìn thấy trước mắt. lâu đài tráng lệ ra, mặt trời phản chiếu những tấm kính thành hàng dài trước mặt, những con thiên nga tuyệt đẹp trôi lững lờ mặt hồ phẳng như gương xa xa cuối thảm cỏ. Bên cạnh hồ vọng lâu kiểu Hy Lạp với những hàng cột màu trắng rộng bằng phần tư nhà nàng được trang trí cực kỳ ấn tượng. Cuối cùng xe cũng đến trước thềm nhà, và bốn người giữ cửa, mặc những bộ đồng phục màu đỏ rượu và vàng. Họ giúp Elizabeth ngẩn ngơ ra khỏi xe và rồi đứng thành hàng hai bên nàng như đội danh dự, họ hộ tống nàng vào nhà.

      Người quản gia mở chiếc cửa đồ sộ và cúi đầu chào nàng. Elizabeth bước vào lối vào bằng đá cẩm thạch lộng lẫy với những bức tường trang trí những câu truyện bằng kính. Nhìn ngắm mình trong đó, cố gắng tiêu hóa những gì xảy ra.

      “Đức ông ở trong phòng làm việc với số vị khách đến đột xuất,” người quản gia , liếc nhìn Elizabeth ngắm chiếc cầu thang tuyệt đẹp bằng đá cẩm thạch trắng theo kiểu Hy Lạp. “Ngài cầu tôi hộ tống quý đến chỗ ngài ngay khi đến.”

      Elizabeth mỉm cười ngập ngừng và theo ông ta vào hành lang khác, nơi ông ta dừng lại cánh cửa đôi bóng láng với những chiếc móc bằng đồng thau chạm trỗ công phu và gõ lên đó. đợi trả lời, ông ta ngay lập tức mở cửa. Elizabeth máy móc tiến thêm ba bước, rồi dừng lại, đứng như thôi miên. tấm thảm dài đến mẫu trải dài khắp chiều dài của căn phòng, và xa ở cuối phòng, ngồi bên chiếc bàn nam tước đồ sộ với tay áo xắn cao lên đến cẳng tay là người đàn ông sống ở ngôi nhà ở Sotland và sẵn sàng leo lên cây cùng nàng.

      Quên mất có ba người đàn ông khác trong phòng những người lịch đứng dậy, Elizabeth quan sát với vẻ thanh nhã tự nhiên như phần của con người chàng vậy. Với cảm giác huyền ảo có thực, Elizabeth lắng nghe chàng xin lỗi những người khách, nhìn chàng rời khỏi bàn và nhìn chàng tiến về phía nàng bằng những sải chân dài, quả quyết. Chàng trông còn to lớn hơn khi chàng tới gần, bờ vai rộng lớn của chàng che khuất tầm nhìn của nàng, đôi mắt màu hổ phách của chàng nhìn ngắm khuôn mặt nàng, chàng cười vẻ thích thú. “Elizabeth,” chàng .

      Đôi mắt nàng mở lớn vừa xấu hổ vừa thán phục, Elizabeth để cho chàng cầm lấy tay nàng đưa lên môi trước khi nàng , “Em giết .”

      Chàng cười vì tương phản giữa từ ngữ và điệu trong giọng của nàng. “ biết.”

      “Đánh lẽ phải với em.”

      hy vọng làm em ngạc nhiên.” Chính xác hơn là chàng hy vọng nàng biết và bây giờ chàng có bằng chứng xác thực. Đúng như chàng nghĩ, Elizabeth đồng ý cưới chàng mà biết gì về giàu có của bản thân chàng. Những biểu hoài nghi, bàng hoàng mặt nàng là hoàn toàn có . Chàng ao ước được thấy điều đó, đó là lý do tại sao chàng ra lệnh cho người quản gia đưa nàng đến chỗ chàng ngay khi nàng đến. Ian có bằng chứng mà chàng muốn và với bằng chứng này bất kể nàng từ chối thừa nhận thế nào với chàng hoặc chính bản thân nàng, chàng vẫn tin rằng nàng chàng.

      Nàng bây giờ có thể vẫn khăng khăng là nàng muốn cuộc hôn nhân độc lập, chàng vẫn chịu đựng điều đó cách bình thản. Bởi nàng chàng.

      Elizabeth quan sát những biểu lướt qua mặt chàng. Nghĩ là chàng chờ đợi nàng điều gì đó về ngôi nhà tráng lệ của chàng, nàng ném cho chàng nụ cười vui vẻ và trêu chọc, “Chắc chắn đây phải là hy sinh lớn, nhưng mà em dự tính cố gắng chịu đựng cuộc sống gian khổ ở nơi như thế này. Đây có bao nhiêu phòng?” Nàng hỏi.

      Trán chàng nhăn lên vẻ khôi hài. “ trăm tám mươi hai phòng.”

      nơi bé cân xứng với khiêm nhường của nó,” nàng trả miếng. “E là chúng ta dùng tạm vậy thôi.”

      Ian nghĩ là họ làm rất tốt.

      Chàng kết thúc cuộc họp của mình sau đó vài phút và gần như bất lịch tống những người kinh doanh quen biết ra khỏi thư viện, rồi chàng liền tìm Elizabeth.

      ấy ra vườn, thưa ngài.” Người quản gia của chàng thông báo. Ngay lập tức chàng bước thẳng tới chiếc cửa kiểu Pháp và nhanh nhẹn bước xuống ban công đến chỗ nàng. Nàng cúi xuống ngắt bông hồng héo ra khỏi bụi. “Chỉ đau trong giây lát thôi,” nàng với bụi hồng, “Và rồi tốt cho mày. Rồi mày thấy.” Với nụ cười nhàng, ngượng ngập nàng ngẩng lên nhìn chàng. “Đó là thói quen,” nàng giải thích.

      ràng là nó hoạt động tốt,” chàng với nụ cười dịu dàng. “ gì vậy?”

      “Bởi vì,” chàng khi nàng đứng dậy, “Cho đến tận lúc em bước vào, đây chỉ là khu vườn bình thường.” Bối rối, Elizabeth cúi đầu hỏi, “Còn bây giờ?”

      “Là thiên đường.”

      Elizabeth thở dồn vì điệu khàn khàn trong giọng và ánh mắt khao khát của chàng. Chàng giơ tay về phía nàng và còn nhận ra những gì mình làm, nàng đưa tay ra cho chàng, rồi bước thẳng vào vòng tay chàng. Nín thở trong giây lát, đôi mắt cháy ỉ của chàng quan sát từng nét khuôn mặt nàng trong khi chàng ôm chặt lấy nàng, và rồi cúi xuống. Cái miệng tham lam của chàng mạnh mẽ nuốt lấy miệng nàng, tham lam chiếm hữu, trong khi tay chàng trượt ngực nàng, và Elizabeth cảm thấy tất cả kháng cự của nàng tan ra thành từng mảnh, nàng hôn lại chàng bằng cả trái tim.

      Tất cả tình dồn nén trong suốt những năm tháng tuổi thơ đơn của nàng được dồn vào nụ hôn - Ian cảm thấy cặp môi mềm mại của nàng mở ra tự nguyện đón lấy cái lưỡi tìm kiếm của chàng, bàn tay thanh nhã của nàng vuốt ve gáy chàng. Với nhiệt tình dâng hiến nàng trao tất cả cho chàng và Ian đón lấy cách thèm khát, cảm giác chạy từ nàng sang chàng, rồi chạy vào trong từng mạch máu của chàng làm chàng choáng váng. Nàng là tất cả những gì mà chàng từng mơ ước và còn hơn thế nữa.

      Với nỗ lực gần như đau đớn, miệng chàng dứt khỏi miệng nàng, tay chàng vuốt ve mái tóc nàng, tay kia vẫn ép chặt nàng vào cơ thể chàng. “ em,” chàng thầm, cọ cằm lên thái dương nàng. “Và em cũng . có thể cảm thấy điều đó khi em ở trong vòng tay .” Chàng cảm thấy nàng cứng người lại chút và hít hơi dài run run, nhưng nàng , hoặc cũng thể . Tuy vậy, nàng ném vào mặt Ian những lời gay gắt, nên Ian tiếp tục với nàng, tay chàng vuốt ve lưng nàng. “ có thể cảm nhận được điều đó, Elizabeth, nhưng nếu em sớm thừa nhận điều đó, em khiến cho phát điên lên mất đấy. thể làm việc, thể suy nghĩ. đưa ra các quyết định và rồi lại nhanh chóng thay đổi. Và,” chàng cố gắng làm bối rối của nàng bằng cách sử dụng chủ đề mà chàng chắc chắn làm cho nàng bị xao nhãng, “nếu cứ thế này, cứ mãi bị áp lực vì em mua bất kể là thứ gì, phải chỉ quần áo, ngôi nhà ở đường Promenade...”

      Vừa tiếp tục , vừa nâng cằm nàng lên, hãnh diện nhìn thấy vẻ dịu dàng, đam mê trong đôi mắt nàng, lờ vẻ ngờ vực còn sót lại trong đôi mắt xanh thẳm của nàng. “Nếu em thừa nhận sớm,” chàng vẫn tiếp tục trêu chọc nàng, “ tiêu hết cả nhà ở của chúng ta mất.” Vầng trán thanh nhã của nàng nhíu lại vì bối rối, và Ian cười, nhấc bàn tay nàng đặt ngực chàng, chiếc nhẫn đính hôn bằng ngọc lục bảo mà chàng mua cho nàng được dấu ở dưới những ngón tay chàng. “Bất cứ khi nào bị áp lực,” chàng nhấn mạnh, đeo chiếc nhẫn tuyệt đẹp vào ngón tay nàng, “ mua tất cả những gì ở trong tầm mắt.”

      Đôi mắt nàng rời khỏi nụ cười hớn hở của chàng, nhìn xuống chiếc nhẫn to lớn ngón tay nàng, và rồi mở to mắt vì sốc. “Ôi, nhưng”, nàng la lên, nhìn lại nó và rồi đứng thẳng người lên trong vòng tay chàng. “Nó lộng lẫy. Em thực nghĩ như vậy, nhưng em thể để làm như thế này - thực thể, Ian.” Nàng đầy lo lắng, làm chàng rùng mình, chấn động khi nàng gọi chàng bằng tên, “Em thể để làm như vậy được. quá rộng lượng với em rồi.” Nàng vẻ gần như tôn kính, rồi lắc đầu kiên quyết. “Em cần đồ trang sức, thực cần. làm thế này chắc là vì những lời ngu ngốc của em về việc cầu ai đó cho em chiếc nhẫn to bằng lòng bàn tay, và bây giờ mua chiếc to như thế này.”

      hẳn là như vậy,” chàng nén cười.

      “Tại sao, viên đá như thế này có thể trả cho toàn bộ việc tưới tiêu ở Havenhurst và toàn bộ tiền công của gia nhân hàng mấy năm liền và thức ăn nữa.”

      Nàng định tuột nhẫn ra khỏi ngón tay. “Đừng”, chàng cảnh cáo với nụ cười tức tối, giữ chặt nàng. “”, chàng suy nghĩ cách liều lĩnh đưa ra cách để ngăn cản nàng phản đối. “ thể trả nó lại được,” chàng , “Nó là phần của những thứ khác.”

      có ý là còn nhiều thứ khác nữa chứ?”

      sợ là như vậy, muốn làm em ngạc nhiên vì chúng tối nay. Còn có vòng cổ, vòng tay và khuyên tai nữa.”

      “Ôi,” nàng , nỗ lực nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, “Em em cho là... nếu mua từng thứ riêng lẻ, chiếc nhẫn mua riêng giá trị bằng... đừng với em là,” nàng cách gay gắt, khi vai chàng bắt đầu run lên cố nén cười, “ trả giá cho tất cả đấy nhé.”

      Cười phá lên, Ian cụng trán mình lên trán nàng và gật đầu.

      là cực kỳ may mắn,” nàng , đặt bàn tay lên chiếc nhẫn vẻ bảo vệ, “Là em đồng ý lấy .”

      “Nếu em đồng ý,” chàng cười, “ có Chúa biết là mua những gì.”

      “Hoặc là trả bao nhiêu cho những thứ đó,” nàng nén cười, cuộn mình trong lòng chàng - lần đầu tiên nàng để cho mình buông thả theo ý muốn. “ thực làm điều này à?” Nàng hỏi sau đó lát.

      “Làm cái gì cơ?” Chàng thở hổn hển vì cười, “Tiêu tiền cách lơ đãng khi bối rối vì vấn đề nào đó?”

      “Đúng,” chàng chết ngạt vì cười. “ phải tìm cách dừng điều đó lại”.

      cố gắng thử xem.”

      “Em có thể giúp.”

      rất sẵn lòng.”

      phải hoàn toàn đặt mình dưới điều khiển của em.”

      rất mong mỏi được làm điều đó.”

      Đó là lần đầu tiên trong đời Ian hôn người phụ nữ khi chàng cười.

      Buổi chiều hôm đó trôi qua cứ như thể là chỉ vài phút thôi vậy, phải là hàng giờ và chàng liên tục nhìn đồng hồ, mong nó đừng chạy nữa. Khi có cách nào để tránh được, chàng hộ tống nàng ra xe. “ gặp em ở London tối mai tại vũ hội. Và đừng lo lắng gì cả. Mọi chuyện tốt đẹp thôi.”

      “Em biết là như vậy.” Nàng trả lời với vẻ hoàn toàn tin cậy.
      Last edited: 2/12/15

    5. jojolavender

      jojolavender Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      13

      CHƯƠNG 27


      Năm tối trước, khi nàng đến vũ hội của nhà Willington, nàng khiếp sợ và xấu hổ. Tối nay, khi người quản gia xướng tên nàng, Elizabeth hề cảm thấy khiếp sợ hoặc thậm chí là lo lắng khi nàng bước cách duyên dáng qua ban công và nhàng bước xuống phòng khiêu vũ với bà Công tước Thừa kế bên cạnh. Với Jordan và Alex đằng sau họ, nàng nhìn thấy mọi người ngước lên nhìn nàng, chỉ tối nay Elizabeth cần phải chăm chú quan sát từng biểu khuôn mặt của 600 khuôn mặt phòng. Bao bọc trong bộ váy cực kỳ lộng lẫy bằng màu xanh ngọc lục bảo thêu những đường chỉ vàng, với chiếc vòng cổ bằng vàng và ngọc lục bảo của Ian cổ, và mái tóc của nàng được bới cầu kỳ cùng chiếc vương miện, nàng cảm thấy thảnh thơi và điềm tĩnh.

      Chầm chậm bước , nàng lướt qua những khuôn mặt và tìm kiếm chỉ khuôn mặt mà nàng quan tâm. Chàng đứng đúng chính xác như tại cái nơi mà chàng đứng hai năm về trước khi nàng bước vào phòng khiêu vũ của Charise xa so với cầu thang, lắng nghe số người chuyện với chàng.

      Và đúng như những gì nàng nhớ từng xảy ra, chàng ngước lên nhìn ngay khi nàng vừa nhìn chàng, như thể chàng quan sát nàng vậy. Đôi mắt thán phục, táo bạo rà soát khắp người nàng, rồi chậm rãi nhìn vào khuôn mặt nàng, rồi như thể cùng chia sẻ những ký ức, chàng nâng ly lên làm như thể chúc mừng nàng.

      là quen thuộc vừa ngọt ngào vừa cay đắng; họ lặp lại đúng cảnh tượng của hai năm trước, chỉ là bây giờ mọi việc kết thúc khác trước đây. Tối nay Elizabeth định để mọi việc kết thúc đúng như nó đáng lẽ phải kết thúc, và nàng chẳng quan tâm tí nào đến những lý do khác làm nàng phải ở đây. Những điều mà chàng với nàng hôm qua, bằng giọng khàn khàn, bằng cái cách mà chàng ôm chặt nàng - tất cả như bản nhạc ngọt ngào vang lên trong trái tim nàng. Chàng táo bạo, dũng cảm và say đắm, nồng nhiệt, chàng luôn luôn như vậy- và những điều đó của chàng làm Elizabeth cảm thấy vô cùng mệt mỏi vì lý trí, nghiêm nghị và quá lo lắng.

      Ý nghĩ của Ian cũng tập trung nhớ lại lần cuối cùng nhìn thấy nàng bước vào phòng khiêu vũ. Bây giờ khi Elizabeth bước xuống cầu thang và chỉ cách chàng vài bước chân nàng còn là xinh đẹp của hai năm trước. Ngoạn mục trong bộ váy lụa màu xanh lục bảo, nàng quá đẹp, tinh tế so với người trần, quá vương giả, cao sang. Chàng hít hơi dài và nhận ra là chàng thể thở khi chàng nhìn nàng. Bốn người đàn ông bên cạnh chàng cũng vậy. “Chúa ơi,” Bá tước Dillard thở dồn, nhìn nàng và , “Nàng thể là được.”

      “Chính xác là suy nghĩ của tôi khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy nàng.” Roddy Cartairs xác nhận, lặng lẽ đến bên cạnh họ.

      “Tôi qua tâm đến những việc người ta đồn đại,” Dillard , khuôn mặt đẹp mê hồn của nàng làm cho ta quên mất người đứng cạnh ta là phần của những lời đồn đại đó. “Tôi muốn được giới thiệu.”

      ta đưa ly rượu cho Roddy thay vì gia nhân bên cạnh và len đến trước mặt Jordan Townsende để được giới thiệu.

      Quan sát Dillard, Ian cẩn thận cố giữ cho khuôn mặt mình để lộ cảm xúc, nhìn Dillard nữa, chàng quay tập trung chú ý vào Roddy Carstairs, người vừa mới chào hỏi chàng. Tuy nhiên phải mất vài giây trước khi Ian có thể nhớ được tên ta. “Khoẻ , Carstairs?” Ian hỏi khi cuối cùng cũng nhớ ra.

      “Mụ cả người, như hơn nửa đàn ông ở đây,” Roddy trả lời, hất đầu về phía Elizabeth nhưng chăm chú quan sát khuôn mặt nhạt nhẽo và đôi mắt khó chịu của Ian. “ ra mụ cả người vì đây là lần thứ hai trong nghiệp chán ngấy của tôi, tôi làm hùng cho gặp nạn. gặp nạn của , trừ phi trực giác của tôi đánh lừa tôi, mà điều đó thực ra chưa bao giờ xảy ra.”

      Ian nâng ly rượu lên môi, quan sát Dillard cúi đầu chào Elizabeth. “Cậu cần phải có nhiều chi tiết cụ thể hơn nữa,” chàng vẻ nóng ruột.

      “Cụ thể hơn nữa, tôi từng nhiều lần điều đó trong các ý kiến đánh giá đáng kính trọng của tôi, ai có thể làm bôi bẩn tạo vật xinh đẹp như vậy, kể cả .” Nghe ta về Elizabeth như thể nàng là miếng bánh khoái trá của công chúng làm mắt Ian ánh lên vẻ giận dữ cuồng nộ.

      Chàng định trả miếng câu nhận xét của Carstairs bị ngắt quãng bởi số người hăm hở muốn được giới thiệu với chàng, và chàng phải chịu đựng, chàng buộc phải chịu đựng cả đêm hôm trước, những cúi chào như dòng thác, những nụ cười tán tỉnh, những ánh mắt mời mọc, những cái bắt tay hăm hở.

      “Cảm giác thế nào?” Roddy khi nhóm người rời nhóm khác sắp vây lấy Ian, “Sau đêm trở thành người độc thân thích hợp nhất nước .”

      Ian trả lời ta và rồi cách đột ngột bỏ , va vào đám người mới hăm hở hy vọng tiến về phía chàng. Quý ông bên cạnh Roddy, người thán phục bộ quần áo may đo khéo léo, tinh tế của Ian, len đến gần Roddy cao giọng để át những tiếng ồn ào hỏi, “Cho tôi biết, Roddy, hầu tước Kengsington ta cảm thấy thế nào khi là người thích hợp nhất?”

      Roddy hạ ly rượu xuống, nụ cười nhạo báng, mỉa mai nở môi ta. “ ta là như của nợ vậy. Với đám cưới của Hawthorne và Kensington sớm thôi - theo quan điểm của tôi chỉ còn lại mỗi chàng độc thân mang tước vị công tước để mời chào là Clayton Westmoreland, với tất cả những lời ong tiếng ve mà cả Hawthorne và Kensington tạo ra từ ve vãn, tán tỉnh của họ, chúng ta muốn ngóng chờ những điều hay ho chỉ còn cách quan sát, săm soi Westmoreland thôi.”

      Ian phải mất 20 phút để bước có 10 bước chân để đến chỗ ông chàng bởi vì chàng cứ tí tí lại bị chặn lại bởi những người nhún gối chào hoặc khăng khăng muốn vài lời thân thiện.

      Chàng trải qua giờ sau đó nữa cùng sàn nhảy nơi à Elizabeth nhảy với các bạn nhảy của nàng, và Ian nhận ra bây giờ nàng gần như trở thành hàng khan hiếm - sau khi chàng trở thành hàng khan hiếm. Khi buổi tối bắt đầu trôi qua, và khi chàng quan sát nàng cười với bạn nhảy hoặc lắng nghe những lời ca tụng họ rộng rãi ban tặng cho nàng, chàng nhận thấy rằng trong khi chàng rất hiếm khi thấy hứng thú với các vũ hội, thường chàng cảm thấy buồn chán, Elizabeth cảm thấy thoải mái. Nàng thuộc về những nơi như thế này, chàng nhận ra. Ở nơi này Elizabeth toả sáng, lấp lánh và ngự trị như nữ hoàng trẻ tuổi. ràng đây là thế giới mà nàng quý. Ngay từ khi nàng xuất , chàng hầu như rời mắt khỏi nàng, thậm chí ngay cả khi chàng liên tục bị quấy rầy. Rồi, chàng cười rạng rỡ khi nhận thấy thời điểm chàng có thể mời nàng điệu Waltz cuối cùng cũng đến, chàng liền len lỏi giữ đám đông toàn đàn ông để tiến đến gần nàng. Cũng như chàng, họ cũng quan sát nàng, đôi mắt của họ trầm ngâm, quan sát.

      Cẩn thận giữ mọi việc như vở kịch vui nhộn mà chàng bắt buộc phải diễn, Ian đến gần đám người vây quanh nhà Townsende và hướng về phía Jordan trước tiên, người đứng giữa vợi và Elizabeth. Sau khi ném cho Ian cái nhìn hiểu biết, Jordan nghiêm túc quay sang Elizabeth kéo nàng ra khỏi đám người ngưỡng mộ vây quanh nàng. “Quý Cameron,” , đóng vai trò là người trung gian giới thiệu khi gật đầu về phía Ian. “Tôi hy vọng là còn nhớ người bạn của chúng tôi Quý ngài Thornton, Hầu tước Kensington?”

      Nụ cười rạng rỡ mà Elizabeth ban tặng cho Ian hẳn là cái mà Bà Công tước già cứ khăng khăng cho là phải lịch , tao nhã nhưng được thiên vị. Đó đơn giản chỉ là nụ cười như mọi nụ cười khác mà nàng từng tặng chàng. “Tất nhiên là tôi nhớ, thưa quý ngài”. Elizabeth với Ian, đưa tay lên cho chàng.

      “Tôi tin điệu Waltz này là dành cho tôi,” chàng . Đợi cho đến khi họ đến sàn nhảy, rồi cố gắng nghe có vẻ vui vẻ, “Em có vẻ rất vui tối nay.’

      “Đúng vậy,” nàng cách vu vơ, nhưng khi nàng nhìn lên khuôn mặt chàng nàng nhìn thấy vẻ điềm tĩnh trong mắt chàng; với những cảm nhận mới về chính cảm giác của bản thân mình, nàng dễ dàng hiểu được cảm giác của chàng. nụ cười nhàng, hiểu biết nở môi nàng khi nhạc bắt đầu nổi lên. Ian vòng tay quanh eo nàng, bàn tay phải của chàng nhàng nắm lấy những ngón tay nàng. đầu hàng trăm ngọn nến toả sáng những ngọn đèn treo bằng pha lê, khác với trước đây khi ở dưới ánh trăng trong vườn. Hồi đó cũng như bây giờ Ian di chuyển theo điệu nhạc cách thoải mái cần nỗ lực. Điệu Waltz trước đây kết thúc cách sai lầm, sai lầm tệ hại. Nhưng bây giờ khi ở trong vòng tay chàng, nàng có thể khiến cho điệu waltz này kết thúc cách khác hẳn, và nàng biết điều đó. Lĩnh hội được điều đó vừa làm nàng tự hào, vui sướng, vừa bồn chồn, lo lắng. Nàng đợi, hy vọng chàng điều gì đó dịu dàng như lần cuối họ gặp nhau.

      Thay vì vậy Ian , “Cả tối nay Belhaven cứ nhìn như muốn nuốt chửng lấy em. Vả cả đám đàn ông trong cái phòng này nữa. Đối với đất nước luôn tự kiêu hãnh về cách hành xử tinh tế, thanh nhã cái bọn khốn ấy nên ngưỡng mộ người phụ nữ xinh đẹp bằng cách hau háu thế chứ.”

      Điều đó, Elizabeth nghĩ với nụ cười thầm, phải là cái cách mở đầu mà nàng chờ đợi. Với tâm trạng tại của chàng, nàng nhận ra là nàng phải tự mở đầu lấy thôi. Ngẩng đầu nhìn lên, nàng hỏi dịu dàng, “Ian, có bao giờ cực kỳ muốn cái gì đó - cái gì đó mà ở trong tầm với của - song lại sợ phải giơ tay ra nắm lấy ?”

      Ngạc nhiên vì câu hỏi nghiêm trọng của nàng và cách nàng sử dụng tên mình, Ian cố lờ ghen tuông gặm nhấm chàng suốt cả buổi tối nay và , “,” cẩn thận giữ cho giọng mình cộc lốc khi chàng liếc nhìn xuống khuôn mặt quyến rũ của nàng. “Tại sao em hỏi vậy? Em muốn thứ gì đó à?”

      Nàng cúi đầu xuống và gật đầu.

      “Đó là thứ gì vậy?”

      ”.

      Ian nín thở, “Em vừa cái gì thế?”

      Nàng ngước mắt lên nhìn chàng. “Em em muốn , nhưng em chỉ sợ là em...”

      Trái tim Ian đập cuồng loạn trong lồng ngực và những ngón tay của chàng bấu chặt lên lưng nàng, giật mạnh nàng vào mình. “Elizabeth.” Chàng với giọng cực kỳ căng thẳng, hoang dại liếc nhìn những cử toạ say sưa, chăm chú nhìn họ và cố gắng cách tuyệt vọng ước muốn mang nàng khuất khỏi đám đông, “Cái gì xui khiến mà em lại những điều như thế với khi chúng ta đứng giữa cái sàn nhảy khốn kiếp này, khi mọi người nhìn chằm chằm?”

      Nàng cười rạng rỡ. “Em nghĩ đây có vẻ chính xác là nơi tốt nhất để điều đó,” nàng với chàng, quan sát đôi mắt của chàng sẫm lại vì khao khát.

      “Bởi vì như thế an toàn?” Ian hỏi vẻ hoài nghi, ý an toàn khỏi những phản ứng mãnh liệt của chàng.

      , bởi vì đây là tất cả những thứ xảy ra hai năm về trước. Chúng ta ở trong vườn và nhạc nổi lên. Và dến bên cạnh em và , ‘nhảy với , Elizabeth'... Và - và em nhảy cùng ,” nàng , giọng nàng kéo dài khi nhìn thấy biểu kỳ lạ trong đôi mắt sẫm lại của chàng. “ nhớ ?” Nàng thêm run run khi thấy chàng hoàn toàn gì cả.

      Chàng chăm chú nhìn nàng và giọng chàng vỡ ra. “Em... , Elizabeth”

      Elizabeth cảm thấy cơn chấn động chạy khắp cơ thể mình, nhưng nàng nhìn chàng mà hề nao núng. “Vâng.”

      Tiếng nhạc dần , và với nỗ lực cao nhất chàng để nàng rời ra. Họ xuyên qua đám đông cùng nhau, mỉm cười lịch với mọi người, những người chặn họ lại mà có bất kỳ ý niệm nào nhất về những gì họ . Khi họ đến gần nhóm nhà Townsende, Ian chặn nàng lại bằng cái chạm . “Có số điều muốn với em,” chàng .

      Cẩn thận để lộ cảm xúc, chàng với tay lấy ly rượu từ khay của gia nhân qua, lấy đó làm cái cớ cho dừng lại của họ. “Đáng lẽ nên điều này với em trước đây, nhưng tới tận bây giờ em luôn đặt câu hỏi về động cơ của tin .”

      Elizabeth gật đầu hoà nhã với người đàn bà vừa chào hỏi nàng rồi vừa chậm rãi với lấy ly rượu, vừa lắng nghe chàng, “ chưa bao giờ với em là muốn cưới em.”

      Tay nàng dừng lại, rồi nàng lấy ly rượu từ tay chàng và bước bên cạnh chàng khi họ về phía các bạn chậm nhất có thể. “Cám ơn,” nàng dịu dàng, dừng lại nhấp ngụm rượu là mưu mẹo khác để làm họ chậm chễ. “Còn có thêm điều khác nữa?” Chàng thêm vào cách cáu kỉnh.

      “Cái gì vậy?” Nàng hỏi.

      ghét cái vũ hội khốn kiếp này. sẵn sàng trả nửa những thứ gì mà mình có để có thể bất cứ nơi đâu khác với em.”

      Trước ngạc nhiên của , vị hôn thê vốn rất tằn tiện, nghiêm trang của chàng gật đầu hoàn toàn đồng ý. “Em cũng vậy.”

      nửa!” Chàng khiển trách, rồi cười hoàn toàn công khai với nàng theo những quy tắc chuẩn mực nhất. “ sao?”

      “À ít nhất là phần tư,” đưa cho chàng tay nàng để bắt buộc chàng hôn khi nàng túm váy và cúi chào chàng.

      “Sao em dám cúi chào ,” chàng cười khùng khục trong cổ họng cảnh cáo nàng, hôn lên những ngón tay đeo găng của nàng. “Bất cứ nơi nào phụ nữ đều đổ sập xuống sàn nhà như thuyền bị gãy vậy.”

      Vai của Elizabeth run run vì buồn cười khi nàng tuân lệnh cúi sạp xuống chào với vẻ cực kỳ duyên dáng và quá mức phóng đại. đầu nàng chàng cười khùng khục.

      Ngược lại với những cảm xúc ban đầu của mình, Ian thình lình quyết định rằng buổi vũ hội này hết sức thích thú. Với vẻ hoàn toàn thanh thản chàng tiếp tục khiêu vũ với những qúy bà già đáng trọng vọng trong xã hội để đảm bảo rằng chàng chắc chắn được mọi người mến dẫn đến việc được hoàn toàn chấp nhận hộ tống Elizabeth sau đó. Trong phần còn lại của buổi tối hầu như bình yên của mình, chàng chợt bị nhận số tin tức choáng váng. Đầu tiên là khi người nào đó mà chàng chẳng còn biết là ai kể bí mật, chỉ hai tháng trước thôi chú của Quý Elizabeth gửi bức thư mời gọi tất cả những người theo đuổi nàng trước đây cầu hôn nàng.

      Cố gắng kiềm chế cảm xúc và ghê tởm chú nàng, Ian cố nặn nụ cười thích thú và , “Tôi có quen biết chú của quý đó, và tôi rất tiếc phải là ông ta hơi điên chút. Như biết đấy, những chuyện kiểu như vậy thường xảy ra,” Ian kết thúc cách trơn tuột, “Trong những gia đình tốt nhất của chúng ta.” Cách ám chỉ đến trường hợp tuyệt vọng thể sửa chữa của Vua George là rất đáng tin cậy và làm cho người đàn ông cười om sòm coi đó như trò đùa. “Đúng vậy,” ta đồng ý. “Đáng thương đó lại là .” Rồi chàng cố kiềm nén thêm chú của Elizabeth là kẻ keo kiệt bẩn thỉu thâm căn cố đế.

      Cách thức xử của Ian với Ngài Francis Belhaven - kẻ mà ông chàng phát ra, khoe khoang, khoác lác rằng Elizabeth trải qua vài ngày với ta, là hơi kém tinh vi và thậm chí có thể là gây ấn tượng sâu sắc. “Belhaven,” Ian sau gần nửa giờ tìm kiếm viên hiệp sĩ đáng ghê tưởm.

      Tên đàn ông béo ị quay lại ngạc nhiên, bỏ rơi người bạn quen biết, ì ạch đến để nghe Ian hạ mình chuyện với ta. “Tôi thấy diện của ông đáng ghê tưởm,” Ian với giọng điềm tĩnh nguy hiểm. “Tôi ghê tởm áo khoác của ông, quần áo của ông, cà vạt của ông. Và cả là tôi ghê tởm ông. xúc phạm của tôi đối với ông đủ chưa hay là tôi phải tiếp tục?”

      Belhaven há hốc mồm, gương mặt béo phị của ta tái mét. “... cố gắng bắt tôi đấu súng ư?”

      “Thường chẳng ai thèm đấu bắn con cóc ghê tởm nhưng trong trường hợp này tôi muốn tạo ra trường hợp ngoại lệ, chừng nào mà con cóc đó biết phải câm miệng như thế nào?”

      cuộc đấu súng, với ?” ta thở gấp. “Tại sao, khi cuộc tranh cãi nào, hoàn toàn . Mọi người đều biết là loại đàn ông có tiếng tăm như thế nào. Đây là vụ giết người.”

      Ian tiến đến gần, như rít giữa hai hàm răng. “Nó vụ giết người, ngươi con nghiện khốn khổ trừ phi ngươi thình lình nhớ ra và thẳng là ngươi đùa về chuyến thăm viếng của Elizabeth Cameron.”

      Việc đề cập đến thuốc phiện làm chiếc cốc tay ta trượt và rơi xuống sàn nhà. “Tôi vừa mới nhận ra là tôi đùa.”

      “Tốt,” Ian , cố nén ham muốn được bóp cổ ta. “Bây giờ hãy bắt đầu nhớ ra điều đó ở khắp căn phòng này”.

      “Bây giờ điều đó, Thornton,” giọng thích thú vang lên đàng sau vai của Ian khi Belhaven nhanh chóng chuồn để bắt đầu thực mệnh lệnh. “Làm cho tôi do dự khi rằng ông ta dối.” Vẫn còn giận dữ vì Belhaven, Ian ngạc nhiên quay lại nhìn thấy John Marchman đứng đó. “ ấy cũng ở với tôi,” Marchaman “Thẳng thắn mà như vậy, vì Chúa đừng có nhìn tôi như Belhaven vậy. Berta của ấy có ở mọi nơi, mọi lúc.”

      “Cái gì của ấy?” Ian hỏi, vừa giận dữ vừa thích thú.

      Berta của ấy. người đàn bà thấp mập gì nhiều.”

      “Vậy cậu hãy lấy bà ấy làm gương,” Ian cảnh cáo. John Marchman, người vinh dự được câu cá ở con suối tuyệt đẹp của Ian ở Scotland, ném cho bạn mình cái nhìn bị xúc phạm.

      “Tôi dám là cậu có cơ sở để thách thức danh dự của tôi. Tôi có ý định cưới Elizabeth để giữ cho ấy tránh xa khỏi nanh vuốt của Belhaven. Cậu chỉ muốn bắn ta. Còn tôi định thành vật hiến tế của”

      “Cậu của cái gì?” Ian hỏi, cảm thấy như thể chàng bước trong trò chơi mà chàng thể nắm bắt được cũng như thể nhận diện được người chơi vậy.

      “Chú ấy từ chối tôi. Đòi phải có lời đề nghị tốt hơn.”

      “Điều đó làm cuộc sống của cậu thanh bình hơn, tin tôi .” Ian cách khô khan, và bỏ tìm gia nhân để lấy cái gì đó uống.

      Cuộc chạm trán cuối cùng mà Ian tham gia, là sau khi Elizabeth và chàng kết thúc vũ điệu thứ hai của hai người và vũ điệu cuối cùng của buổi khiêu vũ. Tử tước Mondevale đến gần họ với Valerie khoác tay ta và đám những người hâm mộ vây quanh. Việc trông thấy người đàn bà trẻ, người là nguyên nhân của những đau đớn gợi lên trong ký ức của cả chàng và nàng gần như làm cho Ian nổi giận như việc nhìn Mondevale đắm đuối nhìn Elizabeth như kẻ thất tình.

      “Mondevale,” Ian cộc lốc, cảm thấy tình trạng căng thẳng ở những ngón tay của Elizabeth khi nàng nhìn Valerie, “Tôi ủng hộ khiếu thẫm mĩ của . Tôi chắn chắn rằng Jamison người vợ tốt của , nếu đủ nghị lực để cầu hôn ấy. Tuy vậy, nếu làm vậy, nên nghe lời khuyên của tôi, thuê cho ta gia sư, bởi vì ta biết viết và ta cũng biết viết theo chính tả.” Chuyển cái nhìn nghiêm khắc sang người phụ nữ trẻ há hốc miệng, Ian nện tiếp, “Nhà kính có chữ i trong đó. Hay là tôi phải viết là hiểm độc cũng được.”

      “Ian,” Elizabeth khiển trách nhàng khi họ rời . “Bây giờ những điều đó còn quan trọng nữa rồi”. Nàng ngẩng lên nhìn chàng và mỉm cười, Ian cười lại với nàng. Thình lình chàng cảm thấy hoà hợp hoàn toàn với thế giới.

      Cảm giác đó còn tồn tại lâu dài để chàng có thể xoay sở chịu đựng ba tuần còn lại - Với tất cả những đòi hỏi của xã hội, lễ nghi tán tỉnh, nghi thức đính hôn với vẻ trầm tĩnh trong khi chàng nhẩm tính từng ngày trôi qua trước khi chàng có thể có nàng là của chàng và hoà hợp cơ thể đói khát của chàng với nàng.

      Giữ cùng nụ cười lịch mặt Ian xuất tại các buổi uống trà và đọc cho các thư ký của chàng viết thư; chàng ngồi hết buổi opera mà tâm tưởng lại nghĩ đến việc lột trần nàng ra cách chậm rãi; chàng chịu tới 11 cuộc ăn sáng kiểu vơ ni sơ nơi mà chàng thiết kế được kiểu cột buồm hoàn toàn mới cho đội tàu của chàng; chàng đưa nàng tới 18 cuộc khiêu vũ và lịch cố gắng kiềm chế bản thân khỏi nỗi ám ảnh là chặt hết tay chân cái đám công tử bột cứ bám lấy xung quanh nàng, ngắm nhìn những đường cong khêu gợi của nàng và toàn những điều vớ vấn với nàng.

      Đó là ba tuần dài nhất của đời chàng. Đó là ba tuần ngắn nhất của đời nàng.
      Last edited: 2/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :