1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Như Anh Yêu Em - Lục Xu (Update c10.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Tình cảm của Tô tử duyệt dành cho Giang dược cứ mập mờ như thế nào ý, nhỉ, còn Giang sao, cũng vậy, hai người này bằng lý trí nên chuyện tình của bọn họ chẳng có tý lãng mạn nào cả. Bây giờ con chung của họ cũng có rồi , chị này cũng thỏa hiệp với nhau là bỏ đứa bé. Nhưng liệu với tình cảm của hai người dành cho nhau như thế đủ để họ ký kết hợp đồng hôn nhân chưa nhỉ, bọn họ có thể cởi mở với nhau , ai đời người phụ nữ của mình là công việc gì cũng biết, nếu vậy tình cảm dành cho được mấy phần. Mình thích người đàn ông này. Thanks bạn nhiều. Chúc bạn cuối tuần vui vẻ nhé.
      linhle thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7:

      Biên tập: Tuệ Như


      Chuyến đến Ly Giang, quả thực để lại cho Giang Dực ấn tượng sâu sắc, ra có phần giống với phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, ví tiền của Tô Tử Duyệt bị người ta giật mất, Giang Dực tìm về giúp , nhưng mà thực tế lại khác hoàn toàn với trong kịch bản, Tô Tử Duyệt sốt ruột chút nào, ngược lại còn trơ mắt đứng nhìn ví của mình bị giật mất, có đuổi theo cũng có la lên. Mà lúc Giang Dực tìm ví về cho , chỉ hỏi có bị thương hay , nhìn mồ hôi nhễ nhại trán của , còn có ý tốt cần phải đuổi theo, nếu như có bị thương hay gì đó là xui xẻo

      Trong giây phút đó, quả thực Giang Dực rất kinh ngạc, lúc này cho rằng trong túi xách của có gì đáng giá, vì thế lúc đưa chứng minh thư và các loại giấy tờ ra trước mặt , hoàn toàn còn cách nào lý giải được thản nhiên của . Mà sau khi nhìn ra nghi ngờ của , cũng chỉ bâng quơ giải thích, chứng minh thư mất rồi có thể làm lại, chi phiếu mất rồi càng đơn giản, báo mất giấy tờ là được

      Người hờ hững như vậy, Giang Dực biết làm sao

      Có lẽ hiểu, theo bản năng có chút bài xích , muốn đến gần , nhưng tận tâm quá mức cũng phải tính cách của , vì thế đành phải tỏ ra thản nhiên, khi đó ngờ, duyên phận của bọn họ lại sâu sắc như vậy, lại gặp mặt ở Tịch U Đảo, Tịch U đảo giống như tên của , là hòn đảo an tĩnh, núi sông tươi đẹp, bình yên, u tĩnh, nhưng có hoạt động giải trí gì, vì thế cũng được hoan nghênh lắm

      Khi nhìn thấy , ngồi tảng đá, giày cởi ra, 2 chân luồn vào trong nước, hơn nữa ngừng đong đưa. Có người diện mạo bên ngoài của , đẹp có đẹp, nhưng có linh hồn, vẻ đẹp của được xem là vẻ đẹp . Những người đánh giá, nhất định biết, vẻ đẹp của tuy rằng rất tĩnh nhưng vô cùng linh động, có thể hòa hợp với thiên nhiên rông lớn. dường như cũng là phong cảnh của thiên nhiên.

      Loại cảm giác này tinh tế, có sở thích chụp ảnh, nhưng chỉ thích chụp phong cảnh, luôn cho rằng nếu như chụp con người, ảnh hưởng đến mỹ cảm. Bởi vì bất luận là người hay động vật, sau khi xuất trong hình ảnh thu hút ánh mắt, còn phong cảnh nhanh chóng biến thành nền mà thôi. Vì vậy cảnh đẹp lập tức bị giảm giá, nên nguyên tắc chụp ảnh của chụp con người

      Mà khi ở giữa phong cảnh, lại phá hoại mỹ cảm, cảnh tượng này thần kì

      Chỗ ngồi có phần gập ghềnh, khi đứng dậy, chân dẫm rêu xanh, thân thể mạnh mẽ nghiêng về phía trước, nhanh chóng tiến lên đỡ , ổn định thân thể mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn . Khi bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại vào giây phút ấy, có ngoài ý muốn, cũng có bối rối, đơn giản chỉ nhìn đối phương thôi, giống như tự nhiên là vậy

      *

      Tô Tử Duyệt ngủ thiếp trong lòng , hô hấp cũng đều đều, hẳn là ngủ rất say, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, thậm chí khóe miệng còn cong lên nụ cười trào phúng, lúc nãy, tại sao lại bị mê hoặc. Vài năm gần đây, tựa hồ thích những dịu dàng, hiểu chuyện, ngoại trừ có thể tiếp nhận việc làm nũng của em , đều có bài xích với người ngoài.

      Mà khi người con trong lòng tỏ ra dịu dàng hiểu chuyện, hiền lành, thông minh, thế nhưng mơ hồ hy vọng cần tỏ ra như thế, con người quả nhiên là loài động vật mâu thuẫn

      Trước khi ngủ, thích đóng cửa sổ chặt, rèm cửa cũng kéo lại hết, vì thế trong phòng tối đen như mực, đưa tay thấy được 5 ngón

      Đời người làm cho người ta thể tưởng tượng nổi, ví dụ như ở trong lòng , chưa từng nghĩ rằng mình phát sinh bất kì quan hệ nào với , dù cho lúc trước Diêm Đình Đào cố gắng tác hợp cho 2 người họ, mặc dù ghét , nhưng cũng thêm tên vào danh sách đối tượng thích hợp để đương. Hơn nữa vẫn cố gắng duy trì khoảng cách, tính toán như vậy, nhưng vẫn dây dưa với , thậm chí còn mang thai con của , cảm giác này kì diệu

      Càng bài xích, mọi chuyện càng phát triển theo tỉ lệ ngược lại

      Đầu óc của hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, từ trung học cho đến khi tốt nghiệp đại học, phải là người thích hoài niệm, nhưng vào hôm nay lại có suy nghĩ muốn nhớ lại, ra, cũng phải hồi tưởng lại chuyện gì đó, mà đưa ra kết luận cuối cùng, nếunhư lựa chọn , nên để quá khứ ảnh hưởng đến mình nữa

      mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp , hơn nữa theo bản năng ôm người trong lòng chặt hơn, muốn chịu trách nhiệm với người con trong lòng, khi quyết định như thế, dường như cũng khó khăn lắm. cầu cho 2 tháng, vậy cho 2 tháng

      Khi Tô Tử Duyệt tỉnh lại, giường chỉ còn lại mình , ánh mắt ôn nhu, rèm cửa sổ bị kéo ra, với mức độ ánh nắng chói mắt chiếu vào trong phòng, có thể suy đoán, giờ phút này còn sớm.
      vẫn mặc gì, nằm hồi lâu, mới ngồi dậy, tùy ý mặc chiếc váy, chân ra ngoài, phát có tiếng động phát ra từ trong nhà bếp, vì thế bước nhanh đến, nhìn thấy làm bữa sáng, nếu còn làm bữa sáng, vậy dậy cũng muộn lắm,

      Giang Dực quay đầu, ánh mắt do dự quét người vòng, sau đó dừng lại ở chân , nhưng cũng dừng tay. Tô Tử Duyệt mím môi, nhưng vẫn thành thành mang dép, sau khi mang dép, mới phát , lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dực vào bếp, vì vậy lại lần thứ hai đến nhà bếp

      lười biếng tiêu sái qua, nhìn thấy chiên trứng, hơn nữa còn rất ngon, còn bảo trì hết sức nguyên vẹn hình dạng ban đầu, làm tốt hơn so với . thích vào nhà bếp, có ý nghĩ ăn sâu bén rễ trong lòng , phụ nữ chỉ cần xinh đẹp là được, cần phải khiến bản thân mình trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng

      Vì thế đến phía sau , vươn tay ôm , phát rất thích làm những động tác thân mật như thế này, chẳng những bài xích, mà khi làm xong còn dịu dàng hơn vài phần.

      Lúc này Giang Dực tắt lửa, cảm nhận được ôm chặt lấy mình, thể bật cười: “Làm cái gì vậy?”

      Cảm động a, cảm nhận được sao?” Giọng của hết sức thoải mái, nghe ra được tâm tình cũng tệ: “Đường đường là đại thiếu của Giang gia, lại ở đây làm bữa sáng cho em, chỉ suy nghĩ thôi cũng cảm thấy tâm trạng tốt”

      Giang Dực lắc đầu: “Vậy em cũng phải để bỏ trứng vào trong dĩa …”

      Lúc này mới thu hồi tay của mình, bĩu môi: “Hừ… cho em chạm vào như thế, nếu như có đứa bé trong bụng, làm sao em có thể ăn được bữa sáng do chuẩn bị”

      Bộ dạng giả vờ tức giận rất yếu ớt phù hợp với lứa tuổi của , khiến nhịn được muốn trêu chọc , vì thế nhìn : “Em khẳng định chạm qua ?”

      Ánh mắt của hết sức ái muội, dường như muốn nhắc nhở điều gì đó, khiến mặt hơi đỏ lên, lập tức liên tưởng đến hành vi tối hôm qua của bọn họ, ánh mắt cũng lóe lên: “Em cầm bát đũa…”

      Khi ngồi vào bàn ăn, vẫn cảm thấy tò mò về tài nấu ăn của , với hiểu biết của về , dù sao bọn họ cũng từng sống chung, nhưng mà thời gian dài, ba tháng, nhưng từ trước đến nay nhìn giống người biết nấu ăn, trái lại từng hỏi có biết nấu cơm hay , sau khi quả quyết lắc đầu có chút thất vọng. vì thế bọn họ ăn cơm, hoặc là ăn ở ngoài, những nơi ăn cơm, cầu cao về mùi vị , nhưng nhất định phải sạch và hợp vệ sinh, vì thế theo bản năng cho rằng biết nấu cơm, hơn nữa cũng có thể lý giải là đại thiếu gia của Giang gia, biết nấu cơm cũng có gì đáng ngại!

      ăn vài miếng trứng làm, cảm thấy mùi vị tệ: “Vì sao biết nấu ăn?”

      “Em ăn xong rồi, cho em biết” quét mắt nhìn bát cháo ở trước mặt ,với hiểu biết của về , mỗi bữa ăn nhiều, thậm chí còn miễn ăn bữa sáng

      cầm thìa múc muỗng cháo, phát hương vị cũng tệ: “ mọn”

      làm bộ như nghe thấy lời : “Ăn nhiều chút…”

      nhìn xương quai xanh ràng của , mặc dù rất xinh đẹp nhưng dáng người lại hơi gầy, khiến cho mày nhíu lại: “Gầy đẹp”

      Nét mặt của trở nên quỷ dị: “Trước đây cũng chê em gầy, hơn nữa em cũng gầy bất thường nha, có nhìn thấy những người gầy …”

      suy nghĩ chút, lại cảm thấy hợp: “ có muốn như vậy hay , tất cả đều lấy con làm trọng…”

      Rốt cuộc hiểu, ý gầy quá thích hợp để sinh con.

      ho khan chút: “Béo lên chút có vẻ khỏe mạnh hơn, em nghĩ ngợi lung tung cái gì đó?”

      “Vậy tại sao trước đây như vậy?”

      “Ngày trước chú ý đến vấn đề này, bây giờ chú ý rồi, được sao?”

      hoài nghi liếc mắt nhìn cái, im lặng húp cháo, chỉ là chén cháo bình thường, cháo cải, trong cháo bỏ thêm chút muối, phương pháp làm rất đơn giản, nhưng mùi vị tệ. chỉ ăn chén, hiển nhiên hài lòng lắm với sức ăn của

      ăn uống xong xuôi, khi Giang Dực thu thập bát đũa, cũng theo sau, đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt đặc biệt kinh hỉ:

      “Nếu như sớm biết rằng thích con nít như vậy, chắc chắn có vô số phụ nữ ngã vào lòng , sau đó dùng đứa bé để tiến vào cửa của Giang gia”

      quay đầu nhìn cái, nét mặt tràn ngập kì lạ

      Nếu như là người tùy tiện như vậy, còn có thể bình an vô đến bây giờ sao?. Đừng là phụ nữ ngã vào lòng , cho dù ta có mang thai con của , chỉ cần cam tâm tình nguyện, có ai dám sinh con cho . Đương nhiên, cũng cho phép tình huống ngoài ý muốn này phát sinh. thực tế, trước khi Tô Tử Duyệt xuất , lời đồn đãi bình luận của người ngoài về hết sức kì lạ, dù sao nhiều năm rồi cũng gần nữ sắc, cho nên cũng gần nam sắc

      Có thể cũng biết mình sai rồi, kì thực ý của là, nếu như biết vì đứa bé mà trở nên ôn nhu như vậy, có lẽ dùng trăm phương nghìn kế để mang thai con của , nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ sau khi ngẫm lại mà thôi

      lập tức sang chuyện khác: “ với em là làm sao biết nấu cơm?”

      học lúc ở nước ngoài?”

      “Nước ngoài còn dạy nấu ăn?”

      Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, lau tay sạch , lúc này mới ra khỏi nhà bếp, nhân tiện kéo ra ngoài : “ kén ăn, cũng ăn được bánh mì hamburger, nhưng lúc và bạn cùng phòng ở chung chỗ, lại hết sức kén chọn, rất xa mới mua được nguyên liệu nấu cơm, theo cũng được thơm lây. Sau này mình, cho nên quen ăn những đồ ăn nước ngoài, vì thế chỉ có thể tự mình mua đồ ăn, từ từ nghiên cứu nên làm như thế nào”

      Đây chính là từ tiết kiệm mà vào xa xỉ dễ, nhưng từ xa xỉ mà vào tằn tiện khó

      mở to 2 mắt nhìn hồi lâu: “ nghĩ thuê người giúp việc nấu cơm sao?”

      “Đúng nha, tại sao lại nghĩ tới?” tỏ vẻ như rất ngạc nhiên

      suy nghĩ lát cảm thấy cố ý, hẳn là giống như , thích trong nhà xuất thêm người lạ, cho dù chỉ là người giúp việc, thà tự mình học, cũng muốn thuê người giúp việc

      “May là lúc đó đủ thông minh” cười : “Cho nên em mới có thể được hưởng thụ a”

      Lời này quả thực sai

      là biết hưởng thụ, cha mẹ cũng biết biết nấu cơm, càng đừng đến nếm đồ ăn làm

      vươn tay nhéo mặt : “Em đúng là may mắn”


      nhìn vào phòng, có thể cần thay quần áo, vì phải đến công ty, vì vậy bèn vào. khó hiểu nhìn , lại trưng ra bộ mặt kì quái, ý bảo nên làm gì làm

      thay đồ” rốt cuộc mở miệng

      “Em biết a, cho nên đến xem giống như nhìn sắc đẹp thay cơm”

      “Ngày hôm qua em vẫn chưa ăn no sao?.”

      Có lẽ ngờ, lập tức đáp lại mình, khẽ cắn môi, sau đó xoay người ra ngoài. Nhưng lại cảm thấy hành động của mình giống như chạy trốn….

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8:

      Edit: Tuệ Như

      Diệp Tiêu Tiêu nhìn thấy vỏ đậu phộng đầy đất, rốt cuộc nhịn được nữa bắt đầu cầm lấy chổi quét dọn, nhưng cho dù bắt đầu quét dọn người nào đó vẫn tự giác ném vỏ xuống đất. Diệp Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ Tô Tử Duyệt ngồi ở sofa, chân đặt bàn trà, cầm đậu phộng bỏ vào trong miệng sau đó tùy ý vứt mặt đất chọc cho nổi giận:

      “Tô Tử Duyệt, thùng rác ở bên tay phải của cậu”

      Tô Tử Duyệt liếc mắt nhìn bạn tốt của mình cái, vẻ mặt:

      “Cậu hiểu rồi, ăn cái gì cũng phải tùy theo sở thích mới thoải mái, cậu đừng có tùy tiện cầu tớ, ngay cả ăn cũng được yên”

      Diệp Tiêu Tiêu tức giận đến 2 má cũng phồng lên, sau đó giận quá thành quen, cuối cùng cũng buông chổi xuống, dù sao có quét dọn sạch , lát cũng bị xả rác bừa bãi tiếp, vì thế dứt khoát ngồi xuống bên cạnh , cùng ăn đậu phộng luộc, ra Tô Tử Duyệt cũng thích ăn đậu phộng luộc, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ đòi ăn có món, nếu phải là đậu phộng luộc, ấy đụng vào dù chỉ chút

      Diệp Tiêu Tiêu là bạn học từ sơ trung, cao trung, đại học của Tô Tử Duyệt, vì vậy đương nhiên trở thành bạn thân của , trong 20 mấy năm cuộc đời của mình, Diệp Tiêu Tiêu có nhận định, thất bại nhất trong cuộc đời của mình chính là quen biết Tô Tử Duyệt, có ai hiểu được bộ mặt của Tô Tử Duyệt hơn , con người này vô cùng lười biếng, trước đây, Diệp Tiêu Tiêu từng cảm thán vô hạn, sau này Tô Tử Duyệt nhất định chết vì lười


      Hồi còn học trung học, bàn của người khác đều ngăn nắp, chỉnh tề, chỉ có bàn của Tô Tử Duyệt đều bừa bãi, sách vở và bài kiểm tra đều nhét chung chỗ, nhìn vô cùng thê thảm, với tư cách là bạn cùng bạn với Tô Tử Duyệt. Diệp Tiêu Tiêu quả thực nhìn được, vì thế giúp sắp xếp lại. Đến cao trung, Diệp Tiêu Tiêu vẫn chưa nghĩ thông suốt được, ràng bọn họ cùng ban, nhưng vì sao mỗi tuần đều dọn bàn cho Tô Tử Duyệt, sau đó dọn phòng ngủ cho ….

      Mà có ngày, Diệp Tiêu Tiêu nhắc đến việc này, Tô Tử Duyệt trả lời như thế này: “Vậy cậu nên biết ơn tớ, bởi tớ giúp cậu trở nên cần mẫn hơn, thảo nào sau đó cậu cũng nhận được nhiều thư tình hơn, quen biết tớ là may mắn của cậu”

      Sau khi Diệp Tiêu Tiêu nghe xong, ngoại trừ cảm thấy muốn hộc máu có cảm giác gì khác, với lại Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy mình là người thích bị ngược, hôm qua, Tô Tử Duyệt gọi điện cho muốn ăn đậu phộng luộc, Diệp Tiêu Tiêu mua đậu phộng mới nhất về luộc cho ăn

      “Mấy ngày nay cậu rất bận sao?”

      Diệp Tiêu Tiêu đoán, nếu tính thời gian lâu rồi Tô Tử Duyệt đến quấy rầy mình, nên cảm thấy quen lắm



      Tô Tử Duyệt lại phun ra xác đậu phộng

      Diệp Tiêu Tiêu lại nhìn thoáng qua bụng :

      “Thân thể có khỏe ?”

      Lúc này Tô Tử Duyệt mới nhớ đến gì đó, hình như lần trước với Diệp Tiêu Tiêu muốn đến bệnh viện để phá thai, ấy muốn với , còn chịu: “Chuyện đó, tớ với Giang Dực làm lành lại rồi”

      Diệp Tiêu Tiêu nhìn hồi lâu, mới do dự mở miệng:

      “Cậu cho ấy biết về chuyện đứa bé?”

      Tô Tử Duyệt dừng 2 giây: “ có”

      Diệp Tiêu Tiêu lập tức kích động lên: “Tô Tử Duyệt, cậu nghĩ vì đứa bé này mà Giang Dực tiếp nhận cậu chứ?”

      “Làm sao có thể?. Là ấy giữ tớ lại, đươc chưa?”
      Diệp Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng lôi thôi tại của Tô Tử Duyệt: “Chỉ bằng cậu?”

      Tô Tử Duyệt thu hồi đùi của mình, cất kĩ : “Đương nhiên phải như vậy, Giang Dực ở trước mặt người nhà lúc nào cũng ôn hòa, dịu dàng, muốn bao nhiêu ôn hòa có bấy nhiêu, làm sao có thể như thế?”

      chỉ cố tính nháy mắt, mà còn cố ý để thanh của mình trở nên nũng nịu hơn, khiến cho Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy nổi da gà khắp người. Diệp Tiêu Tiêu quả muốn trợn trắng hai mắt, nhưng mà , cho dù Tô Tử Duyệt bày ra dáng vẻ này ở trước mặt đàn ông, ta cũng có cách nào nổi giận được, Tô Tử Duyệt là người duy nhất làm Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy, khi khóc lên điềm đạm đáng , nhưng khi cười lên, lại hết sức hồn nhiên, lười nhác nhưng cũng mang theo nét quyến rũ, khi chật vật lại khiến người ta đau lòng

      Diệp Tiêu Tiêu lại nhịn được thở dài: “Cậu nghiêm túc với Giang Dực sao?”

      “Cậu hy vọng là giả?”

      Tô Tử Duyệt vốn muốn đùa nhưng phát vẻ mặt của Diệp Tiêu Tiêu lộ ra vài phần kì quái, khỏi lập tức trở nên nghiêm túc: “ , cậu muốn chuyện gì?”

      Diệp Tiêu Tiêu do dự vài giây: “Phương Văn Thành, về rồi…”

      Sắc mặt Tô Tử Duyệt đột nhiên trở nên khó coi, nhưng mà chỉ nhìn Diệp Tiêu Tiêu, môi khẽ cong lên

      Diệp Tiêu Tiêu chợt cảm thấy bầu khí trở nên áp lực: “ ta còn hỏi tớ về cậu, hỏi làm thế nào để liên lạc với cậu, nhưng mà tớ cho…”

      Diệp Tiêu Tiêu nhìn vẻ mặt của Tô Tử Duyệt, nhưng vẫn đoán được suy nghĩ của , biết lúc này thái độ của dành cho Phương Văn Thành thế nào. Diệp Tiêu Tiêu biết chuyện năm đó, cũng biết Tô Tử Duyệt phải chịu đựng như thế nào. Cho nên sau khi Tô Tử Duyệt chia tay Giang Dực, Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy và Phương Văn Thành có cơ hội tái hợp lại, mặc dù mọi chuyện qua nhiều năm rồi, nhưng Diệp Tiêu Tiêu tin, Tô Tử Duyệt vẫn còn tình cảm đặc biệt với Phương Văn Thành

      Sau khi Tô Tử Duyệt và Phương Văn Thành chia tay, mấy tháng ngắn ngủi mà Tô Tử Duyệt từ 103 cân sụt còn 73 cân, gầy 30 cân, khiến Diệp Tiêu Tiêu nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi

      Đều mối tình đầu khó quên, những lời này đơn giản, nhưng người nằm trong hoàn cảnh đó, khó chịu biết bao

      “Cậu rất đúng, giữa tớ và ta có gì cần liên lạc” khôi phục lại thần sắc rất nhanh, lời cũng trở nên qua loa: “Kỹ thuật cậu nấu canh đậu phộng ngày càng tiến bộ, ăn ngon hơn lần trước…”

      Diệp Tiêu Tiêu biết cố ý chuyển đề tài: “Vậy ăn nhiều chút, lần sau cậu đến dây, tớ nấu cho cậu ăn”

      “Tại sao cậu lại tốt như vậy?”

      còn cách nào khác, ai bảo tớ xui xẻo như vậy, hết lần này đến lần khác lại gặp phải cậu, chỉ có thể cam chịu số phận thôi”

      Tính cách của Diệp Tiêu Tiêu và Tô Tử Duyệt quả thực như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lúc Tô Tử Duyệt đối nghịch với ông nội của , Diệp Tiêu Tiêu giống như trưởng bối với , Tô Tử Duyệt là người lười nhác nhưng lại thích ăn ngon, Diệp Tiêu Tiêu cần mẫn lại hiểu chuyện, hai người có thể trở thành bạn tốt, có lẽ là chuyện kì diệu nhất

      Tô Tử Duyệt rời khỏi nhà của Diệp Tiêu Tiêu, suy nghĩ đến lâu trước đây. Diệp Tiêu Tiêu từng vô ý : “Tô Tử Duyệt, cậu cậu dùng mặt nạ để đối mặt với Giang Dực, nhưng nếu có ngày ấy biết được bộ mặt của cậu, có khi nào ném cậu ?”

      hiểu sao, bây giờ nhớ lại những lời này, tại Giang Dực đối xử với rất tốt, nhưng mà tốt đẹp đó được xây dựng dựa cơ bản là vì đứa bé trong bụng . Hơn nữa tính cách của vẫn luôn ngụy trang theo mẫu người mà thích, nếu biết người vô cùng lười nhác, có lẽ cảm thấy chán ghét !. Lúc lười nhất,cặp lồng cơm ăn xong vẫn để ở đó, đến khi đồ ăn bên trong mốc meo hết mới ném nó . Về phần quần áo, giày, tất càng đơn giản, nếu thích giặt ném , cái bàn còn muốn dọn, cho oai chút càng loạn càng cảm thấy thoải mái. Càng ngăn nắp càng có khoảng cách

      Nghĩ như vậy, đúng là người thất bại, Tô Tử Duyệt ở trước mặt Giang Dực chỉ là kẻ xảo trá, mà chân của nhiều năm trước, cùng lắm chỉ đổi lấy thất bại trong mối tính đầu mà thôi

      Kỳ , ít khi nhớ đến Phương Văn Thành, sau khi chia tay cũng rất ít nghĩ đến, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu như cũ, hơn nữa còn cam lòng. Có lẽ từ đó trở , tế bào dối trá trong cơ thể bắt đầu rục rịch. Khi Phương Văn Thành đề nghị chia tay, ràng cảm thấy rất đau, lục phủ ngũ tạng hình như lệch khỏi vị trí, cơ thể cũng thuộc về mình, đau như vậy, nhưng bởi vì quá đau vì thế trở nên chết lặng

      Khi Phương Văn Thành và chia tay là ở trong quán cà phê, chính xác mà là ở tiệm cà phê cách trường học xa, tiệm này chủ yếu bán cho học sinh, vì thế giá cũng hợp lý, nhưng hương vị cũng ngon, điều bọn học sinh cầu là bầu khí, ngược lại chúng cầu quá cao về hương vị. Tô Tử Duyệt và Phương Văn Thành thích hẹn hò ở chỗ này, sau đó im lặng nghe chuyện, thích những lúc yên lặng, nghiêm túc lắng nghe

      Chỉ là, ngày hôm đó, nơi bọn họ thường hẹn hò, còn im lặng lắng nghe nữa, mà với : “Tô Tử Duyệt, chúng ta chia tay

      chuẩn bị ra nước ngoài, để phấn đấu cho tương lai, cũng cố gắng hết sức để giành được cơ hội đó, lúc khó khăn nhất, hiểu , ủng hộ , nhưng việc làm cả ngày chỉ là ăn với , sau đó hỏi ý kiến của . Bỗng nhiên, trong lúc đó, cảm thấy phải là người cùng thế giới. Dường như mãi mãi cũng thể hiểu , mà lúc này chợt phát , bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy, thế nhưng là luôn thuận theo ý .

      Càng ngày càng có nhiều suy nghĩ phản đối loay hoay trong đầu , tựa hồ để chứng minh và Tô Tử Duyệt phải là người của thế giới, bọn họ ko thích hợp, và bọn họ ở bên nhau lâu như vậy là sai lầm

      Phương Văn Thành nghĩ thông suốt, vì thế ta với Tô Tử Duyệt: Tô Tử Duyệt chúng ta chia tay !

      cho rằng khi mình gặp phải tình huống như vậy, nhất định khóc lớn, sau đó ngừng hỏi ta vì sao, cầu ta đưa ra lời giải thích hợp lý

      Nhưng hề, cho dù rất khó chịu, chỉ cười với ta: “Được”

      Đó là câu trả lời của dành cho Phương Văn Thành

      Tình cảm 3 năm kết thúc đơn giản với chữ : “Được”

      chưa ý thức được và Phương Văn Thành chính thức chia tay

      Sau này Diệp Tiêu Tiêu hỏi tại sao lúc đó lại có phản ứng, cười —Tớ chưa kịp phản ứng

      Mãi đến 1 tháng sau Phương Văn Thành xuất ngoại, người đồng hành dĩ nhiên là bạn đương nhiệm- Hạ Ngữ Đình

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Edit: Tuệ Như

      Tô Tử Duyệt rất hy vọng nghe đến tên của Phương Văn Thành, cũng như muốn nhớ đến tên của Hạ Ngữ Đình, hai cái tên này ngoại trừ khiến đau đớn vì bị phản bội còn làm cảm nhận được mình ngu ngốc biết bao, hơn nữa dại dột đến hết thuốc chữa, sâu đến nỗi muốn nhớ lại chút

      chơt phát , nhiều năm trôi qua, vậy mà vẫn còn có thể nhớ diện mạo của Hạ Ngữ Đình, cho dù Diệp Tiêu Tiêu từng an ủi , Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt chỉ là đóa hoa tầm thường, làm sao so được với vẻ phong hoa tuyệt đại của , nhưng cũng có mắt nhìn, phải thừa nhận Hạ Ngữ Đình là người con đẹp, hơn nữa còn thuộc vẻ đẹp mà đàn ông thích. Vì thế lúc Hạ Ngữ Đình đứng ở trước mặt , vẫn cảm thấy uy hiếp, ta dùng dáng vẻ kiêu ngạo và tự tin :

      “Tô Tử Duyệt, mặc kệ tin hay tin, tôi chỉ cần 1 tháng, là có thể cướp bạn trai 3 năm của

      Lúc đầu khi nghe ta như thế, cảm thấy như thế nào nhỉ?. Buồn cười!. Thấy rằng Hạ Ngữ Đình quả thực là điên rồi, trước Hạ Ngữ Đình có thể cướp Phương Văn Thành ra khỏi hay , chỉ là Hạ Ngữ Đình những lời này, quả thực có bệnh rồi. Huống chi, 3 năm qua, tình của bọn họ phải là qua đường, vì vậy cười đáp lại:

      “Phải ?. Tôi đây chờ, chờ xem mất mặt”

      Khi lướt qua Hạ Ngữ Đình, cũng thầm so sánh diện mạo của cũng thua kém Hạ Ngữ Đình, hơn nữa Phương Văn Thành ở bên , đều dùng cảm giác chân thành để đối đãi, phải giả vờ dịu dàng, hay giả nhân giả nghĩa, Phương Văn Thành và Diệp Tiêu Tiêu là người hiểu tính cách của nhất, mặc dù ghét ở ngoài miệng nhưng hành đông lại hết sức “ủng hộ”. nhớ trong tiểu thuyết hay phim truyền hình, khi người nào đó bị vạch trần bộ mặt mới bị bạn trai chán ghét, nhưng có bộ mặt để người khác vạch trần, Phương Văn Thành biết là người như thế nào, Hạ Ngữ Đình làm sao có thể cướp Phương Văn Thành từ tay ?. dùng logic của mình để kê cho mình liều thuốc an thần

      Vì thế lúc biết Hạ Ngữ Đình cố ý tiếp cận Phương Văn Thành, vẫn duy trì thái độ bình thường, nên làm cái gì làm cái đó, nghĩ mình cũng giống như mọi ngày, biết hơn 3 năm qua vẫn luôn như vậy cần phải lo được lo mất vào lúc này, huống chi muốn chứng minh cho Hạ Ngữ Đình thấy, cho dù Tô Tử Duyệt rất kém cỏi, nhưng lại rất chân thực, từ trước đến nay hề giả bộ, hoàn toàn khác với vẻ giả dối của Hạ Ngữ Đình, mà ánh mắt của Phương Văn Thành nhìn trúng Hạ Ngữ Đình

      Chỉ cần 1 tháng, Hạ Ngữ Đình chỉ cần mất 1 tháng, dễ dàng đánh bại Tô Tử Duyệt

      nhớ ta đứng ở trước mặt mình cười vui vẻ biết bao: “Tô Tử Duyệt, xem, ngu xuẩn đến dường nào, cho là bây giờ Phương Văn Thành muốn người tùy hứng lại biết gì hết như sao?. Người con ta cần là người con tốt đẹp, khéo léo hiểu lòng người, giống như tôi đây. Có phải cảm thấy rất căm phẫn hay ?. Tôi chỉ cần ở trước mặt ta lắng nghe những lời trong lòng của ta, ta liền coi tôi là tri kỉ, tâm phiền não của ta với tôi, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi”

      Hạ Ngữ Đình chiến thắng hoàn toàn, cho nên có quyền kiêu ngạo đứng ở trước mặt khoe khoang. Tô Tử Duyệt lúc ấy rất khờ khạo, coi trọng tình , khi Phương Văn Thành cần người hiểu ta nhất ở bên cạnh, Tô Tử Duyệt lại giống như trước đây, giống như cần ta che chở, cũng biết đàn ông cũng có lúc mệt mỏi, cảm thấy phiền, ngày xưa, tính cách của làm cảm thấy dễ thương, nhưng bây giờ lại trở thành nỗi buồn bực và trách nhiệm. Phương Văn Thành ở bên cạnh Tô Tử Duyệt, luôn sắm vai người con trai ưu tú, Phương Văn Thành chưa bao giờ tâm phiền não ở trước mặt , dần dần cũng hình thành bức tường kiên cố, nhưng ràng Tô Tử Duyệt có cơ hội vượt qua bức tường kia, nhưng lại .

      Tô Tử Duyệt chỉ nhìn Hạ Ngữ Đình, muốn thừa nhận mình thua, lại càng muốn dùng những lời độc ác công kích đối phương chứng tỏ mình thảm hại biết mấy. vì thế chỉ yên lặng xoay người rời

      Sau đó, Phương Văn Thành chia tay với .

      từng kéo tay Diệp Tiêu Tiêu, nhưng thể nào lý giải được : “Vì sao chứ?. Tớ và ta ở bên nhau 3 năm, 3 năm phải là 3 tháng hay 3 ngày, nhưng tại sao tớ lại bại dưới tay Hạ Ngữ Đình?”

      nghĩ ra, cũng ko hiểu vì sao, biết tính nết của mình được tốt lắm, lười lại thích ăn ngon, nhưng mà lúc mới quen nhau, cũng tỏ ra chán ghét , ngược lại rất cưng chiều , vì sao bây giờ lại thay đổi bất thường như thế?.

      Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể thở dài, Diệp Tiêu Tiêu cảm thấy có lẽ biết, nhưng dường như biết, gia cảnh của Phương Văn Thành hoàn toàn thể so sánh với Tô Tử Duyệt, mà là người luôn kiêu ngạo về thành tích của mình, người ưu tú, hình như muốn đối mặt với thất bại của mình. Mà Phương Văn Thành muốn tỏ ra là người thất bại ở trước mặt Tô Tử Duyệt. Trong cuộc thi khảo hạch chuẩn bị ra nước ngoài, Phương Văn Thành lại làm tốt, lúc này Hạ Ngữ Đình giúp ôn tập, còn an ủi , bảo cố lên!. Có lẽ cân bằng trong lòng Phương Văn Thành bắt đầu thay đổi, vì thế vẻ đáng của Tô Tử Duyệt còn bất kì hấp dẫn gì nữa

      Diệp Tiêu Tiêu gạt Tô Tử Duyệt, từng tìm Phương Văn Thành lần, tại Tô Tử Duyệt là gánh nặng của , còn ở bên Hạ Ngữ Đình lại cảm thấy rất nhàng, khi ở bên cạnh Hạ Ngữ Đình, có thể hết những lời trong lòng mình, cần phải lo lắng về hình tượng của mình, mà Hạ Ngữ Đình cũng có thể hiểu , nhưng khi ở bên Tô Tử Duyệt, thể thốt nên lời, vốn muốn làm hình ảnh Phương Văn Thành trong lòng sụp đổ, vì thế sẵn lòng đối mặt với Tô Tử Duyệt

      Sau đó, Diệp Tiêu Tiêu chỉ có thể an ủi Tô Tử Duyệt, mà trong đời Tô Tử Duyệt, lần đầu tiên gặp phải thất bại, cho rằng mình chết , giống như những nữ sinh bị thất tình khác, chưa gượng dậy nổi, phí hoài cả đời như vậy

      hỏi Diệp Tiêu Tiêu: “Có phải vì tính của tớ tốt, nên ta mới rời xa tớ ?”

      Nhất định là vậy , vì thế Tô Tử Duyệt ở trước mặt người khác, dịu dàng, tốt đẹp, khéo léo hiểu lòng người, nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng trong lòng chỉ có bản thân hiểu nhất, của ngày xưa rất chán ghét những hành động như vậy, bên vừa châm biếm mình, bên ngày nào hay ngày ấy

      Nhưng nhận được cái gì?. Ngay cả chính cũng ?.

      Sau khi Phương Văn Thành bỏ , mới chính thức ý thức được, cần , người đàn ông ràng rất thương cưng chiều , cần nữa, trong lòng ôm người phụ nữ khác rồi

      khổ sở, đau lòng, vì thế học người ta uống rượu, hút thuốc, chân chính biến mình thành người ra người, quỷ ra quỷ, dáng vẻ vốn giống như trẻ con, lại trở nên gầy trơ xương, ốm yếu cách khỏe mạnh, đến nỗi vì vậy mà nhập viện

      Ông nội với , những người đối xử với tốt, đều có tư cách bắt trả giá vì họ, cũng cần thiết phải trả giá vì những người đó, thế gian này, ông nội mãi mãi là người xem trọng , là người thương nhất

      Vì thế, từ từ học cách bảo vệ mình cẩn thận, chỉ nỗ lực vì những người lòng thương mình, còn hình tượng ôn nhu, tốt đẹp, giống như bức tường vô hình, chỉ vì muốn từ chối thái độ tiếp cận của người khác mà thôi

      Nhưng sống rất tốt, có bị tổn thương, phải sao?.

      *

      Xe của Giang Dực chạy vào ngã tư, mất bao lâu liền nhìn thấy có vài bóng dáng xuất bên đường. Con đường này thỉnh thoảng có vài chiếc xe băng qua, mà hiếm khi thấy người. Vì thế muốn chú ý cũng được, hơn nữa, chỉ cần liếc mắt cái nhận ra người đó là Tô Tử Duyệt.

      Trước giờ biết thích tản bộ như vậy, rất chậm, đầu hơi cúi xuống, dường như suy nghĩ đến điều gì đó, tựa hồ giấu mình ở trong thế giới của mình, mà người khác chỉ có thể đứng ngoài làm khan giả

      tắt đèn xe, thả chậm tốc độ, chậm rãi chạy đến gần , hơi tò mò, muốn biết với trạng thái giờ của , khi nào mới phát ra

      Tô Tử Duyệt đắm mình trong dòng suy nghĩ miên man, nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, ko thể thừa nhận mình rất ngu ngốc, lại thể người cực kì sỉ diện. cho dù đến cuối cùng, cũng trở mặt với Phương Văn Thành.

      Kỳ , có lẽ đánh giá tình quá cao, cho rằng tình của mình kiên định như vậy, vì thế làm gì cả, cũng tin có người cướp được Phương Văn Thành ra khỏi tay , chưa từng nghĩ tình cảm lại mong manh như vậy, cố tình làm gì hết, để ương ngạnh chứng minh tình cảm kiên định trong lòng , nhưng mà thua rồi, thua hoàn toàn rồi

      Sau đó ông nội khuyên , đồng ý với ông nhất định vực dậy bản thân mình, tình trạng sức khỏe của cũng có khởi sắc, chỉ là khuôn mặt tròn tròn giống trẻ con hoàn toàn biến mất, dường như từ khuôn mặt đáng cách rất xa, rất xa rồi.

      Có lần “Chân Hoàn truyện” trở nên rất nóng, ngày trước nhìn thấy bộ tiểu thuyết này rồi, hơn nữa còn cực kì nhẫn nại đọc hết bộ truyện, ấn tượng sâu sắc của , khi mất đứa bé, Chân Hoàn rất đau lòng, Mi Trang dẫn đến lãnh cung để nhìn những người phụ nữ mất con, nếu như Chân Hoàn tiếp tục đau lòng, vậy dẫm lên vết xe đổ của những người phụ nữ đó. biết vì sao Tô Tử Duyệt lại nhớ đoạn đó, nếu như chọn tỉnh lại chỉ còn con đường chết, có ai tội nghiệp . Nếu vì Phương Văn Thành mà tự chà đạp bản thân mình, nhiều năm sau khi gặp lại biết ta có cảm thấy áy náy với , chắc là cảm thấy may mắn, vì nhiều năm trước vứt bỏ người phụ nữ thảm hại như vậy, vì thế có thể tiếp tục tự do

      Cho nên phải phấn chấn lên, phải vì tranh hơi, mà vì còn biện pháp nào khác, muốn nhìn thấy bộ dạng chẳng ra làm sao của mình

      Về phần Phương Văn Thành sao?. tự với mình, là ta xứng với , là chịu được thử thách của tình

      Vì thế tâm tình thoáng bị đè nén, giờ phút này chuyển biến tốt đẹp hơn

      Tâm tình chuyển biến tốt đẹp bắt đầu mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, lại về phía trước khoảng, sau đó bỗng nhiên quay đầu

      Lòng còn vốn thấp thỏm yên nhìn chiếc xe phía sau, nhưng thoáng cái bình tĩnh trở lại, mặc dù hiểu về xe, nhưng từng ngồi chiếc xe này


      đến trước mặt xe, trực tiếp kéo cửa ra, ngồi vào trong xe cười tủm tỉm nhìn : “Sao gọi em?”

      chỉ cần ấn tiếng kèn tiếng, là có thể lập tức phát ra , cũng biết lái xe theo bao lâu

      “Có vẻ có khuynh hướng thích em tự giác tới” khe khẽ cười

      phát khi an tĩnh và khi cười rộ lên, hoàn toàn là 2 dáng vẻ khác nhau, khi yên tĩnh, dường như hòa mình vào cảnh sắc, làm cho người ta muốn quấy rầy, ít nhất chính muốn

      “Thú vị ác” lập tức đánh giá

      cũng phản bác


      Xuống xe, chủ động kéo cánh tay , cúi đầu nhìn tay , lên tiếng, gần đây thích làm những động tác thân mật, cũng bài xích nhưng cũng chờ mong nhiều

      rất thích nắm tay , phải vì thể giữa bọn họ có bao nhiêu thân mật, mà nhiệt độ tay rất ấm, , vuốt cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng khá hơn, vì thế mặt cũng lên ý cười

      Giang Dực chú ý tới vẻ mặt của hơi thay đổi, cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy tâm trạng của khá tốt, phát tâm tình của mình cũng tệ
      trangtrongnuocmi oa nguyễn thích bài này.

    5. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      bạn ơi bh mới post tiếp v?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :