1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhượng Xuân Quang - Giá Oản Chúc (Cổ đại)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. beohamtruyen

      beohamtruyen Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      97
      Chương 5:
      [​IMG]
      Edit: wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

      Năm ngày trước ngày thành hôn của Mộ Cẩm.

      Thập Ngũ lại bị Tô Yến Tinh hãm hại, nàng tức giận phẫn uất mà chạy vào Yểm Nhật Lâu.

      Từ khi Nhị Thập bị câm, Thập Ngũ càng thích cùng nàng kể khổ. Lúc còn được, Nhị Thập khuyên nổi Thập Ngũ, giờ miệng mở được ngược lại còn có thể làm Thập Ngũ bớt vài câu.

      Sau khi Thập Ngũ trải qua chuyện sơn tặc, hề quấn lấy Mộ Cẩm nữa. Nàng hỏi Nhị Thập: "Nhị công tử vì cái gì lại đem ta cứu về?" Thập Ngũ bên ngoài khoe khoang, được cứu là vì sủng ái. Nhưng thâm tâm nàng biết , trong đó còn giấu chuyện gì nữa.

      Nhị Thập lắc đầu.

      "Ngươi xem, nếu như ta lại cố tình tiếp cận Nhị công tử, có phải người tha thứ cho ta nữa ư?" Những ngày nay, Thập Ngũ suy nghĩ cẩn thận, kế hoạch nàng là mẫu bằng tử quý, đắc tội với Nhị công tử. Phải cố ở lại Mộ gia lâu dài, Thập Ngũ được làm gì khác. Hồi nàng còn ở Yểm Nhật Lâu, Tô Yến Tinh cố tình nhằm vào nàng. Nàng rời đến Hoa Uyển, Tô Yến Tinh lại càng buông tha. Nhìn thấy Tiểu Cửu được rời , Thập Ngũ sầu muộn, buộc phải chiều lòng làm Mộ Cẩm vui vẻ.

      Nhị Thập vội kéo tay Thập Ngũ, thận trọng lắc đầu, ánh mắt mang theo cảnh cáo. Nàng cứu được Thập Ngũ lần dường như đưa đến họa sát thân, nàng còn cách nào để cứu Thập Ngũ lần nữa. Cái người Nhị công tử này, hỉ nộ vô thường, nàng có thể bảo vệ được tính mạng quả là may mắn.

      Thập Ngũ cầm ngược tay Nhị Thập, "Nhị Thập, ngươi vì cái gì mà đột nhiên được? Ngươi đắc tội Nhị công tử sao?" Là vấn đề giống như lúc trước, Thập Ngũ hỏi qua nhiều lần, Nhị Thập đều trả lời.

      Lần này, Nhị Thập lắc đầu, ra hiệu đừng hỏi lại. Nàng châm trà, cười cười vỗ lưng Thập Ngũ.

      Trong số các nữ nhân, Thập Tứ là gian xảo nhất, nhưng nàng hiểu được chỉ phép bắt nạt kẻ yếu, phải sợ hãi kẻ mạnh. Thập Ngũ cậy sủng mà kiêu, mặt mày dễ để bắt chuyện nhưng lại chẳng nín mà kể lể. Tô Yến Tinh nhiều lần khiêu khích Thập Ngũ, phải có đạo lý.

      Thập Ngũ nhíu chặt lông mày, "Nếu ta tìm Nhị công tử cầu xin, để người tìm đại phu tốt nhất trị cho ngươi."

      Nhị Thập chỉ chỉ về hướng Băng Sơn Cư cùng Trạch Lâu mà lắc đầu.

      Thập Ngũ đảo mắt qua lại, "Ý ngươi là ta đừng trêu chọc Tô Yến Tinh? Đừng tìm Nhị công tử cầu xin?"

      Nhị Thập lại chỉ chỉ tiếp Hoa Uyển, duỗi hai bàn tay ra, gấp ngón cái lại.

      Thập Ngũ lại hỏi: "Tiểu Cửu?"

      Nhị Thập gật đầu.

      Thập Ngũ suy đoán hỏi: "Tiểu Cửu thua nên phải rời . Chúng ta thua nên cũng rời ?"

      Nhị Thập gật đầu mỉm cười.

      Thập Ngũ ôm người Nhị Thập, "Ta biết rồi, phải nhẫn nhịn chờ đến khi sóng êm biển lặng."

      ----

      Ba ngày trước ngày thành hôn của Mộ Cẩm.

      Theo tập tục của Đại Tễ quốc, nam nữ hai bên tạm thời gặp nhau trước ba ngày. Tô Yến Tinh liền trở về.

      Các nàng ở Hoa Uyển lúc này mới nới lỏng được chút mà thở dài.

      Tiểu Thập nhìn hướng Trạch Lâu nhổ, "Nhị phu nhân tương lai quả thực quá ác độc."

      Tiểu Lục thả lỏng sau mấy ngày xui xẻo: "Rốt cuộc cũng có thể thanh tĩnh."

      Thanh tĩnh được mấy ngày, rồi khi Tô Yến Tinh được gả vào Mộ gia, đấy mới là lúc cực khổ của các nàng bắt đầu. Nghĩ đến đây, Tiểu Lục lại vẻ mặt buồn bã, "Ta rất hâm mộ Tiểu Cửu, được kéo xe đầy ắp vàng bạc châu báu rời phủ, cần phải chịu những cơn tức giận của Nhị phu nhân sau này."

      Trong ngoài Mộ phủ lúc này đều tràn ngâp hương thơm. Này hoa mẫu đơn, này hoa hồng phấn, này hoa dâm bụt, nở rộ khắp vườn um tùm xanh tốt, trăm ngàn hoa khoe sắc. Trước cửa Yểm Nhật Lâu có treo hai đèn lồng đỏ thẫm.

      Nhìn chướng mắt. Thập Tứ chống hông chất vấn người hầu: " phải là người của Yểm Nhật Lâu chúng ta xuất giá còn treo lồng đèn đỏ ở đây làm gì?"

      Người hầu trả lời: "Mã tổng quản phân phó, chỉ cần là sân viện của Nhị công tử đều phải tràn ngập khí vui mừng. Đây là lần đầu tiên Nhị công tử cưới vợ."

      Thập Tứ khí tức cười bật lại, "Mã tổng quản như thế, hẳn là về sau còn có lần 2, lần 3 của Nhị công tử?"

      "Thập Tứ!" Thập Nhất quát tiếng lớn, sau đó khách khí với người hầu: "Làm phiền ngươi treo lên, đều là vì việc vui cả."

      Chỉ còn lại các nàng im lặng đứng trong sân viện.

      Bầu trời đêm với những ngôi sao sáng lấp lánh, đèn lồng lộ ra sắc màu hổ phách .

      ----

      Ngày thành hôn của Mộ Nhị công tử, trời trong nắng ấm.

      Tiếng kèn xô cao vút vang đến Yểm Nhật Lâu.

      Thập Tứ lúc đầu che lỗ tai, về sau lại trốn vào phòng, hung hăng đóng sập cửa lại.

      Mà cũng khéo, cửa vừa đóng lại, kèn xô liền ngừng.

      Nhị Thập cùng Thập Nhất đặc biệt bình tĩnh, ngồi trong sân vườn mà bóc vỏ đậu phộng cùng hạt sen, bên cạnh còn có rổ táo đỏ cùng long nhãn.

      Thập Nhất : "Cầu chúc may mắn, chúc tân lang cùng tân nương sớm sinh quý tử."

      Nhị Thập gật đầu cười.

      Phía trước đông đúc, náo nhiệt, rộn ràng, ở đây lại hiu quạnh, vắng vẻ.

      ngày chỉ toàn những khúc nhạc diễn tấu đem đầu của Nhị Thập kéo căng, văng vẳng tiếng bên tai làm cho chóng mặt, khó chịu. Chưa đến giờ hợi, nàng chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Ngủ được bao lâu, đột nên truyền đến tiếng gõ cửa. Nàng giật mình tỉnh lại, cho rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng mặc y phục.

      Nhị Thập thắp đèn lên, nghe đươc ngoài phòng tiếng kinh ngạc của Thập Tứ: "Nhị công tử."

      Tiếng gọi này so với tấu nhạc còn dã man hơn, đầu của Nhị Thập như muốn nứt ra. Nàng nắm chặt y phục, biết mở cánh cửa này ra là tốt hay là tốt.

      Mộ Cẩm làm gì cho nàng lựa chọn, lấy chân đạp cửa ra.

      Nhị Thập liền bước vội lên phía trước, cúi đầu hành lễ. Tầm mắt nhìn lên chỉ thấy bộ hỉ phục đỏ thẫm của tân lang, giống như màu đỏ của gốm men gốm sứ.

      Thập Tứ hoảng hốt đứng ở bên cạnh cửa phòng Nhị Thập, nhìn Mộ Cẩm vào.

      hất tay lên.

      Cửa phòng liền đóng lại.

      cửa phản chiếu hai chiếc bóng xám.

      Thập Tứ vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ, tối nay có vẻ như khó ngủ được rồi.

      ----

      Cửa vừa đóng, Mộ Cẩm chân bước tới, tay cởi bỏ đai lưng: "Nghe ngươi thành người câm?"

      Lúc này, trở thành người câm cũng có cái tốt. Nhị Thập cần trả lời.

      ném đai lưng xuống đất, áo bào hở ra nửa rồi ngồi xuống bên giường. nhìn về phía Nhị Thập, chỉ thấy mấy sợi tóc đen che khuất gương mặt nàng. lại hỏi: "Căn bản cả việc kêu ra tiếng cũng được?"

      Nhị Thập gật đầu, dám liếc nhìn. Qua tiếng trò chuyện của có thể đoán được, giờ phút này có uống say.

      "Đáng tiếc." Thanh tựa như có gì xảy ra: "Ngươi tuy lớn lên xấu xí, nhưng được lại giọng còn có thể chấp nhận đươc. tại chẳng còn gì rồi."

      Nàng trầm mặc.

      : "Tới hầu hạ."

      Chuyện đó đến nay vẫn là bóng ma trong lòng Nhị Thập, nàng làm ít việc nặng nhọc cũng đau đến như thế. Lần đầu tiên nàng chảy máu, lần thứ hai còn chảy máu nữa nhưng vẫn đau, thân thể như chém thành hai nửa. Làm vài lần tựa như bị chém vài lần.

      Nghe Thập Tứ, Thập Ngũ việc này nam nữ đều có thể thoái mái.

      Nhưng Nhị Thập có hỏi, làm thế nào để thoái mái. Mộ Cẩm lúc trước tìm nàng chỉ là nửa tỉnh nửa say, lực đạo hung ác mạnh mẽ, nàng cần phải nghỉ ngơi ngày mới có thể khôi phục được. Đêm nay người có mùi rượu nhưng lời lại ràng.

      Ngày đại hôn, tân lang ngủ lại trong phòng của thị tẩm, việc này đối với tân nương là nhục nhã vô cùng. Sợ là Tô Yến Tinh còn muốn hủy cái tòa Yểm Nhật Lâu này.

      Tiểu Lục , trai kinh thành, nam tứ tuyệt, nữ thanh tú. Mộ Cẩm cùng Tô Yến Tinh đều ở trong số đó, hai người đều là tài sắc vẹn toàn, đúng là nhân duyên trời định.

      Nhị Thập thầm nghĩ: Nam tàn nhẫn, nữ độc ác, quả mới là xứng lứa vừa đôi.

      Nhị Thập bước về hướng Mộ Cẩm với muôn vàn suy nghĩ quay cuồng trong đầu. Nàng chưa có hầu hạ qua nam nhân, ra mới chỉ dừng lại ở bên cạnh Tam tiểu thư, biết những... quy củ mặc rồi cởi y phục của các quý nhân. Nàng nhàng cởi xiêm y đỏ thẫm của Mộ Cẩm xuống, áo những đường thêu thùa tinh xảo nàng thấy qua vài lần.

      Mộ Cẩm tới đây để tâm , thẳng: "Lên giường ."

      Nàng đứng nguyên dám động.

      lại kéo cổ tay nàng, ném nàng vào bên trong màn, cúi người đè xuống. Chỉ liếc mắt cái, liền ngồi dậy. Nhìn thấy bàn có cái khăn thêu, cầm lấy rồi trở lại, đắp mặt Nhị Thập. Tốt bụng mà giải thích: "Cái tướng mạo này của ngươi khiến ta thể ăn ngon."

      Nhị Thập im hơi lặng tiếng để mặc cho cái khăn che giữa mặt.

      Mộ Cẩm nở nụ cười: " gì quả là yên tĩnh."

      Nhị Thập xuyên qua lớp khăn lụa, chỉ thấy mảnh mông lung. Bóng đen người nàng làm loạn. Nàng gắt gao cắn răng. Lúc này may mà có cái khăn che mặt nàng.

      "Ngươi phản ứng khác gì khúc gỗ." Mộ Cẩm đêm nay có giày vò quá lâu.

      Nhị Thập sau khi rời khỏi mới có thể thở ra hơi. Nàng mệt nhọc, khó chịu, ngày thứ hai liền ngủ thắng đến trưa.

      Các nghi lễ kết hôn lúc sau đều bị Mộ Cẩm làm lơ. Hồi môn mà thành Đá môn. (*Vào cửa mà lại như đá ra khỏi cửa.)

      Mấy ngày nay, Thập Tứ dùng ánh mắt phức tạp thăm dò Nhị Thập. Nàng phát , tỉ mỉ quan sát, Nhị thập cũng có phong thái của tiểu gia bích ngọc. Nhưng mà bích ngọc thế nào Nhị Thập cũng là người khó coi nhất ở Yểm Nhật Lâu.

      (*"tiểu gia bích ngọc": khác với "tiểu thư khuê các", là chỉ các thiếu nữ xinh đẹp ở những gia đình bình thường.)

      Thập tứ buồn bực hỏi: "Nhị công tử đêm động phòng hoa chúc tại sao lại đến phòng ngươi?"

      Nhị Thập lắc đầu.

      Thập Tứ hỏi ngừng còn các nữ nhân khác trăm lần nghĩ cũng ra là tại sao, vì vậy mà nhao nhao lên bắt chước Nhị Thập ăn mặc giản dị.

      Mộ Cẩm kết hôn đến ngày thứ mười, Tiểu Thập vì thích mấy điều kỳ quái cũng dò hỏi được nguyên nhân.

      là ngày đại hôn hôm đó, Nhị công tử Tô phủ thúc giục ba lần bảy lượt, Tô Yến Tinh vẫn giả bộ muốn lấy chồng. Nhị công tử vui, đá cửa kiệu suýt nữa lật đổ cả kiệu hoa, đồng thời hạ lệnh ngừng thổi kèn xô khi qua các đường lớn.

      Lúc bái đường, Nhị công tử mất hết hứng thú. Nghỉ lát, tiếng hô "Đưa vào động phòng" mới khiến cho sắc mặt hòa hoãn đôi chút.

      Các quan khách muốn náo động tân phòng đều bị cản lại.

      Chỉ có hỉ nương bên nhà thấy được sắc mặt của Nhị công tử mới cong cái môi đỏ choét : "Tân nương ngồi kiệu hoa chúc, đốt xong đèn cầy mới có thể lên giường."

      Nhị công tử lời nào, vung tay áo rời .

      Hỉ nương lúc này mới nhận ra, run như cầy sấy, quỳ xuống cầu xin tha thứ.

      Tô Yến Tinh muốn vén khăn hỉ lên.

      Hỉ nương lại run rẩy: " được, được. Điềm xấu, điềm xấu."

      Tô Yến Tinh lại phái nha hoàn mời Nhị công tử.

      Nhị công tử thèm để ý, đầu cũng quay lại Trạch Lâu. đến cầu gỗ, Nhị công tử hỏi thăm Thốn Bôn, ở trong phủ này có nữ nhân nào yên tĩnh.

      Thốn Bôn có chút chần chừ.

      Nhị công tử lại nhìn Thốn Bôn, : "Ta chợt nhớ ra nữ nhân thể được." Vì vậy ngày đó mới Yểm Nhật Lâu.

      đến đây, Tiểu Thập uống xong nửa chén trà, : "Nhị công tử qua đêm ở phòng Nhị Thập là bởi vì đôi tai muốn thanh tịnh."

      Mọi người biết được chuyện này, nhàng thở ra.

      Kỳ , người hầu kể lại chuyện này cho Tiểu Thập còn mấy câu. Tên người hầu này đứng ở bên bờ hồ, tận mắt nhìn thấy Nhị công tử cùng Thốn Bôn đứng cầu.

      Trang phục đen của Thốn Bôn hòa cùng bóng cây.

      Nhị công tử thân hỉ phục tuyệt đẹp với những đường chỉ thêu vàng lấp lánh dưới ánh trăng. Mi mắt lay động, hỏi: "Nữ nhân đó... là số nhị thập đúng ?"

      "Vâng." Thốn Bôn cúi đầu trả lời.

      Nhị công tử nở nụ cười.

      Người hầu cảm khái, Nhị công tử ấy vậy khuôn mặt lại vui mừng, bộ dạng lúc đó mới giống tân lang trong ngày cưới.

      Lúc bái đường, Nhị công tử còn vân vê những dải lụa nhiều màu, tư thái buồn chán, so với quan khách còn giống quan khách hơn. Nếu Mộ lão gia ở đấy, chỉ sợ Nhị công tử còn chậm trễ cả giờ lành.

      Đến chỗ hưng phấn, tên người hầu còn với Tiểu Thập: "Ngày đó giờ lành tháng tốt, trong các nam tử tứ tuyệt ở kinh thành có hai vị đón dâu.

      người khác là Phó gia. Cơ mà Phó công tử kia việc hôn nhân là cố tình chiếm lấy.

      ấy lại chiếm lấy cái vị tiểu thư Khổng gia, mọi người lại truyền nhau cái biệt hiệu của nàng: thiên kim điên khờ.
      Last edited: 27/3/20
      1900, B.Cat, Hale2054 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Truyện hay, dịch rất mượt. Cơ mà phải bình tĩnh tự tin cay cú, kiếm chế vác đá đập cho nam chính phát. Nữ chính cũng thông minh mà.
      beohamtruyen thích bài này.

    3. beohamtruyen

      beohamtruyen Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      97
      CHƯƠNG 6:
      [​IMG]
      Edit: wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

      Ngày thứ hai sau đêm động phòng đơn lẻ bóng, Tô Yến Tinh biết là ăn sai cái gì mà cảm thấy khó chịu, cổ họng đau rát.

      Tiếu ma ma bên người nàng vội vàng mời đại phu.

      Đại phu là do bị tâm lý ức chế, nóng nảy.

      Đại phu vừa , Tiếu ma ma dùng tay áo lau mặt: " gia bỏ lại người mình trong đêm tân hôn động phòng hoa chúc, chạy đâu thấy bóng dáng. Nếu tiểu nhân đem chuyện này bẩm với lão gia ——"

      "Ma ma..." Tô Yến Tinh phát ra giọng khàn khàn.

      Tiếu ma ma đau lòng, "Tiểu thư, người đừng nên chuyện. Đại phu dặn, cổ họng người cần phải được tĩnh dưỡng."

      Tô Yến Tinh ho khụ khụ: "Còn nhiều thời gian..."

      "Dạ dạ dạ." Tiếu ma ma vội vàng đỡ lấy tiểu thư nhà mình.

      Ngày ngày đều uống thuốc, Tô Yến Tinh ấy vậy mà giọng lại càng... khàn khàn hơn. Tiếng hoàng xuất cốc lại trở thành tiếng quạ đen vỡ chiêng. Ba ngày gì mới dần khá hơn.

      Nàng sinh bệnh nằm giường, Tiếu ma ma tự mình thỉnh Mộ Cẩm.

      Mộ Cẩm ân cần dò hỏi bệnh tình, đến thăm nàng. Nghe được vài tiếng thào, cười an ủi vài câu rồi quay người rời Trạch Lâu, : "Thân lừa ưa nặng, chính là như vậy."

      Thốn Bôn nghe thấy, phản ứng cũng phải mà phản ứng cũng được.

      Tô gia nổi danh tơ lựa ở kinh thành, hơn nữa, do chiếm được ba cái bến tàu mà còn trở thành trong những thuyền buôn đầu tiên ở kinh thành. Đến Mộ lão gia cái cũng chưa có.

      Đông Chu là nước láng giềng của Đại Tễ, giao thương lấy đường thủy làm chủ yếu, qua con sông ở phía đông nam tên là Thặng Giang. Mộ, Tô hai nhà buôn bán nhiều năm, liên hôn mục đích chính là vì lợi ích. Mộ gia dùng tòa tiền trang làm sính lễ, Tô gia đổi lại bến tàu để làm của hồi môn.

      Việc hôn nhân này vốn là giao cho Mộ Đại công tử hoàn thành. Đại công tử so với Nhị công tử biết được tin sớm hơn nửa canh giờ, vì vậy Đại công tử liền trốn suốt đêm. Ánh mắt nóng nảy của Mộ lão gia liền rơi vào người Nhị công tử.

      Mộ Cẩm quan tâm thê tử họ tên gì, chỉ tính toán đến lợi nhuận của bến tàu. Hơn nữa, Tô Yến Tinh cũng là mỹ nhân, vậy là hợp ý hăn. Nhưng mà, gặp qua nàng vài lần, liền mất hào hứng thưởng hoa dưới trăng.

      Kết hôn chỉ như cho có, đối với tân nương đến nay vẫn chưa thèm viên phòng.

      Cả tòa Mộ phủ đều biết được việc này, ai dám xấu sau lưng.

      ----

      Lại qua vài ngày, cổ họng của Tô Yến Tinh chuyển biến tốt hơn, rốt cuộc cũng có sức lực chỉnh đốn người khác.

      Biết được ngày đại hôn, thị tẩm Nhị công tử chính là Nhị Thập, Tô Yến Tinh liền dẫn người đến Yểm Nhật Lâu.

      Nàng nhìn quanh cái sân .

      có mấy gốc hoa đẹp đẽ, cỏ dại mọc đầy ở góc tường làm cho quanh cảnh trống vắng.

      Mặt trời lên cao, Nhị Thập ngồi thêu thùa ở ngoài vườn. Từ cửa sổ của gian phòng, nàng nhìn thấy khí tức bức người của nhóm chủ tớ.

      Việc gì tới rồi tới.

      Đây là lần đầu tiên Nhị Thập gặp Tô Yến Tinh.

      Kỳ , Tô Yến Tinh vốn bằng được nữ nhân ở Hoa Uyển và Yểm Nhật Lâu. mị như Thập Ngũ, lại trong thuần như Tiểu Lục, chẳng so được cay độc với Thập Tứ, cũng nhu mì, nhịn nhục như Thập Nhất.

      Nha hoàn bên người Tô Yến Tinh bước về phía trước, hất mặt : "Có ai ở đây ?"

      Phòng Thập Tứ ở đầu tiên mở cửa ra: "Ai?"

      Nha hoàn nhìn về phía Thập Tứ.

      Thập Tứ xếch mắt liếc nhìn Tô Yến Tinh, sau đó quay lại nhìn đứa nha hoàn. tay Thập Tứ chống hông: "Hỏi các ngươi mà miệng lưỡi đâu hết rồi, các ngươi là ai?"

      Nha hoàn đáp: "Đây chính là phu nhân của Nhị công tử, còn mau hành lễ?"

      Thập Tứ cười a tiếng, nghiêng người, cong eo mảnh mai hướng phía Tô Yến Tinh: "Ta là người của Nhị công tử, chỉ hành lễ với Nhị công tử."

      Nha hoàn giận dữ mắng mỏ: "Làm càn!"

      "Ngân Hạnh." Tô Yến Tinh kêu.

      Ngân Hạnh lập tức lui về bên cạnh Tô Yến Tinh, khuôn mặt ngẩng cao hơn trời chớp mắt cúi thấp chỉ còn nhìn thấy trán.

      Tô Yến Tinh nhìn thoáng qua eo bài của Thập Tứ: "Ta trước đó vài ngày khỏe, cảm tạ vị muội muội ở Yểm Nhật Lâu hầu hạ phu quân. Nay ta đến đây để gặp vị muội muội kia."

      Thập Tứ từ trước đến nay đanh đá ngay thẳng, muốn nháo nhào động khẩu, muốn đánh nhau động thủ, nàng học được cái bằng mặt bằng lòng, giọng cảm xúc đáp: "Được."

      "Nhị Thập muội muội đâu?" Tô Yến Tinh tươi cười cách tự nhiên.

      Nhị Thập thu dọn xong đường chỉ thêu liền kéo then chốt cửa, rời khỏi phòng, vô cùng cung kính mà hành lễ.

      Đôi mày lá liễu của Tô Yến Tinh thoáng nhăn lại.

      Kinh thành ai biết, thị thiếp của Mộ Nhị công tử đều là những mỹ nhân xinh đẹp như hoa. Ngũ quan người trước mặt lại vô cùng bình thường, dung mạo có gì ấn tượng, ở trong đám thị thiếp có thể gọi là xấu.

      Ngày đại hôn hôm đó, Mộ nhị công tử chọn nàng, hơn nữa qua mười ngày sau cũng chưa tìm ai.

      Tô Yến Tinh cẩn thận dò xét Nhị thập: "Ngươi là Nhị Thập?"

      Nhị Thập rũ mi mắt xuống.

      Tô Yến Tinh : "Trả lời." Nàng sớm biết, ngày thành hôn đó, Nhị công tử lên giường với người câm. Cái câu "Trả lời" này của nàng, đơn giản chỉ muốn làm khó dễ Nhị Thập.

      Nhị Thập thoáng ngẩng đầu, chỉ chỉ miệng mình, lại xua xua tay.

      "Ngươi là bị câm?" Tô Yến Tinh tỏ vẻ kinh ngạc.

      Nhị Thập gật đầu.

      Bị thua bởi người có tư sắc bình thường lại còn bị câm, trong lòng Tô Yến Tinh phức tạp chao đảo.

      Việc hôn ước hai nhà Mộ - Tô tuy chỉ là vì lợi ích, nhưng Tô Yến Tinh đối với Mộ Cẩm vừa gặp thương.

      Nàng sớm nghe , Mộ nhị công tử phong hoa tuyệt đại.Tô Yến Tinh thân là Đại tiểu thư Tô gia, lại là thiên kim lục tú ở kinh thành, mắt cao hơn đầu, tất nhiên kiêu căng, ngạo mạn. Nàng cho rằng Mộ Cẩm chẳng qua chỉ là có tiếng có miếng. Tô lão gia có ý muốn liên hôn, nàng giễu cợt: "Mộ nhị công tử phẩm hạnh đoan chính, cả cái kinh thành này mọi người đều biết, phụ thân ý là muốn đem con nhảy vào hố lửa hay sao?"

      Mấy tháng trước, Tô gia mời Mộ Cẩm đến thương lượng, nàng lại ngẫu nhiên đụng phải , suýt nữa rơi khỏi lầu các. Trước giây phút hiểm nguy, bàn tay ôm chặt lấy eo nàng. Nàng quay đầu lại liền thấy đôi mắt cười của Mộ Cẩm, mới hiểu rằng lời đồn đại quả ngoa, nàng lập tức rộn ràng tâm hồn thiếu nữ.

      Phụ thân , vào được cửa của Mộ gia, việc làm ăn đều có thể trở nên thuận lợi.

      Kết nghĩa phu thê, nhưng Mộ nhị công tử lại oanh oanh yến yến, chướng mắt hết sức. Nàng đương nhiên phải trừ bỏ .

      Tô Yến Tinh hỏi: "Ngươi có biết ngôn ngữ của người câm điếc ?"

      Nhị Thập lắc đầu.

      "Thế ngươi cùng phu quân ta làm thế nào để chuyện?"

      Nhị Thập vẫn lại lắc đầu.

      Hỏi xong Nhị Thập hai câu, Tô Yến Tinh lại đem Nhị Thập đánh giá lần nữa, thấy được chỗ nào hơn người. Có lẽ Mộ Cẩm có... khẩu vị lạ, mới thích thu nhận người câm.

      gì là tốt, ngày đêm thủ thỉ chung chăn chung gối, tránh được lắm lời thị phi.

      Nhưng việc bị ủy khuất ở chính ngày đại hôn của mình ghi hận trong lòng Tô Yến Tinh. Nàng khẽ cong môi: "Người câm nên sống yên ổn chút, nếu tương lai sợ chỉ mù điéc, có khi chỉ còn là khối thịt làm ấm giường."

      Nhị Thập mặt sợ hãi, lập tức cúi thấp người.

      Tô Yến Tinh cười tiếng. So với Thập Ngũ, Nhị Thập nhu nhược, sợ hãi, mỹ mạo, tính cách nhạt nhẽo. Đối phó dễ như trở bàn tay.

      Tô Yến Tinh vung tay áo, khóe mắt ý cười, quay người rời .

      Đoàn người biến mất ở ngã rẽ.

      Thập Tứ liếc xéo: "Chồn chúc tết." xong dừng chút, nàng lại ôm bụng cười lớn: "Thành thân tân phòng trống vắng, nàng ta cũng biết xấu hố mà gây ."

      Sân thanh tĩnh, tiếng người. Từ khi Tiểu Cửu rời , những người khác đều cảm thấy, nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      Thập Tứ đưa khuôn mặt vô cảm nhìn Thập Nhị : "Chuyện này từng xảy ra với bên Hoa Uyển, cố tình lấy tính mạng cha mẹ của Tiểu Cửu ra uy hiếp, bức Tiểu Cửu phải rời . Ngươi đừng để bị nắm được nhược điểm."

      Nhị Thập cười cười, biểu thị lòng biết ơn.

      Nếu như Tô Yến Tinh có thể giúp nàng rời phủ, chuyện đó thể nào tốt hơn.

      ----

      Việc Tô Yến Tinh tìm đến Yểm Nhật Lâu đến tai Mộ Cẩm là hai, ba ngày sau.

      Vài ngày trước Trấn Nam Thành, lúc đó vừa mới trở về.

      Bước vào Băng Sơn Cư, nhìn thấy bên cầu gỗ chỉ còn lác đác nửa thân sen, chợt nhớ tới mình cưới vợ. hướng Thốn Bôn dò hỏi sinh hoạt mấy ngày gần đây của Tô Yến Tinh.

      Thốn Bôn gì. lúc nào cũng bên cạnh Mộ Cẩm, cũng đến Trấn Nam Thành, nào biết được hành tung của phu nhân ở trong phủ.

      Thốn Bôn tìm Mã tổng quản.

      Mã tổng quản thuật lại chi tiết.

      Mộ Cẩm cười hỏi: "Phu nhân tìm đến Yểm Nhật Lâu?"

      "Dạ, đúng." Mã tổng quản thấy chủ tử nhà mình cười cười, thể tránh khỏi hoảng loạn tinh thần. Nhị công tử cười như vậy, trông rất đẹp mắt. Nhưng mà nụ cười này, cũng là nguy hiểm.

      Mộ Cẩm lại hỏi: "Cái người xếp thứ nhị thập ấy, có bị gãy mất chân tay gì ?"

      "Hồi bẩm Nhị công tử, có." Mã tổng quản chắc, Nhị công tử là muốn nhìn thấy Nhị Thập bị gãy tay hay gãy chân, hay là cả hai đều muốn.

      " có thiếu mất bên tai, thiếu con mắt sao?"

      Mã tổng quản do dự cúi xuống, trả lời: "Nhị Thập nương bình yên vô ."

      "Chà, tới lui lại chết được."

      "..." Mã tổng quản hiểu, Nhị công tử đây là tiếc hận.

      "Đuổi tiểu thiếp xinh đẹp của ta, lại giữ lại cho ta cái thứ xấu xí ấy." Mộ Cẩm chạm nắp trà, "Thê tử thế này là cưới sai rồi."

      Mã tổng quản dám thở mạnh. Những nữ nhân kia thị phi tranh đấu, lão phải lặng lẽ theo dõi, đây là lệnh của Nhị công tử sai bảo. Trước mắt nghe ngữ khí của Nhị công tử, vừa thấy nghi ngờ Tô Yến Tinh mà lại vừa như tra khảo lão. giọt mồ hôi đổ xuống trán theo thái dương Mã tổng quản rơi xuống.

      Mộ Cẩm nhấp ngụm trà: "Mã tổng quản, ngươi lui xuống trước ."

      "Dạ." Mồ hôi rơi mặt đấy, Mã tổng quản như trút được gánh nặng.

      Mộ Cẩm để chén trà xuống, suy ngẫm lát, "Thốn Bôn, ta kết hôn được mấy ngày rồi?"

      "Hai mươi lẻ hai ngày." Đây cũng là khoảng thời gian dài Nhị công tử chưa lại gần nữ sắc.

      "Ta Hoa Uyển." Mộ Cẩm buông tách trà đậy nắp, đột nhiên hỏi: "Ngươi sao?"

      Thốn Bôn hơi khựng lại: "Tiểu nhân trở về phòng nghỉ ngơi."

      "Cuộc thi hoa khôi của Phù Nhung Hương năm nay sắp đến." Mộ Cẩm đứng dậy bước ra bên ngoài cửa. qua người Thốn Bôn, ánh mắt liếc , "Ngươi ra ngoài uống vài chén hoa tửu ."

      Thốn Bôn lên tiếng.

      "Lại Phù Nhung Hương, Thập Ngũ là chuộc ở chỗ đó về." Mộ Cẩm ra ngoài, "Hôm nay liền chọn nàng."

      ----

      Thập Ngũ lúc này lại ở Hoa Uyển.

      Nghe Tô Yến Tinh tìm đến Yểm Nhật Lâu, Thập Ngũ hai ngày nay đều quấn lấy Nhị Thập.

      Thập Ngũ : "Nhị Thập, ngươi hãy cẩn thận chút. Tô Yến Tinh có của cải giàu có, cùng Nhị công tử môn đăng hộ đối, tâm cơ cũng nhiều. Ta niếm qua bao nhiêu gian khổ, cái đồ nha hoàn Ngân Hạnh kia cùng Tiếu ma ma, đặc biệt nương tay với người khác.

      Nhị Thập gật đầu. Môn đăng hộ đối, chính là người hung ác, người ngoan độc.

      Thập Ngũ lại : "Giọng ngươi mất, nếu bị nàng hãm hại, muốn giải oan cũng được."

      Nhị Thập kéo tay Thập Ngũ vỗ vỗ trấn an.

      Nhìn vẻ im ắng của Nhị Thập, mặt mày Thập Ngũ cũng nhu hòa hơn, " lâu rồi nghe tiếng ngươi hát ca dao."

      Thập Ngũ tuổi còn , có khi cảm xúc dâng trào lại nhịn được phát giận. Nổi giận đùng đùng rồi bỏ chạy, bao lâu lại quay về làm nũng. Tính tình này, cực kỳ giống người em út hay tùy hứng của Nhị Thập.

      Nhị Thập nhìn về hướng Tây Phụ Quan phía xa. Nàng rời nhà năm tám tuổi. Năm đó phụ thân để nàng làm cu li cho gia đình giàu có, có thể giúp đồ ăn trong nhà tốt hơn. Trong nhà nghèo quá rồi, nàng là trưởng tỷ, nên cần phải đảm nhận. Hai, ba năm qua , phụ thân thường xuyên tới thăm, nàng đem hết số tiền công ít ỏi tích góp được đưa cho người nhà. Về sau nàng lại bị bán qua bán lại, vất vả đến được kinh thành, mất liên hệ với người nhà.

      Bỗng nhiên, có bóng cẩm y xuất trước mắt nàng. Mắt nàng nháy mấy hồi, tất cả thu vào trong mắt.

      tiếng hờn dỗi vang lên: "Nhị công tử." Là Thập Tứ.

      Thập Ngũ nghe thấy, buông tay Nhị Thập ra, ra ngoài. "Nhị công tử." Nàng ưỡn ẹo, cười tươi như hoa, nhiệt tình đón tiếp Mộ Cẩm.

      Sân náo nhiệt, đến cả Thập Nhất người bảo làm bạn với thanh đăng cũng ra.

      Nhị Thập đành phải đứng trong đám các nàng, khiêm tốn đứng bên rìa.

      Con mắt Mộ Cẩm bỗng chốc đảo qua.

      Thập Nhất kéo kéo Nhị Thập.

      Suy nghĩ của Nhị Thập dừng ở hồi ức nơi quê nhà, nàng nghi hoặc nhìn Thập Nhất.

      Thập Nhất để hai tay bên hông, ngón trỏ khẽ chỉ chỉ hướng Mộ Cẩm.

      Nhị Thập hiểu ý, lập tức cụp lông mày xuống.

      Mộ Cẩm có nhìn lại Nhị Thập, ôm eo Thập Ngũ. Mắt nhìn mặt trời chói chang: "Thời tiết tốt, mời gánh hát đến đây."

      ra câu, cả đám người phía dưới nhao nhao.

      Mã tổng quản vội vàng an bài gánh hát tới.

      Trong đình nghỉ mát, Mộ Cẩm ngồi ở giữa.

      đám nữ tử hoặc đứng hoặc ngồi.

      Trời rất nóng, làm gì có tâm trạng nghe ngóng cái gì. Nhị Thập tựa vào cột bên cạnh, cách khoảng cách rất xa.

      Ra khỏi phủ, nàng phải về Tây Phụ Quan tìm kiếm cha mẹ, thiếu chính là lộ phí. Mùa hè đương tới, thêu khăn bán cũng tồi. Thế nhưng mà Lưu đại nương lại , người bán hàng rong muốn chia thêm tiền. thế tức là tiền Nhị Thập kiếm được ngày càng ít .

      Nhị Thập bị Thập Nhất kéo xuống, nàng lập tức giương mắt nhìn về phía Mộ Cẩm.

      chẳng biết lúc nào lại nhìn nàng chằm chằm: "Gọi ngươi vài tiếng, ngươi lại nghe thấy? Lỗ tai vô dụng, cắt được rồi."

      Có mấy người kinh hoàng mà thở dốc.

      Nhị Thập trầm mặc mà quỳ xuống.

      "Tới." Mộ Cẩm lười nhác nằm tựa trong ngực Thập Ngũ.

      Nhị Thập bò dậy, chậm rãi tiến lên, đứng cách thước lại quỳ xuống.

      nhìn nàng: "Thập Ngũ , ngươi hát điệu Tây Phụ Quan còn hay hơn cái gánh hát này, ngâm hai câu nghe thử xem."

      Thập Nhị đến ca dao của Nhị Thập, ý là muốn Nhị công tử thỉnh mời đại phu chữa trị cổ họng cho Nhị Thập, nào ngờ tới Nhị công tử lúc này lại muốn nghe. Nàng lộ mặt xấu hổ, "Nhị công tử, cổ họng Nhị Thập bị thương..."

      "Vậy suy nghĩ tìm cái gì đó phát ra tiếng động." Mộ Cẩm .

    4. beohamtruyen

      beohamtruyen Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      97
      CHƯƠNG 7:
      [​IMG]
      Edit: wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

      Dùng đồ vật phát ra tiếng có rất nhiều, chẳng qua là có dễ nghe hay thôi.

      Gánh hát ngừng đàn hát. Mặt trời nóng rực cao, trưởng gánh hát có đổ mồ hôi cũng dám lau, hai tay thẳng đơ mà đặt ở bên hông.

      Chúng nữ tử ai dám .

      Gió mát cùng nước chảy như ngừng lại. Bốn phía yên tĩnh, im ắng.

      Tay Nhị Thập lấy chén trà bàn đá. Mặc dù đặt chén trà xuống, cũng có leng keng hai tiếng. Nàng buông tay rồi lại cầm lấy, cứ như vậy cắn môi vài cái.

      Mộ Cẩm hỏi: "Này là tính làm gì?"

      quắc mắt tới, giống như hỏa nóng cay rát mấy ngày trước, vừa đốt cháy lại vừa khó thở.

      Điệu Tây Phụ Quan nàng hát là học của mẫu thân. Nàng biết đàn, biết gõ, nào biết đến cái gì có thể diễn tấu khúc điệu kia? Thú vui độc ác của Nhị công tử là lấy nàng làm niềm vui, thấy nàng vô lực phản kháng, vui mừng.

      Nhị Thập giương mắt.

      Giữa hai hàng lông mày Mộ Cẩm như nhiễm độc dược, ương ngạnh che dấu ác ý của .

      Nàng lại cầm lấy chén, lòng bàn tay trái phải đều nắm cái, gõ theo điệu Tây Phụ Quan, nhịp điệu hòa nhau gõ nhàng. mặt gõ gõ, mặt lại kỹ lưỡng quan sát thần sắc của .

      Tiếng vang leng leng là thanh duy nhất trong đình.

      Dáng cười của Mộ Cẩm như dấu diếm mây đen hiu quạnh.

      Thập Ngũ hiểu được tâm tư của . Khi mà Nhị công tử tuyệt tâm tuyệt tình đều cười đến vô cùng mỹ mạo. Nàng chỉ sợ cười như vậy, lại đem Nhị Thập đuổi ra bên ngoài.

      Mảnh vải trán che dấu cảm xúc của Nhị Thập. Chớp mắt điều phi lý lạ lùng xảy ra, lòng bàn tay nàng gõ cái, chén trà lại nứt ra khe hở. Tay đau đến mức phải buông ra, nàng trơ mắt nhìn chiếc chén rơi xuống đất, phát ra tiếng rơi thanh thúy, mảnh vỡ bay đến gần chiếc áo bào của Mộ Cẩm.

      Nàng lập tức quỳ gục xuống.

      "Ngươi lại gây họa." Mộ Cẩm bắt được cơ hội, cước giẫm lên vai nàng, giống như thể quan tâm. "Lần trước dưỡng thương mất bao lâu?"

      Bả vai Nhị Thập co lên. Ngày đó nửa người nàng như vỡ ra, lại bị ép hóa câm, phải mãi đến ngày đại hôn của mới khỏi hẳn. Vừa rồi, nàng cảm giác lòng bàn tay bị ngoại lực tác động, chén rượu liền vỡ. Nàng mơ hồ hoài nghi liệu đây có phải là do động tay động chân.

      Thập Ngũ nhấc làn váy, đứng dậy rồi quỳ gối bên cạnh Nhị Thập, nàng dập đầu khẩn thiết : "Cầu Nhị công tử khai ân."

      Thập Nhất cùng Thập Tứ hai người nhìn nhau, gì.

      Mộ Cẩm nhàng gác chân vai Nhị Thập.

      Chỉ có người phải gánh chịu như Nhị Thập mới biết, tựa như nhàng thư thái nhưng thực chất bên trong lại như muốn giết người. Nửa người nàng nghiêng lệch hẳn ra. Nàng biết cái cảm giác này, xương cốt sai chỗ, thân thể bị áp bức, lục phủ ngũ tạng như nhảy loạn. Đau đớn biết từ chỗ nào phát ra, nửa người khó chịu.

      Thập Ngũ tránh được mảnh vỡ, lại dập đầu : "Cầu Nhị công tử khai ân."

      Con mắt Mộ Cẩm bỏ qua đôi gò bông trắng như tuyết của nàng, cái màu sắc đó lại làm nhớ tới muối, nhớ tới kẹo đường, cũng nhớ tới cả những mảnh sứ trắng vỡ vụn.

      Nữ nhân bị dẫm nát dưới chân quá ghê tởm, vài lần muốn giết nàng. Thế nhưng lại niệm tình vì cái gì đó.

      đá văng Nhị Thập, trầm mặc ra ngoài đình.

      Dưới tàng cây, Thốn Bôn đĩnh đạc như tùng. Nhị công tử muốn nghe diễn, cận vệ bên cạnh đương nhiên được nghỉ ngơi.

      "Thốn Bôn."

      "Nhị công tử."

      "Ta thích con mắt của nữ nhân kia, tìm ngày nào đẹp trời, đem con mắt nàng khoét ra." Lời của Mộ Cẩm tựa như lưỡi dao sắc bén, lạnh lẽo.

      Thốn Bôn đáp: "Vâng."

      xong mấy câu ác độc, Mộ Cẩm về Băng Sơn Cư.

      canh giờ sau, dựa vào đình nghỉ, ngửi ngửi thấy trong mâm mùi thịt tươi.

      Mùi máu tanh nồng thu hút hai con cá ăn thịt người, nhe năng mở miệng trồi lên mặt trước, răng còn dính vài vụn thịt . Cuối cùng thịt thối còn chưa kịp tỏa ra hương vị mỹ thực, hai con Đông Tây Nhị Tài hung hãn đảo loạn mặt nước, xua tan bóng Mộ Cẩm trong nước.

      "Thốn Bôn." Mộ Cẩm lười biếng.

      "Tiểu nhân có mặt."

      "Gọi đại phu chữa bả vai cho cái đồ câm kia." làm bộ muốn vứt thịt.

      Khiến cho Đông Tây Nhị Tài nhảy khỏi mặt nước.

      dừng lại cười: "Đem xương bả vai nắn lại. Dùng thuốc tốt nhất, đêm nay ta muốn thượng nàng."

      Thốn Bôn thoáng chần chừ trong nháy mắt. Còn chuyện cùng Tô Yến Tinh viên phòng, Nhị công tử hoàn toàn quên mất. Từ lúc thành hôn đến nay, người chỉ lật qua chọn thẻ bài của Nhị Thập. Nghi vấn ngày càng nhiều, Thốn Bôn cũng thể hỏi: "Vâng."

      Treo mấy miếng thịt cho Đông Tây Nhị Tài, Mộ Cẩm lại bỏ ra vài miếng thịt tươi. "Phân phó xuống dưới, đem nàng nuôi cho béo chút. Nữ nhân chịu được đau đớn, đem làm đồ bổ cho Đông Tây Nhị Tài quả là hợp lý." xong, liếc nhìn Thốn Bôn.

      Yết hầu Thốn Bôn dao động, đáp ra lời. lĩnh lệnh mà .

      ----

      So với lần trước, Mộ Cẩm hôm nay còn nổi nhiều sát khí hơn.

      Xương bả vai của Nhị Thập như rớt ra, nếu phải Thập Ngũ dìu nàng trở về, nàng cơ hồ ngã giữa đường.

      Thập Nhất dìu Nhị Thập đến bên giường, lại kéo xiêm y của Nhị Thập ra, kinh ngạc thở dốc.

      Từ cổ đến vai, da thịt trắng nõn của Nhị Thập đều có chút tím bầm. Thập Nhất từng thấy người bị tàn phế, cánh tay cũng như Nhị Thập cứng ngắc mà rủ xuống.

      Thập Nhất vội : "Mau ra ngoài tìm đại phu. Nếu kịp thời chữa trị, ta sợ rằng xảy ra tai họa."

      "Để ta ." Thập Ngũ chạy ra ngoài. Nàng dù có ngốc cũng nhìn ra được ác ý của Nhị công tử đối với Nhị Thập. Nhưng mà trong số nữ nhân, Nhị Thập dường như cho người ta cảm giác tồn tại nhất, như thế nào lại đắc tội Nhị công tử, Thập Ngũ nghĩ mãi ra.

      Rời khỏi Yểm Nhật Lâu, Thập Ngũ cúi đầu nhớ lại chuyện ngày hôm nay, có chú ý đến xuất của Thốn Bôn.

      Đều là những nữ nhân dáng vẻ mềm mại, thướt tha, Thốn Bôn chỉ có thể nhìn thẻ bài mà phân biệt. gọi nàng: "Thập Ngũ nương."

      Bước chân Thập Ngũ vội dừng lại, ngẩng đầu. Thốn Bôn là hộ vệ thân cận nhất bên cạnh Nhị công tử, xuất của là biểu thị cho phân phó của Nhị công tử, nàng lập tức tiến lên: "Thốn Bôn."

      Khoảng cách giữa hai người quá gần, Thốn Bôn lui về phía sau bước rồi mới mở miệng: "Nhị Thập nương ở bên trong sao?"

      "Đúng. Nàng bị thương gân cốt, tiểu nữ muốn thỉnh đại phu." Thập Ngũ che giấu được lo lắng mặt.

      Thốn Bôn : "Nhị công tử mời đại phu, làm phiền Thập Ngũ nương dẫn vào."

      Thập Ngũ lúc này mới nhìn thấy vị trung niên râu dài, trong nội tâm nàng vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn hỏi Thốn Bôn: "Ngài vào sao?"

      "Ta ở bên ngoài viện chờ." Yểm Nhật Lâu là chỗ thị tẩm của chủ tử, hộ vệ như , lần trước bước vào hợp quy củ.

      Thập Ngũ rảnh lo nghĩ đến Thốn Bôn, xoay mặt tới chỗ đại phu: "Đại phu, người có biết tứ chẩn ? Người bệnh là nương của Nhị công tử, bị thương vai."

      (* "tứ chẩn" là vọng, văn, vấn, thiết, nghĩa là nhìn, nghe, hỏi, sờ, là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y)

      Thốn Bôn nghiêng mắt nhìn đại phu.

      Đại phu cho dù có mười lá gan, cũng dám nhìn vai thị thiếp của Nhị công tử, lão cẩn thận mà trả lời: "Có thể nối xương từ xa."

      "Tuyệt quá." Thập Ngũ yên tâm: "Đại phu, người mau theo ta."

      Thốn Bôn quay người, ôm ngực dựa vào thân cây bạch du.

      Tâm tư của Nhị công tử đối với Nhị Thập, Thốn Bôn thể hiểu được. Nhưng mà tình cảnh ở trong đình hôm nay, quan sát cẩn thận. Nhị công tử tạm thời lấy mạng của Nhị Thập.

      Nếu như Nhị công tử muốn nàng chết, chân cần giẫm vai nàng, chỉ sợ nàng đứt hơi rồi.

      ----

      Đại phu nối xương cho Nhị Thập, dùng hết mấy gói thuốc.

      Nhị Thập dùng hết thuốc liền ngủ.

      biết ngủ bao lâu, tỉnh lại nhớ nổi mình bị thương, xoay người đè lên vai trái, nàng đau nhức thở mạnh tiếng, vội vàng lật lại. Hai mắt mê man tựa như nhìn thấy bóng người phía trước, nàng lập tức thanh tỉnh.

      Trời hoàng hôn, ngoài phòng nhuộm sắc đỏ thẫm, đem áo bào của nam tử ngồi ghế tựa gợi lên chút ánh tàn.

      Thời tiết ấm đấy, nhưng Nhị Thập cho rằng có được ấm áp của trời chiều, nàng ngồi dậy.

      "Tỉnh." Tại thời điểm nàng quay người liền trông thấy Mộ Cẩm. Hoặc là, ngồi ở chỗ này nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.

      Nàng xuống giường, cung kính hành lễ. Vạt áo bên trong bị lệch làm lộ ra dấu tích bị thương, nổi bật vai nàng.

      Mộ Cẩm lại hỏi: "Đau ?" Câu này chỉ là câu hỏi cho có, chứa chút áy náy nào.

      Nàng nếu đau sợ Nhị công tử lại mất hứng mà giẫm cho cước. Nàng nếu là đau lại sợ cũng chẳng cao hứng là bao.

      Lúc đại phu vừa , Thập Ngũ hối hận mà xin lỗi: "Nhị Thập, nếu phải ta điệu Tây Phụ Quan, ngươi cũng bị thương. Ta xin lỗi ngươi."

      Nhị Thập vuốt tay Thập Ngũ. Cho dù có điệu Tây Phụ Quan Mộ Cẩm cũng tìm lý do khác để ức hiếp nàng. Nàng bị chịu tội, nguyên nhân ngoài Mộ Cẩm ra còn cái gì khác. Bởi vậy, nàng đau hay đau, kết cục đều giống nhau. Nàng dứt khoát đáp lại bất cứ câu nào.

      "Giận dỗi?" nhớn lông mày lên.

      Nội tâm nàng trì trệ, vội vàng phản ứng — lắc đầu.

      Mộ Cẩm phân phó Thập Nhất thu xếp cơm tối.

      Yểm Nhật Lâu và Hoa Uyển đều có nô bộc, ngày ba bữa là do nhà bếp đưa. Thập Nhất chỉ cần thu xếp bát đũa, mang đồ ăn lên, nàng liền lui ra ngoài.

      Mộ Cẩm ngồi xuống trước, ngoắc tay với Nhị Thập: "Lại đây."

      Nhị Thập khép vội vạt áo, choàng áo khoác ngoài.

      Tiếng châm chọc của vang lên: "Động tác rất lưu loát, xem ra bị thương cũng nghiêm trọng."

      Nàng cứng đờ, tùy tiện thắt vội ở bên hông, đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.

      "Ngươi muốn dưỡng thương phải ăn nhiều đồ bổ." Mộ Cẩm chút để ý mà : "Nuôi cho béo tốt rồi ném ngươi xuống cho cá ăn."

      Nàng trầm mặc.

      ra lệnh: "Ăn cơm."

      muốn chính là nữ nhân nghe lời. Nàng nghe lời bưng bát lên, cơm trắng tẻ nhạt nhai trong miệng, cảm nhận được mùi thơm. Hầu hạ Mộ Cẩm chính là khoảng thời gian sống khổ cực nhất đời nàng. Nếu so sánh với lúc trước làm nha hoàn, ngược lại, lại trở thành những hồi ức tốt đẹp.

      Mộ Cẩm hề động bát đũa, chỉ vuốt vuốt chiếc quạt xếp, con mắt sâu thấy đáy rơi mặt nàng.

      Nhị Thập cúi đầu lảng tránh.

      Quạt trắng trung lật lật mấy vòng, phút chốc lại để ở ngực nàng. như tìm ra thú vui mới, dùng cây quạt chọc chọc bên trái mềm mại của nàng.

      Nàng biết , chiếc quạt xếp bình thường trong tay cũng có thể là hung khí. Nàng bị chọc mà trong lòng run sợ, sợ thoái mái liền đem cây quạt đâm thẳng vào tim nàng.

      Nàng chậm chạp mà nhai nuốt miếng đậu phụ trong miệng.

      Mộ Cẩm cầm chiếc quạt lật vạt áo nàng ra, nhìn miệng vết thương của nàng.

      Rượu thuốc bôi giữa trưa, vai nàng lưu lại vài vết rượu vàng mờ mờ, phía dưới lại lên tầng tím bầm tích tụ máu đen, đủ mọi màu sắc chồng chất, mất hết cả mỹ cảm.

      thu lại chiếc quạt: "Ăn no rồi?"

      Hàng mi Nhị Thập run run, vẫn cảm thấy cái quạt thanh tĩnh mà lạnh lùng, vô tình kia nhìn chằm chằm vào nàng.

      Mộ Cẩm nhiều lời, trực tiếp : "Ăn no rồi lên giường."

      Nàng khẽ giật mình, miệng cứng nhắc mà nhai cơm.

      "Ăn no chưa?" Mộ Cẩm dùng quạt chạm cằm nàng.

      Nàng chỉ chỉ ngoài cửa sổ. Ám chỉ , mặt trời còn chưa xuống núi, nên mây mưa ban ngày.

      Ấy vậy chính là, hai người lại hề ăn ý. : " biết, đóng cửa sổ rồi làm."

      Nhị Thập cẩn thận nhai nuốt, mỗi hạt cơm đều như sơn hào hải vị.

      Mộ Cẩm làm sao nhìn ra nàng muốn làm gì, giận, ngược lại còn cười: "Từ từ ăn, ngươi ăn lâu bao nhiêu ta kéo dài lâu bấy nhiêu."

      Nhị Thập liền ăn mất ngon. Thứ nhất là do cái vị khó hầu hạ này, con mắt ngoan hiểm lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng. Thứ hai là do nàng lo lắng, tiếp tục như vậy khi nào mới rời khỏi Mộ phủ? Nàng tự hỏi, nàng chỉ là nữ nhân đáng chớp mắt cái, thế mà cái vị Nhị công tử này lại biết bị cái mà nhiều lần giày vò nàng.

      Mặt trời khuất xa phía sau núi, bầu trời nhuộm ánh đỏ rực.

      Thập Nhất tiến vào đốt đèn. Nàng vụng trộm nhìn đôi nam nữ trong phòng rồi lại nhanh nhẹn lui ra.

      biết như thế nào lại kéo dài, giờ mới ăn cơm xong. xương đầu cá, bàn thịt nát, cái đĩa dưa xanh, toàn bộ Nhị Thập đều ăn sạch.

      Chén đĩa sứ trắng phản chiếu ánh nến ấm áp.

      Rốt cuộc cũng buông bát. Nhị Thập nghĩ thông suốt, vì chính mình mà bật cười. Nàng là nô, là chủ, nàng cùng phân cao thấp, chỉ có chính nàng vất vả, còn bằng tiếp nhận thực tế, làm nữ nhân biết vâng lời. Có lẽ tâm tình của khoan khoái, dễ chịu, làm khó dễ nàng.

      Nghĩ rồi lại nghĩ, lúc thu dọn chén đĩa, Nhị Thập vẫn cứ chậm rì rì.

      Mộ Cẩm cầm chặt cổ tay nàng, " cần phải xen vào."

      Nàng ổn định thân mình, bóng ma từ quá khứ làm trong lòng khiến nàng kiệt quệ mà thở gấp hơi.

      kéo nàng đến bên giường, hai tay duỗi xuống, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng.

      Nàng thầm với mình, thuận theo, thuận theo. Nàng giúp cởi đai lưng.

      "Cái mặt này của ngươi..." Mộ Cẩm tựa hồ bây giờ mới nhìn hình dáng của nàng, : " có chỗ nào đáng khen."
      Last edited: 31/3/20
      Tôm Thỏ, B.CatDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. beohamtruyen

      beohamtruyen Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      97
      CHƯƠNG 8:
      [​IMG]
      Edit: wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

      Nhị Thập cởi xiêm y cho Mộ Cẩm, treo ở bên.

      Quần áo của Nhị công tử để lên thanh quần áo của nàng, làm cho y phục nàng như trở thành đệm lót.

      Mộ Cẩm đẩy nàng đến giường.

      Nàng lảo đảo cái, nằm sấp ở gối. Nàng ôm gối giấu đầu vào trong. Cũng tốt, ít nhất cần nhìn thấy khuôn mặt .

      chỉ cần động hai, ba cái đem quần áo của nàng biến thành đống vải rách, vứt mặt đất. Thấy nàng như cá chết cứng ngắc, cười lạnh: "Cũng tốt, ít nhất cần nhìn cái khuôn mặt này của ngươi."

      "..." Cũng biết là ai ghét bỏ ai hơn ai...

      Nhị Thập hai tay đan chéo, trán tựa vào mu bàn tay. Nàng nghĩ được cái gì liền nghĩ, đem lực chú ý dời nơi khác. Thí dụ như phụ thân, mẫu thân, thí dụ như đệ đệ, muội muội. Nhớ lại từng được đoàn viên với người nhà, nàng mới có thể cố gắng nhịn nhục xuống dưới. Thân nằm giường, hai chân lại treo ở mép giường, nàng thoái mái nhưng cũng thể động đậy.

      Đột nhiên, Mộ Cẩm đẩy vào bên trong nàng.

      Chân cứng ngắc của nàng rốt cục cũng có thể co lại.

      Ngay sau đó, lại bị rút ra.

      Trong đầu Nhị Thập ngừng vang lên điệu Tây Phụ Quan. Nàng thầm nghĩ: Nhịn thêm chút, đợi đến lúc Tô Yến Tinh chịu được, nhất định đuổi nàng rời khỏi đây. Tới lúc đó, nàng có được tự do mà từ năm 10 tuổi đến nay chưa từng có.

      "Cắn."

      Nàng nghe thấy giọng này, cảm giác có đồ vật gì ném lên đầu.

      Nhìn kỹ cái khăn lụa.

      Lúc đại phu nối xương cho nàng, nàng cũng cắn khăn lụa để kiềm chế. Nhưng là... Nhị công tử vì sao lại đưa khăn lụa cho nàng? kịp nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng nhét khăn cắn trong miệng. Cũng chẳng hiểu làm sao mà cái vị Nhị công tử này lại tìm tới nàng. Nàng thể so sánh được với các nữ nhân khác trong Yểm Nhật Lâu, nàng thể mỹ mạo, kiều bằng.

      Dường như đọc hiểu nghi ngờ của nàng, Mộ Cẩm : "Người câm rất thanh tịnh."

      Nhị Thập: "..." Vậy chẳng bằng muốn đem toàn bộ nữ nhân của hóa câm. Mà lúc trước các nàng yên tĩnh, đến lượt nàng lại xui xẻo.

      Mộ Cẩm cúi nửa người, nghiêng đầu xem nàng. Tướng mạo nàng thực đủ tư tách ngủ cùng , có chút mất hứng. Càng mất hứng chính là: "Ngươi thất thần suy nghĩ cái gì?"

      cần ngẩng đầu, nghe ngữ khí trong lời , nàng biết mình lại chọc giận . Thực quá mức khổ sở, nàng nếu nghĩ lung tung liền cảm thấy thân mình giòn như gỗ sam, chính là đem búa, từng cái đem thân cây nàng chặt ra.

      Nàng nhút nhát, sợ sệt nhìn .

      "Ta giường, ngươi còn nghĩ đến việc khác?" Cái này khiến cho Nhị công tử vô cùng nhục nhã.

      Nhị Thập biết lại chọc giận cái vị này ở đâu nữa, nàng nằm sấp xuống, vẻ mặt thuận theo, trong mắt lên ánh sáng nhạt nhạt biểu lộ tâm tình nàng muốn trốn tránh.

      Mộ Cẩm chế trụ cằm nàng, cố gắng tìm kiếm dao động trong mắt nàng.

      Nàng cả kinh nhắm mắt, mở ra lại thấy cơn sóng vừa rồi tan biến.

      gặm tai nàng, thấp giọng hỏi: " mau, suy nghĩ cái gì?"

      ? thế nào? Nàng cắn chặt khăn lụa. Sau khắc, nàng lại thất thần nghĩ, cái khăn lụa này vô cùng mềm mại, là của cửa hàng nào nhỉ?

      Nhị công tử đại khái cũng nhận ra, để cho nàng mở miệng quả là chuyện khôi hài, buông lỏng nàng ra. "Đừng phân tâm."

      Ba chữ hời hợt, chất chứa mệnh lệnh thể kháng cự.

      Nhị Thập cực kỳ muốn cùng thân mật. tức giận hay cao hứng, đều là cùng bộ dáng. Vừa hung ác lại vừa dữ tợn, trời sinh đắc chí, cao ngạo chưa từng thiếu nửa phần. Khi cười vừa ấm áp như hoa đào, lại vừa cay độc, khinh thường.

      Nàng khép nửa con mắt. Về sau hoàn hồn, chỉ cảm thấy cái thanh búa kia khí cao ngút trời, rốt cuộc cũng có cách nào tận lực xem . Có lúc bừng tỉnh thấy như rơi vào địa ngục hắc ám.

      Ngoài phòng, sắc trời ngày càng tối.

      Nhị công tử giày vò hồi, thân thể Nhị Thập nặng nề hồi.

      Tơ lụa khăn thêu trở thành chiếc vải rách trong miệng nàng. Nàng cuối cùng cũng hiểu, Nhị công tử là biết trước nàng bi thảm thế này, mới cho nàng ngậm chiếc khăn lụa này.

      Nếu như có ngày nàng kết hôn, cả ngày đêm phải hầu hạ cái phu quân thích chẻ củi thế này, nàng khỏi có chút khiếp sợ. Nghĩ lại, nàng sớm thất thân bởi Nhị công tử, kết hôn cũng là chuyện xa vời.

      Mồ hôi thấm đẫm lưng, người nhớp nháp, Nhị Thập đem khuôn mặt hé ra vùi trong chăn.

      Mộ Cẩm nhìn sang, chăn mền bên ngoài đắp mảnh da thịt trắng muốt trong suốt, giống như tiểu bạch thỏ rơi vào bẫy trong khu rừng rậm yên tĩnh.

      Tay dương dương tự đắc, dập tắt ánh nến.

      Bỗng nhiên trong đầu Nhị Thập lên màn hỗn loạn cùng .

      ----

      Ngày hai mươi tháng chạp năm trước.

      Vì sinh nhật của Nhị công tử, Mộ đại công tử mở yến tiệc để chúc mừng. Mộ tam tiểu thư cũng chuẩn bị khúc điệp Điệp Vũ mê loạn lòng người.

      Trước yến tiệc, Mộ Đông Ninh : "A Man, hôm nay cũng là sinh nhật của em, em nghỉ ngơi trước . Sinh nhật vui vẻ."

      "Cảm ơn Tam tiểu thư." Từ A Man vừa mừng vừa sợ. Nàng từng qua lần sinh nhật của mình, ngờ Tam tiểu thư lại nhớ kỹ. Đây là lần đầu tiên có chủ tử chúc mừng sinh nhật nàng.

      Mộ Đông Ninh cười : " trễ như vậy rồi mà em còn chưa ăn cơm, mau đến phòng bếp nấu vài món. Đêm nay, ta cùng Nhị ca ăn."

      Sau khi mặc xong váy điệp vũ cho Tam tiểu thư, Từ A Man liền vào căn bếp .

      Mộ tam tiểu thư thể chất máu đông, đại phu bảo cái này thể ăn, cái kia cũng thể ăn. Vì vậy, Mộ lão gia xây cho con gian bếp , ngoài trừ gia yến, Tam tiểu thư bình thường cũng ăn cơm cùng người khác.

      Từ A Man nấu cho mình bát mì trường thọ, lại thêm hột trứng vịt muối ướp vị. Sau đó, nàng bê bát mì trường thọ lớn ngồi xuống ở ghế đá.

      Cúi đầu ngửi ngửi hương thơm, so ra còn kém tay nghề mẫu thân nàng, suy cho cùng, cũng gọi là có hương vị Tây Phụ Quan.

      Từ A Man cầm lấy chiếc đũa, học ngữ khí của cha mẹ : "Sinh nhật vui vẻ, A---" cái từ "Man" còn chưa kịp ra, tay của nàng bị ai đó bắt lấy. Nàng hoảng sợ, chăm chú nhìn kỹ liền bị dọa sợ nhảy dựng lên. "Nhị công tử!"

      Mộ Cẩm để ý đến nàng, trực tiếp cướp đôi đùa nàng cầm, sau đó ngồi bên cạnh nàng, bát lớn của nàng cũng liền lấy .

      Nàng ngạc nhiên, Nhị công tử phải ở trong yến tiệc mừng sinh nhật sao? Vậy lúc này lại ở đây... Chỉ sợ Tam tiểu thư phải độc vũ ở bữa tiệc.

      Nội tâm nàng cả kinh, mặt Từ A Man dám biểu lộ, cung kính chờ đợi. Nàng kinh ngạc nhìn, nuốt lấy sợi mì dài, chút cũng ngừng mà ăn xong. Chỉ còn lại cái hột vịt muối.

      Sau khi ăn xong, kéo ống tay áo của nàng qua lau miệng làm cho nó dính đầy vệt dầu mỡ.

      Bởi vì là sinh nhật cho nên nàng diện bộ đồ mới. Từ A Man tiếc hận bộ quần áo mới của mình, bỗng nhiên nhận thấy, con mắt của Nhị công tử dính mặt nàng. Nàng thấp thỏm, bất an, đem đầu cúi xuống càng thấp.

      Tiếp đó, eo thon của nàng bị tay chế trụ...

      ----

      Từ ngày đó, cuộc đời của Nhị Thập thay đổi.

      Về sau, còn cách nào khống chế, buộc nàng phải để lộ bí mật đêm đó, chọc đến Nhị công tử.

      Thập Ngũ là người nàng làm bạn lâu nhất ở Yểm Nhật Lâu, nàng thể trơ mắt đứng nhìn Thập Ngũ gặp nạn.

      Nặng nề, chóng mặt nửa tỉnh nửa mê. Nhị Thập mở to hai mắt, nhàng thở ra. Hóa ra Nhị công tử xong chuyện.

      Mộ Cẩm xuống giường, lần nữa thắp sáng đèn cầy, quay đầu nhìn biểu sững sờ mặt nàng, nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi lại suy nghĩ cái gì nữa?"

      Nhị Thập nhàng lắc đầu.

      tiết thân xong, thấy thỏa mãn, thậm chí so sánh với trước còn lạnh lẽo hơn, ngữ khí mỉa mai : "Hôm nào mang ngươi đến thanh lâu, học mấy chiêu hầu hạ nam nhân, ta vì chỗ này của ngươi thanh tĩnh, nhưng lại vì cái bộ dạng chết tiệt của ngươi, khác gì nằm với cái quan tài."

      Nghe lời của , là về sau còn muốn thường xuyên thượng nàng? giường có gì hấp dẫn, lại khiến cho Nhị công tử nhan sắc hơn người cam chịu với người tầm người như nàng. Hi vọng chúng nữ tử sớm biết được cái háo sắc quái lạ này của Nhị công tử, để cho bọn họ ai ai cũng trầm tĩnh, im lặng. mình nàng quả thực chịu nổi nữa.

      Nhị Thập rầu rĩ vui, trốn vào trong chăn.

      Mộ Cẩm nhếch chăn lên, ra lệnh: "Dậy."

      Nhìn đến cái ánh mắt lạnh ghê người của , nàng cố nén khó chịu, ngồi dậy.

      Mộ Cẩm choàng trung y, có thắt đai lưng, lồng ngực mở ra hơn phân nữa, còn đọng lại vài giọt mồ hôi.

      Tư thái của trong tứ tuyệt kinh thành tạo nên mê hoặc lòng người. Nhưng Nhị Thập nào có hứng thú thưởng thức, chỉ cảm thấy buồn ngủ, nàng bên ngủ đều đều, bên mặc quần áo.

      Mộ Cẩm sắc mặt vui, bất quá lại gì nữa, quay đầu rời .

      Cửa vừa đóng lại, Nhị Thập liền ngã đầu ngủ.

      ----

      Sáng sớm hôm sau, Mộ Đông Ninh tới thăm.

      Lúc Nhị Thập bất ngờ chuyển vào Yểm Nhật Lâu, treo lên mình thẻ bài mang số, Mộ Đông Ninh từng tới thăm lần.

      Mộ Đông Ninh cầm thẻ bài, lật xem lúc, : "A Man, tốt xấu em cũng phải làm nha hoàn nữa. Thị thiếp Nhị ca tuy nhiều, nhưng tuổi già đều cần lo cơm ăn áo mặc, nếu như..." Nàng ngừng lát, tiếp: "Em về sau cũng có thể sống cuộc sống tốt."

      Tam tiểu thư tâm tính tốt đẹp, nghĩ đến Nhị Thập vào Yểm Nhật Lâu, dù rời khỏi phủ cũng có thể được Nhị công tử bố thí cho cẩm y ngọc thực.

      Nhưng mà, Nhị Thập trước sau vẫn cho rằng, vẫn là làm nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư thoải mái hơn. Cái người Nhị công tử này quá nguy hiểm.

      Việc đến mức này, nghĩ nhiều cũng vô ích.

      "Nhị Thập." Thập Nhất đứng bên ngoài gõ cửa, : "Tam tiểu thư đến."

      Nhị Thập vội vàng rời giường.

      Giẫm chân đất mà kinh sợ thở gấp tiếng.

      Tối hôm qua, Nhị công tử bởi vì nàng thất thần mà tức giận, động tác càng thêm hung bạo, vòng eo dưới thân dường như thuộc về nàng nữa, đường theo sai bảo. Nàng thở ra hơi, xoa xoa đùi, ổn định bước chân rồi kéo cửa ra ngoài.

      Yểm Nhật Lâu ở phía tây bắc Mộ gia. Có trung viện, ngoại viện, lại có cảnh đẹp. Chỉ có vài cọng hoa dại mọc lên, so với các tòa các rực rỡ hoa xuân, đình đài lầu các khác trong Mộ gia nơi đây như tòa các hoang vu.

      Mộ Đông Ninh đứng trong sân, xiêm y đỏ tươi so với ánh nắng còn xinh đẹp hơn. Nàng uyển chuyển mặt mày, lên tình cảm vui vẻ. giống Nhị công tử, tùy ý nguông cuồng, hàm ý luôn để ở đuôi mắt.

      Mộ lão gia , Mộ đại công tử cùng Tam tiểu tướng mạo giống lão.

      Mà Nhị công tử lại càng giống Mộ phu nhân qua đời.

      Nhị Thập tiến đến Mộ Đông Ninh hành lễ.

      "Miễn lễ, A Man..." Mộ Đông Ninh lâu chưa gặp Nhị Thập, khỏi dò xét nàng dưới.

      Nhị Thập cúi đầu, lời nào.

      Mộ Đông Ninh hỏi: "Em được sao?"

      Nhị Thập gật đầu.

      Mộ Đông Ninh lại hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhị ca có tìm hiểu hay ?"

      Vài năm trước, ở Hoa Uyển có nữ nhân mang thẻ bài đệ tam bỗng nhiên biến mất tung tích.

      Mộ Đông Ninh ngang qua Băng Sơn Cư, nghe được các nàng ở Hoa Uyển bàn luận sôi nổi. Mộ Động Ninh sợ trong phủ xảy ra án mạng, vội vàng đến hỏi Mộ Cẩm.

      Mộ Cẩm phong khinh vân đạm : "Tiểu Tam về quê."

      Thị thiếp đông đảo, Mộ Đông Ninh tự nhiên nghĩ tới các thủ đoạn tranh sủng ác độc. Lại nhìn Nhị Thập, tính cách lương thiện, bây giờ lại bị câm, làm thế nào có thể đấu lại các nữ tử quyến rũ.

      Nhị Thập ở Yểm Nhật Lâu năm rưỡi, cằm càng nhọn dần, hai má ngày càng hóp. Mộ Đông Ninh khỏi tự hỏi mình, lúc trước năn nỉ Mộ Cẩm thu nhận Nhị Thập có phải hay chuyện sai?

      Nhị Thập đưa Mộ Đông Ninh vào phòng.

      Từ bên ngoài bước vào, ngửi thấy mùi hợp lý, Nhị Thập có chút đỏ mặt, vội vàng đến mở cửa sổ.

      Mộ Đông Ninh vẫn là thiếu nữ, đối với cái mùi kia hiểu chút nào. Nàng chỉ cảm thấy, gian phòng đơn sơ của Nhị Thập giống với phòng của nha hoàn.

      Giường đệm được gấp gọn gàng, chỉ có chiếc gối đầu, lưu lại chút dấu vết có hai người nào.

      Mộ Đông Ninh quay đầu lại hỏi nàng: "Nhị ca gần đây đều cùng em ở nơi này sao?"

      Nhị Thập chần chừ, vẫn là gật đầu. Nàng muốn nghe thấy tình hình gần đây của Mộ Cẩm, thế nhưng luôn có người bên cạnh nhắc cho nàng, Nhị công tử thành thân, lại chỉ độc sủng nàng.

      "Chuyện này..." Mộ Đông Ninh biết nên vui hay buồn, "Nhị ca đến nay vẫn chưa có... bên phòng Nhị tẩu... Điều này hợp lý."

      Nhị Thập đáp lại. Là tại hợp lý, nhưng thế nào? Nhị công tử cũng phải là người phân rạch ràng.

      "Chỉ sợ Nhị tẩu hiểu lầm em." Mộ Đông Ninh thoáng ngừng lại: "Tuy vậy, Nhị ca thương em cũng tốt... người tính tình có chút cổ quái, nhưng phải người lòng dạ chim chuột."

      trách được Tam tiểu thư đối với Nhị công tử rất tín nhiệm. Những thứ khác , Nhị công tử đối với Tam tiểu thư rất tốt. Trước kia, Nhị Thập bên người Mộ Đông Ninh, gặp nhiều là Mộ Cẩm dịu dàng, nghĩ lầm là bạch ngọc tỳ vết.

      Mộ Đông Ninh cười: "Ta cũng từng qua với em. Nhị ca là do sinh non đủ tháng. Thể nhược nhiều bệnh, đến năm năm tuổi, chân còn được vài bước, chỉ nằm trong phòng mỗi ngày."

      Nhị Thập yên tĩnh.

      Mộ Đông Ninh : "Nhị ca là từng giống như người hư cấu mà cha mẹ ta tạo ra, ta biết tên của người, nhưng lại chưa từng thấy người. Có lần, ta vụng trộm chạy đến bên ngoài cửa phòng nhị ca, bên trong truyền đến nhiều tiếng kho khan. Ta vừa mừng vừa sợ, hóa ra cha mẹ phải dối ta về nhị ca. Người phát được ta trốn ở ngoài, nghiêm nghị đuổi ta . Ta khi còn bé hiểu lắm, lớn lên mới biết, nhị ca lo lắng sợ lây bệnh cho ta nên mới cùng ta thân cận."

      Mặt mày Mộ Đông Ninh dịu dàng khi rơi vào hồi ức, cười khanh khách. "Năm nhị ca 8 tuổi, bị nhiễm phong hàn, bệnh cốt rời ra. Rất nhiều đại phu đều lắc đầu liên tục. Cha ta tìm thầy thuốc khắp nơi, lúc sắp nguy kịch bên thành có xuất vị thần y. Cha đem nhị ca dưỡng bệnh. Qua năm, nhị ca khỏe mạnh, cứng cáp mà trở về. Cha , thần y còn làm giọng nhị ca thay đổi."

      đoạn câu chuyện này, thường nghe Tam tiểu thư kể lại.

      Nhị Thập có thể hiểu được.

      Sau đó, tiểu thư nhất định tiếp câu: "Chính là bởi vì hoàn cảnh khi nhị ca còn bé, cha đặc biệt thương người, mọi chuyện đều nhân nhượng, mới tạo nên tính tình bất kham như vậy."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :