1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 26

      Chuông tan học vang lên, Đỗ Nhược lập tức thu dọn sách vở đứng dậy. Nhóm Hạ Nam và Hà Hoan Hoan học ở lớp kế bên, bốn người họ có thể cùng nhau ăn trưa.

      Vừa ra cửa liền thấy Cảnh Minh đứng tựa vào tường xoay điện thoại di động trong tay, Đỗ Nhược khựng bước rồi tăng nhanh tốc độ. Song Cảnh Minh lại đưa chân ra ngăn , Đỗ Nhược đành ngẩng đầu nhìn cậu.

      Cậu hất cằm vào lớp học, sai bảo: “, gọi giúp tôi Lý Duy ra đây.”

      Đỗ Nhược thắc mắc, cậu chập mạch rồi ư? phải bảo ở trong trường phải giả vờ như quen nhau sao? buồn để ý, thản nhiên bước .

      Cảnh Minh lại đưa chân ra chặn đường lần nữa: “Bảo gọi giúp, nghe thấy sao?”

      “Tự cậu biết à?” Rốt cuộc bộc phát, khách sáo lườm cậu rồi bỏ .

      “Này…” Cậu nhướng mày nghiêng người, chặn trước mặt .

      Quái lạ, con nhóc này từ khi nào dám chuyện ngang ngược với cậu thế kia? Trước đây phải lúc nào cũng rụt rè lí nhí, ngoan ngoãn vâng lời, dám nhìn thẳng cậu lấy cái hay sao? Cậu hất cằm, chỉ tay vào lớp, với giọng khó ưa: “Bảo !”

      thấy dáng vẻ cáu kỉnh của cậu, lười dây dưa bèn miễn cưỡng đến cửa lớp: “Lý Duy, có người tìm.” Sau đó nhăn nhó thẳng, nhìn cậu lấy lần.

      Cảnh Minh cúi đầu, ánh mắt lướt qua bả vai mình, lừ mắt nhìn rời , tâm trạng cũng mấy vui vẻ. Học kỳ này hai người họ gặp nhau nhiều, mỗi lần gặp mặt cậu đều tự hỏi… Con nhóc này giở trò gì đây?

      Lý Duy đeo cặp ra khỏi lớp, thấy người tìm mình là Cảnh Minh rất kinh ngạc: “Eo ôi, sao hôm nay rồng đến nhà tôm vậy?”

      Trước đây, hễ có việc gì đều nhắn tin gọi cậu đến, tính tình đại thiếu gia của Cảnh Minh từ lúc nào lại chịu nhẫn nại đứng chờ ở cửa lớp thế này? Mặt trời mọc hướng Tây rồi hả?

      Mấy người họ cùng xuống cầu thang, Đỗ Nhược và ba bạn cùng phòng tuốt đằng trước, vừa vừa cười .

      Cảnh Minh : “Mùng Tám tháng sau có cuộc thi robot, mày làm .”

      Trước mắt công việc trọng tâm của Prime là dự án “ người lái”, chuyện giành giải cho trường cậu rảnh quan tâm.

      Trong lòng Lý Duy cũng hiểu việc này: “Được… Là do tao toàn quyền phụ trách, hay cần cho mày xem qua phương án và nắm tiến độ hả?”

      “Xem chứ!” Cảnh Minh đáp.

      “Được.” Lý Duy xong chợt nhớ ra gì đó. “Gần đây việc trong phòng thí nghiệm nhiều quá, tao định tìm người giúp, mày thấy sao?”

      Cảnh Minh hờ hững liếc sang Lý Duy.

      “Mày xem , cả bọn đều bận dự án của mình, nhưng trước mắt lại có cả tá cuộc thi robot cấp trường. Qua thời gian nữa, dự án của bọn mình cũng phải bắt đầu làm mấy việc đối ngoại như họp hành, tham gia triển lãm gì đó… Tao nghĩ, nên thêm người giúp đỡ, như thế luống cuống tay chân.”

      “Tao biết, nhưng sao có thể tùy tiện cho người đến phòng thí nghiệm được.”

      “Tao chọn xong rồi, hoa khôi lớp tao.”

      Cảnh Minh nhìn Lý Duy tỏ vẻ khinh miệt, cười nhạo: “Mày cho rằng chỗ tao là trường học hay trụ sở thực tập hả?”

      Lý Duy: “ phải, Đỗ Nhược đứng nhất lớp tao đấy.”

      “Hạng nhất có thể lên được điều gì?”

      Lý Duy cười phì: “Mày câu này mà thấy nhục hả? Học kỳ trước mày trượt mấy môn? Mấy tháng nữa lại thi giữa kỳ, mày lại định trượt mấy môn nữa?”

      Cảnh Minh ra vẻ “tao thích vậy, mày có ý kiến gì”, ngông nghênh đáp lại: “Tao rồi, chỗ tao phải lớp học tình thương.”

      Lý Duy thở dài, thuận theo ý cậu: “Hiểu rồi.”

      Thành viên của Prime do Cảnh Minh kéo vào nhóm đều thuộc hàng sinh viên tài năng, thủ khoa, từng đoạt giải nhất các cuộc thi, vừa có thực lực lại học cùng khóa. Họ gia nhập từ sớm nên đều trở thành nòng cốt trong phòng thí nghiệm.

      “Nhưng nếu nhất định phải tìm thêm người , trong nhóm sinh viên cùng khóa, chỉ có Đỗ Nhược là thích hợp nhất.” Lý Duy nhớ ra gì đó. “Đúng rồi, mày đừng xem thường ấy. Trước khi nghỉ Tết ấy còn theo phụ giúp thầy Dương đấy.”

      Lần này Cảnh Minh gì nữa, mày nhướng cao như có chút ngạc nhiên.

      Lý Duy tiếp tục thuyết phục: “Với lại, chỉ là giúp việc thôi mà, đâu có cho ấy can thiệp nhiều chuyện.”

      Cảnh Minh cau có: “Mày muốn tìm tìm , nhưng nếu ta làm tốt, vào rồi tao cũng tống cổ ra.”

      “Được.”

      Cảnh Minh xuống vài bậc thang, lại : “Tính cách thế nào? Tao chịu được mấy đứa khó hầu hạ đâu.”

      Lý Duy bật cười: “Cái tính như mày còn bới móc người khác sao? Mày tìm trợ thủ hay tìm bạn hả thằng quỷ?”

      Cảnh Minh khỏi tòa nhà giảng dạy, nheo mắt nhìn ánh nắng ấm áp ngọn cây. Cảnh xuân rực rỡ bao phủ cả vùng trời tháng Tư đẹp như tranh vẽ.

      Nhìn lại phía trước, nhóm Đỗ Nhược sớm khuất dạng. Hay , ăn trưa thôi mà cũng hăng hái vậy sao!

      Lúc Đỗ Nhược chạy đến căng tin sắp thở ra hơi luôn rồi. Mỗi lần đến giờ ăn, Hà Hoan Hoan hệt như người quản đốc ra sức thúc giục bạn cùng phòng chạy đến căng tin, sợ món trứng cuộn thịt mà ấy thích bị người ta ăn sạch.

      Cũng tốt, đến sớm đồ ăn nhiều, chỗ ngồi cũng tha hồ lựa chọn. Bốn người gọi cơm, tìm chỗ ngồi, vừa ăn vừa trò chuyện. Đúng lúc bên cạnh họ còn chiếc bàn trống dành cho bốn người. Nhóm Lý Duy đến ngồi xuống, cười với .

      Đỗ Nhược cười lại, chợt thấy Cảnh Minh cũng xuất trố mắt. Thoáng thấy cậu bưng khay đến, thắt lưng quần jeans đeo sợi dây nịt màu vàng bắt mắt, dài rủ đến bắp chân, đó còn in chữ OFFWHITE bằng tiếng màu đen, trông vừa ngầu vừa sành điệu. Sợi dây nịt vàng kia lướt qua cạnh bàn , rồi quay lại ngồi xuống đối diện với Lý Duy, ngay kế bên , cách nhau khoảng .

      Đỗ Nhược câm nín, ngồi bên tên đáng ghét này là nuốt trôi rồi. nhích mông, vừa định nghiêng người Hạ Nam ngồi đối diện lên tiếng hỏi Cảnh Minh: “Lâu quá gặp cậu, gần đây bận gì vậy?”

      “Học.” Cảnh Minh với giọng dửng dưng.

      “Học á?” Hạ Nam nhịn được cười. “Thôi dẹp .”

      .” Cảnh Minh ra vẻ thành . “Lần sau muốn thi lại giữa kỳ nữa, mệt chết được.”

      Hạ Nam thấy thế cũng nghiêm túc phần nào: “Vậy sao?”

      Lý Duy nhịn được cười nhạo: “Điêu, mày cứ ở đó khoác , mày mà chịu nghiêm túc học hành chắc tao thành thánh rồi. phải môn chuyên ngành chẳng buồn ngó tới, lúc đó trượt tao xem mày làm thế nào. Mày đừng mơ tưởng lần này có nàng tiên ốc ghi đáp án ôn tập cho mày nhé.”

      Đỗ Nhược nhai rồm rộp thức ăn trong miệng, cắn phải vỏ trứng gà.

      Hạ Nam tò mò: “Nàng tiên ốc là sao?”

      Lý Duy tủm tỉm cười: “Nó thi trượt môn Chính trị học kỳ trước, có lén bỏ tài liệu ôn tập vào cặp nó. Nó bảo người ta vừa đúng lúc vừa thần bí, còn gọi người ta là nàng tiên ốc.”

      Được lắm, Đỗ Nhược hoàn toàn ăn nổi nữa.

      “Lần này sao?”

      “Lần này có rồi.” Thái độ Lý Duy như mong chờ xem kịch hay.

      Cảnh Minh ung dung, thuận miệng cười đùa: “Nàng tiên ốc thay lòng đổi dạ rồi, thích tao nữa.”

      Đỗ Nhược nghẹn họng. Có trách trách ngày trước trẻ người non dạ, làm ra chuyện mất thể diện như thế. Hy vọng cậu phát ra đó là , nếu xấu hổ chết mất.

      Hạ Nam liếc mắt: “Có thể là con trai sao.”

      phải.” Cảnh Minh lắc đầu quả quyết. “Nét chữ kia trăm phần trăm là con .”

      Hà Hoan Hoan ngồi bên cạnh lập tức phát huy tinh thần hóng hớt sến sẩm trước giờ của mình, mơ mộng hỏi: “Nếu cậu biết kia là ai, cậu làm gì?”

      Cảnh Minh ngẩng đầu. Tim Đỗ Nhược như ngừng đập, siết chặt đôi đũa trong tay.

      “Tôi hả…” Cảnh Minh chọc đôi đũa, nhăn mày nghĩ ngợi rồi chắc nịch. “Cho ta trăm tệ, bảo ta chép thêm bài Chính trị nữa.”

      Đỗ Nhược tức nổ phổi, cậu chết ! hùng hổ gắp miếng sườn non trong khay Hà Hoan Hoan, cho vào miệng nhai nhồm nhoàm. Cảnh Minh cũng bắt đầu ăn cơm, gì nữa. Nhóm con chỉ có Hạ Nam quen cậu, ấy mở lời người khác đương nhiên cũng im lặng thôi.

      Ăn đến giữa chừng, Lý Duy thình lình nhớ đến chính : “Đỗ Nhược, bình thường cậu có bận lắm ?”

      “Hả?” Đỗ Nhược nghĩ ngợi, biết cậu ta định làm gì. “Cũng tạm, bận lắm.”

      “Vậy đến phòng thí nghiệm phụ việc cho bọn mình , đội mình thiếu người.” Lý Duy mời chào.

      Đỗ Nhược khá bất ngờ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn sang Cảnh Minh, cậu vẫn cúi đầu ăn cơm như thể nghe thấy cuộc chuyện giữa hai người họ.

      “Mình á? Kỹ thuật của mọi người tiên tiến quá, mình sợ làm vướng tay vướng chân các cậu.”

      “Có gì đâu, chỉ là giúp việc thôi mà, trong phòng thí nghiệm nhiều chuyện lặt vặt lắm. Đỗ Nhược, dự án của bọn mình liên quan đến nhiều lĩnh vực, cậu có thể học hỏi rất nhiều kiến thức chuyên ngành khác.”

      Hấp dẫn quá mất! Đỗ Nhược cầm đũa chọc cơm trong đĩa, nghĩ lát liền từ chối: “Mình đến đâu.”

      Cảnh Minh khựng đũa, Lý Duy cũng bất ngờ: “Đây là cơ hội tốt lắm đấy Đỗ Nhược.”

      Lúc trước cậu ta định kéo mấy người bạn vào phòng thí nghiệm nhưng đều bị Cảnh Minh cự tuyệt, vậy mà lần này lại từ chối.

      Vạn Tử Ngang cũng khuyên nhủ: “Đỗ Nhược, cậu nghĩ lại . Tốc độ học hỏi ở chỗ bọn mình, cậu tưởng tượng nổi đâu.”

      Đỗ Nhược nghe họ thế cũng rất lúng túng, rối rắm giây lát vẫn khó xử bảo: “ ra, giờ mình giúp việc cho phòng thí nghiệm của mấy khóa trong trường, làm cả hai bên được.”

      “Mấy khóa ? nào?”

      “Phòng thí nghiệm của Dịch Khôn và Ô Chính Bác.”

      “Orbit?” Lý Duy trợn to mắt, dám tin.

      “Ừ.”

      “Mấy cầu của Dịch Khôn rất biến thái, ta chịu nhận sinh viên năm nhất hả?”

      “Ơ, mình biết.” Đỗ Nhược cũng ngây người. “ Lê Thanh Hòa dẫn mình đến, mình cũng làm gì cả, chỉ sửa bộ cảm biến bị hỏng giúp họ thôi.”

      Lần này Lý Duy im thin thít, cậu ta và Vạn Tử Ngang liếc nhìn nhau rồi lại nhìn sang Cảnh Minh. Cảnh Minh vẫn cúi đầu ăn cơm.

      Bên kia, Khưu Vũ Thần xen lời: “Là Lê Thanh Hòa dẫn cậu đến hả?”

      “Ừ.”

      “Hồi nào?”

      “Hồi nghỉ Tết.”

      “Ồ, mấy tháng rồi mà nghe cậu nhắc gì cả.”

      Hà Hoan Hoan cười mờ ám: “Thảo nào học kỳ này cậu và ta thường xuyên liên lạc như vậy, thân thiết hết sức nhỉ.”

      có.” Đỗ Nhược trừng mắt nhìn Hà Hoan Hoan. Tóc mái rủ xuống lòa xòa che phần nào đôi mắt, chỉnh lại mái tóc dài chấm vai, lảng sang chuyện khác: “Tóc mình nên cắt rồi, bữa nào bọn mình cùng ?”

      “Đừng cắt.” Khưu Vũ Thần góp lời: “Tóc bây giờ đẹp hơn.”

      “Phải đấy Cỏ , cậu để tóc dài hợp hơn.” Hà Hoan Hoan tán thành.

      “Đừng có nhảm.” Đỗ Nhược lẩm bẩm buông đũa xuống, cào tóc. “Trước kia mình chưa bao giờ để tóc dài…”

      Khuỷu tay bỗng bị ai đụng phải, cả người nghiêng suýt nữa đập mặt xuống bàn. Cảnh Minh bưng khay thức ăn đứng dậy, đụng phải cánh tay vuốt tóc của . Cậu chỉ rủ mắt với vẻ nghi ngờ và thờ ơ “là đụng tôi chứ phải tôi đụng phải nhé”.

      Hiển nhiên vẻ mặt Cảnh Minh sa sầm hơn nhiều, giống như kìm nén cơn bực bội sắp ập đến. Đỗ Nhược cũng hơi sợ cậu, bèn rút khuỷu tay lại, rụt rè xin lỗi.

      Bấy giờ cậu mới lẳng lặng bỏ . Nhìn bóng dáng cậu xa, càng nghĩ càng thấy chán nản. lý nào, ràng là cậu đụng , vậy mà còn buộc phải xin lỗi. Trời ạ, đời này sao lại có kẻ quái thai thế kia!

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 27

      Bắc Kinh vào tháng Tư ấm áp dịu mát, những hàng cây xanh mướt đơm hoa, bầu trời cũng xanh cao vời vợi.

      Cảnh Minh bỏ tay vào túi, chân đá hòn sỏi, thẳng mạch từ căng tin về ký túc xá.

      Lý Duy hỏi dò: “Bây giờ Đỗ Nhược đến được, có cần tìm người khác ?”

      Cảnh Minh thờ ơ đáp: “ sau .”

      Lý Duy thở dài, ngoài Đỗ Nhược ra, khó tìm được người nào thích hợp hơn thế: “ ngờ ấy lại chạy đến nhóm Dịch Khôn.”

      Ngay kẻ tử địch với họ mới chết!

      Cảnh Minh vẫn chuyên tâm đá mấy hòn sỏi dưới chân, đáp lời. Tính cách của Dịch Khôn làm sao chứa chấp được kiểu gà mờ như Đỗ Nhược? Nhưng cậu màng, có tham gia nhóm cậu hay cũng chẳng sao.

      Vạn Tử Ngang nhớ đến chuyện cũ, bỗng hỏi: “Ban đầu thầy Lương Văn Bang gì với Cảnh Minh nhỉ?”

      Lý Duy đáp: “ dự án Dịch nghiên cứu có phần trùng lặp với Cảnh Minh, hy vọng hai người bắt tay hợp tác để sớm tạo nên đột phá.”

      Chu Thao như nghe được chuyện hoang đường, cười sang sảng: “Chỉ tên khó chịu như Cảnh Minh trong phòng thí nghiệm là đủ rồi, thêm người nữa sợ trời sập à?”

      Cảnh Minh đạp cú, Chu Thao nhanh chân lẹ mắt nhảy lên: “Tôi đâu có sai!”

      Vạn Tử Ngang góp lời: “Bên mình và Dịch Khôn đối đầu, đấu đá tốt lắm rồi, còn hợp tác á? biết trường mình nghĩ gì nữa… Đúng rồi, dự án nghiên cứu của họ là gì? “Phanh tự động” hả?”

      “Ừ.” Lý Duy gật đầu. “Dự án này có tính thích nghi cao. Nếu họ thu hẹp phạm vi nghiên cứu trong lĩnh vực xe hơi thôi, đồng thời tiến hành những điều chỉnh và thay đổi thích hợp, mang tính chuyên sâu, chừng giống với phương hướng dự án “ người lái” của chúng ta.”

      Vạn Tử Ngang nhíu mày nhìn Cảnh Minh: “Từ bé, chế tạo robot chơi thôi mà cậu và ta trở thành đối thủ, bây giờ làm chuyện lớn cũng đụng độ. Đúng là oan gia.”

      Lúc này Chu Thao cũng vui đùa nữa, đăm chiêu suy nghĩ: “Xem ra hai nhóm lại cạnh tranh cùng lĩnh vực rồi.”

      “Vừa hay.” Mắt Cảnh Minh sáng như đèn pha. “Giống như lái xe vậy, mình chạy dù có tăng tốc đến 240 km/h cũng thấy chán phèo. Có người đua chung mới hứng thú chứ.”

      Cậu xong lại đá viên sỏi dưới chân. Viên sỏi văng vào bậc thềm, bắn ngược trở lại, rồi mất dạng trong bụi cỏ.



      Đỗ Nhược phụ việc cho phòng thí nghiệm của Dịch Khôn hai, ba tháng nhưng vẫn tiếp xúc được với những nhiệm vụ mấu chốt. Đừng dự án “Phanh tự động”, ngay cả làm robot cũng cho tham gia. Nhưng cũng mấy bận tâm, vui vẻ làm tạp vụ, sửa cái này, xem cái kia, cứ nghĩ rằng học nhiều xem nhiều nền tảng kiến thức vững chắc hơn. Lúc rảnh rỗi lại tự làm nghiên cứu của bản thân.

      Hôm đó hí hoáy làm đồ của mình, bỗng có tiếng lạnh nhạt truyền đến: “ làm gì vậy?”

      giật mình, che linh kiện bàn, ngẩng đầu lên thấy Dịch Khôn.

      “Em, nghiên cứu… bộ cảm biến IMU thiết bị đo lường quán tính…” lo ngay ngáy, vội bổ sung thêm: “Chuyện trong phòng thí nghiệm em làm xong cả rồi!” Ngụ ý là: Ông chủ, tôi có lấy giờ công làm việc riêng đâu!

      Dịch Khôn thoáng nhìn món đồ trong tay : “Cuộc thi robot giữa tám trường đại học tháng sau, em và Ô Chính Bác cùng tham gia .”

      “Hả?” ngây người, “Em á?”

      “Ừ.”

      “Em có thể sao?”

      “Nếu em thấy ổn, thôi vậy.” Dịch Khôn quay người toan bước .

      “Có thể, có thể ạ!”

      Bình thường Dịch Khôn rất hiếm khi cười bâng quơ, cộng thêm dáng vẻ chín chắn, trông rất nghiêm nghị, ngay cả giọng cũng chứa áp lực, Đỗ Nhược bao giờ dám chuyện với ta. Nhưng so với Dịch Khôn, Đỗ Nhược thấy Ô Chính Bác càng khó làm chung hơn. Con người của Dịch Khôn chỉ nhìn việc, nhìn người, còn Ô Chính Bác ngược lại, dường như có thành kiến rất lớn với , cho rằng đủ tư cách phụ việc ở phòng thí nghiệm của họ. Tuy rằng trong khoảng thời gian này mọi việc làm đều được Dịch Khôn công nhận, nhưng thái độ Ô Chính Bác trước sau vẫn như .

      Nếu vậy Đỗ Nhược cũng cố gắng hòa nhã, để xảy ra mâu thuẫn với ta. Dù sao cũng cùng nhau tham dự cuộc thi robot, cứ làm tốt việc của mình là được. Song hợp tác với nhau được thời gian, giữa hai người cuối cùng vẫn nảy sinh bất đồng quan điểm khá lớn.

      Hôm ấy Đỗ Nhược nảy ra ý tưởng, đề nghị lắp bộ cảm biến ánh sáng cho robot, Ô Chính Bác đồng ý, cho rằng tăng thêm sức nặng cho robot và lập trình não bộ.

      Đỗ Nhược cố gắng giải thích ưu điểm khi gắn thêm bộ cảm biến ánh sáng, ngờ Ô Chính Bác lại ngang ngược ngắt lời: “Hay làm trưởng nhóm luôn ?”

      Khi đó có mặt rất nhiều người, Đỗ Nhược đỏ mặt đứng yên dám lên tiếng. Đúng lúc Dịch Khôn đến xem xét tiến độ công việc, hỏi nguyên do và ý kiến của hai bên, im lặng nghe xong cũng ở lại lâu. Lúc chuẩn bị khỏi, nhìn Ô Chính Bác rồi lại chỉ vào Đỗ Nhược: “Làm theo lời em ấy .”

      Mọi người đều sửng sốt, kể cả bản thân .

      Còn bên Prime đơn giản hơn, robot “Búp bê Hồ Lô” dự thi của họ chuẩn bị xong từ lâu, công việc trọng tâm vẫn là dự án “ người lái”. Ngày hôm ấy, Cảnh Minh kiểm tra lập trình điều khiển cho robot trong phòng ký túc xá Lý Duy chạy ào vào, cầm tập sơ đồ trong tay vỗ lên bàn Cảnh Minh.

      “Giải quyết được rồi!”

      “Cái gì?”

      “Vấn đề độ nhạy bén của bộ cảm ứng động cơ xe hôm trước tao đấy, giải quyết được rồi.”

      Cảnh Minh chau mày, cầm lấy sơ đồ kia xem sơ qua, hàng loạt các chú thích, phương án giải quyết và các ký hiệu xinh xinh đều bằng tiếng .

      “Cừ lắm.” Cậu tiện tay trả lại xấp sơ đồ cho Lý Duy. “Thầy nào làm vậy?”

      phải thầy, là bạn học lớp tao.” Lý Duy hưng phấn.

      Cảnh Minh “à” tiếng, rồi nhìn máy tính, hoàn toàn tin: “Lớp mày ai có trình cỡ này?”

      đấy, mày đoán xem là ai?” Lý Duy úp mở.

      Cảnh Minh quay đầu, lấy tờ giấy sơ đồ kia từ tay Lý Duy và xem lại. Cậu quen thân với lớp Lý Duy, mọi người đều ở cùng tầng, đám con trai thường cùng nhau chơi game, đánh bóng rổ, làm thí nghiệm, bàn bạc vấn đề, vô cùng thân thiết. Đúng là họ đều tài giỏi nhưng cậu dám chắc trong nhóm sinh viên mới, ai có trình độ chuyên môn cỡ này cả.

      Cậu trả lại tờ giấy cho Lý Duy: “ đoán.”

      “Dù mày có đoán cũng ra. Ngay cả tao cũng ngạc nhiên hết sức.” Lý Duy kéo ghế ngồi xuống. “Hoa khôi lớp tao đấy.”

      ta á?”

      “Đúng, chính là ấy. Tao vốn định hỏi thầy, nhưng lại làm rơi tờ giấy xuống đất, ấy cầm lên xem, viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy rồi trả lại cho tao, thế là vấn đề được giải quyết.” Lý Duy miêu tả sinh động như . “Mà đưa cho tao xong quay người tiếp tục nhìn lên bảng, chăm chú nghe giảng. Ngầu vô cùng luôn.”

      Cảnh Minh lên tiếng, bất giác lấy tờ giấy kia xem lần nữa.

      ấy tiến bộ cực lớn, tao với mày rồi, đứng nhất lớp tao mà. Tuy người trông ngờ nghệch, nhưng chỉ số thông minh cao lắm. Trước đó, tao bảo cho ấy vào giúp việc cho nhóm mình, ngờ người ta lại là cao thủ. Thảo nào Dịch Khôn giữ ấy lại, coi như ta nhặt được bảo bối rồi.”

      Cảnh Minh dúi thẳng tờ giấy vào tay Lý Duy: “Nếu giải quyết xong rồi còn đến phòng thí nghiệm .”

      “Định đây, đặc biệt đến đây báo mày tiếng, ấy làm người ta bất ngờ .” Lý Duy bỏ bản vẽ vào túi, đứng dậy định , lại bất ngờ nghe Cảnh Minh xỉa xói.

      “Nhặt được bảo bối gì chứ, tính tình chả ra sao.”

      Lý Duy thắc mắc: “Mày nghe ai ? ấy tốt tính lắm, con trai lớp tao đều thích ấy.” Cậu ta bất bình thay bạn của mình xong lại : “Mày còn dám chê người ta xấu tính á?”

      Cảnh Minh quay đầu lại: “Mày thiếu đòn phải ?”

      Lý Duy nhe răng cười, lại nhìn vào máy tính của Cảnh Minh hỏi thăm: “Kiểm tra xong rồi có cần cải tiến gì ? Cuộc thi tổ chức vào tuần sau, có ý kiến gì sớm chút.”

      Cuộc thi giữa tám trường đại học sắp tới bao gồm trường họ và bảy trường kỹ thuật khác, tuy là trận đấu giao hữu nhưng đám con trai ngựa non háu đá ai muốn thua cả. Hơn nữa, đây toàn những trường đỉnh của đỉnh, phụ trách nghiên cứu phát triển các dự án robot hoặc các hạng mục tương tự của cả nước, đương nhiên đẳng cấp cuộc thi cũng khác hẳn.

      Cảnh Minh đăm chiêu : “Tao nghĩ xem có tăng tốc thêm được .”

      “Được.”

      Lý Duy dứt lời liền đeo balo ra khỏi cửa. Cảnh Minh tiếp tục gõ bàn phím. Nhìn những con số và chữ tiếng màn hình, chẳng biết tại sao trước mắt lại lên trang giấy khi nãy Lý Duy cho cậu xem, cũng là những dòng chữ tiếng đơn giản và rành mạch.

      Cậu cau mày tựa lưng vào ghế, nhìn trần nhà tặc lưỡi.

      Đỗ Nhược Xuân?

      Hơn nửa năm trước là cuối thu đầu đông, cây khô gió lạnh. Mà hôm nay là cuối tháng Tư, vạn vật sinh trưởng, đương độ xuân .



      Gần tuần trôi qua, đóa hoa héo úa cuối cùng cây rơi xuống, thả mình theo làn gió ấm, chỉ còn lại cành lá sum suê. Nhóm sinh viên vẫn mặc áo dài tay và quần dài, ôm tập sách dưới những tán cây. Rất ít người chú ý cảnh sắc đỉnh đầu, chẳng mấy ai nhận ra mùa xuân lặng lẽ rời cành.

      Cuộc thi robot giữa tám trường chính thức mở màn. Ban tổ chức do các trường luân phiên đảm nhiệm, năm nay đến lượt trường của Đỗ Nhược.

      Những sinh viên quan tâm đến cuộc thi vốn nhiều, nhưng vì tin tức về trận đấu robot đánh nhau kịch liệt giữa Cảnh Minh và Dịch Khôn, hai người còn chia nhau rinh luôn giải vô địch và á quân thế giới năm ngoái, nên khiến diễn đàn được phen bùng nổ. Số lượng người có hứng thú với robot bỗng tăng vọt.

      Cộng thêm lần này cuộc thi được tổ chức tại sân nhà, nên có nhiều sinh viên khoa Xã hội nhân văn đến xem, ngay cả trường Mỹ thuật cũng có mặt. Trường họ có ba đội nghiên cứu về robot, Orbit của Dịch Khôn, Prime của Cảnh Minh và Destiny của Phó Dương – sinh viên năm tư.

      Trước khi Cảnh Minh vào học, trong khoảng thời gian dài, hai nhóm Orbit và Destiny ngang tài ngang sức, phân cao thấp. Nhưng kể từ khi trong nhóm Destiny có người tách ra làm riêng, có người tốt nghiệp rời , có người cùng chí hướng, thành viên cốt lõi rút nửa, vậy nên thực lực sa sút, đành để Orbit chiếm lĩnh vị trí đầu đàn, mình làm mưa làm gió trong gần hai năm.

      Mãi đến khi Cảnh Minh xuất như vị thần, tập hợp tất cả tinh trong đám sinh viên khóa mới, thành lập Prime, từ đó trở thành kẻ tử thù số của Orbit.

      Nhưng nghe , trước khi cậu vào học, Prime tồn tại rồi. Thành viên trong nhóm đều là những thiếu niên thiên tài bị cậu lôi kéo, thường chơi game với nhau nên tình cảm rất khăng khít.

      Hai thế hệ cách nhau ba năm hiển nhiên có khác biệt, vậy nên lớp đàn cũng tài nào hiểu thế giới của tụi đàn em.

      Lần này cuộc thi robot chia thành hai mảng: Hình người và phi hình người. Bên phía phi hình người có ba hạng mục là: Định hướng, lấy đồ vật và đánh nhau. Mục đánh nhau này có bản chất khác với cuộc thi “Robot đại chiến” năm ngoái của Cảnh Minh, mang tính bạo lực, thậm chí vô cùng đằm thắm đáng . Cậu ngốc nghếch đẩy tôi cái, tôi chậm chạp đụng lại cậu cái, thường chỉ mang tính góp vui cho khán giả.

      Bên robot hình người cũng chia ra ba hạng mục: Nhảy múa, đá bóng và thi chạy. Thử thách nhảy múa chính là thiết kế động tác, tiêu chuẩn thống nhất; thử thách đá bóng là thiết kế các khớp và độ trơn tru giữa các khớp; thử thách chạy bộ là năng lực cảm ứng, phối hợp tốc độ và tổng thể.

      Lần này Destiny dự thi mảng robot phi hình người, chuẩn bị cho hai hạng mục: Lấy đồ vật và đánh nhau. Còn Orbit và Prime đều chọn thi robot hình người, đồng thời chọn mục thi chạy.

      Lúc trước thầy Lương Văn Bang thấy Cảnh Minh đăng ký còn nhăn mày: “Nhóm Dịch Khôn cũng chọn mục này, bọn em chia ra , lấy thêm giải khác cho trường.”

      Cảnh Minh còn khách sáo hỏi lại: “Vậy thầy đề nghị em chọn mục nào?”

      “Nhảy múa, đá bóng.”

      “Mấy trò đó hồi lớp Mười em chơi chán rồi, thầy bảo ta chơi .”

      Lương Văn Bang cầm sách vỗ lên đầu cậu. Với hiểu biết của Cảnh Minh về Dịch Khôn, ta đổi mục dự thi. Hai người họ biết về nhau thông qua vô số các cuộc thi chế tạo robot cả trong và ngoài nước. Chỉ cần nhìn ánh mắt thôi biết đối phương toan tính điều gì.

      Tốt lắm, đấu với nhau nhiều lần như vậy, thêm cuộc thi cỏn con này có đáng là bao.

      Cảnh Minh bỏ tay vào túi, vừa gọi điện thoại dặn dò Lý Duy vừa vào sân vận động của trường. Cuộc thi của họ giờ sau mới bắt đầu, cậu đến xem đội khác thi. Nghe nhóm Anbo của đại học nào đó cũng khá lợi hại.

      Vừa định cúp điện thoại Lý Duy vội thêm câu: “À đúng rồi, tao nghe Đỗ Nhược cũng tham gia chế tạo con robot của Orbit lần này.”

      Cảnh Minh bình luận gì, liền cúp máy.

      Hừ!

      Cậu sang phía bên mép sân, nhìn khán đài đông nghịt khán giả, cảm thấy lạ: Trường thuê diễn viên quần chúng à? Sao đông người vậy? Đương nhiên cậu hề nghĩ rằng chính mình là nhân vật mấu chốt lôi kéo đám quần chúng này đến xem cuộc thi robot do trường đăng cai.

      khán đài có ít nữ sinh. Họ vừa liếc mắt nhận ra cậu, ánh mắt liên tục đổ dồn về phía này. Người đẹp trai hơn hình nhiều, dáng vóc cao ráo, ăn mặc rất có phong cách, đứng lẫn trong đám sinh viên quả giống như hạc giữa bầy gà.

      Cảnh Minh rảnh bận tâm đến ánh mắt và lời bàn tán xung quanh, phiền não rủa thầm: Mẹ nó, sao đông như kiến vậy, hại ông đây có chỗ ngồi. Cái trường quỷ này rảnh rỗi , đông người như vậy kéo đến đây làm gì biết.

      Cậu bỏ tay vào túi, vừa bước lên bậc thang thấy Đỗ Nhược. đứng phía chau mày, hoang mang tìm chỗ ngồi, thỉnh thoảng giơ tay lên vén mấy sợi tóc mái lòa xòa.

      … trang điểm ư? Môi đỏ, răng trắng, gò má còn ửng hồng nữa. Tóc tai cũng ngay ngắn gọn gàng, cột kiểu đuôi ngựa hơi thấp. Cậu nhìn từ xuống dưới, hôm nay ăn mặc khá chỉn chu, áo sơ mi quần tây ôm và giày cao gót, cả người toát lên nét lanh lợi giỏi giang, dáng vẻ trang nhã tự tin vô cùng.

      Đỗ Nhược vô tình hướng ánh mắt xuống khán đài bên dưới, cậu vội dời mắt , bước từng bước nặng trịch lên bậc thang.

      Đỗ Nhược tìm được chỗ ngồi nên quay người xuống. Hai người hướng đối diện nhau nhưng ánh mắt lại chẳng buồn đoái hoài đến đối phương.

      Trong gian chật hẹp ở bậc thang, họ đồng thời nghiêng người nhường lối, chẳng ai đếm xỉa đến ai. Đỗ Nhược chỉ chăm chú nhìn theo bước chân của mình xuống bậc thang, phát giác có ánh mắt chăm chú nhìn mình.

      Cảnh Minh lướt qua người , lơ đãng mím môi, thả chậm nhịp bước. Ánh mắt cậu liếc nhìn gương mặt , người ta hề trang điểm, hàng mi vừa đen vừa dài, gương mặt trắng nõn ửng hồng tự nhiên. Thậm chí cậu còn thấy từng sợi lông tơ li ti mềm mại gần như trong suốt làn da nữa.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 28

      Cảnh Minh tìm được chỗ trống, bèn quay người nhìn xuống khán đài, thấy Đỗ Nhược đứng ở bậc thang cuối cùng. Cuộc thi sắp bắt đầu, tìm chỗ cho mình, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn dáo dác, nhích qua nhích lại để chắn tầm mắt khán giả.

      Tìm cả buổi vẫn có chỗ, dứt khoát vòng qua cầu thang khác. Cảnh Minh cũng đến, im lặng đứng ở bậc thềm phía sau .

      Đỗ Nhược chăm chú nhìn về phía trước, chờ đợi cuộc thi bắt đầu, hay biết cậu đứng ngay sau.

      Chiều cao chênh lệch cộng thêm bậc thang nên đầu chỉ tới ngực cậu, vừa rủ mắt là thấy ngay mái tóc mềm mượt đen nhánh của vén sau vành tai . Hàng mi dài khẽ chớp, đầu hết chuyển sang trái đến sang phải, nhưng mãi vẫn cảm nhận được ánh mắt nhìn mình từ đỉnh đầu.

      Lát sau, MC lên sân khấu. Ánh đèn bốn phía tối xuống, tiếng người cũng dần im ắng, chỉ có chính giữa sân khấu sáng rực. MC cất giọng oanh vàng nhiệt liệt khai mạc trận đấu. Trận này là thi robot phi hình người lấy đồ vật. Ở chính giữa sân khấu vuông vức có hai đường băng đối xứng cao hơn mặt đất, giống như món đồ chơi xếp gỗ cỡ lớn. Mặt đường băng nhấp nhô, quanh co khúc khuỷu, thậm chí có mấy khúc cua gắt.

      đường thi có kẻ vạch trắng chính giữa để dẫn đường cho robot, bó hoa được đặt ở đầu cuối. Robot chỉ cần chạy đường thi, cầm lấy bó hoa và chạy về là được.

      Khác với cuộc thi robot đánh nhau lần trước của Cảnh Minh, robot dự thi hôm nay đều là tự động, được điều khiển từ xa.

      Trong tiếng vỗ tay vang rền, MC bắt đầu giới thiệu hai đội: “Trải qua mấy vòng thi đấu trước đó, cuối cùng bước vào vòng chung kết là đội đến từ Đại học Khoa học kỹ thuật XX tỉnh A, đội áo đỏ, và đội đến từ Đại học Công nghiệp XX tỉnh B, đội áo xanh. Bây giờ, chúng ta hãy cho hai bên phút cuối cùng để chuẩn bị, phút sau trận tranh tài bắt đầu.”

      Hai đội loay hoay chuẩn bị robot của họ ở trong góc, robot bên đội đỏ thó tựa chiếc bánh ngọt hai tầng, robot đội xanh đơn giản hơn, hệt như chiếc hộp giấy.

      ít sinh viên đứng dậy cầm điện thoại chụp ảnh, MC phải nhắc nhở: “Robot tham gia thi đấu hôm nay có chức năng cảm ứng ánh sáng, xin các bạn tắt đèn flash, đừng ảnh hưởng đến cuộc thi.”

      phút chuẩn bị hết!” Giọng MC trở nên giục giã. “ đến giờ, mời robot tham gia thi đấu vào vị trí.”

      Đỗ Nhược nhìn bỗng nam sinh đứng chắn ngay tầm mắt, nhích sang bên cạnh chút, nhưng nam sinh kia lại đứng yên cứ dời qua dịch lại. Thình lình sức mạnh ở phía sau lôi lên. Đỗ Nhược kinh hãi chưa kịp phản ứng bị Cảnh Minh kéo lên bậc thang phía , đứng sát bên cậu trong lối hẹp.

      Cậu cụp mi nhìn châm chọc: “Lùn quá đâu cũng nên vác theo cái ghế.”

      Đỗ Nhược thà: “Tôi cao 1m66 đấy!”

      Cậu cố ý cúi thấp xuống nhìn : “Cao ghê nhỉ!”

      hậm hực lườm cậu, nhưng cậu thản nhiên dời mắt. Lười so đo với Cảnh Minh, Đỗ Nhược cũng chăm chú nhìn về sân thi đấu.

      Robot vào vị trí, toàn sân yên lặng, MC cầm micro tuyên bố: “Cuộc thi… bắt đầu!”

      Chỉ trong nháy mắt, hai con robot đồng thời chạy vụt đường băng, từ xuống dưới, từ trái sang phải chỉ mất vẻn vẹn mười mấy giây. Robot đội đỏ chạy đến điểm đích với ưu thế tuyệt đối, lấy được bó hoa, quay trở lại vạch xuất phát nhanh như chớp. Trong khi đó, robot đội xanh chỉ mới chạy đến chỗ bó hoa của mình thôi.

      MC kích động hô lớn: “Mười chín giây, cuộc thi kết thúc với thành tích là mười chín giây.”

      Khán giả đồng loạt đứng dậy vỗ tay, đám nam sinh bên đội đỏ kích động ôm lấy nhau nhảy cẫng lên.

      “Nhà vô địch chính là đội của trường Đại học Khoa học kỹ thuật XX tỉnh A!”

      Cảnh Minh vừa giơ tay lên vỗ vừa liếc nhìn đồng hồ điện tử. Mười chín giây, tốc độ nhanh hơn tám giây so với năm ngoái của họ, tiến bộ rất lớn. Sau vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cậu lập tức nhìn sang con robot thua cuộc.

      Giờ phút này toàn sân sôi trào, ai chú ý đến con robot như chiếc hộp giấy kia cả. Nó biết mình thua, vẫn còn cố gắng chạy đường băng.

      Cậu vừa nghĩ đến đây bỗng nghe Đỗ Nhược lẩm bẩm: “Chắc nó buồn lắm.”

      Cảnh Minh giật mình, ngạc nhiên nhìn Đỗ Nhược, nhưng cúi đầu bước theo dòng người xuống bậc thang. đưa thẻ vào cửa cho tình nguyện viên bên dưới kiểm tra rồi vào khu vực thi đấu robot hình người.

      Hôm nay ăn mặc chỉn chu như vậy là do phải tham gia thi đấu với đội Dịch Khôn. Thông thường, sinh viên ngành Kỹ thuật để ý chuyện ăn mặc, chỉ khi thi đấu mới mặc đồng phục. Nhưng con người Dịch Khôn rất để ý hình thức, mỗi lần thi đấu đều mặc sơ mi thẳng thớm.

      Cảnh Minh bỏ tay vào túi theo.

      Lát nữa mới đến lượt họ thi, Đỗ Nhược đứng bên kia sân kiên nhẫn chờ đồng đội của mình. Cảnh Minh thong thả đến gần sân thi đấu, cách chừng hai ba thước, quay mặt nhìn vào sân giống .

      Lúc này sân thi đấu bóng người, khán đài xung quanh huyên náo liên quan gì đến họ. Vạch trắng đường đua phản quang dưới ánh đèn.

      Cảnh Minh nhìn đèn chiếu đuổi đỉnh đầu rồi hỏi: “Lý Duy tham gia chế tạo Astro Boy hả?”

      Astro Boy là tên của robot dự thi lần này của Orbit. Đỗ Nhược ngây ra giây lát mới nhận ra cậu chuyện với , điềm nhiên “ừ” tiếng.

      Cảnh Minh quay đầu lại nhìn thẳng vào : “ nghĩ ai thắng?”

      Ban đầu Đỗ Nhược đáp lời. biết thực lực của Cảnh Minh, nhưng cho rằng đội mình kém đội cậu bao nhiêu, và câu trả lời là: “Ngang nhau.”

      Cảnh Minh nhướng mày nhếch môi: “Khá lắm.”

      Đỗ Nhược nghi ngờ nhìn cậu, quả nhiên nghe được câu tiếp theo: “Điếc sợ súng.”

      Phản ứng của Đỗ Nhược sau khi nghe câu ấy là lập tức dạt ra xa. Trong lòng Cảnh Minh cười khoái trá, thèm theo trêu nữa.

      lâu sau nhóm Lý Duy mang theo Búp Bê Hồ Lô mới chế tạo của nhóm Prime đến, chiều cao 50 cm, cỡ đứa bé sơ sinh. Nhìn từ ngoại hình, Búp Bê Hồ Lô khác nhiều so với robot khác, cũng mang hình dáng con người, phải kiểu quái thai dị hợm gì cả. Điểm khác nhau duy nhất chính là đa số robot đều là màu đen, nhưng Búp Bê Hồ Lô lại là màu trắng, vô cùng xinh đẹp bắt mắt. Nó giữ nguyên đôi mắt to đặc biệt của đội Prime, trông vô cùng ngốc nghếch đáng .

      Robot thi chạy là hạng mục có tính kỹ thuật khá cao, cần độ phối hợp cao giữa các khớp của robot, đồng thời tăng tỷ lệ lệch hoặc té ngã, lại thêm yếu tố tốc độ nên khó càng thêm khó, đơn giản chỉ đứng chỗ múa may như hạng mục thi nhảy.

      Trong tám trường trường dự thi hạng mục này, mà trường Cảnh Minh lại có hai đội tham gia, nên vừa khéo chia đủ tám đội. Sau khi rút thăm thi đấu cặp, đội thua bị loại, đội thắng thi tiếp, cuối cùng lựa chọn ra hai đội tiến vào vòng chung kết. Mỗi đội nhận được thông tin của đối thủ xong đến đấu trường riêng.

      Tuy cùng sân đấu nhưng ra đều ở trong khu vực. mặt đất bằng phẳng chia ra bốn sân đấu hình chữ nhật, kích thước bằng nhau, thi đấu đồng thời, có nét tương tự cuộc thi đấu thể thao thế vận hội Olympic.

      Khán giả ngồi chật kín cả khán đài, quan sát cùng lúc tám đội so tài.

      Thời điểm các đội chuẩn bị, màn hình lớn ở trường phát hình Cảnh Minh và Dịch Khôn, người thản nhiên thờ ơ, người lạnh lẽo như băng. Dường như Cảnh Minh cảm nhận được ống kính hướng về phía mình, ngước mắt nhìn lên, ánh mắt sâu hút và sắc bén khiến cả đám con ở khán đài nhìn qua màn hình lớn reo hò hứng khởi.

      Ống kính cũng ghi hình Đỗ Nhược, bởi vì duy nhất trong sân thi đấu. Nét mặt vẫn còn chút ngây ngô, đến khi phát ra mình xuất màn hình hoảng hốt tránh , để lại phần gáy trắng ngần.

      Cảnh Minh thoáng nhìn phần gáy màn ảnh rồi dời mắt sang người . Đỗ Nhược ngồi cạnh robot Astro Boy, nghiêm túc điều chỉnh gì đó. Lê Thanh Hòa ngồi bên cạnh, hai người châu đầu vào nhau với khoảng cách rất gần.

      Cậu lạnh nhạt quay về đường đua của mình.
      ly sắc, Thanhblisshthuqttn thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đường đua được thiết kế rất đơn giản, dài năm mươi mét, rộng hai mét. Mỗi lần chạy lệch ra khỏi đường biên tính thêm năm giây. Theo nguyên lý thông thường tốc độ càng nhanh càng dễ chạy lệch khỏi đường đua, cũng dễ dàng ngã xuống, làm chậm trễ thời gian.

      Hạng mục chạy đua chính là thử thách mức độ cân bằng giữa ba phương diện tốc độ, ổn định và di chuyển đường thẳng của robot. Đối thủ đầu tiên của Prime là Đại học Khoa học kỹ thuật nào đó. Sau khi robot đến vạch xuất phát, hiệu lệnh vang lên liền chạy hướng về điểm đích.

      Thay vì chạy giống như nhanh hơn. Robot linh hoạt như con người, mỗi khớp từ đầu cho đến mắt cá chân của chúng được lắp đặt mô tơ điện và bảng điều khiển, đều dựa vào việc lập trình được tính toán chuẩn xác điều khiển, hơn nữa mỗi khớp thân người của nó đều phải phối hợp nhịp nhàng. Nếu như có chênh lệch giữa hai chân dễ dàng lệch và ngã xuống.

      Robot đối thủ mới được vài bước ngã sấp xuống, lớp vỏ run lên vài cái, nó vẫn kiên cường bò dậy tiếp. Nhưng sai lệch ở đôi chân quá lớn nên càng chạy càng chệch hướng, kết quả là vượt ra khỏi đường biên, bị tính thêm năm giây. Nhóm họ vội vàng chạy đến chuyển robot vào đường đua lần nữa, cứ thế chập chững đến đích. Còn Búp Bê Hồ Lô của đội Prime sớm chờ ở đích đến với thời gian 58 giây.

      Đồng thời giành chiến thắng trong khoảng thời gian ngắn còn có ba đội khác, trong đó có Astro Boy của Orbit. Khán đài bao quanh sân thi đấu vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi ngớt.

      Người thua bị loại, người thắng tiếp tục. Vòng thứ hai Búp Bê Hồ Lô tiếp tục giành chiến thắng với thời gian 57 giây. Lúc kết thúc, Cảnh Minh nhìn sang đường đua kế bên, quả nhiên Astro Boy cũng thắng, thời gian sử dụng là 59 giây.

      Trong sân lại vang lên tiếng hò reo, giọng MC càng làm bầu khí khuấy động hơn: “ tại, hai đội vào vòng chung kết là… Orbit… và… Prime!”

      Cả sân vang lên tiếng thét chói tai. Hai đội cùng trường, đều là đội nhà, tất cả bạn học vây xem đều hưng phấn, chụp ảnh, la hét cổ vũ. Vòng loại cuộc thi qua, khí dần dần sôi động, đến giờ khắc này đạt tới đỉnh điểm. MC của trường cũng hăng hái, máu lửa hẳn lên, ra hiệu kích động khán giả tạo khí thế cho trận chung kết.

      Nhóm tình nguyện viên tranh thủ thời gian dọn dẹp đường đua, quét cát bụi hoặc dị vật.

      Hai đội thi đều rất bình tĩnh, chờ MC tuyên bố cuộc thi bắt đầu.

      Cảnh Minh nhìn đường đua, khẽ mím môi. Ưu thế của hai bên đều rệt, Búp Bê Hồ Lô của Prime tốc độ nhanh, chưa hề ngã lần nào và cũng hề chạy ra khỏi biên. Còn bên Orbit Astro Boy đứng ngay hàng thẳng lối. Cậu thoáng nhận thấy gì đó, quay đầu lại nhìn Đỗ Nhược đứng lẫn trong đám con trai. Đèn trần sân vận động soi xuống gương mặt trong suốt như tờ giấy, chỉ có hàng mi dài cong vút chớp chớp. cắn môi dưới, hình như có chút căng thẳng, ánh mắt trống rỗng quan sát xung quanh rồi giao với tầm nhìn của cậu.

      Trong mắt Đỗ Nhược biểu bất kỳ cảm xúc nào. Giống như nhìn người xa lạ, nhanh chóng nhìn chỗ khác cách tự nhiên. Sau đó có bóng người di chuyển che khuất hình bóng .

      MC lớn tiếng tuyên bố: “Xin mời robot hai đội vào vị trí. Chúng ta hãy bắt đầu đếm ngược nào. Năm, bốn, ba, hai, … Bắt đầu!”

      Phút chốc tất cả bạn học khán đài đều giơ cao điện thoại di động, giữa sân sáng ngời có hai con robot đáng ra sức chạy về đích, tốc độ gần như sàn sàn. Bởi vì đều là đội nhà nên mỗi bên có số lượng người ủng hộ tương đương nhau. Khán giả gào khản cả cổ, liên tục hô hào cổ vũ.

      “Astro Boy cố lên! Astro Boy cố lên!”

      “Búp Bê Hồ Lô cố lên! Búp Bê Hồ Lô cố lên!”

      Tiếng reo hò mỗi lúc tăng. Đỗ Nhược vô thức đặt tay ấn vào ngực, còn Cảnh Minh hết sức điềm tĩnh quan sát. Nhưng mày cậu dần dần chau lại, chút cảm giác khác thường càng lúc càng . Búp Bê Hồ Lô có chút biểu ổn…

      Đúng lúc ấy, Astro Boy chạy được nửa đường đột nhiên ngã xuống, xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa tiếc nuối.

      Sau khi ngã xuống, Astro Boy ngây ngốc gục mặt đất, đôi chân vùng vẫy loạn xạ cố gắng ngồi dậy. Nó từ từ co chân lại, đứng lên, tiếp tục tập trung vào cuộc thi. Búp Bê Hồ Lô sớm bỏ xa nó rồi.

      Trong cuộc thi lần này, Búp Bê Hồ Lô là con robot duy nhất bị ngã. Nhóm Cảnh Minh trước khi thi đấu tỉ mỉ kiểm tra thăng bằng cho nó, thiết kế con quay hồi chuyển cực kỳ tinh vi, phòng ngừa bị ngã, còn có thể xử lý cả tình huống cơ thể nặng nề lắc lư. chỉ vậy, cậu cũng cực kỳ nghiêm khắc cầu các đội viên hiệu chỉnh sai số giữa các khớp tay chân khi cử động, thế nên cả hai trận đấu Búp Bê Hồ Lô đều lại vững vàng.

      Mặc dù chạy khoảng cách dần xa xảy ra chút chệnh choạng, nhưng vẫn hoàn mỹ về đến đích.

      Chỉ còn 10 mét, 9 mét cuối cùng, Búp Bê Hồ Lô hoàn toàn vượt lên dẫn đầu, vẫn vui vẻ nghênh ngang chạy . Tiếng cổ vũ cho đội Cảnh Minh chiếm ưu thế áp đảo: “Búp Bê Hồ Lô cố lên! Búp Bê Hồ Lô cố lên!”, “Cảnh Minh cố lên! Cảnh Minh cố lên!”

      Trái lại mi tâm của Cảnh Minh cau chặt hơn, cậu sớm nhận ra robot có vấn đề, chẳng qua mới đầu chưa biểu thôi. Quả nhiên đến giai đoạn chạy nước rút cuối cùng, cậu chỉ có thể giương mắt nhìn Búp Bê Hồ Lô càng chạy càng chệch hướng. Có lẽ vì hai trận đấu trước dẫn đến sai số bị tích lũy dần, nên ở lượt này tuyến đường chạy ràng hơi chệch .

      Cậu nhìn Vạn Tử Ngang, Vạn Tử Ngang lập tức hiểu ý, ra dấu cho Chu Thao theo sát Búp Bê Hồ Lô, lỡ nó giẫm biên tức khắc chỉnh nó về trong đường đua.

      Búp Bê Hồ Lô ngoan ngoãn chạy, tiến gần về đích, nhưng đồng thời cũng dần chếch về đường biên. Trong vài mét cuối cùng, toàn bộ khán giả bắt đầu phát ra vấn đề nên nhất thời yên tĩnh như tờ, nín thở nhìn chằm chằm vào Búp Bê Hồ Lô tập tễnh như đứa bé tập , đôi chân ngắn chạy lạch bạch đến đích.

      Rốt cuộc Búp Bê Hồ Lô giẫm lên vạch đích hay đường biên trước đây? khí lặng im như tờ, cậu nhóc ấy được đến cuối, chân trái vượt qua đích, còn gót chân phải giẫm ngay điểm giao giữa vạch đích và đường biên. Thời gian sử dụng là 56 giây. Cả quá trình đều được khán giả theo dõi sát sao. Cả sân ồ lên, tiếng bàn tán xôn xao, còn chỉ trỏ màn hình lớn.

      Astro Boy theo sát phía sau, trường cũng yên tĩnh đôi chút, tiếp tục xem trận đấu. Đến khi Astro Boy về đến đích, màn hình điện tử lên 1 phút 1 giây. Khắp sân lại dấy lên trận xôn xao bình luận.

      Nếu như kết luận Búp Bê Hồ Lô vượt biên cộng thêm 5 giây bằng thời gian của Astro Boy, vậy cả hai đều đạt quán quân. trường như thể bùng nổ, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy trong bất cứ cuộc thi nào. Nhóm trọng tài tập trung tại đích đến, vây quanh chân phải Búp Bê Hồ Lô quan sát, bàn bạc. Toàn thể khán giả đều xôn xao bàn tán, chờ nghe quyết định cuối cùng.

      Nhóm Cảnh Minh im thin thít, còn nhóm Dịch Khôn hồi hộp siết chặt nắm tay, chờ đợi tổ trọng tài tuyên bố kết quả. Búp Bê Hồ Lô ngây thơ khờ khạo tình hình, vui vẻ nghiêng đầu, đảo mắt, chậm chạp vung vẩy cánh tay ngắn cũn, chết được!

      Cuối cùng tổ trọng tài có kết quả. Đường biên màu trắng của cuộc thi được vẽ bằng dầu, rộng 8 cm. Gót chân Búp Bê Hồ Lô giẫm lên đường biên chưa đến 1 cm, tính là phạm vào biên, càng tính là vượt tuyến.

      Thành tích của Búp Bê Hồ Lô, thuộc đội Prime là 56 giây, trở thành người thắng cuộc. khí trường lại dâng cao, ăn mừng cho nhà vô địch.

      Nhưng đội Prime hề tỏ ra vui mừng vì giành được giải nhất. Đối với người đội trưởng cầu toàn của họ mà , đối thủ cuộc thi chính là bản thân mình, giẫm lên biên đồng nghĩa với thua cuộc. Còn bên Orbit lại ủ rũ vì thua cuộc, mà còn có vẻ nhõm thoải mái.

      MC rất phấn khởi, cho rằng kết quả này có thể trở thành bản tin kỳ thú, vừa tuyên bố nhà vô địch vừa khuấy động khán giả.

      “Cuối cùng đội giành chiến thắng là…” ta giơ micro về phía khán đài.

      “Prime!” Toàn sân gào thét điên cuồng.

      Nhưng đội vô địch lại hết sức tĩnh lặng. Chu Thao ôm Búp Bê Hồ Lô từ vạch đích trở về. Cảnh Minh ngồi xổm xuống vuốt đầu nó, ôm nó cái và : “Cảm ơn.”

      Cậu lại nhìn về phía đội Orbit lần nữa, mặc dù họ giành giải á quân nhưng tâm trạng khá tốt. Dịch Khôn ngang qua Đỗ Nhược, bình thản giơ ngón cái lên với . được khen ngợi đỏ mặt tươi cười rạng rỡ, nhìn đồng đội của mình. Mỗi người ngang qua đều gửi lời khen ngợi. cười xấu hổ vén tóc ra sau tai, vành tai cũng ửng đỏ.

      Cảnh Minh nhìn qua khoảng cách hai đường đua và những bóng người tầng tầng lớp lớp lướt ngang qua. Cậu sớm để ý Astro Boy cực kỳ thẳng thớm, trong cơ thể nhất định có lắp thêm thứ gì đó.

      , Cảnh Minh bận bịu cho dự án “ người lái” nên để tâm lắm và cũng nghĩ nhiều về cuộc thi này. Về phần làm sao để lệch khỏi quỹ đạo, cậu chỉ tập trung hiệu chỉnh và nâng cao độ chính xác.

      ngờ phương pháp của lại trái ngược, đếm xỉa đến sai số, lắp bộ cảm biến ánh sáng cho robot, trực tiếp cảm ứng với đường biên hai bên, để robot tự động cách xa đường biên, ổn định ở chính giữa.

      Ồ, Đỗ Nhược Xuân, thông minh lắm!

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 29

      Trận đấu kết thúc, Đỗ Nhược theo dòng người ra khỏi sân vận động, kìm được kiễng chân lên hít sâu. ở trong sân thi đấu hết cả buổi chiều, ra ngoài mới phát trời chạng vạng. Có điều là mùa hè nên sắc trời tối muộn hơn trước. Dù mặt trời lặn nhưng giữa các tòa nhà cao tầng ở xa tít vẫn ánh lên nắng chiều rạng rỡ.

      Gần đây thời tiết rất tốt, tung tăng bước xuống bậc thềm, bất chợt thấy Cảnh Minh vẫn với thói quen bỏ tay trong túi quần, đứng ở gốc cây ngô đồng ven đường. hề tưởng bở cho rằng cậu đợi mình, bình thản sải bước qua.

      Nhưng lúc lướt ngang nghe cậu khẽ gọi: “Đỗ Nhược Xuân.”

      “… Việc gì?” Giọng chứa ba phần cảnh giác, bảy phần nghi ngờ.

      Cuộc thi vừa kết thúc, người đường rất đông, ít ghé mắt sang lén nhìn Cảnh Minh.

      “Qua đây chuyện lát.” Cậu hất cằm ra phía sau cây, ra lệnh.

      Hàng mày thanh mảnh của nhíu chặt, miễn cưỡng bước lên bậc thềm ven đường, cách xa cậu chừng mét. Mắt nhìn thẳng vào cổ áo cậu: “Chuyện gì vậy?”

      “Trong Astro Boy lắp thêm bộ cảm biến đúng ?” Giọng điệu xa cách.

      “Ừ.” vội vàng ngước mắt nhìn cậu.

      “Là chủ ý của ?”

      “Ừ.”

      “Sao lại nghĩ ra điều đó?”

      Tên này hôm nay sao hỏi nhiều thế nhỉ?

      “Có gì khó đâu. Trong trận đấu robot phi hình người đường đua quanh co, rất nhiều robot được lắp cái này. Chỉ là mọi người liên tưởng đến nó trong cuộc thi robot hình người thôi.”

      “Robot là do làm à?”

      phải.” Đỗ Nhược chần chừ chốc lát mới tiếp: “Sao lại hỏi vậy?”

      “Cả đội cùng làm?”

      “Ờ.” có ý định thêm gì nữa.

      Cậu hờ hững nhìn , dường như còn muốn thêm gì đó nhưng rồi lại im lặng, cũng để . Đỗ Nhược ngừng nhìn dáo dác xung quanh, muốn rời khỏi đây nhanh. đường nhiều sinh viên ra về qua lại như vậy, ai cũng biết nhân vật làm mưa làm gió là cậu, lỡ có hiểu lầm gì hay. Mà cũng chẳng có ham muốn tán gẫu gì với cậu hết.

      Vài giây qua, bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu chau mày, khó chịu liếm môi, vừa định cất lời

      “Đỗ Nhược.” Giọng Lê Thanh Hòa vọng đến.

      “Ối, đàn ?” quay phắt đầu lại.

      ăn cơm chung ?” Lê Thanh Hòa cười hỏi, bước lên bậc thềm mới thấy Cảnh Minh đứng phía sau thân cây.

      Vì hai người cũng quen biết nhau nên Cảnh Minh lãnh đạm gật đầu xem như chào hỏi ta.

      Lê Thanh Hòa cười hòa nhã: “Cảnh Minh cũng ở đây à? Mới vừa rồi thấy em.” Lại quay sang nhìn Đỗ Nhược. “Còn thắc mắc sao mình em đứng đây nữa.”

      ta lại cười với Cảnh Minh: “Đúng rồi, chúc mừng em thắng giải nhé!”

      “Cảm ơn.” Cậu thêm câu với giọng điệu nhạt nhẽo. “Biểu của các cũng rất xuất sắc.”

      “Ha ha ha, coi như là có tiến bộ thôi, nhờ có Đỗ Nhược đấy.” Lê Thanh Hòa vui vẻ xong lại vẫy tay tạm biệt: “Thôi hai đứa chuyện , trước…”

      “Em có việc gì, cùng ăn thôi.” Đỗ Nhược vừa vừa chạy xuống bậc thềm. Bởi có Lê Thanh Hòa ở đây nên mới lịch vẫy tay với Cảnh Minh xem như tạm biệt, sau đó theo Lê Thanh Hòa hề ngoảnh lại.

      Cảnh Minh nhìn chằm chằm bóng lưng giây lát mới lạnh lùng dời mắt.



      Tuy Orbit thua Prime, song Dịch Khôn vẫn khen Đỗ Nhược: “Làm giỏi lắm, cứ tiếp tục cố gắng.”

      Khi ấy Đỗ Nhược cắm dây điện trước bàn thí nghiệm, nghe thế cười đến cong cả khóe mắt. Thế nhưng chỉ cao hứng được giây nghe Ô Chính Bác châm chọc bên cạnh: “Theo tôi đừng nên lắp bộ cảm biến như ý ta làm gì. nặng nề, lập trình lại phức tạp, chỉ tổ khiến robot thêm ì ạch, nếu có lẽ tốc độ nhanh hơn rồi.”

      Giọng ta , gây trắng trợn, những người khác trong phòng thí nghiệm đều cúi đầu, góp lời cũng biểu về phe của ai.

      Lê Thanh Hòa bất bình thay Đỗ Nhược, tức khắc biện minh: “ Ô, robot của Cảnh Minh đúng là xuất sắc hơn chúng ta, tốc độ di chuyển nhanh, chưa hề ngã lần nào. Mà tốc độ robot của chúng ta chỉ miễn cưỡng theo kịp thôi, trong ba vòng thi còn ngã hai lần. Vấn đề kỹ thuật giải quyết được là chuyện của chúng ta, sao lại đổ trách nhiệm cho Đỗ Nhược? Vả lại, lần này robot của chúng ta thẳng nhất, ưu điểm này là nhờ vào công lao của Đỗ Nhược, thấy sao?”

      Ô Chính Bác là nghiên cứu sinh trong trường, bình thường hay ỷ thế hiếp người, giờ khắc này bị đàn em khiêu chiến trước mặt mọi người như vậy làm sao tức tối: “Nếu ta lợi hại như vậy sao thắng? Tôi cho rằng robot ngã mấy lần là do lập trình quá tải thôi.”

      Đỗ Nhược cảm thấy hết sức oan uổng: “Ban đầu lúc phân chia nhiệm vụ em chỉ chịu trách nhiệm về vấn đề tuyến đường, em chỉ lo giải quyết vấn đề đó là được rồi. Chuyện tốc độ và thăng bằng sao lại trách em?”

      Ô Chính Bác trách mắng: “Đó là do phối hợp tốt…”

      “Cãi vã cái gì?” Dịch Khôn cắt ngang ba người.

      Phòng thí nghiệm yên tĩnh trở lại. Dịch Khôn lướt mắt nhìn từng người , cuối cùng dừng lại ở Ô Chính Bác: “Chuyện gì ra chuyện đó. Cậu cho rằng tốc độ chậm, phối hợp, dễ ngã phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này, chỉ trích phương án của người khác làm được gì?”

      Ô Chính Bác và Lê Thanh Hòa đều im lặng, Đỗ Nhược cũng cúi đầu nín thinh. Dịch Khôn sâu hơn, dù sao Ô Chính Bác cũng là đội phó, ta tiện tay cầm lấy mấy tờ rơi chia cho mọi người, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cuối tháng rồi, chuyên tâm làm việc .”

      Đỗ Nhược nhận lấy xem, là tờ rơi quảng cáo “Hội triển lãm sinh viên lập trình trí tuệ nhân tạo” do trường họ tổ chức hai năm lần, cũng là cái nôi của rất nhiều công ty, đội nhóm khởi nghiệp. Rất nhiều đội nhóm của các trường đều tham gia, dự án “Phanh tự động” của Orbit cũng sớm vào quỹ đạo rồi, đương nhiên phải dốc lòng chuẩn bị cho triển lãm lần này.

      Dù rằng Đỗ Nhược vẫn chưa được tiếp xúc với hạng mục cốt lõi, nhưng phòng thí nghiệm bận rộn cũng phải giúp đỡ nhiều hơn. Thế nhưng trùng hợp vào tháng Năm bận bịu này, khi vườn hoa hướng dương trong trường nở rộ sặc sỡ, câu lạc bộ hùng biện cũng tổ chức cuộc thi hùng biện cho sinh viên năm nhất các khoa.

      Lãnh đạo trường và thầy phụ trách mảng đời sống sinh viên đều rất ủng hộ. Sau khi xin được tiền thưởng và hội trường tổ chức, hoạt động bắt đầu được tiến hành rầm rộ.

      Đỗ Nhược là thành viên mới của câu lạc bộ, hiển nhiên phải gánh trách nhiệm gian khổ là tuyên truyền cuộc thi với các khoa, lựa chọn và hướng dẫn cho thí sinh tham gia hùng biện.

      Nhưng ngay ngày đầu tiên bắt tay vào nhiệm vụ gặp phải vấn đề rất lớn, chính là ai ghi danh. chạy những mấy vòng quanh ký túc xá nữ, kết quả ba người bạn cùng phòng đều lắc đầu, mấy nữ sinh ở phòng kế bên thuộc khoa khác cũng thích. Hoặc là hoàn toàn có hứng thú, cho rằng lãng phí thời gian, hoặc là nhát gan cảm thấy hùng biện đáng sợ. Người khác khua môi múa mép xuất chiêu, còn mình nghẹn cả buổi đáp trả nổi câu, như vậy ngột ngạt chết được.

      Đỗ Nhược bận tối mắt tối mũi, vậy mà ký túc xá nữ lại ai ra nghênh chiến. Cú sốc này quả khiến phải nghẹn họng trân trối. Vốn tưởng rằng mọi người nhiệt tình đăng ký, chỉ việc sàng lọc chọn người, ngờ lại gặp phải thảm cảnh như vậy, ngay cả sĩ số cơ bản để nhóm thành đội cũng có. Đâu thể nào chỉ mình “ra trận”?

      đành cầu cứu mấy nam sinh cùng lớp, nhưng đa số họ đều ít và cả thẹn, bình thường trò chuyện với người quen còn đỡ, hễ đến tiết làm thuyết trình là ấp a ấp úng, chi đến hùng biện.

      Họ vô cùng áy náy: “Đỗ Nhược, lần này giúp cậu được rồi, cho nợ , lần sau nhất định giúp cậu được ?”

      Làm sao dám xem là , đành bảo với họ sao, đừng quan tâm. Mấy bạn bình thường khá thân với cũng chịu tham gia, như thể cuộc thi hùng biện là cọp ăn thịt người vậy, điển hình là Vạn Tử Ngang.

      Đỗ Nhược giở trò dụ dỗ: “Vạn Tử Ngang, cậu tham gia , mình mời cậu ăn cơm được ?”

      “Đỗ Nhược, để mình mời cậu cho, ăn ba bữa luôn, cậu tha cho mình .” Vạn Tử Ngang van nài.

      Đỗ Nhược cười phì rồi gục xuống bàn rầu rĩ than thở: “Bây giờ mình thấm thía cảm giác theo từng người năn nỉ của bạn lớp phó hồi cấp ba khi có đại hội thể dục thể thao rồi.”

      Lý Duy nghe được mà dở khóc dở cười: “Được rồi, mình đăng ký.”

      Rốt cuộc, cả lớp chỉ có mình Lý Duy chịu ghi danh. từ bỏ, tiếp tục tung lưới gạ gẫm.

      Đến tiết tiếng toàn khoa, chuông tan học vừa vang lên, chạy ngay đến chỗ đám nam sinh tụ tập ở cuối phòng, tranh thủ “chào mời” trước khi họ ra cửa hóng gió.

      “Trường tổ chức thi hùng biện cho sinh viên năm nhất, mấy cậu có muốn tham gia ?” Đỗ Nhược nhiệt tình phe phẩy tờ rơi trong tay, đưa ngón tay lên bắt đầu thuyết phục: “Rèn luyện tư duy logic, rèn luyện kỹ năng trình bày, còn có thể quen biết mấy bạn khoa khác, công ba việc.”

      đứng ở hàng ghế cuối cùng diễn thuyết, mấy nam sinh đều quay sang thích thú nhìn . Phía sau bỗng truyền đến giọng chút khách sáo: “Tránh ra!”

      Đỗ Nhược giật mình quay đầu lại. Cảnh Minh biết từ đâu xuất , đứng phía sau nhìn xuống.

      Giờ mới thấy được trước mặt có ghế trống, balo của cậu nhét trong hộc bàn. Nhưng bàn ghế trong giảng đường đều được xếp cố định, cậu muốn vào cũng phải vòng từ hai đầu. Sao bảo các bạn học đứng bên ngoài nhường lối , ràng đứng ở hàng sau đâu có cản đường cậu chứ?

      Nhưng muốn trêu chọc cậu, đành mím môi dịch ra bước. ngờ tay cậu chống vào lưng ghế, hai chân tung lên, nhảy thẳng vào chỗ ngồi của mình.

      bị “cảnh phim hành động” trong tích tắc của cậu làm kinh hoàng hét lên: “Aaaa!”

      Cảnh Minh ngồi xuống, quay đầu nhìn từ xuống dưới, vẻ mặt ghét bỏ hằn câu “la cái gì, bị điên à”.

      cũng mặc kệ cậu, nhìn mấy nam sinh khác: “Sao hả, các cậu có muốn tham gia ?”

      “Nam sinh lớp cậu có ai tham gia ?”

      “Có, Lý Duy đăng ký rồi.” đáp ngay.

      “Còn ai nữa ?”

      “… .” Đỗ Nhược đảo mắt. “Nhóm hùng biện đại diện cho khoa mà, nếu thành viên đều cùng lớp hay cho lắm.”

      Mấy nam sinh cười to, vạch trần : “Được rồi, bọn mình đều biết, nhóm hùng biện thiếu người, cậu sắp nổi điên. Con trai lớp cậu đều tuyên truyền hết vòng ký túc xá nam giúp cậu rồi.”

      Đỗ Nhược cạn lời. Quả nhiên ký túc xá nam có bí mật gì cả, chỉ chuyện mà cả tòa nhà đều biết. Cảnh Minh ngồi tựa lưng vào ghế, xoay bút ra vẻ chê cười.

      “Mình đưa tờ rơi cho các cậu xem, mặt trái là đơn ghi danh.” Đỗ Nhược phát tờ rơi cho họ, khi đưa đến trước mặt Cảnh Minh lại do dự, cuối cùng vẫn bỏ tờ xuống.

      Cảnh Minh nhận lấy, chỉ xoay bút để mặc tờ giấy kia bay đến mép bàn. Thấy tờ rơi sắp trượt xuống bàn, cậu lại lơ đãng đổi tư thế, cánh tay đúng lúc chặn lại tờ giấy. chú ý đến việc này, nhưng thấy được bàn Cảnh Minh ló ra góc tờ rơi “Hội triển lãm sinh viên lập nghiệp trí tuệ nhân tạo”. nhìn lướt qua rồi lờ , việc khẩn cấp trước mắt là tìm thành viên cho nhóm hùng biện.

      “Các cậu xem thử , có hứng thú điền tên vào. rất nên tham gia thử.” hỏi từng người. “Trần Nhất, Ngô Phi…” Đến lượt Cảnh Minh tự động bỏ qua, hỏi người tiếp theo. “Chương Lỗi… thử lần .”

      “Mình bận lắm, có thời gian.”

      “Tính cách mình cậu cũng biết rồi đấy, thích hợp mấy việc này.”

      “Mình thích hùng biện.”

      “Mình ăn vụng về lắm.”

      ai có hứng với việc này, đều cười áy náy từ chối.

      “Xin lỗi nha Đỗ Nhược.”

      “Eo ôi đừng vậy, sao đâu.” cười trừ, thu lại tờ rơi, nếu rơi rớt khắp nơi biến thành giấy rác cho xem.

      Chương Lỗi hỏi thăm: “Vậy, nếu đủ số người sao?”

      “Từ từ tìm thôi.” lại cười, hề lộ ra vẻ ủ rũ. “Nếu các cậu đổi ý tìm mình nhé.”

      “Được.”

      thu lại hết tờ rơi, chỉ sót lại tờ của Cảnh Minh, quay người toan bước bị Cảnh Minh ở phía sau cất lời gọi lại: “Này.”

      Đỗ Nhược: “Chuyện gì?”

      Cảnh Minh hất cằm nhìn : “Qua đây.”

      Đỗ Nhược khó hiểu nhìn cậu, vẻ mặt cảnh giác. bảo trong trường giả vờ biết nhau, sao lại phá giao ước hết lần này đến lần khác thế?

      Cậu nhăn mày: “Gọi qua đây.”

      Mấy bạn nam biết hai người họ quen biết nhau, chỉ nghĩ Cảnh Minh rảnh rỗi nhàm chán trêu chọc bạn học nên đều cười xem trò vui.

      Đỗ Nhược ôm chồng tờ rơi, dè dặt bước qua. Cảnh Minh đưa tay lật lại tờ rơi bàn, gõ xuống hai cái: “ hỏi tôi chưa?”

      Đỗ Nhược trố mắt.

      hỏi hết các bạn nam ở đây nhưng lại chừa tôi ra, có thành kiến với tôi hả?”

      Mắt hơi trợn lên, mặt nóng bừng, đầu óc bỗng chốc rối tung, biết xử lý sao. Nhóm nam sinh xung quanh cười rộ, có người đẩy Cảnh Minh: “Được rồi, đừng đùa nữa.”

      “Tôi có thành kiến gì với cậu hết.” Rốt cuộc kịp phản ứng, dõng dạc thanh minh, “Chẳng qua… nghĩ cậu tham gia thôi.”

      hỏi tôi sao biết tôi tham gia?” Tốc độ phản ứng của cậu tuyệt nhiên nhanh hơn.

      Xung quanh đều là người với người, Đỗ Nhược đè nén cảm giác bồn chồn trong lòng, cố gắng tỏ ra ôn hòa cười : “Được, bạn Cảnh Minh thân mến, bạn có muốn tham gia thi hùng biện ?”

      “Được.” chữ gọn lỏn.

      Đỗ Nhược á khẩu. Hợp tác với cậu á? chỉ biết nhìn cậu với vẻ mặt vừa ngốc nghếch vừa thể tin. Cậu cuộn tờ rơi bàn lại rồi nhét vào người . cúi đầu xem, mặt trái tờ rơi có chữ viết rồng bay phượng múa, điền đầy đủ tên và thông tin cơ bản của cậu rồi, biết là điền từ lúc nào nữa.

      Nhân vật nội tâm bé quỳ rạp xuống đất, đau khổ giơ hai tay lên trời.

      “Tốt lắm.” cất tờ đơn, quay người với vẻ chán chường.

      “Đợi .” Cậu gọi với theo.

      Đỗ Nhược quay đầu lại: “Còn việc gì sao?”

      Cảnh Minh xoay bút giữa kẽ tay: “Tôi nghe Vạn Tử Ngang bảo, ghi danh tham gia thi hùng biện được mời ăn cơm đúng ?”

      Đỗ Nhược chỉ muốn chết ngay cho rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :