1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 88

      Mọi người giật mình: “Ý là sao?”

      Hà Vọng lập tức nêu lên nghi ngờ của mình: “Sao vậy được? Chẳng lẽ trí tuệ nhân tạo của Bằng Trình lợi hại như thế? Có cả cảm xúc tiêu cực, đâm xe trả thù?”

      Vạn Tử Ngang lắc đầu: “Họ thể nào có khả năng đó được.”

      Đỗ Nhược phân tích: “Hay hệ thống thị giác xe họ có vấn đề, thấy được Duy Nhất?”

      giống.” Cảnh Minh lắc đầu, cầm điều khiển tua lại đoạn phim. “Ở 3 km cuối cùng, nó vẫn cố gắng vượt lên, cho thấy chắc chắn nó nhìn thấy Duy Nhất ở phía trước. Lúc sắp về đích nó tăng tốc, phải tăng tốc về phía trước mà là tăng tốc về phía Duy Nhất. Xem , đây phải cố ý là gì?”

      Mọi người xem đoạn phim tua lại, quả nhiên là vậy…

      Đỗ Nhược kinh ngạc: “Giống như có người ngồi trong xe điều khiển vậy.”

      Hà Vọng hiểu lắm: “Trí tuệ nhân tạo của Bằng Trình đạt đến đẳng cấp này rồi sao?”

      “Mơ à?” Cảnh Minh châm chọc. “Đội xe cừ nhất thế giới còn chưa được đẳng cấp đấy. lấy đâu ra khả năng này?”

      Tuy có điểm khả nghi nhưng trong chốc lát, họ vẫn nghĩ ra được vấn đề nằm ở chỗ nào. Trong xe lại yên lặng. Ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu lặn xuống phía Tây thảo nguyên, ráng chiều phủ khắp bầu trời.

      Phía sau cách mấy trăm mét, trong xe Dương Thù, hút thuốc ngắm nhìn phong cảnh thảo nguyên ngoài ô cửa. Dù mệt nhọc cả ngày nhưng nhóm kỹ sư trong xe đều phấn chấn tinh thần, tự hào thảo luận về Prime Xuân Hòa. Chỉ mình Dịch Khôn im lặng nhìn ra cửa sổ.

      Dương Thù hỏi vu vơ: “Cảm thấy cuộc thi thế nào?”

      Dịch Khôn gật đầu: “Đúng là cậu ta có thực lực.”

      Dương Thù nhướng mày, quay lại nhìn hình tròn đỏ rực lặn nơi cuối chân trời.

      Họ nhanh chóng về đến điểm cuối chặng đua ở Hồi Hột. Duy Nhất sớm dừng ở vạch đích, đón nhận tiếng reo hò hoan hô của người hâm mộ. Lúc sáng sớm xuất phát ở Bắc Kinh, tất cả chú ý trong nước đều đổ dồn vào Bằng Trình. Hoàng hôn tại Hồi Hột, toàn bộ lời khen tặng đều dành cho Prime Xuân Hòa. Trong vòng ngày, danh tiếng xoay chiều ba trăm sáu mươi độ, khung bình luận trực tiếp mạng xã hội nhảy liên hồi. Danh tiếng Prime No.3 – Duy Nhất bùng nổ, giành hết giải nhất ở bốn đường đua đặc biệt, hiên ngang nắm trọn tiếng tăm vinh quang ở chặng đua thứ nhất.

      Bên lối phỏng vấn, đèn flash lóe lên như chớp, tất cả ký giả đều giơ micro chờ người chiến thắng phát biểu. Thế nhưng thành viên của Prime từ chối tất cả lời mời, bước hề ngoảnh lại, thẳng vào nhà để xe.

      Họ theo Duy Nhất suốt quãng đường từ Bắc Kinh đến Hồi Hột, trải qua tất cả những đoạn đường khó khăn, giờ phút này, cả người đều bụi bặm, mệt lử. Nhưng họ vẫn lập tức chạy đến bên “người em” của mình.

      Duy Nhất chạy cả quãng đường 490 km nhuốn đẫm phong trần, bùn đất lấm lem, yên lặng chờ họ trong bãi đỗ. Cảnh Minh vừa thấy Duy Nhất bất chấp bùn lầy thân xe, khẽ vỗ nắp capô: “Vất vả rồi, cậu nhóc!”

      Hà Vọng vui vẻ vỗ về nó: “Biểu tốt lắm, người em!”

      Họ lôi ống nước, tắm rửa cho nó từ xuống dưới, ngay cả kẽ bánh xe cũng rửa sạch còn hạt bụi.

      Hà Vọng chậc chậc vài tiếng: “Ôi trình độ này! Nếu có ngày làm trong ngành này nữa, bọn mình góp vốn mở cửa hàng rửa xe . Bảo đảm buôn may bán đắt!”

      Cảnh Minh dè bỉu: “Tôi có hứng rửa xe cho người khác.”

      Đỗ Nhược đồng ý: “ ấy đạp hỏng xe người ta là may rồi. Bồi thường đến phá sản luôn có.”

      Cảnh Minh gườm gườm nhìn . Đỗ Nhược le lưỡi. Mọi người cười ha hả.

      Rửa xe xong, họ sửa lại chỗ bị lõm, sau đó kiểm tra bảo trì toàn thân và tra dầu cho xe, hết lòng chăm sóc Duy Nhất. Đỗ Nhược đói đến mức dạ dày đau ỉ nhưng buồn để ý. Ai cũng tập trung cao độ cả.

      Hai giờ sau, cả đội mới về khách sạn, tắm táp xong xuôi rồi đến nhà hàng dùng cơm. Hơn tám giờ, quá giờ ăn tối, đa số khách hàng đều là mấy đội tham gia thi đấu, ít người đến bàn họ chúc mừng. Ngẫu nhiên có người qua đường hiếu kỳ nhìn ngó, nhận ra đây chính là đội nổi tiếng nhất nước hôm nay.

      Lúc ăn cơm, Đỗ Nhược ngừng lướt di động. Báo chí truyền thông khen ngợi hết lời, mức độ quan tâm mạng xã hội bùng nổ, thậm chí còn át cả tin tức minh tinh nào đó kết hôn gần đây. Dân mạng bình luận tán dương:

      “Mẹ ơi, Prime năm xưa rốt cuộc quay trở lại rồi, làm ông đây đợi những sáu năm. Năm đó, tôi còn là nghiên cứu sinh bây giờ là băm ba nhát. Thời gian trôi qua nhanh, khiến người ta cảm khái!”

      “Bắt tay với chú, tôi cũng là fan của họ này!”

      “Cảnh Minh ngầu nhất, nhìn thôi muốn chung giường rồi.”

      “Prime đúng là trâu , hack cả khoa học kỹ thuật! Thấy nước nhà lớn mạnh như vậy, tôi yên tâm rồi.”

      “Tôi này, cái công ty Bằng Trình kia chỉ là quảng cáo láo, Prime mới là đỉnh cao của người lái nước ta.”

      vừa xem vừa mỉm cười.

      Cảnh Minh cau mày: “Lo ăn !”

      “Ừm.” ngoan ngoãn cất điện thoại.

      muốn ăn hả?”

      “Qua cơn đói rồi.” Đỗ Nhược nhăn mày. “Nên giờ em ăn vào.”

      “Vậy cũng phải ăn. Ngày mai chạy những 700 km, càng mệt hơn.”

      “Ừm, em ăn thêm chút vậy.”

      Ngày mai từ Hồi Hột đến Ngân Xuyên, ngày kia từ Ngân Xuyên đến Tây Ninh… mạch chạy về phía Tây, băng qua sa mạc, hành trình ngày càng cam go.

      Sau bữa cơm tối, mọi người lên tầng, Hà Vọng phấn khích quá, mới chín giờ ngủ được bèn đề nghị chơi game. Cả nhóm ùa đến phòng ta và Vạn Tử Ngang, ngồi nghiêng ngả, nằm vất vưởng hai chiếc giường và sô pha, ôm điện thoại chia thành hai đội.

      Đỗ Nhược biết chơi, đành theo nhân vật của Cảnh Minh. Được lát, bỗng Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào màn hình gọi: “Đỗ Nhược!”

      lập tức ngẩng đầu: “Hả?”

      có gì.”

      nhìn lại điện thoại, ối, hóa ra nhân vật của bị Hà Vọng đánh chết rồi.

      Hà Vọng ngẩng đầu cười khà khà: “Mình định giết cậu. Sao cậu chạy?”

      “Mình có thấy cậu đâu.”

      “Cậu chơi game gà .”

      Đồ Chi Viễn bỗng hô: “Hà Vọng!”

      “Chuyện gì?”

      “Cảnh Minh “đồ sát” cậu rồi!”

      “Cái gì?” Hà Vọng bật dậy. “Chu Thao, trả thù cho tôi!”

      “Ông đây phải người của cậu nhé!”

      Đỗ Nhược chơi vài ván bỏ đấy, chạy tìm đồ ăn vặt. Cảnh Minh cũng chơi. Ngồi trước máy vi tính xem đoạn phim tư liệu quay lại hành trình chặng đua hôm nay. Nhóm Hà Vọng vẫn hăng say chém giết trong game.

      Đỗ Nhược bóc vỏ cam xong, tự động chạy đến ngồi bên cạnh Cảnh Minh, đút từng múi cho . há miệng ngậm lấy, mắt vẫn nhìn màn hình, cũng kề đầu vào xem cùng.

      tìm Bằng Trình à?”

      “Ừ.”

      Tay gõ như múa bàn phím, hình ảnh nhanh chóng trôi qua, bỗng gõ phím tạm dừng: “Fly cam này…”

      Hình ảnh quay được từ máy flycam bay thấp gần thân xe, quay trực quan cảnh bánh xe cấp tốc ma sát xuống mặt đường. gần mười chiếc flycam phân bố đều để thu thập các góc quay đa dạng.

      Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay bên góc. Thoạt nhìn, nó khá giống với những chiếc khác của ban tổ chức, nhưng xem kỹ chân của nó có chút khác biệt nho .

      Cảnh Minh gọi to: “Tất cả qua đây xem, chiếc flycam này có vấn đề.”

      Cả nhóm vội vàng tụ tập lại trước bàn. Cảnh Minh phóng to vài hình ảnh tìm được. Người ngoài nghề có thể nhìn ra, nhưng người trong nghề vừa nhìn biết cùng loại.

      Chu Thao tò mò: “Chiếc flycam ấy ở đâu chui ra vậy?”

      Cảnh Minh nhếch miệng: “Các cậu xem mấy ảnh quay trúng nó này, lúc nào cũng ở gần xe của Bằng Trình.”

      Hà Vọng hiểu ra ngay: “Mẹ nó, Bằng Trình phải gian lận, giở trò điều khiển từ xa đấy chứ?”

      Tuy công nghệ người lái để phát triển đến mức độ có thể sản xuất hàng loạt với quy mô lớn trong tương lai, tất nhiên cần phải xây dựng hệ thống điều khiển từ xa và mạng lưới tổng hợp. Nhưng ở giai đoạn tại, cuộc thi này chỉ với mục đích khảo nghiệm tính năng của bản thân chiếc xe, hoàn toàn nghiêm cấm có người điều khiển từ xa ở đằng sau. Mà trước mắt, chế độ điều khiển từ xa cũng chưa đạt đến trình độ cao cấp, chẳng qua chỉ muốn ứng phó với cuộc thi, giở trò đầu cơ trục lợi, đường ngang ngõ tắt mà thôi.

      Vạn Tử Ngang tặc lưỡi: “Nếu quả như vậy, căn bản xe của chúng phải người lái mà là xe điều khiển từ xa rồi.”

      Đỗ Nhược dám tin: “Trò dối trá như vậy, chỉ có họ mới nghĩ ra.”

      Cảnh Minh mỉa mai: “Đầu tư , thu vào lớn. Nếu phải Prime đoạt mất oai phong với biểu của Bằng Trình hôm nay, cổ phiếu Thụy Phong kiếm được món hời rồi.”

      Đồ Chi Viễn sao tin nổi, bóp trán thở dài liên hồi: “Vô liêm sỉ quá mất! Mấy đội xe dự thi có ai tốn mấy năm công sức nghiên cứu phát triển đâu, mang đứa con tinh thần đến thi, vậy mà bọn họ lại gian lận.”

      Đỗ Nhược lo lắng: “Vậy phải làm sao đây?”

      “Kiện!” Hà Vọng căm phẫn sôi sục. “Hằng năm, Bằng Trình nhận được cả đống tiền đầu tư và tài trợ cho dự án khoa học kỹ thuật của quốc gia, thế mà lại làm chuyện bẩn thỉu này. Cứ vạch trần mọi chuyện ra ánh sáng để nó sụp đổ, hoàn toàn bốc hơi trong giới luôn.”

      “Nhưng cậu có nghĩ đến chuyện cuộc thi được nước mình đăng cai, vậy mà đội xe trong nước lại gian lận, ảnh hưởng tiêu cực này rất ác liệt, khác nào làm nhục cả đất nước ?”

      “Việc này…”

      Cảnh Minh xen lời: “ sao cả, chúng ta giành được chức vô địch lấy lại mặt mũi cho Trung Quốc là được rồi.” Cuối cùng, cũng ra suy nghĩ trong lòng: “Chỉ sợ lãnh đạo che đậy giấu giếm, gây bất lợi cho chúng ta. Càng đáng sợ hơn…”

      hết nhưng trong lòng mọi người đều tỏ tường. Càng đáng sợ hơn là, lỡ như ban tổ chức biết được việc… tai tiếng còn kinh khủng hơn nữa. Nhóm họ nào gặp phải chuyện đen tối thế này bao giờ, nhất thời đều im phăng phắc.

      “Hẳn đến nỗi như vậy đâu.” Cảnh Minh lắc đầu.

      Đỗ Nhược hỏi dò: “Nếu kiện có quá nhiều nhân tố thể kiểm soát, sợ gây bất lợi cho chúng ta. Với lại, lỡ như chiếc flycam kia có vấn đề sao? Phải xác định chắc chắn việc Bằng Trình gian lận trước .”

      Cảnh Minh trầm mặc xem lại đoạn phim, lát sau bỗng bật cười: “Có cách rồi.”
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 89

      Chặng đua thứ hai từ Hồi Hột đến Ngân Xuyên, lộ trình 710 km, băng qua thảo nguyên, sa mạc và những đồi đất vàng. Đoạn đường đặc thù gồm 300 km, chia làm mười đoạn 30 km.

      Trải qua ngày đầu tiên làm nóng người, những ngày thi tiếp theo, tình hình càng lúc càng khốc liệt. Các đoạn đua dày đặc, cường độ lớn, tốn nhiều thời gian, tình hình đường xá kém tạo ra thử thách rất lớn đối với tính năng xe, thậm chí là người mang xe dự thi và nhóm kỹ sư, nhân viên hậu cần.

      7 giờ 30 phút sáng, nhóm Cảnh Minh xuất phát đến trường đua. Trước khi lên xe, họ gặp mặt Dương Thù, hỏi ấy chuyện làm đến đâu rồi. Dương Thù đáp xử lý xong mọi việc, bảo yên tâm.

      Đỗ Nhược nghe thấy, bèn tò mò: “Chuyện gì vậy?”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Đến lúc đó em biết thôi.”

      “… Là vụ việc của Bằng Trình ấy hả?”

      “Ừ.”

      Đỗ Nhược nghĩ ngợi, lại thầm: “Cẩn thận chút, em sợ Đổng Thành trả thù .”

      sao.” cười, xoa đầu .

      Xe vừa chạy chốc lát, lại hỏi Đỗ Nhược: “Mệt ?”

      “Mới sáng sớm thôi mà, em đâu yếu ớt đến vậy.”

      Cảnh Minh khẽ nở nụ cười.

      Đến trường đua, hai bên rào chắn điểm xuất phát chật kín người hầm mộ, nhất là có ít người đẹp mê xe, họ còn hô hào khẩu hiệu của Prime nữa. Cảnh Minh chỉ an vị ghế xe, khóe mắt thoáng nhìn ra ngoài rồi thờ ơ dời .

      Đỗ Nhược ghen tỵ với : “Đều đến để ngắm đấy.”

      Cảnh Minh thở dài: “Ngắm cũng vô ích thôi, chậu có hoa rồi.”

      Đỗ Nhược thoáng nhếch môi, lòng thầm “Woa” tiếng. Hà Vọng muốn tự sát ngay và luôn ấy, cho cửa sổ xe hạ xuống: “Mấy cậu đừng cản, ông đây muốn nhảy xe.”

      Cảnh Minh thúc giục: “Nhảy luôn !”

      Họ xuống xe vào, lúc băng qua lối dành cho cánh nhà báo nhìn thấy Đổng Thành trả lời phỏng vấn của phóng viên. Nhưng Cảnh Minh vừa xuất nhóm phóng viên lập tức ào ào như ong vỡ tổ chạy đến. vẫn đồng ý tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, thẳng vào nhà để xe.

      Khi ngang qua Đổng Thành, hai người thoáng nhìn nhau rồi Cảnh Minh lạnh nhạt quay . Giây phút đó, như thể sớm nhìn thấy kết cục ngày hôm nay của .

      Đoàn xe xuất phát lúc 8 giờ. Hôm nay, đoạn đua đặc biệt đầu tiên bắt đầu ở cây số thứ mười hai: Đường đồng hoang. Lần này, xe Bằng Trình nằm trong nhóm đầu tiên nữa.

      việc tông xe hôm qua tuy do xe Bằng Trình kỹ thuật đạt chuẩn nên xảy ra sơ suất, nhưng mạng vẫn đầy lời chửi rủa và chế giễu: “Kỹ thuật đủ trình đừng đến đây ăn vạ.” Lần này, Bằng Trình vì muốn tránh né sóng gió dư luận nên ở lại nhóm thứ hai.

      Còn Duy Nhất vì hôm qua biểu xuất chúng, rất nhiều đội đều muốn cạnh tranh với nó. AD giành được vi trí trong tốp đầu, bị đội Nhật, Nga và đội khác của Mỹ thay thế.

      Đoạn đường đồng hoang cát bụi ngợp trời, bốn chiếc xe thỏa thích phóng hoang mạc quả rất hả hê.

      Duy Nhất lại dẫn đầu trong nhóm đua thứ nhất. Sau đoạn đua đầu, ba đội còn lại đều hưng phấn, cho rằng được tranh tài với đội mạnh xe mình cũng phát huy tốt hơn. Toàn bộ đều muốn tỷ thí với Duy Nhất, khí vô cùng hòa hợp.

      Lúc cho xe nghỉ ngơi, Trần Hiền gọi điện báo cáo với Cảnh Minh. Tuy trường rất nhiều flycam nhưng họ xác định được mục tiêu. Cảnh Minh dặn dò vẫn làm đúng theo kế hoạch ban đầu.

      Vừa định đặt điện thoại xuống, Trần Hiền lại thêm: “Chị Dương Thù bảo em chuyển lời đến : Ban tổ chức bảo đội Prime cứ chịu tiếp nhận phỏng vấn như vậy tốt, cần phải phối hợp quảng bá chút.”

      “Biết rồi.”

      lên xe, xem truyền hình trực tiếp với các thành viên khác. Tốp thứ hai chuẩn bị thi đấu, vạch xuất phát cách Hồi Hột 20 km, bốn chiếc xe chuẩn bị sẵn sàng. Tám chiếc xe còn lại đều đỗ cách đó xa chờ đợi.

      Kỹ thuật viên truyền hình trực tiếp và nhân viên điều khiển flycam tại trường chuẩn bị thiết bị trong xe. Các phóng viên đặc cách đều có mặt ở điểm chốt để đưa tin sốt dẻo. Tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.

      Vào khoảnh khắc súng lệnh vang lên, Bằng Trình và ba chiếc xe trong nhóm đồng thời lao , xông vào hoang mạc. Cũng lúc đấy, chiếc “flycam” ở khoảng trống giữa xe việt dã hậu cần của Bằng Trình và xe thiết bị truyền hình chuẩn bị cất cánh bay lên bị chiếc xe phóng viên đưa tin đột nhiên mất khống chế, tăng tốc đâm thẳng vào khi còn bay ở tầm thấp. Trong nháy mắt, nó bị bánh xe nghiền nát. Xe của Bằng Trình lập tức tắt máy, dừng ngay giữa đường trong khi ba chiếc xe khác vẫn lao vun vút.

      Ở cuối chặng đường 30 km đầu tiên, Cảnh Minh ung dung ngồi ghế, nhìn chằm chằm vào hình ảnh truyền hình trực tiếp.

      Bình luận viên kinh ngạc: “Ơ, trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đội Bằng Trình hôm qua biểu rất tốt, nhưng hôm nay lại có khởi đầu thuận lợi ư? biết vì nguyên do gì mà xe bỗng dừng lại.”

      Bởi vì xảy ra chuyện nên có vài chiếc flycam vây quanh quay cận cảnh tình huống. Bình luận viên tường thuật tiếp: “Máy quay trường ghi lại cảnh xe Bằng Trình, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

      ngờ có camera cận cảnh trùng hợp ghi được tình huống ở gần vạch xuất phát, phóng viên điều khiển xe bất cẩn gây chuyện cuống quýt chạy xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đạp nhầm chân ga, làm hỏng flycam của các …”

      Mấy nhân viên kỹ thuật trong xe thiết bị truyền hình cũng vội nhảy xuống kiểm tra tình hình. người cầm chiếc flycam lên xem xét, thấy lớp vỏ của máy nát bươm, để lộ thiết bị bên trong. Chỉ thoáng chốc, nhân viên kỹ thuật mặt mũi trắng bệch, biết xảy ra chuyện lớn rồi. Ngay sau đó, nơi vạch xuất phát vang lên tiếng quát giận dữ: “Chiếc flycam này của đội nào?”

      Đồng thời, có người cất giọng thắc mắc: “Sao xe Bằng Trình lại đứng yên giữa đường mãi thế kia?”

      Tất cả camema độ phân giải cao và micro đều ghi lại tình huống ấy vô cùng nét. màn ảnh truyền hình trực tiếp, bình luận viên chỉ biết im lặng cách kỳ lạ. Mà cách địa điểm xảy ra chuyện 20 km, khán giả xem truyền hình trực tiếp tại Hồi Hột cũng đều yên lặng như tờ, kinh hồn bạt vía, nhìn nhau trân trối.

      Màn hình nhanh chóng cắt hình ảnh quay xe Bằng Trình, đổi sang cảnh ba chiếc xe chạy đua phía trước. Phúc chốc, tất cả khán giả tại trường đều xôn xao bàn tán và kháng nghị, còn trong khung bình luận trực tiếp mạng cũng ngập tràn những lời chửi rủa, thóa mạ.

      “Gian lận, có kẻ gian lận.”

      “Chó má, tưởng đâu Bằng Trình ngầu cỡ nào, hóa ra là xe điều khiển từ xa.”

      Các máy quay đồng loạt ghi hình tại vạch xuất phát nữa.

      Trong xe việt dã của Cảnh Minh im phăng phắc. Hà Vọng lên tiếng trước: “Bây giờ, tình huống bên kia thế nào?”

      Cảnh Minh đáp: “Cứ chờ xem.”

      Trở lại tình hình ở vạch suất phát, sau tiếng quát tháo của nhân viên kỹ thuật, mười mấy đội dự thi đứng chờ gần đó ngơ ngác nhìn nhau, rối rít hỏi phiên dịch tình huống cụ thể. Đội của Bằng Trình mặt mày xám ngoét.

      Cho dù dễ dàng gạt được người ngoài nghề, nhưng những đội dự thi tại đây đều là dân nghiên cứu công nghệ người lái. Vừa rồi nhìn chiếc xe đột ngột tắt máy và chiếc máy bay vỡ nát, trong lòng mọi người đều hiểu .

      Đổng Thành tái mặt, vội đến xoa dịu tình hình, muốn kéo nhân viên kỹ thuật kia qua bên để lo lót. Nhưng trường có nhiều camera và phóng viên nước ngoài như vậy, cho nhân viên kỹ thuật kia trăm lá gan, ta cũng dám. Huống chi đội AD và đội của Pháp cực kỳ phẫn nộ, lớn tiếng đòi khiếu nại với ban tổ chức quốc tế.

      Nhân viên kỹ thuật gạt tay Đổng Thành ra, quay người với nhân viên: “Báo cáo ban tổ chức, lập tức phái tổ điều tra, có người gian lận.”

      Lần này, Đổng Thành cuống cuồng, lập tức chạy về xe gọi điện thoại cho tổng bộ ở Thụy Phong, nhất định phải tìm người móc nối, bưng bít chuyện này. Thế nhưng làm sao có thể che giấu được, có “bạn bè nước ngoài” quay được cảnh ở trường, bao gồm cuộc đối thoại của Đổng Thành và nhân viên kỹ thuật cũng như các hình ảnh nội bộ chụp chiếc flycam kia. Tất cả được chia sẻ điên cuồng mạng, tạo nên làn sóng phẫn nộ khủng khiếp. Những tuyển thủ ngoại quốc tức khắc gửi thư khiếu nại đến ban tổ chức quốc tế.

      Nhóm Cảnh Minh ngồi trong xe bao lâu nhận được tin từ ban tổ chức Bắc Kinh gửi đến: Tạm dừng cuộc thi, tất cả các đội đều ở yên đợi lệnh.

      Đỗ Nhược lo lắng: “Có khi nào lãnh đạo giấu nhẹm chuyện này ?”

      đến nỗi vậy đâu. Có thể bên ban tổ chức biết chuyện này.”

      “Vậy nếu Bằng Trình tìm người móc nối sao?”

      Cảnh Minh buồn cười: “Đội chủ nhà gian lận gây tai tiếng với bạn bè quốc tế, cho dù mười công ty Thụy Phong ra mặt chống lưng cũng cứu được .”

      Huống chi chứng cứ được đưa đến chỗ Hội đồng quốc tế của cuộc thi rồi, Ban tổ chức Bắc Kinh làm sao bưng bít được. Quả nhiên, sau giờ chờ đợi, họ nhận được tin: Toàn bộ đội xe quay lại Hồi Hột.

      “Mẹ nó!” Hà Vọng hả lòng hả dạ hô lên: “ xem kịch hay nào!”

      Đỗ Nhược lo lắng nhìn Cảnh Minh: “Bằng Trình nghi ngờ chứ?”

      Cảnh Minh hừ lạnh: “Tự mình làm bậy, còn trách ai?”

      “Nhưng bọn họ là tiểu nhân, hy vọng tự nhận lỗi sai của mình, có thể à?”

      Cảnh Minh gì nữa, trông về phía đường chân trời ngoài cửa sổ. Mặt trời ở thảo nguyên dần lên cao. Sáng nay, lúc gặp Đổng Thành, vẫn còn hăm hở đắc ý. Giờ phút này, trong lòng hẳn long trời lở đất rồi.

      chợt nhớ đến lời ba mẹ dạy hồi bé: Đừng rắp tâm hại người.

      Lời này chắc hẳn ba mẹ Đổng Thành dạy rồi. Nếu có ý đồ xấu xa làm hại Duy Nhất, cố ý đâm vào nó làm sao Cảnh Minh xác định được chiếc xe kia có điều dị thường? Làm sao đến ngay cả các đội tuyển khác cũng phát ra điều khác lạ, cùng nhau tố giác chứ? Bằng Trình có lẽ thuận lợi hoàn thành cuộc thi và giành được giải thưởng kia rồi.

      Bằng Trình lòng rắp tâm hại người, kết quả lại thành tự hại mình.

      Tất cả nhân viên liên quan đến cuộc đua lần này mau chóng trở về điểm xuất phát. Thành viên Hội đồng quốc tế mở cuộc họp báo trước mặt các đội dự thi. Trước phóng viên, truyền hình và đông đảo người hâm mộ, khán giả có mặt tại trường, họ công khai xe Bằng Trình gian lận và tuyên bố quyết định vĩnh viễn xóa tên Bằng Trình trong tất cả các cuộc thi về lĩnh vực người lái thế giới, đồng thời cam đoan kiểm tra gắt gao các thiết bị và xe khác lần nữa, đảm bảo để chuyện gian lận này tái diễn. Ngoài ra, họ nhanh chóng rà soát và tăng cường các thiết bị kiểm tra cao cấp để phòng ngừa việc gian lận, hoan nghênh mọi người, bao gồm cả những đội dự thi, tố giác những hành động khả nghi.

      Nhân viên ban tổ chức Bắc Kinh bày tỏ phối hợp chặt chẽ với Hội đồng quốc tế để điều tra kỹ càng vụ việc lần này, kể cả các nhân viên có liên quan đến việc, sớm đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.

      phương án tối ưu cho mọi vấn đề, vừa nhanh chóng, quyết đoán lại hữu hiệu. Trước tiên có thể lập tức gạt bỏ chất vấn đối với Ban tổ chức và mọi suy đoán ở trong và ngoài nước. Truyền thông quốc tế bày tỏ hài lòng với phương án giải quyết này. Toàn bộ dư luận trong nước chĩa mũi giáo lên án và công kích Bằng Trình, bên cạnh đó cũng ủng hộ và đặt hết hy vọng vào đội Trung Quốc duy nhất còn lại là Prime.

      Chủ đề “Bằng Trình gian lận làm ô nhục đất nước” được giật tít tất cả các kênh báo chí và truyền hình, thậm chí còn sốt dẻo hơn cả chặng đua ngày đầu tiên. Xét mức độ nào đó, việc ấy cũng giúp quảng bá cho cuộc thi lần này, khiến toàn dân đều biết đến nó.

      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 90

      Toàn bộ chặng đua ngày thứ hai đều bị hủy bỏ, đợi Ban tổ chức khẩn cấp vận chuyển các thiết bị phòng chống gian lận cao cấp hơn đến, tiến hành kiểm tra lần nữa.

      Về phần nhóm hoàn thành xong chặng đua đặc biệt đầu tiên, phía Ban tổ chức sau khi trao đổi bàn bạc với bốn đội, đặc biệt là Prime, được các đội đồng ý hủy bỏ thành tích. Tất cả các đội dự thi vì việc ngoài ý muốn mà được nghỉ ngơi ngày. Ban tổ chức Bắc Kinh quyết định cử nhân viên dẫn cả nhóm tuyển thủ tham quan cảnh sắc thảo nguyên trong ngày hôm ấy.

      Bên họ nhàn nhã thư thái, nhưng bên ngoài sóng triều cuồn cuộn. Trong vòng ngày, phía đối tác, đầu tư của Bằng Trình đều rối rít đưa ra thông báo rút vốn và điều động nhân viên kỹ thuật, cắt đứt hợp tác, vạch giới hạn. Bộ Khoa học kỹ thuật cũng bắt đầu lập tổ chuyên án, điều tra vấn đề Bằng Trình tham ô nguồn vốn đầu tư dự án. Thậm chí, vụ việc này còn liên lụy đến cổ phiếu công ty mẹ Thụy Phong, vừa mở phiên giao dịch rớt giá liên tục.

      Còn Prime vì hành động rộng lượng đồng ý hủy bỏ thành tích nhận được vô số lời khen ngợi. Có điều, nhóm Cảnh Minh chú ý đến loạt kiện phát sinh sau đó.

      Những đội dự thi đến từ các nước tâm thái cũng ôn hòa, chỉ lòng thưởng thức khung cảnh phong tình của thảo nguyên, cưỡi ngựa, uống trà, ăn thịt dê nướng, xem người dân tộc Mông Cổ múa hát, cười rộn rã ngớt.

      Người dân thảo nguyên nhiệt tình hiếu khách, đêm đó tổ chức hẳn buổi lửa trại long trọng. Tất cả phụ nữ và đàn ông dân tộc Mông Cổ có chất giọng hay nhất trong phạm vi mấy chục dặm thảo nguyên đều cao hứng hát vang nhạc khúc dân tộc, hoan nghênh những vị khách đường xa đến chơi.

      Chủ nhà hát xong lại đến khách khứa, mấy người ngoại quốc bình thường bộ dạng nghiêm túc nhưng lúc này hoàn toàn thư giãn. Đội Canada hát Red river valley, hai đội Mỹ cùng hợp ca bài Oh! Susanna, đội hát bài London bridge is falling down, còn đội Nga cũng đóng góp tiết mục Katyusha. Đến lượt đội chủ nhà Prime, cả nhóm dứt khoát cùng nhau hát quốc ca của nước bạn bằng tiếng Trung.

      Tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng giai điệu quen thuộc, lại thêm tiếng ca chất chứa ăn ý và tình cảm nồng hậu khó diễn tả bằng lời, tất cả cùng hòa giọng với nhau, thanh vang vọng khắp thảo nguyên bao la, trần bổng dưới bầu trời đêm bát ngát. Vòm trời sao mùa xuân đỉnh đầu vẫn lấp lánh và mê hoặc lòng người.

      Đỗ Nhược ngẩng đầu ngắm trời sao nơi thảo nguyên, kìm được nhoẻn môi cười tươi. Cảnh Minh nhìn thấy, khẽ khàng hỏi: “Uống trà cũng say hả?”

      Đỗ Nhược cười rạng : “ thấy đây mới là bầu khí nên có của cuộc thi sao?”

      Cảnh Minh cong cong khóe môi: “Ai phải?”

      cười khanh khách, nghiêng đầu tựa vào vai . Đêm thảo nguyên miên man, gió xuân hây hây thổi.

      Bởi vì ngày mai phải thi đấu nên mới chín giờ, mọi người lên đường về khách sạn. đường trở về, đội Prime và AD ngồi chung chiếc xe buýt. Đội trưởng AD là thanh niên vô cùng dí dỏm, cười bảo xe họ hôm qua bị lệch múi giờ nên chưa kịp thích ứng, để Prime giành mất oai phong, trận sau nhường nữa.

      Cảnh Minh sảng khoái đáp lời: “Được, nếu các giành được giải nhất ở đoạn đua nào đó, tôi mời cả đội ăn lẩu.”

      Đội trưởng AD tò mò: “Lẩu là gì?”

      Đỗ Nhược nhiệt tình giải thích cặn lẽ cho họ hiểu. đội trưởng nghe xong, tròn xoe mắt, càng tò mò hơn, tuyên bố hùng hồn: Dù có giành được giải nhất ở đoạn đua nào hay đều phải ăn cho bằng được.

      Cảnh Minh nghẹn lời, hay lắm, lạc đề rồi!

      ***

      Hôm sau, hơn bảy giờ, họ lại xuất phát đến trường đua. Dù mới sáng sớm nhưng người hâm mộ chỉ có tăng chứ hề giảm, gần như gấp đôi hôm qua. Ai ai cũng hô to cổ vũ cho từng đội, có Prime, AD, đội Pháp, đội , đội Đức…

      Cả khán đài đồng thanh cất cao giọng, hô khẩu hiệu: “Thi đấu công bằng, khoa học kỹ thuật là nhất” bằng tiếng Trung và tiếng , phút chốc khiến tất cả các đội thi đều cảm động, bỏ lại cảm giác ảm đạm ngày hôm trước, tiếp tục lên đường.

      Ở chặng đua thứ hai, quả nhiên xe đội AD biểu hơn người, giành được vị trí top đầu, cạnh tranh với Prime. Đoạn 30 km đầu tiên, xe họ thắng Duy Nhất với thời gian ít hơn 3 giây. Sau khi toàn bộ bốn nhóm chạy hết đoạn đua đầu tiên, kết quả thống kê có: AD giành được giải nhất.

      Cảnh Minh cười với họ: “Xem ra quen múi giờ rồi nhỉ?”

      Đối phương vui vẻ nháy mắt với . Đoàn xe lại tiếp tục tiến về phía trước, chạy hơn 400 km, sau khi hoàn thành hết đoạn đặc biệt thứ năm cũng giờ chiều. Có thể , chỉ trong buổi sáng mà lộ diện các đội xe thể xuất sắc: AD, Prime, Nga, , Đức, mỗi đội đều đạt được giải nhất.

      Đến giờ cơm trưa, tổ hậu cần của Ban tổ chức thống nhất phát cơm hộp. Vì ở khu vực hoang dã, điều kiện gian khổ nên mọi người đều ngồi mặt đất. Vậy nhưng khung cảnh trời cao đất rộng này ngược lại có cái hay riêng.

      Tâm trạng Đỗ Nhược rất tốt, vừa ăn vừa trò chuyện với mấy thành viên đội mình, có điều ăn được nhiều lắm. Dạ dày đau ỉ, có thể do thời gian này mệt nhọc quá độ, cũng có thể do hôm qua ăn thức ăn của người dân tộc nên khó chịu. Khẩu vị tốt, cộng thêm thời gian gấp rút, vừa đến giờ vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy đến đoạn đường đua tiếp theo.

      Đoàn xe hùng dũng phi mạch về phía Tây, từ thảo nguyên đến sa mạc, phong cảnh ngừng biến hóa ngoài cửa sổ. Vùng đất vàng rực nơi đoàn xe qua đều dấy lên cát bụi mù trời.

      Những đoạn thi tiếp theo mỗi lúc khó hơn, từng cuộc so tài cũng càng lúc càng quyết liệt. Suốt chặng đều gặp phải cảnh xe người lái và xe hậu cần xảy ra trục trặc, nhân viên kỹ thuật vội vàng sửa chữa. Cũng có ít nhân viên chịu được đường xá xóc nảy mà nôn mửa đường. Đây cũng là chỗ khốc liệt của giải Rally, thử thách sức chịu đựng của mỗi người và của từng chiếc xe.

      Cả đoàn cứ thể băng qua rất nhiều phong cảnh khác nhau, cuối cùng đến những ngọn đồi đất vàng. Trong năm đoạn đua buổi chiều Prime giành được hai giải nhất, AD, Nhật và Pháp mỗi đội giành giải nhất. Khi tất cả về đích ở Ngân Xuyên thù hơn bảy giờ tối.

      Trong màn đêm, nhóm người hâm mộ lớn tiếng reo hò cổ động cả đoàn xe. Lúc qua khu vực phỏng vấn, có ít đội đều dừng lại trả lời câu hỏi của phóng viên, trong đó có cả nhóm của Cảnh Minh. Họ vừa dừng lại nhóm phóng viên ùa đến.

      Đỗ Nhược cuối hàng, nhìn thành viên nhóm mình được phỏng vấn nhưng chỉ đứng phía sau. ngày vất vả, mệt lắm rồi, đầu óc có chút trì trệ. mình ra khỏi khi vực phỏng vấn, đứng chờ đồng đội ở cuối hành lang.

      Ngắm nhìn Cảnh Minh trả lời phỏng vấn từ đằng xa, góc mặt đàn ông sắc nét, cả vẻ mặt bình thản của nữa, vô thức mỉm cười. Thế nhưng khi vừa cúi đầu sờ mũi, ánh mắt vô tình nhìn vào trong sân, nụ cười chợt cứng lại.

      Vừa rồi, loáng thoáng thấy bóng dáng quen quen về phía nhà xe, khá giống Quách Hồng. Sao gã lại chạy đến Ngân Xuyên? Có khi nào nhìn lầm ?

      Đỗ Nhược nảy sinh nghi ngờ, bèn vội vã bám theo. Vừa chạy đến gần thấy có mấy tên phóng viên lén lén lút lút trong bóng tối, cầm máy ảnh về phía nhà xe. Bọn họ ra dấu tay với Quách Hồng, sau đó trốn sau lối thoát hiểm. Còn Quách Hồng cầm thiết bị gì đó về phía Prime No.3 đỗ trong gara.

      Bên trong im ắng bóng người, Quách Hồng nhanh chóng chuồn đến bên cạnh Prime No.3, lấy dụng cụ từ bàn điều khiển gần đó, vừa toan mở nắp capô nghe tiếng quát giận dữ: “ làm gì thế?”

      Quách Hồng có tật giật mình, mất hồn mất vía phen, quay lại nhìn chỉ thấy có mỗi mình Đỗ Nhược bình tĩnh trở lại: “Ồ, Đỗ.”

      mặc kệ giọng điệu bỡn cợt kia, nhìn chằm chằm phía sau gã, sải bước đến: “Đây là gì?”

      Quách Hồng tức khắc giấu nhưng Đỗ Nhược đến bên cạnh, thấy ràng đó là thiết bị đầu cuối từ xa(1). sửng sốt, phút chốc nghĩ đến đám phóng viên núp sau lối thoát hiểm hiểu ra mọi chuyện. Quách Hồng rắp tâm định bỏ vật này vào Duy Nhất, lát sau, khi đội Prime đến bảo trì xe, mở nắp capô lên phát ra vật lạ, lấy ra xem bị bọn phóng viên mà chúng sắp xếp từ trước ùa ra chụp hình lại.

      (1) Thiết bị đầu cuối từ xa hay RTU (Remote Terminal Unit) là thiết bị điện tử quét thông tin và thu thập dữ liệu. Các máy chủ gửi tín hiệu cầu xuống các RTU, từ đó cho phép các RTU gửi tín hiệu điều khiển trực tiếp xuống các thiết bị chấp hành thực thi nhiệm vụ.

      Đỗ Nhược vừa phẫn nộ vừa kinh tởm, chửi rủa thậm tệ: “Mặt quả dày đến mức dám làm ra chuyện bỉ ổi như vậy!”

      Quách Hồng thấy chuyện vỡ lở, cũng buồn che đậy, bèn đổ tội: “Chuyện Bằng Trình nhất định là do đám người các động tay động chân…”

      “Kẻ gian lận chính là Bằng Trình. Nếu các người có chút liêm sỉ nên gây ra chuyện nhục nhã như vậy, còn gian lận ngay tại sân nhà của mình nữa chứ. Bây giờ còn muốn hãm hại chúng tôi à? !” Đỗ Nhược bước đến lôi kéo . “Tất cả phóng viên đều ở bên ngoài, tôi phải…”

      “Cút con điếm!” Quách Hồng hất mạnh.

      Đỗ Nhược va vào kệ đựng dụng cụ, vật kim loại đụng nhau kêu leng keng.

      “Tao làm xong việc rồi xử đến mày.” Gã gằn giọng mắng chửi rồi lại quay , định mở nắp capô lên.

      Đỗ Nhược xông đến, giật lấy thiết bị điều khiển từ xa, ném thẳng xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

      “Tao giết chết mày!” Quách Hồng nổi giận, vung tay tát vào mặt Đỗ Nhược như trời giáng.

      Đỗ Nhược nổ đom đóm mắt, người đụng vào thân xe, bụng nện vào kính chiếu hậu, cơn đau nhức dội lên. bám chặt Duy Nhất, đau đến suýt ngất, há miệng nhưng lại thể cất lên nổi thanh nào, đôi mắt đỏ quạch, miệng mũi toàn mùi máu tanh.

      Trong cơn tức giận, Quách Hồng nhìn mảnh mai đến mức có sức đánh trả, cười dâm tà, đưa tay túm lấy cổ lôi đến trước mặt mình. Nhưng gã chưa kịp hành động tiếp nghe thấy tiếng bước chân cấp tốc chạy đến.

      Gã vừa quay đầu lại thấy Cảnh Minh phừng phừng lửa giận tiến đến, nhấc chân đạp thẳng vào ngực mình, sức lực mạnh đến độ Quách Hồng văng xa vài mét. Gã đâm vào vách tường trong nháy mắt, đau đến nhăn nhó mặt mày, hít thở cũng khó khăn. Cảnh Minh lời, lửa giận bốc lên bao phủ toàn thân, rút ống thép kệ rồi về phía Quách Hồng, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người.

      Quách Hồng run rẩy lùi về phía sau, giơ tay lên van nài: “Đừng, đừng, đừng, tôi…”

      Đỗ Nhược tựa vào bên thân xe, thấy thế vô cùng khiếp sợ, cố hết sức nhấc người dậy: “Cảnh Minh, em …”

      Nhưng Cảnh Minh vung ống thép quất xuống đầu Quách Hồng, “bụp” tiếng sắc ngọt đến lạnh người. Đỗ Nhược kinh hãi, hai chân nhũn ra. Còn Quách Hồng vỡ đầu chảy máu, miệng phun máu tươi, mặt trắng bệch như người chết.

      Cú đánh đầu tiên, ống thép quét qua vách tường nên lực đánh cũng giảm phần nào, Quách Hồng còn có thể cử động. Khao khát được sống sót thôi thúc gã dùng hết sức bình sinh lê lết bỏ trốn, nhưng thương tích gã khá nặng, làm sao thoát được.

      Cảnh Minh lạnh lùng nhìn gã, tay siết chặt ống thép, nâng lên lần nữa. Đỗ Nhược sợ đến mức khóc rối cả lên: “Cảnh Minh, đừng như vậy! Cảnh Minh!”

      Nhưng dường như nghe thấy, lại quật mạnh vào gáy của Quách Hồng lần nữa.

      “Cảnh Minh!” Nhóm Hà Vọng và Vạn Tử Ngang chạy đến hô to.

      “Cảnh Minh!” Đỗ Nhược nhào vào ngực , khóc nức nở. “Em sao, em sao. Cảnh Minh, đừng như vậy. Em sao.”

      ôm chặt lấy thân thể run lẩy bẩy của , lồng ngực phập phồng kịch liệt, mắt đỏ lên, long sòng sọc, nghiến răng muốn bước đến đạp cho Quách Hồng thêm cú.

      Đỗ Nhược liều mạng ngăn cản: “Cảnh Minh, em…”

      Đột nhiên, cơn đau quặn kịch liệt nơi khoang bụng ập đến. Trước mắt bỗng tối sầm, khuỵu xuống trước mặt . Cảnh Minh hốt hoảng ngồi xổm xuống ôm lấy , lo lắng hỏi: “Em đau chỗ nào?”

      Đỗ Nhược nắm chặt tay , vừa hé môi phun ra ngụm máu tươi lên ngực . Ánh mắt thất thần, chỉ kịp thấy khuôn mặt kinh hoàng của Cảnh Minh rồi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 91

      Đêm khuya, tại bệnh viện Ngân Xuyên.

      Cảnh Minh tựa vào vách tường hành lang, cúi thấp đầu, đôi mắt vô hồn, biết tâm trí trôi về nơi nào. Nhóm Hà Vọng và Vạn Tử Ngang bồn chồn chờ bên cạnh.

      Cửa phòng cấp cứu bỗng bị đẩy ra, Cảnh Minh lập tức ngẩng đầu, sải bước đến.

      “Ai là người nhà bệnh nhân?”

      “Là tôi.” Cảnh Minh vội hỏi: “Bác sỹ, tình hình ấy thế nào ạ?”

      “Xuất huyết dạ dày vô cùng nguy hiểm, phải lập tức phẫu thuật.”

      Cảnh Minh thoáng giật mình, khẽ nghiêng đầu giống như nghe hiểu: “ ấy bị người ta đẩy cái, sao lại…”

      ấy có bệnh dạ dày nặng, cậu biết à? Cộng thêm va đập mạnh bên ngoài…” Bác sỹ nghi ngờ: “Cậu có quan hệ thế nào với ấy?”

      “Là chồng.”

      “Ký vào đơn đồng ý phẫu thuật .”

      Cảnh Minh nhận lấy đơn, nhìn lướt qua, vừa định ký lại thấy hàng chữ: “Bệnh nhân và gia đình bệnh nhân đồng ý chấp nhận những nguy hiểm bất khả kháng có thể xảy ra trong ca phẫu thuật.” Bút trong tay chợt khựng lại, ngẩng đầu, căng thẳng hỏi: “Phẫu thuật có nguy hiểm gì?”

      Bác sĩ giải thích: “Bất cứ cuộc phẫu thuật nào cũng đều tiềm nguy hiểm, ca nào có thể đảm bảo trăm phần trăm cả.”

      Mặt Cảnh Minh tái mét: “Các người là bác sĩ, tình huống như vậy phải hiếm thấy, sao có thể nguy hiểm chứ?”

      Chu Thao khuyên: “Cảnh Minh, đơn đồng ý phẫu thuật nào cũng đều như vậy, là quy trình thôi. Cậu yên tâm , xảy ra chuyện gì đâu.”

      Cảnh Minh mắt đỏ quạch: “Nếu xảy ra chuyện sao? Tôi biết tìm ai đòi người?”

      Chu Thao sửng sốt. Cảnh Minh đưa tay lên vuốt mặt mình, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, hít sâu vào, cằm bạnh ra, nhanh chóng ký hai chữ “Cảnh Minh” vào bên dưới góc phải. Nhìn nét chữ cũng thấy được nỗi run sợ của .

      Bác sĩ và y tá nhanh chóng thu lại tờ đơn, đóng sầm cửa phòng phẫu thuật. Cảnh Minh đứng nguyên đó, thân thể cứng đờ chết lặng, song hai tay siết chặt thành nắm đấm vẫn run rẩy. lúc lâu sau, mới quay trở lại vách tường, ngồi xổm xuống, vùi đầu vào khuỷu tay.

      Hơn ba giờ sau, ca phẫu thuật kết thúc, y tá ra báo tin: “Ca mổ rất thành công, người nhà có thể yên tâm rồi.”

      Người được đẩy ra, Cảnh Minh tức khắc bật dậy chạy đến. Khuôn mặt Đỗ Nhược giường bệnh trắng bệch như tờ giấy, ngay cả môi cũng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, yên tĩnh quá mức khiến lòng rối bời. Chỉ thoáng nhìn , nước mắt liền rơi xuống.

      sao rồi.” cầm bàn tay lành lạnh bé ấy, hơi thở run run: “ sao rồi.”

      ***

      Cảnh Minh bước ra khỏi văn phòng bác sĩ, Hà Vọng hỏi ngay: “Bác sĩ thế nào?”

      “Dặn dò chút việc cần chú ý sau phẫu thuật thôi.”

      Cả nhóm Vạn Tử Ngang đều thở phào. “ sao bọn tôi cũng yên tâm rồi.”

      Cảnh Minh có chút mệt mỏi. “Muộn quá rồi, các cậu về hết . Nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cho chặng đua sau.”

      Mọi người nghe lời này của liền hiểu, cũng ai ngạc nhiên, vì Cảnh Minh sao có thể để mình Đỗ Nhược ở lại Ngân Xuyên chứ. ai gì nhiều, chỉ cam đoan: “Yên tâm, bốn ngày sau, bọn tôi đưa Duy Nhất về lại Bắc Kinh.”

      Cảnh Minh gật đầu: “Nhờ hết vào các cậu.”

      lần lượt bắt tay từng người. Cuộc chia tay vội vã diễn ra trong hành lang bệnh viện cũng lời hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.

      Cảnh Minh dõi mắt tiễn tám người bọn họ rời rồi mới quay về phòng bệnh. Đỗ Nhược ngủ say, tay vẫn gắn kim truyền dịch. Tối nay, phải truyền mười mấy lọ thuốc.

      đến, ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt của , nhất thời hàng mày cau lại chặt. đưa tay che mắt, môi run run, nước mắt chảy xuống thành hàng. Điện thoại trong túi bỗng rung lên, vội đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, đến lối cầu thang bộ mới bắt máy: “A lô?”

      Trần Hiền báo cáo: “Cảnh tổng, mọi chuyện làm xong. Chúng ta vạch trần toàn bộ chuyện xấu mà Bằng Trình làm, chị Dương Thù cũng lấy danh nghĩa Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa khiếu nại công khai với Ban tổ chức.”

      Quách Hồng có thể thuận lợi đến gần xe đua đúng lúc bảo vệ có mặt, camera giám sát nhà để xe cũng “vừa khéo” trục trặc. Việc này đơn giản chỉ là phía Ban tổ chức thất trách. Bằng Trình nhất định mua chuộc số nhân viên nội bộ, ngay cả việc gian lận lúc trước cũng thoát khỏi liên quan, có khả năng rất lớn là trong ứng ngoại hợp.

      “Tình huống bây giờ thế nào?”

      “Chị Dương Thù bí mật tìm rất nhiều kênh truyền thông để công khai việc này.”

      Cảnh Minh im lặng. ngày trước, Bằng Trình gian lận, hề mượn sức ép từ dư luận để làm lớn vụ việc, cũng chưa từng giậu đổ bìm leo. Nhưng lần này, chúng muốn chơi lớn cỡ nào chơi lớn cỡ đó.

      “Cậu chuyển lời tới Dương Thù, tôi muốn bọn chúng ngồi tù.”

      “Vâng.”

      Cảnh Minh trở về phòng bệnh, Đỗ Nhược vẫn còn ngủ say. rón rén đến, trông chừng bên giường, cúi đầu hôn lên mu bàn tay lạnh ngắt của .

      thức suốt cả đêm, luôn túc trực bên cạnh dời mắt, đến giờ gọi y tá đổi thuốc. Mãi cho đến năm giờ sáng, tay Đỗ Nhược mới khẽ cử động, người như thoát khỏi cơn mơ đằng đẵng. Cảnh Minh cho rằng sắp tỉnh, bèn cất tiếng gọi: “Nhược Xuân!”

      hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống, hấp háy cố mở mắt ra, tay vô thức nắm chặt tay , nức nở: “Xe… phóng viên… muốn hại … Cảnh Minh, cẩn thận… Họ muốn hại .”

      thở hổn hển vài hơi rồi lại khép mi mắt, chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại nước mắt ướt đẫm bên huyệt thái dương. Cảnh Minh hít sâu kìm nén nỗi lòng, đưa ngón cái lau nước mắt cho .

      ***

      Khi Đỗ Nhược tỉnh lại biết là mấy giờ. Nắng xuân chiếu vào từ rèm cửa sổ dịu dàng và ấm áp. Trong phòng bệnh yên tĩnh, vết thương bụng truyền đến cảm giác đau râm ran khiến khó chịu nhăn mày.

      Quay đầu lại nhìn chiếc giường gấp nho bên cạnh, chăn vẫn còn tung ra, chưa gấp lại. biết nhất định Cảnh Minh ngủ ở đây.

      Chiếc giường như thế, nằm co cuộn đó ắt hẳn cũng thoải mái.

      nhìn chằm chằm chiếc giường kia cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Cảnh Minh cầm bình giữ nhiệt vào, khẽ sửng sốt: “Em tỉnh rồi sao?”

      “Có phóng viên.” Giọng khản đặc. “Cảnh Minh, trong gara có phóng viên.”

      Cảnh Minh giật mình, ngờ chuyện đầu tiên khi tỉnh lại vẫn là lo cho .

      sao.” Cảnh Minh nắm tay trấn an . “Nhược Xuân, trong xe có camera và thiết bị ghi chép mà, em quên rồi sao?”

      ngây người chốc lát mới ấp úng: “Em nhất thời cuống cuồng nên quên mất.”

      xong, mắt cong cong, lúc này mới thấy nhõm. chỉ sờ trán , gì đến mấy chuyện khác.

      ***

      Việc Bằng Trình mua chuộc nhân viên Ban tổ chức, gian lận, hãm hại đội xe trong nước bùng phát thành kiện lớn trong xã hội. Lãnh đạo hạ lệnh tra xét , khi thẩm tra ra ngọn nguồn bất kể là Thụy Phong, Bằng Trình hay những kẻ có liên quan đều tránh khỏi cái kết vướng vòng lao lý.

      Kể ra cũng nực cười. Đám Đổng Thành, Quách Hồng đều có lòng chuyên tâm nghiên cứu, kỹ thuật và kết cấu của xe mình đạt chuẩn thôi , còn ngu xuẩn đến mức biết rằng tất cả các xe dự thi đều có camera ghi lại hành trình nhằm cung cấp cho đội chế tạo xe các số liệu phục vụ mục đích nghiên cứu, cải tiến sau này. Trộm gà được còn mất nắm gạo, tự nộp mạng đến cửa, đúng là chuyện cười lớn nhất năm.

      Đỗ Nhược thắc mắc: “Em bị sao thế?”

      “Xuất huyết dạ dày, gọi bác sĩ đến khám .” ấn chuông.
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra, bảo nghỉ ngơi cho tốt, lại dặn dò: “Tạm thời được ăn. Chừng nào xì hơi được có thể ăn cháo loãng, nhưng thể ăn nhiều. Phải chú ý giữ cho tâm trạng thoải mái.”

      Đỗ Nhược như mất hồn, chú ý lắng nghe.

      Trái lại, Cảnh Minh tỏ ra rất nghiêm túc: “Chỉ có thể ăn cháo trắng hay có thể thêm rau và thịt?”

      “Thêm lượng vừa đủ thôi, chủ yếu cân bằng dinh dưỡng.”

      Bác sĩ vừa , Đỗ Nhược yếu ớt hỏi: “Giờ là mấy giờ?”

      giờ chiều.” nhìn với ánh mắt cảnh giác. “Sao vậy?”

      “Nhóm Hà Vọng đến đâu rồi? Em muốn xem cuộc thi.” Vẻ mặt tiều tụy, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

      Cảnh Minh cau mày: “Em nghe bác sĩ sao? Phải nghỉ ngơi nhiều.”

      “Chỉ xem thôi mà, sao đâu.” giọng kháng nghị: “Người em đau, muốn phân tán chú ý.”

      khựng lại, dịu giọng: “Đau chỗ nào?”

      “Bụng.” đau đến nhăn nhó mặt mày.

      Cảnh Minh vén chăn lên xem, vươn tay vào, bàn tay nóng hổi đặt lên bụng , truyền đến cảm giác ấm áp. ngơ ngác tròn xoe mắt, ồ, đúng là cơn đau giảm kha khá.

      Cảnh Minh dặn: “Sau này, có chuyện gì cũng đừng bày đặt ' hùng rơm', nghe ?”

      ngờ lại cãi cố: “Nhưng em cho phép bọn chúng đụng vào xe của chúng ta, ai cũng được.”

      Cảnh Minh gằn giọng: “Vậy cũng đáng để em…”

      “Ai muốn hại , em liều mạng với người đó."

      Cảnh Minh nghẹn họng lặng thinh. Trong phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh như tờ, chỉ có ánh nắng rọi vào và gió xuân lay động rèm cửa phất phơ.

      còn em hả?” lí nhí: “ cũng kích động có thua gì đâu.”

      chỉ…” được nửa im bặt. chỉ sợ bảo vệ được mọi người thôi.

      nghĩ đến gì đó, lại thăm dò: “Quách Hồng sao?”

      Cảnh Minh cười lạnh: “Chết rồi.”

      “…”

      cau mày, dường như rất phẫn nộ khi nhắc đến tên gã kia. “Bị cảnh sát giải rồi.”

      May nhờ kéo lại sau cú đánh thứ hai, nếu , Quách Hồng tàn phế, cũng thể bình an vô ngồi đây.

      “Ừm.” Đỗ Nhược lẩm bẩm, lát sau lại khẽ : “Cảnh Minh…”

      “Hử?”

      “Em muốn xem thi…”

      Tay vẫn đặt bụng , mắt liếc sang: “ ủ như vậy vẫn thoải mái sao?”

      Tim Đỗ Nhược lỡ nhịp, im lặng quay đầu , lát sau lại nghe thấy giọng của bình luận viên: “Nhóm thứ tư trong đoạn đua thứ sáu hôm nay có Nhật Bản…”

      Đỗ Nhược quay đầu lại, tay Cảnh Minh giơ di động ra trước mặt . sợ mệt, định tự mình cầm né tay , gắt gỏng: “Rốt cuộc em có xem ?”

      Thế nên đành để mặc . Xem xong đoạn đường đua thứ sáu của nhóm thứ tư lại đến chặng đua bình thường dài đằng đẵng. Đoàn xe đến địa phận Thanh Hải, dê bò thong dong cao nguyên, hoa xuân nở rộ khắp vùng. Trời xanh cỏ biếc, núi non trùng điệp, cảm giác như xem bộ phim về thiên nhiên hoang dã.

      Đỗ Nhược xem được bao lâu mí mắt nặng trĩu, cứ thế ngủ thiếp . Mới mổ xong nên cơ thể vẫn còn rất yếu. Cảnh Minh nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mới bỏ điện thoại xuống, tay kia cũng rút ra khỏi chăn. Ngắm nhìn khuôn mặt yên bình của gần trong gang tấc, chốc lát sau, cơn buồn ngủ ập đến, cũng gục bên giường.

      ***

      Hai ngày tiếp theo, Cảnh Minh vẫn canh giữ suốt ở phòng bệnh, đút ăn cháo, bế vào nhà vệ sinh, tán gẫu với … Tuy vậy, vẫn thường hay ngủ thiếp trong lúc chuyện với .

      Đến buổi tối hôm thứ ba sau phẫu thuật, cũng là buổi tối thứ năm của cuộc thi, Đỗ Nhược chợt thỏ thẻ với Cảnh Minh: “Ngày mai, em muốn về Bắc Kinh.”

      Cảnh Minh cự tuyệt mà chẳng hề ngẩng đầu lên. “ được.”

      Đỗ Nhược than thở: “Nhưng mai là ngày cuối cùng rồi, đích đến của cuộc thi đó.”

      “Cho nên?”

      “Nếu Duy Nhất thắng, chúng ta giành được chức vô địch.”

      “Nếu cuối cùng vẫn giành được, có đến trường hay cũng đều giống nhau thôi.”

      giống.” Đỗ Nhược quả quyết.

      Cảnh Minh nhìn xoáy vào mắt : “ giống chỗ nào?”

      Đỗ Nhược cũng nhìn thẳng vào : “Em muốn nhìn thấy đứng bục lĩnh thưởng, nhìn đạt được giải vô địch thế giới. Hoa tươi, tiếng vỗ tay, giải thưởng, địa vị, danh dự, lịch sử… tất cả mọi thứ. Cảnh Minh, tất cả những thứ đó vốn thuộc về . Em phải tận mắt chứng kiến lần nữa chúng được khoác lên người .”

      lại cười khẽ khàng, dáng vẻ hạnh phúc vô vàn: “Em chờ ngày này lâu lắm rồi, cũng biết là em rất chú trọng hình thức mà. Hơn nữa, em còn muốn được chứng kiến, được ở bên cạnh nhìn Duy Nhất chạy hết lộ trình. Mấy ngày qua em thể theo sát, em cứ tiếc hùi hụi. Em biết cũng tiếc nuối vô cùng mà.” Rồi nhấn mạnh: “Cảnh Minh, em phải .”

      Cảnh Minh nhìn lúc lâu mới gật đầu.

      ***

      Sáng ngày thi thứ sáu, Cảnh Minh đưa Đỗ Nhược về Bắc Kinh. Suốt quãng đường, đều nép vào lòng nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt yếu ớt mà yên bình đến lạ.

      Buổi chiều, họ về đến Bắc Kinh, đến điểm cuối cuộc thi ở dưới chân Bát Đạt Lĩnh. Hai người ngồi trong khu VIP, cùng tất cả người hâm mộ chờ đợi đoàn xe chiến thắng trở về. Sáu ngày sáu đêm lặn lội đường xa, mười chín đội xe sắp quay về vạch xuất phát.

      Đoạn đua cuối cùng là vùng đồng hoang cách Bát Đạt Lĩnh 20km. Trải qua sáu ngày thi đấu, tính giờ theo những chặng thi đặc biệt, trước mắt, thời gian của Prime là ít nhất, xếp hạng nhất toàn giải. Tiếp theo là đội AD đứng thứ hai, chỉ chênh lệch nhau 28 giây. Nếu có gì ngoài ý muốn, Prime giành được chức vô địch.

      Nhưng còn chưa đến giây cuối cùng của cuộc đua, ai có thể chắc được điều gì. Trước ngày đua chặng cuối, đội Pháp bất ngờ bị lật xe, rớt khỏi top 3.

      Cách thắng lợi càng gần mong đợi càng lớn. Ngày thi cuối cùng chiếm được chú ý lớn chưa từng có: Tỷ lệ người xem truyền hình trực tiếp cao nhất trong gần mười năm qua, các website phát sóng trực tiếp cũng nghẽn băng thông. khí tại trường nóng vô cùng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào màn hình lớn.

      Nhằm đẩy khí hồi hộp lên cao trào, Ban tổ chức cho bốn đội đứng đầu bốn nhóm thi chung ở nhóm cuối cùng. Sau khi ba tổ kia thi xong trận cuối cùng của cuộc đua marathon sáu ngày sáu đêm cũng theo đó bắt đầu.

      màn hình lớn, Đỗ Nhược nhìn bốn chiếc xe dừng tại vạch xuất phát của đoạn đường đua. Duy Nhất của họ như đứa con trai thân trèo đèo lội suối, chờ đợi giây phút được trở về nhà. chưa bao giờ căng thẳng như giờ phút này, siết chặt tay Cảnh Minh bên cạnh.

      Nghe tiếng súng lệnh vang lên, bốn chiếc xe lao như bay, tạo nên bốn vệt màu đồng nội mùa xuân. Chúng chạy bám sát nhau gắt gao.

      Còn ánh mắt của Cảnh Minh và Đỗ Nhược trước sau vẫn nhìn chằm chằm vào hình ảnh chiếc xe màu xanh kia. Tay họ nắm chặt lấy nhau, Duy Nhất tự do rong ruổi giữa đất trời bao la. Nó chạy nhanh như chớp, như thể từ quá khứ xa xôi sáu, bảy năm trước chạy thẳng đường về phía họ, về tương lai phía trước.

      Mang theo ký ức thời niên thiếu, mang theo nước mắt và nụ cười, huy hoàng và thất bại, cả đau khổ lẫn vui sướng của họ, vượt qua mưa gió, chạy thẳng về đây. Nó tự do, phấn khởi, ngông cuồng và đầy hoài bão, luôn luôn kiên định, mãi mãi quật cường, bình tĩnh và sáng suốt, thẳng tiến sờn.

      Duy Nhất như chàng thiếu niên trẻ trung đầy mộng ảo, mang theo mơ ước của tất cả mọi người lao thẳng về đích.

      Trong tích tắc, tất thảy khán giả tại trường đều bật dậy, reo hò gào thét, hoan hô dậy sóng. Còn Đỗ Nhược giàn giụa nước mắt, lồng ngực Cảnh Minh phập phồng. lời nào, chỉ ôm siết vào ngực, hôn lên tóc .

      Hơn mười phút sau, trong tiếng hoan hô điên cuồng của người hâm mộ, Duy Nhất cùng mười tám chiếc xe khác trở lại dưới chân trường thành. Xe việt dã hậu cần của mỗi đội cũng lần lượt trình diện.

      Cảnh Minh và Đỗ Nhược đến nghênh đón đồng đội. Cửa xe mở ra, Hà Vọng cười rạng rỡ nhảy xuống, bổ thẳng vào ngực Cảnh Minh: “Bọn mình về rồi đây!”

      Nhóm Vạn Tử Ngang, Chu Thao, Đồ Chi Viễn toàn bộ nhảy xuống ôm chặt lấy nhau.

      Họ trở lại rồi, trải qua bảy năm đầy khổ đau và gian khó, rốt cuộc, họ trở lại rồi! Đỉnh cao của thế giới chẳng qua chỉ là nơi mà họ từng đặt chân đến, là nơi mà họ vẫn luôn tìm kiếm thôi, muốn quay trở về nơi ấy. Và ngày hôm nay, họ chạm tay đến đỉnh cao ấy lần nữa, cắm xuống ngọn cờ lớn mang tên “Prime”.

      ***

      Trong lễ trao giải, Cảnh Minh nhận lấy cúp do đích thân ông Pulake - Phó Chủ tịch Hội đồng tổ chức cuộc thi người lái quốc tế trao tặng. Trong khoảnh khắc ấy, pháo nổ vang rền chúc mừng đội vô địch, tiếng vỗ tay vang dậy như sấm, đèn flash chớp nháy chói lòa.

      MC mời đội trưởng phát biểu cảm nghĩ, Cảnh Minh hơi khom người, kề sát vào micro, kiêu ngạo : “Hôm nay, tôi ở đây để cho mọi người biết: Ai mới là Big Boss.”

      Cả trường phút chốc cười vang. Tất cả phóng viên, các đội dự thi, khán giả đều vừa cười vừa gào lên: “Là !”

      Ngay cả các thành viên Prime bên cạnh cũng hô lớn: “Là cậu!”

      Đỗ Nhược ngước nhìn , nhìn giấy kim tuyến bay lả tả, gương mặt nghiêng của Cảnh Minh rất đỗi chân dưới ánh mặt trời. Giờ khắc này, tự tin, kiêu ngạo, mang theo vẻ ngông cuồng và kiêu hãnh trời sinh hệt như chàng trai thuở xưa.

      tốt quá, trở lại rồi! Chàng trai ngày trước, chàng trai tốt nhất trần đời trong mắt trở lại rồi.

      Lúc Đỗ Nhược đắm đuối ngắm nhìn, dường như cảm nhận được ánh mắt , liền quay đầu lại. Bốn mắt họ giao nhau qua những sợi kim tuyến lất phất. Dưới sân khấu là tiếng hoan hô rền trời. cười với , ánh mắt mê đắm, trong đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời sao hệt như năm đó.

      Cảnh Minh ôm lấy eo Đỗ Nhược, kéo đến sát bên cạnh mình, cúi đầu đặt nụ hôn nồng cháy lên môi người con tha thiết. Dưới sân khấu vang lên tiếng hò hét chói tai. Khoảng khắc ấy, ước mơ của cũng trở thành .
      ly sắc, truth205, Chôm chôm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :