1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 58

      Ngày 13 tháng 11, Prime No.2 chạy thử đường chạy tổng hợp và khép kín mới. Lần này con đường dài gấp đôi lần trước, từ ba kiểu đường tăng thành năm kiểu, bao gồm đường nội bộ, đường thành phố, đường cao tốc, đường quê và đường đèo.

      Điểm khác nhau chính là xe cộ qua lại trong đoạn đường chạy thử khép kín này đều do nội bộ sắp xếp, cũng ngẫu nhiên thử nghiệm nhiều loại tình huống đột ngột phát sinh.

      Có bước đệm lần trước nên lần thử xe này có mức độ chú ý cao hơn và thu hút truyền thông hơn. Trước khi bắt đầu, ban lãnh đạo trường nhận trả lời phỏng vấn ngắn với các nhà báo, đương nhiên Cảnh Minh là tâm điểm được chú ý nhiều nhất.

      Hôm nay cậu là người nổi tiếng đầy quyền lực, có ít người hâm mộ, dù là fan thực thụ quan tâm đến khoa học kỹ thuật hay chỉ là tham gia náo nhiệt đều quan trọng. sinh viên kỹ thuật của trường danh tiếng bất kể dựa vào tài năng ở môn khoa học khô khan hay tướng mạo, bối cảnh ưu tú để hấp dẫn quần chúng nữa vẫn thể phủ nhận rằng, cậu dấy lên làn sóng khoa học kỹ thuật rộng khắp.

      Chưa bắt đầu chạy thử nhưng bên trang web phát sóng trực tiếp ít dân cư mạng ngóng chờ rồi. Bởi vì sau khi kết thúc chạy thử có cuộc họp báo chính thức nên giờ phút này, phỏng vấn của cánh nhà báo chủ yếu là hỏi về những chuyện thú vị bên lề:

      “Bạn Cảnh Minh, bây giờ tâm trạng bạn thế nào? Căng thẳng ?”

      Cảnh Minh nhướng mày: “.”

      “Xem ra rất có lòng tin đây. Đoạn đường thử xe hôm nay tăng thêm đường quê và đường đèo có vạch ký hiệu đường. Cho nên tháng qua các cậu cải tiến xe rất nhiều đúng ?”

      “Vậy có. Prime No.2 vốn có năng lực đường tổng hợp rồi, lúc kiểm nghiệm nội bộ cho chạy thử, chỉ là lần thử nghiệm công khai trước thêm vào thôi.”

      ra là thế. Vậy Prime No.2 có gì khác với lần đầu tiên?”

      “Có. Nhưng người ngoài nhìn ra, chỉ có người tự thể nghiệm mới biết thôi.”

      Phóng viên biết được khác biệt trong đó nên đào sâu nữa, nhìn sang khung cảnh bình luận trực tiếp: “Cậu biết mạng có nhiều người thích cậu lắm ? Đặc biệt là nữ sinh ấy.”“Ừ.” Cảnh Minh sờ cằm, hiểu sao lại liếc sang nhìn Đỗ Nhược trong đám đông. hào hứng nhìn cậu với đôi mắt sáng ngời.

      “Cậu có gì muốn với những ấy ?”

      “Chú ý vào bản thân xe hơi người lái . Tôi có bạn rồi.”

      Vành tai Đỗ Nhược như bị bỏng, vội vàng quay mặt nơi khác.

      “Chúc mừng nhé.”

      “Cảm ơn.”

      “Cũng xin chúc hôm nay chạy thử thuận lợi.”

      “Cảm ơn.”

      Sau cuộc phỏng vấn ngắn ngủi, các nhà báo trở về chỗ của mình. Thiết bị quay phim chụp ảnh từ xa chuẩn bị sẵn sàng, xe các nơi chờ xuất phát. Lãnh đạo trường học và thầy bước vào phòng quan sát.

      Toàn thể Prime đều tụ tập bên cạnh Prime No.2. Mười người trẻ tuổi đều mỉm cười nhìn đồng đội, trong đôi mắt ánh lên hứng khởi và kiên định, tràn ngập nhiệt huyết và hy vọng. Cảnh Minh đưa tay phải ra, Đỗ Nhược đặt tay phải lên mu bàn tay cậu, nắm chặt. Đến lượt tay Lý Duy phủ lên tay Đỗ Nhược, rồi đến Vạn Tử Ngang, Chu Thao, Hà Vọng,… bàn tay này nối tiếp bàn tay kia, nắm chặt vào nhau, nụ cười tươi tắn: “, hai, ba, cố lên!”, “Prime go!”

      Cảnh Minh đến sờ đầu xe Prime No.2, Đỗ Nhược và nhóm Vạn Tử Ngang cũng đến vuốt ve quý của mình. Lý Duy là người cuối cùng sờ “mặt” Prime No.2, sau đó mở cửa xe ngồi vào. Cảnh Minh đập tay với Lý Duy rồi siết chặt.

      “Tao nghĩ lại rồi, nghe lời mày, Tahiti, Fiji sau này hãy .”

      Lý Duy cười ha hả: “Vậy ngày mai xuất phát.”

      Cảnh Minh cười tán thành: “Được.”

      Cậu đóng cửa xe lại, với những thành viên khác về phòng quan sát. Hà Vọng và Chu Thao chạy theo xe.

      Cảnh Minh đứng trước bàn điều khiển, cầm lấy dụng cụ truyền tin: “Prime No.2 công khai chạy thử đường tổng hợp và khép kín lần hai, xuất phát.”

      Prime No.2 dịu dàng đáp lại: “Xe hơi người lái Prime No.2 khởi động, mời hành khách cài chặt dây an toàn.”

      Chiếc xe màu trắng chậm rãi lăn bánh, men theo lối trong xưởng ra bên ngoài. Chạy con đường vài kilomet, gặp phải xe đạp thả chậm tốc độ chờ đợi, đến khi ra đến đường lớn vượt qua, No.2 nhanh chóng lên cao tốc.

      Qua trạm thu phí, No.2 bắt đầu tăng tốc, chưa đến sáu giây đạt đến vận tốc 110 km/h. Bên kia vang lên tiếng hoan hô của Hà Vọng: “5,56 giây.”

      No.2 rong ruổi đường cao tốc. Màn ảnh lớn lên hình ảnh sắc nét khắc họa rừng cây ven đường lá vàng óng ả và thân xe lướt nhanh vẽ nên đường màu trắng mượt mà.

      Cảnh Minh ghi lại: “Lý Duy, cảm giác thế nào?”

      “Rất nhàng.” Lý Duy cười vui thích. “ hơn lần trước nhiều.”

      “Lần này là mấy trăm nghìn?” Cảnh Minh đùa giỡn.

      “Năm sáu trăm nghìn rồi, ha ha.”

      Nhóm Đỗ Nhược cũng nhịn được bật cười.

      Giống với lần trước, Prime No.2 dễ dàng tăng tốc, chuyển làn đường, vượt mặt xe khác, mạch nhanh như chớp rồi từ từ chạy vào những con đường khép kín trong thành phố.
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Gặp phải đoạn đường thi công tắc nghẽn, nàng kiên nhẫn nhích từng bước. Đụng phải “người đường” tuân thủ luật giao thông, nàng cũng nhanh mắt quan sát né tránh. Đèn đỏ ngừng, đèn xanh chạy, rẽ phải chú ý người bộ, trước khi rẽ trái chuyển làn đường.

      Lúc đường vành đai bao quanh thành phố gặp phải “tình huống bất ngờ.”

      Đường vành đai thành phố là đường chiều, có đèn đỏ, tốc độ cho phép cực nhanh. Prime No.2 chạy với tốc độ cao, xe A chuẩn bị trước đó chạy bên phải bỗng chuyển làn đường, vượt qua cản ngay trước mặt nàng.

      Lý Duy kìm được mắng câu: “Mẹ nó!”

      Ở phía sau xe B và xe C làn bên trái cũng băng băng chạy đến. Nếu Prime No.2 khẩn cấp phanh lại hoặc đổi lần đường, rất có thể bị tông vào đuôi xe. Trước sau đều bị chắn, thấy nguy cơ tai nạn giao thông sắp sửa xảy ra. giây sau Prime No.2 “nhìn ra” xe C phía sau bên trái tốc độ chừng 100 km/h, nàng tức khắc tăng tốc chuyển sang làn bên trái, trong vòng giây tăng từ 90 km/h lên 110 km/h, nhanh như chớp hóa giải “tai nạn”.

      Màn xử lý hoàn mỹ này cho thấy, vào thời khắc nguy hiểm, robot phản ứng nhanh và chuẩn hơn con người.

      “Tuyệt!” Lý Duy hưng phấn: “Tuy lúc trước từng thử nghiệm nội bộ, nhưng vừa rồi vẫn căng thẳng khiếp.”

      Hà Vọng cười ha ha: “Sợ à?”

      Góc bình luận trực tiếp màn ảnh kín mít chữ, ngớt lời khen ngợi: “Quá ngầu!”

      No.2 cứ thế thuận buồm xuôi gió chạy hết quãng đường thành phố 10 km. Vào đến vùng quê, phong cảnh màn ảnh cũng từ nhà cao tầng bê tông cốt thép biến thành mùa thu vàng ươm. Chiếc xe trắng chạy tung tăng con đường ngoằn nghèo, chợt “thấy” phía trước có bầy cừu băng qua đường và nông dân chăn cừu vung roi vội xua bầy cừu nhanh.

      No.2 chậm lại, từ từ vượt qua bầy cừu rồi tăng tốc bỏ xa đoạn. Bỗng quả bóng da bật ra từ bụi cỏ, bay thẳng đến đầu xe. Prime No.2 “nhìn ra” đó là quả bóng nên dừng xe, chỉ chạy chậm lại, dường như “phán đoán” ra được gì đó. Quả nhiên giây lát sau, đứa trẻ chạy ra từ bụi cỏ. Prime No.2 thong dong phanh lại, đợi đứa bé chạy mới tiếp tục lăn bánh.

      Lý Duy cười: “Cái này phải khen Đỗ Nhược và Hà Vọng.”

      Cảnh Minh quay đầu nhìn Đỗ Nhược. nhún vai, nở nụ cười rạng rỡ. Dạy Prime No.2 phán đoán xuất con người từ số vật cố định là ý tưởng của và Hà Vọng.

      Hà Vọng ở bên kia đắc ý hát hò: “Chúng ta có phải là đôi khăng khít…”

      Cảnh Minh trừng mắt: “Im miệng!”

      Prime No.2 càng chạy càng thuận lợi, trong xe lẫn trong phòng quan sát đều hân hoan. web trực tiếp cũng đầy lời ca ngợi, như thể thấy được thế giới tương lai.

      Chiếc xe trắng chở mong đợi và ước mơ của mọi người từ đường quê chạy lên đường đèo, tung hoành ngang dọc ngọn núi. Mùa thu trong núi xen kẽ lá xanh lá vàng lá đỏ hệt như bức tranh bị lem màu. Xe trắng chạy như bay, gặp đoạn đường hay xảy ra tai nạn giảm tốc độ, đến khi rẽ cua ấn còi ra hiệu, còn tuân thủ luật giao thông hơn cả con người.

      đèo có xe bò, xe máy ngược chiều chạy đến, nàng đều vượt qua gọn ghẽ. Chợt có chiếc xe tải chạy tới từ phía đối diện đoạn đường dốc chật hẹp. Xe tải dừng lại nhường đường. Prime No.2 men theo con đường chật cứng chầm chậm lái qua.

      Ba địa điểm quan sát đều đồng thanh vang lên: “Yes!”

      Prime No.2 có thể là hoàn mỹ chạy hết đường đèo, trở về đường cái. Trong phòng quan sát, lãnh đạo trường bắt đầu cười bàn thảo về cuộc họp báo tiếp theo.

      Nhóm Cảnh Minh vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn ảnh. Còn thử thách cuối cùng là “mô phỏng tai nạn xe”. Tuy thử nghiệm nội bộ thành công vô số lần, nhưng giờ phút này ai dám lơ là.

      màn ảnh lớn xuất ngã tư, ba mặt đều dốc đứng. chiếc xe tải lao thẳng về hướng Prime No.2, vượt đèn đỏ, mất kiểm soát xông ra giữa giao lộ.

      Còn Prime No.2 băng qua đường. Bên trái là xe tải “mất kiểm soát” lao như điên về phía No.2. Bên phải là xe buýt chạy đến kịp phanh, sắp sửa đâm sầm vào nhau.

      Nếu như phanh lại, hai chiếc xe lớn sau khi đụng vào nhau đuôi xe bị trượt vòng và chèn ép No.2 ở giữa hai thân xe.

      Phía sau là hàng loạt xe chờ, No.2 tài nào quay đầu lại, còn nếu muốn tranh thủ khe hở tăng tốc trước khi hai xe lớn đụng nhau vẫn kịp. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nàng chợt quay rẽ cua, phán đoán được quỹ đạo trượt của xe tải, cố gắng vòng qua đuôi xe nó. Đuôi xe No.2 sượt qua chiếc xe tải trong đà trượt vòng, mạo hiểm thoát thân.

      Hà Vọng hô to: “Quá tuyệt vời!”

      Thử thách cuối cùng hoàn thành. Vậy mà trong lúc mọi người ở phòng quan sát thở phào, sắc mặt Cảnh Minh chợt thay đổi, nhìn chăm chú vào xe trắng.

      Giọng Lý Duy cực kỳ bình tĩnh: “Cảnh Minh, No.2 chậm lại.”

      Sau khi No.2 trượt qua xe tải lao vùn vụt qua ngã tư.

      Cảnh Minh tỉnh táo ra lệnh: “Lý Duy, Hà Vọng, bật chế độ điều khiển thủ công lên! Vạn Tử Ngang, tắt camera truyền hình trực tiếp.”

      Màn hình chiếu cảnh Lý Duy trong xe ra sức ấn khóa: “ mở lên được.”

      Prime No.2 cất tiếng nhàng: “ xin lỗi, xe chạy bình thường, xin đừng tự tiện thao tác.”

      Cảnh Minh gào lên: “Hà Vọng!”

      Hà Vọng mướt mồ hôi lạnh: “ mở được, Cảnh Minh, mở được chế độ chạy “bình thường”.”

      No.2 hoàn toàn tự do, như thể thế giới của nàng là cả con đường cái. Lòng Cảnh Minh chùng xuống, quả quyết ra lệnh: “Bỏ xe!” Cậu lập lại: “Lý Duy, mở cửa sổ, nhảy ra khỏi xe !”

      “No.2 có thể dừng lại!” Lý Duy chịu từ bỏ, cố chấp muốn bật lại chế độ bình thường.

      xin lỗi, xe chạy bình thường, xin đừng tự tiện thao tác.”

      “No.2 có thể dừng lại mà!” Lý Duy nghẹn ngào muốn cứu nàng.

      Mắt Cảnh Minh long lên sòng sọc, nắm chặt mép bàn điều khiển hét lớn: “Mau bỏ xe !”

      Đỗ Nhược và mọi người đồng loạt xông đến: “Lý Duy!”

      Chỉ có tiếng Prime No.2 đáp lại: “ xin lỗi, xe chạy bình thường, xin đừng tự tiện thao tác.”

      Ầm!

      Xe đụng thẳng vào chân cầu vượt, tích tắc Prime No.2 bị bóp méo thành đống sắt vụn.

      Cả thế giới trở nên lặng ngắt như tờ. Sắc mặt Cảnh Minh trắng bệch, đột ngột quay người lao ra ngoài.
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 59

      Tin tức Prime No.2 hỏng làm người chết nháy mắt nhan nhản trang đầu các tờ báo lớn. Toàn thể Prime đều bị mời đến sở cảnh sát thẩm vấn, phòng thí nghiệm cũng bị đóng cửa ngay hôm đó. Cảnh sát niêm phong tất cả tài liệu, thiết bị và máy móc, mời chuyên gia ở viện nghiên cứu khoa học đến giúp phân tích, điều tra nguyên nhân tai nạn xe là cố hay do con người gây ra.

      Bị thẩm vấn buổi chiều, mấy người họ mới được thả ra. Lúc tập hợp lại ở cửa, mắt mỗi người đều sưng đỏ, mặt xám ngoét hệt như lúc rời khỏi bệnh viện.

      Prime No.2 mất khống chế và cái chết của Lý Duy mang đến đả kích hủy diệt cho họ. Càng tồi tệ hơn khi tất cả đều khờ dại nghĩ rằng nó dừng lại cho đến trước giây phút cuối cùng dù rằng thể. Túi khí an toàn bung ra, nhưng tốc độ xe quá nhanh, cấp cứu liên tục vẫn chẳng ăn thua.

      Từ bệnh viện đến sở cảnh sát, người họ đều lạnh toát, hề bất cứ câu nào. Khoảng khắc chín con người trẻ tuổi đứng trước cổng tòa nhà cảnh sát tâm trạng họ hệt như lá mùa thu khô héo vắng lặng, tiêu điều bay lả tả.

      Ngoài cổng phóng viên chen chúc như bầy sói đợi dê ra cửa. Còn bầy dê hoảng hốt, mâu thuẫn, tiến thoái lưỡng nan, ai muốn cất bước trước.

      cảnh sát thấy họ đáng thương bèn trấn an: “Ở đây còn việc gì nữa, các em về .”

      Đỗ Nhược thấy Cảnh Minh đâu, run run hỏi: “Nhóm trưởng của bọn em đâu ạ?”

      “Còn bị thẩm vấn, phải chờ lát. Các em lên xe về trường trước, hỗ trợ phía cảnh sát niêm phong phòng thí nghiệm .”

      Suy cho cùng họ cũng chỉ là nhóm thanh niên mười tám mười chín tuổi, nghe thế đều có chút khủng hoảng: “Sao phải niêm phong?”

      “Thủ tục là vậy.”

      Đỗ Nhược giọng: “Có thể chờ nhóm trưởng của bọn em ra rồi cùng ?”

      “Cần xử lý bây giờ, thể chậm trễ. Nhóm trưởng của các em cũng được thả về thôi. Đừng lo, chẳng qua là điều tra theo trình tự thôi.”

      định gì đó, nhưng Vạn Tử Ngang kéo lại, lắc đầu.

      Lúc nhóm họ lên xe rời khỏi sở phóng viên bên ngoài ùn ùn kéo đến. Mọi người cúi gằm đầu, nhưng Đỗ Nhược vẫn rướn cổ quay lại tìm kiếm gì đó, trùng hợp thấy được xe chú Cảnh Viễn Sơn lái ra, chạy về hướng ngược lại. Cả đám phóng viên kéo nhau chạy về phía đó, chụp ảnh, phỏng vấn, vỗ mui và thân xe.

      Đỗ Nhược kinh hãi. Trong khoảng khắc đó, dường như thấy được bóng dáng mơ hồ của Cảnh Minh trong xe. Nhưng còn chưa kịp cất giọng tầm nhìn bị đám đông ngăn trở. nhoài ra cửa kính, bỗng nhớ lại tình cảnh ở bệnh viện…

      Khi ấy, người thân của Lý Duy gào khóc đến xé lòng, mấy người họ đờ đẫn ngồi bệt ở hành lang, nước mắt ngừng rơi. Cảnh Minh đứng tựa vào tường, môi tím tái, mắt vô hồn như thể chết. Chỉ có bàn tay siết chặt thành quả đấm run rẩy từng cơn, biết do sợ hãi, bi thương, mờ mịt hay tuyệt vọng.

      chưa kịp thoát khỏi nỗi bàng hoàng, chưa kịp trấn an cậu cảnh sát đến, đưa cả nhóm rời trước ánh mắt của bao người. sao biết được, cảnh tượng ở hành lang bệnh viện ấy trở thành ấn tượng cuối cùng mà Cảnh Minh để lại cho mình. Về sau, Đỗ Nhược còn gặp được Cảnh Minh nữa.

      Điện thoại di động cậu tắt máy, gọi đến được, nhắn cũng trả lời. gọi cho dì Minh Y, nghe giọng dì rất yếu ớt và thương tâm, chịu đến Cảnh Minh, cũng trả lời về tình trạng của cậu. vừa nhắc đến cậu là dì nghẹn ngào. Dì khéo léo từ chối việc Đỗ Nhược muốn đến nhà xin gặp cậu, ngược lại còn thỉnh cầu Đỗ Nhược và bất cứ ai trong nhóm Prime đừng tìm Cảnh Minh.

      Cậu là người kiêu ngạo và tự phụ đến thế. ngạo nghễ và liều lĩnh xưa nay của cậu, giấc mộng của cậu, niềm tin của cậu, ngay cả lòng tự tôn còn lớn hơn cả trời kia, vào khoảng khắc bạn thân chết bị phá hủy triệt để, trở nên nát bấy.

      Đỗ Nhược hứa với dì tìm Cảnh Minh, lúc buông điện thoại xuống giàn giụa nước mắt.

      ngày, hai ngày rồi ba ngày của đều trôi qua trong giọng : “Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được” lặp lặp lại. Biết điện thoại kia gọi được nhưng vẫn ngừng gọi điện và nhắn tin. Chờ ngày nào đó tâm trạng cậu khá lên, có lẽ xem nó, có lẽ liên lạc với .

      Vậy mà ngày ấy mãi đến. Trường học trở thành địa ngục. Tất cả sinh viên đều bàn tán về Cảnh Minh, có người tiếc nuối, thương hại, thở dài và cũng có người chế giễu, đến đâu cũng nghe thấy. dám lên mạng, vì nơi ấy ngập tràn những lời thóa mạ và chỉ trích.

      Trong lớp cũng được yên bình, thiếu lớp trưởng, cả lớp đều đắm chìm trong khí đau thương và đè nén. Trở về phòng ký túc xá càng khiến người ta ngạt thở hơn. Khưu Vũ Thần lời nào, chỉ im lặng khóc suốt ba ngày. Dù rằng ấy vẫn học, nghỉ ngơi như bình thường nhưng chỉ cần rảnh rỗi lại ngẩn người rơi lệ.

      Đỗ Nhược cẩn thận chăm sóc cho ấy, giúp ấy lấy nước, dọn dẹp bàn học. tuần sau, Khưu Thần Vũ đột ngột cất lời: “Đỗ Nhược, mình rất hối hận.”

      “Hối hận việc gì?”

      “Tại sao lần đó mình lại giúp cậu thi hùng biện chứ. Nếu như mình tham gia tốt biết mấy, như vậy để ý đến ấy, thích ấy và bọn mình cũng quen nhau. Như thế bây giờ ấy chỉ là người bạn học xa lạ, mình đau lòng đến vậy.”

      Tim Đỗ Nhược đau như cắt, há miệng rất lâu nhưng thể thốt nên lời. Cuộc đời này làm gì có nếu như, chỉ có thực tế ảm đạm xám xịt sau tai nạn mà thôi.

      Hơn tuần sau, rốt cuộc Đỗ Nhược lấy hết can đảm đến tòa nhà thí nghiệm. cửa phòng thí nghiệm của Prime dán giấy niêm phong, bất cứ ai cũng được phép bước vào.

      Cảm xúc khó chịu cuồn cuộc trong lồng ngực, chịu nổi, định quay người thấy Chu Thao đến.

      Cậu cười khổ: “ thành thói quen rồi, luôn vô thức đến nơi này.”

      Mấy ngày nay Chu Thao cũng tiều tụy nhiều. Trong phòng đột nhiên thiếu mất hai người, dường như mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở về thất bại và bi kịch của họ. Mỗi người đều sống trong cực khổ và thảm thương, thể chấp nhận .

      “Đỗ Nhược, cậu xem, có phải đến giây phút cuối cùng Lý Duy vẫn tin rằng No.2 dừng lại ?” Chu Thao lẩm bẩm: “Ngay cả mình cũng cho là vậy. Đến tận hôm nay mình vẫn tin được là chúng ta thất bại. Đến tận hôm nay mình vẫn tài nào chấp nhận được.”

      Đỗ Nhược thảng thốt, cũng tin. Những ngày qua như sống trong ác mộng, luôn mong đợi có thể tỉnh lại: “Cậu có liên lạc được với ấy ?”

      ai tìm được cậu ấy cả. Mình hỏi mẹ cậu ấy, nhưng dám gọi nhiều vì mỗi lần như thế đều làm dì đau lòng.” Đáy mắt Chu Thao nhuốm vẻ đơn. “Lúc này, chắc chắn cậu ấy là người đau khổ hơn ai hết.”

      Mũi Đỗ Nhược cay cay. biết nhưng dám tưởng tượng ra cảnh đó.

      “Có chuyện này biết nên với cậu .”

      “Có việc gì cứ thẳng .”

      “Bên phía cảnh sát kết án rồi. Chuyên gia cũng tìm được nguyên nhân Prime No.2 mất kiểm soát. Nhưng có thể phán đoán được là do tốc độ, điều khiển, cảm biến và phanh chồng chéo lên nhau, xác định là do bản thân máy móc, phải do người gây ra, kết luận thất bại là do lỗi kỹ thuật. Nhưng chuyện xảy ra như vậy, trường học cần phải có động thái gì đó, phải có người chịu trách nhiệm cho thất bại này.”

      Đỗ Nhược bỗng có dự cảm chẳng lành: “Ý cậu là…”

      “Chuyên gia điều tra , khả năng lớn nhất dẫn đến việc No.2 mất kiểm soát là do kỹ thuật và biện pháp phòng ngừa an toàn nay thể đáp ứng được tốc độ vận hành toàn thân và ý thức tự chủ của nó. cố lần này trường quy tội cho Cảnh Minh tùy tiện cải tiến No.2, muốn đuổi học cậu ấy.”
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Người lạnh run: “Mình phải tìm họ.”

      “Cậu nghĩ bọn mình chưa tìm sao?” Chu Thao kéo lại, mắt ươn ướt. “Vô ích thôi. Hà Vọng còn có thể hack trang web của trường trút giận. Nhưng chúng ta thể làm gì được cả, chỉ dựa vào bản thân Cảnh Minh thôi.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Nhà Cảnh Minh có thế lực, nếu thưa kiện với trường, trách nhiệm phải ở cậu ấy, nhất định là có thể thắng.”

      Lòng đau nhói đến mặt mày trắng bệch: “Với tính cách của ấy, thể nào vì chuyện này mà thưa kiện trường.”

      Chu Thao buồn bã ôm mặt: “Mình có nhắn tin cho mẹ cậu ấy, nhưng dì ấy để ý đến mình. Mình biết rốt cuộc họ nghĩ thế nào. Vạn Tử Ngang , chú và dì bàn gì với trường, chủ động bồi thường số tiền rất lớn cho nhà Lý Duy, giống như… giống như họ ngầm thừa nhận trách nhiệm của cố lần này là ở Cảnh Minh. Nếu việc này lan truyền ra ngoài, mạng lại…”

      .” Đỗ Nhược lắc đầu: “ giống như người ngoài nghĩ. Chú và dì rất lương thiện, vô cùng thương ấy, họ chỉ là…” Lòng đau khổ đến mức được lời nào, lát sau mới bình tĩnh lại. “Mình tìm dì.”

      lập tức liên lạc với Minh Y, thuật lại ý định của trường học. Lần này Minh Y đồng ý gặp , hai người hẹn nhau ở quán cà phê.

      Lúc thấy Minh Y, Đỗ Nhược hoảng hốt lâu. ràng dì gầy , tuy vẫn tao nhã nhưng sao che được vẻ hốc hác nơi đáy mắt và gương mặt. Đỗ Nhược có vô số lời muốn , cũng muốn lễ phép hỏi thăm, nhưng vừa mở miệng tất cả ngôn ngữ đều mắc kẹt nơi cổ họng, chỉ được mỗi câu: “ ấy vẫn ổn chứ ạ?’

      ổn.” Minh Y hít sâu, mắt đỏ hoe. “Nửa tháng qua nó đều giam mình trong phòng, bước ra ngoài, hề câu nào. Giống như sắp gục ngã rồi.” Giờ phút này người phụ nữ luôn ung dung nhân từ rưng rưng nước mắt. “Tiểu Nhược, con trai dì giống như sắp sụp đổ rồi… Dì hy vọng nó có thể khóc, có thể nổi giận, đập phá đồ đạc cũng được, ít nhất cũng bộc phát ra. Nhưng nó lại im lặng chút động tĩnh…”

      Đỗ Nhược nắm chặt mép bàn: “Dì, con có thể gặp ấy ? Chỉ lần thôi, lần thôi là được. Con với ấy, đây phải lỗi của ấy, ít nhất phải của mình ấy.”

      “Vô ích thôi.” Minh Y lắc đầu: “ ai hiểu tính cách nó hơn dì. Nó còn mặt mũi gặp bất cứ ai nữa, nhất là con. Nó càng thích người càng kiêu ngạo trước mặt người đó. Nhưng giờ… gặp con chỉ khiến nó đau khổ hơn. Lòng tự tôn của nó chịu đựng được… Còn ba nó, bình thường nó phạm lỗi gì cũng la mắng vài câu, song lần này gây ra họa lớn như thế mà ông ấy lấy câu. Bởi vì lần này khác…” Bà nghẹn lời, được nữa.

      Tim Đỗ Nhược như bị dao cắt, mắt hoen đỏ: “Vậy ấy phải làm sao bây giờ? Dì, phải làm sao mới có thể khiến ấy thoát khỏi tình trạng này?”

      “Dì biết, Vạn Tử Ngang và Chu Thao đều với dì chuyện ở trường. Dì và ba nó cũng từng nghĩ đến việc kiện ra tòa, nhưng lại thôi. Nó tuyệt đối đồng ý, đùn đẩy trách nhiệm với trường, nó thà chết còn hơn. Con hỏi dì phải làm sao ư?” Minh Y đưa tay lên che mắt. “Tiểu Nhược, dì biết làm sao cả? còn cách nào hết.”

      Cả người Đỗ Nhược như hóa đá. có thể tưởng tượng được tình trạng giờ của Cảnh Minh. Màn cửa dày cộm che kín căn phòng tối đen tia sáng, cậu co ro giường bất động như chết.

      Trái đất vẫn quay, hằng ngày mặt trời vẫn mọc và lặn, ngày và đêm vẫn luân phiên thay đổi. Cuộc sống bên ngoài vẫn tiếp diễn… nhưng cậu lại vô tri vô giác, còn sức sống, cứ thế trầm mặc trốn trong bóng tối.

      Sau khi gặp Minh Y, tâm trạng Đỗ Nhược càng đau khổ bội phần. Tim như ngâm dưới đáy biển lạnh băng, như có ai đó cầm dao đâm hết nhát này đến nhát khác.

      ngồi xe buýt trở về trường, nhìn Bắc Kinh mùa thu vàng rực, những tia nắng chói chang như lửa thiêu đốt mắt . Mùa thu rạng ngời như thế, vậy mà đáy lòng lại như mảnh đất hoang vu.



      Đỗ Nhược rơi vào đường cùng, vì vậy tìm thầy Lương Văn Bang. Chuyện qua nửa tháng, thầy Lương vẫn sa sút, sầu thảm và tuyệt vọng. thất bại này gây ra đả kích vô cùng lớn với ông. Vừa thấy Đỗ Nhược, thầy hỏi ngay: “ giờ Cảnh Minh thế nào?”

      Đỗ Nhược lắc đầu: “ ai gặp được ấy cả.”

      Lương Văn Bang càng thương cảm hơn: “Thầy cũng liên lạc được. Xảy ra chuyện này, nhóm giáo viên hướng dẫn đều thể thoái thác trách nhiệm. phải lỗi của mình em ấy, nhưng thằng bé quá tự phụ, chịu đựng được biến cố này.”

      Đỗ Nhược nghe xong liền xin thầy hãy chuyện với lãnh đạo nhà trường, cứu Cảnh Minh.

      “Thầy cố hết sức. Nhưng về phương diện hành chính, thân phận thầy giáo như các thầy can thiệp được. Thậm chí giáo sư Chân nghĩ hết cách liên lạc với MIT giúp em ấy, để em ấy qua bên kia học sớm. Nhưng mà…”

      hiểu: “Nếu trường quy trách nhiệm cho ấy rồi đuổi học, có phải ấy được ạ?”

      “Phải. Tiếp tục như vậy, về sau em ấy còn cơ hội trở mình trong lĩnh vực này đâu.”

      hoảng hốt vội la lên: “Thầy, em xin thầy hãy nghĩ cách khác , trường thể làm như vậy. Người chết trong cố lần này là bạn thân nhất của ấy, ấy đau khổ hơn ai hết. Dự án thất bại nên chỉ mình ấy gánh trách nhiệm.”

      Lương Văn Bang im lặng giây lát: “Thầy vẫn còn cách, chỉ là nếu thành công, em có nguy cơ bị trường đuổi học.”

      Đỗ Nhược chẳng mảy may nghĩ ngợi: “Cách gì ạ?”
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 60

      Lúc Đỗ Nhược gõ cửa văn phòng, Phó khoa Viên cười nịnh nọt gọi điện: “Trưởng khoa Ngô, chuyện này nhất định được giải quyết thỏa đáng, khiến mọi người hài lòng! Cuộc họp báo về cố lần này tiến hành vào sáng mai như bình thường, phiền cho thầy rồi, phiền cho thầy rồi.”

      Ông ta đặt điện thoại xuống nhìn ra cửa, cau mày: “Có việc gì?”

      Đỗ Nhược đến trước bàn Phó khoa Viên, tự giới thiệu: “Phó khoa Viên, em là Đỗ Nhược, thành viên của Prime.”

      Phó khoa Viên vừa nghe thấy, mày càng cau chặt hơn: “Bọn em cứ đến quấy rầy mãi thế, có cho tôi làm việc ?”

      “Nếu ai cũng đến sao trường lại thể lắng nghe ý kiến của bọn em?”

      “Ý kiến gì?” Ông ta vỗ bàn. “ chết người rồi còn bày đặt ý kiến!”

      Đỗ Nhược bị ông ta dọa sợ, run run lên tiếng: “Đó là trách nhiệm của mọi người, tại sao lại đẩy hết lên đầu ấy? Dự án thất bại, phá hủy danh dự của trường trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật đổ mọi tội lỗi lên đầu ấy, ấy tự phụ nghe khuyên can, đương nhiên quá đơn giản. Nhưng danh dự của trường quan trọng, tiền đồ của ấy quan trọng sao? ấy giành nhiều vinh dự về cho trường như vậy, bây giờ vừa xảy ra chuyện … hủy hoại tương lai của ấy, vậy quá đáng à?”

      Phó khoa Viên giận tím mặt: “Vốn là cậu ta kiêu căng liều lĩnh, nghe khuyên bảo. Tôi sớm thấy cậu ta chả có tiền đồ gì, tự phụ tự mãn, khinh người bằng nửa con mắt. Các cậu là trách nhiệm của cả nhóm, tốt, sau này ai đến tìm tôi, ký tên gánh chịu trách nhiệm gì đó đều bị đuổi cùng với cậu ta hết.”

      Mặt thoắt đỏ thoắt trắng, chợt tỉnh táo lại: “Phó khoa Viên, chưa từng có ai căn ngăn bọn em cả.”

      “Gì cơ?”

      “Muốn đuổi đuổi luôn cả nhóm giáo sư, phó giáo sư hướng dẫn bọn em luôn kìa!” Lồng ngực phập phồng, gằn từng câu từng chữ: “Mỗi lần cải tiến dự án đều được giáo sư phê chuẩn, báo cáo phản hồi đều có chữ ký của họ. Dự án thất bại, nhóm phó chết, ai cũng thoát được liên quan. Nếu thầy kiên quyết đẩy hết trách nhiệm lên người Cảnh Minh, em…” cắn răng: “Em tìm phóng viên, công khai toàn bộ báo cáo ghi chép nội bộ của Prime, để mọi người biết, toàn bộ tiến trình thực đều được cả nhóm đồng ý, còn có giáo sư Chân Đạo Minh, Lương Văn Bang, Dương Trường Thanh, phó giáo sư Từ Viễn… đều nhất trí đồng thuận. Muốn chết tất cả cùng chết, để cho tất cả giáo sư và sinh viên xuất sắc của trường đều bị đuổi hết !”

      “Em!” Ông ta vỗ bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Đỗ Nhược: “Họ đều là thầy và bạn học của em đấy!”

      “Em mặc kệ, các người thể ép ấy vào chỗ chết được. ấy…” đến đây mắt ướt đẫm và nghẹn ngào. “…Xuất sắc như thế… Các người ép ấy vào đường cùng, còn ấy hề muốn kiện các người ra tòa… Phó khoa Viên, trường thể làm như vậy. Ban đầu thử xe thành công, ấy hề băn khoăn chia ngay 20% cổ phần cho trường, rằng đây là phần mà nhà trường đáng được hưởng. Nhưng các người sao, đoạt giải giành tiếng tăm huy hoàng, thất bại phủi sạch quan hệ. Các người thể làm vậy!”

      Sắc mặt Phó khoa Viên đen sì, thở hồng học nên lời.

      “Em biết có thể thuyết phục được thầy . Nhưng mà…” rưng rưng lệ: “Em vẫn giữ ý định của mình. Nếu trường muốn hủy hoại ấy em lôi hết sinh viên và giáo sư xuống hố chôn chung.”

      Đỗ Nhược ra khỏi văn phòng liền chống ngay vào vách tường, sợ đến mức chân bủn rủn. Trở về ký túc xá, sắc mặt càng trắng bệch, ôm mình ngồi ghế ngừng run rẩy.

      Hà Hoan Hoan nghe kể lại sợ đến mức nhảy dựng: “Cậu quá hóa ngu rồi, điên sao? Nếu mấy lời uy hiếp của cậu vô dụng, trường kiên trì xử phạt cậu ta và đuổi cổ cả cậu luôn làm sao? Cậu học, cần tiền đồ nữa hả? Nhà cậu ta còn có công ty lớn để thừa kế, còn cậu sao? Tiền đồ của cậu ta cần đến lượt cậu mang tiền đồ của mình ra đánh đổi à!”

      “Cậu đừng nữa!” Đỗ Nhược gào lên, ôm lấy đầu mình khóc nức nở.

      Hà Hoan Hoan còn định gì nữa nhưng bị Hạ Nam cản lại: “Đừng nữa… có hơi sức như vậy tìm thêm người lên diễn đàn BBS đẩy chủ đề thỉnh cầu của nhóm Hà Vọng lên top .”

      Đêm đó, Đỗ Nhược nơm nớp lo sợ sao ngủ được. Lỡ như bị đuổi học sao? Làm sao về nhà gặp mẹ đây? quá đỗi căng thẳng, thức trắng cả đêm đến tận lúc trời hửng sáng.

      Khi Hạ Nam mở máy tính lên xem cuộc họp báo của trường được phát sóng trực tiếp, trốn giường bịt tai lại, vùi đầu vào gối. chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt và thanh ù ù chao đảo, cố gắng cách ly bản thân với tất cả mọi thứ bên ngoài.

      Mãi đến khi loáng thoáng nghe thấy: “… Tất cả trình tự đều bình thường, là tai nạn ngoài ý muốn. Đây là thất bại của cả trường, chúng tôi rút kinh nghiệm.”

      Hà Hoan Hoan mừng rỡ hét ầm lên: “Đỗ Nhược! Đỗ Nhược!”

      hơi thả tay ra, nghe phóng viên hỏi: “Dự án dừng lại sao?”

      “Phải quan sát thời gian.” Giọng người đại diện phát ngôn cho trường trầm ổn truyền đến: “ con đường nghiên cứu khoa học luôn luôn có thất bại và chướng ngại khiến người ta tan nát cõi lòng, vì vậy thành công và thành tựu mới trở nên hiếm có vô cùng. Hy vọng những bạn thanh niên trẻ đừng vội nản chí, đừng vội chùn bước, hãy đứng dậy và tiếp tục hành trình. Trường vẫn mãi ủng hộ các em.”

      Môi Đỗ Nhược tái nhợt, run lẩy bẩy, lệ nóng ào ạt tuôn trào nhưng cất lên được thanh nào…
      ly sắc, truth205Chôm chôm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :