1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 55

      Cuối tháng Mười, tiết trời cuối thu chuyển lạnh, lá rơi phủ kín cả con đường. Đại hội thể dục thể thao của sinh viên năm nhất chính thức bắt đầu.

      Hôm ấy Đỗ Nhược và Cảnh Minh đến thư viện tự học. Lúc ngang qua sân thể dục, thấy mấy sinh viên năm nhất làm lễ khai mạc, hai người bèn đứng lại bên lưới sắt quan sát.

      Đỗ Nhược khỏi bùi ngùi: “ năm trôi qua rồi, nhanh .”

      Cảnh Minh bỗng hỏi: “Năm ngoái chạy bốn trăm mét, có phải đụng vào em ?”

      Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn cậu: “Thế mà vẫn nhớ á?”

      nên nhớ sao? Lúc đó em làm sợ hết cả hồn.”

      Đỗ Nhược thấy hiếu kỳ: “Sợ ư, tại sao?”

      Cậu chê bai: “Khi đó em gầy tong teo, còn tưởng đụng em gẫy xương rồi ấy chứ. May mà sao cả.”

      cười phì, hóa ra cậu mang tâm lý này: “ có gì khác à?”

      “Gì khác nữa?”

      “Trang phục hôm đó em mặc chẳng hạn.”

      nhớ .”

      Cậu quên chuyện này rồi sao? Đỗ Nhược nhíu mày: “Lúc đó còn khen em xinh nữa cơ!”

      Hiển nhiên Cảnh Minh tin, cười nhạo: “Mơ !”

      Đỗ Nhược trừng mắt nhìn cậu, giận dỗi quay người bỏ . Cậu nhướng mắt, nhàn nhã ung dung phía sau , lát sau lại tiến lên song song.

      Hai người đến thư viện, tìm chỗ ngồi đối diện nhau như thường ngày, sau đó tự tìm sách tra tài liệu. Thư viện vốn yên lặng, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng trao đổi cực khẽ của họ hoặc tiếng chuyển cốc nước hay bút chì gì đó cho đối phương… Ai làm chuyện người nấy, nhịp nhàng ăn ý vô cùng.

      Mỗi khi dứt khỏi trang sách, cậu tự nhiên ngẩng đầu nhìn , thấy nghiêm túc ghi lại các thông tin trọng điểm lặng lẽ hướng mắt vào quyển sách. Còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu nhíu mày suy ngẫm về nội dung trong tài liệu tiếp tục cắm cúi ghi chép.

      Sau khi công khai tình cảm, hai người luôn như hình với bóng, ra vào thư viện, căng tin hay phòng thí nghiệm mà hề che giấu. Chỉ là mỗi lần đến thư viện, nhất là lúc dùng cơm ở căng tin, họ luôn trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt. Mấy đồng đội trong phòng thí nghiệm hai ngày đầu còn trêu chọc cười cợt, qua mấy ngày sau cũng chẳng buồn quấy rối.

      Cuối tháng, nội bộ Prime mở cuộc họp thảo luận vấn đề tăng tốc tổng thể.

      Chuyện tốc độ mới nghe đơn giản, chỉ cần tổ vận hành cải thiện tính năng động cơ và điện cơ là được. Thế nhưng thực tế lại hề đơn giản. Họ phải đồng loạt nâng tốc độ vận hành của mỗi đối tượng nghiên cứu, mỗi hệ thống và mỗi phân đoạn. Nhất là tổ điều khiển, cần nâng cao tốc độ xử lý AI, dạy nó nhiều năng lực tự học hơn.

      Lý Duy phát biểu: “Tốc độ khớp máy, độ nhạy cảm, độ phản hồi, tốc độ xử lý dữ liệu… đều phải tăng theo.”

      Chu Thao cười : “Đội chúng ta đúng là ngày càng thẳng tiến.”

      Vạn Tử Ngang hỏi Lý Duy: “Thể nghiệm điều khiển tốt hả?”

      “Rất tốt. Giống như lái chiếc xe đắt đỏ hơn hai trăm nghìn vậy.”

      Vạn Tử Ngang hiểu ngay: “Chúng ta cần là cảm giác lái chiếc xe năm sáu trăm nghìn, thậm chí là cả triệu cơ.”

      “Đúng vậy, chạy rất êm, tăng tốc, vượt đèo đều êm hết. Nhưng… nếu từng lái xe xịn rồi phát , nàng hề thoải mái nhàng như mấy con xế hộp “hàng khủng”. Cảm giác như là…”

      Cảnh Minh gật đầu: “Cật lực.”

      “Đúng, cật lực.” Lý Duy tán thành. “Dĩ nhiên, thỏa mãn đa số nhu cầu của người ta là thể, chỉ là xem chúng ta muốn thế nào thôi.”

      “Ý cậu là nàng rất hoàn mỹ, nhưng chỉ cần chúng ta muốn nàng có thể hoàn mỹ hơn. Xe chạy chậm ai cũng làm được, nhưng khi nâng tốc độ lên loạt vấn đề cần kíp nối theo phải giải quyết thế nào? Ai có thể giải quyết nắm bắt được thời cơ then chốt.”

      Đỗ Nhược loáng thoáng cảm thấy mạo hiểm, vừa định lên tiếng Cảnh Minh tiếp: “Có điều, vấn đề đó giống như con đường dài, cần thời gian đến mấy năm. Chúng ra cứ từng bước , đến đâu chắc đến đó.”

      Vậy là lại an tâm.

      Hà Vọng thích thử thách, vui vẻ nhún vai: “Được. Dù sao sớm muộn cũng phải giải quyết, cứ bắt tay vào làm thôi. Có thể làm được đến trình độ nào đến trình độ đó. Tôi cũng hy vọng nhanh chóng thấy được nàng có ý thức tự chủ nhiều hơn, năng lực xử lý tình huống đột ngột mạnh hơn.”

      Tất cả đều nóng lòng muốn thử nên đồng loạt nhất trí. Cảnh Minh cười: “Được rồi, mỗi tổ đều cố gắng hết sức .”

      Tan họp, Cảnh Minh tới nắm tay Đỗ Nhược, thấp giọng hỏi: “Lát nữa muốn ăn gì? Món Tây hay món Trung?”

      phải tối nay cả nhóm cùng sao? Sao hỏi ý mọi người?”

      “Đám ma đói kia ăn gì cũng được cả. Cho em đặc quyền, em muốn ăn gì ăn đó.”

      Hà Vọng gào lên: “Tôi nghe thấy đấy nhé! Dám ngang nhiên lập mưu kìa!”

      Cảnh Minh ném cây bút sang, buồn để ý.

      Mắt Đỗ Nhược tỏa sáng: “Em muốn ăn lẩu.” Mấy hôm trước trời mưa, trời bắt đầu lạnh rồi.

      “Được. tìm nhà hàng ngon cho em.” Cảnh Minh xong liền vuốt tóc .

      Hà Vọng quay đầu nhìn Vạn Tử Ngang, đau khổ đấm ngực: “Tôi hoài niệm cái thời họ lén lút đương quá. Lúc ấy còn biết chừng mực, bây giờ quả coi ai ra gì mà!” Vạn Tử Ngang nhún vai đồng cảm.

      Địa điểm ăn uống buổi tối cách trường khá xa nên phải lái ba chiếc xe . Nhà hàng lẩu khá sang trọng, gian riêng tư, sắc màu chủ đạo bên trong là đen và đỏ. Vừa vào cửa ngửi thấy hương thơm lan tỏa, nhàng hề gắt mũi.

      Mọi người quây quần bên chiếc bàn lớn. Gọi thức ăn xong, Cảnh Minh và Lý Duy ra ngoài chốc lát. Chu Thao trêu: “Đỗ Nhược, cậu biết Cảnh Minh trẻ con cỡ nào ?”

      “Sao thế?”

      “Cậu ta dùng nick ảo lên BBS chửi nhau với mấy người xấu cậu hơn tiếng luôn đấy, ha ha.”

      Đỗ Nhược dở khóc dở cười.

      Bấy giờ, Cảnh Minh và Lý Duy tay xách nách mang vào. Hà Vọng tinh mắt: “Ồ, làm gì thế?”

      Lý Duy cười: “Prime No.2 ra mắt thành công, Big Boss chuẩn bị chút quà cho mọi người.”

      Trong túi là những chiếc hộp đủ mọi màu sắc và kích cỡ. Cảnh Minh ném chiếc hộp cho Hà Vọng. “Của cậu này.” Kế tiếp là đến Chu Thao, Vạn Tử Ngang.

      Hà Vọng mở hộp ra, suýt nữa bật dậy khỏi ghế: “Aaaa, Optimus Prime phiên bản hạn chế ông đây thèm muốn lâu! Mẹ nó, cậu mua ở đâu vậy?”

      Chu Thao cũng cười như điên: “Đôi Yeezy này bây giờ mua được nữa đâu!”

      Vạn Tử Ngang là bộ tai nghe cực kỳ cao cấp, những người còn lại là đồng hồ đeo tay, CD còn phát hành nữa… Ai cũng nhận được món đồ mà họ hằng ao ước. Big Boss là số ! Đỗ Nhược vui sướng nhìn mọi người, hề bất ngờ khi Cảnh Minh chú ý đến từng sở thích của từng người, vì cậu coi họ là bạn chí cốt kia mà.

      Thấy Cảnh Minh càng lúc càng gần mình, Đỗ Nhược từ từ thẳng người dậy, chờ đợi niềm vui bất ngờ cậu mang đến. Thế mà cậu lại phát quà cho Đồ Chi Viễn ngồi cạnh .

      Cảnh Minh thản nhiên ngồi xuống ghế.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược trố mắt, quay sang nhìn cậu. Cậu cũng quay đầu lại nhìn : “Sao vậy? Đói rồi hả?”

      Lần này Đỗ Nhược á khẩu, đành “ừ” tiếng.

      “Đợi chút, thức ăn sắp đưa lên rồi.” Cậu vuốt tóc .

      Cả bàn đều ồn ào náo nhiệt, săm soi ngắm nghía quà của mình chịu rồi tay, Đỗ Nhược lặng lẽ nắm chặt đũa. Vì giữa chừng mới gia nhập nên có quà sao? mím môi, ánh mắt đầy hâm mộ nhìn mọi người rồi cúi đầu tiếp tục siết đôi đũa.

      Cảnh Minh vừa uống nước vừa liếc mắt nhìn , khóe môi cong cong.

      Nồi lẩu và thức ăn nhanh chóng được mang lên. Đỗ Nhược dẹp tâm sang bên, tập trung chiến đấu với mấy món bàn. Chẳng mấy chốc thịt bò, lá sách, mực, thịt dê, sò điệp, cá lưỡi trâu… đều được cho vào nồi nước lẩu sa tế sôi sùng sục. gắp vào bát ăn ngấu nghiến.

      Hà Vọng vừa ăn thịt dê vừa hỏi Cảnh Minh: “Này, , sao cậu lấy được bản hạn chế kia? Tôi tìm suốt năm ra ấy.”

      Cảnh Minh ung dung đáp: “Tôi chỉ tìm hai, ba ngày thôi.”

      “Mẹ nó.” Hà Vọng mắng: “Biến !”

      Đỗ Nhược vừa chú tâm ăn sò diệp, ánh mắt vừa lặng lẽ tìm kiếm lá sách. Món này rất đắt hàng trong nồi lẩu. Mỗi lần muốn nhúng lâu hơn chút, kết quả đưa đũa vào phát đều bị vớt hết rồi.

      nghĩ ngợi bỗng thấy có người cầm muôi vớt hết lá sách trong nồi bỏ vào đĩa của .

      Cảnh Minh bỏ muôi lên miếng gác, tiếp tục trò chuyện với bạn bè: “Tôi thấy kiểu màu trắng có hoa văn kia cũng khá đấy chứ.”

      Hành động của cậu vô cùng tự nhiên, ngay cả bản thân cũng ý thức được. Ngược lại nhóm Vạn Tử Ngang nhìn Đỗ Nhược cười cười khiến gò má đỏ bừng như bị hun nóng.

      Mà kể cũng lạ, nãy giờ cậu vẫn luôn say sưa tán gẫu mà, sao lại biết “canh” lá sách vậy nhỉ?

      Ăn xong, Cảnh Minh lái xe trở về trường. Đỗ Nhược ngồi bên ghế lái phụ, Hà Vọng và Vạn Tử Ngang ngồi hàng sau, dồn hết hứng thú vào món quà của mình, thảo luận rôm rả. Đỗ Nhược có quà chỉ đành tay trái nắm tay phải, vừa nhai kẹo cao su hương bạc hà vừa quay đầu ngắm cảnh đêm lướt vun vút bên ngoài cửa xe.

      Về đến trường, hai người ngồi phía sau hết sức biết điều, xuống xe trước để lại gian riêng cho Cảnh Minh và Đỗ Nhược.

      từ từ cởi dây an toàn ra: “Em về đây.”

      “Ừ.” Cảnh Minh tắt máy, hề ngoảnh sang.

      Xem ra có quà rồi! Đỗ Nhược bĩu môi, vừa đưa tay kéo cửa xe liền nghe thấy tiếng cậu cười khẽ: “Đợi cả đêm mà cứ vậy về sao?”

      quay phắt đầu lại.

      Nụ cười và giọng của cậu rất đỗi gian manh: “ cần quà hả?”

      cố ý!” đánh lên cánh tay cậu.

      Cậu nhếch môi cười, lấy chiếc hộp ra đưa cho : “Này”

      vừa định nhận cậu rút lại, chỉ vào mặt mình: “Hôn cái.”

      “Lúc Hà Vọng nhận quà, sao bảo cậu ấy hôn ?”

      đâu thích nó, bảo nó hôn làm gì?” Cảnh Minh trêu ghẹo: “ hôn có quà nhé.”

      Đỗ Nhược “hứ” tiếng. Cảnh Minh đùa nữa, cười : “Cầm lấy .”

      vừa mở ra xem thấy lớp vải nhung đen là chiếc vòng tay bạch kim gắn kim cương vô cùng tinh xảo.

      “Đẹp quá.” xuýt xoa.

      “Thấy cổ tay em quá nên lấy số bé nhất.” Cậu đeo vòng lên tay . “Vừa vặn.”

      Đèn đường chiếu qua kính chắn gió, rọi lên chiếc vòng tay lấp lánh như sao.

      “Đẹp đấy, em thích lắm.” vui sướng ngước mắt nhìn cậu. “Cảm ơn .”

      Trái lại, ánh mắt cậu lộ vẻ ngượng ngùng, vu vơ. “Ai cũng có phần, đây là phần em đáng được nhận.” Dứt câu lại chỉ vào má mình. “ hôn sao?”

      hôn.” cố ý thế, vừa cười vừa kéo cửa xe.

      “Kịch” tiếng, cửa khóa lại, bên trong xe tĩnh lặng như tờ.

      hôn thả em đâu.” Cậu bỡn cợt.

      Trong gian mờ tối, ánh mắt cậu sáng tựa sao trời. mím môi cười giây lát mới kề đến định hôn lên má cậu. Vậy mà môi vừa đưa tới gần cậu liền nghiêng đầu, hai đôi môi chạm vào nhau, cậu cười đắc ý.

      Hơi thở Đỗ Nhược có chút tắc nghẽn, hương bạc hà thoang thoảng người cậu khiến choáng váng mơ hồ.

      tay Cảnh Minh ôm chặt eo , tay giữ gáy hôn say đắm. Trọng tâm ở trạng thái nghiêng người của vững, cả người nương vào lòng cậu. Ghế xe chợt ngã ra, cậu áp dưới người mình, hôn từ mặt qua tai rồi xuống cổ.

      Toàn thân nóng rực, giọng lẩm bẩm: “Trong xe ngột ngạt quá.”

      “Sao thấy vậy?” Cảnh Minh luồn tay vào áo , da thịt con mềm mại trải đầy lòng bàn tay nóng rực.

      Đỗ Nhược hoảng hốt nhìn cậu, cậu cũng chăm chú nhìn . Tay cậu luồn ra sau lưng , bóp , móc áo lập tức bung ra. cảm giác nóng bỏng từ lòng bàn tay cậu tức khắp ập đến ngực . Mặt Đỗ Nhược đỏ như gấc, đầu óc cũng rối loạn, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu.

      Đáy mắt Cảnh Minh đong đầy nét cười. Cậu cúi đầu hôn lên môi , cổ , sau đó lần theo cổ áo để hở trượt vào trong, hôn lên ngực .

      Đỗ Nhược khẽ ngâm nga, máu trong cơ thể như sôi trào, cả người trở nên tê dại, vừa sợ hãi vừa mê loạn. Cơ thể cả hai người quấn quýt vào nhau, bất chợt đụng phải thứ gì đó cưng cứng.

      chợt cứng đờ, cậu cũng khựng lại giây. Đôi mắt đen láy nhìn chốc lát rồi bỗng thở dài, quay người nằm ngửa ra.

      Đỗ Nhược ngượng chín mặt nhìn cậu, khuôn mặt cậu cũng ửng hồng: “Xem ra em phải ở đây với lát rồi.”

      cắn môi dám nhìn xuống, ánh mắt lảng tránh nhìn khắp nơi.

      Cảnh Minh đột ngột trở mình đè ép lần nữa, Đỗ Nhược kinh hãi hét lên. Ấy vậy mà cậu lại có động tĩnh, chỉ tha thiết gọi : “Nhược Xuân!!”

      “Ừm?”

      “Tháng sau thử xe thành công, cả đội nghỉ mát ở nước ngoài. Khi đó… chúng ta ở cùng phòng được ?”

      Tim đập như trống giục, vừa định quay đầu cằm bị cậu giữ lại: “Có được ?”

      Đỗ Nhược thở hổn hển: “Đến lúc đó hãy .”

      Cậu nghe được sức nặng trong lời , nhoẻn môi cười, hôn chụt lên môi như đóng dấu làm tin.

      Sau khi xuống xe, Cảnh Minh vẫn đưa đến tận ký túc xá mới lời tạm biệt. Đỗ Nhược nghĩ tới chuyện tối nay làm, tai nóng như thiêu đốt. Lại nhìn vòng tay thấy thích quá đỗi, đứng trong thang máy mà mắt vẫn rời, miệng cười tươi tắn.

      Về đến phòng ký túc xá, khoe khoang hay gì, nhưng lúc cởi áo khoác ra liền bị Hà Hoan Hoan phát : “Gì mà sáng lấp lánh thế!”

      nàng lập tức nhảy ra khỏi giường: “Chu choa, đẹp quá trời quá đất. Cảnh Minh tặng hả?”

      Hạ Nam và Khưu Vũ Thần nhìn sang, trợn tròn mắt: “Trời ạ!”

      Đỗ Nhược ngại ngùng rụt tay lại.

      Khưu Vũ Thần tấm tắc: “Ôi chao, hẹn hò với công tử nhà giàu tốt, ra tay là tặng ngay chiếc vòng đắt tiền như vậy.”

      Đỗ Nhược giật mình, vừa định giải thích đây là phần thưởng thử xe Prime No.2 thành công Hạ Nam thản nhiên : “Tuy nhà cậu ấy có tiền nhưng phải người tặng quà bừa bãi đâu. Chắc chắn rất thích cậu ấy mới tặng chiếc vòng tay đắt thế.”

      Hà Hoan Hoan tò mò: “Đắt cỡ nào?”

      “Hơn hai trăm nghìn.”

      “Ôi mẹ ơi!”

      Đầu óc Đỗ Nhược bỗng nổ ầm, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ vòng tay như mũi tên có thể đâm mù mắt . Hơn hai trăm… nghìn cơ đấy!

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 56

      Hai giờ sáng, Đỗ Nhược vẫn sao ngủ được. nằm giường ngẩn người nhìn trần nhà u tối, đầu óc hỗn loạn, cảm thấy mấy tháng qua như sống trong giấc mơ. Mở điện thoại di động dưới gối ra, tin nhắn Cảnh Minh chúc ngủ ngon vẫn còn. nhìn khung đối thoại của cậu rồi vùi đầu vào gối.

      Hôm sau, vẫn dậy sớm như thường lệ, ôn bài buổi sáng, đến lớp, bỏ lỡ việc nào.

      Chuyện nâng cao tốc độ cho xe ở phòng thí nghiệm đến giai đoạn cấp bách. Tất cả mọi người đều nghiên cứu phương án giải quyết. Cảnh Minh bận rộn nhất, đành tạm thời gạt chuyện vòng tay sang bên, nghiêm túc làm việc.

      Đêm đó, Đỗ Nhược tra tài liệu ở thư viện đến khuya. Lúc thư viện sắp đóng cửa điện thoại di động sáng lên, Cảnh Minh nhắn tin đến: “Em ở đâu?”

      “Thư viện, còn ?”

      “Phòng thí nghiệm.”

      “Làm xong rồi hả?”

      “Ừ, thư viện sắp đóng cửa chưa?”

      “Rồi”

      sang đón em”

      “Ừm.”

      Cậu gửi hình biểu cảm của chú chó Shiba Inu đến. Đỗ Nhược nghẹn lời.

      thu dọn đồ đạc, đứng đợi cậu ở ven đường. Trời cuối thu, lá vàng cây xào xạc trong gió, đèn đường mờ ảo phủ xuống vạn vật màu vàng nhạt. Đỗ Nhược rụt cổ co rúm người, chợt nghe tiếng chạy bộ vọng lại từ cuối đường của Cảnh Minh.

      cầm điện thoại nhắn tin cho cậu: “Đừng chạy.”

      Bên kia cậu lấy điện thoại ra xem, mặc kệ tiếp tục chạy đến trước mặt .

      đứng bên này cất cao giọng: “Đừng chạy nữa, em có bốc hơi đâu.”

      Lời còn chưa dứt cậu cười tươi, sải bước dài xông đến ôm chầm lấy , cúi đầu hôn môi . Tim lỡ nhịp, chỉ cảm thấy vòng ôm của cậu ấm áp vô vàn. Hơi thở nóng hổi của Cảnh Minh phả lên làn môi, cảm giác như có thể khiến tan chảy. Đỗ Nhược kìm được ôm siết lấy eo cậu.

      Cậu dịu dàng tách khỏi môi , lại hôn vài lần nữa mới cười khẽ: “Có nhớ ?”

      Mắt long lanh, mặt ửng hồng: “ phải buổi chiều mới gặp ở phòng thí nghiệm sao?”

      “Sao lại nhớ em đến vậy cơ chứ?” Cậu khó hiểu , mặt cọ vào má như âu yếm mèo đáng . “Sao lại nhớ quá vậy?”

      mỉm cười ngọt ngào trong vòng tay cậu: “Em cũng nhớ .”

      Lúc này, Cảnh Minh mới hài lòng thả ra, vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai giúp : “Đói bụng chưa? ăn khuya ?”

      “Ngày nào cũng ăn, muốn em thành heo hả.”

      thấy em gầy quá, nên phải bồi bổ cho em, hì hì.” Cảnh Minh trêu đùa: “Để thử xem có béo lên nào.” Vừa dứt câu, cậu vòng tay ôm eo nhấc lên.

      Đỗ Nhược đấm vào vai cậu: “Bỏ em xuống.”

      Cậu cười thích thú đặt xuống: “Đâu có béo lên, vẫn như cọng bún ấy. Em muốn ăn…” Rồi bất ngờ nắm phải cổ tay trống trơn của Đỗ Nhược.

      Nụ cười cậu đanh lại, câu chỉ thốt ra được nửa chừng. Cảnh Minh lập tức kéo tay áo lên xem. Cổ tay mảnh khảnh trơ trọi có gì cả. Sắc mặt cậu thoáng thay đổi.

      “Vòng tay đâu? Sao đeo?”

      “Em…” Đỗ Nhược nghĩ ngợi chốc lát, cắn môi lấy chiếc hộp ra đưa cho cậu. “Hay là… giữ lại .”

      Cảnh Minh đơ người trong chốc lát, từ chối nhận lại chiếc hộp: “Tại sao?”

      Tay run run, răng môi cũng đánh cầm cập, chẳng biết có phải vì trời chuyển lạnh hay do cơn sợ hãi lấn át, nhưng vẫn cố mỉm cười: “Đắt quá! Lúc đầu em nghĩ giá nó chỉ tương đương mấy món quà của Hà Vọng, Lý Duy bọn họ, nhưng ngờ…” cảm thấy bản thân nực cười, đeo tay món đồ đắt giá như vậy mà hề biết được giá trị thực của nó, chỉ nghĩ nó là chiếc vòng tay tầm thường như bao chiếc vòng khác…

      Sắc mặt Cảnh Minh trở nên khó coi: “ giữ lại mang tặng cho ai?”

      khó khăn cất lời: “Tặng cho dì…”

      Cậu ngắt ngang: “Đây là số nhất, mẹ đeo vừa.”

      Đỗ Nhược giật mình, nhất thời luống cuống tay chân, cứ giơ chiếc hộp giữa khoảng . Đồ lấy ra rồi cũng thể bỏ vào lại, xấu hổ đến mức có chỗ để trốn, năng suy nghĩ: “Có thể trả hàng hoặc bán lại ?”

      Dù là người bản tính vốn ngông nghênh bá đạo như Cảnh Minh cũng khỏi ngây người giây lát trước câu hỏi của . Cậu bị đả kích đến mức mặt mày tái mét: “Đây là món quà đầu tiên tặng cho em, em bảo đem bán nó ư?”

      “Em có ý đó!” quýnh lên, mồ hôi toát ra giữa đêm thu lạnh lẽo. “Em chỉ em dám nhận món quà này thôi.”

      Cậu cảm thấy quá lố bịch, cười khẩy : “Em thử cho nghe xem, sao lại nhận được?”

      “Nó quý giá quá.”

      “Món đồ này chẳng thấm vào đâu với cả, em có thể đừng…”

      “Nhưng với em có.” lớn tiếng ngắt lời cậu.

      Cảnh Minh dừng lại nhìn chăm chăm, run run nhìn lại cậu.

      có kết quả.

      Cảnh Minh quay đầu nhìn thân cây bên cạnh, hít sâu hơi để đè nén cơn tức cuồn cuộn trong ngực. Lát sau, cậu gằn giọng: “Đỗ Nhược Xuân, em có thể đừng già mồm như vậy ?”

      Tim Đỗ Nhược như bị thứ gì đó đâm thẳng vào.

      “Đồ mua rồi, em trả lại cho tôi là có ý gì?” Cảnh Minh bật cười: “Em muốn tôi phải làm thế nào? Em , em trả lại cho tôi bảo tôi phải xử lý ra sao? Mẹ nó, tôi tự đeo hả?”

      Đỗ Nhược cười chua chát: “Sao lúc mua nghĩ cho em? bảo em làm sao đeo đây? sinh viên bình thường như em đeo chiếc vòng hơn hai trăm nghìn tệ trước mặt bạn học và thầy ? Mọi người vốn hay bàn tán về em mà còn làm vậy. Với lại, lần sau em đến nhà , em phải đối mặt với ba mẹ ra sao? Đeo chiếc vòng đắt đỏ mua gặp dì, dì nhìn em thế nào? hỏi em có ý gì, vậy còn có ý gì? Lúc mua tại sao cân nhắc chút?”

      “Nghĩ cho em? Mẹ kiếp, tôi còn nghĩ cho em á?” Cảnh Minh nổi cơn thịnh nộ. “Tiền này là tự tôi kiếm ra, phải của ba mẹ tôi. ngang qua cửa hàng thấy chiếc vòng này đẹp liền nghĩ ngay đến em. Tôi vui mừng nghĩ nó đeo tay em ắt hẳn rất xinh, nghĩ đến em thấy nó cười vui vẻ, vậy là sai sao? Khốn kiếp, tôi mua vòng cho bạn mình là phạm pháp sao?”

      nghe thế liền sững sờ, vừa khó xử vừa áy náy, vừa hối hận vừa tan nát cõi lòng, lắc đầu nguây nguẩy: “Xin lỗi, câu vừa rồi xem như em chưa …”

      “Vậy em có nghĩ cho tôi lần nào , có nghĩ đến tôi ? Tôi thử hiểu em, bước vào thế giới của em. Còn em, em có về phía tôi bước nào chưa? Em từng có ý định vào tham quan thế giới của tôi chưa? Lẽ nào em muốn tôi phải tự thay đổi bản thân cho phù hợp với em sao?”

      Đỗ Nhược chỉ biết thảng thốt nhìn cậu, nên lời. Cậu sai, là sai. lắc đầu liên hồi. Cậu bao giờ hiểu được nỗi hổ thẹn và tự ti của . Con người của cậu, chân tình của cậu, tình cảm của cậu, cái tốt lẫn cái xấu của cậu… đều thể gánh nổi.

      Đỗ Nhược cố chấp bước đến, nhét chiếc hộp vào tay cậu: “Em cần, giữ lại .”

      Hành động này hoàn toàn chọc giận Cảnh Minh, cậu vứt phăng chiếc hộp xuống đất. Chiếc hộp bung ra, vòng tay bạch kim lăn lông lốc ra đất. m thanh lanh lảnh vang lên khiến Đỗ Nhược kinh hãi.

      cần vứt !” Cậu lạnh lùng rồi quay hề ngoảnh lại.

      Đỗ Nhược đứng đờ tại chỗ, tim như bị lưỡi dao băng đâm vào đau buốt. Lát sau, hoàn hồn cuống quýt chạy đến nhặt chiếc hộp và vòng tay lên. Dưới ánh đèn soi tỏ, thấy chiếc vòng hằn lên vài vết xước. Đỗ Nhược đau lòng chết được, nước mắt tuôn ra ào ạt.

      ngồi xổm đất, ngón tay cố chà lau vết xước kia, như thể muốn làm mờ nó . Nhưng chà thế nào cũng vô dụng. Vòng tay trầy xước cả rồi, chỉ biết òa khóc nức nở.

      Đỗ Nhược lau sạch bụi đất hộp và vòng lâu mới đứng dậy, ôm chiếc hộp nức nở ra về. Tiếng lá vỡ vụn dưới lòng bàn chân giống như tiếng lòng rạn nứt. cúi đầu để mặc nước mắt tí tách, vài bước thấy bóng người xuất trước mặt.

      Cảnh Minh đứng ở giao lộ chờ . Đèn đường soi bóng cậu in dài mặt đất kéo đến tận chân . Họ cách nhau khoảng, Đỗ Nhược thấy vẻ mặt trong bóng tối của cậu.

      Đỗ Nhược vội lau nước mắt, cúi đầu lướt qua Cảnh Minh. Nhưng chỉ trong chớp mắt cậu kéo tay lại, vòng tay dịu dàng ôm vào lòng: “Là quá nóng nảy, đừng khóc nữa.”

      Nước mắt thoáng chốc tuôn trào như vỡ đê, thấm xuống áo cậu ướt đẫm.

      “Chuyện này có gì đáng khóc đâu?” Cậu cúi đầu đưa ngón cái lau những giọt lệ trượt dài gò má Đỗ Nhược. im lặng rằng, nước mắt đầm đìa sao dừng lại được. Cậu thở dài lại ôm vào ngực. “Đừng khóc nữa, khi nãy phải cố ý quát nạt em, chẳng qua…”

      “Nhược Xuân…” Cảnh Minh chăm chú nhìn khuôn mặt đẫm lệ của . “Sau này chúng ra luôn luôn ở bên nhau. Tất cả của em đều là của , tất cả của đều là của em. chiếc vòng tay thôi mà, chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện này được ? Nó đáng chút nào.”

      cãi nhau nữa.” Rốt cuộc nghẹn ngào cất lời: “Em cũng tốt, em ra những lời đúng. Nhưng mà em …”

      hiểu.” Cậu giọng ngắt lời, hiểu được nỗi khổ trong lòng nên cậu muốn để tự xé toạc nó ra nữa, bèn thay . “Em muốn đeo đừng đeo. Nhưng đeo cũng phải giữ, được phép trả lại cho . Sau này ngày em có thể đeo nó, được ?”

      “…Ừm.” trịnh trọng gật đầu, ôm lấy eo cậu.

      “Tốt rồi, đừng khóc nữa.” Cậu vuốt lưng , dỗ dành: “Đừng khóc nữa mà.”
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 57

      Đỗ Nhược trở về ký túc xá là hơn mười giờ. Trong phòng ngủ tắt đèn tối om, mấy người bạn leo lên giường chuẩn bị ngủ. để mọi người biết bản thân vừa khóc, mải cúi đầu thu dọn đồ đạc.

      Hà Hoan Hoan vừa ăn bim bim Cảnh Minh gửi đến vừa cười đùa: “Kể từ lúc Cỏ có người luôn về muộn ấy nhỉ.”

      Đỗ Nhược khẽ nhếch môi cười. Rửa mặt xong trở về phòng tất cả đều ngủ. trèo lên giường rồi nhắn tin chúc ngủ ngon cho Cảnh Minh. Buông điện thoại xuống lại là đêm mất ngủ, lòng thấy lạc lõng khó tả. tự do và tự tin ở học kỳ hai năm nhất dường như trở lại.

      Đêm dần yên tĩnh hơn, Đỗ Nhược lấy điện thoại lặng lẽ lên mạng tìm kiếm từ khóa “Cảnh Minh”. Tên cậu gần đây trở thành chủ đề bàn tán sốt dẻo mạng. Lúc trước có người còn cắt nối biên tập đoạn clip ngắn liệt kê thành tựu từ bé đến lớn cậu đạt được: Trung học giành giải quán quân cuộc thi chế tạo robot dành cho thanh thiếu niên thế giới, lập kỷ lục nhà vô địch tuổi nhất trong cuộc thi, sau đó tiếp tục đạt được hai giải nhất nữa, giải thưởng giành được đếm xuể.

      Đoạn clip được cắt nối rất logic, dáng vẻ thiếu niên tuấn tú, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu căng, robot hoặc là ngốc nghếch đáng , hoặc hăng hái thi đấu, kết hợp với nhạc nền hùng hồn khiến nó trở nên sốt dẻo mạng, đến nay vẫn chưa giảm nhiệt. diễn đàn đều là đám con bày tỏ lòng ái mộ với cậu.

      Đỗ Nhược lặng lẽ vùi mặt vào chăn. thích cậu, thích cậu nhiều hơn bất cứ nào mạng. Họ chỉ thích cậu vì vẻ ngoài, nhưng thích cả con người của cậu. Thế nhưng … phải tốt hơn mới được.

      Ngực bỗng thấy ngột ngạt, căng thẳng, càng thêm khó ngủ. tiếp tục lướt diễn đàn, thấy có người bịa đặt bảo cậu hồi trung học hư hỏng, đánh nhau, hút thuốc, trêu chọc con , kéo theo cả đống “ hùng bàn phím” rỗi việc vào hóng thị phi. tức giận nhảy vào phân tích đáp trả từng bình luận . Tức tối đóng chủ đề kia, lại thấy có người cảm khái gia cảnh cậu tầm thường, từ đó bàn bạc đến vấn đề giai cấp xã hội, người giàu ngày càng giàu có và xuất sắc, người nghèo ngày càng nghèo khổ, càng khó thoát nghèo.

      Giai cấp ư? Đỗ Nhược chưa từng nghĩ đến vấn đề này. luôn ru rú trong trường, còn biết xã hội là thế nào, nhưng cảm giác nguy cơ đeo dính như hình với bóng. Buông điện thoại, tâm trạng càng lo lắng hơn, trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ thiếp .

      Mấy ngày sau, Đỗ Nhược tìm thầy chủ nhiệm Dương Trường Thanh, hỏi có phải trong trường có cơ hội xin học bổng du học ? từng hỏi thăm mấy chị khóa , trường hay có những suất này lắm.

      “Thầy định tìm em, kết quả em tự mình tìm đến cửa.” Thầy Dương cười : “Lúc trước có mấy suất trao đổi du học sinh, nhưng mấy trường này xuất sắc gì, thầy thấy để em thiệt quá nên tìm em. Nhưng lần này khác.”

      Đỗ Nhược vui mừng quá đỗi: “Có à thầy?”

      “Đúng, trùng hợp đều là ngành liên quan đến trí tuệ nhân tạo, cảm biến.” Dương Trường Thanh đưa tài liệu cho . “Em xem .”

      MIT, Stanford, Berkeley, Viện công nghệ California…

      Đỗ Nhược òa lên kích động: “Mấy trường này đều có tiếng lắm!”

      phải mấy trường này sao thầy nỡ để em chứ. Trường tốt cầu với sinh viên cũng cao. Tuy nhiên, em vốn nhận được học bổng chuyên nghiệp loại , điểm GPA 4.8, có hạng mục thí nghiệm, có giáo sư đề cử đến những ngôi trường nổi tiếng thế giới này hoàn toàn thành vấn đề.” Thầy Dương vui vẻ : “Hãy chuẩn bị hồ sơ cho kỹ vào.”

      “Cảm ơn thầy.”

      Dương Trường Thanh lại hỏi: “Đúng rồi, dự án của Prime tiến triển thế nào rồi? Bây giờ tháng Mười , sắp thử xe nữa phải ?”

      “Dạ, hai tuần sau ạ.”

      Thầy gật đầu, nét mặt thoáng đăm chiêu. Đỗ Nhược thấy thế bèn hỏi: “Thầy có đề nghị gì ?”

      thể là đề nghị. Con người thầy tính cách bảo thủ, cho rằng kỹ thuật đỉnh cao ở tại vẫn thể đáp ứng được ý tưởng cuối cùng của Prime.” Dương Trường Thanh xong lại vội trấn an: “Nhưng thầy và thầy Lương Văn Bang từng bàn bạc rất nhiều với nhau. Trước kia thầy ấy cũng nghĩ như thầy, bây giờ hoàn toàn ủng hộ các em. Thầy đoán thầy ấy hiểu tình hình thực tế hơn thầy, cũng nghe các em tiến hành theo từng bước, hề liều lĩnh. Rất tốt, các em làm rất tốt, đừng quá bó buộc nhưng tuyệt đối phải bước nào vững bước ấy.”

      Đỗ Nhược gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”

      Chuyện xin du học có trường đề cử, Đỗ Nhược phải chuẩn bị nhiều giấy tờ, đa số thời gian vẫn ngâm mình trong phòng thí nghiệm. ý nghĩ của thầy Dương với Cảnh Minh. Cậu bảo trong lòng có tính toán, cứ an tâm làm việc là được rồi.

      đề cập đến chuyện du học với cậu, thứ nhất là sắp sửa công khai thử xe, sợ cậu phân tâm, thứ hai là muốn đợi kết quả chắc chắn rồi mới .

      Thế mà biết sao Hà Vọng lại biết chuyện này, có hôm thuận miệng hỏi: “Cậu định tìm giáo sư nào viết thư đề cử?”

      Lúc ấy Cảnh Minh ngồi máy vi tính đối diện liền ngước mắt nhìn .

      Thấy nét mặt Đỗ Nhược thay đổi, bấy giờ Hà Vọng mới nhận ra Cảnh Minh còn chưa biết. Cậu ta lập tức rụt cổ bỏ trốn. đành dứt khoát với Cảnh Minh. Cậu yên lặng chốc lát mới hỏi: “Khi nào ?”

      “Học kỳ sau.”

      Cậu gì, tiếp tục nhìn máy tính. Đỗ Nhược cắn môi nhìn xung quanh, thấy mọi người đều bận chuyện của mình, kề đến lay cánh tay cậu, giọng: “ giận rồi hả?”

      có, xử lý số chuyện.” Cậu dời mắt khỏi máy tính, nhìn rồi liếc mắt ra ngoài.

      Đỗ Nhược ra khỏi phòng đến cầu thang, chưa đến nửa phút Cảnh Minh đẩy cửa thoát hiểm ra: “Sao bây giờ mới với ?”

      “Em định chờ chắc chắn rồi mới … Lỡ như thành công mất mặt lắm.”

      Cảnh Minh cười chê: “Với thành tích của em mà còn thành công, lừa ai hả?”

      Đỗ Nhược căng thẳng lườm Cảnh Minh cái. Cậu khen hay đá đểu thế?

      “Em sợ cho em hả?”

      ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào cậu: “ có! Với lại cũng có thể mà, phải ?”

      “Nếu sao?”

      Đỗ Nhược sửng sốt, cúi đầu xoắn ngón tay vào nhau, chốc lát sau lẩm bẩm: “Em vẫn .”

      Cậu biết tỏng nhóc này nghĩ như vậy. Khóe môi cậu cong: “Vứt bạn trai em ở lại trong nước à?”

      có thể thường xuyên sang thăm em mà.”

      “Vậy sao em thường xuyên về thăm ?”

      “Em mua nổi vé máy bay.” nhún vai bất lực.
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      “Hà…” Cậu cười khì. “Trường nào?”

      “Còn chưa xác định, có thể là MIT, Stanford hoặc Berkeley.”

      MIT . Chuẩn bị hồ sơ xin học cho tốt. Năm sau đến đấy.”

      Mắt Đỗ Nhược sáng rực: “ hả?”

      .” Lúc nhập học cậu chọn hình thức 2-2. “Nhưng vẫn còn sớm, chưa kịp với em. Huống chi chuyện của vẫn còn chưa làm xong, Prime vào quỹ đạo phải cần nửa năm. Em cứ trước, sang đấy chờ .” Vốn định qua thời gian này chuyện du học với , ngờ bản thân có chuẩn bị rồi.

      Đỗ Nhược mừng rỡ nhào đến ôm chầm lấy eo cậu: “Em còn tưởng ở lại trong nước vì Prime nữa. Lúc trước còn có chút…”

      còn chưa kịp xấu hổ hết cậu cười trêu: “ nỡ xa sao?”

      “Ừ.”

      “Chính vì Prime nên càng phải du học.” đến đây giọng cậu trở nên nghiêm túc. “Theo bước tiến tại của chúng ta, sớm muộn gì cũng đụng phải chướng ngại kỹ thuật, chạm đến ranh giới kiến thức cao nhất. Người trong nhóm đều hiểu , cho nên tất cả đào tạo chuyên sâu.”

      rất thích tỉnh táo của cậu, cũng thích khí trong Prime, ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Minh đắm đuối: “ nghĩ như vậy từ lâu hay là xúc động bộc phát gần đây?”

      Cậu véo má : “ nghĩ từ lâu rồi. Prime No.2 chẳng qua mới là cải tiến ban đầu, còn phải nghĩ cách để nàng tốt hơn, xử lý được tình hình giao thông phức tạp hơn. Đây đều là vấn đề tương lai cần giải quyết.”

      Đỗ Nhược vuốt lưng cậu an ủi: “ sao đâu, từ từ đến, chúng ta còn trẻ mà.”

      “Ừ.” Cậu bật cười, cọ cằm vào huyệt thái dương của .



      Trong ánh nắng rực rỡ của những ngày tháng Mười , công tác cải tiến Prime No.2 hoàn thành mỹ mãn. Xe chạy thử suốt chặng đường 5.000 km trong mười ngày liền vô cùng thuận lợi. Chỉ đợi đường thử tổng hợp và khép kín sẵn sàng nữa cho chạy thử công khai.

      Trước đêm thử công khai, cả nhóm ăn cơm chung với nhau như thường lệ. Mười người quây quần quanh bàn tiệc, cười rôm rả. Ai ai cũng hưng phấn mong đợi ngày hôm sau.

      Hà Vọng đề nghị: “ karaoke !”

      Mọi người nhao nhao tán thành, kéo nhau đến quán karaoke cách trường xa.

      Cả đám thanh niên nghiêm túc chịu khó nghiên cứu máy móc đứng trước micro lại như bầy khỉ xổng chuồng. Có người giọng hát êm tai, có người gào rú. Có người như gieo rắc tai họa, ví dụ như giọng vịt đực lạc tông xa cả vặn dặm của Hà Vọng. Cảnh Minh nghe nổi nữa bắt cậu ta câm miệng. Hà Vọng gào thét rên rỉ, la hét inh ỏi chịu buông micro, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng muốn ù cả tai.

      Người người đều giành micro, khách sáo càng khiêm nhường, tranh cướp đến mức đánh nhau túi bụi. Mặc mọi người xung quanh náo loạn ầm trời, Cảnh Minh điềm nhiên ngồi trong góc, quang minh chính đại nghịch tay Đỗ Nhược.

      Đồ Chi Viễn là người Quảng Đông, chọn bài hát tiếng Quảng đầy thâm tình. Cậu ta vừa cất giọng Đỗ Nhược khen ngợi rối rít: “Trời ạ, hát hay quá!” Còn chưa dứt lời ngón tay bị bấm đau điếng: “Aaaa!”

      May mà trong phòng ồn ào ai chú ý. quay đầu trừng mắt nhìn Cảnh Minh, ngờ cậu còn hung tợn, lạnh lùng nhìn chòng chọc.

      Đỗ Nhược sợ hãi khều khều vào lòng bàn tay cậu, thế nhưng cậu vẫn nhìn đầy vẻ bất mãn. miết thêm mấy cái nữa, cậu mới chịu lãnh đạm dời mắt : “Qua đây, hát bài cho nghe.”

      Đỗ Nhược theo sát cậu như chiếc đuôi: “Thị trấn cổ tích .”

      Cảnh Minh tìm được mã số bài hát, quay đầu cắt ngang Đồ Chi Viễn say sưa: “Ngừng !”

      Đồ Chi Viễn bất chấp ôm micro hát tiếp bản nhạc liền bị cho qua thương tiếc: “Cảnh Minh khốn kiếp!”

      Cậu ta ném miếng rau câu vào người Cảnh Minh. Cậu đưa tay đón được, đưa sang cho Đỗ Nhược. nhai nhanh nuốt gọn, khúc nhạc dạo đầu cũng vang lên.

      Cảnh Minh ngồi xuống sô pha nhâm nhi miếng cam. Đỗ Nhược bắt đầu hát: “Nghe nàng Bạch Tuyết chạy trốn, bé quàng khăn đỏ sợ hãi sói xám. Nghe bảo Mad Hatter thích nàng Alice, vịt con xấu xí hóa thành thiên nga…”

      Miếng cam mới gặm được nửa ngừng lại, cậu trố mắt nhìn bạn mình. Ánh mắt của đám con trai trong phòng đều dồn hết về phía Đỗ Nhược.

      Hà Vọng gào lên: “Tôi làm nghiên cứu nữa, tôi muốn làm quản lý cho Đỗ Nhược.”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Lượn !”

      Chu Thao rối rít kêu gào: “Im mồm, nghe bài hát nào!”

      Đỗ Nhược phì cười, vội hát tiếp, mặt ửng đỏ như quả cà chua chín mọng: “Có dòng sông bảy sắc uốn khúc trong thị trấn cổ tích, ngăn cách lý tưởng và thực rồi lại hòa vào nhau ở con đèo phía trước. Con sông chảy dài vung lên bao bọt nước tung tóe, lại cuốn theo tia sáng thời gian hòa vào dòng nước, để bao câu chuyện từ thuở xa xưa đều đến đoạn kết hạnh phúc và nhiệm màu…”

      Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng rung chuông ngân lên liên hồi. Vạn Tử Ngang còn khoa trương vỗ tay vào micro tạo ra sóng chấn động.

      Đỗ Nhược cười bẽn lẽn, đỏ mặt ngồi xuống. Cảnh Minh dựa vào lưng ghế nhìn chăm chú. Ngọn đèn màu xoay đều trong phòng soi vào đáy mắt cậu rực rỡ lung linh. Cậu nhoẻn miệng cười, đột ngột kề đến giữ lấy gáy , hôn thắm thiết.

      Đám con trai trong phòng đồng loạt gào rú, Hà Vọng bịt mắt hét thảm: “Mù mắt ông rồi!”



      Ra khỏi quán karaoke, cả nhóm lê chân về trường. Ngọn đèn đường lúc rạng sáng hắt lên vầng sáng mờ nhạt, soi rọi đường phố vắng tanh bóng người. Mọi người hưng phấn vừa vừa hát nghêu ngao.

      Hà Vọng bỗng : “Sau ngày mai, cả nhóm đâu chơi hả Big Boss?”

      Cảnh Minh: “ đảo chơi.”

      “Được.”

      “Tahiti sao?”

      Hà Vọng dè bỉu: “Đó phải là chỗ để kết hôn sao?”

      Cảnh Minh tuyên bố: “Tôi định Fiji.”

      Vạn Tử Ngang hí hửng đề cử: “Saipan thế nào?”

      Gió lạnh đêm cuối thu cuốn tung lá vàng rơi kín con đường . Mọi người xôn xao bàn tán, mường tượng đến khung cảnh nắng vàng và biển xanh. Cảnh Minh và Đỗ Nhược nắm tay nhau cuối hàng. Tay áo khá dài, phủ qua bàn tay bé, che lấp mười ngón tay đan vào nhau chặt.

      Đêm ấy gió lạnh thổi vi vu, thế nhưng trong lòng mỗi người đều ấm áp và thư thái. Con đường đêm ấy mới đẹp đẽ làm sao!
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :