1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 53

      Cuối tháng Tám, khí trời dần mát mẻ, sinh viên lần lượt trở về trường. Cả khuôn viên lại náo nhiệt rộn ràng, người qua kẻ lại dập dìu như mắc cửi. Trong mấy ngày chào đón tân sinh viên, khắp nơi căng biểu ngữ, đặt trạm đón tiếp để hoan nghênh bạn học mới.

      Buổi trưa Đỗ Nhược và ba bạn cùng phòng ký túc xá nhoài người bên lan can cầu thang vừa ăn kem đá vừa ngắm nhìn sân trường sôi nổi, tươi vui. Dòng người bên dưới hối hả ngược xuôi, vừa nhìn nhận ra ngay là những sinh viên năm nhất. Gương mặt họ ngây ngô non nớt, đáy mắt tràn ngập hiếu kỳ và mơ ước về tương lai, lại chứa hồi hộp thấp thỏm, nhìn đâu đâu cũng thấy mới lạ.

      Hà Hoan Hoan buồn bã cảm thán: “ đau lòng, chúng ta vốn là những em được các đàn đàn chị quan tâm chăm sóc, bây giờ những phải chuyển giao đặc quyền, còn phải làm đàn chị của người khác nữa.”

      Khưu Vũ Thần cũng than thở: “Hôm nay đường có sinh viên mới hỏi mình: “Chị ơi, đến khoa Vật lý đường nào ạ?” Mình ngớ người rất lâu ấy. Ôi, mới đó thành chị của người ta rồi. Sao thời gian trôi nhanh như thế? Năm nhất còn chưa kịp làm gì trôi qua mất tiêu.”

      “Nhìn bọn họ mà xem, đấy mới gọi là tươi trẻ.” Hạ Nam quan sát những sinh viên mới bên dưới. “ giống chúng ta, còn ngây thơ nữa, thành bà già nhăn nheo rồi.”

      Đỗ Nhược vừa cắn kem vừa : “Cậu từ lúc vào học là bà già rồi.”

      Hạ Nam lườm : “Chỉ có cậu là thay đổi lớn nhất. Có thấy mấy em trai em khờ khạo ngu ngơ ? Ban đầu cậu giống hệt vậy... Trông còn gà mờ hơn họ ấy chứ.”

      Đỗ Nhược cười khanh khách. Hà Hoan Hoan quay lại, đưa tay chọc chọc Đỗ Nhược: “Hâm mộ cậu nhất đấy. So với cậu năm nhất mình sống uổng phí rồi.”

      Khưu Vũ Thần phiền muộn: “Mình cũng vậy, năm hai phải tỉnh lại thôi.”

      Hà Hoan Hoan oán thán: “Vũ Thần, ít ra cậu còn có bạn trai, còn mình chẳng có gì cả.”

      Đỗ Nhược huých bả vai nàng: “Cậu bạn chí cốt còn gì.”

      Ba người đồng thời xoa cánh tay, “Òa” nổi hết cả da gà. Đỗ Nhược cười ha ha tiếp tục ăn kem, nhìn nhóm tân sinh viên qua lại sân trường mà lòng bùi ngùi vô hạn.

      năm qua là thời kỳ phấn đấu gian khổ nhất đời , cũng là năm lột xác thành công nhất. năm long đong lận đận, có cười có khóc, có đắng có ngọt, giờ đây năm hai rồi. Tiếng gọi sinh viên năm hai là “sophomore”. Có người đùa từ này đọc giống “suffer more”, ý là chịu đựng nhiều đau khổ và hành hạ hơn. Thế nhưng sao cả, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.

      Ba người đến căng tin, trùng hợp gặp nhóm Cảnh Minh ở đại sảnh tầng tới. Đỗ Nhược và cậu lặng lẽ nhìn nhau giây lát rồi dời mắt. Khưu Vũ Thần hí hửng hỏi Lý Duy: “Bọn ăn trưa rồi hả?”

      Lý Duy: “Khi nãy nhắn tin cho em, em thấy à?”

      “Em học mà, chỉnh điện thoại im lặng.” nàng kéo tay Lý Duy cách tự nhiên. “Bây giờ phải đến phòng thí nghiệm sao?”

      “Ừ.”

      “Vậy tạm biệt, em ăn đây.”

      “Được, tối gặp.”

      qua rồi mà tay hai người vẫn còn nắm chặt buông. Lý Duy quay đầu lại: “Tối cùng ăn nhé.”

      “Đến lúc đó nhắn tin cho .”

      “Được.”

      Đỗ Nhược liếc sang Cảnh Minh rồi vội vàng cụp mắt ngang qua cậu, nhưng bất ngờ bị ngón tay cậu khẽ chọc vào cánh tay. Đỗ Nhược giật mình, mím môi hề ngoảnh lại. Bên kia Lý Duy và Khưu Vũ Thần cũng buông tay nhau ra. Hai người về hai phía khác nhau.

      Quãng thời gian sau đó trôi nhanh như nước chảy. Hai tuần đầu của tháng Chín, sinh viên năm nhất phải mặc đồng phục huấn luyện quân sân thể dục, hào hứng hô khẩu lệnh vang tận mây xanh. Vừa giải tán, mọi người tản ra các góc sân trường, thư viện, căng tin, nhà tắm và con đường ngợp bóng cây xanh.

      Cuối tháng Chín, đồng phục quân được cởi ra, khí hậu cũng trở nên mát mẻ. Mùa hè lặng lẽ rời khỏi những tán cây chuyển màu xanh thẫm. Ngày dần ngắn , còn đêm thấm lạnh. Dần dà, những bạn trai mặc áo cộc tay và bạn mặc váy ngắn thưa thớt hẳn. Khi những tán cây bắt đầu ngả vàng, chiếc lá thu đầu tiên rơi xuống, tất cả sinh viên đều thay quần áo dài tay, ôm sách vở băng qua khuôn viên trường trong nắng thu óng ả. Sinh viên năm nhất nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới, trở nên khó nhận diện hơn.

      Nghiên cứu về Prime No.2 vẫn vững vàng tiến bước. Theo thời gian trôi , dự án bước vào phân đoạn cuối. Bản thảo thứ mười hai đạt đến mức hoàn hảo. Các linh kiện đều đầy đủ, toàn bộ chức năng lớn trong hệ thống được cải thiện đến mức tốt nhất. Sau đó là đến khâu lắp ráp xe, lại phải bế quan tuần.

      Sàn xe, linh kiện, khung xe... từng chút từng chút được lắp ráp lại với nhau, giống như xây dựng tòa nhà vậy.

      Cuối tháng Chín, đầu tháng Mười, Prime No.2 màu trắng xuất trước mắt cả nhóm, xịt sơn vẽ logo, chính thức được ra mắt.

      Mười mấy, hai mươi ngày sau là thời gian thích ứng với tình hình giao thông, cho xe chạy thử.

      Chớp mắt đến ngày 20 tháng Mười, Đỗ Nhược rời giường từ sáng sớm tinh mơ. Mặt trời mùa thu ló rạng khá muộn, rón rén ra cửa rửa mặt rồi trở về phòng. Lúc sửa soạn xong Hà Hoan Hoan ở phía trở mình hỏi: “Hôm nay Prime No.2 thử xe công khai hả?”

      “Ừ.”

      Khưu Vũ Thần vẫn còn ngái ngủ: “Cố lên!”

      Hạ Nam vọng ra: “Chúc thành công tốt đẹp, mọi chuyện suôn sẻ.”

      Đỗ Nhược mỉm cười cám ơn rồi đến cửa, Hà Hoan Hoan gọi với theo: “Thắng lợi nhớ mời cơm đấy nhé!”

      “Được thôi!”

      6 giờ 50 phút, Đỗ Nhược đến tập trung ở dưới sân tòa nhà thí nghiệm sớm mười phút, ngờ cả nhóm chờ ở đó từ lâu rồi. chạy nhanh đến: “Sao các cậu đến sớm vậy?”

      Cảnh Minh dụi mắt: “Lý Duy kích động quá, 6 giờ lục đục trong phòng cho ai ngủ cả.”

      Hà Vọng nhún vai: “Mình ở đối diện, bên phòng họ vừa có động tĩnh là mình dậy ngay.”

      Vạn Tử Ngang giơ tay: “Phòng kế bên.”

      “Dễ tỉnh vậy sao, chứng tỏ ai cũng nôn nóng rồi.” Lý Duy cười nhăn nhở, phân phát bánh mì, sữa và nước suối cho mọi người.

      Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Mấy phút sau xe đến đón, mười người lên đường đến xưởng.

      Lúc họ đến, mấy vị giáo sư và giảng viên trong trường cũng tới rồi, còn có vài nhóm phóng viên, Bộ khoa học kỹ thuật, các tờ báo khoa học nổi tiếng đều túc trực ở đấy. Hoạt động thử xe lần này được chính phủ đặc cách phê duyệt nên thu hút chú ý to lớn của quần chúng.

      Trước đó Prime No.2 chạy thử gần chục nghìn kilomet đường mẫu hai mươi ngày liền với biểu hoàn mỹ. Hôm nay xe chạy thử công khai, được phát sóng trực tiếp mạng.

      Song phương chào hỏi nhanh chóng rồi vào bãi đỗ xe. Cả tầng hầm trống trải chỉ có mỗi Prime No.2 yên lặng đỗ bên trong. Tấm bạt phủ màu đỏ bao trùm thân xe, mơ hồ đường nét cứng cáp tinh tế. Nhóm phóng viên cầm máy chụp ảnh liên hồi.

      Cảnh Minh đến kéo phăng tấm bạt phủ ra, chiếc xe bốn cửa màu trắng trước mắt mọi người. Thân xe bóng loáng như trân châu, đường nét liền mạch, kiểu dáng năng động sành điệu. Đường bên cửa nhấp nhô, mang đến cảm giác chạm nổi sắc nét. Nội thất xe màu xám tro, thiết kế hợp tông với màu trắng bên ngoài tạo nên sắc thái thanh lịch và trang nhã, kín đáo nhưng nổi bật. Prime No.2 tựa như tiểu thư cành vàng lá ngọc duyên dáng kiều.

      Ai cũng bảo đàn ông mê xe khác gì phụ nữ. Mà mỹ nữ như Prime No.2 ngay cả con như Đỗ Nhược cũng mê.
      ly sắctruth205 thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Nhóm phóng viên tấm tắc khen ngợi, hiếm thấy chiếc xe hơi người lái nào đẹp như vậy. Những chiếc trước kia đa số đều có kiểu dáng thô kệch, chỉ chú trọng chức năng mà bỏ quên vẻ bề ngoài.

      Lý Duy cười khoe khoang: “Thời khắc mở mang tầm mắt còn ở phía sau.”

      Chín giờ sáng, buổi thử xe chính thức bắt đầu. Mười người trong nhóm chồng tay lên nhau, cổ vũ cho bản thân: “, hai, ba, Prime go!”

      Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Lý Duy ngồi vào ghế lái phụ của Prime No.2. Cảnh Minh đứng bên cạnh xe bắt tay với cậu ta rồi đóng cửa xe lại.

      Ngoại trừ Hà Vọng và Chu Thao theo xe, những người còn lại và các giáo viên đều vào phòng quan sát. Trong phòng đặt màn hình lớn chia ra nhiều góc độ hình ảnh quay từ cửa sổ, ngoài xe, ghế lái, từ xuống và góc nghiêng...

      Thậm chí ở góc màn hình còn có khung bình luận trực tiếp mạng. Giờ phút này, đa số đám con trai mê khoa học kỹ thuật gửi bình luận khen ngợi kiểu dáng của Prime No.2 đầy cả khung.

      Cảnh Minh nhìn vòng màn ảnh lớn, cầm lấy dụng cụ liên lạc, ra lệnh: “Xuất phát.”

      giây sau, truyền đến giọng dịu dàng của Prime No.2: “Xe hơi người lái Prime No.2 khởi động, mời hành khách cài chặt dây an toàn.”

      Lý Duy cài dây an toàn vào, xe từ từ chạy trong tầng hầm tìm lối ra. màn ảnh, No.2 chạy tuân thủ tốc độ hạn chế của tầng hầm là 5 km/h, lần theo bảng hướng dẫn tìm được cửa ra khỏi bãi đỗ xe.

      Khi ấy mặt trời mọc, ánh sáng soi lên thân xe trắng tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh. nàng chạy chốc lát trong khu xưởng, Lý Duy báo cáo: “Sắp ra khỏi xưởng.”

      Cảnh Minh gật đầu: “Nhận được.”

      Sau khi chạy được vài kilomet đường cái, Prime No.2 dịu dàng cất tiếng: “Phía trước là đường cao tốc, mời quý khách đảm bảo dây an toàn vẫn cài chặt. Để quý khách được thoải mái hơn, xe sắp đóng cửa sổ lại.”

      Cửa kính từ từ đóng kín. Prime No.2 bắt đầu tăng tốc độ, chỉ trong vài giây lên đến 110 km/h. Con đường quanh co khúc khuỷu, nhưng nàng lại chạy vô cùng ung dung, rẽ trái rồi rẽ phải, bao giờ lấn tuyến, hệt như có người ngồi ghế điều khiển vậy.

      Cảnh Minh quan sát hình ảnh quay ở góc nghiêng phía sau, ghi lại làm tư liệu: “Nhìn từ phía sau, thân xe rất vững.”

      Trong xe Lý Duy cười lớn: “Chạy êm , ha ha ha.”

      Hà Vọng ngồi trong xe cũng reo lên: “Cậu lo ghi lại phần thử nghiệm , ở đấy mà đắc ý huênh hoang!”

      phía trước xuất chiếc xe chạy với tốc độ khá chậm, chặn đường của Prime No.2. Mọi người im lặng chờ đợi. Thời điểm còn cách xe phía trước 200 m, nàng chuyển sang làn đường khác, tăng tốc lên 120 km/h, nhanh chóng vượt qua xe phía trước rồi trở về làn đường cũ, giảm tốc độ còn 110 km/h cách nhịp nhàng.

      Khung bình luận trực tiếp mạng chạy kín lời thán phục. Trái lại nhóm Cảnh Minh rất điềm tĩnh. Trải qua hàng chục nghìn kilomet thử xe, No.2 biểu tốt hơn cả tài xế chuyên nghiệp.

      Cứ thế lặp lại bảy lần, No.2 xuống đường cao tốc, tiến vào đường bình thường trong nội thành. Đây mới là thời khắc thử thách thực .

      Xe vừa mới xuống đường cao tốc, nàng “thấy” được biển nhắc nhở tốc độ giới hạn ở lối ra, nhanh chóng giảm tốc độ xuống 60 km/h. Lúc chuẩn bị vào đường chính, những xe bên cạnh vẫn chạy ào qua như bão táp. Mọi người nín thở quan sát, thấy nàng giảm tốc độ xe lại, kiên nhẫn chờ trước đèn giao thông cho rẽ hướng. Đến khi dòng xe giãn ra, cách chiếc xe trước chừng trăm mét, No.2 mới yên tâm lái vào đường chính.

      Đỗ Nhược khẽ siết tay lại. Vạn Tử Ngang nhịn được khen ngợi: “Thông minh lắm !”

      Cảnh Minh hừ lạnh: “Dở hơi, chuyện này đối với nàng quả dễ như ăn cháo ấy.”

      Ở quãng đường còn lại, No.2 vẫn chạy tuân thủ quy tắc và hết sức thuận lợi. Đến ngã rẽ, No.2 chạy sang làn đường rẽ trái, thậm chí còn nhường lối cho những xe chạy thẳng. Gặp người băng qua đường giảm tốc độ cho người ta qua trước, cực kỳ lịch thiệp.

      Nhưng giữa chừng xảy ra chút biến cố . Gặp phải số lượng xe đông đúc nơi ngã tư, nàng nhắm mắt theo đuôi hàng xe chạy đến đường giao. Đèn vàng sáng lên, No.2 dừng lại, trở thành chiếc xe đỗ ngay đầu hàng. Đèn chuyển sang xanh, nàng tăng tốc chạy . Song lúc này, qua góc quay máy camera quay từ xuống, nhóm Cảnh Minh thấy được người phụ nữ vượt đèn đỏ băng qua đường dành cho người bộ. Bên cạnh có xe che mất, trở thành góc chết đối với vị trí ghế lái của No.2.

      Người xem trước màn ảnh đều toát mồ hôi, nhưng No.2 lại chính xác “thấy” được có người di chuyển ở hướng chếch phía trước. nàng lập tức dừng lại, chờ người kia chạy qua rồi mới lăn bánh lần nữa. Đó là góc chết của thị giác con người chứ phải của nàng.

      Trong dụng cụ truyền tin truyền đến giọng Lý Duy: “Trời ơi, tôi còn thấy người phụ nữ kia lao ra nữa. Nếu phải nàng dừng lại, tôi còn biết nữa kìa.”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Đó là đương nhiên, nàng thông minh hơn cậu nhiều.”

      Lý Duy bật cười: “Thằng quỷ sứ!” Vừa định mắng chửi lại chuyển giọng thương . “Đúng , nàng thông minh hơn mình nhiều.”

      Hà Vọng quay sang nhìn cả đám: “Ơ, sao tôi cứ cảm thấy như Lý Duy thậm thụt với bạn thế nhỉ?”

      Đỗ Nhược nhịn được phì cười. Trong mắt đám con trai ở đây, Prime No.2 chính là bạn hoàn mỹ trong lòng họ.

      Biến cố này khiến khung bình luận trực tiếp bùng nổ, toàn là những dòng chữ tán dương. Trái lại có bình luận khá thực tế: “Xem trình độ này, quả máy móc nhạy bén và cảm ứng mạnh hơn con người nhiều.”

      Chút cười đùa ngắn ngủi trôi qua, mọi người nghiêm túc theo dõi hành trình của Prime No.2. nàng chạy qua con đường cây cối um tùm, đây cũng là thử thách đặc biệt được thiết kế. Hôm nay gió lớn, lá rơi lả tả bay qua mấy điểm “mắt” của No.2. Nhưng nàng bị ảnh hưởng, ung dung lướt qua đám lá ấy rồi chạy liền mạch đường.

      Hà Vọng nắm tay lại khẽ hô: “Yes!”

      Con đường tiếp theo có sắp đặt vài chướng ngại vật nhân tạo, như túi nilon bay, nước phun, con vật chạy qua... Tất cả đều được nàng xử lý gọn ghẽ, hề bị dị vật ngăn cản, nhưng cũng chạy chậm lại vì chú chó con.

      Cứ thế chạy đường băng băng, cuối cùng lại xếp hàng chờ vào đường cao tốc. No.2 tăng tốc lao vùn vụt men theo con đường quanh co lên xuống, nhanh chóng trở lại công xưởng.

      là trời thu vàng óng của Bắc Kinh, chiếc bóng trắng vụt con đường màu xám bắt mắt đến lạ. Như thể xinh xắn mặc váy trắng, vượt qua thử thách chông gai, vội vã chạy về bên người thân của mình.

      Khung bình luận đầy ắp lời khen ngợi, tất cả đều mong đợi thời khắc kết thúc hoàn mỹ của nàng.

      Trước màn ảnh lớn, nhóm Cảnh Minh đều im hơi lặng tiếng nhìn chằm chằm No.2 chớp mắt.

      nàng vun vút chạy hết đường cao tốc, theo con đường khúc khuỷu hòa vào dòng xe đạp, xe gắn máy, xe ba bánh thuận lợi vào xưởng. No.2 men theo bảng hướng dẫn vòng vèo, trở lại khu vực đỗ xe của mình. màn lùi xe nhanh chóng và chính xác hệt như trong sách vở, ngay ngắn nằm đúng vị trí.

      Khi tất cả quay về yên tĩnh, No.2 nhàng cất lời: “Hành trình kết thúc, chúc quý khách vui vẻ!” xong tắt máy.

      Trong phòng quan sát bùng nổ tiếng hoan hô vang dội. Các thầy giáo bắt tay vỗ vai niềm nở, còn nhóm sinh viên kích động ôm chầm lấy nhau.

      Trong khoảnh khắc nhìn thấy No.2 dừng xe tắt máy, mắt Đỗ Nhược ươn ướt, thầm mình: “Tuyệt vời, tuyệt vời lắm!”

      Cảnh Minh cúi đầu chống hai tay xuống bàn đứng chốc lát, mình hưởng thụ niềm vui sướng hạnh phúc dâng trào. Sau đó, cậu đứng thẳng dậy, cười rạng rỡ với qua đám người hỗn loạn. Các thầy giáo và sinh viên đều vui mừng chạy đến tầng hầm đón quý của họ, nhưng trong đôi mắt cậu lúc này chỉ có mỗi bóng hình .

      Cảnh Minh rảo bước đến gần Đỗ Nhược, ôm lấy mặt , cúi đầu trao cho nụ hôn nồng nàn.
      ly sắctruth205 thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 54

      Prime No.2 thử xe thành công gây nên tiếng vang trong giới. Truyền thông trong lẫn ngoài nước đồng loạt đưa tin. Các đối thủ trong cuộc thi tại Thâm Quyến cũng dồn dập gửi thư chúc mừng. Thậm chí đội AD còn tỏ ý muốn cuối năm đến thăm, được cả nhóm Prime niềm nở đón chào. Có ít doanh nghiệp hâm mộ ngỏ lời hợp tác, đưa ra điều kiện rất tốt nhưng muộn bước.

      Bộ khoa học kỹ thuật và trường học vô cùng coi trọng dự án này. Ngày kế tiếp, trường tổ chức họp báo công bố Prime thử nghiệm thành công công nghệ người lái và giải đáp tất cả thắc mắc mọi người đặt ra.

      Vì phải bảo mật bộ phận kỹ thuật nên mọi người chỉ đặt câu hỏi liên quan đến tình hình chung hoặc phương hướng phát triển liên quan đến xe hơi. Người phụ trách trong trường trả lời được ít, phần còn lại do Cảnh Minh giải đáp.

      “Cậu cho rằng, xe hơi người lái có ưu điểm hơn so với xe hơi tại ở điểm nào?”

      “So với bản thân xe hơi, quan trọng hơn là lối sống mới. Áp dụng toàn diện công nghệ người lái tiết kiệm được tài nguyên xã hội rất lớn như chi phí nhân lực, phí tổn thời gian, cung cấp phương thức lại an toàn và hiệu suất cao hơn, thông tin thống nhất, nhanh chóng tiện lợi.”

      “Với bộ luật quản lý tại, xe hơi người lái thể nào vận hành, vậy thị trường của nó ở đâu?”

      phải là đường giao thông công cộng, mà là những con đường nội bộ ở khu dân cư, khu công nghiệp, trường học, khu tham quan du lịch, khu vui chơi, công viên... Ngoài ra, còn có thể vận dụng cách đại trà cho ngành vận chuyển. Đến khi kỹ thuật và cơ sở hạ tầng ngày càng hoàn thiện, tiến thêm bước mở rộng phạm vi. Việc này cần mười mấy thậm chí mấy mươi năm. Đây là khuynh hướng tất yếu bị đảo ngược.”

      “Đoạn phim Prime No.2 chạy thử rất phổ biến mạng. Thành công của nó được xã hội vô cùng chú ý. Trước mắt, người ủng hộ và người hâm mộ của cậu rất nhiều. Cậu có muốn gì với họ ?”

      Cảnh Minh cong cong khóe môi: “Có mắt nhìn đấy!”

      trường cười ồ lên, cho rằng cậu dí dỏm thôi. Song bên sân khấu Đỗ Nhược lại sờ mũi che giấu nụ cười. Họ biết là Cảnh Minh .

      Cuộc họp báo kết thúc trong khí vui vẻ, phấn chấn. Cảnh Minh bước xuống sân khấu dưới ánh đèn flash chớp nháy, bất ngờ nhìn thấy Đổng Thành của công ty Bằng Trình trong đám đông. Ánh mắt hai người giao nhau, Đổng Thành tươi cười chìa tay với cậu: “Chúc mừng nhé.”

      Cảnh Minh hời hợt bắt tay, khách sao: “Sao Đổng tổng lại có thời gian đến đây?”

      “Tôi đến thăm mấy người bạn bên Orbit, nghe bên này mở họp báo nên đến xem thử.”

      “Ồ.” Cảnh Minh gật đầu. “Nghe bên Dịch Khôn tiến triển rất thuận lợi.”

      “Cũng tạm.” Đổng Thành cười xòa. “ bằng các cậu.”

      Cảnh Minh cười nhạt, chỉ vài câu ngắn ngủi rồi bỏ .

      Ra khỏi phòng hội nghị, Lý Duy tò mò: “Khi nãy ta gì với cậu?”

      nhảm thôi.” Cảnh Minh thờ ơ đáp.

      “Được rồi, đến trường thôi, Phó chủ nhiệm Viên gọi họp.”

      “Ừ.”

      Cảnh Minh bỏ tay vào túi, liếc mắt sang Đỗ Nhược, thấy mặt đỏ bừng bèn khẽ cười: “Sao mặt em đỏ vậy?”

      Đỗ Nhược sờ mặt: “Có thể do ở trong phòng hội nghị lâu quá nên hơi ngột ngạt.”

      “Có là chỉ xem họp báo thôi ?” Cảnh Minh thấy Lý Duy trước mới hơi nghiêng người kề sát tai thủ thỉ: “ phải là thấy bạn trai em đẹp trai quá đấy chứ?”

      Tai Đỗ Nhược thoáng chốc đỏ bừng. lừ mắt nhìn cậu: “ có thể khiêm tốn chút được ?”

      lòng khó vậy hả? Khen bạn trai mình câu có thiệt thòi gì đâu.”

      đỏ mặt nén cười, thèm nữa. Nhìn vành tai đỏ ửng của Đỗ Nhược, Cảnh Minh cảm thấy vô cùng đáng , thế là kề đến hôn lên vành tai .

      Đỗ Nhược hoảng hồn, tim đập cuồng loạn, sợ đến mức cuống quýt nhìn quanh, may mà có ai. đẩy Cảnh Minh ra, còn chưa hết giận lại đưa tay véo vào eo cậu.

      “Ối... đau gì cả.”

      Hai người vừa đùa giỡn vừa về trường.

      Phó khoa Viên ban đầu coi trọng Prime, nhưng hôm nay lại tổ chức tiệc trà mời các thầy giáo và nhóm Prime đến dự. Ông ta hỏi thăm ân cần, luôn miệng khen ngợi: “Lúc trước thầy với thầy Lương phải quan tâm nhiều đến các em. Tuy rằng các em còn trẻ nhưng dám mạnh dạn xông pha, ham học, thông minh. Tinh trường mình đều tập trung ở Prime hết rồi, đạt được thành tựu như hôm nay là chuyện trong dự liệu.”

      Mấy thiên tài ngành kỹ thuật ngồi đây đều giỏi xã giao, cười khan và cám ơn xong liền im thin thít. Cảnh Minh càng lười ứng phó với ông ta, nhường chỗ bên cạnh thầy Viên cho Lý Duy, còn mình ngồi bên cạnh thầy Lương tập trung tách hạt dưa và lạc. Đỗ Nhược ngồi ở bên còn lại của cậu.

      Thầy Lương bình thường hay lải nhải nhưng hôm nay lấy câu, chỉ từ từ nhấm nháp trà. Thỉnh thoảng thầy cười gật đầu, nhìn những học trò thân , uống thêm hớp trà rồi thở dài.

      Qua vài lần như vậy, Cảnh Minh chịu: “Thầy có thể bỏ tách trà xuống, đừng thở dài nữa ?”

      Lương Văn Bang gật gù: “Thầy đâu có thở dài, là bùi ngùi. Đám nhóc các em rất cừ, nhưng đừng khinh suất, các em hãy tiếp tục cố gắng, theo đuổi tinh gọn hóa... Giỏi lắm, thầy cũng biết gì cho phải nữa.”

      “Vậy thầy đừng nữa.” Cảnh Minh đẩy đống lạc bóc xong cho ông, lại tỏ vẻ lơ đãng đưa hạt dưa bóc cho Đỗ Nhược.

      Lòng Đỗ Nhược ấm áp, vui vẻ ăn hạt dưa. Lát sau thấy Đồ Chi Viễn và Chu Thao ngồi đối diện che miệng cười trộm, có chút chột dạ. Hà Vọng ngồi kế bên đưa tay “tập kích” đĩa hạt dưa của Đỗ Nhược, túm ngay nắm cho vào miệng.

      Đỗ Nhược nhìn đĩa hạt dưa vơi nửa, đau lòng nhưng thể nổi giận, đành yên lặng bảo vệ nó. Cảnh Minh ngả người ra sau Đỗ Nhược rồi trừng mắt nhìn Hà Vọng, bằng khẩu hình: “Cậu muốn chết hả?” Hà Vọng le lưỡi chọc quê.

      Lương Văn Bang ăn lạc mà vẫn cười tít mắt, với Cảnh Minh: “Đúng rồi, dự án này trường học chiếm 20%.”

      “Ban đầu giao kèo đổi ý.” Cảnh Minh đáp lời: “Xem như báo đáp cho trường. Trong nhóm có ý kiến gì cả.”

      Lương Văn Bang tán thành gật đầu. Cảnh Minh tiếp tục bóc hạt dưa, chợt hỏi: “Thầy Chân thế nào ạ?”

      “Đương nhiên vui mừng rồi. Thầy ấy sớm đoán được các em thành công. Điều thầy ấy vui nhất chính là đám trẻ các em sức sống dồi dào, được tạo hóa ưu ái, có đủ khôn ngoan và quan tâm đến xã hội, trở thành nhân tố quảng bá tốt để ngành khoa học kỹ thuật có thể đến gần hơn với công chúng.”
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Quả , lần thử xe công khai này khiến ít sinh viên đại học và lớp thanh niên trí thức thích khoa học kỹ thuật hơn. Nghe , sách có liên quan đến ngành được bán khá tốt. ít phụ huynh gọi điện xin tư vấn các phương pháp bồi dưỡng hứng thú về khoa học cho con trẻ từ bé.Vì thế Lương Văn Bang rất mừng. Khi khoa học kỹ thuật đại chúng hóa, bình dân hóa, bồi dưỡng hứng thú cho phụ huynh và đám trẻ tương lai ngừng xuất các nhân tài hàng đầu, ngừng lấp đầy kho tài nguyên nhân tài quý giá cho phát triển khoa học kỹ thuật trong tương lai.

      Lương Văn Bang trêu ghẹo: “E rằng mười mấy năm sau ít thiên tài , vì xem Prime No.1 và No.2 của em mới chọn con đường này. Có lẽ em trở thành người dẫn đường cho vô số em đấy.”

      Cảnh Minh hết biết sao: “Em cám ơn thầy.”

      Lương Văn Bang cười khà khà: “Kế hoạch tiếp theo là gì?”

      “Chuẩn bị tháng sau niêm phong đoạn đường thử xe, cải tiến tăng thêm tốc độ và ý thức tự chủ AI.” Cảnh Minh nghiêm túc trả lời. “Sau khi thành công xin độc quyền, chính thức thành lập công ty.”

      “Tốt.” Lương Văn Bang gật gù: “Làm rất tốt.”

      Đỗ Nhược nghe họ chuyện, vốn còn khá bất an với đề xuất của Cảnh Minh, nhưng thấy thầy cũng ủng hộ nên cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

      Cảnh Minh thấy Đỗ Nhược ăn hết hạt dưa bèn đưa thêm ít, giọng dặn: “Giữ kỹ đấy.”

      Đỗ Nhược gật đầu, đưa tay ôm vào lòng.

      Cảnh Minh bật cười, lúc này Phó khoa Viên lại xen lời: “Cảnh Minh à, thầy tìm được mấy nhà đầu tư cho dự án này của các em...”

      Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: “Bọn em có người đầu tư rồi.”

      Phó khoa Viên kinh ngạc há hốc miệng. Lý Duy chuyện của lão tiên sinh Ngôn Nhược Ngu ra. Ông ta nghe vậy cũng dám lỗ mãng, nhưng vẫn kỳ kèo: “Có thể thêm nhiều nhà đầu tư mà.”

      “Muốn cũng được, nhưng em phải vi phạm hợp đồng trước .”

      Lần này Phó khoa Viên khó thêm được gì, tiếp tục mấy lời thoại cũ rích như trường và khoa rất coi trọng và ủng hộ họ. Cảnh Minh nghe nổi nữa, quay sang thấy Đỗ Nhược chuyên tâm ăn hạt dưa, lúc mím môi ra lúm đồng tiền nhắn, lòng cậu dần ngứa ngáy.

      Đỗ Nhược cảm nhận được ánh mắt của cậu, khó hiểu nhìn lại. Cảnh Minh chỉ cười cười đứng dậy, viện cớ vệ sinh rồi bỏ ra ngoài.

      Đỗ Nhược ngồi yên nhìn theo cậu, nếu cùng ra hơi ngại, vì vậy rề rà ăn quýt hồi. Điện thoại trong túi rung lên, Cảnh Minh gửi tin đến: “Còn ra.”

      cất điện thoại vào, làm bộ thản nhiên như . Có điều vừa đứng dậy cả đám con trai cười ầm lên, khiến Phó khoa Viên ngơ ngác.

      Đỗ Nhược xác định được họ cười chuyện gì, chỉ đỏ mặt chạy ra cửa cầu thang. Vừa đẩy cửa thoát hiểm ra Cảnh Minh vươn tay kéo ghì sát vào tường. biết là cậu nhưng vẫn giật cả mình.

      “Sao lâu vậy.” Cậu cúi đầu hôn lên môi .

      Đỗ Nhược giọng: “Em sợ bị phát .”

      Cậu buồn cười: “Sao em ngốc vậy?”

      “Hả?”“Cả nhóm biết hết rồi.”

      Đỗ Nhược trố mắt: “Gì cơ?”

      đối với em như vậy, họ mù mới nhìn ra. Chẳng qua là giả ngu, vạch trần chúng ta thôi.”

      Thảo nào...

      đá Cảnh Minh cú, vùi mặt vào lòng cậu: “Tiêu rồi, em gặp họ ngượng lắm.”

      “Có ai thể đương chứ?” Ngón cái cậu nhàng mơn trớn gò má đỏ hây hây, nhìn với đôi mắt sâu thẳm, chợt rên khẽ.

      “Sao vậy?” Đỗ Nhược hoang mang.

      “Đỗ Nhược Xuân...”

      “Ừ?”

      “Hình như càng lúc càng thích em rồi.” Cậu chạm vào môi , cọ qua cọ lại.

      Mặt đỏ như quả cà chua, lẩm bẩm: “ sao?”

      .” Vừa mỉm cười vừa tiếp tục cọ môi .

      ngứa râm ran, rụt cổ lại cười khúc khích. Cậu cũng cười, cúi đầu hôn lên môi hết lần này đến lần khác. nhịn được cười rộ. Nhìn lúm đồng tiền be bé gò má Đỗ Nhược, lòng Cảnh Minh tê dại. Nhưng cậu vừa đưa môi đến thôi cười, má lúm kia biến mất. Cậu bất mãn lẩm bẩm: “Mau cười lên nào.” Cậu rất thích lúm đồng tiền ấy, muốn được hôn nó say sưa cơ.

      thoáng né tránh: “Cười gì chứ?”

      “Cười .”

      “Đừng đùa nữa.”

      “Ai đùa với em, mau cười .” Cậu hà hơi vào tai , lướt môi gò má . cười ngớt, cựa quậy trong lòng cậu

      Cảnh Minh ôm chặt lấy Đỗ Nhược, say mê hôn lên vòng xoáy bên má.

      lúc âu yếm tầng truyền đến tiếng bước chân. Hai người lập tức buông nhau ra. cuống quýt quay vuốt tóc, còn cậu nắm tay phải đưa lên miệng ho khan hai tiếng.

      sinh viên tới, nhìn thoáng qua hai người rồi vội vã xuống tầng. Đợi tiếng bước chân xa dần, hai người đồng thời quay sang nhìn nhau cười. Hơi thở nóng bỏng của cậu lại phả lên gò má lần nữa.

      Lúc Dịch Khôn vào phòng thí nghiệm, Đổng Thành và trợ lý chờ ở đấy. Ngoại trừ Ô Chính Bác, những thành viên khác đều ăn trưa hết rồi.

      Dịch Khôn hỏi: “Sao hôm nay Đổng tổng lại đến đây?”

      Vẻ mặt Đổng Thành nặng nề: “Xe mới của Prime công khai chiếm thời cơ trước. Họ tuyên bố trong cuộc họp báo tháng sau tổng hợp thử xe xong chính thức thành lập công ty. Tôi hy vọng xe chúng ta hợp tác có thể đưa ra thị trường trước họ.”

      Dịch Khôn có hứng với chuyện này: “ nghiêm túc, chúng ta phải là hợp tác, là mua bán cung cầu. Orbit chỉ chịu trách nhiệm hệ thống phanh tự động. Về phần phối hợp toàn thể để đưa xe vào hoạt động, tôi tài nào kiểm soát được. Hệ thống chúng tôi cung cấp hoàn thiện, đội cảm biến và điều khiển mà Đổng tổng tìm về theo kịp tiến độ cũng đến lượt tôi ra mặt.”

      Ô Chính Bác giải thích: “Ý của Đổng tổng là, xem chúng ta có thể giúp đỡ, đẩy nhanh tiến độ của hai nhóm kia . Hoặc là xem trong trường còn nhân tài nào...”

      phải người hợp tác lâu dài làm sao đẩy tiến độ được?” Dịch Khôn hỏi ngược lại. “Về phần nhân tài đều ở Prime rồi. Đổng tổng có thể thử lôi kéo được hay ?” Trong lời mang hàm ý chế giễu.

      Trợ lý của Đổng Thành bất mãn nhìn Dịch Khôn. Sao tính tình hai tên trưởng nhóm Prime và Orbit đều khó ưa như vậy? Gã hùng hổ đưa hợp đồng ra: “Cậu xem điều kiện chúng tôi đề xuất trước rồi hãy .”

      Dịch Khôn lãnh đạm liếc sang, thậm chí hề lật ra: “Tôi hiểu ý Đổng tổng, nhưng nhóm tôi chỉ chịu trách nhiệm hệ thống điều khiển tự động, quản được cái khác và cũng xen vào. Xe của có thành công đưa ra thị trường hay , liên quan đến tôi. trắng ra, tôi chỉ là nhà cung cấp hệ thống thôi. Người mua rất nhiều, cũng phải khách hàng duy nhất. Bây giờ vì Prime ra mắt xe mới, mà dồn hết hy vọng lên người tôi, như vậy được.”

      Vẻ mặt Đổng Thành rất khó coi, nhưng Dịch Khôn vẫn tiếp: “Nếu có chuyện gì khác thôi nhé, phòng thí nghiệm rất bận.”

      Đổng Thành nhanh chóng đứng dậy. Ô Chính Bác cố giữ lại nhưng được, gã quay đầu nhìn Dịch Khôn: “Cậu cũng là, ít nhất cũng phải suy nghĩ chứ. Đây là cơ hội tốt để kiếm tiền.”

      Dịch Khôn hờ hững đáp: “ ta làm về kỹ thuật nên , ngay cả cậu cũng vậy à? Muốn đưa chiếc xe ra thị trường cả đội phải phối hợp mày mò bao lâu? Đội ngũ tạm thời chắp vá của vốn vững chắc. Chuyện đơn giản còn có thể ứng phó, nhưng việc xây dựng kết cấu và số liệu xe hơi cần hơn mười tháng, làm sao có thể đuổi kịp?”
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Ô Chính Bác oán trách: “Thành công hay chúng ta cũng kiếm được tiền mà.”

      “Cậu hồ đồ quá rồi.” Dịch Khôn gắt. “Chúng ta chỉ cần nắm chắc dự án trong tay, cải tiến tốt hơn nữa, sau này làm nhà chuyên cung ứng hệ thống tiền đồ vô hạn. Phân tán tinh lực chen chân hết bên này đến bên kia, nhìn ngắn kiếm được nhiều tiền đấy, nhưng thực ra lợi bất cập hại.”

      Ô Chính Bác phiền não: “Tôi biết, nhưng thấy Prime huy hoàng như vậy, tôi cũng muốn Orbit làm ra được gì đó hoành tráng thôi.”

      “Đường còn dài.” Dứt lời, Dịch Khôn liền quay người bỏ .

      ...

      Đỗ Nhược bận suốt cả ngày mới trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa vào thấy ba bạn cùng phòng đều nhìn cười gian. sởn hết gai ốc: “Sao nhìn mình như vậy?”

      Hà Hoan Hoan nhếch môi bay đến véo : “Cái con hư hỏng này, dám giấu bọn mình có bạn trai.”

      Đỗ Nhược ngỡ ngàng, “Mấy cậu...”

      Hà Hoan Hoan hầm hè: “Xem vẻ mặt cậu kìa, còn muốn thừa nhận!” Vừa vừa đưa điện thoại cho xem. “Cậu xem !”

      BBS đăng mấy tấm ảnh và Cảnh Minh ôm hôn say đắm cầu thang trường học. Mặt Đỗ Nhược đỏ bừng, cướp lấy điện thoại: “Ai chụp vậy?”

      run rẩy lướt màn hình lên xem. Vốn Prime No.2 thử nghiệm thành công khuấy động cả diễn đàn, cộng thêm chuyện tình cảm của Cảnh Minh bị đưa ra ánh sáng, tình hình như thể hắt nước vào chảo dầu sôi. Chủ đề trở nên nóng bỏng tay, gần như cả trường đều bình luận sôi nổi.

      Đa số nam sinh đều bày tỏ chúc mừng, còn nhóm nữ sinh tranh cãi dữ dội:

      “Buông trai nhà này ra!”

      “Trời ạ, kia có tài cán gì chứ? thể tin được.”

      “Trông cũng tạm được nhưng xứng với đại thần Cảnh Minh của tôi chút nào.”

      “Nam thần của tôi có bạn rồi sao? Đừng mà!”

      “Đây phải là nữ sinh cậu ấy ra mặt giúp, đập đồ ở phòng thí nghiệm Orbit lúc trước sao? Quả nhiên là vì .”

      “Mẹ ơi, bạn trai ga lăng quá. Ước gì mình được như ấy!”

      “Hâm mộ quá."

      “Đúng là nhìn ra, tò mò về này quá. Sao có thể tán đổ Cảnh Minh nhỉ?”

      “Tôi cảm thấy mình cũng có thể cua được nam thần rồi."

      ...

      Bình luận nhiều đến độ lướt hết được. Hà Hoan Hoan vội cầm lại điện thoại: “ phải cho cậu xem cái này.”

      Đầu óc Đỗ Nhược rối như tơ vò, cưỡng ép mình được nghĩ đến những bình luận kia nữa.

      Khưu Vũ Thần kéo ngồi xuống, xoa nắn đôi tay run rẩy kia: “Cậu đừng để tâm đến mấy lời mạng, toàn mấy hùng bàn phím ấy mà. đương là chuyện của cậu, liên quan gì đến họ đâu.”

      Đỗ Nhược gượng gạo gật đầu: “Mình biết.”

      “Đúng vậy, mọi người bất ngờ quá nên kích động thôi, có ý xấu.” Hà Hoan Hoan an ủi. “Cậu xem, ngay cả bọn mình ở chung phòng với cậu còn kinh ngạc quá mà.”

      Hạ Nam nhàng xen lời: “Cậu giấu kỹ đấy.”

      Đỗ Nhược áy náy: “Mình cố ý.”

      Khưu Vũ Thần lẩm bẩm: “Cái tên Lý Duy kia cũng giấu kỹ, ấy sớm biết mà báo cáo với mình.”

      Đỗ Nhược vội khuyên: “Cậu ấy cũng vì bạn bè thôi. Cậu đừng trách Lý Duy.”

      trách, đãi chầu là được rồi.”

      Đỗ Nhược giọng: “Vì mình sợ khi mọi người biết thành ra như vậy nên mới dám .”

      “Hiểu mà.” Khưu Vũ Thần bỗng tỉnh ngộ. “Ối trời, thảo nào Cảnh Minh lại tham gia thi hùng biện, mời cậu ăn cơm, còn đập phá phòng thí nghiệm vì cậu, là thích cậu đấy.”

      Đỗ Nhược thảng thốt, mặt nóng bừng, chợt cảm thấy... hạnh phúc chăng?

      Hà Hoan Hoan tranh thủ cơ hội hóng hớt: “Dẹp chuyện này qua bên , xem thế nào?”

      gì cơ?”

      “Cảm giác đương với nhân vật làm mưa làm gió trong trường ra sao?”

      Đỗ Nhược lí nhí: “... Rất tốt.”

      “Tốt chỗ nào?”

      “Chỗ nào... cũng tốt hết.” cúi đầu xoắn ngón tay vào nhau.

      Hà Hoan Hoan kêu gào: “Có phải thấy cậu ta cực kỳ đẹp trai ?”

      “... Ừm.” Tim Đỗ Nhược rộn ràng, khẽ : “... chuyện cũng đẹp, cũng đẹp, cười đẹp mà cười cũng đẹp.”

      Khưu Vũ Thần chịu nổi nữa: “Cậu là đứa háo sắc nhất phòng này!”

      Đỗ Nhược xấu hổ la lên: “ phải các cậu bảo mình sao?”

      “Vũ Thần, cậu đừng ngắt ngang!” Hà Hoan Hoan mắt sáng rực như đèn pha nhìn Đỗ Nhược. “Hôn người đẹp trai như vậy có cảm giác gì?”

      “Vô cùng... tốt.”

      Hạ Nam hỏi xen: “Hai cậu quen nhau bao lâu rồi?”

      “Gần ba tháng.”

      “Giấu kỹ quá!” Khưu Vũ Thần hô hoán.

      Hà Hoan Hoan tiếp tục truy hỏi cặn kẽ: “Ngày nào cậu ta cũng hôn cậu hả?”

      “... Ừm.”

      “Quả nhiên là đương cuồng nhiệt!” Hà Hoan Hoan hưng phấn giậm chân. “Hai cậu ... chưa?”

      “Là cái gì?”

      “Là vụ kia đó.”

      “Vụ nào?”

      “Lên giường.”

      Tâm trí Đỗ Nhược như muốn nổ tung: “ có!”

      Hà Hoan Hoan ra vẻ tiếc nuối, gì vào trán Đỗ Nhược: “Đồ ngốc nghếch! Nếu mình là cậu sớm nhào đến đè cậu ta xuống rồi.”

      Đỗ Nhược nắm cổ áo quạt gió, trời vào thu mà lại nóng chết được. Bị oanh tạc liên hồi, lúc sắp chống đỡ được điện thoại đổ chuông, là Cảnh Minh gọi đến. Hà Hoan Hoan vừa thấy tên hiển thị màn hình gào rú.

      Đỗ Nhược vội vàng cầm điện thoại chạy ra ban công: “A lô?”

      Cảnh Minh im lặng giây rồi hỏi thẳng: “Em biết rồi hả?”

      “Ừ.”

      cũng vừa thấy. Em sao chứ?” Giọng cậu căng thẳng.

      Như có dòng nước ấm len lỏi trong lòng, Đỗ Nhược đáp khẽ: “ sao.”

      “Đừng xem mấy thứ diễn đàn. Mẹ nó, toàn lũ bệnh hoạn.” Cậu căm tức. “Chừng nào mới đến lượt họ chỉ trỏ? Thứ gì chứ!”

      Tim Đỗ Nhược tan chảy mất rồi. dịu dàng : “Em biết, em sao. đừng tức giận.”

      chuyện trong phòng ồn ào: “Trời ơi... sến chảy nước rồi!”

      Đỗ Nhược bịt điện thoại định quay người Cảnh Minh nghe thấy: “Em ở ngoài ban công à?”

      “Ừ.”

      “Vào phòng , bật loa ngoài lên.”

      “Để làm gì?” giọng hỏi. “Họ đùa thôi.”

      “Bảo em vào vào .”

      lay chuyển được cậu đành vào, bật chế độ loa ngoài.

      “Xin chào ba bạn cùng phòng Đỗ Nhược, tôi có mua cho các bạn chút quà, hai ngày sau đưa đến ký túc xá.” Cậu nhắn nhủ: “Đừng bắt nạt bạn tôi nhé.”

      Đỗ Nhược thẹn thùng quá đỗi, tắt loa ngoài chạy ra ban công, đóng cửa lại ngăn cách tiếng cười ồn ào ở phía sau: “...”

      “Xuống đây.” Giọng cậu ôn hòa: “ chờ em dưới sân.”

      Đỗ Nhược giật mình ló đầu ra nhìn, đúng là cậu ở bên dưới. Cảnh Minh mặc chiếc áo gió đỏ đứng trong cảnh hoàng hôn mùa thu dưới cây bạch quả nửa xanh nửa vàng, mỉm cười chờ .

      chạy nhanh qua đường, lao vào lòng cậu, ôm siết lấy eo cậu. Cậu lảo đảo lùi về sau bước mới đứng vững. Mấy bạn học ngang qua rối rít ghé mắt cũng mặc kệ. Cảnh Minh cười ôm Đỗ Nhược trong lòng, cúi đầu đặt nụ hôn lên tóc .
      ly sắc, Chôm chômtruth205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :