1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Đỗ Nhược cảm thấy hơi căng thẳng, tới nắm lấy tay cầm, khẽ hỏi: “Ai thế?”

      “Tôi.”

      Tay bỗng chốc đổ mồ hôi đầm đìa. ràng điều hòa mở cơ mà! kéo cửa ra, ngước mắt thăm dò: “Có chuyện gì ?”, song vẫn ngăn ở cửa có ý mời cậu vào.

      Thế nhưng Cảnh Minh lại xông thẳng vào trong, vươn tay khép cửa lại. Đỗ Nhược lập tức lùi bước, giữ khoảng cách với cậu.

      Đêm hôm khuya khoắt, khí trong phòng trở nên khó tả. Cảnh Minh rủ mắt nhìn , vừa định gì đó thấy chiếc váy trắng ướt nhẹp, đành dời mắt , sờ mũi ra lệnh: “Trùm khăn vào.”

      “Ơ?” Đỗ Nhược hiểu. Rồi nhác thấy bản thân trong chiếc gương to: Chiếc váy trắng như thể trong suốt. đỏ mặt tía tai, nhanh chóng cầm khăn bông trùm lên người. Thảo nào...

      bình tĩnh lại, vội nhìn cậu hỏi lần nữa: “Có việc gì ?”

      Cậu đứng nguyên ở gần cửa nhìn , vẫn giữ khoảng cách cũ: “Đỗ Nhược Xuân!”

      “... Ừ?”

      “Tôi vẫn cứ thích em.”

      “…”

      Ánh đèn soi xuống đỉnh đầu Cảnh Minh, xuyên qua tóc mái lòa xòa, chiếu vào đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời của cậu. Đỗ Nhược đứng bên này sô pha, môi mím chặt, tay vô thức xoắn khăn tắm, lặng thinh đáp.

      Cảnh Minh hề hối thúc , chỉ im lặng chờ đợi.

      “Tôi... chưa nghĩ đến...” lúc sau, mới nhàng cất lời: “... Chưa từng nghĩ nếu ở bên cậu thế nào, mà nếu có nghĩ đến cũng thấy được thoải mái.”

      Cậu nhìn chăm chú, nhưng vẫn cụp mi mắt, : “Tôi cảm thấy... quan hệ bây giờ rất tốt. Đồng đội cũng được, cấp cấp dưới cũng ổn, có thể nghiêm túc cùng nhau làm việc. Nếu thay đổi, tôi sợ... tính cách hai chúng ta hợp. Tôi muốn từ bỏ dự án. Nếu vì quan hệ với cậu xảy ra trục trặc, hai người chung đụng thoải mái, cậu chịu được tôi, tôi chịu được cậu, dẫn đến mối quan hệ chuyển biến xấu, buộc tôi phải rời khỏi đội... Tôi muốn như vậy.”

      Cậu chỉ khẽ cong môi, tỏ ý kiến.

      vội vàng ngước mắt lên: “Đây là dự án lớn đầu tiên trong đời tôi. Nếu năng lực đủ, bị khai trừ khỏi nhóm tôi đành chấp nhận. Nhưng nếu vì quan hệ cá nhân, vì tình cảm thất bại, sứt mẻ tan vỡ mà phải rút lui tôi cam tâm, cũng thể chấp nhận.”

      Cảnh Minh thở dài: “Tôi biết em vậy mà.”

      Đỗ Nhược có chút sững sờ.

      Cậu mỉm cười: “Nhưng tôi rất thích em, phải làm sao đây?”

      tròn xoe mắt, phút chốc gò má đỏ bừng.

      Cậu đến, kéo lại khăn tắm vai , ánh mắt từ từ nhìn thẳng vào mắt : “Tôi cam đoan với em: để chuyện tình cảm cá nhân của chúng ta ảnh hưởng đến công việc của Prime. cho thêm cũng giảm bớt phần của em. Những nguyên tắc này, lẽ nào tôi có sao?”

      Hai người quá gần nhau, bị hơi thở của cậu bao trùm khiến đầu óc Đỗ Nhược mờ mịt. ấp úng phân bua: “Chúng ta hợp nhau... Tôi muốn gây ồn ào đến mức mọi người đều biết...”

      "Nếu em muốn, chúng ta có thể giấu mọi người. Bỏ qua ân oán cũ, cũng mặc kệ suy nghĩ bất đồng cỡ nào, tính cách khác biệt ra sao. Đừng quan tâm việc ai ghét ai, ai tốt ai xấu. Em hãy quên hết , cứ đương thôi! Vui sướng hôn nhau, giận dỗi cãi vã, muốn làm lành xin lỗi, muốn chia tay. Chuyện có gì lớn lao đâu.”

      Lồng ngực Đỗ Nhược phập phồng liên hồi. Những lời Cảnh Minh khiến chấn động đến mức choáng váng, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu, mãi vẫn có phản ứng.

      “Tôi... Tôi phải suy nghĩ .” vội vàng tránh ánh mắt cậu rồi thoái thác. Trong sách : Đừng quyết định chuyện gì vào buổi tối, bằng hối hận.

      được.” Cậu nắm chặt bả vai qua lớp khăn tắm, giọng cương quyết: “Đồng ý hay từ chối cũng phải cho tôi câu trả lời ngay bây giờ. Nếu , tối nay, tôi mất ngủ đấy.”

      tôi...” cố gắng giữ vững phòng tuyến cuối cùng, giãy người muốn thoát khỏi cậu. “Sáng mai...”

      Cảnh Minh hoặc là làm, còn làm phải quyết liệt đến cùng. Cậu đột ngột cúi đầu đuổi theo, hôn phớt lên môi . Trong nháy mắt, dòng điện tê rần từ đỉnh đầu chạy thẳng đến lòng bàn chân Đỗ Nhược khiến thân thể cứng đờ. kinh ngạc nhìn cậu.

      Môi cậu... mềm mại... làm sao!

      Mắt cậu đen láy, nhìn chăm chú, thừa dịp sửng sốt chưa kịp hoàn hồn bèn hôn thêm cái nữa. Mới vừa rời ra, cậu lại nhịn được kề môi đến ngậm lấy môi lần nữa.

      Đáy lòng Đỗ Nhược run lên. hoảng hốt rụt cổ lại, kiễng chân lên, suýt đứng vững. Cậu buông ra lần nữa, kéo giãn khoảng cách, chăm chú nhìn lâu. Vệt đỏ ửng từ gò má lan đến tận vành tai. Não bộ rốt cuộc có phản ứng trở lại, cuống quýt muốn đẩy cậu ra.

      Cảnh Minh ôm lấy eo Đỗ Nhược, nhấc ngồi lên chiếc tủ , khiến tầm mắt hai người ngang nhau. sợ đến mức muốn hét lên theo bản năng, ngay lập tức bị cậu ghì sát vào vách tường. Hai tay cậu ôm lấy gương mặt , nghiêng đầu hôn thắm thiết. Lần này, nụ hôn trở nên bá đạo, mạnh mẽ, quấn quýt lấy .

      Toàn thân Đỗ Nhược như bị châm lên ngọn lửa, trái tim đập kịch liệt như thể chịu đựng nổi, sắp sửa nổ tung!

      Lưỡi đau quá! ấp úng phản đối.

      Cảnh Minh trở nên dịu dàng hơn nhưng hề ngừng lại, vẫn hôn say mê. Hơi thở nóng rực phả mặt khiến đầu óc Đỗ Nhược nổ ầm ầm. Thế giới tràn ngập mùi hương của cậu, toàn thân như chìm xuống nước sắp ngạt thở đến nơi.

      Đỗ Nhược run rẩy trong lòng cậu. Cảm giác ấy xa lạ, kích thích, mê loạn, giống như có cọng cỏ trêu chọc trái tim khiến xốn xang, sao chịu nổi nhưng lại muốn cự tuyệt. Bàn tay nắm chặt cánh tay cậu vô thức chậm rãi buông ra.

      Rốt cuộc, cậu chịu buông lỏng ra, nhàng điều hòa lại hơi thở. Khuôn mặt nhắn của nằm gọn trong lòng bàn tay nóng hôi hổi của cậu. Gần trong gang tấc, bây giờ cậu mới chịu dành thời gian ngắm nghía từ xuống dưới, thấy gương mặt đỏ hây hây, môi hơi sưng, mắt ươn ướt long lanh.

      Cảnh Minh bật cười: “Sao em bỗng trở nên xinh đẹp quá vậy? Xem ra phải hôn nhiều hơn rồi.” Vừa cậu vừa cúi đầu xuống định hôn tiếp.

      Đỗ Nhược thẹn thùng vội hô lên: “Cậu thả tôi xuống !”

      Cảnh Minh đặt xuống, nhưng lại nỡ buông ra, cứ thế kéo ôm vào ngực siết chặt có lấy kẽ hở, cằm đặt lên đỉnh đầu , tay ấn vào gáy . Đỗ Nhược cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch mãnh liệt của cậu bên tai. bỗng giãy giụa nữa, để mặc cho cậu ôm mình, cũng lẳng lặng ôm eo cậu, có chút cảm giác được chân cho lắm.

      Hai người đều lặng im cảm nhận hơi ấm nồng nàn trong vòng tay của đối phương. Cảm giác vượt rào, hưng phấn, thấp thỏm, vui sướng, bất an đều có đủ. Đến khi ngoài hành lang truyền đến tiếng đám nam sinh trong nhóm Prime trở về phòng, cậu mới buông ra.

      Lúc rời , cậu còn giơ tay lên vò rối tóc , dặn dò: “Mau sấy khô tóc , đừng để bị cảm.”
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 48

      Đỗ Nhược tắm rửa gội đầu mà hồn cứ lâng lâng như ở cõi thần tiên. Lau khô thân thể và sấy tóc xong, nằm chiếc giường êm ái, ngẩn người nhìn trần nhà. Đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn, tim đập thình thịch, có cảm giác như vừa mới gây họa. Tâm trạng đan xen giữa bối rối, kích động, phiền muộn, còn có mừng thầm.

      Nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, lại cảm giác khuôn mặt nóng bừng. Đỗ Nhược trở mình vùi đầu vào gối, gào thét kích động trong im lặng, chân đá vào ván giường thùm thụp. Xem như cậu được thỏa mãn ngủ ngon giấc, còn tối nay mất ngủ rồi đây!

      Bên kia tường, vẻ mặt Cảnh Minh vô cùng trấn tĩnh. Vì hứa với Đỗ Nhược giấu kín mọi người nên sau khi về phòng, cậu tận lực kiềm chế hết mức có thể. Nhưng cảm giác vui sướng dạt dào như từng cơn sóng vỗ, càng cố nén xuống sóng càng cuồn cuộn, nhìn vào lại khiến người khác tưởng tâm trạng cậu tốt ấy chứ. Song biểu cảm vui buồn bất định của cậu đâu thể qua mặt được Lý Duy. Cậu ta vừa nhìn biết ngay Cảnh Minh giả vờ, nhưng lại hề vạch trần, để mặc cho cậu tiếp tục “diễn sâu”.

      Lúc mình trong phòng tắm, khóe môi Cảnh Minh nhếch lên cao. Sau khi tắt đèn ngủ, cậu lẳng lặng cười trong bóng tối, đầu óc kích động thôi, trở người tiếp tục tủm tỉm, lát sau lại đổi tư thế nhưng nụ cười vẫn tắt. Mãi cho đến khi Lý Duy chịu nổi nữa mắng: “Mẹ nó, giờ mấy giờ rồi? Mày có cho tao ngủ hả?” Bấy giờ cậu mới chịu yên lặng, xoay qua xoay lại nữa.

      Đêm đó, cả nhóm Prime đều chìm vào giấc ngủ trong hạnh phúc và thỏa mãn. Ước mơ cất được bước tiến đầu tiên.

      Hôm sau, tất cả đều dậy muộn, mười giờ trưa mới tập trung trả phòng. Cả nhóm tràn ra hành lang, Cảnh Minh và Đỗ Nhược nhìn nhau ngắn ngủi chột dạ dời mắt . thang máy xuống tầng, cả nhóm chen chúc bên trong tán gẫu. Đến khi ra ngoài, Cảnh Minh nhịn được cố ý cuối cùng, len lén khều lòng bàn tay . Đỗ Nhược giật mình trừng mắt nhìn cậu, nhưng cậu chỉ nhìn thẳng phía trước, mỉm cười như hay biết gì.

      Họ cùng nhau ăn trưa ở sân bay Bảo An rồi giải tán, ai về nhà nấy. Cảnh Minh cho mọi người nghỉ ngơi tuần, ngày mùng 1 tháng 8 tập hợp tại phòng thí nghiệm. Tổng kết lại, thành tích huy hoàng giành được ở Thâm Quyến cứ lưu giữ tại đấy, nhiệm vụ chính của họ từ giờ trở là bắt đầu tập trung vào Prime No.2.

      Thời điểm Cảnh Minh biết Đỗ Nhược về Bắc Kinh mà bay thẳng về quê nhà mặt nặng mày nhưng gì cả. Người trong nhóm có nửa là ở Bắc Kinh, bay chuyến sau, mọi người vẫy tay chào tạm biệt . Cảnh Minh thể biểu quá ràng, bèn rề rà cuối hàng, lúc ngang qua ân cần dặn dò: “Sớm trở lại.”

      “Ừm.” dịu dàng đáp.

      Cậu cùng với mọi người, được vài bước lại làm như vô ý quay đầu lại. vào phòng chờ máy bay rồi.

      Sau khi Đỗ Nhược ngồi xuống, mình thanh tịnh chốc lát mới suy nghĩ về quan hệ của mình và Cảnh Minh, vẫn là cảm giác mơ hồ chân kia. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn tài nào thông suốt được, thôi dứt khoát mặc kệ .

      Máy bay cất cánh lẫn vào những áng mây. Thành phố duyên hải Thâm Quyến nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, huy hoàng và vinh quang mấy ngày trước cũng tạm thời cất lại. Đáp xuống biên giới Tây Nam, lên xe buýt rồi chuyển xe khách, xe ôm, đường đèo xóc nảy, hành xác cả ngày, rốt cuộc cũng bước vào ngôi nhà đất xập xệ ở khe núi. Đỗ Nhược chợt cảm giác thời gian trôi qua nhanh .

      Lúc về đến nhà, hoàng hôn bao phủ khắp núi đồi xanh mướt. Trong nhà chỉ bật ngọn đèn treo mờ tối chính giữa. Nhà chỉ có bốn vách tường, những mảnh giấy dán vách sớm ố vàng bong tróc, căn bếp thô sơ, bàn ghế tồi tàn. Băng qua gian nhà chính là đến phòng nghỉ. Nơi sinh hoạt hằng ngày của gia đình ba thế hệ chỉ vỏn vẹn có ba chiếc giường gỗ . Chiếc tủ gỗ những năm chín mươi còn nhìn ra được màu sắc vốn có, cửa tủ cũng sắp long ra.

      Đỗ Nhược giọng hỏi: “ phải con gửi tiền về cho mọi người rồi sao? Sao mẹ thay giường tủ mới?”

      “Vẫn còn dùng được, đừng lãng phí.” Mẹ cười : “Tiền để dành cho con.”

      quay sang nhìn mẹ. Mẹ mới hơn bốn mươi mà già bằng bà nội của Cảnh Minh, lòng bỗng trào dâng niềm chua xót khôn tả. Đặt hành lý xuống, ra ngoài thổi lửa nấu cơm, cho lợn ăn. lâu làm chuyện nhà nông nên ban đầu, có chút quen, trước khi ngủ thấy tay ê ẩm mỏi nhừ.

      Ban đêm, Đỗ Nhược nằm giường , nghe tiếng bà ngoại rên đau do căn bệnh mãn tính hành hạ mà tài nào ngủ được. lặng lẽ trở mình, lấy điện thoại ra, có tin nhắn mới nào. bèn mở mạng xã hội lên. Nửa giờ trước, Cảnh Minh vừa đăng tấm ảnh. Khung cảnh là ngọn đèn, máy vi tính và tách trà, ghi trạng thái kèm. Trước nay, cậu chưa từng đăng gì lên trang cá nhân cả nên bên dưới bức hình nghìn năm có kia lập tức nhận được cả chuỗi dài các bình luận.

      Hà Vọng: “Sống lâu mới thấy, ồ, rốt cuộc cậu vào “quét bụi” trang cá nhân rồi. Bày đặt sống ảo.”

      Vạn Tử Ngang: “1 like cho câu sống lâu mới thấy, thanh niên nghiêm túc văn vẻ đầy mình đây sao?”

      Lý Duy: “2 like cho câu sống lâu mới thấy, tao biết rồi nha.”

      Đồ Chi Viễn: “3 like cho câu sống lâu mới thấy, tôi mù tịt hiểu gì cả.”

      Chu Thao: “4 like cho câu sống lâu mới thấy, bấm đốt ngón tay tính toán, chắc chắn có biến.”

      Lướt mãi đến tận bình luận thứ hai mươi bảy... Đỗ Nhược kéo ngược lên, định bấm like nhưng lại thôi, trở mình ngủ.

      Mấy ngày tiếp theo, yên tâm ở bên cạnh chăm sóc mẹ và bà ngoại, nấu cơm trồng rau, chăn gà nuôi lợn, bận rộn đến mức có lòng dạ nào nghĩ tới chuyện khác. chủ động liên lạc với Cảnh Minh, cậu cũng chủ động tìm , biết là bận hay so đo với nữa.

      Trái lại, cậu từng nhắn tin vào nhóm chat của Prime, rằng gặp được ông Ngôn Nhược Ngu. Sau khi họ thắng giải ở Thâm Quyến ông ấy liên lạc với cậu, quyết định làm nhà đầu tư cho Prime. Tin vừa gửi , cả nhóm lập tức nhao nhao, bắn lúc mấy trăm tin. Nhưng khi đó, Đỗ Nhược bận bắt sâu nhổ cỏ ở nương ngô, lúc đọc được thông tin tối rồi.

      Đồ Chi Viễn còn hỏi trong nhóm: “Ơ, Cỏ đâu? Mất tích rồi sao?”

      Cảnh Minh trả lời: “Biết chết liền.”

      Đó là bốn giờ trước. Còn lúc này, trong nhóm sóng yên biển lặng rồi. Đỗ Nhược nhắn lại gì cả, bày món ăn lên bàn, mẹ con bà cháu quây quần bên mâm cơm. Ăn đến giữa chừng, bỗng hỏi : “Mẹ, mẹ còn nhớ con trai của dì Minh Y ?”

      Mẹ ngẫm nghĩ: “Nhớ, thằng nhóc mặt mày sáng sủa.”

      Đỗ Nhược lùa cơm, khóe môi lẳng lặng cong lên.

      Mẹ lại cười hiền hòa. “Cậu ta chịu vào nhà chúng ta ăn cơm, mang nước cho cũng chịu uống, tính khí khó chiều.”

      Nụ cười Đỗ Nhược thoáng khựng lại. Mấy ngày tiếp theo, dứt khoát thoát khỏi ứng dụng Wechat. Cứ thế giằng co khó hiểu tuần, đêm ấy, lúc lên giường ngủ, bỗng nhận được tin nhắn của Cảnh Minh: “Khi nào em về Bắc Kinh?”

      Vé máy bay là hôm sau, nhưng vẫn trái lòng mình: “Mấy ngày nữa. Sao vậy?”

      Bên kia im lìm. cầm điện thoại chờ lát, thấy hồi , liền bĩu môi vứt điện thoại sang bên.

      Điện thoại vừa dời tay màn hình lại sáng lên, có tin nhắn gửi đến: “Ngày mai, đến tìm em.”

      kinh ngạc, suýt nữa lăn xuống giường: “Đừng!”

      Cậu thắc mắc: “Tại sao? muốn lên núi chơi.”

      “Ngày mai em về rồi.”

      tin.”

      Đỗ Nhược sốt ruột: “, vé máy bay khứ hồi của bọn em đều do Lý Duy đặt. tin hỏi cậu ấy . Cậu ấy với sao?”

      “Mẹ kiếp, làm thịt nó.”

      vừa định hỏi chuyện gì xảy ra cậu nhắn tiếp: “Gửi thông tin chuyến bay qua đây cho .”

      cho rằng cậu tin nên ngoan ngoãn gửi . Cậu thêm gì nữa, chỉ dặn: “Nghỉ ngơi sớm chút, mai còn bay.”

      “Ừm.”

      “Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.”

      Đặt điện thoại xuống, an tâm ngủ thiếp. Hôm sau, từ biệt bà và mẹ, lại lần nữa rời xa thôn hẻo lánh, bắt đầu hành trình trở về thủ đô Bắc Kinh xa hoa. Lúc máy bay đáp xuống, chợt nhớ đến cảnh tượng năm ngoái. Khi ấy, ngồi tàu hỏa đến ga Tây Bắc Kinh, lạc lõng giữa biển người đông nghịt, tâm trạng mờ mịt, bất an, kích động và thấp thỏm. Hôm nay nhớ lại, có chút bùi ngùi.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Kéo vali ra ngoài thấy Cảnh Minh đứng bỏ tay vào túi đợi ở lối ra. biết cậu đến, nhìn thấy cậu từ xa nên khá ngạc nhiên. Ngược lại, Cảnh Minh tỏ vẻ gì, lạnh lùng nhìn chăm chú.

      Hai người đứng đối diện nhau. Lúc đầu, ai gì cả. tuần gặp, giữa hai người lại có chút câu nệ, xa lạ khó hiểu.

      lí nhí: “Sao lại đến đây?”

      “Em xem?” Cậu hề khách sáo, kéo chiếc vali trong tay .

      Lòng Đỗ Nhược thoáng chốc ấm áp.

      Cậu lại đánh giá từ xuống dưới: “Đen rồi.”

      “Đâu có!” lập tức phản bác.

      “Đúng là đen mà.”

      Đỗ Nhược lườm Cảnh Minh, cậu cười phì. Hai người gì nữa, vẫn khá lúng túng, như thể nhất thời biết phải cư xử với nhau thế nào. Cậu kéo vali trước, chếch phía sau. Nhìn bóng lưng cao lớn của cậu, bỗng nhớ đến cảnh tượng năm ngoái cậu đến nhà ga đón mình, thế là rảo bước nhanh hơn, đá cậu cú.

      Cảnh Minh quay lại nhìn , chẳng hiểu ra sao, nhưng hỏi cũng giận, trái lại còn đưa tay nắm chặt lấy tay . Mười ngón tay họ đan xen chặt, cậu nhàng kéo đến bên cạnh, sánh bước bên nhau.

      Cái nắm tay này vô cùng tự nhiên. chút khó chịu phút chốc liền bay biến gần như còn nữa.

      Ra khỏi sân bay, hơi nóng ập thẳng vào mặt. Đến bãi đỗ xe, gương mặt Đỗ Nhược nhễ nhại mồ hôi.

      Chiếc xe thể thao màu cam sành điệu của cậu vô cùng chói mắt. vừa đến gần, cửa tự động mở ra. Hai người chia nhau ngồi vào hai bên. Cậu lạnh lùng liếc sang , chế nhạo: “Em mới tắm sông lên đấy hả?”

      “Người em dễ chảy mồ hôi lắm.” đưa mu bàn tay lau mồ hôi ở miệng. gói khăn giấy tức khắc đưa đến, rút vài tờ lau mặt, lẩm bẩm: “Bắc Kinh nóng quá, ký túc xá thể nào cũng như phòng xông hơi cho mà xem.”

      Cậu vừa tra chìa khóa vào ổ, nghe thấy liền quay đầu lại: “Ở nhà .”

      sửng sốt, vẻ mặt biết là kháng cự hay mâu thuẫn: “Em... vẫn nên về trường...”

      Cậu ngắt lời: “Mẹ lâu lắm rồi gặp em.”

      “...À.”

      “Mẹ bảo em ở lại vài ngày.”

      Đỗ Nhược còn do dự cậu nhăn mày: “Nghỉ hè mà em cũng chủ động thăm mẹ . Em thấy áy náy sao?”

      nghĩ ngợi, đúng là lâu rồi gặp dì Minh Y. Bây giờ vẫn trong kỳ nghỉ, cũng nên thăm dì ấy: “Được rồi.”

      Cậu khẽ nhướng đuôi mày lên chút, qua hồi lâu mới hỏi: “Có nhớ ?”

      “Gì cơ?” Mặt đỏ lên, trợn mắt nhìn cậu.

      , có nhớ ?”

      Dù sao cũng tránh khỏi, thẹn thùng lí nhí đáp: “Nhớ.”

      Cậu nhìn giây lát, khóe môi cong lên. Đột nhiên, cậu nhoài người sang Đỗ Nhược, chầm chậm hướng ánh nhìn lên, xoáy sâu vào đôi mắt . Ý muốn trong đôi mắt ấy vô cùng ràng. đỏ mặt, từ từ kề đến, hôn lên môi cậu cái. Ồ, mềm !

      Cậu vẫn nhúc nhích, hiển nhiên chỉ như thế làm sao đủ bù đắp nỗi nhớ nhung bao ngày xa cách. Vậy là lại đưa môi đến chạm vào lần nữa, nhưng lần này còn nhàng khẽ nhấp môi cậu. Mới vừa buông ra, môi cậu đuổi theo, ngậm lấy môi , dịu dàng mút lấy. Hôn cho đến khi hơi thở của cả hai càng lúc càng dồn dập rối loạn, cậu mới quyến luyến buông ra. Cuối cùng, cậu hôn lên vành tai , khẽ khàng than thở: “ nhớ em chết được.”

      Em cũng nhớ , rất nhớ .

      ***

      Hơn bốn giờ chiều, họ mới về đến nhà. Cảnh Viễn Sơn và Minh Y đều có việc ở biệt thự. Đỗ Nhược ở phòng dành cho khách, vừa thu dọn quần áo xong di động vang lên.

      Cảnh Minh: “Đến phòng sách của .”

      Đỗ Nhược ra, thấy thím Trần chuẩn bị bưng đĩa trái cây và nước chanh lên tầng, bèn nhanh nhẹn chạy đến giúp đỡ: “Để cháu mang hộ cho, đúng lúc cháu cũng lên đấy.”

      “Cảm ơn Đỗ.” Thím Trần khách sáo đáp.

      lên tầng ba, đá vào cửa phòng: “Mở cửa.”

      có tay à?” Bên trong vọng ra.

      “Em bê đồ.”

      Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần. Cảnh Minh kéo cửa phòng ra, nhận lấy đồ từ tay , bước vào trong rồi đặt xuống mặt đất. sàn bày la liệt bảng điều khiển, điện cơ, khớp máy, dây điện, vỏ ngoài và pin.

      Đỗ Nhược hứng khởi đến, ngồi khoanh chân, tò mò: “ làm robot sao?”

      “Ừ.” Cậu đáp gọn lỏn.

      Bên cạnh truyền đến tiếng máy chạy ro ro. Đỗ Nhược quay sang, Eva từ trong góc vụng về chạy đến, dừng bên cạnh đĩa trái cây, đôi mắt to xoay tròn, đáng cất lời: “Đây là gì?”

      Đỗ Nhược kinh ngạc tròn xoe mắt: “Eva biết rồi sao?”

      Cảnh Minh ngẩng đầu: “Ừ.”

      Lát sau, Eva chậm chạp xoay người, ngẩng đầu lên nhìn , giọng thỏ thẻ: “ là ai?”

      Đỗ Nhược hớn hở: “Chị là Đỗ Nhược.”

      Cảnh Minh bật cười, vuốt mũi, trêu chọc : “Em ngốc quá!”

      Eva nghiêng đầu nhìn Đỗ Nhược chốc lát, tự biên tự diễn: “Cái này kỳ ghê!”

      Đỗ Nhược trố mắt khó hiểu: “Chị tốt bụng lắm mà.”

      Eva nhìn giây lát lại thốt lên: “Ồ!” xong, nó lại lóng ngóng chạy sang phía Cảnh Minh.

      “Đáng quá!” Trái tim bị giọng ngọt ngào của Eva làm tan chảy. “Eva biết khi nào thế?”

      “Mấy hôm trước mới chế tạo xong, có gì khó đâu.”

      “Nhưng mà cưng chết được.” bò đến bên cạnh cậu ngắm nghía Eva kỹ, chốc chốc sờ cánh tay bé của nó, lát lát lại sờ mắt của nó.

      Cậu nghiêng mắt nhìn ở rất gần mình, khóe môi khẽ cong lên rồi tiếp tục làm việc.

      Đỗ Nhược nghịch Eva chốc lát lại chuyển sang góc khác trong phòng, chỉ vào đống robot: “Em có thể xem ?”

      “Xem .” Cậu điềm nhiên như .

      quan sát tỉ mỉ từng con robot , vô cùng chú tâm. Thỉnh thoảng, cậu nhìn sang giải thích: “Cái em xem là robot quét nhà đấy.”

      “Đây là mua hay tự làm thế?”

      “Robot quét dọn trong nhà đều do làm cả.”

      “Lợi hại .” thầm thán phục, lại tò mò: “Đâu là sản phẩm robot đầu tay của ?”

      “Bên tay trái, màu đen, cao 30 cm.”

      làm robot hình người đầu tiên á?” sửng sốt. “Khi đó, mấy tuổi?”

      “Sáu, bảy tuổi gì đó.”

      “Woa!” Đỗ Nhược xuýt xoa. bật công tắc, robot từ từ lại. chọc chọc thử làm nó lảo đảo, nhưng thấy nó hề ngã xuống, liền tấm tắc khen ngợi: “Lần đầu tiên chế tạo người máy biết chú trọng đến trạng thái cân bằng động rồi. là thánh đấy à?”

      Cậu lên tiếng, cầm cốc nước chanh nhấm nháp, khóe môi nơi miệng cốc cong cong. Đặt cốc xuống, Cảnh Minh gọi: “Đến đây ăn dưa hấu .”

      “À.” đến ngồi đối diện cậu, vừa ăn hoa quả vừa quay đầu ngắm kệ sách. “ xem hết số sách kia rồi à?”

      “Chưa. Chỉ xem hết sách ở phòng kế bên thôi.”

      “Kế bên còn có phòng sách nữa sao? Em muốn xem thử.” dấy lên lòng hiếu kỳ.

      .” Cậu lập tức đồng ý.

      Ba mặt tường phòng kế bên đều dựng kệ sách, quả nhiên trong chốc lát truyền đến tiếng kêu thảng thốt của : “Trời ạ!”

      Cảnh Minh ngồi sàn hí hoáy lắp ráp linh kiện robot, nhịn được cười. Cậu cúi đầu đưa mu bàn tay lên vuốt chân mày, nét cười in hằn nơi khóe môi, phải cắn môi lại để kiềm chế kiêu ngạo. Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân trở lại, cậu mới nghiêm túc làm công việc còn dang dở.

      Đỗ Nhược chạy vào, quỳ bên cạnh thỏ thẻ: “Có cần em phụ gì ?”

      Cảnh Minh đưa khớp máy và dây điện cho . nhận lấy, vừa lắp ráp vừa giọng thắc mắc: “Sách của có cho người ngoài mượn ?”

      Cảnh Minh thoáng nhìn : “Em là người ngoài sao?”

      ngây người, đáy lòng tan chảy, tuy lời nào nhưng lại vui vẻ cúi đầu, tiếp tục lắp ráp robot. Cậu ngước mắt liếc nhìn rồi cúi đầu nghiêm túc làm việc.

      Hai người ở trong phòng đến tận bảy, tám giờ tối, chẳng hay biết ánh tà dương bên ngoài cửa sổ ngả về Tây. Ráng chiều nhuộm chân trời màu đỏ rực. Mãi đến khi ngoài cửa vang lên giọng dịu dàng của dì Minh Y: “Tiểu Cảnh, sao thấy Tiểu Nhược đâu cả?”

      Sau đó, cửa bị đẩy ra, Minh Y thấy hai đứa trẻ ngồi sàn, hai mái đầu chụm vào nhau, cắm cúi làm robot. Ánh mắt bà thoáng ngỡ ngàng.

      Đỗ Nhược cũng giật mình, thấp thỏm ngẩng đầu mỉm cười: “Dì Minh Y.”

      “Tiểu Nhược ở đây hả con?” Minh Y cười quan tâm: “Dì còn thắc mắc sao thấy con đâu cả. Hai đứa quên giờ giấc rồi đúng ? Xuống ăn cơm thôi.”

      Cảnh Minh ậm ừ: “Con biết rồi, xuống ngay đây.”

      Minh Y biết cậu bận nên nhiều. Bà đóng cửa lại, lúc xuống tầng còn nghĩ: Hai đứa này chung sống hòa bình như vậy từ lúc nào nhỉ?

      Trong phòng sách, Đỗ Nhược im lặng chuyên tâm giúp Cảnh Minh làm xong việc. Cậu chợt hỏi: “Khi nãy, em sợ cái gì?”

      Đỗ Nhược ngơ ngác chốc lát mới cười đáp: “ có, chỉ là thình lình có người vào nên giật mình thôi.”

      như vậy nhưng trong khoảnh khắc ấy, có chút sợ sệt như tên trộm bị bắt quả tang vậy, nhưng vì sao.

      “Có ở đây, em sợ cái gì?” Cậu bất mãn, đưa tay vò rối tóc . “ xuống ăn tối thôi.”
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    4. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 49

      Cuối tháng Bảy vẫn độ giữa hè, trời tối khá muộn.

      Tại phòng ăn tầng , Đỗ Nhược ngồi xuống, trịnh trọng đưa thẻ ngân hàng cho dì Minh Y. Đầu tiên là cảm ơn chú và dì những năm qua giúp đỡ, nhưng từ nửa năm trước, dùng đến tiền trong thẻ này nữa rồi, sau này cũng có thể tự lo liệu cho bản thân.

      Dì Minh Y quá đỗi ngạc nhiên: “Con bé này! Bây giờ là lúc phải lo học hành, sao lại vội vàng làm thêm vậy hả?”

      Đỗ Nhược giải thích: “ sao đâu ạ! tuần con chỉ làm gia sư có hai ngày thôi, cộng thêm tiền dành dụm làm lúc nghỉ Tết, lên năm hai có thể lấy được học bổng loại , chừng hai mươi nghìn, thế là đủ cho sinh hoạt phí năm rồi ạ!”

      Lúc này, dì Minh Y mới yên tâm, nhìn chồng mình cười rạng rỡ: “Bình thường Tiểu Nhược chịu khó, trường nhiều sinh viên xuất sắc như vậy vẫn có thể lấy được học bổng.”

      Cảnh Viễn Sơn tán đồng: “Lúc đầu Tiểu Nhược vừa thông minh vừa chăm chỉ, cho dù ở hoàn cảnh mới cũng thua kém người khác mà.” Ông lại quay đầu nhìn Cảnh Minh, cằn nhằn: “Ai như thằng quỷ này, thi trượt lên trượt xuống.”

      Đỗ Nhược lúng túng, song Cảnh Minh điềm nhiên như , nhàn nhã gắp thức ăn trong đĩa: “Ba có thể đừng lần nào cũng nâng ấy lên và dìm con xuống, phá hỏng mối quan hệ của bọn con ?”

      Cảnh Viễn Sơn nhíu mày: “Ba sai chỗ nào? phải mày vừa thi trượt môn hay sao?”

      Cảnh Minh nhếch miệng: “Ba là lão đại, ba gì cũng đúng cả.”

      “Ơ cái thằng này!” Cảnh Viễn Sơn trừng mắt nhìn cậu, nghiêm mặt. “Ba xem cuộc thi của các con ở Thâm Quyến rồi. Khá lắm!”

      Minh Y cười khẽ: “Cái gì mà khá lắm, sướng lâng lâng cả người có. Ba công tác mà đêm nào cũng gọi điện thoại về khen với mẹ, cho đến tận hôm con về nhà đấy.”

      Cảnh Minh cười khì gắp thức ăn, Đỗ Nhược cũng mỉm cười.

      gọi điện thoại hỏi thăm em, thuận tiện nhắc đến nó thôi mà.” Cảnh Viễn Sơn lúng túng hắng giọng: “Tiếp theo định làm gì?”

      “Qua hai ba tháng nữa có thể ra mắt xe hơi ạ!”

      “Vẫn cho ba đầu tư sao?”

      “Đây là chuyện của con. Giai đoạn đầu dùng tiền của ba phải chia cổ phần cho ba à?”

      Cảnh Viễn Sơn cười hà hà: “Được... như vậy tức là tìm được nhà đầu tư rồi?”

      Cảnh Minh gật đầu: “Ngôn Nhược Ngu.”

      Cảnh Viễn Sơn và Minh Y thoáng nhìn nhau: “Chuyện khi nào?”

      “Tuần trước.”

      “Sao nghe con ?”

      “Ba mẹ đâu có hỏi.”

      Minh Y lừ mắt nhìn cậu.

      Cảnh Viễn Sơn tự hào: “Có thể được Ngôn lão coi trọng xem ra rất lợi hại rồi, phải nhờ người cha này ra mặt giúp đỡ đánh bóng tên tuổi.”

      Cảnh Minh tối tăm mặt mày. Minh Y và Đỗ Nhược tươi cười nhìn nhau.

      Cảnh Viễn Sơn lại cảm khái: “Ngôn lão là người ôm hoài bão lớn, cả đời đều dốc toàn lực giúp đỡ cho những đội nhóm nghiên cứu phát triển ở lĩnh vực công nghệ cao trong nước, nâng cao sức cạnh tranh cho nước mình. Chỉ riêng điều này mà có rất nhiều doanh nghiệp hổ thẹn làm được ấy. Dự án ông ấy đầu tư chú trọng việc tạo dựng thương hiệu và có hướng phát triển lâu dài, giống với những nhà đầu tư khác chỉ tập trung vào mục tiêu cấp bách là thu được lợi nhuận trong thời gian ngắn.”

      “Cho nên Prime là lựa chọn tốt nhất của ông ấy. Sau khi cuộc thi ở Thâm Quyến kết thúc, con biết kiểu gì ông ấy cũng tìm đến mình.” Cảnh Minh cười tự tin. “Quả nhiên đoán đâu trúng đấy.”

      “Đừng vội đắc ý.” Cảnh Viễn Sơn nhắc nhở.

      Cảnh Minh nhướng mày. khí bàn cơm vui vẻ thoải mái, Đỗ Nhược cũng thả lỏng, vô thức duỗi chân, cẩn thận đụng phải chân Cảnh Minh. hoảng hốt, cúi đầu lùa cơm. Cậu liếc sang , vờ như có việc gì xảy ra.

      Cảnh Minh ăn rất nhanh, thấy bát Đỗ Nhược vẫn còn, sợ để lại mình lúng túng bèn nán lại, múc thêm bát canh từ từ uống, đợi cùng nhau rời khỏi bàn. Thấy ăn xong, buông đũa xuống định lên tiếng cậu nhanh miệng trước: “Con ăn xong rồi.”

      nhõm đứng dậy theo.

      Cảnh Minh ngồi ngả ngớn sô pha chơi điện thoại như thường ngày, còn Đỗ Nhược ngồi bên lướt điện thoại của mình. Giữa chừng, Hà Vọng gửi tin thoại đến rủ chơi game, cậu liền trả lời: “Lần sau .”

      vô thức liếc qua màn hình điện thoại của cậu, thấy tên mình được lưu là: “Pha Lê Đội Nhà.”

      Đỗ Nhược sửng sốt.

      Trong phòng ăn, ba mẹ cậu vẫn còn trò chuyện, bên này hai người đều im lìm. Cảnh Minh xoay điện thoại kiềm chế bản thân, rốt cuộc ngồi nổi nữa mới nhìn Đỗ Nhược rồi hướng mắt về phía cầu thang, ý là: lên lầu.

      Đỗ Nhược căng thẳng mím môi, đáp lại.

      Ngồi chốc lát, Cảnh Minh đứng dậy lên tầng, Đỗ Nhược vẫn ôm điện thoại yên vị ở đó, người bồn chồn, chần chừ giây lát mới dứt khoát theo.

      Bên này, Minh Y quay đầu lại nhìn theo bóng dáng hai đứa trước sau lên tầng, khẽ nhăn mày.

      Đỗ Nhược vừa vào phòng sách đóng ngay cửa lại, thở hổn hển, biết sao tim lại đập cuồng loạn. Cảnh Minh ngồi dưới đất, định chạy thử robot vừa hoàn thành, nhìn thấy vào liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh. đến ngồi xuống.

      “Đừng lo.” Cậu véo mặt . “ bị phát đâu.”

      “Ừm.” Đỗ Nhược gật đầu, thôi lo lắng, nghiêm túc làm việc với cậu, cảm xúc bồn chồn khi nãy dần dần biến mất.

      Eva ro ro qua lại trong phòng, tự chơi tự vui, thi thoảng chạy đến bên cạnh hai người nhìn ngó rồi lại chạy . Cảnh Minh và Đỗ Nhược cho robot chạy thử, ngoại trừ trao đổi cần thiết gì khác.

      Lát sau, Đỗ Nhược mỏi nhừ cổ, bèn ngẩng lên xoay vài cái. Cậu cúi xuống nên chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh. Bất chợt, lại muốn vuốt tóc cậu, thế là đưa tay lên chạm vào.

      Cảnh Minh ngây người, mắt ngước lên, lẳng lặng nhìn giây lát rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc. Tay vuốt ve tóc cậu, man mát, mềm mại, muốn buông ra, tiếp tục to gan nghịch ngợm.

      Say mê chơi đùa vài phút ...

      “Nghiện rồi phải ?” Cậu bỗng hỏi đầy đắc thắng.

      “Đúng đấy, nghiện rồi.” thích thú trả lời.

      Cậu tiếp lời, hai giây sau đưa ngón tay cù vào eo .
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Cậu tiếp lời, hai giây sau đưa ngón tay cù vào eo .

      Đỗ Nhược co rụt lại, hét toáng lên theo phản xạ: “Aaaa!”

      “Vậy sao? Vậy sao?” Cậu ngừng cù vào eo , vặn vẹo né tránh nhưng vẫn bị cậu truy đuổi đến cùng. Trong lúc nô đùa, bất cẩn ngã ngửa sàn, cậu cũng khống chế được thân thể, ngã sấp xuống, cả người cậu bao phủ toàn thân của .

      dưới, bốn mắt nhìn nhau, khí đột nhiên yên tĩnh. Dù trong phòng có máy điều hòa nhưng gò má Đỗ Nhược lập tức nóng ran. sững sờ giây lát mới vội giãy giụa muốn né tránh. Song Cảnh Minh nhanh chóng giữ chặt sàn nhà.

      xấu hổ sốt ruột kêu lên: “Giờ ở nhà đấy!”

      Cậu cố ý trêu: “Vậy sao?” Ngón tay cái mơn trớn môi . “Ba mẹ đâu có lên đây.”

      được.” vừa lo vừa sợ, mặt đỏ bừng, cuống quýt muốn ngồi dậy.

      Cảnh Minh quyết tha, ấn trở lại. Hai người phân cao thấp sàn nhà, cơ thể bé hơn cậu, sức lực cũng bằng, chỉ có thể thở hồng hộc vùng vẫy yếu ớt trong lòng cậu, thế nhưng lại dám gây ra động tĩnh quá lớn. e thẹn, nôn nóng muốn đứng dậy, còn cậu cười tủm tỉm khóa chặt sàn.

      khẽ gắt: “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Em xem.” Cậu vừa đáp vừa luồn tay vào áo , bàn tay nóng rực chạm lên làn da con mịn màng.

      trợn trừng mắt, toàn thân cứng đờ. Cậu cúi đầu hôn lên môi rồi trượt dần xuống, vùi vào cổ hít hơi sâu. Hôn hồi Cảnh Minh đột ngột dừng lại, lẩm bẩm khẽ: “Thôi tiêu rồi.”

      Lời còn chưa dứt, cậu ngồi bật dậy, làm khó nữa.

      đỏ mặt kéo lại chiếc áo phông nhăn nhúm, giọng hỏi han: “Chuyện gì vậy?”

      có gì.” Cậu hề nhìn .

      Chỉ là... có vẻ như xuất “phản ứng sinh học” rồi. Lúc này, Cảnh Minh chỉ muốn ôm trở về phòng ngủ bên cạnh, đặt lên giường mình, ôm ấp, hôn hít, vuốt ve thỏa thích. Cậu nhìn chằm chằm con robot mặt đất, trầm mặc giây lát mới đột ngột quay đầu nhìn , ôm lấy gương mặt bằng cả hai tay, xoa nắn hệt như trút giận.

      Đỗ Nhược ngơ ngác. Cậu thở dài hơi, giải thích cũng làm càn nữa, tuyên bố: “ đùa nữa, làm việc .” Rồi hất cằm về phía robot chạy thử.

      “Ừm.”

      Hai người lại chụm đầu vào với nhau. Chốc lát sau, Cảnh Minh : “Ở nhà thêm vài ngày .”

      Đỗ Nhược hơi khó xử, chỉ ậm ừ có lệ. ở nhà cậu cảm thấy rất thoải mái, nhất là khi có chú và dì ở nhà, chỉ muốn về trường thôi.

      Nhưng dự báo thời tiết trời rất nóng, cộng thêm dì Minh Y khăng khăng giữ lại và ánh mắt níu kéo của Cảnh Minh, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.

      Ban ngày, Cảnh Viễn Sơn và Minh Y đều đến công ty, trong nhà chỉ có hai người họ và thím Trần. Cảnh Minh vốn muốn dẫn chơi, nhưng lo thím Trần mách với Minh Y nên chịu, thế là cậu phải ở nhà với .

      Bên ngoài trời nắng chang chang, hai người chen chúc sô pha ở phòng khách vừa ăn dưa hấu vừa xem phim, thanh thản thư thái, quả tệ. Chẳng qua xem được giữa chừng, bên cạnh “bịch” tiếng, Cảnh Minh quay lại phát Đỗ Nhược ngả người ngủ thiếp sô pha.

      Cậu đứng dậy cởi dép cho , đặt chân lên ghế, nhàng lót gối dưới đầu , sau đó đắp thêm tấm chăn mỏng. ngủ thoải mái, thân thể hơi co lại hệt như thú cưng vậy. Cậu kề gần , ngắm ở khoảng cách gần.

      Hàng mi vừa đen vừa dài, dịu dàng buông rủ như tấm rèm . Đôi môi dính nước dưa hấu đo đỏ căng bóng đáng vô cùng. Cậu nhịn được khẽ chọc vào gương mặt trắng trẻo nõn nà ấy. Đỗ Nhược nhăn mày rồi lại dần giãn ra, hô hấp đều đặn.

      Cậu nghịch lúc lâu di động rung lên, bèn ngồi bệt sàn nhà lướt màn hình. Hóa ra mấy người bạn học cấp ba kéo vào nhóm chat. Cậu mở ra xem, thấy được cả đống tin nhắn xỏ xiên của đám con .

      “Cảnh thiếu gia đương hả?”

      “Mình này, hôm đó thấy cậu ấy đăng ảnh lên tường thấy kỳ lạ rồi. Xưa nay, cậu ấy có đăng gì bao giờ đâu.”

      “Chắc luôn.” Lời này là của Mẫn Ân Trúc. Năm ngoái, hai người chia tay vui vẻ gì nên xóa sạch đối phương khỏi tất cả những ứng dụng liên lạc.

      “Mẫn Ân Trúc cũng có mặt sao? Hi hi, cảm giác thế nào?”

      Mẫn Ân Trúc: “Đừng lôi tôi vào chuyện này, tôi có bạn trai mới rồi.”

      “Ở đó mạnh miệng .”

      Mẫn Ân Trúc: “Biến, tôi mà thiếu trai á?”

      “Cảnh thiếu gia, đăng ảnh lên xem thử . Chắc là đại mỹ nhân đây mà.”

      “Đẹp cỡ nào cũng thể bằng Ân Trúc.”

      Mẫn Ân Trúc: “Cảnh Minh, đăng tấm ảnh lên nào, xem thử bây giờ cậu đổi sang gu gì rồi”

      “Có khi nào ngại dám đăng ?”

      “Đùa, Cảnh thiếu gia chọn bạn còn ngại dám đăng á?”

      Mẹ nó, mấy con này có bệnh chắc? Cảnh Minh điên máu gõ hàng chữ: “Bạn ông đây từ lúc nào lại đến lượt mấy người bàn tán.” Nghĩ ngợi lúc, cậu lại xóa , đổi thành: “Vợ tôi có ưu điểm gì, chẳng qua chỉ số thông minh cao gấp hai, ba lần các người thôi.”

      Cậu bấm gửi rồi rời khỏi nhóm luôn, hủy kết bạn sạch với đám người kia. Toàn thứ nhảm nhí!

      Xóa xong lại thấy lời mời kết bạn từ Mẫn Ân Trúc, cậu lập tức bấm từ chối. Đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Đỗ Nhược còn say giấc, cậu hôn vào môi , lúc này mới nguôi giận.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :