1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 46

      Cảnh Minh đẩy cửa kính, hậm hực ra ngoài. Gió biển thổi ào ạt luồn vào áo phông của cậu khiến toàn thân mát mẻ hẳn. Vừa rồi, người cậu cũng nóng rực cách khó hiểu, cảm giác căng thẳng chưa từng gặp phải trong đời. Đúng là gặp quỷ rồi!

      Ánh mắt cậu lia vòng hội trường, nhanh chóng tìm được Đỗ Nhược. ngồi bên bàn dài ăn dưa hấu. Cảnh Minh im lặng chốc lát mới hỏi Lý Duy: “Tìm tao có chuyện gì?”

      “Đổng Thành của Bằng Trình muốn chuyện với mày.”

      Bước chân Cảnh Minh xuống cầu thang thoáng khựng lại: “Tao có gì để với đâu?”

      “Ai biết.”

      Cậu nghĩ ngợi: “ ở đâu?”

      “Bên kia nhà hàng.” Lý Duy chỉ về hướng sảnh ăn tối.

      Cảnh Minh quay người về phía đó.

      Lý Duy gợi ý: “Hay tao với mày?”

      cần.” Cậu sải bước lên bậc thềm.

      Đúng lúc này, Lý Duy gọi giật lại: “Cảnh Minh!”

      “Chuyện gì?” Cậu quay lại nhìn thằng bạn lần nữa.

      Lý Duy cười tin tưởng: “Mày là Big Boss của Prime. Mày quyết định thế nào, tao đều ủng hộ vô điều kiện.”

      Cảnh Minh sững sờ nhìn Lý Duy rồi bật cười.

      Cậu bỏ tay vào túi, ung dung vào nhà hàng Tây. Lúc này, quá nửa số khách tụ họp tại bữa tiệc bờ cát ở phía xa xa. Trong phòng ăn chỉ có hai người đàn ông mang giày Tây ngồi bên cạnh cửa kính, bàn còn ngọn nến cháy và bình cà phê.

      Thấy Cảnh Minh đến, Đổng Thành đứng dậy chìa tay ra. Cậu hời hợt bắt tay cho có lệ rồi kéo ghế ngồi xuống, thờ ơ nhìn hai người họ.

      Đổng Thành hề tỏ vẻ khó chịu như hôm ở triển lãm đợt trước, cười bắt chuyện: “Cậu Cảnh, chúc mừng các cậu đoạt giải vô địch lần này.”

      “Cảm ơn, bên đội cũng biểu tốt lắm.”

      “Nào có, tệ hết sức mới đúng.”

      Cảnh Minh nhìn ra bờ cát đèn đuốc muôn màu ngoài cửa sổ: “ Đổng có gì cứ thẳng, cần quanh co lòng vòng đâu.”

      “Theo tôi được biết, đến bây giờ, Prime vẫn chưa tìm được người đầu tư và hợp tác thích hợp. Nhưng dự án phát triển đến giai đoạn như nay tình cảnh cũng như lửa sém đến lông mày rồi.”

      Cảnh Minh nhếch môi: “Ứng viên nhiều lắm, từ từ sàng lọc, vội.”

      “Đúng là vậy.” Đổng Thành cười xoà, hề vạch trần. Có thể thấy nhóm này như kiểu thiên kim tiểu thư nhà danh giá, sợ có người rước nên chẳng việc gì phải hạ thấp địa vị của mình. Có điều số lượng rể hiền môn đăng hộ đối chỉ đếm đầu ngón tay.

      “Cậu Cảnh, lần này mời cậu qua đây là muốn bàn chuyện hợp tác. Công ty mẹ của chúng tôi bất kể là chế tạo xe hơi hay kênh tiêu thụ đều đứng đầu cả nước, còn dày dạn kinh nghiệm nữa. Hợp tác với chúng tôi chỉ có lợi, tuyệt nhiên có hại.” đưa tờ chi phiếu trống ra trước mặt. “Điều kiện cậu cứ việc đề xuất.”

      Cảnh Minh thoáng liếc mắt, khẽ tựa vào ghế, ngón tay đan vào nhau: “Theo tôi biết, các có hợp tác với Dịch Khôn.”

      “Đúng là vậy, nhưng...”

      Cảnh Minh giơ tay ngắt lời, vòng vo: “, nhóm tôi và ta cạnh tranh với nhau, nhưng chúng tôi vẫn là em cùng trường. Tôi cướp đối tác của ta.”

      Đổng Thành ngờ Cảnh Minh lại hành động trái hẳn với suy nghĩ của . Cướp đối tác và nhà đầu tư của đối thủ chẳng phải là trong những phương thức cạnh tranh thường thấy thương trường sao?

      “Hai, nhóm Prime của chúng tôi thay tên đổi họ, nghe lệnh người khác, phụ thuộc tài chính, luôn luôn độc lập, chấp nhận để bất cứ doanh nghiệp nào thu mua và thâu tóm dưới danh nghĩa hợp tác. Đây là điều tôi hứa với đồng đội của mình.”

      “Đây là ý của cả đội hay của mình cậu?”

      Cảnh Minh cười nhạt: “ có thể coi là ý của tôi.”

      Đổng Thành lắc đầu: “Tôi gặp ít thanh niên trẻ tuổi như cậu, cho rằng mình có chút thực lực và kỹ thuật là có thể dựa vào bản thân tiến xa hơn. Nhưng chuyện thương trường cậu hiểu được đâu. dựa vào thực lực và tài chính của doanh nghiệp hùng hậu, công ty mới rất khó đứng vững thị trường, thậm chí là bị các công ty cùng ngành chèn ép và loại trừ.”

      Cảnh Minh nghe lời khuyên đầy ám chỉ này, chỉ mỉm cười: “Có lý. Nhưng trong mắt tôi, tình huống chỉ áp dụng được với thị trường hàng hoá cấp thấp thôi. Còn trong lĩnh vực cao cấp vẫn dựa vào kỹ thuật để chuyện chứ nhỉ? có kỹ thuật này tài chính có nhiều đến mấy cũng chảy vào túi người khác thôi. Đúng ?” Cậu đẩy trả tờ chi phiếu trống kia.

      Đổng Thành trầm mặc, vẻ mặt u ám.

      còn gì nữa tôi đây.”

      Cảnh Minh vừa đứng dậy, Đổng Thành ngay: “ vụ thương thảo có thể lập tức quy đổi ra tiền mặt, còn là số tiền rất lớn nữa, thế nhưng cậu lại khăng khăng từ chối như vậy, các đội viên của cậu có dị nghị à?”

      Cảnh Minh hề quay đầu lại: “ Đổng, mới vừa rồi tôi , đây phải suy nghĩ của mình tôi.”

      Bóng cậu khuất dạng, gian nhà hàng trở lại vẻ an tĩnh như vừa rồi. Thấy sắc mặt Đổng Thành khá tệ, gã trợ lý giọng: “Thành tổng, hay là để sau này bàn lại xem thế nào?”

      “Nếu vừa rồi trong quá trình chuyện, cậu ta có chút do dự việc này còn có hy vọng chuyển biến, nhưng cậu ta hề.” Bất kể là chi phiếu trống, dự án hay đồng đội đều như vậy.

      “Ngựa non háu đá...” Đổng Thành mỉa mai, cảm thấy nực cười lại cười nổi. “Tiểu Chương, tôi tin chúng đơn phương độc mã có thể thành công.”

      “Dạ?” Gã trợ lý hiểu.

      “Nhưng nếu thành công trở thành kẻ đáng gờm rồi.”

      ***

      Dạ tiệc bờ cát vẫn chưa tan. Đỗ Nhược ngồi lì bên bàn ăn dưa hấu, trong lòng vô cùng phiền muộn. Khi nãy ở cầu thang, may có Lý Duy chạy đến kịp thời, nếu , hậu quả thể tưởng tượng nổi. hoàn toàn muốn phá vỡ mối quan hệ cân bằng tại giữa hai người. Nhưng sao việc lại đột ngột phát triển thành như vậy cơ chứ?

      có chút khóc ra nước mắt. Cảm xúc của đối với cậu là gì? Ngưỡng mộ? Sùng bái? Tình chiến hữu? Hay là... thích? ra, vốn dĩ cần thiết phải phân biệt ràng như vậy. Tình trạng trước mắt rất tốt mà, tại sao lại muốn vượt rào chứ? Mối quan hệ bên kia hàng rào rất nguy hiểm đấy!

      Mồ hôi được hong khô bởi làn gió biển, những suy nghĩ rối rắm trong đầu cũng bị thổi tan. lắc đầu, cố suy nghĩ về chuyện này nữa. Bỗng trước mặt xuất bóng người. Cảnh Minh ngồi xuống phía đối diện, cắn miếng dưa hấu trong đĩa của .

      Đỗ Nhược im lặng cúi đầu, dám nhìn vào mắt cậu. Cảnh Minh vừa ăn dưa hấu vừa đắn đo gì đó, vài lần định lên tiếng nhưng lại thôi.

      Đỗ Nhược cũng mơ hồ nhận ra điều ấy nên bắt đầu cảnh giác, chỉ mong cậu cứ tiếp tục im lặng, đừng gì cả. Hãy coi tất cả mọi chuyện xảy ra trong bóng tối khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi.

      phải Cảnh Minh băn khoăn. Việc chậm chạp tài nào mở miệng được khiến cậu rất phiền muộn. Cuối cùng, cậu ném miếng dưa hấu vào đĩa, nặng nề tựa lưng vào ghế, bực dọc thở hắt.

      Đỗ Nhược lén nhìn cậu, lại bị cậu bắt gặp. Ánh mắt họ giao nhau, trong đôi mắt đen láy kia như có nghìn câu vạn chữ nhưng lại chẳng thốt nổi lời.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss3 others thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Lúc này, chiếc ghế bên cạnh cậu bị kéo ra. người đẹp ngồi xuống, giọng điệu sùng bái bắt chuyện: “Cảnh Minh phải ? Khi nãy, tôi tìm cậu suốt, rốt cuộc cũng gặp được rồi.”

      “Ừm.”

      “Cuộc đua hôm nay rất đặc sắc.”

      Đỗ Nhược chuyển sang cắn quả vải.

      kia vồn vã chuyện suốt, vất vả lắm mới chịu khác lại đến. Cậu như thể vật may mắn khiến ai ai cũng phải lùng sục vậy. Có điều tính tình Cảnh Minh tốt như vậy đâu.

      Ký tên à? Quên .

      Chụp ảnh chung hả? Thôi dẹp.

      Thêm bạn Wechat ư? Miễn bàn.Thế nhưng vẫn lũ lượt hết người này đến người kia lân la tìm đến.

      Cảnh Minh phiền não vô cùng, nhìn Đỗ Nhược: “ thôi.”

      Đỗ Nhược ngẩng đầu, miệng còn thưởng thức quả vải, lẩm bẩm: “ đâu?”

      “Tìm chốn thanh tịnh.”

      Đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo: “ .”

      Cậu cáu tiết đứng dậy định lôi . sợ gây ra chuyện ồn ào nên vội la lên: “Để tôi tự !”

      ***

      Men theo con đường trải sỏi vào rừng, khí ẩm ướt mang theo hương vị của lá cây hoà lẫn vị mằn mặn của đại dương. Hai người trước sau, đều có tâm riêng, tuy với nhau câu nào nhưng mạch nước ngầm vẫn ỉ tuôn trào.

      Đỗ Nhược bất an, thỉnh thoảng nắm cổ áo quạt gió. Cảnh Minh ở phía trước nghe thấy động tĩnh bèn hỏi: “Nóng lắm sao?”

      “Ừm... Nóng nóng ẩm ẩm.”

      “Cái khí hậu quái quỷ này...” Cậu cũng phe phẩy cổ áo phông.

      Trong rừng, cây cối chọc trời, cành lá rậm rạp, có vài con vật hoạt động về đêm xẹt qua bụi cây vang lên tiếng sột soạt.

      Cảnh Minh cố tình hỏi: “Sợ ?”

      .”

      sao?”

      “Trước kia ở núi, tôi còn bắt rắn nữa cơ.”

      Thế là cậu câm nín. được vài bước, cậu ngẩng đầu nhìn ngọn cây và trời sao: “ biết trèo cây đúng ?”

      “Đúng.”

      “Vậy leo lên hái dừa cho tôi .”

      Cậu xem là khỉ sao?

      “Tôi sợ khi hái rơi xuống đè chết cậu luôn.”

      Cảnh Minh cười phì.

      Đỗ Nhược chợt nhớ ra: “Nhưng nơi này có nhiều vải . Mấy quả vải tôi ăn lúc nãy toàn là trèo cây hái đấy.”

      Cảnh Minh quay phắt lại, vẻ mặt khó tin.

      . Tôi hỏi nhân viên khách sạn có thể hái , họ bảo nếu hái được là của , vậy nên tôi trèo lên hái. Lúc tôi leo xuống, thấy mặt họ đều xanh mét.”

      Cảnh Minh cười nắc nẻ: “Sớm biết là hái tôi ăn quả rồi.”

      “Cũng có gì đặc biệt, giống loại vải mua bên đường thôi.”

      Tán gẫu chốc lát, khí kỳ lạ giữa hai người cũng vơi đôi chút. Cuối con đường trải sỏi là hồ bơi lộ thiên sát biển. Cảnh Minh đề nghị: “Muốn bơi ?”

      Đỗ Nhược khẽ : “Tôi biết bơi.”

      Cậu lập tức cười nhạo: “ phải trồng rau, nuôi gà, trèo cây đều biết sao?”

      “Trong núi chỉ có suối thôi, nước sâu đến bắp chân, tôi đâu tập bơi.”

      ngồi bên cạnh hồ, nghịch nước mát lạnh rồi thò chân xuống. khoan khoái!

      Cảnh Minh xách chiếc phao thiên nga trắng đến, thả xuống nước. “Qua đây.”

      Đỗ Nhược kinh ngạc: “Cậu tìm được ở đâu thế?”

      “Phía sau cái ghế.” Cậu đứng bên hồ, giữ lấy đầu thiên nga. Đỗ Nhược cưỡi lên, ôm lấy cổ nó, hai chân đạp nước.

      Cảnh Minh đẩy chiếc phao, thiên nga trắng chở trôi bồng bềnh trong hồ.

      “Cậu muốn bơi à?” Đỗ Nhược quay đầu lại, bắt gặp Cảnh Minh đứng ở thành hồ cởi áo, từng múi cơ bụng lộ ra theo động tác của cậu. đỏ mặt, quay phắt chỗ khác.

      Cậu nhảy chúi vào hồ bơi, làm nước hồ bắn lên tung toé. vội vàng ôm lấy cổ thiên nga, biết cậu bơi đâu rồi. Đỗ Nhược rướn cổ lên nhìn, thấy bóng người thon dài dưới mặt nước bơi lướt qua như cá, chỉ nháy mắt cách xa vài mét. Lát sau, cậu đột ngột ngoi lên, hai tay vươn ra hệt như bay liệng, bọt nước văng tung toé mặt hồ.

      Nước trong hồ bị cậu khuấy động, Đỗ Nhược cũng ngừng dập dờn theo làn sóng, suy đoán xem đây có phải là kiểu bơi bướm . Cảnh Minh bơi đến cuối hồ, chân đạp vào vách tường lấy đà bơi ngược trở về. Lúc bơi ngang qua Đỗ Nhược, cậu còn vươn cánh tay đập nước bì bõm làm mặt nước cuộn lên như sóng biển xối ướt hết cả người .

      “Aaaa!”

      Cậu bơi xong vòng lại quay về bên cạnh Đỗ Nhược, ngoi lên khỏi mặt nước, lau nước tóc và mặt: “Xuống đây chơi , cạn lắm.”

      lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi mặc váy mà.”

      Cảnh Minh nhìn từ xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bắp chân ngâm trong nước của rồi đẩy mạnh chiếc phao , thiên nga trắng trôi xa.

      Đỗ Nhược nghẹn lời, có cần như trẻ con vậy ? Gió biển thổi trôi bồng bềnh mặt hồ, bóng dáng kia bơi lướt qua bên dưới, dùng tay cù dưới lòng bàn chân . rút phắt chân lại, suýt nữa nhảy cẫng lên.

      “Cậu rảnh quá hả?”

      Người ta bơi ra tít đằng xa rồi. ngồi khoanh chân phao, nhăn nhó xoa lòng bàn chân. Bấy giờ, trong rừng cây truyền đến tiếng cười rôm rả. Đám Vạn Tử Ngang, Hà Vọng cùng lao đến.

      “Thằng quỷ, có chỗ tốt như vậy mà rủ đồng bọn...”

      Đám con trai rối rít cởi áo, nhảy xuống hồ bơi ùm ùm.

      Nước hồ như sóng cuộn, thiên nga trắng nhấp nhô kịch liệt. Có hai nam sinh đâm phải thiên nga trắng, chiếc phao nghiêng , Đỗ Nhược ngồi vững nên rơi tõm xuống nước. Dù hồ sâu nhưng với người biết bơi đúng là thử thách. Dòng nước lạnh tràn vào miệng mũi, sợ hãi giãy giụa, chân chạm tới đáy mà đầu cũng ngoi lên mặt nước được.

      Trong cơn kinh hãi, bỗng có người nhanh chóng bơi đến ôm lấy eo . như bắt được chiếc phao cứu sinh, nhào đến ôm chặt cổ đối phương. Cánh tay mạnh mẽ của con trai nâng nổi lên mặt nước. gục vai Cảnh Minh, vẫn còn hoảng sợ vô cùng.

      Cậu cởi trần, da thịt láng mịn, trơn trượt. Lồng ngực phập phồng của hai người dán sát vào nhau, chỉ cách lớp vải mỏng người . Lại là mùi hương cơ thể quen thuộc ấy, Đỗ Nhược hốt hoảng quay đầu.

      Trái lại, cậu lời nào, lẳng lặng đưa đến thành hồ bơi. Hai tay cậu giữ chặt eo , nhấc bổng lên khỏi mặt nước, vững vàng ngồi bờ.

      “Cảm ơn.” khẽ khàng, nước tóc xuống tí tách.

      Cậu xem như khắc chế được bản thân, gì cả, quay người định bơi nhưng lại vô tình liếc sang . Chiếc váy trắng ướt đẫm dán vào thân hình mảnh mai với những đường cong nhấp nhô của , quần áo lót bên dưới đều .

      Trong hồ, đám con trai vẫn đùa nghịch ầm ĩ. Cảnh Minh chống tay nhàng nhấc người lên bờ, nước ào ào đổ xuống thành hồ như thác đổ. Cậu cầm khăn tắm ghế trùm xuống người , che kín mít.

      “Trùm , đừng để cảm lạnh.”

      “Đâu có lạnh...”

      “Bảo trùm cứ trùm .” Cậu cau mày quở trách.

      Đỗ Nhược bất động, đôi co nữa. Tính tình cậu dễ nóng ấy!

      Cảnh Minh lại nhảy xuống hồ lần nữa. Nước hồ mát lạnh nhưng từng mạch máu trong người sôi trào hừng hực. Cảm giác thân thể con êm ái vẫn vấn vít trước ngực, sao xoá được.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss3 others thích bài này.

    3. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi hóng first kiss của 2 bạn quá . B @thích su su type nhanh quá. Iu b

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Hóng hóng lắm

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 47
      Gió biển thổi lay ngọn cây xào xạc trong đêm tối. Bầu trời mùa hè lấp lánh ánh sao đẹp như giấc mơ. Đám con trai trong hồ đùa nghịch hắt nước, đánh nhau loạn xạ. Đỗ Nhược trùm khăn tắm ngồi ghế bên cạnh hồ, thư thái lim dim hóng gió biển.

      Ghế kế bên bỗng vang lên tiếng động. quay đầu lại, thấy Lý Duy cầm khăn lau người rồi nằm xuống. Hai người nhìn nhau cười.

      “Cậu chơi nữa hả?”

      “Mệt rồi, nằm nghỉ lát .” Lý Duy vươn tay duỗi chân. “Mấy ngày qua mệt chết được, giờ tốt rồi, giành được cúp vô địch.”

      Lần này, hành trình thi đấu dày đặc, ngay cả Đỗ Nhược cũng mệt mỏi hết sức, huống chi là Lý Duy, Cảnh Minh và mọi người. Từ lúc đặt chân tới Thâm Quyến đến nay, họ luôn phải bôn ba trong nhiệt độ nóng bức: đón Prime No.1, ra sân thi đấu, liên lạc với ban tổ chức, tranh tài, phỏng vấn, xã giao... hầu như được nghỉ ngơi.

      “Đội phó, cực cho cậu rồi.”

      “Ha ha, mình còn đỡ, tên kia mới vất vả ấy.” Lý Duy hất cằm về phía hồ.

      Đỗ Nhược nhìn sang, Cảnh Minh lôi Hà Vọng xuống khỏi phao thiên nga trắng, tự mình nhảy lên, nhấc chân đạp đám con trai xung quanh. Có vẻ như mọi người đều xem chiếc phao kia là căn cứ chiến đấu quan trọng phải, ai ai cũng muốn tấn công chiếm đóng. Có người tấn công có người phòng ngự, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Con trai đều như vậy, ở bất cứ độ tuổi nào, chỉ cần ở gần nhau hệt như đám trẻ con.

      Đỗ Nhược đồng ý: “Ừ, đội trưởng đúng là cực khổ.”

      Lý Duy thoáng nhìn , cười cười: “Có phải cậu cảm thấy con người của cậu ấy rất hợm hĩnh, rất ngông cuồng, khiến người ta dám đến gần ?”

      Đỗ Nhược giật mình: “… Ặc, có chút.”

      “Vậy có phải thỉnh thoảng cậu thấy nhóm mình rất quái đản ? Mỗi người đều là thiên tài, ai kiêu ngạo, ai nóng tính, vậy mà đều sống hòa đồng với Cảnh Minh, tình cảm rất tốt.”

      khẽ rủ mắt, hề nghĩ đến.

      “Hà Vọng là tên thiên tài kiêu căng, Cảnh Minh chơi game thắng nên cậu ta mới đồng ý gia nhập vào nhóm. Nhưng Hà Vọng cam tâm ở lại chính là vì con người Cảnh Minh. Cậu ấy có lý tưởng, đầy nhiệt huyết, cũng vô cùng đơn giản và thuần túy, cộng tác với người như vậy rất dễ chịu, sợ cậu ấy vì lợi ích mà làm hại đến mình.” Lý Duy cảm khái. “ có lòng hám lợi, điểm này rất hiếm có, trời sinh như vậy. Đối với người đầu óc ngay thẳng, chỉ lòng muốn làm việc như bọn mình, cậu ấy chính là người đáng tín nhiệm, hệt như con robot bình thường mà chúng ta hay tiếp xúc vậy.”

      Đỗ Nhược lẳng lặng lắng nghe. Nước da bị khăn bông hút khô, gió đêm thổi qua man mát khoan khoái. Nhưng váy vẫn còn ướt đẫm, dán sát vào cơ thể. đến cậu, chỉ nhận xét: “Ừ, khí ở Prime rất khác Orbit.”

      lại vô thức nhìn về phía Cảnh Minh. Cậu ngồi phao thiên nga trắng, người cởi trần, từng giọt nước xuống từ mái tóc ướt rượt trượt dài da thịt. Hà Vọng đột nhiên vỗ xuống mặt nước, sóng cuồn cuộn vỗ vào thành hồ, văng lên người Đỗ Nhược. lập tức lấy khăn ở ghế kế bên lau mặt: “Hà Vọng, cậu muốn chết phải ?”

      Cảnh Minh nghe thấy liền nhìn về phía bờ hồ.

      Hà Vọng cười sang sảng hỏi Lý Duy: “Xuống bơi vài vòng ?”

      “Lát nữa .”

      “Được.” Cậu ta lại chơi đùa với mấy người bạn khác.

      Lý Duy cười : “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.” Cười xong, cậu lại trầm lặng. “Cho nên mỗi người bọn mình đều tin tưởng cậu ấy, bằng lòng đánh cược giấc mơ và tương lai của mình vào cậu ấy. Hoặc là , bọn mình đều dựa vào cậu ấy để thực mơ ước của bản thân. chung là phân được, như có sợi dây vô hình trói chặt mọi người với nhau vậy.”

      “Cậu...” Nội tâm như có cơn sóng cuộn trào, chần chừ giây lát mới hỏi: “Sao tự nhiên lại với mình những điều này?”

      “Có thể do uống nhiều rồi.” Lý Duy cười tươi. “Hôm nay thắng giải cao hứng, thuận miệng tán gẫu thôi.”

      Đỗ Nhược siết lấy khăn tắm, chẳng gì thêm. Có khi nào Lý Duy thấy gì đó lúc ở cầu thang ? Điện thoại bàn vang lên tiếng “ting ting”, vô tình ngó sang, thấy tin nhắn của Khưu Vũ Thần lên màn hình điện thoại của cậu ấy: “Ngủ chưa? Còn ăn mừng à?”

      Đỗ Nhược vội giơ tay: “Mình lỡ xem thôi, cố ý.”

      Lý Duy cởi mở cười to: “ sao.”

      mừng rỡ sang chuyện khác: “Cậu và Vũ Thần… À, nếu tiện, coi như mình chưa hỏi.”

      “Mình… rất thích ấy.” Lý Duy đáp, người lúc nãy chuyện chững chạc bỗng có chút xấu hổ rồi, kìm được nở nụ cười. Nhưng nụ cười này khác với khi nãy, trở nên dịu dàng hơn nhiều.

      Đỗ Nhược thoáng kinh ngạc, bỗng phát ra: Nụ cười kia khiến Lý Duy cũng tuấn chẳng kém ai. Tình có thể khiến khiến người ta rạng rỡ và tỏa sáng chính là đây chứ đâu!

      nhìn vòng, Cảnh Minh bơi lội tự do. Những nơi cậu lướt qua, bọt nước văng tung tóe. Ngước mắt nhìn trời sao lấp lánh, chậm rãi thở dài.

      lát sau, bóng dáng Cảnh Minh xuất trước mắt, chiếc ghế bên cạnh lại vang lên tiếng động.

      quay đầu nhìn sang. Cảnh Minh cầm khăn bông khi nãy lau mặt lau nước tóc và người. Có vài giọt nước vẩy lên cánh tay Đỗ Nhược. Nhìn hồi, cậu cúi đầu lau tóc chợt liếc mắt về phía .

      Trái tim Đỗ Nhược như ngừng đập. lẳng lặng dời mắt , giả vờ dụi mắt. Cậu lau khô nước người, vừa mặc áo phông vào vừa hỏi: “Mệt chưa?”

      Đỗ Nhược ngây ra giây lát mới nhìn cậu: “Chút chút.”

      “Mệt cả ngày rồi, nghỉ thôi.”

      “Cũng được.” hơi buồn ngủ rồi, chẳng qua là có chút tiếc nuối khoảnh khắc này nên muốn nằm ở đây hóng gió biển, xem đồng đội chơi đùa thêm chút. khí rất thư thái.

      đứng dậy, vừa định bỏ khăn tắm người xuống cậu cầm lấy góc khăn quấn kín lại: “Mang theo , đường gió lớn.”

      “À.”

      Hai người men theo con đường trải sỏi trong rừng, trở vào khách sạn bằng cửa khác vì bên kia dạ tiệc vẫn còn náo nhiệt. Sảnh chờ thang máy màu vàng rộng rãi và thanh nhã. tường treo những bức tranh trang trí, bàn đặt lọ hoa tươi. Hương nước hoa thoang thoảng phiêu đãng trong gian vắng lặng. Vì khuya nên xung quanh còn khách qua lại.

      Đỗ Nhược cúi đầu nắm chặt khăn bông, trong ngực ôm phần thưởng mô hình xe đua thắng được khi nãy. Cảnh Minh đứng bên cạnh bỏ tay vào túi, nhìn số tầng thang máy ngừng nhảy xuống.

      “Ting!” Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào. Thang máy chậm rãi chạy lên, cậu quay sang , thấp giọng hỏi: “Hôm nay vui ?”

      “Hả?” Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn cậu. “Vui lắm, thắng giải mà.”

      “Ừ.”

      Cả hai lại rơi vào trầm mặc. lần nữa lôi xe mô hình ra nghịch, mở cửa ra rồi đóng vào, cứ thế biết chán. Thang máy đến nơi, hai người đều khựng lại, nhường lối cho đối phương ra trước. Cuối cùng, Đỗ Nhược đành chịu thua, bước ra.

      Tấm thảm lót dọc hành lang vừa dày vừa mềm, hút hết tiếng bước chân, im ắng đến độ người ta dễ dàng nghe thấy nhịp tim của mình. Về đến phòng, Đỗ Nhược bối rối chỉ cửa: “Tôi vào trước đây.”

      “Ừ.” Cậu vẫn đứng ở cửa nhìn .

      Thẻ phòng lướt qua máy cảm ứng vang lên tiếng “tít tít”. đẩy cửa ra, quay đầu vẫy tay với cậu: “Ngủ ngon nhé!”

      “Ngủ ngon.”

      trốn phía sau cửa hồi, nghe ngóng phòng kế bên vang lên tiếng “tít tít” thông báo cửa mở mới thở phào nhõm. Đỗ Nhược vắt khăn tắm sang bên cạnh, ngã phịch xuống sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ.

      biết ngây người bao lâu, đứng dậy len lén ra ban công, ló đầu nhìn qua phòng kế bên. Cửa sổ sát đất đóng kín, màn trắng cũng kéo lại hệt như chiếc đèn lồng. Bên kia hề có chút động tĩnh nào. rụt người lại, nhàng đóng cửa sổ, vừa định tắm bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, dọa giật nảy mình.
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :