1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nhược Xuân và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hy

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 36

      Đỗ Nhược cầm xấp tiền, chạy bán sống bán chết về ký túc xá mà nỗi tức giận vẫn hề vơi bớt. Trong phòng tối mịt có ai cả. Nỗi căm phẫn chực trào, cuồn cuộn nơi lồng ngực . Trái lại, đôi chân nhức mỏi vì phải đứng cả ngày lại càng thêm rã rời.

      Đỗ Nhược tập tễnh đến trước bàn ngồi xuống, từ từ cởi giày cao gót ra, mắt cá chân và ngón cái rộp lên đau nhói. Mắt ươn ướt, cố nén dòng lệ chực trào, cắn răng ngồi mình lâu, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng đau khổ, biết làm sao, đành nhắn tin vào nhóm chat: “Các cậu có thể về luôn bây giờ ? Mình xảy ra chuyện rồi.”

      Gửi tin xong, đặt điện thoại xuống, gục đầu bàn. Mười lăm phút sau, Hạ Nam, Khưu Vũ Thần và Hà Hoan Hoan đều trở về, đẩy cửa ra vội vã hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Đỗ Nhược cố gắng trấn tĩnh, kể lại từ đầu đến cuối tình.

      Hà Hoan Hoan nghe xong lập tức quát lớn: “Gì cơ? vô sỉ vậy á? nhìn ra được là loại đốn mạt như thế!”

      Khưu Vũ Thần lý trí hơn: “Cậu khoan mắng chửi . Mấy nhóm nghiên cứu đều như vậy, đứng ở góc độ của họ cũng bình thường thôi. Người ta mạnh hơn chúng ta, đây là thực tế.” Rồi lại thở dài: “Nhưng ngờ Cỏ lại gặp phải chuyện này.”

      Mắt Đỗ Nhược đỏ hoe: “Họ muốn chia phần cho mình, chỉ muốn tuyển trợ lý, duy trì lợi ích của họ, mình hiểu chứ. Nhưng IMU của mình có liên quan gì tới họ đâu? ai giúp mình, chỉ mỗi mình làm thôi. Trước khi đến phòng thí nghiệm, mình làm rồi, tra tài liệu, làm thí nghiệm, đổi vật liệu, tìm công thức… thành quả mấy tháng nay của mình đấy!”

      Hà Hoan Hoan ôm đầu , vuốt tóc an ủi: “Cậu đừng nóng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

      Khưu Vũ Thần hỏi: “Cậu có ghi lại toàn bộ quá trình thực nghiệm, đúng ?”

      “Ừ.” Đỗ Nhược gật đầu. “Nhưng nghiên cứu của mình, họ tháo dỡ ra mấy ngày là có thể tỏ tường. Vậy xem như là tặng cho họ rồi.”

      Hạ Nam chuyện điện thoại xong trở vào từ ban công, kéo ghế ngồi xuống. “Mình hỏi bà chị học luật, chị ấy có đàn làm ở văn phòng luật rất có tiếng. Nếu cậu cần tư vấn, ngày mai mình đưa cậu , có lẽ giúp được gì đó.”

      Đỗ Nhược sửng sốt: “Phải ra tòa á?”

      nhất định, nhưng chúng ta đều là người ngoại đạo, nên tìm luật sư hỏi thử xem có giúp được gì cho chúng ta . Vả lại, ra vẻ chút, dọa người cũng được mà.”

      “Đúng thế.” Hà Hoan Hoan kích động. “Nếu dọa được tốt quá.”

      “Được thôi.” Đỗ Nhược cảm kích. “Cảm ơn cậu.”

      “Được rồi, đừng nóng vội, ngày mai chúng ta cùng .”

      Hôm sau, bốn chạy đến văn phòng luật xin tư vấn. luật sư kia sau khi tìm hiểu tình huống cặn kẽ, chân mày nhíu chặt, tỏ ra lạc quan lắm: “Theo như miêu tả về công việc của mình, quả em làm trợ lý cho nhóm họ. gặp chuyện này nhiều rồi, có rất nhiều người trẻ tuổi lập nghiệp đều như vậy. Ban đầu dựa vào mơ ước và nhiệt huyết, hì hục bán mạng, đến khi thực nghiệm thành công, bắt đầu nảy sinh lợi ích kinh tế quay sang tranh cãi ầm ĩ. Em như vậy cũng tạm coi là may mắn rồi, chưa bỏ ra quá nhiều công sức. từng gặp người đầu tư mấy năm tâm huyết, đến cuối cùng được chia phần mà chỉ lấy được tiền lương bình thường thôi. Tuy rất đồng cảm với trường hợp của em nhưng chuyện này khó giải quyết lắm. Có thể hơi khó nghe, nhưng người yếu làm cho kẻ mạnh thường chịu nhiều thiệt thòi, rất khó có thể chuyện công bằng ở đây. Rất nhiều doanh nghiệp đều như vậy.”

      Đỗ Nhược giải thích: “Em hiểu, em trách họ, hợp hòa bình chia tay thôi. Nhưng cái chính là bây giờ, em muốn lấy lại đồ của mình.”

      “Nhưng thành quả nghiên cứu thuộc về phòng thí nghiệm, đấy là điều khoản mặc nhiên trong rất nhiều trường đại học. Với lại em ký hợp đồng, dù hợp đồng có ghi là “lúc làm việc”, chúng ta có thể xoáy sâu vào chỗ này nghiên cứu của em liên quan đến công việc. Nhưng đến đây lại xuất vấn đề: Em có cách nào chứng mình đó là do mình em hoàn thành, là em bắt đầu nghiên cứu từ trước khi vào làm ở phòng thí nghiệm.

      Nếu em muốn kiện ra tòa, dĩ nhiên nhận vụ này. Nhưng đối với sinh viên mà , ra tòa vừa tốn tiền vừa tốn thời gian và tinh lực, kết quả chưa chắc như ý. Huống chi, đối phương là nhóm xuất sắc trong trường, làm lớn chuyện tốt cho danh dự của trường, thầy nhìn em thế nào? Sau này, em phải sống chung với bạn học trong trường ra sao? Điều này trước khi đến đây, em có nghĩ đến ?”

      Bốn người đồng thời sững sờ.

      đề nghị các em hãy tìm thầy chuyện trước. Đây là cách giải quyết tốt nhất. Tuổi em còn trẻ, có kinh nghiệm, lần này xem như vấp ngã lần, khôn ra chút. Chuyện này ra xã hội cũng có lúc gặp phải, gặp sớm tốt hơn gặp muộn.”

      Lúc bốn người ra khỏi văn phòng luật, tâm trạng đều sa sút. Suy nghĩ của đám sinh viên quá ngây thơ và lý tưởng hóa rồi, còn thực tế lại quá tàn khốc và lạnh lùng.

      Hà Hoan Hoan ủ rũ lẩm bẩm: “ đến còn tốt, đến rồi còn hụt hẫng hơn.”

      Khưu Vũ Thần khuyên: “Đừng từ bỏ, trở về trường tìm ban giám hiệu xem sao.”

      Đỗ Nhược xốc lại tinh thần, gật đầu, từ bỏ hy vọng.

      Về đến trường là buổi chiều, ba nàng còn lại đều có tiết. Hà Hoan Hoan đòi trốn học theo Đỗ Nhược tìm thầy phân xử, nhưng từ chối: “Mình được rồi, cậu học .”

      “Vậy có gì gọi cho bọn mình nhé.” Khưu Vũ Thần nhắn nhủ. “Mình cũng hỏi bạn thử, xem phòng thí nghiệm của người ta xử lý thế nào, biết đâu có cách giúp cậu.”

      “Ừ, các cậu học nhanh .”

      Mọi người nhanh chóng tản ra.
      ly sắc, Thanhbliss, hthuqttn2 others thích bài này.

    2. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      mình Đỗ Nhược đến văn phòng. hít sâu lấy can đảm, ngó đầu nhìn vào trong.

      Trong phòng chỉ có mỗi Trương Như Hàm. Giáo viên phụ trách mảng đời sống nhàn hạ hơn giảng viên chuyên ngành nhiều.

      Đỗ Nhược gõ cửa. Trương Như Hàm ngẩng đầu mỉm cười: “Đỗ Nhược à em?”

      “Dạ.” vào, ngồi xuống.

      lâu gặp, vẫn chú ý đến em, thành tích học tập rất tốt. nghe ít thầy khen em đấy, cứ như vậy đến năm sau là em có thể lấy được học bổng quốc gia rồi.” Trương Như Hàm huyên thuyên khen ngợi, dường như quên béng trận phong ba nửa năm trước.

      Đỗ Nhược cười trừ, thẳng vào vấn đề: “Thưa , lần này em đến tìm là vì gặp phải chuyện khó khăn, muốn nhờ giúp đỡ.”

      “Có khó khăn gì, em cứ .”

      Đỗ Nhược trình bày lại việc từ đầu đến cuối lượt. Trương Như Hàm lắng nghe, mày dần nhíu lại, lúc nghe đến Đỗ Nhược tìm luật sư lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng Trương Như Hàm vẫn cắt ngang. Chờ Đỗ Nhược hết, ta vội chỉ trích mà năng : “Chuyện này nghe em kể lại thấy người chịu uất ức là em, nhưng dù sao cũng là lời phía. Vậy , gọi Ô Chính Bác đến, chuyện đối chất với nhau, em thấy được ?”

      Đỗ Nhược hít sâu gật đầu: “Được ạ, như vậy rất công bằng.”

      Trương Như Hàm mở điện thoại gọi cho Ô Chính Bác. biết bên kia gì, ta liền : “Vẫn nên mau chóng đến văn phòng giải quyết . Nếu , học trò của tôi tìm luật sư đấy.”

      Trương Như Hàm đặt điện thoại xuống: “Lát nữa, cậu ta đến ngay.”

      lâu sau, Ô Chính Bác xuất . ta vốn phải người thân thiện gì, cộng thêm sắc mặt sa sầm càng dọa người hơn lúc trước, lúc ngồi xuống còn hằm hằm lườm Đỗ Nhược, như thể vu khống cho mình vậy.

      Mông vừa chạm ghế, ta liền ngay với Trương Như Hàm: “ ngờ ta lại biết xấu hổ đến đây tố cáo. Thưa , chuyện này rất đơn giản. Con này đến phòng thí nghiệm của bọn em học hỏi…”

      “Đàn , em có tên đàng hoàng, là Đỗ Nhược, phải con gì.” chịu được kiểu ăn khinh miệt của ta, lên tiếng đáp trả.

      “Người khác chuyện, lại dám xen vào, trong nhà dạy hả?” ta lớn tiếng quát.

      Đỗ Nhược cắn chặt môi, mặt đỏ gay.

      Trương Như Hàm khuyên nhủ: “Có gì từ từ , đừng nóng giận.”

      “Có thể giận sao? Có lòng tốt cho ta vào phòng thí nghiệm học tập, Trương, hẳn hơn ai hết, cơ hội tốt như vậy có biết bao nhiêu sinh viên năm nhất cầu mà được. Thế mà ta lại cắn ngược em phát. trợ lý đòi chia lợi ích của nhóm Orbit, là lòng tham đáy mà!”

      Đỗ Nhược đỏ mặt tía tai, cố gắng đấu tranh cho mình: “ cần đặt điều vu khống tôi tham tiền tham lợi. Tôi đòi Orbit chia phần, cũng cho rằng mình làm gì sai. Chẳng qua cách nghĩ của mỗi người khác nhau thôi. Tôi cũng cần tham gia nữa, nhưng nhất định phải lấy lại đồ của mình.”

      Ô Chính Bác thấy nực cười: “ có cần luôn là tất cả các hạng mục Orbit từng chạm vào đều là của mình ? Khoan hãy thành quả của mỗi thành viên đều thuộc về cả nhóm, trợ lý như có tư cách gì cầu lấy bất cứ thứ gì hả?”

      “Tôi có tư cách?” Mắt Đỗ Nhược long lên giận dữ. “ Ô, nâng cao kỷ lục tốc độ của bộ cảm biến IMU, giảm bớt sai số tích lũy, đó là nghiên cứu của cá nhân tôi, có liên quan gì đến Orbit cả! Mấy tháng qua, tôi tra tìm bao nhiêu tài liệu, thay đổi bao nhiêu công thức và thuật toán, làm qua bao nhiêu lần thí nghiệm, đổi hết bao nhiêu vật liệu, đều là mình tôi làm, hề nhờ vả bất cứ ai trong các . dám tôi có tư cách sao?”

      giận đến mức nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.

      Trương Như Hàm đưa khăn giấy cho Đỗ Nhược, giảng hòa: “Đừng nóng, đừng nóng, hai đứa hãy bình tĩnh…”

      Ô Chính Bác ngang ngược ngắt lời: “ có tiến bộ, có đột phá đều là do con người và hoàn cảnh trong phòng thí nghiệm giúp đỡ. tiến bộ của cũng là nhờ học hỏi từ phòng thí nghiệm.”

      …” Đỗ Nhược sôi máu. “Tôi tìm luật sư kiện .”

      “Được. Tôi cũng nhờ trường học tìm luật sư giúp.” Ô Chính Bác điềm nhiên như .

      Ngực Đỗ Nhược nghẹn ứ, gần như ngạt thở. ta sợ, ta biết có kiện cũng vô dụng.

      còn gì nữa tôi đây. Tôi chờ thư luật sư của đấy.” ta đứng dậy, nghênh ngang bỏ .

      Hai tay Đỗ Nhược nắm chặt ghế, đầu óc mờ mịt.

      Trương Như Hàm chống cằm. Sinh viên trong trường luôn nghe lời thầy , ta cũng có cách nào, lại sợ chuyện nội bộ của khoa làm ầm ĩ mất mặt nên khó xử hỏi dò: “Đỗ Nhược, em muốn kiện họ sao?”

      Đỗ Nhược ngây dại, lên tiếng.

      Trương Như Hàm thở dài: “Đỗ Nhược à, em nóng giận, gì em cũng thấy bất công. Nhưng việc này thấy có ai đúng ai sai, hai bên đều có lý lẽ của mình. Em cho rằng đàn vô lý nhưng thỏa thuận chính là như vậy. Những đóng góp của trợ lý và thực tập sinh đều thuộc về phòng thí nghiệm, đây là quy định mặc nhiên. Bởi bản thân em đến đó vốn dĩ là để học tập mà. Học nghề phải đóng học phí, đó là chuyện hiển nhiên. Có thể thành quả này là do mình em nghiên cứu, biết em ấm ức nhưng vẫn phải nhắc em, ra tòa gây ảnh hưởng tốt, e rằng trường và khoa cũng đứng về phía em đâu. Nếu làm rối loạn quy tắc, sau này làm sao quản lý mấy phòng thí nghiệm khác? thấy thôi , em cố nhịn chút là qua thôi. Nếu nghĩ cách, giới thiệu em tham gia phòng thí nghiệm khác, được ?”

      Đỗ Nhược nghe lọt tai gì cả, chỉ cảm thấy uất ức, phẫn nộ, xấu hổ, bất lực và chua xót… nhịn được, cắn chặt môi lắc đầu lia lịa, nghẹn ngào cảm ơn Trương rồi đứng dậy chạy .

      Vừa ra khỏi văn phòng, nước mắt tuôn trào, kiềm chế được nữa.

      chạy nhanh đến cầu thang, muốn tìm chỗ náu, nhưng lại bất ngờ gặp Cảnh Minh vừa ra khỏi thang máy. Cậu cau chặt hàng mày, sải bước về phía . Hai người trùng hợp đụng phải nhau. Thấy mặt nước mắt giàn giụa, cậu sững sờ.

      Đỗ Nhược như con vật bị kinh hãi, lập tức bỏ chạy vào lối cầu thang bộ. Cảnh Minh đuổi theo kéo cửa lối thoát hiểm ra, lao nhanh xuống cầu thang, chạy vài bước lớn đuổi kịp , kéo tay lại: “ Trương giải quyết thế nào?”

      Câu hỏi của cậu khiến tất cả cảm xúc dồn nén nơi vỡ òa trong phút chốc, nước mắt chảy ào như nước tràn bờ đê. đưa tay lên che mắt, chỉ để lộ cánh mũi hấp háy và đôi môi mím chặt, khóc nức nở.

      “Đừng khóc nữa!” Não cậu như muốn bốc hỏa. “ !”

      ngắt quãng: “ lấy lại… được IMU… Trương bảo tôi… nhịn … Trường đứng… về phía tôi… Tôi vô lý… kiện, kiện… cũng vô dụng… ai… đứng về phía tôi cả.”

      Cảnh Minh sầm mặt nghe kể lại. khóc quá thảm thiết, giọng nghẹn ngào ràng, rất khó để hiểu được rành mạch. Nhưng cậu vẫn nhanh chóng suy đoán được nỗi uất ức của .

      Qua hồi lâu, cậu vẫn hề có phản ứng gì, cũng an ủi. khóc chốc lát, tâm trạng dần bình ổn, nhưng vẫn còn thút thít.

      Cảnh Minh dời mắt khỏi cửa sổ: “Khóc xong rồi hả?”

      trả lời. Cậu lấy khăn giấy ra đưa cho : “Lau mặt .” Rồi quay người vừa xuống lầu vừa : “ theo tôi.”

      khó hiểu nhưng vẫn vội vàng theo cậu. Hai người trước sau con đường rợp bóng cây, băng qua khuôn viên trường thấm đượm hơi thở mùa hè. Cậu đẩy cửa phòng thí nghiệm Orbit, thẳng vào trong.

      Người trong phòng thí nghiệm đều bận rộn, đột ngột có khách mời xông vào, tất cả đều hiểu chuyện gì xảy ra, huống chi người kia lại là Cảnh Minh.

      Đỗ Nhược theo sau lưng cậu, gương mặt vừa ấm ức vừa cố tỏ ra cứng rắn, khá giống đứa trẻ bị bạn học bắt nạt ở trường, chạy về tìm phụ huynh ra mặt giúp.

      Có người đến hỏi: “Có chuyện gì ?”

      Cảnh Minh phớt lờ như hề nghe thấy. Ánh mắt cậu quét vòng trong phòng thí nghiệm, để ý đến vẻ hoài nghi của bất cứ ai, cuối cùng nhìn về phía Ô Chính Bác.

      ta và mấy trợ lý đứng trước bàn thí nghiệm, nhìn cậu khó hiểu. bàn bày các loại dụng cụ và bộ cảm biến IMU bị tháo ra nửa.

      Cảnh Minh cất bước đến, nhìn lướt vòng đồ đạc bày la liệt bàn.

      Thấy Đỗ Nhược, Ô Chính Bác đại khái đoán được vì sao Cảnh Minh đến đây, bèn châm chọc hỏi: “Rồng đến nhà tôm, biết có chuyện gì ?”

      Cảnh Minh chẳng buồn đoái hoài, ánh mắt hề liếc sang ta dù chỉ giây, như thể tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm này đều tồn tại. Cậu cầm lấy bộ cảm biến IMU bị tháo gỡ nửa, quay lại nhìn Đỗ Nhược: “Là cái này sao?”

      Đỗ Nhược gật đầu.

      Cảnh Minh lật món đồ xem sơ qua rồi hỏi: “Quá trình thí nghiệm ghi lại hết chưa?”

      “Rồi.” gật đầu xác nhận.

      Chỉ giây sau đó, Cảnh Minh đột ngột vung tay lên ném mạnh. Bộ cảm biến rơi xuống đất vỡ nát, linh kiện văng tung tóe khắp sàn nhà.
      ly sắc, Thanhbliss, hthuqttn3 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chris_Luu thích bài này.

    4. Linh Nhi HLHT

      Linh Nhi HLHT New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Hóngggg , đến đoạn hấp dẫn

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      Chương 37

      Đỗ Nhược giật nảy mình, sợ đến mức nhảy lùi lại bước, kinh ngạc che miệng. Tất cả những người còn lại trong phòng thí nghiệm cũng sửng sốt trợn trừng mắt. Sau ba giây yên lặng như tờ

      “Mẹ kiếp, mày làm gì vậy hả?” khóa xông lên nắm cổ áo Cảnh Minh. Mấy nam sinh bên cạnh vội vã chạy đến can ngăn.

      “Bình tĩnh , bình tĩnh !”

      Người kia gầm lên: “Là nó đến đây gây chuyện… Lôi kéo cái gì?”

      Cảnh Minh bỏ hai tay vào túi, bị người ta nắm cổ áo, thân thể chỉ thoáng lắc lư. Cậu nhìn xuống ta, gằn giọng nhả ra hai chữ: “Buông ra!”

      Thái độ của cậu chọc giận đối phương, ta lập tức vung tay muốn đánh người.

      dám động vào tôi xem!”

      Cả nhóm con trai ra sức kéo lại: “Bình tĩnh lại hết ! Đây là phòng thí nghiệm đấy.”

      Thoáng chốc, Đỗ Nhược hoàn hồn, xông lên kéo bàn tay của người kia ra, cào loạn xạ vào mu bàn tay ta: “ buông cậu ấy ra!”

      Mọi người vây lấy Cảnh Minh. Cậu rủ mắt nhìn tay giằng co với tên kia ở cổ áo mình, đột ngột bóp chặt cổ tay người kia, giật mạnh ra.

      ta vốn con hơn Cảnh Minh nên lảo đảo lùi về sau vài bước, vừa định xông đến nữa bị người khác giữ lại. Cuối cùng, hai người cũng bị tách ra.

      người khác tức giận chất vấn: “Cảnh Minh, cậu làm gì vậy?”

      Cảnh Minh chỉnh cổ áo sơ mi mình lại, nhìn vòng mấy người xung quanh, lạnh lùng giễu cợt: “Cả đám con trai xúm lại bắt nạt đứa con , hay gớm!”

      Mấy người khuyên can hiểu gì. “Cậu vậy là sao? Có gì cho ràng.”

      Cảnh Minh giơ tay lên chỉ về phía Ô Chính Bác: “Hỏi !” xong, cậu thờ ơ quay đầu nhìn Đỗ Nhược, ra lệnh: “Nhặt đồ của lên. Nó là của , có vỡ tan nát cũng được để lại dù mảnh vụn cho người khác.”

      “À…” Đỗ Nhược gật đầu, cuống quýt nhặt từng mảnh bỏ hết vào túi áo thun của mình.

      thôi.”

      “Muốn mà được à?” Ô Chính Bác ở phía sau cất tiếng giận dữ.

      Đỗ Nhược hoảng sợ, lập tức chạy đến bên cạnh Cảnh Minh theo bản năng. Cậu quay đầu lại.

      Ô Chính Bác nổi cơn thịnh nộ: “Cảnh Minh, mày xông vào phòng thí nghiệm của bọn tao, đập đồ của bọn tao, tưởng bỏ là xong à?” ta đột ngột gầm lên. “Chuyện này dễ xong vậy sao? Mày cho rằng ở đây là đâu? Cái chợ hả?”

      Cảnh Minh hỏi ngược lại: “Tao đập cái gì?”

      “IMU. Mười mấy người ở đây đều thấy mồn .”

      “Vậy mười mấy người ở đây có thấy việc mày chiếm đồ của ấy làm của riêng ?” Cảnh Minh truy hỏi: “Sao đây? Mẹ nó, cướp đồ của con mà còn dám mạnh miệng hả?”

      Mặt Ô Chính Bác đỏ bừng: “Nó thuộc về phòng thí nghiệm của bọn tao. Thỏa thuận viết rành rành giấy trắng mực đen: Tất cả mọi thứ trong lúc ta làm ở đây đều thuộc về phòng thí nghiệm.”

      “Mày chứng minh được đây là đồ ấy làm ra trong lúc làm việc trước rồi kiện tao .” Cảnh Minh thách thức: “Tao có cả đoàn luật sư chờ bọn mày đấy.” Dứt câu, cậu quay sang nhìn Đỗ Nhược. “ thôi.”

      “Ừm.” Đỗ Nhược gật đầu như băm tỏi, nhanh chóng theo cậu, bỏ lại sau lưng cả căn phòng lặng ngắt. Có người ngơ ngác nhìn nhau, có người thẹn quá hóa giận, có người nghi ngờ suy đoán, cũng có người vẫn còn mù tịt.

      Ô Chính Bác nhìn theo hướng họ rời , siết chặt nắm tay.

      hành lang, Cảnh Minh rảo bước cực nhanh, nén nhịn cơn phẫn nộ. Đỗ Nhược mạch chạy theo cậu đến tận cửa cầu thang. Cậu kéo cửa lối thoát hiểm ra, thoáng khựng lại rồi ngoan ngoãn vào trong, cậu bước theo sau rồi đóng cửa.

      Trong lối thang bộ có cửa sổ thủy tinh cao cao sáng sủa, ánh nắng mùa hè trải khắp lối . Ngoài cửa sổ là cảnh sân trường phủ màu xanh um tươi tốt.

      Cậu tựa vào lan can cầu thang, mặt mày đỏ gay, hiển nhiên vẫn còn rất căm tức.

      đứng cùng bậc thang với cậu, cúi đầu yên lặng lâu mới giọng thỏ thẻ: “Cảm ơn.”

      Câu cảm ơn này khiến cậu ngây ra, ngượng ngùng quay mặt , lời nào nhưng sắc mặt dịu đôi chút.

      “Nhưng cậu làm như vậy có khi nào tự rước phiền phức cho mình ?”

      “Phiền phức gì?” Cậu quay lại nhìn , con ngươi phản chiếu ánh nắng toát lên màu hổ phách.

      “Họ kiện cậu ra tòa sao?”

      Cảnh Minh chê cười: “Có ngốc cũng vừa vừa thôi.” Rồi khẳng định chắc nịch: “Yên tâm, có đâu.”

      “Nhưng mà...” vẫn khá lo lắng, tay xoắn lấy vạt áo. “Lỡ như họ kiện cáo với thầy trong trường, cậu phá hỏng đồ thí nghiệm của họ, xử phạt cậu sao?”

      Cậu khẽ nhếch khóe môi, thản nhiên đáp: “ phải lo cho tôi đâu.”

      “À.” cúi đầu, yên lặng ôm lấy túi đựng đầy mảnh vụn.

      Cậu nhìn vài lần, thấy mặt vẫn còn ửng đỏ, mi khô, nhìn ra khóc nữa mới thở phào nhõm: “Sau này gặp chuyện gì cũng phải gọi điện cho tôi. Đừng mình khóc lóc, chạy vạy lung tung.”

      ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ nghi ngờ, như “mã hóa” thông điệp gì đó.

      Cậu mất kiên nhẫn cau mày: “Ba mẹ tôi đều dặn có chuyện tìm tôi mà… xảy ra chuyện gì, họ mắng tôi, lại gây phiền phức cho tôi nữa.”

      ngơ ngác “ừ” tiếng, tỏ ý biết, giây lát sau lại tò mò: “Sao cậu biết chuyện này?”

      “Lý Duy .”

      “Sao cậu ấy biết được?”

      “Tôi sao biết được cơ chứ.”

      “Ồ.” lại cúi đầu, gì nữa.

      Cầu thang chợt yên tĩnh trở lại, những tia nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ rọi xuống bậc thang, chiếu vào hai người. Cậu bỏ tay vào túi, đứng tựa bên tay vịn, vẫn ôm chặt túi áo tựa vào tường, cách nhau lối cầu thang. Những hạt bụi li ti quay cuồng trong tia nắng. Ngoài ô cửa sổ, phía dưới tầng là cả rừng cây xanh biếc, thấp thoáng bóng dáng những bạn sinh viên nho qua lại đường. Hai người dõi mắt nhìn vào hư , biết suy nghĩ điều gì mà đều lặng thinh.

      Lát sau, Cảnh Minh ngước mắt lên, hỏi han: “Ngoại trừ chuyện này ra, gần đây thế nào?” Giọng điệu cậu có vẻ khô cứng vì quen lắm.

      “À, rất tốt.”

      “Thi giữa kỳ sao rồi?”

      Cuộc thi giữa kỳ trôi qua cả tháng rồi mà…

      gật đầu: “Cũng rất tốt.”

      “Ừ.” Cậu lại chợt nghĩ đến xấp tài liệu Chính trị ở cuộc thi giữa kỳ đợt trước.

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó hơn nửa năm rồi.

      Đỗ Nhược chợt nhớ ra điều gì đó, tay giữ túi mảnh vụn, tay cởi ba lô xuống, lấy tấm thẻ trong túi ra đưa cho cậu. Chính là thẻ ngân hàng hôm tựu trường cậu đưa cho .
      ly sắc, Chôm chôm, Thanhbliss2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :