Chap 20
(có lẽ đoạn này đối vs Yết hơi thảm tẹo, nhưng trong mạch truyện nên tg vẫn viết, sorry các bạn Yết nhé )
đêm trăng tròn …
Đường phố hiu hiu gió Bấc. Rét cắt da. Đèn lồng đỏ rực. Nến từ những ô cửa sổ giấy tỏa ra cách ấm áp. Cậu bé chín tuổi, tóc nhúm búi đầu, cài trâm bạc, mặc áo gấm màu ráng trời, đeo khánh “trường thọ” bùa “kí danh” mở rèm kiệu trông ra ngoài. Cậu hứng tuyết cách thích thú.
-Con ah, lạnh lắm ! – vị phu nhân nét mặt hiền từ .
-Lạnh, nhưng con thích ! Ngày mai Bình Nhi lại sang nhà bà mợ sao ?
-Phải ! Bình Nhi ở bên đó có bà mợ chăm nom đỡ hơn.
-Nhưng ít nhất ngày sinh nhật phụ thân, Bình Nhi cũng có ở nhà !
Khắp trong ngoài phủ đèn đuốc sáng choang. Quan khách lại ngớt. Tiệc sinh nhật ngài tể tướng sao có thể bỏ lỡ. Cậu bé vào hỉ đường, lạy phụ thân ba cái và đọc bài thơ “Chúc thọ”. Phụ thân cậu vỗ vai cậu và xoa đầu :
-Con trai ta sắp thành thiếu niên đến nơi !
Đối với cậu đây là lời khen.
Nhưng cậu chẳng bao h biết rằng, đằng sau nụ cười của phụ thân cậu là những cái thở dài lo lắng, thầm kín và tuyệt vọng.
…Cũng đêm trăng tròn…
Tuyết ngập bắp chân. Đèn lồng phủ tể tướng tắt lịm. tiếng động, bóng người, chỉ có gió lay cành trúc, trăng xế đầu tường rọi thứ sáng lạnh lẽo vào gần trăm xác chết ngổn ngang từ cửa phủ vào trong nhà. là cảnh tượng thê lương ảm đạm.
Đất Giao Châu, phía Bắc kinh thành…
Phu nhân đầu bù tóc rối dắt cậu bé đạp tuyết chạy thục mạng trong đêm. Bà chẳng biết chạy đâu, nhưng phải chạy ! Cậu bé nước mắt lưng tròng, chạy thấm mệt, bỗng vấp ngã dúi dụi. Phu nhân hoảng loạn đỡ cậu dậy
-Mẫu thân con thể chạy nổi nữa !
-Cố lên con, chỉ cần gặp được người đó chúng ta thoát
-Nhưng con thể …
Phu nhân gạt nước mắt cố dìu con , nhưng chẳng được bao xa. toán lính xồ ra chặn trước mặt bà.
-Xem mụ còn chạy đâu ? Mau ngọc tỉ ở đâu ?
Phu nhân đẩy cậu bé ra sau mình
-Ta chẳng biết ngọc tỉ nào hết !
-Chết còn già mồm !
Chúng rằng, xông lên túm lấy phu nhân. Cậu bé thét lên :
- được hại mẹ ta !
Tức cậu xông vào đám lính, nhưng cậu còn quá, bị bọn chúng tóm được. Phu nhân nổi giận túm tên lính cấu xé. Bất thần lưỡi gươm vung lên…
Máu nóng rỏ ròng ròng đỏ lòm đất tuyết băng giá.
Phu nhân khuỵu xuống, mắt trợn trừng, thở thoi thóp, nhát kiếm xuyên ngang người bà, từ sau ra trước.
Gió rít.
Cậu bé rít.
-Mẫu thân !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mấy tên lính còn định “xử” nốt cậu bé, song bất thình lình bóng đen xuất . Bọn lính từng tên lăn ra đất, máu từ cổ chảy ra ồng ộc, chúng chết cũng biết vì sao mình chết.
-Mẫu thân! – Cậu bé chạy đến ôm chầm lấy phu nhân
-Ta sắp chết rồi ! – Phu nhân nhìn bóng đen mỉm cười. – Cuối cùng ngươi cũng đến ! Ta giao nó lại cho ngươi
Bóng đen đến gần quì xuống trước phu nhân, lột bỏ khăn trùm đầu. Nhân ảnh bóng đen in đậm trong làn nước mắt cậu bé, bao giờ cậu quên được. Đấy là lão già, mặt rỗ ngang rỗ dọc, có râu và da đen đúa như cóc. Đoạn, lão khẽ gật đầu.
-Con phải nghe lời ông ấy ! Con phải sống ! Con phải tìm lại Bình Nhi, chăm sóc nó … con phải trả mối huyết thù này cho cha con.
-Mẫu thân được chết ! – Cậu bé thét lên
-Mẫu thân chết ! – Phu nhân gấp – Mẫu thân chỉ cùng cha con !
-Đừng bỏ con mẫu thân …
- ! – Hơi thở phu nhân yếu dần – Mẫu thân bao h bỏ con hết. Mẫu thân … ở trời luôn dõi theo con, Yết Nhi ngoan của mẹ …
Phu nhân được nữa. dòng nước mắt lăn dài gò má bà. Đầu phu nhân gục xuống ngực cậu bé, mắt bà trợn ngược cái. Thế là “ Hương hồn mối tan theo gió”
-MẸ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
…
-MẸ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thiên Yết giật mình tỉnh giấc. có mẹ, có bọn lính, có lão già. Trăng là đường chỉ mảnh khuất sau mấy cành quế trơ trụi. Gian nhà cũ kĩ kẽo kẹt trong gió. ổ rơm mấy hồ rượu vứt lăn lóc khắp nơi. Khắp người Thiên Yết toát mồ hôi lạnh. Yết nghiến răng, mắt đỏ ngầu, chốc lại cười nhạt. Chàng chẳng còn gì hết ngoài những giấc mộng đau đớn ám ảnh suốt 12 năm nay.
Mười hai năm mà chàng chẳng làm được gì hết ! Bình Nhi ? Chàng cứu được nó. Trả thù ?
Chàng giết được cẩu quan làm chết oan mấy trăm nhân mạng nhà chàng. Sống hình như có ý nghĩa, cũng phải sống mà là tồn tại …
Thiên Yết quẳng hồ rượu ra ngoài cửa nhà. Vỡ toang !
Và nàng, nàng thậm chí còn chẳng biết có ta tồn tại đời.