Nhưỡng tuyền lạc hoa - Canceria (Sưu tầm) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 16
      -Uề …ùuuuuuuu…

      Cạch !

      -Người dưới kia, ngươi có oan ức gì ?

      -Bẩm Ngưu đại nhân, tiểu nhân muốn thư kiện

      -Ngươi kiện ai ?

      -Tiểu nhân muốn kiện Hình bộ thượng thư Phòng A Đỗ ( tức là bố đẻ Phòng A Đậu khi trước )

      Dân chúng đứng bên ngoài xem kiện kinh ngạc ồ lên, xì xào bàn tán

      - sợ sao?

      - muốn chết đây mà !

      -Khổ thân gia đình !

      Cạch !

      -Im lặng ! Bổn quan hỏi ngươi, tại sao lại muốn kiện Thượng thư đại nhân ?

      -Bẩm đại nhân, tiểu nhân vốn là lái buôn hiệu vàng Kim Mộng. Mấy hôm trước tiểu nhân có trở xe vàng về kinh, ai ngờ đến phía Bắc kinh thành bị người của Hắc Sơn trại cướp sạch…

      -Thế liên quan gì đến ngài Hình bộ thượng thư ?

      -Dạ, bẩm đại nhân, toán cướp đó toàn là gia nhân nhà thượng thư. Tiểu nhân còn nhận mặt được số

      -Có chứng cớ ?

      -Tiểu nhân có nhặt được thẻ bài ra vào phủ thượng thư đại nhân và y phục của gia nhân trong phủ đó nữa ạ, đại nhân xem.

      Người lái buôn giở ra cái bọc chứng cớ. Kim Ngưu sai người thu lấy và

      -Được rồi ! Bản quan tra xét kĩ việc này ! Người đâu, cho lính đến canh giữ nhà người này nghiêm ngặt, đừng để ai làm hại .

      coi phép nước ra gì hết ! Được rồi, phen này trừ được , coi như giúp hoàng thượng trừ kẻ địch.

      _________________________________________
      … Hắc Sơn trại…

      -Bến Tầm Dương cây lau cây lách, quạnh trăng thu đưa khách đìu hiu

      -Mày đọc sai rồi phải là Bến Vấn Dương canh khuya lau lách, quạnh trăng thu đưa khách đìu hiu ( ==” thế này mà cũng chê nó đọc sai)

      Hai tên mặt mũi nguy hiểm ngồi cạnh nhau ở cổng trại.

      -Bao h đổi ca ? – tên trông mặt có vẻ nguy hiểm hỏi

      -Sắp rồi ! – Tên trông nguy hiểm hơn đáp

      -Tao buồn … lắm rồi !

      -Chờ … mà đến phiên đổi gác rồi kìa.

      Từ xa có hai người lù lù đến, trông cũng nguy hiểm kém hai tên này

      -Bằng hữu cố gắng nha ! – hai tên nguy hiểm vỗ vai hai người mới đến rồi dắt nhau ra nhà xí. lúc sau, bất ngờ chúng lại gặp hai tên khác cũng “nguy hiểm”.

      -Chưa đổi gác sao chúng mày ra đây ?

      -Đổi rồi mà !

      - bậy, hôm nay bọn tao đến đổi gác cho chúng mày đây !

      - chúng mày càng sướng, có đứa gác thay!

      -Nhỡ là địch lẻn vào sao ?

      -Địch làm sao được !

      -Sao mày biết là phải địch ?

      - … trông mặt mũi chúng nó cũng nguy hiểm như chúng mày mà ! ( Bó tay)



      Đùng cái, pháo hiệu bắn sáng rực. Lính của quan phủ ào ào xông vào trại. Bốn tên nguy hiểm nhìn nhau cách đầy quyết tâm

      -Đại Bàng dặn phải dốc sức cho trại !

      -Phải ! Thế nên chúng ta hy sinh thân mình …

      -Đồ ngu ! – tên cốc đầu đứa vừa – Ý Đại Bàng là chúng ta phải giữ toàn tính mạng để sau này còn dựng lại trại

      -Chí phải ! Tẩu thoát để lại tiếng nhơ nhuốc giang hồ, nhưng chúng sẵn sàng hy sinh thân mình để sau này còn gây dựng lại trại

      -Chúng ta mau chuồn thôi !

      -Khoan bàn chải của tao vẫn còn ở trong đó

      -Tao cần « giải quyết »

      -Vậy mày vào trong đó tiện thể lấy bàn chải cho tao.

      -Lấy cho tao bánh đường nướng nha, đói quá ! Nhân tiện có gặp Đại Bàng chào tiếng
      -Còn cần gì nữa ? Để tao chuyến cho lẹ.

      -Tao có đôi ủng giấu trong nhà xí đó !

      Trong lúc quan phủ lo giải bọn cướp về kinh. Tên trông có vẻ nguy hiểm « giải quyết » xong, lấy được bàn chải, bánh đường và đôi ủng. Song tìm khắp nơi thấy Đại Bàng ở đâu cả.

      Sau khi nai nịt gọn ghẽ, bốn tên bắt đầu tẩu thoát mang theo bàn chải, bánh đường và đôi ủng. tên :

      -Chúng ta mau chạy cửa sau thôi.

      -Mày điên ah ? Tẩu thoát sao có thể bằng cửa ? Lỡ gặp địch sao ?

      -Ờ phải !

      -Thế phải chạy lối nào ?

      -Mái nhà !

      Thế là bốn tên nguy hiểm công kênh nhau trèo lên mái nhà. cuộc tẩu thoát !

      Những tưởng chúng thoát được quan phủ nhưng chúng may tẹo nào. Tiểu Nhân Mã bấy giờ ngồi mái nhà.

      Chap 17
      Trời tối om, bốn tên nguy hiểm nhìn người ngồi mái nhà trông thế nào

      -Có phải người trại ta ?

      - đâu, trông nguy hiểm như chúng ta

      -Phải phải ! – 3 tên còn lại gật gù đồng tình

      Chúng hiểu là chúng gặp phải ai!

      Sau , hai, ba cú đá hậu, bốn tên lăn lóc nền đất ( 1 tên chưa đá ngã ) Người ấy nhảy xuống đất, túm tên “có vẻ nguy hiểm” định đánh nữa

      -Ối ! Ối ! Xin đại hiệp tha mạng

      -Chúng tôi là con nhà lành !

      -Tha mạng cho chúng tôi

      -Câm ngay ! Ta phải Đại hiệp ! Ta là Tiểu hiệp !

      -Ối, xin Tiểu hiệp tha mạng

      -Sao ta lại phải tha ?

      -Tiểu nhân nguyện làm thân trâu ngựa...

      vừa xong hai chữ « trâu ngựa » tức vị tiểu hiệp giáng cho cú đá trời giáng.

      -Chết tiệt ! Định kháy ta đó hả ? Cái thứ ruồi nhặng như người cũng dám mở miệng đến hai chữ đó sao ?

      -Vậy tiểu nhân xin làm thân ruồi nhặng ! – ba tên còn lại sợ xanh mắt

      -Cấm ai hai chữ « trâu ngựa » nữa chưa ?

      -Vâng ạ ! Vâng ạ ! Tiểu hiệp tha mạng !

      -Tha dễ thôi, nhưng ta cần dùng người, từ h phải nghe lời ta chưa ?Bằng ta vặn cổ cả lũ đó !

      Chúng tôi biết rồi ạ ! – Mấy tên nguy hiểm rối rít .

      _____________________________________________

      Đại lao kinh thành ...

      Phòng A Đỗ nằm giường trải nệm gấm, bên cạnh có bàn rượu thịt tươm tất. vào tù cả nửa tháng rồi, nhưng vẫn sống xa hoa thế này đây ! Tên Ngưu phủ doãn kia tưởng là ai ? chức tri phủ nhãi nhép mà dám bắt cả Thượng thư tù ! Đợi ta ra tù cho biết tay. Chắc cũng sắp được ra tù rồi, tên lái buôn vàng chết, Đại Bàng ta cũng xử lí xong, chẳng con chứng cớ gì mà buộc ta ở đây hết.

      Phòng A Đỗ khoái chí nhâm nhi rượu thịt, lát sau lăn ra ngủ lúc nào. Bỗng nhiên xung quanh khí lạnh ngắt. A Đỗ dụi dụi mắt mở ra xem. Đứng ngay trước mặt người mặc tang phục trắng toát, tóc rối xù, miệng xùi bọt mép như trúng độc, hai con mắt trợn xanh lè. Người lái buôn vàng bị đầu độc chết ! A Đỗ hoảng hồn thét lên tiếng rồi quì xuống lắp bắp van lạy :

      -Ngươi là người hay là ma ? Đừng đến ... tìm ta ! Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi ! Đừng đến tìm ta, ta hậu đại vợ con nhà ngươi, ta đốt cho ngươi núi tiền giấy, đừng đến tìm ta

      -Ta cần tiền ! – Cái xác chết ấy – Ta muốn sống ! Trả mạng sống cho ta !

      -Đừng giết ta đừng giết ta !

      -Ta kiện lên Diêm Vương ! có người đến bắt ngươi bây h đây

      -Đừng !

      Hai con quỉ đỏ lòm ở đâu xông tới. - Phòng A Đỗ ! Ngươi giết người này vào tháng trước phải ? Khai được giảm tội.

      - Phải ! Chính là con ạ ! Các ngài tha cho con ! Con giết người ấy …

      Căn phòng nhà lao sáng rực đuốc. A Đỗ giật mình ngẩng lên. Chẳng có ma nào hết. Hai người lính nha phủ mặc áo đỏ chót, người mặc áo trắng trùm kín người. Kim Ngưu ngồi cái ghế, xung quanh có đầy đủ quan lại trong nha phủ, còn có cả Lại bộ thượng thư cũng ở đó

      - Vậy ngươi có nhận tội ? - Kim Ngưu

      - Ngươi ngươi …. - A Đỗ tức đỏ mặt - Đồ cẩu quan ngươi dám dùng thủ đoạn với bổn quan !

      - Chính miệng ngươi vừa , Lại Bộ thượng thư cũng nghe chứ ?

      - Ta đều nghe hết.

      - Ngươi còn nhận tội sao ?

      __________________________________________
      - Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết : Thượng thư hình bộ Phòng A Đỗ lợi dụng chức tước cướp của giết người ức hiếp dân lành người người căm ghét, nay phế bỏ chức vị, đợi ngày hành quyết. Phủ doãn Kinh Đô tri phủ Kim Ngưu là người tài năng xuất chúng, phá án như thần nay đặc cách thăng chức Hình bộ thượng thư, giờ Thìn ngày mai vào cung tiếp kiến hoàng thượng. Khâm thử

      - Đa tạ long ân !

      __________________________________________
      -A Vân ah, ở mãi trong phòng chán quá ! Ta muốn ra ngoài chơi ! – Bạch Dương than vãn

      -Công chúa ah, được đâu. Nhũ mẫu công chúa phải ở trong cung tháng mà

      -Ta sợ gì cái bà nhũ mẫu dở hơi đó chứ !

      -Nhưng Đại công chúa quở trách nô tì mất !

      -Nhưng ta buồn chết mất.

      -Biết làm sao được công chúa !

      Bạch Dương thở dài, bước ra phía cửa sổ. A Vân theo nàng, chống cửa sổ cho nàng nhìn ra ngoài. Ánh sáng trắng tràn vào gian phòng khiến nàng lóa mắt.

      -A Vân ! Tuyết rơi rồi phải ? – Bạch Dương như reo lên.

      -Phải rồi công chúa !

      -Ta thích tuyết lắm ! Ở Tiểu quốc cứ khi có tuyết rơi là ta chơi đắp tuyết !

      -Dạ phải ! Nô tì còn nhớ có năm người mải chơi quá, đến cả hoàng thượng tới công chúa cũng biết, ném cả vào mặt ngài

      Bạch Dương nhớ ra chuyện đó ôm bụng cười. Có tuyết rồi ! chơi phí quá !

      -A Vân ! Ta với người chơi tuyết nhé !

      -Thôi công chúa ah ! Lại có người nhìn thấy đấy !

      -Sợ gì ! Ta có cách.

      rồi nàng hắng giọng sai lũ cung nữ bên ngoài:

      -Bay đâu, triệu Tiểu Du Tử cho ta !

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 18
      Cung Tu Hoa

      Hai tiểu thái giám cúi đầu chăm chắm khỏi cửa cung, ngoái đầu lại. thái giám mặc y phục thạch lựu, khoác áo lông chim đỏ chót, đầu đội mũ kim quan dát bạc. thái giám vận y phục thạch lục, mũ kim ô đen. Hai người cứ đoạn lại cười khúc khích

      [​IMG]
      - Công …

      - Nè, ta là Tiểu Bạch Tử nghe chưa ? Tiểu Vân Tử ?

      - Dạ vâng, nô tì biết ạ ! Nhưng

      - Lại nô tì nữa !

      - Nhưng công ... công ah, em sợ lắm

      - Ta sợ ngươi sợ cái gì ?

      - Nhỡ mà

      - Phủi phui cái mồm nhà ngươi ! – Tiểu Bạch cười – Mà cái mụ nhũ mẫu ấy có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng ngờ ta lại giả trang làm thái giám đâu !

      - Công công phải !

      Hai người vừa vừa chuyện, chốc lát đến Ngự Uyển. Tuyết xuống, khắp nơi phủ những lớp trắng xóa như mây. Mấy cây hồng mai già bên hồ Thuyền Quyên lập lòe đỏ, trông như có ai đánh rơi son vào bức tranh tuyết.

      - Hồng mai đẹp ! Chúng ta qua đó nặn người tuyết nhé !

      - Vâng thưa công ... công ! – Có vẻ Tiểu Vân Tử thể nhớ nổi cái tên Tiểu Bạch Tử

      Hai tiểu thái giám lúi húi đắp đụn tuyết lớn. Giữa mưa tuyết mà nhìn cả hai mệt vã mồ hôi.
      Bỗng nhiên Tiểu Bạch Tử quay ra, cầm ngay vốc tuyết tay ném vào mặt Tiểu Vân Tử. Tiểu Vân Tử vừa lạnh vừa bị bất ngờ, đứng trơ ra hồi lâu rồi cũng vo tuyết, ném trả lại

      - Công công ah, người chơi xấu nha !

      - Haha

      Tiểu Vân Tử ném lần nào cũng bị Tiểu Bạch tránh được, ngược lại, cứ Tiểu Bạch ném là nó trúng ‘đạn’. Tiểu Vân Tử ức quá bỏ chạy, Tiểu Bạch đuổi nó chạy vòng quanh cây hồng mai.

      - Xem ngươi còn trốn đâu

      Bụp ! Hòn tuyết bay lên, và rơi xuống.

      - Ha ha ! Tiểu Bạch Tử ! Người ném trượt rồi !

      Nhưng Tiểu Bạch đùa nữa. Mặt nàng biến sắc. Tuyết trúng Tiểu Vân Tử, mà trúng vào nam nhân

      ÔI!

      Mặt nam nhân ấy tím bầm lại vì giận và cũng là vì rét.

      Nhưng đấy phải điều kinh khủng nhất...

      Đáng sợ hơn là...

      Nam nhân ấy mặc hoàng bào !

      ________________________________
      Kim Ngưu tỉnh giấc trước cái lạnh tê cả người. Gia nô của chàng bưng nước ấm đến hầu chàng rửa mặt. Ngưu Ngưu uể oải cầm chiếc khăn đoạn màu, ngạc nhiên trước mùi thơm kì lạ của nó.

      -Hôm nay ngươi pha cái gì vào nước vậy ?

      -Bẩm là tinh dầu mai quế lộ. Hôm qua Vương viên ngoại mang đến biếu ạ !

      -Hôm qua Vương viên ngoại đến ah ? Lúc nào ?

      -Bẩm là lúc đại nhân ra bộ Hình ạ !

      -Ai nhận thứ này ?

      -Dạ, bẩm lúc đó đại nhân vắng, chúng tiểu nhân trình Nhân Mã tiểu thư !

      -Ôi trời ! – Ngưu cau mày, vuốt mặt cái . Nhưng cho đó là chuyện , chàng định thôi hỏi đến nữa.

      Lát sau, Ngưu ăn sáng trong thiện phòng ( nhà bếp ). Đầu bếp cho mang lên toàn của ngon vật lạ. Ngưu ăn rất ngon lành, bỗng nghĩ ra điều gì bèn hỏi :

      -Sao hôm nay nhiều thứ vậy ? phải thường ngày vẫn làm bánh màn thầu sao ?

      -Bẩm đại nhân, những thứ này đều do Trương Quốc công đem biếu. Toàn là đồ tươi ngon, tiểu nhân sợ để được lâu nên đem dâng đại nhân !

      Ngưu giật mình :

      -Hả ? Sao lại nhận lễ của nhà họ ? Đem trả hết ! – ( Ăn rồi còn làm bộ ! – KN : ta cho ngươi lên Cẩu đầu trảm bây h – tg : dạ, em xin lỗi )

      Mấy tên gia nô ái ngại nhìn nhau.

      -Sao ? nghe ta sao ?

      -Dạ, nhưng thưa đại nhân , lễ vật hôm qua nhiều lắm, ba gian nhà kho của phủ ta chật kín, biết của nhà nào mà đem trả nữa ạ !

      -Cái gì ? Các người tắc trách quá, sao có thể biết ?

      Lũ gia nô quì xuống :

      -Đại nhân bớt giận ! Hôm qua khi đại nhân vừa khỏi có Vương viên ngoại, Cao viên ngoại, Trương Quốc công, Hà thứ sử, Mao thống lĩnh, Đường thị lang đến. Lúc sau lại càng đông hơn nữa, nào là Thượng thư bộ Hộ, Thượng thư bộ Công, Cai ngục Quản, bà mối Hoa ở bên kia chợ, lão Hợi bán thịt lợn ở đầu cầu Dương Liễu, thậm chí còn có mấy tay giang hồ cũng muốn yết kiến đại nhân ...

      - Sao ta biết sớm ?

      -Đại nhân bận rộn như vậy chúng tiểu nhân dám làm phiền đại nhân.

      Ngưu chép miệng thở dài :

      -Thôi được rồi ! Họ biếu rồi ta cứ nhận. Tất cả những thứ đó đem chia cho dân nghèo hết !

      -Tuân lệnh đại nhân !

      Kim Ngưu thay quan phục, chuẩn bị vào triều yết kiến Hoàng Thượng. Chưa kịp ra đến cửa, Ngưu thấy ngay hai bà mối vào. Bà nào bà nấy thanh lịch theo kiểu nhà quê, môi đỏ choe choét

      -Thượng thư đại nhân !

      -Thượng thư đại nhân !

      -Hoàng thượng sáng suốt ! Người như đại nhân đáng ra phải thăng chức từ lâu rồi !

      -Đại nhân cần người nâng khăn sửa túi

      -Đại nhân, Ninh tướng quân có con ...

      -Đại nhân nhà Giang lão gia muốn giới thiệu ...

      -Hay đại nhân có ưng Kim tiểu thư ...

      -Thiên kim nhà Mao thống lĩnh tài sắc vẹn toàn...

      Ngưu mới nhìn thấy hai bà mối thấy bực bội, tìm cách lảng tránh cho qua. Phúc cho hai mụ,có lẽ số hai bà mối này may chưa đến ngày đoản thọ,hôm nay Tiểu Nhân Mã chơi từ sớm. Nào ngờ, ra đến cửa lại xuất hàng chục người thi nhau chen vào cửa, lính canh cứ ra sức cản lại.

      -Ngưu đại nhân ! hãy nhận con gà Đông Cảo này ...

      -Dưa hấu tam bội hạt vừa to vừa ngọt thưa đại nhân !

      -Rượu Huệ Toàn 100 năm ...

      ...

      Ngưu chen mãi mới ra được kiệu. Đoạn, chàng sai phu kiệu phóng như bay đến thẳng trước cổng Hoàng cung.

      Chap 19
      Ma Kết trầm ngâm ngồi long sàng bóp trán. Cung nữ dâng trà Lão Quân My ( búp chè trắng như lông mày ông lão). Ma Kết mấy thích thú, chỉ uống ngụm rồi sai người mang

      -Gần đây long nhan bệ hạ được tốt. Người nên giữ gìn long thể !
      -Ta biết rồi ! Ta muốn dạo lát, cần theo ta !

      Ma Kết ra khỏi điện Cam Lộ, khoan khoái hít thở khí lành lạnh. Vườn Ngự uyển tuyết xuống trắng xóa. Hai cây hồng mai đỏ ối chiếu xuống tuyết màu lửa chói cả mắt. Dưới gốc cây, hai tiểu thái giám đương đắp ụ tuyết lớn, chốc chốc lại khúc khích cười. Ma Kết hơi nhếch mép. Chàng thích mùa đông, thích cảnh vật mùa đông, thích hơi lạnh làm chàng tỉnh táo, thích được mẫu hậu chàng cầm tay xoa vào nhau…

      Dĩ nhiên đó là chuyện ngày xưa ! Mẫu hậu chàng bị đầu độc năm chàng 9 tuổi. Bà băng hà để lại chàng và Song Tử mới 7 tuổi. Phụ hoàng chàng gắng gượng vài năm rồi cũng theo mẫu hậu mà ra . Ma Kết lên ngôi từ năm 13 tuổi. 8 năm nay chàng chấp nhận chịu đựng làm hoàng đế bù nhìn của lão thái sư kia… Nhưng sắp đến lúc chàng trả lại cho lão gấp bội ! Bây h, chàng có đủ những người mà chàng muốn…

      Hãy quay lại điện Cam Lộ chút xíu…

      -Truyền Tân Hình bộ Thượng Thư Kim Ngưu !

      Kim Ngưu quan phục chỉnh tề, đường hoàng bước vào, quì xuống lạy :

      -Hoàng thượng vạn tuế ! Vạn Tuế ! Vạn vạn tuế !

      -Bình thân !

      -Tạ hoàng thượng !

      -Trẫm nghe thượng thư đại nhân là người nhân nghĩa chính trực, nhân dân kinh thành đều ca ngợi, nay gặp khanh quả là thỏa lòng trông đợi.

      -Nhờ phúc của hoàng thượng !

      -Trẫm chờ đợi bao nhiêu lâu nay mới gặp được người như khanh, biết khanh có tin tưởng hoàng đế như trẫm ?

      Ngưu cho là câu có dụng ý, quì xuống :

      -Thần nguyện dốc lòng vì bệ hạ

      Ma Kết thở dài, đoạn cho bọn thái giám lui ra hết mới :

      -Người ta đồn Ngưu phủ doãn là Ngưu thanh thiên, trẫm muốn hỏi khanh việc !

      -Xin Hoàng thượng cứ ạ !

      -Khanh thấy cung điện của ta thế nào ?

      -Bẩm Hoàng thượng, hoàng cung là nơi tôn nghiêm cao quí, vi thần dám bừa.

      -Ngươi nhìn chiếc hộp này xem ! – Ma Kết chỉ cái hộp vàng long án – Ngươi nghĩ bên trong đựng cái gì ?

      -Bẩm hoàng thượng, chiếc hộp vàng này tinh xảo vô cùng, chắc chắn dùng để chứa đựng vật quí giá.

      -Ngươi tự xem ! – Ma Kết tự tay đưa cái hộp vàng cho Kim Ngưu. Ngưu Ngưu lùi xuống ba bước, từ từ mở hộp ra. Nắp hộp vừa mở, con rắn trườn ra. Ngưu sợ quá đánh rơi cả chiếc hộp, vội vàng quỳ xuống

      -Hoàng thượng khai ân !

      Ma Kết cười ha hả:

      -Ngươi thấy đấy. Hoàng cung chẳng khác gì cái hộp vàng đó. Ngươi chỉ cần thò ngón tay vào, chẳng sớm muộn cũng bị rắn cắn chết !

      -Hoàng thượng bớt giận ! Thứ lỗi cho vi thần ngu muội !

      -Trẫm biết thượng thư là người thông minh mẫn tiệp, chắc phải hiểu trẫm gì chứ !

      -Hoàng thượng thứ tội cho vi thần mạo muội, nếu như vậy, cần phải diệt hết rắn mới có hậu họa

      -Ngươi phải. Trẫm rất muốn lùa hết rắn ra khỏi hoàng cung của trẫm, hiềm nỗi chỉ mình trẫm thân thế , bắt được con này, con khác thừa cơ cắn lại trẫm

      -Thần sẵn sàng dốc sức vì Hoàng thượng. Chẳng hay hoàng thượng có chủ ý ?

      -Ngươi biết thuật đánh rắn ?

      -Vi thần có biết qua.

      -Tốt lắm. Đánh rắn phải đánh vào đầu !

      ... Bụp ! Ma Kết sững người. Có cái gì lạnh tê tái bất ngờ dập vào mặt chàng. Chàng còn chưa kịp định thần xem chuyện gì xảy ra, tiểu thái giám mặc áo thạch lựu hoảng hốt chạy đến, mang khăn tay ra phủi mặt cho chàng. Tiểu thái giám mặc áo xanh sợ quá quì ngay xuống, câu nào.

      Ma Kết vừa buồn cười vừa tức. Chàng gạt tuyết khỏi cánh mũi, mặt cau có và tím bầm lại. Thái giám mặc áo đỏ hình như để ý sắc mặt chàng, cứ ra sức phủi lấy phủi để. To gan ! Ma Kết gì, cứ nhìn gã chằm chằm. Phải lúc sau gã thái giám mới thấy đôi mắt diều hâu quằm quặp sát khí. hoảng hốt quì xuống

      -Nô tài biết tội !

      -To gan !Ngươi là người cung nào ?

      -Xin hoàng thượng khai ân. Nô tài dám nữa

      -Trẫm hỏi ngươi ở cung nào ?

      lấm lét nhìn sang thái giám áo xanh :

      -Dạ bẩm …

      -Dạ bẩm cái gì ? – Chàng sẵng giọng

      -Dạ, nô tài hầu ở cung Tu Hoa …

      -Tên gì ?

      -Dạ, là .. nô tài là Bạch … ah Tiểu Bạch Tử , còn đây là Tiểu Vân Tử

      -Trẫm hỏi !

      -Cung Tu Hoa, là chỗ công chúa Bạch Dương phải ? – Mặt Ma Kết hơi giãn ra.

      -Dạ bẩm chính phải ạ !

      -Thôi được rồi ! Nể mặt công chúa trẫm tha cho ngươi lần này. Còn mau đứng lên.

      Tiểu Bạch Tử đứng lên hớn hở. ràng mặt hoa da phấn, mắt phượng mày ngài, thoạt nhìn thấy . Gương mặt trái xoan sắc sảo, làn môi cười như cánh hồng mai tuyết, cần son cũng vẫn đỏ, chẳng có gì giống tiểu thái giám hết. Ma Kết nhìn lượt từ đầu đến chân , khẽ mỉm cười. Bỗng mặt “gã” đỏ ửng lên, vội vàng quay cho chàng khỏi thấy.

      -Tiểu Bạch Tử

      -Dạ hoàng thượng

      -Ngươi về với công chúa ta gửi lời thăm hỏi. Từ khi công chúa vào cung ta vẫn chưa đến diện kiến công chúa !

      -Bẩm hoàng thượng, công chúa cũng muốn đến thăm người nhưng người bị buộc ở trong cung được ra ngoài …

      -Ta biết ! phải với nàng ấy ! Ngươi nên với công chúa nên nghĩ ngợi, có nhiều điều ta thể quyết định được.

      -Dạ vâng ! – Tiểu Bạch Tử khẽ bĩu môi.

      Ma Kết quay gót khỏi. Thái giám áo xanh đứng lên rối rít:

      -Công chúa liều quá !

      -Làm ta sợ hết hồn ! – Tiểu Bạch Tử vuốt vuốt cổ áo. – Gã hoàng thượng này sớm đến, muộn đến, lại đến đúng lúc ấy !

      -Chúng ta nên về thôi

      -May mà ta nhanh trí…

      … Điện Cam Lộ…

      Ma Kết cầm tấu chương lên, giở ra rồi gập vào, cứ hàng mấy chục lần như thế, rồi lại cười mình.

      -Hoàng thượng ! Hoàng thượng !- thái giám nhắc – Hôm nay người sao vậy ?

      Ma Kết trả lời. Hình ảnh tiểu thái giám áo đỏ kia cứ lởn vởn trong đầu chàng. Ma Kết lúc lại bật cười thành tiếng

      Tiểu Bạch Tử ah ?

      Nàng nghĩ nàng lừa ai vậy ?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 20
      (có lẽ đoạn này đối vs Yết hơi thảm tẹo, nhưng trong mạch truyện nên tg vẫn viết, sorry các bạn Yết nhé )
      đêm trăng tròn …

      Đường phố hiu hiu gió Bấc. Rét cắt da. Đèn lồng đỏ rực. Nến từ những ô cửa sổ giấy tỏa ra cách ấm áp. Cậu bé chín tuổi, tóc nhúm búi đầu, cài trâm bạc, mặc áo gấm màu ráng trời, đeo khánh “trường thọ” bùa “kí danh” mở rèm kiệu trông ra ngoài. Cậu hứng tuyết cách thích thú.

      -Con ah, lạnh lắm ! – vị phu nhân nét mặt hiền từ .

      -Lạnh, nhưng con thích ! Ngày mai Bình Nhi lại sang nhà bà mợ sao ?

      -Phải ! Bình Nhi ở bên đó có bà mợ chăm nom đỡ hơn.

      -Nhưng ít nhất ngày sinh nhật phụ thân, Bình Nhi cũng có ở nhà !

      Khắp trong ngoài phủ đèn đuốc sáng choang. Quan khách lại ngớt. Tiệc sinh nhật ngài tể tướng sao có thể bỏ lỡ. Cậu bé vào hỉ đường, lạy phụ thân ba cái và đọc bài thơ “Chúc thọ”. Phụ thân cậu vỗ vai cậu và xoa đầu :

      -Con trai ta sắp thành thiếu niên đến nơi !

      Đối với cậu đây là lời khen.

      Nhưng cậu chẳng bao h biết rằng, đằng sau nụ cười của phụ thân cậu là những cái thở dài lo lắng, thầm kín và tuyệt vọng.

      …Cũng đêm trăng tròn…

      Tuyết ngập bắp chân. Đèn lồng phủ tể tướng tắt lịm. tiếng động, bóng người, chỉ có gió lay cành trúc, trăng xế đầu tường rọi thứ sáng lạnh lẽo vào gần trăm xác chết ngổn ngang từ cửa phủ vào trong nhà. là cảnh tượng thê lương ảm đạm.

      Đất Giao Châu, phía Bắc kinh thành…

      Phu nhân đầu bù tóc rối dắt cậu bé đạp tuyết chạy thục mạng trong đêm. Bà chẳng biết chạy đâu, nhưng phải chạy ! Cậu bé nước mắt lưng tròng, chạy thấm mệt, bỗng vấp ngã dúi dụi. Phu nhân hoảng loạn đỡ cậu dậy

      -Mẫu thân con thể chạy nổi nữa !

      -Cố lên con, chỉ cần gặp được người đó chúng ta thoát

      -Nhưng con thể …

      Phu nhân gạt nước mắt cố dìu con , nhưng chẳng được bao xa. toán lính xồ ra chặn trước mặt bà.

      -Xem mụ còn chạy đâu ? Mau ngọc tỉ ở đâu ?

      Phu nhân đẩy cậu bé ra sau mình

      -Ta chẳng biết ngọc tỉ nào hết !

      -Chết còn già mồm !

      Chúng rằng, xông lên túm lấy phu nhân. Cậu bé thét lên :

      - được hại mẹ ta !

      Tức cậu xông vào đám lính, nhưng cậu còn quá, bị bọn chúng tóm được. Phu nhân nổi giận túm tên lính cấu xé. Bất thần lưỡi gươm vung lên…

      Máu nóng rỏ ròng ròng đỏ lòm đất tuyết băng giá.

      Phu nhân khuỵu xuống, mắt trợn trừng, thở thoi thóp, nhát kiếm xuyên ngang người bà, từ sau ra trước.

      Gió rít.

      [​IMG]

      Cậu bé rít.

      -Mẫu thân !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Mấy tên lính còn định “xử” nốt cậu bé, song bất thình lình bóng đen xuất . Bọn lính từng tên lăn ra đất, máu từ cổ chảy ra ồng ộc, chúng chết cũng biết vì sao mình chết.

      -Mẫu thân! – Cậu bé chạy đến ôm chầm lấy phu nhân

      -Ta sắp chết rồi ! – Phu nhân nhìn bóng đen mỉm cười. – Cuối cùng ngươi cũng đến ! Ta giao nó lại cho ngươi

      Bóng đen đến gần quì xuống trước phu nhân, lột bỏ khăn trùm đầu. Nhân ảnh bóng đen in đậm trong làn nước mắt cậu bé, bao giờ cậu quên được. Đấy là lão già, mặt rỗ ngang rỗ dọc, có râu và da đen đúa như cóc. Đoạn, lão khẽ gật đầu.

      -Con phải nghe lời ông ấy ! Con phải sống ! Con phải tìm lại Bình Nhi, chăm sóc nó … con phải trả mối huyết thù này cho cha con.

      -Mẫu thân được chết ! – Cậu bé thét lên

      -Mẫu thân chết ! – Phu nhân gấp – Mẫu thân chỉ cùng cha con !

      -Đừng bỏ con mẫu thân …

      - ! – Hơi thở phu nhân yếu dần – Mẫu thân bao h bỏ con hết. Mẫu thân … ở trời luôn dõi theo con, Yết Nhi ngoan của mẹ …

      Phu nhân được nữa. dòng nước mắt lăn dài gò má bà. Đầu phu nhân gục xuống ngực cậu bé, mắt bà trợn ngược cái. Thế là “ Hương hồn mối tan theo gió”

      -MẸ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



      -MẸ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

      Thiên Yết giật mình tỉnh giấc. có mẹ, có bọn lính, có lão già. Trăng là đường chỉ mảnh khuất sau mấy cành quế trơ trụi. Gian nhà cũ kĩ kẽo kẹt trong gió. ổ rơm mấy hồ rượu vứt lăn lóc khắp nơi. Khắp người Thiên Yết toát mồ hôi lạnh. Yết nghiến răng, mắt đỏ ngầu, chốc lại cười nhạt. Chàng chẳng còn gì hết ngoài những giấc mộng đau đớn ám ảnh suốt 12 năm nay.

      Mười hai năm mà chàng chẳng làm được gì hết ! Bình Nhi ? Chàng cứu được nó. Trả thù ?
      Chàng giết được cẩu quan làm chết oan mấy trăm nhân mạng nhà chàng. Sống hình như có ý nghĩa, cũng phải sống mà là tồn tại …

      Thiên Yết quẳng hồ rượu ra ngoài cửa nhà. Vỡ toang !

      Và nàng, nàng thậm chí còn chẳng biết có ta tồn tại đời.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 21
      -Công chúa !

      -Lại thế nữa rồi, dặn ngươi mãi cũng nhớ sao ?

      -Bạch công công !

      -Thế mới phải chứ !

      -Công công lại nữa sao ? Nô tài sợ lắm rồi, nhỡ lại gặp hoàng thượng nữa sao ?

      -Hôm nay ta chơi ném tuyết nữa, sợ gì !

      -Vậy công công định đâu ?

      -Cứ theo ta.

      thái giám áo đỏ và thái giám áo xanh lại dắt nhau lượn lờ khắp hoàng cung. Tử Cấm Lộ (con đường trong Tử Cấm thành ) hôm nay chẳng có ai lại ngoài toán lính gác quần áo giáp sắt, bước bước là lún bước. Hai tiểu công công vừa vừa thong dong nhòm ngó các nơi, chẳng mấy chốc đến bên thềm điện Thiên Hương.

      -Tiểu Vân Tử ngươi xem nơi này tráng lệ !

      -Vâng

      -Chắc chẳng bao lâu nữa hoàng tỉ đến đây thôi.

      giờ điện Thiên Hương vẫn bỏ trống, tuy bề ngoài lộng lẫy nhưng chỉ có vài người đứng canh cửa. Tiểu Bạch ngắm nghía hồi, ngạc nhiên ngửi thấy mùi trầm hương từ trong điện bay ra.

      -Lạ nhỉ ! Ai đốt trầm trong điện chăng ?

      Bỗng nữ nhân bước ra, theo sau là đoàn cung nữ và thái giám

      -Ta tưởng điện Thiên Hương là của chính hậu ? Nay tỉ tỉ ta còn chưa nhận Thánh ân, sao lại có người ở đây được ?

      Tiểu Bạch Tử còn nghi hoặc, cả đám người của nữ nhân ấy rồng rắn kéo đến. cung nữ quát :

      -Tiểu thái giám to gan ! Nhìn thấy nương nương còn mau hành lễ

      Tiểu Bạch Tử thèm chú ý đến ả cung nữ, quỳ xuống, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia. Đó là chừng 19 – 20 tuổi, trang sức lộng lẫy. ta vận áo gấm màu thạch hoàng, hài Như Ý thêu hoa, nét mặt xinh đẹp lắm nhưng cũng gọi là dễ coi. Tóc ta vận theo kiểu “phượng hoàng triều nhật” ( phượng hoàng bay về phía mặt trời) cài trâm hoa mẫu đơn, ràng là phi tử trong hậu cung

      [​IMG]
      -Ngươi chán sống rồi hả ? Dám vô lễ với Như Phi nương nương như vậy sao ?

      Cung nữ định nữa, nhưng Như Phi ngăn lại. ta mỉm cười nhìn Tiểu Bạch Tử

      -Ngươi thuộc cung nào ?

      -Bẩm nương nương, nô tài ở cung Tu Hoa …

      Bất thần Như Phi giơ chân đá thúc vào bụng Tiểu Bạch cái. Tiểu Vân Tử sợ hãi vội vàng đến đỡ Tiểu Bạch

      -Công công !

      Tiểu Bạch nghiến răng lại, mắt rực lửa căm phẫn, muốn đứng lên đánh trả, song lại thôi, quay ra với Tiểu Vân Tử:

      -Người đừng lo ta sao ! cần lo !

      -Công công ah ~! – Giọng Tiểu Vân Tử như sắp khóc.

      Như Phi vênh cằm lên sang sảng :

      -Đem cung Tu Hoa ra dọa bổn cung chắc ?

      -Nô tài dám !

      -Tưởng rằng mình là công chúa mà dám lên mặt với bổn cung ư ? Đừng hòng ! Dù người có là công chúa nữa, khi bước vào nơi này rồi cũng phải quì mọp dưới chân ta thôi !

      Tiểu Bạch khẽ đưa tay lên ôm bụng, gắng quỳ dưới tuyết lúc. Như Phi đương định quay bỗng bị người chặn lại. Ả ta nhìn người đó mặt tái nhợt, hoảng hồn quỳ xuống :

      -Thần thiếp bái kiến Bệ Hạ !

      -Như Phi sao lại ở đây ? – Ma Kết chỉ liếc qua cái, thèm nhìn mặt ả ta.

      -Dạ bẩm Bệ hạ … Thần thiếp … Thần thiếp muốn đến quét dọn điện Thiên Hương !

      -Bình thường có cung nữ quét dọn kia mà ! Hay nàng muốn làm thay họ ? – Giọng Ma Kết mỉa mai. ( Cho ta làm thay luôn )

      -Dạ ạ ! Thần thiếp …

      Ma Kết chợt liếc sang phía cái bóng áo đỏ quen quen, ngạc nhiên thấy Tiểu Bạch Tử nhăn nhó vì đau.

      -Chuyện gì ở đây đây ?

      -Dạ bẩm, tiểu thái giám này dám vô lễ với thần thiếp.

      - vô lễ có Xử thượng cung xử lí, nàng thân là phi tần hậu cung, lại động tay động chân còn ra thể thống gì nữa ? – Giọng Ma Kết trở nên gay gắt ( xót tình nương mà ! ^^)

      -Bệ hạ …

      -Thôi , từ h ta muốn thấy những chuyện ngược đời này ở đây chưa ? có việc gì cũng đừng đến điện Thiên Hương làm gì !

      -Thần thiếp biết tội.

      -Còn mau lui ?

      Như Phi vội vàng xa giá về cung Hồng Hạc, lúc rồi vẫn ngoái lại nhìn Tiểu Bạch Tử căm tức. Cũng may cho Tiểu Bạch Tử, Như Phi thường ngày lười nhác, thân thể mềm oặt, nên cú đá làm tổn thương lục phủ ngũ tạng gì hết. Nếu phải ta bị mụ nhũ mẫu giam trong cung, muốn làm to chuyện, chứ ta mà đá cái là ngươi cũng về chầu Diêm Vương !

      -Lại là ngươi sao ?

      -Hoàng thượng vạn tuế ! – Tiểu Bạch Tử gắng gượng

      -Miễn lễ. – Ma Kết quay sang Tiểu Vân Tử - Còn mau đỡ dậy ?

      Tiểu Vân Tử suýt khóc. Nhưng Tiểu Bạch Tử lườm nó :

      -Ta có chết đâu mà ngươi khóc !

      -Sao ngươi lại ở đây ? ở trong cung hầu hạ công chúa còn chạy gây chuyện làm gì ?

      -Bẩm hoàng thượng ... – Tiểu Bạch đau quá, được nhăn mặt kêu đau.

      Ma Kết gọi lũ canh cửa ra mắng trận :

      -Các ngươi canh cửa ở đây mà có chuyện sao mau báo cho Xử thượng cung ?

      Lũ canh cửa nhìn nhau rồi đồng loạt khúm núm :

      -Bẩm hoàng thượng chúng nô tài biết tội

      -Hôm nay Như Phi đến làm gì ?

      -Dạ bẩm Hoàng thượng, ngày nào Như Phi nương nương cũng đến đây ngủ trưa ạ ! ( ả Như Phi này bị thần kinh ah ?)

      -Sao có chuyện kì lạ như vậy được ?

      -Như Phi nương nương cho chúng nô tài ạ !

      -Thôi được ! Từ h theo ý chỉ của trẫm, trừ khi có lệnh của trẫm, ai được vào điện Thiên Hương chưa ?

      -Nô tài tuân chỉ !

      Ma Kết lại quay sang Tiểu Bạch

      - Còn mau đưa ta về đắp thuốc , đứng nghệt ra đó ?

      Tiểu Vân Tử vội vã vâng lời. Ma Kết còn cho hai nô tài đưa Tiểu Bạch về nữa.

      ... Cung Lạc Nhạn ...

      -Công chúa ! Công chúa !

      -A Ly về rồi hả ? Dạo này Dương Dương thế nào ? – Cự Giải đương ngồi thêu bên cửa sổ.

      -Công chúa, Nhị công chúa gần đây được khỏe. Nghe hôm nọ Nhị công chúa lẻn chơi bị Như Phi nương nương đá cái vào bụng …

      -CÁI GÌ ? – Cự Giải đứng vụt lên ( “wtf”) – Dương Dương bị đá ? Là ai ?

      -Là Như Phi nương nương ạ !

      -Nàng ta dám sao ? – Giọng Cự Giải tức tối. A Ly ít khi thấy công chúa của mình nổi giận như vậy.

      -Vâng …

      -Mau … khởi giá đến cung Tu Hoa !

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 22
      Phố xá hôm nay đông quá ! Nhưng sao ta cảm thấy trống trải ! – Thiên Bình vừa vừa nghĩ. Thị nữ của nàng từ nãy đến giờ thấm mệt vì cứ phải theo nàng khắp các tiệm kim hoàn trong kinh thành mà mãi nàng vẫn chọn được đồ nàng muốn. Mà thực ra cũng phải đồ nàng muốn, mà là đồ nghĩa mẫu cử nàng mua ( Cơ bản là Thiên Bình lúc nào cũng mua được đồ đẹp sau khi chọn lựa giữa hàng đống đồ đẹp hơn ) Từ ngày Bảo quốc sư bắt được tú cầu, chẳng có ngày nào Thiên Bình mong chàng đến, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy đâu. Nghĩa mẫu định tìm cho nàng đám khác, nhưng Thiên Bình nhất quyết chịu, đóng cửa ngồi lì trong phòng. Thái sư sợ nàng đổ bệnh, bèn cho nàng chơi cho khuây khỏa. Nhưng tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược, nàng chơi, nhưng lòng vẫn hướng về ai kia vô tình.

      -Tiểu thư nhanh lên được ?

      -Ngươi vội cái gì ? – Nàng cáu lây cả thị nữ

      - phải nô tì sốt ruột, nhưng tiểu thư thấy có người cứ theo chúng ta từ lúc mới ra khỏi phủ sao ?

      Thiên Bình lúc ấy mới giật mình :

      -Hả ? phải lại cái tay Song Vương gia nào đó đấy chứ ?

      - phải ! – Thị nữ ghé gần tai Thiên Bình - Người này khác hẳn, trông nét mặt lạnh lùng dữ tợn lắm !

      -Hay là du côn ? – Thiên Bình lo lắng – Ta sơ ý, lẽ ra phải cho người cùng … Ôi ta sợ du côn lắm.

      -Tiểu thư người mau về phủ thôi !

      Thiên Bình lấm lét quay lại nhìn người theo mình. ta cao lớn, thoạt nhìn biết là dân giang hồ, nét mặt nàng trông , nhưng có cái gì quen quen. Thiên Bình choáng váng cả người

      -Quái lạ, hình như ta gặp ở đâu đó !

      -Tiểu thư biết ư ?

      - ta biết, nhưng trông xa lạ … Sao ta nhớ ra chứ ?

      -Tốt nhất ta cứ nên về phủ.

      Thị nữ kéo Thiên Bình về phủ thái sư gấp. Tay giang hồ kia vẫn bám theo, cho đến khi Thiên Bình rẽ ngang vào ngõ hẻm, tìm thấy nàng ở đâu nữa. Ngõ vắng teo, heo hút, tên ăn mày ngồi lê trong ngõ nhấm nháp hồ rượu có vẻ say cười khanh khách :

      -Phí công thôi ! Đừng theo ta nữa !

      Tay giang hồ liếc xéo sang tên ăn mày đầy sát khí, nhưng rồi bỏ . nên động vào làm gì.
      Chỉ cần liếc qua cũng biết tay ăn mày đó là sát thủ.

      _____________________________________________________
      -Đồ vô dụng ! Đồ lang băm ! biết chữa thôi sao lại làm cho con trai ta trở nên như vậy ? Mau cút cho khuất mắt ta ! Ngươi mà để ta thấy cái bản mặt ngươi lần nữa đừng hòng mong sống ở đất này ! Đồ … Đồ…

      Trước cửa Sư phủ, nơi hai con sư tử đá nhe răng cười bất kể ngày đêm, thầy lang bị gia nhân lôi xềnh xệch hất ra ngoài, lăn lông lốc mấy vòng mặt đất, mặt xám ngoét như tro nguội. Thầy lang lồm cồm bò dậy, hộp thuốc lại bay vèo ra nốt, trúng mặt ông lang tội nghiệp. Ông lang hãi quá ôm đồ đạc chạy bán mạng.

      -Lời đồn quả sai ! – Kim Ngưu

      -Thảo nào mà các thầy lang trong Kinh thành đều đóng cửa tiệm lên núi hái thuốc hết sạch – Tiểu Nhân Mã cười nhạt

      -Chúng ta nên vào thăm Sư huynh lát

      Nhân Mã và Kim Ngưu vào từ lâu mà Bảo Bình cứ tần ngần đứng ngoài cửa

      -Bảo huynh !

      -Hôm nay Bảo huynh cũng làm sao ấy ! – Nhân Mã nhận xét

      -Ta sao ! – Bảo Bình nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày, tay phe phẩy quạt lông.

      Sư phu nhân thấy bọn Kim Ngưu đến mừng rỡ ra mặt

      -Ngưu thượng thư ! Bảo Quốc sư ! Có cả cháu Mã nữa sao ?

      -Tham kiến phu nhân !

      -Chẳng hay sức khỏe của Sư Tử huynh thế nào rồi ạ ?

      Sư phu nhân nghe câu ấy lại thở dài ngao ngán:

      -Mấy vị cứ vào thăm nó biết !

      Ba người Kim Ngưu theo Sư phu nhân vào nhà trong, đến buồng Sư Tử. Lúc ấy Sư Tử ngồi bên cửa sổ, mắt đờ đẫn, hỏi , gọi thưa. Tiểu Nhân Mã lại gần lè lưỡi trêu chọc, Sư Tử cũng chỉ giương mắt nhìn rồi quay , chẳng chẳng rằng. Bảo Bình vòng quanh Sư Tử mấy lượt, xem xét từ đầu đến chân, rồi chép miệng thở dài . Nhân Mã

      - hiểu huynh ấy làm sao ? Ngay đến ta mà cũng biết sợ nữa ?

      Sư phu nhân như sắp khóc :

      -Đấy, từ ngày con trai ta theo mấy vị chơi ở phía Bắc kinh thành về hiểu sao ốm liệt giường đến nửa tháng, lúc khỏi lầm lì, chuyện. Ta sợ quá gọi mấy chục ông thầy lang đến chữa, nào ngờ càng chữa càng trầm trọng, h nó lại còn ngớ ngẩn nữa ! – Phu nhân đến đó bật khóc – Nó mà có mệnh hệ nào Sư gia chúng ta còn biết trông cậy vào ai ?

      -Bá mẫu đừng lo quá ! – Tiểu Nhân Mã an ủi – Có lẽ là do huynh ấy nhất thời trúng phong …

      Nhân Mã đến đó Sư phu nhân càng khóc rống lên. Kim Ngưu cau mày suy nghĩ hồi rồi :

      -Hay là Sư huynh bị trúng tà ?

      -Phải đấy ! Hay là bị trúng tà ? – Phu nhân khóc nín ngay lại rối rít – Có nhiều người trúng ta bị như vậy lắm. Bảo Quốc sư ah, phiền quốc sư gieo hộ nó quẻ xem có phải nó gặp phải quỷ thần ở đâu ?

      Bảo Bình lấy quyển sách từ trong ống giày ra thổi cho bớt bụi, lại hỏi :

      -Huynh ấy bắt đầu bị ốm từ lúc nào ?

      -Sau khi từ Giao Châu về đấy !

      - đúng ! – Kim Ngưu phản đối – Nhìn nét mặt huynh ấy, từ lúc ở núi Trầm Hương bị hai gia đồng ở Cán Các sơn trang đuổi theo hình như bắt đầu !

      -Đúng đó ! Hèn gì lúc ấy huynh ấy cư xử kì lạ như vậy ! – Nhân Mã gật gù

      Bảo Bảo giở sổ ra xem hồi, lật đến trang có vẽ những hình thù kì lạ khó hiểu rồi phán :

      -Có lẽ là huynh ấy trúng tà !

      -Nó gặp thần núi chăng ? – Sư phu nhân

      Bảo Bình lắc đầu

      -Hay là gặp hà bá ? – Tiểu Nhân Mã hỏi

      - !

      -Chẳng lẽ là quỷ nhập tràng ? – Ngưu xoa xoa tay vào mép

      -Cũng đúng ! Huynh ấy gặp phải Tiên Nữ !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :