Nhưỡng tuyền lạc hoa - Canceria (Sưu tầm) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 10
      - phiền nương quá ! Bắt dẫn chúng tôi vãn cảnh thế này.

      - Công tử đừng ngại ! Đây là vinh dự của tiểu nữ. – Song Ngư cúi đầu đáp

      Nhân Mã lấy khuỷu tay thúc vào bụng Sư Tử :

      - Nè, huynh phải vẫn đổ máu mũi đấy chứ ?

      Sư Tử đỏ mặt quay đầu lắc lắc hồi.

      Bốn người theo Song Ngư đến hồ nước trong vắt, bờ hồ là bãi cỏ xanh mướt.

      - Nơi này là Bồng lai tiên cảnh.

      - Hồ này tên gọi hồ Trầm Ngư ! Đây là bắt nguồn của suối Trầm Hương có cá ngon đấy.

      - Ra vậy !

      Song Ngư lại chỉ tay ra bãi cỏ

      - Đây là bãi Trầm Ngư ! Các vị có thấy tảng đá rất lớn đằng xa kia ?

      - Đá gì mà to vậy ? – Nhân Mã lẩm bẩm

      - Hòn đá ấy trước đây vốn có, đâu như khoảng 12 – 13 năm trước, lúc đó ta mới 5-6 tuổi, sau đêm bỗng dưng tảng đá ấy xuất

      - Lạ nhỉ ! – Kim Ngưu .

      - Dân trong vùng đồn đại đây là Đá Vá Trời của Nữ Oa rơi xuống, họ gọi tảng đá ấy là Thiên Trụ. Trước đây khi cha tiểu nữ còn sống khắc lên đá hai chữ ấy, còn cho người cúng vái nữa kia.
      Nhưng sau khi phụ thân qua đời, tiểu nữ cho họ làm vậy nữa.

      - Sao vậy Song nương ?

      - Chẳng qua nó chỉ là tảng đá, người dân mê muội tin vào điều huyền hoặc, tiểu nữ sao giống họ được
      - nương sáng suốt, thiên hạ đâu phải ai cũng nghĩ được như vậy !

      Đấy là tảng đá lúc nãy chỗ Sư Tử nhặt được bộ y phục thiên thanh. Tảng đá to, đen sì, cao ngang cổ người, chẳng có tí rêu nào mọc nổi, hình thù nó cũng kì cục

      - Trong cứ như lão già đứng giơ tay lên trời – Nhân Mã nhận xét

      - Có vẻ là như vậy !

      Năm người dắt nhau vòng qua hồ, nhưng Song Ngư chỉ dừng lại ở đấy

      - Đến đây là hết địa phận Cán các sơn trang của tiểu nữ. Bên kia rừng là đường vào khe núi hiểm trở, ít người qua lại, ta nên tiếp.

      - Vậy cũng là tốt lắm rồi. nương vất vả quá.

      Kim Ngưu lộ vẻ sốt ruột

      - Bây h ta nghỉ được rồi chứ ?

      ( Chữ « nghỉ » đồng nghĩa với chữ « ăn » đó mà !)

      - Vâng Tiểu nữ sai nhà bếp dọn sẵn cá Trầm Hương , bày bàn rượu quanh hồ.

      - Phiền nương quá !

      Sư Tử ghé tai Bảo Bình :

      - Chúng ta về được ?

      - Ây dà ! Sao lại về ? Mấy khi được đến nơi này, phải chơi cho thỏa chứ !

      - Phải đó, huynh ở lại ! – Ngưu Ngưu thêm vào

      - Sư công tử có việc bận chăng ?

      - ... cũng... phải ...- mãi mới ra chữ

      - Vậy là công tử chê bai tiểu nữ tiếp khách chu đáo rồi !

      - Ơ ! ta ... ... có ý đó – (Nàng vậy ai nỡ cho nổi )

      - Vậy huynh ở lại !

      Chàng ở lại, nhưng suốt bữa ăn mặt chàng rầu rầu rĩ rĩ, lúc xanh lúc tái, lúc đỏ lúc tím.

      - Sư huynh bệnh rồi !

      - Ai ta bệnh chứ !

      - Thế sao sắc mặt huynh kìa cục quá vậy ?

      - Ta ...

      - Bệnh sợ đẹp đó mà ! – Bảo Bảo cười

      - Các người có thôi bảo ?????????? (« đầu bốc khói »)

      Đêm xuống trong thung lũng. Năm người ngồi bên bàn tiệc, bốn người ăn xong, chỉ còn mình Kim Ngưu vẫn ăn hùng hục như trâu húc mả.

      - Thế ra công tử biết xem tướng ? – Song Ngư hỏi Bảo Bình

      - Tại hạ có chút tài mọn

      - Vậy công tử xem số tiểu nữ thế nào ?

      - Dung mạo nương hoa nhường nguyệt thẹn, chắc chắn sau này gặp được đức lang quân hùng cái thế !

      - Chỉ mong là vậy !

      - Tiểu thư vẫn chưa có ý trung nhân sao ?

      - Tiếc là tiểu nữ vẫn chưa gặp người đó.

      - Tiểu Nhân Mã hỏi chuyện đó làm gì ?

      - Hỏi kệ ta !

      Song Ngư ửng đỏ đôi má, quay cười khúc khích. Kim Ngưu huých vai Nhân Mã cách đầy ngụ ý.

      - Huých cái gì mà huých ! Huynh có ý gì thế hả ? Mau ăn ! ta đem đổ hết cá của huynh bây h !

      - Đừng nóng ! Đổ hoài của !

      Ăn xong, Sư Tử lấy cớ dắt ngựa tránh mặt mọi người. Bảo Bình đến gần hồ nước nằm vắt chân ngẩng mặt xem thiên văn rồi ngủ luôn bãi. Kim Ngưu tranh thủ dạo vài vòng cho tiêu cơm ( biết giữ sức khỏe nha ! – KN : Có sức khỏe mới ăn ngủ tốt, ăn được ngủ được phá án được ! - Các tác phẩm khác từ Canceria). Còn lại Nhân Mã trèo thoăn thoắt lên cái cây gần đó. Bỗng nghe tiếng Cổ cầm từ đâu đưa tới. điệu khoan nhặt, lên bổng xuống trầm, trong trẻo huyền diệu tựa như tiếng đàn của tiên nữ. Nhân Mã thích thú bèn lấy chiếc sáo trúc giắt bên mình ra xướng họa. Tiếng đàn du dương, tiếng sáo réo rắt dập dìu hòa vào nhau, khiến cho người ta cảm giác như được lên tiên cảnh.

      [​IMG]

      - Mã công tử, tiếng sáo của công tử tuyệt diệu !

      - Tiểu thư đàn hay lắm !

      - Tiểu nữ chưa từng gặp ai có điệu sáo hay như vậy !’

      - Tiểu thư quá khen. Tiếng đàn của nàng cũng tuyệt diệu

      - ….

      - Tiểu Hương !

      - Dạ!

      - Liệu thiên hạ còn ai thổi sáo hay hơn chàng nhỉ ?

      - Tiểu thư Mã công tử chăng ?

      - Chàng vừa tuấn tú, vừa đa tài, những võ nghệ cao cương mà còn am hiểu nhạc luật nữa ! Tiểu Hương, ta tự hỏi có phải trời cho ta gặp chàng tình cờ đến vậy ?

      - Tiểu thư và Mã công tử đôi kim đồng ngọc nữ (“ tát chết ngươi bây h”)

      - Chàng có thích ta ? Đúng thế rồi ! Chắc chắn chàng thích ta, phải ? Cảm nhận của ta sai đâu !

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 11
      -Dương Dương !

      -Hoàng tỉ ! Hôm nay tỉ cũng dạo Ngự Uyển ư ?

      -Ta ở trong cung cũng nên thăm thú cho biết.

      -Vậy chúng ta cùng

      Cự Giải và Bạch Dương dọc theo hồ thuyền quyên trong Ngự Uyển. Mùa đông sắp tới, mấy cây dương liễu úa trơ ra những cành khẳng khiu, nhưng mấy cành hồng mai thấp thoáng những bông lửa đỏ. Bạch Dương bỗng chốc ho tiếng :

      -Dương Dương sao chứ ?

      -Có lẽ là vì lạnh. Tỉ tỉ chờ muội về thay áo nhé !

      Giải Giải gật đầu

      -Nên giữ sức khỏe !

      Bạch Dương quay gót về cung Tu Hoa. Cự Giải cũng cung nữ A Ly dạo bước lối gạch

      -A Ly ! Ngươi có nhớ mùa đông Tiểu Quốc chúng ta ?

      -Nhớ nhiều chứ ạ ! Phụ thân nô tì năm nào cũng gửi áo bông cho, còn cả bánh đường nướng nữa
      -Ở Tiểu quốc chúng ta lạnh hơn nhiều. biết bệnh ho của mẫu hậu ta ra sao rồi !

      Bỗng nhiên từ bên kia hồ xuất nam nhân ăn vận lòe loẹt. nhìn thấy Cự Giải bèn rảo bước lại gần. Nam nhân ấy chẳng chẳng rằng, cầm quạt lụa tay nâng cằm Cự Giải lên ngắm nghía

      -To gan ! Ngươi làm gì thế hả ? – A Ly quát

      Nam nhân ấy quay sang cung nữ, thèm gì, chỉ cười cái. Trong tích tắc, A Ly ngất xỉu.

      -A Ly ! A Ly

      -Mặc kệ ta ! ta sao đâu ! Này, nàng vào cung bao h vậy ? Sao ta biết ?

      Cự Giải bấm vào nhân trung của A Ly cái. còn chưa kịp tỉnh dậy, nam nhân ấy mỉm cười cái nữa. Đáng thương thay cho A Ly, chưa dậy lại ngất tiếp.

      -Nàng tên gì vậy ? Làm ở đâu ? Ty phòng nào ? Hay là nữ quan trong Thượng cung phục ?

      Cự Giải bực bội quay người muốn ( bỏ A Ly sao ?). Nam nhân kia lại ra chắn lối nàng

      -Ấy đừng ! Ta hỏi nàng đó !

      -Ngươi vô lễ quá !

      -Lâu lắm rồi trong cung mới có người xinh như nàng nha !

      Giải Giải ngoảnh mặt . Người ấy lại chạy ra trước mặt. hồi lâu như thế. Lát sau, Bạch Dương đến. Thấy cảnh đó, nàng đỏ phừng cả mặt, nghiêm nét ngài tiến lại kéo Giải Giải, lớn tiếng quát :
      -To gan ! Ngươi là ai mà dám mạo phạm tỉ tỉ ta như vậy ?

      Nam nhân ấy lại bỏ Cự Giải, quay ra Bạch Dương

      -Thế ra nàng là muội muội của nàng ấy ! Ây dà, nàng cũng xinh đẹp như tỉ tỉ nàng vậy !

      -Ngươi..

      -Bạch Dương ta về ! Đừng so đo với loại này

      -Thế ra tên nàng là Bạch Dương…

      -Câm mồm, ai cho người gọi tên ta ! – Bạch Dương rồi quay sang Cự Giải : Tỉ tỉ ! được ! Chúng ta dù gì cũng là cành vàng lá ngọc ! Sao để cho tên hỗn xược kia chòng ghẹo nhục nhã vậy ? Tỉ tỉ cứ để muội ! tên nhãi nhép kia còn dám mạo phạm chúng ta, sau này chúng ta sống trong cung thế nào được ! Người đâu, mau trói lại cho ta.

      Mấy người cung nữ đáng thương tiến lại, song khác gì A Ly, nam nhân ấy vừa cười cái, họ lăn đùng ra bất tỉnh nhân .

      -Ngươi !!!!!!!!!!!!!!!!!! – Bạch Dương giận tím cả mặt

      -Nàng còn muốn trói nữa hay thôi ! – Nam nhân định lại gần nàng, trong lúc bất ngờ, nàng bẻ quặt tay ra đằng sau - Ấy ! Ấy ! Bình tĩnh !

      -Xem bổn công chúa trừng trị ngươi thế nào !

      -Cái gì ? Công chúa ? Công chúa nào ?

      -Dương Dương, dù sao đây cũng là hoàng cung đại quốc

      -Phải phải phải phải ! Đây là hoàng cung ! – gật đầu lia lịa

      -Hoàng cung nên muội càng phải làm thế ! Hoàng cung còn thể thống phép tắc gì nữa sao ? Chúng ta mới vào cung, phải thị uy cho họ biết. Tỉ đừng lo, muội làm gì quá đáng đâu !

      Vừa lúc ấy, A Ly lồm cồm bò dậy.

      -Bạch Dương công chúa !

      -Ngươi tỉnh dậy đúng lúc đấy ! A Ly, cởi dây thắt lưng của ra !

      Nam nhân ấy vẻ mặt dè chừng, song vẫn cười hỏi :

      -Công chúa ah,nàng định làm gì ta thế ?

      Bạch Dương cười khẩy :

      -Lát người biết !

      ____________________________________________________

      Xử Nữ ngồi tính tiền lương cho cung nữ tháng này, chợt thất cung nữ ở Ty Uyển phòng ( là nơi chăm sóc cây cảnh cho hoàng cung ) hớt hải chạy đến, thở ra hơi:

      -Thượng cung nương nương, nguy rồi !

      Nàng lườm cung nữ cái :

      -Ngươi vào cung bao lâu rồi ? Có biết phép tắc hả ? La lối cái gì ? thấy ta làm gì sao ? Vô lễ

      Giọng nàng vang xa tứ phía. Chim chóc đậu gần đó bay tán loạn. Mấy thái giám đứng ngoài cửa vừa bịt tai vừa lè lưỡi lắc đầu nhìn nhau, tỏ vẻ ái ngại cho người cung nữ xấu số. canh giờ sau, Xử Nữ dịu nét mặt lại hỏi:

      -Thế tóm lại là có việc gì ?

      Cung nữ ấy vừa chạy đến mệt bơ phờ lại bị Xử Nữ mắng suốt canh giờ như vậy, mặt mũi tái xanh, tóc tai bù rù, thẫn thờ như người mất hồn

      -Thượng cung nương nương ! Song Tử vương gia đương bị Bạch Dương công chúa treo ngược lên cây hồng mai trong vườn Ngự Uyển …

      -Cái gì ? Sao sớm ? Ngươi … ( Nàng có cho người ta đâu)

      Nếu như lúc đó người cung nữ ấy xỉu luôn tại chỗ, chắc Xử Nữ ngồi mắng tiếp mấy canh giờ nữa. Nàng đứng dậy, rảo bước ra Ngự Uyển…

      BONUS :

      … Thái Y Viện …

      -Trương thái y ! Dung Nhi ở Ty Uyển vừa ngất ! Ngài mau đến xem

      -Cái gì ? Lại ngất nữa ? Hôm nay là ngày gì mà cung nữ thi nhau bất tỉnh vậy ?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 12
      -Kì lạ, hôm nay Tiểu Nhân Mã làm sao thế nhỉ ? – Bảo Bình cười hỏi – Nhớ Song Ngư tiểu thư hả ?

      - Đừng có trêu ta nữa !

      - Ta thấy lạ ! – Kim Ngưu – Sao trời sinh ra là con trai nhỉ ?

      - Huynh muốn ta là con trai hả ? Huynh ... – Nhân Mã quay mặt ra vẻ dỗi – Đáng ghét !

      - Sư Tử huynh hôm nay cùng chúng ta sao ?

      - Huynh ấy ốm liệt giường luôn rồi ! – Bảo Bảo

      - hết thuốc với huynh ấy ! – Ngưu Ngưu phán – Mà cái Song Ngư ấy lạ ! Thích ai thích, lại chọn đúng ngay Tiểu Nhân Mã ...

      - Này Ngưu huynh, vậy ra huynh cũng có ý với nàng hả ? – Bảo Bình cười lớn

      Nhân Mã quay ngoắt lại :

      - Huynh thích ta hả ? – Ánh mắt nàng cháy rừng rực

      - ! có ! Ai thế !

      - Huynh ấy ah ? Chắc chỉ biết ăn và phá án thôi !

      Bỗng nhiên nét mặt Nhân Mã giãn ra, tươi hẳn lên.

      - Mấy huynh xem ở đó đông vui chưa kìa !

      - Chỗ đó là « Ngon nhất quả đất » mà !

      Ở quãng phố dưới chân tửu lâu « Ngon nhất quả đất » hàng tá nam nhân chen chúc nhau. Phía lầu gác treo đèn kết hoa rực rỡ.

      Nhân Mã tóm được vị công tử hối hả chạy đến đó hỏi :

      - Này, có gì ở đó thế ?

      - Ngươi biết sao ? Ngọc Diệm tú nữ Thiên Bình tiểu thư hôm nay ném tú cầu kén chồng đó.

      - Thiên Bình ? Là vị tiểu thư hôm nọ ở nha phủ

      - Huynh biết hả ? – Nhân Mã lườm Kim Ngưu

      - Hôm nọ tiểu thư có kiện Song Vương gia mà.

      - Chúng ta đến xem .

      - Xem làm gì ? – Bảo Bình – Ta chả thích.

      - Chỉ xem thôi, ai bắt huynh giành tú cầu với người ta làm gì !- Nhân Mã – Ta chưa gặp nàng ta bao h, cái gì mà Ngọc Diệm tú nữ...

      - Ừ ! – Bảo Bình phẩy phẩy quạt lông.

      Ba người chen vào đám đông nhao lên gọi tên nàng :

      - Thiên Bình tiểu thư ! Thiên Bình tiểu thư !

      Nàng bước ra lầu, đảo mắt phượng nhìn qua lượt nhưng tỏ vẻ vui. Hôm nay Thiên Bình vận y phục hồng điều, trang điểm lộng lẫy, so với hôm nọ ở công đường trăm phần xinh đẹp.

      [​IMG]

      - ta đẹp ! – Nhân Mã nhận xét

      - Còn phải ! – nam nhân đứng gần đó mỉa.

      Thiên Bình đứng hồi lâu gác, phân vân biết ném tú cầu sang trái hay sang phải

      - Tiểu thư mau ném !

      - Ném đâu bây h ?

      Bên phải có Lưu công tử, xấu khủng khiếp ! Bên trái có Thiết công tử, được, ta thô bạo lắm. Đằng xa có Bạch công tử, nhưng chỉ là con nhà tầm thường, Lục công tử tốt đấy, nhưng ủy mị nhút nhát quá !...

      - Chúng ta thôi ! – Bảo Bình .

      Ba người lục tục chen ra khỏi đám đông. Ở gác, Thiên Bình nhắm mắt tung đại. Quả tú cầu bay lên trung. Đám người tranh cướp nhau, đánh nhau đến vỡ đầu, chảy máu. Vẫn chưa có ai cướp được.

      Quả tú cầu rơi xuống, rồi lại bay lên, lại rơi xuống, lại bay lên... Cuối cùng có ai đó ném nó bay tít ra xa.Bọn người kia chỉ mải đánh nhau, chẳng thèm nhìn xem quả tú cầu ở chỗ nào nữa

      ... Rơi xuống trước mặt Nhân Mã

      - Tú cầu này ! – Nhân Mã nhặt lên, ngắm nghía 1 cách tò mò

      - Tiểu Nhân Mã ! Song Ngư còn chưa đủ hay sao ? Giờ còn thích cả Thiên Bình tiểu thư nữa hả ? – Kim Ngưu cười hỏi

      - Sao ? Thích cái đầu huynh ấy ! Huynh thích Thiên Bình hả ? – Mã Mã lườm Ngưu – Cho huynh đấy !

      rồi nàng giúi tú cầu vào tay Kim Ngưu, chạy biến mất. Phút chốc, Ngưu ngớ người ra :

      - Tiểu Nhân Mã !

      Ngưu quay lại nhìn Bảo Bình, lúc ấy có vẻ trầm ngâm suy nghĩ cái gì

      - Ta lấy thứ này làm gì chứ ! Bảo huynh, cho huynh đấy.

      Kim Ngưu đợi Bảo Bình có ý kiến, buộc luôn quả tú cầu vào cổ chàng.

      - Tiểu Nhân Mã ! Đợi ta !

      Lúc Bảo Bình nhận ra Kim Ngưu biến mất muộn. Chàng giật mình loay hoay tháo quả cầu chễm chệ cổ mình ra. Vừa lúc ấy, có bốn gia đồng đến trước mặt chàng :

      - Chúc mừng công tử có tú cầu ! Xin mời công tử theo chúng tiểu nhân.

      - Các người hiểu lầm rồi ! Ta có ... ây dà...Có người vừa đưa cho ta

      - Phiền công tử cứ theo bọn tiểu nhân vào gặp tiểu thư và phu nhân. Tiểu nhân chỉ là phận dưới, có điều gì xin công tử cứ với phu nhân.

      Chẳng cần biết Bảo Bình có đồng ý , mấy gia đồng kéo chàng vào trong lầu.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 13
      -Thả ta xuống mà ! – Giọng Song Tử mệt nhoài và đứt quãng. ( bị treo cây lâu như vậy kia mà ! )

      -Xem ngươi còn thích hỗn láo với bổn công chúa nữa thôi ! – Bạch Dương ngồi hòn đá, ném sỏi cuội xuống hồ. Cự Giải thỉnh thoảng lại nhìn Song Tử với vẻ lo lắng.

      -Dương Dương thế đủ rồi !

      -Cho chừa !

      Đột nhiên giọng sang sảng vang lên :

      -Song Gia ! Ai treo người lên cây thế này ?

      -Nhũ mẫu cứu ta ! – Song Tử mếu máo

      -Mau cởi trói cho Song Gia !

      - được ! – Bạch Dương đến gần nạt nộ

      -Thỉnh an công chúa !

      -Nhũ mẫu sao lại cứu ?

      -Công chúa, người này là Song Tử vương gia !

      - cần nữa, hôm nay ta mạo phạm đến tỉ tỉ ta là quá quắt. Ta thể để yên được
      -Công chúa, Song Gia mạo phạm tới người, hoàng cung tự có cách xử lí. Xin người bớt giận

      -Có phải bà nhắc ta đây là hoàng cung của các người nên ta nên xía vào hả ? Gớm . Từ ngày ta đến đây, chẳng mấy khi gặp những chuyện này. Nào là sát thủ, nào là vương gia ... Chẳng ai coi chúng ta ra gì hết !

      -Xin công chúa bớt giận. Công chúa nên cẩn trọng lời

      - cần bà phải dạy dỗ ta. Bổn công chúa ở trong cung từ , tứ thư ngũ kinh nằm lòng, lại còn cần bà nhắc nhở mấy thứ lễ nghĩa đó ?

      - dám

      -Dương Dương. Đừng thế nữa !

      Bạch Dương nghe, tiếp :

      -Chính vì đây là hoàng cung các người, ta càng phải như vậy ! Các ngươi cho rằng người Tiểu Quốc chúng ta dễ bắt nạt thế ư ?

      -Công chúa bớt giận ! Ta chẳng qua chỉ muốn giữ luật lệ trong cung. Người tuy là công chúa, nhập cung vẫn phải theo phép tắc trong cung cấm. Để có khi hoàng thượng hỏi đến, ta còn có thể thưa lại

      -Đừng lôi hoàng thượng ra dọa ta. Ta còn chưa muốn nhắc đến tay hoàng thượng kiêu ngạo của các người đấy !

      -Nhũ mẫu xem ta ngang ngược vậy đấy !

      -Ngươi có câm ? – Bạch Dương lườm Song Tử. đành im lặng dám nữa

      -Ta cứ tưởng là công chúa thế nào, ngờ biết giữ gìn phép tắc như vậy ! Đừng tưởng là công chúa ta nể đâu. Ta đây sống trong cung mấy chục năm, cai quản cung cấm yên ổn, chưa từng thấy ai vô lễ như .

      -Đừng tưởng bà là nhũ mẫu làm gì cũng được nhé ! Bà già lắm lời ! Xem bà làm gì ta !

      -Dương Dương đừng vô lễ nữa. – Cự Giải đến trước mặt nhũ mẫu cúi đầu xin lỗi – Nhị muội ta tính tình bướng bỉnh, vô lễ với nhũ mẫu, xin người đừng trách. Ta bảo ban muội ấy

      -Sao tỉ tỉ phải nhún mình như vậy ?

      -Muội thôi !

      Lúc ấy Xử Nữ vừa đến nơi :

      -Thỉnh hai vị công chúa ! Thỉnh nhũ mẫu !

      -Ngươi đến rồi hả ? Cho người đưa Song Gia về cung Phiên Dương, cai quản ngài cho cẩn thận. Còn nữa, theo lệnh ta, phạt Bạch Dương công chúa đóng cửa suy nghĩ tháng, cho phép rời khỏi cung Tu Hoa nửa bước, nghe chưa

      -Cái gì ? Bà dám ??????

      Cự Giải ngắt ngay

      -A Ly, ngươi đưa công chúa về cung

      -Tỉ tỉ !

      Bạch Dương vùng vằng bỏ . Xử Nữ cho người gỡ Song Tử khỏi cành cây, đưa về tĩnh dưỡng. Còn lại Cự Giải và nhũ mẫu trong Ngự Uyển

      -Tiểu muội ta thất lễ, nhũ mẫu đừng chấp. Thay mặt nó,ta có lời xin lỗi nhũ mẫu.

      -Khó trách nhị công chúa được nuông chiều từ nên như vậy cũng là điều dễ hiểu. À, suýt nữa ta quên, Cự Giải công chúa ah, mời công chúa theo ta đến điện Cam Lộ

      -Sang điện Cam Lộ sao ? – Bỗng chốc má nàng nóng bừng, tim đập mạnh

      -Vâng, hoàng thượng muốn gặp công chúa. Lẽ ra người chuẩn bị đón tiếp công chúa chu đáo hơn, nhưng giờ trong cung hỗn loạn rối ren, có những việc người thể tự quyết được, xin công chúa bỏ quá cho

      - sao ! Ta cũng vô ý. Lẽ ra ta nên nhập cung vào lúc này mà chẳng hay biết gì chuyện trong cung. Hoàng thượng bận bịu trăm phần, ta giúp được gì cho người, lại làm người sao nhãng phải !

      -Công chúa độ lượng quá ! Vậy mời công chúa theo ta !

      Cự Giải theo nhũ mẫu, rời Ngự Uyển sang điện Cam Lộ…

      ___________________________
      -Ta phải ta mà !

      Bảo Bình chửi mắng lũ gia đồng luôn miệng, để ý đến phu nhân thái sư và Thiên Bình tròn xe mắt nhìn chàng

      Chàng cũng đến sao ? Thế mà lúc nãy ta tưởng chàng ở đó !

      Hai mắt Thiên Bình long lanh, má đào đượm màu hồng lạt, môi cong lên đáng nụ cười khuynh thành khuynh quốc. Bảo Bình đến trước mặt nàng và phu nhân vái cái

      -Thái sư phu nhân ! Tiểu thư !

      -Là quốc sư đó ư ? – Phu nhân với cái giọng tắc nghẹn. Bà ta béo như lợn nái, mặt trát đến non chục lớp phấn trắng hếu, môi như hai nửa quả cà chua úp vào nhau, mắt là đường chỉ bé tí. cái cổ dày dưới mười ngấn mỡ phình ra trĩu xuống các loại vòng trân châu lục bảo.

      Kì lạ ! Mụ già kia sao có thể đẻ ra người con xinh đẹp như vậy chứ ? người như nàng mà lại sinh ra trong phủ thái sư, là Phượng hoàng lạc vào tổ quạ !

      - vinh hạnh cho Thiên Bình nhà ta được quốc sư để mắt đến. là trời xe duyên. biết quốc sư năm nay bao nhiêu tuổi ?

      -Tại hạ 22

      -Tiểu nữ nhà ta mười tám ! Vừa xứng đôi phải lứa với quốc sư. Chẳng hay quốc sư có dự định gì chưa ?

      -Thưa phu nhân, phu nhân hiểu lầm rồi !

      Nụ cười môi Thiên Bình tắt ngấm. Nàng ngước mắt nhìn Bảo Bình vừa thắc mắc, vừa hờn dỗi, trách móc. Bảo Bình dám nhìn nàng, chắp tay :

      -Tại hạ vừa rồi chỉ là ngang qua, vô tình có người đưa cho tú cầu, còn chưa hiểu chuyện gì gia đinh nhà phu nhân mời vào lầu.

      -Quốc sư đừng ngại ! Chẳng phải là tự trời định sao ? làm sao bỗng dưng quốc sư lại ngang qua vào lúc ấy !

      -Quả tại hạ xứng với tiểu thư ! Tại hạ ham thích tự do tự tại, đến nhà cũng có, dám nghĩ tới chuyện cầu thân với tiểu thư.

      Chàng thích ta sao ? Ánh mắt Thiên Bình đầy thất vọng.

      -Quốc sư chê con ta chăng ?

      -Tại hạ dám ! (Các tác phẩm khác từ Canceria)

      -Thiên Bình tuy phải con đẻ của ta nhưng ta nuôi nó từ bé,(thảo nào ) đối đãi khác gì con ruột. Nếu quốc sư phiền có thể đến ở rể phủ ta. Thái sư chắc rất vui mừng.

      -Quả tại hạ thể

      -Sao có thể được ? – Thiên Bình đứng lên đầy tức giận – Ngài khinh thường tiểu nữ như vậy chăng ? Dù gì tiểu nữ cũng là đệ nhất mĩ nhân kinh thành, nay ném tú cầu kén chồng, ngài đem trả lại tiểu nữ còn mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ ?

      -Tiểu thư ... Ta ...

      Thiên Bình chờ chàng , nàng chạy mất. Phu nhân mặt mũi cau có, cũng bỏ luôn. Bảo Bình đứng ngẩn người ra trong tửu lâu.

      Nàng giận rồi !

      Thứ lỗi cho ta tiểu thư ...

      ...Sao ta có thể làm rể của Thái sư được chứ ! ......

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chap 14

      ... Điện Cam Lộ...

      - Hoàng thượng ! Có nhũ mẫu cầu kiến người.

      Ma Kết ngẩng đầu khỏi đống tấu sớ, cười :

      - Nhũ mẫu đến.

      - Cự Giải thỉnh an bệ hạ !

      Ma Kết ngạc nhiên nhìn người con lạ. Nàng bận y phục tím, phục sức khác hẳn người của hậu cung. Cổ đeo khánh thạch , tay mang vòng ngọc thạch lẻng kẻng. Dáng người nàng mềm mại, yểu điệu, đứng như dương liễu nghiêng nghiêng trước gió. Nét mặt thanh tú, hiền dịu, môi lúc nào cũng phảng phất nụ cười trìu mến. Đặc biệt là đôi mắt nàng trong sáng như làn thu thủy, cái nhìn như soi thấu hết cả tâm can người nhìn vào.

      [​IMG]

      Ma Kết đứng lên, tiến ra đỡ nàng dậy.

      - Công chúa cần đa lễ

      - Tạ ơn Bệ hạ !

      - Nàng đến đúng lúc lắm ! Bay đâu, chuẩn bị trà

      Nhũ mẫu cúi đầu chào :

      - Hoàng thượng, hạ thần còn có chút việc xin phép được cáo lui !

      - Nhũ mẫu cứ lui

      - Tạ hoàng thượng

      Cự Giải cúi người chào nhũ mẫu. Người nàng bỗng dưng rạo rực, hồi hộp kì lạ, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

      - Nàng ngồi xuống ! – Ma Kết . Có cái gì đó Cự Giải lí giải nổi ở giọng của chàng.
      Trong chất giọng mang đầy vẻ ân cần kia, nàng vẫn thầm cảm thấy tâm hồn lạnh lùng và xa cách. Nàng có cảm tưởng người ngồi ở đó phải là chàng, mà là nguồn ánh sáng bất tận, phải của riêng ai cả, dù nàng có được ở gần bên, nàng cũng chẳng bao giờ hiểu hết con người ấy.
      Giống như cha nàng vậy, người ấy che chở cho nàng, thương nàng, nhưng thể là của nàng.

      - Công chúa dùng trà ! Ta vô tâm quá. Lẽ ra ta phải chuẩn bị nghênh tiếp nàng chu đáo.

      - Hoàng thượng đừng khách sáo. Ta biết người rất bận.

      - Vậy là nhũ mẫu cũng qua với nàng ?

      - Có phải giờ trong cung rất nhiều chuyện ?

      Ma Kết thở dài :

      - Phải !

      - Cần có người cai quản hậu cung thay người!

      - Chính vì thế ta mới muốn chuyện này với nàng, ta rất cần công chúa giúp ta.

      - Cự Giải chỉ là nữ nhân bé. Bệ hạ cần xin cứ ra lệnh, Cự Giải dốc lòng vì bệ hạ.

      - Được, ta cũng chẳng vòng vo nữa. Ta muốn nàng là hoàng hậu của ta. Trong thời gian này, nàng phải hết sức cẩn trọng. Thứ nhất, có người muốn hai nước chúng ta hòa bình đâu, nên mong nàng hãy với phụ thân nàng. Thứ hai, trong cung nàng càng phải cảnh giác, đừng nên thân thiết với người ở Hồng Hạc cung và Thiền Cung.

      - Cự Giải lĩnh ý !

      ...

      Cung Lạc Nhạn, trăng chiếu xiên qua cửa sổ mở rộng

      - Công chúa ! Muộn vậy rồi người nên nghỉ thôi

      - A Ly ngươi hiểu đâu.

      Có thể nào chăng ? Người ấy ? Cái con người vừa ân cần vừa lạnh lùng ấy, con người sáng suốt và thông minh ấy, con người mà từ lần đầu gặp mặt làm trái tim nàng xao xuyến ấy, rồi đây, là chồng nàng ?

      Cứ như thể bỗng nhiên có cái gì đó quá lớn ập xuống trái tim nàng, choán hết tâm trí nàng, khiến nàng sao chống đỡ nổi. Cự Giải nghĩ đến mẫu hậu nàng và phụ hoàng nữa. Chàng và nàng cũng giống như phụ hoàng và mẫu hậu vậy !

      - A Ly ! Có phải ta quá may mắn ?

      - Công chúa gì vậy ?

      - Ta là may mắn !

      Cũng lúc ấy, ở nơi cách cung Lạc Nhạn xa, cũng có ô cửa sổ còn mở, trăng chiếu chênh chếch vào. Người con ngồi trước gương chải tóc, đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch lên nụ cười sâu xa :

      - Ngươi vẫn chưa biết điều gì chờ đón người đâu, Cự Giải ạ !

      Choèng !

      - Canh ba đêm khuya, cẩn thận củi lửa !

      Ngõ vắng tối om. Gió bấc về lạnh hiu hắt. Đèn lồng trước phủ thái sư sáng lờ mờ, đỏ đòng đọc như hai con mắt quỉ Satan.

      Trăng nửa vành tỏa ra cái màu bàng bạc và đục ngầu. bóng đen lướt ngang bóng trăng non, đậu xuống mái ngói phủ thái sư, tiếng động . Bóng đen dừng lại trước khoảng sân vườn tăm tối, ngay trước gian nhà vắng teo, đèn le lói. Bóng đen mở cửa cách đường hoàng

      - Ngươi đến rồi hả ? – người mặc áo choàng bạc

      - Con Thiên tể tướng đâu ?

      - Ngươi vội gì !

      - Ngươi với ta để nó cơ mà ?

      - Nhưng với điều kiện là ngươi xử xong hai con bé công chúa đó ! Chẳng phải chúng nó vẫn sống nhăn đấy sao ?

      - Ngươi ...

      Bóng đen tức giận muốn rút kiếm ra, song đừng được. biết xà nhà lúc nào cũng có bóng đen khác sẵn sàng cho tất cả những kẻ muốn giết người mặc áo choàng bạc chầu Diêm Vương.

      - Ngươi phải lo ! Thiên tiểu thư sống rất tốt ! Ta cũng đâu có đối xử tệ với nó !

      - Bao giờ ta gặp nó ?

      - Đừng vội ! Nếu lần này ổn thỏa, ta để tiểu thư của ngươi !

      - Làm gì ?

      - Ta muốn người giết người

      - Là ai ?

      Người mặc áo choàng bạc khẽ nhếch mép cười :

      - Chưa phải bây giờ !

      Chap 15
      -Song Gia ! Song Gia ! – tiểu thái giám chừng mười tuổi rối rít chạy vào

      -Cái gì chứ ! Ồn ào quá ! – Song Tử nằm vắt chân kỉ, vừa uống rượu vừa đọc thứ sách gì đó rất khoái chí.

      -Xử thượng cung đương đến đó !

      -Hả ? – Song Tử bật dậy như cái lò xo – Đến nhanh vậy sao ? – Chàng cuống quít nhảy khỏi kỉ, vứt sách xuống gầm ghế, hồ rượu ném ra sân sau theo đường cửa sổ. Song Tử xách vội đôi giày, chân đất chạy như bay vào giường ngủ, chùm chăn kín mít

      -Tiểu Du Tử ! Nhớ những gì ta dặn đó, phải làm cho giống. Ta hậu thưởng cho ngươi

      -Vâng vâng ! – “Thằng” bé mắt sáng rực

      -Nàng ấy thông minh lắm, đừng để nàng ấy phát đó !

      Chàng vừa dứt lời Xử Nữ bước vào.

      Choang ! cái chén bay từ giường ra giữa gian nhà, vỡ vụn

      -Đồ cẩu thái giám ! Ta là cút ra cơ mà !

      -Xin vương gia bớt giận !

      -Còn cút ra

      Xử Nữ hiểu có chuyện gì liền quát tiểu thái giám ( khổ thân thằng bé )

      -Ngươi đắc tội gì với Song Gia vậy ? thấy vương gia đổ bệnh sao ? Muốn đầu lìa khỏi cổ chăng ?

      Tiểu Du Tử nghe đến đấy sợ xanh mắt, nó đưa mắt cầu cứu Song Tử. Chàng liếc nhìn Xử Nữ với vẻ thăm dò rồi đằng hắng tiếng

      -Đồ chân tay thô kệch nhà ngươi mà cũng được vào chỗ này sao ? Làm bỏng hết tay ta rồi !

      -Vương gia khai ân ! – Tiểu thái giám bèn quì xuống mếu máo. - Ở nhà tiểu nhân còn có mẹ già …

      Xử Nữ nghe vậy thấy thương hại, có mặt Song Tử ở đấy nên nàng nhiều ( Tay thái giám đó tốt số đây.) chỉ bảo nó lui . Đoạn, nàng lại gần Song Tử hỏi :

      -Chẳng hay mấy hôm nay vương gia đỡ chưa ?

      Song Tử chùm chăn kín hết mặt, mặc dù cười sằng sặc, chàng vẫn giả giọng ốm yếu :

      -Bổn vương cũng đỡ hơn nhưng những hạng cẩu nô tài kia lại làm bổn vương tức giận thành bệnh
      Xử Nữ lại cung kính :

      -Vương gia đừng nên chấp nhặt những chuyện đó, nô tì có cách xử trí. Chỉ mong vương gia toàn tâm tĩnh dưỡng, là phúc cho nô tì ( khỏi , cứ ốm mãi thế này bà vú dở hơi kia bắt ta hôm nào cũng phải đến thăm hỏi.)

      -Đâu phải ta muốn khỏi …

      -Thuốc của vương gia đổ hết rồi, nô tì cho người đem thuốc khác đến.

      Lát sau, chén thuốc mới được bưng lên. cung nữ lại gần định đỡ Song Tử dậy nhưng chàng đuổi ra

      -Đừng chạm vào bổn vương ! Ngươi cũng lại làm bỏng ta thôi ! Ngươi là ai mà dám vào chỗ này ? Về nhà lấy gương soi lại mặt .

      -Vương gia bớt giận ! – Cung nữ sợ hãi quì xuống

      -Vương gia ! – Xử Nữ lại phải đuổi cung nữ kia – Người phải chịu khó uống thuốc chứ !

      -Ta cảm thấy mỏi mệt, thích để những hạng phàm tục động vào người. Nàng họ lui ra .

      -Vương gia ! (Muốn gì hả ?)

      Xử Nữ cứ hạ giọng năn nỉ chàng hồi lâu, cho đến lúc Song Tử điếc tai quá chịu nổi, chàng mới thở dài :

      -Thôi được ! Nàng đỡ ta dậy ! ( Giả vờ y như ! – SoT (chuẩn bị mỉm cười ) – TG: thôi thôi em xin, cười là tg ngất luôn đấy, viết được truyện nữa đâu )

      Bất đắc dĩ Xử Nữ đành phải tới bên giường, nhàng nâng đầu chàng dậy.

      -Đưa thuốc cho ta ! – Song Tử giơ tay ra cách run rẩy

      Nàng với chén thuốc, song đưa cho chàng.

      -Vương gia yếu thế sao ? – giọng nàng lo lắng – nếu vương gia phiền để nô tì làm.

      -Thôi được ! – Song Tử tiều tụy gật gật.

      Xử Nữ múc thìa thuốc, đưa lên miệng thổi rồi bón cho chàng. Song Tử húp được hai thìa thuốc ho sặc sụa. Nàng hốt hoảng bỏ chén thuốc xuống, giơ tay vuốt vuốt ngực Song Tử cho xuôi thuốc.

      -Vương gia sao chứ !

      Song Tử vừa ho cũng vừa đưa tay vuốt ngực. Tức chàng ta cố ý làm ra vẻ vô tình đặt tay lên tay nàng. Xử Nữ giật mình, đỏ mặt rụt tay lại. Song Tử lại ho tiếp rồi nằm xuống chùm chăn kín mặt và cười.

      -Song vương gia tĩnh dưỡng, nô tì xin phép cáo lui. ( Ngươi mà phải vương gia ngươi chết chắc !)

      Xử Nữ quay gót hoa, đóng cửa phòng lại. Song Tử chờ lát, sau khi nghe tiếng chân nàng xa, chàng lại bật dậy như lò xo, moi quyển sách dưới gầm ghế, nằm vắt chân kỉ đọc, lần này còn vừa đọc vừa cười như phát điên.

      -Song Gia ! – Tiểu Du Tử lại đến

      -Ngươi ở đây lúc nãy mà xem ... hahaha !

      -Song Gia sao lại thích trêu ghẹo Xử thượng cung vậy ?

      -Haha ! Ở trong cung chán lắm. được ra ngoài chơi phải tự bày trò mà thôi. Ngày thường nhìn nàng ta nghiêm nghị, khắt khe như thế, hôm nay trông nàng ta xấu hổ tức cười quá !

      -Vương gia, người hậu thưởng cho nô tài

      -Được rồi ! Ta quịt đâu mà đòi ! – Song Tử móc ra hai xâu tiền cho “thằng” bé. – Đó, chơi , đừng làm phiền ta !

      Tiểu thái giám được tiền bèn tạ ơn lia lịa, thoắt cái biến mất. Song Tử lại nằm cười mình.

      Mọi người Xử thượng cung thế nọ thế kia, nhưng ......

      Nàng ấy cũng dễ thương quá !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :