Chap 7
-Hoàng tỉ ! Hoàng tỉ !
Cự Giải khẽ mở mắt. Sao nàng lại ở đây ? Giải Giải định ngồi dậy, nhưng đầu nàng choáng váng quá!
-Ta làm sao thế này ?
-Tỉ tỉ nhớ ư ?
-Có chuyện gì vậy ? Sao muội hốt hoảng thế Dương Dương ?
-Đêm qua có thích khách muốn ám sát muội !
Nghe thấy thế Cự Giải bật dậy quên cả đau đầu:
-Muội sao chứ ?
-May nhờ có Sư Tử tướng quân bảo vệ kịp thời. Muội nhân lúc giao chiến với Sư Tử tướng quân chém nhát vào tay – Bạch Dương cách tự hào – bỏ chạy… Có phải xông vào phòng tỉ tỉ đánh thuốc mê ? Khi muội đến thấy tỉ tỉ bất tỉnh dưới đất.
Cự Giải định thần nhớ lại.
Phải rồi … Lão già mặt rỗ …
Cánh tay đầy máu.
Dáng người cao lớn.
Thế mà nàng còn nghĩ là thái giám bị sát thủ hành hung !!! ( Bó tay với nàng ) Làm gì có tay thái giám nào cao to như vậy. Ngốc quá !
Nàng lại còn cứu nữa …
suýt nữa sát hại Dương Dương của nàng.
Nhưng nàng vẫn làm bộ ngây thơ hỏi :
-Có thích khách sao ? – ( đánh chết cái nết chừa ! – CG :có tin ta kêu Yết ca đến chém ngươi đó ! – tg: Wa … đừng )
-Vâng
-Muội sao chứ ?
- sao! Tỉ tỉ làm muội lo muốn chết ! – Bạch Dương thở dài – Từ h chúng ta càng phải cẩn thận hơn.
-Muội sao là ta yên tâm rồi.
___________________________________________________
-Nghe mấy hôm trước có thích khách lẻn vào Dịch quán định ám sát hai vị công chúa Tiểu quốc ? – Kim Ngưu ăn bánh bao yên ngựa, vừa ăn vừa hỏi Bảo Bình.
-Phải ! – Bảo Bình ngồi quay mặt ra đằng sau đuôi ngựa, quạt lông phe phẩy – Hai vị công chúa đó tầm thường đâu. Ta đón họ ở biên giới, gặp qua hai vị. Đặc biệt là vị Nhị công chúa Bạch Dương. Nàng ấy còn biết võ nữa đấy.
-Hi vọng hai nàng ấy giúp chúng ta.
-Chẳng biết giúp được hay , ta chỉ e các nàng ấy vào cung lại bị Như Phi hãm hại thôi.
-Huynh có lý. Chẳng lẽ chúng ta lực bất tòng tâm nhìn vây cánh cảu Quốc Kỉ thái sư làm loạn như vậy sao ? – Kim Ngưu căm phẫn .
- tại chỉ có thể án binh bất động, chờ thời cơ thôi. Hoàng thượng đâu muốn để lão ấy thao túng. Nhưng thế lực của còn mạnh quá. Hoàng thượng chủ động kết thân với Tiểu quốc cũng là mong nhờ vào ngoại bang. Nhưng ... – Bảo Bình chép miệng liên hồi
-Tiểu quốc ở xa quá ! Ta đoán kẻ muốn giết hại hai công chúa là muốn hai nước gây gổ với nhau đây. Chỉ có lão thái sư xảo quyệt ấy mới làm những trò như thế.
-Ngưu huynh nên vậy !
-Sợ gì ! Ở đây đâu có ai !
Kim Ngưu còn chưa dứt lời, ở cành cây trước mặt có người thò đầu xuống lườm :
-Ai bảo huynh là có ai ?
Ngưu Ngưu giật mình đánh thót :
-Tiểu Nhân Mã !
Nàng vắt hai chân lên cành cây, lộn ngược đầu xuống, tay khoanh trước ngực, tóc xõa cả xuống đất
- làm cái trò gì vậy ? – Ngưu cau mày – Thiên kim tiểu thư mà ...
- làm sao ? – Nhân Mã nhảy phắt xuống đất – Nè, hai huynh hôm nay đâu vậy ? Bỏ ta ở nhà buồn muốn chết !
Bảo Bình và Kim Ngưu đồng thanh :
- tìm Sư Tử huynh ! Cả ngày hôm qua huynh ấy về tướng phủ rồi !
Ngưu Ngưu tiếp lời :
-Ta đoán chắc huynh ấy về phía Bắc
-Làm sao huynh biết chứ ? – Nàng hỏi
- huynh ấy là Ngưu Thanh Thiên, mặt đất đen sì cơ mà ! – Bảo Bình cười khẩy.
Nhân Mã kêu hai người chờ lát. canh giờ sau, Nhân Mã quay lại với con ngựa và hình dáng khác hẳn
- làm trò gì vậy ?
- Chưa thấy nữ giả nam bao giờ hả ? Ta chơi, nên cải trang cho tiện !
Ba người cưỡi ngựa phi nước kiệu đến cánh rừng xanh tươi. Bỗng nhiên Bảo Bình dừng ngựa trỏ roi rằng :
-Xem kìa, Sư Tử huynh đến đấy !
Đằng xa, Sư Tử hộc tốc phi đến. Mặt mày chàng xám ngoét lại. Chàng chào ai, chạy luôn ra sau đuôi ngựa của ba người như trốn tránh cái gì...