Chap 57a
(chap này hơi bị nhiều thoại * còn nữa* : ta biết Yết - Giải tạm vắng hơi bị lâu, nhưng cứ thong thả, để Song Xử yên ổn )
… Cung Phiên Dương … Cửa đóng im ỉm. Trong nhà, ba kẻ ngồi quây tròn ở bàn trà, bên cạnh là cánh cửa mật đạo mở rộng.
- Vậy là … mật đạo này là đường vào hoàng cung của thị vệ đại nội và những cung nữ tâm phúc để tránh nhòm ngó, hay chính xác hơn, 12 năm trước, là đường để nhũ mẫu và Thiên Vô Ảnh Khách lại trong ngoài cung. – Kim Ngưu , mắt chăm chú nhìn bức mật thư Song Tử mới đưa cho
- Ta ngờ nó ở ngay dưới chân ta… Song Tử xoa cằm
- Đó là dưới lưng mà ! – Nhân Mã ==’’
- Xâu chuỗi lại … Ta có … Hôm ấy thái hậu nương nương bị ám sát, lão thái sư lấy cớ hộ giá vào cung lục lọi, thực chất là để khống chế thái thượng hoàng, nếu như ta tìm thấy ngọc tỉ, có lẽ xưng đế luôn rồi. ngờ Thái hậu kịp cho cung nữ tâm phúc chuyển ngọc tỉ đến nhà Thiên tể tướng…
- Nhưng cuối cùng cả nhà ông ấy đều bị sát hại, lão ta cũng đâu có tìm thấy ngọc tỉ đó ?
- Chắc hẳn ông ấy phải giấu ở nơi rất kín đáo. Những người liên quan đến vụ án năm đó, bây giờ có lẽ chỉ còn lại Thiên Vô Ảnh Khách là đáng ngờ nhất. Hẳn lão già đó biết tường tận việc.
- chúng ta tìm . Chính ta là kẻ vào cung bắt cóc công chúa Cự Giải đó sao ?
Kim Ngưu lắc đầu
- Vương gia có chuyện chưa . Lão ta chết mấy năm nay, mồ xanh cỏ rồi !
- HẢ ??? – Nhưng … vừa đột nhập mấy tháng trước đó phải ah ?
- Đó là kẻ mạo danh ! Nhưng có thể, ít nhiều cũng có liên quan. thể bỗng dưng mà lại có được võ công chân truyền của lão già đó.
- Cứ tìm thấy chúng ta biết thôi ! – Nhân Mã
- Vậy khác gì mò kim đáy bể ? – Song Tử thở dài – Ta sắp Tiểu Quốc rồi, chuyện này, các người ở nhà hãy hết sức giúp đỡ hoàng huynh ta.
____baby, baby, baby, ooh ____
… Điện Cam Lộ …
- Hoàng thượng, có Sư Tử nguyên soái dẫn vị đạo sĩ đến cầu kiến
Ma Kết cùng Bạch Dương ngồi xem sớ, nghe đến hai chữ “ đạo sĩ” ngạc nhiên hỏi :
- Đạo sĩ vào yết kiến làm gì ?
- Nghe nguyên soái vị đạo sĩ ấy biêt tin của Cự Giải công chúa.
Bạch Dương ngồi , đứng bật ngay dậy, cuống quít giục
- Mau bảo Nguyên soái vào đây !
Sư Tử dẫn theo Bảo Bình cải trang để tránh tai mắt, đến lạy Ma Kết và Bạch Dương :
- Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
- Mau bình thân ! – Dương Dương sốt ruột hỏi – Tỉ tỉ ta ở đâu ?
Bảo Bình thấy có người lạ, mới bỏ mặt nạ . Bạch Dương và Ma Kết tròn mắt :
- Quốc sư ? Sao lại là ngài ?
- Xin Hoàng thượng thứ tội cho vi thần phải làm thế này. Chuyện dài lắm, để sau này ta dần dần. Hoàng hậu nương nương, Cự Giải công chúa vẫn bình an. Người ở trong ngôi nhà ở cốc cốc núi Nhưỡng Tuyền, ở đất Giao Châu, phía Bắc kinh thành.
- Tạ ơn Trời đất ! – Mắt Bạch Dương đỏ hoe vì xúc động – Tỉ tỉ gặp quốc sư rồi chứ ? Sao tỉ ấy về ?
- Chuyện đó … - Bảo Bình biết nên thế nào cho phải – Hạ thần có nương nương mong nhớ công chúa lắm, nhưng mà … Người chịu về
- Tại sao chứ ? lẽ … - Giọng nàng run run. Chẳng lẽ vẫn là vì chuyện của ta và hoàng thượng ?
- Công chúa ở đó có an toàn ? – Ma Kết chen vào - Ở với ai ?
Bảo Bình cười lảng tránh, tốt nhất là nên đụng chạm đến vấn đề riêng tư a.
- Công chúa gửi lời mừng nương nương và hoàng thượng. Người rằng xin hai người cứ yên tâm. Công chúa rất khỏe, người rất muốn hoàng thượng và hoàng hậu đầu bạc răng long. Ở đó rất an toàn, hoàng thượng người đừng lo về an nguy của công chúa.
- Có ??? – Bạch Dương vẫn lo lắng – Ngươi tỉ tỉ ta ở nhà dân sao ? Như vậy hoàng tỉ phải chịu khổ rồi !
- Thực ra … đúng là ở đó có hơi bất tiện – ( nam nữ ở trong ngôi nhà có phòng riêng, bất tiện quá lạ ) cũng may ngôi nhà đó có cửa ) – Nhưng người sống ở đó luôn bảo vệ công chúa, người đó có võ công rất cao. Công chúa sao đâu
- Rốt cuộc là ai ? – Ma Kết hỏi
- Người này thân phận hơi đặc biệt, câu khó mà hết
Mọi người chuyện, bỗng nhiên có công công ở ngoài vào bẩm báo :
- Hoàng thượng, có Song Vương gia và Ngưu thượng thư cầu kiến
- Cho vào !
Kim Ngưu, Nhân Mã và Song Tử bước vào, cúi lạy Ma Kết rồi chào Sư Tử và Bảo Bình :
- Ủa … Ngưu đại nhân ??? Còn cả Tiểu Nhân Mã nữa ? Sao hai người lại ở trong cung ? Ở phủ hai người tìm náo loạn lên đó. Hại Ngư Nhi và Thiên Bình nương suốt đêm qua chẳng ngủ nổi – Sư Tử ( vợ cưới đâu mà bênh chằm chặp vậy ==’’)
Nhân Mã đỏ bừng mặt, như thể nàng vừa làm điều gì khuất tất, xấu hổ lắm. Tự dưng nàng nổi khùng lên :
- Tại cái giếng chết tiệt … - nàng chưa hết bị Kim Ngưu bịt miệng lại - … ư ..ư..
- Nàng biết điều chút , đây là hoàng cung.
Trong lúc Kim Ngưu kể cho Bảo Bình và Sư Tử nghe chuyện té giếng, Song Tử đến gần Ma Kết, khẽ mấy câu
- hả ??? - Thậm chí Ma Kết là hoàng thượng mà cũng chưa từng nghe đến con đường ngầm ấy – Ngưu khanh, con đường ấy dẫn từ đâu đến đâu ?
- Vi thần tình cờ vì rơi xuống giếng nên phát ra nó. Con đường mật đạo có qua rất nhiều giếng cạn trong thành, vi thần nghĩ chỗ vi thần rơi xuống chưa chắc là cửa ra
- Được rồi. Sau này khanh vào đó tìm lối ra sau. Nhưng việc trước hết phải làm là việc khác !
____You have gone and so effortlessly ___
Buổi sáng cuối mùa đông, trời rét ngọt. Song Tử thong dong con đường quanh hoàng cung. Gần đây chàng cố tình hay dậy sớm, dạo mình trong hoàng cung, như cách ghi nhớ nơi này… vì lát nữa, thể nào cũng có người ở Dịch quán đến tìm chàng để bàn bạc chuyện sứ. Ngày mai, ta rồi !
… Vậy là việc vụ án, có bọn họ lo liệu hết, nhưng còn việc của ta …
Chàng đứng sững trước cửa Thượng Cung Phục, bỗng chốc cảm tưởng như nàng đứng bên trong đó, vận bộ triểu phục ráng trới, đầu đội mũ triêu dương… Thể rồi gió lướt qua … Nàng biến mất !
đâu, vẫn còn có ngày hôm nay mà ! Tại sao ta cứ phải ở đây mà tương tư nàng, trong khi nàng ở Xử phủ ? Trong vài tích tắc quyết định, Song Tử chạy vụt , hướng ra ngoài hoàng cung, vẻ mặt đầy quyết tâm.
____ Everybody needs inspration ____
Uề …Ù…
Cạch !
- Diêu Nhân to gan, công đường còn mau quì xuống ? – Kim Ngưu quát ( hình như ở đằng trước ta ghi tên lão họ Diêu là cái gì đó :-? Bây giờ chẳng nhớ nữa ==’’ )
- Ta có tội gì chứ ? – Diêu lão ngang ngược quát lại
- Ngươi cùng con là Diêu Thiền Tự thông đồng hạ sát Nhũ mẫu, còn chối cãi sao ? Người đâu, dẫn nhân chứng đến đây !
Diêu lão trước đây cho rằng giấu lão thái y chẳng ai biết được tội ác của lão nữa, bây giờ nhìn thấy lão ta lù lù xuất , Diêu Nhân chột dạ. Cảm giác sợ hãi bắt đầu tăng lên kiềm chế nổi.
Cả người lão ta bủn rủn, khuỵu xuống :
…
- Nhân chứng vật chứng ràng, ngươi còn lời nào để chối cãi ? – Ngưu đập bàn – Người đâu, giải Diêu Nhân vào thiên lao, đợi Hoàng thượng định tội !
____ Everybody needs a song ___
Xử phu nhân tỉa cây cảnh ngoài hậu viên, bỗng nhiên thấy Song Tử đến, vui hơn bắt được vàng, vội ra nghênh đón:
- Vương gia …
- Phu nhân ! A Xử đâu ?
Phu nhân hơi bất ngờ trước cách gọi của chàng, trong bụng khấp khởi mừng thầm. Bà cười :
- Tiểu nữ ra ngoài từ sáng, sắm ít đồ dùng Tết và ...
Trời ơi là trời, tại sao hôm nay mà nàng còn có tâm trạng shopping cơ chứ ? ==”
- Bao giờ tiểu thư về ?
- Có lẽ ... sắp rồi ! – Phu nhân ngẩng đầu nhìn trời – Vương gia hãy chờ lát
Song Tử nhấp nhổm như ngồi đống lửa. Hôm nay chàng ta rất quyết tâm đây !
Nhất định ...
Nhất định ...
Cuối cùng Xử Nữ cũng về, hai a hoàn sau khệ nệ vác đồ đạc. Vừa nhìn thấy Xử Nữ, quyết tâm của Song Tử bay đâu hết sạch. Trong đầu trống rỗng, mặt đỏ phừng lên vì ngại, những câu muốn quên hết nửa. Hơ hơ ... Cao thủ tình trường như ta mà cũng có lúc rối loạn thế này sao ?
Xử Nữ bước vào tiền đường, có chút ngạc nhiên pha lẫn xao xuyến khi nhìn thấy Song Tử. Đến hôm nay mới chịu vác mặt đến gặp ta sao ?
- Vương gia ! – Nàng nghiêng người hành lễ, cất giọng kính chào
- Xử tiểu thư ... – Chàng tự cảm thấy ngượng ngùng. Hai chữ “ A Xử” vừa nãy, làm sao bây giờ chàng được.
- Vương gia đến tìm ta làm chi vậy ? Thứ lỗi cho ta có chút việc bên ngoài nên chậm trễ nghênh đón.
- sao ! sao ! – Chàng cười xòa, tay chân khua khua cho đỡ lúng túng
- Vậy vương gia có việc gì ??? – Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào chàng ra vẻ dò hỏi. Song Tử càng cuống, gãi đầu liên tục :
- Cũng có chi ... Ta ... ta … - Song Tử muốn «ta nhớ nàng » - ta ... đến chơi !
- Đến chơi ? – Xử Nữ đỏ mặt, nàng muốn bật cười lúc thấy chàng ngượng, nhưng cố nén lại – Vương gia ... Bây giờ quá giờ Ngọ rồi, ở trong cung tìm vương gia đấy !
- Ờ ... phải ! Trong cung tìm … nhưng mà … Xử … - đến đó miệng chàng há hốc ra phát được
-Vương gia có gì sai bảo Xử Nữ chăng ? – Nàng cố ý , biết rằng lúc này Song Tử chẳng có gì phải sai nàng hết
Song Tử nghe trong giọng nàng có chút trêu ngươi khiêu khích, bỗng chốc nổi nóng. Ta là Song Gia kia mà, có mỗi câu mà cũng được là sao ? Chàng nghiêm nét mặt lại, hít hơi sâu
-A ... – Chàng lại thở ra, được
Lần thứ hai ...
-A ... – Vẫn thể
Nàng cúi đầu chờ đợi. gian xung quanh im ắng lạ thường. Chẳng là Xử phu nhân đuổi hết a hoàn trong nhà xuống bếp để tránh người ta làm phiền con bà ( mẹ vĩ đại :x :x ).
phút ... Thình thịch
Hai phút ... Thình thịch
Mười phút... Thình thịch
Xử Nữ chờ lâu ngượng chín cả mặt, tự cảm thấy khó coi, nàng bối rối muốn chạy mất.
Nàng sắp mất kìa !
Chết rồi ... Nàng sắp mất ! Giữ nàng lại Song Tử ah ! Mau lên ! Ngày mai ngươi chẳng gặp lại nàng nữa đâu.
-A XỬ !!!!!!! - Song Tử dứt khoát bước lại, nắm lây tay nàng, kéo giật lại. Chàng vòng tay qua ôm chặt lấy nàng. – A Xử !
-Vương Gia ...
Xử Nữ thẹn quá, dám ngẩng lên nhìn chàng. Nàng gục đầu vai Song Tử, để cho cái ôm của chàng xiết chặt hơn. Chẳng biết nàng chờ đợi giây phút này bao lâu rồi... nàng mường tượng lại hình như từ lâu lắm... Từ ngày nàng mới vào cung, từ ngày nàng mới gặp chàng chăng ? Dĩ nhiên phải, nhưng giờ nàng có cảm giác như ngay từ lần đầu gặp Song Tử, nàng cảm thấy cái gì đặc biệt ... Vương gia ngốc ... Vương gia đáng ghét ... Vương gia chuyên gây rối ...
-A Xử, ta nàng !
Nàng đáp lại, chỉ ôm chàng chặt. Chẳng cần chàng phải câu ấy, chỉ cần thế này là đủ …
-Ngày mai ta phải rồi ! – Song Tử thầm – Nàng chờ ta nhé !
-Tại sao bây giờ chàng mới đến với ta ? – Nàng hờn dỗi – Ta chờ đâu ! Ta chờ đâu !
Song Tử nắm hai vai nàng, cúi xuống, ánh mắt đầy thương :
-Tại sao chứ ? Nàng …
-Vương gia đáng ghét lắm ! – Nàng chảy nước mắt – Tại sao ra mình để ta phải chờ ? Nhất định ta bao giờ đợi Vương gia đâu.
-Nhưng ta buộc phải … Ta nhanh trở về thôi !
-Ta nghe ... Vương gia có hiểu cảm giác chờ đợi cách mịt mùng là thế nào ?
-Làm sao ta cho được, đó là việc nước...
...
Màn đêm dần buông xuống trong thành. Những cột đèn đá trong hoàng cung được thắp sáng. Song Tử lủi thủi mình về cung Phiên Dương, cảm thấy trống trải, tiêu điều.
Thổ lộ với nàng rồi, tưởng rằng lòng đôi chút, ai dè càng khiến tâm tư ta nặng trịch. Nếu như ra để rồi khiến nàng đau khổ, chẳng thà ta cứ chẳng đến tìm nàng. Buồn, mình ta buồn. Đau, mình ta đau.