1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      30 Chuyện xong (Hai người già trẻ kia, hẳn là con cháu ta...)

      Ngày mùa hè qua , thời gian vào mùa thu, hai người Khổ Sinh khắp mỗi góc Hoàng Châu, cũng chưa thể tìm được tin tức có quan hệ với hậu duệ người đúc kiếm họ Thương.

      Khổ Sinh trong lòng minh bạch, ước chừng mạch người đúc kiếm họ Thương kia sớm diệt sạch, phương pháp dưỡng kiếm làm kiếm khôi phục linh tính cũng thất truyền. Tại đây trong đô thị phồn hoa, linh khí sớm tiêu tán toàn bộ.

      bằng nơi này nhìn xem?” La Ngọc Tĩnh cầm xấp sách du lịch, chỉ vào chỗ trong đó.

      Quyển sách du lịch này phải giới thiệu địa điểm du lịch Hoàng Châu, mà là du lịch ngắm cảnh Đằng Châu bên cạnh. La Ngọc Tĩnh chỉ ở đại sảnh khách sạn tùy tay lấy ra lật xem, ai ngờ thấy bên trong giới thiệu Đằng Châu có viện bảo tàng đao kiếm.

      xem, Đằng Châu và Hoàng Châu gần như vậy, người đúc kiếm họ Thương kia dọn đến ở cũng nhất định.” La Ngọc Tĩnh chỉ thuận miệng như vậy, muốn an ủi Khổ Sinh thôi, lại thấy nhìn chằm chằm quyển sách du lịch nhíu mày, như suy tư gì.

      “Làm sao vậy?” La Ngọc Tĩnh hỏi.

      Khổ Sinh lắc đầu: “ có gì, nhìn cái cũng được.”

      vào Đằng Châu, thẳng đến đao kiếm viện bảo tàng ở khu Long Tuyền. Tuy rằng nơi này so với Hoàng Châu bên cạnh chỉ cách mấy km, nhưng khí hai nơi lại cực giống nhau.

      So với Hoàng Châu bận rộn đại hoá đô thị, Đằng Châu bên này bước càng chậm hơn, mọi người sinh hoạt ở chỗ này đều có cảm giác nhàn nhã, đường tự nhiên mà bị loại thản nhiên này cảm nhiễm.

      Tuy rằng nơi này cũng có cao ốc building, nhưng ít khu phố cũ nhà cũ cũng hoàn toàn bị dỡ bỏ, ngược lại dung hợp ra loại khí chất đặc biệt.

      Khổ Sinh đến chỗ này rồi, liền trở nên trầm mặc rất nhiều.

      cho La Ngọc Tĩnh, nơi đây mấy trăm năm trước gọi là Xích Thành, năm đó sư phụ chính là tại nơi đây trong cái giếng phát ra . Bởi vậy, nơi đây có thể là chỗ sinh ra, cũng có thể là nơi tử vong.

      Nhiều năm qua, chưa bao giờ tới nơi này.

      La Ngọc Tĩnh chỉ cho rằng lo lắng vì Tru Tà kiếm, lôi tìm viện bảo tàng đao kiếm.

      Thế gian này màu vàng nồng đậm tiên minh nhất, chính là cây bạch quả cuối mùa thu, phảng phất ngưng tụ toàn bộ dương quang mùa hạ mới trở nên xán lạn như thế.

      bên đường viện bảo tàng đao kiếm, mấy chục cây bạch quả cao lớn rụng lá, mặt đất mảnh kim hoàng lộng lẫy.

      Tới cửa chính viện bảo tàng, La Ngọc Tĩnh mới phát đây lại là viện bảo tàng tư nhân, hơn nữa ước chừng để phù hợp cất chứa đao kiếm, cả viện bảo tàng riêng làm thành hình thức đại trạch cổ đại, từ bề ngoài xem, thế nhưng so với ảnh chụp sách tuyên truyền càng tinh xảo hơn hai phần…… Vé vào cửa thực đắt.

      Bên trong du khách thưa thớt, phỏng chừng cũng là bởi vì nguyên nhân này. Viện bảo tàng tinh xảo như vậy, chỉ có ông lão ngồi ở bên trạm xoát vé, híp mắt giống như công tác, càng như là sờ cá dưỡng lão.

      “Ai, hai vị, viện bảo tàng này thể mang vũ khí sắc bén tiến vào…… Đúng, chính là hai vị, người trẻ tuổi eo kia bỏ kiếm xuống.” Biểu tình ông lão bất thiện chỉ chỉ rương gửi đồ bên cạnh.

      rất nhiều nời đều thể mang thiết kiếm, hai người Khổ Sinh quen, cởi xuống Tru Tà kiếm đặt ở rương gửi đồ, lúc này mới tiến vào trong viện bảo tàng.

      Viện bảo tàng bên trong và bên ngoài tinh xảo như nhau, gian rộng mở, đao và kiếm bày tách riêng, mỗi cây đao, cây kiếm đều có đài triển lãm chuyên môn, du khách chỉ có thể cách tấm kính xem xét.

      Khổ Sinh nhìn đao kiếm đó, hơi có kinh ngạc, đao kiếm tuy còn chưa đến trình độ uẩn dưỡng ra linh tính, nhưng có chỗ nào mà phải tinh phẩm, trong đó có cái đối với người thường mà là đồ cổ chân chính, trăm năm, thậm chí còn gặp được cổ kiếm hơn ngàn năm, đồng dạng bày ở rương cách ly cho người ta chiêm ngưỡng.

      La Ngọc Tĩnh giờ cũng có thể cảm ứng vài phần với đồ cổ, lại nghe Khổ Sinh vừa như vậy, khỏi líu lưỡi, cổ kiếm như vậy nếu cầm bán đấu giá, ước chừng có thể bán được giá trời, nhiều đồ cất giữ giá trời như vậy, lại là viện bảo tàng tư nhân, khó trách vé vào cửa giá cả đắt đến thái quá.

      Đồng thời, trong lòng nàng lại khỏi suy đoán. Tư nhân có thể cất giữ nhiều đao kiếm trân quý như vậy, chẳng lẽ có quan hệ cùng người đúc kiếm họ Thương bọn họ muốn tìm?

      Từ viện bảo tàng qua vòng rồi ra ngoài, phát nhân viên công tác đổi thành người phụ nữ trẻ, Khổ Sinh tiến đến rương gửi đồ lấy Tru Tà kiếm, còn chưa kéo cửa tủ ra liền phát đúng, lại kéo mở cửa tủ, bên trong Tru Tà kiếm cánh mà bay.

      Đối mặt với dò hỏi, nhân viên công tác mỉm cười : “Hai vị là đồ vật đặt ở rương gửi đồ mất tích phải ? như vậy là có khả năng, rương của chúng tôi mang khóa, có chìa khóa mở được……”

      La Ngọc Tĩnh: “Tra máy theo dõi, vừa rồi có ông lão ở đây, có thể là ông ấy lấy . Rương bị phá hư, chứng tỏ có người dùng chìa khóa mở ra, ông lão kia là nhân viên nơi này sao?”

      Nhân viên công tác vẫn cứ mỉm cười: “Ông lão nào? Ngượng ngùng, nơi này vẫn luôn chỉ có tôi, vừa rồi tôi cũng nhìn thấy nhị vị để đồ đạc lại rương gửi đồ.”

      Người này ràng là muốn giả ngu, La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh liếc nhau, càng thêm xác định là người của viện bảo tàng này lấy Tru Tà kiếm .

      Thấy bọn họ biểu tình đúng, nhân viên công tác kia : “Nếu hai vị xác mất đồ, có thể báo án xử lý.”

      sợ như vậy? biết ông lão kia có địa vị gì.

      “Chẳng lẽ là thế lực hắc ác bản địa?” La Ngọc Tĩnh suy đoán.

      Đứng ở cửa viện bảo tàng, Khổ Sinh quay đầu lại nhìn : “ cần tức giận, đợi ta cảm ứng hơi thở Tru Tà kiếm, trực tiếp thu hồi là được.”

      Thủ đoạn lưu manh như vậy đối phó được người thường, lại đối phó được hai cương thi, bọn họ để ý duy nhất chính là tới thu hồi thanh kiếm, chú ý giết người.

      La Ngọc Tĩnh vẻ mặt sát khí, gỡ khẩu trang mặt xuống, hừ lạnh: “, tìm lão già kia, cho lão thể nghiệm chút cảm giác trúng thi độc.”

      Mới vừa xuống bậc thang, di động của nàng vang lên, là La Ngọc An điện tới, hai chị em các nàng cách hai ngày gọi điện thoại tán gẫu chút.

      “Vâng, chị…… em ở Hoàng Châu, em và Dấm Sinh đến Đằng Châu, ở viện bảo tàng đao kiếm tại Long Tuyền bên này ……” La Ngọc Tĩnh ngữ khí lúc trước muốn giết người hòa hoãn xuống, vừa vừa chuyện, kể lần chuyện mới phát sinh vừa rồi.

      Nghe thấy việc này, La Ngọc An quan tâm hỏi: “Hai người còn có thể ứng phó sao? Có cần chị hỗ trợ ?”

      La Ngọc Tĩnh : “ cần, chúng em trực tiếp tìm tới cửa lấy kiếm về là được.”

      Tần thị thần trôi ở bên cạnh La Ngọc An, nghe được hai chị em đối thoại, ở bên : “Đằng Châu, địa phương lúc trước là Xích Thành sao? Ta nhưng ra nhớ chút, chỗ đó là nơi Thương Thị Thần ngã xuống.”

      “Hay là có quan hệ cùng Thị Thần?” La Ngọc An với điện thoại đầu kia, “Tiểu Tĩnh, các em vẫn nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ chị qua.”

      “Chị, việc thôi, cần chị cố ý tới.” La Ngọc Tĩnh .

      La Ngọc An cười: “ cũng phải vì thế, chị gọi điện thoại cho em là muốn thương lượng, sắp đến trung thu, chị qua đó cùng em.”

      Tần thị thần ở bên thở dài, La Ngọc Tĩnh thậm chí nghe thấy bình tĩnh mà tiếng đáng giận.

      Cắt đứt điện thoại, La Ngọc Tĩnh quyền đập lên cánh tay Khổ Sinh, giận dữ : “ nghe thấy , Tần thị thần kia thế nhưng học chúng ta chuyện, đáng giận!”

      Dùng phi cơ tư nhân ra ngoài, La Ngọc An mang theo trợ lý và bảo an nhanh chóng tới Long Tuyền ở Đằng Châu.

      Trợ lý Tần Minh Vũ cùng Tần Thị Nguyên lấy ra tư liệu mới vừa tra được, viện bảo tàng đao kiếm đó người sở hữu họ Thượng, là nhà sưu tầm hơi có chút danh khí, cũng là đại phú hào ở Long Tuyền.

      “Khó trách ở nơi thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, trăm bảo tiêu chung quanh.” La Ngọc Tĩnh .

      Trước khi La Ngọc An tới, nàng và Khổ Sinh theo hơi thở Tru Tà kiếm tìm được khu biệt thự, nơi đó máy theo dõi khắp nơi, mười bước trạm gác, người ngoài cấm vào.

      thôi, lúc tới chị gửi bái thiếp cho Thượng tiên sinh, chúng ta liền bái phỏng.” La Ngọc An tự nhiên dùng thân phận tập đoàn Tần thị Du Châu, nhưng đến biệt thự Thượng gia, Thượng tiên sinh vẫn đứng ở cửa, bày ra tư thế long trọng tiếp đãi đoàn người bọn họ.

      biết Tần thị thần phu nhân tới đây vì chuyện gì?” Thượng tiên sinh hỏi.

      lời vạch trần thân phận nàng, đó là từ Thị tộc mà , mà phải từ tập đoàn tới , loại tình huống giống như thế này thuộc về đối phương cũng có Thị Thần truyền thừa.

      “Mạo muội tới chơi, còn thỉnh lấy làm phiền lòng.” La Ngọc An , “Thượng tiên sinh nếu biết thân phận ta, hẳn là cũng có Thị Thần truyền thừa, biết là dòng họ nào?”

      Thượng tiên sinh kiêu ngạo siểm nịnh : “Hổ thẹn, Thị Thần tộc chúng ta tiêu vong lâu, giờ tộc nhân chỉ còn chi chúng ta này, còn biết được việc Thị Thần chỉ có ta cùng với phụ thân thôi. Mấy trăm năm trước tổ tiên chúng ta gặp nạn sửa lại dòng họ, từ trước chính là họ Thương.”

      Họ Thương.

      La Ngọc An hiểu , khó trách Thị Thần tiêu vong lâu, nhắc tới việc này còn kiêu ngạo như thế, vị Thị Thần họ Thương đó chính là vị Thị Thần xuất đầu tiên. Đem thần thai luyện thành Thị Thần, chính là từ Thương thị bắt đầu, Thương Thị Thần từ trước vị Thị Thần là cường đại nhất, cũng là Thị Thần ngã xuống sớm nhất.

      Khổ Sinh nhìn Thượng tiên sinh, mặt mang khẩu trang thấy thần sắc, nhưng ánh mắt thâm thúy, mang theo tia kinh dị.

      Đoàn người vào trong phòng, Thượng tiên sinh lần thứ hai hỏi bọn họ tới đây vì chuyện gì, lúc này từ lầu xuống ông lão, thân quần áo lao động lộn xộn, trong tay ôm thanh kiếm : “Như Sùng, con đến xem thanh kiếm này, xem linh quang này ……”

      Nhìn thấy phòng đầy người, giọng ông dừng lại.

      Thượng tiên sinh đầy mặt bất đắc dĩ: “Ba, có khách, sào người lại mặc cái dạng này ra đây.”

      Thượng lão tiên sinh trừng hai người Khổ Sinh mang khẩu trang bên cạnh La Ngọc An: “Các người sao lại chạy đến nơi đây! Kiếm là ta có khả năng trả cho các người!”

      Thượng tiên sinh: “……” Thế này cần hỏi bọn họ là tới làm gì.

      La Ngọc An : “Vị lão tiên sinh này, cướp đoạt đồ vật của người khác sợ là tốt .”

      Thượng lão tiên sinh vẻ mặt đúng lý hợp tình: “Xem hai người này thân sát khí, phải người tốt, linh kiếm mà lão tổ tông Thương gia ta luyện chế sao có thể rơi vào trong tay bọn họ!”

      Lão ngẫu nhiên ở viện bảo tàng đao kiếm nhà mình nhìn xem, vừa thấy hai người này mang theo cổ kiếm liền nhận ra rồi, đây là linh kiếm tạo ra theo phương pháp đúc kiếm mà Thương thị lưu truyền tới nay. Hơn nữa mũi lão nhanh nhạy, ngửi được thân kiếm mùi đất tanh, có thể thấy là được khai quật chưa bao lâu. Lão hoài nghi hai người này là trộm mộ, sát khí người là lây dính trong cổ mộ, đương nhiên muốn linh kiếm ở trong tay bọn họ.

      La Ngọc Tĩnh thấy lão giả này vẻ mặt cao ngạo, tức khắc khí thuận, chân vừa nhấc muốn tiến lên, La Ngọc An nắm lấy tay trái nàng, Khổ Sinh đồng thời bắt lấy tay phải nàng, ngăn lại.

      Chỉ nghe La Ngọc An ôn hòa : “Lão tiên sinh, chúng ta tới đây cũng phải là thương lượng cùng ông, chỉ tới lấy về đồ của chúng ta.”

      Thượng lão tiên sinh tức giận đến : “Khẩu khí lớn, là người nào, dám ở nhà ta chuyện như vậy với ta!”

      Thượng tiên sinh vội đứng lên, ở bên tai lão phụ thân mình thầm hai câu, Thượng lão tiên sinh vừa nghe, sắc mặt chậm rãi biến đen.

      Người thường chỉ biết chuyện bên ngoài, tập đoàn Tần thị Du Châu là gia tộc xí nghiệp lâu đời, tài sản phong phú, người có Thị Thần truyền thừa mới biết Tần thị đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, vị Thị Thần dật nhà bọn họ kia đến nay còn cường thịnh, gia tộc Tần thị khổng lồ, trong thời gian ngắn xuống dốc, đối địch cùng bọn họ phải việc sáng suốt.

      Cuối cùng lão vẫn tình nguyện mà giao ra Tru Tà kiếm, miệng ngừng lẩm bẩm: “Đây chính là kiếm mà lão tổ tông Thương gia chúng ta luyện chế, hẳn là bỏ vào két sắt pha lê bảo tồn, thanh kiếm có linh tính như vậy, sao có thể tùy tiện đối đãi, cầm nơi nơi ……”

      Khổ Sinh tiếp nhận Tru Tà kiếm: “Ông có linh tính? Linh tính của Tru Tà kiếm phải biến mất?”

      cùng La Ngọc Tĩnh giờ hề có trở ngại mà cầm Tru Tà kiếm, vì nó chịu thương tích, cho nên vẫn luôn cho rằng Tru Tà kiếm mất linh tính.

      Thượng lão tiên sinh cả giận : “Đương nhiên là có linh tính! Mới vừa rồi ta bảo dưỡng cho nó, nó còn phát ra linh quang!”

      Biểu tình Khổ Sinh dưới khẩu trang chậm rãi trở nên phức tạp. Nếu Tru Tà kiếm vẫn còn linh tính, lại hiển lộ trước mặt , chẳng lẽ…… Tru Tà kiếm lại ghét bỏ sao! Đáng giận!

      ra khỏi Thượng gia, La Ngọc Tĩnh mới thả lỏng biểu tình lãnh khốc, hỏi: “Tru Tà kiếm có thể tự mình khôi phục, chúng ta đây tìm lâu như vậy đều là uổng công lăn lộn hồi sao?”

      La Ngọc An an ủi nàng: “Có cái gì tốt, mượn cơ hội này, em và Khổ Sinh cùng nhau chơi, cũng dễ thích ứng thế giới giờ này.”

      Khổ Sinh lại ra câu kinh người: “Cũng tính là uổng công chuyến, ta biết được già trẻ hai người mới vừa rồi kia, hẳn là con cháu hậu bối của ta.”

      La Ngọc An, La Ngọc Tĩnh: “……”

      Ở viện bảo tàng nhìn thấy Thượng lão tiên sinh, bởi vì tuổi tác lão lớn, huyết khí đủ, Khổ Sinh phát giác cái gì, đợi cho tới nơi này, gần gũi gặp Thượng tiên sinh, cảm nhận được giữa bọn họ có hơi thở huyết mạch liên lụy với nhau, Khổ Sinh liền phát giác, hai người này có thể là thân tộc của .

      Năm đó được sư phụ mang về Bạch Hạc quan, sư phụ với , thân là thần thai, chỉ là thiên cơ bị che giấu, biết rốt cuộc là thần thai tộc nào. Cho tới bây giờ, Khổ Sinh mới có điều hiểu ra, ra là thế.

      Nếu lúc trước thành công giáng thế, đó là thế gian này xuất vị Thương Thị Thần thứ hai, từ bắt đầu, mở ra đợt Thị Thần luân hồi thứ hai. Nhưng mà khí thiên địa biến hóa, để thức thần xuất nữa, chú định chưa xuất thế chết, bởi vậy tồn tại của “Thị Thần” từ chỗ đây cũng kết thúc.

      “Em hiểu được, vừa rồi ngăn cản em chuyện, chính là bởi vì nên cùng con cháu so đo.” La Ngọc Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ.

      La Ngọc An rất có cảm xúc mà : “Con cháu tuổi già, có đôi khi so với con cháu tuổi còn khó chơi hơn. Tiểu Tĩnh, như vậy, chúng ta làm bà tổ, đừng so đo với bọn họ .”

      Vì sao chị có vẻ rất có kinh nghiệm? La Ngọc Tĩnh bình tĩnh : “Được rồi, so đo.”

      Nàng quay đầu lại với Khổ Sinh: “Lần sau Tru Tà kiếm phải làm bảo dưỡng, lại đến nơi này tìm bọn họ.”
      sabera.tran, Chris_Luu, Alice Huynh4 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      31 Lời cuối sách · kết thúc (Toàn văn xong)

      Giải quyết xong chuyện Tru Tà kiếm, La Ngọc An cùng em qua trung thu xong lại trở về Cựu Trạch.

      Còn Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh, bọn họ tiếp tục lữ đồ của bọn họ, lần này phải vì Tru Tà kiếm, mà là vì Khổ Sinh.

      Khổ Sinh thường xuyên đút máu tươi cho La Ngọc Tĩnh, chính lại hút máu, vẫn duy trì cực độ khắc chế, cho dù La Ngọc An tỏ vẻ có thể cung cấp ít máu, Khổ Sinh cũng cự tuyệt. La Ngọc Tĩnh lo lắng lâu dài như vậy trở nên suy nhược, Khổ Sinh liền có thể tìm ít địa phương còn bảo tồn linh khí để tu hành.

      Bởi vì giờ địa phương còn bảo tồn linh khí cực kỳ thưa thớt, phần lớn ở ít chỗ sâu trong rừng rậm hẻo lánh ít dấu chân người, lòng tuyết sơn vân vân, cho nên bọn họ quyết định khảo sát khắp nơi phen, tìm nơi linh khí nồng hậu để cư trú.

      Cuối cùng, bọn họ chọn ra núi Thái Bạch, nơi đó cơ bản có vết chân người, ngay cả đám người nhiệt tình thương thám hiểm lữ hành cũng thể tới.

      Địa phương tuy tốt, nhưng có tín hiệu, La Ngọc Tĩnh muốn liên hệ chút với chị mình, đều cần trèo đèo lội suối tìm nơi có tín hiệu. Đứng ở đỉnh núi cầm di động trái phải dưới tìm kiếm tín hiệu như như .

      La Ngọc An nửa tháng liên hệ được với em , liên hệ được bởi vì tín hiệu tốt, đứt quãng nửa liền cắt đứt ngoài ý muốn. Biết được em muốn ở núi sâu, La Ngọc An cũng chưa gì, chỉ cùng ngày cho người chuẩn bị, núi Thái Bạch, ở trong núi sâu kia dựng vài toà tháp tín hiệu.

      Lúc này, tín hiệu cuối cùng thông suốt.

      “Như vậy cũng tiện liên hệ.” La Ngọc An , “Nếu các em muốn ở đó, bằng chị cũng cho người xây nhà ở?”

      “Thôi, nhà chúng em xây xong rồi, là căn nhà bằng gỗ ở nhánh cây cao, có thể quan sát rừng rậm biển mây phía dưới, cảnh trí thực đẹp. Hơn nữa chúng em luôn ở đây, qua thời gian cũng ra ngoài chút, cần nhà ở thực tinh xảo.”

      Hai người hàn huyên lúc, La Ngọc An nhớ tới cái gì, hỏi: “Tiểu Tĩnh, em còn chưa thổ lộ với Khổ Sinh sao?”

      La Ngọc Tĩnh chậm lại: “…… .”

      Lúc đó là buổi tối ngày bọn họ làm xong nhà gỗ.

      Khổ Sinh muốn uống máu, chỉ vào ban đêm tắm gội ánh trăng tu hành, La Ngọc Tĩnh ngồi ở bên cạnh , nghe theo chỉ đạo cũng tiến hành tu hành, ánh trăng sáng ngời vẩy lên người, lại dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn lại từng đợt từng đợt quang huy nhè . La Ngọc Tĩnh ở trong tiếng gió núi rừng nghe được Khổ Sinh hỏi: “ giờ, nàng ổn chưa?”

      “Cái gì ổn?”

      giờ, nàng có thể tiếp thu được người nam nhân ái mộ với nàng sao?”

      La Ngọc Tĩnh nghĩ tới Khổ Sinh ra lời này. Nàng nghĩ, Khổ Sinh hẳn là sớm đoán được nàng từng trải quá cái gì, từng gặp nàng chật vật nhất, cũng từng gặp nàng thống khổ giãy giụa nhất, từng gặp nàng bài xích cùng cảnh giác với nam nhân, vì thế đường tới, dám quấy nhiễu nàng.

      “Có thể…… nhưng em chỉ có thể tiếp thu .” La Ngọc Tĩnh do dự mấy tháng, rốt cuộc buột miệng thốt ra, “Em .”

      Khổ Sinh đưa lưng về phía nàng, nghe nàng trắng ra như thế, bỗng nhiên đè cái trán cúi đầu xuống, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ a a a.

      La Ngọc Tĩnh nhào lên đè nặng lưng , muốn bẻ đầu lên nhìn xem: “ ‘a a a a’ là có ý tứ gì! nhanh trả lời cho em!”

      vất vả nâng đầu lên, thấy ràng biểu tình của , La Ngọc Tĩnh buông lỏng tay, giống như bị lây bệnh, cũng hậu tri hậu giác cảm thấy ngượng ngùng.

      “Đáng giận! thẹn thùng cái gì!”

      “Đáng giận! Ta chưa từng thẹn thùng!” Khổ Sinh nắm lên khẩu trang bên cạnh, phí công mà đeo lên mặt.

      Hai người đối diện ngồi trong chốc lát, Khổ Sinh duỗi tay lay nàng chút, La Ngọc Tĩnh nhào qua ôm . Khổ Sinh đáp tay ở sau lưng nàng, ôm nàng tiến vào trong lòng ngực.

      Theo sau thấp giọng ở bên tai nàng câu.

      ―― “Với ta mà , nàng như là mảnh tuyết trắng.”

      Lúc vào đông lạnh thấu xương, từ miệng giếng bay xuống, dừng người .

      .

      Chờ đến lúc vào đông có tuyết, núi Thái Bạch khắp rừng rậm đều bị bao vây trong tuyết dày, bọn họ từ nhà gỗ cây xa xem tuyết lớn, gió lạnh ô ô thổi, từ khe gỗ hở thổi vào trong phòng.

      Nhưng hai cương thi cũng cảm thấy lạnh, La Ngọc Tĩnh thậm chí chạy đến núi rừng chơi tuyết nền tuyết. Nhánh cây lá cây treo băng, phía dưới là tuyết trắng xoã tung mềm mại, La Ngọc Tĩnh hưng phấn mà bào tuyết, qua lúc quay đầu xem, phát thấy Khổ Sinh.

      Nàng còn tưởng rằng ghét bỏ nhàm chán mà chạy , tìm vòng ở chung quanh thấy, sau đó lại phát nằm ở bên cạnh trong tuyết, bị tuyết nàng đào ra chôn lên. Nàng ở đống tuyết đó dẫm tới dẫm , liền ở phía dưới, cũng ra tiếng. Chờ nàng tức muốn hộc máu kêu đáng giận, mới từ phía dưới bào ra.

      thích cảm giác bị tuyết bao phủ bao trùm …… Nhưng tuyết tan chính là nước, hình thái bất đồng mà thôi, đổi là nước sao lại thích vào ngâm?

      La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên phát biện pháp tuyệt diệu, nàng có thể dùng tuyết cọ !

      Toàn bộ mùa đông, Khổ Sinh bị nàng đuổi chạy khắp nơi.

      Ngày xuân đến, rừng rậm sống lại, tuy rằng có tuyết, nhưng các loại hoa ở trong núi nở như mây tựa sương, chỉ xung quanh xem hoa, là có thể nhàn qua ngày.

      Mùa hạ, ánh mặt trời mãnh liệt, là mùa Khổ Sinh thích nhất, từ trước La Ngọc Tĩnh vẫn là người thể hiểu được, cũng sau khi biến thành cương thi mới hiểu được cảm giác bị thái dương nướng có bao nhiêu ổn. Cũng may trong núi ngày mùa hè thường có râm mát, đầu vô số cây cối che ánh mặt trời cho bọn họ, núi sâu Thái Bạch, có thể là nơi tránh nóng.

      Đáng tiếc cuối hạ có hồi dông tố, vô cùng vừa khéo mà bổ trúng nhà gỗ của bọn họ, nhà gỗ cùng với cả cái cây đều bị thiêu cháy, lửa lớn rung động, đến mưa cũng thể tưới tắt.

      Hai người giơ lá cây to che nước mưa, đứng ở dưới tàng cây nhìn lôi hỏa.

      “Sớm biết thế hẳn là dựng cột thu lôi.”

      “Xây quá cao, xác dễ dẫn lôi.”

      giờ nhà cháy phải làm sao?”

      “Tìm chỗ khác xây lại là được.”

      bằng năm nay mùa đông trở về lại xây , dù sao cũng cháy, thừa lúc mùa thu mát mẻ, chúng ta ra bên ngoài vòng rồi lại trở về.”

      “Đáng giận, nàng ràng là muốn thăm chị nàng!”

      “Dấm Sinh, Dấm Sinh, Dấm Sinh …… Là mùi chua của dấm! bằng chúng ta Tây Sơn xem nơi sản sinh dấm?”

      “……”

      Bọn họ rời núi Thái Bạch, toàn bộ mùa thu đều lữ hành ở bên ngoài. Còn chuyến đến Đằng Châu, tìm vị lão tiên sinh Thượng gia, để ông ấy lại làm bảo dưỡng cho Tru Tà kiếm.

      Thượng lão tiên sinh mặt thối hoắc tiếp đãi bọn họ, xem ở phân thượng Tru Tà kiếm cần cẩn thận làm bảo dưỡng, lúc đưa bọn họ rời còn quên dặn dò: “Kiếm này trân quý, mỗi năm đều phải bảo dưỡng, sang năm nhớ lại đưa tới!”

      Thượng lão tiên sinh là người đúc kiếm cuối cùng biết bảo dưỡng kiếm, con ông ấy Thượng tiên sinh kế thừa thiên phú này, bọn họ nhưng ra có thể mỗi năm mang Tru Tà kiếm tới đây bảo dưỡng, chỉ là biết còn có thể tới mấy năm.

      .

      Cựu Trạch, La Ngọc An thường xuyên có thể thu được em gửi đồ tới. Ban đầu nàng cùng Khổ Sinh ở núi Thái Bạch tu hành, gửi tới đều là chút thổ sản vùng núi, là đồ vật lúc La Ngọc Tĩnh du ngoạn ở trong núi, nhìn cảm thấy đặc thù hoặc là thú vị.

      Trong đó có thực vật, La Ngọc An liền trồng ở sân điện thờ, thứ khác có thể ăn, thể ăn toàn bộ cất chứa lại.

      Trong núi Thái Bạch chưa từng khai phá, La Ngọc Tĩnh sống tự do tự tại, La Ngọc An chỉ từ ảnh chụp nàng gửi tới, cũng có thể cảm nhận được nàng nhàng vui sướng.

      Sau đó, có đồ từ địa phương khác gửi tới, đó là La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh rời núi Thái Bạch, hành tẩu ở các nơi, đến chỗ nào nhìn thấy có thổ đặc sản mua ít gửi cho nàng.

      Tới ngày hội, trung thu hoặc là tết, Khổ Sinh cùng La Ngọc Tĩnh đến Du Châu cùng trải qua.

      “Tiểu Tĩnh, khu Du Hạm gần đây mở triển lãm di tích ngầm, cùng chị xem ?” La Ngọc An hỏi.

      La Ngọc Tĩnh gật đầu đáp ứng, lần này mang theo Khổ Sinh, La Ngọc An cũng mang trợ lý, hai chị em đeo ba lô, như là hai vị du khách bình thường nhất, trà trộn ở trong đám người tham quan.

      Trước khi La Ngọc Tĩnh xảy ra chuyện, từng cùng La Ngọc An, chờ khảo thí kết thúc, trước khi vào đại học, muốn đến khu Du Hạm du lịch tham quan. Khi đó cái gì nàng cũng hiểu, chưa qua rất nhiều nơi, chưa thấy qua nhiều chuyện, sau đó lại trải qua quá nhiều, sớm quên mất nguyện vọng lúc trước, nhưng hiển nhiên, chị nàng còn nhớ.

      “Khi đó vẫn luôn đáng tiếc, sớm chút xin nghỉ đưa em đến xem, giờ tốt rồi.” La Ngọc An cười .

      Tuy rằng cảnh còn người mất, cũng may tiếc nuối còn có thể được bù đắp.

      Hai người theo dòng người tham quan, lại nhàn tản mà ngồi ở ghế cho du khách nghỉ ngơi, tùy ý mà trò chuyện.

      “Em còn nhớ lúc em học cao trung có người bạn họ Tưởng sao?” La Ngọc An hỏi.

      La Ngọc Tĩnh nhớ lại, chính là người bạn thích minh tinh, quyết liệt cùng nàng. Sau khi nàng trở về để ý đến, biết vì sao đột nhiên chị lại đến: “ ấy thế nào?”

      “Tin tức phạm tội của bốn người kia công bố ở mạng xong, chuyện bạn học Tưởng đó làm với em cũng bị phát , bịa đặt tin tức giả dối, mang fan công kích em…… Bởi vì xoay ngược lại, ấy bị nhục mạ, sau lại bởi vì thể chịu nổi mà tự sát.”

      La Ngọc Tĩnh biểu tình bình tĩnh: “Như vậy a.”

      Dùng dư luận bức sát người khác, cuối cùng cũng bị dư luận giết chết, nghe ra có gì đáng giá cao hứng.

      “Chị còn muốn đưa em gặp người.” La Ngọc An .

      Các nàng vào khu trường học, đúng là tan học, ở trong đám học sinh, có thiếu nữ mình người đeo ba lô, bé ngồi xổm trong tiệm văn phòng phẩm bên cạnh trường học chọn lựa giấy viết thư.

      La Ngọc An đứng ở phố đối diện, chỉ vào thiếu nữ đó : “ ấy là Mai Lật, con của Đoạn Nhạc Nghiêm trong bốn hung thủ. Lúc bé 4 tuổi gia đình tan nát, sửa lại họ Đoạn từ đây theo mẹ là họ Mai. Mẹ bé sau 3-4 năm qua đời…… giờ bé mười sáu tuổi, chị vẫn luôn ở giúp đỡ học.”

      La Ngọc Tĩnh hiểu ý tứ của chị mình, : “Vốn dĩ liền quan hệ với ấy, chị, em ngại chị giúp bé.”

      Hai người ở bên đường đứng lát, nhìn cái thiếu nữ ôm giấy viết thư mới mua, bước nhanh biến mất ở bên đường.

      thôi, chúng ta cũng nên trở về.”

      “Vâng.”

      Hai chị em đồng loạt rời , Mai Lật ở góc đường bỗng nhiên nhận thấy cái gì, nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo. bé thu hồi ánh mắt tiếp tục về phía trước, thấy bên cạnh cửa hàng bán hoa, lão bản dọn ra chậu hoa diên vĩ màu tím, khỏi chậm bước chân nhìn thêm.

      là đẹp a, bé nghĩ, mạc danh cảm thấy tâm tình cao hứng hơn.

      Các nàng bước chân nhàng mà hướng tới phương hướng bất đồng, càng càng xa.

      ―― Ngày tháng thống khổ chung quy qua, các nàng đều lao vào cuộc sống của riêng mình, cuối cùng trở thành vai chính trong thế giới của mình.

      (Toàn văn xong)

      PS: Lời editor: Bộ này hoàn rồi. Chúc mọi người năm mới sức khỏe và niềm vui, ai cũng là vai chính trong thế giới của mình.
      sabera.tran, Chris_Luu, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Bộ này hay quá, cám ơn nàng nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      cảm ơn @heavydizzy thế là xong bộ truyện dài nhưng cuốn hút cực kỳ này. Chúc bạn năm mới vui vẻ, tràn đầy sức khoẻ nhe
      heavydizzy thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :