1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      27 Đất cũ (Nơi này nàng bao giờ tới nữa!...)

      La Ngọc Tĩnh chết khi tuổi còn , chưa kịp học lái xe, nhưng ra Khổ Sinh là thai thần vừa sinh ra hiểu biết, dù từ trước chưa bao giờ nhìn thấy xe, trong ngoài xem qua lần liền biết. Vừa lúc trợ lý Tần Thị Nguyên lúc trước chuẩn bị các loại giấy chứng nhận cho cũng có bằng lái, cho nên bọn họ có thể tự mình lái xe lên đường.

      Khổ Sinh lái xe ra có vấn đề gì, hai cương thi này cần ăn uống ngủ, trong xe cơ bản cái gì cũng cần chuẩn bị, duy nhất vấn đề là ―― xe cần đổ xăng.

      Quốc lộ Du Túc, quốc lộ này dài mà khúc khuỷu, có đoạn xuyên qua vùng núi, thưa thớt bóng người, con đường hai bên đều là núi rừng chưa khai phá, xe ngày cũng nhất định có thể gặp được chiếc xe khác, La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh hai người, chính là dưới tình huống như vậy, xe bởi vì hết xăng dừng ở ven đường.

      “Em quên mất…… lúc trước ngang qua trạm xăng, hẳn là nên đổ.” có kinh nghiệm, La Ngọc Tĩnh mang bao tay dựa vào bên cạnh xe .

      Càng có kinh nghiệm, Khổ Sinh để bụng, trực tiếp dùng chút lực nâng toàn bộ xe lên: “Phía trước hẳn là có trạm xăng, thôi.”

      Thấy nâng xe về phía trước, La Ngọc Tĩnh nhanh chóng nhìn bốn phía có người , lại nhìn ven đường có máy theo dõi , sau đó nhéo cánh tay Khổ Sinh để buông xe xuống.

      Khổ Sinh: “Làm gì?”

      La Ngọc Tĩnh bắt lấy cánh tay : “Vạn nhất bị phát liền nổi tiếng rồ. Nghe này, đây cũng phải là thế giới 300 năm trước, giờ ai nhìn thấy vượt xa thường nhân như vậy, hô to ‘ quái’ sau đó chạy trốn, bọn họ chỉ trước lấy ra di động chụp phát truyền vào Weibo và vòng bạn bè.”

      “Sau đó trong vòng mười phút, hình ảnh nhấc xe truyền khắp toàn bộ Đông Châu. Kế tiếp có cảnh sát hoặc là đôn đốc viên tới gặp tìm hiểu tình huống, còn có người muốn tới phỏng vấn , tiến hành nghiên cứu thân thể , thậm chí có người tới tìm mời tham gia tiết mục, hỏi muốn xuất đạo hay …… Vô cùng vô tận phiền toái!”

      Khổ Sinh: “……chẳng lẽ là nàng làm ta sợ?”

      La Ngọc Tĩnh: “ tin cứ thử lần.”

      Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, mắt thấy trời sắp tối, hai bọn họ đứng ở ven đường cao tốc, đối với chiếc xe hết xăng trầm mặc ba phút.

      Khổ Sinh: “ khi như vậy, xe này đặt ở đây, chúng ta tiếp tục lên đường.” Dù sao từ trước cũng là bộ.

      La Ngọc Tĩnh: “Có thể, nhưng cần thiết. Chúng ta lên phía trước tìm trạm xăng mua về là được.”

      Nàng xong, nhảy lên lưng Khổ Sinh, siết cổ cười : “ thôi, chúng ta phía trước mua xăng.”

      Khổ Sinh phát giác nàng có chút vui vẻ. Từ lúc tỉnh lại rồi gặp nàng, nàng cười rất nhiều lần, Khổ Sinh thầm nghĩ, nàng quả nhiên vẫn là bởi vì về bên chị mà cao hứng. Lắc người lưng, Khổ Sinh cao hứng lắm mà về phía trước.

      Mới ra ngoài đến 100 mét, phía sau có đèn xe quét tới người bọn họ. Là chiếc xe bảo trì đường, biết tình huống của bọn họ liền hỗ trợ kéo xe tới trạm xăng gần nhất.

      xe có hai người đàn ông mặc quần áo lao động màu lam, người trẻ tuổi, người lớn tuổi. Người trẻ tuổi bắt lời với hai người Khổ Sinh: “hai người là tình lữ ra ngoài tự du lịch? Ra cửa vẫn phải chú ý an toàn nhiều hơn.”

      Đôi tình lữ này đều đẹp, lạnh lẽo, chàng trai cũng mái tóc dài, nhưng tóc hỗn độn xõa tung, ta phỏng đoán có thể là sinh viên học nghệ thuật.

      “Hai người đều có nhan sắc, còn mang kính áp tròng màu đỏ, vừa rồi chợt thấy, em còn tưởng rằng là hai quỷ hút máu đó, vừa vặn lại là buổi tối xuất ở nơi thế này, còn có chút dọa người.” Người trẻ tuổi thầm cùng bạn mình.

      “Chúng ta đây là thế giới khoa học, quỷ hút máu, người sói trong những tiểu thuyết mạng đó đều là giả thuyết, bịa đặt.” Người lớn tuổi biểu tình nghiêm túc, xong ngữ khí lại chuyển, “Cho dù có cũng phải là quỷ hút máu, hẳn là cương thi bản thổ của chúng ta, sao cậu nước như vậy!”

      Người trẻ tuổi ha ha cười rộ lên. Sau xe, bọn họ tai thính mắt tinh nghe được đối thoại, Khổ Sinh hỏi: “Bọn họ nhìn thấu chân thân chúng ta?”

      La Ngọc Tĩnh mặt vô biểu tình ôm cánh tay mình: “ có, chúng ta chỉ là hai người bình thường mang kính áp tròng và đeo móng tay.”

      Nhờ hệ thống giao thông phát triển, dưới trợ giúp của hệ thống hướng dẫn lái xe cùng với ít người qua đường hảo tâm, ngắn ngủn mấy ngày La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh rời Du Châu, xuyên qua hai châu, tới cảnh nội Quách Châu.

      Xe ngừng ở trạm xăng ven đường đổ xăng, bên cạnh còn có trạm phục vụ , ước chừng là bên này ít người, chị nhân viên phục vụ nhìn thấy có người tới liền ra bắt lời tán gẫu.

      “Hai người muốn Hoàng Châu a? Hoắc, vậy xa a, hai người lái xe này phải bao lâu, sao trực tiếp ngồi máy bay…… Ừm, có tiền đúng , hay là người trẻ tuổi giờ lại lưu hành du lịch tiết kiệm thế này?” Chị hứng thú bừng bừng.

      La Ngọc Tĩnh bị chị ấy tóm lấy, nhất thời thoát được thân, chỉ lung tung ừ hai tiếng, chờ Khổ Sinh đổ xăng xong lập tức chạy .

      Sở dĩ ngồi máy bay, là sợ vạn nhất người Khổ Sinh có sát khí lộ ra, ảnh hưởng từ trường, dẫn tới rủi ro máy bay, hai là nên phương tiện giao thông đóng kín, đông người, dù sao cũng là cương thi.

      Hai người đường lái xe nhàm chán, La Ngọc Tĩnh liền chiếu phim kinh dị cho Khổ Sinh, bộ phim về tang thi xuất đúng lúc tàu điện ngầm đông đúc, mọi người cầu sinh như thế nào, hoặc là sắp chết như thế nào.

      Hình ảnh và cốt truyện khoa trương rất hiệu quả, xem mà La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh hai người đều rất có áp lực ―― đối với hai bọn họ mà , đây tính là phim kinh dị, xem như phim giáo dục lúc ra ngoài.

      Vạn nhất bọn họ người để ý, loại phương tiện giao thông thế này, lại cẩn thận chọc vào ai, chính là tái phim kinh dị.

      La Ngọc Tĩnh: “Chúng ta có phải hẳn là nên mang thêm lớp bao tay tương đối an toàn hơn ?”

      Khổ Sinh: “…… Vậy cũng đến mức, nếu chỉ bị móng tay ta làm bị thương, nhiều nhất cũng chính là trung chút thi độc mà thôi.”

      La Ngọc Tĩnh: “Ở thời đại trải qua ma quỷ quái, vậy thực đáng sợ.”

      “Thời đại này rất là kỳ lạ.” Khổ Sinh ngừng lát lại , “Nhưng thập phần tồi.”

      chứng kiến được, mọi người phần lớn sống tệ, áo cơm sung túc, giống thời đại của , bị các loại bệnh tật thể chữa khỏi và tà ám uy hiếp sinh mệnh. Đây là thế giới thực tốt.

      Quách Châu kinh tế phát triển tệ, lúc qua Quách Châu, La Ngọc Tĩnh ngoài ý muốn ở bản đồ hướng dẫn nhìn thấy địa danh quen mắt.

      “Tức thành?” La Ngọc Tĩnh hỏi Khổ Sinh, “Chính là Tức thành có Chung thị kia?”

      Khổ Sinh cảm thụ phen: “Xác , địa khí tuy rằng biến hóa rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra.”

      Đối với Tức thành, La Ngọc Tĩnh có ấn tượng gì tốt, rốt cuộc chính là ở chỗ này nàng gần chết rồi biến thành cương thi, nhưng từ kết quả nàng lại rất khó hành trình Chung thị lần đó là tốt hay xấu.

      “Lộ tuyến của chúng ta phải qua phụ cận…… tiện đường Tức thành nhìn xem?” La Ngọc Tĩnh đột nhiên hỏi.

      Bọn họ Hoàng Châu tìm người đúc kiếm họ Thương, kỳ có manh mối gì, chỗ chị bên kia cũng có nửa điểm tư liệu liên quan, đó chú định là quá trình cầu thời gian, cho nên ở đường trì hoãn lúc cũng có gì.

      Mang tâm tình phức tạp thăm lại chốn xưa, hai người vào “Tức thành” biểu bản đồ, nơi này giờ là khu du lịch có chút danh tiếng trong Quách Châu, điểm nổi bật nhất chính là cổ thành Tức thành được bảo tồn hoàn hảo, mỗi năm đều có vô số du khách đến cổ thành tham quan, cảm thụ hơi thở lịch sử.

      Trước đó lâu…… đối với La Ngọc Tĩnh mà , vẫn là trước đó lâu, lần đó vào Tức thành là vào đông, phòng ốc cũ kỹ cùng bầu khí thanh lãnh quỷ dị đều làm người ta cảm thấy tốt.

      Đảo mắt bây giờ vào, ra trước mặt bọn họ chính là khu du lịch náo nhiệt người như thoi dệt. Phòng ốc xác là hình thức cổ đại, nhưng hiển nhiên chỉ là “giả cổ”, tất cả đều dùng xi măng đại trùng kiến, có thành ý chỉ ở bên ngoài làm ra hình thức cổ đại.

      đường liếc mắt cái nhìn lại mặt tiền cửa hàng nhiều đếm được, tất cả đều bán đồ vật, bán vật kỷ niệm, đặc sản bản địa cùng đồ ăn vặt, đủ loại nhiều đếm xuể.

      Khổ Sinh vẫn là lần đầu tiên vào loại địa phương này, đường cái trước mặt người chen người, đông đúc như là bầy cá kích động. Bởi vì trước đó lâu xem bộ phim kinh dị, theo bản năng nắm chặt bao tay da của mình, lại lôi kéo La Ngọc Tĩnh đến bên người.

      Cũng phải sợ nàng lạc, mà là sợ nàng bị nhiều nhân khí như vậy hấp dẫn, vọt vào đám đông cắn người.

      Nàng cương thi tân sinh chưa uống bao nhiêu huyết, thực dễ bị nhân khí như vậy ảnh hưởng thần trí.

      La Ngọc Tĩnh quả nhiên cảm thấy có chút khó chịu, bưng kín miệng, miễn cho răng nanh chịu khống chế lộ ra bị người ta phát .

      Mới vài bước, Khổ Sinh liền đưa mang nàng về chỗ đậu xe phụ cận.

      “Uống trước chút huyết, trong khoảng thời gian ngắn dễ bị ảnh hưởng nữa.”

      Tuy rằng là cương thi đến đầu tóc cũng muốn chải, còn yên lặng uống dấm, nhưng thời điểm nào đó cũng vẫn vô cùng đáng tin cậy.

      Khổ Sinh lại đút cho La Ngọc Tĩnh chút máu, hai người cứ tư thế này ở trong xe ôm nhau.

      Bỗng nhiên, cửa sổ xe bị gõ gõ. nhân viên chấp pháp đường phố cầm vở với bọn họ: “Nơi này thể dừng xe biết , phạt tiền lấy hóa đơn.”

      La Ngọc Tĩnh lặng lẽ lau lau miệng, tiếp nhận hóa đơn phạt tiền.

      Vẻ mặt chính nghĩa, nhân viên chấp pháp lại nhìn nhìn tư thế của bọn họ, nghiêm túc bổ sung: “Chung quanh đây có rất nhiều máy theo dõi, kiến nghị ở chỗ này làm ít chuyện tư mật! Giữ gìn hài hòa công cộng, mỗi người đều có trách nhiệm!”

      La Ngọc Tĩnh: “……” Ông cho rằng chúng tôi làm cái gì ở đây! Là hút máu phải xe chấn!

      Nhưng hút máu giống như càng khó giải thích, đáng giận!

      lần nữa đỗ xe, hai người theo dòng người xuyên qua con phố thương nghiệp bán hàng, vào hẻm vắng người hơn, vào cửa , lập tức liền thanh lãnh hơn ít.

      Giấu ở chỗ cổ thành hẻo lánh này là từng tòa nhà cổ đại chân chính mang theo hơi thở cũ kỹ, cầu mua vé vào.

      Bọn họ hai người vào chỗ này, trùng hợp chính là đại trạch Chung thị. Lúc trước chiếm diện tích cực đại, nhà cửa bên ngoài đều cơ bản bị dỡ bỏ sạch , bên trong chỉ còn lại hai ba cái tiểu viện.

      La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh liếc nhau, vào trong.

      Nơi đó có gác chuông được lan can bảo hộ vây lại, trong gác chuông có cái chuông khổng lồ trầm trọng ở mặt đất.

      Bên cạnh cái thẻ bài viết giới thiệu, đây là “Chuông lớn của Chung thị”.

      La Ngọc Tĩnh nhìn cái chuông này, trừ nàng và Khổ Sinh, nơi này ai biết dưới chuông còn cất giấu cái giếng. Dưới giếng từ trước là điện thờ vị Thị Thần, còn từng xuất rất nhiều lệ quỷ.

      “Những lệ quỷ đó có còn sao?” La Ngọc Tĩnh giọng hỏi.

      Khổ Sinh đáp: “Sớm tiêu tán.”

      giờ xem thế này, cái gì cũng còn. Xem ra năm đó sau khi rời , tộc nhân Chung thị cũng có ý đồ dời chuông lớn, khai quật phía dưới. cách khác, nếu thế chỉ sợ Tức thành này cũng bảo tồn được đến giờ, càng có phồn thịnh giờ.

      Mấy du khách đều hơi nhìn cái liền , chỉ có La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh đứng ở trước gác chuông này trầm mặc lâu.

      “Em còn chưa với ,” La Ngọc Tĩnh nghiêng đầu nhìn Khổ Sinh bên người, “Khi đó, cảm ơn biến em thành cương thi.”

      Khổ Sinh: “Ta cho rằng nàng trách ta, biến nàng thành quái vật khát máu, còn làm người được nữa.”

      La Ngọc Tĩnh hừ tiếng: “Làm người có cái gì tốt.”

      Nàng có chút do dự, duỗi tay giữ chặt Khổ Sinh: “Em, chúng ta……”

      Khổ Sinh nhìn nàng, đôi mắt màu đỏ có cảm giác máu tươi đặc sệt, ngược lại trong sáng thanh minh. La Ngọc Tĩnh khô cằn mà liếm liếm môi, lại cảm thấy hàm răng có chút ngứa. Nàng lên hai bậc thang, túm tai Khổ Sinh, hôn lên má .

      Sau lúc lâu, có người ở cách đó xa : “Ai, trẻ, các người hôn xong chưa? Bậc thang bên kia thể dẫm.”

      La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh lấy lại tinh thần nghiêng đầu xem, bên này sân biết khi nào tới đoàn lữ hành cao tuổi, ra tiếng nhắc nhở chính là bà dì trung niên, dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn bọn chằm chằm.

      La Ngọc Tĩnh cúi đầu, tay che mặt, tay đắp vai Khổ Sinh, Khổ Sinh lại rên tiếng mà ôm nàng từ bậc thang xuống.

      Hai người mới vừa tránh ra, bà dì vừa ra tiếng nháy mắt tiến lên chiếm cứ vị trí lúc trước của bọn họ, bày ra tư thế, với bà khác: “Giờ có thể chụp, nhớ chụp cả cái gác chuông phía sau kia vào!”

      La Ngọc Tĩnh hoài nghi dì này chính là muốn chụp ảnh mới đuổi các nàng .

      Dì đó tạo hình chụp xong rồi đến chỗ dì khác xem, quá vừa lòng : “Chờ chút, chờ tôi cởi khăn lụa xuống lại chụp tấm.”

      Dì ấy cởi khăn lụa cổ xuống làm kiểu say mê tung bay. Kết quả ảnh chụp ra dì ấy vẫn quá vừa lòng: “Ai nha, sao lại đứng như vậy, bà chụp đẹp gì cả!”

      Thấy La Ngọc Tĩnh còn đứng ở bên, dì đó liền hỏi: “Ai, mau tới mau tới, giúp dì chút được ? Phiền toái chụp cho hai chúng ta tấm ha!”

      La Ngọc Tĩnh mạc danh tiếp nhận di động, theo các bà ấy chỉ huy, chụp mười mấy tấm ảnh chụp chung cho hai dì.

      Lúc này nàng còn có bất kì tâm tình cảm khái thăm lại chốn xưa gì đó, cũng có tâm tư thổ lộ cõi lòng ở địa điểm đặc thù này.

      Nơi này càng ngày càng náo nhiệt, làm cái quỷ gì, sao đột nhiên nhiều người như vậy!

      La Ngọc Tĩnh buồn bực muốn kéo Khổ Sinh rời , dì kia lại : “Phiền toái cháu ha, các cháu muốn chụp ảnh , ta chụp hai tấm cho các cháu.”

      La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh hai người giống khúc gỗ đứng ở cầu thang nhìn màn hình, dì đó giơ di động, nhìn bộ dáng họ cười to: “Ai da, sao giống chúng ta lúc đó chụp ảnh kết hôn thế, đừng thẹn thùng mà, lại gần chút a.”

      “Đúng đúng, lại gần chút, ta xem các cháu vừa rồi hôn nhau cũng tệ, các cháu lại hôn chút, chụp ảnh tình lữ cho các cháu!”

      La Ngọc Tĩnh thẹn quá thành giận: “……” Nơi này nàng bao giờ tới nữa! Đáng giận!

      Lúc này, nàng nghe Khổ Sinh bên cạnh đột nhiên cười tiếng.
      sabera.tran, Alice Huynh, Chris_Luu4 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      28 đường ( cái kỹ năng này sao em biết?...)

      La Ngọc Tĩnh nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười, ngẩng đầu, phát Khổ Sinh khôi phục biểu tình trước đây. Nàng thể thấy Khổ Sinh cười…… Nhưng màn ảnh di động ghi lại!

      Với khoa học kỹ thuật đại, cương thi nào muốn che giấu cảm xúc, quả thực có chỗ.

      Khả năng trước kia cũng từng cười, nhưng khi đó mặt còn che cái khẩu gông, rất nhiều biểu tình rất đều thấy , cho nên đây vẫn là lần đầu tiên La Ngọc Tĩnh thấy tươi cười.

      Cùng “Đáng giận” chút cũng giống nhau, vô cùng sáng ngời ôn nhu.

      Cầm di động nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trong chốc lát, La Ngọc Tĩnh đặt bức ảnh này làm hình nền, còn riêng cắt ra gương mặt Khổ Sinh tươi cười gửi vào vòng bằng hữu.

      giờ vòng bằng hữu của nàng chỉ có chị cùng mấy người Tần gia từng tiếp xúc, phát ra xong chị nàng liền nhắn lại bình luận cho nàng.

      【 Khổ Sinh nhìn qua thực vui vẻ, Tiểu Tĩnh em cùng rồi sao? 】

      …… Còn chưa đâu, có lời xác ra. Vốn chuẩn bị ở trước cái chuông lớn của Chung thị kia, dù sao cũng là nơi lúc trước nàng biến thành cương thi, nhiều ít có chút ý nghĩa đặc thù, nhưng bị cắt đứt lại có rất nhiều người nhìn chăm chú mà chụp ảnh, chút khí đều còn.

      Nhìn màn hình di động của nàng có gương mặt tươi cười cực lớn, Khổ Sinh che lại trán mình biểu thống khổ. La Ngọc Tĩnh cưỡng bách lôi tay xuống, phát tựa hồ là ngượng ngùng.

      “Đáng giận, như vậy quen!” Khổ Sinh mua cái khẩu trang đeo lên. Quanh đây chỉ có loại khẩu trang kỷ niệm bằng vải này, vẽ hai cái lục lạc. Che non nửa khuôn mặt mình rồi, Khổ Sinh rốt cuộc khôi phục thong dong.

      càng để ý như vậy, La Ngọc Tĩnh càng muốn lấy việc này trêu , thậm chí riêng cắt xuống gương mặt tươi cười của đặt làm ảnh chân dung.

      cho em xem mặt, em còn có thể xem ảnh chân dung.” La Ngọc Tĩnh .

      Khổ Sinh còn lời gì để , giận dữ kéo xuống khẩu trang ném sang bên.

      La Ngọc Tĩnh cùng vui đùa, bỗng nhiên di động vang lên tiếng, có người xin kết bạn, nàng cúi đầu nhìn lên, người nọ chào hỏi: “Chân dung là ảnh sao? giai thiếu bạn , kết bạn !”

      Xem xin kết bạn từ người này, lại có cái mới nữa.

      Người này chào hỏi: “Chân dung là của người , hẹn hò ?”

      La Ngọc Tĩnh: “……”

      Hoả tốc sửa lại chân dung, nhào lên đem khẩu trang Khổ Sinh mới vừa kéo xuống lần nữa lại mang lên cho .

      Khổ Sinh bị nàng đẩy lui ra sau: “Làm cái gì?”

      La Ngọc Tĩnh nghiến răng: “Mùa hạ dễ cảm dễ lây bệnh, đeo khẩu trang lên cho em!”

      Khổ Sinh: “Nàng làm cái gì lại nghiến răng, đói bụng với ta là được.”

      La Ngọc Tĩnh nghiến răng nghiến lợi: “Em đói bụng, chính là răng có chút ngứa!”

      “Ngứa răng? Chẳng lẽ là dài ra?” Khổ Sinh nhéo mặt nàng để nàng há mồm nhìn vào trong xem, lại sờ sờ hai viên răng nanh nàng tạm thời thu lại, có chút kỳ quái, “ có dị thường, sao lại ngứa?”

      La Ngọc Tĩnh lay tay , thanh hàm hồ : “ cũng , cái khúc gỗ này.”

      Hai người ngang qua Tức thành, tiếp tục về phía trước. Bọn họ dù sao cũng cần nghỉ ngơi, ban đêm cũng lái xe.

      Ngày này ban đêm, ngang qua quốc lộ hẻo lánh, lốp xe bị đâm. Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh mới vừa xuống xe, bên đường chạy ra ba kẻ cầm dao và gậy.

      “Di động, ví tiền, đồng hồ…… Còn có đồ vật nào đáng giá, đều lấy ra.” người đàn ông .

      Bọn họ nhìn qua làm nhiều lần, động tác dị thường thuần thục.

      Khổ Sinh : “Ta còn tưởng rằng thời đại này mọi người sống tồi, cũng có loại người này tồn tại.”

      La Ngọc Tĩnh cười lạnh: “Thế giới dù tốt vẫn đều có kẻ xấu.”

      Khổ Sinh: “ cũng là đạo lý này.”

      Hai người đứng ở bên cạnh xe lo tự mình hai câu, thêm để ý tới ba người cầm vũ khí trong tay, trong đó hai người vừa muốn xông lên, bỗng nhiên thấy Khổ Sinh tay nâng xe lên cao 1 mét, tay rút đinh thép đâm vào lốp ra ném sang bên.

      Ba gã nhìn màn ma huyễn này, trầm mặc lát, quay đầu liền chạy, thực nhanh chui vào bụi cỏ dại ven đường thấy bóng dáng.

      Buông xe xuống, Khổ Sinh hỏi: “Giờ phải làm thế nào, có xe tải nào qua ?”

      La Ngọc Tĩnh lấy ra di động, tra xét bản đồ : “Quanh đây xa có trạm xăng dầu, bên cạnh là tiệm sửa xe. trễ thế này, hẳn là cũng còn ai, đoạn đường này có máy theo dõi, cho nên chúng ta đẩy xe qua .”

      Khổ Sinh tay nhàng đẩy xe mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy phía trước có tiệm sửa xe, lúc này đèn còn sáng, nhưng trong tiệm có ai.

      Đẩy xe đến cửa, Khổ Sinh nhìn trong nhà, : “Là hơi thở của ba người mới vừa rồi kia.”

      La Ngọc Tĩnh vừa nghe, hiểu : “Đây là hang ổ của ba người kia? Lợi hại, vứt cái đinh đường để cướp bóc, cướp được liền kiếm phí sửa xe vá săm?”

      Lúc này trong tiệm ra phụ nữ trung niên, bà ta nhìn bọn họ cái liền xua tay : “Đàn ông trong nhà có việc ra ngoài, ở đây, giờ sửa được xe.”

      Khổ Sinh vạch trần: “Ba người chẳng phải ở trong phòng phía sau?”

      La Ngọc Tĩnh hừ cười, ôm cánh tay : “Gọi ba người kia ra đây, sửa xe tử tế cho chúng ta, nếu …… Hừ.”

      Người phụ nữ như gặp quỷ quay đầu liền , hơn nữa khóa cửa lại.

      La Ngọc Tĩnh: “Bà ta đây là, khóa chúng ta ở bên ngoài?”

      Khổ Sinh gật đầu.

      đôi cương thi Hắc Bạch Song Sát này, trong đó người lúc vẫn còn sống gặp được biết bao nhiêu người hung ác tàn nhẫn và tà ám, đêm nay gặp đám chặn đường này chỉ có thể xem như chuyện , bởi vậy Khổ Sinh trực tiếp ngồi bên, ôm Tru Tà kiếm thuần thục bày ra tư thế chờ đợi.

      La Ngọc Tĩnh lại tiến lên, chân đá văng cửa. Khoá cửa và chốt bên kia đều bị nàng đá rơi ra, toàn bộ cửa đổ vào trong. Chỉ nghe trong nhà phát ra vài tiếng kêu sợ hãi, lát sau, La Ngọc Tĩnh vẻ mặt buồn bực mà ra.

      Khổ Sinh nghe trong phòng khóc trời khóc đất, lại xem thần sắc La Ngọc Tĩnh: “Như thế nào?”

      xảy ra chút ngoài ý muốn.” La Ngọc Tĩnh yên lặng vươn tay cho xem, móng tay nàng màu tím đen, bởi vì phía trước nhòn nhọn, rất cứng rắn, mới vừa rồi nàng dùng lực đạo hơi lớn chút, liền chọc thủng bao tay da vẫn đeo, móng tay nhọn từ bao tay chọc ra.

      “Em làm bọn họ bị thương, giờ ba kẻ bọn họ xanh cả mặt, miệng sùi bọt mép ngã mặt đất…… biến thành cương thi ?” La Ngọc Tĩnh biểu tình ổn, “Nếu biến thành cương thi, căn bản chính là phim kinh dị quốc lộ.”

      Khổ Sinh đứng dậy vào trong phòng xem cái, trở về với nàng: “ có việc gì, nàng là hoạt thi, thi độc ngón tay thể lợi hại hơn ta, bọn họ chỉ trúng chút thi độc mà thôi, nhiều nhất bộ mặt sưng vù thân hình cứng đờ, cũng chết.”

      “Vậy mặc kệ, cho bọn họ tự bệnh viện .” La Ngọc Tĩnh .

      Khổ Sinh nhớ lại quy tắc thế tục của thế giới này, hỏi: “Bọn họ lúc này hẳn là nên báo án?”

      “Bọn họ còn dám báo án? Báo, cho bọn họ báo! báo án là cháu chắt!” La Ngọc Tĩnh thập phần buồn bực, “ giờ bọn họ đều nằm rồi, ai sửa xe cho chúng ta?”

      Cuối cùng Khổ Sinh đẩy xe, La Ngọc Tĩnh ngồi ở nóc xe, cứ như vậy đẩy đến trạm phục vụ tiếp theo. Bọn họ gửi xe lại đó, cũng lười sửa lại, hai người thân thoải mái lên đường.

      ―― giống như lại biến thành bộ dáng lúc ban đầu.

      Nhưng lần này có ghế mây và những tạp vật ngăn cách hai người, La Ngọc Tĩnh ghé vào lưng Khổ Sinh, ôm cổ , để cõng nàng .

      Khổ Sinh: “Đáng giận, ràng có thể tự mình , vì sao tự !”

      La Ngọc Tĩnh quơ quơ chân: “Đáng giận, em cứ tự .”

      Khổ Sinh cũng chỉ ngoài miệng như vậy, vững vàng cõng nàng, có nửa điểm ý tứ thả nàng xuống. Hai người bàn bạc bỏ xe, cũng quốc lộ, mà trực tiếp chui vào núi rừng.

      Có nơi trực tiếp xuyên qua ngọn núi, ngược lại so với vòng quốc lộ càng gần hơn. Khổ Sinh so với bản đồ, thẳng tắp thế nhưng so với lái xe tốc độ còn nhanh hơn.

      Ghé vào lưng , La Ngọc Tĩnh cầm cái kiềm cắt móng tay phân cao thấp với móng tay mình, nhưng cắt nửa ngày, móng tay vẫn cắt đứt, kiềm cắt móng tay ngược lại biến cùn , mài cũng được.

      Nàng bang tiếng ném kiềm cắt móng tay vô dụng xuống, xoa bóp tay Khổ Sinh hỏi: “ phải móng tay của càng dài hơn của em sao, thế nào lại chọc thủng bao tay?”

      Từ người nhảy xuống, La Ngọc Tĩnh bên : “ đưa tay cho em, em xem chút.”

      Khổ Sinh duỗi tay.

      Kéo xuống bọc tay của Khổ Sinh, phát móng tay thế nhưng trở nên thực ngắn, La Ngọc Tĩnh kinh ngạc : “ làm thế nào cắt được?”

      Lúc nàng chuyện, móng tay cái tay nàng cầm bỗng nhiên dài ra, lại bỗng nhiên ngắn .

      La Ngọc Tĩnh: “……!” là động vật họ mèo sao, móng tay còn có thể giấu vào thịt lót, có thể co duỗi!

      Nàng cảm thấy khó chịu: “Cái kỹ năng này sao em biết? Em cũng muốn học.”

      Hai người ở trong núi rừng, quanh đó có đường, phía trước có rất nhiều gai nhọn, nàng lòng sờ soạng móng tay có thể thu hồi lại, cũng nhìn đường, Khổ Sinh chỉ phải giơ tay đẩy những gại nhọn đó ra, miễn cho móc vào tóc nàng.

      La Ngọc Tĩnh nhéo ngón tay Khổ Sinh, cường điệu: “Em cũng muốn học kỹ năng thu hồi móng tay này!”

      đến nơi trống trải ít, đầu tóc Khổ Sinh bị những nhánh cây móc cho càng rối loạn. bắt lấy tóc mình bất đắc dĩ, vươn móng tay chọc ở cổ cái: “Tới uống.”

      La Ngọc Tĩnh sửng sốt, tiến lên dán môi ở cổ . Khổ Sinh cứ tư thế này, ôm nàng ở trước ngực về phía trước.

      Vùi đầu liếm sạch những huyết đó, La Ngọc Tĩnh : “Phải uống rất nhiều huyết của mới có thể làm được sao? Vậy thôi, cần cái công năng này cũng được.”

      Núi rừng này bụi gai rất nhiều, có cẩn thận tóc nàng cũng vẫn bị câu rối loạn, Khổ Sinh thấy, thuận tay vuốt phẳng.

      nhìn nhìn ngón tay mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, : “Lúc ta mới vừa được sư phụ mang ra từ giếng, luôn thể khống chế được ngón tay của ta.”

      Móng cương thi mang theo thi độc, chọc vào tạng phủ là có thể biến người thành cương thi, cho dù là vết thương đơn giản nhất, cũng mang theo thi độc khó có thể rửa sạch.

      “Cho nên khi ta mới vừa vào Bạch Hạc quan, thường cào thương sư phụ sư huynh bọn họ.”

      Khi đó, sư phụ, sư thúc, sư bá, các sư huynh trong quan lâu lâu lại phải khổ sở mà vẽ ít phù chú trừ thi độc, dán lên người chính bọn họ, lại vẽ chút phù chú thanh tâm dán ở trán, miễn cho bị sát khí thi độc ảnh hưởng tâm trí.

      Toàn bộ Bạch Hạc quan, nơi nơi là người sống dán hoàng phù, duy chỉ là cương thi lại người đạo phù cũng có.

      Sau đó, sư phụ hỏi có nguyện ý đeo chỉ bộ phong ấn hay , đáp ứng rồi.

      Khẩu gông cũng vậy, vừa rời giếng, bởi vì thiên tính của cương thi, cũng bởi vì cổ và mặt vỡ ra cần máu tươi tưới vào, thường xuyên nhịn được truy đuổi nhân khí, muốn công kích người.

      tự giác theo đuôi phía sau mọi người trong quan, làm tất cả mọi người cảm thấy sau lưng phát lạnh, còn dọa khóc tiểu sư huynh. Bởi vậy, sư phụ đeo khẩu gông lên cho .

      Trước khi đeo lên khẩu gông, sư phụ khâu cho sợi chu sa. Lúc ban đầu, răng nanh cương thi của lộ ra bên ngoài, bộ dáng mười phần đáng sợ, sợi chu sa này chính là vì làm răng nanh thể lộ ra nữa.

      còn nhớ lúc sư phụ khâu sợi này tay vẫn luôn run, cũng phải bởi vì gì khác, ánh mắt ông ấy chính là khó nhìn được ràng, sư thúc ở bên cạnh nhắc nhở ông: “ cần khâu chặt như vậy, khâu chặt thể chuyện!”

      “Ta biết, ta biết, ngươi đừng nháo!” Sư phụ , “Khổ Sinh a, con thu răng nanh lại chút, đừng lộ ra a, ai, đúng, thu vào . Ta khâu lỏng ít cho con, con cũng thể lặng lẽ dò răng nanh ra.”

      là phong ấn, kỳ là trò đùa thôi, sở dĩ cởi bỏ là bởi vì sư phụ, cũng là vì dọa đến người khác.

      Như vậy nhiều năm, sớm cần phong ấn khẩu gông và chỉ bộ, bao giờ vô pháp khống chế mà vươn móng tay cào thương người khác nữa, cũng truy đuổi nhân khí muốn hút huyết người nữa.

      “…… Ta có thể khống chế những thứ này rồi, nghĩ tới nên về Bạch Hạc quan hay , cho sư phụ bọn họ. Nhưng trong lòng ta lại biết, cho dù là cần phong ấn, còn lưu lại người ta cũng làm bọn họ cảm thấy an tâm hơn.”

      “Ta lâu chưa trở về, chợt có ngày, sư huynh tìm được ta, cho ta sư phụ qua đời, nhưng bảo ta cần trở về đưa ông ấy…… Ta liền trở về.”

      Từ lúc xuống núi rời Bạch Hạc quan bắt đầu tru sát lệ quỷ khắp nơi, lần duy nhất trở lại sư môn, chính là 300 năm trước đó.

      La Ngọc Tĩnh nghe kể , cảm thấy loại bi thương khó lòng giải thích. Nàng nhận thấy Khổ Sinh sư môn của , còn có sư phụ, các sư huynh, tựa như nàng chị nàng, đó đều là thân nhân của bọn họ.

      Nhưng chị nàng vẫn còn, thân nhân tất cả đều còn nữa.

      Sờ đến Tru Tà kiếm, La Ngọc Tĩnh nhớ tới Khổ Sinh từng , Tru Tà kiếm này hưởng linh tính sư tổ biến thành. Nàng ôm vai Khổ Sinh : “ có việc gì, còn có Tru Tà kiếm đây, Tru Tà kiếm nhất định có thể khôi phục linh tính.”

      “Chỉ sợ là hy vọng xa vời.” Khổ Sinh bình tĩnh , “Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng vẫn đáng làm.”

      Giống như rất sớm biết được việc tru sát lệ quỷ có kết quả tốt, vẫn cứ chấp nhất làm. thành thói quen làm việc hề có hy vọng.
      sabera.tran, Chris_Luu, Alice Huynh4 others thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      ngọt ngào lại có 1 chương ngọt nhưng ngược thế này
      Thanks editor
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Ừm nghe cũng buồn buồn. Nhưng dòng chảy vốn dĩ thế này rồi, người đến rồi , Khổ Sinh chấp nhận vậy cũng thoải mái hơn
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      29 Truy đuổi (Tiểu tình lữ thế nhưng làm ra chuyện này ở cao tốc...)

      Cương thi cũng cần ngủ, nhưng mà La Ngọc Tĩnh phát giác mình ngủ giấc ở lưng Khổ Sinh, còn làm giấc mộng. Trong mộng vào đông, nàng ghé vào lưng Khổ Sinh, được cõng qua cây cầu cũ, bên cầu mọc tịch mai nở hoa vàng.

      Nàng biết vì sao trong lòng thống khoái lắm, cáu kỉnh cao hứng, Khổ Sinh cõng nàng phát giác, buồn rầu hái xuống mấy đóa hoa mai hương khí nồng đậm đặt ở trong tay nàng, thuần thục mà làm ra tư thế dỗ nàng. La Ngọc Tĩnh liền cảm thấy hậm hực trong lòng đột nhiên tốt hơn rất nhiều, nhận hoa náo loạn nữa.

      Trong mơ hồ, La Ngọc Tĩnh tỉnh lại, bên tai nghe được tiếng ve thanh thanh ngừng nghỉ, mở mắt ra nhìn thấy túm tóc dài dễ chải mượt của Khổ Sinh, nàng mới phản ứng lại giờ phải vào đông. Đây là ngày mùa hè, ngày mùa hè 300 năm sau.

      Bọn họ vượt qua vài toà núi, đến quốc lộ gần đó, muốn Hoàng Châu tìm người.

      Đối với việc mình biến thành cương thi còn nằm mơ này, La Ngọc Tĩnh cảm thấy thần kỳ.

      Nghe nàng kinh dị mà miêu tả giấc mơ ngắn ngủi vừa rồi kia, Khổ Sinh : “Cũng phải nằm mơ, đó là đoạn ký ức của nàng, là chuyện lúc đầu khi nàng mới hóa thành cương thi.”

      Nàng bây giờ thích ứng thế giới này gần như có linh khí, lại uống máu , cầu tiêu hóa mới có thể xuất tình huống hôn mê này.

      “Từng phát sinh chân sao?” La Ngọc Tĩnh cẩn thận hồi tưởng, hình như xác có chút cảm giác quen thuộc.

      Khổ Sinh cũng nhớ việc này, vẫn mang theo hoang mang hỏi: “Khi đó đến tột cùng vì sao nàng cao hứng?”

      nhớ .” La Ngọc Tĩnh ôm cổ , mặt đè ở vai , “Em chỉ nhớ trong bóng đêm có cảm giác thực sốt ruột, như là có chuyện gì còn chưa làm, nhưng thời gian còn kịp rồi, cho nên mới nôn nóng bất an.”

      Bởi vì khi đó phân biệt quá hấp tấp, khi nàng mất ý thức, Khổ Sinh còn bị nhốt ở đáy giếng, nhiều lệ quỷ như vậy, lại cả người vết thương, chính mắt nhìn thấy thoát vây, nàng đương nhiên an tâm, chết cũng an tâm.

      Nghĩ vậy, La Ngọc Tĩnh lại ôm Khổ Sinh chặt chút.

      là kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy , nàng hoàn toàn biết mình trở nên thích như vậy.

      “Hương.”

      “Hương!”

      La Ngọc Tĩnh kêu tiếng thứ hai, Khổ Sinh mới phản ứng lại, đây là nàng gọi , tức khắc lộ ra biểu tình chịu nổi, giống như lúc trước nàng cắt ảnh gương mặt tươi cười của ra làm màn hình nền.

      nhíu mày vẻ mặt đau khổ quay đầu nhìn sau lưng: “Làm cái gì?”

      La Ngọc Tĩnh kéo khẩu trang của ra, hôn lên môi ―― trước khi nàng hôn, Khổ Sinh nhanh nhẹn mà né tránh, tránh khỏi tập kích đột nhiên này.

      La Ngọc Tĩnh: “……”

      Khổ Sinh: “……”

      chỉ theo bản năng tránh né tập kích.

      Trong an tĩnh làm người ta hít thở , ngay cả Tru Tà kiếm bên hông Khổ Sinh cũng dường như thể nhìn thẳng mà hơi hơi rung động. Nhưng lúc này hai người đều chú ý tới.

      Phát giác lông mày La Ngọc Tĩnh chậm rãi nhướn lên, tức giận tích tụ, tay Khổ Sinh bỗng nhiên buông nàng xuống, nhảy về phía trước hơn mười mét, hô to: “Chớ có xúc động!”

      La Ngọc Tĩnh giận dữ: “ chạy cái gì!”

      chạy chẳng phải là bị nàng đánh chết. Khổ Sinh kỳ cũng biết mình lợi hại như vậy, nàng đánh chết , nhưng cái cảm giác nguy cơ khó hiểu này vẫn thúc đẩy cất bước chạy trốn.

      Hai người tốc độ nhanh chóng xuyên qua rừng cây, chạy tới bên cạnh đường cao tốc.

      Xe quốc lộ thấy màn mê hoặc này, có người nhịn được nâng di động lên quay chụp: “Các đồng chí nhìn xem hôm nay tôi quay chụp được cái gì? đôi tình lữ truy đuổi đường cao tốc, biết xảy ra mâu thuẫn gì, đều người phẫn nộ có thể vượt qua cực hạn của con người, trước kia còn chưa tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới hiểu được lời này là ! Mọi người xem bọn họ chạy nhanh thế nào, đều vượt tốc độ xe!”

      Cuối cùng chiếc xe tuần tra quốc lộ gọi hai người dừng lại, đưa bọn họ tới xe điều giải.

      Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh trái phải ngồi ở ghế sau, từng người duỗi tay ấn trán. Tuần cảnh quốc lộ ngồi đối diện : “Hai người chạy quốc lộ vội như vậy, có biết nguy hiểm ? Sao có thể làm như vậy, mặc dù náo loạn mâu thuẫn gì, ngồi cùng nhau từ từ ràng là được, thể quấy rầy trị an công cộng, hai người có phải đạo lý này hay ?”

      Tuần cảnh rất là có trách nhiệm hỏi: “Hai người đây là vì sao cãi nhau, ra tôi cho các người hòa giải chút.”

      Đối mặt trường điều giải này, La Ngọc Tĩnh cảm giác rất quá đáng, tại sao lại như vậy, nàng nhịn được trừng mắt liếc nhìn Khổ Sinh bên cạnh cái, mặt vô biểu tình : “ có gì, vừa rồi hôn , né tránh, có chút tức giận.”

      Tuần cảnh: “……”

      Tuần cảnh làm bộ nghiêm túc nhưng nín được, cười tiếng, lại vội vàng thu hồi cười, hận sắt thành thép mà với Khổ Sinh: “Cậu thế là đúng rồi, bạn hôn cậu, cậu trốn cái gì nha?”

      đầy mặt biểu tình “Loại đàn ông này sao lại tìm được bạn , quả thực thái quá”.

      La Ngọc Tĩnh: “ phải, còn chưa phải bạn .”

      Tuần cảnh hoài nghi : “ phải bạn trai bạn , các người mang cái kính áp tròng cùng kiểu màu đỏ làm gì?”

      La Ngọc Tĩnh giận đập đầu gối: “Là phải!”

      “Được được được, phải phải.” Tuần cảnh thay biểu tình chính nghĩa, nghiêm nghị với La Ngọc Tĩnh: “Vậy đây là đúng rồi, chưa xác định quan hệ, có hành vi thân thiết bận tâm ý nguyện đối phương như vậy, gọi là chơi lưu manh, dù là nữ sinh đối với nam sinh, đây cũng là quấy rối!”

      Khổ Sinh, La Ngọc Tĩnh: “……”

      Bị vị tuần cảnh này dùng xe đưa đến trạm phục vụ tiếp theo, giáo dục cho bọn họ còn chưa thèm, tuần cảnh cuối cùng : “Có vấn đề gì, ngàn vạn thể giải quyết lung tung, còn có thể báo nguy!”

      Nhìn theo rời , Khổ Sinh ôm cánh tay : “Người thời đại này, quả nhiên quy củ rất nhiều.”

      trải qua ô long như vậy, La Ngọc Tĩnh lười tức giận cùng , đồng dạng ôm cánh tay : “ chừng lập tức chúng ta phải lên tin tức mạng xã hội, còn là cái loại tin tức ha ha ha ha bị rất nhiều người chuyển phát đó.”

      Hai người đứng ở bên cạnh trạm phục vụ, phía trước là đường cái tro bụi tung bay, phía sau là trạm phục vụ xưa cũ thanh lãnh.

      Khổ Sinh bỗng nhiên : “Mới vừa rồi…… phải ta cố ý, chỉ là chưa kịp phản ứng lại.”

      La Ngọc Tĩnh bất động cũng hé răng. Khổ Sinh duỗi tay quơ quơ vai nàng, nàng mới ngẩng đầu lại trừng cái: “ sợ cái gì a, chẳng em lẽ thực dọa người sao?”

      Khổ Sinh gật đầu: “Xác .”

      La Ngọc Tĩnh: “Xác ?!

      Khổ Sinh : “Ta xác sợ nàng.”

      Từ rất sớm trước kia bắt đầu sợ nàng, sợ nàng khóc lớn, lại sợ nàng sinh bệnh, còn sợ nàng tức giận. Tại sao ở thế gian này lại gặp được người đáng sợ như vậy, hỉ nộ ai nhạc đều có thể ảnh hưởng , còn yếu ớt dễ vỡ.

      Tháo xuống khẩu trang, Khổ Sinh hơi hơi cúi đầu, ở môi La Ngọc Tĩnh hôn cái, mùi hương quen thuộc nháy mắt bao phủ nàng, phảng phất như cái ôm vô hình.

      chiếc xe từ bên cạnh qua, chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe mở ra, người đàn ông mập mạp giơ di động với hai người, : “Các đồng chí, quá có duyên rồi, tôi lại chụp được đôi tình lữ vừa nháo mâu thuẫn đuổi nhau cực nhanh cao tốc đó. giờ xem ra bọn họ lại hòa hảo! Dù cuộc sống ồn ào nhốn nháo, cuối cùng ở bên cạnh bạn vẫn là người đó, quá làm người ta cảm động, hy vọng trong cuộc sống mọi người đều có thể quý trọng đối tượng ầm ĩ ở bên bạn đó!”

      La Ngọc Tĩnh: “……” ( thô tục )

      Còn có thể chịu nổi hay !

      Đến buổi tối, La Ngọc Tĩnh thu được tin nhắn của chị , chị nàng chia sẻ video, La Ngọc Tĩnh nhìn tiêu đề “Tiểu tình lữ thế nhưng ở cao tốc làm ra chuyện như vậy” liền phát giác đúng, vừa click mở, quả nhiên, là bóng dáng nàng và Khổ Sinh truy đuổi đường cao tốc, còn có thể nhìn thấy hai bọn họ ngừng vượt ô tô bên cạnh.

      Chị: Tiểu Tĩnh, đây là em và Khổ Sinh? Là tình thú của hai người sao? ( cười )

      Đến chị nàng đều thấy video rồi, La Ngọc Tĩnh thống khổ mà bưng kín mặt: “A ――!”

      Nàng ngồi xổm đất muốn dậy, Khổ Sinh đành phải cùng nàng ngồi xổm ven đường.

      Dọc đường , chuyện như vậy xảy ra vô số lần, hai cương thi mới cuối cùng trằn trọc vào điểm đến Hoàng Châu, nhưng vào nơi này mới là bắt đầu, bởi vì Khổ Sinh căn bản lắm chú kiếm sư họ Thương đó còn có hậu đại hay , nếu có ở nơi nào, cho nên bọn họ chỉ có thể khắp nơi hỏi thăm khu lại khu.

      “Người họ Thương? Nơi này hình như có người họ Thương a.” La Ngọc Tĩnh hỏi thăm người họ Thương, thường thường đều nhận được đáp án này.

      Còn Khổ Sinh, so với dò hỏi người khác, càng thích ngồi xổm góc đường, lẳng lặng cảm thụ địa khí ―― muốn tìm nơi còn bảo tồn linh khí, hoặc là từng có linh khí nồng hậu. cho rằng nếu có người kế thừa truyền thừa chú kiếm sư, tất nhiên ở chỗ linh khí tràn đầy, rốt cuộc linh kiếm cầu uẩn dưỡng.

      đường phố người đến người , bên vạch đứng rất nhiều người đường chờ đèn xanh. cơ bản tất cả mọi người đều phải nghiêng đầu nhìn bên cạnh cái. Nơi đó người đàn ông tóc dài đeo khẩu trang ngồi xổm, tay vô căn cứ đưa mặt đất, giống như cảm thụ cái gì. đồng dạng đeo khẩu trang ngồi ở lưng , hai người kỳ kỳ quái quái.

      La Ngọc Tĩnh ngồi ở người Khổ Sinh, tiễn năm lần người đường chờ đèn xanh đèn đỏ, mới đứng lên.

      “Nơi này cũng có linh khí bảo tồn.”

      Hai người lên đường phố tiếp theo.

      “Phía trước có chỗ, từng có đại lượng linh khí.”

      đến gần xem, là khu mua sắm lớn. Thương trường đương nhiên có chú kiếm sư, bọn họ vào dạo qua vòng, kiếm giả cũng có bán.

      Hoàng Châu phồn hoa, tất cả đều là kiến trúc đại, có nửa điểm dấu vết cũ kỹ lưu lại, ngay cả phố đồ cổ, đồ vật bên trong đều là giả cổ, những thứ năm gần đây mới chế tạo ra.

      Khổ Sinh phát giác phố đồ cổ cũng từng cất chứa linh khí nồng hậu, vì thế cùng La Ngọc Tĩnh tiến đến xem xét. Có tiệm bày thanh kiếm, Khổ Sinh nhìn nhiều vài lần, lão bản nhàn rỗi có việc gì liền chuyện cùng , khoa trương mà : “Kiếm này của tôi ít nhất 300 năm trở lên, từng thấy máu, có thể trấn sát khí……”

      La Ngọc Tĩnh nhìn liếc thanh kiếm cái, : “Cái gì 300 năm, cũng chỉ ba năm.”

      Lão bản liếc nàng cái, vui : “Làm sao chuyện như thế, người trẻ tuổi, cái gì cũng hiểu ít mở miệng , tự giải quyết cho tốt.”

      La Ngọc Tĩnh chỉ chỉ Khổ Sinh: “Tất cả ‘Đồ cổ’ trong tiệm ông cộng vào cũng chưa có lịch sử dài lâu như .”

      Trước khi lão bản phát hỏa, La Ngọc Tĩnh kéo Khổ Sinh rời , nhưng ra có lão bản biết hàng gọi bọn họ lại, muốn mua Tru Tà kiếm bên hông Khổ Sinh, bị cự tuyệt tiếc nuối mà đứng ở cạnh cửa nhìn bọn họ rời .

      Nửa đêm, công viên người, hai bóng dáng bồi hồi ở rừng cây bên hồ.

      “Nơi này cũng từng có linh khí.”

      “Nhưng công viên khẳng định có chú kiếm sư.”

      Bảo an tuần tra tới gần, nghe thấy thanh chiếu đèn tới, La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh quay đầu lại, lộ ra hai đôi mắt huyết hồng, đáng sợ tới mức bảo an kia la lên tiếng.

      Cuối cùng phát chỉ là đôi tiểu tình lữ, sợ bóng sợ gió hồi, bảo an xoa mồ hôi rời , vừa vừa cao hứng mà lải nhải: “ giờ đám tiểu tình lữ là ăn no có chuyện gì, chạy đến nơi thế này tới tìm kích thích, trong nhà có giường hay là thế nào!”

      La Ngọc Tĩnh: “…… Thôi, trễ thế này vẫn là đừng chạy nơi nơi dọa người, tìm khách sạn nghỉ ngơi đêm.”

      Chủ yếu là tắm rửa thay quần áo, nàng cũng giống Khổ Sinh cơ thể tự mang mùi thơm còn thích tắm rửa.

      Lúc nàng tắm rửa, thuận tay mang Tru Tà kiếm vào phòng tắm.

      Khổ Sinh: “…… A.”

      La Ngọc Tĩnh rửa sạch Tru Tà kiếm, thuận tay đặt ở bên đài rửa mặt, sang bên cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa, mới vừa cởi áo khoác, liền nghe thấy bang tiếng, Tru Tà kiếm biết như nào rơi mặt đất. La Ngọc Tĩnh qua nhặt kiếm lên, đẩy cửa phòng tắm giao kiếm cho Khổ Sinh: “ lau khô cho nó.”

      Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Khổ Sinh xoa xoa Tru Tà kiếm, lại yên lặng cởi bao tay, ở lưỡi Tru Tà kiếm cắt chút, bôi máu tươi, nhìn mảnh huyết quang giống như phía trước dần dần biến mất trong ánh kiếm tuyết trắng, mới khép vỏ kiếm lại.

      “Tru Tà kiếm, khi nào ngươi mới có thể khôi phục linh tính?”

      Tru Tà kiếm vẫn tử khí trầm trầm.

      Khổ Sinh đặt kiếm ở cái giường lớn duy nhất, chuôi kiếm dựa vào gối đầu, còn đắp chăn cho nó ―― dù sao hai bọn họ đều cần ngủ, giường vừa lúc có thể dùng để đặt Tru Tà kiếm.
      sabera.tran, Chris_Luu, Alice Huynh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :