1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      23 Đoàn tụ (Chị của tôi nghiêm trang cái gì đó...)

      Nếu tính mấy năm nay ngủ say, La Ngọc Tĩnh cũng sớm thành niên, lúc theo Khổ Sinh hành tẩu rất ít khóc. Nhưng thấy người chị mà mình cho rằng chết lại xuất ở trước mặt, nàng vẫn lập tức biến thành , vừa khóc vừa cười mà chạy tới, nhìn thân nhân duy nhất của mình, nghẹn ngào trừ gọi chị cái gì cũng nên lời.

      Nàng biết mình năm đó nhất thời xúc động mang đến ảnh hưởng và thương tổn bao lớn cho thân nhân, mấy năm đó nàng ngừng suy tư, lúc trước hẳn là nên làm thế nào, mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy hối hận.

      Đặc biệt là vừa rồi nhìn thấy tin tức đó, cho rằng chị chết, còn gặp lại được, hối hận trong lòng lập tức đánh bại nàng.

      Phần tuyệt vọng đó giờ đều biến thành kinh hỉ. Còn may, còn kịp, còn có thể gặp lại.

      Thấy mặt chị lộ ra thần sắc nghi hoặc dò hỏi, La Ngọc Tĩnh lúc này mới phản ứng lại, thân thể của mình phải thân thể mà chị quen thuộc, khuôn mặt cũng giống nhau.

      Nàng vội vàng kéo tay La Ngọc An hốt hoảng giải thích: “Chị, chị à, là em, là Tiểu Tĩnh a!”

      La Ngọc An thần sắc ôn hòa lễ phép mặt chậm rãi thay đổi, nàng lẩm bẩm tiếng Tiểu Tĩnh, hai mắt bình tĩnh chợt nhấc lên gợn sóng, tiến lên bước ấn vai La Ngọc Tĩnh, tinh tế nhìn nàng: “Tiểu Tĩnh?”

      “Là em! Là em! Chị……” La Ngọc Tĩnh nỗ lực giơ lên cái tươi cười, “Em gặp ít chuyện thực kỳ diệu, em có thể giải thích cho chị nghe, chị tin em, em là Tiểu Tĩnh.”

      Làm cương thi, chỉ có đau cực mới có thể chảy xuống huyết lệ, lúc này mặt nàng đầy huyết, nhìn có chút đáng sợ, trừ La Ngọc An, người còn lại đều lui ra phía sau ở khoảng cách nhất định cảnh giác lại mê hoặc mà nhìn.

      La Ngọc An nâng tay áo lên xoa xoa mặt nàng, bỗng nhiên cũng động dung tiến lên ôm nàng, vỗ vỗ lưng nàng, hút khí : “Tiểu Tĩnh, em về rồi.”

      .

      Tần Minh Vũ ngồi ở ghế trước, mắt nhìn thẳng, dám nhìn phu nhân và vị nữ sĩ cương thi thần bí ngồi phía sau kia. Ghế trước ghế sau ngăn cách, nghe được đằng sau chuyện, nhưng từ tiết mục tựa hồ là thân nhân nhận nhau mới vừa rồi kia, phu nhân dường như là chị của vị nữ sĩ cương thi.

      Vậy thần kỳ. Phu nhân bọn họ sinh thời thân phận cụ thể ở trong tộc chỉ có ít người biết, biết phải rất ràng, nhưng tuổi cụ thể của phu nhân cũng lớn, nàng chính là người sinh sống ở thời đại này, đây là nhất định, sao lại có em chôn trong đất mấy trăm năm? Vậy phải kém bối phận sao?

      Thời gian khớp a. Tần Minh Vũ nghĩ trăm lần cũng ra, ruột gan cồn cào mà suy đoán, lại dám tìm tòi nghiên cứu bí mật trong đó.

      ghế sau, La Ngọc An nghe xong em mình giảng thuật nàng trải qua, thở dài tiếng: “Nguyên lai là như thế này.”

      Nàng nhịn được lộ ra thần sắc đau lòng, nàng và em sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, cơ hồ coi em như con mình, thậm chí lúc trước có thể vì em ấy giết người, giờ phút này nghe kể em lại trải qua nhiều thống khổ như vậy, đương nhiên khó tránh khỏi đau buồn cảm thán.

      La Ngọc Tĩnh nhưng ra hề để ý những chuyện đó, nàng càng khó chịu vì mình khiến chị mắc tội giết người, để trán ở mu bàn tay chị, : “Chị, thực xin lỗi.”

      La Ngọc An nâng đầu em xấu hổ lên, : “ sao. Em làm việc ngốc, lúc trước chị từng tức giận, nhưng giờ còn.”

      So với tức giận, càng có rất nhiều đau lòng cùng áy náy. Nàng mang theo em sinh sống, vội vàng học tập, vội vàng công tác nuôi gia đình, rất nhiều thứ cũng chưa dạy em…… Rất nhiều nguyên nhân giao tạp bên nhau, dẫn tới kết quả như vậy.

      May mà, bi kịch khi đó kết quả cũng phải là kết cục, dù hoàn toàn thay đổi, cách thời gian dài như vậy, các nàng vẫn gặp lại.

      La Ngọc An kéo tay nàng ôn thanh : “Chị mắng em, cũng trách em. Em làm tốt hay , đúng hay , người khác muốn bình phán thế nào chi có biện pháp ngăn cản, nhưng chị là thân nhân của em, em bị ủy khuất thương tổn, chị chỉ biết đau lòng bảo hộ em, thương tổn em thêm lần nữa.”

      La Ngọc Tĩnh lộ ra tươi cười, tươi cười mơ hồ có vài phần xán lạn ngày trước.

      Thù hận tiêu ma trong thời gian, áy náy tiêu tan trong tình . Nàng rốt cuộc buông xuống tay nải trầm trọng, cảm thấy nhàng xưa nay chưa từng có.

      “Chị, giờ em phải người.” La Ngọc Tĩnh mới nhớ tới ngón tay mình, vội nắm lại miễn cho cẩn thận đâm vào chị, “ giờ có thể em là cương thi, chị phải sợ……”

      La Ngọc An cười ra tiếng: “Sợ cái gì, chị cũng phải người.”

      La Ngọc Tĩnh: “……?”

      Nàng lòng kích động gặp lại thân nhân, hỏi cũng hỏi mà theo lên xe, đến nơi nào còn ràng lắm, càng giờ chị có thân phận gì, chợt nghe thấy lời này, kinh ngạc mà trừng mắt.

      Lại đến phiên La Ngọc An giải thích cho em thân phận giờ của mình.

      Các nàng từng người cách thời , rồi lại chiếu rọi lẫn nhau, vận mệnh ở người các nàng phảng phất hình thành cái vòng viên mãn.

      La Ngọc An xong, xe vừa lúc cũng dừng ở cửa Cựu Trạch. La Ngọc An mang theo em mê mang xuống xe, cáo từ Tần Minh Vũ cùng gật gật đầu với những người khác, dắt em mình tiến vào Cựu Trạch.

      La Ngọc Tĩnh phát giác nhà cửa lớn trước mặt dường như mang theo loại khí tràng khiết tịnh vô hình vô ảnh, xung đột cùng nàng. Nhưng bởi vì có chị bên cạnh dẫn dắt, khí tràng lại coi như bao dung mà tiếp nhận nàng. Cho dù như thế, nàng vẫn cảm thấy có chút áp lực nhàn nhạt.

      Sau khi Minh Hồi và Minh Hoàng rời , Cựu Trạch có Thị Nữ mới, chỉ có ít bảo an thay phiên tới trực ban cùng với tộc nhân bảo dưỡng dọn dẹp tòa nhà, giữ gìn lâm viên cùng với xử lý vụ gia tộc, thấy La Ngọc An đều cung kính gọi phu nhân.

      đến trước cánh cửa thứ hai bên trong, thân ảnh màu trắng bay ở trước cửa, là Tần thị thần tiến đến đón thê tử.

      Nhìn thấy , La Ngọc Tĩnh bước chân dừng lại, cái loại áp lực vô hình này càng thêm trầm trọng, giống như đối mặt với cự vật chăm chú nhìn, trong tiềm thức mà cảnh giác lên.

      Nhìn thấy , La Ngọc An cười giới thiệu hai người:

      “Nhị ca, đây là em em, Ngọc Tĩnh.”

      “Tiểu Tĩnh, đây là rể em, Tần thị thần.”

      Tần thị thần hề do dự, thái độ tự nhiên, mỉm cười há mồm liền : “Em .”

      La Ngọc Tĩnh nội tâm tràn ngập cảm xúc phức tạp, nhất thời còn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa thân phận giờ của chị mình, lại phải tiếp thu Thị Thần trở thành rể. So với nàng người trẻ tuổi này, Thị Thần cũ kĩ trầm ổn tuổi đống, kiến thức rộng rãi, coi như dứt khoát mà gọi người xong rồi.

      La Ngọc Tĩnh quả thực muốn hoài nghi, vị Thị Thần này có phải sớm biết chuyện của nàng hay , mới chút ý tứ kinh ngạc cũng có.

      Liếc mắt cái nhìn ra em có đôi mắt hoài nghi là biểu đạt ý tứ gì, La Ngọc An giải thích: “Nhị ca chuyện của em, buổi tối chi lại giải thích với ngài. Nhị ca tính tình thực tốt, em là em của chị, ngài đương nhiên có thể tiếp thu em.”

      La Ngọc Tĩnh nhìn rể có mặt nạ dường như mang mỉm cười, nhìn nhìn lại chị, bỗng nhiên cảm thấy hình như chị bị đối tượng của mình lây bệnh, cái cười này là tương tự vi diệu.

      “Đáng giận!” Ở trong lòng nàng sảng khoái mà .

      “Chào rể.” Vẫn thành mà gọi người.

      Lúc trước chỉ giản lược cảnh ngộ hai bên, giờ hai chị em ngồi xuống, lúc này mới có thể cẩn thận giao lưu, lần này liền càng thêm tỉ mỉ hơn.

      “Năm đó bốn người kia đều chết, sau khi bọn họ chết, những việc lúc trước bọn làm ra đều bị chị công bố. Thông qua Tần thị, toàn bộ Du Châu đều thiết lập bộ môn giám thị mới, sửa chữa luật pháp, từ nghiêm từ trọng xử lý loại án kiện này, tăng mạnh bảo hộ người bị hại ……”

      Nghe chị nhất nhất những việc này, La Ngọc Tĩnh thoải mái : “Chị, kỳ em để bụng, giờ thực tốt.”

      La Ngọc An: “Chính là chị thấy em vẫn có ưu sầu.”

      La Ngọc Tĩnh chần chừ: “Chị sống được tốt em an tâm rồi. giờ duy nhất em yên tâm chính là Khổ Sinh, ưu sầu cũng là vì .”

      La Ngọc An nghiêm nghị hỏi: “Chính là vị đạo trưởng cương thi em lúc ở xe, lần đầu tiên gặp mặt cảm thấy em là lệ quỷ muốn siêu độ em, dùng sọt tre đựng em , sau đó lại biến em thành cương thi còn đem em chôn?”

      “……” La Ngọc Tĩnh nghe xong chị ấy miêu tả, gian nan mà vãn hồi hình tượng cho cương thi đáng giận, “Chị, khả năng lúc em miêu tả có chút thiếu tâm nhãn, nhưng mà……”

      “Phụt.” La Ngọc An nháy mắt cười ra, “ cần giải thích, chị hiểu mà.”

      Nàng sao có thể nghe hiểu, trong lời của em mình có tình với người.

      trải qua việc như vậy, em mình còn có thể người, cái này làm cho nàng cảm thấy vui mừng. Có lẽ em ấy có thể ra khỏi bóng ma, chính là bởi vì tình cảm với . Nghĩ như thế, thể sinh ra tâm cảm kích với vị Khổ Sinh kia.

      “Em biết giờ ở đâu.” La Ngọc Tĩnh nhìn ngón tay mình, “Mọi người đều em ngủ 300 năm, lâu như vậy, tới tìm em, có phải xuất cái gì ngoài ý muốn .”

      La Ngọc An nhớ tới Nhị ca nhà mình gần 300 năm trước khí thiên địa biến hóa, tà tẫn tán, phỏng đoán tà thần chôn Tiểu Tĩnh đó cũng tiêu tán. Nàng đương nhiên như vậy, chỉ hỏi: “Tiểu Tĩnh, em có biết khả năng ở nơi nào sao?”

      La Ngọc Tĩnh đánh lên tinh thần cười cái với chị mình, trả lời: “Chúng em từ trước vẫn luôn khắp nơi, có nơi cố định, em chỉ biết sư môn ở Bạch Hạc quan, cụ thể ràng ở nơi nào.”

      “Nếu biết địa điểm, vậy tốt rồi, chừng có thể tìm được ở nơi đó.” La Ngọc An an ủi em, “Nghĩ theo hướng tốt, khả năng cũng bị chôn ở nơi đó, chừng đào đào khắp nơi, là có thể đào ra.”

      Sao có thể tùy tiện đào đào liền đào ra. La Ngọc Tĩnh trong lòng ràng Khổ Sinh ước chừng còn nữa, nhưng lại còn mang ít hy vọng, tựa như chị mình , nàng nhất định phải tận mắt nhìn xem, tìm chút mới có thể bỏ qua.

      Chỉ là……

      “Em ở đây thêm cùng chị thời gian rồi lại .” La Ngọc Tĩnh . 300 năm, cũng thiếu mấy ngày.

      La Ngọc An : “Bên này chị có chuyện gì, nào muốn em theo, hẳn là chị theo em tìm Bạch Hạc quan mới đúng a.”

      Lời tuy như thế.

      “Chị cùng em, Tần thị thần đáp ứng sao?” La Ngọc Tĩnh hỏi.

      “Ha ha, Nhị ca đương nhiên đáp ứng.” La Ngọc An trả lời.

      La Ngọc Tĩnh biểu tình phức tạp mà dời ánh mắt về phía cửa phòng, : “Nhưng mà chị, Tần thị thần ở nơi đó nhìn chị lâu.”

      Từ lúc các nàng bắt đầu chuyện, Thị Thần vẫn luôn bay ở bên kia cười mà , giống cái phướn sau lưng.

      La Ngọc An quay đầu lại hỏi: “Nhị ca, em theo Tiểu Tĩnh ra cửa chuyến được ?”

      Tần thị thần bay ở ngoài cửa thở dài: “Ai, được rồi. Vậy em phải sớm về sớm a.”

      La Ngọc An: “Vâng, mỗi ngày buổi tối em gọi video cho .”

      Cùng Thị Thần xong, La Ngọc An quay đầu đối diện ánh mắt em , : “Xem xem, chị Nhị ca thực dễ chuyện mà.”

      La Ngọc Tĩnh: “……” Là khá dễ chuyện, nhưng tại ngài ấy nhìn chằm chằm chị, bắt đầu nhìn chằm chằm em, ánh mắt này có ý tứ gì? Khuyên em thức thời? Nhìn em khó chịu?

      Tần thị thần đương nhiên có loại ý tứ này, chỉ có chút hiếm lạ thôi. Tình huống giờ trong mắt giống như thê tử mang về con mèo lưu lạc, vô cùng thương mà chiếu cố, nhưng con mèo nhìn qua có chút bài xích , vì thế chỉ có thể giống cha già bị ghét bỏ, ở khoảng cách xa gần đứng chắp tay sau lưng, mang theo tươi cười hiền từ hòa ái nhìn mèo con kêu meo meo với thê tử.

      “Trước tiên em ở này nghỉ ngơi tử tế, chị liền liên hệ người tra xem nơi nào có Bạch Hạc quan.” La Ngọc An đứng dậy, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại , “Đến lúc ăn cơm, đúng rồi Tiểu Tĩnh, em ăn người sao?”

      La Ngọc Tĩnh: “…… .” Chị của tôi nghiêm trang mà cái gì đáng sợ đó?!

      Nàng nhìn chị ra cửa, cùng Tần thị thần làm bạn xa, mơ hồ còn nghe hai người đối thoại.

      “Đến chuẩn bị cái gì ăn cho con bé, quá gầy.”

      “Bánh kem thế nào? Mỗi năm tảo mộ em đều phải làm cái loại này.”

      “Em sợ con bé giờ thích ăn bánh kem, nếu vẫn là sườn dê .”

      “Nếu là cương thi, tiết heo thế nào?”

      “……”

      La Ngọc Tĩnh: “……”
      sabera.tran, Tôm Thỏ, Alice Huynh4 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      trời ơi đỉnh dẫy. tác giả vòng nối đầu và cuối lại. bất ngờ quá. besttt
      heavydizzy, A fangMãi yêu editor thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      24 Sống lại (Nghe nơi này trước kia có tòa Bạch Hạc quan...)

      Núi Hóa Vân ở Phong Châu, nơi này từ trước là chỗ đất linh, truyền thuyết có tiên nhân ở đây tu tiên đắc đạo. Nhưng loại truyền thuyết này hư vô mờ mịt, cũng có ai chân chính tin tưởng, chỉ coi như chuyện xưa nghe chút.

      Mấy năm gần đây du lịch Phong Châu phát đạt, phàm là nơi có chút cảnh sắc đều bị khai phá bốn phía, kiến tạo khu du lịch, còn có ít công ty địa ốc ở đây mua đất xây nhà, muốn làm mấy thứ biệt thự an dưỡng “Sinh thái ban sơ, gần tự nhiên nhất”.

      núi Hóa Vân có tòa đạo quan, gọi là Bạch Hạc quan, địa phương lớn, thanh danh , dật ở trong núi ―― đáng tiếc giờ thời đại này, dù giấu ở núi sâu rừng già cũng bị phát , dật là thể dật, thậm chí còn bị người ta thu mua san bằng, dùng để kiến tạo biệt thự trong núi.

      Bạch Hạc quan giờ chỉ còn lại có lão đạo linh đinh, sống ngày tháng nghèo nàn, kiến trúc trong quan đều rách nát cũ kỹ, dù chưa san lấp, nhìn cũng lung lay sắp đổ, duy trì được bao lâu.

      Cả tòa núi Hóa Vân bị công ty địa ốc nhận thầu, tòa đạo quan nát trong núi này đương nhiên cũng giữ được, lão đạo được chút bồi thường, thở ngắn than dài, cũng chuẩn bị thu thập đồ vật trở về dưới núi, dùng tiền này dưỡng lão. Chẳng qua, trước khi rời , lão với người phụ trách tới đạo quan xem xét tình huống: “Nơi này chỗ khác đều có thể đập xây lại, duy chỉ chỗ, trăm triệu được động đến.”

      Lão đưa người tới căn phòng cao hẹp bằng người trong hậu viện, trong phòng đen sì thấy ánh mặt trời, chỉ ở giữa có cái giếng, miệng giếng trùng trùng điệp điệp bao trùm hoàng phù, dấu vết mới cũ đồng nhất, như là trấn áp thứ gì.

      “Đây là cái giếng trấn áp tà vật, từ Tổ sư gia khi đó bắt đầu, qua mấy trăm năm. Tổ sư gia từng , ngàn vạn thể tùy ý phá hoại phong ấn này, nếu hậu quả dám tưởng tượng!”

      Nghe lão đạo được nghiêm trọng, người phụ trách vô ngữ mà đánh giá nơi này vài lần, buồn cười : “Sao lão phía dưới trấn khóa ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, tổng cộng trăm lẻ tám ma quân ở bên trong ?”

      “Những thần thần quỷ quỷ gì đó, đều là cổ nhân tưởng tượng, sao lại tồn tại chân .”

      Lão đạo: “……”

      “Ai, nên lão đạo đều , vậy xuống núi thôi, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt .” Lão đạo dứt lời quả nhiên liền quay đầu mất.

      Người phụ trách cũng mặc kệ lão, nhưng ra tò mò cái giếng gọi là trấn áp tà vật này đến tột cùng có cái gì, tùy tay xé mở hoàng phù, đưa điện thoại di động chiếu chiếu vào miệng giếng, thăm dò xem.

      Hoàng phù trùng trùng điệp điệp vừa xé mở, phía dưới bỗng nhiên dâng lên cỗ khí lạnh, vẫn là tối đen thấy nửa điểm động tĩnh dưới giếng.

      Người phụ trách làm thế nào cũng nhìn lắm, thu hồi di động thầm: “Đến lúc đó trực tiếp lấp thôi.”

      Dù sao ở đây biệt thự bên , cũng muốn bán cho người khác, chính cũng mua nổi. Lại phải chính ở, quản trong đất rốt cuộc chôn thứ gì đâu.

      Sau đó bao lâu, đội thi công mang theo lượng lớn vật liệu xây dựng lên núi, quả nhiên ở gần đó xây lên biệt thự. Lớn lớn bé bé hai mươi tòa biệt thự tọa lạc trong núi, lưng dựa rừng rậm, mặt nhìn biển mây. Trong đó có hai tòa biệt thự ở gần chỗ Bạch Hạc quan cũ.

      .

      La Ngọc Tĩnh ở Cựu Trạch đêm, buổi sáng ngày hôm sau, thấy tỷ tỷ cầm tư liệu tới đây.

      “Tiểu Tĩnh, ngày hôm qua chị cho người tìm, tổng cộng tìm được ba Bạch Hạc quan, cái ở Giao Châu, cái ở Biện Châu, còn có cái ở Di Châu, em xem tư liệu có cảm thấy nơi nào quen thuộc hay , nếu có, chúng ta liền tìm lần lượt.”

      Hai chị em rời Cựu Trạch, Tần thị thần như cũ đưa người đến cửa, lại tha thiết dặn dò thê tử sớm trở về, La Ngọc Tĩnh nhìn thấy đều muốn cho chị mình ở lại.

      Tần Minh Vũ lúc trước gặp cùng với giỏi giang khác gọi là Tần Thị Nguyên làm trợ lý, mang theo đội bảo tiêu theo các nàng nhất nhất tìm kiếm hỏi thăm Bạch Hạc quan ở ba châu.

      Trong đó tòa gần trăm năm trước mới thành lập, lịch sử ngắn như vậy đương nhiên có khả năng là sư môn của Khổ Sinh.

      tòa khác lịch sử nhưng ra lâu, có thể tính ra ít nhất 500 năm, nhưng tọa lạc ở chỗ phố xá náo nhiệt, hương khói tràn đầy, mà tòa thành này cũng có ngàn năm lịch sử, tòa Bạch Hạc quan này từ lúc thành lập đến nay đều là người đến người .

      La Ngọc Tĩnh nhớ Khổ Sinh từng lần, sư môn có chút hẻo lánh, địa phương cũng lớn.

      tòa Bạch Hạc quan cuối cùng vấn đề chính là chiếm diện tích quá lớn, nguyên là tòa tiểu quan trong khu miếu Lão Quân, chỉ lấy tên Bạch Hạc quan. La Ngọc Tĩnh ở trong miếu hỏi hồi lâu, mới thể hết hy vọng, xác nhận ba tòa Bạch Hạc quan này đều phải nơi nàng muốn tìm.

      “Nếu phải, vậy lại tìm thêm xem, cần vội.” La Ngọc An theo em tìm kiếm, cũng cho người ngừng sưu tập tin tức về Bạch Hạc quan, mở rộng phạm vi, nới rộng điều kiện.

      Như thế qua thời gian, lại tìm được chỗ.

      “Núi Hóa Vân ở Phong Châu ……” La Ngọc An đưa văn tự và ảnh chụp tư liệu cho em mình, “Tiểu Tĩnh em xem, nơi này từ trước cũng có tòa Bạch Hạc quan, chẳng qua là quan , tồn tại. Mấy năm trước bị người ta mua, cải biến thành biệt thự, em muốn nơi đó xem ?”

      Nếu địa chỉ cũ đều còn, dù cho cũng nhìn thấy cái gì, nhưng tự mình chuyến, nhiều ít là có an ủi.

      Từ lúc được tu chỉnh ra khu biệt thự, san bằng đường lên, La Ngọc Tĩnh nhìn nóc nhà biệt thự ở giữa sườn núi như như , trong lòng ôm hy vọng.

      Các nàng lấy danh nghĩa mua biệt thự tới, có cố vấn đưa các nàng cùng xem nhà, giới thiệu cho các nàng tin tức cùng phương tiện cảnh sắc chung quanh vân vân.

      Cố vấn dọc đường đều thái độ ân cần ―― ân cần được, phía sau khách hàng theo đội bảo tiêu, còn có hai trợ lý nhìn rất lợi hại, là khách nhân có khả năng mua biệt thự.

      Nhưng hai vị nữ sĩ tới xem nhà, vị nhìn ôn hòa nhưng cái gì cũng , biết là tính toán gì, vị khác thoạt nhìn cũng vừa lòng lắm đối với biệt thự bọn họ nơi này, bộ dáng tâm nặng nề.

      Vậy thể được! Khách hàng có hứng thú với biệt thự của bọn họ nơi này, vậy bán ra ngoài thế nào đây!

      “Nghe nơi này trước kia có tòa Bạch Hạc quan?”

      Nghe vị nữ sĩ kia mỉm cười hỏi như vậy, cố vấn hai mắt sáng ngời, vừa lúc biết việc này, vì thế lập tức thao thao bất tuyệt bắt đầu về Bạch Hạc quan.

      Cũng vừa khéo, lúc trước người phụ trách tới kiểm tra tình huống là thân thích của , còn chút thú liên quan với , cho nên còn nhớ ràng.

      “Tòa Bạch Hạc quan đó tôi cũng chính mắt nhìn thấy, nhưng thân thích của tôi trước kia có tới xem lúc định san lấp. Khi đó trong quan hình như chỉ còn lại lão đạo sĩ, lại cũng rất thú vị, lão đạo sĩ còn trong quan có cái giếng trấn . Đương nhiên khẳng định là ở đây , chính là ít truyền thuyết về đạo quan ……”

      đến đây, cố vấn phát vị nữ sĩ vẻ mặt lạnh nhạt đáp lời đột nhiên ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía , hỏi: “Giếng trấn ?”

      Đưa các nàng tới trước biệt thự, cố vấn : “Gần đây chính là di chỉ Bạch Hạc quan.”

      Kỳ chính cũng xác định có ở chỗ này hay , lúc trước xây dựng cũng chưa từng tới, sao ràng cụ thể vị trí ở đâu, nhưng khách hàng cảm thấy hứng thú, chỉ có thể tùy tiện chỉ chỉ vị trí đại khái. Vừa vặn bên này có tòa biệt thự còn chưa bán , chừng họ lại coi trọng đó.

      La Ngọc Tĩnh đứng ở nơi này, cảm thấy trận tâm huyết dâng trào, nàng có loại dự cảm mãnh liệt nên lời, lúc trước ba tòa Bạch Hạc quan khác, nàng chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy.

      La Ngọc An thấy bộ dáng nàng liền hiểu, với cố vấn: “Nơi này tồi.”

      Sau đó nàng chỉ chỉ tòa biệt thự trước mặt cho Tần Minh Vũ, lại chỉ tòa biệt thự bên cạnh, : “Hai tòa này đều mua.”

      Gần chỗ này nhất cũng chính là hai biệt thự này, biệt thự còn lại đều cách khoảng.

      “Vâng, phu nhân.” Tần Minh Vũ mang theo cố vấn vẻ mặt kinh hỉ sang bên trao đổi việc mua sắm.

      Nếu Tần thị thần Du Châu giờ có vài người biết được, nhưng tập đoàn Tần thị Du Châu, đó chính là tập đoàn gia tộc lớn mà người thường cũng có thể biết. Nhưng tập đoàn này kỳ lạ nhất là bọn họ chỉ phát triển ở Du Châu, cơ bản châu khác hoạt động, khả năng có quan hệ với Du Châu là châu tự trị.

      Nghe bọn họ là người Tần thị Du Châu, cố vấn còn thấy hơi hiếm lạ, sao lại coi tiền như rác chạy từ xa đến xó xỉnh này mua biệt thự ít sử dụng.

      Bên này mới thỏa việc mua nhà, cố vấn liền nghe bên kia nữ trợ lý giỏi giang khác liên hệ, muốn tìm người tới đập tòa biệt thự này.

      Cố vấn: “……” Tử tế biệt thự đập liền đập, đây là thích của phú hào có tiền .

      La Ngọc Tĩnh vào ở tòa biệt thự bên cạnh kia, có chút khẩn trương chờ đợi đội ngũ Tần thị tới đây thi công khai quật ở chung quanh tòa biệt thự khác.

      Những người này đều ràng bọn họ phải tới xây nhà, mà là tới đào đồ vật, nhưng cụ thể đào cái gì cũng , bọn họ liên tiếp khai quật vài ngày, đất chung quanh đều lật lên lần, cái gì kỳ quái cũng chưa thể đào ra.

      Tâm tình La Ngọc Tĩnh cũng từ lúc bắt đầu kích động dần dần lắng đọng xuống.

      Nàng biết Khổ Sinh nhất định ở đây, nhưng biết còn tồn tại hay , khả năng chỉ chết ở nơi này, có lẽ nơi này mỗi giọt thổ nhưỡng, từng là thân thể .

      Từ trường thi công rời , La Ngọc Tĩnh tìm được chị mình dưới cái cây gần đó, chị ấy cầm di động gọi video, màn hình hướng vào rừng rậm biển mây trước mắt. Ngẫu nhiên ôn thanh tế ngữ câu, lời thực bình thường, cũng mang theo vài phần tự nhiên thân mật.

      Vừa thấy liền biết chị lại cùng Tần thị thần chuyện phiếm, mỗi ngày chị đều liên hệ với Tần thị thần ở Cựu Trạch, có chuyện gì cũng thích mở video, để ngài ấy nhìn cái người và cảnh bên ngoài, tựa hồ là lo lắng người tịch mịch.

      Phát giác em đến, La Ngọc An vẫy tay. La Ngọc Tĩnh qua, ngồi ở bên chị mình, đầu dựa vào chị : “Chị, chị theo em ra tháng, ngày mai chị về Cựu Trạch thôi.”

      La Ngọc An: “Sao lại thế? Ghét bỏ chị phiền người rồi?”

      La Ngọc Tĩnh: “Lúc em ở Cựu Trạch, cảm thấy có áp lực, thể ở lâu, nhưng chị và em trạng thái giống nhau, ở đó với chị mới tốt. Mặc kệ có thể tìm được Khổ Sinh hay , em cứ ở lại nơi này trước, bên này em cũng có việc gì, chị về trước .”

      Thấy thần sắc nàng giống cậy mạnh, La Ngọc An trong lòng thở dài tiếng, đáp ứng xuống: “Quá thời gian chị lại đến thăm em.”

      La Ngọc An trở về Cựu Trạch ở Du Châu, chỉ mang Tần Minh Vũ, để lại Tần Thị Nguyên tiếp tục chủ trì công tác khai quật. La Ngọc Tĩnh mình ở biệt thự bên cạnh, cự tuyệt chị kiến nghị tìm người tới chiếu cố nàng.

      Nàng giờ là cương thi, nếu có người sống khí huyết sung túc ngày ngày đêm đêm sinh hoạt ở bên cạnh, nàng lo lắng mình có lúc khống chế được đả thương người. Khổ Sinh có thể trông nàng, ngăn cản nàng ở bên cạnh nàng nữa.

      Hoàng hôn, công tác khai quật liên tục ngày tạm dừng, công nhân lục tục rời trở về nghỉ ngơi. La Ngọc Tĩnh ngồi ban công tòa biệt thự, khác nhìn về cái hố to nơi xa bị đào ra.

      Dưới ngầm sâu, bị tiếng gầm rú đào đất ngừng gần đây đánh thức, Khổ Sinh mở hai mắt. duỗi tay nhàng cào vỡ tấm ván gỗ cùng bùn đất phía , ngồi dậy.

      Tru Tà kiếm đặt ở trước ngực chảy xuống rơi vào trong tầm tay.

      Thanh kiếm này từng linh tính mười phần giờ mất linh tính, giống cây kiếm sắt bình thường, bị cầm trong tay cũng có nửa điểm bài xích.

      Khổ Sinh trong bóng đêm cảm thụ địa khí chút, phát giác có biến hóa long trời lở đất với trước khi bị phong ấn, thời gian trôi ở trong đầu cũng đặc biệt ràng, tự nhiên mà hiểu ra, qua 300 năm.

      người chỉ có phong ấn đơn giản, ngón tay hàm răng cùng đôi mắt đều có bất kì cái gì trói buộc.

      đột nhiên minh bạch.

      Khi đó trở lại Bạch Hạc quan, cho rằng các sư huynh sư điệt là cảm thấy quá mức nguy hiểm mới muốn lại lần nữa phong ấn , cũng muốn thương tổn sư huynh gần thọ nguyên cùng với đám sư điệt râu bạc, vì thế chưa từng giãy giụa.

      Nhưng tại xem ra, sư huynh và sư điệt năm đó có lẽ cũng là vì tranh thủ con đường sống cho .

      ―― bởi vì vốn nên chết ở dưới giếng, cho nên phong ấn ở dưới giếng, làm vô hạn gần với trạng thái “Chết”, mượn cái này giấu diếm thiên cơ, tránh thoát hồi đại kiếp nạn thiên địa linh khí tiêu tán, tà ám tiêu vong kia.

      Còn có Tru Tà kiếm chém giết hơn ngàn lệ quỷ cương thi, mặt trấn áp , mặt bảo vệ , vì thế thậm chí hao hết linh tính.

      Sư tổ, sư phụ, sư huynh còn có sư điệt, bọn họ mỗi người đều từng lo lắng làm hại nhân gian, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn cứ lựa chọn làm sống sót.
      sabera.tran, Tôm Thỏ, Chris_Luu4 others thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ôi may mắn gặp đc “đại gia đình” tốt
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      25 Gặp nhau (Lúc thế này còn rửa tay cái gì!...)

      Ánh trăng từ trong núi rừng dâng lên, La Ngọc Tĩnh vẫn cứ ngồi ở ban công.

      “Hôm nay trăng tròn.”

      “Hôm nay là mười lăm.”

      Di động truyền ra tiếng của chị và người khác chuyện với nhau. La Ngọc Tĩnh nhìn video trong di động, thấy bên kia chị quay ánh trăng bầu trời, : “Tiểu Tĩnh, em xem.”

      “Chị, chúng ta cùng nhìn mặt trăng, nơi này em cũng có thể thấy.” La Ngọc Tĩnh , ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trăng quả thực rất tròn, minh nguyệt thanh huy chiếu khắp đại địa.

      “Đúng vậy, tốt.” La Ngọc An .

      Có thể ở cùng thế giới, nhìn cùng ánh trăng, tốt. La Ngọc Tĩnh hiểu ý tứ của chị, giật mình, cảm thấy được an ủi.

      Tuy rằng chị trở lại Cựu Trạch, nhưng vẫn thường xuyên cùng nàng mở video, tựa như trước cùng nàng cũng thường mở video với Tần thị thần, chị ấy lo lắng họ ở mình tịch mịch.

      Bởi vì có thân nhân quý mất mà tìm lại cùng ở bên, La Ngọc Tĩnh mới sa vào bi thống vì đảo mắt thời gian qua 300 năm, người muốn gặp khả năng bao giờ gặp lại được.

      Trừ bi thống, nàng còn có rất nhiều vô thố và quen.

      quen thân thể này sợ rét lạnh, cần ăn uống, quen thế giới nơi mình sinh ra lớn lên này…… Ngủ say 300 năm đối với nàng mà là rất ngắn ngủi, nàng chỉ cảm thấy giờ mình còn đường tru tà vĩnh viễn hết, Khổ Sinh cõng nàng, nàng cầm Tru Tà kiếm, hai người dừng dừng.

      Nàng còn chưa qua mùa đông đó, nơi này sao là mùa hạ rồi.

      Giờ khắc La Ngọc Tĩnh cảm thấy bi thương khôn kể này, ở tầng hầm ngầm biệt thự miếng gạch bị phá, lộ ra cái động đất phía dưới mới vừa đào xong, xi măng hỗn độn bị đập vỡ, người đầy bụi đất cầm kiếm sắt từ bên trong chui ra.

      Khổ Sinh nhìn mặt tường mặt đất ở đây trơn bóng tinh xảo, lại nhận thấy được hơi thở quen thuộc đỉnh đầu, vì thế nâng bước lên .

      Trong phòng ngủ chỉ mở ngọn đèn đêm mông lung, đèn bên ngoài nhưng ra rất sáng. La Ngọc Tĩnh phát ngốc, bỗng nhiên thấy cửa phòng đứng hình bóng vô cùng quen thuộc.

      Nàng trừng lớn hai mắt, dám tin tưởng người mà mình vừa tưởng niệm bỗng nhiên lại xuất trước mặt, khỏi hoài nghi có phải mình xuất ảo giác hay , cúi đầu xoa xoa đôi mắt, lần thứ hai ngẩng đầu. Lần này, cửa phòng ngủ trống rỗng, bóng người kia thấy.

      Trong video La Ngọc An nhìn thấy động tác kỳ quái của nàng, hỏi: “Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?”

      La Ngọc Tĩnh thất vọng mà nhìn cửa, cười khổ: “Vừa rồi em xuất ảo giác, cho rằng Khổ Sinh ở ngay trước mặt.”

      Em thích Khổ Sinh đó như vậy sao? Thế nhưng đến ảo giác cũng xuất . La Ngọc An thầm nghĩ tình huống của em ấy có chút ổn, ngoài miệng an ủi : “Tiểu Tĩnh, nếu biệt thự bên kia khai quật được gì, vậy đào tòa biệt thự chỗ em , chừng chỉ là sai chỗ thôi.”

      La Ngọc Tĩnh cười khổ: “Sao có thể trùng hợp như vậy.”

      Lại Khổ Sinh mới vừa rồi đứng ở cửa nhìn thấy La Ngọc Tĩnh, rất là kinh ngạc nàng lại xuất ở chỗ này. Thấy nàng bỗng nhiên cúi đầu che đôi mắt, theo bản năng nhìn lên người, đầy người bùn đất bẩn thỉu, tay càng đầy bùn.

      Nghĩ đến La Ngọc Tĩnh có đam mê thích lau lau tẩy tẩy, liền xoay người sang bên chuẩn bị tìm chỗ tẩy rửa, thấy dưới lầu có hồ nước, xuống lầu ngồi xổm ở đó rửa tay.

      Đối với mình vừa rồi nhìn thấy “Ảo giác” mà canh cánh trong lòng, La Ngọc Tĩnh có chút vực nổi tinh thần, uể oải, lại nghe được phía dưới đứt quãng vang lên tiếng nước, nàng chuyển hướng, nhìn lại trong viện.

      Khổ Sinh quen thuộc ngồi xổm bên cạnh cái ao.

      La Ngọc Tĩnh: “…… Em lại xuất ảo giác.”

      Lúc này trong video đối diện, La Ngọc An ở đầu khác bình tĩnh hỏi: “Em ảo giác, là có người ngồi xổm bên cạnh cái ao ở phía dưới kia sao?”

      La Ngọc Tĩnh: “Vâng.”

      La Ngọc Tĩnh: “…… Vâng?” Vì sao chị có thể nhìn thấy ảo giác của nàng?

      , đúng! La Ngọc Tĩnh toàn bộ biểu tình trở nên kỳ quái, nàng đờ đẫn mà với chị mình ở đầu kia: “Chị, chờ lát nữa lại liên hệ.”

      Dứt lời ngắt video, trực tiếp bắt lấy lan can từ lầu hai nhảy xuống, thẳng đến bên bờ ao, giống như bắt phạm nhân mà đè lại Khổ Sinh.

      bắt được, người này là ! Căn bản phải ảo giác gì!

      Bị nàng đè lại, Khổ Sinh còn vẻ mặt kinh ngạc mạc danh mà nhìn chằm chằm nàng.

      La Ngọc Tĩnh có vô số lời nghẹn ở trong miệng, cuối cùng vẫn đối với gương mặt kia nhổ ra hai chữ: “Đáng giận!”

      Nàng túm lấy quần áo Khổ Sinh hô: “Vừa rồi ở lầu cũng là có phải , nhìn thấy em, chào hỏi tiếng trước lại chạy đến đây làm gì!”

      Khổ Sinh: “Đáng giận, phải ta đây rửa tay sao!”

      La Ngọc Tĩnh giận dữ: “Lúc thế này còn rửa tay cái gì!”

      Nàng vừa dùng sức, bộ quần áo đồ cổ 300 năm của Khổ Sinh xoẹt tiếng bị nàng kéo rách, lộ ra làn da phía dưới.

      Khổ Sinh thấy nàng kích động như vậy, bộ dáng hận thể cắn chết , khỏi lộ ra cảnh giác, mới vừa mở miệng, bị chặn trở về ―― La Ngọc Tĩnh cả người đâm vào trong lòng ngực , ấn ngã vào bên cạnh cái ao.

      Ôm cổ , La Ngọc Tĩnh khóc lớn.

      Khổ Sinh: “……” Tay ngo ngoe rục rịch muốn nâng lên bịt lỗ tai.

      Mới vừa nâng lên còn chưa đụng tới tai, lại bị La Ngọc Tĩnh nháy mắt bắt lấy ấn trở về: “ phải nghe, đừng nghĩ bịt lỗ tai!”

      Khổ Sinh chỉ đành buồn bực mà nằm mặt đất, nghe xong trận tiếng khóc đứt quãng, khóc đến cảm giác dường như toàn thân có kiến bò.

      Thẳng đến La Ngọc Tĩnh tự mình bò dậy, mới từ mặt đất xoay người dậy theo. La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên lại ghé sát vào , nhéo mặt còn bịt mặt, nhìn trái phải.

      “Phong ấn còn?”

      Khổ Sinh kéo ra quần áo bị nàng xé thành từng sợi, cho nàng nhìn: “Chỉ còn lại có phong ấn, phong bế sát khí người ta.”

      Tuy chỉ là phong ấn, nhưng cơ hồ cũng trải rộng hơn nửa ngực , phù văn phức tạp như là hình xăm màu đỏ, khảm làn da.

      “Tru Tà kiếm làm sao vậy?”

      “…… Mất linh tính.”

      La Ngọc Tĩnh vừa nghe, nâng Tru Tà kiếm, cảm giác vô cùng bi thương, nàng há mồm muốn khóc, Khổ Sinh nhanh chóng nhét cánh tay vào miệng nàng bịt lại.

      La Ngọc Tĩnh: “……” Khóc cũng được, khóc cũng được, trong miệng còn có đất.

      Căm giận mà vung nắm tay lên đập Khổ Sinh quyền.

      đau ngứa, Khổ Sinh tỏ vẻ sao cả, chỉ cần nàng khóc là được.

      “Làm cho bẩn thỉu như vậy, đầy người mùi bùn tanh, lúc này tắm rửa được.” La Ngọc Tĩnh .

      Khổ Sinh sắc mặt biến đổi, lui về phía sau muốn chạy trốn, lại bị La Ngọc Tĩnh bắt lấy: “Đừng nghĩ chạy! Mới vừa rồi phải còn ở đây tự mình rửa ráy sao!”

      Quần áo Khổ Sinh bị nàng kéo như vậy, từng sợ biến thành vỡ vun, rớt thẳng xuống, vừa vớt quần áo, vừa : “Đáng giận! Chính là vì muốn tắm rửa mới ở đây rửa tay trước!”

      Mặc kệ kêu lớn tiếng, La Ngọc Tĩnh vẫn ấn vào phòng tắm, đẩy mạnh vào bồn tắm, cầm khăn lông lau trận. Nước ấm đổ ập xuống làm Khổ Sinh chật vật mà che đôi mắt ngao ngao kêu lên, chen vào trong góc bồn tắm quay người . Nhìn như vậy, cơ hồ muốn ngay tại chỗ đào cái động giấu mình vào.

      La Ngọc Tĩnh chân đạp lên bồn tắm, chân đạp lên kệ bên cạnh, xoa tóc và lưng , xong rồi muốn lật lại, nhưng chết sống lật được.

      Nàng thoáng bình tĩnh lại, rốt cuộc ý thức được mình làm gì, buông tay : “…… Được rồi, tự làm.”

      Sau đó sang bên cẩn thận xoa xoa Tru Tà kiếm.

      Nửa giờ sau, Khổ Sinh bọc tấm thảm mỏng, ngồi xổm sô pha, đối diện với Tru Tà kiếm được La Ngọc Tĩnh lau đến lấp lánh tỏa sáng, cả hai đều chờ phơi khô, trầm mặc vô ngữ.

      La Ngọc Tĩnh cầm khăn lông khô tới đây, ngồi ở bên người Khổ Sinh xoa tóc rối cho . Nằm 300 năm, cứ cảm giác lại trở nên hấp tấp bộp chộp.

      Rửa sạch mùi tanh của đất, mùi hương thoang thoảng người Khổ Sinh trở nên dị thường ràng, là Hương Hương danh xứng với thực.

      Xoa tóc cho , xoa xoa, ánh mắt La Ngọc Tĩnh ngừng trở nên mê mang, cả người thò lại gần.

      Cảm thấy chóp mũi chợt lạnh, giọt nước ở mũi nàng, La Ngọc Tĩnh lúc này mới phát mình đưa mặt đến bên cổ Khổ Sinh. Nàng cắn răng có chút phát ngứa, ngượng ngùng mà lui ra phía sau, bỗng nhiên thấy Khổ Sinh yên lặng nâng tay lên, chọc cổ mình ra hai cái lỗ.

      Hai mắt đỏ bừng nhìn cổ tràn ra máu, La Ngọc Tĩnh quơ quơ đầu, vẫn có cách nào chống cự mà dán lên. Khổ Sinh bọc thảm ôm lấy người, ngẩng cổ dựa vào lưng ghế sô pha.

      Vết thương cổ tự động khép lại, chảy máu nữa, La Ngọc Tĩnh vẫn lẳng lặng dựa vào vai .

      Chưa ăn no, còn muốn ăn? Khổ Sinh lại nâng tay lên, đợi lại chọc ra hai cái lỗ, La Ngọc Tĩnh đè lại tay , túm lấy ôm vào trong ngực.

      “Em rất nhớ a.”

      ……

      Sáng sớm hôm sau, nhận được tin tức từ Cựu Trạch bên kia, trợ lý Tần Thị Nguyên vào biệt thự La Ngọc Tĩnh ở.

      Đối với bên trong biệt thự nhiều thêm người đàn ông kỳ quái, Tần Thị Nguyên câu cũng nhiều lời, trước lấy ra quần áo mà nhóm tiểu trợ lý chuẩn bị, sau đó ấy bưng camera : “Vị tiên sinh này, mời theo chụp ảnh giấy chứng nhận.”

      “Giấy chứng mình của vị tiên sinh này xử lý hỏa tốc, còn có các loại giấy chứng nhận khác bên này tôi đều chuẩn bị đầy đủ hết, nếu có cầu đặc biệt xin mời đưa ra, vị dụ như giấy phép phi hành vân vân.” đến đây, Tần Thị Nguyên nhìn hai vị trước mắt cái, hỏi, “Mạo muội hỏi chút, giấy hôn thú của hai vị có cần cùng làm luôn hay ?”

      La Ngọc Tĩnh: “Cái này …… cần, cảm ơn.”

      Tần Thị Nguyên rất là lý giải gật đầu: “Cũng đúng, rốt cuộc giờ còn có giai đoạn bình tĩnh trước ly hôn, ly hôn dễ, kết hôn cũng phải thận trọng. Vậy giấy hôn thú bên này tôi chưa chuẩn bị ngay.”

      La Ngọc Tĩnh: “……”

      Tần Thị Nguyên: “Còn nữa, công tác khai quật bên cạnh từ hôm nay trở liền tạm dừng, phu nhân bên kia muốn xây tòa biệt thự mới ở ngay tại chỗ cho hai vị, Tĩnh tiểu thư bên này có cầu gì sao?”

      ……

      Tần Thị Nguyên dẫn người rời rồi, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên từ trong đối thoại với ấy phát vấn đề.

      Nàng và Khổ Sinh, tựa hồ còn chưa xác định quan hệ.

      Tuy rằng hai người đồng sinh cộng tử, sớm chiều ở chung, tư thái thân mật thậm chí từng ôm nhau uống máu, nhưng bọn họ đều bất kỳ cái gì để xác định quan hệ. như vậy, giờ quan hệ của hai ngươi chỉ có thể định nghĩa là bằng hữu, cũng thể mang về gặp gia trưởng.

      “A, là như thế này sao?” Trong di động, chị cười .

      mình ngồi xổm trong góc sân, La Ngọc Tĩnh chống đầu, buồn bực : “ chính là đầu gỗ! Chờ trước, em lại phải chờ 300 năm , căn bản là biết cái gì!”

      La Ngọc An : “Chính là vì sao nhất định phải chờ trước? Tiểu Tĩnh, nếu thực thích với , khả năng cũng vẫn luôn đợi em đó.”

      La Ngọc An cảm thấy Khổ Sinh hẳn là hiểu , hiểu Tiểu Tĩnh thống khổ và bài xích, chờ đợi nàng khôi phục tổn thương.

      “Em và chị, chúng ta đều còn là nhân loại bình thường, Nhị ca của chị và Khổ Sinh của em cũng vậy, tương lai của chúng ta có lẽ rất dài, cũng có lẽ thực ngắn, còn có thể làm bạn bên nhau, mỗi ngày đều đáng giá cao hứng.”

      vất vả vào lúc này gặp lại ở đây, nếu có lời gì muốn , chuyện gì muốn làm, nhất định phải sớm ra, sớm làm, đừng để lại tiếc nuối.”
      sabera.tran, Alice Huynh, Tôm Thỏ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :