1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      12 Tươi cười (La Ngọc Tĩnh vừa nghe đáng giận, bỗng nhiên...)

      Hai người ở trong viện giằng co, mắt thấy phụ nhân kia sắp tỉnh, Khổ Sinh vẫn ngồi xổm càng thêm đau đầu “Mau tới đây, chúng ta cần phải .”

      La Ngọc Tĩnh “Ngươi dẫn ta tìm Bành Nguyên, nàng ấy cho dù phải bị ngươi tru sát, trước đó ta cũng muốn để nàng ấy tự tay giết Bành Nguyên!”

      Khổ Sinh lớn tiếng “Ta thể!”

      La Ngọc Tĩnh giận dữ “Vậy ngươi có bản lĩnh tới đây!”

      Khổ Sinh bị nàng chọc giận đến xoay quanh vòng, lại nổi cáu với Tru Tà kiếm “Đều là do ngày thường ngươi dung túng nàng!”

      Phụ nhân tỉnh lại, hoảng sợ chạy ra, hô “A Trà! Nữ nhi! A! Ngươi trả lại nữ nhi cho ta!”

      Bà đánh tới Khổ Sinh, Khổ Sinh trốn chút, lại thấy La Ngọc Tĩnh muốn nhúc nhích, bất đắc dĩ đành phải tạm thời tránh , từ tường nhảy ra ngoài.

      thối mặt ngồi xổm thân cây gần đó, chờ La Ngọc Tĩnh cũng bị đuổi ra, ai ngờ chờ mãi chờ mãi, La Ngọc Tĩnh vẫn luôn ở trong viện chưa từng ra.

      Nàng ngồi ở bên cạnh giếng nước thấp giọng cái gì đó cùng phụ nhân kia, đến phụ nhân vẫn luôn lau nước mắt, lại ôm nàng khóc lớn hồi.

      Khổ Sinh ngồi xổm cây, thấy hai người lâu, thậm chí thấy phụ nhân nấu chén mì cho La Ngọc Tĩnh, nàng liền ngồi ở giếng nước ăn mỳ.

      “Đáng giận……” Khổ Sinh đè trán mình, đợi mãi hồi lâu mới thấy La Ngọc Tĩnh mở cửa ra.

      Nàng thập thò tìm kiếm chung quanh, ước chừng là tìm thân ảnh , thấy mới trốn ra cửa chạy lên đường cái. Lúc này trời tối xuống, đường có ai, nàng chạy theo phương hướng nào đó.

      Khổ Sinh dẫm tường viện các nhà, ôm kiếm theo phía sau nàng.

      La Ngọc Tĩnh quả nhiên tìm được Bành gia ở thành tây, ngoài tường viện Bành gia có cây bạch ngọc lan cao lớn, cánh hoa trắng tinh rụng đầy đất, từ cây ngọc lan nàng bò lên đầu tường, nhảy vào sân Bành gia.

      theo sau nàng, Khổ Sinh lầm bầm lầu bầu “Ta dạy nàng trèo tường, nào ngờ được hôm nay?”

      ngày thường tru tà sát quỷ, mang theo La Ngọc Tĩnh trèo tường vào nhà người khác đều quen, dưỡng cho lá gan nàng cũng trở nên lớn như vậy, mình người cũng dám hành lỗ mãng như thế.

      Sân Bành gia lớn , tòa nhà hai dãy, lúc này đa số mọi người đều ngủ sớm, thời gian này ăn xong cơm chiều chuẩn bị nghỉ ngơi. La Ngọc Tĩnh ngồi xổm trong bụi hoa, tiền thính còn sáng đèn, nghe các nữ nhân đánh bài chuyện. Nàng đợi trong chốc lát, nghe bọn họ đến Bành Nguyên, người , uống rượu ngủ ở phía sau rồi.

      Thấy bọn họ cũng chưa chú ý bên này, La Ngọc Tĩnh thừa dịp bóng đêm xẹt qua cửa, chạy đến dãy nhà sau trong viện. Khi nàng đứng dậy, trong phòng có người thấy cái bóng trắng từ bên ngoài xẹt qua, a tiếng, đứng dậy muốn xem xét.

      Ngồi xổm tường, Khổ Sinh bắn ngón tay ra, búng viên đá vào trong phòng, đánh nát cái chậu hoa, dời chú ý của mấy người.

      dẫm lên tường cùng La Ngọc Tĩnh vào hậu viện, có lẽ là vận khí tốt, hậu viện chỉ có phòng có đèn sáng, cửa sổ còn mở ra, La Ngọc Tĩnh nhìn về phía trước, thấy Bành Nguyên đầy người mùi rượu, nằm giường nghỉ ngơi.

      Từ cửa sổ nhảy vào, thấy Bành Nguyên giường mặt mũi bầm dập, quả là nam nhân ban ngày đáp lời cùng nàng kia. La Ngọc Tĩnh đánh nát tượng đất ở trước giường, mắt thấy cái bóng màu đen từ tượng đất chui ra, nhào lên giường Bành Nguyên.

      Đổng Tiểu Trà bởi vì bị tà pháp nhiếp hồn nhập vào đất, hoàn toàn thể ngưng tụ hình người, nửa là người, nửa biến thành đoàn oán khí giương nanh múa vuốt. Từ lúc nàng bị thả ra từ tượng đất, oán khí mà Khổ Sinh cảm ứng nháy mắt trở nên ràng.

      Chờ đó là chờ giờ khắc nàng ấy từ tượng đất ra này!

      Tru Tà kiếm như tia chớp từ ngoài cửa sổ bay vào, đâm thẳng Đổng Tiểu Trà. La Ngọc Tĩnh đứng ở bên sớm biết Khổ Sinh khẳng định theo mình, cũng biết nhất định ra tay, cho nên vừa thấy Tru Tà kiếm, nàng chút do dự vỗ tay bắt lấy.

      Đôi tay từng tinh tế rửa sạch Tru Tà kiếm, lúc này gắt gao nắm lấy mũi kiếm, máu tươi theo cổ tay của nàng uốn lượn chảy xuống, nhuộm tay áo trắng tinh thành màu đỏ tươi.

      Tru Tà kiếm hãy còn rung động, muốn chấn rớt tay nàng để tru sát lệ quỷ phía sau, nhưng nó càng rung động, La Ngọc Tĩnh lại nắm càng chặt.

      Trong phòng huyết tinh khí chọc cho lệ quỷ Đổng Tiểu Trà cuồng tính quá độ, hắc khí chui vào trong tai mũi miệng Bành Nguyên. nương này sinh thời nhút nhát ngượng ngùng, giờ cười hì hì dùng tay xả đầu lưỡi Bành Nguyên, xé mở ngực …… Bành Nguyên tỉnh, khóe mắt muốn nứt ra nhưng có cách nào giãy giụa, tứ chi nhốt ở giường run rẩy, chịu đựng thống khổ và tra tấn lớn, trơ mắt nhìn da thịt ở ngực mình bị xé rách.

      Lòng bàn tay La Ngọc Tĩnh bị kiếm phong sắc bén của Tru Tà kiếm cắt ra hai vết thương lớn, nhưng mà trong tiếng cười của Đổng Tiểu Trà và tiếng kêu rên thống khổ của Bành Nguyên, nàng cũng cười theo, tươi cười kia là xán lạn chưa bao giờ có.

      Khổ Sinh ngồi xổm khung cửa sổ, trầm mặc nhìn nàng, giống ngày xưa thể làm gì chỉ có thể lớn tiếng kêu đáng giận, giờ khắc này Khổ Sinh có vẻ lạnh nhạt thâm trầm.

      Nhìn ánh mắt , La Ngọc Tĩnh thế nhưng sinh ra chút cảm giác sợ hãi rất , nhưng thực nhanh nàng liền kiên định mà nhìn trở về, trong tay càng thêm dùng sức, phảng phất cho , ta chính là muốn như vậy, ngươi cũng thể ngăn cản ta.

      nhìn Bành Nguyên chết và lệ quỷ Đổng Tiểu Trà ăn người, Khổ Sinh nhìn chăm chú La Ngọc Tĩnh có biết, hôm nay thả ra lệ quỷ, rồi ta giết nàng ấy, khiến người này chết , phần tội nghiệt này gia tăng lên người .”

      “Buồn cười, tội nghiệt chó má cái gì, có , ta để bụng.” La Ngọc Tĩnh cười lạnh, “Ta cũng là lệ quỷ, sớm hay muộn cũng phải bị giết, có tội nghiệt hay có quan hệ gì, ta tình nguyện đầy người tội nghiệt, người giống như vậy, ta gặp kẻ giết kẻ!”

      Khổ Sinh từ cửa sổ nhảy xuống, đến trước mặt nàng, ở trong ánh mắt cảnh giác của nàng nắm lấy chuôi Tru Tà kiếm, Tru Tà kiếm dừng chấn động “Buông ra.”

      La Ngọc Tĩnh bất động, Khổ Sinh thở dài tiếng “ chết, lệ quỷ này ăn người, lập tức muốn ăn người có quan hệ huyết thống với nàng ấy, còn muốn cản ta giết nàng ấy?”

      La Ngọc Tĩnh nhìn ra sau, Đổng Tiểu Trà nằm ở người Bành Nguyên, cắn nuốt trái tim , tư thái giống như dã thú, mà Bành Nguyên hai mắt mở to mà chết.

      Nàng buông tay ra, nhìn Khổ Sinh cầm thanh kiếm dính máu nàng tru diệt Đổng Tiểu Trà.

      Khổ Sinh rất lợi hại, tựa hồ có lệ quỷ nào có thể chạy thoát dưới tay , Đổng Tiểu Trà ăn người cũng giống vậy, nàng ấy thể đào tẩu, bị Khổ Sinh kiếm xuyên thấu, hóa thành sương khói tan , như vậy mất toàn bộ dấu vết ở đời.

      >>

      Có trong nháy mắt như vậy, nàng cảm thấy mặt Đổng Tiểu Trà dữ tợn biến thành chính mặt mình, cuối cùng tiêu tán ở dưới kiếm Khổ Sinh.

      Đứng bên cạnh nhìn màn này, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên nghĩ, trước khi nàng đưa tượng đất Đổng Tiểu Trà tới nơi này, với mẫu thân nàng ấy, để Đổng Tiểu Trà an giấc ngàn thu.

      giờ Đổng Tiểu Trà tự tay giết chết Bành Nguyên, trước khi bị Tru Tà kiếm trừ bỏ, nàng ấy có cảm giác được lát vui sướng an giấc ngàn thu hay ? Nàng ấy có sao?

      Thu kiếm, Khổ Sinh quay lại đến trước mặt La Ngọc Tĩnh. Nàng nhìn nơi hư vô, mặt vừa rồi còn cười đến xán lạn, lại biến thành hờ hững cùng u buồn ngày thường.

      Bên chân nàng, máu tươi tí tách còn giọt, cơ hồ tụ thành vũng máu , nhưng nàng hình như hoàn toàn phát , cũng để bụng.

      Khổ Sinh tiến lên tay chặn ngang bế nàng lên, khiêng nàng rời khỏi Bành trạch. La Ngọc Tĩnh ghé vào vai , cảm giác được mất máu choáng váng, huyết tinh khí người nàng che giấu mùi hương nhàn nhạt người .

      Đưa La Ngọc Tĩnh tới miếu người gần đó, Khổ Sinh để những tạp vật tùy thân xuống.

      Lấy ra an hồn hương đốt lên, lại lấy ra mực máu, bóp tay nàng, ở mu bàn tay nàng bôi mực vẽ bùa. Vẽ cầm máu phù, dán lên hai đạo hoàng phù, lại dùng vải bọc lên.

      Lúc làm những việc này, thiết chỉ bộ ngón tay ngừng phát ra tiếng leng keng.

      Bởi vì mất máu quá nhiều, gương mặt La Ngọc Tĩnh tái nhợt, tóc đen nhánh, ngồi ở dưới ánh đèn, càng như là du hồn nữ quỷ. tay áo và vạt áo nàng đều là máu, biểu tình kích động dâng cao trước đây qua , ra chút mê mang trầm xuống.

      “Mới vừa rồi ta thấy cười đến cao hứng, thay người ta báo thù, vui vẻ như thế?” Khổ Sinh buông tay nàng ra .

      Tay còn mang theo vết máu bởi vì đau đớn mà run nhè , La Ngọc Tĩnh sửng sốt, nâng tay lên sờ sờ mặt mình, giơ lên cái cười cứng đờ, “Ta trước kia thích cười nhất.”

      Giáo viên của nàng cười nàng “Mỗi ngày đều thấy em cười đến vui vẻ như vậy, có chuyện gì cao hứng a?”

      Chị nàng “Tiểu Tĩnh của chúng ta cười rộ lên giống đóa hoa hướng dương, là đẹp.”

      Nàng trước kia thực thích cười, phải bởi vì có rất nhiều vui sướng, mà là bởi vì còn chưa từng gặp phải hắc ám.

      “Ta biến thành cái dạng tại này, dù tỷ tỷ của ta giờ đứng ở trước mặt, cũng nhận ra ta. Ta bị bệnh, khỏe, cũng cần khỏe lại.”

      Khổ Sinh băng bó vết thương cho nàng xong, lại rút Tru Tà kiếm ra chà lau vết máu bên . rất ít lau kiếm, nhưng hôm nay huyết sắc này nhìn có chút chói mắt.

      bất đồng cùng lệ quỷ khác, còn lưu giữ thần trí, nếu có thể chủ động đánh tan lệ khí, có lẽ có thể lấy thân phận nhân loại sống lâu thêm ít…… có tội nghiệt, mới có thể tu sang kiếp sau.” Khổ Sinh chậm rãi .

      Nhân thân mang tội nghiệt, kiếp sau là cá trùng tẩu thú. Mà lệ quỷ đến kiếp sau cũng có, trừ phi có khí vận phi phàm, tu thành đại công đức tan lệ khí oán khí, mới lại nhập luân hồi.

      Ý thức được có ý tứ gì, La Ngọc Tĩnh sửng sốt, có chút hoảng loạn “Ngươi muốn giết ta sao?”

      được,” nàng thực nhanh lắc đầu, “Nếu có kiếp sau, với ta mà mới là đáng sợ nhất.”

      Nàng bắt lấy cánh tay Khổ Sinh, xem biểu tình của , chấp nhất được, ngươi nhất định phải giết ta, ngươi qua mấy năm chờ ta chết liền tru sát ta, phải ngươi muốn giết rất nhiều lệ quỷ mới có thể sao!”

      Đôi mắt Khổ Sinh đen nhánh, mí mắt hơi mỏng có hai vệt đỏ, sát đến gần, La Ngọc Tĩnh nhìn đôi mắt , trong lòng kích động bỗng nhiên chậm rãi lạnh xuống, nàng hồi tưởng lại mới vừa , đột nhiên ý thức được cái gì.

      “Buông tay! Tay lại đổ máu!” Khổ Sinh bóp cổ tay của nàng cả giận , “ khi như vậy, ngày sau sống yên ổn chút, lại làm chuyện như hôm nay, ta giết , để cho làm lệ quỷ, thu vào trong hồ lô đâu được, có nghe !”

      La Ngọc Tĩnh khó được nghe lời, có chút biết làm sao, thành gật gật đầu. Nàng về sau cũng gì nữa, buồn ngủ mà cuộn tròn lại ngủ. Ban đêm yên tĩnh, Khổ Sinh nhìn khuôn mặt nàng trong chốc lát, xoa xoa Tru Tà kiếm bên người.

      Tay bị thương, rất nhiều chuyện làm được, Khổ Sinh lại phải nấu cơm cho nàng, còn phải đút cơm cho nàng.

      Có lẽ là bị lời lúc trước của dọa sợ, nhiều ngày nay La Ngọc Tĩnh rất ngoan ngoãn, Khổ Sinh đút cái gì nàng cũng ăn, lúc nấu cơm cũng lấy cái loại ánh mắt quỷ dị buộc rửa tay ba lần, dù cho ăn phải sợi tóc cũng……

      “Phi.” La Ngọc Tĩnh phun tóc ra , “Đáng giận.”

      Khổ Sinh “……”

      Lại qua mấy ngày, La Ngọc Tĩnh đưa ra cầu “Ta muốn gội đầu.”

      Khổ Sinh “Tay còn chưa tốt, nửa tháng sau lại .”

      La Ngọc Tĩnh lời, bị cõng ở sau lưng, bắt đầu dùng đầu đâm đầu , Khổ Sinh hoài nghi nàng muốn đâm chết chính mình.

      gội đầu thực ngứa.” La Ngọc Tĩnh .

      Bất đắc dĩ, Khổ Sinh chỉ phải dừng lại gội đầu cho nàng, đáng thương đời này chính mình cũng chưa từng gội, cũng đáng thương La Ngọc Tĩnh, cảm giác tóc với da đầu đều sắp bị kéo xuống. Gội đầu mà thôi, hai người đều cảm giác mất nửa cái mạng.

      “Cương thi tốt, cương thi cần ăn uống, cần tắm rửa.” La Ngọc Tĩnh nhìn đầu tóc Khổ Sinh, vĩnh viễn thoải mái thanh tân xoã tung như vậy. dù sao cũng chết, dù bẩn cũng chỉ có chút tro bụi bề ngoài, giống như cục đá ngoài trời, nước mưa đổ lên liền sạch .

      người ta ngứa.” La Ngọc Tĩnh nhìn hai cái tay mình bị bọc lại .

      Khổ Sinh “…… được!”

      La Ngọc Tĩnh “Ta bảo ngươi giúp ta tắm rửa, ta chỉ câu.”

      Khổ Sinh phát gần đây nàng đối với tựa hồ có chút ỷ lại, hơn nữa, nàng còn có đầu não mà xin lỗi .

      “Vì sao phải xin lỗi ta?” Khổ Sinh nàng suy nghĩ cái gì.

      La Ngọc Tĩnh “Ngươi hiểu.”

      Khổ Sinh “…… Đáng giận!”

      La Ngọc Tĩnh vừa nghe đáng giận, bỗng nhiên cười rộ lên. Tuy rằng phải thực xán lạn, nhưng nàng biết vì sao lại cười, còn cười với .
      sabera.tran, Alice Huynh, Chris_Luu4 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      13 Thay đổi (Bây giờ ta muốn vì người ta an giấc ngàn thu....)

      Tiến vào phạm vi Nghiên Châu, thời gian tới thời tiết đầu hạ, vết thương tay La Ngọc Tĩnh khỏi hẳn, chỉ để lại hai vết sẹo hồng nhạt.

      Liên tiếp mấy ngày, các nàng cũng gặp tà quỷ quái gì, La Ngọc Tĩnh cảm thấy đúng. Lúc trước nàng hề hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu thế giới này, nhưng mấy tháng sau, nhiều ít cũng có chút hiểu biết, liền đoán được: “Nơi này là địa bàn của vị Thị Thần sao?”

      Đều nơi của Thị Thần, thanh tịnh an bình, sinh tà ám, đường này tới, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy chút tiểu tinh quái vô hại lui tới ở rừng rậm đất hoang. Ven đường dã miếu biết tên ít rất nhiều, nhưng ra khi nhà người ta xin nước uống, thấy ít nhà cung phụng tòa điện thờ , thờ phụng tiểu tượng của Thị Thần.

      “Địa phương này chắc ít có lệ quỷ, tới nơi này làm cái gì?” La Ngọc Tĩnh hỏi.

      “Nơi này Thị Thần họ La.” Khổ Sinh .

      “La? Ngươi riêng mang ta tới đây?” La Ngọc Tĩnh cả kinh, “Ngươi phải biết, ta họ La, nhưng thân thể này phải họ La, ta thậm chí phải người nơi này, ngươi dẫn ta tới nơi này có ích lợi gì?”

      Khổ Sinh : “Ở người , ta nhìn thấy chút kỳ lạ, hẳn là cũng được Thị Thần phù hộ.” Nhưng rốt cuộc trở thành Thị Thần, thấy lắm rốt cuộc La Ngọc Tĩnh là chuyện thế nào, vì thế mới có thể mang nàng đến Nghiên Châu, muốn ngược dòng đoạn nhân duyên từ người nàng, cởi bỏ khúc mắc của nàng.

      La Ngọc Tĩnh tuy ràng lắm người mình có cái gì kỳ quái, nhưng nàng vẫn xem trọng việc gặp La thị thần này, từ phía sau xoay đầu lại, túm lấy tóc của : “Thôi bỏ , phải Thị Thần đều rất khó nhìn thấy sao, khẳng định là ngươi muốn xông vào, vạn nhất đánh lại làm sao.”

      Khổ Sinh: “Lần đó ngủ ở trong quan tài, ta đưa tới dinh thự Thị Thần.”

      La Ngọc Tĩnh: “…… Nguyên lai là tái phạm.”

      Tuy rằng Khổ Sinh thực đơn giản, nhưng lúc này đây chung quy vẫn bất đồng với lần trước. Từ lúc vào thành Tô V, bước chân liền hơi có chút trầm trọng. Chỉ vì nơi này bao phủ khí tràng của La thị thần, vị Thị Thần này ràng dị thường bài xích người từ bên ngoài đến, đặc biệt là “Tà thần” sa đọa thành cương thi như .

      đến mức bước khó , cũng như vai cõng tòa núi lớn. Bất quá, chào đón thế nào. Khổ Sinh vẫn nhanh về phía trước, tới núi Hành Vân ngoài thành Tô V.

      Nghiên Châu là nơi phong cảnh tú lệ trứ danh, Hành Vân sơn cũng là linh sơn nổi danh nơi đây, xa xa nhìn lại, trong núi mảnh thâm lục thiển hồng, may bay vờn quanh.

      Liên miên trắng đen hai màu kiến trúc dò ra ở đầu ngọn cây, theo thế núi phập phồng tu sửa mà lên, hợp thành tòa thành trì lớn nhưng tinh mỹ ở trong núi, đó là nơi của La thị thần, tổ địa của La thị.

      đến dưới Hành Vân sơn, đám người từ núi chạy xuống, ngăn ở trước mặt bọn họ : “Dù khách nhân từ nơi nào đến, tổ địa La thị đều chào đón, xin mời quay về.”

      Bội đao đeo bên hông bọn họ, bộ dáng trận địa sẵn sàng đón quân địch.

      Thấy tư thế này, La Ngọc Tĩnh túm túm lỗ tai Khổ Sinh, : “Thôi, thôi.”

      Khổ Sinh cho nàng túm tai, kéo tay nàng xuống.

      “Chậm , vị khách nhân này có thể , Thị Thần chúng ta phân phó, lưu nàng lại.” Đám người đeo bội đao đứng ở núi lại chỉ tay vào La Ngọc Tĩnh, nghiêm nghị .

      Khổ Sinh sớm có đoán trước, rút La Ngọc Tĩnh từ sau lưng xuống, đẩy ra phía trước: “ .”

      La Ngọc Tĩnh quay đầu hoài nghi : “Ngươi muốn ném ta lại đây, tự mình chạy trốn?”

      Khổ Sinh: “Ta ở chỗ này chờ , sớm về sớm.”

      hai, chưa từng lừa gạt người, La Ngọc Tĩnh thấy dứt lời ngồi xếp bằng ở bên cạnh núi, mặc kệ những người đó như hổ rình mồi, như là muốn chờ nàng.

      Nàng mơ màng hồ đồ bị đẩy ra, lại bị đám người kia đưa , nữ tử tới đây dắt nàng lên núi, xuyên qua rất nhiều kiến trúc hắc bạch phân minh.

      Nơi này còn có học đường, đám tiểu hài tử đọc sách, mái ngói cong cong có chim tước đậu kêu pi pi, xen kẽ cùng tiếng đám tiểu hài tử đọc sách, tôn nhau lên thành thú.

      Ven đường bên trong cánh cửa dò ra mấy cái đầu của nữ hài trẻ tuổi, lại rụt trở về thực nhanh, tiếng các nàng chuyện ở trong tường cũng có thể để người bên ngoài nghe được ràng:

      “Đây là người nào?”

      “Nghe là phương xa tới, muốn gặp Thị Thần.”

      “Nàng có chỗ nào đặc thù? Sao có thể gặp Thị Thần, giờ cũng năm tiết.”

      “Lớn lên ra rất đẹp, nhưng đầu mang chút thoa hoa, có hơi đáng tiếc.”

      Nữ tử dẫn đường mặt tươi cười đều duy trì được, hô với bên trong cánh cửa: “ làm còn ở này cái gì đâu! Quá thất lễ!”

      “Ha ha ha dám!” “Giờ liền !” đám nữ hài hi hi ha ha chạy trốn.

      Càng lên cao càng yên lặng, vết chân ít dần, cuối cùng nàng được dắt đến trước tòa lâu sáu tầng. hồ sen cong hình trăng non nhợt nhạt, nở đầy hoa sen trắng, vờn quanh ở bên.

      “Thị Thần ở bên trong chờ ngươi, .” Nữ tử dẫn đường .

      La Ngọc Tĩnh ở đường dù gặp những ma quỷ quái giương nanh múa vuốt đó còn sợ, lúc này đối mặt toàn lâu này, lại bỗng nhiên tâm sinh cỗ kính sợ. Tiến vào lâu, đó là bài vị thành hàng, hướng lên lầu, khắp nơi trống rỗng, chỉ có cái điện thờ đóng chắt, phía trước đặt cái đệm hương bồ.

      Đứng tại chỗ nhìn xung quanh khắp nơi, La Ngọc Tĩnh biết nên làm gì. Bỗng nhiên, nàng cảm giác phía sau bị đôi tay vô hình đẩy vào trước đệm hương bồ, bùm tiếng quỳ xuống, tay lại có ý thức của mình vê ba cây hương châm lửa cắm lên.

      Lúc này điện thờ đóng mở ra, vạt áo màu đen vẽ sen trắng triển khai ở trước mặt nàng, La Ngọc Tĩnh chỉ cảm thấy đầu nâng nổi, bàn tay nhàng ấn đỉnh đầu nàng vuốt ve.

      Sờ soạng đầu nàng lát, thanh : “Là hậu tự La gia ta …… Nhưng con tựa hồ nên xuất vào lúc này.”

      Làm Thị Thần được nhiều thế hệ cung phụng, La thị thần có thể cảm giác được tộc nhân của mình. Giữa Thị Thần và tộc nhân có “Nhân quả” cắt đứt, bởi vậy có thể cảm giác được đây xác là hài tử cần phù hộ, nhưng nàng lại thập phần kỳ quái.

      Tựa sinh sinh, tựa chết chết, ở đời này, hồn ở bỉ thế, hơn nữa…… “ người con có ác nghiệt.” La thị thần đáp.

      La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu, thấy Thị Thần trước mặt khuôn mặt hỗn độn, như sương mù mơ hồ tụ tán. Khí thế uy nghiêm sơ lãnh, như là vị trưởng bối thân mật còn thực nghiêm khắc.

      Nàng khẽ cắn môi, ngăn chặn nội tâm phẫn nộ hỏi: “Cái dạng ác nghiệt gì? Là bởi vì con làm lệ quỷ giết người?”

      La thị thần đáp: “‘ác’ là hủy diệt người khác, cũng tự hủy diệt mình. ‘nghiệt’ là dây dưa rối loạn nhân quả.”

      La Ngọc Tĩnh sửng sốt, trong miệng nhấm nuốt những lời này, hình như có sở ngộ, lại có cách nào hoàn toàn minh bạch.

      “Nhưng người con đồng thời có lực tâm nguyện cường đại, có người vì con cung phụng hương khói, là thân nhân huyết mạch của con.” La thị thần vươn tay ở trán La Ngọc Tĩnh xoa xoa vô căn cứ, cảm ứng được cổ liên hệ vận mệnh chú định như như kia.

      “……thân nhân huyết mạch?” Thân nhân nàng, cũng chỉ cón lại chị La Ngọc An. Trừ chị ấy, thế giới có ai khác vì nàng cung phụng hương khói.

      Chị …… chị ấy còn nghĩ đến nàng sao? bởi vì nàng mang đến phiền toái mà tức giận nàng, quyết định quên người em yếu đuối này sao?

      “Làm sao có thể, chị ấy ở thế giới này a……” La Ngọc Tĩnh lẩm bẩm .

      Nàng vẫn luôn thể khẳng định nơi chỗ của mình ở thế giới tại này, có phải là nàng tới thế giới trước đây, bởi vì nàng ở đời sau, chưa từng nghe Thị Thần tồn tại, cũng chưa từng gặp được những vật phải người thế này.

      “Đợi ta ngược dòng ――” La thị thần đáp.

      La Ngọc Tĩnh cảm giác giữa trán chợt lạnh, thân thể phát trầm, thần hồn lại thổi lên .

      Nàng nhớ lại ký ức tuổi , khi đó cha mẹ vẫn còn, họ là gia đình bình phàm bình thường. Sau đó cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, nàng học chị đón nàng, ràng chính chị ấy cũng vẫn là học sinh. Còn có kiện kia …… Quá khứ của nàng từng màn lên, giống phong cảnh ngoài cửa sổ đoàn tàu gào thét lướt qua bên người nàng.

      Cuối cùng, nàng nghe được thanh chị La Ngọc An giống như thở dài, chị ấy :

      【 Em , em thân của chị, chị hy vọng em có thể an giấc ngàn thu. 】

      La Ngọc Tĩnh mở to mắt, nước mắt chảy xuống. Nàng trong mênh mang nghe được La thị thần : “Con và vị thân nhân có thân duyên nhân quả chưa đứt, ác nghiệt cùng chia sẻ, hương khói cung phụng nàng trong tương lai, tiêu oán khí của con, cầu kiếp sau cho con.”

      ……

      nhớ mình làm thế nào rời tòa Liên Hoa Lâu đó, La Ngọc Tĩnh được đưa tới căn phòng, nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng ngả về tây.

      “Ta đánh dấu đoạn duyên phận kỳ lạ này, để đợi ngày sau.” Cuối cùng Thị Thần tựa hồ câu như vậy.

      Nàng phải thực hiểu đó có ý tứ gì, cũng vô tâm tư suy nghĩ, trong đầu chỉ lặp lại quanh quẩn những lời này.

      Thị Thần , phàm là có ác nghiệt, đều chị nàng và nàng cùng nhau chia sẻ, còn chị đợi nàng ở kiếp sau.

      Nàng từ bỏ chính mình, nhưng chị , chị ấy còn ở nơi nàng biết kéo nàng.

      …… Nàng thể lại làm chuyện như lúc trước, ít nhất nên tùy tiện từ bỏ sinh mệnh của mình. Nàng hẳn là nên gánh vác thứ mà chị thay nàng gánh vác, nàng cũng nên gánh vác phân chờ mong kiếp sau gặp lại này.

      Vẫn cứ cảm thấy tồn tại rất thống khổ, nhưng nàng thể trốn tránh thống khổ như vậy nữa.

      Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào làm La Ngọc Tĩnh bừng tỉnh từ trầm tư, nàng nhìn ra, thấy dưới hoàng hôn có người từ đầu tường nhảy xuống, đến trước mặt nàng, hỏi: “ muốn ở lại chỗ này, hay là rời cùng ta?”

      Là Khổ Sinh.

      La Ngọc Tĩnh có tự hỏi, theo bản năng đưa tay cho . đôi mắt cong chút, từ ngoài cửa sổ cúi người ôm nàng từ trong phòng ra ngoài.

      Bên ngoài có rất nhiều người chạy tới chạy lui tìm kẻ xâm nhập, còn có người tụ tập dưới chân tường chuyện:

      “Người nọ xông tới là tìm nữ tử gặp Thị Thần hôm nay?”

      “Hẳn vậy, cũng thể để đưa người , Thị Thần sau này để nàng kia ở lại nơi này.”

      La Ngọc Tĩnh nhớ tới lúc chuyện cùng Thị Thần, hồi tưởng lại ngài ấy tựa hồ nếu là hài tử nhà mình cũng đừng ra ngoài chạy loạn nữa. Lúc ấy nàng cũng chưa thể hoàn hồn, thể làm ra phản ứng gì.

      Khổ Sinh xâm nhập địa bàn Thị Thần đoạt người, xẹt qua đỉnh đầu mọi người, bước nhanh xuống núi, hỏi: “Hành trình hôm nay có giải thích được nghi hoặc cho ?”

      biết.” La Ngọc Tĩnh , “Càng ngày càng có nhiều chuyện biết, ta chỉ nghĩ ràng việc.”

      “Trước kia, ta bởi vì những người đó mà thể an giấc ngàn thu, giờ ta muốn vì người ta an giấc ngàn thu.”

      Tay nàng ôm đầu vai Khổ Sinh thoáng căng thẳng, : “Thực xin lỗi.”

      Khổ Sinh: “Sao lại xin lỗi với ta.”

      La Ngọc Tĩnh: “Lúc trước ta xin lỗi, bởi vì chàng định giết ta, còn ta vẫn muốn chàng giết ta, cho nên muốn xin lỗi với chàng. giờ xin lỗi, là bởi vì lúc này ta chuẩn bị chết nữa, ta rồi lại như vậy, cho nên phải xin lỗi chàng.”

      Khổ Sinh: “Ai ta định giết ?”

      La Ngọc Tĩnh: “……”

      La Ngọc Tĩnh: “…… Vậy ngươi buông ta xuống , ta nữa.”

      Khổ Sinh cười to. Đồng thời, bọn họ rời khỏi địa giới tổ trạch La thị Hành Vân sơn.

      “Ở kia! Mau đuổi theo!”

      đám tộc nhân La thị tìm khắp nơi, nghe thấy tiếng cười, muốn đuổi theo, chợt nghe phía sau lại có mấy người vội vàng chạy tới, : “Thị Thần , đừng đuổi theo nữa, để thôi.”

      ……

      “Ngày sau cứ theo ta hành tẩu tu hành. Trời đất này rộng lớn, vạn vật tuần hoàn, thiện ác hai mặt, nếu trong mắt chỉ có thể thấy ác, sa vào oán giận, tùy tâm sở dục lại tăng thêm khắc chế, chung quy lạc mất chính mình.”

      “Cùng ngươi tu hành…… Cho nên ta phải bái ngươi làm sư sao?”

      “Ta thu đồ đệ…… Chỉ dạy dùng Tru Tà kiếm.”
      Chris_Luu, Tiểu Ly 1111, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Thở cái nhàng, sống phải vì nhân thân
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      14 Vẽ bùa (mượn khí quỷ thần....)

      La Ngọc Tĩnh từ trước dùng Tru Tà kiếm, đều coi nó như dao mà tùy tiện đâm chém, Tru Tà kiếm chỉ là kiếm, hơn nữa còn là thanh bảo kiếm tôn nghiêm có linh khí.

      Khổ Sinh dạy nàng, đó là dạy nàng cách dùng kiếm, ngự kiếm thuật trang bị công phu khinh thân, luyện được xử lý hai đại hán cũng phải chơi.

      “Có thể ngự kiếm phi hành sao?” La Ngọc Tĩnh hỏi.

      Khổ Sinh đáp: “Lại tu luyện thêm hai trăm năm.”

      La Ngọc Tĩnh: “……”

      dạy ngự kiếm thuật, thông tục mà , càng như là triệu kiếm thuật, niệm chú từ cách khoảng, có thể làm phi kiếm bay vào trong tay.

      La Ngọc Tĩnh chần chờ : “Nhưng mà, ta cần niệm chú, trong cự ly ngắn chỉ cần gọi Tru Tà kiếm, nó cũng bay tới, dù sao cũng là linh kiếm.”

      Khổ Sinh tin: “Sao có thể.”

      La Ngọc Tĩnh đương trường biểu diễn cho xem, ra ngoài cách 3 mét quay đầu lại gọi: “Tru Tà kiếm!”

      Tru Tà kiếm cắm ở bên, nháy mắt ra khỏi vỏ bay tới, được nàng đón lấy.

      Nhìn thấy màn này, Khổ Sinh túm lấy tóc mình: “Sao có thể, ta dùng ngự kiếm thuật, căn bản nó nghe ta!”

      tức muốn hộc máu, hô to đáng giận với nàng và Tru Tà kiếm.

      La Ngọc Tĩnh: “Người với người khác biệt, thể quơ đũa cả nắm.”

      Từ đây, Tru Tà kiếm liền để La Ngọc Tĩnh cầm, mỗi ngày nàng lau kiếm sạch , còn treo cái kiếm tuệ màu trắng. Ngày thường luyện kiếm, Tru Tà kiếm cũng thực từ ái hiền hoà để cho nàng dùng, so sánh ra Khổ Sinh ngày trước có thể là đãi ngộ với con nuôi. ngồi xổm bên lăn qua lộn lại kêu gào đáng giận đến 800 lượt.

      Bất quá ngự kiếm thuật của Khổ Sinh vẫn hữu dụng, có thể khống chế Tru Tà kiếm từ cự ly xa triền đấu với người khác, từ cận chiến biến thành xa công. Khuyết điểm là phải nhìn thấy địch nhân mới chỉ huy được, nếu nhìn thấy như người mù đánh nhau.

      Vì luyện tập, La Ngọc Tĩnh xuống từ lưng Khổ Sinh, tự mình hành tẩu. Khổ Sinh thường đường bình thường, cái gì vách đá vách núi, cái gì rừng cây rậm rạp, nơi có đường đến trâu ngựa la lừa bình thường còn nổi, đều vào. Nhưng đối với La Ngọc Tĩnh mà , đường xá gian nguy phải cố hết sức. Khổ Sinh vì chờ nàng, tốc độ lên đường chậm lại rất nhiều.

      Nếu từ trước, đại khái phải táo bạo phiền não với tốc độ thong thả, nhưng giờ rên tiếng. La Ngọc Tĩnh nếu chậm, liền chờ ở bên ―― cũng phải tính tình đột nhiên biến tốt, mà là khi hiển lộ ra cảm xúc táo bạo, La Ngọc Tĩnh liền cầu châm an hồn hương.

      “Nhìn thấy ngươi táo bạo, ta cũng muốn táo bạo.” La Ngọc Tĩnh lời này vừa ra, Khổ Sinh đành phải nắm tóc che mặt mình, liều mạng chịu đựng, đến tiếng kêu đáng giận cũng trung khí mười phần như trước.

      Như thế ngày ngừng tới, đến buổi tối nghỉ ngơi, chân La Ngọc Tĩnh toàn là bọt nước sưng đỏ. Khổ Sinh ghé vào nhìn, hoảng sợ: “Sao với ta!”

      La Ngọc Tĩnh: “Ta có thể nhịn.”

      Thân thể đau đớn, đối với nàng mà , càng dễ chịu đựng hơn tâm lý đau đớn. Hành vi gần như tự ngược này làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn ít. khi lâm vào cảm xúc ổn, nàng liền nảy sinh ác độc mà luyện kiếm, chạy như điên.

      Khổ Sinh nhíu mày vẽ bùa, dán lên chân cho nàng, cách nhật lại để nàng ngồi ghế mây sau lưng, mang nàng ngày, chờ đến tốt hơn chút, lại thả nàng xuống tự .

      Thói quen tốc độ hành tẩu như vậy rồi, La Ngọc Tĩnh cảm giác thân thể nhàng hơn ít.

      Đợi đến lúc gặp lại khe rãnh vượt qua được đó, Khổ Sinh dùng tay nâng chân nàng, nhàng đẩy nàng về phía trước cái, La Ngọc Tĩnh liền giống như cưỡi gió bẫng nhảy sang bên kia.

      Kể cả trèo tường, cũng cần Khổ Sinh hoặc là cây cối ven tường trợ giúp, ngựa quen đường cũ nhảy qua.

      Lúc hoàng hôn ngang qua huyện, trong huyện biết là ngày hội gì, dựng sân khấu biểu diễn kịch, đơn giản mà vô cùng náo nhiệt xanh xanh đỏ đỏ, khua chiêng gõ trống chơi đàn tỳ bà. Dưới đài mọi người chen chúc đám, người lớn trẻ con còn kèm theo ít tinh quái.

      Thấy trường hợp này, La Ngọc Tĩnh muốn , muốn xem lát, nhảy đến ngồi cành cây cách sân khấu kịch xa. Khổ Sinh gọi tiếng, hai tiếng nàng vẫn xuống, bất đắc dĩ cũng phải nhảy đến ngồi chạc cây bên cạnh nàng, cùng nhau xem buổi diễn biết diễn gì đó.

      La Ngọc Tĩnh nhìn lên đài đến xuất thần, giống như là xem diễn, mà là hồi ức.

      “Khi ta còn , hình như gần nhà cũng có gánh hát dựng đài hát tuồng.” Diễn cái gì nhớ , chỉ nhớ loại náo nhiệt này, cảm giác an toàn có thân nhân ở bên cạnh gắt gao nắm tay nàng.

      Nàng tự giác nhìn về phía tay Khổ Sinh bên cạnh, tự giác gãi thân cây bên chân, tay có thiết chỉ bộ, cào cho vỏ cây xuất vài dấu vết.

      La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên túm lấy tay .

      Khổ Sinh thân thể nghiêng sang bên kia: “Làm cái gì!”

      La Ngọc Tĩnh : “Cho ta cầm chút.”

      Đôi mắt tiếp tục nhìn khán đài, trong lòng lại nghĩ: Lạnh băng băng, giống bàn tay ấm áp trong trí nhớ. Nhưng mà, thời tiết sắp nóng, cầm như vậy cũng khó chịu.

      Nàng bờ bến mà xuất thần, tay buông lỏng mà nắm cái tay lạnh lạnh kia. Nghĩ quá xuất thần, vừa chú ý thân thể liền suýt nữa trượt từ thân cây xuống. Nháy mắt đó, cái tay được nàng nắm lấy kia nhanh chóng nắm chặt nàng, kéo nàng lên.

      chỉ vào lúc nàng sắp ngã xuống cây.

      ở đường núi chênh vênh, trượt chân sắp ngã xuống khe sâu, cái tay này chỉ nhàng đẩy là có thể đưa nàng trở về. Dù cho ngã xuống từ nơi nào, cái tay này đều có thể giữ chặt nàng.

      …… là kỳ quái, ràng trước kia là đôi tay muốn giết chết nàng.

      La Ngọc Tĩnh thích đêm, từ trước vừa đến trời tối liền muốn nghỉ ngơi, giờ ngẫu nhiên đường vào ban đêm.

      Ban đêm dễ gặp quỷ quái nhất, La Ngọc Tĩnh ngồi ở lưng Khổ Sinh, cầm ngọn đèn, đèn lồng này trong dầu thêm chút định phong hương, dễ lay động, khi bắt đầu đong đưa, liền đại biểu cho chung quanh xuất “Gió ma”, có thứ phải người tới.

      Tru Tà kiếm là La Ngọc Tĩnh dùng, chỉ cần phải tru sát lệ quỷ cương thi, bình thường gặp được những vật chặn đường phải người xông ra làm trò đó, Khổ Sinh phần lớn dùng phù.

      Nhưng kỳ cũng thích vẽ bùa lắm, ngại phiền toái.

      Lúc dừng lại nghỉ ngơi, thấy vẽ bùa, La Ngọc Tĩnh : “Ta cũng muốn học vẽ bùa.”

      Khổ Sinh cũng ngẩng đầu lên : “Người thường vẽ phù chỉ là giấy lộn, thể trừ tà sát quỷ.”

      La Ngọc Tĩnh : “Ta cũng muốn học vẽ bùa.”

      Khổ Sinh: “Tụ khí mới thành linh phù, thể tụ khí vào phù.”

      La Ngọc Tĩnh: “Muốn vẽ bùa.”

      Khổ Sinh phẫn nộ mà nắm tóc, nhường bút cho nàng.

      Nắm bút của Khổ Sinh, chấm mực chu sa Khổ Sinh điều chế, cầm giấy vàng của , La Ngọc Tĩnh trông mèo vẽ hổ, chiếu theo vẽ phù. Vẽ xong tấm, quả thực có tác dụng gì.

      Tuy rằng có tác dụng, nhưng con người nàng có vài phần quật tính, càng muốn vẽ, hơn nữa giống như vẽ nghiện, thường thường vẽ loạn qua thời gian, dù lúc được Khổ Sinh cõng đường, nàng có rảnh cũng đều lót tấm giấy ở đỉnh đầu Khổ Sinh để vẽ bùa.

      Vốn dĩ chỉ tùy ý chơi đùa, ai ngờ ngày này, La Ngọc Tĩnh vẽ ra lá bùa, cảm thấy nhìn qua cũng tệ lắm, tùy tay dán ở đầu Khổ Sinh.

      Chỉ nghe xoẹt tiếng, mấy sợi tóc của Khổ Sinh toát ra sợi khói , đánh xoắn lên.

      La Ngọc Tĩnh: “?”

      Khổ Sinh: “……”

      “Vừa rồi có phải có phản ứng hay ?” La Ngọc Tĩnh kinh ngạc, ngay sau đó lộ ra biểu tình kinh hỉ, lay động bờ vai , “Ngươi có cảm giác được ?”

      Thấy nàng lộ ra tươi cười, Khổ Sinh thầm nghĩ thôi, cũng lời nào, để nàng cao hứng mà lại vẽ tá phù.

      đường lại gặp được tà ám quấn lấy người, Khổ Sinh mới vừa dừng lại định xông ra, bị La Ngọc Tĩnh kéo về, nàng chờ mong : “Để cho ta tới!”

      Khổ Sinh ôm cánh tay lui ra phía sau, thấy nàng hiểm nguy trùng trùng mà dán phù lên người tà ám ―― nếu như thế, còn bằng trực tiếp rút Tru Tà kiếm ra đâm thứ kia nhát.

      Phù vẫn là phù tương tự, La Ngọc Tĩnh chưa từng nghĩ đổi là con tà ám bình thường lợi hại gì, uy lực thế nhưng lớn đến như thế, phù bị đốt thành tro, đồng thời tà ám kia cũng hóa thành khói tiêu tán.

      “Phù này …… lợi hại như vậy sao?” La Ngọc Tĩnh cầm phù nhìn Khổ Sinh, lại dán tấm lên tóc , thấy khói qua , sợi tóc bị đánh cuốn lên.

      Túm tóc mình bị đánh xoắn lên, Khổ Sinh hỏi: “ muốn siêu độ ta?”

      La Ngọc Tĩnh rốt cuộc dám dán phù lên người nữa, sợ mình vạn nhất là kỳ tài ngút trời, vẽ bùa lợi hại, cẩn thận tiêu diệt .

      Trải qua vài lần thí nghiệm, La Ngọc Tĩnh phát phù của mình hữu dụng, cho dù có cách nào với những quỷ vật lợi hại, nhưng đối phó ít tiểu tinh quái tà ám hoàn toàn thành vấn đề.

      Dưới ánh nắng hè chói chang, hai người dừng ở dưới chỗ bóng râm nghỉ ngơi, La Ngọc Tĩnh cầm bút vẽ phù, với Khổ Sinh bên cạnh: “Lúc trước ngươi còn ta vẽ phù vô dụng đó, ràng là hữu dụng.”

      Dưới bóng cây còn có vị lão đạo đầu tóc hoa râm, thân mặc đạo bào màu xanh biển, phong trần mệt mỏi, ông ấy đột nhiên chen vào : “Người thường dù bắt chước vẽ phù sai li, xác cũng vẫn vô dụng. Muốn trở thành linh phù để dùng, nếu có tu vi tự thân tới mức có thể tụ khí, đó là mượn khí từ chỗ quỷ thần.”

      “Vị nương này……” Lão đạo nhìn La Ngọc Tĩnh, cười tủm tỉm , “ có thể họa ra linh phù, chính là có quỷ thần để mượn khí.”

      La Ngọc Tĩnh lắm, truy vấn: “Mượn khí quỷ thần là cái gì?”

      Khổ Sinh gõ gõ ngón tay ở tảng đá leng keng leng keng, lão đạo kia ha ha cười, lại hô: “Khổ Sinh sư thúc, lại chín năm gặp, gần đây có khỏe ?”

      “Như ngươi chứng kiến, vẫn như trước.” Khổ Sinh trả lời.

      Lão đạo : “Ha ha ha, từ trước cũng chưa từng thấy bên Khổ Sinh sư thúc có người nào, giờ sao có thể gọi là ‘vẫn như trước’.”

      Lão đạo tên là Duyên Đồng, là đệ tử Bạch Hạc quan, sư điệt thứ nhất của Khổ Sinh. Khổ Sinh ở bên ngoài du lịch chém giết lệ quỷ, mỗi chín năm liền có đệ tử Bạch Hạc quan xuống núi, tới gia cố phong ấn cho , từ trước vẫn là sư huynh, sư đệ , sau lại thành sư điệt.

      Gia cố phong ấn, đồng thời cũng phụ trách giám sát. Nếu tâm tính có biến, lạm sát kẻ vô tội, đệ tử Bạch Hạc quan có trách nhiệm dùng hết tính mạng cũng phải tru sát .

      Miếu hoang trong núi vết chân người. Khổ Sinh bỏ áo , ngồi ở đệm hương bồ, để sư điệt phong ấn thêm cho .

      bỏ quần áo rồi, ngực và phía sau lưng cùng với cánh tay đều là phù văn màu đỏ, ấn sâu vào làn da, những màu đỏ đó bóc ra, trở nên loang lổ ảm đạm. Chợt nhìn, cả người tràn ngập cỗ tà khí, có chút đáng sợ.

      La Ngọc Tĩnh lần đầu tiên thấy thân thể phía dưới quần áo hóa ra là dáng vẻ này. Nàng vốn dĩ chờ ở bên, bỗng nhiên đứng dậy qua. Khổ Sinh cúi đầu, thấy nàng tới duỗi tay ra với : “Quần cũng cởi ra .”

      Khổ Sinh: “……”

      chuẩn bị việc phong ấn, lặng lẽ nghe động tĩnh bên này, Duyên Đồng lão đạo: “……”

      La Ngọc Tĩnh : “Dù sao cũng phải cởi, để ta giúp ngươi giặt . Ta , ta chịu nổi ngươi giặt quần áo.”

      Cầm quần áo đến khe nước bên ngoài giặt, Duyên Đồng lão đạo mở tay nải của mình, lấy ra phong ấn vẽ, dán ở lưng Khổ Sinh, tiếng động phác hoạ, lát sau lá bùa tự cháy, đạo phù chú đỏ tươi giống như bị dấu vết nóng in vào da thịt, thậm chí lập loè loại màu kim hồng vì bị bỏng.

      Dấu vết phong ấn mười phần thống khổ, nhưng phù chú như vậy, trong lần phải làm 99 đạo ở người.

      Khổ Sinh nhắm mắt lại, nghe bên ngoài loáng thoáng tiếng giặt quần áo.

      “Khổ Sinh sư thúc, ngươi muốn nhận nương bên ngoài kia làm đệ tử?” Duyên Đồng lão đạo hỏi.

      Khổ Sinh: “ phải.”

      Duyên Đồng lão đạo kỳ quái: “Nếu phải, sao sư thúc lại cho nàng mượn khí vẽ bùa? Sư thúc tuy rằng khác quỷ thần, nhưng mượn khí cũng phải quan hệ tầm thường mà có thể mượn được.”

      Khổ Sinh trả lời, giơ tay phẩy phẩy, ý bảo việc này đừng đề cập tới.

      Còn có thể vì cái gì, nàng vẫn luôn học được vẽ bùa, bộ dáng thực vui.
      sabera.tran, Tôm Thỏ, Chris_Luu3 others thích bài này.

    5. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Ôi zồi ôi, Khổ Sinh có phong thái tổng tài ghê, nhưng phải tổng tài bá đạo mà là thê nô
      Hehe
      Thanks editor
      heavydizzyA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :