1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhóm tiên sinh kỳ quái - Phù Hoa (hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Vẽ lộn chú an thần thành trấn quỷ :))))) cười chớt trời ơi

      ps: Tiếc là mình mê ngôn tình hơn. Cảm ơn vì bộ truyện này lắm. Hết chuyện này nữa là hoàn rồi hen
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      08 Canh Thái Tuế ( ta muốn náo loạn....)

      Vì tẩy những vết mực mặt, La Ngọc Tĩnh ngồi nửa ngày ở bên dòng suối, Khổ Sinh cũng dám thúc giục nàng.

      “Ta cũng chưa làm gì sai, Tru Tà kiếm, ngươi có phải thế ?”

      “Ta ném lại nàng mặc kệ, còn vì nàng làm an hồn hương!”

      “Vẽ bùa ở mặt có gì đúng, lúc trước ta tru quỷ phải đều làm như thế, ngươi đúng , Tru Tà kiếm?”

      “……”

      ngồi xổm tảng đá lớn cao cao, đưa lưng về phía La Ngọc Tĩnh rửa sạch bên dòng suối phía dưới, nhắc mãi với Tru Tà kiếm cắm ở bên chân mình.

      Đột nhiên, giơ tay rút Tru Tà kiếm chém ra “Tru!”

      Tru Tà kiếm bay , đâm trúng khe hở chỗ tảng đá lớn, chỗ tối đó vặn vẹo trận, toát ra khói đen, tiêu tán ở trung.

      Tru sát con sơn trốn tránh ở trong bóng tối tìm cơ hội phệ người, Tru Tà kiếm ong ong rung vang, bị Khổ Sinh triệu hồi về trong tay.

      tùy tay cắm Tru Tà vào vỏ, tiếp tục đề tài lúc trước “Vết mực đó cũng phải là rửa sạch, chỉ cần rửa nhiều vài lần thôi, quần áo tuy bị xé rách, ta cũng mua cho nàng bộ đồ mới, còn có gì tức giận?”

      “Tru Tà kiếm, ngươi phải quản giáo nàng cẩn thận, uy hiếp nàng giống như lúc trước uy hiếp ta vậy. Đều là ngươi quá mức dung túng nàng, mới có thể biến thành bộ dáng này!” Khổ Sinh chỉ trích Tru Tà kiếm.

      Trận chỉ trích có đáp lại này kết thúc với La Ngọc Tĩnh rửa sạch đứng lên.

      “Rốt cuộc có thể rồi!” Khổ Sinh nhảy xuống tảng đá lớn, thấy La Ngọc Tĩnh sắc mặt tái nhợt, run rẩy trong gió núi. Quần áo mới mua thêm ở Cẩm Xuyên, nơi đó nhiều nhất chính là quần áo tố sắc, bởi vậy nàng vẫn thân màu trắng. trách rất nhiều người đều nhận nàng là nữ quỷ, thực là bởi vì người nàng nhìn thấy sinh khí.

      ……” Khổ Sinh chần chờ chút, “Đầy mặt tử khí.”

      La Ngọc Tĩnh lạnh lùng “A, chúc mừng.”

      Cái “lạnh lùng” này phải chỉ ngữ khí của nàng, mà là trạng thái của người nàng lúc này ―― thời tiết đầu mùa đông, địa giới nơi này rét lạnh, ở trong núi rửa lâu như vậy, còn phải là sắp đông chết.

      Khổ Sinh nghẹn lại, quay đầu tìm chỗ, đốt lên đống lửa để nàng hoãn chút.

      Bọc chăn co rúm lại trước đống lửa, La Ngọc Tĩnh sắc mặt vẫn cứ khó coi. Khổ Sinh nhíu mày đốt cây an thần hương, ngồi xổm trước mặt nàng “Cầm.”

      La Ngọc Tĩnh trì độn mà tiếp nhận cây hương, khói trắng lượn lờ phiêu ở quanh thân nàng, chui vào trong mũi, mùi hương nhàn nhạt làm nàng dần dần ngừng lại run rẩy.

      ở chỗ này chờ ta.” Lưu lại Tru Tà kiếm, Khổ Sinh quay đầu bước nhanh , bao lâu, tóc lộn xộn, mang theo thân cỏ, dẫn theo củ cải trắng hình thù kỳ quái trở về.

      Khổ Sinh tìm kiếm ở đống tạp vật càng tích càng nhiều đó, lấy ra nồi gạo các thứ, củ cải trắng bị ném bên chân đột nhiên nghiêng người bò dậy, run rẩy thân thể béo trắng thủy linh, muốn chạy trốn. Từ tư thái nó vặn vẹo linh hoạt, rất khó đến tột cùng có phải là củ cải hay .

      La Ngọc Tĩnh “……”

      Ấn lên củ cải vặn vẹo, lần thứ hai ra ngoài, sau đó Khổ Sinh lại hấp tấp bưng nồi trở về, để nồi lên đống lửa.

      La Ngọc Tĩnh thấy trong nồi có cái gì động đậy, muốn đẩy mở nắp nồi, hai cái râu trắng nõn từ khe nồi chui ra, lại bị Khổ Sinh thô bạo mà nhét trở về. Động tĩnh khác gì nấu cua buộc dây, từ trong tay áo lấy ra hai đạo phù dán lên nắp nồi phòng ngừa chạy trốn.

      Tuy là hút khói an hồn, hút đến cả người tự chủ được biến thành bình tĩnh, La Ngọc Tĩnh đều có chút duy trì được biểu tình gì đáng buồn bằng tâm chết, trong lòng sinh ra chút dự cảm tốt, chủ động hỏi “Ngươi luyện đan? Luyện dược?”

      Khổ Sinh “Ta đương nhiên là tự làm đồ ăn cho .”

      La Ngọc Tĩnh “Ta biết, ngươi phong ấn ma quỷ quái.”

      Khổ Sinh “Ta tự làm đồ ăn cho .”

      Ai muốn ăn loại đồ vật này? Vừa rồi chính nàng trơ mắt nhìn đồ vật kì quái đó còn vặn vẹo, ngay cả bây giờ nó vẫn còn gõ nắp nồi đó! La Ngọc Tĩnh khuôn mặt tái nhợt lên tia kích động màu đỏ, nàng ho khan tiếng “Ta ăn.”

      Khổ Sinh cả giận “Trước khi cho gạo ta rửa tay xong, rửa sạch hai lần!”

      La Ngọc Tĩnh nghe thấy đồ vật trong nồi kia gõ nắp nồi càng ngày càng vang, thể nhịn được nữa lớn tiếng “Là vấn đề của tay ngươi sao! Đồ vật kia căn bản thể ăn, đó là quái đúng ! Ngươi bảo ta ăn quái?”

      “Có nấm độc, gạo lẫn đá cát, rắn rết độc, dịch xác chết…… Cái đó cũng thôi, giờ đến quái ngươi cũng muốn cho ta ăn!”

      Dùng ngón tay lấp kín lỗ tai, Khổ Sinh “Đây cũng phải là quái bình thường, bình tĩnh! Đừng để lệ khí lên não! Bị lạc thần trí!”

      La Ngọc Tĩnh “Ngươi cho ta ăn loại đồ vật này ta liền rất bình tĩnh, chỉ cần ngươi lăn lộn ta, ta đều bình tĩnh lời nào!”

      Khổ Sinh lại đốt hai cọng an hồn hương, để khói hương bay về phía nàng, làm cho nơi này rất giống căn phòng hút thuốc, La Ngọc Tĩnh lại chậm rãi an tĩnh xuống. Đến quái củ cải trong nồi cũng an tĩnh, có thể là bị nấu chín.

      La Ngọc Tĩnh “hút thuốc”, có biểu tình siêu thoát, còn “Ta ăn.”

      Khổ Sinh ôm cánh tay, vẫn bộ dáng cao hứng, chờ đến lúc trong nồi bay ra mùi hương kỳ lạ, xé phù chú, mở nắp nồi ra. Nùng hương tràn ngập nháy mắt cùng làn hơi trắng nóng hầm hập trào ra, canh gạo trắng phổ phổ thông thông thế nhưng nấu thành kim sắc.

      Cho muỗng gỗ vào quấy, kim sắc nồng đậm xinh đẹp nhộn nhạo gợn sóng. Khổ Sinh vớt vớt trong nồi, vớt “Củ cải trắng” vòng từ đáy nồi ra, ném vào chậu nước bên cạnh.

      ăn ngươi, nhanh chạy .” Khổ Sinh xụ mặt .

      Củ cải trắng trong chậu nước nhảy ra, lộc cộc chạy . La Ngọc Tĩnh nhìn quái này chạy mất, ánh mắt di động đến cái nồi đựng thứ biết nên gọi “canh củ cải” hay là “nước tắm quái”.

      Khổ Sinh lấy cho nàng chén. Lúc trước quyết định vô luận thế nào cũng ăn, La Ngọc Tĩnh bị mùi hương kỳ lạ hấp dẫn, tiếp nhận chén, vùi đầu uống ngụm.

      Trong nháy mắt, khẩu vị chết lâu của nàng bị đánh thức, trong miệng phát ra tư vị thơm ngon chưa bao giờ từng có.

      Từ khi những chuyện đó phát sinh, nàng lần cũng ăn nổi bất cứ thứ gì, đồ ăn mất tư vị, vì để chị mình lo lắng, nàng nỗ lực muốn ăn gì đó, nhưng cuối cùng thường thường đều sau khi chị rời lại nhổ ra.

      vào nơi này, mặc kệ Khổ Sinh cho nàng ăn cái gì, nàng đều sao cả, vì cái gì nàng cũng nếm ra tư vị.

      Giờ khắc này, nàng ràng cảm giác được đói khát, nhịn được há miệng lớn hơn nữa mà nuốt chén canh này. Theo canh vào trong bụng, bất tri bất giác nàng chảy xuống nước mắt, đều phải là nước mắt thống khổ. ít vui sướng cùng thỏa mãn rất từ trong thân thể trào ra, đây đều là cảm xúc nàng mất lâu.

      Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, La Ngọc Tĩnh phát nồi nước sắp bị nàng uống hết, Khổ Sinh chính là rót chén cuối cùng cho nàng. Thân thể của nàng còn cứng đờ và lạnh băng, dừng như được tắm gội dưới ánh mặt trời.

      “Đây là…… cái gì?” Nàng nghe thấy thanh mình trôi nổi.

      “Canh Thái Tuế.” Khổ Sinh ném nồi vào trong nước cọ cọ, “Thái Tuế phải quái bình thường, là loại linh vật. Tuy có hiệu dụng kéo dài tuổi thọ, bách bệnh toàn tiêu như trong truyền thuyết, nhưng đối với phàm nhân cũng có bổ ích.”

      giờ lệ quỷ càng thêm ít, loại linh vật vốn thưa thớt này đương nhiên càng khó tìm. Lúc trước trùng hợp ở bên dòng suối nhận thấy hơi thở Thái Tuế, vốn nghĩ quấy nhiễu nó, nếu phải nhìn bộ dáng người này đáng thương, cũng lăn lộn chuyến.

      La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên biết lúc trước hiểu lầm , đây ước chừng là thuốc rất trân quý. Nàng đẩy chén canh cuối cùng trong tay đến trước mặt “Ngươi uống.”

      Khổ Sinh “ mặt ta có phong ấn, uống được.”

      La Ngọc Tĩnh lần đầu tiên dùng ngữ khí tâm bình khí hòa, chủ động hỏi thể tạm thời gỡ xuống sao?”

      Khổ Sinh “Tru sát 1300 lệ quỷ, công thành viên mãn mới có thể gỡ xuống. Nếu bây giờ gỡ xuống, chẳng phải là thất bại trong gang tấc.”

      La Ngọc Tĩnh “Ngươi cần ăn cái gì, cũng đói?”

      Khổ Sinh kỳ quái “Ai ta đói, chỉ là vẫn luôn bị đói quen thôi.”

      La Ngọc Tĩnh “……”

      Khổ Sinh thu thập đồ đạc bỏ vào đống tạp vật tùy thân, ôm cánh tay ngồi xổm trước mặt La Ngọc Tĩnh, “Mỗi ngày tự mình hút an hồn hương, khống chế lệ khí của mình, được khóc lớn kêu to nữa, được lạm dụng Tru Tà kiếm của ta…… Nếu phối hợp, ngày sau lại làm cho canh Thái Tuế.”

      La Ngọc Tĩnh nghe lời này, mơ hồ cảm thấy quen tai, tựa hồ vẫn là lúc nàng học tiểu học, dường như chị nàng thế này với nàng, cái gì “Học tập chăm chỉ, lần sau lại thi vào được top ba, liền làm món ăn ngon cho em.”

      Nàng có chút hoảng hốt, sao vẫn còn có người loại lời này với nàng.

      Đầu mùa đông, bầu trời bay tuyết .

      La Ngọc Tĩnh ngồi ở ghế mây, hai bên trái phải đều là đống tạp vật cao cao, vừa lúc ngăn trở gió lạnh, dựng ra vị trí tránh gió. cái dù căng ra, cố định ghế mây, che ở đỉnh đầu La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh, nhưng Khổ Sinh nhanh, tuyết nghiêng nghiêng bay tới, đều dừng ở người .

      Khổ Sinh thèm để ý gió tuyết này, thích nhất là tuyết lớn, đặc biệt thích cảm giác tuyết lớn phủ người.

      Ôm cây an hồn hương cháy, La Ngọc Tĩnh tiến hành trị liệu “hút thuốc” mỗi ngày. Mỗi ngày ngửi mùi hương nhàn nhạt đó, La Ngọc Tĩnh nhìn qua xác tốt hơn rất nhiều, cũng chủ động chuyện cùng Khổ Sinh, thí dụ như:

      “Phía trước có điền trang, trời sắp tối, tá túc đêm .”

      Khổ Sinh “Buổi tối tuyết , thời tiết vừa lúc, thích hợp nhất suốt đêm lên đường.”

      La Ngọc Tĩnh “Ta muốn náo loạn.”

      Khổ Sinh “Đáng giận!”

      Tiến đến điền trang tìm nơi ngủ trọ, lão ông mang hai tá điền ra mở cửa, Khổ Sinh vừa thấy liền “Trong trang có tà ám, ta có thể tru tà.”

      Lão ông đại hỉ, đón vào, tố khổ : “Ta có nữ nhi, hai năm này luôn triền miên giường bệnh, mỗi ngày ác mộng ngừng, uống rất nhiều thuốc cũng thấy đỡ, mong đạo trưởng xem kỹ, đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề.”

      Khổ Sinh tay cầm Tru Tà kiếm, cũng cần giải thích nhiều, cảm giác được trong phòng có hơi thở tà ám, trực tiếp tìm tới cửa. ở phía trước, lão ông thấy cần chỉ dẫn, lập tức về phía phòng nữ nhi của mình, vội túm vạt áo đuổi theo.

      Thấy chân đá văng cửa phòng nữ nhi, lão ông vừa nhăn mặt, muốn cái gì, lại tiện mở miệng.

      “Đây là làm sao vậy, cha?” Nữ tử giường đầy mặt thần sắc có bệnh vừa mới xong câu, Khổ Sinh liền muốn đâm Tru Tà kiếm về phía nàng, dọa cho lão ông sắc mặt đại biến, nhào lên đè tay , hô to “ thể a!”

      Khổ Sinh nhíu mày, tay nặn ra lá bùa vẫn cứ đánh lên giường ―― lại phải đánh nàng kia, mà là đánh về gối đầu của nàng.

      Chỉ thấy phù chú ấn lên gối đầu, chỉ thoáng liền thiêu cháy, trong ngọn lửa quả bóng tóc màu đen từ trong gối lăn ra, lại lăn từ cửa sổ ra ngoài.

      “Buông ra!”

      Nghe tiếng rống của Khổ Sinh, lão ông phát giác hiểu lầm vội buông ra. Khổ Sinh nắm Tru Tà kiếm xông thẳng ra cửa sổ, La Ngọc Tĩnh vẫn luôn bị cõng, lúc lật cửa sổ tự mình thuần thục mà nhảy xuống từ ghế mây.

      ―― nếu nhảy xuống, bị bệ cửa sổ đập phải, hoặc là bị quét xuống đất.

      Nàng cửa sổ, từ cửa ra ngoài, ở góc tiểu viện tìm được Khổ Sinh.

      tiểu tinh quái như vậy, lấy năng lực của Khổ Sinh, sớm nên giải quyết xong, nhưng chỉ ôm cánh tay ngồi xổm ở bậc thang, nhìn cách đó xa cái giếng xây bằng đá, ràng là còn chưa giết chết tinh quái quấy phá kia.

      “Vừa rồi vật kia trốn vào giếng?” La Ngọc Tĩnh hỏi.

      “Ừ.” Khổ Sinh vui .

      hung hăng nhìn giếng, bước cũng muốn tới gần.

      La Ngọc Tĩnh ràng, đó là bởi vì sợ giếng. Hai người ở bên nhau thời gian, La Ngọc Tĩnh sớm phát tật xấu này. Bọn họ màn trời chiếu đất, ngẫu nhiên nghỉ ở miếu nát nhà cổ đều gặp được giếng nước. nhìn thấy giếng nước liền muốn tránh , dù thế nào cũng tới gần.

      “Cứ như vậy chờ nó tự ra sao?”

      “…… Ừ.”

      La Ngọc Tĩnh đến bên cạnh giếng nhìn xuống xem, phát giếng này sớm hoang phế, hơn nữa so với trong tưởng tượng của nàng còn nông hơn rất nhiều, phía dưới toàn là lá rụng, quả cầu tóc đen đó lăn lộn ở phía dưới.

      Nàng quay đầu lại gọi: “Tru Tà kiếm.”

      Tru Tà kiếm trận chấn động, bay đến trong tay nàng, La Ngọc Tĩnh cầm Tru Tà kiếm nhảy xuống giếng.

      Khổ Sinh “!!!”

      cũng nhảy dựng lên, nhưng về phía trước hai bước, lại dám tiếp tục tới gần, nắm tóc hô to “Làm cái gì! Tru Tà kiếm ngươi vì sao nghe nàng!”

      chờ giận bao lâu, La Ngọc Tĩnh từ miệng giếng chui ra, Tru Tà kiếm trong tay cắm quả cầu tóc đen đó.
      sabera.tran, Alice Huynh, Chris_Luu4 others thích bài này.

    3. Mãi yêu editor

      Mãi yêu editor Active Member

      Bài viết:
      170
      Được thích:
      207
      Cặp đôi này đúng đỉnh của chóp
      Cảm ơn editor nhiều
      heavydizzy thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      má ôi chị mạnh mẽ dữ dội
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      09 Giếng (Chính ngươi cũng tẩy, còn có thể trông cậy vào...)

      Trong trí nhớ của Khổ Sinh, giếng sâu mà tối.

      Hơn trăm năm trước, nữ nhân lớn bụng, sắp lâm bồn bị giết chết ở bên cạnh giếng, vứt xác xuống đáy. Khổ Sinh chính là hài tử trong bụng bà ấy, đầu của vừa lúc bị nhát đao đâm thủng bụng bà ấy cắt đứt. Bởi vậy, chưa từng sinh ra chết .

      Nhưng lại là thần thai vốn dĩ trời sinh bất tử, cho dù là bộ dáng đó, thân thể vẫn cứ sinh trưởng ở dưới đáy giếng. Mẫu thân hư thối ở dưới đáy giếng, ở trong giếng u sinh trưởng từ trong cái chết, trở thành thi thể quái dị, gọi là cương thi.

      năm lại năm, thân thể lớn lên, đầu mình hai nơi, chỉ có thể ở dưới đáy giếng động động đôi mắt và ngón tay, thể nào tự đứng dậy rời khỏi giếng.

      Từ lúc bắt đầu có ý thức, ở trong giếng hai mươi năm.

      Hai mươi năm, thế giới bên ngoài đối với , chỉ là cái miệng giếng tròn.

      thích nhất mưa tuyết, bởi vì chỉ có mưa tuyết mới xuyên qua miệng giếng dừng ở người , ràng chạm vào được. Đặc biệt là tuyết, lúc tuyết lớn bao trùm thiên địa, dưới giếng cũng tích tầng tuyết trắng.

      Tuyết trắng dày bao trùm lên thi thể , đó là ôn nhu duy nhất mà thế gian này cho .

      Sư phụ Bạch Tu đạo nhân mang từ trong giếng ra, khâu lại thân thể cho , lại phong ấn miệng, mắt, tay cho . Tuy rằng sinh ra là cương thi, lại thể làm cương thi.

      Sư phụ thương hại cũng kiêng kị . là đệ tử của Bạch Hạc quan, cũng là kiêng kị của Bạch Hạc quan.

      Những cảm xúc phức tạp đó, tất cả đều biết, rốt cuộc thần thai sinh ra biết. Bất luận là làm thần thai nguyên bản hay là trời xui đất khiến mà thành cương thi, đều là dị loại.

      Tu hành trong Bạch Hạc quan thêm với hành tẩu nhân gian, trong gần trăm năm số lượng lệ quỷ giết ngừng gia tăng, trừ cương thi quỷ quái đếm hết, thuật pháp tu vi cũng ngừng tăng trưởng, duy nhất thay đổi chính là sợ hãi, chán ghét “Giếng”.

      .

      La Ngọc Tĩnh ngồi ở miệng giếng, phủi bụi bặm quần áo, nhấc Tru Tà kiếm đến trước mặt Khổ Sinh, đem Tru Tà kiếm tính cả quái cầu tóc đen xuyên Tru Tà kiếm cùng đặt vào trong tay .

      Khổ Sinh nắm tóc mình: “Tru Tà kiếm vì sao nghe ?!”

      La Ngọc Tĩnh : “Đây là kiếm của ngươi.”

      Khổ Sinh: “Cho nên kiếm của ta vì sao nghe ?”

      La Ngọc Tĩnh: “Là kiếm của ngươi, ta làm sao mà biết vì sao?”

      “……” Khổ Sinh nghẹn lại, tức giận lay động Tru Tà kiếm, “Tru Tà kiếm, ngươi !”

      La Ngọc Tĩnh nhìn tra tấn kiếm, mặt vô biểu tình đến phía sau , quen cửa quen nẻo ngồi bảo tọa ghế mây. Lấy ra cây an hồn hương châm lửa, hút cái bình tâm tĩnh khí.

      Khổ Sinh mắng kiếm xong, cõng nàng trở lại phía trước, nhìn thấy cha con hai người trong trang, đơn giản lai lịch quái cầu tóc đen với bọn họ.

      “Nữ nhi ngươi triền miên giường bệnh, là tinh quái này quấy phá. Người suy nghĩ quá nặng, dễ sinh đen đủi, đen đủi từ tóc ra, ngày rộng tháng dài tụ lại tóc này nấp trong lòng gối, dẫn tới ác mộng liên tục, thân thể suy bại.”

      ra là thế! Đa tạ đạo trưởng! Đa tạ đạo trưởng!”

      Tận mắt nhìn thấy Khổ Sinh dùng phù lửa đốt đống tóc mấp máy đó, lão ông yên lòng, đưa bọn họ tới tiền đường, chuẩn bị rượu và thức ăn mời bọn họ.

      “Này…… Đạo trưởng mặt nạ bảo hộ này của ngài, chút khe hở cũng có, gỡ xuống để ăn sao?” Lão ông bưng rượu, nhìn tư thế kia nhất định phải cùng uống hai ly để cảm tạ.

      Đối với tình huống này, Khổ Sinh từ trước đến nay giải thích, mặc người ta nhiệt tình khuyên ăn khuyên uống thế nào, trực tiếp xua tay cự tuyệt là được, bằng nếu , những người này nghe được thân phận là cương thi, lại thêm rất nhiều phiền toái.

      La Ngọc Tĩnh ngồi ở trước bàn, bỗng nhiên tiếp nhận câu chuyện với lão ông: “ tu hành tích cốc, ăn gì.”

      Lão ông bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày hớn hở, lời càng mang thêm hai phần kính sợ: “Chả trách lão nhân thấy vị đạo trưởng này bất đồng phàm tục, ràng là bộ dáng Thần Tiên Sống, thế nhưng tới cảnh tích cốc rồi!”

      Đến buổi tối gió tuyết càng lớn, bọn họ liền nghỉ ngơi đêm ở thôn trang. Chủ nhân chiêu đãi chu đáo, La Ngọc Tĩnh nằm ở phòng cho khách ngủ dưới cái chăn dày.

      Xuyên qua giường màn, nàng thấy bóng dáng Khổ Sinh ôm kiếm ngồi ở bên cửa sổ. cần ngủ, ngồi ở bên cửa sổ, cửa sổ mở nửa, nửa kia bị che.

      Sau nửa đêm, Khổ Sinh dò ra ngoài cửa sổ, hơn nửa thân mình rơi xuống tuyết trắng. người có độ ấm, tuyết trắng đắp ở người cũng tan, vẫn nhúc nhích giống tòa điêu khắp bằng đá.

      Bỗng nhiên người ngủ phía sau phát ra từng tiếng mê, Khổ Sinh giật giật. nhàng từ cửa sổ nhảy vào, mang theo nửa người tuyết, vén giường màn lên nhìn.

      Nàng lại bị ác mộng.

      Ngón tay mang thiết chỉ bộ cầm ra cây an hồn hương đốt ở mép giường, qua lát, người trong mộng phát ra tiếng khóc nức nở dần dần an tĩnh lại. Chính nàng ước chừng cũng biết nửa đêm mình ngủ rồi thường có động tĩnh như vậy, bất quá Khổ Sinh biết ràng.

      Lúc mới vừa mang theo La Ngọc Tĩnh cùng, nàng đều mệt đến mức tận cùng mới có thể hôn mê, ngủ rồi cũng an ổn. Khổ Sinh mình quen, từ trước ban đêm và ban ngày khác gì nhau, đều lên đường, mình đến nào cũng đều an tĩnh.

      Mang theo nàng rồi, mỗi khi Khổ Sinh nghe thấy nàng khóc liền cảm giác thập phần thống khổ, phải né tránh ra xa chính là bịt lỗ tai.

      Ban đầu sợ nhất nàng cuồng loạn khóc lớn, cảm thấy ầm ĩ, giờ lại càng thêm sợ loại khóc nức nở vô ý thức này, mỗi khi nghe thấy đều có cảm giác đứng ngồi yên.

      An hồn hương xác hữu dụng với nàng, bất quá dùng cách này mãi, sợ là được bao lâu, an hồn hương làm lúc trước đều dùng hết. có biện pháp, đành phải đến lúc đó lại tìm nơi ở Thị Thần gần đây, tìm an hồn mộc mới.

      Ngày thứ hai, tuyết lớn vẫn cứ rơi, La Ngọc Tĩnh cũng cầu tiếp tục nghỉ ngơi ở chỗ này, mà lần thứ hai lên đường. Có chút tuyết, thiên địa phảng phất càng thêm an tĩnh, đường người lại thưa thớt, vào trong núi rừng, càng chỉ còn lại hai bọn họ. Khổ Sinh đẩy dù cột ghế mây ra sau, che ở đầu La Ngọc Tĩnh.

      bao lâu, đầu vai đắp ra tầng tuyết dày.

      Khổ Sinh cảm giác đỉnh đầu bị vật gì mềm khẽ đảo qua, là La Ngọc Tĩnh cõng ở sau lưng duỗi tay phất tuyết rơi đầu . Dưới chân dừng lại, hơi có chút chấn kinh mà co rụt đầu: “Làm cái gì!”

      La Ngọc Tĩnh: “……”

      Nàng trầm mặc lát, nắm nắm tay đấm cái ót Khổ Sinh chút.

      Khổ Sinh bị nàng đánh trúng càng thể hiểu được, là cương thi, đầu so với sắt còn cứng hơn, đương nhiên đau, bởi vậy chỉ kỳ quái mà hỏi lại: “ làm cái gì!”

      La Ngọc Tĩnh: “Đỉnh đầu ngươi đọng quá nhiều tuyết, trượt xuống dưới, rơi vào cổ áo ta làm ta rất lạnh.”

      Khổ Sinh: “……”

      Bởi vậy hai người đường, La Ngọc Tĩnh thấy tuyết đắp cao duỗi tay phất đầu , hất tuyết chồng chất , ít bông tuyết vụn đọng ở tóc cũng được dọn sạch .

      hàng dấu chân kéo dài về phía trước, cứ thế từ tuyết trắng đầy đầu tới hoa rơi đầy đầu, mùa đông qua , mùa xuân đến, thời tiết bắt đầu ấm lại.

      Khổ Sinh mỗi ngày đều hỏi Tru Tà kiếm: “Tru Tà kiếm, ngươi gần đây vì sao tìm thấy tung tích lệ quỷ?”

      “Tránh ra chút.” La Ngọc Tĩnh .

      Khổ Sinh ôm kiếm dịch ra, để nàng treo chăn mới vừa giặt xong lên dây thừng giữa hai cái cây.

      Hôm nay là ngày thời tiết tốt khó được sau mùa đông, La Ngọc Tĩnh cầu đem chăn mình dùng, còn có nồi chén gáo bồn các tạp vật toàn bộ rửa sạch lần, bởi vậy hai người mới có thể vào buổi sáng dừng lại nghỉ tạm ở nơi này.

      Cả cái ghế mây cũng được tẩy rửa phơi nắng ở đất trống, đất nơi có thể được thái dương chiếu vào đều bày đầy tạp vật, Khổ Sinh cũng bị đuổi lui ra, cuối cùng ngồi xổm trong góc.

      “Lại hai tháng chưa từng gặp được lệ quỷ.” ở trong góc, với Tru Tà kiếm cắm trước mặt.

      Tru Tà kiếm đương nhiên là để ý tới , Khổ Sinh lo tự mình vài câu, bỗng nhiên Tru Tà kiếm bị La Ngọc Tĩnh rút ra, cầm .

      Động tác nàng đương nhiên, Khổ Sinh nhìn trước mắt trống , lát mới phản ứng lại, duỗi tay ngăn cản: “Kiếm của ta! lại muốn lấy nó chém cái gì?”

      La Ngọc Tĩnh: “Đem nó rửa.”

      Khổ Sinh: “Đây là Tru Tà kiếm!”

      La Ngọc Tĩnh: “Tru Tà kiếm dính nước hỏng?”

      Khổ Sinh: “ …… nhưng ta chưa bao giờ rửa nó!” Tru Tà kiếm sao có thể rửa được!

      La Ngọc Tĩnh: “Đến chính mình cũng rửa, còn có thể trông cậy vào ngươi rửa kiếm.”

      Khổ Sinh ngăn cản được, hơn nữa Tru Tà kiếm tự nó cũng phản đối, liền trơ mắt nhìn La Ngọc Tĩnh lau Tru Tà kiếm đến sáng long lanh, đặt ở bên phơi nắng.

      Thanh kiếm này theo , giết lệ quỷ chém quái đâm cương thi…… Cái gì cũng đều làm, toàn thân đều là “tang thương”, chuôi kiếm còn có vết máu năm xưa, hơi thở giết chóc dày nặng, lúc này dấu vết đều bị tẩy hết, nhìn qua phảng phất như “phản lão hoàn đồng”, sạch đến Khổ Sinh có chút quen.

      Ngồi xổm bên Tru Tà kiếm sáng long lanh, Khổ Sinh duỗi tay cầm nó, lại thấy Tru Tà kiếm nhúc nhích chút, lật cái thân tránh khỏi tay .

      Khổ Sinh: “Tru Tà kiếm sao lại cho ta chạm vào, chẳng lẽ là rửa hỏng rồi sao?”

      La Ngọc Tĩnh thanh sâu kín: “Ý tứ của nó là, tay ngươi chưa rửa, đừng đụng vào vỏ kiếm sạch của nó.”

      Khổ Sinh: “???!”

      thể tin nổi, hô to đáng giận.

      La Ngọc Tĩnh cũng sợ tức giận, bỗng nhiên : “Ta ngửi được mùi hương, cái loại mùi hương người ngươi, hôm nay lại đặc hơn chút, có phải lại sắp giống lần đó ngủ buổi tối hay ?”

      Khổ Sinh nhớ tới lần trước mình vì hiệu quả phong ấn yếu mà lâm vào ngủ say rồi phát sinh thảm kịch, liền quên chuyện mới vừa rồi, : “ được lạm dụng Tru Tà kiếm nữa! Lấp kín lỗ tai ngủ, cần phải xen vào những thứ bị hấp dẫn mà đến đó.”

      Sắc trời tối dần, bọn họ ở trong căn nhà hoang nghỉ ngơi, Khổ Sinh mình ngồi ở chiếc bàn dài thiếu chân.

      La Ngọc Tĩnh lục tìm củi nhóm lửa, lại ra ngoài múc nước. Viện này có cái giếng có thể có nước, Khổ Sinh chỉ nhìn từ xa, tuyệt chịu tới gần, bởi vậy La Ngọc Tĩnh chỉ đành tự mình .

      Nàng lúc còn chưa trở về, Khổ Sinh phát giác Tru Tà kiếm sạch bày bên cạnh bỗng nhiên chấn động lên.

      “Gì?” nhíu mày, phát cỗ khí tới gần, nhớ tới La Ngọc Tĩnh còn ở trong viện, nhảy xuống bàn bắt lấy Tru Tà kiếm muốn ra ngoài, thân ảnh chậm rãi từ cửa vào.

      Quần áo trắng thuần quen thuộc, khuôn mặt rất ít khi giãn ra lại lộ ra ý cười câu nhân, vòng eo mềm mại lắc lư…… Là con quái chồn hoang hóa thành bộ dáng La Ngọc Tĩnh! Đạo hạnh cũng tệ lắm, hẳn là bị thần hương phát ra hấp dẫn tới đây.

      Khổ Sinh liếc mắt cái nhận ra ả phải người, còn bị bộ dáng cổ quái này chấn kinh đến, mạc danh hãi hùng khiếp vía, theo bản năng lui về phía sau bước.

      Chồn hoang nhún nhún cái mũi, say mê mà ngửi ngửi hương khí trong khí, hì hì cười, lại lắc mông tới gần, chính lúc này, La Ngọc Tĩnh mang theo nước trở về, nhìn thấy thứ giống mình như đúc tới gần Khổ Sinh.

      “Là con chồn hoang!” Khổ Sinh vội lớn tiếng .

      La Ngọc Tĩnh mang theo nước yên lặng đến bên đống lửa, đổ nước vào nấu, giống như nhìn thấy màn quỷ dị này.

      Thấy nàng phản ứng, Khổ Sinh lại chỉ con chồn hoang đó: “Ở đây có con quái chồn hoang!”

      La Ngọc Tĩnh: “Vậy ngươi nhanh giết , ta nấu nước để cạo lông.”
      sabera.tran, Alice Huynh, Chris_Luu4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :